1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58: Bình thường phát huy.

      Kỳ thi giữa học kỳ qua được hai ngày, trong hai ngày này Tiêu Thành Hưng cố tình đặc biệt bận rộn, có thời gian hỏi tới tình hình thi cử của con trai, vất vả mới bớt chút thời gian về nhà ăn cơm tối, dĩ nhiên câu đầu tiên sau khi về đến nhà của ông chính là: "Đến đây, đến đây, hai người các con mau báo cáo xem kết quả thi như thế nào rồi, Thanh Hòa, con trước ."

      Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình mới vừa bước vào cửa nhà, vai vẫn còn đeo cặp sách, bị Tiêu Thành Hưng gọi lại hỏi, cũng dám mình làm quá tốt, điều này ràng, ở chỗ này chính là vật để tham chiếu, đừng nên chuốc họa cho . . . . . .

      Vì vậy liền khiêm tốn giọng trả lời: "Dạ. . . . . . Cũng tạm được thôi. . . . . ."

      Tiêu Thành Hưng đối mặt với thái độ này của cũng cực kỳ hòa hoãn, trong ánh mắt lên vẻ tán thưởng: "Cái đứa bé này khiến cho bác yên tâm, con tạm được, đương nhiên là tương đối khá rồi, aiz, nếu như Y Đình bằng được nửa của con, bác cũng đến nỗi lo lắng như vậy . . . . . ."

      Rồi sau đó, ánh mắt liền chuyển tới Tiêu Y Đình.

      Khi có thành kiến với người bất luận người đó làm cái gì cũng đều vừa mắt cả, ví dụ như tại, Tiêu Y Đình toàn thân hàng hiệu phong lưu phóng khoáng đứng ở bên cạnh Diệp Thanh Hòa, đồng phục học sinh sớm cởi ra khoác lên cánh tay. So với bóng dáng mộc mạc gầy kia, Tiêu Thành Hưng liền giận ghê gớm, hơn nữa, còn nhìn thấy vai của Diệp Thanh Hòa lại còn đeo hai cái cặp sách, mà trong tay con trai bảo bối của mình lại chỉ ôm độc quả bóng. . . . . .

      "Chát" tiếng, vỗ tay lên mặt bàn, làm bát đĩa ở đó cũng rung lên theo: "Tiểu tử khốn khiếp! Vóc dáng to lớn như vậy mà còn phải nhờ em vác cặp sách hộ sao? Cả ngày trừ chơi trò chơi chính là chơi bóng! Người cũng hỗn loạn chẳng khác gì quả bóng kia cả!"

      Tiêu Y Đình trợn tròn mắt, ai ngờ được cha hôm nay lại về nhà chứ? vội vàng đưa tay đoạt lại cặp sách.

      "Tên khốn khiếp nhà con! Thi cử thế nào?". Tuy tức giận đùng đùng nhưng Tiêu Thành Hưng cũng quên nội dung trọng yếu của hôm nay.

      "Con. . . . . . Ha ha. . . . . ." cười : "Con khẳng định. . . . . . phát huy như bình thường, cha cứ yên tâm . . . . . ."

      Dáng vẻ cà lơ phất phơ này của càng làm cho Tiêu Thành Hưng tức giận, thuận tay cầm lên cái đĩa bàn ăn ném tới: "Phát huy như bình thường? Bình thường tài nghệ của cũng chỉ có thể tiếp tục treo đèn đỏ mà thôi?"( Ý của bác Hưng là lại tiếp tục bị điểm ấy ạ, cứ nhìn cái đèn lồng có hình gì khắc biết, ^^)

      Tiêu Y Đình sớm bị dọa phải né người trốn sang bên, cho nên cái đĩa tất nhiên trúng vào người mà lại rơi bộp vào vai của Khương Ngư Vãn chẳng biết xuất sau lưng từ lúc nào.

      Khương Ngư Vãn đau đớn ôm lấy vai kêu lên tiếng.

      Lúc này, Tiêu Thành Hưng cũng chẳng có tâm trạng giáo huấn con trai nữa, sải bước chạy tới đỡ vợ của mình dậy, vẻ mặt đầy lo lắng thể tả, rối rít : "Như thế nào, có đau ?"

      Khương Ngư Vãn lắc đầu, đôi mày nhíu chặt lại, ràng rất đau nhưng lại đành lòng để cho chồng mình phải áy náy, Tiêu Thành Hưng lại càng thêm tự trách: " lên lầu, bôi thuốc .". xong, liền quay đầu lại hung dữ trợn mắt nhìn Tiêu Y Đình quát lên: "Cuộc thi lần này mà còn tiến bộ nữa xem tôi xử như thế nào!"

      Mặt Tiêu Y Đình như đưa đám, ngồi ở ghế, cảm xúc hiếm khi xuống thấp như vậy.

      Tuy Tiêu Y Đình từ lớn lên dưới chính sách áp bức của cha già, tất cả đều dùng cách xử phạt về thể xác, rèn luyện thân thể trở thành sắt thép, nhưng dù sao quá trình luyện ra sắt thép này vẫn rất khổ sở. . . . . .

      nhìn chằm chằm Diệp Thanh Hòa ngồi ở đối diện, khỏi suy nghĩ, đầu của rốt cuộc được làm bằng cái gì? Tuy như vậy, lại có thể chứa được rất nhiều thứ?

      Trong kỳ thi, trường học bố trí ngồi theo tên từ cao xuống thấp, hai người bọn họ lại là học sinh chuyển trường, nên được xếp vào phòng thi cuối cùng, chỗ ngồi còn trước sau, lúc thi ngồi ở phía sau, chỉ nhìn thấy vùi đầu vào làm bài, viết ngừng nghỉ. . . . . .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59: Bảo vệ cái mông biết xấu hổ.

      cũng hiểu, làm thế nào để đem những thứ vốn rất khô khan kia nhồi nhét vào trong đầu được?

      ngồi lẳng lặng ăn sáng hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của , chắc thấy được tự nhiên, liền ngẩng đầu lên nhìn.

      cuống quít dời ánh mắt, giả vờ nhìn nơi khác.

      Kể từ đêm đó, vào trong mộng của , hơn nữa còn hại làm trò cười cho thiên hạ. chính là vướng mắc lớn, chướng ngại về tình cảm, chỉ cần nhìn thấy , lại liên tưởng tới màn khiến cho bản thân lúng túng đến chết kia, thậm chí, buổi tối, khi xem những tập tranh về mỹ nữ, mặt của bọn họ cũng đột nhiên biến thành bộ dáng của , sau đó, cảm giác gì cũng có. . . . . .

      nghiêm trọng hoài nghi, biết có phải khiến cho lòng sinh ra ám ảnh . Nếu như, về sau cứ nhìn bất kỳ nào cũng có thể biến thành dáng vẻ của , lẽ mất chức năng kia hay sao?

      Đáng thương cho , còn chưa được hưởng qua tư vị đấy. . . . . .

      , đeo mắt kính vừa dày vừa nặng, căn bản nhìn ánh mắt dưới tấm kính đó trông như thế nào, mỗi lần, luôn nghĩ, ánh mắt kia cười nhạo bản thân mình? Hay là nhục nhã? Hay còn là miệt thị?

      Đến nỗi, để cho hận thể che giấu ở trước mặt . . . . . .

      nghĩ, nếu đổi thành bất cứ kẻ nào khác cũng có biện pháp xử lý vấn đề. có thể ở xấu mặt trước mắt cha già, cũng có thể chấp nhận tiết lộ thanh xuân ở trước mặt mẹ già của mình, nhưng ai có thể ngờ được màn trần trụi khó xử nhất quả đất kia ra lộ liễu ở trước mặt hơn mình hai tuổi?

      Cho nên, hai ngày nay vẫn luôn tránh né ánh mắt của , ngay cả trong phòng thi có cơ hội thiên thời địa lợi nhân hòa như thế, cũng đều bỏ qua, lợi dụng ưu thế này tham khảo đáp án của . . . . . .

      Nhưng, chuyện bây giờ quá khẩn cấp, giống như chỉ mành treo chuông, da mặt quan trọng hay là cái mông quan trọng hơn đến lúc rơi vào thời khắc mấu chốt đều bắt buộc phải đưa ra lựa chọn!

      Sau vài phút ngắn ngủi tự hỏi thầm, cuối cùng vẫn lựa chọn bảo vệ cái mông biết xấu hổ. . . . . .

      Sáng ngày hôm sau, thức dậy sớm, ăn sáng xong, cầm quyển sách tiếng ở trong phòng khách đọc bô bô.

      Sau khi lịch đợi ăn sáng xong xuôi, đưa mắt tìm bình nước chung quanh nhưng mãi thấy đâu, lúc bấy giờ mới lên tiếng.

      " Em ! Bình nước ở chỗ này!", gấp quyển sách tiếng lại, giơ bình nước lên cười .

      hiến ân cần?

      Quá đảo điên, quá khả nghi rồi !

      xách cặp sách tới.

      "Em , để cầm cho! Em cực khổ rồi!". cười lấy lòng, đoạt lấy cặp sách của , đeo lên vai mình.

      Đôi mày Diệp Thanh Hòa lúc này nhíu lại càng sâu. . . . . .

      Lúc đến trường học, bắt đầu vào phòng thi, mới hiểu ra đáp án của tất cả mọi điều khác thường kia. . . . . .

      "Em , em từng nhìn thấy cha đánh bao giờ chưa?", ngồi phía sau vỗ vào vai của giọng hỏi.

      ngồi chuẩn bị cho cuộc thi, chỉ quay mặt lại lắc đầu đáp.

      "Đấy, em xem , xem ! Những vết sẹo, còn có cả những thứ này, tất cả đều là do ba đánh cả đấy.", vung tay áo lên, trận đòn trong kỳ nghỉ hè này quá độc ác, mặc dù sớm khỏi hẳn, nhưng vẫn còn để lại chút ấn ký làn da của .

      "Vì thế em à, người thiện lương như em, nhất định đành lòng nhìn bị đòn thảm đâu nhỉ?"

      "Cho nên sao?", Diệp Thanh Hòa nhàng : "Nếu như cửa của treo đèn đỏ lần nữa, liền bị bác Tiêu cho ăn đòn đúng ? hi vọng được chép đáp án của tôi trong lần thi tiếng này đúng chứ?"

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60: Cam kết.

      "Suỵt. . . . . ." Tiêu Y Đình giơ ngón tay giữa lên, đặt bên môi, hai mắt cẩn thận liếc nhìn bốn phía xung quanh vòng, hạ thấp giọng : "Em à, sao lại thế chứ? Là chia sẻ! Chia sẻ đấy hiểu chưa? Hai chúng ta có quan hệ thế nào? em! ! Tuy phải là em ruột! Nhưng so với an hem ruột còn thân hơn!". tới chỗ này, lại nghĩ tới màn lúng túng kia, sai, quả so với em ruột còn thân hơn, cho dù là em ruột cũng nhìn những thứ nên nhìn. . . . . .

      Nhưng bây giờ phải thời điểm nghĩ đến chuyện này, lắc lắc đầu, xua hết cảnh tượng trong đầu kia , tiếp tục : “ Em , chúng ta chính là ngủ cùng nhà, ăn chung nồi, ngồi chung mâm dĩ nhiên cũng nên dùng chung câu trả lời, chẳng lẽ đúng sao?"

      Cách giải thích, toàn thế giới cũng chỉ mình Tiêu Y Đình có thể ra ngoài. . . . . .

      đẩy gọng kính lên, trầm ngâm .

      phát , cố rất thích động tác đẩy gọng kính như thế này, phảng phất như mắt kính vừa dầy vừa nặng gác lên sống mũi thanh tú của chẳng khác gì gánh nặng khổng lồ, vội cười : " Em à, cái mắt kính quả thích hợp với em đâu, sống mũi sắp bị đè bẹp rồi, đồng ý , sau này mua cho em cái kính khác đẹp hơn, như thế nào?"

      nhìn , nhàn nhạt hỏi ngược câu: " có tiền ?"

      ". . . . . ." Nháy mắt người nào đó liền bị giết chết. . . . . .

      Nhưng, thể dễ dàng buông tha như vậy được, xóa cảm giác thất bại trong lòng, tiếp tục vì mục tiêu, mặt dày mày dạn cầu xin: " tại có tiền, có nghĩa là về sau có, cho nợ có được hay ? Chờ đến lúc có năng lực, chỉ cần em muốn, tất cả đều cho em hết!"

      vẫn còn trẻ, buồn lo, lại rành việc đời, phiền não lớn nhất cũng chỉ là việc swoj bị cha đánh cho tê người, cũng chưa từng suy nghĩ qua, lời hứa của mình nên thực như thế nào, đến nỗi, lâu về sau, khi nhắc tới lời cam kết khi còn trẻ này, nhắc tới vật cần tìm, cho dù muốn cũng có cách nào cho . . . . . .

      Giờ phút này, giống hệt như những cậu thiếu niên cùng lứa tuổi, mà cũng nghĩ tới đến lúc có năng lực mình cầu những thứ gì, có điều vẫn hỏi ngược lại: "Tôi muốn cái gì, đều cho?"

      "Phải . . . . ." Mặc dù hơi do dự, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, bất chấp hứa hẹn vì ích lợi trước mắt cũng là chuyện bình thường, đáp xong liền cười : "Chỉ cần em đừng muốn gả cho . . . . . ."

      Nghe thế sắc mặt của hơi tổi lại, định xoay người .

      Nhưng vội vàng ấn bả vai của lại : "Em , em , sai rồi, đáng đánh!", xong còn đưa tay vả lên miệng mình cái.

      khẽ thở dài đáp: "Tôi muốn gì, đều cho, bất luận là bao nhiêu?"

      "Đúng thế! Bất luận là bao nhiêu!", lúc này cũng hiểu, với giọng điệu này, ràng bản thân vẫn còn có hi vọng, cứ qua được cửa ải này trước lại !

      "Được rồi, ba mươi giao ước!", giơ ba đầu ngón tay lên.

      "Cái gì? !"

      "Thực ba mươi giao ước tạm thời của chúng ta.".

      " hai ba. . . . . ." nhìn ba ngón tay trắng mịn giơ lên của thầm đếm, những ba mươi giao ước, muốn lấy mạng của sao. . . . . . , nhưng đó cũng là chuyện sau này, trước hết nên tránh cho cái mông nở hoa rồi hẵng !

      "Được! Ba mươi liền ba mươi!", tóm lấy ngón tay của , trái tim tựa như có gió gào thét lướt qua, như tráng sĩ bị chặt tay vậy. . . . . .

      "Nhưng nếu có người nghĩ ăn vạ, học hành chậm chạp, phải bò vòng trước mặt bạn học cả lớp đấy!". Chững chạc như mà cũng có lúc ra điều kiện trẻ con như vậy.

      Chương 61: Kỳ thi.

      ". . . . . ." Nha đầu này, muốn bức đến đường cùng sao? Nhưng, Tiêu Y Đình cho tới bây giờ đều tin tưởng rằng trời tuyệt đường người! Thuyền đến đầu cầu ắt thẳng! Hi vọng cũng nở hoa!, "Thành giao! đồng ý! Hoàn toàn đồng ý!".

      Tâm lý cũng vui vẻ hơn nhiều, tay vẫn nắm ngón tay của , tay khác đập vào tay lập lời thề.

      vui vẻ cười ra tiếng, mà mặt của bây giờ, cũng tự nhiên lộ ra ý cười .

      Chợt, ngoài cửa vang lên tiếng gọi giòn giã: "Tiêu Y Đình!"

      Hai người đưa mắt nhìn sang, thấy hoa hậu lớp Tô Chỉ San đứng ở cửa phòng thi cuối cùng, ấy cũng là thí sinh xuất sắc của phòng thi số , hai ngày nay liên tiếp chạy tới phòng thi này của bọn họ.

      Vóc người của ấy cao gầy, yểu điệu thướt tha, mang theo nụ cười thanh xuân làm say lòng người chạy tới, gương mặt ửng hồng tự nhiên, như hoa đào trong gió xuân. Chỉ là, lúc ánh mắt rơi vào hai bàn tay nắm chặt của bọn họ, nụ cười kia khẽ cứng lại: "Hai người. . . . . ."

      Hai người bọn họ lúc này mới sực tỉnh, cấp tốc bỏ tay ra.

      "Có chuyện gì sao?", Tiêu Y Đình trêu chọc hỏi.

      Tô Chỉ San thay đổi rất nhanh, lại nở nụ cười, nhiệt tình đáp: "Mình tới tìm Thanh Hòa. Thanh Hòa, mình mang ít trái cây tươi ngon ở nhà đến, cho cậu đấy."

      túi dâu tây được rửa sạch , tươi mơn mởn được đặt lên bàn của Thanh Hòa. . . . . .

      Diệp Thanh Hòa nhướng nhướng mày, hề gì.

      biết từ khi nào, Tô Chỉ San đột nhiên thân thiết với cách khác thường như vậy, thỉnh thoảng lại mang đồ ăn cho . . . . . .

      Lại , cảm nhận được hai người họ có thể thân mật đến mức này. . . . . .

      Nhưng, cái gọi là có dụng ý khác, chút tiểu sảo này của Tô Chỉ San, vẫn có thể hiểu được, cho nên, rất tự giác đem túi trái cây ngon lành kia chuyển giao cho người khác, nhưng người khác lại thích ăn đồ ăn vặt, cuối cùng, tự nhiên cũng rơi vào bụng của , tuy nhiên khi ăn ở trong miệng, cũng cảm nhận được mùi vị gì. . . . . .

      Mà hôm nay trái dâu này, haiz, thể nào ăn nhiều như vậy được. . . . . .

      Mắt thấy sắp đến thời gian thi, Tô Chỉ San sau khi hàn huyên mấy câu cùng với Tiêu Y Đình cũng chuẩn bị , trước khi còn quên cười lấy lòng Diệp Thanh Hòa. . . . . .

      Trong cuộc thi tiếng này, Tiêu Y Đình cũng được như nguyện, chép được tất cả đáp án của , vì phòng ngừa việc bài thi của họ quá giống nhau, còn cố ý làm sai mấy câu, nài luận cũng dám viết, chắp vá lung tung, viết linh tinh mấy câu, bài thi như vậy , kết quả tuyệt đối có vấn đề.

      hài lòng nộp bài thi của mình, chỉ đợi thành tích nữa thôi. . . . . .

      Những học sinh giống như , sau khi thi xong cũng tương đương với việc được giải phóng. Phải biết rằng, trong nhiều năm như vậy, trải qua nhiều lần thi học kỳ, nhưng lúc có kết quả cũng đồng nghĩa với ngày tận thế tới gần, vì vậy tranh thủ ngày cuối cùng này điên cuồng thêm chút?

      Vì vậy, sau khi thi xong, sáng sớm chủ nhật ra ngoài, hơn nữa còn biến mất cả ngày. . . . . .

      quên béng lời hứa với Diệp Thanh Hòa, đó chính là bắt đầu từ hôm nay phải làm việc và nghỉ ngơi theo thời gian biểu đặt ra, ngay cả chủ nhật cũng ngoại lệ. . . . . .

      Buổi chiều, trong quán internet.

      và Tả Thần An ngồi ở trước máy vi tính chiến đấu hăng hái, bên cạnh máy tính, vẫn dư lại hai hộp cơm mà bọn họ ăn trước đó, mùi thịt thừa canh cặn tỏa ra xung quanh, cộng thêm khói thuốc lá trong quán Internet, lại có những người mùi hương dễ ngửi, khí vô cùng ngột ngạt.

      Tả Thần An cực kỳ khó chịu, day day huyệt thái dương: "Thôi, về ? Nếu đến nhà tôi chơi?"

      Tiêu Y Đình lâu được chạm vào máy vi tính, càng chơi càng hăng, sao có thể dễ dàng logout được? Mắt nhìn chằm chằm màn hình, lên tiếng cự tuyệt: "Đại ca mà phát lại dài dòng, quán internet vẫn tự do tự tại hơn!".

      Tả Thần An bất đắc dĩ, đầu ngửa về phía sau, ấn ấn cái cổ đau nhức, cũng trong chớp nhoáng này, hai mắt liền kinh ngạc trợn to, nhịn được liền đưa tay giật giật ra hiệu cho Tiêu Y Đình chơi vô cùng nhập tâm.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61: Kỳ thi.

      ". . . . . ." Nha đầu này, muốn bức đến đường cùng sao? Nhưng, Tiêu Y Đình cho tới bây giờ đều tin tưởng rằng trời tuyệt đường người! Thuyền đến đầu cầu ắt thẳng! Hi vọng cũng nở hoa!, "Thành giao! đồng ý! Hoàn toàn đồng ý!".

      Tâm lý cũng vui vẻ hơn nhiều, tay vẫn nắm ngón tay của , tay khác đập vào tay lập lời thề.

      vui vẻ cười ra tiếng, mà mặt của bây giờ, cũng tự nhiên lộ ra ý cười .

      Chợt, ngoài cửa vang lên tiếng gọi giòn giã: "Tiêu Y Đình!"

      Hai người đưa mắt nhìn sang, thấy hoa hậu lớp Tô Chỉ San đứng ở cửa phòng thi cuối cùng, ấy cũng là thí sinh xuất sắc của phòng thi số , hai ngày nay liên tiếp chạy tới phòng thi này của bọn họ.

      Vóc người của ấy cao gầy, yểu điệu thướt tha, mang theo nụ cười thanh xuân làm say lòng người chạy tới, gương mặt ửng hồng tự nhiên, như hoa đào trong gió xuân. Chỉ là, lúc ánh mắt rơi vào hai bàn tay nắm chặt của bọn họ, nụ cười kia khẽ cứng lại: "Hai người. . . . . ."

      Hai người bọn họ lúc này mới sực tỉnh, cấp tốc bỏ tay ra.

      "Có chuyện gì sao?", Tiêu Y Đình trêu chọc hỏi.

      Tô Chỉ San thay đổi rất nhanh, lại nở nụ cười, nhiệt tình đáp: "Mình tới tìm Thanh Hòa. Thanh Hòa, mình mang ít trái cây tươi ngon ở nhà đến, cho cậu đấy."

      túi dâu tây được rửa sạch , tươi mơn mởn được đặt lên bàn của Thanh Hòa. . . . . .

      Diệp Thanh Hòa nhướng nhướng mày, hề gì.

      biết từ khi nào, Tô Chỉ San đột nhiên thân thiết với cách khác thường như vậy, thỉnh thoảng lại mang đồ ăn cho . . . . . .

      Lại , cảm nhận được hai người họ có thể thân mật đến mức này. . . . . .

      Nhưng, cái gọi là có dụng ý khác, chút tiểu sảo này của Tô Chỉ San, vẫn có thể hiểu được, cho nên, rất tự giác đem túi trái cây ngon lành kia chuyển giao cho người khác, nhưng người khác lại thích ăn đồ ăn vặt, cuối cùng, tự nhiên cũng rơi vào bụng của , tuy nhiên khi ăn ở trong miệng, cũng cảm nhận được mùi vị gì. . . . . .

      Mà hôm nay trái dâu này, haiz, thể nào ăn nhiều như vậy được. . . . . .

      Mắt thấy sắp đến thời gian thi, Tô Chỉ San sau khi hàn huyên mấy câu cùng với Tiêu Y Đình cũng chuẩn bị , trước khi còn quên cười lấy lòng Diệp Thanh Hòa. . . . . .

      Trong cuộc thi tiếng này, Tiêu Y Đình cũng được như nguyện, chép được tất cả đáp án của , vì phòng ngừa việc bài thi của họ quá giống nhau, còn cố ý làm sai mấy câu, nài luận cũng dám viết, chắp vá lung tung, viết linh tinh mấy câu, bài thi như vậy , kết quả tuyệt đối có vấn đề.

      hài lòng nộp bài thi của mình, chỉ đợi thành tích nữa thôi. . . . . .

      Những học sinh giống như , sau khi thi xong cũng tương đương với việc được giải phóng. Phải biết rằng, trong nhiều năm như vậy, trải qua nhiều lần thi học kỳ, nhưng lúc có kết quả cũng đồng nghĩa với ngày tận thế tới gần, vì vậy tranh thủ ngày cuối cùng này điên cuồng thêm chút?

      Vì vậy, sau khi thi xong, sáng sớm chủ nhật ra ngoài, hơn nữa còn biến mất cả ngày. . . . . .

      quên béng lời hứa với Diệp Thanh Hòa, đó chính là bắt đầu từ hôm nay phải làm việc và nghỉ ngơi theo thời gian biểu đặt ra, ngay cả chủ nhật cũng ngoại lệ. . . . . .

      Buổi chiều, trong quán internet.

      và Tả Thần An ngồi ở trước máy vi tính chiến đấu hăng hái, bên cạnh máy tính, vẫn dư lại hai hộp cơm mà bọn họ ăn trước đó, mùi thịt thừa canh cặn tỏa ra xung quanh, cộng thêm khói thuốc lá trong quán Internet, lại có những người mùi hương dễ ngửi, khí vô cùng ngột ngạt.

      Tả Thần An cực kỳ khó chịu, day day huyệt thái dương: "Thôi, về ? Nếu đến nhà tôi chơi?"

      Tiêu Y Đình lâu được chạm vào máy vi tính, càng chơi càng hăng, sao có thể dễ dàng logout được? Mắt nhìn chằm chằm màn hình, lên tiếng cự tuyệt: "Đại ca mà phát lại dài dòng, quán internet vẫn tự do tự tại hơn!".

      Tả Thần An bất đắc dĩ, đầu ngửa về phía sau, ấn ấn cái cổ đau nhức, cũng trong chớp nhoáng này, hai mắt liền kinh ngạc trợn to, nhịn được liền đưa tay giật giật ra hiệu cho Tiêu Y Đình chơi vô cùng nhập tâm.
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63: Em Lâm từ trời rơi xuống.

      "Này, câu chứ." Vừa vào đến trong nhà, dũng khí lúc đánh đòn phủ đầu như ở trong quán Internet bay biến đâu , hai người ngồi ở phòng khách chờ người lớn về nhà.

      vẫn thèm để ý tới, đoan đoan chính chính ngồi đối diện với , giống hệt như cây non cách nào rung chuyển.

      "Ah, sao mà lại trầm trọng như vậy?". Tiêu Thành Trác từ bên ngoài chơi vào, ràng cũng cảm thấy bầu khí có gì đó đúng.

      Tiêu Y Đình liếc mắt nhìn cậu cái, lên tiếng.

      con nhóc quá rối loạn, lại cộng thêm Tiêu Thành Trác, lại càng thêm phiền. . . . . .

      mặt Tiêu Thành Trác ra ý cười nhàn nhạt, hài hước tới, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Y Đình, đưa tay huých huých vào người , đồng tình : "Cháu trai à, chú biết rồi, vừa thi giữa kỳ xong, có phải sợ cuộc họp phụ huynh sắp tới hả?"

      ", , ! sang bên!", phiền sẵn, Tiêu Thành Trác tuyệt đối bỏ qua cơ hội như thế này.

      Tiêu Thành Trác che miệng cười, rồi sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, giả bộ phong phạm của bậc trưởng bối: "Như vậy , cháu trai, chú họp cho cháu? thế nào, chú cũng là chú của cháu đấy!"

      "Tiểu tử thối! Còn có liêm sỉ hả?", giận dữ gầm lên.

      Tiêu Thành Trác hình như cũng dự liệu được phản ứng này của , liền chạy biến , hi hi ha ha lên lầu trở về phòng.

      Tiêu Y Đình cũng đứng dậy đuổi theo như thường ngày, trong lòng tự dưng buồn chán ngao ngán, ở trước mặt lại tiếp tục giở trò mè nheo: "Này, đừng như vậy nữa, phải cho người ta cơ hội để sửa sai chứ? phải cũng vừa mới thi xong hay sao?"

      vẫn thèm để ý tới.

      Điều khiến buồn bực nhất chính thái độ này của , làm cho người ta thể nhìn thấu được suy nghĩ cái gì, lại nếu tức giận cứ phát hỏa trận có chết ai?

      nghiêng mắt nhìn sắc mặt của , mong rằng có thể nhìn ra chút manh mối, nhưng chỉ nhìn thấy chóp mũi nho của , cùng cái gọng kính quá cỡ ở đó.

      Bất chợt lại nhanh trí : "Này, chính em , điều thứ hai mươi mốt, nếu gặp lúc tức giận, phạt luyện chữ nửa giờ."

      Cái môi mím chặt của lúc này mới khẽ động, vậy mà, vẫn lên tiếng, chỉ đứng dậy, thẳng lên lầu.

      Tiêu Y Đình biết muốn làm gì, liền gấp gáp theo, thấy trở về phòng, bỏ giấy mực ra, quả bắt đầu luyện chữ.

      "Em à, chỉ đùa thôi, em viết à?". Lại , nếu quả nếu truy cứu ngọn ngành ra người phạm sai lầm ở đây phải là mới đúng, lý do gì lúc êm đẹp, lại trừng phạt mình.

      Tiêu Y Đình dù cho có thế nào, vẫn là người đàn ông, quyết bao giờ để cho phải gánh chịu hậu quả thay mình.

      , tính tình lại quá quật cường, khi nhận định mình làm đúng, ai cũng thay đổi được. . . . . .

      lo lắng cùng với bất đắc dĩ đứng ở bên cạnh. Cuối cùng, thể làm gì khác hơn là cũng lấy giấy bút ra, cùng nhau viết.

      luyện chữ nửa giờ, theo đúng kế hoạch làm việc, chuyên tâm viết trong nửa giờ, sau đó liền gác bút, nhìn lạnh nhạt mà xa lánh thốt lên từng chữ ràng: "Tôi, là làm, nếu bản thân làm được tuyệt đối cầu .".

      " sao? Vậy ba mươi giao ước kia, em cũng cũng làm theo chứ?", vừa vừa cúi đầu nhìn chữ của .

      "Đúng! Tôi cùng với ! Đều làm!", trả lời như chém đinh chặt sắt.

      Mà lúc này, ánh mắt của lại bị những chữ viết của hấp dẫn.

      thể thừa nhận, mỗi lần nhìn chữ viết, đều cảm thấy vui tai vui mắt.

      Hoàn toàn hạ bút thành văn, nguyên bài từ của Lí Thanh Chiếu(1), bút pháp mạnh mẽ hề câu chấp, uyển chuyển hàm xúc mà mất khí chất, so với thủy chung vẫn cao hơn bậc.

      (1): Lý Thanh Chiếu: Có biệt hiệu Dị An cư sĩ (易安居士), là nữ tác gia chuyên sáng tác các bài Từ nổi tiếng thời nhà Tống, (Trung Quốc). Theo đánh giá của nhà văn Lâm Ngữ Đường , bà chính là nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa.

      Ah, câu cuối cùng này viết cái gì?

      Nảy mầm mà chẳng ra hoa, tốt mã giẻ cùi!

      Đây là mắng sao?

      Đây chẳng phải là lời mà Lâm Đại Ngọc mắng Giả Bảo Ngọc hay sao?

      cho rằng có học thức sao chứ?

      Nghĩ đến chuyện cũng là người em từ trời rớt xuống, nghịch ngợm bắt đầu hát lên câu Việt kịch(2): " trời rơi xuống em Lâm, tựa như đóa phù vân mới thành. . . . . ."

      (2) Việt kịch: loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc.

      Dưới cặp mắt kính, ánh mắt của chợt biến đổi, sau đó liền xoay người ra khỏi phòng.
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :