1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Ba mươi giao ước 2.

      Ba mươi giao ước! Diệp Thanh Hòa múa bút lên trang giấy, hề dừng lại giây nào. hoài nghi, rốt cuộc từng viết ba mươi quy ước như thế này cho bao nhiêu người?

      "Được rồi, hai mời ký tên của lên đây”. Diệp Thanh Hòa đem tờ Quy ước p tạm thời bao gồm 30 khoản mục đặt ở trước mặt .

      Lại còn phải ký tên? !

      nắm lấy cái bút mà cố gắng nhét cho mình, câu giấy trắng mực đen vang lên trong đầu khiến cho cổ họng tắc nghẹn.

      "Tôi, Tiêu Y Đình tự nguyện tuân thủ ba mươi điều này trong vòng sáu năm. . . . . Khụ khụ khụ khụ. . . . . .". đọc tiếp nổi, sáu năm? ! Còn tự nguyện? ! tự nguyện bao giờ chứ?

      bi phẫn bộc lộ kháng nghị: "Tôi, , tự, nguyện!"

      Tất nhiên cũng vội, thản nhiên ngồi ở bên cạnh , cầm món đồ chơi ở bày ra trước mặt Tiêu Y Đình.

      Tiêu Thành Trác che miệng cười : "Cháu trai à, phải muốn biết mật mã sao?"

      "Tôi. . . . . ." Tiêu Y Đình cố nén oán khí ở trong cổ họng, có nỗi khổ mà ra được. . . . . . Lại suy nghĩ lát, sau đó mới cắn răng nghiến lợi gật đầu, đáp: "Được! Tôi tự nguyện! Tự nguyện!"

      kìm chế để bản thân hộc máu kích động tiếp tục xem tiếp: "1. Năm giờ rưỡi sáng rời giường, học tiếng bốn mươi phút. . . . . . Năm giờ rưỡi? Dứt khoát gọi mỗi ngày xem kéo Quốc Kỳ thôi! Còn bằng ném vào quân đội !"

      "Vậy muốn . . . . . đầu quân?". Giọng của hề có biểu cảm gì.

      ". . . . . ." Dứt khoát giết còn hơn!, "2. học nghiêm túc nghe giảng, tự mình ghi chép. . . . . ." Vậy suốt đêm thức trò chơi làm thế nào? Đào đâu ra thời gian ngủ lấy sức? học mà ngủ làm được !

      ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt quật cường của nha đầu kia, cũng nhận thấy, tuyệt thể nào thương lượng được!

      bỏ qua ý niệm cãi cọ với , quyết định xem xong ba mươi điều này rồi lại !

      Nha đầu này, muốn thay đổi toàn bộ cuộc đời của sao?

      Từ năm giờ rưỡi sáng, đến chín giờ rưỡi tối , thời gian của đều bị bố trí đâu vào đấy! Trừ giờ tan học được chơi bóng rổ ra, tất cả còn lại đều là học tập! Học! Học! Cuối cùng vẫn là học!

      Tiêu Nhị phải trải qua quãng đời bi thảm, tối tăm mù mịt thấy chút ánh sáng này hay sao?

      "Em ! Em làm như thế là muốn mai táng cả tuổi thanh xuân của tôi sao?". đè nén tức giận ở đáy lòng, nhấc bút lên hỏi .

      cũng lên tiếng, dùng ngón trỏ trắng nõn chỉ chỉ vào điều thứ hai mươi mốt: Những lúc nổi giận, luyện chữ nửa giờ.

      ". . . . . ." cảm giác cổ họng bị người ta bóp chặt lần nữa , tất cả tức giận đều thể xông ra ngoài, đè nén ở trong ngực như sắp muốn nổ tung!

      Tiếp tục nhịn để đọc tiếp, cho đến điều khoản cuối cùng, hàng chữ ngay ngắn nắn nót lên mồn : nếu như mỗi ngày có thể thực hết những điều , cho phép từ chín giờ rưỡi chơi game tiếng.

      Khụ . . . . . muốn hộc máu mà chết ngay lập tức, cả ngày giày vò đến phát rồ như vậy mà phần thưởng chỉ có tiếng chơi game?

      Tốt thôi! Cứ đồng ý trước, nhận mật mã xong lại tiếp! Về phần những cái khác, Tiêu nhị bằng mặt mà bằng lòng có sao chứ?

      "Được rồi! Tôi ký!", ba chữ Tiêu Y Đình như rồng bay phượng múa viết lên giấy, sau đó ném bút sang bên, khí thế tựa như thiếu gia dựa vào thành ghế hỏi: "Mật mã?"

      "Mật mã gì?". cẩn thận nhặt tờ giấy lên, giao cho Tiêu Thành Trác, chỉ vào chỗ ký tên của người làm chứng: "Chú út, ký tên làm chứng lên đây."

      "Vâng!". Tiêu Thành Trác khoái chí ký xuống tên của mình, sau khi nhìn lại lượt, lại cảm thấy chữ ký của mình so với chữ của chị Thanh Hòa cùng với đứa cháu kia vẫn còn kém xa, vì thế liền buồn bực vô cùng.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Thích.

      "Mật mã máy vi tính chứ mật mã gì! Diệp Thanh Hòa, đùa tôi à?!". đứng phắt lên, nếu như phải còn kiêng dè là con , lại còn vừa gầy vừa , quả rất muốn đánh trận! Đáng giận nhất là dám mang ra đùa giỡn? Hơn nữa còn là sau khi ký vào "Hiệp ước mất chủ quyền" kia nữa! Sau khi nhìn lại lượt ba mươi điều khoản mà mình vừa đặt bút ký tên, lòng của liền cảm thấy đau đến rỉ máu!

      Đối mặt với vẻ mặt hung thần ác sát kia, vóc dáng nho của có vẻ như mỏng manh vô lực, ngay cả Tiêu Thành Trác cũng bắt đầu lo lắng, trò chơi này có khác gì muốn lấy mạng Tiêu Y Đình đâu. Chị Thanh Hòa lại còn dám vuốt râu hùm, chỉ sợ thằng cháu này động thủ đánh người! Cậu nghĩ chu toàn rồi, chỉ cần Tiêu Y Đình dám động vào chị ấy, cậu lập tức xuống lầu báo cho cả.

      Tuy dáng người bé nhưng đứng ở trước mặt vẫn thủy chung hề có chút e ngại nào, chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: " hai, tôi đồng ý cho biết mật mã lúc nào chứ?"

      Tiêu Y Đình liền sững sờ tại chỗ, nhớ lại. . . . . .hình như từ đầu đến cuối qua rằng cho biết mật mã, tất cả đều là do đơn phương ngộ nhận mà thôi. . . . . .

      Nhưng những thứ kia tích tụ ở trong lòng. . . . . . là khó chịu!

      Mỗi lần chung đụng với con nhóc này huyết áp của đều tăng vọt! sớm muộn gì cũng có ngày bị nha đầu này làm cho tức giận đến vỡ mạch máu mà chết. . . . . .

      "Nếu như có vấn đề gì muốn hỏi, tôi ngủ đây, dĩ nhiên, là tôi trở về phòng của mình ngủ.". đứng đó lát, chờ hỏi về bài tập.

      Nhưng từ trước tới giờ cũng đều quật cường, cảm giác mình bị con nhóc bố trí, thứ nhất vừa tức, thứ hai vừa mất mặt, cứng đơ người ngồi xuống, nhúc nhích, cũng thèm để ý tới .

      cũng còn cách nào khác, chỉ dịu dàng sờ sờ đầu Tiêu Thành Trác: "Ngủ ngon nhé chú út, ngủ sớm chút, sáng mai còn phải dậy sớm học tiếng đấy."

      "Được, chị à, em nhất định nghe lời, dậy sớm.". Tiêu Thành Trác biết điều ôm lấy , rồi xoay người hạ lệnh đuổi khách với Tiêu Y Đình: "Cáu trai, chú muốn ngủ rồi, cháu cũng ngoan ngoãn ngủ !"

      Tiêu Y Đình cũng hai lời, đứng lên trở về phòng của mình, bài tập cũng cầm theo, đặt xuống bàn của Tiêu Thành Trác.

      "Chị à . . . . ." Tiêu Thành Trác có chút bận tâm nhìn vào cửa phòng của Tiêu Y Đình đóng chặt ở phía đối diện.

      " sao, ngủ .". Diệp Thanh Hòa khẽ mỉm cười, cũng trở về phòng.

      ——— —————— —————— —————— —————————

      Ngày hôm sau vào tờ mờ sáng, trong phòng của Tiêu Y Đình liền vang lên tiếng hiệu lệnh, hùng tráng to .

      Tiêu Y Đình từ ở trong quân khu đại viện, đến khi học cao trung mới chuyển ra, thỉnh thoảng còn có thể bị Tiêu Thành Hưng ném vào trong quân đội nghỉ phép, đối với thanh này liền có phản ứng tự nhiên. Tiếng hiệu lệnh vừa vang lên, theo phản xạ có điều kiện liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng tìm quần áo mặc vào, trong lòng vô cùng buồn bực, tại sao lại trở lại thời gian đó rồi. . . . . .

      Sau đó lại giật mình bừng tỉnh, bật đèn lên nhìn, trong phòng biết lúc nào đặt thêm đồng hồ báo thức, này vui sướng kêu vang, cây kim chỉ chỉ đúng năm giờ rưỡi. . . . . .

      tức giận dùng lực ấn cái, kết thúc tiếng hiệu lệnh báo thức, nhưng dù sao quần áo cũng mặc nên lười cởi, lại tiếp tục nằm ngủ.

      cũng hiểu, nàng này đến tột cùng muốn làm gì? Sao lại muốn cải biến cuộc sống chứ? Muốn ép tiến tới? Tại sao lại muốn làm như vậy?

      ra nằm lại giường cũng ngủ được, mang vấn đề này nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nghĩ đến mà mình từng quen, đặc biệt thiện lương, đặc biệt thích , ấy cũng từng khuyên nhủ học tập cho tốt. . . . . .

      Cho nên, chẳng lẽ nha đầu này lại thích ?
      Sue ú thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Thích 2

      Càng nghĩ càng thấy khả năng rất cao!

      Phải nhớ Tiêu nhị là người thế nào, trong trường chính là nam sinh phong lưu, hấp dẫn vô số các nữ sinh! Hoa khôi của trường, hoa hậu của lớp đều thể chống lại sức quyến rũ của , cho nên con nhóc hai lúa chính gốc sao có thể chống đỡ lại phong độ vô biên của cơ chứ?

      Nhưng. . . . . .

      Tuy luôn luôn có cảm giác thành tựu và đắc ý thế nhưng lúc này cũng biết điều thu liễm lại, theo ý , mặc dù sức quyến rũ của bản thân đạt đến trình độ người nào có thể địch được, với người đàn ông thành thục mà luôn phải cẩn thận, vì cõi đời này có người mình có thể chọc, cũng có người thể chọc vào.

      Diệp Thanh Hòa, chính là thể trêu chọc.

      lúc nào cũng phải nhớ, ấy chỉ là món đậu mầm, dáng dấp cũng bình thường có gì đặc biệt, phải là khẩu vị mà Tiêu Y Đình thích.

      Nếu như đổi thành khác, ngại có thêm người hâm mộ, bảng thành tích cũng tăng thêm ngôi sao , nhưng ấy và người khác giống nhau, là người mà cha mang về, là con nuôi của ông. Có thể nhìn ra được, cha rất ưa thích , nếu như có ý tứ gì đó, đúng như bọn Thần An từng , cha khẳng định vui mừng đổi vị trí của ấy trở thành con dâu nuôi từ bé. Nhưng ràng là thích, nếu trêu chọc , cuối cùng khiến cho nhóc kia càng thêm đau lòng, mà cha già nhà đoán chừng đơn giản dùng dây lưng quất là xong đâu. . . . . .

      Cho nên, phải trân quý sinh mệnh, cách xa em kia. Nhớ lấy! Nhớ lấy!

      Nghĩ tới đây, khỏi thở ngắn than dài, lại cũng phải là cố ý trêu chọc , cho nên người mà quá đẹp trai xuất sắc quả cũng là điều phiền toái. . . . . .

      Ai, mặc kệ như thế nào, cũng là người trai? thể để cho nha đầu này lâm vào vực sâu thầm mến cách nào đứng lên được, phải ràng với mới được, giữa chắc chắn có hi vọng . . . . . .

      Cứ như vậy sau khi phân tích kỹ càng, liền quả quyết rời giường, muốn đánh nhanh thắng nhanh, vì thế trong ngày hôm nay phải tìm thời gian thích hợp để chuyện với chút. . . . . .

      Buổi chiều sau khi tan học, phải hi sinh rất nhiều thứ, ngay cả món bóng rổ thích nhất cũng đánh, mà tới trước mặt , thần bí khẽ : "Em , tôi có lời muốn , theo tôi lát."

      Diệp Thanh Hòa vừa mới dọn dẹp xong cặp sách, tuy biết muốn gì với mình, nhưng có thể khẳng định là, đột nhiên tỉnh ngộ, lãng tử quay đầu, nguyện ý tuân theo 30 giao ước kia. . . . . .

      Sau khi xong, liền vung cặp sách lên vai, sải bước về phía trước.

      Diệp Thanh Hòa thể làm gì khác hơn là đeo cặp sách của mình, yên lặng đuổi theo.

      Nhưng nghĩ tới, lại dẫn tới rừng cây phía sau trường học, tựa vào thân cây, vẻ mặt nặng nề và nghiêm túc hiếm thấy.

      " hai, có chuyện gì sao?". Tiêu Y Đình trước mắt quả làm cho cảm thấy kỳ quái.

      "Đúng! Em .". Tiêu Y Đình quyết định thẳng vào vấn đề, có đôi lời nhất định phải phải sao? Đau dài bằng đau ngắn. Suy tư chút, vẫn lựa chọn phương thức uyển chuyển chút: "Em , có vài lời muốn với em, có thể ra làm cho em tổn thương, nhưng xin em hãy tin tưởng ... là vì tốt cho em mà thôi, tuyệt đối có ác ý. . . . . ."

      Phong cách chuyện này, quả là Tiêu Y Đình sao! liền tò mò nhìn .

      "Em , biết là em tốt với , nhưng em phải hiểu được, chỉ xem em như em mà thôi, hề có ý gì khác cả. . . . . .". cúi đầu, cũng nhìn , nhanh chóng thẳng ra.

      Chương 51: Khối gỗ mục

      "Đợi chút. . . . . .". Diệp Hòa Hòa nghe liền cảm thấy có gì đó thích hợp, suy nghĩ lát rồi nhìn : " hai, chẳng lẽ cho là em thích sao?"

      Tiêu Y Đình chợt thấy thở phào nhõm, chủ động làm cũng tốt, tránh cho phải khó xử, lại , chưa từng thấy khó xử trước nhóc như vậy bao giờ. . . . . .

      hoàn toàn dùng cách thức của người trai mà khuyến cáo : "Em , biết , thích người là chuyện có biện pháp, nhưng bây giờ em vẫn còn . . . . . ."

      " hai! lầm chứ?". kịp thời cắt đứt phán đoán của : " hai, đúng như lời vừa , em còn , hoàn toàn hiểu được chuyện nam sinh và nữ sinh thích tới thích lui có ý nghĩa gì, mà từ lúc nhà trẻ đến bây giờ thích bao nhiêu người rồi, trừ danh tiếng tốt ra còn lại thu hoạch được cái gì? Em biết rất ràng giai đoạn tại em nên làm cái gì, nên làm cái gì, đừng rằng em hiểu biết loại chuyện buồn chán này, coi như có thích người nào đó, nhưng người kia tuyệt đối cũng phải là ! sai, em chỉ là hạt đậu tầm thường, nhưng đậu nành cũng có dinh dưỡng của nó, giống thân cây, nếu có tâm, chỉ là khối gỗ mục mà thôi!"

      Tiêu Y Đình bị giũa cho trận lập tức ngây người kinh ngạc.

      Trong ấn tượng của , cho tới bây giờ đều là người trầm mặc ít , lúc chuyện cũng dịu dàng , ngay cả khi trời có sập xuống cũng từ tốn, đột nhiên tràng dài như vậy, nhất thời làm cho người ta khó có thể tiếp nhận. . . . . .

      Lặng hồi lâu, mới phản ứng kịp, những thích , nghiêm trọng hơn nữa là còn khinh thường , lại dám so sánh với cây gỗ mục có tâm!

      Cơn giận khỏi bốc lên, sắc mặt trở nên tái xanh: "Tôi là khúc gỗ mục? Vậy còn phí nhiều tâm tư như vậy làm gì? Còn ba mươi giao ước chó má kia là gì! Thành tích của tôi tốt hay tốt có liên quan gì tới chứ?"

      " có quan hệ gì với em! chút quan hệ cũng có! Em chỉ thấy thương cho bác Tiêu mà thôi, cứ mong con mình thành rồng thành phượng, nhưng có vài người lại cứ như con trùng đất! Chỉ là con côn trùng bay lên nổi chỉ biết bò dưới đất mà thôi!". Bởi vì lời gay gắt, ngôn ngữ kịch liệt, cảm xúc hơi có vẻ kích động, nên khuôn mặt nhắn trắng nõn của liền chuyển sang màu hồng nhàn nhạt .

      Tiêu Y Đình rốt cuộc hiểu , ra sát sao thúc đẩy học hành là bởi vì người cha già của mình, chỉ có Tiêu nhị ở nơi này tự mình đa tình thôi! Cũng khó trách, cha là ân nhân của , ho nên phải làm chút chuyện để báo đáp công ơn nuôi dưỡng này chứ. . . . . .

      Mặt của lúc đỏ lúc trắng, sống mười mấy năm qua, chưa từng mất mặt như thế bao giờ!

      Tức giận ngày càng tăng cao, liền ném cặp sách vào trong ngực , rồi hét lên: " sai! Tôi chính là côn trùng! Tôi thích bò! Tôi chỉ thích cuộc sống của loài bò sát! cứ cho cha tôi biết ! Rằng đứa con trai này của ông ấy thể cứu được nữa! tự về nhà mình ! Đánh bóng rổ xong, tôi hẹn Tô Chỉ San xem phim!"

      phát hỏa xong, xanh mặt tới sân bóng.

      , vẫn cầm cặp sách của , đưa mắt nhìn theo bóng lưng của xa, ánh trời chiều đem hình bóng kia kéo ra dài, dài. . . . . .

      Lần này, thậm chí còn hỏi xin tiền . . . . . .

      Nếu muốn về nhà nhất định phải qua sân thể dục của trường, lúc vác hai chiếc cặp sách dần dần đến gần vùi đầu vào trong trận đấu kịch liệt rồi.

      Xa xa, vẫn nhìn thấy bóng dáng linh hoạt chơi bóng của , vẫn nghe được tiếng hoan hô cùng với tiếng thét chói tai của các nữ sinh, trong đó, dĩ nhiên cũng có tiếng của Tô Chỉ San nữa.

      người vốn an tĩnh chơi thân với ai, ở trong lớp cũng thỉnh thoảng nghe được tin đồn của và Tô Chỉ San, có thể thấy được hai người họ đúng là tiến triển nhanh chóng. . . . . .

      "Diệp Thanh Hòa!". Trong tiếng huyên náo đó, đột nhiên lại nghe thấy có người gọi tên của .
      Sue ú thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: Giang Chi Vĩnh

      Người đó chính là Giang Chi Vĩnh.

      Từ lần Giang Chi Vĩnh tặng cho con dấu khắc bằng ngọc trở về sau hai người bọn họ rất ít khi tiếp xúc với nhau, tuy bình thường có mấy câu, đó cũng bởi vì cậu ta là lớp phó học tập, còn là tổ trưởng, có liên quan đến chuyện thúc giục nộp bài tập.

      đứng yên tại chỗ, chờ Giang Chi Vĩnh chạy đến gần.

      "Diệp Thanh Hòa, lớp chúng ta muốn đóng vở kịch bằng tiếng , tôi viết bản phác thảo rồi, thầy giáo tiếng của cậu rất tốt, vì thế xem giúp tôi chút, chúng ta cùng nhau sửa đổi, có được ?". Giang Chi Vĩnh thở hổn hển hơi, có lẽ là do chạy hơi gấp.

      hơi nhíu lông mày, tỏ vẻ thích.

      Giang Chi Vĩnh biết tính của vốn dĩ vẫn lạnh lùng, tất nhiên thích những hoạt động sôi nổi như, liền khuyên nhủ: "Diệp Thanh Hòa, tôi biết cậu đặt cho bản thân mình mục tiêu và phương thức thực , cậu nghĩ rằng chỉ cần dựa vào thành tích tốt về sau có thể thành tài sao? Cái chúng ta cần hơn đó chính là năng lực thực tế, tôi biết cậu thích náo nhiệt, thích các hoạt động sôi nổi, nhưng việc biên kịch cần phải xuất đầu lộ diện, tại sao lại tham gia để trau dồi thêm chút kinh nghiệm thực tế , cũng coi như là kiểm nghiệm lại kiến thức của mình? Đem bản thân hoàn toàn chôn vùi trong những cuốn sách hoàn toàn thể làm được những chuyện lớn đâu!"

      Diệp Thanh Hòa nghe xong, đột nhiên ngước mắt nhìn Giang Chi Vĩnh, như có điều suy nghĩ.

      Giang Chi Vĩnh cho là mình chọc giận rồi, liền vội : "Nếu như mà tôi đường đột mạo phạm, vậy cậu hãy thứ lỗi, nhưng. . . . . . Tôi tâm nghĩ như vậy. . . . . ."

      " thôi.". Chợt nhàng .

      "À? Cái gì?". Cậu tin vào tai mình liền hỏi lại.

      " thôi, phải muốn xem kịch bản sao? Đến phòng học?". đẩy gọng kính lên hỏi.

      "Đúng vậy! Được! thôi!", cậu cực kỳ cao hứng, đưa tay muốn lấy cặp sách của Tiêu Y Đình vai xuống.

      lại dấu vết tránh bàn tay kia của cậu ra, vẫn muốn tự mình đeo.

      Bàn tay của cậu cứng đờ ở giữa trung, khẽ dừng lại, rồi sau đó liền lắc đầu cái, mỉm cười. Cậu quên mất, chính là viên bạch ngọc nhàn nhạt tản ra ánh sáng ấm áp, bất kỳ hành vi thân mật phàm phu tục tử nào cũng bị che mờ bịt kín. . . . . .

      Tiếng của Giang Chi Vĩnh cũng rất tốt, kịch bản cũng viết hết sức đặc sắc, sau khi đọc xong cảm thấy thán phục.

      "Khiến cậu chê cười rồi.". hơi khẩn trương, mỉm cười, "Có lẽ ngữ pháp nhiều chỗ bị sai, có gì cậu cứ việc thẳng, cần nể mặt đâu, nếu , lúc đem ra biểu diễn mà có vấn đề gì còn mất mặt hơn. . . . . ."

      nhàng lắc đầu đáp: "Cậu quá khiêm tốn rồi, Giang Chi Vĩnh, nếu cái này cho những bạn học khác nghe, biết cậu thế nào nữa."

      "A. . . . . ." Cậu bất đắc dĩ cười cười, làm sao biết, lời của đều vô cùng chân , ở trước mặt bất kỳ người nào cũng đều có tự tin, chỉ ngoại trừ . . . . . ."Tôi nghĩ, hai người làm dù sao cũng hơn mình mò mẫm suy nghĩ, cậu cứ ? Tôi hi vọng càng hoàn mỹ càng tốt, đoạn này tôi cũng hài lòng lắm, cậu giúp tôi nhìn xem, làm sao khiến cho mâu thuẫn càng kịch liệt càng tốt."

      Diệp Thanh Hòa từ trong xương cũng có chút máu văn nghệ sĩ, kịch bản này của Giang Chi Vĩnh rất hợp với sở thích của , vì vậy liền nghiêm túc thảo luận, bất tri bất giác, thời gian trôi qua rất nhanh, chờ đến lúc bọn họ cảm thấy bụng sôi lên ùng ục muộn rồi.

      "Hỏng rồi! Mải thảo luận liền quên khuấy thời gian! , tôi mời cậu ăn cơm!". Cậu vội vã thu dọn đồ đạc, hết sức áy náy .

      ", tôi muốn về.". vừa cầm cặp sách vừa trả lời.

      Giang Chi Vĩnh cũng là người biết lý lẽ, hơn nữa luôn đứng ở lập trường của đối phương để suy nghĩ, có lẽ sống nhờ ở nhà họ Tiêu, nên có nhiều việc khó có thẻ được như ý, cho nên cậu tiếp tục mời mọc nữa, chỉ bày tỏ rằng mình vô cùng áy náy, cho nên muốn đưa về tận nhà.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53: và Giang Chi Vĩnh.

      Tuy muốn, nhưng Giang Chi Vĩnh lại rất kiên trì, cậu vì trời tối cho nên bất luận như thế nào cũng để cho thân mình về nhà, hơn nữa còn bảo đảm, chỉ đưa đến gần nhà họ Tiêu, tuyệt gây thêm phiền toái cho .

      Nghe cậu ấy như thế, Diệp Thanh Hòa vô cùng lúng túng, giống như Giang Chi Vĩnh có khả năng nhìn thấu tình cảnh của vậy. . . . . .

      Loại cảm giác này càng thích, bởi vì, có cảm giác an toàn. . . . . .

      Nhưng lại có cách nào cự tuyệt ý tốt này của cậu ấy, thể làm gì khác hơn đành để Giang Chi Vĩnh đưa về.

      Lúc còn khoảng mười mét nữa là đến nhà họ Tiêu, cậu liền dừng bước: "Thanh Hòa, tôi chỉ đưa cậu đến đây thôi."

      "Cám ơn.". khẽ gật đầu , rồi xoay người trở về nhà họ Tiêu.

      hề quay đầu lại, tất nhiên cũng thấy được Giang Chi Vĩnh đứng dưới ngọn đèn đường rất lâu, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của nữa mới chậm chạp rời . . . . . .

      Bữa tối của nhà họ Tiêu sớm kết thúc, trong phòng khách trống , ai, chỉ có ánh đèn sáng choang.

      Như vậy cũng tốt, liền thở phào nhõm, mãi muộn mới về nhà, dưới ánh mắt chất vấn của chủ nhà làm cho được tự nhiên.

      vác hai cặp sách lên lầu, mới vừa bước lên bậc thang cuối cùng, liền nghe thấy giọng lạnh lẽo vang lên bên tai: " đâu?"

      Tuy thế nhưng hề giật mình, giọng độ quá cao này, trừ Tiêu Y Đình ra còn có ai nữa chứ?

      "Có chút việc.". trả cặp cho , rồi chuẩn bị trở về phòng của mình.

      Nhưng cánh tay dài vươn ra chống lên tường, chặn mất đường của .

      Ngẩng đầu, người kia tươi cười, khuôn mặt lộ ra ý vị khó tả: "Có chuyện gì thế? và Giang Chi Vĩnh có chuyện gì sao?"

      mấp máy môi, hình như cần thiết phải giải thích với về vấn đề này.

      Nụ cười của càng sâu hơn: "À. . . . . . Khó trách lại thích tôi, ra người mà thích chính là Giang Chi Vĩnh?"

      là đủ nhàm chán!

      Xuyên qua cặp kính trừng mắt liếc cái: "Cuối tuần phải thi giữa kỳ rồi, cần học, nhưng tôi cần đấy! Xin nhường nhường!"

      "Này, giả bộ cái gì chứ? Đừng có với tôi là hôm nay và Giang Chi Vĩnh ở bên nhau lâu như vậy vì muốn học tập đấy? Em , thích người cũng sai. . . . . ."

      trực tiếp cúi đầu, chui qua cánh tay kia, sau đó chạy về phòng, khép cửa lại.

      Tiêu Y Đình xoay người đeo cặp sách lên, miệng còn khẽ nhếch, lời chưa xong vẫn còn nghẹn ở trong cổ họng. Hừ, hôm nay ở sân bóng tận mắt nhìn thấy cùng với Giang Chi Vĩnh với nhau, vậy mà vẫn còn ở trước mặt đường hoàng rất ràng rằng giai đoạn này muốn đến những chuyện gì gì kia. . . . . .

      "Y Đình.". Sau lưng chợt vang lên tiếng của Khương Ngư Vãn.

      lập tức quay đầu lại, cười làm lành: "Mẹ. . . . . . Ai ôi, mẹ, ngài mới vừa đắp mặt nạ hay sao? Làn da này, cứ trắng như trứng gà bóc vậy!"

      Cũng biết mẹ có nghe được những lời vừa , trước tiên cứ vỗ mông ngựa rồi hãy .

      Quả nhiên Khương Ngư Vãn thoải mái hơn nhiều, mặt nghiêm túc cũng giãn ra mấy phần, dĩ nhiên, bà cũng bởi vì chút lời ngon tiếng ngọt này của con trai mà quên chuyện muốn giáo huấn: "Mẹ này Y Đình, con ở đây náo loạn cái gì? con và Thanh Hòa?"

      "Có thể có cái gì sao?". vừa nghe cũng biết mẹ mình hiểu lầm.

      "Mẹ với con, con trai, mẹ biết khi trưởng thành, khó tránh khỏi có những lúc động lòng này nọ, nhưng bây giờ con vẫn còn là học sinh trung học, nếu để cho ba con biết được con có tâm tư gì đó với Thanh Hòa, cứ chờ bị đánh đến trầy da sứt thịt !"

      "Mẹ, sao có thể chứ! Nhiệm vụ chính của con bây giờ là học tập, ngài yên tâm, con nhất định phấn đấu hết sức, thi đỗ vào Thanh Hoa, Bắc Đại, Massachusetts, Havard để cho mẹ được nở mày nở mặt! Mẹ, con về phòng làm bài tập đây!". cợt nhả , sau đó đeo cặp sách lên hỏa tốc trở về phòng.

      Khương Ngư Vãn thể làm gì với đứa con trai này, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Diệp Thanh Hòa, dần dần trở nên nặng nề.
      Last edited by a moderator: 6/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :