1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 118: Hiểu chuyện.
      Editor: Tinh Di

      “Nhất Nhất, cần gọi tôi là Thành chủ, ở đây tôi cũng phải thành chủ*.” lại .
      (*vì ảnh cũng kêu phải thành chủ nên mình đổi cách xưng hô nhé!)

      nhấn từng phím từng phím, khung chat xuất tin nhắn: “Thành chủ vĩnh viễn là Thành chủ.”

      Thế nhưng, những lời này vẫn là thể gửi , thứ duy nhất gửi chính là icon mỉm cười, và câu: “Mà này, tôi gọi Thành chủ là sư phụ nhé?”

      mỉm cười, muốn bái sư sao? Được thôi!

      Trước khi bái sư trong hệ thống NPC, hai người cùng ngồi lại Chi Lễ quán.

      nào đồ đệ, để sư phụ mang ngươi ngắm cảnh!” cưỡi lên ngựa, trước làm gương.

      Còn vì cấp bậc thấp hơn nên cưỡi con trông rất ngốc nghếch, theo sau .

      vẫn nhớ trước kia cưỡi ngựa qua chỗ nào chỗ đó bừng sáng, kiêu ngạo với thiên hạ, mà bây giờ thứ cưỡi cũng chỉ con ngựa bình thường.

      Quả như vậy cũng phải tốt.

      Đôi khi có thể mình ôm lấy thiên hạ, nhưng thiên hạ ấy rất có thể vô cùng bé……….

      đến tận khi đèn sắp tắt, Tiêu Y Đình hỏi : “Nhất Nhất, ngươi là người ở đâu? Có thể cho ta cách thức liên lạc ?”

      Đương nhiên là thể cho, ngón tay đặt phía các bàn phím, nghĩ ra cách từ chối khéo nhất, đúng lúc này mất điện………….

      Có lẽ là ý trời………


      Sắp đến sinh nhật Tô Chỉ San, cảnh tượng buổi sinh nhật Tô Chỉ San hai năm trước ở nhà họ Tô vẫn còn mồn , thấm thoát qua , bọn họ đều trưởng thành…………

      Vương Triết của những năm ấy có vẻ e dè, là cậu thiếu niên chí hướng vươn lên, cuối cùng hôm nay cửa hàng của riêng mình, bước những bước đầu con đường nghề nghiệp chuyên ngành, hơn nữa còn cố tình chọn ngày khai trương cửa hàng trùng với sinh nhật của Tô Chỉ San, có thể trong lòng cậu ấy Tô Chỉ San quan trọng như thế nào.

      Mặc dù chỉ là cửa hàng , nhưng lễ khai trương là thể thiếu. Tô Chỉ San tự mình chuẩn bị, quá long trọng, nhưng rất náo nhiệt. Trước cửa bày hoa tươi, còn mời người đến biểu diễn mua vui, thu hút được ít chú ý.

      So với Tô Chỉ San của hai năm trước, Tô Chỉ San bây giờ càng xinh đẹp hơn người, lấy thân phận bà chủ quán để nghênh đón Diệp Thanh Hòa.

      “Thanh Hòa, hai của cậu đâu?” Trong ấn tượng của , hai người như hình với bóng, thấy Tiêu Y Đình, cảm thấy rất kì quái.

      Diệp Thanh Hòa chỉ mỉm cười: “Mình cũng biết.” Hôm nay là Chủ nhật, có phải tìm Cẩm Nhi hay ?

      “Tiêu Y Đình chết tiệt!” Tô Chỉ San bĩu môi bắt đầu nguyền rủa, “ biết hôm nay là ngày gì sao? đến chúc mừng sinh nhật mình đành! như thế nào lại đến dự buổi khai trương quán?! buồn cười! Quán này còn có phần của cậu đó!”

      “Suỵt…… Chỉ San!” Diệp Thanh Hòa sợ rằng Tô Chỉ San để ý, hết mọi chuyện ra trước mặt Tiêu Y Đình.

      “Thôi được rồi yên tâm ! Tên đó cũng đâu có ở đây…….” Tô Chỉ San lôi kéo vào trong cửa hàng, “Cậu tới đây nhìn , thấy thế nào?”

      Diệp Thanh Hòa quen thuộc mọi thứ bên trong cửa hàng, hơn tháng qua lúc Vương Triết trang hoàng lại cửa hàng, có ghé vào xem, có số chỗ còn là đề nghị sửa đổi.

      Tô Chỉ San cũng nhớ tới điểm này, kiềm chế, cười trêu ghẹo: “Mình quên mất, cậu mới đúng là bà chủ cửa hàng chứ!”

      “Chỉ San, cậu đừng bừa!” Ông chủ là Vương Triết, danh xưng bà chủ này dám nhận……….

      “Chính là cậu mà! Cậu xem, Vương Triết còn chọn địa điểm gần trường học của cậu đó!” Tô Chỉ San còn kéo tay , tiếp tục vui đùa.

      “Thế sao? Ghen tị?” Bỗng nhiên Vương Triết xen vào.

      Vương Triết trưởng thành tự tin hơn, tươi cười như ánh mặt trời, vẻ mặt lúc nhìn Tô Chỉ San dịu dàng mà ấm áp, khiến người ta ngưỡng mộ.

      Tô Chỉ San bắt gặp ánh mặt như thế của cậu ấy liền đỏ mặt, quả nhiên tình cảm của hai người này luôn hạnh phúc, ngại người ngoài vẫn liếc mắt đưa tình như thường.

      Khi khoảng cách của hai người còn là bao, Tô Chỉ San nhanh chóng phản ứng lại : “Làm gì có! Dấm chua của ai em cũng ăn, chỉ trừ Thanh Hòa thôi! Dù có thích Thanh Hòa ấy cũng thèm để ý !”

      Diệp Thanh Hòa cảm thấy nhức đầu, nhanh chóng ngăn cản hai người: “Được rồi được rồi, hai người liếc mắt đưa tình đừng có mang mình vào giữa……”

      Ngoài miệng như thế nhưng trong lòng vẫn hiểu , hai người đó vẫn hay giỡn như thế, suốt hai năm qua đúc kết thành vô cùng ăn ý, Tô Chỉ San hay Vương Triết đều vì những chuyện như thế này mà để bụng, chỉ là vui đùa mà thôi, hoặc là, chính là gia vị thể thiếu, xấu hổ mà ngọt ngào, cưng chiều mà mê say, đều là thích thú.

      Mẹ Vương cũng ở bên trong, vui vẻ thôi, từ trước đến nay bà chưa bao giờ nghĩ đến việc đứa con trai có ngày như hôm nay, biết được vì cái gì mà cậu con trai này thay đổi, nên đối với Diệp Thanh Hòa rất nhiệt tình.

      Mãi đến giữa trưa Tiêu Y Đình mới đến, liền vận dụng ngay mấy trò mèo, vừa bước vào cửa oang oang nhận lỗi…

      “Tôi này bạn tôi, giờ này cậu mới đến, chơi ở đâu về thế?” Vương Triết cười hỏi.

      “Đúng vậy! Tuy rằng đến sớm nhưng phải tiền mừng vẫn rất hậu hĩnh sao? Hơn nữa hôm nay phải sinh nhật Chỉ San sao? Có thể làm quà sinh nhật luôn! Chúc hai vợ chồng cậu đầu bạc răng long!”

      Thời điểm đó có việc làm ăn tới cửa, hai bộ máy tính hỏng đặt bàn, Diệp Thanh Hòa và Vương Triết mỗi người chiếc, tuy rằng Vương Triết đứng dậy chuyện cùng , Diệp Thanh Hòa vẫn nhúc nhích hay xao lãng khỏi bàn phím, nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

      Tô Chỉ San ở bên cạnh có chuyện gì làm, cũng dám quấy rầy hai người kia, Tiêu Y Đình đến vừa vặn có người để chuyện, đây cũng là lần đầu tiên nhận quà sinh nhật là mấy cái trò mèo này, tuy có chút hài lòng nhưng dù sao cũng là tâm, đành phải : “Tiêu Y Đình, con người này tầm thường!”

      “Tầm thường?” Tiêu Y Đình tựa tiếu phi tiếu, có chút tự giễu đắc ý cười: “Mình là người tầm thường nhất rồi, cậu cẩn thận, tránh xa mình ra chút!”

      Tô Chỉ San nghe ra trẻ con trong lời của , chỉ biết nhìn Diệp Thanh Hòa thở dài cái.

      chú ý tới tay Tiêu Y Đình còn cầm cái hộp , vừa nhìn thấy thứ bên trong, là chú rùa , có chút tức giận: “Tiêu Y Đình! Sinh nhật mình mà cậu mang cái thứ tầm thường này đến! Chẳng lẽ muốn tặng mình con rùa này?”

      Tiêu Y Đình cười ha ha: “Cậu muốn mình cho cậu liền! Mình vừa mua để nuôi đó!” lướt qua Tô Chỉ San, vào bên trong tìm mẹ Vương.

      Chỉ chốc lát sau, nghe được giọng của vang lên: “Mẹ Vương, cháu mua con rùa này, nhưng ký túc xá lại có chỗ nuôi, cháu có thể để ở nhà bác ? Nó dễ nuôi lắm, ăn ít, lại náo loạn, rất ngoan!”

      Mẹ Vương bị pha trò nở nụ cười: “Lời này sao có thể ra, sao lại lời nào? Chả nhẽ chó hay mèo cũng là chuyện sao?”

      “Hắc hắc…” Tiêu Y Đình lại cười lần nữa, “Đúng thế! Nhưng chó và mèo có ngôn ngữ của riêng mình mà! Con người nghe cũng đâu có hiểu! Người nghe hiểu thực rất ít a…”

      “Đứa này!” Mẹ Vương cười giận liếc mắt nhìn cái, chỉ vào mặt , “Thả ở kia ! Bác nuôi hộ cháu.”

      “Cảm ơn mẹ Vương!” Miệng ngọt sớt, lấy rùa từ trong hộp ra.

      Tô Chỉ San vuột mạnh da mặt cười nhạo : “Xấu hổ chưa xấu hổ chưa? Lớn như thế rồi mà còn ra vẻ như đứa ! Cậu càng sống càng lại rồi!”

      “Mình chơi trò chơi!” quan tâm , giành lấy máy vi tính trước mặt Vương Triết ngồi xuống, đăng nhập trò chơi.

      Máy tính của Vương Triết ngay gần Diệp Thanh Hòa, từ lúc vào đến lúc ngồi xuống, vẫn hề liếc mắt nhìn cái, mà cũng ngay ngắn ngồi chỗ, chưa từng liếc nhìn.

      Tô Chỉ San cảm thấy kì quái, nhìn Vương Triết, hướng hai người kia bĩu môi, Vương Triết mở hai bàn tay, ý bảo mình cũng biết mọi chuyện là sao…

      Tiêu Y Đình như kẻ nghiện trò chơi kia, chơi tận đến lúc chiều tối, ngay cả ăn uống cũng là bê đến trước máy tính ngồi ăn.

      Cuối cùng, Tô Chỉ San nhìn được: “Tiêu Y Đình, phải cậu muốn bọn này gói cơm tối cho cậu mang về chứ?”

      Khai trương cùng sinh nhật, chuyện vui lớn, Vương Triết quyết định ra ngoài ăn.

      Tiêu Y Đình cười ha ha, đóng máy tính lại: “ thôi, ăn cơm!”

      ăn ngoài nhưng bọn họ cũng xa, chỉ vào quán ăn ngay gần đó, năm người bàn.

      Tiêu Y Đình vốn là người hoạt bát náo nhiệt, hôm nay cũng ngoại lệ, mở đầu bữa cơm kính Vương Triết ba chén, chén đầu là chúc mừng nghiệp bắt đầu thuận lợi, chén thứ hai chúc hạnh phúc đôi lứa, chén thứ ba thề mãi mãi là em tốt. sau đó lại kính Tô Chỉ San.

      Tô Chỉ San sợ uống nhiều rượu quá liền khuyên nhủ: “Hay là gọi món trước .”

      đồng ý, kêu uống nước hoa quả còn mình tiếp tục ba chén.

      Mẹ Vương la làng bọn trẻ uống nhiều quá, khuyên bảo vài lời, Tiêu Y Đình chỉ : “ có việc gì! Mẹ Vương à, hôm nay rất cao hứng! Vương Triết, cậu có phải ?”

      Vương Triết gật gật đầu: “Đúng! Là cao hứng! Mọi người đều cao hứng!”

      Đều là người trẻ tuổi, lâu sau khí liền nóng lên, uống rất nhiều, say về.

      Trừ mẹ Vương và Diệp Thanh Hòa uống, Tô Chỉ San cũng có chút ngà ngà say, Vương Triết cũng thế, uống nhiều nhất là Tiêu Y Đình.

      Lúc ra về, mẹ Vương vô cùng lo lắng, đỡ lấy Tiêu Y Đình: “Đứa này, được nữa rồi sao?”

      có chuyện gì, mẹ Vương! Cháu có thể tự !” Trong câu của phả ra hơi rượu nồng nặc, cánh tay khoác lên vai Diệp Thanh Hòa, toàn bộ sức nặng đều dồn lên người .
      Last edited by a moderator: 20/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 119: Em , sinh nhật vui vẻ.
      Editor: Tinh Di

      Nặng quá………

      Diệp Thanh Hòa bị cả người đè nặng, sức nặng khiến bả vai gần như còn cảm giác, quan trọng nhất là, tư thế này của , cằm dựa lên đỉnh đầu , hô hấp của rất nóng…rất nóng…hơi thở nồng nặc mùi rượu phủ kín đầu và cổ ………

      Giữa mùa hoa quế nồng hương, nồng nàn trong khí, lại thêm hơi thở nặng nề phía , khiến hô hấp khó khăn…….

      hai………….. nặng quá, ép em tới thở nổi…….” Dừng dưới gốc cây hoa quế, nâng lên chút, thử giúp tự .

      Nhưng mà, dựng mãi vẫn thể nào đứng vững, may có gốc cây hoa quế làm trụ đỡ, dựa cả cơ thể nặng nề vào thân cây.

      Đúng lúc có cơn gió thổi qua, kéo theo tầng hoa quế rơi xuống, trông như trận tuyết màu vàng, dưới ánh đèn đường càng thêm sáng loá, trông như thứ trang sức của trời đất, vô cùng sa hoa và quý giá……..

      Đúng là cảnh đẹp nhất từng thấy trong đời.

      vài bông hoa đậu lại người , có bả vai, chóp mũi; toả hương thơm ngào ngạt, xua ít mùi rượu khó chịu kia.

      Đoá hoa, say rượu mùa thu, thiếu niên.

      Hoa, dừng lại ở đó lúc, trượt xuống, đến cuối cùng vẫn là vỡ vụn……

      đứng đối diện , nhàng đưa tay phủ bông hoa chóp mũi . vừa chạm vào, liền nhíu mày, trong vô thức gọi tiếng: “Em ……..”

      hai, em đây, để đưa về.” Ánh mắt của dừng lại ở cổ áo sơ mi mở rộng của , ba cúc áo được mở ra, ở chỗ đó cũng có bông hoa đứng lại, ngay phần ngực của …..

      lôi cánh tay khoác lên vai mình, lần nữa dùng vai để đỡ lấy tất cả sức nặng của , còn mơ mơ màng màng, trước đó chịu cả sức nặng ấy, bây giờ có phần đuối sức, nhất thời đỡ được, cả người liền đổ nhào về phía .

      hai!” lo lắng ngẩng mặt lên, hai tay đỡ lấy người , trong nháy mắt ngửa mặt lên, môi tê rần……….

      vừa chạm môi ………. , là môi chạm môi ……..

      ngây người, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, như hoa bị gió cuốn rơi, trận lại trận……..

      Chợt thấy môi có cảm giác ẩm ướt nóng bỏng, như vừa bị cái gì liếm qua………

      kinh hãi, phục hồi lại, bước giật lùi, bỗng nhiên nhìn thấy môi cánh hoa, là vừa từ môi sang sao?

      Kịp thấy đầu lưỡi của khẽ chuyển động, cánh hoa bé kia bị nuốt gọn………..

      “Em , khát……….” mơ mơ màng màng mở hai mắt, trong con ngươi màu hổ phách như có mây mù lượn lờ.

      “Chúng ta……..quay về kí túc xá uống nước thôi…….” cố gắng kiềm chế tâm tình nhảy nhót yên, đỡ lấy người , từng bước nặng nề về phía trước, cả nb đều ướt đẫm mồ hôi, quãng đường lại còn dài như thế, làm sao mang về nổi đây, sắp kiệt sức…….

      chiếc xe chạy bên đường bỗng bóp còi, cửa kính nhanh chóng được hạ xuống, nụ cười tươi hướng về phía : “Em , trai của em bị sao vậy?”

      Là Phạm Trọng! Cứu tinh đến rồi!

      thở ra hơi, nặng nhọc : “Uống rượu…..”

      Phạm Trọng thân đồ trắng bước xuống xe, nhanh nhẹn đến bên người , đỡ lấy Tiêu Y Đình: “Để , em đỡ được đâu.”

      Lời này quả sai……….

      Diệp Thanh Hòa sớm hối hận trước đó từ chối đề nghị cùng đưa Tiêu Y Đình về của Vương Triết, nếu Vương Triết cùng đưa về, có lẽ phát sinh chuyện ban nãy……..

      Lúc còn suy nghĩ, Phạm Trọng đỡ Tiêu Y Đình lên xe, sau đó ngồi vào chỗ lái xe, cả quá trình đều rất im lặng.

      “Em , lên xe , để đưa hai người về.” Mở cửa kính xe, Phạm Trọng từ bên trong ngoái đầu ra, cười tươi như trăng sáng.

      Diệp Thanh Hòa lắc lắc đầu: “Tôi còn có chút việc, chuyện của hai làm phiền rồi.”

      Mặc dù phải là lần đầu tiên gặp Phạm Trọng, nhưng vẫn thể cảm thán, sao lại có người đẹp như thế chứ? Mà ngay cả suốt quá trình đưa Tiêu Y Đình lên xe đều làm bẩn đến bộ đồ trắng……….

      Phạm Trọng nghe như thế, cũng gì thêm, vẫy vẫy tay, lái xe rời .

      quay trở lại cửa hàng của Vương Triết.

      Vương Triết và Tô Chỉ San cũng cần có thế giới riêng của hai người, vì thế Diệp Thanh Hòa muốn nhờ cậu ấy đưa Tiêu Y Đình về. Lúc này, trong cửa hàng chỉ còn mẹ Vương. Cửa hàng mở, mẹ Vương cũng chuyển đến ở coi như nhà, như thế thuận tiện trông coi cửa hàng lúc Vương Triết và Diệp Thanh Hòa học.

      “Bác Vương.” mở cửa, nhàng gọi tiếng.

      “A, Thanh Hòa, sao quay lại rồi? đưa hai cháu về chưa?” Mẹ Vương dọn chỗ ngồi cho .

      “Dạ, về rồi ạ!” Diệp Thanh
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 120: Chúng ta đều lớn.
      Editor: Tinh Di

      Tiêu Y Đình bước vào lớp vừa lúc chuông vang lên, tay vẫn còn cầm bữa sáng, bước vào cửa liền thẳng đến chỗ ngồi bên cạnh , đưa tay ra: “Đưa bài tập đây!”

      “…………” Đây là muốn làm bài tập sao? Lâu rồi làm chuyện này…………

      để ý đến .

      Đấm lên vách tường, làm ra vẻ sao cả: “Tuỳ em!” Rồi sau đó tiếp tục chuyên tâm ăn bữa sáng, bài tập gì đó gạt hết sang bên.

      Thầy giáp bước vào, vẫn chưa ăn xong, bộ dạng coi ai ra gì, có chút gì đó như trở lại bộ dạng thiếu gia ngày trước………

      “Tiêu Y Đình, nếu em cảm thấy bữa sáng quan trọng như thế xin mời em ra ngoài ăn xong rồi mới vào.” Tuy rằng thầy giáo tức giận, nhưng nhìn ánh mắt có vẻ vui.

      “Dạ.” chậm rãi đứng lên, nghênh ngang rời phòng học.

      Thầy giáo nghĩ tới thực làm thế, nhất thời tức giận đến trợn mắt nhìn, thể gì, trơ mắt nhìn ra ngoài, lúc sau định thần lại, nhắc nhở lớp vào bài học.

      Tầm 5 phút sau, Tiêu Y Đình trở lại, vẫn rất nghênh ngang vào chỗ ngồi của mình.

      Thầy giáo thể tiếp tục bình tĩnh, dừng việc giảng bài lại, chỉ vào : “Tiêu Y Đình! Em cứ thế mà vào sao?”

      ngồi yên ghế, vẻ mặt vô tội: “Thầy giáo, phải thầy bảo em ăn xong là được vào sao?”

      “Em……….”Thầy giáo bị cứng họng, thể được gì.

      Ngược lại cười rất tươi: “Thầy à, thầy đừng tức giận, nếu thầy vẫn vừa mắt em, em ra ngoài ngay bây giờ được ?”

      sinh viên như cậu hiểu sao có thể đỗ đại học được! Trước tiên quay về trường mẫu giáo để học lễ phép !” Thầy giáo tức giận câu, sau đó tiếp, “ sinh viên như cậu đáng để cả lớp này lãng phí thời gian!”

      như thế là đều cho nhau bậc thang để lên xuống.

      Lời giảng cứ như nhạc đệm trôi tuột, có vẻ như cũng có ý chú tâm nghe giảng, ngồi bên cạnh , lấy điện thoại và tai nghe ra đeo lên, biết nghe cái gì. Trong tay là chiếc bút chì, vẽ vẽ cái gì đó.

      Bỗng nhiên Diệp Thanh Hòa có cảm giác vừa đụng tay vào .

      Vừa hạ mi liền nhìn thấy dòng chữ viết vở : Tối hôm qua phải là em đưa về sao?

      nghĩ nghĩ, viết: phải.

      đùng là như thế!

      viết viết gì đó, đẩy đẩy tay .

      thèm để ý , chăm chú nghe giảng.

      hé mắt liếc cái, viết tới viết lui vở mình, lúc sau đưa bức tranh cho .

      Chỉ thấy giấy là gốc cây, hoa rơi ở mọi nơi, chàng trai tựa vào thân cây, còn với mái tóc dài rối tung trong gió, ngửa mặt lên ôm chàng trai kia, kính mắt vô cùng lớn mặt kia là biểu tượng của , hai người đứng rất gần nhau, giống như ôm hôn……….

      đưa mắt nhìn, vẻ mặt thản nhiên, tiếp tục nghe giảng.

      Bút của đưa qua đưa lại giấy, đặt trực tiếp quyển vở lên trước mặt : Em hôn ?

      chuyện trực tiếp như thế, đúng là phong cách của rồi………..

      Khởi binh vấn tội như này là cần người chịu trách nhiệm sao?

      Khoảnh khắc này, nhớ lại rất nhiều, rất nhiều chuyện…….

      Vì thế tuy vẻ mặt lạnh nhạt, vở vẫn xuất nét chữ của : có. nhớ lầm rồi. Ở gốc cây em gặp được Phạm Trọng nên giao cho ấy.

      trừng mắt nhìn , hồi lâu mới viết được dòng chữ: Ý em là Phạm Trọng hôn ?

      dừng chút, chậm rãi viết dòng: Cũng phải là có khả năng………..

      Tiêu Y Đình làm hành động nôn mửa.

      Nôn xong xuôi, nặng nề viết câu, ý chất vấn nồng nặc: Tại sao lại giao cho Phạm Trọng? Chả nhẽ em biết hai người bọn là đối thủ mất còn sao? Là kẻ thủ đến chết!

      Vẻ mặt của có chút thay đổi, liếc mắt nhìn cái, viết: hai, đừng trẻ con nữa, em thấy chỉ có luôn nổi giận với ấy, còn ấy luôn đối xử tốt với ……….

      Quả đây cũng là chuyện nghĩ mãi hiểu……… phải tin lời hai, mà là ở Phạm Trọng, mọi thứ của con người này đều khiến người ta cảm thấy xấu xa nguy hiểm………..

      Tiêu Y Đình sửng sốt, vẽ mặt người hộc máu: Em cũng bị che tai che mắt??.....

      hơi, vẽ mười mấy cái dấu hỏi chấm.

      lắc lắc đầu, : “ hai, nghe giảng .”

      Sau đó, thèm để ý mọi trò của .
      ^^^^diennnndan*%(549nnnleeeequu8*^9uuuuyd0nn

      Sáng nay có bốn tiết, lúc tiết bốn kết thúc, nhận được tin nhắn của Tô Chỉ San, cha mẹ ấy đến trường học thăm, thể mua thuốc cùng .

      Diệp Thanh Hòa có thể hiểu, cha mẹ Tô Chỉ San từ trước đến nay vẫn thể chấp nhận Vương Triết, hôm qua sinh nhật Tô Chỉ San về nhà, chắc chắn cũng đoán được tình nên đến trường học tìm, mà quan hệ của hai người đó đến bước kia, làm sao Tô Chỉ San dám với cha mẹ?

      trả lời tin nhắn, Tô Chỉ San đừng nóng vội, chiều nay có tiết nên mua thay.

      cần biết tình hình bên Tô Chỉ San thế nào, chuyện này thể chậm trễ……….

      Vừa đúng lúc, Tiêu Y Đình thấy trả lời tin nhắn, liền đen mặt hỏi: “Là ai nhắn tin?”

      hé răng, chuyện như thế của Tô Chỉ San sao có thể với cậu con trai?

      Sợ Tiêu Y Đình giật lấy điện thoại xem, nhấn gửi xong giấu ngay lập tức.

      Sau khi tan học, sắc mặt Tiêu Y Đình khó coi đến dị thường, kéo tay kéo ra phía cửa.

      làm gì vậy?”
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 121: Còn có hai.
      Editor: Tinh Di

      Lúc trở về từ chỗ của Tô Chỉ San là chạng vạng, gửi cho Phó Chân Ngôn tin nhắn, biết được còn ở bệnh viện nữa.

      Hiểu được tính cách mạnh mẽ của , chắc chắn vết thương này để trong lòng, chỉ có điều vẫn nhờ quá để ý, sau đó đến cửa hàng của Vương Triết.

      Nhìn Vương Triết nghiêm túc ngồi sửa máy tính, bên tai chợt vang lên lời của Tô Chỉ San chiều nay, ấy ở trước mặt cha mẹ phải cẩn trọng biết bao nhiêu.

      Vương Triết cảm giác được có người đến, ngẩng đầu lên nhìn thấy liền cười: “Thanh Hòa? Đến đây có việc gì vậy? Xem tôi làm việc như thế nào sao?”

      Diệp Thanh Hòa cũng phải là người nhiều chuyện, chuyện tình cảm của Tô Chỉ San và Vương Triết càng thể làm rối rắm hơn, thế nhưng, nghĩ đến Chỉ San, nhịn được câu: “Vương Triết, cậu phải đối xử với Chỉ San tốt…….. Cậu rất quan trọng với ấy.” chỉ là quan trọng, Vương Triết là tất cả của Tô Chỉ San……..

      “Đương nhiên!” Vương Triết hơi kinh ngạc cười nhìn , “Chỉ San cũng rất quan trọng với mình, là quan trọng nhất! Chỉ có điều, cậu là chợt nhớ tới chuyện này sao?”

      Diệp Thanh Hòa gật gật đầu: “ có gì, đúng như cậu , chỉ là chợt nhớ đến mà thôi.”

      Diệp Thanh Hòa cũng thêm gì, đến chào hỏi mẹ Vương, sau đó vào bên trong thăm tiểu Ô Quy, xong xuôi bắt tay vào sửa máy tính cùng Vương Triết.

      “Thanh Hòa, cậu về kí túc xá , buổi tối cần tới đây, có mình ở đây là được rồi!” Vương Triết đột nhiên .

      có việc gì, tôi về kí túc xá cũng có việc gì làm.” bật chiếc máy tính trước mặt.

      Vương Triết nhìn , trừng mắt nhìn, cười : “Mình sợ Tiêu Y Đình mình ngược đãi cậu.”

      Ngón tay di chuyển qua lại bàn phím chợt ngưng lại, cười cười, gì cả, tiếp tục công việc.

      “Là ai xấu tôi vậy?” Ngoài cửa truyền đến tiếng cười lớn của Tiêu Y Đình.

      “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay!” Vương Triết nhìn về hướng cửa, thấy Tiêu Y Đình thân nhàng khoan khoái vào, vừa tắm xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, trong khí còn thoảng thoảng mùi hương sữa tắm.

      Chính là, phía sau còn có thêm người- Quách Cẩm Nhi.
      Diendannnnleequy^$8d000nn^&#&@

      “Chào Vương Triết, chào em Thanh Hòa.” Quách Cẩm Nhi từ trước đến nay đều là người nhã nhặn, gặp ai cũng vô cùng cẩn thận chu đáo.

      “Ha ha, xin chào.” Cũng phải là lần đầu tiên gặp Quách Cẩm Nhi, Vương Triết lễ phép gật đầu.

      Quách Cẩm Nhi cười cười với Quách Cẩm Nhi, sau đó tiếp tục công việc sửa máy tính.

      Trải qua việc bức thư lần trước, Diệp Thanh Hòa cũng hề quan tâm Quách Cẩm Nhi có suy nghĩ như thế nào, bở vì vốn là người xem mấy chuyện đó, quan tâm thiếu người bạn, cho dù có nhiều chăng nữa……….

      phải hôm nay tên tiểu tử cậu chơi bóng sao?” Vương Triết hỏi. Hôm nay mẹ Vương có làm nhiều món ăn, có gọi đến cùng ăn, nhưng bảo chơi bóng nên đến.

      “Đúng thế! Là chơi bóng! Còn thắng đậm nữa!” Tiêu Y Đình đắc ý nhướn mày, “Cẩm Nhi xem từ đầu tới cuối, có thấy tuyệt vời ?”

      “Cực kỳ tuyệt vời!” Quách Cẩm Nhi ngồi xuống ghế bên cạnh Diệp Thanh Hòa, “Vương Triết, Thanh Hòa, hai người đến xem thực là điều đáng tiếc! nghĩ đến ngờ trai em có thể chơi bóng giỏi như thế! Chị gào đến khàn cả họng luôn! Hai người nghe này!”

      Quách Cẩm Nhi ho khụ khụ hai tiếng, quả nhiên cổ họng còn bình thường.

      Vương Triết vui vẻ đáp lại: “ cần nhìn cũng biết! Dù gì cũng từng chơi cùng cậu ta!”

      Quách Cẩm Nhi vì quá phấn khích nên có chút xấu hổ: “Ui cha, em quên mất chuyện hai người là bạn học! Em Thanh Hòa cũng thế.”

      Ngón tay bàn phím của Diệp Thanh Hòa chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng cười đầy trào phúng của Tiêu Y Đình: “Thanh Hòa đâu có rảnh để đến xem chơi bóng.”

      “Vì sao vậy? Thanh Hòa? hai lúc chơi bóng rất đẹp trai a!”Quách Cẩm Nhi cảm thấy tình huống bây giờ có chút xấu hổ, vô cùng hối hận vì hành động lúc nhất thời xúc động của mình, cũng muốn cải thiện mối quan hệ giữa và Diệp Thanh Hòa, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt kia khiến người ta biết được ấy nghĩ gì, có biểu cảm gì quá mức, khiến người ta khó đến gần……….

      Tiêu Y Đình gì, vào tìm tiểu Ô Quy.

      Ngón tay của Diệp Thanh Hòa bàn phím lại nhanh chóng di chuyển, vẫn còn nghe thấy giọng của Quách Cẩm Nhi, nài nỉ ngghe đáp án của .

      Diệp Thanh Hòa đành phải : “Em hiểu bóng rổ, chỉ là con mọt sách thôi.”

      “Đâu phải! Nghe chú em biết rất nhiều thứ mà!” Quách Cẩm Nhi .

      Diệp Thanh Hòa gì nữa, chuyên tâm sửa máy tính.

      Còn trong phòng Tiêu Y Đình chuyện với tiểu Ô Quy: “Tiểu Ô Quy, hôm nay ăn gì rồi? Có ngoan hay hả? Ngày hôm qua còn chịu ăn gì, bị mắng vui vẻ như vậy sao?”

      Đương nhiên tiểu Ô Quy
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 122:
      Editor: Tinh Di

      “Thanh Hòa, trước đó mình cũng định đến trường cậu thăm cậu, nhưng tập quân của trường mình kéo dài đến tháng, lại còn hoàn toàn cách ly, thực rất nghiêm khắc!” Giang Chi Vĩnh giải thích với .

      Diệp Thanh Hòa chú ý tới, quả thực vì phơi nắng đen khá nhiều.

      “Thanh Hòa, tối nay cậu có rảnh ?” hỏi.

      Diệp Thanh Hòa đột nhiên nhớ tới, hình như sinh nhật ông Giang vào khoảng thời gian này, sinh nhật năm kia còn cùng ông mua ngọc.

      “Thanh Hòa, sinh nhật ông nội mình, ông rất muốn cậu tham gia.” Quả nhiên là thế, Giang Chi Vĩnh thêm: “Chỉ có người nhà thôi, hề có người ngoài.”

      Giang Chi Vĩnh biết tính cách của , thích chỗ đông người.

      vừa dứt lời, Diệp Thanh Hòa đành ngượng ngùng đồng ý, ông Giang đối với rất tốt, nếu ông thực có ý mời đến, nếu đến hay chút nào.

      Vì thế nhanh chóng gọi điện cho Tiêu Thành Hưng, rằng khi nào ăn cơm tối xong tự về nhà.

      Được Tiêu Thành Hưng cho phép, theo Giang Chi Vĩnh, bên ngoài cổng trường có chiếc xe đợi, có vẻ như là có ý đến đón ngay từ đầu.

      Quả , từ trước đến giờ gặp mặt ông Giang đều là gặp ở ngoài, đây cũng là lần đầu tiên đến nhà họ Giang.
      Dienjnn&$3da^&*58NNnnnLEEEE8*88Quyyyy*^D000nn

      Nhà họ Giang ở khu vực quá xa hoa, ngôi nhà trông như biệt thự cổ kính, toả ra vài phần hương sắc cổ kính của chủ nhân.

      Theo Giang Chi Vĩnh vào, bày trí bên trong cũng rất đơn giản, tường có khung tranh mộc mạc, bên trong là chữ viết tặng ông Giang, nhìn thấy có chút xấu hổ, lại nhìn đến mấy bình hoa bày trí trong phòng khách, đều là đồ thượng hạng.

      Trong phòng còn có vài người nữa, vài đứa , tất cả đều là người nhà họ Giang.

      Hai người bọn họ vừa xuất , mấy đứa liền nhanh chân chạy tới, đôi mắt mở to hỏi: “ ơi, chị này là bạn của sao?”

      Khuôn mặt Giang Chi Vĩnh nhanh chóng đỏ bừng, khẽ gầm với đứa kia, quay lại giải thích với Diệp Thanh Hòa: “Đây là con của chú mình, mấy đứa bây giờ đều lớn sớm quá.”

      Diệp Thanh Hòa cười cười, ý là để bụng.

      Ông Giang nhìn thấy , tự mình đến trước mặt , kéo tay lại, giới thiệu với người nhà họ Giang, là ‘người bạn’ ông coi trọng nhất.

      Giới thiệu như thế, lại thêm chuyện cùng tuổi với Giang Chi Vĩnh, khó tránh khỏi việc người nhà họ Giang mặc định coi như cháu dâu. Nhất thời mọi ánh mắt đều dồn lên người .

      Nhiều ánh mắt như thế khiến Diệp Thanh Hòa được tự nhiên, có cảm giác như mình trở thành con khỉ trong vườn bách thú………….

      Chỉ có điều, nể mặt ông Giang, vẫn lẽ phép chào hỏi tất cả mọi người trong phòng, cha Giang Chi Vĩnh- Giang Đạc, mẹ Bạch Điệp, cùng tất cả chú em họ của .

      Lúc ngồi chuyện phiếm trước bữa cơm, mẹ Bạch Điệp đặc biệt chú ý tới Diệp Thanh Hòa, hỏi tuổi của , trường học, học ngành gì.

      Diệp Thanh Hòa cũng trả lời rất đầy đủ.

      Vẻ mặt Bạch Điệp tươi cười, có vẻ như rất hài lòng với chuyên ngành học: “Con mà theo học ngành luật, chắc là vất vả lắm phải ?”

      “Cũng có chút ạ.” Diệp Thanh Hòa trả lời vô cùng ngắn gọn.

      “Tính cách Thanh Hòa im lặng, thích đọc sách, pháp luật cũng rất thích hợp với ấy.” Giang Chi Vĩnh bên giúp bổ sung.

      Bạch Điệp tươi cười càng thêm hài lòng, im lặng như thế nhất định rất hợp truyền thống, hợp với điều kiện cháu dâu nhà này, chứ như nhiều đại bây giờ, năng mạnh bạo, sống phóng túng, bà rất ưa thích, còn Diệp Thanh Hòa đây lại khiến bà thấy rất thoải mái. Lại biết được khung chữ bố chồng bà quý trọng treo tường kia là do viết, cảm thấy vừa lòng cùng, có thể viết ra những chữ xinh đẹp như thế, chắc chắn con cháu sau này rất ngoan và giỏi giang.

      Vì thế, nhịn được hỏi thăm về gia đình của : “ biết Thanh Hòa cháu có phải người ở Bắc Kinh ? Nhà cháu ở đâu?”

      Diệp Thanh Hòa sống ở Bắc Kinh hai năm rồi, chưa từng có ai hỏi trực tiếp vấn đề này, nhưng người xung quanh cũng vì nghĩ cho nên vấn đề này ngẫu nhiên trở thành cấm kị, muốn đụng vào vết thương của , mà trong mắt người ngoài, là đứa con được nhà họ Tiêu nuôi dưỡng, cái thân phận này gợi lên biết bao nhiêu là nghi vấn.

      Cho nên, đột nhiên bị hỏi thế, cứ đắn đo mãi nên trả lời thế nào.

      Thế nhưng Giang Chi Vĩnh nhanh nhẹn đáp thay : “Mẹ, đây là điều tra nhân khẩu sao ạ? Đồn công an có hỏi cũng chưa đến mức như thế! Đây là lần đầu tiên Thanh Hòa đến nhà ta, mẹ đừng doạ ấy sợ mà!”

      Bạch Điệp cười, hỏi gì nữa.

      Vừa vặn đến giờ dùng bữa, ông Giang mời mọi người ngồi vào bàn, nhân tiện giải vây cho Diệp Thanh Hòa.
      Dienjnn&$3da^&*58NNnnnLEEEE8*88Quyyyy*^D000nn

      Diệp Thanh Hòa là vị khách ông Giang quý nhất, vì thế dành cho chỗ ngồi cạnh ông, để mặc mấy đứa cháu muốn nhân dịp này bồi đắp tình cảm với ông nội ở phía sau, bọn tranh cãi đòi chỗ ngồi kia.

      Diệp Thanh Hòa biểu cảm thay đổi đứng lên, về phía chỗ ngồi cạnh Giang Chi Vĩnh, nhường chỗ ngồi cạnh ông cho lũ , thế nhưng, may cho ngồi đối diện đứa -hỏi--là-bạn--Giang-Chi-Vĩnh-đúng-, nhóc ôm chú gấu trong lòng.

      Trẻ con luôn luôn náo loạn, lúc ăn cơm càng hơn, hơn nữa còn rất kén ăn, vì là đại tiệc gia đình nên cha mẹ cũng dám can thiệp nhiều, chính là khi bà Giang lấy cho đứa này chén canh, nhóc liều mạng lắc đầu vung tay “ muốn! muốn!”, sau đó còn cầm chén đẩy.

      Kết quả chén canh nghiêng , toàn bộ chén canh tai hoạ kia đổ ập lên người Diệp Thanh Hòa.

      “Giang Chi Cung! Sao con hư như thế hả? ăn đứng lên úp mặt vào tường! xấu hổ với khách mà!” Ông Giang nổi giận, Giang Chi Cung liền nhàng đặt con gấu kia xuống, cái miệng nhắn vô cùng ngọt ngào, chu lên, chạy nhanh lại chỗ Diệp Thanh Hòa để xin lỗi: “Em xin lỗi chị, em có cố ý.”

      có việc gì, sao đâu………” Diệp Thanh Hòa cũng muốn bàn cơm này vì mình mà trở nên thoải mái.

      Dòng tộc nhà họ Giang vốn phải là dòng tộc tầm thường, tuy rằng ông Giang sống rất giản dị thanh tao, nhưng tiềm lực chính là đá dưới biển, hơn nữa qua cách năng cư xử của Bạch Điệp, có thể thấy đó là đại gia tộc, gia tộc giàu có quyền quý.

      đại gia tộc nhiều người như thế, ắt cũng có nhiều chuyện, thị phi tất nhiên cũng nhiều. Giang Chi Cung bị mắng, cha của nhóc chắc chắn cũng tránh khỏi, mẹ nhóc đương nhiên trong lòng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :