1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 102.2:
      Editor: Tinh Di

      Buổi huấn luyện buổi chiều còn vất vả hơn so với buổi sáng, thân thể vốn mệt mỏi, lại thêm ánh mặt trời nóng rát, kết thúc buổi huấn luyện toàn thân Diệp Thanh Hòa rã rời, chỉ có điều, vẫn có thể gắng sức tự về phòng. Quả nhiên chỉ cần ý chí kiên định, gì là làm được.... .......

      Tệ hơn, cuối cùng, ngay cả cơm cũng muốn ăn, thèm tắm rửa, trực tiếp nằm vật ra giường.

      Mấy bạn học cùng phòng hỏi có muốn mang cơm về , cũng lắc đầu, mình ngủ, ngủ thẳng đến khi trời đất tối mịt.... .......

      Thế nhưng, chỉ ngủ được chốc lát, chợt nghe thấy giọng của Tiêu Y Đình ở bên cạnh gọi : “Em ! Em !”

      hai đến trong giấc mộng của sao? cướp mất giờ giấc nghỉ ngơi của đấy chứ?!!

      tin rằng đấy là trong mộng, thế nhưng, thanh kia vẫn ngừng, còn có vẻ càng ngày càng cấp bách hơn.

      bị bắt mở to mắt, gương mặt tuấn tú được phóng đại trước mặt kia phải là hai sao?

      “Em , tỉnh dậy, cho em cái này, ăn ngon miệng! Ngồi dậy ăn ngay!” đưa chén cơm đến trước mặt để nhìn, “Vừa mua bên ngoài, ăn nhiều chút, đừng như trưa nay!”

      cũng biết trưa nay mình quá đáng sao?

      mệt mỏi trở mình, mặt quay ra ngoài, vừa vặn thấy chén cơm còn nóng hổi bàn của mình, lúc này đột nhiên tỉnh táo lại, đây phải là kí túc xá nữ sao?

      "Làm sao vào được đây?" hỏi. còn nhìn thấy, đã tắm rửa qua, sạch sẽ dễ chịu, tóc cũng rối loạn chưa chải, còn mặc bộ quần áo mới tinh, rất đẹp trai.

      sờ sờ bộ quần áo xinh đẹp, cười nói: " đây là người đẹp trai xuất chúng, dì quản lý sao có thể nhẫn tâm cho vào đây?"

      "......" còn tinh thần nghe nói xằng cuội, chỉ có điều, đoán được miệng lưỡi ba tấc đều hỏng hóc, dì quản lý vẫn luôn hò hét phải là vấn đề...

      "Nào, em gái, ngồi dậy ăn ! có thời gian trông chừng em ăn cơm đâu! phải bây giờ." đưa tay vào trong chăn, đỡ ngồi dậy.

      Ngay khi phát hiện còn mặc quân phục, liền nhăn nhó: "Em gái à, em còn nguyên một người mồ hôi bốc mùi đã ngủ! Nhanh dậy ăn cơm rồi tắm rửa!"

      Thực ra hề để ý đến khi bị bắt gặp cả người mồ hôi bốc mùi này, lúc chật vật nhất, cũng từng thấy rồi phải sao?

      Có vẻ như bây giờ ăn mặc mẫu mực như thế ra ngoài, là muốn làm sao? Chỉ cần xuất hiện trước mặt , hoàn toàn có thể lôi thôi lếch thếch. Chẳng lẽ đúng sao? đã từng thấy bộ dạng của lúc chưa rửa mặt, hay lúc mặc mỗi chiếc quần đùi nghênh ngang qua lại trong phòng , trong miệng còn đầy mùi tỏi...

      " ̣nh đâu? Trời tối rồi." nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã trở nên đen kịt.

      " đến trường học của Cẩm Nhi!" cười hắc hắc, "Em xem hai ăn mặc như thế này đã được chưa?"

      gật gật đầu: "Rất được!"

      vui vẻ, hướng về phía thở ra một hơi: "Ngửi, có thấy mùi gì ?"

      "......" Thật đúng là sợ ngửi thấy mùi...

      lắc đầu: " có, mùi bạc hà tươi mát, ăn kẹo cao su hả?" có chút ngượng ngùng thừa nhận: "Đúng vậy! Cẩm Nhi toàn dùng nước hoa, thể dùng tâm tư suy nghĩ, lôi thôi là được nha! đây, em gái, em mau dậy ăn cơm! Ăn cơm tắm rửa! Nhớ kỹ đấy!"

      "Vâng..." miễn cưỡng đáp lời, thúc giục : " mai , đừng để muộn!"

      "Được rồi!" chạy ra ngoài cửa, "Nếu về sớm sẽ mua đồ ăn đêm cho em!"

      rồi, Diệp Thanh Hòa vẫn xuống giường ăn cơm, vẫn rất mệt mỏi, thể cử động.

      Người trong phòng xúm lại nhiều chuyện: "Diệp Thanh Hòa, trai của cậu đối với cậu thật tốt! Nhìn đồ ăn , mình còn chảy cả nước miếng!"

      "Diệp Thanh Hòa, cậu rất thân thiết với huấn luyện viên Trữ sao? Trưa hôm nay thấy hai người cùng ăn cơm nha!"

      "Diệp Thanh Hòa, hai của cậu có bạn gái chưa?"

      "Hỏi thừa, vừa nãy cậu nghe thấy sao? Tiêu Y ̀nh sắp gặp Cẩm Nhi gì đó, còn chải chuốt đẹp trai như thế, nhất ̣nh là bạn gái rồi!"

      "Diệp Thanh Hòa, cậu nói gì chứ!"

      Diệp Thanh Hòa bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Chuyện của hai mình cũng rõ lắm, loại chuyện này ấy nhất ̣nh sẽ giấu giếm người nhà, còn về huấn luyện viện Trữ, thực ra thì..."

      "Oa, thực sự cậu quen biết với huấn luyện viên Trữ sao? Diệp Thanh Hòa, sao số cậu tốt thế, Quen biết toàn soái ca vậy?"

      "Đúng thế! hai đẹp trai xuất chúng, huấn luyện viên Trữ vừa đẹp trai vừa lãnh khốc, lại còn nam tính, quả là một chàng trai tốt!"

      "Diệp Thanh Hòa, cậu với huấn luyện viên Trữ có quan hệ như thế nào thế?"

      "......" còn biết được trong cái nhìn của mọi người quan hệ của người là như thế nào sao? Ngay cả hai cũng nói như thế..."Huấn luyện viên Trữ cũng giống như trai của mình thôi, các cậu đừng đoán mò."

      "Vậy thì tốt quá, chỉ bằng cậu giới thiệu mình với huấn luyện viên Trữ ! Mình rất sùng bái ấy!" Sinh viên năm thứ nhất, việc sinh ra tình cảm sùng bái với huấn luyện viên quân sư là chuyện hiếm gặp, Diệp Thanh Hòa thầm nghĩ, huống hồ Trữ Chấn Khiêm quả thực vừa đẹp trai vừa lãnh khốc, tuy hơi đen, nhưng là đen khí chất...

      Thế nhưng, giới thiệu bạn gái cho lão Đại sao? dám tưởng tượng...

      Cuối cùng vẫn là Chung Gia Nghi giải vây cho : "Các cậu đừng làm ồn nữa, để Diệp Thanh Hòa ăn cơm chứ, ấy còn chưa ăn cơm chiều đâu."

      Mấy nàng ríu rít bắt đầu giải tán, nhưng Diệp Thanh Hòa vẫn xuống giường ăn cơm, mơ mơ màng màng, muốn ngủ tiếp. Nhưng chưa ngủ được bao lâu, tiếng thét hưng phấn của các nữ sinh trong phòng ngủ đánh thức .

      Mấy bạn vừa nãy lại khều khều người giục dậy: "Oa! DiệpThanh Hòa cậu mau dậy ! Mau lên! Mau đến xem! Rất cảm động đó!"

      Diệp Thanh Hòa biết đã xảy ra chuyện gì, mở mắt nhìn chằm chằm các . Các đã sớm kích động thể kiềm chế, ngay cả Chung Gia Nghi cũng hưng phấn lạ thường, là người đầu tiên chạy đến kéo chăn của : "Mau mau mau! Mau đến xem!"

      đành phải rời giường, bị các bạn kéo đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chính cũng kinh sợ...
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 103: ngày là thầy cả đời vẫn là thầy.
      Editor: Tinh Di

      sân có rất nhiều chấm , nến được thắp sáng xếp thành chữ “Diệp Thanh Hòa”, giữa gió đêm nay động, nhảy múa, lóng lánh.

      Nổi bật giữa tầng ánh sáng, Phó Chấn Ngôn đứng ở chữ ‘Thanh’ ngẩng mặt lên, mặc chiếc áo sơ mi màu lam, còn buộc nơ, tay ôm bó hoa hồng lớn, thu hút rất nhiều chú ý.... ........

      giống như TV, kêu ai gọi , đứng dưới sân gọi lớn tên , cầm đàn ghitar đàn hát, đứng trầm mặc chờ đợi, như thế nào lại ngốc như thế?

      Thế nhưng, nhìn bóng dáng đứng thẳng tắp, vẫn giữ ánh nhìn lên, khiến cho khỏi nghĩ rằng: nếu đêm nay ra ngoài cửa sổ, định cứ ngốc nghếch đứng ở đó đến khi nào?

      “Thanh Hòa, xuống ! Xuống mau !” Bạn cùng phòng thấy thế giục giã .

      nửa tỉnh nửa mê, bị các kéo ra ngoài cửa, rồi sau đó lại nửa tỉnh nửa mê xuống lầu, đều trong vô thức, dường như trong lúc ngủ mơ chưa hề tỉnh táo bình thường.

      Từng bước từng bước tiến đến gần , từng bước , như muốn nhìn hơn chút. Chưa từng nhìn thấy ăn mặc nghiêm chỉnh như thế bao giờ, hôm nay cứ như dự bữa riệc long trọng nào đó, khiến cho nhìn từ xuống dưới đều là khí chất.

      vầng trán của còn có trầm ổn cùng kiên định, làm cho bỗng nhiên cảm thấy, người trước mặt còn là cậu nhóc.... ....

      người dàn ông.

      người đàn ông chân chính.... .........


      ..” tay cầm hoa, gọi dường như có chút khẩn trương.

      “Phó Chấn Ngôn, cậu tới đây làm gì?” nhìn hoa, nhìn nến.

      “Tôi.... ........” chuyển đề tài, “Tôi cho rằng, nếu như tôi cứ biến mất lâu như thế, quên tôi mất.”

      “Làm sao có thể.... ......”

      “Thế tốt quá!” Vẻ mặt thỏa mãn, tặng hoa cho , “Tặng , chúc mừng thi đỗ đại học!”

      bó hoa hồng.

      định nhận.... ......

      “Sao vậy? thích hoa sao?” có thất vọng chút, thế nhưng, ngay lập tức nổi giận : “Chết tiệt! Điền Giản, là tặng hoa hồng ổn rồi! Lại còn là mọi đều thích hoa hồng! Phải cắt tiền lương tháng sau của tên này mới được!”

      “... .....” Sao lại ác độc như thế chứ? Diệp Thanh Hòa trừng mắt nhìn , cuối cùng vẫn nhận lấy hoa, “Được rồi! Tôi nhận hoa là được chứ gì, nhận cả lời chúc mừng của cậu.”

      cố ý rằng, là nhận lời chúc mừng của , sao hiểu được ý nghĩa của hoa hồng chứ.

      cũng là người thông minh, sao hiểu được hàm ý của chứ, chính là, vội vã, ngay từ đầu tặng hoa hồng chính là chủ ý của , hề liên quan đến Điền Giản, điều muốn cũng chính là ý nghĩa của loài hoa này, hơn nữa chỉ tặng mười bông, cũng tốt để trông đợi việc này cả đời người, toàn tâm toàn ý chờ đợi, cả đời này chỉ hướng về .... .......

      , hôm nay tôi đến là để báo cáo công việc, có thể mời bữa ăn khuya ?” trịnh trọng .

      nữa, và Phó Chấn Ngôn cũng giống như bạn bè vào sinh ra tử, cũng hơi tò mò về tình hình của gần đây. Vì thế, gật gật đầu, đồng ý.

      Chỉ có điều, mấy ngọn nến này.....

      cười ha ha: “ , chúng ta cùng thổi tắt chúng, mỗi ngọn nến tượng trưng cho ước nguyện của , thổi tắt là thực ước nguyện đó, được ?”

      ngồi xuống, thong thả câu: “Được thôi, thổi tắt , tôi chỉ nghĩ đến ai là người vì đống đồ bỏ này mà bị mắng mà thôi!”

      , là nữ sinh đó, thể lãng mạn hơn chút sao?” bật cười, đúng là người giỏi phá hỏng khí.... ...

      Hai người cùng thổi tắt nến xong, Phó Chấn Ngôn để tất cả vật còn lại mặt đất vào túi to.

      biết định làm gì, liền chỉ tay về phía thùng rác cách đó xa: “Ở bên kia có thùng rác.”

      ! Những thứ này sao có thể là đồ bỏ được?” lắc lắc cái túi to trong tay, “Đây đều là ước nguyện của , tôi muốn gom được càng nhiều rồi xếp chồng chúng lại với nhau, và từng bước giúp biến chúng thành .”

      “... ...... ...... Phó Chấn Ngôn! Cậu tâm niệm rằng ‘ ngày làm thầy cả đời vẫn là thầy’ sao?” cố ý nhấn mạnh chữ ‘thầy’ kia.

      “Ha ha, tùy thôi! Chỉ cần vẫn còn có thể cả đời!” cười đánh giá , “ , hôm nay mặc rất đẹp nha!”

      Diệp Thanh Hòa kịp phản ứng lại, người vẫn còn mang bộ quân phục đầy mồ hôi bốc mùi!

      “Tôi thay quần áo.... ....” tin được điều này cũng có thể trầm trồ khen ngợi sao? Bộ quân phục này là số nhất, nhưng khi mặc lên người trông vẫn rộng thùng thình, trông cứ như trẻ con mặc trộm đồ người lớn vậy.... .......

      cần! cần! Cứ thế thôi!” cúi đầu nhìn nhìn quần áo của chính mình, tự giễu: “Tôi ăn mặc lỗi thời.”

      cũng nhịn được nở nụ cười: “Phó Chấn Ngôn, tôi cũng ngờ lại có ngày nhìn thấy bộ dạng như vậy của cậu.... ........”

      Trong ấn tượng của , thực ra là hình tượng Young And Dangerous.... ...... ....

      cười đủ chưa hả?” Chính cũng hiểu được vì sao mình cảm thấy mất tự nhiên, thế nhưng, biết được, bước vào chốn trường học này, để với những điều muốn , phải dùng đến rất nhiều dũng khí.

      Khi đến trước cổng trường, trước mắt như lên con sông chảy xiết, mạnh mẽ cuốn hết tự tin của , tạo khoảng cách giữa .... ...... ...

      Đây là mảnh đất ngà voi thiêng liêng, còn gì hơn chiếc ngà voi bằng bùn cát bên ngoài tháp.

      Còn là chiếc ngà voi bên trong tháp, ánh sáng ngọc tỏa ra lóa mắt, chỉ là ánh sáng u ám của viên đá viên sỏi đáng kể đến.

      Chỉ sợ có mặc kim bào áo giáp, đứng kẻ khác, bản chất bùn cát vẫn thể thay đổi.......

      Thế nhưng vẫn muốn được đứng bên cạnh , chứng kiến những điều quan trọng trong cuộc đời và để chúc phúc cho . Vẫn là, dù có đứng ở khoảng cách gần với , vẫn thể nắm tay và dắt , cùng đến hết cuộc đời.... ...... .....

      Cho nên, lúc này mới mặc vào chiếc áo khoác vốn phải của mình, làm ra vẻ Phó Chấn Ngôn với việc làm ăn thuận lợi, Phó Chấn Ngôn sao cho khi đứng trước vẻ mặt hề ảm đạm.......

      Ngay việc này cũng khiến tự cảm thấy mình nực cười.... .........

      Còn nữa, nụ cười này của khiến mất sạch tự tin.... ....

      nhìn hơi khó chịu, liền lắc lắc đầu, nghiêm túc : “ buồn cười, rất đẹp trai, .”

      sao?” Vui sướng lên đuôi lông mày của .

      “Là !” mở miệng, “Ngày mai, mấy bạn cùng phòng tôi ríu rít kêu tôi giới thiệu họ với cậu!”

      “... ......” Niềm vui xuống của bị đập bẹp, chỉ có điều, trở lại bình thường ngay lập tức, chỉ vào chiếc xe đạp dựng ở gốc cây cách đó xa, “Chúng ta bằng xe đạp nào!"

      "Được." Từ trước đến nay chưa từng có ác ý đối với lại loại phương tiện giao thông này, hơn nữa còn rất phù hợp với một Phó Chấn Ngôn còn bước đầu xây dựng sự nghiệp.

      Chỉ có một chiếc xe đạp, phải ngồi ở phía sau...

      đứng trước xe, có một chút do dự.

      "Sao vây? dám sao?" cười, dùng đến cả chiêu khích tướng," dám chính là trong lòng có quỷ!"

      "Trong lòng cậu mới có quỷ! thôi!" Đúng vậy, Diệp Thanh Hòa làm việc gì còn quan tâm người khác nghĩ gì sao? Chỉ cần chính rõ vì sao làm vậy là được rồi!

      "Được!" lên xe, đạp chầm chậm. Tay cầm hoa, nhảy lên: nhảy lên chỗ ngồi phía sau , nắm chắc chiếc yên xe, cũng hề chạm vào . xe

      đạp trong sân trường cũng phải là chuyện thu hút nhiều sự chú ý của mọi người, chuyện đương ở đại học, ai rảnh mà chúi mũi vào chuyện người khác chứ?

      Giờ phút này, trong lòng Phó Chấn Ngôn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đối với mà nói, nơi học hành nghiêm túc này là một nơi muốn cũng được. Khi còn ở trung học, chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ đặt chân tới những nơi như thế này, trời sinh ra và những nơi như thế có quan hệ gì, thế nhưng, bây giờ, lại có thể giống như một chàng sinh viên bình thường, đạp xe đạp sân trường đại học. Đây cũng là điều luôn ao ước. Mà có được những điều ấy, đều là nhờ một người...

      trong gió dùng sức để nhấn chuông xe, bên trong như muốn hét lớn, phát tiết ra ngoài: "Cảm ơn ông trời đã cho cơ hội này! nguyện đổi cả mười năm sinh mệnh để lấy một xe, một đêm và hai người...

      "Phó Chấn Ngôn! Cậu nhấn chuông làm gì vậy?" thanh chuông xe vang xa, hỗn loạn đã thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường, thể nhỏ giọng nhắc nhở .

      Phó Chấn Ngôn dừng tay, tinh thần ở vô cùng cao thể xuống ngay được. Xe dạo lướt qua ngọn đèn đường, Diệp Thanh Hòa bỗng nhiên nhìn thấy dưới ngọn đèn đường có một người đứng, áo khoác đã đổi thành màu hồng, đứng dưới ánh sáng ngọn đèn đường vẫn tỏa ra ánh sáng của mình, sinh ra vài phần phấn điêu ngọc mài.

      Chắc chắn là hắn đã nhìn thấy và Phó Chấn Ngôn, nhìn về phía cười nhạt một tiếng, khí ở khắp nơi, ánh mắt vô cùng sắc bén...

      Nếu bây giờ là cuối thu, nụ cười này, chỉ sợ sẽ khiến một loạt lá vàng kinh hãi mà rơi xuống...

      Một người có thể có nụ cười với lực sát thương như thế, chỉ có một, đó là ai khác ngoài 'Phạm Trọng có hoạn' mới gặp sáng nay...

      Nụ cười này của hắn là có ý gì?

      Trong lúc suy tư, Phó Chấn Ngôn đã đạp xe xa quãng... quay lại nhìn người đứng dưới ánh đèn ở xa xa kia, chỉ cảm thấy hắn như thế, vượt xa sự thông thường, làm sao có thể trở thành kẻ ̣ch đợi trời chung của hai chứ?

      Phó Chấn Ngôn chở mấy vòng quanh sân trường, vòng cuối cùng hướng ra cửa sau của trường, ở đó rất nhiều quán ăn nhỏ, bọn đàn em của cũng ở đây.

      "Muốn thử nghiệm một chút cuộc sống của sinh viên, sẽ chê tôi thiển cận chứ?" tìm một quán ăn sạch sẽ mời vào.

      "Đương nhiên là !" vào ngay lập tức, ngồi xuống đối diện .

      nhìn nhìn xung quanh, thấy trong quán còn có hai sinh viên khác ngồi đối diện nhau ăn cái gì đó, vì thế cười cười, hạ thấp giọng nói: " , chúng ta như thế này có tính là hẹn hò ?"

      nâng ́c nước ̣nh uống, nghe lời này của , bình tĩnh đặt xuống nói: "Tính!"

      Nhìn thấy nhướn mày vui mừng, lập tức bổ sung: "Lúc tôi còn ở London, giờ này vẫn thường hẹn đôi chó nhà hàng xóm cùng ăn điểm tâm..."

      "......" Mất tinh thần một lúc, lại hí hửng lại, "Ý của là, tôi là thú cưng nhỏ của ?"

      Lần này cái ́c trong tay hơi run lên, hiện tại lại so sánh mình với thú cưng nhỏ...

      "Tôi, có nuôi chó săn..." tiếp tục giữ vẻ bình tĩnh.

      Cuối cùng nở nụ cười, cởi mở và thẳng thắn, giống như của mọi ngày: "Được rồi, , chó săn trưởng thành sẽ dùng cả đời chung thành với , bảo vệ . Tôi là một con chó trung thành đó nha!"

      "Phó Chấn Ngôn..." ngờ lại lì lợm như thế, nhưng chỉ là lì lợm thôi sao? Hay vẫn còn ý tứ gì khác nữa? cũng khôngcòn là một đứa trẻ...

      lại vẫy vẫy tay: " , đừng nói gì, tôi hiểu ý rồi! Tôi chung thành hay là chuyện của tôi, chấp nhận là chuyện của ! cần xen vào chuyện của tôi! nhỏ tuổi, vẫn còn là sinh viên, học hành quan trọng hơn! Tôi sẽ làm chậm trễ việc của , xem, phải tôi đã biến mất một năm sao?"

      Trong vòng một năm qua, đã vô số lần muốn tìm , cũng ít lần đứng trước cửa trường học bồi hồi, thậm chí còn đứng nhìn và Tiêu Y ̀nh sóng vai nhau lúc tan trường, tiến lên làm phiền , bởi vì đã tự đưa ra cho mình lời tuyên thệ, khi còn chưa có đủ tư cách để dựa vào và được chăm sóc, tuyệt đối sẽ quấy nhiễu cuộc sống của !

      Bây giờ, đã đến lúc thực hiện lời tuyên thệ đó...

      " , hôm nay tôi tới đây để nói cho biết, bây giờ tiền của chúng ta đã như thế nào." nói.

      "Phó Chấn Ngôn, tôi nói rồi, đó là tiền của cậu..." vội vàng giải thích.

      lại xua tay một lần nữa: " , đừng chấp, tôi so với còn ́ chấp gấp nhiều lần, chuyện tôi đã quyết thì ai có thể thay đổi. Tôi nói tiền của chúng ta thì là tiền của chúng ta, đương nhiên tôi chia nửa cho như lời hứa, nhưng tôi cũng rất mong đến thời điểm hai khối tài sản ấy gộp làm một..."

      "......"

      " đừng tỏ vẻ mặt đồng ý nữa." đợi đáp lại, chỉ nhìn thấy vẻ mặt của rõ là vui vẻ gì, " , tôi nói rồi, đây là chuyện của tôi, chắc chắn bây giờ chưa nghĩ đến việc sẽ ở bên ai đó cả đời, nhưng sẽ làm thay đổi được suy nghĩ của tôi, là tôi muốn ở bên cả đời! nói 'một ngày làm thầy thì cả đời làm thầy', nhưng tôi nghe, là người con dâu*."

      *chữ 'phu' = thầy phát gần giống 'phụ' = người phụ nữ.

      nở nụ cười, lộ ra chút gượng gạo.

      "Phó Chấn Ngôn!" Đối với cái người suy nghĩ quá xa trước mắt này, Diệp Thanh Hòa cảm thấy chán ghét, "Cậu theo ai một năm qua mà lại học được những cái xấu ấy?"

      còn lời nào để nói.

      Lúc này, Phó Chấn Ngôn vô cùng rõ ý của , hiểu được dành cho chỉ có hai chữ: cự tuyệt; thế nhưng, vẫn là ́ tình để ý , ́ chấp sao chữa được...

      " !" cười nhẹ, khuôn mặt đứng đắn trước đó giờ trở nên vô lại, "Tôi vốn phải người tốt, quên rồi sao?" Diệp Thanh Hòa bị che khuất, nói lên lời, một năm biến mất, những khiến trở nên thành thục hơn, mà còn khiến da mặt dày thêm dày! Thực sự thì, đó phải là một biểu hiện của sự thành thục, nếu xem kĩ lại, nhìn vào chính mình, còn có thể thanh thản ung dung tự giễu bản thân...

      Đây cũng phải là Phó Chấn Ngôn trước kia, bây giờ quá ́ chấp, giống như một loại dục vọng mãnh liệt, muốn nắm trong tay hết tất cả mọi thứ, bao gồm cả ...

      kịp thích ứng với suy nghĩ đột ngột này, nhớ lại người nam sinh sợ hãi giấu trong lòng khi cùng đến chợ Ngọc, người ngượng ngùng muốn nói xin lỗi , người cùng hai kéo bè kéo cánh chỉ để đánh một nam sinh nhỏ bé, nhớ tới người con trai nghiêm túc khi cùng nghiên cứu Ngọc, người khi ở Nam Vân bị ốm đã đút cho ăn, bất kể là ai chăng nữa cũng khác hoàn toàn với người trước mặt bây giờ...

      "Phó Chấn Ngôn! Đùa giỡn sư phụ, làm nhục sư môn, cậu tưởng tôi dám đuổi cậu sao?" cầm chiếc đũa làm thước, nghiêm mặt mắng . bỗng cười ha ha: "Sư phụ, tôi tình nguyện quét rác, lại còn là người xuống núi đầu tiên nữa. Còn về việc đùa giỡn sư phụ, tôi ́ ý..."

      Bà chủ quán ăn mang thức ăn lên, mặt tươi cười nói: "Hai bạn trẻ, hai người có muốn ăn theo phiếu tình nhân , về sau ai trong hai người đến dùng cơm, chỉ cần có phiếu đều có thể ăn miễn phí. Hơn nữa chúng tôi có rất nhiều ưu đãi đối với khách quen, phân tích mức độ tình , chỉ cần hai người duy trì được một năm, sẽ đổi được tất cả 75 suất ăn, kiên trì hai năm gấp 7 lần số đó; ba năm, sẽ được tặng đồ trang suwcl 4 năm sẽ tặng một chuyến du lịch!"

      "Thật ?" Phó Chấn Ngôn ngay lập tức cảm thấy hứng thú, "Cho chúng tôi một phiếu!"

      "Phó Chấn Ngôn! Cậu dám!" Diệp Thanh Hòa thể để cho tự quyết ̣nh.

      Ở dưới chân bàn đá một cái, dùng khẩu hình nói với : "Ngốc! Lừa được trang sức là thôi!"

      Bà chủ quán cười nói: " thể lừa được đâu! Chúng tôi có ghi chép lại rõ ràng mỗi lần hai người cùng ăn mới được tính chọn 1 điểm, hai bạn trẻ, trong vòng hai năm có thể ăn cơm phải lo nghĩ rồi.

      "Ừm, hai lần một điểm, một học kỳ một lần cũng được đấy!" Phó Chấn Ngôn nhìn bà chủ quán, "Làm cho chúng tôi , ngay lập tức!"

      "Được!" Bà chủ vui vẻ đáp lại, còn nói thêm: "Quả thực chúng tôi buôn bán như thế cũng là một cách hay, sinh viên các bạn nhau chia rồi lại hợp, chúng tôi hi vọng hai bạn có thể giữ tình này càng lâu càng tốt, ai biết được kết quả sẽ như thế nào? Hai người nghĩ sao?"

      Diệp Thanh Hòa nhìn động tác nhanh nhẹn thuần thục của bà chủ quán, trong chốc lát đã làm xong thủ tục, lúc giao cho Phó Chấn Ngôn còn nói: "Chúng ta sẽ viết tên hai người lên "bức tường tinh nhân" ở đây, giờ nhận lấy nào!" Bà chủ quán chỉ tay vào một bức tường gần đó có rất nhiều tên và ảnh các cặp tình nhân, cứ như thế mọi người có thể thấy được tình ngọt ngào của họ...
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 104: biết hoa nở vì ai.
      Editor: Tinh Di


      như thế, trong nháy mắt, trở thành bạn của Phó Chân Ngôn?

      ngồi ghế, suy nghĩ lúc, liền mặc làm gì làm.

      Đợi bà chủ quán vẻ mặt tươi cười rời khỏi, hạ giọng : “Cũng được, lừa lấy trang sức.”

      “... ....... Tốt!” nhìn tờ phiếu tình nhân, cười nhõm.

      ngồi yên đối diện , bắt đầu báo cáo công việc: “ , năm rồi tôi chưa gặp , trong năm ấy, tôi hoàn chỉnh mô hình kinh doanh đơn giản, vừa mới được thanh toán công trình, tôi dùng hết tiền bán ngọc để liều phen. Sau đấy, tôi định mở công ty, chuẩn bị để đăng kí, tên công ty tôi cũng nghĩ kỹ, gọi là Hòa Chân.

      ràng thấy, đây là kết hợp của tên hai người.... .......

      , được đồng ý, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, nhưng đối với tôi mà , là ân nhân của tôi, là người ở cùng tôi khi tôi những bước đầu tiên con đường nghiệp, , Phó Chân Ngôn tôi bây giờ chính là tên côn đồ, thế nên, tôi phải dùng tên của , nó giống như lúc nào cũng nhắc nhở tôi, chỉ cho tôi hướng nào nên , và phải dùng thái độ như thế nào đối với cuộc sống đầy đủ bây giờ!”

      Lời cương quyết và mạnh mẽ, đáng tin cậy.

      lẳng lặng nghe, lời nào.

      , địa điểm của công ty cũng chọn xong, hôm khai trước, nhất định phải đến, là bà chủ của nửa mà!” cười lớn.

      “Việc này....... trước được, tôi cũng rất bận.” Phản ứng đầu tiên của chính là từ chối.

      Phó Chân Ngôn cũng để ý đến điều này: “Tôi tổ chức vào ngày chủ nhật, cũng tới đón , dù tôi vẫn chờ , chờ đến khi có thời gian mới thôi.”

      “... ....” Người này bắt đầu có đạo lý.... ...... ...

      , trong kế hoạch sau này của tôi, .... ...... .....” dừng lại nhìn , vẻ mặt cứng rắn trở nên ôn hòa, con ngươi tối đen như mực, ánh mắt mềm mại như dòng nước, xong chữ ‘trong’ , trong cổ họng hơi run run, giống như có chim nhạn vừa nhàng bay qua.

      trầm mặc, chăm chú nhìn vào bông hoa nạm vàng mép bàn đối diện, rất lâu gì.

      Lâu sau nữa, vẫn gì.

      Dường như Phó Chân Ngôn cũng rất hưởng thụ trầm mặc đó, vẫn luôn mỉm cười, lẳng lặng cùng ăn.

      Trong quán ăn thỉnh thoảng có đôi tình nhân gì đó rất với nhau, nhưng ngược lại càng làm tăng thêm yên ắng an tĩnh của quán ăn.

      lấy thức ăn cho , cũng bảo nên hay nên ăn cái gì, chỉ tự ăn mình, đôi khi ngẩng đầu nhìn ăn, nhìn ăn hết số đồ ăn ít đến đáng thương cảm trong bát, , cả thấy thời gian trôi qua như dóng nước chảy chầm chậm, chậm rãi trong ngày tháng vô hạn.

      năm qua, chưa từng ăn bữa cơm nào ngon như vậy. Hoặc là , ăn cơm đều có vị gì.

      Phần lớn thời gian đều dành cho công việc, quên cả thời gian ăn cơm, nhớ tới tùy tiện ăn vài cái bánh trẻo hay bánh bao cho xong chuyện. Với đây chỉ là công trình đầu tiên, mà còn là bằng chứng để chứng minh rằng, mọi việc đều coi trọng, cho phép bất cứ tỳ vết nào, vì thế ngày đêm xuất công trường.

      Mà giờ phút này, có thể nhàn nhã ấm áp như thế lúc, ngồi đôi diện , cảm thấy những năm tháng về sau, dù có phải chịu cực khổ như thế nào vẫn vui vẻ chấp nhận.... ....

      người như thế, có loại tình cảm như thế, khi ngồi đối diện cới người con , quên hết mọi thế gian, chỉ còn lại dù là những động tác nhất của , có khi chỉ là động tác nuốt cơm vô cùng , đối với đều là cảnh đẹp đầy thú vị.... .........

      Giờ đây chỉ có ước nguyện duy nhất, thời gian lúc này có thể kéo dài thêm chút, cơ hội để ngắm nhìn từng động tác của cũng dài thêm chút, nhiều hơn chút. Ví dụ như, luôn phải nâng đôi mắt kính nặng trễ xuống cánh mũi, lúc ăn cũng rất thanh tú và tao nhã, lúc ăn canh cũng hề phát ra thanh gì; lại như hôm nay có phát mới, khóe môi nốt ruồi nho , khi ăn hay nuốt đều chuyển động, rất đáng .... ........

      có gì hạnh phúc thỏa mãn bằng chuyện này.... ......

      nhìn vui vẻ cười, cúi đầu ăn cơm. Vì tồn tại của , - tên đại ca thô kệch cũng trở nên nhã nhặn có văn hóa. Thực tế, khi ở công trường, đều xới bát cơm to như biển rộng, hỗn tạp đồ ăn trong cái bát, ăn như hổ đói sau đó vật ra ngủ.

      Thế nhưng, trở thành người nhã nhặn như lúc cũng khiến thấy quá gò bó, ngược lại rất hài lòng. Giống như xong hồi làm việc quần quật được tắm rửa nghỉ ngơi nghe bản nhạc, hay như sau khi leo trèo lên đến đỉnh ngọn núi cao, được nằm xuống hít thở ngắm mây trời. Giờ phút này vô cùng hạnh phúc, phải là vì thức ăn, mà là sau quá trình vất vả dốc sức, có được chốn dừng chân nghỉ ngơi, được ở cùng chỗ với , cùng với con đường chính là hình ảnh đẹp nhất trong đời .... .......

      Hai người yên bình ăn cơm xong, đưa về, vẫn là chiếc xe đạp kia, vẫn ngồi ở phía sau .

      , quần áo mặc hôm nay phù hợp với chiếc xe đạp này.

      đường, lại mặc chiếc áo len đan sọc, thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường.

      Thực ra hôm nay biết nên mặc gì để gặp , đến để chúc mừng thi đỗ đại học, nhưng có biết hay , với dịp này thực yến tiệc?

      Lúc này, hoa ở trong tay , rất vui vẻ, hề ném chúng , chỉ mong hiểu được ý nghĩa loại hoa đó, ý của .... ......

      Suốt quãng đường, đạp rất chậm, lại thu hút thêm chú ý của người khác, ràng là cố ý chậm, sao mãi còn chưa tới kí túc xá chứ? Có thể thấy trường đại học rộng lớn.... ........

      nhảy xuống xe, đứng ở trước mặt , chỉ tay vào bả vai .

      Hai người vẫn thế, đều gì.

      Gió thổi tung tóc lên, che gần hết khuôn mặt.

      cười cười, đưa tay vuốt tóc ra khỏi mặt .

      Lúc giật mình lùi lại hai bước, tự mình vuốt tóc ra phía sau rồi buộc lại, sau đó hạ thấp giọng, kiên định : “Phó Chân Ngôn, tương lai của tôi có ai cả.... ...... ....”

      xong, xoay người vào kí túc xá, nhàng bước , tiếng động phát ra.... ......

      đứng lại bên ngoài kí túc xá, nhìn bóng lưng gầy yếu của hòa vào màn đêm đen đặc, biết lời vừa rồi của là đáp lại câu: “Trong kế hoạch sau này của tôi, .... ...... ...”

      Thế nhưng, hề thấy khổ sở, bất kể đối với ra sao, bất kể thể vẻ lạnh nhạt như thế nào, ở trong lòng , vĩnh viễn là nguồn ấm áp.... .......

      Thế nhưng vẫn cảm nhận được tia đau đớn vụt qua, ở nơi sâu nhất trong lòng, bởi vì câu : “Tương lai của tôi có ai cả...” kia của .

      bé như vậy, ra câu này, thực khiến hốc mắt mọi người đều ẩm ướt. Nội tâm có biết bao nhiêu độc, mới có thể ra tương lai như thế?

      biết chuyện ngày xưa nếu , hỏi.

      Thế nhưng để hiểu, hiểu được lòng , và rồi dù sau này tương lại của có ra sao, vẫn có tồn tại của .... .......

      Diệp Thanh Hòa trở về phòng kí túc xá, có người nghe nhạc, có người đọc sách, trong phòng rất im lặng.

      tìm cái lọ, cắm bó hoa kia vào.

      Hình như, đây là lần đầu tiên trong đời được tặng hoa.

      Mỗi đều có thời kì lớn lên, xinh đẹp như hoa.... .......

      Lúc ăn cơm, vẫn cảm thấy rất thoải mái, chính là vì người đầy mồ hôi này, nghĩ đến Phó Chân Ngôn có thể ngồi lâu như thế ăn cơm cùng , biết có cảm thấy ghê sợ hay .... .....

      Ra ngoài lúc, tỉnh táo lại nhiều, tắm rửa xong lên giường nằm, vẫn thể ngủ lại.

      Chợt nhớ tới món đồ mới mua – điện thoại di dộng.

      Cái này là do bác Tiêu mua, mỗi người cái, giống y hệt nhau, là hai người ở trọ lại kí túc xá về nhà, ông rất lo, thế nên mua gì động, có gì tiện liên lạc hơn.

      mở điện thoại ra tìm, trong di động cũng chỉ có lưu vài số: hai, cả, hai bác Tiêu và số điện thoại cố định của nhà họ Tiêu.

      ngắm nghía, tìm hiểu chức năng của điện thoại.

      Đột nhiên, điện thoại rung lên, có tin nhấn gửi đến: “Em , chưa ngủ sao?”

      Là Tiêu Y Đình.... .......

      từ trường học của Cẩm Nhi về rồi sao?

      “Chưa.” trả lời. Ngay cả cách nhắn tin cũng dễ dàng học được.

      “Em , con bọn em thích hoa gì vậy?” -tin nhắn của .

      Đây là muốn hỏi Cẩm Nhi thích hoa gì sao? Nhưng cái chuyện này thực biết, hỏi về vấn đề học hành, đều có thể giúp, chỉ có vấn đề này, sách vở đều thể cứu được.

      hai, mỗi đều là đóa hoa, hơn nữa, mỗi đều có loài hoa bảo hộ riêng, chỉ cần là người đó thôi, tặng gì ấy cũng vui vẻ nhận.

      Gửi xong tin nhắn này, gập điện thoại, tắt đèn, buông lỏng tay.

      Hoa nở, hoa tàn. nhắm mắt lại.

      Nhưng ngay lập tức lại có tin nhắn đến.

      lười biếng mở điện thoại ra xem: “Em à, ấy thích.”

      Dường như thấy được bộ dạng ủ rũ, đấm vách tường của .... ....

      Tay cầm di động, yên lặng nhìn chằm chằm màn hình, mãi cho đến khi đèn nền tắt, nhìn thấy gì nữa.... .......

      Nhưng cuối cùng vẫn gửi tin nhắn trả lời : “ mua gì cho ấy?”

      “Hoa hồng đó! ấy tuy nhận nhưng là tầm thường.”

      Diệp Thanh Hòa còn chưa biết phải trả lời thế nào có tin nhắn đến: “Em , trong tay bây giờ vẫn còn tiền, tiền các bác các chú thưởng lúc thi đỗ đại học giao cho em giữ hết, tiền sáng nay chú Năm đưa vẫn chưa đụng vào.”

      Đây là sốt ruột giải thích sao?

      liền trả lời lại: “Quả thực cần đưa cho em. Giờ chúng ta học đại học rồi, cũng cần xã giao với bên ngoài, kinh tế của cũng nên độc lập, cứ giữ lấy, cứ rút tiền từ tờ chi phiếu bác Tiêu đưa, chỉ cần đừng tiêu xài hoang phí quá.”

      Sau khi gửi tin nhấn hồi lâu có phản ứng lại, nghĩ gì nữa, đặt điện thoại xuống chuẩn bị ngủ, thế nhưng, điện thoại lại rung lên lần nữa, phải là tin nhắn mà là cuộc gọi đến, nhưng chuông báo vừa kêu lớn, phòng tối om, thanh trở nên lớn khác thường.... .......

      Hay là .... .........

      sợ làm ồn đến bạn cùng phòng, chạy nhanh đến bắt lấy, chờ chuyện, đầu bên kia truyền đến giọng vội vàng của : “Em ! Em đừng tức giận mà! phải cố ý lừa em! ! Tiền nhiều lắm! nghĩ chỉ ăn với Cẩm Nhi rồi mua cho ấy gì đó làm quà, mua gì nữa.”

      hai, tiền còn lại.... .......” rất , sợ làm phiền mọi người nên hạ thấp giọng hơn nữa.

      Quả nhiên người bên kia lại thêm lo lắng: “Đừng mà! Em ! Em đừng như vậy được ? Ngày mai giao toàn bộ tiền cho em! di chuyển đồng! Khi cần tiêu gì đến tìm em để xin! Em đừng tức giận nha! Ngoan nha!”

      “... ........” Câu nào của cho thấy tức giận vậy? để sửa được ?

      “Được! Quyết định thế ! Ai tức giận là chó con nha!” nhanh chóng xoay thành hề tức giận, vòng đề tài về lại Cẩm Nhi: “Em , ấy hoa hồng tầm thường, vậy theo em hoa gì tầm thường?”

      “... ........” đời này có biết bao nhiêu loài hoa, làm sao biết được Cẩm Nhi thích hoa gì?

      “Bách hợp .... .......” lung tung, vì phần lớn trong các cuốn tiểu thuyết đều như thế, nữ chính thích hoa hồng tầm thường, thích bách hợp tươi mát.... .........

      “Như vậy.... .... hiểu rồi! Cảm ơn em !” tin tưởng đến mù quáng rồi, giống như lần trước Tiêu Thành Trác khen cả, em của cũng giống như cuốn bách khoa toàn thư, thực biết ơn cha mang em đến bên cạnh , chỉ trở thành thầy dạy học, làm bạn hằng ngày, bây giờ còn có thể tư vấn tình . Cuối cùng, vẫn thể quên được cái việc quan trọng nhất kia: “Em , mai đưa tiền cho em, sáng mai gặp ở canteen nhé!”

      Vừa xong, từ bên kia liền truyền đến tiếng quát hỏi: “ muộn vậy rồi, ai còn chuyện bên ngoài vậy?”

      “Hả! Là tôi toilet đấy, ngủ tiếp !”

      Ngay sau đó điện thoại mất kết nối. vào toilet để gọi điện thoại sao? Sợ người cùng phòng biết em mình quản nghiêm?

      buông thõng tay, bây giờ có thể yên ổn ngủ rồi.... ........

      lật người, qua màn trong suốt có thể nhìn thấy bó hoa hồng, đỏ sẫm như máu.... ........ Vẻ bề ngoài đẹp đẽ như thế, là máu hay là nước mắt? vẫn cảm thấy nó tầm thường.... ........

      Sau ngày tập quân , cơ thể mỏi nhừ, đau nhức chịu nổi, cho rằng mình kiên trì chạy bộ suốt hai năm, đến nỗi chịu được cường độ của đợt tập quân , chứng minh, đánh giá quá cao bản thân.

      Hơn nữa đối với việc xuống cầu thang khác gì tra tấn.

      Chung Gia Nghi ra khỏi phòng cuối cùng, thấy chật vật ở đầu cầu thang, chạy lại hỏi: “Diệp Thanh Hòa, cậu sao chứ? Hôm qua mình còn bội phục cậu như thế.”

      cười cười: “ sao đâu, là phản ứng của cơ bắp thôi, ngày mai ổn hơn.”

      “Để mình giúp cậu!” Chung Gia Nghi cầm tay .

      “Cảm ơn, cần đâu, tự mình được, cậu trước , tạm biệt.” bám lấy tay vịn cầu thang, từng chút .

      sao đâu, mình vội, mình cùng cậu.” Chung Gia Nghi léo cánh tay của , chậm rãi bước cùng.

      Hai người vào canteen, Chung Gia Nghi ngồi chung bàn ăn với , đỡ ngồi xuống rồi mua đồ ăn.

      Chung Gia Nghi rất nhiệt tình, đoạt lấy cặp lồng của rồi chạy , chân đau lên thể đuổi kịp, đành phải ngồi xuống, tùy Chung Gia Nghi.

      lúc sau, Chung Gia Nghi trở lại đặt cơm trước mặt , tươi cười : “Mình quên hỏi cậu muốn ăn gì, nên có lấy nhiều thứ, hai chúng ta ăn chung, bát của mình đủ, nhưng rất sạch .”

      “Cảm ơn, với chuyện ăn cơm mình có để ý.” Đối với nhiệt tình của Chung Gia Nghi, rất biết ơn.

      cần cảm ơn, chúng ta là người cùng phòng, cũng giống như người nhà! Mẹ mình , ra ngoài cuộc sống, phải biết dựa vào bạn bè, ai mà chả có lúc tiện đúng ? chừng lần sau lại là cậu giúp mình.”

      Diệp Thanh Hòa mỉm cười, tính cách của và Chung Gia Nghi trái ngược nhau.

      Chờ đến lúc gần ăn xong, Chung Gia Nghi ngồi ngăn ngắn lại, hỏi : “Diệp Thanh Hòa, cậu bạn tối qua là bạn trai của cậu sao?”

      dừng lại chút.

      “Đừng ngại! Quả nhiên là đúng rồi! Cậu ta đẹp trai đấy! ấy làm gì? Chắc sinh viên như chúng ta rồi!” Trong mắt Chung Gia Nghi là sóng sánh ngây ngô của đối với ước muốn tình đẹp diệu kỳ.

      Quả thực, đây là chuyện Diệp Thanh Hòa muốn đến, cũng thích với người ngoài chuyện cá nhân, cho dù là hai, cũng cho nghe chuyện của mình.

      Thế nhưng, vẻ mặt của Chung Gia Nghi khiến người ta thể từ chối, cân nhắc trả lời: “ phải là sinh viên, trước đây là bạn học của mình.”

      “Thanh Hòa, cậu biết ? Cậu ta thực rất lãng mạn, sau khi cậu chúng tớ còn bàn luận hồi lâu, rất muốn biết cảm nhận của cậu đối với lãng mạn đó, nhưng mọi người ai dám hỏi. Cậu cảm thấy mình đường đột chứ?” Chung Gia Nghi tự động kéo gần khoảng cách giữa hai người, gọi Diệp Thanh Hòa.

      Quả , việc này là đường đột, nhưng đối với thể lời trong lòng được này, im lặng, mỉm cười.
      Last edited by a moderator: 25/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 105: Ai tặng hoa.
      Editor: Tinh Di

      “Em !”

      Có người tới cứu qua ván.... .......

      Vừa dứt lời, Tiêu Y Đình ngồi xuống bên cạnh , cầm theo rất nhiều trứng.

      “Oa, có bánh bao thịt kìa! tới chậm nên bánh bao thịt bị bán hết rồi!” liếc mắt cái muốn dán mắt vào chiếc bánh bao nhân thịt trong bát của , chiếc đũa cắm xuống, ngay lập tức đưa về phía miệng mình.

      “... .......” Được thôi, dù gì cũng quen rồi.... ......

      “Chào, Tiêu Y Đình.” Chung Gia Nghi cởi mở chào hỏi .

      Lúc này mới phát , còn có người cùng em , gật gật đầu đáp: “Chào cậu!”

      “Ừm! Hôm nay Thanh Hòa bị đau chân, mình cùng ấy ăn sáng, phải lần trước cậu nhờ tôi chăm sóc Thanh Hòa sao?” Chung Gia Nghi cười cười .

      ? Đau chân sao? biết rồi! Hôm nay xin phép cho em nghỉ! Để gọi điện cho cha để ông ấy xin phép cho em!” xong sờ sờ di động.

      “Được rồi! Đừng gọi! Em có thể kiên trì!” Có lẽ mắc chứng cứng dầu rồi, chịu cúi đầu trước khó khăn, cho dù khiêu chiến chính thân thể đến cực hạn, trừ phi té xỉu dọc đường, nếu dễ dàng bỏ cuộc.

      “Nhưng em.... ...... ....”

      nhưng nhị gì nữa! Ăn nhanh kẻo muộn giờ!” nhàng đưa cái bánh bao khác cho , thực thích ăn bánh bao lắm, thích mùi của thịt, thế nhưng, hai năm vừa qua, những thứ thích cũng giảm.... .....

      “Em , .... ......” có chuyện muốn với , nhưng nhìn đến Chung Gia Nghi vẫn còn ngồi đối diện chưa , cười cười: “Chung Gia Nghi, mình với em có chuyện muốn , cậu có thể.... .....”

      “A, ngại quá, mình trước đây!” Chung Gia Nghi biết điều cầm lồng cơm lên đứng dậy.

      “Hôm nay cảm ơn cậu quan tâm em mình!” rất vui vẻ sáng lạn cười.

      có gì, đấy là điều tất nhiên! Mình trước!” Chung Gia Nghi vẻ mặt vui vẻ rời .

      “Em , cái này cho em.” lời là giữ lời, đưa hết tiền cho .

      liếc mắt cái, cũng có ý định nhận, nghiêm túc với : “ hai, tối hôm qua em như thế phải là giận , tiền này cứ giữ , chúng ta đều lớn rồi, cũng cần tiêu nhiều tiền hơn, em muốn xen vào nữa.”

      Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm lúc lâu, vẫn thể tin được: “Nghiêm túc?”

      “Đương nhiên nghiêm túc!” Xuyên qua mắt kính nhìn , để tin tưởng, từng câu từng chữ đều là lòng.

      mặt có chút mờ mịt, lúc sau tức giận thu tiền trở về, cúi đầu ăn cơm, tiếng.

      hiểu, trước đây hai cả ngày quấn qúyt lấy đòi tiền tiêu, cuối cùng bây giờ được tự do tiêu tiền, vì sao còn có cái dáng vẻ óan phụ kia chứ?

      hai, sao vậy? vui sao?” nhịn được hỏi câu.

      yên lặng, cắn miếng hết nửa cái bánh bao thịt.

      hai?”

      Cố gắng nuốt hết nửa chiếc bánh bao còn lại, mới đen mặt hỏi : “Vì sao lại có cảm giác, và em phân giới hạn, định rời khỏi rồi sao?”

      “... .......” trầm mặc nhìn .

      Rời , là . đời này có yến tiệc nào là tàn, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.......

      định như thế sao?” ngồi bên cạnh , thấy mí mắt buông xuống sau tròng kính, lông mi dài rủ xuống, đây là che giấu chuyện trong lòng thể sao?

      hai.......”

      cho phép!”

      Trăm miệng lời.

      “Em là em của , cha lúc nào cũng coi em như con ruột, làm gì có nào bỏ cha mà chứ?” Vẻ mặt bình tĩnh, làn da trắng nõn như tầng màu đen, đây là biểu của rất vui.......

      “Cứ quyết định như thế ! Tiền em cầm lấy! cho phép đâu! tự trông coi tiền được!” đặt tiền bàn, cầm cặp lồng cơm bỏ .

      Diệp Thanh Hòa ngồi lại bàn ăn, chỉ có thể yên lặng thu lại tiền.

      Thu dọn đồ đạc của mình bàn ăn, đứng lên, về phía phòng ngủ.

      Nghĩ rằng sớm bỏ , chưa từng nghĩ đến đứng đợi ngoài cửa canteen.

      Thấy ra, đưa hộp cơm đến trước mặt : “Cầm lấy!”

      nghĩ rằng muốn rửa hộ, nhận lấy, xoay người về phía bồn rửa.

      “Em định đâu thế?!” kiên nhẫn quát câu, “Quay lại ngay cho !”

      Rốt cuộc là muốn làm gì? bị gọi quay đầu lại.

      “Đau chân còn chạy loạn đâu chứ?” cầm cổ tay , xoay người lại, dễ dàng đặt lên lưng mình: “ biết cơm em ăn hai năm qua đâu hết vậy? chút cân nặng cũng tăng!”

      câu khiến nhớ lại lúc mới nhà họ Tiêu, chẳng bao lâu sau cõng đến trước phòng ngủ.... .........

      “Như vậy.... ..... hay là để em xuống đây .....” Tuy rằng ở đại học thiếu người đương, thế nhưng giống như bọn họ bây giờ, nam nữ cõng nhau nghênh ngang, vẫn là hiếm thấy, nếu có nhiều người dù qua cũng phải liếc mắt nhìn cái như thế?

      Hơn nữa, các nữ sinh còn cẩn thẩn xem xét nhan sắc của , có vẻ như phần lớn nữ sinh từng nhìn qua đều tỏ vẻ thất vọng hay bất bình, cứ tưởng phải là khuynh quốc khuynh thành như thế nào mới được chàng siêu cấp soái ca như thế cõng nghênh ngang sân trường, hóa ra lại là nữ sinh hết sức bình thường, so với các ấy có khi còn kém xa cả con phố ấy chứ? Làm sao lại được soái ca như kia cõng chứ?

      Suy nghĩ tâm trạng này của mọi người, thản nhiên cười cười.

      Quả , hoàn toàn cần cõng mình, như thế này rồi cũng muốn tập quân nữa, thế nhưng, động tác của quá nhanh, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra lưng , hơn nữa, cảm giác nằm ở lưng khiến có chút tự nhiên, bờ vai rộng như thế, thoáng ngây người, đợi kịp phản ứng lại cõng đoạn rất xa, có nên để người khác nhìn hay cũng còn quan trọng, dù gì cũng nhìn thấy hết.... .......

      cõng lén lút giấu dì quản kí túc, đưa vào phòng, đặt lên giường, xoay người nhìn thấy bó hồng kia.

      nghĩ quá nhiều rằng em của mình mới mấy ngày đầu đến trường có người để ý, nên chỉ liếc mắt nhìn cái để tâm nhiều, cho rằng đó là của bạn cùng phòng nào đó.

      Nhưng nhìn lại thấy có gì đó quen quen, là cái chai kia sao? Hình như là cái đựng đồ uống hôm qua mang đến cho phải.... .........

      Có lẽ là trùng hợp chăng?

      Nhưng cảm thấy yên lòng liền câu, như có như để nghe thấy: “Hoa của ai đây nhỉ?”

      “Của Diệp Thanh Hòa!” Chung Gia Nghi vừa về đến cửa, nghe thấy hỏi.

      Mấy nữ sinh khác cũng theo đó phụ họa theo, rằng màn tối qua thực rất cảm động, tuy rằng đối tượng được thổ lộ phải mình, nhưng vẫn rất phấn khích.

      “Cái gì?!” Giọng của thay đổi, “Ai đưa!!!”

      “Là chàng rất tuấn tú đẹp trai!” câu này là bạn cùng phòng khác của , Ngụy Nhã Đan, là tính ngay thẳng hoạt bát.

      Vừa xong, liền bị Chung Gia Nghi huých cái, quay lại, Chung Gia Nghi nhìn bằng ánh mắt sắc bén.

      Rốt cuộc cũng hiểu ra, vừa rồi giọng điệu của Tiêu Y Đình nghe hề ổn, khỏi thè lưỡi, Tiêu Y Đình là trai của Diệp Thanh Hòa đó nha, biết em của mình đương sớm như thế chắc tức giận lắm.... ......

      “Cái kia.... ..... Diệp Thanh Hòa, bọn mình trước, sắp muộn rồi......” Ngụy Nhã Đan biết tình hình ổn, liền nhanh chân chạy trước.

      Những người khác cũng lần lượt tìm cớ rời , trong phòng chỉ còn lại hai người.

      Sắc mặt Tiêu Y Đình giờ phút này lúc trắng lúc xanh, cầm bó hoa kia ném ngay vào thùng rác: “Ai? Là ai đưa loại hoa tầm thường này cho em?”

      “... .....” thản nhiên liếc mắt nhìn cái, cầm lấy cặp lồng của hai người, chuẩn bị rửa.

      chắn ở trước người của : “Em ! bao nhiêu lần rồi, em còn ! Tạm thời nên đương! Bài vở và học hành là quan trọng nhất!”

      nhiều lần muốn thoát khỏi phong tỏa của , nhưng chưa lần nào thành công, nhất thời tình thế cấp bách, chắn,lấp , bịt câu của : “Em còn sao? Ngay Cẩm Nhi cũng chỉ lớn hơn em có tuổi!”

      “......” còn lời nào để , nghĩ nghĩ, vẫn chưa từ bỏ ý định : “Em , lớn hơn tuổi cũng là lớn! phải cho phép em đương, nhưng biết tên vô lại nào là người đưa hoa chứ? Cẩm Nhi đúng là chỉ lớn hơn em có tuổi, nhưng ấy gặp được , thằng con trai có trách nhiệm đáng để tin tưởng, chừng nào em gặp được người như , ngay lập tức cho phép em đương, vậy giờ em , người kia là ai?”

      cầm bát nhìn cái người biết ra sao kia, vì sao đương cũng cần cho phép?

      hai, dì quản túc đến!” .

      quay lại, ngay lập tức lợi dụng khe hở bên người chui ra ngoài, chạy vào phòng tắm.

      “Dám gạt ! hai vì muốn tốt cho em, em lại nhẫn tâm lừa gạt sao?!” vẫn giữ tính cũ, muốn xông vào phòng tắm nữ lôi cổ ra ngoài!

      Chạy sao? Đồ con nít! Cánh tay với đôi chân kia có thể chạy khỏi sao?

      Chấp đau chân, đuổi theo! Để khỏi phải chạy đau chân thêm!

      Last edited by a moderator: 26/6/16
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 106: Vì ai.
      Editor: Tinh Di

      lâu sau, chờ các ấy mệt mỏi, cuối cùng mọi thứ cũng yên tĩnh trở lại.

      Vừa ngủ sâu, điện thoại liền rung lên, chỉ tiếng mở mắt.

      Trong bóng đêm mơ màng sờ soạng, tìm dược di động, trong lòng hiểu như trăng là ai gọi đến, đặt di động sát lại bên tai, hạ giọng “Alo” tiếng, bên kia vọng đến tiếng ‘đô...đô...’

      tiếng lại tiếng, trong buổi đêm yên tĩnh, kích thích thần kinh thị giác.

      lại nhíu mi, hoàn toàn tỉnh táo lại, phải cuộc gọi, chỉ là tin nhắn mà thôi.......

      Xoa đôi mắt, mở ra xem: “Em , em quá tuyệt vời! Cẩm Nhi thực thích hoa bách hợp! Cảm ơn em!”

      nhìn lâu tin nhắn này, cho đến khi đèn màn hình tắt, còn nhìn thấy gì nữa.... .....

      Ngón tay mảnh khảnh của hơi run run, ấn màn hình sáng lên, nhàng cọ xá vào dòng chữ kia, lần nữa nhìn dòng chữ, rồi sau đó, đè nén cảm xúc, khóe môi hơi hơi giương lên: “Cảm ơn em sao? Định cảm ơn em như thế nào đây?”

      trả lời ngay lập tức: “Ha ha, em còn chưa ngủ sao? cứ nghĩ rằng em ngủ rồi cơ. Em thích gì nào? trai mua cho em.”

      muốn cái gì?

      muốn.... ... Ha ha, nghe thấy trong nội tâm của chính mình tiếng cười, trả lời lại: “Em muốn con rùa .”

      “Vì sao? Sao em lại thích rùa ???!!!”

      Tin nhắn trả lời của đến, còn rất nhiều dấu chấm than sau dấu hỏi.

      giải thích, rùa sinh ra là thiên địch của số người.... .......

      Nhưng lại trả lời như thế, chỉ lẳng lặng chờ, tin nhắn của đến liên tiếp:

      “Đổi cái khác sao? chán ghét rùa !”

      “Em , mua cái gì quý quý chút, mua cái gì đáng giá cho em!”

      “Đừng bảo có tiền! phải chúng ta có tiền sao? giao hết phí sinh hoạt tháng sau cho em.”

      mua rùa nữa có được ?”

      “Được rồi, rùa rùa , mau trả lời !”

      “Ngủ!” nhắn lại ba chữ, bắt chéo tay trước ngực.

      Điện thoại lại rung lên lần nữa, định xem nhắn đến cái gì. Có chút nóng nực, vén màn lên, gió đêm thổi đến, vẫn rất nóng, nhưng khí rất trong lành.

      hồi ầm ĩ như thế, sao có thể ngủ yên, mơ mơ màng màng khi tỉnh khi ngủ, biết từ lúc nào, gió nóng liền nổi lên, cửa sổ bị gió đập, va vào khung cửa kêu lạch cạch.......

      Việc đầu tiên làm là lấy đèn pin soi xem xét cửa sổ, nghe thanh kia, chắc chắn là chưa đóng cửa sổ, sau đó đem giấy tờ rơi tán loạn mặt đất nhặt lên.

      Mấy người khác cũng lần lượt tỉnh lại, ngoài cửa sổ thủy tinh bắt đầu có tiếng hạt mưa đánh tí tách, càng ngày càng dày đặc, bắt đầu cơn mưa rào mùa hạ.

      “Nguy rồi! Quần áo!” Ngụy Nhã Đan phản ứng đầu tiên, mở cửa, hướng về phía ban công.

      Mấy bạn khác lần lượt ra theo, Ngụy Nhã Đan sờ tìm gì đó trong mấy cái túi áo,tìm thấy chút tiền đưa cho mấy bạn còn lại.

      Mặc dù trời mưa to, cũng có gì đáng lo ngại, nhưng gió to như thế chỉ sợ thổi bay quần áo mất.

      Vì sốt ruột lên lần tay Ngụy Nhã Đan ôm rất nhiều quần áo, có vài món được ôm trọn, gió to quét qua, tay nghiêng ngả, quần áo liền rơi xuống lầu dưới.

      “Của ai vậy?” Mọi người cùng quan tâm.

      Diệp Thanh Hòa phát , chỗ đồ vừa rơi xuống là của và Tiêu Y Đình.......

      Nhìn mưa lớn bên ngoài ban công, chạy nhanh xuống lầu, phi vào trong mưa.

      Chính là động tác chậm chạm, nhặt được chút nào lại đánh rơi cái nhặt trước đó, cả người đều ướt sũng.

      Ôm đống quần áo ướt sũng, trở lại phòng ngủ.

      Ngụy Nhã Đan thấy có lỗi: “Rất xin lỗi, Diệp Thanh Hòa à, tại mình bất cẩn.... ........”

      liên quan gì đến cậu, cậu cũng chỉ có ý tốt.” yên lặng ôm đống quần áo kia giặt lại.

      Giặt xong của cả hai người là gần bốn giờ sáng, mưa cũng tạnh.... .........

      Trận mưa này, là tới đúng lúc.... ....

      đem quần áo vừa giặt xong nặng trĩu phơi, thầm buồn bã, buổi tập hôm nay biết mặc gì giờ?

      Chỉ đến đường cùng, nhớ đến lời Tiêu Y Đình, phải nhờ đến lão Đại vậy, thế nhưng, biết số của lão Đại, chỉ có thể bảo Tiêu Y Đình với .

      tìm được điện thoại, liền gọi ngay cho Tiêu Y Đình. tin nhấn chưa đọc màn hình: “Em , đừng ngủ, chuyện với , ngủ được.”

      liền nhấn gọi, bên kia tắt máy.... .....

      Làm sao bây giờ?

      “Diệp Thanh Hòa, dùng máy sấy tóc thổi !” Ngụy Nhã Đan thấy ngồi nhìn quần áo ủ rũ, nghĩ rằng cũng lo lắng việc hôm nay tập biết mặc gì.

      mở máy sấy, thổi quần áo của hai trước.

      Tiếng máy sấy ong ong, giữa buổi bình minh hết sức ồn ào.

      “Có làm phiền mọi người ngủ ?” dừng lại, tập quân mọi người đều mệt, ai cũng thế, hơn nữa trước đó các ấy còn chuyện đến tận khuya như thế.


      có! Mình ngủ sâu lắm, mẹ mình nếu có ai đó vào trộm mình mình cũng biết!” Vì bất cẩn của mình, Ngụy Nhã Đan vội .

      Chung Gia Nghi cũng : “ có quan hệ gì, Thanh Hòa, cứ tiếp tục thổi , chúng ta đều là chị em, quan tâm chăm sóc bao dung lẫn nhau là điều hiển nhiên.”

      “Cảm ơn.” Mắt thấy phía chân trời xuất rất nhiều vệt sáng trắng, thể chậm trễ.

      Các bạn trong phòng cũng vội vàng ngủ lấy lại sức, nhanh chóng làm khô quân phục của Tiêu Y Đình, còn quần áo của mình mới chỉ đến mức độ còn nước, dưới lầu liền vang lên tiếng gọi của Tiêu Y Đình.

      Bạn cùng phòng xuống canteen từ sớm, liền cầm theo quân trang của Tiêu Y Đình và cặp lồng cơm xuống lầu.

      hai, quần áo của .” đưa lại quần áo cho , vội vàng như bỏ trốn. Bầu trời, sau trận mưa rào, bây giờ tràn ngập ánh nắng ban mai, quả là khung cnahr diễm lệ.

      “Có em là tốt!” tươi cười rạng rỡ, nhận lấy quần áo cùng về phía canteen, “Sáng nay em gọi điện cho là có chuyện gì vậy?”

      Buổi sáng dậy vừa bật máy, liền thấy cuộc gọi nhỡ của .

      “À, có gì đâu, tối hôm qua toàn gửi tin nhắn lúc em ngủ, lúc dậy mới thấy, gọi điện thoại thử xem ngủ chưa.” nhàng bâng quơ giải thích.

      “Ngốc thế! Giờ đấy làm gì còn ai thức hả? Em cho rằng giống em sao?” cười , “Tối hôm qua, ở cùng với Cẩm Nhi đến tận hai giờ sáng, cầm di động.... .......”

      “Ơ, sao em còn chưa thay quần áo? Đợt lát nữa sợ muộn sao?” nhớ , ngày nào cũng mặc đầy đủ quân phục rồi mới xuống lầu cùng ăn cơm, hôm nay sao vẫn còn mặc quần áo của chứ?

      “Hả, để tí em thay, muộn đâu.” thấp giọng .

      lại cười lần nữa: “Chỉ có điều, em định giấu đến bao giờ nữa, lão Đại tuy rằng mặt đen xì, nhưng cũng đến nỗi, bó hồng kia có phải ta đưa hay hả?”

      nhăn mặt nhíu mày, những lời này vẫn còn hỏi.... ......

      thèm để ý đến , tự mình xếp hàng mua bữa sáng.

      Vẻ mặt dương dương tự đắc, được rồi, lại nữa, cứ nhắc đến cái tên thần bí tặng hoa kia, liền trở mặt, rốt cuộc là tên nào mà quan trọng vậy chứ? Quả cũng biết đó phải là lão Đại, bởi vì hỏi mấy bạn trong phòng, mấy ấy cũng đến nỗi ngay cả huấn luyện viên quân cũng biết, chỉ người tặng hoa da cũng đen.

      Chỉ cần đen thôi, ai có thể sánh với lão Đại về khoản này, cho mới nghiễm nhiên liệt ấy vào danh sách nghi phạm.......

      Nếu phải là lão Đại, vậy chỉ còn người, hừ.... .....

      Hôm nay là thứ sáu.

      Diệp Thanh Hòa mặc bộ quân phục ẩm ướt kia tập, sau cơn mưa mặt trời rất nắng, làm cho quần áo mặc người bốc hơi, vừa khô vừa ẩm ướt.

      Cuối cùng hết ngày tập luyện hôm đó, vẫn bộ dạng của mọi ngày, vô cùng mệt mỏi, hôm nay hình như mệt mỏi hơn bình thường, đường trở về phòng ngủ, hai chân giống như còn là của mình.

      “Em .” Tiêu Y Đình ở phía sau đuổi kịp.

      “Em tắm rửa chút, cũng về kí túc xá tắm rửa .” vừa vừa chuyện, cảm giác hôm nay vất vả hơn mọi ngày. Chỉ có điều, có lẽ chủ nhật này, Tiêu Y Đình đòi về nhà.

      “Được rồi, em tắm trước! Thay quần áo này ra, sau đó nghỉ ngơi cho tốt, em xem sắc mặt em khó coi làm sao.” nhìn chằm chằm .

      “Đúng là mệt mỏi .... .....” quay mặt hướng khác, để nhìn thấy, biết, sắc mặt mình bây giờ thực là nhìn nổi.

      “Mệt nghỉ ngơi , tuần nầy chúng ta về nhà nữa, để mang cơm đến cho em, em nhớ ăn cho ngoan.” .

      “Vậy còn ?” nghe ra trong lời của còn có dự định khác, chẳng lẽ là.... .... chủ nhật muốn hẹn hò?

      Chương 107: Hai cuộc sống độc lập.
      Editor: Tinh Di

      Cuối cùng vẫn thể moi từ miệng người tặng hoa là ai.

      Ai, dù sao đây cũng là tính cách của , nếu muốn cái gì, dù có dùng đòn bẩy cũng thể cạy miệng , vuốt lông , có khi mấy ngày sau thèm để ý đến .... ........

      thể nào chịu được đơn, nếu bắt vài ngày , bằng giết còn hơn.... .......

      Bó hoa kia mới chính là trở ngại, làm chướng mắt vô cùng, khiến mấy ngày liền đều phải lải nhải trước mặt hoa hồng tầm thường như thế nào, người tặng hoa hồng lại càng tầm thường hơn!

      Hoa hồng gây ra lỗi lầm gì vậy?

      rất muốn nhắc nhở : Ai là người từng vô cùng tầm thường tặng hoa hồng cho Cẩm Nhi vậy?

      lần thứ n mạnh mẽ lên án hoa hồng.

      Buổi chiều, vừa tắm rửa xong, ở dưới lầu có người gọi : “Em , em .” Cái người oang oang kia ngoài ra còn có người thứ hai.

      nghĩ rằng gọi mình ăn cơm, chạy đến bên cửa sổ, đáp: “Em xuống ngay đây!”

      Sau đó cầm lấy cặp lồng cơm, nhanh chóng xuống lầu.

      Bản thân cũng phải thán phục năng lực thích ứng của mình, quen dần sau hai ba ngày huấn luyện quân vô cùng khắc nghiệt, còn quá khó chịu hay thể chấp nhận, tuy rằng ngày nào cũng mệt chết được, mồ hôi tuôn như mưa, cứ đặt mình xuống gối là ngủ mê man, nhưng dù sao vẫn là trải nghiệm thể quên.

      Xuống dưới lầu nhìn thấy Tiêu Y Đình cũng tắm qua, thay bộ quần áo quân ra, thời tiết đầu thu vẫn hơi nóng, bỏ hẳn áo T-shirt, mặc chiếc sơ mi tím nhạt, rất nghiêm trang.

      hai, nóng sao?” kỳ quái nhìn . Cằm được cạo râu nhẵn nhụi, sợi cũng thấy, vì tập quân nên toàn bộ nam sinh đều cắt đầu cua (tóc ba phân), trông lại càng khỏe khoắn hơn, thế nhưng, trán lại lấm tấm mồ hôi.

      nở nụ cười như hoa đào giữa mùa xuân: “Nóng lắm, nhưng mỗi lần gặp mặt Cẩm Nhi đều rất quan trọng, thể tùy tiện được, hơn nữa, hình như ấy thích màu tím phải?”

      Ách.... .....

      Màu tím.......

      nhớ lại ngày mà gia đình Cẩm Nhi đến thăm nhà họ Tiêu, ấy có mặc bộ váy màu tím, quả thực rất xinh đẹp, rất hợp với khí chất của Cẩm Nhi. Cho nên, bây giờ là sắp gặp Cẩm Nhi chứ phải gọi ăn cơm sao?

      “Em , tới là để bảo với em, hôm nay ăn cơm cùng em được, sắp gặp Cẩm Nhi, em nhớ là ngoan đấy, đừng nhân cơ hội có ở đây mà cùng tên vô lại thuốc chữa kia trốn chơi.” , rất yên lòng, hoa hồng cái kia, vẫn còn in hằn rất trong tâm trí .

      Quả nhiên.... ......

      “À, vậy nhanh , mau.” ôm cặp lồng, tự mình đến canteen.

      Chân trời như bị đốt cháy rực hồng, nhiệt độ lúc hòang hôn cao, tầng khí nóng hừng hực dày phía mặt đất. Cho dù có gió thổi, vẫn nóng vô cùng.

      Chính là, trong nháy mắt xoay người, nhìn thấy cánh tay phải áo sơ mi của có vết dầu mỡ dây vào mờ mờ.

      Vì thế dừng lại, chỉ chỉ chỗ đó : “ hai, chỗ này của bị sao vậy?”

      cúi đầu, vừa nhìn thấy liền nổi giận: “A! Là bị tên ngu xuẩn bưng cơm xô vào lúc xuống lầu đây mà! Giờ mới nhìn thấy!”

      hai, còn ở đây nữa.... .... giặt áo......” Mắt rất tinh, khi cúi đầu còn nhìn thấy cổ áo có vết ố vàng mờ mờ.

      ? tắm rồi mà!” mặt chau mày ủ . Hơn tiếng đồng hồ tắm rửa của .... ..... Hình tượng đẹp đẽ định xây dựng của .... ......

      “... .....” sai sót, quên chuyện này. đại thiếu gia, có bao giờ tự mình giặt quần áo đâu? Nhiều nhất chỉ có mấy lần thẹn thùng tự mang underwear* về giặt.......
      *Đồ lót.

      hai, thay quần áo , quần áo bẩn mang hết sang đây em giặt cho.” dừng lại ở vết dầu mỡ kia, nếu muốn giặt cho nhanh, cũng là khó khăn, lo lắng làm phai màu tím của áo.... .....

      nghe xong ánh mắt liền sáng lên: “ sao? Em , em tốt quá! thay ngay đây!” rất phiền lòng nha! con đường tự lập tự giặt quần áo chính là chướng ngại vật vô cùng lớn, mới có mấy ngày thôi, rất buồn phiền.

      Diệp Thanh Hòa cũng nhân cơ hội này trở về phòng, mang theo ít tiền.
      Đợi ở bên ngoài kí túc xá lúc, mới thấy tự xa lại mang theo bao lớn, áo sơ mi người vẫn còn.

      “Em , hai bộ đồ quân này vẫn chưa kịp giặt đâu! Ngày cũng phải mặc! Còn chỗ này nữa, em giặt sạch hộ nhé!” đem cả đống lớn giao cho .

      thay áo sơ mi khác rồi, áo sơ mi tím vừa nãy cùng rất nhiều bộ đồ khác giặt rồi cũng như được gói lại, đưa hết cho giặt lần nữa.

      “Được rồi.” cúi người xuống nhìn, “Sao có tất?” Cũng có cả underwear.... .....

      “Cái này.... ...... mua hai mươi đôi.......” Ở nhà thỉnh thoảng tự giặt mấy cái vật ấy còn được, chứ hàng ngày đều phải giặt chúng...., chịu được! Vì thế, mang tinh thần vô cùng hăng hái mua hai mươi đôi tất, hai mươi chiếc underwear.

      Diệp Thanh Hòa đánh giá chút, cảm thấy chắc chắn hề e ngại mang tất cùng underwear dùng rồi đến cho giặt, chậm rãi hỏi câu: “ hai, phải mặc lại hai thứ đó đấy chứ?”

      cười hắc hắc, xem như thừa nhận: “Em , phải em mưu kế như thần đấy chứ?”

      Quả đúng là làm thế, hai mươi thứ kia phải về nhà mới có thể mua.... ......

      Mặt có chút thay đổi nhìn : “Quân phục ngày hôm nay đâu? định hôm nay chơi về mới giặt sao? Liệu sáng mai có kịp ?”

      “... .......” có chút ngượng ngùng nở nụ cười, “Chính là thể, nên định... mặc bẩn tới.... ... Nếu có thể nghĩ cách mượn của lão Đại bộ.... ...”

      “Ha ha......” cười tiếng, giống như cười gượng, “ bộ sao có thể đủ được, tính xem còn bao nhiêu ngày, xin lão Đại bao nhiêu bộ, mỗi ngày bộ.... ......”

      Hai mắt sáng ngời: “Ý kiến hay!”

      “... ........” còn lời nào để ....... Lấy tiền ra đưa cho : “Cầm .” Đưa bạn chơi sao có thể tay chứ?

      Vẻ mặt vô cùng vui vẻ: “Em , em thực quá tốt, quá hiể lòng ! đây, em !”

      Đối với phản ứng của , chỉ có thể thở dài, cho chủ động cầm tiền để tiêu tự do lại cần, sao lại có thể thư thái dù mất mặt đến trước mặt xin tiền như thế?

      Đây là cái tư tưởng gì?

      hai, về sau đừng lại tất, cứ đưa đến em giặt cho!” đuổi theo bóng lưng câu.

      quay đầu cười: “Được!”

      Nụ cười trong chớp mắt kia, thực vô cùng đẹp, cảnh nền rộng mênh mông, sắc hồng nổi lên giữa nền trời, bóng của nhánh cây xinh đẹp bắt ngang, đều nguyện vì mà làm nền, trong con mắt nước mùa thu như thêm mềm mại, tuyết mùa xuân thêm mịn nhẵn.... ....

      nhìn theo bước chân rời , đến tận phía chân trời cháy đỏ rực, dần dần càng ra xa khỏi tầm mắt .... ...

      Ăn uống qua loa, liền bắt đầu giặt quần áo cho .

      Hai chậu lớn, cuối cùng cũng giặt xong, giặt giũ vất vả, vẫn còn chiếc áo sơ mi tím kia, vì bị dính dầu mỡ nên giặt thế nào cũng sạch được, vì thế, còn cố gắng lên mạng tra phương pháp, vì thế bê được hai chậu quần áo ra ngoài, hết gần hai tiếng.

      ban công kí túc xá của nữ sinh treo quần áo của nam sinh, quả là phong cảnh thu hút người nhìn.

      Vài người bạn ở kí túc xá cùng giặt đồ với cũng rất tò mò, chờ giặt xong, Ngụy Nhã Đan nhịn được liền hỏi: “Diệp Thanh Hòa, cậu giặt quần áo cho ai vậy? Là bạn trai sao?”

      , là hai mình.” thản nhiên trả lời, cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn lên giường ngủ ngay.

      “Thanh Hòa, cậu giặt hết toàn bộ quần áo của hai cậu sao?” Lần này người hỏi là Chung Gia Nghi.

      “Phải.” lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, lại đặt xuống.

      phải là cậu mệt chết sao?” Chung Gia Nghi lại hỏi.

      “Đúng thế.... ...... ...” Quả mệt chết được, nhưng cũng phải vì giặt quần áo, mà vì tập quân quá mệt, ngày nào cũng rất buồn ngủ.

      “Sau này mình có thể giúp cậu!” Lời Chung Gia Nghi vừa thốt ra, cảm nhận được ánh mắt của mọi ngườ trong phòng dồn lên người mình, cso chút xấu hổ, cười cười: “Chúng ta phải là bạn tốt sao? hai của cậu còn nhờ mình chăm sóc cậu nữa.”

      quay đầu mỉm cười: “Cảm ơn, nhưng dù sao mình cũng cần, bạn nghỉ trước .” xong, buông màn xuống, tự giam trong gian bé kia, đừng muốn, cho dù có bằng lòng, với cái tính tình kia của hai, là người ưa sạch có tiếng, liệu có thể chịu đựng được việc quần áo của mình nằm trong chậu của người khác, bị dính mùi của người khác?

      Nhắm mắt lại, mệt mỏi nhanh chóng bao phủ , rất nhanh, liền chìm vào giấc ngủ, thế nhưng, vẫn thể ngủ yên, mấy bạn dường như biết mệt mỏi, vẫn tiếp tục buôn chuyện, thỉnh thoảng còn cười lớn. Tuy ngủ, nhưng vẫn nghe ràng tiếng cười, thậm chí cả tiếng các ấy giục tắt đèn, ngủ. Lại nữa, dù đèn tắt nhưng các vẫn thể yên ắng để ngủ, nằm ở giường vẫn còn chuyện, hình như là về thầy huấn luyện đẹp trai nào đó.... .......

      Hơn nữa, chính lòng cũng yên, thấp thỏm chuyện gì đó, lại nhìn ra quần áo của hai ngoài ban công, biết quân phục có khô kịp cho ngày mai hay ?

      Chất lượng giấc ngủ đêm nay có vẻ tốt lắm.... .........
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :