1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Love Only Once - Johanna Lindsey ( 43c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 40
      Tối hôm đó bữa ăn lạnh được phục vụ thềm sau nhà để phù hợp với những trận Croke diễn ra. Reggie mang Thomas xuống dưới chơi đùa trong ánh chiều tà. Với tấm chăn lớn trải ra phía dưới, thằng bé thích thú nghiêng đầu hướng về phía những thanh bé thấy thú vị. Tất cả những người khách đều tới gặp người thừa kế mới của Montieth.

      Chỉ có vài vị khách của Miriam ở lại đêm nữa tại Silverley. Hầu hết họ đều rời chiều hôm đó, bao gồm cả Selena Eddington. Hoặc Nicholas có gì lại với ta hoặc ta nghĩ khôn ngoan nên , Reggie biết nữa.

      Pamela Ritchie tới nhìn Thomas. người phụ nữ vui vẻ gì. Nếu ta cẩn thận, bất mãn đó trở nên thường trực.
      Reggie thấy đau khổ chút nào khi Nicholas và Anne Henslowe cùng tham gia trận Croke cùng nhau. Họ đứng sát sườn trong khi chờ đến lượt và cười với nhau, nhưng Reggie bận tâm. Thái độ của cần phải, nghĩ, thể chút gì đấy để đáp lại tất cả những nụ cười tươi tắn và những cái nháy mắt mà Nicholas dành cho trong suốt buổi chiều. Như thể là họ chia sẻ chuyện hài riêng tư, nhưng họ lời từ khi chạm mặt nhau trong bữa ăn. Thậm chí khi đó, chỉ nhìn để bắt đầu cười.

      là người đàn ông hạnh phúc. Reggie nghĩ biết tại sao, và ngờ vực chỉ làm cũng hạnh phúc như .

      Mặt trời bắt đầu nghỉ ngơi, và phô bày màn trình diễn kỳ diệu của màu sắc. Thomas ra ngoài đủ cho ngày, và trốn quanh tấm chăn với nhiều hăng hái hơn, dấu hiệu ràng là bé đói.

      " yên bình khi ở đây vào giờ này," Eleanor điềm đạm. "Dì nhớ cháu và chàng bé này đấy."

      "Dì nghĩ đến chuyện đấy chứ?" Reggie ngạc nhiên hỏi.

      "Cháu cần dì ở đây nữa, cháu ." Cả hai người họ đều biết rằng bà ở lại đây chỉ để giúp Reggie thoải mái hơn trong cuộc hôn nhân của mình. "Dickens bảo dì là Rebecca còn chút gì của bà già cay nghiệt từ khi dì . Dicken cũng nhớ dì nữa. Và, phải là, lần vắng mặt khỏi Cornwall khá lâu này cũng mở mắt dì ra."

      "Sao, Eleanor, dì và Dicken là...?" Reggie hỏi, thích thú.

      Eleanor mỉm cười. "Ông ấy hỏi cưới dì nhiều lần trong bốn năm vừa rồi. Dì nghĩ rốt cuộc sẵn sàng để suy nghĩ nghiêm túc."

      "Tuyệt! Dì để Nicholas và cháu tổ chức tiệc cưới nhé, hay Rebecca muốn làm?"

      "Dì sợ là Rebecca đòi," Eleanor cười. "Bà ấy vun vén Dicken cho dì nhiều năm rồi." Thomas ê a, cầu chú ý. "Muốn dì mang cậu nhóc này lên , cháu ?"

      " ạ trừ khi dì cũng có thể xoay xở để cho bé ăn luôn." Reggie mỉm cười ranh mãnh.

      "Quay lại nhanh nhé. Nicky dán mắt lên cháu suốt cả ngày. Dì chắc là nó săn tìm cháu nếu cháu lâu."

      " miễn là cháu biết ấy ở đâu," Nicholas , tiến lại từ phía sau họ. bế Thomas lên. "Vậy nhóc này đói rồi hả? Chúa ơi, thằng bé cũng ướt sũng này!" nhanh chóng giữ thằng bé ra xa, và những người phụ nữ bật cười. Reggie quấn cái chăn hơn quanh mông Thomas. "Đó là vài việc chăm sóc trẻ phải làm, và thường xuyên. Đây, để em bế nó."

      ", đưa con lên với em." Nicholas cúi gần hơn, thầm vào tai . "Có lẽ, sau khi em xong việc với con, chúng ta có thể có chút thời gian riêng?"

      "Trời, bức tranh đẹp đẽ làm sao," Giọng khô cứng của Miriam vang lên. " người cha say mê thằng con hoang của mình. Đàn ông nhà Eden các người là những người cha tuyệt vời, Nicholas. Quá tệ vì các người thiếu khả năng làm những người chồng."

      Nicholas quay ngoắt. "Tôi là ngoại lệ, quý bà. Bà, cách tự nhiên, khó chịu rằng mưu kĩ càng của mình thất bại như mong đợi."

      "Ta biết ý ngươi là gì," bà ta khinh khỉnh trả lời.

      " ? Giờ để tôi cảm ơn bà, trước khi tôi quên mất. Nếu nhờ danh sách khách mời khác thường của bà, vợ tôi và tôi vẫn bị chia cách. Chúng tôi vậy nữa. Và chúng tôi phải cảm ơn bà vì hòa giải, mẹ à."

      Vẻ mặt Miriam hằn lên cơn điên tiết mà bà thể dằn lại. "Ta muốn bệnh đến chết để nghe ngươi gọi ta như thế. Và, Nicholas, ngươi biết danh sách khách mời của ta khác thường đến thế nào đâu," bà ta cười. "Ta có ngạc nhiên tuyệt vời dành cho ngươi. Ngươi biết , bà mẹ của ngươi ở đây! kỳ diệu sao? Vậy sao ngươi hành động như kẻ ngốc bằng cách dành giờ tới hết tối để hỏi tất cả những quý bà ở đây liệu nó có phải là con điếm đẻ ra ngươi ? Chuyện đó vui lắm đấy."

      Nicholas thể cử động. quá sững sờ đến nỗi thậm chí thể cử động để ngăn Miriam bỏ . Trái tim Reggie xoắn lại khi bế Thomas từ tay , dường như biết làm thế.

      "Ôi, Nicholas, đừng để bà ta làm khó chịu," Reggie dịu dàng. "Bà ta chỉ thế vì lòng thù hận thôi."

      "Vậy ư?" Đôi mắt đau khổ của gặp đôi mắt . "Vậy ư? Ngộ nhỡ bà ta sao?"

      Tuyệt vọng muốn giúp , Reggie quay qua Eleanor. Người phụ nữ tái mét. Reggie hiểu, nhưng chưa bao giờ cần thiết hơn.

      " cho ấy ," bình tĩnh , và Ellie thở dồn.

      "Regina!"

      "Dì thấy sao? Đến lúc rồi." ôm Thomas chặt hơn và chờ đợi.

      Nicholas nhìn từ Reggie sang Eleanor, nỗi đau đớn và rối loạn trộn lẫn khuôn mặt .

      "Ôi, Nichky, đừng ghét ta," Eleanor bắt đầu bằng nài nỉ. "Miriam sống trong thù hận, nhưng – nhưng chị ấy cũng ."

      "!" Lời lẽ bật ra khỏi . " phải dì. Dì nếu – "

      "Ta thể." Eleanor khóc. "Ta hứa với Miriam là ta bao giờ đòi con khi chị ấy hứa rằng chị ấy nuôi dưỡng con như con đẻ."

      "Đó là điều dì nghĩ bà ta làm?" đau khổ. "Bà ta chưa bao giờ là mẹ cháu, Ellie, thậm chí khi cháu còn là đứa trẻ. Lúc ấy dì cũng ở đây. Dì biết thế."

      "Phải, và ta lau khô nước mắt cho con và vỗ về những nỗi đau của con và mỗi lần ta lại chết ít. Cha con muốn con bị mang tiếng là con hoang, Nicky, và ta cũng . Miriam giữ lời hứa bao giờ ra, vì vậy ta phải giữ lời."

      "Bà ta với vợ cháu. Và bà ta đày cháu qua địa ngục," rít lên với bà.

      "Chị ấy đánh giá Regina chính xác. Chị ấy biết điều đó xa hơn được và nó hơn."

      "Bà ta luôn luôn đe dọa tiết lộ ."

      "Chỉ là đe dọa, Nicky."

      "Nhưng cháu sống với những đe dọa của bà ta. Chúng điều khiển cuộc đời cháu. Tuy nhiên, thà cháu mang tai tiếng cách sung sướng nếu cháu có người mẹ . Dì thấy rằng cháu dành trái tim mình cho dì trong tất cả những năm đó sao? Tại sao dì cho cháu?"

      Cái tai tiếng là con hoang quan trọng như cuộc chiến này. Cả hai người họ đều biết. Eleanor nức nở, "Tha thứ cho ta," và chạy vào nhà.

      Reggie đặt tay lên cánh tay Nicholas. "Bà ấy sợ cho biết, sợ rằng ghét bà. theo bà ấy , Nicholas. Hãy bình tĩnh lắng nghe và để bà kể cho những gì bà với em. Tất cả những năm vừa qua cũng dễ gì cho bà ấy."

      "Em biết?" hỏi đầy vực.

      "Từ lúc em sinh Thomas," trả lời dịu dàng. "Bà ở với em trong lúc em sinh, và bà muốn em biết lý do tại sao ở đó. hiểu , Nicholas, em e là em tin rằng bất kỳ ai có thể quá ngu ngốc khi để tai tiếng là con hoang của ta ngăn cản cho ta kết hôn." mỉm cười với . "Em xin lỗi, nhưng em chưa bao giờ hiểu nó có ý nghĩa đến thế nào với ."

      "Nó có nhiều ý nghĩa nữa," thừa nhận.

      "Vậy đừng phán xét bà ấy quá khắc nghiệt, Nicholas, và hãy nghe bà mà nổi giận. Làm ơn ."

      đứng đó nhìn ngôi nhà và tiếp tục. " phải mọi phụ nữ đều có can đảm nuôi dưỡng đứa con bất hợp pháp. Dù sao hãy nhìn xem tệ thế nào. quyết định bao giờ kết hôn bởi vì muốn người vợ phải san sẻ gánh nặng của mình. nghĩ rằng điều đó tệ hơn là nhờ mẹ sao? Và nhớ rằng Eleanor vẫn trẻ trung như thế nào vào thời gian đó."

      "Em làm thế, phải ?"

      nhún vai. "Vâng, nhưng hãy nhớ là người nhà Malory chúng em quen với việc có những người con bất hợp pháp trong gia đình rồi."

      làu bàu.

      " , Nicholas. chuyện với bà ấy. thấy bà ấy vẫn là người phụ nữ luôn là người bạn tốt nhất của . Từ đầu bà là mẹ rồi. Giờ tới lượt lắng nghe nỗi buồn của bà ấy."
      Tay khum lấy khuôn mặt nhàng. Thomas ngọ nguậy trong tay , và Nicholas , "Cho con trai ăn , quý bà."

      Reggie mỉm cười khi bước khỏi , hướng về phía ngôi nhà. Ngang qua bãi cỏ, đôi mắt bắt gặp đôi mắt Miriam và lắc đầu khi Miriam bất ngờ quay . Miriam có từng thay đổi ?

      cọ má mình vào đầu Thomas và bắt đầu về nhà. "Đừng lo, thiên thần của mẹ, con có rất nhiều tình bao giờ nhớ bà ấy. Chỉ chờ đến lúc con đủ lớn để nghe về các ông trẻ của con. Ha, người từng là cướp biển, và..."

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 41
      Cánh cửa phòng ngủ Eleanor đóng nhưng Nicholas có thể nghe thấy những tiếng nức nở phát ra từ phía trong. lặng lẽ mở cửa. Bà nằm ngang qua giường, đầu giấu trong cánh tay, đôi vai run run thảm hại. Ngực nghẹn lại đau đớn. đóng cửa và ngồi xuống cạnh bà, ôm bà trong tay mình. "Con xin lỗi, Ellie. Con làm dì khóc, dù là vì bất cứ điều gì, dì biết thế."
      Đôi mắt vàng nâu mở ra ầng ậng nước. Đôi mắt bà quá giống đôi mắt . Trời ơi, đúng là kẻ ngốc khi nhận ra điều này trước đây."

      "Con ghét ta chứ, Nicky?"

      "Ghét dì?" lặp lại. "Dì, người luôn luôn là niềm an ủi của con, người duy nhất con có thể tuyên bố là con?" lắc đầu. "Dì thể tưởng tượng được bao nhiêu lần con giả bộ coi dì như người mẹ của mình khi con con đâu. Tại sao con nhận ra đó là nhỉ?"

      "Con được cho biết."

      "Bằng cách nào đó con nên nhận ra, đặc biệt khi dì đến đây nữa từ sau khi Cha mất. Con luôn tự hỏi tại sao dì lại đến đây. Dì và Miriam gần như chuyện với nhau. Dì tới vì Cha, phải ?"

      "Mẹ nghĩ con hiểu lầm rồi, Nicky. Cha con và mẹ chỉ ở với nhau lần duy nhất. , mẹ tới Silverley chỉ để được gần con. ấy gìn giữ hòa bình giữa Miriam và mẹ, để cho mẹ có thể được ở cùng con dưới mái nhà. Lý do mẹ đến Silverley sau khi ấy chết là bởi vì con lớn. Con biển hai năm, và rồi con sống ở Luân Đôn. Hiếm khi con về Silverley, nhớ ."

      "Con thể chịu được việc sống với Miriam," chua chát . "Dì thấy bà ta cả tuần rồi đấy. đời nào thay đổi, Ellie."

      "Con phải hiểu cho Miriam, Nicky. Chị ấy chưa bao giờ tha thứ cho mẹ vì Charles, và con là điều luôn luôn nhắc nhở rằng chị thất bại với ấy."

      "Thế quái nào mà bà ta lại kết hôn với ông ấy?"

      Bà mỉm cười do dự, nụ cười của người mẹ với đứa con bướng bỉnh. "Charles hai mốt tuổi khi ấy lần đầu tiên đến gặp Miriam. Chị ấy mười tám, và mẹ, con , mới chỉ mười bốn. Mẹ đáng chú ý. ấy bị mê hoặc bởi chị, và mẹ bị mê hoặc bởi . Mười bốn là cái tuổi dễ xúc cảm, con biết đấy, mà Charles quá đẹp trai và tử tế. Nhưng họ kết hôn năm sau đó."

      "Nỗi bất hạnh của mọi người," nhàng, "Mọi người." Nhưng bà lắc đầu.

      "Chị ấy, Nicky, đó là mấy năm đầu trong cuộc hôn nhân của họ. Họ rất hạnh phúc. Và hãy hiểu điều này, Nicky. ấy bao giờ ngừng chị ấy, kể cả khi chị ấy trở nên khó khăn đến thế nào sau đó. Miriam sai về chuyện này. Đàn ông họ Eden là những người chồng hiếm có, vì họ chỉ lần. Nhưng Charles muốn có đứa con trai, và Miriam chỉ có những lần sẩy thai, ba lần trong nhiều năm. Chuyện đó gây nên tình trạng căng thẳng kinh khủng. Chị ấy hoảng sợ vì cố gắng có đứa con trai ấy muốn, vì vậy chị bắt đầu bực bội với quan tâm của ấy. Mẹ e là nỗi sợ làm chị ấy quay ra chống lại . Tình của chị ấy với còn giữ được dưới căng thẳng đó. Nhưng ấy chị."

      "Lúc đó dì ở đây?"

      "Phải. Con được thụ thai ở đây." Bà cụp mắt xuống, thậm chí lúc này vẫn thấy tội lỗi vì phản bội chị mình. "Mẹ mười bảy tuổi, và mẹ Charles. Họ cãi nhau dữ dội vào cái ngày đó bởi vì chị ấy từ chối để lên giường mình. Đêm đó ấy uống say, và nó chỉ... xảy ra, Nicholas. Mẹ còn chắc ấy có biết mình làm gì , mặc dù mẹ biết. Cả hai chúng ta hối hận sau đó và thề rằng Miriam bao giờ được biết. Mẹ quay về nhà, và Charles dành hết lòng mình cho vợ." Bà thở dài. "Rốt cuộc Miriam có lẽ vượt qua nỗi sợ hãi việc quan hệ. Họ có thể hạnh phúc trở lại."

      "Nhưng con tới?"

      "Phải," bà thừa nhận. "Khi mẹ nhận ra rằng mình đứa con, mẹ kinh hoảng. lần ngã khỏi quy tắc và mẹ có thai. Mẹ thậm chí nghĩ về việc tự sát. Mẹ thể với cha mẹ mình. Mẹ làm mình phát ốm vì lo lắng. Cuối cùng, tuyệt vọng, mẹ đến Silverley để đặt tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của mình vào tay Charles. Chúa phù hộ ấy, ấy vui sướng! Lúc đầu mẹ thể tin hẳn, nhưng ấy như vậy. Mẹ chỉ nghĩ cho bản thân mình, về chuyện bị hủy hoại, nhưng Charles nghĩ về con trước tiên. Điều đó làm mẹ cảm thấy mẹ ích kỷ đến thế nào khi muốn từ bỏ con. Tha thứ cho mẹ, Nicky, nhưng mẹ nghĩ đó là cách thoát. Mẹ còn trẻ và kinh hãi, và những con nhà tử tế có con ngoài giá thú."

      ôm bà vào lòng. "Dĩ nhiên, Ellie. Con hiểu."

      "Ôi," bà tiếp, "Charles muốn có con. ấy sẵn lòng phá hủy cuộc hôn nhân của mình để có con. ấy có lẽ làm khác nếu vì ba lần sảy thai của Miriam. ấy chắc rằng chị cho đứa con hay . Và mẹ có cái thai ba tháng."

      "Vì vậy Miriam được biết. " biết việc ấy quá .

      "Chị ấy bị chấn động, dĩ nhiên. Chị ấy thể tin rằng chính người em của mình lại làm việc như thế. Từ ngày đó chị ấy ghét mẹ đến thế nào! Và chị ấy cũng ghét Charles nữa, bao giờ tha thứ cho . Cuối cùng chị ấy đến ghét con, người duy nhất vô tội trong toàn bộ vụ việc đó. Chị ấy chưa bao giờ trở lại như cũ, Nicky. Nỗi đau khổ lớn nhất của chị ấy là mẹ có thể cho Charles đứa con trai ấy muốn. Chị cảm thấy thất bại với , nhưng chị mắng mỏ ấy, và mẹ, vì cản trở trước khi chị ấy có cơ hội thử lại. Nỗi đau khổ đó trở thành con quái vật sau nhiều năm. Miriam phải luôn giống như chị ấy bây giờ. Mẹ có trách nhiệm, vì mẹ có thể ngăn Charles trong cái đêm con được thụ thai. Mẹ có thể, nhưng mẹ làm."

      "Vì Chúa, Ellie, dì rằng bà ta còn ông ấy từ lúc đó."

      "Mẹ biết, nhưng chị ấy có thể quay lại ấy." Sau lúc, yên lặng trầm ngâm, bà tiếp tục. "Chúng ta là chị em, nhớ . Điều đó có ý nghĩa nào đó. Thậm chí chị ấy quên nỗi oán giận của mình trong suốt thời gian mẹ sinh, vì đó là ca đẻ khó, và chị ấy nghĩ mẹ có thể chết. Mẹ có thể cầu chị ấy hứa lúc đó rằng chị ấy bao giờ chối bỏ con trước công luận. Mẹ hi vọng chị ấy con, nhưng ngay cả lúc đó mẹ cũng sợ rằng chị ấy . Vì vậy mẹ bắt chị ấy phải hứa, và chị thề. Nhưng chị ấy cũng bắt mẹ hứa rằng mẹ bao giờ cho con biết mình là mẹ con. Mẹ muốn cho con biết bao nhiêu lần, nhưng mẹ thề, và mẹ thể. Và sau khi cha con chết, Rebecca cảnh báo mẹ để nó mình."

      "Bà biết toàn bộ câu chuyện?"

      Eleanor gật đầu. "Mẹ vẫn nghĩ mẹ cho con nếu Regina khăng khăng đòi."

      "Vợ con là viên ngọc quý, phải , mẹ?"

      Đó là lần đầu tiên gọi bà như thế, và khuôn mặt của Eleanor bừng sáng.

      "Đủ lâu để con nhận ra điều đó đấy," bà .

      "Ồ, con luôn biết ấy tuyệt vời. Chỉ vì con mười phần ngu ngốc về ấy. Làm sao con có thể trách mẹ vì điều mẹ làm khi mà nỗi sợ hãi về tai tiếng con hoang cũng khiến con suýt mất Regina xinh đẹp của mình? Cái tai tiếng đó điều khiển con giống như nó điều khiển mẹ."

      "Vậy con làm lành với con bé?" bà hỏi cách đòi hỏi.

      "Con thề. Và mẹ, mẹ thân , quay lại Silverley vì điều tốt đẹp."

      "Ôi, Nicky! Ý mẹ là, à... Đức ngài Barrett và mẹ - "

      "Quái quỷ , ý mẹ là con mất mẹ vào tay người đàn ông khác khi con chỉ vừa mới tìm thấy mẹ?" kêu lên, nhưng hồi hộp vì bà. "Ai, con có thể hỏi, là Đức ngài Barrett?"

      "Con biết ông ấy. Ông ấy sống ở gần chỗ Rebecca, và con gặp ông ấy ở đó nhiều lần rồi. Và có vẻ gì là Dicken và mẹ thăm viếng đây thường xuyên. Dù sao , đứa cháu nội đầu tiên của mẹ sống ở Silverley."

      Họ nhìn nhau im lặng trong lúc lâu. vui mừng cho bà. Bà vui mừng cho . Họ tới con đường dài đầy khó khăn này.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 42
      Reggie băng qua căn phòng giữa và mở cửa phòng ngủ của Nicholas, yên lặng lướt vào trong. Ngay bên phải phòng thay đồ, cánh cửa dẫn ra hành lang, và kế bên nó là phòng tắm dành cho chủ nhân, khu vực rộng hình vuông với những bức tường và sàn lát cẩm thạch xanh và đông đảo những tấm gương lớn. Mấy cái giá lớn giữ tất cả các loại chai lọ, khăn tắm, đồ cạo râu, và những thứ cần thiết khác của vị lãnh chúa. Chỉ riêng bồn tắm cũng rộng với những vòi nước nóng và lạnh.

      Nicholas nằm trong đó, thoải mái, đôi mắt nhắm nghiền. Harris lấy ra mấy cái khăn tắm cùng áo choàng dài và đôi dép sang trọng của Nicholas. Chỉ mới chín giờ, và những người khách của Miriam vẫn ở trong nhà.

      "Chào buổi tối, Harris," Reggie thăm hỏi ông ta cách vui vẻ. Gã người hầu giật mình, nhưng ông ta xoay xở để gật đầu và đáp lại lời chào của . Nicholas dành cho nụ cười lười biếng.

      "Meg vừa hỏi thăm về ông đấy, Harris," Reggie tiếp với vẻ vô tư như thể xâm nhập vào khu vực vệ sinh cá nhân của người đàn ông là bình thường và có ý định lãng mạn nào hết.

      Harris trở nên hoạt bát. " ấy làm thế sao, thưa bà?"

      "Ồ, phải. Và ông biết đấy, đêm rất đẹp. Mặt trăng đêm hè rạng rỡ kia kìa. buổi tối hoàn hảo cho cuộc dạo chơi bên ngoài, Meg vừa vậy. Sao ông tìm bà ấy, Harris? Tôi chắc là chủ nhân của ông phiền đâu. Phải , Nicholas?"

      " tí nào. , Harris. Tối nay tôi cần tới ông nữa."

      "Cảm ơn, thưa ngài." Harris cúi người trang trọng trước khi, hoàn toàn giống tính cách mình, ông ta quay lại và lao vội khỏi phòng.

      Nicholas cười. " tin được. Harris và Meg chanh chua?"

      "Meg chanh chua," bắt bẻ. "Và giờ họ rất thân thiết."

      "Tình cũng nảy nở? Em biết về Ellie và Ngài Barret rồi, cho là vậy? Em biết mọi thứ trước mà."

      "Em rất vui mừng cho Ellie."

      "Em nghĩ bà quá già để thưởng thức cuộc sống vợ chồng sao?"

      " thể nghiêm túc, Nicholas," Reggie khúc khích.

      " cho là thế." nhăn nhở, ngắm nhìn khi nhúng tay qua làn nước. tóm lấy khi nó ở gần , đưa nó lên môi để đặt nụ hôn. " phải cảm ơn em, em biết , vì những giấc mơ thời thơ ấu của trở thành thực. Mẹ bao giờ cho biết nếu có em. Em cũng biết phải , Reggie, kinh khủng làm sao khi luôn phải thắc mắc về mẹ em? Bà ấy là ai, bà như thế nào? Em mất cả cha lẫn mẹ khi em mới chỉ lên hai."

      mỉm cười dịu dàng. "Em có bốn người chú bác tuyệt vời luôn kể cho em nghe mọi thứ em muốn biết về họ - gồm cả những sai lầm, họ giấu chi tiết nào cả. Nhưng luôn luôn có mẹ ở bên, chỉ là chưa bao giờ biết."

      " trong những chuyện Ellie kể cho là đàn ông họ Eden nhà chỉ lần. Điều đó hẳn làm em vui thú."

      "Sao lại vui?"

      " à?"

      "Ồ, em biết," Reggie lảng . "Em cho hay sau khi chúng ta chuyện. có cần cọ lưng ?"

      hớt miếng bọt biển khỏi mặt nước mà chờ câu trả lời và tới sau lưng . tươi cười, nhưng thể trông thấy vẻ mặt .

      " cho rằng em thích lời xin lỗi?" bắt đầu cách thoải mái.

      "Cái đó tốt đấy."

      " xin lỗi, Regina."

      "Vì chuyện gì?"

      "Ý em là vì chuyện gì?" lẩm bẩm, quay lại nhìn .

      "Nếu cụ thể hơn chút, Nicholas."

      " xin lỗi vì như gã đần độn trong suốt cuộc đính hôn của chúng ta."

      ", có chút tử tế nào hết. Nhưng em có thể tha thứ cho chuyện đó. Tiếp ." bắt đầu đưa miếng bọt biển dọc theo lưng , rồi vòng lên cổ , rất chậm rãi.

      "Tiếp?" hỏi vẻ bối rối, và Reggie ném miếng bọt biển vào đầu .

      " rời bỏ em. Hay quên rồi?"

      bắt nó. "Phóng đại quá, em biết tại sao làm thế."

      Reggie tới bên cạnh thùng quần áo và nhìn xuống , tay dựa hông, đôi mắt lấp lánh. "Em tán thành. Em biết tại sao. Chỉ điều là em thể hiểu ra."

      Với giọng trầm tĩnh, có chút tranh cãi nào, , " thể lại gần em mà ..."

      thúc giục . "?"

      "Mà làm tình với em."

      yên lặng hoàn toàn. Và rồi , "Tại sao thể làm tình với em?"

      "Chết tiệt!" lầm bầm. " chắc chắn là em khinh thường ngay khi em biết về thân thế của cha mẹ . biết rằng thể chịu đựng khinh bỉ của em. đúng là thằng ngốc chết dẫm, thừa nhận. Nhưng biết là Miriam thể giữ miệng. đúng về chuyện đó. chỉ sai lầm về phản ứng của em với thân phận của ."

      "Rất ràng. Lời giải thích của được chấp nhận. có thể tiếp tục."

      bị cuốn . " với em về Selena. ta bài trí cái cảnh em chứng kiến trong nhà kính."

      "Em tin ."

      Đây có vẻ phải là điều chờ nghe. "Ồ! Ông bạn George của em. - cho là hơi vô lý với ta, nhưng phải lần đầu tiên việc ta ở bên em làm hành xử khó chịu."

      " ghen hả, Nicholas?" Vẻ hóm hỉnh của trở lại.

      "... phải, chết tiệt, ghen!"

      "Thú nhận đúng lúc. có thể tiếp tục," , đôi mắt chăm chú nhìn .

      "Nhưng còn làm gì khác nữa?" hỏi, bực tức.

      Đôi mắt màu coban lấp lánh. " quên rằng quay về với em là bởi bị ép buộc."

      "!" khó chịu của bùng nổ. "Cái đó, em sai rồi! trở lại. Tàu của sẵn sàng giương buồm. quyết định với em mọi chuyện, giải thích tại sao lại hành xử như thế. Ông chú em và lũ du côn của ông ta tới đúng cái đêm trước khi nhổ neo."

      Ôi trời. Em cho rằng quá giận can thiệp của chú James tới mức với em?"
      Nicholas cau có. " thích ông chú đặc biệt đó của em, tí nào."

      "Ông ấy thích ."

      " muốn em thích ."

      "Chuyện đó có thể được thỏa thuận."

      "Vậy em quan tâm có định mệnh là chỉ lần?" hỏi rất nghiêm túc. Nhưng sẵn sàng để bày tỏ lòng mình với , phải lúc này.

      "Nếu có thể cụ thể hơn chút..."

      " vẫn chưa điều em muốn nghe?"

      " vẫn chưa," nhắc .

      "Vậy tới đây."

      "Nicholas," thở dồn. "Em mặc thứ gì để tắm cả."

      tóm lấy và kéo vào trong bồn tắm. " em, em, em, em. Thế đủ chưa hay em muốn nhiều hơn?"

      "Thế là đủ - cho tối nay." Reggie vòng tay quanh cổ . Môi họ gặp nhau.

      Sau vài nụ hôn thích thú, gặng hỏi, "Sao?"

      "Sao cái gì?" trêu. vỗ mông . "Ồ. À, em đoán là em cũng ."

      "Em đoán?"

      "À, em có cần phải thế nếu em chịu đựng ? , !" cười ngặt nghẽo khi bắt đầu cù . "Được rồi. Em , gã quá quắt ạ. Em có ngả mũ vì nhỉ? Và em chưa bao giờ từ bỏ hi vọng rằng đáp lại tình của em. Giờ sung sướng vì em là người ngoan cố như thế chứ?"

      " người ngoan cố, nhưng cũng đầy say mê." hôn kêu. "Em đúng đấy, em , em mặc thứ gì để tắm cả. Chúng ta sửa chữa chuyện đó chứ?"

      "Em nghĩ là thèm hỏi."

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 43
      Sau khi chào tạm biệt những người khách cuối cùng, Nicholas và Regina đứng hôn nhau ở cửa chính. "Cuối cùng hòa bình cũng trở lại." với cái thở dài khoan khoái.

      "Ừhm, hẳn lắm." Reggie ngập ngừng trả lời, xoắn ngón tay vào ve áo chồng mình. "Em... đêm qua em gửi lá thư mời gia đình em tới đây. Đừng giận nhé Nicholas. George bảo em là ấy nhìn thấy Cậu Tony tuần trước và Tony trông khá buồn rầu. Em biết là tại chúng mình."

      "Em chỉ cần viết lá thư cho họ là được mà, phải sao?" nhăn nhó hỏi. "Cứ viết và bảo họ rằng em vẫn ổn ấy?"

      "Thư từ giống như việc họ tận mắt chứng kiến thấy em hạnh phúc ra sao. Họ lo lắng cho em mà Nicholas, và em muốn họ biết rằng giờ mọi việc ổn cả."

      "Thế đoán là đành phải chịu đựng thêm ngày nữa vậy." thở dài lần nữa.

      " giận em ư?"

      " nào dám giận em bao giờ hở em ." nghiêm túc đến mức khiến cau mày hiểu. "Thể nào em cũng giận ngược lại mà!"

      "Đồ quỷ sứ ạ!" mắng .

      Nicholas toét miệng cười với . Và rồi vỗ vào lưng , đẩy về phía cầu thang. "Giờ đâu đó lúc . Em vừa nhắc có vài công chuyện gia đình của mình phải giải quyết đấy.

      bắt gặp Miriam ngay khi bà ta vừa định cưỡi ngựa buổi sáng, buổi cưỡi ngựa được dời lại chờ cho khách khứa hết. "Tôi muốn chuyện với bà, thưa bà, mời bà vào thư viện."

      Miriam định mở miệng bà ta bận, nhưng rồi suy nghĩ lại. Cách của cho thấy chấp nhận tranh cãi nào cả. Họ xuống cầu thang cùng nhau, lời. "Ta hi vọng việc này kéo dài lâu." Bà lạnh lùng khi đóng cánh cửa thư viện sau lưng họ.

      " lâu đâu. Mời ngồi, Miriam."

      Bà nhíu mày. "Ngươi chưa bao giờ gọi ta tiếng gì khác ngoài 'mẹ' kia mà."

      Nicholas quan sát ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt nâu của bà ta. Nó luôn ở đó khi họ có mình cùng nhau. Người phụ nữ này căm ghét . Và điều gì thay đổi được điều đó.

      "Tưởng tượng mà xem," bắt đầu. "khi đêm xuống, hai chị em đổi chỗ cho nhau." Mặt bà ta trắng bệch, nên tiếp. "Tôi đoán là bà chưa có dịp trò chuyện với Ellie sáng nay phải ?"

      "Nó với ngươi rồi ư?"

      "Ừhm, phải bà có ý khuyên tôi hỏi từng quý bà có mặt ở đây xem liệu bà ta có phải mẹ tôi hay à?" ngăn được gay gắt trong giọng .

      "Ngươi làm thế chứ?"

      ", Miriam, tôi làm thế. Sau khi bà thọc dao vào vết thương, vợ tôi chữa lành nó. ấy buộc Ellie ra . Và giờ cuối cùng tôi hiểu mọi chuyện, và tôi muốn là tôi rất tiếc cho những gì bà phải trải qua Miriam, giờ khi tôi hiểu chuyện."

      "Ngươi được phép thương hại ta!" Bà hét lên, cứng người lại.

      "Nếu bà muốn thế," trả lời cứng rắn, còn cảm thấy bất nhẫn trước quyết định mà đặt ra trong đêm qua. "Tôi mời bà tới đây để báo rằng, dưới tình hình tại, giờ bà còn được đón chờ ở Silverley nữa. Hãy tự tìm cho mình ngôi nhà thôn dã đâu đó xa. Tôi mua nó cho bà. Cha tôi có để cho bà khoản thu nhập . Tôi góp thêm vào đó. Tôi còn nợ nần gì khác với bà nữa."

      "Mua chuộc ta ư Nicholas?" Bà cười khẩy.

      " đâu Miriam," nốt, mệt mỏi quá rồi. "Nếu bà muốn báo cho cả thế giới là bà phải người sinh ra người kế thừa cho chồng mình cứ việc. Vợ tôi biết và để tâm đến điều đó, thế là quá đủ đối với tôi rồi."

      "Ngươi suy nghĩ mình đấy phải ?"

      "Phải."

      "Đồ con hoang," Bà hét lên giận dữ. "Ngươi nghĩ thế là đủ sao? Cứ chờ vài năm mà xem, và rồi con vợ quí của ngươi rồi căm ghét ngươi thôi... Như ta từng ghét cha ngươi vậy."

      " ấy giống bà đâu Miriam." mỉm cười.

      "Ta luôn căm ghét việc ở lại Silverley," Bà hùng hổ tiếp. "Ta ở lại chỉ để khiến ngươi biến chỗ khác thôi."

      "Tôi biết điều đó, Miriam." lặng lẽ.

      "Ta ở đây thêm phút nào nữa," bà nạt lại. "Và ngươi cứ yên tâm rằng phải ngôi nhà thôn dã đâu, ta tìm biệt thự kìa!"

      Bà lao ra khỏi phòng, và hít hơi dài, thoải mái hơn khi xong mục đích của mình. khoản tiền lớn cũng đáng thôi, nếu nó giúp có lại nhà mình, và còn chịu cay đắng của Miriam nữa.

      vài giờ sau, cỗ xe ngựa ra con đường mòn với dì Miriam của Nicholas trong đó. Ba người đứng bậc cửa thở dài đồng loạt khi nhìn nó ra . Eleanor quay lại căn nhà, nhưng Nicholas còn đứng đó lúc nữa, tay choàng quanh vợ mình ôm chặt vào lòng, má tựa lên ngực .

      Họ đứng đó lúc thôi, vì ngay sau đó hai cỗ xe ngựa cỗ xe ngựa lớn xuất cũng con đường đó. Nicholas cứng người lại và rồi cố gắng thư giãn. Đúng là địa ngục. Nếu Regina mến họ, có lẽ họ cũng đến nỗi tệ lắm.

      "Lại bị xâm lược rồi." thầm cộc lốc.

      "Đừng hòng bỏ chạy nhé Nicholas Eden." Reggie cau có.

      ôm chặt , lắp bắp liên hồi vì xúc động. Jason và Derek và nửa cái đại gia đình của Edward xuất từ cỗ xe thứ nhất. Jason là người đầu tiên vòng tay ôm chặt Nicholas trong cái ôm thân tình.

      " mừng khi thấy cậu mở mắt ra, cậu nhóc ạ. James là cậu rất nóng lòng gặp con trai. Hi vọng công việc của cậu quá bận rộn trong tương lai nhỉ."

      " thưa ngài, chắc là đâu." Nicholas ráng giữ giọng có vẻ thân mật dù tình chỉ muốn sửng cồ lên khi nhớ lại những gì James với lúc ở đảo. Đồ lừa đảo chết tiệt!

      Derek chờ ngay tiếp sau đó, và được cái ôm chặt như gấu vồ nữa.

      "Đến lúc cậu phải gửi giấy mời rồi, bạn già ạ."

      "Rất vui gặp lại cậu, Derek."

      Các chị em họ khác tiếp sau, và tới Edward cùng vợ, cả đám ùa vào nhà và trò chuyện rôm rả. Nhưng rồi Nicholas bắt gặp cảnh James và Anthony đứng cạnh chiếc xe ngựa và quắc mắt nhìn . quay lưng bước vào nhà, lầm bầm về đám khách mờ. Reggie nghe thấy và nhíu mày nhìn hai ông cậu của mình. "Hai người được phép đâu nhé, ai cả!" cảnh báo, biết là cần . Họ hiểu thôi. "Cháu ấy và ấy cháu. Và nếu hai cậu thể kết bạn với ấy, cháu ... cháu thèm chuyện với hai cậu nữa!" nối gót chồng mình vào nhà, để lại Anthony và James đứng ngoài.

      James nhìn em trai mình toét miệng cười. " nghĩ là nó đấy."

      "Em biết là nó ," Anthony trả lời, vỗ cái bốp vào lưng James. " thôi, để xem chúng ta có thể làm gì với việc làm bạn với gã bất lịch đó nào."

      Vài phút sau, họ dồn Nicholas vào góc trong phòng khác, tách ra khỏi mọi người, mỗi người bên. Nicholas thở dài cách bực mình. Liệu hai gã Malory này có định đánh hội đồng nhỉ? "Gì thế?"

      "Regan muốn thỏa thuận, nhóc ạ," James trước. "Và chúng ta sẵn sàng nếu chú mày cũng thế."

      "Thôi ! Là Reggie, phải Regan," Anthony quát trai mình. "Bao giờ mới..."

      "Có việc gì với Regina cơ?" Nicholas ngắt lời.

      Hai gã đàn ông nhìn và cười phá lên. " có gì cả, cậu nhóc." Anthony thừa nhận. "Chú mày có thể gọi con bé thế nào cũng được. Chỉ là thằng cha cứng đầu này luôn khăng khăng tạo thêm những cái tên kỳ cục mới thôi."

      "Chứ 'mèo con' phải là chú tạo ra đấy hả?" James nạt lại.

      "Đấy là tiếng gọi thân mật mà."

      "Chứ 'Regan' phải tiếng gọi thân mật hả?"

      Nicholas để hai em cãi nhau nốt. túm lấy vợ mình và kéo ngồi xuống ghế sô pha cùng mình.

      "Em biết em , khi lấy em, nghĩ là cũng cưới cả mấy em nhà Malory nữa đâu."

      " giận em vì mời họ đến chứ? Em chỉ muốn họ cũng là phần của hạnh phúc chúng mình thôi mà."

      " biết. Và cũng biết là em rằng họ chỉ ở đây hôm nay thôi. Gia đình em đúng là phải tập làm quen dần, nhất là hai người kia kìa." hất đầu về góc phòng, nơi có thể thấy Anthony và James vẫn tranh luận đầy 'sôi nổi'.

      cười tinh quái. "Họ có ý gì đâu mà. Và họ đâu có thường xuyên tới đây đâu. Vì cậu James ra khơi tuần sau. Cậu ấy chắc phải cả năm nữa mới quay lại ấy chứ."

      "Còn Anthony sao?"

      "À, cậu Tony lâu lâu ghé qua để ngó chừng em, nhưng thích cậu ấy thôi, em hứa đấy. Xét cho cùng hai người giống nhau thế cơ mà? Đấy cũng là lý do em đặt trái tim vào tay nhanh đến thế đấy, vì gợi em nhớ tới Tony."

      "Chết tiệt ," gầm gừ.

      "Ôi đừng có hờn dỗi thế chứ," trêu và lồng những ngón tay mình vào tay . "Đấy có phải lý do duy nhất em đâu, biết mà. Em có cần kể cho vài lý do nữa ?"

      "Chúng mình trốn đâu đó lúc được nhỉ?" nôn nóng hỏi.

      "Em nghĩ là em có thể thu xếp được."

      "Vậy lên gác với ."

      "Nicholas! Mới giữa giờ chiều thôi mà," rít lên, choáng váng.

      " chờ lâu hơn được em à," thầm vào tai .

      James bắt gặp cảnh đôi trẻ chạy ra khỏi phòng, tay trong tay, Reggie đưa tay kia lên bịt miệng cho những tiếng cười khỏi lọt ra ngoài. "Chú nhìn kìa," ngắt bản diễn thuyết của Anthony lại. " với chú là đúng là người dành cho con bé chưa nhỉ?"

      " chưa ," Anthony sôi nổi phản biện lại. "Nhưng tất nhiên em thừa biết điều đó lâu rồi."

      HẾT

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :