1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 123: Khóc.
      Editor: Tinh Di

      Diệp Thanh Hòa rồi, người nhà họ Giang cũng lần lượt ra về.

      Cảnh con cháu đông vui chúc thọ ông Giang nhanh chóng biến mất sạch , chỉ còn lại bàn tiệc tàn, cùng rất nhiều túi hộp quà xung quanh.

      Tất cả còn chờ người thu dọn, như muốn chứng minh náo nhiệt vừa rồi phải là hư ảo.

      Nếu như bình thường, bà Giang cùng với bảo mẫu thu dọn, từ lớn đến , như thu thập vui vẻ của con cháu trong nhà.

      Thế nhưng giờ phút này, bà Giang vẫn ngồi thừ mình ghế trong phòng ăn, ánh mắt vẫn như cũ, nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Diệp Thanh Hòa, hai mắt như có như ươn ướt.

      Ông Giang đến bên người bà, vỗ vai, nhàng gọi: “Tiểu Mạn………”

      Tiểu Mạn là tên của bà Giang, bây giờ chỉ có ông Giang gọi bà với tên đó.

      Bà Giang chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn người mà gắn bó với bà cả cuộc đời này, bỗng nhiên khóc thành tiếng: “A Tuân, chị ấy hận em, hận mẹ em, hận cả gia đình………..”

      Giang Tuân hít tiếng, vỗ lưng bà an ủi: “Tiểu Mạn, nên đau lòng nữa, phải bây giờ có manh mối rồi sao? Chúng ta có thể tìm chị ấy.”

      “Đúng rồi! tìm chị ấy! Chị ấy nhất định có quan hệ gì đó với Thanh Hòa! Thanh Hòa phải chỉ là con nuôi của nhà họ Tiêu sao? phải con ruột! Giống như thế! Quá giống! Thực quá giống………..” Bà Giang kích động đứng lên, nắm lấy tay Giang Tuân định ra ngoài, cẩn thận vấp phải chân ghế, suýt nữa ngã.

      Giang Tuân đỡ lấy bà, nội tâm cũng kích động, lại khuyên nhủ người bạn già: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Trời tối như vậy rồi, đừng làm Thanh Hoà sợ! phải còn chưa xác định sao? Chúng ta cứ tự điều tra trước, khi nào ràng tìm lúc thích hợp để với Thanh Hòa, tâm tình đứa này cũng khó nắm bắt………”

      Khuyên bảo hồi lâu, Tiểu Mạn lại trở về khóc thút thít, còn kích động muốn tìm Diệp Thanh Hòa.

      thôi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi nào.” Giang Tuân nhìn người bạn già, bao năm qua, nỗi bế tắc kia trong lòng bà ấy vẫn chưa giải được, hôm nay trải qua bế tắc cùng bức bách, lại vừa khỏi từ trận ốm nặng, trông bà ấy già rất nhiều………..

      Chính là, đêm nay, liệu bà có ngủ yên?

      Tiểu Mạn cầm tay tập ảnh, bên trong chỉ có vài tấm ảnh đen trắng, phần lớn đều ố vàng.

      Nhìn thoáng qua, trong đó là ảnh hai trẻ, người mặc bộ sườn xám hoa sen trong nước, tóc tết hai bên, ngay cả khi ảnh chụp chỉ mờ mờ , vẫn có thể cảm nhận nét khí chất tươi mát thanh tao ……….

      Bà Giang cứ thế ngồi, nhìn vào tấm ảnh, suốt cả đêm, Giang Tuân cũng ngủ
      yên, ngồi cùng bà suốt đêm dài…………..

      --- ------ ------ ------ ------ ------
      Tiêu Y Bằng chậm rãi chạy xe vào trong sân nhà họ Tiêu.

      Vừa bước xuống xe trận gió kéo đến, Diệp Thanh Hòa nhanh chóng kéo áo khoác lên, vẫn cảm thấy lành lạnh.

      “Lạnh ?” Tiêu Y Bằng hỏi.

      lắc đầu: “ sao, lạnh.”

      Ánh mắt Tiêu Y Bằng dừng lại phần bắp chân lộ ra của , chỉ nhàng cười, gì, bước chân nhanh hơn, tiến đến mở cửa để vào nhà.

      “Về rồi về rồi!” Bên trong vang lên tiếng huyên náo.

      Diệp Thanh Hòa bước vào bên trong, nháy mắt hơi ấm bao phủ toàn thân , rồi sau đó, vậy tròn tròn mập mạp lăn vào lòng , thiếu chút nữa hất tung về phía sau.

      phải cảm ơn phong độ của cả, vì mở cửa cho vào trước nên vào sau, phụ trách việc đóng cửa, vì thế, cú va chạm kia vừa vặn ngã vào lồng ngực cả, hơn nữa còn nhanh nhẹn bắt được, vì thế đến nỗi ngã xoài, chỉ có điều áo choàng hơi rủ xuống. may, Tiêu Thành Trác húc vào đúng phần bụng bị bầm tím của , đau đến rạp người.

      Lập tức tiếng quát to của Tiêu Y Đình vang lên: “Tiêu Thành Trác! Cái tên mập này! Đụng phải cái gì thế hả?”

      Tiêu Thành Trác thân làm chú, bị cháu của mình quát như thế, chỉ biết nghẹn họng, cúi đầu, coi như việc bị quát mắng thành thói quen…….

      trai và chị dâu đều ở trước mặt, Tiêu Thành Trác uỷ khuất chớp chớp con mắt, bĩu môi, gì.

      Quả nhiên, Tiêu Thành Hưng bắt đầu dạy dỗ Tiêu Y Đình: “Con quát cái gì mà quát? biết lớn gì cả! Chỉ là Thành Trác lâu rồi được gặp Thanh Hòa nên xúc động thôi mà!”

      Tiêu Y Đình trừng mắt, muốn gì đó nhưng nín lại, chỉ hung hăng lườm nguýt Tiêu Thành Trác.

      “Đụng có đau hay ? Chị?” Tiêu Thành Trác ngẩng đầu hỏi Diệp Thanh Hòa.

      có……….” Trở lại bình thường, bụng cũng còn đau như vừa nãy.

      Tiêu Thành Trác chú ý đến bộ sườn xám mặc, miệng há to, ngón tay mập mạp nhịn được chạm vào bông hoa sen, cuối cùng kinh hoàng cảm thán: “Chị, quá đẹp! Chị thực rất đẹp!”

      Trừ Tiêu Y Bằng, ánh mắt tất cả mọi người đều dừng lại bộ sườn xám mặc.

      Trong nháy mắt Tiêu Thành Hưng dại ra, còn Khương Vãn Ngư có chút kinh hãi, hừ tiếng sau đó lên lầu.

      Còn Tiêu Y Đình, sau hồi đánh giá từ xuống dưới, cười lạnh: “Đây là cái kiểu gì đây? Giầy thể thao? Sườn xám? Còn khoác thêm áo khoác của bà ? Đừng doạ người chứ! Còn mặc như thế đến nhà họ Giang sao? nực cười!”

      Diệp Thanh Hòa đứng tại chỗ, vẫn là bình tĩnh như mọi khi, giống như câu móc vừa rồi áp lên người hề hấn gì, thản nhiên cười đáp lại, quay lại với Tiêu Thành Hưng và Tiêu Y Bằng: “Bác Tiêu, cả, cháu lên lầu trước.”

      , lên đó nghỉ .” Tiêu Thành Hưng gật gật đầu, nhìn theo ngang qua mình.

      Tiêu Thành Trác vô cùng vui vẻ theo , lúc qua Tiêu Y Đình mắt vẫn nhìn thẳng, hề chớp mắt, giống như tồn tại của chỉ là khí.

      Vừa lên lầu liền nghe thấy tiếng Tiêu Thành Hưng quát mắng Tiêu Y
      [​IMG]

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 124: Thực xin lỗi.
      Eidtor: Tinh Di

      Khương Vãn Ngư đứng ở cửa, nổi giận với cậu con trai: “Theo mẹ ra ngoài.”

      Tiêu Y Đình đứng bất động tại chỗ, cơ thể cứng ngắc, đầu hơi cúi, nhìn người trước mặt, biểu cảm đờ đẫn: “Mẹ, mẹ tránh ra .”

      “Con cái gì?” Khương Vãn Ngư thực nổi giận, đứa con trai này tuy rằng nghịch ngợm, nhưng rất khéo miệng, luôn khiến bà vui vẻ, bà cũng rất cưng chiều đứa này, giờ nó bà tránh ra sao?

      “Mẹ, con , mẹ ra trước .” lặp lại câu, vẫn đờ đẫn và cứng ngắc như cũ.

      “Cái tên tiểu thử thối này!” Khương Vãn Ngư đứng giữa cửa phòng, cầm lấy cổ tay .

      “Mẹ! Con bảo mẹ ra ngoài !” Giọng đột nhiên cao hẳn lên, vẫn là khuôn mặt vô cảm, ánh mắt chưa từng chuyển động…….

      Khương Vãn Ngư chưa từng thấy con trai như thế.

      Tiêu Y Đình trời sinh tính tình nghịch ngợm, lúc khi bị Tiêu Thành Hưng mắng kêu la thảm thiết cáo ông nội, hoặc quật cường chịu cắn chặt hàm răng, hay khi ở trước mặt bà khoe mẽ làm nũng, thậm chí, khi nó bực bội có thể cùng cha nó lớn tiếng tranh cãi vài ba câu, cũng phải chưa bao giờ ăn thô lỗ vô lễ………..

      Nhưng là, chưa từng có bộ dạng như bây giờ………..

      Nghiêm túc, trấn tĩnh, cố chấp, nhẫn nại…………

      Loại biểu cảm này, bà mới chỉ thấy người Tiêu Thành Hưng, đólà khi có người chạm đến điểm tột cùng của ông ấy………….

      Mà bà cũng hiểu rất , những lúc như thế là Tiêu Thành Hưng thực vô cùng tức giận, tốt nhất là nên chạm vào………

      Theo bản năng bà lùi lại mấy bước, giống như chưa từng quen biết đứa con trai trước mắt……..

      “Mẹ!” gọi bà, ngắn gọn kiên quyết, giọng có lực.

      Cuối cùng bà xoay người bước , vì muốn để lộ vẻ mặt chật vật của mình.

      đứng nguyên đó trầm mặc lúc lâu, như để cho con giận dữ cùng cảm giác khó hiểu kia lắng xuống, rồi đến cửa phòng tắm, nhàng gõ cửa.

      Bên trong có đáp lại.

      hiểu được, tính tình như thế sao có thể trả lời ?

      Cánh tay dừng lại giữa trung, vô lực buông xuống.

      “Em ………..” nhàng gọi, nghẹn lời, lâu sau mới hít sâu hơi, trong mắt đều là chua xót: “Thực xin lỗi, là tốt……….”

      Hai mươi năm qua ngông cuồng tự đại, đây là lần đầu tiên ra câu xin lỗi từ tận tâm……………

      cũng thể hiểu được, vì sao mình lại trở thành như thế?

      Diệp Thanh Hòa ngừng khóc, nghe được câu kia, nhàng lướt qua rất nhanh, giọng vô lực như thể gượng dậy, kinh ngạc ngẩn người, trước mắt lên hình ảnh ngày ấy, lần đầu tiên xuất , tay là quả bóng rổ truyền qua truyền lại, tươi cười sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, mồ hôi cổ rồi trán, tất cả đều trong suốt………….

      đứng dựa vào cánh cửa kia.

      Đối với cánh cửa kia tính là gì. có thể đá văng nó chỉ bằng cước. Thế nhưng, biết thể. Đá bị thương, đâu chỉ có cánh cửa kia?

      “Em …… ra ngoài .” Cuối cùng đứng thẳng lên, cánh cửa trong tầm mắt dần trở nên mờ hồ, nơi cổ họng nghẹn lại có chút đau: “……… đây…….. về sau……….. vào đây nữa………”

      Diệp Thanh Hòa dựa vào cánh cửa, mọi thứ trước mắt như bị mây mù bao phủ.

      Xung quang yên tĩnh giống như chết, ánh mắt chợt loé lên, hoảng sợ nhanh chóng phi thân ra khỏi cửa………

      Nhưng………..

      Trong phòng trống rỗng………. Người rời …………

      Cửa sổ vẫn mở, gió đêm mùa thu mạnh mẽ cuốn theo hương hoa quế vào trong phòng. Lúc này, còn chút ấm áp nào cả………….

      nhìn về phía bàn học, giống như vẫn còn ngồi ở đó………….

      Trong giây lát nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng chạy lại lật cuốn sách kia lên.

      có gì…….

      lắc lắc gáy sách, cũng có gì rơi ra!

      Lật từng tờ từng tờ, vẫn tìm thấy gì………..

      Thế nhưng, ràng là kẹp bức thư Cẩm Nhi nhờ đưa cho vào cuốn sách này………..

      Cũng có thể………..

      rơi ở đâu đó…………

      Dù sao cũng phải của ………..

      Cuối cùng, vẫn là của …………

      Trước mặt, chỉ còn mấy hình vẽ tiểu Phải Quy của . Hai năm qua, ai cũng còn đứng nguyên tại vị trí của mình, chỉ có mình nó………..

      Lẳng lặng ngồi lại lúc, bình tĩnh lại, ý thức được vị trí của mình, sau đó rút xuống từ giá sách cuốn chuyên ngành, chuẩn bị đọc, bên tai vang lên tiếng gõ cửa, giọng của Tiêu Thành Trác vang lên ngay sau đó: “Chị, chị ngủ chưa?”

      đứng dậy mở cửa để nhóc vào.

      Nhóc vẻ mặt cẩn thận nhìn : “Chị, có phải Tiêu Y Đình khi dễ chị ?”

      Vừa nãy nhóc bị Tiêu Y Đình dùng đủ loại cưỡng bức, dụ dỗ ra khỏi phòng, bây giờ thấy vô cùng hối hận, cảm thấy mình là người con trai sắp trưởng thành lại có ý thức trách nhiệm bảo vệ chị.

      Diệp Thanh Hòa lắc lắc đầu, sờ cái đầu ních ních như thịt viên của nhóc, đứa này lớn nhanh quá, chỉ sợ mấy năm nữa thôi, có khi phải độn thêm ít mới có thể xoa đầu nó.

      “Chị, thực xin lỗi, là em tốt, hoàn thành nhiệm vụ…..” Tuy rằng nhóc bị đuổi ra ngoài nhưng vẫn rất để ý động tĩnh bên trong, có lẽ nhóc nghe được hết chuyện vừa phát sinh.

      “Thành Trác, chuyện liên quan đến em, ngủ .” dịu dàng cười, nhìn qua giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.

      “Chị, em làm phiền chị nữa.” Tiêu Thành Trác rất hiểu chuyện , “Em báo danh ở lớp học võ, ngày mai cũng phải tập, chị có muốn cùng em ?”

      Đứa này bây giờ hiểu biết ít, bởi lẽ được ở gần cha mẹ nhiều, từ đến lớn được quan tâm quá nhiều, phần lớn đều là lái xe đón đưa.

      Diệp Thanh Hòa nghĩ nghĩ, quyết định đồng
      [​IMG]

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 125: ấy có người trong lòng.
      Editor: Tinh Di

      Cuối cùng Khương Vãn Ngư cũng ngừng lại, từ nãy đến giờ vẫn im lặng: “Bác , Thanh Hòa hiểu ý của bác, chỉ là bác quá lo lắng thôi, cháu và hai vẫn luôn là tình cảm em, nếu như bác , chúng cháu có hơi quá thân thiết có thể là do học chung trường, cùng giúp đỡ nhau trong học tập, còn những chuyện khác, Thanh Hòa chưa bao giờ nghĩ đến, còn hai, đương nhiên có những tâm tư này, ấy thực thích chị Cẩm Nhi, Thanh Hòa hi vọng người sau này có thể ở bên giúp đỡ hai là chị ấy.”

      Khương Vãn Ngư nở nụ cười: “Tốt lắm tốt lắm, cháu hiểu được là tốt rồi, tại cũng đừng nhiều chuyện của con và Cẩm Nhi, hai đứa vẫn dang còn , Cẩm Nhi còn chưa có hai mươi tuổi, bây giờ chuyện này còn quá sớm, bậc trưởng bối các bác ra việc này chỉ là có ý thế thôi, còn việc cấp bách bây giờ của hai đứa nó và cháu là học tập tốt.”

      “Dạ, cháu biết rồi, bác .”

      ai có thể có được vẻ trầm tĩnh như . Như chìm xuống đáy biển sâu nhất, như mặt nước tĩnh lặng gợn sóng.

      Cho dù có là Khương Vãn Ngư, vẫn dễ dàng nhìn thấu tâm tư kín đáo của , chỉ có điều, nhận được lời hứa hẹn của Diệp Thanh Hòa coi như thoả mong muốn, hoàn thành nhiệm vụ.

      Ôn hoà cười cười, đưa tay sửa lại chút phần tóc mái cho : “Thanh Hòa, cháu đến nhà chúng ta lâu, hai chúng ta có thể coi như mẹ con, bác bạc dãi cháu, con trai con đều nên có, thể thiếu cháu được.”

      Diệp Thanh Hòa nâng nâng khoé môi: “Cảm ơn bác .”

      Hương thơm tản ra từ cổ tay của Khương Vãn Ngư, lúc tay đưa qua đưa lại, vòng tay kêu leng keng.

      Đến khi thực chấm dứt cuộc chuyện, thời gian trôi qua ít. Khương Vãn Ngư rồi, Diệp Thanh Hòa yên lặng xuống lầu, đứng đó chờ Tiêu Thành Trác để cùng .

      Tiêu Thành Trác cầm trong tay bữa sáng của , khuôn mặt nhắn nhíu chặt lại.
      DiennnnnY&^#77uDAAAnnnLeeDDQuyyyD0000nnn&%7

      Lái xe của nhà họ Tiêu đưa hai người , dọc đường , Tiêu Thành Trác hề gì, chỉ đưa bữa sáng cho , giục mau ăn, biểu cảm rất nghiêm túc.

      Mãi đến khi xuống xe, còn lái xe nữa, nhóc mới trịnh trọng chuyện với : “Chị, chị cần gả cho Tiêu Y Đình.”

      Diệp Thanh Hòa suy nghĩ, có phải vừa nãy và bác chuyện bị tiểu tử này nghe thấy hay ?

      cười: “Nhóc con, biết lấy chồng là cái gì hay hả?”

      “Em biết! Mấy bạn trong lớp em đều có bạn đó!” Tiêu Thành Trác phồng mang trợn má , “Lần trước em với chị rồi, đợi em lớn, chị gả cho em!”

      “Được rồi, mau , thầy giáo bắt tập hợp rồi kìa!” Diệp Thanh Hòa thúc giục nhóc.

      “Để em hết mà! Chị, chị gả cho em, em nuôi chị!” Ánh mắt của nhóc con vô cùng chân thành.

      Diệp Thanh Hòa lại bật cười lần nữa, nhịn được : “Em lấy cái gì nuôi chị?”

      “Em lớn lên kiếm rất rất nhiều tiền! Còn nhiều hơn cả trai em! Từ bây giờ, em ăn ít nửa, đưa nửa còn lại cho chị!” Đôi mắt Tiêu Thành Trác sáng long lanh, có thể thấy được nội tâm bên trong là rất nhiều suy nghĩ tưởng tượng.

      Diệp Thanh Hòa nghe xong, chỉ coi như câu đùa hiểu chuyện của con nít, cũng hùa theo vui vẻ: “Chú nhỉ à, việc chú nuôi được người cháu này cũng phải là thể, nhưng việc quan trọng nhất là chú phải mau lớn, mau vào tập võ !”

      “Em phải chú ! Em chán ghét làm chú!” Tiểu tử nhăn chặt mày.

      Phải ? Vậy vì sao luôn ca bài ca dứt mình là chú của Tiêu Y Đình?

      “Chị, em nghiêm túc đó! Tuy em ở nhà cả nhưng cha em cũng thường xuyên đưa sinh hoạt phí, cả cầm, nhưng là vì của cha cho nên phải đưa chị dâu giữ. Từ giờ em chỉ ăn chén cơm, chén còn lại nhường cho chị.” Khi chuyện khuôn mặt nhắn bày ra vẻ kiên định, như muốn , chị nhìn , bây giờ em có thể nuôi chị được rồi!

      Diệp Thanh Hòa bất động trong giây lát, vẫn là dịu dàng giục nhóc vào: “Mau , cháu hiểu rồi, chú .”

      Nghe xong câu kia, Tiêu Thành Trác liền trừng mắt với : “Được rồi! Cho nên, chị, chị ăn cơm của em phải đợi em lớn lên đó.”

      “Đứa ngốc này! Càng càng vô lý, mau vào !” giục.

      “Em mới phải đứa ! Em mặc kệ! Chị phải đồng ý với em! Trước khi em lớn cho phép chị lập gia đình! Chị đồng ý em đâu cả!” Chính nhóc con lớn miệng mình phải đứa , cử chỉ rồi đến lời này phải của đứa trẻ là gì?

      Ngay từ đầu trong bản kế hoạch của Diệp Thanh Hòa có việc lập gia đình, bây giờ vẫn thế, vì thế với Tiêu Thành Trác: “Được rồi! Chị lấy chồng! Mau vào !”

      Lúc này Tiêu Thành Trác mới bằng lòng vào trong.

      Bây giờ mỗi ngày Tiêu Thành Trác đều ăn hết hai chén cơm lớn, hơn nữa còn ăn thêm rất nhiều loại đồ ăn, là điển hình của ăn nhiều, bây giờ có thể hạ quyết tâm lớn như thế, có thể coi là vô cùng ‘ quý’ đứa cháu này……….

      Chỉ có điều, vẫn chỉ coi đó là vui đùa, tên nhóc này hiểu gì về kết hôn chứ? phảo phần lớn đàn ông đều muốn kết hôn với người họ thương nhất sao? Còn nhóc lại hạ quyết tâm lớn lên lấy bà già là !! Đương nhiên, sau này lớn lên hiểu chuyện thôi.

      Nhìn Tiêu Thành Trác đứng trong hàng ngũ bắt đầu làm nóng thân, khỏi nghĩ đến, về cơ bản, Tiêu Thành Trác cũng khác gì người ở nhờ………….

      Suốt thời gian Tiêu Thành Trác luyện võ, tìm đến gốc cây.

      bộ bàn ghế ở đó.

      Cả đêm qua ngủ, xung quanh lại yên bình, gió thu mát mẻ thổi đều đều, liền thấy mềm nhũn, nhịn được ngủ gục chiếc bàn đá.

      là ngủ nhưng thanh bên ngoài nào có thể lọt khỏi tai , xem ra nỡ ngủ say, nhưng cũng có cách nào tình táo được.

      Đến lúc giật mình tỉnh giấc, biết giờ học của Tiêu Thành Trác kết thúc từ bao giờ, còn nhóc con chống tay tủm tỉm cười nhìn đỉnh đầu .

      “Hả? Học xong rồi sao? Chú , sao chú gọi cháu dậy?” tháo mắt kính xuống, day day mắt, sau đó đeo lên.

      “Chị, chị ngủ ngon đó! ăn thôi, em đói bụng rồi!” Nhóc giúp thu dọn đồ đạc.

      cúi xuống nhìn đồng hồ, quả đến giờ ăn trưa.

      Tiêu Thành Trác kiên quyết đòi mình là người mời, mời ăn KFC – đây luôn là chốn dừng chân mơ ước của nhóc……………

      Lúc mua cơm, Tiêu Thành Trác dùng giọng chính nghĩa chất vấn : “ ăn cơm lại có chuyện
      [​IMG]

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 126: ra là thế.
      Editor: Tinh Di

      Trời dần chuyển về mát, nhiệt độ còn quá nóng, chuyện phơi khô quần áo còn quá dễ dàng, Tiêu Y Đình lại là người ưa vận động và rất coi trọng chuyện vệ sinh cá nhân, theo như lời , có bệnh sạch ………

      Vì thế, ngày nào cũng tắm rửa thay quần áo, cho dù là trời rất lạnh vẫn kiên trì, chính là, quần áo khô kịp tốc độ thay của .

      Chỉ có điều mỗi ngày Diệp Thanh Hòa mang sang cho chỉ được bộ quần áo sạch cho ngày hôm sau.

      Lúc này giữa hai người họ, chỉ có hai việc có thể gặp mặt đó là đưa cơm và nhận quần áo………..

      A, còn có gian khác nữa mà hai người họ có thể gặp nhau, đó là trong trò chơi, nhưng lại là sư phụ của ……….

      bao giờ bước vào phòng của nữa. Sau này làm đúng như thế, kể cả phòng kí túc xá của cũng đến.

      Chung Gia Nghi nhịn được hỏi , sao lâu rồi thấy hai đến tìm ?

      Nguỵ Nhã Đan liền cười trêu Chung Gia Nghi thầm mến Tiêu Y Đình.

      ngờ Chung Gia Nghi lại thừa nhận ngay lập tức, con than thở mặt mũi mình được như bạn chính thức của Tiêu Y Đình – Quách Cẩm Nhi. Trong mắt ấy, Quách Cẩm Nhi chính là tiên nữ trời, còn mình chỉ là mảnh vụn nhở bé trong trời đất.

      Đối với cuộc tranh luận của hai người bạn cùng phòng, có ý tham gia, chỉ cười cười.

      Thế nhưng, Chung Gia Nghi cũng bỏ qua cho , cảm thấy Diệp Thanh Hòa dù sao cũng phải em ruột của Tiêu Y Đình, lại ở cùng nhiều năm như thế nhưng thể bắt giữ lại, rất đáng tiếc, chính mình lắm chắc được cũng thể để lọt ra cho người ngoài. Nghĩ như thế liền cất lời tiếc hận thay cho Diệp Thanh Hòa: “Mình cậu nghe Thanh Hòa, nếu mình là cậu, mình nhân đêm trăng thanh gió mát bắt gọn ấy! Ngay tại ban công a!”

      Trong mắt Chung Gia Nghi loé lên loại tâm tình màu hồng, cứ như người bắt được Tiêu Y Đình là ấy, trong đầu vẽ lên ít hình ảnh “ lành mạnh” rồi.

      Cuối cùng, đương nhiên bị Nguỵ Nhã Đan đánh gẫy lần nữa: “Thôi , cậu cho rằng Thanh Hòa là tiểu sắc nữ như cậu sao?”

      Chung Gia Nghi hề phản đối cách gọi ‘sắc nữ’ này, chỉ vô cùng tò mò hướng Diệp Thanh Hòa hỏi: “Thanh Hòa, rốt cuộc cậu cảm thấy như thế nào? Cậu thích người như hai cậu sao? Mình nghĩ, có phải người như cậu thích những chàng trai chững trạc trưởng thành đúng ? Có thể cho cậu cmar giác an toàn và được thương? Hoặc có thể là lớn tuổi chút?”

      Diệp Thanh Hòa hết nổi, chỉ cười cười: “Các cậu đừng đoán mò! Mình chả nghĩ cái gì cả, bây giờ chỉ có nghĩ đến việc khi nào tốt nghiệp thôi.”

      nhàm chán!” Chung Gia Nghi méo miệng, nhưng vẫn cam lòng, “Thanh Hòa, vậy cậu xem, người đàn ông lý tưởng của cậu có phải như thế ? Cậu chút thôi! Đừng với mình là chuyện này cậu cũng nghĩ tới, đúng là nữ sinh vô lo vô nghĩ!”

      Diệp Thanh Hòa bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “ mình có nghĩ tới………..”

      “Vậy bây giờ cậu nghĩ ! Nghĩ ! Nếu phải giống như hai của cậu là giống của mình cũng nên?” Chung Gia Nghi kéo kéo cánh tay , bám riết dứt ra.

      giờ Diệp Thanh Hòa rơi vào tình cảnh bất lực, trong tay còn ôm đống quần áo chưa gấp, đành phải trả lời lấy nệ: “Đúng đúng đúng! Là như cậu !”

      “Mình biết mà……….” Chung Gia Nghi bày ra dáng vẻ là người hiểu biết, còn quay lại nháy mắt với Nguỵ Nhã Đan.

      Nguỵ Nhã Đan phục: “Được! Nhưng cậu cho là cậu và Thanh Hòa giống nhau sao? Ít ra người ta cũng lẫn lộn giữa hai chuyện đương và học tập, cậu xem thành tích tốt đẹp của cậu ấy , việc quan trọng nhất bây giờ là thi đỗ kì nghiên cứu đó! Thanh Hòa, cậu có đúng ?”

      Diệp Thanh Hòa gật gật đầu: “Đúng thế, lần này chúng ta phải học nghiên cứu sinh.”

      Ba người chuyện, tiếng gõ cửa vang lên.

      Chung Gia Nghi đến mở cửa, bên ngoài là Tiêu Y Đình với vẻ mặt lạnh tanh…………

      …….. ……… hai…….” Chung Gia Nghi sớm còn mặt mũi nào, đứng trước người này luôn lắp bắp lên lời, còn gọi là ‘ hai’ giống Diệp Thanh Hòa.

      Ánh mắt Tiêu Y Đình lướt qua người Chung Gia Nghi, thản nhiên dừng lại người Diệp Thanh Hòa, mở miệng: “Mẹ Vương bảo với em, tối nay cùng ăn cơm ngoài cửa hàng, điện thoại của em và điện thoại của kí túc xá đều gọi được.”

      xong, xoay người bước .

      Diệp Thanh Hòa định đưa quần áo cho , cũng kịp mở miệng……….

      Tiêu Y Đình nhanh ra khỏi kí túc xá nữ, thẳng đến cửa hàng của Vương Triết.
      DiennnnnY&^#77uDAAAnnnLeeDDQuyyyD0000nnn&%7

      Buổi chiều Vương Triết có lớp, lại ngồi mân mê sửa máy tính. Tiêu Y Đình vừa vào liền ngồi xuống, đăng nhập trò chơi.

      “Hôm nay em cũng có lớp mà, sao cùng đến với cậu?” Vương Triết nhìn cái, hỏi.

      “Ừ, giặt quần áo rồi!” tuỳ tiện bịa ra câu dối.

      Vương Triết cười: “Cậu có em như thế quả là tu được từ kiếp trước!”

      Tiêu Y Đình mặt lạnh cúi đầu, quay lại câu: “Quần áo của cậu có người giặt cho sao?”

      “Sao có thể giống nhau được?” Vương Triết cười hắc hắc, “Chỉ San là vợ mình……….”

      Vừa dứt lời, Tiêu Y Đình liền quăng con chuột kêu ‘Ba’ tiếng, Vương Triết bị giật mình: “Cậu sao thế?” Cậu ta đau lòng có được ? Mỗi con chuột, vật dụng trong quán này đều là da thịt của cậu mà! Tên ngốc này có biết ở trong nhà cậu hả? Bộc phát tính tình thiếu gia cái gì chứ?

      có gì!” Tiêu Y Đình mặt trầm, “Cậu làm nghẽn mạng rồi! Hại mình login được!”

      Vương Triết kì quái liếc cái, tốc độ mạng như thế mà còn chậm sao? Định đưa người qua xem xét hộ , Tiêu Y Đình liền đứng bật dậy hô lớn: “Có thuốc lá ?

      “Gần đây cậu bị nghiện thuốc lá sao?” Trong mắt Vương Triết đều là nghi hoặc, nhìn từ xuống dưới của , : “Tiền ở trong túi đó, tự lấy mà mua.”

      “Là dạo này thức đêm nhiều, mệt mỏi quá!” Tiêu Y Đình vừa vừa .

      Tiêu Y Đình vừa sò tay vào bên trong túi áo khoác Vương Triết tìm kiếm, cậu ta chợt bừng tỉnh, hô to tiếng: “Đừng! Đừng nhúc nhích!”

      Thế nhưng, Tiêu Y Đình vào, còn sờ thấy chiếc hộp, tưởng đó là hộp thuốc lá, ngoài miệng còn cười : “Còn giấu cái gì chứ sợ mình lấy mất sao?”

      Kết quả, vừa lấy ra chính cũng ngây người: Là Ba con sói!

      Vương Triết nhanh chóng vụt đến, giành lại, giấu nghẹn , lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền ném cho .

      Tiêu Y Đình yên lặng, lúc này dùng ánh mắt khác thường đánh giá Vương Triết, từ xuống dưới, cuối cùng nở nụ cười: “Tên tiểu tử cậu,
      [​IMG]

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 127: Lá đỏ.
      Editor: Tinh Di

      thực Điền Giản lo lắng quá mức.

      Diệp Thanh Hòa dáng người bé, hơn nữa lại còn là sinh viên, khi đến gặp mặt mấy người kia, tuy trong lòng họ có bất mãn nhưng vẫn là nỡ xuống tay với , huống hồ, chỗ này còn là sở cảnh sát.

      Điền Giản biết họ những chuyện gì, chỉ biết khi Diệp Thanh Hòa ra có vẻ rất mệt mỏi, với , mọi chuyện được giải quyết.

      Ngay cả khi mọi chuyện được thu xếp, hàng ngày Diệp Thanh Hòa vẫn phải lại giữa trường học, cửa hàng, công trường, bệnh viện và sở cảnh sát. Ngoài ra còn cùng Điền Giản thu xếp việc ở công ty, phụ giúp điều tra.

      Điền Giản ở sở cảnh sát bị giáo huấn hồi, khi trả về tiếp tục bị Phó Chân Ngôn giáo huấn, đương nhiên Phó Chân Ngôn là giận dữ mắng cậu ta vì việc lôi Diệp Thanh Hòa vào chuyện này……….

      Giờ phút này, cúi mặt nghiêm trang chờ Diệp Thanh Hòa giáo huấn.

      Diệp Thanh Hòa nhìn Điền Giản, cuối cùng lắc đầu: “Điền Giản, tôi biết trong lòng cậu phục, nhưng có cách nào khác, nếu tôi lớn tuổi hơn chút, trải nghiệm nhiều hơn, khả năng xử lý tốt hơn, bây giờ, khả năng vẫn là có hạn.”

      phải! , tôi hoàn toàn có ý trách cứ !” Điền Giản sao dám có ý kiến với ? Mấy ngày liền chạy qua chạy lại giữa mấy nơi khiến gầy rộc hẳn , tất cả đều là do cậu ta xử lý mọi chuyện tốt, cậu áy náy còn kịp!

      Đôi mắt của Diệp Thanh Hòa sau chiếc kính trầm tĩnh mà sâu xa: “Điền Giản, thực là bây giờ tôi biết tôi làm như thế là đúng hay sai, nổi , bây giờ tôi mới có mười tám tuổi, tôi lại hiểu biết nhiều về chuyện sở hữu đất đai, tôi chỉ dựa vào trực giác để làm việc. Cậu biết được, trong lòng tôi cũng rất rối, đây là chuyện lớn, chúng ta nhượng bộ trước, đồng ý bồi thường trong khả năng của công ty, đáp ứng cầu của họ, thậm chí bây giờ Phó Chân Ngôn còn nằm viện, chúng ta thể làm gì khác. Tôi biết bắt cậu cúi mình trước bọn họ là chuyện dễ dàng, đánh họ mấy quyền, nhưng bằng đấy so với thương tích của đại ca cậu là gì cả, nhưng ai là người chịu nhượng bộ trước đây? Điền Giản, đây là bài học, về sau bất kể làm chuyện gì đều phải suy tính cho kĩ mới làm. So với những người trong ngành, chúng ta tuổi còn rất trẻ, nhưng thể vì thế mà làm chuyện thiếu chín chắn, để lại hậu quả to lớn. Mặc dù chúng ta có thể theo họ kiện đến cùng để biết ai đúng ai sai, nhưng có thể thấy xác xuất thua của chúng ta là nhiều hơn, chỉ riêng tổn thất về mọi mặt của chúng ta thời gian này thể lấy lại, trời cao biển rộng như thế còn chỗ cho chúng ta bước, nếu có thể lùi lùi.”

      , tôi biết, lần này là tôi hành động thiếu suy nghĩ, làm việc lại muốn tốn công sức, lần sau tôi ………..”

      “Điền Giản, tôi có ý trách cứ cậu.” Trong suy nghĩ của Diệp Thanh Hòa, Phó Chân Ngôn và Điền Giản đều là người trẻ, hơn nữa nghiệp bắt đầu thuận buồm xuôi gió như thế, loại chuyển ngăn trở này chỉ là sớm hay muộn, ngã lần cũng phải là chuyện tốt, “Điền Giản, chuyện đời có lẽ cậu còn biết nhiều hơn tôi, chuyện lần này chỉ là mở đầu, về sau còn gặp phải nhiều người phản đối, nhiều người với muôn hình vạn vẻ. Trải qua chuyện lần này, về sau bất kể là cậu hay Phó Chân Ngôn đều phải cẩn thận, bất kể làm chuyện gì đều phải hỏi chính mình, rằng mình làm chuyện này có đường lui hay ? Sau đó mới quyết định làm hay , việc buôn bán chỉ dựa vào cảm xúc và nhiệt huyết là được, có đôi khi cần kiên nhẫn và nhẫn nhịn, nhờ người khác giúp đỡ, chúng ta xuất phát từ hai bàn tay trắng, nên gây thù chuốc oán với người khác.”

      Điền Giản sờ sờ đầu: “ , tôi hiểu rồi, về sau tôi còn xúc động, dùng đầu óc làm việc!”

      Sau đó là Phó Chân Ngôn nằm giường bệnh mắng cậu ta.

      , Điền Giản cũng có chút phục, cậu ta đánh người phá đồ gẫy mấy cái bàn, là cậu đúng; nhưng đại ca phải đổ nhiều máu như thế cũng thành toi công. Qua chuyện này cũng giúp Điền Giản hiểu được để làm tốt chuyện phải trải qua bao nhiêu là khó khăn, làm hư chuyện cũng rất dễ dàng………..

      Rốt cuộc, Điền Giản thể bội phục , còn tuổi hơn nhưng lại bình tĩnh vô cùng, chịu đựng biết bao là cực khổ, quan trọng nhất là cách đạo lý. Khó trách đại ca lại coi trọng và kính phục như thế, giống con mọt sách chút nào………..

      , ấy làm như vậy chưa phải là cách hay nhất, nhưng với cậu ta, đại ca thấy được là tốt nhất……….

      Đời này Điền Giản chỉ phục hai người, là đại ca, người còn lại chính là , vì thế, mặc kệ trong mắt mọi người hay chính như thế nào, với cậu, luôn là nhất!

      Điền Giản đứng ngoài cửa bệnh viện chờ xe cùng Diệp Thanh Hòa.

      Về phần Diệp Thanh Hòa, sau khi xong mấy lời kia thấy mệt chết được, mấy ngày nay thể lực suy kiệt nhiều, cở thể này thể gánh thêm được nữa, cũng muốn gì cả, chỉ lẳng lặng đứng.

      Thế nhưng, lại có tiếng di động vang lên, lấy ra xem, là tin nhắn của Tiêu Y Đình: “Chưa thay quần áo.”

      Lông mày giật giật, đúng , mấy người nay vội vội vàng vàng lo chuyện này, quên mất chuyện giặt quần áo cho hai………

      , làm sao vậy? rất mệt sao?” Điền Giản lo lắng hỏi.

      sao đâu……..” yên lặng siết chặt tay rồi lại thả ra, mắt thấy xe đến liền chào tạm biệt Điền Giản rồi lên xe.

      , nghỉ ngơi sớm chút.” Điền Giản đứng bên đường vẫy vẫy tay chào .

      Diệp Thanh Hòa gật gật đầu, mỉm cười. Nghỉ ngơi sao? Nhị thiếu nhà họ Tiêu còn chưa có quần áo thay………
      --- ------ ------ ------ ------ -------

      Hương Sơn lá đỏ, sương nặng sắc hương, tầng tầng lớp lớp rừng đều là màu lá đỏ.
      ^^^^diennnndan*%(549nnnleeeequu8*^9uuuuyd0nn

      Lớp Diệp Thanh Hòa tổ chức hoạt động tham quan ở Hương Sơn. ngay từ đầu muốn , đối với mấy hoạt động vận động này chẳng bao giờ có hứng thú, cũng rất nghi ngờ khả năng leo lên được đỉnh núi của mình……….

      Thế nhưng giảng viên lại giao tiền của lớp cho , tính tình trầm ổn nên rất tin tưởng .

      có từ chối nhưng đều hiệu quả, còn từ chối tiếp xem ra hay lắm, do dự do dự, cuối cùng vẫn là nhận lời, coi như là………… rèn luyện thân thể ,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :