1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64: Họp phụ huynh.

      Kết quả của kỳ thi giữa kỳ rất nhanh phát được công bố, vì thế cuộc họp phụ huynh cũng nhanh chóng được triệu tập.

      Đêm đó, Tiêu Y Đình ở nhà buồn bực bất an, mỗi lần đến kỳ họp phụ huynh, mỗi giây đối với đều dài như năm . . . . . .

      Vì vậy lúc cha trở lại liền quyết biểu phen, hóa giải tâm tình tốt của ông. mở quyển sách tiếng trong tay, mò mẫm đọc câu có câu , tuy thế nhưng tai lại vén lên nghe ngóng động tĩnh, cẩn thận chú ý để nghe được tiếng phanh xe cùng với tiếng bước chân của cha già.

      Rốt cuộc, tiếng động cơ ô tô cũng truyền đến tai, giọng đọc tiếng của cũng ngày càng lớn, rồi sau đó, có tiếng mở cửa, quả nhiên là Tiêu Thành Hưng trở lại.

      Tiêu Y Đình vừa lớn tiếng đọc chậm rãi, vừa thầm tra xét nét mặt của cha mình.

      Tiếng đọc sách của trong nháy mắt khi Tiêu Thành Hưng vừa bước vào cửa liền im bặt.

      Cha lại cười! Mặt mày cực kỳ hớn hở! Đây là lần vui vẻ đầu tiên trong nhiều năm qua khi họp phụ huynh về!

      Khương Ngư Vãn cũng phát ra điều này, lo lắng bất an rốt cuộc cũng lắng xuống, mấy ngày trước bà mới hy sinh bả vai để cứu con trai, rầu rĩ biết tối nay nên hy sinh cái gì. . . . . .

      Vì thế bà vội vàng mang cho chồng mình cốc trà mà ông thích nhất, nhàng cười : "Hôm nay tâm tình quả tệ."

      Tiêu Thành Hưng nhận lấy cốc trà cười ha ha đáp: " sai! Mặt cũng dài ra rồi ! Hôm nay đúng là hãnh diện!"

      "Tôi biết ngay học kỳ này Y Đình chắc hẳn có tiến bộ! Ông xem, thằng bé đọc tiếng cũng nghiêm túc lắm!", Khương Ngư Vãn dịu dàng cười .

      Ai ngờ Tiêu Thành Hưng lại nhìn con trai cái rồi hừ lạnh: "Đời này dựa vào nó? bằng chẳng trông cậy vào! Tôi người khiến tôi hãnh diện là Thanh Hòa! Thi đứng đầu cả lớp! Con trai của bà? đứng thứ nhất từ dưới lên là tôi cảm tạ tổ tông phù hộ rồi!"

      Sắc mặt của Khương Ngư Vãn liền thay đổi, bất mãn oán trách: "Cái gì mà con bà? Chẳng lẽ phải là con trai của ông chắc? Rốt cuộc ai mới là con ruột của ông chứ?"

      Diệp Thanh Hòa nghe được lời này, hai vai gầy yếu khẽ run lên.

      Tiêu Thành Hưng thấy thế lại càng thêm mất hứng, tâm tình vốn tốt đột nhiên lại bị phá hư, trả ly trà trong tay lại cho Khương Ngư Vãn : "Tôi cũng hiểu nổi, tại sao mình lại có đứa con trai ra hồn như vậy! Bà thử nhìn lại xem, đại gia tộc như nhà họ Tiêu chúng ta sao lại lẫn vào đứa như nó chứ? Nếu ra ngoài tôi có mặt mũi nào đó là con trai của mình!"

      "Tiêu Thành Hưng! Ông như vậy là có ý gì? Ông thằng bé giống tôi ý muốn ám chỉ đến cái gì? Theo lời của ông chỉ có Thanh Hòa mới giống như con ruột của ông thôi sao?". Khương Ngư Vãn rất ít khi chống đối lại cồng mình, giờ phút này trong lòng chua chát, vô cùng có cảm giác, nhất thời xúc động, mới thốt lên những lời này.

      " hưu vượn! Trước mặt các con mà năng suy nghĩ!". câu kia khiến Tiêu Thành Hưng vô cùng tức giận.

      Khương Ngư Vãn bị chồng quát, cũng dám nhiều lời nữa, trong mắt ngân ngấn lệ, quay người lên lầu.

      Tiêu Thành Hưng liếc nhìn hai người bạn trẻ đứng đó, gọi: "Thanh Hòa, đến thư phòng với bác.".

      "Dạ, bác Tiêu.". Diệp Thanh Hòa giống như chưa từng nghe được cái gì, nhu thuận đứng lên.

      Tiêu Y Đình chỉ ước gì cha mình dòm ngó đến bản thân , tận lực an tĩnh, giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình. Nhưng lúc Tiêu Thành Hưng đứng ở cầu thang vẫn bỏ qua cho , dừng chân lại, : " So với ngày trước vẫn có tiến bộ, ít nhất ngữ văn còn đạt cầu, về phần tiếng như thế nào. . . . . ." ông khẽ tiếp: "Trong lòng của con hiểu nhất!"

      Tiêu Y Đình thầm tặc lưỡi hít hà, quả đúng là gừng càng già càng cay, ngay cả thầy giáo cũng còn phát ra, thế mà cha biết rồi. . . . . .
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65: Hoài niệm.

      Cũng may Tiêu Thành Hưng thêm gì nữa, chỉ gọi Thanh Hòa lên lầu, lại nghĩ, phải cha gọi Thanh Hòa lên mắng cho trận đấy chứ? Liền vọng theo bóng lưng của cha mình: "Cha, cha đừng làm khó dễ em , là con ép buộc em ấy cho con chép bài!"

      Tiêu Thành Hưng để ý đến , trực tiếp lên lầu, Diệp Thanh Hòa cũng theo sát phía sau.

      Trong thư phòng, Tiêu Thành Hưng ngồi xuống ghế, đồng thời cũng bảo ngồi xuống, vui vẻ : "Thanh Hòa, bác Tiêu thấy hãnh diện vì con, cuối cùng cũng phụ ủy thác . . . . ."

      Nỗi bi thương trong lòng Diệp Thanh Hòa liền dâng lên, cúi đầu xuống, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ: "Bác Tiêu, cám ơn bác. . . . . ."

      " cần cám ơn bác, con bé này, bác hi vọng cháu chính là con ruột của mình, đáng tiếc là bác có cái phúc phận này. Có lẽ chỉ xứng để cho tên tiểu tử giày vò thôi. . . . . .". Ông bất đắc dĩ lắc đầu: " đề cập tới nó nữa! Bác chỉ muốn vài lời với con. Con tới Bắc Kinh cũng được nửa học kỳ rồi, bác lại quá bận rộn, vừa vô tâm, con là con , nên rất nhiều chuyện bác thể quan tâm hết được, rất sợ con bị thua thiệt. Như thế nào, quen thuộc chưa?"

      ra sức gật đầu: "Quen rồi ạ! Tất cả đều tốt vô cùng!"

      Tiêu Thành Hưng khẽ mỉm cười : "Bác biết con là đứa bé hiểu chuyện, bác có nhiều lúc chuyện đúng mực, con cũng đừng để ở trong lòng, bà ấy cũng chỉ nhằm vào bác thôi, có ý gì khác cả. Về phần hai của con, mặc dù có hơi quậy phá, nhưng tâm địa cũng xấu."

      "Cháu biết mà, bác Tiêu."

      "Cháu hiểu chuyện! đứa thông minh lanh lợi như cháu, có chuyện gì mà hiểu chứ?", Tiêu Thành Hưng vừa cảm khái, lại lộ ra mấy phần lo lắng: "Nhưng Thanh Hòa này, bác Tiêu vừa vui mừng lại thấy rất khổ tâm, chỉ có cháu là hiểu bác, chỉ tiếc. . . . . . Ai. . . . . .". Ông lại thở dài, con người luôn luôn sống trong mâu thuẫn, vừa hi vọng quên hết quá khứ, sống vui vẻ nhưng thâm lại hiểu rất , quá khứ như vậy sao có thể quên được chứ?. "Tóm lại, bác Tiêu hi vọng cháu nhanh chóng trưởng thành, trở thành người như cha cháu vẫn kỳ vọng. . . . . ."

      Cái đề tài này, ngày thường cũng tránh ra, sợ bản thân đau lòng. Những lúc con người ta thấy đau lòng, nếu có thể khóc trận có thể thoải mái hơn, nhưng đứa này là quật cường, từ khi tình kia xảy ra cho đến lần đầu tiên gặp mặt, rồi đến tại, ông cũng chưa thấy khóc bao giờ.

      Người từng trải như ông, làm sao hiểu được, khóc ra cũng hẳn là đau lòng? Có lúc nỗi đau đớn đến nỗi khóc nổi còn ghi tâm khắc cốt hơn nhiều việc khóc to trận rồi thôi.

      Diệp Thanh Hòa cũng cho phép nước mắt của mình chảy xuống, che dấu tất cả đằng sau lớp kính, nước mắt tuy hoen mi nhưng thủy chung vẫn rơi xuống, chỉ cố gắng dùng giọng thong thả trả lời: "Bác Tiêu, bác cứ yên tâm, cháu biết rồi, cháu hiểu mình nên làm như thế nào. . . . . ."

      muốn đàm luận về đề tài này nữa, liền nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: "Bác Tiêu, ra bác cũng nên kiên nhẫn với hai chút . . . . . ." chưa bao giờ thấy Tiêu Thành Hưng lời ngon tiếng ngọt với Tiêu Y Đình bao giờ, hai cha con ông cứ giống như oan gia đối đầu với nhau vậy.

      Tiêu Thành Hưng nghe thế, quả nhiên lại hừ tiếng: "Nó sao? Mỗi ngày gây ít họa, ba ngày lại thành đại họa đấy! Nếu đối xử tốt với nữa chừng nó còn đốt luôn cả cái nhà này ấy chứ!".

      " phải đâu! Bác Tiêu à, giống như bác , ra hai có tâm địa rất tốt, cũng thông minh, chỉ có động lực học tập mà thôi, nếu bác khích lệ ấy, chừng còn hiệu quả hơn nhiều? Có lúc con ta cũng cần phải khích lệ mới tạo nên động lực được. . . . . ."

      chưa xong, Tiêu Thành Hưng liền bật cười: "Con bé này, cháu lại muốn dạy bác phải quản con trai mình thế nào sao? Được, vậy bác liền giao nó cho con có được hay ? Nghe giữa các con còn có ba mươi giao ước tạm thời nữa?"

      Diệp Thanh Hòa im lặng .

      Dáng vẻ trầm mặc của , cực kỳ giống người.

      Tiêu Thành Hưng lẳng lặng nhìn , trong lòng bi thương vô cùng, cũng chỉ có thể cố gượng cười, cùng chuyện về trường lớp, lại dặn dò thêm mấy câu, mới để cho trở về phòng.

      Diệp Thanh Hòa mang theo tâm nặng nề, sau khi trở về phòng ngồi liền ngồi trước bàn học ngẩn người rất lâu, sau đó lại đem bộ chữ trong ngăn kéo lấy ra, mở rộng ở mặt bàn, mỗi chữ, mỗi nét bút, đều nghiêm túc tỉ mỉ thưởng thức, mang theo hoài niệm, sùng kính cùng đau đớn, nước mắt ở trước mặt Tiêu Thành Hưng dám rơi xuống, giờ phút này rốt cuộc chảy ra.

      Lại sợ nước mắt rơi xuống giấy, nên vội vàng bỏ mắt kính ra lau, cũng đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Tiêu Y Đình chợt xông vào như cơn gió.
      dunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66: Nơi này chính là nhà của em.

      Liếc mắt liền nhìn thấy lau mặt, mặc dù bị tóc dài che mất, nhìn biểu tình như thế nào, nhưng cho dù là heo cũng có thể đoán được là khóc. lập tức khẳng định chắc chắn vì mình cho nên mới bị cha khiển trách nặng nề như thế.

      Với tính tình như , ngay cả trời sập xuống cũng vô cùng trấn định, giờ phút này lại có thể khóc thành ra như vậy, chắc hẳn là cha trách móc hết sức nghiêm khắc. Thấy thế khỏi có chút đau lòng.

      Vì vậy liền vòng qua trước mặt , cúi đầu tìm kiếm khuôn mặt chứa chan nước mắt kia.

      Đây cũng là lần đầu tiên ở trước mặt tỏ vẻ hốt hoảng, thủy chung vẫn cúi thấp đầu tránh né ánh mắt săm soi của , hơn nữa nhanh chóng đeo mắt kính lên.

      Việc tránh né cùng với những giọt nước mắt kia, khiến cho phẩm chất ông trong kịch liệt bành trướng, cộng thêm với việc đau lòng, liền đưa tay lên lau nước mắt cho : "Em , đừng khóc, đều là lỗi của cả? chuyện với cha, để cho ông ấy mắng , đánh , trả lại trong sạch cho em!".

      càng như vậy, càng muốn để nhìn thấy vẻ mặt của mình, chỉ chăm chăm cúi xuống liều mạng lắc đầu, thấp giọng : "Em sao, đấy, bác Tiêu cũng có mắng em, cứ ra ngoài trước . . . . . ."

      "Ai có việc gì chứ? Em nhìn em xem, nước mắt còn đọng lại ở đây này !". Tay của vừa sờ lên cằm của , đầu ngón tay ươn ướt tất cả.

      cũng ngụy biện nữa, quay người nhìn về phía : " sai, của em khóc, nhưng cũng phải bởi vì bị bác Tiêu mắng đâu! đấy.".

      " mắng sao?". vẫn tin tưởng lắm, trừ việc bị bề trách cứ, còn có cái gì để cho đau lòng nữa chứ? Thành tích của ưu tú như vậy, tính tình lại trầm ổn như thế. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . ý tưởng chợt lóe lên trong đầu: "Có phải tiểu tử Giang Chi Vĩnh kia khi dễ em hay ?"

      thấy tức cười, sao có thể liên tưởng . . . . . .

      "Tên khốn này! Người của ông mà cũng dám chọc! Ngày mai lại muốn ông đây đánh cho trận đến cha mẹ cũng nhận ra chắc!". tức giận đứng lên, lúc này trong đầu nghĩ đến việc liên lạc với Trữ Chấn Khiêm cùng với Tả Thần An.

      bị tính khí này của dọa sợ, xoay người lại nắm chặt lấy ống tay áo của : “ Đừng náo loạn nữa được ? Sao lại tự dưng lại nhắc đến cậu ấy? Em chỉ là . . . . . Chỉ là nhớ nhà. . . . . ." Dưới tình thế cấp bách, liền thốt ra lời lòng.

      ". . . . . ." sửng sốt, quả , từ khi tới nhà , bao giờ nghe thấy đề cập tới người nhà của mình, cũng chưa từng hỏi đến, cha mẹ của ở đâu, tại sao lại tới ở nhà . . . . ."Em , nhà của em. . . . . ."

      Lâm Đại Ngọc tới Giả phủ, là bởi vì đơn nơi nương tựa, còn vào nhà họ Tiêu, chẳng lẽ cũng là bởi vì. . . . . . Nếu , tại sao chưa bao giờ nhắc tới ba mẹ? Cho nên, lời này chỉ hỏi được nửa, cách nào hỏi tiếp được nữa.

      cũng muốn tiếp chuyện này, trong phòng bao trùm trong bầu khí trầm muộn.

      Cuối cùng, cười cười, giang rông hai cánh tay : "Em , nơi này chính là nhà của em. . . . . ."

      Lúc đó trời cũng chuyển sang thu, đứng trước bàn đọc sách bằng gỗ lim, trông ngọc thụ lâm phong(*) cực kỳ. Nụ cười trong sáng biểu lộ ra vẻ chân thành và nhiệt tình của thanh niên mới lớn. Những làn gió thổi qua khiến rèm cửa sổ khẽ tung bay, hương hoa quế thoang thoảng trong sân nhà cũng theo đó ùa vào. . . . . .

      (*)Ngọc thụ lâm phong ", nghĩa là "cây ngọc đón gió". Người con trai có nét kiêu hùng tao nhã, phóng khoáng, người con có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa. " Ngọc thụ lâm phong" trong tướng học là tướng quí.

      biết, đây là thực hay là mơ, có phải ôm vào trong ngực hay ?

      lâu về sau, khi ở đất khách quê người, dưới ánh trăng vằng vặc, mỗi lần nhớ tới cái danh từ nhà này, nhớ tới đêm mùa thu như vậy, vẫn xác định, lúc đó, thực muốn tặng mình cái ôm sao?

      Bất luận là phải hay phải, điều duy nhất mà hiểu đó chính là chỉ có thể cùng nhìn nhau như vậy, giữa gian thơm mùi hương hoa quế kia làm cho người ta đặc biệt phiền muộn, tựa như bức tường mong manh mềm mại nhưng có cách nào xông phá được. cũng có sức lực xuyên qua bức tường đó mà về phía . Bây giờ có, nhiều năm về sau, vẫn có. . . . . .

      "Em muốn. . . . . . luyện chữ.". Tiếng của vang lên phá vỡ hương quế thơm nồng trong gian phòng .

      "Được. . . . . . luyện! cũng luyện!". giúp bày giấy lên bàn , liếc thấy bài từ ở đó, đại khí dào dạt, thành thục chững chạc, lại có mấy phần giống với chữ của , nhưng trình độ cao hơn hẳn, hiển nhiên phải viết, nhìn lại phần đề tên bức chữ, đột nhiên nhìn thấy tên Đào Nhiên Cư sĩ.

      Mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, cũng nhớ ra được rốt cuộc là ai, nhưng ràng quan hệ của người này với cạn.

      "Em à, chữ này là do ai viết?". kìm chế được tò mò, liền hỏi.

      Nhưng lúc này bắt đầu mài mực, vẻ mặt chuyên chú mà trang Nghiêm.

      biết, có hỏi nữa cũng được gì, liền bỏ qua, toàn tâm toàn ý luyện chữ cùng với .

      Bức đề từ của 《 Tô Mạc Già 》 bị nhìn thấy, nên cũng thu lại nữa, vẫn trải ở bàn, vung bút bắt đầu viết.

      viết: "Cố hương xa, ngày nào ", rồi lại viết "Nhà ở cửa Ngô, Trường An cách bao xa", "Khua mái chèo, mộng nhập Phù Dung phổ" . . . . . .

      Câu từ quen thuộc, nét chữ quen thuộc, cần nhìn lại, vẫn viết giống y nguyên, nhưng vẫn muốn đem bức chữ này đặt ở trước mắt, tựa như khi còn bé, vừa chậm rãi đọc, vừa họa nét lên giấy. . . . . .

      Chẳng qua là viết viết lại ngừng bài từ này.

      Trong đầu loạt các hình ảnh lại ngừng lên, ngực cũng bành trướng đau đớn, ảnh hưởng đến cảm xúc, ảnh hưởng đến ngòi bút, lần lại lặp lại lần, ban đầu còn được, càng về sau càng rối, viết xong lại còn khẽ thở dốc.

      "Em . . . . . ." Người bên cạnh chọt gọi .

      đưa mắt nhìn sang, thế nhưng cũng viết bài từ y chang , bởi vì cố ý bắt chước, cho nên chữ viết ra mất phong cách câu chấp vẫn thuộc về , nhưng lại bù đắp được trầm ổn mà thiếu hụt, chỉ là, trình độ vẫn còn thiếu sót.

      " tệ. . . . . ." , sờ sờ lên trán cùng cổ của mình, liền thấy có chút mồ hôi.

      "Em , em có tâm . . . . . .". nhìn chằm chằm vào chữ của .

      Chữ, có linh tính của nó, chỉ bộc lộ cá tính chủ nhân, cũng có thể bộc lộ cảm xúc của người viết, nghi ngờ chút nào, ở phương diện này đặc biệt có thiên phú và nhạy cảm.

      cũng lên tiếng, đem chữ của mình viết vò thành cục, rồi ném vào thùng rác.

      vẫn luôn xa cách như thế, ngay cả vào ngày hôm nay, khi cảm xúc đặc biệt kích động, cũng cho phép người khác dòm ngó nội tâm của mình.

      cũng là người thông minh, chẳng qua vẫn còn trẻ nên có kinh nghiệm mà thôi, nhưng điểm này vẫn có thể thấy cũng có thể suy đoán sau lưng của nhất định có câu chuyện xưa nặng nề. Vì thế liền sinh ra đồng tình, nhưng chung quy lại vẫn cảm thấy như vậy quá mức trầm muộn, dáng vẻ hề giống với còn trẻ tuổi nên có. Mà vẫn còn trẻ, càng biết tình cảnh này nên cái gì mới có thể trấn an được , thậm chí còn cảm thấy, ở trước mặt ngược lại bản thân còn có vẻ ngây thơ hơn. Cảm giác này thích chút nào, cũng bó tay luống cuống, vì vậy liền lựa chọn trốn tránh.

      "Em , muốn thôi, nghỉ ngơi sớm chút , nếu tới đây, chính là của em, cha mẹ chính là cha mẹ em, có chuyện gì mọi người cùng gánh vác!". Đây là lời duy nhất mà có thể , tuy có vẻ hơi qua loa lấy lệ.

      gật đầu đáp.

      Vì vậy, lúc rời , vẫn tiếp tục ngẩn người, đêm mùa thu cuối cùng cũng kết thúc như vậy. . . . . .

      Sau kỳ thi giữa kỳ chính là đại hội thể dục thể thao, những bạn học thích vận động trong lớp rối rít hăng hái ghi danh, hoạt động sôi nổi như vậy thế nào làm sao có thể vắng bóng Tiêu Y Đình cơ chứ? đặc biệt có tài năng trong những môn vận động này, dựa vào bản lĩnh cầu thủ bóng rổ tốt nhất trường, tốc độ nhanh, nhảy cao, lực bộc phát mạnh, sức chịu đựng cũng tốt, cơ hồ có thể ôm đồm được tất cả hạng mục của đại hội thể dục thể thao, đáng tiếc, mỗi người chỉ được đăng ký hai hạng mục, nên chỉ có thể chọn nhảy cao cùng với chạy nước rút trăm mét.

      Mà tất cả những điều này đều hề liên quan tới Diệp Thanh Hòa.

      Từ yếu ớt nhiều bệnh, mấy trò vận động tiêu hao thể lực này đủ sức, cũng cảm thấy hứng thú, thậm chí, ngay cả thú vui quan sát cũng hề có.

      Cho nên, mặc cho khí thế ghi danh trong lớp nóng lên hừng hực, vẫn chỉ ở trong thế giới thuộc về mình đó chính là sách vở.

      Hào quang duy nhất giành được trong kỳ thi giữa kỳ cũng thu hút chút chú ý của các bạn học, vóc dáng nho có tiếng tăm gì như bỗng dưng lại giành được vòng nguyệt quế, còn học nhảy cấp nữa, chỉ bấy nhiêu thôi đủ đặt chân vào cửa chính đại học Thanh Hoa rồi.

      Mặc dù như thế, những người dám thân cận với vẫn là rất ít, trừ Tô Chỉ San, trong lớp cũng chỉ có người nổi danh thứ hai —— Giang Chi Vĩnh, về phần lớp phó thể dục Trương Manh lần trước từng có mâu thuẫn với , mỗi lần gặp mặt đều ngẩng cao đầu, che giấu chút nào khinh bỉ cùng ghen ghét của mình.

      Người nào gần người nào xa, người nào náo người nào tĩnh, đều chưa từng nhiễu loạn đến .

      phải là mầm đậu như Tiêu Y Đình vẫn hình dung, mà ngược lại tựa như cái cây , lặng yên ở dưới bầu trời của chính mình phơi nắng phơi sương, mặc cho gió táp mưa sa, rễ vẫn cũng cắm chặt ở trong đất, cố gắng sinh trưởng.

      Ngày hôm sau chính thức bước vào đại hội thể dục thể thao rồi, tiết cuối cùng là tiết tự học, trong lớp hoàn toàn rơi vào trạng thái sôi trào, hoàn toàn có biện pháp nào để an tĩnh lại.

      Diệp Thanh Hòa cầm sách, tóc dài tản mát che phủ khuôn mặt, đứng ngoài tất cả mọi chuyện.

      "Thanh Hòa, tôi bội phục cậu, ồn như vậy mà vẫn có thể học được.". Tô Chỉ San tới bên cạnh .

      ngẩng đầu, hơi mỉm cười, coi như đáp lại.

      Người người đều biết tính tình hướng nội, Tô chỉ San cũng quen với thái độ này của , liền lơ đễnh, lấy ra quyển bài tập toán, chỉ vào đề hỏi: "Cái đề này phải giải như thế nào, mình đọc mãi mà ý của nó."

      Bài tập toán Diệp Thanh Hòa hoàn thành xong rồi, lấy tờ giấy nháp ra, vừa viết phụ trợ vừa giảng giải, trong phòng học tiếng ồn ào rất lớn, phải cố hết sức mới có khiến Tô Chỉ San nghe được.

      vất vả, mới giảng cho bạn hiểu , liền thấy Trương Manh cầm cuốn số sổ ghi chép vào, sau đó gõ thình thình lên bảng to: "Yên lặng! Tất cả yên lặng hết cho mình!"

      Chuyện Trương Manh muốn tuyên bố chắc là chuyện quan trọng nên lớp học rất nhanh liền yên tĩnh lại, lẳng lặng chờ Trương Manh phát mã số sổ ghi chép.

      Mã số của nam sinh ở phía trước, Tiêu Y Đình lại là người lấy mã số đầu tiên, lúc lên liền nhận được tràng vỗ tay, giống như giành được giải nhất vậy.

      Tô Chỉ San cũng có tham gia, hạng mục cũng là nhảy cao, trước đây mỗi ngày đều lôi kéo Tiêu Y Đình cùng nhau luyện tập vào buổi trưa, trong giờ thể dục cũng ra sức luyện tập, sau lại phát triển thành hết giờ học cũng luyện tập.

      Bọn họ luyện kệ bọn họ, Diệp Thanh Hòa quan tâm, nhưng mỗi ngày sau khi tan học còn phải đợi cùng nhau về nhà, nên thể ở lại ngồi chịu tội chờ bọn họ cùng nhau tập luyện. Sau khi tan học chuyện mà muốn làm nhất, chính là bị ai quấy rầy yên lặng ngồi đọc sách. . . . . .

      Cũng may, đại hội thể dục thể thao nhanh chóng cử hành, luyện tập cũng nên kết thúc, rốt cuộc cần cầm cặp của Tiêu Y Đình ngồi ở ghế, vừa ngồi vừa làm bài tập nữa. . . . . .

      Vốn tưởng rằng chuyện này liên quan gì tới nhưng lại đột nhiên nghe Trương Manh kêu tên của mình: "Diệp Thanh Hòa, số 299."

      ". . . . . ." Đầu óc liền hoang mang, báo danh lúc nào chứ?

      quay đầu lại tìm kiếm Tiêu Y Đình, chỉ thấy cũng tỏ vẻ kinh ngạc, còn cười chạy tới trêu ghẹo : "Em , thế mà cũng len lén báo danh cơ đấy? Báo cái gì? Đừng vừa chạy vừa học thuộc lòng đấy!"

      cũng quên đem chuyện vừa xem chơi bóng vừa đọc sách ra trêu chọc. Níu lấy thả thừa cơ lấy ra báo thù chính là đây.

      "Em báo mà!". đứng lên , muốn tham gia đại hội thể dục thể thao? thà lấy cái mạng này của hơn!

      Trương Manh đem mã số sổ ghi chép đưa đến bàn của , vẻ mặt giả vờ kinh ngạc: "Diệp Thanh Hòa, chính cậu báo mà, lần trước tôi hỏi cậu đại hội thể dục thể thao tham gia hạng mục gì, cậu báo là chạy 1500 mét!"

      Lại còn 1500 mét? !

      "Trương Manh, tôi báo danh lúc nào? Tôi hề báo!"

      "Diệp Thanh Hòa, cậu thể hại tôi vậy chứ! Cậu đồng ý tôi mới báo lên chứ! tại danh sách cũng in ra rồi, mã số cũng phát đến tay, cậu bảo tôi phải làm thế nào? Muốn tôi bị ăn mắng sao? Nếu cậu thử hỏi xem, có ai nguyện ý chạy thay cậu hay , tôi tìm thầy giáo thử chút, thay thành người khác! Tôi cũng muốn thay cậu, nhưng tôi tham gia hai hạng mục rồi !". Trương Manh tỏ vẻ kích động, gấp đến độ như sắp khóc đến nơi.

      Trong phòng học trong nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người đều đổ dồn vào màn này, nhưng có ai lên tiếng cả.

      người nào nguyện ý chạy 1500 mét, huống chi còn chạy thay . . . . . .

      Diệp Thanh Hòa ngờ Trương Manh thù dai đến thế, lại dùng đại hội thể dục thể thao để trả thù mình, biết, dù có thế nào cũng là vô dụng, Trương Manh vẫn mực chắc chắn chính báo danh, hơn nữa, bây giờ thành , nhiều lời cũng vô ích. . . . . .

      Tiêu Y Đình cảm thấy được tình hình khác thường, tất nhiên tin em mình, liền quay về phía Trương Manh hung dữ : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Trương Manh ngày thường dù có bất hòa với Diệp Thanh Hòa, nhưng chỉ giới hạn ở hừ mũi lạnh mặt, cũng dám công khai tranh cãi, vì sợ Tiêu Y Đình.

      Lần này lại dám làm chuyện này, vì nghĩ đây chuyện công của cả lớp, coi như Tiêu Y Đình có náo loạn lên, ta cũng vẫn có thể tìm giáo viên che chở, cho nên, mới ăn gan hùm mật gấu, giờ phút này bị Tiêu Y Đình quát như vậy, liền lui về phía sau mấy bước, giả vờ khóc: " chính cậu ấy mà! Có lẽ là tôi nghe nhầm rồi, cũng có lẽ là cậu ấy quên mất, nhưng mà tôi đăng ký cho cậu ấy chạy 1500 mét, vậy làm sao bây giờ? Tôi cũng vậy có biện pháp. . . . . ."

      Tiêu Y Đình sao có thể tin lời giải thích này? Liền túm lấy cánh tay của ta, chỉ thẳng mặt sửng cồ : "Trương Manh, lần trước tôi bỏ qua, còn cho là cậu thông minh, ngờ cậu là người thức thời như vậy! Xem ra giáo huấn cậu cậu biết chữ Tiêu viết như thế nào đúng ! Đừng cho là tôi dám đánh con !"

      Trương Manh hét rầm lên, che đầu khóc nức nở.

      Tô Chỉ San và Diệp Thanh Hòa đều sợ Tiêu Y Đình đánh người, hai người vừa lôi kéo, nhưng hai nữ sinh như bọn họ làm sao ngăn nổi ? Huống chi Tô Chỉ San có ý với Tiêu Y Đình cố ý, nên cũng dám tiếp xúc quá thân mật, chỉ có Diệp Thanh Hòa liều mạng lôi , sau đó lại ôm chặt lấy thắt lưng của .

      Trong phòng học nhất thời rơi vào hỗn loạn, cho nên Vương Triết người em mới của Tiêu Y Đình, liền dẫn mấy người đứng ra duy trì trật tự, để cho người khác đến khuyên can, Trương Manh trong nháy mắt liền bị lập.

      "Chuyện gì xảy ra? Tất cả đều trở về chỗ ngồi cho tôi!" Cửa phòng lúc này đột nhiên lại vang lên tiếng quát to.

      biết người nào nhanh chân mời thầy Trần chủ nhiệm lớp tới.

      Mà tình hình trước mắt cực kỳ tệ.

      Tiêu Y Đình hung dữ túm chặt lấy tay của Trương Manh, còn thân hình bé của Diệp Thanh Hòa lại giữ chặt lấy ngang hông Tiêu Y Đình, ràng là châu chấu đá xe, Tô Chỉ San đứng ở bên bó tay hết cách, Trương Manh bị dọa sợ khóc oa oa, mắt vừa nhìn thấy thầy giáo, càng khóc thê lương hơn nữa.

      Thế cục mạnh yếu đối lập, rất dễ dàng tạo thành ảo giác cho người khác, cảm giác đầu tiên của thầy Trần liền có khuynh hướng ngiêng về phía Trương Manh.

      "Còn mau buông ra? ! Rốt cuộc đá xảy ra chuyện gì?". Thầy Trần bước nhanh về phía trước, tách hai người họ ra.

      Tiêu Y Đình mặc dù buông lỏng cánh tay, nhưng ánh mắt vẫn hung dữ nhìn chằm chằm vào Trương Manh như cũ .

      Trương Manh uất uất ức ức tránh sau lưng thầy giáo, trong ánh mắt tất cả đều là sợ hãi: "Thưa thầy, đều là sai lầm của em, có thể là do em nghe nhầm, nên báo danh sai cho Diệp Thanh Hòa, vì thế Tiêu Y Đình liền muốn đánh em. . . . . ."

      Diệp Thanh Hòa nhíu nhíu mày, đây là nhận sai sao? Thế nào mà từng tuổi này lại có tâm cơ như thế? Cho nên tại, có kiên trì mình có ghi danh cũng vô ích, người ta thừa nhận là mình nghe lầm. . . . . .

      "Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì ! Thôi được rồi, trở về chỗ ngồi hết !". Thầy Trần trước tiên liền duy trì lại trật tự sau đó mới có thể giải quyết vấn đề.

      "Thưa thầy, thầy nhìn xem, em em gầy như vậy yếu có thể chạy được 1500 mét sao? Chạy xong xảy ra chuyện gì, trường học chịu trách nhiệm chắc?". Diệp Thanh Hòa hoàn toàn bị chút mưu kế của Trương Manh chấn trụ, vẫn còn ôm hông của Tiêu Y Đình phục hồi lại tinh thần, thuận tay chụp tới, liền ôm được bả vai của .

      Tô Chỉ San liếc nhìn hai người ôm nhau, mặt có chút tự nhiên.

      mặt Thầy Trần cũng hơi lúng túng, hai người này mặc dù là người nhà, nhưng dù sao phải là em ruột, hành động thân mật như vậy hình như được thích hợp cho lắm, nhưng lại thể gì, người ta ràng rất thuần khiết, là em trong sáng, cũng như thế rồi, lẽ người có tư tưởng xấu xa này ngược lại chính là thầy giáo như ông hay sao?
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67.1: Máu…!

      "Tiêu Y Đình, em cứ về chỗ ngồi trước , sau đó trình bày lại cho ràng!". Lấy uy nghiêm của thầy giáo tách hai học sinh này ra rồi giải quyết tiếp.

      Tiêu Y Đình vẫn cam lòng, bị Diệp Thanh Hòa mạnh mẽ đẩy về chỗ ngồi.

      Rồi sau đó, thầy Trần liền bắt đầu điều tra nguyên nhân xảy ra, Trương Manh khóc lóc đem lời khi trước lặp lại lần nữa.

      Tiêu Y Đình nghe xong lập tức nổi giận, đứng lên : "Em em , con bé có ghi danh ghi danh!"

      Tính tình của , trước sau như sợ trời sợ đất, cho dù là thầy giáo, cũng đến cùng.

      Hành động khiêu khích đến uy nghiêm của thầy giáo này, cũng là phương thức sáng suốt nhất , thầy Trần liền nổi giận, vỗ bàn quát: "Tiêu Y Đình! Em yên tĩnh chút cho thầy!"

      Diệp Thanh Hòa sợ nhất chính là tính khí mạnh mẽ này của , chống đối lại thầy giáo những giải quyết được vấn đề, mà còn khiến cho tình trạng càng xấu hơn, vì vậy liều mạng nháy mắt với , thế nhưng lại như nhìn thấy, đứng ở đó mà nhấn mạnh: "Sức khỏe của em em tốt, thể chạy 1500 mét được, dù sao nếu chạy mà có vấn đề gì, em đề nghị trường học phụ trách."

      Trương Manh vừa nghe, lại đứng lên khóc : "Thưa thầy Trần, là do em làm tốt chuyện ghi danh, mới vừa rồi em hỏi các bạn nữ trong lớp rồi, xem có ai tình nguyện đổi cho Diệp Thanh Hòa hay , nhưng có nạn nào đứng ra cả, có thể các bạn ấy cũng chạy 1500 mét được . . . . . . sức khỏe.".

      biết là ai ở bên dưới, lại thầm câu: "Tại sao Diệp Thanh Hòa thể chạy còn muốn người khác chạy thay? Diệp Thanh Hòa yếu như vậy sao?"

      Ánh mắt của Tiêu Y Đình bén nhọn xẹt qua nơi phát ra thanh, lập tức chỗ đố liền im lặng. . . . . .

      "Thầy Trần nếu để em chạy 1500 mét, em đổi 200 mét sang cho bạn khác , như thế dễ dàng hơn chút.". Tô Chỉ San đột nhiên đứng lên .

      "Nhưng, Tô Chỉ San, ở cuộc thi 200 mét bạn còn có thể giữ chắc được thứ hạng, nhảy cao còn có cơ hội đạt được giải nhất, còn 1500 mét. . . . . . Cậu quên chuyện học kỳ chạy 1500 mét rồi sao? Thiếu chút nữa té xỉu. . . . . ." Trương Manh giả vờ như quan tâm, tiếp tục chen lời.

      "Cũng đúng, Tô Chỉ San, em thể chạy thay được.". Thầy Trần lập tức hủy bỏ đề nghị của , cuối cùng lên tiếng: "Như vậy , những bạn học khác ở lại lớp tự học, Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình theo tôi lên phòng giáo vụ."

      Tiêu Y Đình mang theo vẻ mặt cực kì cam lòng, cùng với Diệp Thanh Hòa tới phòng giáo vụ.

      Sau khi vào, đầu tiên thầy Trần liền phê bình thái độ của Tiêu Y Đình ở trong phòng học trận, muốn cãi lại, nhưng bị Diệp Thanh Hòa dùng sức bấm vào mu bàn tay cái, cho phép lên tiếng.

      Rồi tiếp đó, thầy Trần bắt đầu giảng đạo lý cho : "Diệp Thanh Hòa, em là học sinh ưu tú nhất lớp, thầy chỉ hi vọng em làm gương cho các bạn khác trong lớp, chẳng những về phương diện học tập, còn bao gồm các phương diện khác nữa, đại hội thể dục thể thao này em chỉ cần tham dự, cũng phải nhất định cần có giải thưởng gì, chỉ cần làm hết năng lực của mình là tốt rồi, em cứ ?"

      Ngụ ý chính là bắt buộc tham gia phải sao?

      "Thưa thầy, em rất nhiều lần rồi, em em thể chạy được, Tô Chỉ San như thế mà lúc chạy còn ngất , thầy nhìn em em xem tay chân lèo khèo, chểt mới là lạ!". Tiêu Y Đình liền giơ cánh tay của lên cho thầy giáo nhìn.

      "Đừng có linh tinh! Chết sống cái gì chứ?", thầy Trần ở văn phòng so với lúc ở trong lớp hòa khí hơn nhiều, cũng rống lên với Tiêu Y Đình, chỉ tiếp tục khuyên giải: "Tiêu Y Đình, thầy biết em xót em , nhưng thầy cũng chỉ muốn em ấy lượng sức mà làm, cố gắng hết năng lực của em ấy là tốt rồi, cuối cùng chạy có như thế nào, kết quả cũng quan trọng."

      " sao?Chỉ cần chạy vòng liền nghỉ cũng được?". cố ý cà lơ phất phơ .

      Làm người giáo viên, lời này thể trả lời thành được, chỉ có thể mơ hồ : "Tóm lại, hết năng lực của em ấy là được, Diệp Thanh Hòa, em thấy thế nào?"

      Mọi việc đều được quyết, còn có thể thế nào đây? Là thầy giáo, dĩ nhiên là muốn xử lý công bằng, mặc dù cái công đạo này lại được thành lập cơ sở tính toán của Trương Manh.

      Diệp Thanh Hòa liền gật đầu đáp: "Em hiểu, được, em chạy."

      Cuộc thi 1500 mét diễn ra vào buổi chiều ngày hôm sau, buổi sáng là lễ khai mạc , sau đó tổ chức thi đấu điền kinh hạng mục 100 mét đấu loại trực tiếp, buổi chiều là trận chung kết.

      Buổi sáng đấu loại Tiêu Y Đình dễ dàng lấy được thành tích tốt, buổi trưa, mặt trời cũng dần dần gay gắt hơn, chỉ thoáng hoạt động chút cũng ra đầy mồ hôi, trong lớp chuẩn bị thùng lớn nước, còn chuẩn bị mấy cái ly, cho vận động viên uống nước.

      Nhưng trong lớp nhiều bạn học như vậy, lúc uống nước cũng rất hỗn loạn, cái ly cũng được sạch cho lắm, bạn nữ phụ trách trông coi nước cũng hết cách rồi, chỉ có thể đem cái ly rửa sơ qua rồi lại trả về vị trí cũ.

      Trong trận chung kết 100 mét, có rất nhiều người đến xem, chạy đến hai bên ngoài đường biên là các đội cổ động viên của các lớp, Tiêu Y đình thể nghi ngờ chính là vận động viên có vẻ ngoài xuất sắc nhất trong sáu lớp, hấp dẫn tất cả ánh mắt của nữ sinh , có số bạn nữ vốn đến cổ vũ cho bạn nam lớp mình, cũng kìm hãm được mà chuyển ánh mắt qua .

      Phát súng hiệu lệnh vừa vang lên, sáu nam sinh chạy như gió, Tiêu Y Đình vọt đến đích đầu tiên, toàn trường dậy lên những tiếng hoan hô nhiệt liệt.

      Thành tích truyền đến, những đứng thứ nhất, còn sản sinh ra nhiều danh hiệu mới.

      mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, dưới ánh mặt trời cười thỏa mãn mà sảng khoái, làm chói hết mắt của tất cả mọi người, ngay cả những giọt mồ hôi trán, cũng cũng trở nên lấp lánh lóe sáng, nháy mắt kia, chẳng khác gì chàng kỵ sĩ, bạch mã hoàng tử trong lòng các .

      Lúc trở lại chỗ của lớp mình, mấy nữ sinh liền đưa nước cho uống..., trong đó có cả Tô Chỉ San, đứng gần nhất. Mà Diệp Thanh Hòa, lại hề hòa vào đám đông ồn ào chung quanh, yên tĩnh ngồi chỗ, chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đầu gối còn để quyển sách, chính lúc này nhìn về phía trước, đưa bình nước của mình lên uống.

      Tiêu Y Đình lại nhớ tới ly nước bừa bãi kia, vô cùng tự nhiên mà đoạt lấy bình nước từ trong tay của Diệp Thanh Hòa, ừng ực ừng ực rót vào trong cổ họng.

      Sau khi uống xong, liền đem bình nước trả lại cho , nhìn nét mặt thất vọng những nữ sinh kia, phong độ xua xua tay " xin lỗi, tôi có bệnh thích sạch ." Rồi sau đó, ngồi xuống băng ghế bên cạnh ở Diệp Thanh Hòa.

      Thốt ra lời này, phải càng kéo thêm thù hận cho sao?

      Diệp Thanh Hòa liếc ạnh cái, im lặng triệt để. . . . . .

      Các nữ sinh kia lầu bầu mấy tiếng rồi rót nước lại, thích sạch mà còn uống nước của Diệp Thanh Hòa?

      Sắc mặt Tô Chỉ San cứng ngắc trong tay vẫn còn cầm bình nước, mới mua xong, chưa hề có ai uống. . . . . .

      Tiêu Y Đình lại chú ý tới những thứ này, ngồi ở bên cạnh Diệp Thanh Hòa nghiêng đầu sang hỏi: "Lại đọc sách? ! Nóng như vậy mà em cũng có thể học được?". ngước nhìn lên mặt trời cao, rồi nhìn lại cái nón đầu , đối với sách quá mức nhiệt tình này của thể giải thích được lý do, sách này làm gì có trò gì thú vị chứ? Lại nếu như chỉ là học gạo thôi, cũng tạm chấp nhận, nhưng ràng vừa chơi trò chơi cừ lại vừa học giỏi còn có tí mặt mũi nào nữa? Thôi, ở trước mặt vẫn luôn luôn có thể diện như thế, trừ khi ở sân vận động. . . . . .

      "Em , vừa nãy nhìn thấy chưa?", thứ duy nhất có thể khoe khoang ở trước mặt chính là thiên phú vận động của mình, mới vừa rồi khoảnh khắc kia, khi được toàn trường hoan hô nhiệt liệt, chắc cũng có thể vãn hồi chút mặt mũi trước ?

      " có chú ý, mải đọc sách quá. . . . . ." trả lời cũng thèm nhìn .

      Mọi kiêu hãnh trong nháy mắt liền tiêu tán, nhìn chằm chằm vào bên mặt của , chỉ nhìn thấy tóc dài đen nhánh, dưới ánh mặt trời lóe lên như dải gấm đen.

      Vì thế trong lòng khỏi tức giận, dần dần đối đãi với như em của mình, bảo bọc về mọi mặt, mà ở trong mắt , lại giống như tồn tại vậy, mới vừa rồi toàn trường đều sôi trào lên vì , còn lại hề để mắt! Trừ sách, trong mắt của còn có cái gì? !

      Vì thế liền giận dỗi hất quyển sách đầu gối của ra đất.

      giải thích được, ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu qua đôi kính nhìn chằm chằm.

      liền hừ tiếng, cầm áo khoác từ ghế sau lưng lên liền mất.

      im lặng nhặt sách của mình lên, tiếp tục xem.

      "Thanh Hòa, nào, Vương Triết lớp chúng ta nhảy xa ở bên kia, chúng ta cùng xem chút!". Nụ cười của Tô Chỉ San tựa như ánh mặt trời, kéo tay của lôi .

      Tuy thích xem, nhưng lại bị Tô chỉ San kéo , cũng hết cách, thể làm gì khác hơn là theo.

      Vương Triết có làn da hơi đen, ngũ quan cường tráng, tuấn cực kỳ, tuy vẻ đẹp có hơi bất đồng so với Tiêu Y Đình nhưng cũng thuộc vào hàng trai đẹp, về mặt tính cách , sở thích lại tương tự như Tiêu Y Đình quả đúng là "Ngưu tầm ngưu" hề sai chút nào. Họ đều thích bóng rổ, thích chơi Võng Du, duy chỉ có thứ thích chính là học tập, đúng là vật hợp theo loài người chia theo nhóm, lúc Tiêu Y Đình vừa chuyển đến lớp này, liền bị phong cách đồng nhất "Hấp dẫn" lẫn nhau, càng tiếp xúc càng thêm gần gũi, hai người nhiều, ít, ngược lại còn có thể bổ trợ cho nhau ấy chứ
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67.2:

      Lúc Tô Chỉ San và Diệp Thanh Hòa chạy đến, là vòng nhảy thứ ba, vừa đúng đến lượt Vương Triết, mà Tiêu Y Đình cũng có mặt ở đây cổ vũ cho em tốt của mình, nhìn thấy Diệp Thanh Hòa, sắc mặt nhất thời đen xuống.

      Diệp Thanh Hòa nhìn bay vọt lên , cơ hồ nhảy ra ngoài, khỏi kêu lên khe khẽ.

      Giống như lúc học thể dục, mỗi lần thi nhảy xa đều có dũng khí mà quay đầu lại nhìn, bởi vì đành lòng nhìn khoảng cách gần đến đáng thương kia, cộng với bình thường cũng chưa bao giờ xem các bạn nam nhảy xa, cho nên cú nhảy này của Vương Triết đối với quả có thể là kinh thiên động địa rồi. . . . . .

      tiếng này vừa thốt lên, lại rước lấy ánh mắt hài lòng của người nào đó, hung dữ trừng mắt nhìn cái, ngay cả còn biết tại sao. . . . . .

      Cuối cùng cũng nhảy xong, Vương Triết tốn sức chút nào lấy được giải nhất.

      Tranh tài vốn đến đây liền tuyên bố kết thúc, nhưng lúc này, Tiêu Y Đình lại hô lên: "Đợi chút, em cũng muốn nhảy thử xem sao?!"

      Trọng tài biết môn thể dục của vô cùng xuất sắc, mới phá kỷ lúc 100m của trường , cũng muốn xem xem nhảy xa như thế nào, vì vậy, liền cho phép nhảy thử lần.

      đứng vị trí đường chạy, hướng về phía Vương Triết và , còn có cả Tô Chỉ San nữa giơ giơ quả đấm lên : "Nhìn đây giết Vương Triết trong nháy mắt thế nào!"

      Chỉ thấy tà tà chạy lấy đà, tốc độ càng ngày càng nhanh, bay lên , ba bước, sau đó rơi xuống đất, so thành tích vừa rồi của Vương Triết ước chừng còn xa hơn mười phân. . . . . .

      Vương Triết tặc lưỡi hít hà: "Người em, cậu là cố ý tới làm tôi mất mặt phải ?"

      Tiêu Y Đình cười ha ha : "Cảm ơn, chức vô địch phải vẫn là của cậu sao?" xong, liền liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hòa, hơn nữa hừ tiếng.

      ". . . . . ." Diệp Thanh Hòa chợt hiểu, ra là như vậy. . . . . . Ngây thơ! có nên cho biết hay , rằng ra từ lúc đấu loại đến trận chung kết, toàn bộ hành trình của , đều nhìn thấy cả?

      Tiêu Y Đình và Vương Triết lại quay sang nhìn nhau hỏi: "Thế nào rồi?"

      "Giải quyết!" Vương Triết đưa tay ra dấu OK, hai người ngầm hiểu ý của nhau mà cười.

      Diệp Thanh Hòa biết hai người bọn họ có ý gì, cho đến khi kết thúc cuộc thi về nhà, ngang qua bãi đỗ xe của trường lại nghe thấy Trương Manh kêu lên rằng xe đạp của mình bị người khác xì hơi, lúc này mới hiểu được.

      Liền xoay người hỏi "Có phải là làm hay ?"

      "Cái gì?", ra vẻ như hiểu, còn chu môi huýt sáo nữa.

      "Ngây thơ!" Đối với đánh giá về con người thủy chung vẫn cái từ này.

      "Này, em cái gì thế? lại lần nữa xem nào!". Bị nha đầu hơn những hai tuổi mình ngây thơ bạn có cảm giác gì? Còn riêng rất thoải mái?
      Ngày thứ hai, nhiệt độ còn cao hơn hôm trước, buổi sáng lúc ra khỏi nhà mặt trời giễu võ dương oai, đến buổi chiều, nhiệt độ của nó làm cho người ta có chút khó chịu.

      ràng là mùa thu, sao mà vẫn còn nóng như vậy. . . . . . Diệp Thanh Hòa chỉ cảm thấy thời tiết nóng đến mức lòng người nôn nóng, nóng đến nỗi khiến con tim ở trong lồng ngực lo lắng nhảy lên cuồng loạn, ngay cả màng nhĩ cũng theo cổ động theo tiết tấu của nhịp tim. . . . . .

      ra , hiểu, nóng ở đây chỉ có là thời tiết, mà còn có tâm tình lo lắng của nữa.

      khẩn trương, sợ, từ lúc bắt đầu mẫu giáo, chưa từng tham gia đại hội thể dục thể thao bao giờ, lần này, muốn trái với ý trời. . . . . .

      "Em nhớ đấy, đừng chú ý đến thể diện làm gì, chạy được phải lập tức dừng lại, biết ?". Tiêu Y Đình xuất bên cạnh dặn dò, khi tham gia thi chạy 1500 mét, cũng là lúc tham gia thi nhảy cao, những lời này từ buổi sáng bắt đầu dặn dò, biết bao nhiêu lần.

      liền gật đầu đáp: "Biết rồi, nhanh ."

      "Ừm! Cậu ấy tên là Vương Triết cùng chạy với em, nhớ đừng cậy mạnh là được!". xong liền chạy tới chỗ thi nhảy cao.

      Từ lúc Diệp Thanh Hòa đứng ở vạch xuất phát, nháy mắt kia đầu óc bắt đầu quay mòng mòng, da đầu cũng bắt đầu tê dại, mặt trời chói chang chiếu dọc theo đường chạy, để cho có chút hôn mê.

      "Chuẩn bị. . . . . ." Trọng tài bắt đầu giơ súng lên.

      Lúc này hai chân cũng bắt đầu nhũn ra. . . . . .

      Rốt cuộc, tiếng súng cũng vang lên, học sinh dự thi lục tục chạy , chạy ở đội ngũ trung gian, hướng tới mục tiêu của mình .

      Hai vòng. tự nhủ, vô luận như thế nào cũng phải kiên trì được hai vòng.

      Nhưng, hiển nhiên đánh giá mình quá cao, mới được 400 mét còn chưa chạy xong vòng liền cảm thấy bước chân như đổ chì, nặng như đá đeo, trong cổ họng tựa như bắt lửa, hít thở cùng khó khăn.

      biết rốt cuộc mình chạy ở thứ mấy, chỉ nghe bên tai ngừng có người hò hét: "Diệp Thanh Hòa, cố gắng lên, Diệp Thanh Hòa, cố gắng lên. . . . . ."

      Hình như là tiếng của Tô Chỉ San và Vương Triết. . . . . .

      Chẳng lẽ Tô Chỉ San xem vương tử của ấy nhảy cao sao?

      mơ mơ màng màng nghĩ, nện từng bước chân phía trước.

      Chợt, cơn đau bụng quen thuộc đánh tới, thầm nghĩ hỏng bét, rồi sau đó, liền cảm giác như có thứ gì đó chảy ra, sau đó nữa , càng nhiều hơn, tuôn như suối. . . . . .

      Ý trời muốn bỏ qua sao. . . . . .

      Bước chân của rệu rã, đứng ở trong thao trường, cúi đầu nhìn cái quần vận động màu xanh ngọc của mình, biết này phía sau có gì hay .

      Người chung quanh thanh huyên náo ngừng, lại vô cùng lung túng càng biết nên đối mặt với tình huống này như thế nào.

      lúc do dự, bị người đó va phải, vì thế liền ngã xuống ở đường băng.

      "Thanh Hòa!", "Diệp Thanh Hòa!". Hai tiếng kêu cùng lúc phát ra từ phía Tô Chỉ San cùng với Vương Triết.

      Hai người nhanh chóng chạy đến bên cạnh , muốn đỡ dậy, liền thử nhúc nhích, mắt cá chân có chút đau, nhưng cái này cũng phải trọng yếu nhất, quan trọng là quần lót truyền đến cảm giác dinh dính, biết ngoài quần thế nào, Vương Triết còn ở bên cạnh. . . . . .

      Sức khỏe của bình thường cũng tốt lắm, cho nên kỳ sinh lý cũng quá ổn định, thường bị chậm hoặc là nhanh, cho nên, mới khiến cho ứng phó kịp, bình thường cũng chuẩn bị, lo trước khỏi họa, nhưng ngờ lại đúng dịp như vậy, người bạn tốt này hôm nay đến chơi. . . . . .

      "Thanh Hòa, có phải bị trẹo chân rồi hay , có thể đứng dậy được ?". Mặt của Tô Chỉ San bị phơi nắng đến đỏ bừng, trán vẫn còn mồ hôi giọt, lo lắng trong mắt cũng chân thành.

      Diệp Thanh Hòa lắc đầu, cảm thấy hoa mắt chóng mặt trời đất quay cuồng.

      Thầy giáo cũng nhìn thấy tình hình bên này, cũng chạy tới, nhưng trước khi giáo viên chạy đến, có người gạt đám đông qua, nhanh chân chạy đến trước rồi.

      "Tránh ra, để cho tôi vào.". cướp lấy vị trí của Tô Chỉ San, xách nách lên, thử đỡ đứng dậy.

      rất khỏe, cơ hồ là nhấc bổng từ mặt đất lên vậy.

      Sắc mặt của vẫn hồng rực, cũng hy vọng bí mật kia bị phát , lại thể với , chỉ theo bản năng tụt xuống dưới.

      lại cho là yếu quá mới ngã xuống, liền đưa tay đẩy lên, nhưng ngờ vừa đặt tay lên cái mông, liền cảm giác bàn tay của mình ướt át dinh dính, kinh ngạc nhìn ra sau lưng, thấy đầu ngón tay đỏ tươi.

      Lúc đầu còn kịp phản ứng, cứ cho rằng bị thương, liền dám khinh thường, nhiều người lại nhìn trừng trừng, liền bế lên như bế công chúa vậy.

      Mà lúc này giáo viên cũng chạy tới, vừa bế chạy về phía phòng y tế vừa : "Em đưa em ấy xuống phòng y tế!"

      Thầy Trần chủ nhiệm lớp cũng tới, bảo Tô Chỉ San cùng mình để tìm y tá đến, Giang Chi Vĩnh thấy thế, cũng theo, nhưng chạy nhanh bằng Tiêu Y Đình nên bị tụt lại phía sau.

      "Em. . . . . . cần đến phòng y tế đâu.". giọng với , tại thứ cần phải là bác sĩ mà là…!
      Last edited by a moderator: 24/4/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :