1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113: Bí mật quán ăn tình nhân

      Tiêu Y Đình kéo đến khách sạn để thay lại bộ quần áo cũ và lấy kính mắt.

      Chính là, thái độ thô bạo bất khả kháng.

      “Cẩm Nhi, em đợi ở bên ngoài chút.” dặn dò Cẩm Nhi như thế, sau đó kéo tay Diệp Thanh Hòa vào bên trong khách sạn.

      Chuyện đầu tiên là thả tóc xuống, hề biết đến dịu dàng, khiến có chút đau……..

      Sau đó trực tiếp lấy tay kéo tóc mái của xuống, còn dùng hai tay đánh rối tóc ở hai bên của , giống như lúc xoa loạn xạ đầu của Tiêu Thành Trác, đến khi tóc che hết hơn nửa mặt mới hài lòng.

      “Như thế là được rồi!” phụng phịu , sau đó cầm phần cổ bộ váy mặc, vẻ mặt mất kiên nhẫn, “Còn cái này nữa, thay ngay cho ! Mặc quần áo lúc trước vào!”

      Quần áo được đặt ghế trong phòng khách sạn, muốn thay ra rất dễ, nhưng định ra ngoài sao?

      đứng tại chỗ bất động………..

      “Thay !” Tính nhẫn nại của vẫn rất kém, hôm nay còn muốn khiêu chiến đến cực hạn nhẫn nại của sao?

      yên lặng nhìn .

      thể nhẫn nại thêm được nữa, liền xông đến nắm bả vai , cầm lấy móc khoá váy ở sau lưng, dùng sức kéo xuống, chiếc váy liền mở ra dọc theo cơ thể , dừng lại ở thắt lưng, tấm lưng trắng trogn suốt như ngọc của ra trước mặt .

      nhanh chóng xoay người lại, lúc đầu rất hoảng sợ, nhưng khi xoay người lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh lại, hoàn toàn có người nào, mười tám tuổi nào khi đối mặt với người khác phái mà ngượng ngùng, hạ thấp giọng : “ hai, em thay, ra ngoài trước .”

      Quả bị tấm lưng xinh đẹp kia của làm cho ngây người.

      Tuy rằng rất gầy, nhưng cũng là có đường cong, cột sống cong cong xinh đẹp, thắt lưng duyên dáng, đều phơi bầy ra trước mắt đẹp đẽ đó……….

      Thế nhưng, bình tĩnh như vậy, khiến trái tim rung động mạnh liền chậm lại, cười cười, có chút đứng đắn: “Có gì mà phải giấu? phải em nhìn của rồi sao?”

      mím môi, trả lời, hai tay ôm ngực, phòng ngừa váy bị tụt xuống.

      Cuối cùng vẫn ra ngoài, chỉ là quay lưng lại, vẫn là cái giọng thiếu kiên nhẫn của đại thiếu gia: “Thay nhanh chút! Sau đó tìm kính mắt đeo vào!”

      Làm thế là tránh được ngại ngùng của nam nữ sao?

      cầm quần áo lên, vào phòng tắm, đóng cửa lại.

      nghe thấy tiếng động liền quay lại, nhìn cánh cửa phòng tắm cười: “Có cái gì mà đóng cửa chứ! có hứng thú với mấy đồ bằng phẳng đâu!”

      Đồ vật bằng phẳng? được như thế đúng là kỳ tích………..

      cởi váy, nhìn cơ thể nửa trần của mình trong gương. Quả thân hình của cũng hơn gì đồ vật bằng phẳng………..

      Hai năm nay tuy rằng có cao lên nhiều, thế nhưng, vì muốn bị chê là vùng đất bằng phẳng, cũng cố cho có tí phập phồng………..

      yên lặng mặc quần áo vào, quần thô và áo phông rộng thùng thình, tất cả che lại hết mọi đường cong của .

      đứng lại chỉnh sửa chút, tóc mái thả xuống, tóc rối như mì sợi xoã xuống hai bên che gần hết nửa khuôn mặt, đeo kính lên, khôi phục lại bộ dạng giản dị hằng ngày của ………….

      Lúc mở cửa ra, đón là khuôn mặt tươi cười của , còn vỗ tay bôm bốp : “Như vậy là chuẩn rồi! Như thế mới hợp với em!”

      Cái gì mà thích hợp với , trong lòng hơn ai hết, thế nhưng, muốn tranh cãi với , bước ra khỏi phòng, theo ngay phía sau.

      Cứ như thế trước sau ra, khiến Cẩm Nhi kinh ngạc hết mức: Diệp Thanh Hòa thay quần áo xong rồi sao? thay quần áo khi nữ sinh phải đợi ở bên ngoài, còn nam sinh như Tiêu Y Đình lại ở trong phòng sao?

      thôi, ăn cơm nào Cẩm Nhi.”

      còn chưa hiểu mọi chuyện, Tiêu Y Đình gọi . Mắt thấy hai người xa, vội đuổi theo.

      đâu ăn cơm đây?” Quách Cẩm Nhi hỏi.

      chỗ nào gần trường học , em ăn xong còn về kí túc xá nghỉ ngơi.” tự mình quyết định.

      “Được thôi……….” Quách Cẩm Nhi miễn cưỡng đồng ý, bởi mọi chuyện đều lo lắng cho em ………. mà em này cũng phải ruột thịt gì!

      Bỏ lại thân hào quang lấp lánh, trong lòng Diệp Thanh Hòa có chút lạnh nhạt, nhàng yên lặng phía sau Tiêu Y Đình.

      Thế nhưng, hồi tìm quán ăn, Tiêu Y Đình chọn ngay phải quán ăn tình nhân…………..

      Trong lòng Diệp Thanh Hòa giật mình cái, muốn ngăn cản, nhưng kịp, bước vào trong.

      biết sắp có chuyện gì xảy ra………..

      Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu tạc mao………….

      Bà chủ quán vẫn cười khanh khách chào đón như cũ, lại nhận ra Diệp Thanh Hòa, ý cười càng sâu, chỉ có điều lần này bà gì, đưa thực đơn cho ba người.

      “Cẩm Nhi, em muốn ăn gì?” hỏi Cẩm Nhi cầm quyển thực đơn.

      Cử chỉ Quách Cẩm Nhi có chút khách sáo, cười : “Cũng biết Thanh Hòa thích ăn gì, nhưng nếu bệnh ăn cái gì nhàng thôi.”

      Tiêu Y Đình mỉm cười, hiển nhiên rất vừa lòng với biểu của Quách Cẩm Nhi, gọi tên vài món ăn thanh đạm, còn gọi thêm cho Thanh Hòa bát cháo hoa, rồi sau đó : “Em của chúng ta thực ra có cái ưu điểm, chính là kén ăn, cái gì cũng ăn được.”

      Diệp Thanh Hòa cho là đúng. Giọng điệu này cứ như ở nhà lâu lắm rồi vậy… Hai năm qua biết là ai chăm sóc ai đâu?

      “Như thế tốt! giống em, ăn cái gì cũng phải soi mói, từ bị mẹ mắng…” Quách Cẩm Nhi tự phê bình chính mình, biểu cảm của lúc đó có chút ủy khuất, có chút làm nũng, môi còn hơi chu chu, khiến người ta vừa giận vừa thương, sao có thể trách phạt được đây?

      Diệp Thanh Hòa nhìn, thể cảm thán, xinh đẹp cái gì cũng xinh đẹp, nếu là con trai, chắc chắn trái tim theo từng cử chỉ ngũ quan của mà mềm nhũn…

      Tiêu Y Đình quả nhiên rất vui vẻ, mỉm cười dịu dàng: “ bé này, vẫn kén ăn như thế…”

      Ách, vậy có thể , nhị thiếu gia nhà họ Tiêu cũng rất kén ăn ?

      nhớ tới lần ăn rất nhiều tỏi ở trước mặt , còn cả chuyện hơi thở, biết có dám ăn tỏi trước mặt Cẩm Nhi hay đây?

      rất có tâm muốn làm chuyện ác : “ hai, sao gọi thứ thích ăn nhất? Em gọi nhỉ?”

      “Cái gì? Em gọi .” Tiêu Y Đình hề nghĩ tới, có nhớ thích ăn cái gì nhất sao?

      gọi chủ quán đến, khẽ lướt mắt qua Tiêu Y Đình, nhìn Quách Cẩm Nhi vui vẻ rót nước. Đây chỉ là quán ăn gần trường học, đương nhiên được như các quán ăn khác, mấy việc này đều là do khách tự làm.

      “Bà chủ, có thể mang lên đĩa tỏi bào giấm và lọ tiêu ?” thực đơn có hai món này, mà là do tự nghĩ ra, cười hỏi.

      “Có thể! Hai cái này có gì khó!” Bà chủ vẫn luôn cho khách hàng là thượng đế, cười đáp ứng.

      Đúng lúc Tiêu Y Đình rót nước cho , vừa nghe những gì gọi, tay nhịn được liền run lên, nước bị rót lệch ra ngoài ít.

      Quách Cẩm Nhi nghe xong hơi hơi co mặt lại: “ hai, thích ăn tỏi sao?”

      Mặt Tiêu Y Đình đen sì, trừng mắt với Diệp Thanh Hòa cái: “Đừng nghe em ấy bừa…” Còn liên tục hướng về phía bà chủ quán, mang thêm đồ ăn lên.

      Cuối cùng, Diệp Thanh Hòa giải thích: “Làm gì có ai ăn được tỏi chứ? Cứ mang lên đây, nếu ăn để em ăn hộ.”

      Ánh mắt Quách Cẩm Nhi càng cứng rắn, bất quá vì là tiểu thư khuê các nên vẫn tươi cười: “ hai là, toàn làm khó Thanh Hòa.”

      “Như thế cũng được!” Tiêu Y Đình thuận tay gõ đầu , “Nghe thấy ? mới là người khổ nhất đó, , ai là người ăn đồ thừa của em chứ?”

      Cái này là lật ngược hết trắng đen rồi!

      Gì mà ăn đồ thừa của chứ? ràng toàn là đồ chưa có động đũa! Bánh trẻo! Bánh bao thịt! Còn nhiều nữa?!

      Quách Cẩm Nhi càng mơ hồ, rốt cuộc tình cảm của Tiêu Y Đình đối với Diệp Thanh Hòa là gì? Nếu là như nam nữ đương giờ theo đuổi , trước mặt mà cứ đối đáp như thế với Diệp Thanh Hòa sợ để ý sao? Nếu là chuyện em, khiến người ta hâm mộ… nghĩ về trai của mình, ấy đâu có thân thiết với đến mức như thế?

      Ngày thường Diệp Thanh Hòa ăn cơm rất chậm rãi, vội vàng hấp tấp, hôm nay lại có chút khác thường, nghĩ ngợi gì đó liền nhanh chóng ăn, bát cháo nhanh gọn chui vào bụng, đặt bát xuống: “ hai, em no rồi…”

      “Nhanh vậy sao? Em còn ăn sạch cháo nữa! ăn thêm gì nữa!” dùng thìa xúc ít đồ ăn vào trong bát của , “Ăn hết chỗ này nữa !”

      “…” Thực ra còn chưa xong… ăn no rồi, còn có chuyện phải làm…

      hai, em ăn vào, em mệt lắm, muốn về kí túc xá nghỉ trước…”

      “Được, ăn hết chỗ này rồi về nghỉ.” lấy thêm đồ ăn cho .

      Quách Cẩm Nhi nhìn hai người bọn họ: “Hôm nay hai người về nhà sao?”

      “Em về, chị Cẩm Nhi, chị có thể về cùng hai.” cúi đầu ăn.

      “Bọn cũng về nhà! Có gì gọi điện về là được.” .

      cúi đầu, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tạm biệt: “Hai người ở lại, em về trước.”

      đợi bọn sao? Để bọn đưa em về!” lại .

      Đây phải là lật lọng sao? ràng là ăn xong là để về mà!

      cần đâu! Em tự về được!” đứng dậy.

      Tiêu Y Đình vẫn lo lắng thôi: “Đợi chút, ăn xong rồi, Cẩm Nhi, em ăn no chưa?”

      Đương nhiên là Quách Cẩm Nhi chưa ăn no, thế nhưng chỉ có thể hạ chiếc đũa, rụt rè mỉm cười: “Em no rồi, bình thường em có ăn nhiều lắm…”

      “Ăn nhiều chút vẫn tốt hơn.” dịu dàng săn sóc cười, “ bé này thân hình thế còn kén ăn, giống em , đều rất gầy…”

      chuẩn bị trả tiền, vừa sờ mới nhớ tới người có đủ tiền…

      Tiền tối hôm qua taxi cũng

      Tổn thất này hoàn toàn từ mà ra!

      giận dỗi Diệp Thanh Hòa.

      Diệp Thanh Hòa vừa nhìn động tác của liền hiểu chuyện gì, cũng nghĩ nhiều, định bỏ tiền trả, ánh mắt của Tiêu Y Đình rơi vào bức tường đối diện, rồi sau đó hét lớn: “Đợi !”

      Ách…

      Diệp Thanh Hòa biết nhìn thấy cái gì, nếu muốn thấy, kiểu gì cũng thể trốn, chỉ là chuyện sớm hay muộn, có ngày nhìn thấy thôi…

      “Chuyện này là sao?” chỉ tay lên chỗ tên và Phó Chấn Ngôn ở bức tường hỏi.

      hai, chuyện này thực ra…” liếm liếm môi, cảm thấy chuyện này dù sao cũng phải giải thích , trong quán cũng còn nhiều khách, nên quấy rầy họ, nhưng thực tế quấy rầy rồi, “ hai, chúng ta ra ngoài trước , ra ngoài rồi giải thích có được ?”

      “Giải thích? Em muốn giải thích cái gì? chỉ cần biết tên Phó Chấn Ngôn kia phải thứ tốt lành gì! Quả nhiên! Nhân lúc có ở đấy lại dám đùa cợt em !” tức giận đến sắc mặt trắng bệch, giọng hừng hực.

      Diệp Thanh Hòa nhìn xung quanh, khách ăn trong quán đều chú ý đến họ…

      hai, phong độ! Chú ý phong độ!” nhắc nhở , hơn nữa Quách Cẩm Nhi ở trước mặt, hoàn toàn mất hết phong độ, có biết hay ?

      “Em mình bị người khác đùa giỡn như thế, phong độ cái pp(*) ấy! Đừng chuyện phong độ với ! vốn là người như thế rồi!” Trong tiềm thức luôn cho rằng, cái vò vừa mẻ vừa sứt, nên chọc giận , khi bị chọc giận, trở về là cậu thiếu niên ngang ngạnh hành động cần quan tâm hậu quả của hai năm trước, ngang ngược hoành hành, cho mình là đúng, còn những thứ khác đều là mây bay…

      (*) pp = mông

      “Em ngồi xuống cho !” giải quyết xong chuyện này, rời đâu. nhìn những người khác trong quán : “Ăn xong chưa, nếu xong đứng lên ! Hôm nay tôi bao cả quán này!”

      Bộ dáng sát khí hung thần kia giống như muốn , ăn xong hay chưa cũng mau chóng đứng dậy mà chạy, nếu bị đối xử đến nỗi nào!

      Những người khách kia cũng phải kẻ ngốc, ai lại giao du với lũ côn đồ chứ? Huống chi còn có người trả tiền, liền ném chén đũa chạy lấy người, ra hết ngoài, nhưng cũng xa mà đứng ngoài cửa xem náo nhiệt.

      Diệp Thanh Hòa cảm thấy mất hết thể diện, đây là muốn ba người diễn lại buổi xét thẩm sao? xoay người bước nhanh ra khỏi quán ăn, để lại và Quách Cẩm Nhi trong quán.

      “Đứng lại! Em đứng lại đó cho !” hướng về phía bóng lưng hô to, rất muốn đuổi theo, nhưng chuyện ở trong quán còn chưa có giải quyết xong, chỉ có thể rống lớn, “Diệp Thanh Hòa! Em cẩn thận đấy! Để xem lúc về xử em như thế nào!”

      Trong lòng vẫn yên, ban đầu định kêu Quách Cẩm Nhi đuổi theo , nhưng nghĩ lại, với tính tình kia của em , khi để ý đến ai cả, chẳng nề hà ai. Dù sao Cẩm Nhi và chỉ gặp nhau có mấy lần, nếu đuổi theo, chỉ sợ cũng giúp được gì…

      Lập tức quyết định, vẫn là giải quyết chuyện trước mắt trước, sau đó mới thu thập em !

      “Chủ quán!” hét lớn tiếng.

      “Đến đây!” Bà chủ quán vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đây là lần đầu tiên trong quán xảy ra chuyện như vậy, khách khứa đều vô duyên vô cớ bỏ bàn chạy lấy người, nam sinh đứng đó gào thét muốn thay mọi người trả tiền cơm, cậu ta trả hết sao? Bà vô cùng nóng vội, lo lắng lo lắng…

      “Bà chủ! Đây là cái gì?” chỉ vào bức tường tình nhân hỏi.

      “À! Cái này là cho hội viên của quán chúng tôi, tất cả đều là tình nhân, chỉ là để giúp họ hun đúc thêm tình cảm…” Cái bà chủ quán lo lắng là tờ hóa đơn! Hóa đơn! Tiêu Y Đình cái gì, bà đều nghĩ ngợi mà trả lời.

      “Là thứ đồ chơi bỏ mới đúng!” Hai chữ ‘tình nhân’ kia kích thích đến tột độ, còn cái gì mà hun đúc tình cảm nữa sao? Phó Chấn Ngôn dựa vào cái gì? Nhìn chằm chằm vào tên của Phó Chấn Ngôn, ánh mắt bốc lửa, ngực như có bom muốn nổ tung, thế hỏi bà chủ quán cho xong, thể nhịn được nữa! Tiến lên bước giật phăng mọi thứ bức tường đó, tất cả ảnh và bảng tên.

      “Cậu này… cậu… cậu thể làm như thế…” Bà chủ quán chạy lại ngăn cản.

      Tiêu Y Đình giận dữ, tùy tiện vơ lấy chiếc ghế đập mạnh lên bàn, tiếng vang lớn, ba cốc nước bàn đều vỡ, chân của chiếc ghế cũng bị gãy.

      Trong quán ăn như chết lặng, cả chủ quán và Quách Cẩm Nhi đều rất sợ hãi.

      Chỉ nghe thanh giận dữ của Tiêu Y Đình vang lên: “ thể làm thế sao? Tôi cho bà biết, bà chủ quán! Hôm nay coi như bà gặp may vì tôi phá nát quán của bà! Bà có thể hỏi xung quanh xem Tiêu Y Đình tôi là loại người nào! Từ đến lớn tôi chưa làm được chuyện gì tốt đẹp! Còn phá nhiều thứ hơn những thứ này cơ! Nếu bà muốn yên ổn tiếp tục mở quán ăn, mau chóng phá bỏ cái bức tường tình nhân kia ! Nếu , bằng bất cứ giá nào, ngày nào tôi cũng đến thăm cục công an, quán bà cũng đừng mong có ngày yên ổn!”

      Mở tiệm, sợ nhất là mấy người gây thích náo loạn này. Đúng vậy, bà có thể báo cảnh sát, để cảnh sát lôi cậu ta ra ngoài, cứ để làm loạn như thế, sau này cũng vẫn tiếp tục, chừng cậu ta còn có bọn đàn em, cậu ta đến mấy người kia cũng đến, náo loạn lại náo loạn, việc buôn bán của bà cũng tan tành…

      Cho nên, chuyện lớn hóa , chuyện hóa có, bức tường tình nhân là thứ đặc biệt nhất của quán nhà bà, là thứ thu hút khách đến nhất, nếu phá rất cam lòng, vì thế giọng thương lượng: “Vị bạn học này, biết cậu có ý kiến gì với bức tường tình nhân kia vậy?”

      “Còn chướng mắt sao? Thừa dịp tôi có ở đây, tên khốn nạn đó dắt tay em tôi đến đây! Nếu em tôi xảy ra chuyện gì liệu bà có gánh vác trách nhiệm được ?” Khi có mặt, có người lại dám làm trò?

      phải… tôi thấy cậu thanh niên kia rất tốt…” Bà chủ quán nghe hiểu là em , chứ phải là tình địch tranh giành người , cảm thấy tình đến mức nghiêm trọng, kìm lòng được thầm câu, trong con mắt của bà, Phó Chấn Ngôn người tốt…

      “Bà câm miệng cho tôi!” Rất tốt sao? Lại còn Phó Chấn Ngôn rất tốt? Đây là muốn bức điên sao? kiềm chế được cơn giận, “Xem ra quán của bà bị phá nên bà cảm thấy khó chịu!”

      Người làm ăn luôn dĩ hòa vi quý, bà chủ quán thấy như thế chỉ còn biết nhắm mắt làm bừa, : “Bạn học này bớt giận! Tôi hiểu tâm trạng của cậu! Chỉ là lo lắng cho em mà thôi! Bây giờ tôi gỡ tên của em cậu xuống, hủy bỏ đôi tình nhân này, được chưa hả?”

      Tiêu Y Đình nghe xong, lúc này mới bình tĩnh lại, điều muốn nhất chính là cái này, còn về phần em , hỏi tội sau.

      “Coi như bà biết điều!” Trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, có em lớn khiến người ta lo lắng! Vì thế quay ra phía cửa hô to, “Mấy người nghe lén ngoài cửa nghe cho tôi! Nghe lời tôi , em của tôi là Diệp Thanh Hòa, học khoa luật trường XXX, lớp chuyên XX, ai muốn động đến em ấy nhớ cho kĩ! Phải hỏi trước xem tôi có đồng ý hay ?”

      xong có phần khí phách vung tay lên, “Thanh toán, toàn bộ đơn của họ tôi trả, vui vẻ chuyện tôi cũng vui vẻ chuyện.”
      Last edited by a moderator: 13/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 114:

      Editor: Tinh Di

      Mạnh miệng ra, vô cùng ngầu, khi đưa tay lấy bóp tiền mới nhớ ra, trong đó tiền còn là bao………..

      Cả đời này chưa từng lần mất mặt như bây giờ, kể cả lần bị lưu ban, lần này còn doạ người hơn……………

      khắc kia chỉ hận có cái lỗ nào để chui………..

      Ôi, mặt mũi của ! Hơn nữa Cẩm Nhi còn đứng trước mặt, lần này cứ thế mất hết mặt mũi, sau này dám xuất trước mặt nữa!

      Trong đầu vạn câu hỏi làm sao bây giờ………..

      Em ! Em ! Trong lòng kêu gào em thân , nếu như giờ phút này em từ trời rơi xuống như gọi, đảm bảo cả đời chỉ nghe lời mình , hướng đông tuyệt đối hướng tây, Trái đất hình vuông, nhất định đứng ra bảo vệ ý kiến đó của nếu người khác có cố tranh cãi!

      nhìn chằm chằm cửa, nghĩ lại bóng lưng kiên quyết rời của , cảm thấy tuyệt vọng, trong lòng đều là u ám……….

      “Vị bạn học này, tổng số tiền nhiều như thế……….”

      Bà chủ quán đưa tờ hoá đơn ra trước mặt .

      “Ừm…….” nhìn chằm chằm tờ hoá đơn, đầu vang lên tiếng ong ong.

      “Bạn học?” Ngay từ đầu bà chủ quán thấp thỏm lo âu……..

      “Ừm……. Để tôi xem nào…….” cố kéo dài thời gian, mồ hôi sớm ướt đẫm rồi có được ? rất muốn hỏi có thể ký sổ nợ được hay ? Ký rồi hôm sau đến trả được sao? Có thể gọi điện kêu bạn bè đến? Gọi điện cho lão Đại hay Vương Triết đến, là mời họ ăn cơm, xong xuôi lại kêu bọn họ trả tiền sao?

      Nhưng……….. Làm như thế chẳng phải rất ngu xuẩn sao?

      Hay là gọi điện cho mẹ? Để mẹ đến trả tiền?

      Làm như thế chả khác gì đứa trẻ chịu lớn! Cả cuộc đời hận nhất là việc quay lại tìm mẹ giúp đỡ, làm vậy chắc chắn Cẩm Nhi xem thường ……….

      Nếu gọi điện cho trợ lý của cha hay lái xe sao? Xem như là là thiếu gia gọi họ đến nhờ giúp đỡ?

      Nhưng còn những chuyện sau đó, chắc chắn giấu cha được, rồi khi trở về nhà trận tơi bời, cũng lâu rồi chưa bị đánh………

      Làm sao bây giờ? Cách nào mới là thượng sách?

      vụng trộm như có như liếc nhìn Cẩm Nhi cái, Cẩm Nhi nhìn cười, đều là dáng vẻ rất tin tưởng vào ……..

      Lại vụng trộm liếc mắt nhìn bà chủ quán cái nữa, trong ánh mắt bà muốn tỏ ra nghi ngờ………

      “Bạn học………. Cậu xem xong chưa?” Bà chủ quán lại hỏi.

      “Hả……… Để tôi xem chút nữa……” Xem cái gì mà xem! Căn bản có nhìn qua cho dù là chữ có được ? Là tỏ vẻ trấn định mà thôi! thực tế mười dòng đầu tờ hoá đơn đủ khiến tê dại……

      Bà chủ quán tỏ vẻ hiểu, nhìn lên bằng chất giọng lạnh nhạt: “Bạn học này, phải cậu có tiền đó chứ?”

      “…………” Gãi đúng chỗ ngứa, định cãi lại, nghe thấy ngoài cửa vâng lên giọng trong trẻo:

      “Làm sao như thế được? Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu đây chỉ cần duỗi đầu ngón tay là có thể đánh sập cái quán ăn này! Bà chủ quán, bà đánh giá thấp con người này quá……….” ^^^^diennnndan*%(549nnnleeeequu8*^9uuuuyd0nn

      nghe tiếng nhìn ra: là Phạm Trọng có hoạn! Quả nhiên là ! Làm sao có thể là ta!

      Giờ phút này, hoàn toàn tin tưởng trời cao có mắt! có tiền trả khiến xấu hổ muốn chết! Lại còn bị tên khắc tinh này nhìn thấy! Danh tiếng nửa đời sau của chảy hết ra biển Đông rồi……..

      Cái gì mà ‘đánh giá thấp con người này’….

      Đây là phong cách chuyện của Phạm Trọng, luôn thích mang mấy cái chuyện tốt che che lấp lấp, phải đàn ông! Đàn ông ai mà mấy lời tuỳ ý, tục tĩu chứ? chịu nổi cái bộ dạng ra vẻ nhã nhặn lịch kia………

      “Tiểu nhị, lâu gặp!” Phạm Trọng chậm rãi tiến lên, định bắt tay với . Áo sơ mi màu lam vô cùng sạch kết hợp với quần trắng, giầy trắng, bước tao nhã, nụ cười dưới ngọn đèn càng thêm mấy phần toả sáng, nếu là giữa khung cảnh trời trong mây trắng ………

      Thế nhưng, chỉ có mình cậu ta là chân thành với bốn chữ kia.

      Bà chủ quán thấy người như thế vào, đều ngẩn ra, có cậu bạn này, bà lo Tiêu Y Đình kia trả được nợ……

      Tiêu Y Đình khinh thường nhìn Phạm Trọng đưa tay ra, sắc mặt nghiêm nghị, theo bản năng che ở trước trước người Quách Cẩm Nhi, ngăn cản người kia đến trước mặt .

      Tiểu nhị! Tên này dám gọi là tiểu nhị?! ghét nhất là cách xưng hô này có được ? Nghe cứ như gọi tiểu nhị trong khách điếm! cảnh cáo tên này dưới trăm lần! được gọi như thế! Trí nhớ kém cỏi! Có phải xương cốt lại ngứa hay ? Muốn giúp nằm liệt giường?

      Phạm Trọng chỉ cười, thu tay về.

      Mặc dù là bị cự tuyệt, cậu ta hề có chút gì xấu hổ hay lạc lõng, lúc thu tay lại cũng rất thoải mái lịch , trước sau vẫn giữ nụ cười.

      “Tiểu nhịm từ khi cậu thi đỗ vào trường này, tôi còn chưa nâng cốc chúc mừng, người làm này áy náy, nhân tiện hôm nay gặp gỡm có thể cho tôi chút mặt mũi, để tôi trả tiền chỗ này.” Phạm Trọng lấy ví tiền ra, rút ra tấm thẻ, đưa cho bà chủ quán.

      Tình thế nghịch chuyển…….

      Tiêu Y Đình trợn tròn mắt.

      Bọn họ là em tốt của nhau sao? Từ trước đến nay tên tiểu tử này cuỗm của biết bao nhiêu là bạn ! Hai người đánh nhau biết bao nhiêu lần! ! đúng ra là tiểu tử này ăn biết bao nhiêu là trận đòn của ! Bây giờ la như thế nào đây? cầu hoà bình chung sống?

      nhìn chằm chằm Phạm Trọng, cuối cùng cũng phát ra manh mối, ánh mắt hề có ý tốt của tiểu tử này thỉnh thoảng liếc qua Cẩm Nhi đằng sau lưng …………

      X! Cái bản tính khốn nạn kia vẫn mất đâu! Chủ ý là tiếp cận Cẩm Nhi sao? Cho nên thể mình là người phong độ, có tiền tài của cải trước mặt sao? Xưa rồi a~ ~

      Còn tự xưng là cái gì mà ! Chỉ hơn tháng tuổi! cái em nhà !

      Chỉ có điều, chịu trả tiền thay là ! thích cũng thể làm gì khác! ^^^^diennnndan*%(549nnnleeeequu8*^9uuuuyd0nn Lại thấy Phạm Trọng để lộ hàm răng, mặt vô cùng vui vẻ như phát ra điều gì đó, cười : “Tiểu nhị, lại đổi bạn rồi sao? Sao giới thiệu với đây?”

      Phù phù…….. Cái gì mà lại đổi bạn ? Lại còn giới thiệu với ? Giới thiệu khác gì tự mình làm trò cười đâu? Nghĩ đến đây liền thầm tự phỉ nhổ chính mình: Tiêu Y Đình, mày có tiền đồ! Tại sao lại có niềm tin vào khả năng của bản thân cơ chứ?!

      “Ý mày là gì? Phạm Trọng!” Trong lòng tức giận, ánh mắt phun lửa, biết Cẩm Nhi có nghe thấy cái chữ ‘lại’ kia hay ?

      Phạm Trọng cố ý tỏ ra giật mình, bộ dạng lại giống như vô cùng áy náy: “Hả----- thực xin lối, tiểu nhị, tôi quên mất……… Sao có thể bôi xấu hình tượng thời trẻ của cậu được?”

      “Mày……..” Giả tạo cái gì chứ! ràng là cố ý! “Cẩm Nhi, chúng ta thôi…...đừng nghe tên này bậy……..”

      Tiêu Y Đình tự cảm thấy hôm nay mình ra cửa đúng gìơ hoàng dạo, tòan gặp chiyên hay ho gì đâu…

      Tuy rằng Cẩm Nhi vẫn ôm bụng nghi hoặc, chưa phân địch ta, nhưng ít nhất bây giờ cũng bê với Tiêu Y Dinh , bảo , đương nhiên phải theo

      Hai ng\ừi vừa rới bước, Phạm Trọng lại với :”Tiểu nhị, tôi luôn muốn tìm cậu để giải thích chuyên, thế nhng cậu lại chuỷen trường, sauđó lại có nhiều chuyện xảy r làm trì hoãn, hôm nay gặp được rồi cũng nên ngồi chuyện với nhau

      Giải thích? Giải thích vì sao tên này lien tiếp đào góc tường của sao? thích nghe! Vẻ mặt Tiêu Y Đình vẫn cau có, tiếp tục về phía trước

      “Tiểu nhị, giúp tôi lời xin lỗi vứi Trần Ân. Giọng của Phạm Trọng lại vang lên lần nữa

      Là chuyện gì có lien quan đến Thần An ? Tiêu Y Đình kìm lòng được dừng bước, chuyện của mình có thể muốn nghe nhưng là chuyện của mấy người an hem, thể dừng bước

      “Tiểu nhị, tay của Thần An khỏi hẳn rồi chứ? rất xin lỗi, lần đó tôi cũng biết trai của tôicó dẫn theo người đến, tôi cố ý khiếncác cậu bị thương, sau đó, cònhại cậu bị lưu ban…

      Hừ!Tiêu Y Đình muốn bóp chết tên này!

      Đủ được sao? Đây là xin lỗi sao? Dù nghe như lời xin lỗi nhưng hình như vẫn có ý làm xấu mặt? Lưu ban là chuyện cứ oang oang như thế sao? Xong rồi1 Hình thượng của trước mặt Cẩm Nhi!

      “Phạm Trọng! Được rồi!Đừng nữa!Chuyện qua mấy năm rồi! Quên sạch rồi! Thần An cũng khỏi hẳn! Về sau muốn đánh nhau, tao chiều mày! Còn mấy cái chuyện hay đừng nên ra!” cxung rất muốn loi hết gốcgác của Phạm Trọng ra trước mặt Cẩm Nhi, thế nhưng cũng phải dạng người đe tiện như tiểu tử đó!

      “Tiểu nhị, sao có thể như thế được? hôm nay tôi thành tâm xin lỗi các cậu!Có phải cậu bạn họ Trữ làm huấn luyện viên đúng / Nếu sắp xếp cuộc gặp mặt, gọi Thần AN nữa, tôi chi hết, chúng ta cùng uống chén rượu ôn lại chuyện xưa, cậu thấy sao?” Cho dù thái độ của Tiêu Y Đình có khó chịu như thế nài, giọng của Phạm Trọng vẫn nhàng ôn hòa

      Tiêu Y Đình quá hiểu ! Chính là cái giả tạo này mê hoặc biết bao nhiêu ! Dịu dàng săn sóc, dáng vẻ đẹp đẽ,rat ay hào phóng,…Nếu đem hai người so sánh vpí nhau, nhìn chung có vẻ ah được bằng, ngoại trừ vẻ bề ngoài hềthua kém, còn những mặt khác, xem ra đều được bằng tên nhãi ranh này…Con cắm mồi câu của là chuyện dễ thấy…

      Lại , phải hiểu dịu dàng , ma là khinh thường!

      Ah chính là người con trai có cátính đàn ông truyền thống như thế! Nhữngcô thích phải làthích ở bảnchất! Chứ phải mấy cái thể giả dối!

      Hừ! Mấy kia kết quả ra sao? Phạm Trọng dịu dàng lại giằng co được bao lâu? Dài nhất cũng hơn tuần, Phạm Trọng nguyên hình thôi! Mấy đó sẽphải chịu cảnh khổ bị vứt bỏ! Khi đấy tên nhãi này còn nhặt phế ohẩm về dùng lại sao?

      đè cục tức trong lồng ngực, hôm nay muốn mất mặt hơn nửatước mặt Cẩm Nhi, thểtùy tiện phát hỏa, lời càng phải cởi mở rộng lượng. “ cần, Phạm Trọng, cần ôn lại chuyện xưa làm gì, đều là đàn ông con trai, đánh xong là đánh xong, ân oán cũng hiểu , ai còn mang thù làm gì chứ? Dù là lúc đó hay bây giờ chúng ta đều cùng chung tư tưởng, bởi vì, vĩnh viễn có khả năng trở thành bạn bè

      , trở thành bạn bè với tên này sao? Trừ phi mặt trời mọc hớpng Tây! và nó mãi mãi là thiên địch! Cho dù lần súyt phá hỏng cả cành tay của Thần An phải là do ta cố ý, thế nhưng cũng hong thể hóa giải thù hận giữa hai bên

      Nghĩ đến đây, lại hiểu ra thêm chuyện: trước kia mỗi lần hai bên đánh nhau, Phạm Trọng đều cần ai giúp đỡ, bị đánh cho bầm dập cũng kêu, trận đánh ba năm trước, vậy là trai tên đó tự đến..

      “Cẩm Nhi, thôi” dẫnCẩm Nhi ra khỏi quán an

      “Bạn học này, mật khẩu chuyển tiền”Bà chủ chờ hai người chuyện xong mới xen vào

      Phạm Trọng đứng yên tại đó nhìn theo bóng lưng hai người rời , Cẩm Nhi váy trắng thướt tha phía sau Tiêu Y Đình, dáng người ưu tú, cảm thấycó chút hứng thú, có lẽ là tiểu thư khuê các, đúng kiểu con giá mà Tiêu Y Đình thích…

      Con mắt Phạm Trọng khẽ nhếch lên mang ý cười, sâu thẳm có chút buồn…

      Cúi đầu, nhập mâtk khảu , rất thuần thục, gón tay thon dài trắng nõn linh họat và đẹp mắt

      Chuyện đầu tiên Tiêu Y Đình muốn làm sau khi ra khỏi quán chính là tìm Diệp Thanh Hòa, dẫn theo cả Cẩm Nhi nhanh về phía phòng ở của Diệp Thanh Hòa

      rất nhanh, Cẩm Nhi mang giày cao gót nên để đuổi theokịp rất vất vả. cxung là tiểu thư được người người mến, người theo đuổi cung ít, đãquen với cao ngạo tại thơpngj, vì thế pr trước mặt Tiêu Y Đình dù kiệt sức vẫncố tỏ ra bình thường, nhưngcó vẻ Tiêu Y Đình hề để ý đến , khiến cho cảm thấy hơn người như bị đánh bầm dập, nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong lòng khỏi buôn bực, cố theo lúc quyết định theo nữa, đứnglại nhìn Tiêu Y Đình về phía trước. thầm nghĩ trong lòng, đếm đến mười, nếu Tiêu Y Đình phát ra hông theo về ngay lập tức!

      thầm đếm số trong bụng, chưa đếm đến năm, Tiêu Y Đình quay đầu lại, phát đứng tận ơhía sau, lại nhìn đến đôi giày cao gót, bíêt mình sai ở đâu

      Vì thế chayk vội lại:”Cẩm Nhi, ngại quá, quên mất em mang giày cao gót nhanh được

      Mắt của Cẩm Nhi rất sáng, có chút ủy khuất, cuối cùng cũng tìm thấy cảm giác tồn tại của bản thân, khóe mắt hơi ươn ướt

      “Cẩm Nhi, thực xin lỗi, đừng khóc mà!” Sợ nhất là con rơi nước mắt, huống chi còn là Cẩm Nhi? tiếp tục khuyên nhủ:” bằng như vậy , ah nhanh chóng tìm Thanh Hòa cho nó bài học! Bên kia đương có quán cà phê em sang đó ngồi uống gì đó chờ xong việc, được ?”

      Cẩm Nhi nghe xong, nước măt rơi xuống:” cần! Em còn phải về nhà…”

      “Đưng mà!Cẩm Nhi! Em cũng biết em còn hiểu chuyện, Phó Chân Ngôn kia còn là người xấu, nếu em còn vpí , hậu quả thực khó lường! Cha và cả dặn ở trương học phải chăm sóc tốt cho em , nếu em ấy có chuyện gì kết cục rất thảm!” rất khó xử, bên là Cẩm Nhi, bên là em , hai bên đều khẩn cấp

      “Cẩm Nhi, phải chúng ta bàn với nhau rồi ao? Đêm nay là lần đầu họp fan của ngôi sao điện ảnh mới nhất, diễn viên em thích nhất là đàn cùng trung học với , vấtvả lắm snh mới xin được, ấy cho chữ kí đó!”

      ?” Cẩm Nhi nghe tới đó mắt sáng ngời

      ! còn suốt ngày theo chân ấy nữa kìa!”

      “Vậy được rồi…em sang quán cà phê chờ ..” Xem như Cẩm Nhi miễn cưỡng đồng ý
      Last edited by a moderator: 23/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 115: Sau này em rời ?
      Editor: Tinh Di

      Tiêu Y Đình dồn hết sức, dùng tốc độ của vận động viên thế vận hội thể dục thể thao để chạy đến phòng Diệp Thanh Hòa.

      Dì quản lý kí túc xá cũng còn xa lạ gì với , bày ra bộ mặt đáng tươi cười với dì quản, lấy lòng người phụ nữ yếu lòng này: “Dì à, em cháu bị ốm, em ấy quên lấy thuốc, cháu phải đưa cho em ấy gấp.”

      Trong túi thực có thuốc, ở trước mặt dì quản đung đưa qua lại, dì quản liền cho vào.

      Diệp Thanh Hòa tựa đầu giường đọc sách, chăm chú, từ bên ngoài xông vào.

      Các bạn cùng phòng đều trong phòng, vừa bước vào cửa liền xanh mặt, dù sao chuyện này cũng tiện để người ngoài nghe thấy, chỉ lạnh nhạt : “Em , ra ngoài gặp .”

      than trong lòng, đứa trẻ cố chấp……..

      bước xuống giường, theo ra ngoài.

      Tiêu Y Đình đóng cửa phòng lại, đợi người ngoài hành lang qua hết mới bắt đầu : “Em , rốt cuộc chuyện giữa em và Phó Chân Ngôn là như thế nào?”

      Diệp Thanh Hòa nhìn , bình tĩnh nhẫn nại: “ hai, rốt cuộc muốn như thế nào?”

      cho phép em ở cùng chỗ với Phó Chân Ngôn! ta phải người tốt!” Dường như gằn từng tiếng, lặp lại lời rất nhiều lần.

      vẫn lạnh nhạt nhìn như cũ, ngay cả quần áo của cũng có chuyển động chút nào.

      “Em thừa nhận?” trầm mặc của càng khơi thêm tức giận của , nếu phải còn có người qua lại hành lang, nếu phải đứng trước cửa phòng kí túc xá, nhất định giậm chân đập tường.

      chuyện !” hạ giọng gầm . Tối nay buồn bực xuất biết bao nhiêu lần, bộ dạng gì và ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm , giống như cười nhạo , thậm chí là khinh thường, khiến như có tảng đá đè ngực, khó chịu và lo lắng, phiền chán chịu nổi.

      hai, muốn em cái gì?” khẽ chau mày.

      Giọng của mềm mại và êm ái, nhưng có thể khiến người ta càng thêm lo lắng, giống như chẳng có chút hứng thú với chuyện xảy ra lúc này, thèm trách móc .

      Áp lực hừng hực trong lòng như ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ, nhưng vẫn cố gắng duy trì cái hình tượng trong quán ăn: “Em cảm thấy Phó Chân Ngôn rất tốt sao?”

      trầm mặc lúc, cuối cùng gật gật đầu: “Đúng vậy, Phó Chân Ngôn rất tốt, em rất ngưỡng mộ.”

      “………. Ngưỡng mộ?!” Rốt cuộc thể khống chế được, phong độ cái PP! Lửa giận ngút trời: “Em ngưỡng mộ cái tên giả tạo đó sao?!”

      Mấy bạn phòng bên cạnh thỉnh thoáng ngó đầu ra xem xét hai người.

      Diệp Thanh Hòa nhìn những cặp mắt sau lưng , có vẻ nhìn thấy, : “ hai, trong mắt em Phó Chân Ngôn chưa bao giờ giả tạo.”

      Lời nhàng, nhưng giọng điệu cứng rắn kiên định.

      Trong đầu Tiêu Y Đình vang lên thanh ầm ầm, giống như tín ngưỡng trước giờ trong lòng mình bỗng chốc sụp đổ, giọng run run: “ ta phải, sao?”

      Giờ phút này, trong lòng chỉ có phẫn nộ, tuyệt đối như thế…………..

      Khớp hàm Diệp Thanh Hòa nhàng chuyển động, giọng vẫn nhàng như gió: “ hai, cho tới bây giờ em chưa từng ai giả tạo, phải, ấy cũng phải, chỉ có điều, Phó Chân Ngôn trưởng thành. hai, em và Phó Chân Ngôn rất giống nhau, đều là những đứa trẻ cha mẹ, nhưng biết được cái gì là quan trọng nhất trong cuộc đời của mình. ấy có mục tiêu và trách nhiệm của mình, tuy lúc còn trẻ chưa chín chắn và quyết đoán, nhưng vẫn biết rất con đường nào mình cần như thế nào, biết mình cần nỗ lực ra sao để từ đó dồn hết mọi cố gắng để theo đuổi. ấy lừa gạt ái, cuộc sống cũng lừa gạt ấy, ấy thành công, thăng tiến những bước lớn mà từ trước đến nay chưa từng bước.Em nên học tập những điều này, học tập tinh thần và tính cố chấp của ấy. có hiểu ?”

      Tiêu Y Đình nghe lời , nhìn vào khoảng vô định, bị sứt mẻ dù sợi tóc, bỗng nhiên cảm thấy bản thân cách rất xa, cảm thấy từ trước đến nay mình chưa từng hiểu ……….

      Phải ? Phó Chân Ngôn và xuất phát điểm giống nhau, nên dễ hiểu và tương trợ lẫn nhau; Phó Chân Ngôn thành công, khâm phục, tín nhiệm, thậm chí ngưỡng vọng ; thiếu thốn tình cảm của cha mẹ, nên Phó Chân Ngôn nghiệp ổn định là chỗ dựa vững chắc cho sao?

      Thế nhưng còn , từ hơn người, cần phấn đấu vẫn có vị trí an nhàn tài phú, dù có trưởng thành cũng cần gánh vác trách nhiệm của gia đình, đây là lỗi của sao?

      Dừng lại ở đôi khính mắt phản chiếu ánh sáng của , thể nhìn thấu nội tâm , trong đó chỉ có Phó Chân Ngôn thôi sao? Hai năm cùng chung sống dưới mái nhà có ý nghĩa gì với sao?

      Hình ảnh sớm tối gần nhau suốt hai năm qua chạy nhanh qua tâm trí .

      Lần đầu tiên xuất trong phòng khách của nhà , tay cầm quả bóng rổ, cười và ‘Hi!’ với .

      phải chạy 3000m, ngã sấp xuống sân thể dục, như kẻ điên bế vào phòng y tế.

      đến kỳ sinh lý đau đớn đến phát sốt, ở cạnh cả đêm, đọc bài khoá cho nghe.

      Bình thường có người khi dễ , nổi giận ngay lập tức, giống như gà mẹ bảo vệ dưới đôi cánh của mình………

      Nhớ lại nhiều chuyện, ánh mắt ngừng chuyển động, nhớ cả khi luôn dùng ba mươi cái điều luật kia để cười nhạo gọi là Tiểu Ô Quy, cứ thế cứ thế khắc sâu tồn tại của ….

      có tin ? Bây giờ có thể than lời, thực đầy đủ tất cả những điều luật kia……

      Trong lòng , tất cả những chuyện này đều bằng tên Phó Chân Ngôn sao?

      Người ? Trong lòng nhói lên bi phẫn vô cùng, nghĩa của hai chữ ‘người ’ kia là cùng Phó Chân Ngôn rời sao?

      chán ghét cặp kính mũi của , chán ghét chưa từng có!

      muốn lấy cái kính kia xuống!Muốn thấy tâm tư của ! nhớ có lần từng rất kích động mà tháo kính mắt của xuống, lúc đó biết xinh đẹp như thế, lần này, kích động ấy ngừng dâng lên.

      nhanh nhẹn đưa tay ra, nắm chiếc kính trong tay mình. Đôi mắt tròn to, sáng ngời, ngoại trừ chút kinh ngạc lúc đầu còn gì khác…….

      Giống như cục đá rơi xuống mặt hồ yên lặng, chỉ gợn chút sóng, ngay lập tức chìm xuống đáy hồ, còn tiếng động. Vẫn thế, dạng vẻ thường ngày của , nhàng thanh tĩnh, mặc kệ những cái khác, lạnh nhạt đến…… vô tình vô nghĩa…..

      Nơi cổ họng nghẹn lại, kìm nén tiếng : “Em , về sau em rời sao?”

      ngẩn ra, cụp mi mắt: “ hai, làm sao có người ở bên người nào đó mãi được?”

      ………….

      Bỗng nhiên muốn cười, cười to.

      Đúng ? ai ở bên cạnh ai đó mãi được…….. Ngay từ đầu, quãng thời gian hai năm qua chẳng thuộc về ai cả……….

      cảm thấy cam lòng, cuối cùng câu: “Em , cần phán đấu vẫn có thể thành công! Với gia thế này, chuyện đó khác gì trở bàn tay!”

      Diệp Thanh Hòa nhìn , rốt cuộc biểu cảm cũng có phản ứng lại, còn là cái hồ yên tĩnh, dáng vẻ kia ràng là rất buồn cười, lời vừa buồn cười làm sao…….

      hai, thành công và gia thế cùng đường với nhau…….”

      Ngữ khí kia giống như trải qua nhiều đời, còn khác gì đứa trẻ chưa lớn……..

      Ánh mắt kia khiến thêm bi thương.

      Sao lại biết điều đó chứ? Chỉ là muốn với , Phó Chân Ngôn có thể, cũng có thể, Phó Chân Ngôn cho mọi thứ, cũng cho tất cả…….

      hai, em muốn đọc sách, tìm Cẩm Nhi , đừng để chị ấy đợi lâu.” hạ ánh mắt, cúi đầu , hai tay buông thong bên mình, nhàng nắm lại thành đấm, ngón út đâm vào lòng bàn tay.

      Cảm giác vô cùng chua xót từ ngực trào lên chóp mũi, cười, trả kính lại cho : “Đương nhiên! thể để Cẩm Nhi chờ lâu, đây!”

      đeo kình lên, trước mắt còn bóng dáng của .

      Đứng lại chỗ lúc, vào phòng ngủ.

      Chợt nhớ đến có đủ tiền, cũng đòi tiền từ chỗ , liền chạy ra ngoài, dựa vào hành lang nhìn xuống, chỉ thấy chạy rất nhanh ra phía cổng kí túc xá, rất nhanh………

      từ bỏ, chỉ có thể đứng từ xa nhìn bóng lưng , trong lòng thở dài. còn mong lo lắng cho sao, bên là , bên là Cẩm Nhi chắc sớm đủ mệt mỏi…..

      Thực ra lúc từ quán ăn bỏ về lâu, nhớ tới đủ tiền trả, nên xoay người định trở lại.

      ngờ đường lại gặp Phạm Trọng.

      Nghe người này là thiên địch của hai, hơn nữa nhìn qua lại để lại cho người khác cảm giác thần thần bí bí, nên cũng nghĩ đến gặp xảy ra chuyện gì nữa.

      ngờ, Phạm Trọng chủ động mỉm cười với , còn vui vẻ chào hỏi: “Hi, em .”

      Kêu là em sao? Cảm giác ổn chút nào……

      Chỉ có điều nụ cười của Phạm Trọng là nên vui vẻ đón nhận hay lo lắng. Nụ cười tươi như thế cùng với áo sơ mi màu lam và quần trắng giữa lúc trời tối như thế khiến người nhìn vào có chút ám ảnh, còn cậu ta giống như đứng giữa khung cảnh trời trong mây trắng.

      Cuối cùng luôn là người hiểu chuyện, cười tuỳ tiện, chỉ gật đầu, lễ phép nhất có thể.

      ra ngoài, Phạm Trọng và giống như hai người vô tình trùng hợp gặp nhau ngoài đường, cần biết đâu, tuỳ ý cùng, bước sánh ngang với .

      vốn là người trầm mặc ít , bao giờ vì việc có chuyện gì để với người bên cạnh mà ngượng ngùng, cứ việc thẳng, hoàn toàn để ý người bên cạnh.

      Còn Phạm Trọng, dường như cũng thế.

      Hai người song song cùng nhau nhưng thực ra trong lòng mỗi người ngắm khung cảnh khác nhau, mà tin chắc rằng, người có hứng ngắm phong cảnh hơn cả chính là người kia……….

      Đến khi ra khỏi cổng trường Phạm Trọng mới hỏi : “Em , đến chỗ Tiêu Y Đình sao?”

      “Hả……” tuỳ tiện đáp lại câu, suy nghĩ nhiều, tin rằng mình gì sai. Người này và hai là thiên địch, biết tìm hai, chừng cùng nữa, vì có cùng mục đích với .

      Nhưng lầm, Phạm Trọng vẫn tiếp tục cùng …….

      Đến nơi, nhìn bộ dạng cầm tờ hoá đơn rồi xem xét của , biết chắc là người đủ tiền, theo tính cách của nhị thiếu gia nhà họ Tiêu trả tiền có bao giờ xem hoá đơn? Lại còn xem xét kĩ càng như thế kia?

      định bước vào giải vây giúp liền nghe thấy giọng của Phạm Trọng vang lên, bóng dáng như có như bước vào trong quán.

      Sau đó biết, mình còn chuyện gì ở đây…..

      Vì thế yên lặng quay người. đường về còn gặp Chung Gia Nghi, đề nghị về cùng , mới yên tâm nhận lời cùng về.

      Chỉ có điều Phạm Trọng người này, có là kẻ thù của hai ? Vì sao nhìn qua lại giống như rất vui vẻ? Thay hai trả tiền nữa chứ?

      hai……

      Nhớ tới tên gọi ấy, giọng bi thương của bất chợt vang lên bên tai : “Em , sau này em rời sao?”

      Nhất thời, lại ngây ngốc đứng đó……

      “Thanh Hòa, cậu sao vậy? Giống như có chuyện vui.” Chung Gia Nghi thấy ngẩn người liền hỏi.

      Diệp Thanh Hòa hoàn hồn ngay lập tức, rất nhanh điều chỉnh lại biểu cảm của mình, hơi nhíu mi, có chuyện gì sao? Sao có thể đem cảm xúc lộ ra ngoài như thế? Còn để Chung Gia Nghi nhận ra nữa chứ? Điểm này tốt!

      có gì………” qua loa tìm lấy cái cớ, “Chỉ là hôm nay mình gặp được người, có chút bất ngờ.”

      “Ai thế? Có thể cho bọn tò mò này biết Thanh Hòa?” Trong mắt Chung Gia Nghi tràn đầy tò mò và thích thú, “Nhất định là nam sinh phải ?”

      gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, tên là Phạm Trọng, các cậu có biết người này ?”

      Chung Gia Nghi vốn là người tính tính tình hoạt bát vui vẻ, chắc chắn người đẹp trai như thế ở trong trường thể biết.

      ấy sao?” Quả nhiên hào quang trong mắt Chung Gia Nghi bắn ra bốn phía, “Đương nhiên biết! ấy là người có thành tích học tập luôn đứng đầu trường chúng ta, nhưng hình như phải học luật mà là khoa công nghệ thoogn tin máy vi tính gì đó! Trước chúng ta khoá, cũng coi như học trưởng! Giọng vô cùng ôn hoà, bất kể là mỹ nữ hay khủng long chào hỏi ấy, ấy luôn gật đầu mỉm cười, thế nhưng cũng chỉ là gật đầu mỉm cười, ai muốn tiến thêm bước với ấy có mà khó như lên trời! Biết hôm trước mình nghe được mấy chị khoá ? là ‘Dịch chuyển được núi, dịch chuyển được lòng Phạm Trọng!”

      “Thế sao?” Là vậy sao? nhíu mày suy nghĩ, điều này nghe sao giống với những gì hai ? phải là thiếu gia thích bỡn cợt con nhà lành sao?

      “Làm sao vậy? Thanh Hòa, cậu có hứng thú với ấy sao?” Chung Gia Nghi đối với loại chuyện này thực rất nhạy cảm, ánh sáng loé lên trong mắt mọi hưng phấn.

      Thanh Hòa cười cười: “Làm sao có thể? Chỉ là hỏi thăm chút thôi.”

      Bên kia nghe thấy tiếng Nguỵ Nhã Đan thở dài: “Thực bọn mình cũng chỉ hỏi được chút chuyện như thế thôi, có người còn chê cười chuyện người trước ngã xuống, người sau liền xông lên theo đuổi ấy, người trước ngã, người sau lên………..

      “Đúng vậy!” Chung Gia Nghi cũng thở dài, “ rất đáng tiếc, ngay cả hoa khôi của trường bắt chuyện với ấy, ấy cũng chỉ mỉm cười, hơn nữa còn nhất định cho ấy cơ hội câu thứ hai, mấy thành phần vặt vãnh như chúng ta chỉ có thể ngồi nhìn ngắm cảnh đẹp thôi……”

      Diệp Thanh Hòa lại cười, bước vào phòng, cầm sách lên, chìm vào trong thế giới của riêng mình.
      Last edited by a moderator: 29/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 116: Tri .
      Eidtor: Tinh Di

      Ngày hôm sau tự tiêm, Tiêu Y Đình thấy tới.

      Chỉ có điều, hề cảm thấy chuyện này tốt. mình, dã quen với cách sống này, quen phải mạnh mẽ, cho dù hai năm qua sống cùng nhà với người nhà họ Tiêu, cuộc sống xung quanh náo nhiệt và ồn ã, thế nhưng trong lòng vẫn có góc để khoá mình trong đó, chỉ mình thôi……………….

      Cũng may, lần bị cảm này quá nghiêm trọng, mới qua ba ngày có chuyển biến tốt đẹp, nếu bệnh nhân nếu ốm quá dài, cơ thể tự nhiên mà yếu ……….

      Lúc chập tối, chuẩn bị xuống canteen ăn cơm, đến cổng lại gặp người – Quách Cẩm Nhi.

      Có vẻ như ấy đứng đợi ai đó từ trước.

      “Thanh Hòa.” Thấy , Quách Cẩm Nhi liền gọi, vẻ ngoài xinh đẹp, mặt hơi ửng hồng, dường như có chút xấu hổ, chút thẹn thùng, giống với dáng vẻ tiểu thư khuê các trang nhã hàng ngày của ấy……..

      “Chị Cẩm Nhi.” khẽ gật đầu.

      “Thanh Hòa, em định ăn cơm sao?” Quách Cẩm Nhi chú ý tới cặp lồng cơm trong tay .

      Đây là chuyện hiển nhiên a……… Diệp Thanh Hòa lại gật đầu lần nữa, tò mò biết ấy đứng đây làm gì, sao cùng ở chỗ với Tiêu Y Đình, phải hôm qua là lần đầu tiên hai người cùng xem phim sao? Cãi nhau?

      Trong tay Quách Cẩm Nhi là phong thư màu hồng, bên trong lộ ra tờ giấy .

      Chỉ thấy Quách Cẩm Nhi có vẻ do dự, cúi đầu : “Thanh Hòa, em có thể đưa cái này cho hai giúp chị được ?”

      Có vẻ như Diệp Thanh Hòa hiểu vậy ấy muốn đưa là gì, chỉ có điều, chuyện này liên quan đến , phải sao? Lúc trước hứa với bác Tiêu giúp hai thay đổi thói quen sống và học tập, bây giờ muốn kiêm thêm cà bà mai cho .

      “Hả…….. Vì sao chị tự đưa cho ấy?” khẽ cười tiếng hỏi.

      “Chị…….” Mặt Quách Cẩm Nhi càng đỏ hơn, “ phải chị rất xấu hổ sao? Thanh Hòa, em giúp chị ……”

      Quách Cẩm Nhi kéo tay , đung đưa người.

      như Quách Cẩm Nhi, xinh đẹp đáng , con nhà gia giáo, lại là nhu mì, cứ dán lấy mà làm nũng như thế, ngay cả xương cốt của cũng phải mềm, gì đến việc từ chối cơ chứ?

      Nghĩ đến, nếu ấy đối với Tiêu Y Đình như thế, chắc chắn tên họ mình là gì cũng quên luôn……….

      Cuổi cùng vẫn là đồng ý giúp Quách Cẩm Nhi gửi phong thư này cho Tiêu Y Đình, tạm biệt liền rời .

      Giờ này Tiêu Y Đình vẫn ở trong kí túc xá, nữ sinh vào kí túc xá của nam sinh dễ dàng hơn, Diệp Thanh Hòa tìm cái cớ, dì quản liền cho vào.

      Đây là lần đầu tiên vào kí túc xá nam nên cũng nghĩ đến tình hình trong đó như thế nào, đến khi dừng lại trước cửa phòng , mới thấy có chút xấu hổ.

      Thời tiết nóng nực, phần lớn nam sinh đều để trần nửa thân , bên dưới cũng chỉ mặc có chiếc quần .

      Tuy rằng Diệp Thanh Hòa rất lạnh nhạt đối mặt với bộ dạng như thế của hai, nhưng với những cậu con trai xa lạ khác, thể lạnh nhạt như mọi khi, lung túng biết làm thế nào.

      Bây giờ hoảng sợ sao?

      Có mấy cậu bạn nam sinh cũng hơi hoảng. quen để bộ dạng như thế trong phòng ngủ, thình lình hôm nay có xuất ngoài cửa, sợ tới mức họ rối loạn tìm quần áo mặc, lại còn mặc mỗi cái quần nho kia, náo loạn cuống cuồng tay chân.

      “Diệp……. Diệp Thanh Hòa, hai cậu ở trong toilet!” Rốt cuộc cũng có người kịp phản ứng, đến kí túc xá đương nhiên là để tìm người.


      “Hả… Hả…. Cảm ơn….” cũng chạy trối chết, cứ tiếp tục như thế sống nổi mất. khung cảnh Sắc Sinh Hương ~

      Hoảng hốt hồi, đến bên ngoài toilet, thế nhưng, phải như vậy càng quái dị hơn sao? Nam sinh từ trong toilet ra, ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm .

      đành phải giữ khoảng cách xa hơn.

      Cuối cùng cũng ra.

      Liếc mắt cái liền thấy đứng cạnh đó, ban đầu có chút chấn động, sau đó lập tức thay bằng vẻ mặt tươi cười, nhưng chưa từng thấy qua kiểu nụ cười này, giống vẻ đùa cợt thường ngày, có gì đó xa cách.

      “Ôi, em .” bỡ ngỡ, vẻ mặt kinh ngạc, dấu vết ra vẻ ràng.

      Loại cảm giác này cũng thoải mái, cố tình tỏ ra xa cách…….

      cũng chỉ mặc cái quần thể thao dài, nửa thân để trần, ánh mắt của liền dừng ở ngực , từng kiêu ngạo ưỡn ngực, cười nhạo của lớn bằng của ……….

      ………. Hai năm qua, trở nên cường tráng hơn rất nhiều, khỏi nhớ đến Chung Gia Nghi từng miêu tả mấy chàng mỹ nam: Mặc quần áo trông có vẻ gầy, thoát quần áo liền có thịt.

      Cứ coi chàng trai như thế …….

      chưa từng nâng mắt nhìn vào mắt , đưa phong thư cho .

      Phong thư màu hồng nhạt, nhàng toả ra mùi hương thơm ngát của nữ sinh, hốc mắt bất giác đỏ lên, nhanh chóng nhìn nơi khác.

      Cầm phong thư đưa trong tay, mồ hôi chảy ra ít.

      có nội tâm mạnh mẽ, thế nhưng, hôm nay lại đưa phong thư này cho , chẳng nhẽ là muốn tỏ tình hay sao? còn cố nhét thư vào tay , chính là muốn tự miệng ra.

      cúi đầu nhìn đỉnh đầu của , lại nhìn phong thư trong tay, hốc mắt đỏ ửng trở lại như cũ, sóng mắt lưu chuyển, ôn nhu và vui vẻ.

      Cuối cùng vẫn thể kìm được khoé môi mỉm cười, cong cong hình cung, ôn hoà và hài lòng.

      mở phong thư ra ngay trước mặt .

      Còn hạ mắt, xoay người rời .

      Chuyện nên làm làm xong, phải sao?

      Thế nhưng, còn chưa đến đầu cầu thang, giọng nguội lạnh vang lên: “Đợi chút.”

      kinh ngạc quay đầu lại.

      Giọng này, lạnh nhạt đến mức xa lạ……….

      hai ở trong lòng , luôn mắng , bắt nạt , còn bộc phát tính tình trẻ con, thế nhưng, chưa từng lạnh nhạt như thế………

      Còn vẻ mặt của , lạnh băng như tảng đá.

      Phong thư hồng nhạt bị tuỳ tiện ném vào thúng rác bên cạnh, trong phong thư hiển nhiên là tờ giấy nho , rung rinh trong gió, toả ra hương thơm nhè .

      gì, trả lại tờ giấy cho , sau đó bỏ mặc lại, xoay người trở về phòng, bóng lưng cao to và thẳng tắp.

      biết trong tờ giấy này viết cái gì khiến thành ra như thế………..

      Cầm tờ giấy , cúi đầu nhìn, đó viết:

      hai, có câu em nghĩ em nên với sớm hơn, nhưng luôn dám, sợ mãi coi em như em . Bây giờ thấy và Cẩm Nhi hai người tốt đẹp như thế, em rất khó chịu, em sợ mất , vì thế em thuyết phục chính mình, lấy hết dũng khí để với , hai, em thích , thích từ rất lâu rồi.”

      Kí tên: Diệp Thanh Hòa.

      Tay buông thõng, tờ giấy theo gió bay , rơi xuống mặt đất.

      Ngay từ đầu, ngờ nội dung trong tờ giấy đó của Cẩm Nhi lại hay ho như thế……….

      Như thế có thể giải thích vì sao sắc mặt khó coi như thế…..

      …….. ngờ trả lại ngay lập tức………

      nam sinh ra từ toilet, qua trước mặt , cũng phát đất có tờ giấy , bước giẫm lên.

      Mặt đất có nước, đế giày cậu bạn kia cũng bị ướt. Chữ viết nhắn đáng kia bỗng trở nên nhoè, ố bẩn.

      nhìn tờ giấy , bỗng có cảm giác bản thân cùng khác gì nó, hèn mọn tới cực điểm………

      Khoé môi hơi hơi nhếch, trông như mỉm cười, ngồi xuống nhặt tờ giấy kia lên. Nhìn kỹ, chỗ bị bẩn vừa vặn là hàng chữ: hai, em thích , thích từ rất lâu rồi. Còn có tên của cũng bị nhoè, dường như nhìn ra…….

      đút tờ giấy vào túi của chiếc quần rộng lớn, mặc dù nó phải do viết.

      Có lẽ là vì số mệnh của và nó khác gì nhau…….

      Lúc ra khỏi kí túc xá nam, thấy Quách Cẩm Nhi đứng ở gốc cây nhìn đến.

      như hoa như ngọc, tán lá xum xuê như muốn che chở toàn bộ , hình ảnh xinh đẹp, bức tranh yên tĩnh.

      Chính là nhìn thấy ra, bức tranh này bị kinh động.

      Quách Cẩm Nhi ràng rất hoảng hốt, xoay người muốn .

      “Cẩm Nhi.” Diệp Thanh Hòa gọi lại.

      Quách Cẩm Nhi cũng muốn nghe kết quả, dừng bước, xoay người tới, vẫn là bộ dạng hoảng sợ, khiến người ta nỡ khiển trách.

      Diệp Thanh Hòa đứng thẳng người, cũng đem tờ giấy kia trả lại cho Quách Cẩm Nhi, nhưng dùng giọng lạnh nhạt lạnh nhạt với : “Cẩm Nhi, hai trả lại tờ giấy đó cho em.”

      “Ách……..” Quách Cẩm Nhi hiểu, Diệp Thanh Hòa định trả lại sao?

      Lúc Diệp Thanh Hòa xuống từ kí túc xá làm cảm thấy khí bức bối thông, lúc này lại gặp thêm mùi nước hoa người Quách Cẩm Nhi, hô hấp càng thêm khó khăn.

      nhàng hít hơi, trong lời cũng nhàng ít, giống như về chuyện của ai khác phải mình: “Cẩm Nhi, chị cần hoảng hốt.”

      Quách Cẩm Nhi có chút khó xử, ngoài miệng cũng tìn nguyện thừa nhận: “ có……… Chị có hoảng hốt……”

      Diệp Thanh Hòa cũng muốn tiếp tục vạch trần , chỉ câu: “Cẩm Nhi, chị rất hoàn hảo, hoàn toàn cần mất tự tin như thế.”

      Cái này, xem như tự giễu …………

      Hay , cũng có thể làm cho mình bớt khó xử được ?

      Dù trước kia hay là sau này, bao giờ cho phép bản thân cảm thấy chật vật………

      khẽ mỉm cười, lướt qua người Quách Cẩm Nhi rời .

      vẫn luôn cho rằng, người làm việc gì đó xuất phát đầu tiên luôn là lo lắng cho mình, cũng phải ngoại lệ, vì thế Cẩm Nhi làm thế thể coi là sai, chẳng qua là vì hai người bọn nhất định có duyên trở thành bạn bè, xem ra lại càng thêm tin tưởng vào con mắt nhìn của mình……

      Tập quân nhanh chóng kết thúc.

      Từ lần đấy, Tiêu Y Đình còn gọi ăn cơm, đến giờ ăn cơm gửi đến tin nhắn: “Mệt, muốn ăn, mua cơm đến cho !”

      Rồi sau đó mua cơm cho , chính mình chưa kịp ăn liền mang cơm đến chỗ .

      lần nữa chọc chọc đồ ăn trong bát của , cũng cợt nhả giỡn với , chỉ đưa đống quần áo được đóng gói để mang về phòng kí túc xá giặt.

      Có đôi khi, gửi tin nhắn cũng mua cơm mang đến, thế nhưng, người cùng phòng sớm tươm tất gặp bạn rồi.

      Vì thế, bình thản mang cơm đặt vào trong phòng ngủ, trong phòng cũng có người chưa ăn, thấy cơm liền ăn luôn.

      Lặp lại như thế nhiều lần, hiểu ra, ngày nào có tin nhắn cần mua cơm.

      Thời gian đó, giữa chỉ là mấy tin nhắn, mà với tính cách của , nếu chủ động gọi điện nhắn tin cũng đời nào chủ động, hai người giống như ở rất xa nhau, dù thực tế còn học cùng sân thể dục…….

      Đối với có gì là quen, vì từ trước đến nay đều cố để đến gần quá, nay xa cách như thế có gì là lạ thường cả.

      Lúc huấn luyện viên rời , bọn họ có tổ chức bữa tiệc tạm biệt , tất cả mọi người đều tham gia, giống như buổi liên hoan.

      Trong có có nhiều tiết mục, hội tân sinh viên cũng phải chuẩn bị tiết mục, người bình thường như Diệp Thanh Hòa ai nghĩ đến có tài nghệ gì, vì thế ai hỏi muốn biểu diễn cái gì, có mấy bạn nổi bật, muốn thể bản thân cần hỏi đến vẫn chủ động nhiệt tình đăng kí.

      Về phần động tĩnh bên phía nam sinh, hề để ý.

      Buổi tiệc tối hôm đó, Quách Cẩm Nhi cũng đến, còn mang đến cây Nhị hồ, lúc đó mới hiểu ra là Tiêu Y Đình muốn biểu diễn đàn Nhị.

      ra , còn chưa từng lần nào nghe hai kéo đàn Nhị, thứ nhạc cụ này phải là cần thường xuyên luyện tập mới kéo thuần tay sao? lâu như thế luyện tập, biết như thế nào?

      Hơn nữa, chính còn tuyên bố, đêm nay diễn chỉ là để mua vui còn là cho thấy tài nghệ của mình, chuyện này cũng lạ……..

      Thế nhưng, khi nghe được tiếng đàn ấy mới hiểu đầy đủ, quả nhiên là như thế, chỉ có mình bi quan như thế………

      Trong bữa tiệc mọi người được tự do chọn chỗ ngồi, cùng Chung Gia Nghi và những người bạn cùng phòng ngồi chung chỗ, ngồi bên ngoài cùng, mấy nam sinh lại đến sau, Tiêu Y Đình như thế nào lại ngồi bên cạnh , phía sau là Quách Cẩm Nhi theo sát bước đến, thu hút chú ý của mọi người, Chung Gia Nghi huých huých tay ý hỏi xinh đẹp kia là bạn của Tiêu Y Đình sao?

      tại cũng có thể coi là bạn chứ? gật đầu.

      Quách Cẩm Nhi ngồi ở bên còn lại của Tiêu Y Đình.

      Các tiết mục đều rất sôi động, từ Quách Cẩm Nhi học nhạc khí vũ đạo, với những thứ này đều có đánh giá và thưởng thức nhất định, ngừng giọng cùng thảo luận với Tiêu Y Đình, tươi cười dịu dàng, còn Chung Gia Nghi chứng kiến than thở thôi, bên tai Diệp Thanh Hòa: “Mình cứ nghĩ rằng hai của cậu đối với cậu ta tốt nhất, ngờ còn có thể dịu dàng với người khác, khó trách giữa hai người ngoài tình em ra còn gì.”

      vẫn cười , hay bình luận gì.

      Đến lượt Tiêu Y Đình biểu diễn, hôm nay mặc sơ mi màu tím, nhàng bước lên sân khấu.

      Diệp Thanh Hòa nghĩ nghĩ, nếu là biểu diễn đàn Nhị trang phục phải là áo dài hoặc ít nhất cũng là trang phục thời Tôn Trung Sơn – có thêm khăn quàng cổ. mặc như thế cũng quá mới mẻ ? Tuy rằng Quách Cẩm Nhi thích màu tím, cũng có thể mặc áo dài hay khăn màu tím mà?

      tự mình động não, vẽ ra hình ảnh mặc chiếc áo dài cổ trang màu tím, cuối cùng cũng phát ra, dù là áo hay khăn màu tím cũng rất bình thường………..

      Giống như vào cõi thần tiên, đèn trong trường đều tắt, toàn bộ trường học chìm vào bóng đen, cũng thể nhìn sân khấu, khan giả có chút náo loạn đứng lên, hầu hết mọi người đều giống như Diệp Thanh Hòa cho rằng đèn bị hỏng.

      Giữa lúc lộn xộn, khúc Hồng Lâu Mộng vang lên như tiếng trời vọng xuống, chậm rãi toả ra.

      Cả trường nhất thời im lặng.

      Nhất thời Diệp Thanh Hòa thể hình dung như thế kia là loại cảm giác gì, làn điệu réo rắt thảm thiết ai lạnh, mỗi thanh phát ra đều như cứa vào lòng người, lại giữa khung cảnh tối đen, ai nhìn thấy đường , lại biết ánh sáng ở chỗ nào, chỉ biết phương hướng, đó là nơi tiếng đàn phát ra, réo rắt ngừng.

      Lúc bân đầu dịu dàng êm ái, càng về sau tất cả như biến thành nghi hoặc, hỏi nhân sinh, hỏi vận mệnh, hỏi tình cảm, hỏi thế gian tình là gì, hỏi vì sao luôn uổng phí thời gian……..

      Đến cuối cùng lại giống như tiếng ngâm chảy róc rách, tình cảm tha thiết như được kí thác bên trong, trở nên nồng nàn, kiên định bất chấp, giống như người ngồi bên hồ giữa đêm trăng, trong lòng có tâm tình dù là hoa trong mắt hay trăng dưới nước đều thể dễ dàng buông tha……..

      Nhiều người ở đây nghe bài hát này vô số lần, nhưng chưa từng nghe qua bản nào như thế này, thể thể biến vẻ đẹp thành dũng mãnh, biến bi chuyện thành thâm tình, biến nước mắt thành cố chấp………..

      loạt phù, tơ, bông từ lúc nào kết thúc bài biểu diễn, Diệp Thanh Hòa bất giác nước mắt đầy mặt.

      hiểu Nhị hồ, cũng hiểu biết về nhạc nhiều, thế nhưng chưa từng nghe đoạn đàn nào có thể khiến xúc động như thế……..

      Đèn sáng trở lại, sân khấu có ai cả, giống như khúc nhạc vừa nãy là từ trời vọng xuống.

      Còn chàng trai mặc áo tím kia sớm xuyên qua đám người, trở lại ngồi bên cạnh , , đúng ra là ngồi bên cạnh Cẩm Nhi, vẻ mặt vẫn như cũ, mỉm cười dịu dàng, giống như khúc đàn vừa rồi chả có quan hệ gì với , hồi yên lặng bỗng nổ ra tràng pháo tay vang dội cũng liên quan gì đến ……

      Quách Cẩm Nhi hiểu nhạc, viền mắt ươn ướt, nhìn thấy nhịn được liền : “ hai, giỏi quá! Đây là bản Nhị hồ hay nhất em từng nghe nghe! nghĩ đến Nhị hồ có thể đàn ra khung cảnh chân thực như thế! Cũng biết ‘Hồng Lâu Mộng’ lại có đoạn tình cảm như thế, hề bi thương mà cmar động, mạnh mẽ!”

      cười, có phần kiêu ngạo: “Tri khó tìm.”

      Đối với những người nghe hiểu nhạc, có thể được gọi là ‘tri ’ là chuyện rất đáng tự hào, Quách Cẩm Nhi rất vui vẻ, bắt đầu xin Tiêu Y Đình dạy kéo đàn Nhị.

      dừng chút, đồng ý.

      Diệp Thanh Hòa trước sau vẫn mỉm cười, tự đưa tay lau nước mắt do cảm động trước đó………..

      hiểu nhạc, nhưng vẫn biết chút. Cùng là khúc nhạc nhưng nếu vào tay của những người khác nhau có những cách xử lý khác nhau, có những biểu tình cảm khác nhau. Điều này có liên quan đến tính cách của người diễn tấu và phương thức xử lý. Khúc nhạc này vốn dĩ là dành cho có thể biểu diễn theo chiều hướng uyển chuyển và hàm xúc, nhưng khi vào tay lại khiến cho người ta có rung động khác lạ, hoặc cũng có thể, đây mới phù hợp với tính cách của .

      Các tiết mục về sau, có tiết mục nào có thể lọt vào mắt , khúc nhạc có hai.

      cho rằng, từ nay về sau bao giờ được nghe khúc nhạc động lòng người như thế lần nữa, trình độ liên quan, nhạc cụ cũng liên quan, người xem liên quan, nghe bản này, chính là nghe cái tâm con người, chứ phải thứ gì khác………

      Tiết mục cuối cùng, các huấn luyện viên được mời lên sân khấu, tặng hoa chúc mừng. Người MC hoạt bát lanh lợi, nghĩ rằng mấy huấn luận viên ngày thường cũng có thói quen ca hát, liền khuyến khích người xem vỗ tay, cầu các huấn luyện viên hát bài.

      Vì Trữ Chấn Khiêm ở gần cậu MC nhất nên micro liền được chuyển cho .

      Người MC vừa dứt lời, Diệp Thanh Hòa ngồi bên cạnh Tiêu Y Đình nhịn được cười phì tiếng, giống như với Quách Cẩm Nhi: “Trời sinh lão Đại là người luôn mất tiếng, biết chứ? Đây là bệnh nan y, có cách nào chữa! Ha ha, bảo ấy hát sao? Nếu có thể chạy trốn chạy đến Thái Bình Dương ấy cũng chạy!”

      vừa khúc chinh phục cả trường, khỏi có chút kiêu ngạo. Quách Cẩm Nhi nghe Diệp Thanh Hòa cảm thấy có chút ổn, lo lắng : “ hai, như thế, phải là ấy mất hết mặt mũi sao?”

      ! Lão Đại là loại người nào chứ! ấy rất rộng lượng! thể dễ dàng tức giận như thế!” vỗ ngực mình ý bảo, “Mà với ấy là quan hệ như thế nào chứ, và Thần An cười nhạo ấy mười mấy năm rồi!”

      sân khấu, quả nhiên Trữ Chấn Khiêm có chút lung túng, nghĩ đến khi huấn luyện quân luôn giữ bộ dạng nghiêm túc, bây giờ lại vô cùng tương phản, Diệp Thanh Hòa cũng thấy thực buồn cười.

      Vừa mới khóc giờ cười vui vẻ như thế……..

      Đứng giữa trời đất, buồn vui mình , cần người khác biết, cũng cho người khác biết. sinh ra thế, bản tính vốn là như thế.

      Ít nhất cũng cảm thấy ổn.

      Đương nhiên cuối cùng vẫn là bài hợp xướng quân doanh của các huấn luyện viên, chỉ sợ nếu hát hợp xướng chả ai nghe nổi từ gì? Chính là các bạn sinh viên khác cũng có quan sát quá kĩ, nếu phát ra trong ba em có cùng thời thơ ấu ấy, thành tế bào nhạc của vị lớn nhất chính là bậc nhất của phê phán. Nghĩ đến đây bỗng nhiên lại cảm thấy rất buồn cười.

      “Cười đủ chưa?” Người bên cạnh đột nhiên lạnh lùng hỏi câu.

      Gần đây rất ít chuyện với , mặc dù hai câu vẫn là giọng điệu như thế, thậm chí còn lười suy nghĩ là vì sao, ngay lập tức trả lời : “Đúng vậy, nhìn ấy , như Quách tiên sinh tụng Nam mô vậy!”

      hừ lạnh, thèm nhắc lại…….

      cũng để ý, định tí nữa tan tiệc, tìm lão Đại để cười nhạo trận, biết, lão Đại rất lung túng nhưng tuyệt đối tức giận.

      Đôi khi cuộc sống vui vẻ đơn giản chỉ là như thế, đúng sao?

      Các bạn thích Thượng ?? Các bạn thích cặp đôi Hải Hải và Nhân Tử?? Vậy các bạn hãy đọc Thượng - Quyển 3 do tác giả Catherine Võ viết để cùng biết sau khi kết hôn hai người bọn họ có hanh phúc nhé...

      Last edited by a moderator: 29/6/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 117: Chỉ cần còn sống, có thể gặp nhau.
      Edior: Tinh Di

      Tập quân kết thúc, cuộc sống sinh viên đại học chính thức bắt đầu,

      Kết thúc buổi học đầu tiên, Diệp Thanh Hòa lặng lẽ thu dọn sách vở, ném lại cho câu: “Để em mua cơm.”, sau đó ôm sách rời .

      sớm hình thành thói quen với chuyện này, tin chắc rằng mua cơm đến, nhưng thực tế, giữa trưa hôm nay có việc.

      Các câu lạc bộ của trường đại học đều kêu gọi thành viên mới, bị Chung Gia Nghi thuyết phục lần nữa, hai người cùng đăng kí vào câu lạc bộ, giữa trưa hôm nay câu lạc bộ có cuộc họp.

      Vì thế liền vội vàng chạy về phòng ngủ lấy cặp lồng, cùng xếp hàng với Chung Gia Nghi để mua cơm.

      vất vả mua xong, ôm chén lớn của và chén của mình nhanh chóng chạy về phía kí túc xá nam.

      “Hả! Diệp Thanh Hòa, cậu nhanh thế!” Chung Gia Nghi thấy chạy vội hô lên.

      “Cậu đến đó trước ! Mình tìm hai rồi đến sau!” quay đầu lại, chạy về phía kí túc xá nam.
      Nhiều lần đưa cơm, chỉ cần đưa đến dưới lầu, tự xuống lấy, nhưng hôm nay lại nhờ người với : “Cậu mang lên cho nó!”

      bất đắc dĩ phải tìm dì quản kí túc xá.

      Dì quản sớm quen mặt , có vẻ như ngày thường Tiêu Y Đình cũng hay lấy long dì, Diệp Thanh Hòa vừa đến gần dì : “Lại đến đưa cơm cho trai sao?”

      “Dạ vâng…….” cũng ngại bịa cái cớ với dì quản túc, cũng may, trai của chính là Tiêu Y Đình, dì quản cũng là người tốt bụng, làm khó xử.

      cầm cơm thẳng đến phòng của .

      Nhận thức được vết xe đổ, để tình huống bản thân quần áo chỉnh tề khi có người vào kí túc xá, các bạn cùng phòng đâu đó hết, chỉ còn mình ngồi trong phòng, quay lưng về phía , hình như …….. chơi game?

      hai, ăn cơm .” đặt lồng cơm lớn của xuống, xoay người bỏ , chạy nhanh có chút gấp gáp.

      “Đợi .” . Có vẻ hôm nay trở thành truyền nhân xuất sắc của , chuyện xa cách lạnh nhạt, có chút cảm xúc.

      đành phải dừng bước.

      “Chiến qua màn này cho , ăn cơm đây!” đứng lên nhường chỗ ngồi cho .

      do dự chút, đặt lồng cơm của mình xuống, ngồi vào chỗ của .

      Đây là trò chơi mới, vẫn lấy tên là ‘Tiêu thiếu gia’, chỉ có điều còn Nhất Nhất Phong Hà, hẹn ước lúc trước đâu rồi?

      Quả chuyện này thể trách bất kỳ ai, cũng đâu có biết Nhất Nhất Phong Hà là ai, hề liên lạc, thậm chí lần chuyện cuối cùng còn hỏi đó là nam hay nữ………..

      số việc, số người chỉ cần bỏ lỡ là có cách nào để trở lại sao?

      Trò này mới chơi chưa được bao lâu, cấp cao, trang bị cũng sơ sài, được như Bang chủ hay Thành chủ khí phách trước kia.

      Bây giờ tất cả tiền của đều ở chỗ , đương nhiên thể làm nên Tiêu thiều gia huyền thoại kahsc.

      Trò chơi này với trò lúc trước về cơ bản là giống nhau, kĩ năng của cũng có chút giảm sút, từ xa lạ thành quen, rất nhanh quen thuộc.

      Đánh qua màn cũng mất hơn nửa tiếng, cũng ăn cơm xong, đứng bên cạnh nhìn .

      “Xong rồi.” đứng lên trả lại chỗ cho .

      gì cả, ngồi xuống tiếp tục chơi.

      đứng lại vài giây, cuối cùng cầm cơm của mình, cặp lồng chưa rửa và quần áo chưa giặt của lên rời . còn chuyện gì để , mà máy tính của cingx cần mở mật khẩu như trước. Cả hai người đều trưởng thành………..

      Cũng còn kịp họp câu lạc bộ.

      Lúc Chung Gia Nghi trở về thấy phơi quần áo và tất của Tiêu Y Đình ngoài ban công, đều giặt sạch .

      “Thanh Hòa, sao lúc nào cậu cũng tốt bụng như thế!” Chung Gia Nghi có chút tức giận.

      Diệp Thanh Hòa chỉ mỉm cười, gì.

      “Haizz…….. hiểu nổi sao cậu là người như thế nữa! Ngoài hai việc lấy cơm và giặt quần áo cho hai cậu còn mục đích sống gì sao?” Ngữ khí của Chung Gia Nghi có chút chất vấn, còn cảm thán, chính xác Diệp Thanh Hòa là người giặt giũ nhiều nhất cái kí túc xá này, vì còn phải thêm quần áo của Tiêu Y Đình nữa.

      Diệp Thanh Hòa thể tiếp tục im lặng, tiếp tục như thế có vẻ bất lịch ? vì thế khẽ cười : “Tối nay mình mời cậu ăn thịt nướng, quán ven đường nhé.”

      Chung Gia Nghi rất thích ăn thịt nướng, mấy ngày tập quân vừa qua thể lực tiêu hao ít, lại được bổ sung nhiều, thịt nướng bên đường lại ngon như thế, chỉ có điều là hơi mắc.

      Chung Gia Nghi nghe xong miệng vô cùng cứng rắn: “Mình giảm béo!”

      Diệp Thanh Hòa biết hề nổi giận…..

      Phơi quần áo xong, vào mở máy tính ra, tìm thấy trò chơi kia của Tiêu Y Đình, đăng kí làm khách, thế nhưng, vẫn rất do dự có nên đăng kí tài khoản hay .

      đời này có nhiều dịp gặp nhau đúng lúc như thế, lần gặp ngẫu nhiên còn được coi là duyên phận, hai ba lần có thể là cố ý, phải ai nhận thấy, cũng là người thông minh………

      Thế nên, Nhất Nhất Phong Hà, vẫn nên dừng lại ở trò chơi đó , dừng lại ở buổi chia tay núi tuyết ………….

      Nhưng cuối cùng vẫn là kiềm chế được, quyết định đăng nhập vào trò chơi cũ lần nữa.

      Nhân vật của vẫn đứng giữa cánh đồng tuyết, vừa vào có người bắt chuyện với : “Nhất Nhất Phong Hà, Tiêu thiếu gia nhắn chúng tôi với , ấy đăng chơi trò mới, tên là XXXX, ở Điện tín Ngũ khu, ấy vẫn là ‘Tiêu thiếu gia’.”

      Sau đó kênh trong bang bắt đầu rầm rộ:

      “Nhất Nhất Phong Hà, Tiêu thiếu gia bảo qua xem trò chơi mới, ở Điện tín Ngũ khu.”

      “Nhất Nhất tỷ tỷ, mấy hôm trước Tiêu thiếu có đến đây bảo chúng em lại với chị, chị đến xem qua trò chơi mới kia.”

      “Nhất Nhất, Tiêu thiếu gia ngày nào cũng vào lúc, ý muốn để cho thấy, ấy ở chỗ trò chơi mới chờ .”

      “Chị Nhất Nhất, chị chơi trò mới sao? Chị em cũng .” Người câu này là A Tổ.

      kinh ngạc nhìn màn hình máy tính, ngây ngốc………..

      Buổi chiều có tiết học, đây là lần đầu tiên đến thư viện. Đăng kí, đăng nhập, xây dựng nhân vật, cùng A Tổ đánh chiến.

      Lúc lựa chọn nghề nghiệp, luôn xem xét danh sách những nghề trợ giúp đầu tiên. Trong trò chơi này có nghề trợ giúp tên là Hoa, lúc trợ giúp tiếp máu bông sen vàng nở rộ, vô cùng xinh đẹp…….

      chút do dự lựa chọn nghề này, chỉ bởi vì nó có hoa nở.

      Chơi hồi đến khi trời tối, lúc mang cơm đến cho , vẫn ngồi chơi………..

      Đến tối, lên được cấp 30, có thể bái sư.

      Trong lúc đợi lên cấp, vào khung tìm kiếm tìm tên , sau đó ấn cầu kết bạn.

      Quả nhiên là chấp nhận ngay lập tức, đầu của như có chớp xẹt qua.

      Khung chat ra, chỉ có vỏn vẹn hai chữ: “Nhất Nhất.”

      Là Nhất Nhất, Nhất Nhất Phong Hà.

      “Hôm nay tôi vào trò chơi cũ, mấy người ở đó cho tôi biết chỗ này.” có chút vộ vàng đánh dòng chữ gửi , như bị vạch trần tại sao mình xuất ở đây.

      “Ừ.” Câu trả lời của cực kỳ đơn giản, chỉ chữ nhưng rất chắc chắn, giống như sớm đoán trước được xuất .

      Ngược lại biết nên cái gì, ngón tay di chuyển qua lại bàn phím, gõ rồi lại coá, cuối cùng hỏi câu: “Thành chủ, nếu tôi trở lại trò chơi cũ sao?”

      Lần này trả lời chậm hơn, mười giây sau tin nhắn mới đến: “Chỉ cần còn sống, có thể gặp nhau.”

      Tám chữ, như băng tuyết lở, mạnh mẽ đổ xuống…….

      Diệp Thanh Hòa ngồi trước máy tính, ngón tay khẽ run, chậm rãi đánh ra dòng chữ: “Nhưng là, tôi nếu tôi bao giờ trở lại sao?”

      Lần này, trả lời rất nhanh: “Chỉ cần cố gắng, có thể tìm được; chỉ cần kiên trì, có thể đợi được. Nhất Nhất, có ‘nếu’, phải ngươi trở về rồi sao?”

      A…….. Đúng vậy, trở lại. Nếu là Nhất Nhất Phong Hà, có lẽ, bất kể cố gắng hay kiên trì như thế nào cũng đợi được , thế nhưng, vẫn là Diệp Thanh Hòa. Đâu có ai khiến là Diệp Thanh Hòa?

      “Nhất Nhất, thực xin lỗi, hai chúng ta hẹn ước, đợi ta thi đỗ đại học tiếp tục chơi. Nhưng hôm đó ta quay lại, ngồi trước máy tính ta nghĩ, ngươi có ý định rời , bao giờ quay trở lại nữa. Cũng may, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi.” Tin nhắn cuối cùng gửi đến khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm.

      Diệp Thanh Hòa nhớ lại, sau khi với người nhà họ Quách về còn qua phòng lại vòng………

      Trong giây lát giật mình, muộn như thế qua phòng là để hỏi mật khẩu máy tính sao? Nhưng thấy ngủ lại gọi dậy. Lại còn với Nhất Nhất cái gì mà nghĩ rồi, hai điều này trùng hợp như thế, lúc đó mật khẩu máy tính chính là thứ quan trọng nhất với , phải sao? Có mật mã nhất định lên mấy câu với Nhất Nhất Phong Hà để lấy lại sĩ diện…………

      “Thành chủa, vì sao muốn tìm tôi?” gõ, gửi .

      “Nhất Nhất, trong lòng ta luôn luôn hi vọng, ngươi ở cùng chỗ với ta.”

      Chẳng bao lâu nữa, cũng lại lời như thế, người trẻ ai sánh bằng, bá đạo ngang ngược, chỉ qua thời gian ngắn, lặp lại câu như thế, vì sao tâm tình lại thay đổi rất nhiều?
      Last edited by a moderator: 29/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :