1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68.1: Vẻ đẹp của .

      "Đừng chuyện! Chảy máu như vậy mà còn khám bác sĩ sao được? phải dặn em rồi sao? chạy được đừng miễn cưỡng, em có bị ngốc vậy? Mới chạy được mấy bước mà lại chảy nhiều máu như thế!". lại nổi tính thiếu gia quay sang mà gào thét, nhưng bước chân vẫn hề ngừng lại. . . . . .

      Mặt tại hồng rực như mặt trời: " cần đâu. . . . . . Chúng ta về nhà là tốt rồi. . . . . .em. . . . . ."

      "Em cái gì mà em? Từ khi nào lại trở nên ấp a ấp úng như vậy chứ?". ở trong ấn tượng của vẫn luôn là người cực kỳ bình tĩnh, làm việc gì cũng rất quyết đoán.

      " cần đâu. . . . . . Đó phải là máu. . . . . ." giọng của như muỗi kêu, ngay cả cổ cũng chuyển sang hồng thấu.

      " phải máu là cái gì?", ngơ ngẩn chất vấn.

      "Phải . . . . . là máu. . . . . .nhưng có điều. . . . . . . .", khó khăn mở lời, vẻ mặt lại càng kỳ quái.

      Là máu? Lại phải là máu?

      Tiêu Y Đình liền ngẫm nghĩ lát, rồi bừng tỉnh, tự nhiên cũng có chút lúng túng, nhưng lại cố gắng trấn định: " khám chân xem thế nào !"

      Cuối cùng vẫn bị bế tới phòng y tế, sau đó nhàng hạ xuống đất: "Như thế nào? Có thể đứng được ?", vẫn đỡ lấy người dám buông tay.

      Chân trái vẫn hơi đau, nhưng cũng có vấn đề gì, vì thế liền gật đầu cái.

      "Ngồi xuống cho tôi khám chút.". Cán bộ y tế chỉ chỉ vào cái ghế .

      Diệp Thanh Hòa hơi do dự, nếu cứ ngồi xuống như vậy, phải ghế cũng bẩn sao. . . . . .

      Tiêu Y Đình suy nghĩ lát, rồi cởi áo khoác của mình xuống gấp lại, làm đệm cho ngồi: "Ngồi ."

      ". . . . . ." như thế này ngồi thế nào?

      "Ngồi !" Tiêu Y Đình nhanh chóng đè bả vai , bắt ngồi xuống.

      ". . . . . . Có thể ra ngoài chút được ?", Tóc mái của mướt mát mồ hôi, từng sợi tóc dính vào trán, mái tóc dài cũng bởi vì đổ nhiều mồ hôi dính vào nhau, làm lộ ra gò má đỏ bừng.

      cảm thấy hôm nay có chỗ nào đó giống với mọi ngày, nhưng lại biết diễn tả thế nào, có lẽ là do biểu tình chăng, mặc dù khuôn mặt bị mắt kính che khuất nửa, nhưng ít nhất vẫn nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của , còn có thể nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng vì xấu hổ kia nữa.

      ra cũng có lúc xấu hổ, cũng có lúc đỏ mặt. . . . . .

      Lúc này mới giống với bình thường. . . . . .

      Chắc là bởi vì vấn đề tiện kia nên mới bảo ra ngoài? Vì thế liền hiểu ý cười tiếng, ra đợi ở bên ngoài phòng y tế.

      Vừa vặn thầy Trần chủ nhiệm lớp cùng với Giang Chi Vĩnh và Tô Chỉ San cũng tới.

      Tô Chỉ San vừa thấy liền hỏi: "Thanh Hòa có sao ?"

      " việc gì.". liền miễn cưỡng trả lời.

      "Vương Triết , cậu còn chưa thi nhảy cao xong. . . . . ." Tô Chỉ San sâu kín .

      Tiêu Y Đình liền giật mình nhớ ra, quả quên mất vụ này rồi. . . . . .

      Lúc ấy tình thế cấp bách, bỏ cả cuộc thi, xin nghỉ, cũng bỏ cuộc: "Vậy làm sao bây giờ?"

      “Bọn mình xin phép cho cậu, lý do là em cậu bị thương, nếu như Thanh Hòa có chuyện gì, bây giờ cậu mau chạy tới thi , chắc vẫn còn kịp, bọn họ đợi cậu đấy."

      "Tôi ngay đây!", xong liền co cẳng chạy, mới chạy được hai bước lại lộn trở lại, xông vào phòng y tế, hỏi: "Em , sao chứ?"

      Cán bộ y tế cởi giày cùng với tất của ra để xem chân, vẫn hiểu ý của , lại cho rằng muốn hỏi chân của mình có vấn đề gì hay , liền gật đầu đáp: "Cũng may, chỉ hơi sái thôi, cũng bị thương tổn đến gân cốt."

      " phải hỏi cái này. . . . . ." đưa mắt nhìn bác sĩ, rồi cúi người thầm bên tai : "Cái kia . . . . . Máu đó. . . . . . sao chứ?"

      Mặt của Diệp Thanh Hòa trong nháy mắt lại hồng thấu, lắc đầu đáp, cái kia nào có hết nhanh như vậy?

      "Tiền đâu?", lại hỏi.

      biết muốn làm gì, ví tiền lại để ở trong cặp xách, mà cặp sách lại ở trong phòng học khóa, trong túi của giờ chỉ còn vài đồng lẻ, móc hết ra đưa cho : "Đủ chưa? đủ lấy ví tiền. . . . . ."

      " sao biết được có đủ hay . . . . . . lại thầm tiếng." Sau đó cầm tiền ra ngoài, đưa cho Tô Chỉ San nhờ vả: "Cậu cầm tiền. . . . . . mua thứ mà con vẫn hay dùng ấy.". kín đáo đưa tiền cho bạn, mặt hồng lên như giống y như gan heo.

      "Hả?" hiển nhiên Tô Chỉ San hiểu ý của là gì.

      chật vật nên lời, muốn nam sinh như ở trước mặt bạn nữ đến cái này, chỉ hận thể độn thổ ngay lập tức, nếu như phải vội thi đấu, có lẽ tự mua tốt hơn?

      "À . . . . . Cái đó. . . . . .là thứ mà. . . . . . Mỗi tháng các cậu đều có vài ngày như vậy. . . . . .", ngắc ngứ , mặt đỏ tới tận mang tai.

      Tô Chỉ San rốt cuộc cũng hiểu được, liền đáp: "Tôi biết rồi, để tôi . . . . . .", xong cũng cầm lấy tiền, chút đồ này cần gì phải khách khí như vậy.

      "Cầm !". kín đáo đưa tiền cho , rồi chạy như bay đến sân vận động, có cảm giác như hoảng hốt mà chạy trối chết vậy.

      Tô Chỉ San cầm tiền, trong đầu đều là dáng vẻ xấu hổ vừa rồi của Tiêu Y Đình, môt nam sinh phóng khoáng tuấn, thế nhưng cũng có lúc xấu hổ như vậy. . . . . . Có lúc, rất hâm mộ Diệp Thanh Hòa, mặc dù ấy chỉ là em của cậu . . . . . .

      Buổi chiều trong cuộc thi nhảy cao, Tiêu Y Đình tốn nhiều sức lực giành được hạng nhất, tranh tài kết thúc, và Vương Triết vừa vừa bàn chuyện.

      "Cậu có nhìn ai va vào em ấy ?", lau mồ hôi hỏi.

      "Đâu chỉ thấy ràng, còn biết là ai nữa!", tuy Vương Triết cùng đến phòng y tế nhưng trong khoảng thời gian này cậu cũng hề nhàn rỗi chút nào.

      "Ai?". cảnh giác hỏi.

      "Là Giao Chân Ngôn, lớp mười hai."

      "Chúng ta và ta biết nhau sao?", em thể nào là người gây chuyện được, vì vậy người gây chuyện ra chuyện này chỉ có bọn họ mà thôi, chẳng lẽ làm liên lụy tới ?

      Vương Triết lắc đầu đáp: "Tôi có, còn cậu có hay biết, có điều người này ở trong trường học của chúng ta so với cậu và tôi còn nổi danh hơn nhiều. Vừa quậy phá vừa học kém, mấy lần trường học muốn khai trừ, nhưng cuối cùng cũng được khoan hồng rồi, mấy lần bị gọi lên kiểm điểm rồi, nghe , ta giúp người khác làm việc để nhận tiền."

      "Ý cậu là có người thuê ta? Người nào? Trương Manh?". Trong đầu của liền thoáng qua cái tên này, người có hiềm khích với hình như chỉ có ta.

      Vương Triết thấy nhíu mày, đồng ý cũng phản bác.

      "CMN!", cắn răng xổ câu tục: "Ông đây bỏ qua cho ta! Tôi đón em về nhà ! Cậu cứ trước !"

      xong sải bước vào trong phòng học thu thập cặp sách của , vì hôm nay là đại hội thể dục nên cũng có nhiều người mang theo cặp sách, hình như chỉ có bạn nữ mang cặp thôi, hầu hết trong cặp sách của bọn họ đều đựng đồ ăn vặt, cũng chỉ có mới mang nhiều sách như thế. . . . . .

      Cầm lấy42 cặp sách đến phòng y tế, bên trong rất an tĩnh, thầy Trần cũng trở lại sân vận động rồi, chắc hẳn những người khác cũng hết rồi.

      Vậy mà, khi vào phòng vừa nhìn, liền thấy Diệp Tha19nh Hòa nằm ngủ ở giường, còn người ngồi bên cạnh lại là Giang Chi Vĩnh. . . . . .

      "Này, sao cậu lại ở chỗ này?", để cặp sách xuống, rồi cất giọng chất vấn Giang Chi Vĩnh, tron73g lời mang theo vào phần khó chịu.

      Giang Chi Vĩnh nhìn làm động tác đừng lên tiếng, sau đó giọng : "Cậu ấy vừa ngủ thiếp ."

      Ánh mắt của lúc này mới rơi vào mặt , trong nháy mắt đó, trong đầu như có thứ gì nổ tung, vang lên ầm ầm vang lên, sững sờ ngay tại chỗ.
      Last edited by a moderator: 30/4/15
      tú cầudunggg thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 68.2:

      Người này là em sao?

      thể nào tin nổi vào con mắt của mình.

      Mắt kính của được bỏ ra, đặt ở tủ đầu giường, tóc mái hơi ướt, toàn bộ vén sang bên, những lọn tóc đen nhánh luôn che kín hai bên má cũng tản ra gối, trải ra như gấm.

      Khuôn mặt của , lần đầu tiên hoàn toàn che đậy ra ở trước mặt , mặt mũi thanh tú, màu da sáng trong, hai má lộ vẫn còn hồng rực, vì hai mắt nhắm nghiền nên nhìn ra hình dáng như thế nào, nhưng lông mi lại phi thường dài, lại còn hơi vểnh lên, khiến cho gương mặt này càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp, chóp mũi xinh xắn cùng cánh môi mỏng vô cùng quen thuộc, tất cả ngũ quan kết hợp với nhau tạo nên hiệu ứng tuyệt bình thường.

      lời thể diễn tả hết được, tóm lại em của chính là mỹ nữ chính cống! Dĩ nhiên, trừ việc trổ mã được tốt lắm ra. . . . . .

      Nhưng tại sao ấy lại muốn che giấu vẻ đẹp này của mình để cho người ta nhìn thấy chứ?

      Nghĩ tới đây, đột nhiên thấy phẫn nộ. Vẻ đẹp này của ! muốn để người khác nhìn thấy! Lại bị tên Giang Chi Vĩnh thấy mồn ! Hơn nữa còn nhìn thấy trước cả người làm này! Quả tên Giang Chi Vĩnh này có ý tốt rồi!

      "Cậu ra đây với tôi!". vỗ vỗ vào vai của Giang Chi Vĩnh .

      Giang Chi Vĩnh cũng nhận ra giọng của có vẻ vui, tuy nhiên lại hề sợ sệt, theo ra khỏi phòng y tế.

      Trước khi ra ngoài, Tiêu Y Đình vẫn cảm thấy ổn, liền cầm cái kính ở đầu giường đeo lên cho .

      Bên ngoài sân vận động gần phòng y tế, Giang Chi Vĩnh lặng lẽ đứng đó, nhìn Tiêu Y Đình ra ngoài, thẳng đến trước mặt cậu ta, rồi lập tức dừng lại.

      Hai chàng thanh niên mới lớn chẳng khác gì hai con gà chọi, rồi Tiêu Y Đình bất chợt tung cú đấm nện lên sống mũi của cậu ta: "Tiểu tử! Tôi muốn tẩn cậu từ lâu rồi!"

      Trước mặt Giang Chi Vĩnh bỗng tối sầm, máu mũi lập tức trào ra.

      Cậu đưa tay lau , nhìn đối phương đầy xem thường: "Đồ dã man, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển!"

      "Cậu ai đầu óc ngu si, tứ chi phát triển hả?". Tiêu Y Đình bị chọc giận, lại ập tới quyền.

      Giang chi vĩnh lúc này có chuẩn bị, liền tránh thoát, cười lạnh đáp: " Tôi cậu đấy! Đơn giản thô bạo có đầu óc! Diệp Thanh Hòa có người như cậu cũng xui xẻo! Trừ việc gây ra phiền toái cho ấy cậu còn có thể làm cái gì?"

      "Cậu lặp lại lần nữa xem nào!". níu lấy cổ áo của Giang Chi Vĩnh, dùng sức đẩy, đẩy cậu lên vách tường ở sau lưng mình, đồng thời, đưa tay đặt lên cổ của cậu ta.

      Mặt của Giang Chi đỏ lựng lên, nhưng lại hề khiếp đảm tí nào, trong ánh mắt tràn đầy giễu cợt: "Tôi đều là ! Chẳng lẽ cậu đánh tôi rồi có thể thay đổi được sao?"

      Tiêu Y Đình vô cùng tức giận, nắm chặt tay lại, rồi chỉ vào cậu ta phản kích: " Chỉ có Thư sinh mới dùng được mà thôi! Ông đây hôm nay cho mày nếm thử chút, về sau nhớ cách xa em của tao ra! Nếu để cho tao nhìn thấy mày đến gần con bé, gặp lần đánh lần! Còn nữa, việc mày nhìn thấy gương mặt của em ấy cấm được lung tung!"

      Giang Chi Vĩnh lạnh lùng nhìn đáp: "Tôi là người hay lung tung sao? Muốn tôi sớm từ lâu rồi!"

      Tiêu Y Đình thiếu chút nữa hộc máu! Ý của cậu ta chính là trước kia từng nhìn thấy dung nhan xinh đẹp kia của ? Thế mà lại biết sớm hơn lâu như vậy? !Quan hệ của cậu ta và đến mức độ nào rồi? Tức giận liền tăng vọt, quả đấm vừa chuẩn bị đập xuống, lại nghe thấy tiếng truyền đến từ phía sau: " hai, làm gì ở đây thế?"

      Rồi sau đó, liền nghe tiếng bước chân đến.

      quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Thanh Hòa mặc người cái quần dành cho bệnh nhân ở phòng y tế, nhảy lò cò tới với vẻ mặt hết sức nóng nảy.

      để ý đến Giang Chi Vĩnh nữa, tiến lên đỡ , tức giận vẫn chưa tiêu tán: "Em ra ngoài làm gì?" Tóc của được vén gọn gàng ra đằng sau, mặc dù đeo mắt kính nhưng khuôn mặt nhắn hề mất vẻ xinh đẹp vốn có.

      vội vàng chải lại tóc cho , để cho khôi phục lại dáng vẻ bình thường .

      Đối với tính khí thiếu gia này của , từ trước đến giờ cũng quá để ý tới , bản thân buồn bực nhưng vẫn là chính nước chảy mây trôi phiêu diêu tự tại.

      Giờ phút này, lườm , rồi đẩy ra, dịch bước đến trước mặt của Giang Chi Vĩnh, nhìn thấy máu mũi của cậu ấy còn chưa lau sạch, khỏi quay đầu lại trợn mắt nhìn Tiêu Y Đình cái, mới hỏi: "Cậu sao chứ? xin lỗi, ấy vốn vẫn xấu tính như vậy, chắc hiểu lầm cái gì thôi.”

      việc gì.” Đối với việc thay Tiêu Y Đình xin lỗi mình, cậu thoải mái chút nào, sửa sang lại quần áo: “Trong lớp sắp đến giờ học, tôi về trước đây.”

      Nhìn Giang Chi Vĩnh rời , gương mặt tuấn tú của Tiêu Y Đình tối lại, vô cùng mất hứng.

      , vừa nhìn , vừa nhàng hỏi: “Lại đánh người?”

      Trong lòng của Tiêu Y Đình vống khó chịu, đối với việc ăn cây táo rào cây sung, giúp người kah1c này của buồn bực, phản công lại: “ đánh đấy, giờ sao?”

      gật đầu đáp: “Trở về luyện chữ, hai giờ.”

      Thân hình suy yếu, đứng đối diện với mà cứ lung lây như sắp đổ, chuyện thở gấp, nhưng lại sơ ý nhìn ra, cho đến khi lảo đảo tí ngã mới kéo lại: “ đâu vậy? xin thầy Trần nghĩ rồi, cặp sách cũng lấy rồi, chúng ta về nhà , lát nữa tài xế tới đón.”

      “Em muốn chuyện với người giữ lời!” Khuôn mặt nhắn trở nên lạnh lùng, hất tay cùa ra, nhưng bởi vì dùng quá nhiều sức, thiếu chút nữa ngã xuống.

      nhanh tay đỡ lấy , ảo não : “ giữ lời khi nào chứ? Em đừng náo loạn nữa có được hay ? lúc trở về chịu phạt đâu!”

      Nghe thế lúc này mới đứng vững, điều chỉnh hơi thở.

      lấy cặp sách, chúng ta về nhà. Em đứng đợi ở đây sao chứ?” để cho dựa vào tường rồi hỏi.

      nhàng gật đầu.

      Trở lại phòng y tế, lấy cặp sách của mình, liền phát cho quần của mình và áo của vào trong túi nhựa, sau khi cám ơn cán bộ y tế, mặt hồng đến phát sốt, cách nào đối mặt với ánh mắt của mọi người ở đây!

      nhét toàn bộ quần áo vào trong cặp sách, ra bên ngoài, đưa lưng đến trước mặt của : “Để cõng em ra ngoài.”

      cần…chúng ta chậm chút là được…” băn khoăn đáp.

      “Em còn ngại cái gì! Người nặng bao nhiêu chứ? Nhanh lên ! Dù sao …” Nhớ tới vừa rồi Giang Chi Vĩnh bảo mình đầu óc đơn giản tứ chi phát triển kia, trong lòng vẫn cực ký tức giận.

      Cuối cùng, vẫn nằm lưng của , thầm nhủ, sao đâu, dù sao, cũng chỉ là em của mà thôi…

      Lúc đến nhà họ Tiêu, vẫn muốn cõng lên lầu, nhưng lần này sống chết cũng đồng ý, cũng biết Khương Ngư Vãn nghĩ thế nào…

      may mắn là lựa chọn đúng, khi Tiêu Y Đình đỡ vào cửa, lập tức liền đón lấy ánh mắt khác thường của Khương Ngư Vãn, bà nhìn bọn họ hỏi: “Sao vậy?”

      “Mẹ, em bị trẹo chân trong đại hội thể dục thể thao.” hời hợt đáp.

      Khương Ngư Vãn nhíu nhíu mày : “Thân thể thế kia, còn tham gia đại hội thể dụ thể thao? Chị Vân, chị Vân, chị mau tới đây, đỡ Thanh Hòa lên lầu .”

      “Đến đây!” Dì Vân từ trong phòng bếp ra, đỡ lấy Thanh Hòa từ trong tay Tiêu Y Đình.

      Tiêu Y Đình muốn theo họ lên lầu, nhưng lại bị Khương Ngư Vãn gọi lại.

      Cho đến khi nhìn thấy bóng lưng Diệp Thanh Hòa lầu hai nữa, bà mới khẽ với Tiêu T Đình: “Con trai à, Thanh Hòa bị thương, con đỡ con bee1 làm gì? Con bé là con , con là con trai,phải chú ý đúng mực mới phải chứ! Để bạn học và thấy giáo nhìn thấy thế nào?”

      Tiêu Y Đình giải thích được nìn mẹ mình : “Mẹ, phải mẹ xem nhiều phim truyền hình quá đấy chứ? Bạn học và thầy giáo đều biết em ấy là em của con!”

      Khương Ngư Vãn bị lời này của con trai làm cho tắt nghẹn, nhưng vẫn nhịn được mà : “Con trai, con cũng biết phải mà! Nhớ phải chú ý chút! Các co đều trưởng thành rồi, ngộ nhỡ con đối xử quá tốt với Thanh Hòa, khiến cho con bé phát sinh tình cảm với con, hai em các con, khó xử.”

      “Mẹ, cái này mẹ cứ an tâm! Em mới 16 tuổi! Quả mẹ xem quá nhiều phim truyền hình rồi! Hơn nữa, em ấy có thích ai cũng thích con đâu!” phải rồi sao? thích cây gỗ mục có tâm, cho nên thỉnh thoảng mới dám đùa giỡn với chút.

      Khương Ngư Vãn còn mốn thêm cái gì, liền bị phiền não che lời: “Mẹ, có việc gì nên ra ngoài đánh bài , đừng buồn bực ở torng nhà mà đoán mò, bọn con vẫn còn , nhiệm vụ chủ yếu chính là học tập! Để cho cha nghe thấy con và mẹ những chuyện này, lại bị ăn đòn! Được rồi, tham gia đại hội thể dục thể thao đầm đìa mồ hôi rồi, con lên lầu tắm đây!”

      Khương Ngư Vãn nghe thất thế đành phải đem những lời còn sót lại nuốt vào trong, cau mày, trơ mắt nhìn con trai lên lầu.
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      dunggg thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 69.1: Đêm xao động.

      Tắm rửa sạch , xóa ngày mệt mỏi và bụi bặm, ăn cơm tối xong, trở về phòng của mình, ban đêm yên tĩnh lại tới.

      Diệp Thanh Hòa cảm thấy quá thoải mái, toàn thân vô lực, đầu choáng váng khó chịu, bụng vẫn còn rất đau, nên muốn nằm lên giường nghỉ ngơi, nhưng thể làm thế, bởi vì Tiêu Y Đình còn phải tới đây thực hình phạt luyện chữ trong hai tiếng.

      lâu sau, Tiêu Y Đình ôm bảng chữ mẫu cùng với giấy mực tới.

      dịch sang bên ghế nhường chỗ cho .

      " bắt đầu viết đây.". có ai tỏ ra vui mừng khôn xiết khi phải nhận hình phạt cả, vì thế trong giọng của khó nghe ra chút tức giận kèm theo bất đắc dĩ vốn có.

      "Bắt đầu .". cũng bày giấy ra, cùng viết với .

      "Em viết cái gì chứ? Người bị phạt chính là mà! Mau nằm !". Lúc về, cảm thấy người được khỏe cho lắm, thế mà vào lúc này còn theo giằng co cái gì chứ ?

      lên tiếng, chỉ hơi nhếch môi, tay cầm bút bủn rủn vô lực.

      "Ngươi làm gì thế?". quay sang giành lấy bút lông của .

      nhàng tránh ra, rồi nhàn nhạt nhìn , lạnh nhạt : "Em rồi, tất cả những việc cầu phải làm, em đều làm cùng với , em cũng phải là người ra rồi lại nuốt lời!"

      " biết em phải là nuốt lời rồi được chưa! Nhưng bây giờ phải em bị bệnh sao? Bệnh nhân phải được nghỉ ngơi! Tự viết là được rồi! bảo đảm, bản thân cũng phải là người nuốt lời!", gặp người quá quật cường như vậy phiền não đến chết mất!

      "Đàn ông con trai, ít nhảm dài dòng!". vẫn cầm bút, tiếp tục viết.

      Ở chung với nhau thời gian, nên quá quen với tính cách của , vừa bướng bỉnh vừa cố chấp, ai cũng được, thể làm gì khác hơn là làm theo, hi vọng này hai tiếng này trôi qua nhanh.

      Cũng ai lên tiếng nữa, tựa như lần đầu tiên cùng nhau viết phạt bốn giờ, mặc cho thời gian yên lặng trôi qua.

      Vì thế lúc Tiêu Thành Hưng về nhà đến xem hai bọn họ, liền nhìn thấy màn luyện chữ vô cùng nghiêm túc, trong lòng vui mừng, cũng quấy rầy bọn họ, lập tức trở về thư phòng.

      Tiêu Thành Trác cũng tới loay hoay vòng, bị Tiêu Y Đình nhịn được đuổi ra: ", , , em thoải mái, đừng tới làm loạn thêm!"

      " thoải mái? Còn luyện chữ? Có phải bị cháu chọc tức hay ?". Tiêu Thành Trác tuy còn tuổi, nhưng luôn có thể trúng tim đen, chỉ ra mấu chốt của vấn đề.

      Nếu phải Diệp Thanh Hòa thoải mái, Tiêu Y Đình muốn đánh cậu bé này trận, nhưng vào lúc này, chỉ có thể trừng mắt đuổi : "Mau lăn xa chỗ này! Nếu muốn em ấy khỏe hơn, chú cũng nên luyện chữ !"

      Tiêu Thành Trác vẫn vì chuyện chữ của mình bằng chị và chau trai mà phiền não, cho nên trước đây lâu cũng bắt đầu học luyện chữ rồi, nghe Tiêu Y Đình như thế, cảm thấy lần này thằng cháu này của mình rất có đạo lý, hơn nữa trông chị rất yếu, cậu muốn luyện giỏi chữ, để cho chị ấy vui mừng, vì thế liền ngoan về phòng của mình.

      Diệp Thanh Hòa cố gắng chống đỡ nhưng...

      tiếng còn có thể chịu đựng được, đến tiếng thứ hai, tay bắt đầu run rẩy nhũn ra, toàn thân càng ngày càng còn chút sức lực nào, lại còn thấy buồn nôn, bụng cũng càng ngày càng đau.

      gắng gượng được nữa liền khom người xuống, ôm bụng, ngã ngồi ở ghế dựa. "Em , em làm sao vậy?", bị giật mình, ném bút ra, đỡ lấy hỏi.

      "Em sao. . . . . . Tiếp tục viết . . . . . ." hàm răng của cắn môi dưới, đôi môi ở dưới ánh đèn trở nên xám xịt. Cố gắng ngồi thẳng dậy lần nữa, sau đó cầm bút lên muốn viết, đột nhiên bụng lại truyền đến cảm giác đau đớn co rút kịch liệt, đau đến mức phải rên lên, đồng thời, chữ viết xiên sẹo lung tung.

      thấy thế, vừa vội vừa giận: " như vậy, còn viết cái gì mà viết?”

      Rồi đoạt lấy bút của , ném lên bàn, mạnh mẽ ôm lấy từ ghế xuống.

      Qủa rất , bế ở tay hề nặng chút nào.

      được! Còn phải viết!”, vẫn tiếp tục kiên trì, tuy nhiên còn sức để làm gì, mặc cho đặt mình lên giường, rồi đắp chăn lên.

      “Em cứ ngủ lát, gọi ba mẹ!”, cũng để ý tới cố chấp của , vô cùng lo lắng muốn gọi người giúp đỡ.

      “Đừng!” . níu lấy tay của : “Đừng gọi, em sao, em hiểu rất cơ thể của mình……”. chỉ bị đau bụng kinh mà thôi, nhưng lần nào cũng đều đau dữ dội, làm sao có thể kinh động đến Khương Ngư Vãn được? Lại càng thể cho Tiêu Thành Hưng biết?

      “Vậy rốt cuộc em bị làm sao? Tự nhiên lại đau thành ra như vậy?”, xoay người lại, ngồi ở bên mép giường, lo lắng hỏi.

      vội lắc đầu đáp: “ có gì quan trọng đâu, cứ viết chữ , cần phải để ý đến em.”

      “Sao có thể mặc kệ em được?”, sờ sờ lên trán của , thấy nóng như phải bỏng: “Hình như bị sốt rồi, tìm thuốc cho em .”

      Lần này, thể ngăn lại được, trơ mắt nhìn bước nhanh xuống lầu.

      Đến lúc quay lại liền thấy đau đến mức lăn qua lộn lại ở trong chăn, nhịn được mà khẽ kêu ra tiếng.

      “Em thấy sao rồi hả? Nếu đưa em bệnh vện?”. Nếu muốn để cho ba mẹ biết, vậy người như nên đảm đương trọng trách này phải sao?

      ! cần đâu!”, sao có thể trở thành người đầu tiên chỉ bởi vì đau bụng kinh mà đến bệnh viện được chứ? Chẳng phải là bị cười nhạo đến chết sao?

      “Cái người này đau đến thế rồi! bệnh viện làm sao được?”. biết phải làm sao, ngay cả đo nhiệt độ cũng biết phải đo cho bằng cách nào?

      sao! Con ai cũng đều như vậy cả! đừng xía vào là được rồi!”. Thân thể khó chịu sẵn, lại còn giày vò đau đớn, bắt chuyện chẳng khác nào như bị tra tấn, đừng để ý tới , để cho mình chịu đau phải tốt hơn sao?

      câu con nào cũng đều như vậy cả của thành công khai sáng cho , bất chợt liền hiểu , nhưng các đều bị như vậy sao? Hình như chưa từng bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đau đến chết sống lại như thế này từ các bạn nữ trong lớp......

      “Vậy...... ra ngoài mua thuốc? Mua thuốc giảm đau được ?”, cẩn thận hỏi.

      bằng...... dùng......”. nghĩ đến trà gừng nấu với đường đỏ, từ lúc có kinh lần đầu đến bây giờ lần nào cũng đau đến chết sống lại như thế, mẹ vẫn nấu cho uống cái này, nhưng lúc này là ban đêm, đại thiếu gia như làm sao có thể nấu? Phiền toái người khác lại càng muốn……

      “Vậy cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng thôi sao? Quá khoa học rồi!”, liền cau mày oán trách: “Nếu …… Nếu xoa xoa cho em nhé, xoa xem có thoải mái hơn chút nào ……” Đây là biện pháp duy nhất mà có thể nghĩ tới, cũng để ý có đồng ý hay , đưa tay vào trong chăn, tìm bụng của mà xoa.

      Đây là lần đầu tiên chạm vào thân thể của con , đây cũng là lần đầu tiên bị con trai vuốt ve.

      Nhưng, người đau đến chết sống lại, người lại bị sợ hãi đến kinh hồn bạt vía, cũng có ai nghĩ đến phương diện “đen tối” này.

      “Là chỗ này sao? Hay là chỗ này?”, dưới lớp áo ngủ bằng cotton, bàn tay của mở rộng khẽ đặt lên bụng của , cẩn thận, từ từ thử dò xét, lúc ban đầu chỉ là đặt lên đó, sau lại thấy kháng cự, liền nhàng xoa xoa thành vòng tròn.

      Lòng bàn tay của ấm áp, động tác lại nhàng êm ái, cũng biết là xoa bóp có tác dụng , nhưng khi đau đớn mãnh liệt phát tác hồi, mười mấy phút sau, quả nhiên giảm bớt, nét mặt của dần dần thả lỏng, cũng dùng răng cắn chặt cánh môi tái nhợt nữa.

      biết từ khi nào, chiếc áo ngủ theo động tác của liền vén lên , còn tay của trực tiếp dính lên làn da của rồi, càng xoa chuẩn xác vào vị trí đau đớn của hơn, nửa tay của nằm trong quần của .

      đau đớn cùng với lo lắng cực độ, cho nên ai cũng chú ý đến vấn đề này, nhưng, khi tất cả mọi điều đều được hóa giải, ý thức dần dần tỉnh táo lại, hai người họ mới phát ra hình như bọn họ thân mật quá giới hạn……
      Last edited by a moderator: 10/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69.2:

      Trong phút chốc, tay của chợt khựng lại, cũng dám lộn xộn nữa. Dưới lòng bàn tay, là làn da trơn mềm nhẵn nhụi của , chỗ tiếp xúc của hai người chính là ở rốn, cái bụng bằng phẳng, cái hông thon gầy, tay vẫn còn nguyên xúc cảm, tất cả đều như nhắc nhở , đây chính là thân thể của trong thời kỳ trưởng thành. . . . . .

      Trong lòng khỏi xao động lo lắng. . . . . .

      , cũng dám ngọ nguậy nữa, thậm chí còn dám há miệng hô hấp, bàn tay của phái nam dính vào bụng của kia chỉ cần dịch xuống chút xíu nữa thôi là có thể chạm được vào tư mật nhất của . . . . . .

      Cả người đột nhiên nóng ran lên, càng thêm khó nhịn. . . . . .

      "Khá hơn chút nào chưa? Còn đau ?", cố hết sức đem xúc cảm nào đó trong cơ thể kích động ép xuống, đồng thời còn thầm mắng mình, chính là em của , là người con còn chưa trổ mã hoàn toàn, suy nghĩ lung tung gì chứ!

      "Đỡ. . . . . . đỡ hơn nhiều rồi. . . . . ." giọng của hơi run rẩy, cùng lúc đó, cũng thầm trách mắng mình, chỉ đơn thuần, tâm vô tạp niệm muốn xoa dịu đau đớn cho mình, thế mà còn suy nghĩ lung tung, là xấu xa!

      "Vậy tốt. . . . . ." liền rút tay lại hỏi: "Đo nhiệt độ nhé?"

      "Được. . . . . ." Trong đầu hoảng loạn, lúc này bất luận gì, cũng đều được cả. . . . . .

      Nếu như biết nhất định hối hận, tại sao mình lại , tha cho , đừng bắt luyện chữ nữa rồi. . . . . .

      cầm nhiệt kế đưa cho , rồi bảo kẹp vào nách , nhiệt kế lạnh lẽo, lại khiến cho thần trí của ràng hơn chút.

      "Em nghỉ ngơi lát, bao giờ được gọi.", vẫn túc trực ở bên cạnh, chỉ sợ thấy đau nữa.

      ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại, cảm giác bụng ấm áp, như bàn tay phủ lên vậy. . . . . .

      Mấy phút sau, tưởng rằng ngủ thiếp , liền nhàng vén chăn lên, muốn nhiệt kế ra, nhưng mới vừa động vào góc chăn, mở mắt ra.

      Trải qua màn vừa rồi kia, còn có thể tăng cường cảnh giác được sao?

      tự lấy nhiệt kế ra, vừa muốn xem lại bị đoạt , đưa dưới ánh đèn nhìn cho , sau đó cả kinh : “ Em à, ba mươi tám độ sáu đấy, phải bệnh viện thôi!”

      Đêm khuya lại đến bệnh viện, phải dày vò lên luỵ người khác sao? Làm kinh động đến cả nhà tốt?

      Vì thế liền lắc đầu đáp: “ cần đâu, em uống thuốc là được rồi, tìm thuốc giúp em .”

      “ Được! Uống thuốc gì? Để tìm!”, nhớ trong nhà hình như là có hộp thuốc, bên trong thuốc gì cũng có cả.

      “ Tìm loại thuốc kháng sinh, tiêu viêm, thêm thuốc hạ sốt nữa là được, sau đó rót cho em ly nước ấm.” hơi nhíu nhíu mày , bụng hình như lại bắt đầu đau mãnh liệt?

      “ Ừ, để !”, đáp xong liền đứng dậy tìm thuốc.

      “ Đừng kinh động đến ba mẹ của .”, còn cố ý dặn dò thêm câu.

      biết rồi!”, lời này của góc độ nào đó khiến cho thấy vui mừng, tựa như trưởng thành rồi, có thể làm chỗ dựa cho người khác.

      Sau đó xuống lầu, tìm theo lời , nhưng có điều biết loại nào mới là tiêu viêm, loại nào là hạ sốt, có vào loại tuy có đề kháng khuẩn tiêu viêm, cũng có rất nhiều thuốc đều có tác dụng hạ sốt, vì vậy thể làm gì khác hơn là mang toàn bộ những loại thuốc có liên quan lên để cho tự mình chọn.

      Quả đua bụng kinh lại ập tới lần nữa, đnag cực kỳ khó chịu, nét mặt lại xuất vẻ đau đớn, co rúm.

      Lúc Tiêu Y Đình quay lên, đạp vào mắt chính là dáng vẻ này của , liền đặt thuốc sang bên ân cần hỏi: “ Lại đau?”

      liền gật đầu, đáp : “ sao đâu, cũng đau như vừa rồi, đưa thuốc cho em xem nào.”

      Cầm trong tay đống thuốc, chọn ra những loại mình muốn, rồi đưa cho : “ Hai loại này, đưa cho em xem hướng dẫn sử dụng.”

      “ Được.....” Tay chân vội vàng lấy hướng dẫn đưa cho , thế nhưng ở trong này lại viết là uống mấy viên? Chỉ đề uống lượng thuốc theo thể trọng của bệnh nhân mà thôi, cái này phải cần tính toán sao? Mà môn toán của ....... phải là tin tưởng chính mình nhưng đây chính là chuyện liên quan đến mạng người nên cũng dám khinh thường! Vì thế vội vàng lấy giáy bút xem như đối mặt với chuyện đại mà hỏi: “ Em , em nặng bao nhiêu cân!”

      “ 82 cân.......” suy yếu đáp.

      như vậy......” sợ hãi than thầm, khó trách lúc bế lên chẳng hề thấy xi nhê gì cả....Sau đó bắt đầu vùi đầu vào tính toán 82*.......sau khi nhìn đến kết quả liền giật mình, đúng, sao lại nhiều viên như vậy? Cẩn thận kiểm tra lại phen, liền ảo não rủa tiếng rồi lại hì hục tính tính lại nhưng đến lúc ra kết quả lại phát vẫn chưa đúng, nhủ thầm trong lòng: “ Sao mãi vẫn đúng nhỉ? Phải uống nhiều như vậy sao?”

      Thấy hỗn loạn, kìm được nữa, liền nhịn đau giọng : “ 82 cân! Bằng 41kg!”

      “ Ồ! Đúng đúng! Quên mất!”, thử đặt bút lần nữa, kết quả lần này đúng trắm phần trăm rồi!

      “ Trong giờ toán làm gì??” lại bắt đầu càm ràm giáo dục .

      ra cái này thể trách được, vì quá khẩn trương cho nên mới thế, cũng phải là biết..........Xem ra đời này tuyệt đối thích hợp với ngành y, tuyệt đối thích hợp......

      Rốt cuộc cũng thuận lợi cho uống thuốc, như trút được gánh nặng, đỡ lấy người co để cho từ từ nằm xuống.

      Mỗi lần nhìn phải vác theo cặp kính dầy cộp sống mũi, cũng thấy mệt mỏi thay, dưới mắt thoải mái, có phải còn mệt mỏi hơn ? Vì vậy liền tự chủ trương, lấy kính của xuống.

      Lúc này tựa như mất lớp bảo vệ, kinh hoàng hô lên thất thanh.

      để kính sang bên, nhăn nhở với : “ sớm nhìn thấy rồi! Tểu mỹ nữ, còn muốn ngăn cản cái gì nữa!”, khác vừa nhìn được gương mặt của liền thấy xinh đẹp, nhưng sau cũng có quá nhiều cảm giác nữa, hình như bất luận dáng vẻ của có thế nào, vẫn cứ là Diệp Thanh Hoà đó, Diệp Thanh Hoà ung dung tự tại, Diệp Thanh Hoà luôn lạnh nhạt lại nghiên khắc với , so với dáng vẻ kia của có bao nhiêu quan hệ............

      cũng còn hơi sức đâu mà so đo với , có điều bỏ kính ra như thiếu vật chống đỡ, vẻ mặt khổ sở của cũng có gì cản trở nữa, nhìn vào dó, lại lần nữa cảm thấy vô cùng lo lắng: “ Sao rồi? Lại đau à? Nếu lại....”

      hai, nhà mình có túi chườm nóng ?”, vội vàng chuyển hướng đề nghị, tuyệt đối thể để cho và mình tiếp xúc thân mật như vậy nữa.

      “ Túi chườm nóng? Có!”

      “ Đem túi chườm nóng lên cho em được ?”, với năng lực vận động của đại thiếu gia như chuyện này vẫn còn có thể làm được.

      “ Được! đây!”

      ở dưới lầu kiểm tra toàn bộ mọi nơi mọi lúc, mói tìm được túi chườm nóng, sau đó cho nước nóng vào, thử nhiệt độ trước, thấy đến nỗi bỏng da, mới đưa lên cho .

      “ Cám ớn, viết chữ !”, đặt túi chườm nóng lên bụng, thở phào nhõm, lúc này mệt mỏi lại ập tới.

      “ À?”, vào thời điểm như thế này mà còn quên chuyện đó?

      Nhưng thấy bệnh thình thành ra như vậy, cũng thể nghe lời, bèn ủ rũ cúi đầu tiếp tục viết chữ.

      Trong phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh, cực kỳ mệt, tuy nửa mê nửa tỉnh, nhưng làm thế nào cũng vẫn ngủ được, nhất định túi chườm nóng hết tác dụng, còn nóng nữa, vì vậy cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo lại ùa vê khiến cho vô cùng dễ chịu.

      Cho đến mãi về sau, khi thuốc phát huy tác dụng, toàn thân ra đầy mồ hôi, mới cảm giác dễ chịu hơn chút, nhiệt độ cũng hạ, mà , cũng viết xong, giờ phút này trông coi , đặt trán củ cái khăn lạnh.

      hai, vẫn chưa ngủ sao?”, xoay người hỏi làm chiếc khăn rơi xuống.

      bèn nhặt khăn lên rồi cười cười, đáp: “ Chưa, mới vừa viết chữ xong bao lâu, nhớ khi còn bé bị sốt, mẹ vẫn thường chườm trán như thế này.”

      “ Cám ơn .”, túi chườm nóng tại cũng lạnh, liền bỏ ra, đặt lên đầu giường, : “ Chữ của đâu rồi, đưa cho em xem chút.”

      Đầu của liền đổ mồ hôi lạnh............

      “ Em như vậy mà còn muốn kiểm tra chữ? Coi như xong !”, bị tinh thần kia của co chấn động........

      “ Tốt hơn nhiều rồi, lấy tới đây .”, liền quả quyết , hoàn toàn muốn thương lượng.

      Thấy kiên định như vậy chỉ có thể thở dài, xoay người đến bàn đọc sách lấy chữ vừa viết xong, đồng thời còn cầm cả bít đỏ đến cho nữa.

      Mỗi lần kiểm tra việc luyện chữ đều làm như thế, lấy bút chỉ ra những điểm còn thiếu sót trong chữ viết của ........

      nằm ở giường, tỉ mỉ kiểm tra từng tờ từng tờ, càng xem mày nhíu lại càng chặt, bút trong tay cũng ngừng vẽ vòng tròn: “ Chuyện gì xảy ra vậy? Những chữ này toàn bộ đều viết cẩu thả, nửa bộ sau quá tệ!”
      Last edited: 10/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70.1: Đêm xao động 2

      "Đó phải là. . . . . .vì em bị bệnh, cho nên thể ngồi yên luyện chữ được hay sao?". liền lên tiếng giải thích. vốn là thế mà, lát lại thay khăn cho , lát lại thử túi chườm nóng xem còn nóng , sao có thể chuyên tâm luyện chữ được cơ chứ?

      "Viết lại!", đối mặt với những chữ xấu thể tả này của , liền sinh ra cảm giác như gió thu vừa cuốn hết lá vàng vậy, giọng cũng thể chút tình cảm nào.

      cầm lấy tờ giấy vừa bị ném về phía mình, còn lời nào để .

      Đồng hồ báo thức tủ ở đầu giường dịch đến số mười , chợt nhớ ra vì mình mà cực khổ nửa đêm, liền hạ giọng khai ân: "Để ngày mai hãy viết! về phòng ngủ ."

      đứng bên mép giường của lát,rồi : "Thôi cứ viêt luôn cho xong, em ngủ . . . . . ."

      cũng còn hơi sức để tranh cãi với cho nên liền nghe theo.

      Sau khi hạ sốt, sức lực toàn thân như bị rút hết ra vậy, cộng thêm đau bụng kinh hành hạ, mệt mỏi muốn thêm nữa chữ.

      cũng biết làm sao mình lại phát sốt, lại còn vừa vặn tiếp xúc thân thể với người khác phái nữa. Bản thân từ đến lớn thể trạng yếu hơn người khác, ngay cả đau bụng kinh cũng nghiêm trọng hơn, lúc còn bé, cứ ba ngày hai bữa lại vào thăm hỏi bệnh viện.

      Chỉ là lúc ấy, còn có mẹ, có ba.

      nhớ đến biết bao nhiêu lần, vào lúc đêm khuya dằng dặc, đột nhiên phát sốt liền được ba cõng ở lưng, chạy thẳng tới bệnh viện.

      Cảm giác bị bệnh, rất khó chịu, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm giác tựa vào bờ vai vững chãi của ba, cùng với mùi hương người ông tản mát ra thấy sợ nữa. . . . . .

      Mười ba tuổi, lần đầu tiên từ khi lớn lên trải qua khổ sở như thế, mẹ ôm lấy , dịu dàng cho biết, công chúa của bọn họ trưởng thành rồi. Sau đó vào mỗi tháng, đau đớn cũng định kỳ mà tới, khi đó, có thể ôm cổ của mẹ làm nũng, có thể ở trong lòng mẹ mà khóc thút thít, ngay cả trà gừng mẹ nấu với đường đỏ cũng có thể tùy hứng uống, nhưng cũng chưa bao giờ thấy sợ. . . . . .

      Có lẽ, trong tiềm thức của vẫn luôn cho rằng ba mẹ giống như ngọn núi sừng sững vững chãi vĩnh viễn tồn tại ở phía sau của mình, cho nên, mới biết sợ hãi điều gì, vậy mà, ngọn núi này, ngày nào đó lại bị sụp đổ, có người cõng chạy trong đêm tối khi bị bệnh, có người bê tới bát trà gừng dụ dỗ uống..., có ai cho nghe: Tiểu Hà, đừng sợ. . . . . .

      ra , cũng biết sợ. . . . . .

      Tựa như tối nay, đột nhiên lại bị ốm, sợ bóng tối này cùng với đau đớn bến bờ, sợ, thế giới rộng lớn chỉ còn lại mình mình mà thôi....

      Nước mắt ấm viền quanh hốc mắt, mắt của khe khẽ mở ra, ánh đèn bàn sách tỏa ra tia sáng nhu hòa lại mang đến ấm áp mơ hồ, trong căn phòng an tĩnh như thế, thanh lúc viết chữ giấy truyền vào trong tai ràng....

      Trong phút chốc, nước mắt liền tràn mi, có cách nào kìm chế được bản thân mình, tiếng nức nở trong đêm khuya yên tĩnh nghe mồn .

      “ Em làm sao vậy?”, nghe thấy, lập tức hạ bút, tiến đến bên giường, dưới ánh đên, liền phát nhưng giọt nước mắt mặt của : “ Khóc?”

      xoay người sang chỗ khác, dùng chăn che kín đầu, mỗi người đều có mặt muốn giấu, giờ phút này lý do khiến mình rơi lệ bất luận như thé nào cũng ra......

      “ Này, em che làm gì chứ? khí để thở đâu! Ra ngoài !”, lột chăn của , để cái đầu nho nhở lộ ra bên ngoài.

      nghiêng đầu lại vùi mặt vào gối.

      “ Có phải vẫn còn rất đau hay .....”, chưa từng suy đoán về tâm tư của con bao giờ, cho nên cũng biết cách an ủi như thế nào, chỉ có thể vụng về chủ quan suy đoán.

      “ Ừ....” Chôn mặt trong gối, buồn buồn đáp, cứ coi như là thế .....

      đổi nước nóng nhé.”, cầm túi chườm nóng xuống lầu, lần đầu tiên tận măt chứng kiến nỗi đau đớn mà con phải chịu, hiểu tạo hóa sao lại bất công như vậy, đấy chính là điểm bất đồng giữa nam sinh và nữ sinh hay sao?

      tại là đêm khuya, nên các thành viên trong nhà sớm tiến vào mộng đẹp, nah đổi nước, rồi rón rén tới phòng của , sau đó đóng cửa lại, đem túi chườm nóng đưa lại cho .

      ôm lấy, đặt ở bụng, mặc cho nhiệt độ này làm cho lưng ướt mồ hôi, mang lại chút hơi ấm cho thân thể lạnh lẽo.

      “ Khá hơn chút nào ?”, lại hỏi.

      chỉ gật đầu, lên tiếng đáp lại.

      bứt rứt đứng ở đó, tuy hai người họ gì, nhưng vẫn bỏ , tiếp tục trở lại bàn học vừa viết chữ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn chút, đến khi nhìn thấy nhắm mắt lại, hô hấp nặng nề, mời thầm đoán ngủ.

      Sau khi cẩn thận viết lại toàn bộ xong xuôi đâu đấy, vẫn dừng lại, đứng ở bên bàn, tiếp tục luyên tập, cũng cảm thấy mệt mỏi, trong khí hòa lẫn mùi hương hoa quế thoang thoảng, trong tiêng hút thở đều đều của ai kia, cả người cũng dần dần trầm tĩnh lại.

      biết qua bao lâu, khí đêm lạnh lặng lẽo ngấm vào da thịt, đến lúc toàn thân cảm thấy lạnh, mới hạ bút, đến chỗ cửa sổ đóng lại, cũng tiện thể nhốt lại mùi hương quế ở bên ngoài.

      Mà lúc này ở giường, khẽ rầm rì gọi: “ Mẹ, mẹ....”

      Lần đầu tiên nghe thấy gọi mẹ, lại vô cùng ràng.

      nhanh đến bên giường, phát hiên hai gò má ửng hồng, sờ sờ lên mặt của , lại thấy nóng dần lên, có lẽ là lại sốt nữa rồi.....

      vẫn còn đáng mê man ngủ, cầm cặp nhiệt độn lên, đưa lên phía cổ áo của .

      Lúc sắp vào áo ngủ của , chợt dừng lại lát, tầm mắt lia đến cần cổ mảnh khảnh trắng nõn, còn có xương quai xanh đẹp đẽ nữa.

      Sau vài giây do dự ngắn ngủi, vẫn quyết tâm vén áo lên, sau đó nâng cánh tay của đặt cặp nhiệt độ xuống dưới nách.

      Quá trình diễ ra vô cùng nhanh chóng, nhưng vẫn kịp nhìn thấy hai bầu ngực còn chưa trổ mã hết của , cùng với hai nụ hoa hơi hồng hồng.

      Thân hình của , tựa như đứa bé, hoàn toàn thể nào mang ra so sánh với thân hình bốc lửa của mấy nàng tạp chí kia, nhưng hiểu tại sao hô hấp lại trở nên nặng nề, nhịp tim cũng đập nhanh đến khác thường, trong đầu tự chủ mà lên làn da trắng nõn, bộ ngực bằng phẳng của trong đêm tối nhìn thoáng qua chẳng khác gì viên bạch ngọc.

      vội bước vào trong phòng tắm, vốc nước lạnh lên mặt, mới đem hình tượng kia cuốn khỏi tâm trí, những giọt nước lạnh như băng khiến tỉnh táo lại, rồi tự nhìn mình trong gương thầm tự trách: Tiêu Y Đình, mày đúng là có tiềm chất của cầm thú!

      Ở trong phòng tắm đợi đến thời gian lấy nhiệt kế, mới ra. Lúc cầm nhiệt kế ra, hê cúi đầu nhìn, nhanh chóng lấy ra ngoài, mà tại nhiệt độ của lại lần nữa tăng vọt tới hơn ba mươi tám độ.

      Nhưng thời gian uống thuốc còn chưa tới, biết nên làm thế nào, chỉ biết túc trực bên cạnh trông chứng, chườm mát cho , hi vọng có hiệu quả.

      Lúc đặt chiếc khăn lạnh lên trán trong nháy mắt, liền nhăn mày lại, trong miệng lẩm bẩm rên rỉ: “ Mẹ, hát cho Tiểu Hà nghe , mẹ....”

      Tiểu Hà? thầm nghĩ cái tên này chắc là bình thường người nhà vẫn hay gọi ?

      Trong mộng đột nhiên kích động, toàn thân lo lắng giãy giụa, trong miêng càng ngừng kêu lên: “ Mẹ, mẹ....”

      gặp ác mộng sao? vội lay vai của , đánh thức người nào đó đắm chìm trong cơn mơ: “ Em ! Em tỉnh !”

      mở mắt ra, hốc mắt cũng phiếm hồng, hơi thở nóng rực phả vào mặt .

      Ý thức ở ngắn ngủi trong nháy mắt liền trở nên mơ hồ, biết bản thân mình ở nơi nào, cũng thấy trước mắt mình là người nào, chỉ gọi theo bản năng: “ Mẹ.....”

      “ Em , là , em nằm mơ sao?”. Mặt của ở ngay trước mặt , tầm mắt cũng dần dần trở nên ràng.

      kinh ngạc nhìn nhìn , đột nhiên câu chẳng ăn nhập gì: “ hai, đọc sách cho em nghe .”

      hỏi liếc mắt nhìn , nhưng cũng hỏi tại sao, chỉ hỏi: “ Đọc sách gì?”

      “ Tùy , sách Tiếng cũng được.”

      lại càng ngạc nhiên, hiểu nổi có ý đồ gì, là bị bệnh đến mức hồ đồ biết thời gian tại là lúc nào, hơn nửa đêm còn muốn học Tiếng sao? Hay là muốn nghe Tiếng để ru ngủ?

      “ Lấy sách Tiếng , hai.” Giọng của tuy yếu đuối nhưng kém phần kiêu định, ý muốn cho biết, đùa.

      là đàn ông con trai, cũng là thiếu niên trưởng thành, dĩ nhiên so đo với nhu nhược lại còn bị bệnh muốn đọc Tiếng liền độ thôi!

      lấy sách Tiếng ra, mở ra khóa thứ nhất hỏi: “ Đọc bài khóa thứ nhất sao?”

      “ Ừm.....” mở to mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

      Vì vậy sau khi mở sách ra đọc, vừa đọc xong bài lại phát mắt của nhắm lại, cứ tưởng ngủ, liền ngừng lại.

      Vậy mà, mới vừa dừng lại liền mở mắt ra, trong mắt mơ hồ mấy phần gấp gáp: “ hai, đọc tiếp , đọc .”

      “ Ừ....” Phản ứng của làm cho người ta thể cảm thấy kinh ngạc, nhìn cái, rồi tiếp tục đọc bài khóa thứ hai.

      Mặt có vẻ hơi khẩn trương, khi nghe đọc mới chậm rãi thả lỏng, vốn định cố gắng mở mắt ngủ, tuy nhiên kìm được mỏi mệt, lại tiếp tục ngủ, trong mơ mơ màng màng, tiếng đọc bài khóa vẫn vang lên đều đều.....
      Last edited by a moderator: 16/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :