1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 128: Bức tranh sơn dầu đẹp nhất.
      Editor: Tinh Di

      nắm chặt tay , siết chặt, rất chặt.

      Vẫn nắm tay .

      Có bạn học đề suất đêm nay về trường học, ở lại sáng mai ngắm bình mình đỉnh núi.

      Đề nghị này được phần lớn bạn học đồng ý, làm người quản lý kiêm chủ chi, Diệp Thanh Hòa thể đồng ý, chính là, nghĩ đến còn phải leo lên đỉnh núi kia lần nữa, trong lòng khỏi rụt rè.

      Đêm hôm đó, vì ban ngày phải vận động vô cùng mệt mỏi, ngủ rất ngon, hơn nữa còn rất sâu. Sáng hôm sau, Chung Gia Nghi là người đánh thức dậy, mơ mơ màng màng rất muốn : Mình ngắm mặt trời mọc đâu, mọi người cứ ……….

      Lại nghe thấy giọng của Chung Gia Nghi vang lên: “Thanh Hòa, cậu………..”

      Còn chưa dứt câu, thân người phi vào trong lều, lôi nằm dậy: “Rời giường, đồ lười!”

      Lập tức, bên tai vang lên tiếng hô khí thế của quân đội……..

      từng dùng thứ thanh này tra tấn Tiêu Y Đình suốt hai năm………..

      Cho nên, bây giờ là trả thù sao?

      Cuối cùng, vẫn bị lôi cổ ra ngoài, mơ mơ màng màng. Trời bên ngoài vẫn còn màu đen tuyền. Thứ đòi mạng bây giờ chính là đôi chân, tập quân vừa kết thúc lâu, hôm qua lại thêm việc leo núi, bây giờ đau nhức thôi.

      “Đau chân sao?” hỏi.

      Chưa đến câu thứ hai, trực tiếp vác lên lưng, hướng về phía đỉnh núi trong bóng tối.

      Gió buổi sớm khá lạnh, lại thêm tầng sương mỏng khiến khí núi thấp hơn mấy độ.

      ngồi lưng Tiêu Y Đình, bị gió lạnh thổi cho tỉnh táo ít.

      Nằm lưng , nhấp nhô lên xuống theo nhịp bước chân của . khá nhanh, có thể cảm nhận được gió lạnh thổi lướt qua vành tai tinh tế của . Ban ngày lá đỏ nhuộm đỏ rực cả khu rừng, trong đêm tối lạ khoác lên mình vẻ mờ mờ, lấp ló.

      Trong lòng dần dần yên bình trở lại, giống như đêm tối, yên ắng, che giấu nhiều thứ bên trong, dù may để lộ cũng lo bị phát , có thể an nhiên tư tại.

      Cánh tay của theo bản năng vòng ôm lấy cổ . Tóc ngắn, thỉnh thoảng toả ra mùi hương của lá khô hay sương sớm. nghiêng đầu nhìn tai trái của , trời tối đen như mực nên nhìn , thế nhưng vẫn nhìn được nốt ruồi nho ở đó. Trước kia cũng từng cõng , từng thấy nó, nhớ rất vị trí nó ở đâu………..

      Ghé đầu vào lưng , cảm giác như ngồi trong nôi, lên xuống theo từng bước chân của , chẳng bao lâu sau liền buồn ngủ trở lại, cuối cùng, chính mình cũng mình ngủ gật lưng từ lúc nào……..

      bị đánh thức. Mọi người lên đến đỉnh núi.
      !!!!!deiEnDannNN*%9LleeequuuuY&*9Yydooo0*(%0n

      Lúc tỉnh lại, vẫn nằm lưng , đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, có chút quẫn bách, ràng là lên đến đỉnh núi rồi, vì sao vẫn còn cõng chưa đặt xuống?

      Phía chân trời, vắt ngang đường dài màu cam, từ từ chậm chậm, từ đường ấy nhô lên vật hình tròn, trông như quả trứng gà luộc chín bị cắn mất miếng lớn, để lộ ra phần lòng đỏ bên trong; nhưng cũng quá ràng dưới bao bọc của tầng sương mỏng.

      Mặt trời đúng là điều kì, dù chưa xuất toàn bộ có thể soi sáng cả đất trời vạn vật. đưa bàn tay ra, có thể nhìn thấy năm ngón tay của mình, ngón tay mảnh khảnh có ánh sáng lọt qua, chiếu ánh sáng màu hồng nhạt lên khuôn mặt .

      “Thanh Hòa, nhìn về phía này nào!” Đột nhiên có người gọi .

      nhìn theo phía giọng phát ra, chỉ thấy ánh sáng loa loá loé lên, Chung Gia Nghi vẫy vẫy tay, sau đó mang chiếc máy ảnh bảo bối chạy lại chỗ , hưng phấn kể: “Đẹp quá! Bức ảnh này của mình có thể tham gia cuộc thi ảnh của trường rồi! Cảnh ở đây cũng đẹp nữa!”

      Cả Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình đều bị thu hút, nghiêng đầu sang nhìn bức ảnh trong máy của Chung Gia Nghi: trong ảnh là sương mù bị dồn vào chỗ, đám mây màu cam như phát sáng, mặt trời lấp ló như có như sau bóng của hai người, giống như bức tranh thêu tỉ mỉ, mà , giống bức sơn dầu tuyệt tác hơn……..

      nhìn chăm chú bức tranh sơn dầu kia, bỗng nhiên quay đầu lại, lưng là mặc áo trắng, tóc dài khẽ bay bay, vành môi khẽ nhướn lên kinh ngạc.

      Ánh mắt ngưng đọng hồi lâu ở hình ảnh đó, trong mắt như có ánh sáng màu cam lướt qua: “Đây đúng là………….. bức tranh sơn dầu đẹp nhất thế gian….”

      cũng có thể ví cảnh sắc này với tranh sơn dầu sao?

      Chung Gia Nghi cười cười trêu ghẹo : “Mình còn tưởng cậu so sánh với xinh đẹp nhất?”

      quay đầu khẽ liếc Chung Gia Nghi cái, giọng có chút khinh thường: “ ? Coi như xinh đẹp được sao? Nhiều nhất cũng chỉ như vịt xấu xí!”

      Chung Gia Nghi cười càng vui vẻ: “Vịt xấu xí mà cậu cứ cõng mãi nỡ đặt xuống?”

      Ách…………

      Có vẻ như hai người đều quên mất, vẫn còn ngồi lưng ……

      lại quay đầu lại lần nữa, biểu cảm mếu máo: “ phải là con vịt xấu xí đó chịu xuống sao? A, mình cõng ấy từ lúc cho đến tận lúc lớn như bây giờ, mình dễ dãi quá phải?”

      Cõng từ lúc còn đến bây giờ? trừng mắt với .

      Trong mắt có ánh sáng chớp động, đưa tay ra với : “Lại đây xem mặt trời mọc.”

      Đứng ở vách núi, cảm giác như gần mặt trời thêm chút, gió lạnh thổi qua, hắt hơi tiếng.

      hạ ánh nhìn, hai tay đặt trước khuy áo.

      nhanh chóng hiểu được định làm gì, vội vàng lắc đầu: “ lạnh……….. lạnh chút nào…” đỉnh núi lạh
      [​IMG]



      Chương 129: Tìm thấy
      Editor: Tinh Di

      Chung Gia Nghi thực đem bức ảnh kia tham dự cuộc thi ảnh, hơn nữa còn giành giải nhất.

      Câu lạc bộ nhiếp ảnh quyết định phóng to bức ảnh đạt giải nhất, dán bảng thông báo, chiếm trọn cả trang báo, tác phẩm mang tên: trai.

      kể đến nghệ thuật của bức ảnh kiến ít người phải dừng chân ngắm ngía, nó còn làm rung động tâm hồn của ít , khao khát có trai. Chuyện Tiêu Y Đình quái thai đồng ý cho Chung Gia Nghi trưng bày ảnh ở đó cũng là điều bạn tưởng, vốn chụp trộm ảnh hai người, lại còn mang dự thi, cứ tưởng rằng Tiêu Y Đình nổi điên lên.

      Đương nhiên, còn rửa hai tấm, đưa cho Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình mỗi người tấm.

      Lúc ngồi ăn trưa ở canteen, ba người họ ngồi cùng bàn. nhớ , cầm tấm ảnh, híp mắt nhìn, vừa nhìn vừa lắc lắc đầu.

      “Sao? Chê trình độ của mình sao?” Chung Gia Nghi hỏi.

      Tiêu Y Đình tiếp tục lắc lắc đầu: “ phải trình độ tốt, mà là người chụp ảnh cũng mình được xuất sắc cho lắm, làm hỏng cả phông nền đẹp đẽ đằng sau, cũng biết phải bình phẩm như thế nào nữa……….”

      Ách………..

      Chung Gia Nghi á khẩu đáp lại được, nhìn về phía Diệp Thanh Hòa, thấy vẻ mặt thản nhiên, giống như chưa từng nghe thấy gì cả………

      hâm mộ định lực của Diệp Thanh Hòa, đổi lại là khác, chắc chắn ầm ĩ lên với Tiêu Y Đình……….

      vẫn là sao hiểu được thế giới của hai em nhà này, vì thế, xong nhiệm vụ đưa ảnh rồi, nên nhanh chóng mua cơm thôi.
      --- ------ -------
      **))DDDiennnda(^()nnnlEEEquuuYy*%*$d000nnn

      Sau vài lần nhiệt độ giảm liên tục, đất trời chính thức bước vào màu đông. Diệp Thanh Hòa ngoài phòng ở và lớp học, hai nơi còn lại ghé đến đó là thư viện và cửa hàng của Vương Triết.

      Sau khi trở về từ Hương SơHwownm nào Tiêu Y Đình cũng kéo ra cửa hàng của Vương Triết để ăn cơm, cơm là mẹ Vương nấu, hai người họ giao tiền phí sinh hoạt, vì thế cửa hàng này nghiễm nhiên trở thành ngôi nhà thứ hai của họ.

      Mẹ Vương rất cao hứng, bà đều rất quý mấy đứa trẻ này, người lớn tuổi lại là người thích nái nhiệt, đương nhiên mong muốn bữa cơm có nhiều người. Bà cũng rất đau lòng khi thấy Diệp Thanh Hòa gầy yếu như thế, nên đặc biết nấu món ăn vỗ béo , tuy nhiên vẫn rất gầy.

      Vì sắp đến mấy ngày kỉ niệm, vừa vào đông các hoạt động trong trường cũng nhiều lên. Diệp Thanh Hòa có hứng thú với mấy chuyện này, ngoại trừ sửa máy tình là học trong thư viện, mà kì quái là, Tiêu Y Đình cũng thường xuyên xuất ở đó.

      Kỳ thi, kết quả ngoài dự đoán, Diệp Thanh Hòa xếp thứ nhất, Tiêu nhaatinhf cũng thua kém là bao.

      rất coi trọng những cố gắng của , rất vui mừng vì có thể nắm phương hướng bản thân cần .

      Hôm đến xem điểm thi, cũng tỏ ra quá vui mừng, cứ như thành tích như thế là điều hiển nhiên, nhưng đối với Diệp Thanh Hòa lại cười cười: “Như thế nào? Coi thường hả?”

      Diệp Thanh Hòa lắc đầu: “ dám.” lát sau, bổ sung câu, “ trưởng thành……….”

      Đáp trả lại lời này của cú đánh vào đầu: “Có ý gì hả? Trước đó là trẻ con sao?”

      Đương nhiên người vui vẻ nhất chính là Tiêu Thành Hưng. Khi nghe tin liền hỏi hai đứa mùa đông này muốn đâu nghỉ. Quả thực Diệp Thanh Hòa từng rất trăn trở về vấn đề này, có nơi mà cứ day dứt mãi thể buông tha. Thế nhưng cuối cùng lựa chọn nghỉ đông ở……… nhà.

      Về nhà đọc sách, chơi trò chơi, lâu sau là đón năm mới.
      **))DDDiennnda(^()nnnlEEEquuuYy*%*$d000nnn

      Buổi tối trước đêm mừng năm mới, vừa về đến nhà, Tiêu Thành Hưng liền gọi Thanh Hòa vào phòng sách, ngay cả Tiêu Y Đình muốn theo vào cùng ông cũng cho.

      biết, chắc chắn là có chuyện quan trọng…….

      Lúc ban đầu nghĩ là chuyện về cha mẹ, chuyện gia đình , về sau, tuy là chuyện liên quan đến gia đình , nhưng cách trời vực với tưởng tượng của .

      “Thanh Hòa, cháu là đứa hiểu chuyện và bình tĩnh, mấy ngày nay bác Tiêu biết được số chuyện mà cháu biết, đắn đo mãi biết có nên với cháu hay , hôm nay chúng ta cứ hết ra với nhau , cháu cứ nghe, sau khi nghe xong, quyết định như thế nào là ở cháu.” Hai tay Tiêu Thành Hưng đan
      [​IMG]

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 130:
      Editor: Tinh Di

      “Thanh Hoà?” Tiêu Thành Hưng thấy từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu nghe mà gì, nhịn được lên tiếng.

      “Dạ, bác Tiêu.” Diệp Thanh Hoà ngước mắt lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh gợn sóng như trước.

      “A……” Tiêu Thành Hưng cười than: “Cháu có gì để sao?” Phản ứng này có phù hợp với mười tám tuổi sao? Mặc dù ông là người từng trải, nếu lần đầu nghe thấy cũng rất kinh ngạc……….

      “Bác Tiêu……” Diệp Thanh Hoà : “Lúc trước cháu hiểu vì sao bà ngoại muốn bỏ nhà đến phương Nam, chỉ là vì muốn cưới ông ngoại sao? Nếu chỉ là vì lấy chồng, vì sao nhiều năm như vậy có chút liên lạc nào với nhà mẹ đẻ? Vì sao chưa bao giờ nhắc đến còn có nhà mẹ đẻ ở phương Bắc? Vì sao muốn thay tên đổi họ? Đối với người Trung Quốc mà , từ xưa đến nay, phải tên họ là thứ quan trọng nhất sao? Trong việc này thực có nhiều rắc rối……”

      Tiêu Thành Hưng nhìn thầm khen ngợi, đứa trẻ này suy nghĩ kỹ lưỡng, thế nhưng, đứa thông minh như vậy, suy cho cùng là người nhà khác……

      Trong lòng ông có chút nỡ, nhưng vẫn lòng : “Thanh Hoà, trong việc này đương nhiên là có rắc rối, bác cũng từng nhắc với ông bà Giang mấy chuyện đó. Nhưng bác cảm thấy, mình là người ngoài tiện bình luận chuyện này, thậm chí tiện giải thích cho cháu chuyện cũ trong đó, rất nhiều lời qua tiếng lại. Cháu nên chính tai nghe người nhà họ Giang tốt hơn, cho nên…….. Cháu xem có nên dành thời gian gặp mặt ông bà Giang hay ?”

      xong, ông cười lớn: “Ông Giang vẫn luôn nhờ bác, tìm cháu chuyện trước, lại dám tuỳ tiện làm việc, nghĩ cho cùng vẫn là đặc biệt quý trọng cháu, đặc biệt xem trọng phản ứng của cháu.”

      “Cháu hiểu……” Diệp Thanh Hoà ngồi ngay ngắn, chìm vào suy nghĩ buồn bã.

      “Thanh Hoà, cần phải cảm thấy áp lực, bác Tiêu mãi mãi ủng hộ cháu, nếu cháu đồng ý gặp, bác sắp xếp, còn nếu cháu muốn, bác trả lời họ để họ từ bỏ, quyết định là ở cháu…”

      Lời còn chưa dứt, cửa phòng sách “Ầm” tiếng bị đẩy ra, Tiêu Y Đình vẻ mặt bình tĩnh xông vào: “ được!”
      !!!!!deiEnDannNN*%9LleeequuuuY&*9Yydooo0*(%0n

      “Ai cho con vào?” Tiêu Thành Hưng cúi gằm mặt: “Ai cho con nghe lén?”

      “Con nghe lén? Con đây là quang minh chính đại nghe. Con mà vào, em bị cha mang ! Dựa vào cái gì chứ? Nhà họ Giang từng nuôi lớn em ấy? Từng tổn thương em ấy mà? Khi em khó khăn nhất người nhà họ Giang ở đâu? Khi em ấy có ai nương tựa là ai ở bên? Bây giờ em lớn, thi đỗ vào trường đại học nổi tiếng, bọn họ mới nhớ đến việc nhận họ hàng thân thích? Ai là người nhà của họ vậy? Dù sao con cũng chấp nhận! cho phép em gặp bọn họ!” Ngay từ đầu đối với tên tiểu tử họ Giang kia, vừa mắt, cũng hề ưa người nhà họ Giang, cho đến giờ vẫn nghĩ ra là tại sao lại như vậy, ra nguyên nhân cơ bản ở trong này, trực giác cho là thế!

      Tiêu Thành Hưng nhìn sao lên lời, theo lời tiểu tử này , giống như là nhà họ Tiêu nuôi lớn Thanh Hoà vậy, quả nhà họ Tiêu cũng chỉ nuôi hai năm……

      “Con ra ngoài trước .” Tiêu Thành Hưng cũng hề nổi giận vô cớ đối với đứa con này, , việc nhà họ Giang đòi nhận người thân, trong lòng ông cũng vui vẻ gì..…….

      “Con ra!” Cơn giận của Tiêu Y Đình chưa tan hết: “Người nhà họ Giang là nhân vật quan trọng, cũng phải cha mẹ ruột, nhưng hỏi qua ý kiến của chúng ta sao? Dù sao
      [​IMG]

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 131: Đến nhà họ Giang.
      Editor: Tinh Di

      Lại chẳng hạn như, phải từng đặt chân vào phòng của nữa sao? Vì sao lại có buổi tối nằm giường cách thiếu tự nhiên như thế? Còn gì đó, sau này có chỗ ở mới rồi, cần đến cái giường rách này nữa………

      Ngay cả, mỗi khi rảnh rỗi giúp dì Vân nhặt rau, cũng bên cất giọng kì quái: “A, để đại tiểu thư nhà họ Giang đến nhà chúng ta nhặt rau, làm sao gánh vác trách nhiệm đây! Nhà họ Giang còn tìm đến chúng ta gây phiền toái sao?”

      Cũng may Diệp Thanh Hoà sớm quen với những lời điên khùng này của , bất kể gì, đều có thể bình thản chịu đựng nhẫn nhịn, giống như bây giờ, khi châm chọc cách ăn mặc của vậy, vẫn thản nhiên theo sau Tiêu Thành Hưng vào phòng trà.

      Hai ông bà Giang chờ ở bên trong từ sớm. Thấy họ di vào, quả nhiên, vẻ mặt kích động, sau đó mới có thể ngồi xuống. Từ đầu đến cuối ánh mắt đều tập trung người Diệp Thanh Hoà.

      “Tiêu tiên sinh, cảm ơn.” Ông Giang rất biết ơn Tiêu Thành Hưng, tình cảm này lời nào có thể miêu tả được. biết ơn này, có hai lí do, thứ nhất là vì ông nguyện ý làm cầu nối giữa nhà họ Giang và Diệp Thanh Hòa, thứ hai là vì ông ở cùng Diệp Thanh Hoà trong lúc con bé khó khăn nhất.

      Tiêu Thành Hưng tỏ ra khiêm tốn, sau đó quay sang với Tiêu Y Đình: “Chúng ta ra ngoài thôi.”

      Tiêu Y Đình ngồi yên ghế, có ý định di chuyển.

      Tiêu Thành Hưng lén lút kéo cái, mới buồn bực tình nguyện đứng lên.

      Ông Giang vội : “ cần, cần, ở lại chút chuyện phiếm cũng ảnh hưởng gì.”

      Tiêu Thành Hưng cười cười, chỉ thuận đường có chút việc, lát nữa quay lại, sau đó lôi kéo con trai đứng lên. Trước khi Tiêu Y Đình còn đối mặt với Diệp Thanh Hoà làm vẻ mặt hung tợn, giống như trong phòng sách ngày trước.

      Trong phòng chỉ còn lại ba người, Diệp Thanh Hoà ngồi yên lặng, dáng vẻ bình yên làm cho người ta hề thấy được những dao động trong lòng.

      Về phần bà Giang, từ khi Diệp Thanh Hoà bước vào đều nhìn chằm chằm , chưa hề dời mắt , cũng cách nào chuyện, vẫn là chỉ có ông Giang, ôn hoà kêu Diệp Thanh Hoà uống tách trà ấm, ôn tồn hỏi chuyện.

      Diệp Thanh Hoà nhấp ngụm , đặt xuống, nhất thời biết phải xưng hô với họ như thế nào, tiếp tục gọi là ông Giang và bà Giang hay sao? Thế nhưng, việc thay đổi cách xưng hô mà , quen……..

      “Thanh Hoà, thoải mái chút, trước đây thế nào, bây giờ cứ như thế, đừng quá gượng ép.” Ông Giang kéo đĩa đồ ăn vặt đặt bên cạnh .

      gượng ép là giả, quan hệ như thế, tình cảm như thế, lại có thêm ánh mắt của Tiểu Mạn, sao có thể hoàn toàn giống như trước đây?

      Ông Giang liền nhàng trách móc Tiểu Mạn: “Bà cứ nhìn Thanh Hoà như thế, là làm Thanh Hoà hoảng sợ!”

      Lúc này Tiểu Mạn mới thu hồi ánh mắt si ngốc, vẻ mặt xin lỗi: “Thanh Hoà, thực xin lỗi, là do dì vui quá, nhất thời giữ thái độ đúng mực, con đừng chê cười, cũng đừng trách móc dì.”

      Đúng, nên gọi là Tiểu Mạn là dì, ông Giang là chú mới đúng…………..

      nhàng lắc đầu, tỏ vẻ thấy ngại, nhưng mà, xưng hô như thế này gọi ra miệng được.
      ####diendAAAAnnn*^(9leeQQQQuyy&$*(9yd00nnn

      Cũng may, khi nhìn vào chuyện qua Tiểu Mạn cũng cần ai hộ, liền tự mình : “ biết bác Tiêu của cháu cho cháu nghe về chuyện của chú dì và bà ngoại chưa?”

      Diệp Thanh Hoà vẫn tiếp tục lắc đầu, chú ý tới hôm nay Tiểu Mạn cố tình đeo chiếc vòng vàng khảm ngọc. Trước kia, trong lúc mẹ thu xếp lại di vật của bà ngoại có thấy bức ảnh, trong ảnh bà ngoại có đeo chiếc vòng tay này, chỉ có điều, ảnh lúc đó là đen trắng, cũng ràng lắm, chỉ có thể đại khái nhìn ra hình dáng.

      Về phần Tiểu Mạn, theo bản năng xoay xoay chiếc vòng tay, trong giọng đều là cảm xúc khi nhớ lại chuyện xưa: “Thanh Hoà, như vậy cháu biết, dì và bà ngoại của cháu là chị em, nhưng phải là cùng mẹ sinh ra, chị ấy là chính xuất, dì là thứ xuất, cách khác, chị ấy là phu nhân sinh, còn dì, là do vợ bé sinh. Thế nhưng, ngay từ tình cảm giữa hai chúng ta rất tốt. Cũng bởi cha trọng nam khinh nữ, dù sao vẫn có chút khinh mạn con , hai chúng ta vẫn cùng nhau đến trường cùng nhau lớn lên, nhưng ra là kết thành tình cảm luyến tiếc nhau của người thông minh………..”

      tới đây, bà dừng lại chút, lông mày xô lại với nhau: “Thanh Hoà, trước đây chuyện đàn bà của các gia đình giàu có lục đục với nhau, đáng để ra. Lúc đó vợ lớn cùng vợ bé luôn luôn có chút ân ân oán oán như thế, thế nhưng, dù có như vậy cũng ảnh hưởng đến tình cảm giữa dì và bà ngoại cháu, bởi vì chị ấy thực rất tốt bụng. Mãi cho đến sau này, khi chúng ta dần dần lớn lên, mối quan hệ giữa phu nhân và mẹ dì dần dần thay đổi hoàn toàn…… Sau đó nữa, tiểu thư thầm mến mộ người con trai, thế nhưng, cha lại đồng ý hôn khác, vì gia đình, phải gả con cho lão già làm vợ bé, lúc ban đầu phu nhân cho rằng người đó chính là dì…… Bởi vì phu nhân từng với cha bằng giọng nghẹn ngào rằng cả đời chỉ có cầu là mong cha cho tiểu thư nhà chồng tốt……. Thế nhưng, ước muốn này cũng được toại nguyện, bởi vì, mẹ dì biết dùng cách gì, cuối cùng lại gả tiểu thư …….. đường rước dâu tiểu thư bỏ trốn. Từ đó về sau, dì chưa từng gặp lại, dì biết
      [​IMG]

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 132: Người tuyết.
      Editor: Tinh Di

      “Ách…………..” Đột nhiên ông Giang cảm thấy, theo như Tiêu Y Đình , lỗi của ông lớn…….. Tiểu tử này………

      “Nhưng chuyện này chưa phải là quan trọng nhất! Điều quan trọng nhất là gì? Ông Giang, ông biết ?” Tiêu Y Đình nhìn ông Giang bằng ánh mắt mờ mịt, hỏi.

      “Hả….. Chuyện gì?” Ông Giang đáp lại câu hỏi của .

      ngồi thẳng người, ôm bả vai Diệp Thanh Hòa: “Quan trọng nhất là bản thân em , em ấy muốn nhà họ Giang! Bởi vì, em ấy coi cha cháu như cha ruột của em ấy, mà cha cháu, cũng coi em ấy như con ruột. Cha, cha có phải ?”

      quay đầu lại nhìn cha mình.

      Tiêu Thành Hưng cười ha ha, ông có thể phải sao? Có thể sao??

      “Đương nhiên! Thanh Hòa luôn luôn nghe lời cha, cha vẫn luôn thương em ấy như con đẻ của mình.”

      mặt Tiêu Y Đình ra vẻ đắc ý, cúi đầu vỗ vỗ bả vai lại hỏi: “Em , cha như thế đúng ?”

      “……….” Tất cả câu hỏi này của đều là bẫy! hỏi, có phải cũng coi bác Tiêu như cha ruột hay , có thể chọn ra câu trả lời ở giữa có và , đằng này lại hỏi như thế, có thể phụ nhận bác Tiêu rất thương sao?

      Cuối cùng, chỉ có thể gật gật đầu.

      nở nụ cười, với ông Giang: “Cho nên, ông Giang, thực em muốn đến nhà họ Giang. Chính là, ngốc nghếch này luôn mềm lòng, lại rất thiện lương, chuyện hai ông bà vừa đây, em ấy biết phải từ chối như thế nào, vì thế đành phải thầm với cháu.”

      “………….” quyết định từ chối lúc nào vậy? Còn thầm với nữa chứ?

      “Ha ha, là vậy sao…………..” Ánh mắt ông Giang quét hai qua người trẻ cái, sau đó liếc người bạn già, cuối cùng cười : “Hai kẻ già này rất muốn đón Thanh Hòa về cùng đón năm mới, nếu như thế, chuyện này để sau vậy, để sau ……….”

      Sau đó, Tiêu Y Đình rất cao hứng ăn uống…….

      Tiểu Mạn thể che giấu được thất vọng và tiếc nuối của mình, chỉ ăn chút, sau đó ngồi nhìn Diệp Thanh Hòa rời mắt.

      Hôm nay Tiêu Thành Hưng cực kì vừa lòng với đứa con này, , xme ra nhóc con này cũng nhanh trí, những lời kia cũng chỉ có nó ra là thích hợp nhất……………

      Mặc kệ ra sao, ông cũng rất vui vẻ dùng bữa, bản thân ông cũng rất nuối tiếc chuyện Diệp Thanh Hòa về với nhà họ Giang a!
      %%%5diennnndaa*$*nnleequyy&%*9yd00nn0*
      --- ------ ------ ---------
      Tết lịch đến.

      Hai ngày trước đêm giao thừa, tuyết rơi rất nhiều. Đêm giao thừa, tuyết rơi dầy phải đến nửa thước. Đây là lần tuyết rơi nhiều như thế từ khi Diệp Thanh Hòa đến đây.

      Dường như Tiêu Y Đình biết mệt mỏi, mới sáng sớm lôi kéo Diệp Thanh Hòa ra sân sau, cùng đắp người tuyết. Đến lúc trang trí cho người tuyết, chạy vào nhà mang ra mắt kính lớn, đeo lên cho người tuyết, hơn nữa, còn biết tìm đâu ra đống sợi len, làm thành tóc cho người tuyết – là tóc mái. Sau đó, đặt tay lên vai người tuyết, cười với Diệp Thanh Hòa: “Đến đây, đến đây, tôi muốn chụp ảnh chung với em mình, gì chụp hộ chúng tôi bức được ?”

      mặc chiếc áo truyền thống màu đỏ, đứng bên cạnh người tuyết màu trắng, đỏ trắng giao nhau, đúng là cảnh đẹp của năm mới, cực kỳ chói mắt, lại thêm nụ cười của …………

      đứng phía đối diện, cầm máy ảnh ghi lại khoảnh khắc kia. có cảm giác, trong nháy mắt, người tuyết kia cũng muốn mỉm cười……….

      Đương nhiên người tuyết cười, cười, là tâm người chụp ảnh……….

      “Tốt lắm, như vậy em người tuyết của tôi bao giờ tan ra!” Tiêu Y Đình xem ảnh chụp , sau đó vung vung chiếc máy ảnh trong tay, dáng vẻ hết sức hài lòng, nghĩ nhiều về lời của mình, tan , chính là em người tuyết của ………..

      “Em , em chụp cho em tấm, đứng vào !” .

      được, em chụp.” Vài năm nay chụp ảnh rất ít, cũng có thói quen chụp ảnh, lần gần đây nhất chính là bức ảnh ‘ trai’ kia của Chung Gia Nghi.

      Hai người chuyện, Khương Vãn Ngư ra, với Tiêu Y Đình: “Y Đình, lại đây.”

      Tiêu Y Đình biết mẹ gọi là chuyện gì, liền đưa máy ảnh lại cho Diệp Thanh Hòa, còn mình vào trong.

      Lúc Diệp Thanh Hòa về phòng, từ phòng khách truyền đến giọng rất quen thuộc, hỏi: “ hai, làm gì đó?”

      Người có thể gọi hai có nhiều, ngoài ra chỉ còn Quách Cẩm Nhi.

      Giọng kia đúng là của Quách Cẩm Nhi, nhưng bây giờ Quách Cẩm Nhi nghỉ đông ở phương Nam , xem ra, hai người họ chuyện điện thoại.

      đắp người tuyết!” Tiêu Y Đình trả lời.

      Sau đó liền truyền đến tiếng Quách Cẩm Nhi than vãn: “ sao! hai! Em rất thích tuyết! Nhớ…….. ném tuyết với đắp người tuyết! Bên này mùa đông chả ra mùa đông gì cả, ấm lắm ý!”

      “Vậy Cẩm Nhi qua đây sớm nhé! Qua Bắc Kinh xem tuyết! Đắp người tuyết! Hai bác Tiêu đều hỏi em, gia đình em khi nào về đây lần nữa!” Câu này là thay Khương Vãn Ngư.

      Diệp Thanh Hòa nghe đến đó, nghe nữa, trở về phòng.

      Khương Vãn Ngư và Tiêu Y Đình chuyện điện thoại hồi lâu, đến tận khi Tiêu Thành Hưng giục họ ra ăn bữa sáng đoàn viên đầu năm họ mới dập máy.

      bàn cơm, hiển nhiên Khương Vãn Ngư rất vui vẻ, với Tiêu Thành Hưng: “Năm sau nhà họ Quách chuyển hẳn về đây, hai gia đình đều ở đây, tốt quá! Em với Hoài Nguyệt có thể cùng nhau uống cà phê, xem kịch bản như trước! Đương nhiên, chỉ có người vui
      [​IMG]

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 133: Tuyết tan.
      Editor: Tinh Di

      “Sớm như vậy sao?” Tiểu Mạn vẻ mặt kinh ngạc hỏi, nuốt vào trong câu còn lại: ăn cơm chiều sao? Bà hiểu được, đối mặt với loại chuyện như thế, người có thể kiên trì ăn hết bữa cơm trưa xem ra rất nể mặt………..

      Sau đó, vẻ mặt Tiểu Mạn buồn bã với Diệp Thanh Hòa: “Thanh Hòa, vê sau………. phải là cháu đến nữa chứ…”

      Tiêu Y Đình cầm tay Diệp Thanh Hòa, mỉm cười với Tiểu Mạn: “Dì, Thanh Hòa đến thăm dì, nhưng có việc cháu nghĩ mình cần phải . Thanh Hòa đúng là người nhà họ Giang, nhưng cũng là người nhà họ Tiêu cháu, cho nên, lúc này tiền bạc em ấy thiếu. Tuy rằng nhà họ Tiêu được tính là đại gia giàu có, nhưng chắc chắn để em ấy phải khổ. Từ lúc em ấy bước vào nhà, cha cháu xem em ấy như con ruột, đều là con của cha, nên của em ấy phần. Cảm ơn mọi người thương em ấy như thế, chỉ sợ Thanh Hòa ở đây thêm phút nào cũng khiến nhiều người thất vọng. Em ấy tuyệt đối lấy xu của nhà họ Giang.”

      “Ai……. Đứa này……….”Ông Giang cảm thấy rất mất mặt, sống cả cuộc đời, người ngoài luôn dùng bốn chứ ‘Đức cao vọng trọng’ để hình dung ông, bây giờ lại để cho hậu bối thấy trò hề kia, liệu ông còn xứng với bốn chữ kia? “Hôm nay thực khiến các cháu chê cười rồi, là Giang Tuân ta biết dạy con cháu, cũng là Y Đình cháu rất đúng, quả là được nuôi dạy tốt…….. tốt lăm….. tốt…….”

      Đây phải là lần đầu tiên tiếp xúc với đứa trẻ này, lần trước ở phòng trà, ông thấy được thông minh của đứa trẻ này, tràng chính nghĩa để làm lí do, còn cho người khác cái bậc để bước xuống, trắng ra là nó muốn để Thanh Hòa về nhà ông.

      Ông là người từng trải, sống mấy thập niên, đương nhiên có thể nhìn ra điểm ấy, thế nhưng, ông trân trọng thương em đó, biết thời thế liền thành toàn cho .

      Mấy ngày nay tiếp xúc, ông thực dám xem thường đứa này, thực rất có tiền đồ………..

      Giờ phút này, ông Giang đến quyết định chính xác nhất – kiên quyết kêu Thanh Hòa trở lại nhà họ Giang ông nữa. Đứa ở nhà họ Tiêu tốt hơn nhiều ở nhà ông……

      Về chuyện tài sản của ông, quả thực ông có nghĩ đến chuyện để lại cho Thanh Hòa phần, tuy rằng chỉ là cháu ngoại của chị vợ ông, nhưng con cháu như thế, ông nhất định phải cho đứa này chút gì đó! Nhưng vấn đề bây giờ là, ông có cho chưa chắc Thanh Hòa nhận……….

      Cố gắng giữ người ta lại ăn bữa cơm chiều cũng hay ho gì, ông Giang cười khổ : “Để ông cho lái xe đưa các cháu về.”

      Tiêu Y Đình có ý từ chối, tự mình lì xì tất cả hồng bao người lại cho mấy đứa nhà họ Giang. Đây là do Khương Vãn Ngư chuẩn bị cho Diệp Thanh Hòa, lúc lên xe, liền đưa hết cho .

      chuyện về chuyện này, Khương Vãn Ngư thực suy nghĩ rất chu đáo, muốn để người nhà mình mất mặt trước người nhà họ Giang. Nhà họ Giang cũng có cháu , bà phải cho thấy , hồng bao của nhà họ Tiêu so với nhà họ Giang chắc chắn mỏng hơn.

      Xong xuôi, khoác áo măng tô lên người , thấp giọng : “ thôi.”

      Diệp Thanh Hòa quay đầu lại nhìn thoáng qua, tất cả nhà họ Giang nhìn chăm chú hai người họ, biết trong lòng mình bây giờ là loại cảm xúc gì, chỉ trong nháy mắt, cảm thấy muốn trở lại như trước kia, khi mà vẫn là bạn vong niên của ông Giang……..

      Tiêu Y Đình nắm tay ra khỏi cửa lớn nhà họ Giang. Lái xe đưa họ về nhà ông nọi Tiêu Y Đình, con cháu nhà họ Tiêu vẫn còn ở đó cùng ăn bữa cơm chiều.

      Hai người họ rồi, tất cả người nhà họ Giang ngồi lại quanh bàn ăn, khí trầm mặc…….

      chịu nổi khí đó, giọng hỏi cha mẹ mình, xem có thể ăn cơm nữa ? Nhất là Giang Chi Cung, vừa bị đói lại bị đánh, uỷ khuất vạn phần, nhưng vẫn dám hé răng, chỉ dùng thìa bật mạnh cơm trong bát, phát ra thanh rất chói tay.

      “Con ngồi yên cho mẹ!” Lôi Vận cũng dám đánh đứa như vừa nãy, chỉ lớn tiếng quát, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do đứa trẻ biết điều này gây ra, hại ả còn chút hình tượng nào trước mặt cha mẹ chồng, lại còn để cho Bạch Điệp và hai ả đàn bà kia chê cười, nhân cơ hội này lấy lòng khoe mẽ, lấy lòng cha mẹ chồng.

      “Con im miệng!” Giờ phút này thứ ông Giang muốn nghe nhất chính là giọng của Lôi Vận.

      Giang Kì nhíu mày, nhàng huých tay vợ mình, hi vọng ả hiểu được, giờ phút này người nên yên lặng chính là ả, tốt nhất là nên im lặng, làm sao để cha thấy được tồn tại của ả là tốt nhất.

      Có vẻ như ông Giang rất tức giận, qua chuyện hôm nay, ông nhất định phải cho con cháu thấy được cái uy mới qua chuyện, ông vỗ bàn, giọng nghiêm khắc: “Tôi còn chưa chết đâu! Cả đám các người dòm ngó tiền của tôi rồi sao? Có phải hay ngày nào cũng chắp tay cầu nguyện, cầu cho tôi chết sớm chút, lúc đó các các chị có thể thoải mái chia tiền!”

      Bạch Điệp nghe xong, nhàng khụ tiếng, cười làm lành : “Cha, sao cha vậy? Con dâu của cha nhiều nhưng phải ai cũng thế………. Cha biết, con và Giang Đạc chỉ mong muốn cha luôn mạnh khoẻ sống lâu………….”

      Lôi Vận chán ghét nhìn Bạch Điệp cái, còn khoe mẽ, tiện đường đẩy ả ta ra xa………….

      Ai ngờ cơn giận dữ của ông Giang hề giảm bớt, lại còn dồn hết lên người bà ta: “Chị đừng có xen vào lời tôi ! Chị là người như thế nào tôi còn biết sao? Mấy người này, ai là dễ bắt nạt cả! Tính tới tính lui, ngay cả tiền bạc của tôi cũng ngoại lệ! Tôi cho các người biết! Đừng nghĩ đến! Các người càng như thế, tôi càng để lại tiền cho các người! Tôi để lại tất cả cho Thanh Hòa!”

      Tất cả nghe xong, sắc mặt trắng bệch, ai dám thêm gì, chỉ có thể cúi gằm mặt.

      Ông Giang tức giận thể nguôi, chỉ vào đám con cháu : “Cả đám các người, ở bên ngoài đắp lên mình hình tượng có nhân có nghĩa, nên được xã hội coi là thành phần tinh ! Tinh của xã hội mà như thế sao? đám vụ lợi vô tình vô nghĩa?! Các người còn bằng cả thằng nhóc hai mươi tuổi!”

      Ông cười lạnh tự giễu: “Đều là tôi quá đề cao các chị! ngờ đến các người vô dụng như thế! Nhìn nhà họ Tiêu mà xem, nhìn Thành Hưng, cậu ta cũng là tiền bối như các người! Thanh Hòa có chút quan hệ huyết thống với cậu ta, chẳng qua chỉ là bạn của con trai, thế nhưng cậu ta vẫn niềm nở đón nhận, chăm sóc như con ruột. Các người tự hỏi lương tâm mình xem, xem mình xứng với hai chữ ‘tinh ‘ kia được bao nhiêu phần? A! Dù bao nhiêu tôi cũng cảm thấy rất tự ti, cũng dám ngồi ăn cơm cùng các người, bữa cơm này, mấy ‘vị tinh ’ cứ ăn , tôi sợ ăn vào nuốt trôi!”

      xong, ông đưa tay đỡ Tiểu Mạn đứng dậy, hai người lên lầu.

      Còn lại đám người đưa mắt nhìn
      [​IMG]
      ngocanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :