1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Sủi cảo.

      Trước mặt Diệp Thanh Hòa là đống lớn sách bài tập cùng với sách giáo khoa.

      còn chưa ăn cơm tối, nhưng bữa tối của nhà họ Tiêu sớm qua, suy nghĩ, biết có nên đến nhà bếp tìm thứ gì đó để ăn ?

      Nhưng ý niệm này cũng chỉ vụt thoáng qua liền thôi. Dù sao, đây là nhà người khác, nên muốn làm chuyện gây thêm phiền toái cho người ta, lần trước món tỏi trộn thịt luộc vẫn còn nguyên như mới trong trí óc. . . . . .

      Nghĩ như thế, liền toàn tâm toàn ý bắt đầu làm bài tập.

      Mới làm được lát, có người gõ cửa.
      biết là người nào? Tiêu Thành Trác sao?

      đứng dậy, ra mở cửa.

      Nhưng ngờ, người gõ cửa lại là dì Vân giúp việc, trong tay của dì ấy, còn bưng chén sủi cảo nóng hổi.

      "Thanh Hòa, chắc vẫn chưa ăn cơm chứ? Nhân lúc còn nóng ăn mau .". Dì Vân vào trong phòng, đem sủi cảo đặt lên bàn của .

      "Dì Vân. . . . . . Cám ơn dì. . . . . .". cổ họng Diệp Thanh Hòa hơi tắc nghẹn, ra vốn là người rất dễ dàng bị cảm động. . . . . .

      Dì Vân cười cười : "Cám ơn gì chứ? bé ngốc, cháu đấy, có lúc quá hiểu chuyện đến khiến cho người ta phải đau lòng! Ăn , ăn xong còn làm bài tập, dì cũng làm phiền cháu nữa, về sau có chuyện gì tiện cứ cho dì biết."

      "Vâng. . . . . . Cám ơn dì Vân.". Sau khi tiễn dì giúp việc ra cửa, lặng lẽ đưa mắt nhìn bát sủi cảo trước mặt, cho đến khi hơi nóng bốc hết lên mắt kính, trước mắt đầy sương mù cái gì cũng thấy , mới dùng giấy lau lau gọng kính, bắt đầu ăn sủi cảo.

      Dì Vân khoảng chừng bốn mươi tuổi, bình thường chính là người vô cùng hòa nhã, thiện lương, có lẽ là thương cảm với tình cảnh đứa trẻ mồ côi như , nên đối xử với cực kỳ dịu dàng, hề mắng mỏ lần nào, tuy dì ấy luôn có chuyện gì tiện cứ nhưng cũng chưa từng ngờ vả dì ấy lần nào. luôn nghĩ, tuy dì Vân lòng thương mình, nhưng dì ấy cũng phải là người nhà họ Tiêu, chỉ là người giúp việc mà thôi, nếu giúp , ai biết được có bị người ta lên án hay ?

      Dì Vân , chưa từng thấy đứa trẻ nào hiểu chuyện hơn .

      Có lẽ dì ấy đúng. . . . . .

      Với mỗi chuyện luôn cố gắng phân tích mọi phương diện có liên quan, cố gắng làm cho nó trở nên hoàn mỹ, ví dụ như, bác Tiêu giao cho nhiệm vụ quản lý tiền tiêu vặt, cho tới bây giờ cũng chưa mua cho mình bất kỳ thứ gì, cho dù là cái kẹo hay chai nước.

      hiểu rất , có thể có được cuộc sống bây giờ, là ân huệ lớn vô cùng, sao dám mơ đến những nhu cầu khác?

      Cho nên, hai khoản tiền tiêu vặt kia, ra đều mình Tiêu Y Đình tiêu, mỗi khoản chi, đều ghi lại cẩn thận ghi lại. hi vọng, trong khoảng thời gian ở nhà họ Tiêu này, trở thành kinh nghiệm vô giá trong cuộc đời của mình, hơn nữa, từ sau kiện thịt luộc trộn tỏi kia, lại càng cẩn thận hơn nữa. . . . . .

      "Thơm quá! ăn cái gì thế?"

      vừa mới ăn mấy miếng, nghe thấy giọng của Tiêu Y Đình vang lên ở phía sau.

      Vừa dứt lời, liền tới bên cạnh .

      "Vụ mật mã kia, thể nào đâu!". lạnh lùng . Nghĩ tới quan hệ của Tiêu Y Đình và mình, mặc dù thể là thủy hỏa bất dung, nhưng cũng là Sở, Hán rạch ròi, luôn luôn ràng, người như nếu có chuyện bao giờ đặt chân đến điện Tam Bảo, cũng liên tục tìm hai lần trong buổi tối, cho nên, trừ việc đến đòi mật mã còn có chuyện gì nữa chứ?

      "Sủi cảo!", Ánh mắt sáng lên: "Sủi cảo dì Vân làm ăn rất ngon đấy! Chuyện gì xảy ra chứ? Thiên vị mình sao? Dì Vân đúng là quá thiên vị rồi!".

      Quả cái sợ nhất chính là điều này! Sợ rằng khi dì Vân đối tốt với mình bị người nhà họ Tiêu bắt bẻ, truy vấn, vì thế liền bối rối trừng mắt nhìn đáp: "Đừng lung tung!"

      Lời này ở đây thôi , nhìn ra ngoài, chỉ sợ lại thuận miệng ra bị Khương Ngư Vãn nghe được.
      Last edited by a moderator: 8/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55: Nước bọt.

      Nhưng kì lạ là hề nhắc tới chuyện mật mã, đoạt lấy đôi đũa từ tay , rồi nhàng gắp lên cái sủi cảo, đưa vào trong miệng. Đầu tiên liền cắn thử cái, sau đó tỏ vẻ hưởng thụ cho vào miệng thưởng thức.

      Cuối cùng, còn vẫn chưa thỏa mãn : "Ăn sủi cảo của dì Vân, nhất định thể dùng đũa đâm thủng vỏ ngoài, phải nhàng cắn cái, cho nước canh chảy xuống. . . . . . Quá mỹ vị rồi !"

      Nhìn dáng vẻ hưởng thụ kia của , chỉ có thể : "Nếu thích, cứ ăn hết !". Trọng điểm chính là đừng ở chỗ này được ? Ánh mắt liếc xéo vào đôi đũa mà cầm, phía đó dính nước bọt của , chẳng lẽ còn có thể ăn được nữa sao?

      nhìn theo ánh mắt của , hình như hiểu ra điều gì, nụ cười trong mắt càng sâu hơn: "Tôi còn chưa ghét bỏ ...mà ghét bỏ tôi như vậy?"

      cau mày, về vấn đề vệ sinh cá nhân này, luôn có tính sạch rất nghiêm trọng! Người như , bình thường cũng được học qua, làm sao lại chú trọng như thế?

      "Này, gay gắt thế làm gì?". tỉnh ngộ, đoán đúng rồi, đũa dùng, muốn dùng lại . . . . . . điều này khỏi khiến người ta thoải mái, càng nghĩ càng muốn trêu chọc nha đầu này, vì vậy liền cúi người áp sát vào mặt của , con mắt sáng nhấp nháy, cười : "Lại cũng phải là chưa uống qua nước bọt của tôi, ở trường học phải tôi cũng dùng bình nước của sao?"

      Đôi môi của Diệp Thanh Hòa càng mím chặt hơn nữa.

      đề cập tới cái này còn đỡ, vừa nhắc tới liền buồn bực.

      Về vấn đề nước uống ở ở trường học này, tất nhiên là lúc muốn uống cái gì cùng có thể lấy tiên của mua, nhưng lại dùng bình nước mang từ trong nhà , chai này, vừa đủ để uống ngày.

      Nhưng người này biết vào ngày nào đó lên cơn khát, lại cầm bình nước của lên uống..., hơn nữa có lần đầu tiên, ắt lại có lần thứ hai, lần thứ ba rồi đến n lần, sau đó liền thuận nước đẩy thuyền. . . . . .

      Kết quả là bình nước mà uống qua, dám uống nữa, khi về nhà còn đem bình nước kia đánh rửa vô số lần. . . . . .

      Nhìn thấy chột dạ, cảm giác thoải mái trong lòng , rốt cuộc cũng biến mất, cười lên ha ha, trong tiếng cười tràn đầy tự đắc.

      "Cái này. . . . . . Tôi cầm đấy?", bê bát sủi cảo lên, mặt cố gắng gượng kìm nén nụ cười trông cực kỳ khó coi.

      cau mặt : "Lấy !"

      "Mặt đừng ra vẻ chán ghét lộ liễu như vậy chứ! Em !". Hình như rất thích trêu chọc để phải nổi giận, càng như vậy, lại càng vui vẻ: "Tôi còn có vấn đề muốn hỏi , em , vấn đề này nghiêm túc liên quan đến sinh học."

      Đây là lần đầu tiên Tiêu Y Đình hỏi về vấn đề có liên quan đến phương diện học tập, mặc dù trong lòng hơi được tự nhiên, nhưng cũng tạm thời áp chế xuống, dù sao ta chịu học, cũng coi như cây vạn tuế rốt cuộc cũng ra hoa.

      "Vấn đề gì?". Giọng vẫn lạnh nhạt, lạnh nhạt .

      "Là như thế này. . . . . ." kéo dài giọng, mặt rất nghiêm túc: "Nước bọt là loại chất lỏng do tuyến nước bọt tiết ra, PH của nó từ 6. 6 đến 7. 1, vô sắc vô vị, có đúng hay ?"

      Diệp Thanh Hòa nghe cảm giác kỳ quái, người này cũng phải là biết gì cả, có thể trong lúc ngủ, mà còn nghe được cả bài giảng của giáo viên? khỏi gật đầu đáp: "Đúng.".

      Lại thấy nở nụ cười quỷ dị: "Như vậy xin hỏi em gia sư, tại sao nước bọt của vừa thơm lại vừa ngọt chứ?"

      Lúc này mặt của Diệp Thanh Hòa hồng rực.

      Cây vạn tuế này chắc thể nở hoa đâu!

      Trêu chọc thành công! Tiếng cười càn rỡ vang vọng khắp phòng, vừa bưng sủi cảo vừa chạy như bay, sau đó còn quay đầu lại hỏi: "Em à, mặt của em đỏ như vậy, tượng này trong sinh học nên giải thích như thế nào?"
      Last edited by a moderator: 8/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Cơn ác mộng 1.

      Diệp Thanh Hòa cảm thấy tức giận, phải bởi vì hành động kia của , mà bởi vì chính bản thân mình. Tính tình của như thế nào sớm biết ràng, nhất thời khinh thường nên mới bị mắc bẫy của , vô duyên vô cớ bị mang ra đùa giỡn. Cần phải tỉnh táo lại, nếu bản thân đủ trầm tĩnh, bị nhiễu loạn mất, lại còn đỏ nữa chứ, chỉ riêng cái này đủ để cho phải đặt ra cầu cho chính bản thân mình rồi —— Mọi chuyện đều nóng vội, loạn sợ hãi.

      Mà lúc này Tiêu Y Đình vừa chạy về phòng của mình, vui vẻ lúc lâu vẫn có cách nào trở lại được như bình thường.

      Cho đến khi ăn sủi cảo xong, mới nhớ tới mục đích mình đến tìm , vì muốn hỏi rốt cuộc và Giang Chi Vĩnh tại sao lại về muộn như thế, kết quả lại bị chén sủi cảo kia làm cho quên khuấy mất. . . . . .

      Ngoại trừ ra, ở trong lớp học cũng chỉ còn có Giang Chi Vĩnh là nam sinh tương đối được chú ý, mấy nữ sinh hiểu chuyện hâm mộ cậu ta, dĩ nhiên, chủ yếu là bởi vì tiểu tử này có thành tích học tập tốt, nếu làm sao so được với chứ.

      Lại Giang Chi Vĩnh ai, ở chung chỗ với ai, hề liên quan gì tới , nhưng nếu muốn đụng tới em này, thể nhúng tay được.

      cam kết trước mặt cha, nhất định bảo vệ em tốt. Cha từng dặn dò như chém đinh chặt sắt, em này thành tích ưu tú, lại đa tài đa nghệ, về sau có tiền đồ rộng mở, ngàn vạn đừng có dạy hư.

      Cho nên, nếu thể dạy hư, sao có thể để cho người khác đến phá hư chứ?

      Xem ra lần sau cần phải chuyện với tên Giang Chi Vĩnh kia chút, dĩ nhiên cũng phải gõ chuông báo động với em nữa, nhưng cứ chờ thi giữa kỳ xong rồi hãy .

      Ngày mai phải thi giữa kỳ, em của nhất định luôn muốn có thành tích tốt, cho nên bây giờ tạm thời ảnh hưởng đến nữa, về phần mình, dù cho đọc sách nhiều năm như vậy, nhưng trong tự điển vẫn chưa bao giờ tồn tại hai từ học tập này . . . . .

      đặt chén sủi cảo xuống, lấy hộp quà từ trong cặp xách ra ngoài, cái này ngày hôm nay Tô Chỉ San vừa tặng , vẫn còn chưa kịp bóc.

      Tô Chỉ San thích , biết;

      Trong lớp lời đồn hai người bọn họ sớm, cũng biết.

      Tô Chỉ San?

      Trong đầu liền ra gương mặt thanh xuân động lòng người, cũng tệ lắm. . . . . .

      tiện tay để quà tặng xuống, ngáp cái, ăn no, liền buồn ngủ. . . . . .

      Thanh thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành, luôn có những buổi tối lo lắng bất an như thế, biết ngủ đến khi nào, cảm giác xao động quen thuộc đó lại bắt đầu, trong giấc mộng, người mơ thấy chính là Tô Chỉ San.

      Thân hình nóng bỏng của mấy tạp chí lượn lờ xung quanh, sau đó chính là khuôn mặt của Tô Chỉ San, mộng cảnh xa hoa.

      Lúc Tô Chỉ San và chậm rãi tới gần nhau đột nhiên, mặt của trước mắt liền thay đổi, biến thành để tóc mái bằng che trước trán, ngay sống mũi còn mang gọng kính to. . . . . .

      Em !

      sợ tới mức giật nảy mình, vội vàng đẩy người kia ra.

      Mà ở trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, cảm giác phun trào liền ập đến. . . . . .

      Lúc tỉnh lại, là bình minh, tim của vẫn còn đập cuồng loạn trong lồng ngực, tại sao có thể như vậy chứ? Làm sao em này lại xuất trong giấc mơ của ? Hơn nữa còn loại mộng. . . . . .

      Vậy về sau nhìn thấy em phải tự xử như thế nào?

      nằm ở giường ảo não, đột nhiên, nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh của Tiêu Thành Trá, rồi sau là tiếng đập cửa rầm rầm, hình như là gõ cửa phòng của em , muốn rời giường ra xem chút, "Rình" tiếng, cửa phòng liền bị đẩy ra, Tiêu Thành Trác như quả bóng lăn tới đây, còn chui vào chăn của , ôm lấy lảm nhảm: "Tới rồi, tới rồi, tới. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 10/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57: Cơn ác mộng 2

      Lúc này Tiêu Y Đình mới nhớ tới tối hôm qua Tiêu Thành Trác cứ mực ngồi xem phim ma máy tính, mặc cho năn nỉ đến gãy lưỡi, tiểu tử này cũng nhường máy vi tính cho . . . . . .

      "Sao lại bắt tiểu tử thối này chứ! Mau cút ngay cho tôi!". gấp gáp , tên nhóc này cứ như bạch tuộc quấn lấy , cũng sắp sửa chạm đến chỗ nào đó rồi. . . . . hối hận! Tối hôm qua mải mê bưng sủi cảo mà quên khóa trái cửa. . . . . .

      Tiêu Thành Trác đắm chìm trong sợ hãi cương thi, thế nào cũng chịu buông tay, dính chặt lấy , hai chân còn quấn lấy hông của nữa.

      Bất chợt, Tiêu Thành Trác lại lần nữa bộc phát, rống to lên: "A ——"

      Tiêu Y Đình rất muốn hôn mê, xong rồi, xong đời. . . . . .

      Nhưng mà vào lúc này, chuyện thảm thiết hơn xảy ra. . . . . .

      Ở cửa liền xuất bóng dáng của ba người: Tiêu Thành Hưng, Khương Ngư Vãn, còn có cả Diệp Thanh Hòa. . . . . .

      Ba người họ nghe Tiêu Thành Trác kêu thảm thiết, hơn nữa cửa phòng của Diệp Thanh Hòa còn bị đập thình thình, biết xảy ra chuyện gì, liền lập tức rời giường ra xem thử, lại đối mặt với màn này, lại càng biết chuyện gì xảy ra. . . . . .

      Chỉ thấy Tiêu Thành Trác từ trong chăn lập tức nhảy xuống giường, sau đó còn vén chăn lên, chỉ vào Tiêu Y Đình : " Tiêu Y Đình. . . . . . Cậu ấy. . . . . . Đái dầm! Lớn như vậy còn đái dầm. . . . . ."

      Đáng thương thay cho Tiêu Y Đình, nửa thân trần trụi, cả người cũng chỉ mặc độc cái quần lót, quần lót ràng còn có ấn ký. . . . . .

      Mặt của Diệp Thanh Hòa liền đỏ ửng, cúi đầu xuống dám nhìn loạn nữa ;

      Khương Ngư Vãn nhàng ho tiếng, kéo lấy tay Diệp Thanh Hòa.

      Tiêu Thành Hưng nghiêm mặt lại, gầm lên với cậu con trai quý tử: "Còn mau dậy? Chuẩn bị bài vở ! Hôm nay làm bài thi được xem tôi thu thập thế nào!"

      Tiêu Y Đình kéo chăn che lấy thân mình, ngửa mặt lên trời thở dài, còn có mặt mũi ở lại cái nhà này nữa sao? Nhưng, may mắn trong bất hạnh, đó chính là vẫn còn mặc quần lót, may là. . . . . .

      Tiêu Thành Trác thắc mắc có cách nào giải đáp: "Cháu đái dầm à! Sao cha cháu thấy cháu đái dầm mà lại đánh?"

      "Tiêu Thành Trác, mau quay lại đây!". nổi giận gầm lên, nhấc chăn ra quyết bắt người bằng được.

      Tiêu Thành Trác cho đến bây giờ vẫn hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thầm nghĩ thằng cháu này đái dầm bị mình vạch trần, liền thấy mất mặt, sau này khẳng định nhìn thấy cậu lần đánh lần, tốt hơn hết chạy là thượng sách. . . . . .

      Tiêu Y Đình cũng biết mình tắm rửa thay quần áo xuống lầu như thế nào, nghĩ đến chuyện phải đối mặt với cha mẹ, đối mặt Diệp Thanh Hòa, là sống còn khó chịu hơn chết! Đáng thương thay cho thời kỳ trưởng thành của ! Rốt cuộc là trêu người nào chọc người nào? Tại sao chút * cũng may mắn?

      Nện bước nặng ngàn cân xuống lầu dưới, nhìn quanh quẩn khắp mọi nơi rồi thầm thở phào cái, cha mẹ tại đều ở nhà? Tiểu tử Tiêu Thành Trác kia cũng học rồi, chỉ có Diệp Thanh Hòa mặt đổi sắc ngồi ở cạnh bàn ăn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

      Mặc dù áp lực rất nhiều, nhưng vẫn có đủ can đảm để cùng ngồi ăn sáng với , mặt trầm giả vờ lạnh lùng, đeo cặp sách lên thẳng ra khỏi nhà.

      thấy thế, liền cầm bữa ăn sáng gói đâu vào đấy, xách cặp đuổi theo.

      Lúc ném bữa ăn sáng cho , ánh mắt cũng tỏ ra tránh né, giống như là bệnh dịch vậy.

      Đầu óc như bị rút gân, bụng đầy oán khí, đột nhiên lại giải thích câu: "Tôi có đái dầm."

      Nếu như chuyện tới đây kết thúc, làm gì, nhưng đúng lúc này lại tiếp câu: "Tôi biết. . . . . ."

      cảm thấy may mắn vì mình húp cháo, nếu nhất định phun vào mặt mất. . . . . .

      biết cái gì? Biết xuất tinh trong mơ sao? Cái này so với việc đái dầm cũng chẳng vinh quang bao nhiêu!

      "Đều do cả! quả thực là cơn ác mộng của tôi!". xấu hổ thôi, có chỗ phát tiết, chỉ có thể giận cá chém thớt lên , dùng tức giận để che dấu bối rối của mình.

      Người thông minh như , cũng chỉ có thể đẩy đẩy gọng kính, hiểu lời này của là có ý gì. Lại cũng từng học qua sinh học có được hay ? Cũng biết xuất tinh trong mơ đối với nam sinh mà tượng bình thường, có quan hệ gì tới chứ?
      Last edited by a moderator: 10/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :