1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Luật sư phúc hắc

      Chương 6: Vợ chồng

      Tiêu gia, cái nơi này luôn khiến cho nội tâm của tràn đầy mâu thuẫn.

      Sau khi tắm rửa xong, mặc vào chiếc áo ngủ ba năm trước đây của mình nằm ở giường.

      Căn phòng này từng thuộc về , tất cả đều vẫn như lúc vừa rời , ngay cả quần áo treo trong tủ vẫn còn chỉnh tề theo thứ tự thích, nhất là bộ chữ tường kia, giống hệt với bài từ của Tô Mạc Già treo trong phòng làm việc của Tiêu Y Đình, chỗ bất đồng là bức này bị xé rách, về sau được chắp vá lại, lồng ở trong khung kính.

      nhìn chằm chằm lên bức chữ này, lập tức rơi vào trầm tư.

      Chợt nghe tiếng vang lớn, cửa được mở ra, người khác mặc bộ quần áo thể thao màu trắng vào, mặt mày sáng láng cười tươi như hoa, trực tiếp bổ nhào lên giường , nằm ở bên cạnh .

      kinh ngạc nhìn chằm chằm, nửa hí mắt, dáng vẻ lười biếng mà buồn ngủ: “Vợ chồng phải nằm ngủ cái giường sao? Cũng phải chưa từng ngủ chung... Chăn!”

      xong liền chui thẳng vào chăn của , thuận thế còn khoác tay lên eo của nữa.

      Cùng nhau ngủ chung? Ý của là gì khi lời này?

      Mà hình như cũng dự liệu được phản ứng của , liền vùi đầu vào trong hõm vai , khó chịu ngột ngạt mà : “Đừng làm rộn, mệt quá, ngày mai còn ra tòa nữa....”

      Dáng vẻ kia của , đúng như là mệt đến cực điểm rồi........

      Trong nháy mắt lúc còn do dự, lại nghe mơ hồ khẽ : “ tội! Ngủ lõa thể vẫn thoải mái hơn......”

      Cả người liền căng thẳng, muốn phản ứng, vành tai lại truyền đến tiếng hít thở trầm nặng, đầu vừa ngả lên gối liền ngủ mất rồi sao? mệt như vậy?

      Đầu óc dần dần tỉnh táo lại, nhưng khỏi lại cảm thấy buồn cười.

      còn là thiếu nữ non nớt chuyện gì cũng hiểu nữa rồi, mặc dù duy trì thân thể hoàn bích, nhưng chuyện nam nữ cũng coi như biết được chút ít, có lẽ từ lúc mười sáu tuổi bắt đầu cho đến bây giờ, Tiêu Nhị thiếu gia vẫn ngủ cùng với , đúng là có tiếng mà cũng có miếng....

      Lúc trước, tất nhiên thể lọt vào mắt của , nhưng hôm nay thế nào cũng trổ mã đầy đủ, dáng người coi như cũng có lồi có lõm, hình như, đối với vẫn có lực hút gì.........

      Bất quá đây cũng chính ước muốn của , giữa , vẫn muốn có quá nhiều liên quan......

      Mà đầu vai càng ngày càng thấy nặng, cả người cũng thoải mái hơn, ngủ thiếp .....

      khỏi lại suy nghĩ, phàm là vợ chồng, bình thường phải là vợ gối đầu lên tay của chồng chứ? Mà hai người bọn họ thế này, hoàn toàn tương phản ngược lại, có thể , cho tới bây giờ vẫn luôn tương phản.......

      Vợ chồng.

      Cái từ này lặp lại lần nữa ở trong đầu của , trong lòng vẫn ngừng hồi tưởng lại.

      Chính cũng biết, mình và , như thế nào liền tới bước này....

      Chuyện cũ trước kia, ùn ùn kéo đến.

      ở trong hồi ức dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Sau khi ngủ say, người tựa vào vai liền mở mắt, dưới ánh đèn, ngưng mắt nhìn làn da trắng như sứ, chẳng khác gì bông hoa sen thơm ngát, thời gian ba năm, lột xác thành con thiên nga trắng ưu nhã, cũng tìm được tì vết của con vịt con xấu xí trong quá khứ kia nữa rồi.....

      Con vịt con xấu xí, xấu xí.............

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Ngày mùa hạ năm ấy.


      Tiêu Y Đình vĩnh viễn cũng quên được ngày đầy nắng năm ấy, , Ninh Chấn Khiêm, cùng với Tả Thần An cầm đầu, dẫn theo đám tay sai trong đại viện, đánh cho bọn ở đại viện bên cạnh trần thừa sống thiếu chết.

      là con trai, có ai mà đánh nhau, đánh khi tới lớn? Hơn nữa lại còn là thiếu niên trong đại viện, trời sinh có khí chất hùng cậy mạnh ngay cả người tao nhã như Tả Thần An đến đánh nhau cũng là kém hung ác chút nào, nhưng vấn đề cũng hoàn toàn nằm ở chỗ này.

      Từ đến lớn, số lần mà ba bọn họ đánh nhau nhớ , cho dù có bị cha mẹ quản chế chặt chẽ cùng xử lý nghiêm khắc nhưng hình như theo ngày tháng mức độ giận dữ của các bậc phụ huynh ngày càng gia tăng.

      Có ba nguyên nhân sau:

      Thứ nhất, liều mạng, , tay của Tiểu Tam Tử Thần An bị thương, bác sĩ thiếu chút nữa thương tổn đến gân cốt, thiếu chút nữa thể tiếp tục đánh dương cầm nữa.

      Chuyện Thần An thể đánh đàn chính là chuyện đại , đồng nghĩa với việc phá hủy tương lai của cậu ta, trong phút chốc ánh mắt kia chỉ kém nước chém thành trăm mảnh.

      Thứ hai, cha của tiểu tử bị đánh kia cũng là đối tượng chọc nổi, trực tiếp tới đại viện xin lỗi, tuy là đến xin lỗi, kì thực là đến làm khó dễ, để cho ba người cha của bọn họ đều thể ngẩng đầu lên nhìn người.

      Thứ ba, nguyên nhân lần này đánh nhau là do , vốn nhịn tên hỗn tiểu tử này lâu rồi, lần này nó cư nhiên lại dám đào góc tường nhà , để cho Tiêu nhị thiếu làm sao ngẩng cao đầu nhìn mọi người được chư? Ninh Đại cùng với Tả Tam tất nhiên cũng thể khoanh tay đứng nhìn nổi huynh đệ của mình chịu uất ức, liền mang theo an hem trong đại viện đánh cho hỗn tiểu tử kia dậy nổi. . . . . .

      Vì vậy, khi cha già nghe gây ra động tĩnh lớn như thế, mặt cũng tức đến xanh xao. . . . . .

      may mắn vì sức khỏe của cha mình vẫn vô cùng tốt, bệnh cao huyết áp cùng với bệnh tim cũng ghé thăm, nếu lo lắng cha già vì vậy liền ngã dậy nổi. . . . . .

      Dĩ nhiên, người cuối cùng ngã xuống dậy nổi lại chính là . . . . . .

      lúc đó gần mười tám tuổi! Mười tám tuổi được coi là trưởng thành! Cha già sau khi trở về vậy mà còn bắt cửi hết quần áo, dùng dây lưng đánh cho thương tích đầy mình. . . . . .

      Cha làm như vậy là có lý do . . . . . .

      Mỗi lần bị đánh, mẹ đều bước ra che chở, nhưng lúc này, mẹ chỉ đẩy cửa ra ghé đầu vào xong lập tức lại rụt về, theo tiếng bạo rống của cha già: "Chuyện đàn ông, phụ nữ đừng đến nhúng tay vào!", mặt của mẹ già sung huyết đỏ bừng, cũng dám mở cửa, chỉ ở ngoài cửa ríu rít khóc mãi.

      Vậy mà mặc kệ mẹ có khóc thế nào, lần này cha vẫn rất quyết tâm muốn thu thập , người mặt đều bị dây lưng quất, khiến cho ước chừng tháng dám ra cửa gặp người. . . . . .

      Cái này, vẫn tính là bết bát nhất!

      Chuyện của đàn ông, coi như huấn luyện là xong! Qua tôi luyện trở thành thân mình đồng da sắt!

      Hỏng bét chính là cha cư nhiên cho làm thủ tục chuyển trường cho , gì là đừng có làm hại tiền đồ tốt của Lão đại và Tả Tam, sao lại đến hai người bọn họ gieo họa cho chứ?

      Cái này, cũng còn chưa tính là gì!

      Để cho còn đất dung thân chính là cha còn mang phiếu điểm giơ trước mặt , để cho nhìn "Chiến công vĩ đại" các môn đều bị giương cờ đỏ của mình, sau đó liền đứng ra làm chủ, để cho lưu ban ở lại lớp. . . . . .

      Lưu ban? ! cách khác, trong lúc Lão đại và Tả tam vui mừng hào hứng kết bạn mới lại phải học lại lớp mười ? Chuyện này trở thành chuyện cười trong suốt cuộc đời của Tiêu nhị được ? Đây là muốn để cho sống bằng chết sao?

      Nếu như cho rằng đây là chuyện ức chế nhất, vậy sai lầm rồi, chuyện chân chính để cho cả đời sống bằng chết bây giờ mới đến. . . . . .
      Sue ú thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Em .

      Buổi tối trước khi vào học, cha ra khỏi cửa mấy ngày, lúc trở

      Về lại dẫn theo

      Nhớ ngày ấy và lão đại, lão Tam điên cuồng đánh bong rổ cả buổi chiều, ôm trong long bi thương vì phải cùng huynh đệ mình “Trời nam đất bắc” cùng với đầu đầy mồ hôi về nhà, lại phát con nhóc xa lạ ngồi trong phòng khách. Con nhóc này ước chừng khoảng mười ba mười bốn tuổi, người gày tong teo, ăn mặc mộc mạc mang đậm chất quê, hơn nữa còn để tóc mái che phủ kín trán, mặt đeo đôi kính đen to, nên hoàn toàn nhìn con bé này mặt ngang mũi dọc như thế nào, duy nhất có thể xác định chính là, ta nhất định còn là học sinh sơ trung, nhưng biết tại sao ại ngồi ở đây, mà cha đối với ta lại vô cùng khách khí…

      “Hi” đẹp trai, tươi tắn, tay xoay xoay quả bong, mỉm cười chào hỏi, tuy có nhiều mặt tốt, nhưng lễ phép tối thiểu vẫn phải có.

      “Hi cái gì mà hi? Gọi em !” Tiêu Thành Hưng đen mặt lại, trừng mắt liếc cái.

      “Em… …?” Tiêu Y Đình mắt chữ O mồm chữ A hồi lâu, mới phản ứng được, ném quả bong rồi vọt tới bên cạnh cha, vừa nháy mắt với ông, vừa lôi kéo..

      Xong rồi! cha mắc phải sai lầm lớn! ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt thôi ! Thế nhưng còn tặng cho người em nữa! thế còn dám mang về nhà?! Nếu để cho mẹ biết, còn long trời lở đất sao?! Cha thong minh đời sao lại nhất thời hồ đồ như thế chứ?

      được! mặc dù cha đánh trận thừa chết thiếu sống nhưng là người trưởng thành, muốn duy trì hòa thuận đoàn kết của cái nhà này! Việc cấp bách là thừa dịp mẹ còn biết nhanh chóng mà giấu con nhóc xấu xí này giấu .

      Nhưng cha có phải đầu óc chậm tiêu hay mà lại hiểu ý tứ của chứ? Lại nhìn rống to: “Tặc tử còn đứng đấy làm mặt quỷ? Đây là con của người bạn tốt của cha, về sau sống ở nhà chúng ta, học chung với con!”

      À.. . hóa ra là như vậy…. hại sợ bóng sợ gió phen.

      cười ha ha, tựa như thân quen lâu, bày ra phong thái của người trưởng: “Em , tên là gì? Học lớp mấy? yên tâm, có nah trai ở đây, ai cũng dám bắt nạt em.”

      phải Tiêu Y Đình mạnh miệng, mặc dù đổi trường học mới, nhưng chưa đến tháng, lập tức có thể trở thành nhân vật lớn, đại ca được ủng hộ rầm rộ..

      Con nhóc kia mặc dù chậm chạp quê mùa, nhưng tư thế ngồi lại cực kì đoan chính, “Cám ơn hai, em tên là … Diệp Thanh Hòa, học lớp mười .”

      Lúc con nhóc tên, liền dừng lại đôi chút, tuy nhiên Tiêu Y Đình lại mấy để ý, chỉ cảm thấy người này, tuy dáng dấp rất khó coi, nhưng giọng cực kì dễ nghe, từng câu từng chữ tựa như thần tiên tỷ tỷ gảy đàn vậy, chỉ là, khiến khiếp sợ nhất cũng phải là giọng của ta, mà câu “học lớp mười ” sau cùng kia…

      …. Bao nhiêu tuổi….?” nhìn từ nhìn xuống dưới, khóe môi co quắp, con nhóc này nhìn thế nào cũng giống học sinh cấp ba?

      Diệp Thanh Hòa cũng trả lời , Tiêu Thành Hưng nghe thấy câu này, mang theo ý cười lạnh, hỏi: “Bao nhiêu tuổi? Thanh Hòa mới mười sáu tuổi,nhưng thành tích rất ưu tú, từ lớp năm tiểu học liền trực tiếp nhảy đến lớp sơ trung, còn con sao? Cha còn thấy xấu hổ thay! Từ nay về sau theo em học tập tốt, hiểu gì cứ hỏi con bé, luca ở trường học đàng hoàng chút cho cha, em ấy với con học cùng lớp, cha thông qua em ấy mà hỏi tình hình học tập của con.”

      “Cái gì?!” Tiêu Y Đình thất thanh kiêu lên, con nhóc xấu xí mới mười sáu tuổi còn chưa nảy nở hết lại đứng ngang hang với thanh niên mười tám tuổi siêu cấp đẹp trai như , đúng là quá mức chênh lệch rồi, chẳng khác gì đem sông ra mà so với biển. Muốn mỗi ngày ngại học hỏi nha đầu xấu xí kia kẻ dưới trướng coi thường như thế nào, giờ phút này khiến cho tức giận nhất là việc cha già cố kỵ mà phái tay mắt nằm vùng đến bên cạnh !

      Mà vạn lần thể ngờ được thế giới này có chuyện bi thống nhất, chỉ có chuyện bi thống hơn! Lời tiếp theo của cha , mới là tin dữ…
      Last edited: 22/12/14
      Sue ú thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Sơ ngộ


      "Con cùng với em giúp đỡ nhau trong học tập, tiền tiêu vặt cũng tăng gấp đôi. . . . . ."

      Câu này nghe rất xuôi tai , lòng nhất thời nở hoa, thầm tính toán con nhóc kia làm sao biết tiêu tiền? Cho nên chẳng phải chiếm hết tiện nghi sao? Nhưng lời tiếp theo lại lập tức đưa vào trong hầm băng. . . . . .

      "Toàn bộ tiền giao cho em con quản lý trông nom, bình thường tiêu xài như thế nào toàn bộ do con bé lên kế hoạch.Về phần cá nhân con muốn mua thứ gì, cần phải hỏi qua con bé, nó đồng ý con mới có thể mua!"

      Vẻ mặt của Tiêu Thành Hưng đầy nghiêm túc tỏ là mình phải đùa, Tiêu Y Đình nhất thời cảm thấy bầu trời của mình như tối lại, xù lông tại chỗ: "Cha! Ngài phải uống nhiều. . . . . ."
      Lời còn chưa dứt, liền nghe tiếng vang lớn, Tiêu Thành Hưng vỗ lên ở bàn trà "chát" cái, làm cho cốc nước trước mặt của Diệp Thanh Hòa cũng rung lên theo: "Càn rỡ! Càng ngày càng ra thể thống gì! Ta nghĩ con nhiều năm đền sách cũng uổng công rồi ! Bắt đầu từ học kỳ này, con phải học hành quy củ cho ta! Đừng có gây thêm chuyện phiền toái cho ta nữa! Nếu , nghỉ đông liền đưa con đến chỗ ông nội, cần trở lại nữa!"

      ". . . . . ." Tiêu Y Đình lập tức im miệng, trong lòng mặc dù phục nhưng cũng dám tiếp tục nhiều chuyện nữa, cũng biết chuyện vĩnh viễn trở lại là thể nào, nhưng việc đến chỗ của ông nội, chịu đủ tư vị huấn luyện từng được hưởng qua , chẳng khác gì lột da cho xong. . . . . .

      Tiêu Thành Hưng rốt cuộc thấy con trai lên tiếng, hừ lạnh đôi câu tỏ vẻ cảnh cáo cũng liền thôi, vừa đúng lúc người giúp việc thông báo cơm chuẩn bị xong, Khương Ngư Vãn từ lầu xuống, dịu dàng : " phải tài xế đón Thành Trác rồi sao? Sao mãi vẫn chưa trở lại? Sắp ăn cơm rồi !"

      Nhắc tới cái tên này sắc mặt của Tiêu Y Đình càng thêm tối sầm, ủ rũ cúi đầu.

      "Chắc cũng sắp tới rồi, phòng ốc thu thập xong chưa? Cho Thanh Hòa xem trước chút." Tiêu Thành Hưng quay đầu lại với vợ mình.

      Khương Ngư Vãn khẽ mỉm cười đáp: "Thu thập xong rồi, Thanh Hòa, theo ta."

      "Dạ, cám ơn bác , phiền toái bác rồi." Diệp Thanh Hòa cẩn thận đứng lên trả lời.

      chưa từng nghĩ tới mình ngày như thế, càng nghĩ tới đến ở trong gia đình xa lạ, hơn nữa còn phải coi nơi này là nhà của mình. . . . . .

      Tiêu Thành Hưng dẫn vào cái nhà này, ông vốn là bạn tốt của cha mẹ , vô cùng chân thành mà nhân hậu, có thể cảm nhận được là ông lòng muốn dẫn về nhà mình.
      Trước khi đến đây ông đem tình hình của Tiêu gia với , Tiêu Thành Hưng chính là cả của Tiêu gia, ông mở công ty kinh doanh vàng bạc đá quý trong nhà có hai người con trai, con cả là Tiêu Y Bằng, du học ở nước ngoài, lão Nhị là Tiêu Y Đình, cũng giống như học lớp mười , dĩ nhiên, cũng cường điệu kể về số tình huống của người con thứ hai, bởi vì dù sao cũng cùng học lớp, chỉ là, nghe danh bằng gặp mặt, vừa mới gặp quả nhiên liền để cho mở rộng tầm mắt. . . . . .

      theo Khương Ngư Vãn lên lầu, đến trước cửa căn phòng, cửa phòng vẫn mở, Khương Ngư Vãn nhàng với : "Phòng ở đây, cháu xem thử xem có chỗ nào thích với bác, thiếu cái gì cứ , đến đây rồi, coi nơi này là nhà mình thôi."

      Diệp Thanh Hòa là cực kỳ thông tuệ, nhạy cảm, huống chi còn ở trong thời kỳ vô cùng nhạy cảm này, xúc giác lại cực kỳ nhạy bén, mơ hồ cảm thấy lời này của Khương Ngư Vãn vốn rất chu đáo nhiệt tình, nhưng, lại cảm nhận được lạnh lẽo chút nên có, giọng êm ái giống như gió thu phất qua, vội vã liếc mắt nhìn mặt của Khương Ngư Vãn, hình như, cũng tìm được nụ cười dịu dàng trong phòng khách đâu nữa.
      Sue ú thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Cháu nên gọi ấy là gì?

      Nội tâm căng thẳng, lại càng thêm cẩn thận mà trả lời: "Vô cùng tốt rồi ạ, cháu rất thích, bác cực khổ rồi"

      Khóe môi Khương Ngư Vãn hơi cong lên: "Vậy tốt, cháu cũng đừng khách khí ."

      Diệp Thanh Hòa cảm thấy có lẽ là mình quá đa tâm, sao lại thấy khóe môi của Khương Ngư Vãn hình như có chút cứng ngắc. . . . . .

      " đâu ạ, cám ơn bác ."

      Khương Ngư Vãn gật đầu : "Được, vậy cháu thu dọn đồ đạc chút rồi xuống ngay ăn cơm, vốn bác muốn sắp xếp thay cháu , nhưng chỉ sợ hơi bất tiện, cho nên. . . . . ."

      "A, có gì bất tiện đâu ạ, cháu chỉ dám phiền bác nữa, tự cháu làm là được." vội .

      Vì vậy Khương Ngư Vãn liền xoay người xuống lầu, lúc này Diệp Thanh Hòa mới bắt đầu quan sát căn phòng, đồ dùng được làm từ gỗ lim, cổ kính, tinh sảo càng thể gu thưởng thức tầm thường của chủ nhân nơi đây, đặc biệt là bàn trang điểm được thiết kế theo phong cách cổ xưa, nếu ngồi ở trước gương trang điểm, có mấy phần giống với tiểu thư khuê các cổ đại thời xa xưa.

      bàn sách để hai ống đựng bút bằng ngọc, trong đó cái cắm các loại bút lông, cái khác để bút máy và bút chì, truyền thống và đại tách nhau ra, tỉ mỉ, cẩn thận.

      cầm ống đựng bút lông lên nhìn kỹ, hoàn hảo, sắc ngọc thanh thúy, mặc dù là giống với ngọc thượng hạng, nhưng cũng được coi là trân phẩm, phù hợp với tuổi tác và thân phận của , nếu cũng thấy thoải mái khi dùng chúng. Đồ dùng đều tốt, sáng rỡ, thân còn khắc cả hoa văn mai lan trúc cúc nữa. Nhìn lại ống đựng bút lông, có thể thấy được thư pháp của Khương Ngư Vãn cực tốt.

      Cũng có tâm tình chú ý tới đồ đạc trong căn phòng mới, sở dĩ quan sát, là bởi vì sợ bản thân phạm phải sai lầm.

      Dưới lầu chờ cơm, cũng dám trì hoãn quá lâu, mở valy ra, nhanh chóng dọn dẹp hành lý.

      mang theo quá nhiều đồ, bác Tiêu cần phải mang theo cái gì vì ở Bắc Kinh đều có, cho nên chỉ cầm vài bộ quần áo, cho vào trong tủ. Vật dưới đáy valy, chính là báo bối mà quý trọng nhất —— ảnh chụp chung của và cha mẹ cùng với bức chữ.

      Vốn muốn đem hình đặt ở bàn học, đem chữ treo lên, nhưng nghĩ đến những điều bác Tiêu , liền dẹp bỏ ý niệm kia . Chữ, cho vào trong ngăn kéo, hình. . . . . .

      cầm tấm hình, mặt đầy đau buồn.

      Đây là ảnh chụp cả gia đình trong ngày kỷ niệm hai mươi năm kết hôn của cha mẹ , lúc đó, ngồi ở giữa cha mẹ, nở nụ cười thỏa mãn mà hạnh phúc. . . . . .

      Lầu dưới truyền tới tiếng ồn ào cắt đứt suy nghĩ của , lau giọt lệ ướt át nơi khóe mắt, đem hình bỏ vào trong ngăn kéo, vội vàng xuống lầu.

      Trong phòng khách có thêm cậu bé bảy tám tuổi, mặt tròn như quả trứng, mũi cao, mắt to sáng rỡ, hết sức cơ trí đáng , làn da có lẽ là do hiếu động nghịch ngợm mà đỏ bừng lên.

      chưa lên tiếng, ngược lại cậu bé phát ra trước, cười hì hì : "Ah, khách nhà chúng ta tới rồi?"

      Nhà? tinh tế chú ý tới chữ này, bác Tiêu trước đó cũng trong nhà còn có người như vậy?

      "Thành Trác, ấy tên là Diệp Thanh Hòa, về sau ở lại nhà của chúng ta, em phải gọi ấy là. . . . . ." Tiêu Thành Hưng ràng muốn bảo vệ , ngay cả lời nên cũng thay trước, chỉ là lời dừng lại ở đây, phảng phất như suy tư cùng do dự.

      ra là cậu bé chính là Thành Trác. . . . . .

      " tốt quá! Chào chị, em tên là Tiêu Thành Trác, chị có phòng chưa? Dứt khoát ở cùng phòng với em !" Tiêu Thành Trác chạy thẳng tới chỗ , thân thiết nắm tay, trong ánh mắt sáng ngời tràn đầy thiết tha.

      Tiêu Thành Hưng im lặng, gì nữa mặc cho Tiêu Thành Trác hoạt náo, còn người khác trái lại hề vui mừng giống như vậy chút nào, "dứt khoát" đứng lên kháng nghị: "Cái gì? Chú gọi ấy là chị? ! Vậy cháu nên gọi ấy là gì?"

      Diệp Thanh Hòa cũng hiểu ra sao, cùng hiểu tình huống trước mắt là cái gì nữa .

      Tiêu Thành Trác nháy mắt đáp: "Tôi là chú của cháu, chị của tôi, cháu nên. . . . . . Gọi là ! cả, có đúng ?" Câu cuối cùng này chính là hỏi Tiêu Thành Hưng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :