1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70.2:

      cho biết, muốn ngừng đọc bài khoá, là bởi vì lúc ngủ say chìm trong bóng tối, trong mộng, mình thầm giãy giụa ở thế giới an tĩnh này, mình nằm trong bầu khí yên tĩnh liền thấy độc đến đáng sợ, phải nghe thấy thanh nào đó, muốn cảm nhận được, bản thân phải mình. . . . . .

      cũng biết mình phải đọc đến khi nào mới thôi, lúc ấy cũng ngủ thiếp , có ai bảo ngừng, liền tiếp tục đọc, vừa đọc còn vừa chú ý đến nhiệt độ của , tiếp tục dùng khăn lạnh lông chườm mát cho , cho đến lúc đọc mệt rồi, mắt cũng nhíu lại liền tựa vào đầu giường, nằm nghiêng tiếp đọc, cuối cùng, hoàn toàn biết mình đọc cái gì, chỉ cảm thấy bầu khí chung quanh tràn ngập mùi vị đặc biệt, là mùi thơm nhàn nhạt người cùng với mùi mồ hôi pha trộn với hơi thở, chỉ thuộc về khuê phòng mới có nữ sinh, nghĩ đến đây tâm trạng có chút nhốn nháo.

      Có điều lại bị mệt mỏi tập kích dồn dập, rồi sau đó liền tựa vào đầu giường tiến vào mộng đẹp, tay buông lỏng, sách rơi xuống. . . . . .

      Diệp Thanh Hòa có thói quen dậy sớm, đồng hồ báo thức luôn vang lên khi trời còn chưa sáng.

      Ngày hôm sau trời vừa tảng sáng, hai người họ đồng thời bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức.

      vẫn vùi mình ngủ ở trong chăn, mà , người lệch ra rìa giường, cứ thế ngủ suốt đêm.

      Khi mắt đối mắt phát tồn tại của đối phương vội vàng nhảy dựng lên, đứng cách xa giường của : " lấy nước ấm cho em uống thuốc!"

      Cảnh tượng tối hôm qua, tất cả lại dần dần tái ràng trong đầu.

      Bị bệnh, đau đớn, nhớ lại, tiếng đọc sách, còn có cả bàn tay bụng . . . . . .

      Đúng là đêm vừa xốc xếch lại vừa hoang đường. . . . . .

      Vậy mà, giờ phút này, chỉ nhớ tới đêm hoang đường đó, nhưng chưa từng nghĩ, trong cả cuộc đời mình cũng chỉ có đêm như thế, có ai trong đêm thu có hương hoa quế bat thoang thoảng, dùng bàn tay ấm áp xoa dịu nỗi đau đớn cho mình, có ai đọc sách tiếng gần như cả đêm giúp yên giấc;

      Cũng giống như , cũng bao giờ, cả đời này có buổi tối nào giống như tối nay, trong lòng thiếu niên trẻ trung u mê, dùng phương thức ngây thơ nhất ngu ngốc nhất che chở cho khác. . . . . .

      Trong nhà vẫn chưa có ai rời giường, xuống lầu lấy nước ấm, mang lên cho ăn thuốc.

      Trời vẫn lờ mờ, khiến gian trong bóng tối có thêm chút thân mật, rút gần khoảng cách, khiến yếu ớt cùng với ưu thương cũng mai danh tích, còn , lại khôi phục lại tỉnh táo và lạnh nhạt thường ngày.

      Đối với việc cả đêm bận rộn, cảm thấy mình tất yếu phải bày tỏ lòng biết ơn.

      " hai, tối hôm qua em khiến phải vất vả rồi, cám ơn.". Giọng điệu rất đúng quy củ, vẻ mặt lại cứng nhắc lạnh nhạt.

      Đây chính là dáng vẻ quen thuộc của em ấy, cho nên cũng cảm thấy kinh ngạc, cười cười : “Đừng khách khí, em là em phải sao! muốn phiền toái đến cha mẹ , vậy trừ ra em còn có thể dựa vào người nào?” Có điều, chưa bao giờ chăm sóc người khác, lại càng hiểu chăm sóc người bệnh như thế nào.

      “Em cũng cám ơn rồi, cũng trở về phòng nghỉ ngơi thôi.”, đây là biến tướng của lệnh đuổi khách, sắc trời cũng sắp sáng choang, người nhà họ Tiêu cũng sắp thức cả rồi, nếu để cho bọn họ phát ngủ trong phòng cả đêm, biết như thế nào?

      “Lợi dụng xong liền đá à?”, cười trêu chọc: “Được rồi, em ngủ tiếp lát , cũng ngủ đây...”

      xong liền ngáp cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền cười : “Em , chúng ta hôm nay có mục nào cần thi đấy, em lại bị bệnh, dứt khoát xin nghỉ học thôi.”

      “Ừm.”, thế này, còn cần thiết đến đại hội thể dục thể thao sao?

      “Vậy... Có thể mật mã cho biết ? Coi như nể tình tối hôm qua chăm sóc em...!” cười hì hì , nếu như có thể đổi lấy mật mã, có cực khổ thêm mấy buổi tối nữa cũng đáng giá...

      được!”, quả quyết cự tuyệt: “Sáng hôm nay ngủ bù buổi chiều phải làm hai bộ đề thi. Tất cả đúng theo như ba mươi giao ước mà làm.”

      “...” tiếng nào ra khỏi phòng của , vẫn vậy, vẫn hết được cái tính trẻ con...

      Trở về phòng, sau khi ngả người nằm giường, rốt cuộc bận bịu đêm, rất nhanh cảm giác mệt mỏi đánh tới, liền chìm vào mộng đẹp, ngủ say sưa, lại có người gọi điện thoại tới.

      “Alo?”, bực mình nhận điện.

      “Lão Nhị, nghe hôm nay các cậu mở đại hội thể dục thể thao? Tôi với lão đại sau khi tan học tới trường của cậu vui chơi chút được ?”, đầu bên kia truyền đến tiếng của Tả Thần An.

      “Chơi cái gì chứ! Tôi tại ở nhà! Hôm nay nghỉ!”, cất giọng ngái ngủ lười biếng.

      “Cậu còn ngủ? Đồ lười thối! Mau dậy !”

      “Đừng có quấy rầy...”, mơ mơ màng màng, suy nghĩ có chút hỗn loạn: “Tối hôm qua ở trong phòng em giằng co đêm, mệt chết tôi...”

      “Cái gì?!”, Tả Thần An gầm lên qua điện thoại: “Đồ súc sinh! Cậu còn là người sao? Em cậu mới có 16 tuổi!”

      Tiêu Y Đình bị quát đến tỉnh táo, chút nghĩ ngợi liền giải thích: “Cậu chém gió, tám đạo cái gì?! Tôi với em ấy chỉ ở cùng nhau mà thôi, chúng tôi chẳng hề làm gì cả!”

      sao? Cậu và ấy cùng giường chung gối? Mà cậu lại hề làm gì cả?” Giọng cợt nhả của Tả Thần An truyền đến.

      “Cái gì gọi là cùng giường chung gối? Cái từ này thích hợp với bọn tôi!” Mặc dù, lời của Tả Thần An quả sai, và em cùng giường chung gối suốt cả đêm.

      thích sao! Cùng giường chung gối vẫn là , tôi sai chứ?”

      Tiêu Y Đình cũng mở miệng phản bác.

      lời nào chứng tỏ ngầm thời nhận? Chẳng qua tôi cảm thấy kỳ quái, cậu và em cậu cùng giường chung gối, mà cậu lại làm gì? Hai người cũng phải là em ruột! Điều này quá phù hợp với hành vi thường ngày của cậu!”, Tả Thần An giống như đào được quốc bảo, ra sức cười nhạo, lại trì hoãn muốn đêm những thứ đào được mang đến bảo tàng.

      “Hành vi thường ngày cái đầu cậu!”. Quả làm muốn mắng chửi người: “Tôi chỉ đọc sách tiếng cả đêm mà thôi/”

      “À?”, câu này còn may, xong câu này liền khiến cho Tả Thần An ở đầu kia cười đến nghiêng ngả, cả người cùng ghế cùng nhau ngã lăn đất: “Người em, cậu cũng đừng đùa!”. Chuyện Tiêu Y Đình học tiếng chẳng khác nào với chuyện mặt trời mọc ở hướng tây vậy, hết sức ly kỳ, có ai tin cả...

      “Tin hay tùy cậu, đừng quấy rầy đây ngủ nữa! Cút !”

      “Đợi nào...!” Tả Thần An cười đến nghẹn, vội từ dưới đất đứng dậy, cố kìm nén đến mức khó chịu: “Để cho tôi có thời gian tiêu hóa tin tức tuyệt thế này chứ, cậu và em của mình nằm ở giường để học tiếng cả đêm, sao? Quả nhiên chuyển trường rồi liền khác, ngay cả phương pháp học tập cũng giống với bình thường, hậu bối như chúng tôi nào có thể hiểu được. Có điều lão Nhị này, tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện.”

      “Chuyện gì?”, chỉ cần lung tung về cái gì cũng được.

      “Nghe bây giờ cậu rất thiếu tiền? Có muốn kiếm ít tiền hay ?”

      Nghe đến chữ tiền, hai mắt trở nên sáng rỡ, cũng thèm so đo chuyện Tả Thần An vừa mới cười nhạo mình, tinh thần nhất thời lên cao gấp trăm lần: “Người em, mau dẫn người chỉ lối cho cậu ?”
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      dunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71.1: Tình cảm giữa chúng tôi chậm chạp giống như rùa.

      Kể từ ngày cuối cùng của đại hội thể dục thể thao cộng thêm cả chủ nhật nữa bọn họ có tận ba ngày để nghỉ ngơi.

      ở nhà họ Tiêu luôn luôn yên lặng, Tiêu Thành Hưng lại bận rộn, Tiêu Thành Trác vân còn , có người , Khương Ngư Vãn cũng tự nhiên chú ý đến việc có bị bệnh hay , buổi tối hôm đó trở thành bí mật giữa bọn họ.

      Tiêu Y Đình hai ngày nay cũng xin nghỉ ở nhà, ban ngày đều ra ngoài chơi bóng với đám Tả Thần An, mỗi buổi chiều khi quay về nhà, bởi vì vận động mà người đầm đìa mồ hôi, có thể thấy được, là thực chơi bóng rổ về.

      Ba ngày, cũng đủ để dần dần bình phục, sáng thứ hai lúc học, trừ việc cảm thấy mệt mỏi, căn bản việc gì rồi, cuộc sống vẫn diễn ra theo quỹ đạo của nó vốn có.

      Sau khi thi giữa kỳ, so với trước kia ngoan hơn rất nhiều.

      Bởi vì còn cơ hội thức suốt đêm để chơi trò chơi, cho nên, tinh lực thực dồi dào, lúc học tự nhiên còn ngủ gật.

      Diệp Thanh Hòa mỗi ngày đều kiểm tra bài vở của , hết cách, vụng về hầu như đều là sao chép. Nếu như sao chép . . . . . . Thở dài tiếng, tất cả đều là nước mắt. . . . . .

      nhớ, có ngày cướp quyển manga của bạn ngồi cùng bàn, mê mải đọc trong suốt tiết hóa, kết quả ngày đó có bài ghi chép.

      Vì chuyện này mà suốt ba ngày thèm để ý tới , cuối cùng liền phạt ở tư thế "Giang rộng chân tay" trong hai giờ, hơn nữa còn vẽ hình con rùa dính vào trán của nữa. . . . . .

      Tình cảnh như vậy Tiêu Thành Trác sao có thể bỏ qua? Phòng của ba người bọn họ ở sát cạnh nhau, Tiêu Thành Trác vừa thấy như thế liền cười lăn cười lộn mặt đất, còn dùng máy chụp hình chụp lại khoảnh khắc hiếm có này, là muốn lưu lại để làm kỷ niệm, bày ra dáng vẻ rằng, nếu như lại phạm sai lầm, liền đem hình này dán lên diễn đàn của trường học bọn họ. . . . . .

      Ngày ấy, Diệp Thanh Hòa cũng bật cười, nhìn rất thân thiết, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, : "Đây chỉ là trừng phạt , lần tới nếu tái phạm bị trừng phạt mạnh hơn."

      Biện pháp mạnh này chính là đóng giả thành con rùa ở trước mặt bạn học cả lớp bò vòng sao?

      Đồ con rùa đáng chết!

      vô cùng hối hận vì bản thân nhất thời ấm đầu đồng ý với điều kiện này của ! Chẳng những có lừa gạt cha già, mà còn để cho rơi vào trong cạm bẫy này mà có cách nào thoát ra được!

      Nhiều năm về sau, Tiêu Thành Trác hỏi , cháu trai, người sợ trời sợ đất, ngay cả thầy giáo và cả cũng hết cách bó tay, tại sao chỉ lần liền nghe lời của chị ấy như vậy?

      ngồi im lặng hồi lâu, còn phải là do cái hiệp nghị con rùa bắt trói lại hay sao?

      Tiêu Thành Trác vừa nghe, chỉ cười cười. . . . . .

      Có vài người, có số việc, phải trải qua thời gian rất dài mới có thể nghĩ ra, chuyện cũng phải tựa như vẻ bề ngoài của nó. . . . .
      Nếu có may mắn nghĩ ra, hãy còn có thể cứu chữa; nếu có người ngốc đến mức cả đời cũng nghĩ thông, kết cục chờ đợi họ cũng chỉ có mất mà thôi…

      thay đổi của , khiến cho thầy giáo rất ngạc nhiên, liên tiếp khen ngợi lớp, có thể khiến cho người ta ngạc nhiên chỉ ở biểu tập trung trong giờ học, mà còn cả việc bắt đầu làm bài tập ở nhà nữa!

      Nhắc tới bài tập, đó chính là nỗi đau thương nhất của !

      biết làm!

      Nhưng biết làm vẫn có người buộc phải làm bằng được!

      tự tay vẽ đầy những con rùa dính lên tường trước bàn học của !

      Chúng lúc nào cũng nhắc nhở , kết quả phục tùng thảm đến thế nào!

      Vậy có thể tham khảo ? Lấy đáp án của tham khảo chút, tài nguyên phải cùng hưởng phải sao…

      Nhưng mà, làm như vậy cũng được!

      với cần phải cùng nhau làm bài! phải chịu biết bao nhiêu tội?! Mấu chốt là có lúc làm xong cũng qua chín giờ rưỡi! Hết thảy chỉ có giờ để chơi trò chơi! Thời gian ít đến đáng thương?! tại hoàn toàn có thời gian để luyện cấp nữa? Nếu phải có lão Tam luyện thay sớm bị người ta bỏ rơi ở góc đường rồi!

      khổ cực như vậy, cuối cùng sao chứ? Còn phải là cho ra đáp án giống y như đúc với sao! Trăm sông dổ về biển, làm sao lại thể để cho quá trình đơn giản hóa chút?!

      Cũng phải là chưa từng phản kháng qua

      từng thực kháng nghị! Cũng thèm làm bài tập! tình nguyện nằm ở giường lãng phí thời gian, lãng phí sinh mạng cũng thèm làm!

      Nhưng cho dù có kháng nghị chút tác dụng cũng có…

      Vậy phải càng đáng thương hơn giờ cũng thể chơi sao?

      Hơn nữa, vẫn ngồi ở phòng của , liều chết với , ngay cả con rùa rụt đầu khốn kiếp kia cũng nhìn chằm chằm, muốn đấu với suốt đêm sao?

      Nhìn chằm chằm vào bóng lưng mỏng manh lại thẳng tắp kia hồi lâu, biết vì sao, lại nhớ lại cảnh đau đớn lăn lộn ở giường đêm hôm ấy, nhớ lại cảm xúc khi lòng bàn tay của an chạm vào làn da mềm mại của khắc kia…

      phẫn hận, tức đến nghiến răng nghiến lợi mà ngồi bật dậy, rồi đến ngồi vào bên cạnh .

      Vì vậy, từ đó các thầy giáo càng có thêm nhiều chủ đề để thảo luận với nhau say sưa: nhìn Tiêu Y Đình làm bài tập là hưởng thụ, chữ viết vừa đẹp, đáp án lại chính xác, cậu bé này đúng là biến hóa đến nghiêng trời lệch đất!

      Bài tập của còn được dán lên bảng học tập của trường, đón nhận ánh mắt sùng bái của dám Vương Triết, chẳng khác như người em của mình tu thành chính quả cưỡi hạc trở về, tựa như khoảng cách của bọn họ cũng càng ngày càng xa khiến cho cảm thấy được tự nhiên. muốn tốt lên như thế? muốn!

      Tờ giao ước tạm thời với ba mươi điều, thường bị Diệp Thanh Hòa lấy ra so sánh, nếu được hạng nhất, đánh dấu phía sau, dần dần, đánh dấu càng ngày càng nhiều, những điều còn lại, cũng nóng vội, muốn thay đổi con người, phải chuyện sớm chiều.

      Mấy ngày sau, vào buổi sáng sáng sớm, trong phòng của Tiêu Y Đình vang lên hiệu lệnh hào hùng.

      Đây là chuông báo thức mà Diệp Thanh Hòa đặt cho , mỗi ngày đều vang lên rất đúng lúc, nhưng mỗi lần đều bị vô tình tắt , sau đó lật người tiếp tục ngủ.

      Hôm nay, cũng ngoại lệ.

      nhắm mắt lại từ trong chăn vươn tay ra, dựa vào cảm giác liền tắt đồng hồ báo thức , trong dạ thầm buồn bực, mỗi sáng đều tắt bỏ đồng hồ báo thức , nhưng con bé này mỗi ngày đều chạy sang gọi dậy!

      Vừa mới chuẩn bị thu tay lại tiếp tục ngủ, liền nghe trong phòng vang lê giọng mềm mại nhưng rất ràng: “ hai, dậy .”

      “À?! Đừng có vào? mặc quần áo đâu!”, nắm chặt chăn đắp lên người mình, muốn nằm im giả chết. bắt dậy sớm để luyện tiếng , còn để cho đường sống nữa hay đây!

      Có thể cho chút thời gian cùng gian hay ? muốn nhúng tay vào tất cả sao? có biết rằng chiếm đóng ban ngày, buổi tối còn xâm chiếm giấc mơ của nữa hay ? liên tục trong nhiều buổi tối luôn nằm mơ thấy , nhưng tuyệt sắc tình chút nào! ! tại cuộc sống của khác gì cao tăng khổ hạnh cả! Cho nên còn tâm tư nghĩ lung tung nữa rồi! Mỗi lần ở trong mơ, đều thấy cưỡi lưng con rùa đuổi theo phía sau buộc phải làm bài tập! Con rùa kia lại chạy nhanh…
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      Dee Deedunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 71.2:

      " hai, lần trước cũng đâu có mặc. . . . . ." Rất dễ nhận thấy, bởi vì cái cớ vô sỉ này mà chạy trốn. . . . . .

      muốn phát điên rồi!

      Lần trước? Lại còn nhắc đến lần trước? Có thể đề cập tới chuyện lần trước nữa hay ? !

      " . . . . . cũng mặc quần! Ngủ lõa thể! Em mau ra !", vẫn khư khư cố chấp! Dù sao nên nhìn hay nên nhìn, cũng đều nhìn thấy rồi. . . . . . Chỉ cần vén chăn lên ép rời giường là được!

      Ai ngờ, lại tới bên giường ngồi xuống, giọng gọi: " hai. . . . . ."

      "Hả?" dậy nổi! gì cũng nghe! tự nhỉ với mình rồi nhắm chặt mắt lại.

      " hai, dậy , cùng chạy bộ với em!", lại .

      ". . . . . ." Ah, phải luyện tiếng sao? kinh ngạc mở mắt ra hỏi: "Em muốn chạy bộ?"

      "Đúng vậy! Em cảm thấy thể chất của mình quá kém! Muốn rèn luyện thêm!".

      ra là vậy. . . . . . vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mơ mơ màng màng: "Em có chạy bộ được đấy? Đừng có cố chạy để lại bị bệnh!"

      "Chính là bởi vì rèn luyện thường xuyên cho nên mới muốn tập! Con người ta, mỗi bước đều muốn vượt qua khuyết điểm của mình! Để trở thành gánh nặng về sau".

      Cái này giống như mượn chuyện của mình để giáo dục người khác phải. . . . . .

      cũng lười muốn nghe!

      "Được rồi, rời giường rời giường!", vừa vừa vén chăn lên.

      "Ah, phải mình mặc quần sao?", kêu lên, đáy mắt sau lớp kính lộ ra ý cười.

      "À? Ha. . . . . . quên, ra là có mặc. . . . . . Ha ha. . . . . .", cười gượng hai tiếng rồi rời giường, mái tóc bình thường được chải chuốt hết sức gọn gang lúc này trở nên rối bù, gương mặt vẫn còn ngái ngủ, cùng với lúc ở bên ngoài luôn để ý ngoại hình, hoàn toàn đảo ngược, mặc dù ánh sáng tốt chút nào, nhưng cũng thấy rất tuấn?

      Nhưng lại hề để ý đến điều này, chân bước xuống giường, nửa người để trần, từ trong tủ quần áo tìm ra bộ thể thao rồi vào phòng tắm.

      Năm phút sau, hình tượng thiếu niên đẹp trai như ánh mặt trời lại trở về, quay sang phất tay : " thôi, em !".

      Buổi sáng mùa thu, mặt trời vẫn còn chưa lên cao, đập vào mặt khí man mát dìu dịu, nhưng là, hòa lẫn với mùi hoa quế thơm nồng, giống như bản thân của hai từ mùa thu này, chan chứa biết bao cảm xúc.

      Hai người chạy bộ dọc theo lối dành cho người bộ ở tiểu khu, rồi chạy đến bờ sông.

      Thể chất của quá kém, tế bào vận động lại là số lẻ, chạy đến chỗ này là cực hạn, thở hồng hộc : " hai, hôm nay chạy tới đây thôi, em được. . . . . ."

      cười đáp: “ thấy em quả quá kém cỏi! Được, dừng lại nghỉ ngơi lát !”

      Người đầm đìa mồ hôi, tròng kính phủ lên tầng sương mù, hoàn toàn thấy .

      Vì vậy liền lấy kính xuống lau.

      Bởi vì sợ buổi sáng mùa thu có gió to, mà lại mới vừa lành bệnh, thân thể chịu được khí lạnh, nên mặc hơi nhiều quần áo, vận động chặp, mồ hôi cơ hồ đủ để rửa mặt rồi, mái tóc dày dán lên mặt, cực kỳ khó chịu.

      lấy khăn ra, lau mắt kính xong, liền đưa lên lau mặt, vén hết tóc mái về phía sau, sau khi lau xong được những cơn gió mát thổi vào mặt, thấy mát mẻ sảng khoái. Muốn hưởng thụ mát mẻ này thêm chút nữa, liền buộc hết mái tóc dài ra sau đầu, cực kỳ thoải mái.....

      Lúc đó, mặt trời ló dạng phía chân trời, phát ra từng tia sáng hồng rực, nước sông bên bờ thường xanh hơn cả bụi cây, những phiến lá tròn trịa còn đọng lại những giọt sương mỏng manh, nước chảy trong vắt, vạn vật như vừa bừng tỉnh sau giấc ngủ dài, hoạt bát vang dội, khoe khoang những ánh sáng li ti nhàn nhạt.

      Sáng sớm, tất cả mọi vật đều trở nên tươi mới mà mát mẻ.

      Mùi hoa quế bên bờ sông trở nên rất nhạt, rất nhạt, trong khí trong lành, còn mang cả hơi thở khác, là đêm ấy, là mùi hương thoang thoảng người hòa lẫn trong mùi mồ hôi nhàn nhạt.

      Đều đàn ông đều tốt, khó trách! đẹp chính là đại danh từ, ngay cả ra mồ hôi, cũng thơm đến vậy.....

      khỏi cười tiếng, muốn đùa giỡn mấy câu, trong nháy mắt chợt ngơ ngẩn lần nữa.

      So với lần trước ở phòng y tế giờ phút này càng làm cho người ta kinh ngạc.

      Trong phòng y tế, hai mắt của tỏa sáng khi lần đầu nhìn thấy diện mạo của ai đó, nhưng bởi vì bị bệnh nên nhìn ra được khí chất của .

      Còn trước mắt bây giờ, da thịt trong suốt trắng nõn, lông mày sắc như vẽ, môi đỏ như son, nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt, rất sáng, ánh mặt trời khúc xạ vào đôi đồng tử màu đen của phát ra ánh sáng lấp lánh, khiến cho nghĩ đến chiếc vòng mã não cùng những hạt châu đen lấp lánh dưới ánh đèn của bà nội mình, còn chung quy lại vẫn dùng mắt kính để chống đỡ....

      Sau khi vận động, hai má hồng rực khỏe mạnh còn nhợt nhạt như trước đó, đứng trong màn sương mù, toàn thân tỏa ra hơi thở thanh xuân, tựa như đóa hoa sen nở nhụy.

      Từ trong thâm tâm thầm cảm than: “Em , là phí của trời!”

      “Cái gì?”, nhìn , môi hồng răng trắng, trong mắt lấp lánh châu quang làm cho người ta cách nào thích ứng.

      “Lá lách xanh tươi và rậm rạp, sương trắng xóa phủ khắp mọi nơi, người mà đnag thời, ở vùng nước biếc cách vời phương. Cảnh hay ý đẹp như vậy, lại bị em cố tình phá hoại, luôn luôn đeo cái kính rách nát kia làm gì? Còn cả tóc mái kia nữa, đúng là dân hai lúa chính gốc, tuyệt thích hợp với em!”

      vừa nghe như vậy, vội vàng đeo kính lên, cũng đáp lại câu gì.

      “Em !”, tự tay chém giết mắt kính của : “Càng em lại càng cố chấp rồi! mua cặp kính mới ! Nếu đeo kính sát tròng cũng được!”

      Nàng cúi đầu chui qua phía dưới cánh tay của , sau đó hất cằm lên : “ hai, ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, buổi sáng tốt như vậy, bằng, chúng ta luyện tiếng !”

      “À?”, tuyệt đối tin tưởng, mang cái từ đẹp này hủy diệt tất cả! Đùng là kẻ hủy diệt! chỉ phá tan vẻ đẹp của mình mà còn phải phá hủy đến triệt triệt để để! Còn phá hủy cả ngày tốt như hôm nay nữa! Phá hủy tâm tình của ! Phá hủy cả cuộc sống của !

      Có lẽ việc chạy bộ buổi sáng tốt đẹp này chính là mưu! mưu có dự mưu từ sớm rồi! Quả là như thế! Người vạch ra mưu ngay cả sách tiếng cũng mang ra rồi!

      đúng là số khổ mà...

      muốn kêu cha gọi mẹ!

      Mà lúc này mở sách, nhàn nhạt cười : “ hai, vậy em gọi bác Tiêu tới đây giúp nhé?”

      Hả.... lập tức câm mồm. Cha tới đây?

      Chẳng phải lại hung hăng đạp cho cú..........

      Cuối cùng, vẫn bị ép buộc học thuộc bài khóa, lúc trở về bước chân của người đó nhàng, mà bước chân của ngược lại, ôi cuộc sống này, là tịch mịch như tuyết....

      Trong chung cư người dậy tập luyện cũng nhiều hơn, có cụ ông, cụ bà, cũng có cả những đứa trẻ hoạt bát vui vẻ.

      đứa mập mạp, trong tay cầm sợi dây, đứng ở đó dậm chân kêu: “Nhanh lên chút! Tiểu Nhị, nhanh lên chút!”

      Tiểu Nhị? Gì thế? Đứa này có vật gì thế?

      Hai người bọn họ đều sinh lòng hiếu kỳ, vừa nhìn theo sợi dây, liền thấy Tiểu Nhị ra là con rùa.....

      thế giới này có dắt chó dạo, mang chim dạo ở nơi tĩnh mịch nhưng chưa từng thấy qua dắt rùa dạo bao giờ! Hơn nữa con rùa này có tên là Tiểu Nhị!

      Lúc ấy, liền bật cười, cười ra thành tiếng.

      tới nhà lâu như vậy, cũng chưa từng thấy cười hề giữ kẽ như thế.

      Đó là tiếng cười mà tuổi này nên có, mang vẻ chững chạc, tỉnh táo, thanh thúy dễ nghe, lại tùy ý...........

      “Cười cái gì mà cười?! được cười!”, ngược lại với sung sướng của , là vẻ mặt căng thẳng đầy uy hiếp của .

      lại càng cười vui vẻ hơn, rồi ngồi xổm xuống, lấy tay chạm vào đậu con rùa .

      “Chị, chị thích tiểu Nhị của em sao?” đứa bé nghiêng đầu vui vẻ hỏi.

      “Thích chứ! đáng !”, đối mặt với đứa bé cùng “Tiểu Nhị” khả ái thế này, liền tháo bỏ vẻ chững chạc vẫn thường ngày ngụy trang, biểu ra tính trẻ con của mình: “Tại sao lại gọi nó là Tiểu Nhị chứ?”, cái tên này quá thích hợp.

      “Em là con cả trong nhà, nó chính là đứa thứ hai!”, đứa bé nhiệt tình giải thích cho .

      “À....Có đạo lý....Con lớn nhất, con hơn....” kéo dài giọng , đồng thời cười hì hì nháy mắt với Tiêu Y Đình.

      Mặt của lúc này càng cứng lại, , thế giới tại sao có thể có loại động vật rùa này! Tức giận : “Em bé! Mau dắt rùa về nhà ! Nào có ai dắt rùa dạo bao giờ?”

      Đứa trẻ chớp mắt hỏi: “Bởi vì rùa chạy chậm hơn thỏ! Cho nên phải rèn luyện thân thể cho nó có thể chạy nhanh hơn!”

      vừa nghe, liền cười bò, ngồi xổm xuống ôm vai của : “Có nghe thấy ? Chạy chậm mới là rùa.....”

      “Ừ!”, gật đầu : “Vậy ngày mai chúng ta chạy tiếp!”

      Hả? còn thầm nhủ, ngày mai bao giờ lấy lý do chạy bộ ra ngoài với nữa, kì thực muốn hành hạ làm thú vui mà!

      thôi! Về nhà!”, cầm cổ tay kéo .

      vừa vừa quay đầu lại, lưu luyến nhìn con rùa : “Rùa rất đáng !”

      Đứa trẻ kia cười hì hì vẫy tay với : “Chị à, ngày mai em cũng dắt rùa tơi chạy bộ, chị cũng tới nhé!”

      “Được! Chị cũng mang rùa theo!”, cười đồng ý.

      Tiêu Y Đình nghe thấy thế liền lườm cái, lôi càng nhanh hơn.
      Last edited: 22/5/15
      dunggg thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 72.1: Thanh Thanh Tử Khâm.

      Khi về đến nhà, mọi người cũng thức dậy, thấy từ bên ngoài vào cảm thấy thực tò mò, nhất là Tiêu Thành Trác, chỉ sợ bọn họ trốn chơi trò gì hay ho, bỏ quên cậu ta, cho nên liến tiến đến quấn lấy Diệp Thanh Hòa hỏi: "Chị à, hai người đâu vậy? Sao cho em cùng?"

      Diệp Thanh Hòa cầm tay cậu bé, mắt lại nhìn Tiêu Thành Hưng và Khương Ngư Vãn giải thích: "Cháu và hai cùng chạy bộ, buổi sáng khí rất tốt, hai còn học thuộc được bài khóa tiếng nữa đấy? Bác trai, bác , quả hai phát tiếng rất dễ nghe, chẳng khác gì MC kênh quốc tế cả."

      Lần đầu tiên ở trước mặt Khương Ngư Vãn nhiều như thế, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý ca ngợi Tiêu Y Đình, xong liền thấy mặt của bà lộ vẻ dương dương tự đắc: "Tất nhiên, Y Đình của chúng ta từ học tiếng với trai của nó, lúc ấy thầy giáo cũng khen nó có thiên phú ngoại ngữ, trời sinh có tướng là phiên dịch viên rồi!"

      Liền đó lại có tiếng hừ lạnh truyền đến, Tiêu Thành Hưng lên tiếng: "Chuyện khi còn bé còn tới làm gì? thấy mấy năm nay nó thành cái dạng gì rồi à?". Tiểu tử này khi còn bé quả thông minh lanh lợi, khả năng tiếng cũng khiến ông nở mày nở mặt ít, nhưng càng lớn lại càng làm cho người ta nhức đầu.

      tới chỗ này, Tiêu Thành Hưng chợt nhớ tới lời mà Diệp Thanh Hòa với mình lần trước, liền nhìn sang nhóc này, quả nhiên bĩu môi với ông cơ đấy. . . . .

      Ông cau mày, cố gắng thả lỏng khuôn mặt cứng ngắc ra chút, mặc dù trông rất kỳ cục, nhưng rốt cuộc vẫn nặn ra nụ cười: "Tuy nhiên, gần đây rốt cuộc cũng tệ, tại cố gắng vẫn còn kịp, buổi sáng ra ngoài tập luyện còn thuận tiện học tiếng , thói quen này quả thực rất tốt. Ngư Vãn, tôi thấy hai chúng ta về sau cũng dậy sớm chút rèn luyện thân thể cùng với chúng nó, tôi với bà cũng đều có tuổi, tăng cường sức khỏe vẫn vẫn là quan trọng nhất."

      Khương Ngư Vãn khẽ mỉm cười, dịu dàng ra mặt, với những lời quan tâm săn sóc của chồng mình cảm thấy rất hưởng thụ: "Được, ngày mai chúng ta bắt đầu dậy sớm tập thể dục buổi sáng cùng với chúng nó."

      "Em cũng muốn ! Em cũng muốn !" Tiêu Thành trác là chịu nổi đơn, hoạt động náo nhiệt như thế sao có thể thiếu cậu được chứ?

      Mọi người ở nơi nàyđang nhiệt huyết sôi trào, người duy nhất cảm thấy ngày Tận thế đến gần chỉ có Tiêu Y Đình. . . . . .

      Cha muốn theo để dụ dỗ gì đây? Thế sao còn có cơ hội lười biếng nữa chứ?

      Mà Diệp Thanh Hòa giờ phút này lại cực kỳ yên lặng, khiến cho cảm thấy có gì đó đúng?

      Có ngày, khi Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình tan học trở về, vừa vào cửa nhà, thấy Khương Ngư Vãn và Tiêu Thành Hưng bàn luận vấn đề gì đó, thần thái phấn khởi cực kỳ vui mừng.

      "Mẹ, chuyện gì vui vẻ như vậy?", Tiêu Y Đình thấy Khương Ngư Vãn vui vẻ như thế, vừa về tới nhà tới liền quay sang hỏi.

      Khương Ngư Vãn thiết tha lôi kéo con trai ngồi xuống bên cạnh, rồi : "Con trai à, cơ hội của con tới rồi! Cuộc thi Thư pháp của thanh thiếu niên toàn quốc gửi thư mời tới nhà, hãy mau chuẩn bị bộ chữ, đưa dự thi!"

      "Mẹ. . . . . ." Tiêu Y Đình vừa nghe cảm thấy nhức đầu, liền viện cớ: " tại học tập rất bận rộn, cũng cần tham gia những cuộc so tài như thế này, con cũng còn là trẻ con. . . . . ." Từ bị mẹ lôi kéo tham gia hết cuộc so tài này đến tranh tài nọ, mỗi lần nhận phần thưởng liền trở thành công cụ để mẹ khoe khoang ở trước mặt người thân, bạn bè của mình, tại cũng sắp mười tám rồi, có thể đứng ngây thơ như vậy nữa hay ?

      Khương Ngư Vãn vừa nghe lập tức mất hứng: "Vậy có ảnh hưởng gì đến học tập đâu cơ chứ? Vậy con luyện chữ làm gì? Hơn nữa, đây chẳng phải vì lót đường cho tiền đồ sau này của con hay sao! chừng trở thành thư pháp gia nữa đấy?".

      "Mẹ. . . . . . khoảng cách của con đến nhà thư pháp quả là rất xa đấy. . . . . . Hơn nữa mục đích con luyện chữ phải là vì muốn lấy thành tích gì, mà là vì muốn rèn tính nhẫn nại! tin mẹ cứ hỏi cha xem, cha, thể vì chữ viết hơi tốt chút, mà trở nên kiêu ngạo, có đúng hay ? Con phải học được tính kín kẽ, học được thâm tàng bất lộ, có phải hay , hả cha? Hơn nữa, tại bây giờ con mới hiểu được viết chữ của mình cũng tính là gì. Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân (*), trong nhà chúng ta, chữ của em còn tốt hơn con gấp bao nhiêu lần!”


      (*): Câu này còn có nghĩa là bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người hay có người khác hay hơn. Tương đương với câu tục ngữ “vỏ quýt dày có móng tay nhọn” hoặc “cao nhân đắc hữu cao nhân trị”.


      “Thành Hưng!” Khương Ngư Văn hết sức tức giận, trừng mắt nhìn chồng mình, nếu như ngay cả ông cũng đứng về phía của con trai, coi như xong! Trước đó với thằng bé chuyện này, nhưng nó lại rằng bản thân muốn mưu cầu danh lợi.

      Tiêu Thành Hưng nhận tín hiệu của vợ liền miễn cưỡng : “Có thể biết thấu hiểu được điểm này ngược lại tệ, muốn con học viết chữ chỉ là vì muốn hung đúc tính tình của con, về phần chữ viết so với con quả còn khối người tốt hơn. Có điều, mẹ con cũng vì muốn tốt cho con, có ưu điểm phải biểu ra, như vậy , con chữ của Thanh Hòa so với con còn đẹp hơn tốt hơn hết hai đứa cùng chuẩn bị bộ tác phẩm để dự thi thôi.”

      “…” Đây chính là bất đắc dĩ của đấng sinh thành trước mặt con trẻ nhà mình, Tiêu Y Đình vô cùng vui mà lên nhà, vừa còn vừa lẩm bẩm: “Sau này khi làm cha, quyết để cho con mình luyện này luyện nọ, cũng nhất định buộc nó học tập, để cho nó muốn làm sao làm, chơi trò chơi, cần làm bài tập, cũng cần thi có thành tích tốt…”

      Tiêu Thành Hưng thấy con trai giở tính trẻ con ra làm cho tức cười, : “ gì đó! Con cũng còn nữa lại có thể thốt ra những câu ngây thơ như vậy? Cái gì mà sau này khi làm cha? Tiêu đề là trước tiên con có thể làm cha mới được! Nhưng với tính tình tại của con, có người nào đồng ý gả cho con chứ?”

      “Cha…” Tiêu Y Đình vốn muốn rằng cha cũng biết đấy thôi, người thích con có mà xếp cả hàng dài còn chưa hết ấy chứ, nhưng nghĩ lại, nếu như bị cha phát học mà lại sớm, đánh mới là lạ, tốt nhất là thôi … Trong lòng lại thầm tự nhủ, cha ơi cha, là con trai của ngài có mắt nhìn xa trông rộng, nếu tại ngài cũng có thể trở thành ông nội rồi!

      Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn cùng Diệp Thanh Hòa mỗi người viết bức chữ chuẩn bị dự thi, trong lòng thấy rất áy náy, vì lôi em vào trong chuyện này…

      Sau khi viết xong, kiểm tra lại lượt, rồi lấy con dấu bằng ngọc của mình ra, ấn lên tờ giấy. Cái dấu này là phần thưởng trước đây được nhận, mẹ đưa cho , chỉ là mảnh ngọc vỡ mà thôi, nhưng nghe nó rất đáng tiền, sau khi nhận lấy liền tùy ý ném vào góc, lâu cũng nhớ đến, lúc muốn dùng cũng biết tìm ở đâu.

      “Được rồi, em sao? Viết xong chưa?”, quay đầu sang nhìn rồi hỏi.

      cũng hoàn thành xong tác phẩm của mình, nhưng còn chưa đóng dấu lên .

      “Ấn đâu? Có con dấu ?”, chỉ chỉ lên vị trí ấn dấu.

      suy nghĩ lát, sau đó lấy cái hộp mà Giang Chi Vĩnh tặng cho mình.

      Cái con dấu bằng ngọc này, từ khi nhận lấy từ tay Giang Chi Vĩnh cũng chưa từng mở ra.

      “Cái hộp này đẹp!”, liền cất lời khen. Vừa nhìn liền biết đây chính là thứ đồ mà các thường dùng, hộp gỗ tinh xảo, nắp hộp còn khắc hoa văn phục cổ, lại còn khảm viên đá hồng ngọc nữa. “Để đóng cho!”

      xong liền đoạt lấy cái hộp, vừa mở ra, tờ giấy màu hồng gấp làm bốn ở trong rớt ra.

      nhặt tờ giấy lên, nhìn Diệp Thanh Hòa cái.

      Diệp Thanh Hòa cũng cảm thấy kinh ngạc, đến nỗi phản ứng cũng chậm lại nhịp, vừa muốn ngăn cản kịp rồi, mở tờ giấy ra xem.

      “Gửi Thanh Hòa, Thanh thanh từ khâm, du du ngã tâm (*). Giang Chi Vĩnh?”, dùng giọng điệu chất vấn, quay đầu lại nhìn tức giận hỏi: “Cái này Giang Chi Vĩnh tặng cho em?”


      (*): Thanh thanh từ khâm, du du ngã tâm là câu trong Kinh Thi, có nghĩa là: Tà áo xanh xanh, luôn nhớ em.


      chỉ hơi hơi khựng lại, ngay sau đó liền thản nhiên trả lời: “Vâng.”

      phiền loạn xé tờ giấy kia nát bấy, sau đó ném vào thùng rác. “Em có ngu ngốc hay đấy? Thanh thanh từ khâm, du du ngã tâm có ý gì hẳn biết? Chẳng lẽ là em thích cậu ta sao?”
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      dunggg thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 72.2

      Nhưng căn bản hề biết đến có mặt của tờ giấy này có được hay ?

      "Con cần phải làm cao chút, em có hiểu hay ? Sao có thể tùy tiện tiếp nhận quà tặng của nam sinh chứ?", cầm con dấu lên nhìn, nét khắc đó cực kỳ chói mắt, khỏi cười nhạo: "Chữ rác rưới như vậy, phải là chính tay cậu ta khắc đấy chứ? Có thành ý quá nhỉ? Có muốn đây viết chữ triện lên mặt cho ! Giang Chi Vĩnh! Tôi cảnh cáo cậu trước rồi!".

      thấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng thấy hơi khó hiểu, kể cả biết tự ái, cũng so đo với làm gì. Bản thân tự biết mình là người thế nào, có tính cách thế nào, nhất định bởi vì mấy câu chửi bới mà cảm thấy tổn thương tự ái, rồi kích động cãi lại, huống chi, cũng phải là người khác.

      Nhưng câu sau cùng kia của lại làm cho sốt ruột: " hai, muốn làm gì?"

      "Làm gì?", hung ba nhìn chằm chằm, tiếp: "Em nhớ kỹ cho , về sau cách xa Giang Chi Vĩnh ra chút! Về phần kịch bản gì gì đó, viết lâu như vậy mà còn chưa chỉnh sửa xong sao? Đừng viết nữa! Khốn kiếp! Ở trước mặt đây lại dám chơi hoa chiêu sao, dùng cớ viết kịch bản để ngụy trang chứ gì! Chiêu số còn non lắm! Cũng hỏi thăm xem Tiêu nhị đây là người thế nào! Dám vuốt râu hùm hay sao!".

      ". . . . . ." sao lại nhắc đến việc vuốt râu hùm ở đây? là sợi râu đầu từ bao giờ vậy? Nhưng bây giờ phải là lúc để so đo chuyện này, dáng vẻ này của ràng là muốn đánh người mà! vội vàng túm lấy ống tay áo của : " hai, đừng làm loạn! Ngàn vạn lần đừng đánh cậu ấy!".

      Lời này càng làm cho Tiêu Y Đình tức giận hơn: "Thế nào? Em còn muốn che chở cho tên khốn kia? ! Em à, em quên với em gì sao? Tuổi em vẫn còn , thành tích lại tốt như vậy, cha vẫn hi vọng em đỗ vào Thanh Hoa, đừng vì còn tuổi mà học người ta đương rồi phá hủy tiền đồ của mình!"

      Diệp Thanh Hòa hết ý kiến, giáo dục người khác như thế vậy còn bản thân sao?

      Tiêu Y Đình cũng ý thức được điểm này, hơi có vẻ xấu hổ, tiếp: "Em , em hề giống với ! Mị lực của bắn ra bốn phía. . . . . . ngăn được, nhưng em với những kia giống nhau, biết
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :