1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Love Only Once - Johanna Lindsey ( 43c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 35
      "Em thích tòa nhà của quá Nicky." Pamela Ritchie suýt xoa khi thấy trong phòng khách. "Nó ... rộng lớn! Mẹ tốt bụng vì đưa em thăm vòng."

      Nicholas gượng cười và im lặng. Với ai khác còn tự hào khi nghe khen ngợi về nhà mình. Chứ học được nhiều thứ với nàng tóc nâu quyến rũ này trong hai tuần cặp kè với ta vài năm trước, và trong số đó là ta hiếm khi đúng những gì mình nghĩ. Ôi, ta có bị ấn tượng với Silverley đấy, nhưng ta cay cú vì được làm nữ chủ nhân của dinh cơ này nhiều hơn.

      Khi vụ cặp bồ của họ chấm dứt, nghe được bọn gia nhân với nhau rằng ta đập tan phòng ngủ của mình vì giận dữ. Sau đó hiếm khi gặp lại ta. ta luôn nở nụ cười ấm áp với , nhưng phải nhìn thấy Pamela bốc khói vì giận dữ mới thấy đúng bản chất ta.

      Phụ nữ như Pamela hay Selena luôn khiến nhanh chóng nổi nóng lúc này hay lúc khác. Trong chuỗi ngày hoang dại của , gặp rất nhiều kiểu tính cách của đàn bà, nhưng chỉ có kiểu khiến rơi vào vòng nguy hiểm, và đó là quý bà đáng Caroline Symonds. Nhưng may thay, ta kết hôn với ông hầu tước Windfield già khú đế. gặp quý bà Caroline ba năm rồi, và nỗi đau của cuộc chia tay cũng hoàn toàn phai mờ.

      "Chúng em tự hỏi biến đâu mất Nicky ạ." Pamela . ta ngồi ghểnh chân, cần ai cho phép, lên mép chiếc ghế gần bàn làm việc của . "Trà được dọn ra ở phòng khách. có thêm nhiều người khác đến. Em biết họ, vài điền chủ nào đó với lại... ồ! Và vợ đáng của cuối cùng cũng xuất . bé ngọt ngào quyến rũ đó chứ. Tất nhiên, em gặp ta trước đây biết , hai mùa lễ hội trước ấy. ta là điểm nhấn hồi đó đấy. Đám trẻ cứ gọi là ngả như rạ chỉ để được nụ cười của ta. Em thậm chí còn hơi bị ghen tị nữa, cho tới khi ràng là có... ừhm... vấn đề gì đó với ta, tội nghiệp."

      biết màn buôn chuyện ngu ngốc này dẫn tới cái gì đó, nhưng kể cả vậy vẫn cảm thấy mình cứng người lại. "Và tôi phải đoán xem ý là gì chăng?"

      cười phá lên, giọng lanh lảnh. "Em lại hi vọng mới là người cho em biết chứ. Mọi người chẳng qua là thừa biết cả rồi thôi."

      "Thừa biết cái gì?" Nicholas hỏi lại cộc lốc.

      " biết việc thấy ta có vấn đề ấy."

      "Tôi thấy vợ tôi có vấn đề gì hết Pamela ạ." lạnh lùng trả lời.

      "Vậy là thừa nhận hở? tốt bụng Nicky à, nhưng được thông minh cho lắm." ta thở dài. " có thể tưởng tượng ra khuấy động tạo ra chứ. phải ngày nào cũng có trong những quý ngài độc thân đáng chọn nhất lại kết hôn, và ngay sau đó gần như bỏ rơi vợ mình ở nhà thờ. Người ta còn đồn rằng trong số đám chú bác của quý Reggie phải lôi đến với ta bằng dây xích nữa kìa."

      dễ gì Pamela mới nhận ra rằng ta vừa ghi điểm. Chỉ có căng thẳng ở nắm tay cho thấy cơn giận của . ta muốn phải nhảy lên về tức giận cơ. Pamela căm hận người đàn ông này hơn bất cứ người tình nào của trước đây. ta từng lập những kế hoạch nghiêm túc dành cho Nicholas Eden, và là người đạp đổ chúng thương tiếc. Tên vô lại chuyên tán chết dẫm. ta hơn cả vui mừng khi cuối cùng cũng phải cưới vợ hề hợp với .

      "Cái lời đồn đặc biệt ấy rất vô lý Pamela ạ." Nicholas rắn rỏi. "Tôi trở về với tháp tùng của James Malory đơn giản là vì ông ấy tốt bụng đưa ra lời mời tôi cùng tàu khi ông ấy thấy tàu tôi mắc cạn ở Tây Ấn. Và," tiếp nhanh trước khi có thể điều gì. "Tôi ghét phải làm thất vọng, nhưng là công việc khiến tôi rời khỏi vợ mình sau khi cưới. công chuyện khẩn ở điền trang đảo khiến tôi ngay chờ được."

      "Người đàn ông nào khác mang dâu cùng, kéo dài tuần trăng mật hay cái gì đó kiểu thế," ta ngắt lời . "Lạ thay, lại nghĩ đến điều đó đấy."

      "Lúc đó tôi đủ thời..." bắt đầu nhưng mỉm cười và đứng lên rời .

      "Dù sao cũng thú vị khi quan sát hai người. kỳ lại là lại thích 'giải trí' sớm như thế này sau đám cưới của mình."

      "Buổi họp mặt nho này có phải ý của tôi đâu."

      "Đúng, mẹ gửi giấy mời, nhưng cũng ở đây đấy thôi, nên em nghĩ chắc hẳn muốn tiệc tùng. Ừhm họ cũng là cách tốt nhất để bớt nhàm chán là tổ chức tiệc tùng mà. Em chỉ hi vọng nghĩ đến việc tổ chức bữa tiệc CÁ NHÂN giữa HAI chúng ta khi để em vào danh sách khách mời thôi. Em có hứng với những người đàn ông có vợ, nếu hiểu ý em."

      ta lướt ra khỏi phòng trước khi kịp trả lời. Nicholas vẫn ngồi yên, mắt trừng trừng nhìn cánh cửa phòng. bị hạ nốc ao tỉnh bơ, thậm chí trước khi kịp làm gì. Đồ trơ trẽn!

      cảm giác bảo vệ trào dâng trong . Reggie có vấn đề ư, tình! rời thư viện với ý định tìm vợ mình và tận lực chăm sóc cho tới khi vị khách cuối cùng còn ở nhà . Nhưng khi vừa ra khỏi thư viện và nhìn về phía sảnh chính, thấy Selena Eddington bước ra cỗ xe của mình. Đầu bốc khói, chạy tìm Miriam. "Tôi thấy thú vị khi từng ấy năm bà quan tâm tận tình đến tôi thế cơ đấy." bảo bà ta. " tận lực làm sao! Tất nhiên điều đó giúp bà biết chính xác phải mời người nào mà tôi hề muốn gặp."

      "Đâu có," bà ta trả lời với nụ cười mỉm cố nén. " ra, có rất nhiều nhân vật tốt bụng cảm thấy rằng bà mẹ nên biết con trai mình làm gì ở cái chốn Luân Đôn đồi bại đó... và cùng với ai chứ. Ngươi thể tưởng tượng ra bao nhiêu lần ta phải giả vờ tỏ ra biết ơn những ý định tốt đẹp đó trong khi ta thậm chí chẳng thèm quan tâm xem kẻ được cho là con trai ta có chết đuối dưới sông Thames hay nữa là." Bà ta ném cho cái nhìn đầy ghét bỏ. "Vậy mà, đôi lúc những thông tin đó cũng có ích đấy chứ nhỉ."

      Cơn giận tóe lửa trong mắt . quay lại và như chạy về phía cầu thang chính, trong khi tràng cười khoái trá của Miriam ngừng đuổi theo .

      "Ngươi thể trốn cả cuối tuần được, qúy ngài Montieth ạ." Bà ta gọi theo đầy khinh miệt.

      Nicholas thèm nhìn lại sau lưng. Mụ già đầy thù hận và đen tối này muốn cái quái gì khi mời hai trong số những nhân tình cũ của tới nhà thế này? Và lạy Chúa tôi, còn bao nhiêu điều bất ngờ nữa chờ mình phía trước?

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 36
      Phòng khách khá đông người, hai mươi vị khách của Miriam lên thành ba mươi. Phòng nhạc mở và thanh của ai đó chơi đàn hạc phát ra từ đó. Phòng ăn mở, cái bàn dài mang vẻ của bữa tiệc đứng. Những vị khách lại từ phòng này qua phòng khác.

      Selena Eddington có chút thay đổi sau năm kể từ lúc Reggie gặp ta. Đóng bộ trong thứ đồ viền ren hồng kiểu cách làm Reggie cảm thấy quá đoan trang trong chiếc váy xanh thẫm của mình, Selena có tất cả những người đàn ông bám riết lấy từng lời của . Đôi lúc, ta quay qua Reggie với nụ cười hết sức tự mãn.

      "Tươi lên nào, bạn thân mến. Đúng là bị buộc lại chưng ra trong ngày."

      Reggie quay lại với Quý bà Whately, người quen từ mấy năm trước. Bà ngồi cạnh Reggie ghế sopha. "Cái gì bị buộc lại chưng ra vậy?" Reggie hỏi.

      " gặp những người cũ của chồng , có quá nhiều trong số họ."

      "Nếu ý bà là Quý bà Selena – "

      " chỉ ấy, bạn thân mến. Có bà Công tước đằng kia, và Ritchie lẳng lơ đó, và bà Henslowe, mặc dù Anne Henslowe mới chỉ thử thôi, tôi nghe chừng vậy."

      Đôi mắt Reggie nhảy lên mỗi người phụ nữ mà bà già nhiều chuyện này vừa gọi tên, mở lớn khi chúng rơi xuống Caroline Symonds, nữ Công tước Windfield, người đẹp tóc vàng cực kỳ lộng lẫy chỉ hơn Reggie vài tuổi. Nữ Công tước ngồi kín đáo bên cạnh người đàn ông gần tám mươi. Ông ta hẳn là ngài Công tước Windfield. Người phụ nữ trẻ đó ràng là khốn khổ làm sao khi phải ở với đức ông chồng già cả, Reggie nghĩ.

      Pamela Ritchie, Anne Henslowe, Caroline Symonds, và Selena Eddington. Bốn trong số hàng đống nhân tình trước đây của Nicholas ở trong cùng phòng với vợ ! Đây là đòi hỏi quá cao đấy. Trông chờ chuyện trò với họ sao? Hành động như bà chủ nhà tử tế?

      Vừa lúc đó Nicholas xuất , và mong mình có thể quắc mắt với , nhưng điều đó nghi ngờ gì. Trong khi quan sát, Quý bà Selena nắm lấy cánh tay Nicholas và giữ chặt.

      "Chuyện đó làm khó chịu sao, bạn thân mến?"

      Reggie quay lại và thấy Quý bà Whately rồi và Anne Henslowe ở chỗ của bà. Giờ lại còn được an ủi bởi nhân tình cũ của sao? "Tại sao chuyện đó làm tôi khó chịu?" Reggie trả lời cứng rắn.

      Bà Henslowe mỉm cười. "Đúng là . Dù sao ta cũng mất ấy và ấy. ta khó chịu về việc đó."

      "Còn ?"

      "Ồ, bạn thân mến. Ai đó xầm xì với . Tôi e ngại việc ấy."

      Đơn giản là Reggie thể bực tức. Người phụ nữ này cảm thông chân thành, đôi mắt nâu của đầy lòng trắc . ấy phải hạng tồi tệ. Và quan hệ của với Nicholas diễn ra khá lâu trước khi Reggie gặp .

      "Đừng cho chuyện đó ý nghĩ khác." Reggie mỉm cười.

      "Tôi . Tôi chỉ hi vọng cũng . Cam đoan với , bạn, rằng Nicholas bao giờ trở lại cùng món tới lần thứ hai."

      Reggie khúc khích, choáng váng. " cách thú vị."

      "Và là , với than khóc của những người phụ nữ của ấy trước đây. Nhiều người cố gắng kéo ấy lại, và chẳng bao giờ có may mắn."

      " cũng vậy?" Reggie hỏi thẳng thừng.

      "Ơn Chúa, . ấy dành cho tôi và tôi biết điều đó. Tôi tạ ơn vì đêm với ấy. Nó xảy ra khi tôi mới mất chồng, tôi đánh mất tỉnh táo của mình và Nicholas giúp tôi nhận thấy rằng cuộc đời mình vẫn chưa kết thúc. Tôi luôn biết ơn ấy vì điều đó."

      Reggie gật đầu và Anne Henslowe vỗ vào tay . "Đừng để chuyện đó làm bận tâm, bạn thân mến. Giờ ấy là của rồi, mãi mãi."

      Nhưng phải là của , và ở cùng sau cái đêm cách đây gần năm rồi.

      cảm ơn bà Henslowe và nhìn quanh tìm Nicholas. ở đó, và cũng ở trong phòng ăn hay phòng nhạc. Còn lại căn nhà kính, lui bước qua phòng ăn và thả bộ cách yên lặng trong những bức tường kính. ấm áp và tối, chỉ có ánh sáng tới từ những khuôn cửa sổ xa xa từ phòng ăn. Chỉ đủ sáng để nhìn tới chỗ vòi phun nước, và trông thấy chiếc váy xòe ren hồng cùng mái tóc lọn đen của Selena Eddington, cánh tay ta ôm cứng quanh cổ Nicholas.

      " thích thú chuyến tham quan căn nhà này hả, Quý bà Selena?" Reggie bật ra, tiến tới gần họ.

      Giọng tách họ ra. Selena có đủ duyên dáng để nom lúng túng. Nhưng Nicholas dường như có chút ăn năn nào. Thực tế, quay lại tối sầm trong cơn giận. Thấy giận dữ của , xúc phạm mà Reggie phải chịu trở thành cơn đau nghẹn chặt nơi cổ. khờ dại! ta muốn rời Selena.

      quay lại và bỏ nhanh hết mức có thể. Nicholas gọi sau lưng , nhưng chỉ bước nhanh. kẻ trụy lạc đồi bại! Làm sao có thể quá ngu ngốc – quá khờ - để mà hi vọng?

      Khi tới phòng dẫn, Reggie dừng lại. , bỏ chạy và giấu mình như thể trái tim vỡ tan. Người nhà Malory được tạo ra từ cứng cỏi. Họ đời nào nhầm lẫn đến mức người hai lần. Tình phải là lý do có cơn tắc nghẹn trong cổ họng. , , bị nghẹn vì cơn giận, đó là tất cả.

      bước vào phòng khách lần nữa, nụ cười đeo hầu như cả ngày giờ quay lại. cách bình tĩnh, ngồi xuống và tham gia cuộc chuyện với Faith và Quý bà Whately.

      Nicholas bước vào phòng khách ngay sau khi Reggie ngồi xuống. đưa cái nhìn tới vẻ mặt điềm tĩnh của và trái tim chùng xuống. mong đợi điều gì? Nước mắt? Nếu ghen tuông, người ta phải quan tâm. Quỷ bắt Selena xuống địa ngục cho rồi vì vòng tay quanh và làm mất cảnh giác như thế. ta biết rằng Reggie ở gần đó? Lúc đầu muốn tháp tùng Selena quanh ngôi nhà, nhưng ta thách thức , ngụ ý rằng sợ phải xuất cùng , thầm rằng còn là người đàn ông như trước nữa. Như kẻ ngốc, kéo ta từ phòng này qua phòng khác, cho ta du ngoạn. Ngu xuẩn!

      ta muốn xem cái gì đằng sau cánh cửa đóng của căn nhà kính, và bên trong, đóa hoa đơn cây leo xoắn xuýt lọt vào mắt ta. có gì nhưng ta phải có nó. Sau hai lần cố gắng với, ta nài nỉ ngọt ngào để lấy nó. vì bông hoa chết tiệt đó, rồi ngay khi hái nó và quay lại đưa cho ta, ta vòng tay khóa chặt sau cổ . Hai giây trôi qua, và rồi Regina lên tiếng. thể tin nổi, phần tệ nhất của may mắn có thể tưởng tượng ra.

      nhìn Regina lần nữa và mắt gặp mắt . Trong khoảnh khắc trước khi quay , đôi mắt bắn những ngọn lửa xanh vào .

      Niềm hi vọng của Nicholas chợt vút lên. tươi cười. quan tâm à? Vậy tại sao quá tức giận với như thế? Tràn đầy quyết tâm, tiến lại gần ba phụ nữ ghế sopha. "Tôi tham gia được chứ, các quý bà? Với tất cả những trách nhiệm của chủ nhà, tôi có phút nào rảnh với người vợ đáng của tôi."

      " có chỗ, Nicholas," Reggie thẳng.

      Và đúng là có, với bộ mông vĩ đại của Quý bà Whately chiếm tới nửa chiếc ghế. Nhưng bị nản lòng bởi chuyện đó hay giọng điệu cứng rắn của Reggie.

      nắm cổ tay , kéo đứng lên, rồi ngồi xuống và lôi xuống lòng mình.

      "Nicholas!" há miệng.

      "Đừng có ngượng, em ." tươi cười, giữ chặt tại đó.

      "Bê bối quá, Đức ngài Montieth!" Quý bà Whately thậm chí còn ngượng hơn Regina. "Nếu ngài quá hào hứng muốn gần vợ mình, ngài có thể ngồi chỗ của tôi."

      Bà bỏ , và rồi Faith cũng , giả bộ đột nhiên hứng thú với bức họa ngang qua phòng. Reggie vội thoát khỏi lòng chồng mình và ngồi sang cạnh . muốn khỏi , nhưng cánh tay vòng qua vai giữ ghế sopha.

      "Đó là – "

      "Yên nào," thầm. "Và cười lên, em . Chúng ta bị quan sát." mỉm cười với với bờ môi mím chặt và đôi mắt nguyền rủa . cười thầm. "Đây là cái tốt nhất em có thể làm hả?" Rồi nhàng. " có gì đâu, em biết mà."

      cần phải hỏi ý là gì. "Dĩ nhiên là ." lại cách mỉa mai.

      " . ta thử cám dỗ ta thất bại. có gì hơn đâu."

      "Ồ, tôi tin ngài, đức ngài," thẳng thừng, giọng băng giá.

      "Tôi tin ngài bởi vì tôi hai lần được biết tối nay rằng những nhân tình cũ của ngài thích ngài vì họ rơi vào danh-sách-cũ. trong số mấy người cũ của ngài cam đoan với tôi rằng ngài ' ăn món hai lần'. Vì vậy tôi phải tin ngay cả khi đôi mắt với tôi điều khác."

      "Em ghen."

      "Nhảm nhí!"

      nhăn nhở cách gian tà. "Người đưa tin của em hoàn toàn đúng, em . Nếu em là bữa tiệc của , quay lại lần hai, lần ba và nhồi nhét vào mình cho tới chết."

      "Ồ!" thở dồn. "Tôi có tâm trạng thi đố, thưa ngài! Chúc ngài ngủ ngon."

      nhảy lên trước khi có thể chộp được và rời khỏi phòng. để , cười với mình. bắt đầu nghĩ rằng vụ tụ tập của Miriam là điều cần thiết để kéo vợ quay lại. Con chim già đó chết mất nếu biết bà ta giúp ! Nụ cười của rộng hơn. Tâm trạng trở nên cực kỳ vui vẻ.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 37


      Làn ánh nắng ấm áp ùa vào các phòng ăn buổi sáng, tất cả đều được mở rộng cửa để tiếp đón đủ hết tất cả khách khứa. chiếc bàn dài là cơ man khay đầy tới ngọn nào là trứng, cá trích muối hun khói, giăm bông, xúc xích, bánh mì nướng các loại, bánh bông lan, bánh cuộn, và sáu loại mứt khác nhau. Ca cao nóng được để sẵn cũng như trà, cà phê, và cục kem sữa. Những người hầu bếp bổ sung đồ ăn vào các khay ngay khi chúng vừa hết thức ăn.

      Hãy còn sớm, và nhiều người còn ngủ hay tự cho phép mình sử dụng chuồng ngựa được dự trữ rất tốt để cưỡi ngựa buổi sớm. Reggie cũng xuống nhà vì Thomas thức giấc lúc bình mình và sau khi cho cậu nhóc bú, thể ngủ lại được nữa. Gia đình Whatelys ngồi ăn sáng cùng vơi Pamela Ritchie và hầu thước Windfield. Reggie để cho cuộc trò chuyện của họ lướt qua tai mình. thể bắt mình đeo cái mặt nạ tươi cười nữa. Những suy nghĩ giận dữ theo tới tận giường ngủ đêm qua và giờ vẫn chưa buông tha cho . Nicholas ở trung tâm đám suy nghĩ đó.

      phải như thể chưa hề biết về kiểu người của ta, nhưng quỷ bắt ta chứ, sao ta thể chờ tới lúc quay lại Luân Đôn rồi hãy bắt đầu trò chơi với phụ nữ khác? Tại sao ta lại ở Silverley nữa chứ? chắc chắn hề mong ta ở lại đây. Và cái mặt cau có của ta thể chịu được.

      phải rời thôi, biết thế. Li dị thể nào rồi, nhưng phải sống dưới cùng mái nhà với ta. có thể quay về Haverston. Bác Jason phiền đâu.

      Nhưng lại có quyền mang Thomas khỏi cha nó. Và Tess mách với rằng Nicholas thường thăm phòng trẻ ít nhất hai lần mỗi ngày, đuổi Tess ra ngoài để có thể ở mình với con trai. ta chấp nhận việc Thomas là con mình, chỉ là việc ta sẵn sàng thừa nhận điều đó với Reggie hoàn toàn đáng nghi ngờ thôi.

      thở dài. phải từng là chẳng cần biết cuộc hôn nhân mình ra sao, chỉ cần còn phải tiếp tục "kén chọn" chồng nữa sao? ngây thơ cách ngu ngốc làm sao!

      "Cháu , cháu có khách này," Eleanor thông báo khi bà bước vào phòng, Ngài Dicken Barrett ngay sau đó. "Ngài George...? Ôi ta quên mất họ ta rồi."

      "George Fowler," Ngài Barrett đỡ lời.

      "À phải, Fowler," Eleanor đồng ý. "Sayers đưa ông ta vào phòng chờ vì căn nhà quá đầy người rồi."

      Sayers đứng ở cửa và Reggie nhíu mày để che dấu bất ngờ. đứng lên. "Phòng chờ thích hợp với George. Đưa ông ta vào thư viện ấy. Giờ này hẳn nơi đó vắng người. Và nhớ mang trà lên nhé." cho Sayers lui với cái gật đầu rồi quay lại phía Eleanor. "Dì nên ngủ muộn hơn chứ Ellie, nếu dì còn mệt."

      "Ta sao cháu . Chúng ta ngủ muộn , nhưng ta thấy khá thoải mái." Mắt bà gặp mắt ngài Barrett thoáng. "Ta tỉnh như sáo khi uống trà xong. Cháu biết người tới thăm này chứ?"

      "Có ạ." Reggie trả lời. "Nhưng cháu thể hiểu ấy làm gì ở đây."

      "Nếu thế cháu nên ra xem sao. Dicken và dì ăn chút trước khi tiếp tục cưỡi ngựa."

      Eleanor cưỡi ngựa sao? Có ai tưởng tượng nổi ! "Cháu biết là dì thích cưỡi ngựa đấy Ellie."

      "Ồ có chứ. Nhưng vui hơn nếu cháu có ai đó cùng." Bà nghiêng đầu lại gần và thêm. "Cháu và Nicholas nên thử xem."

      Reggie trả lời qua loa rồi rời phòng.

      George Fowler đứng dậy khi thấy bước vào thư viện, rồi bước tới để cúi đầu bàn tay . quên mất George là người đàn ông trẻ đẹp trai vui vẻ ra sao, với những lọn tóc nâu sáng và bộ râu quai nón gần như được cạo sạch, đôi mắt xanh lá cây sẫm màu và thân hình cân đối. hơi thấp... , hẳn thế. nên so sánh mọi người đàn ông với Nicholas mới phải. ()

      "Tôi cho là tôi tới đúng lúc," xin lỗi. "Cậu bé giúp tôi mang ngựa cứ lầm bầm là đủ chỗ cho con ngựa nào nữa trong chuồng ngựa của các vị."

      "Đúng là hơi chật chội, nhưng với tôi hoàn toàn sao."

      "Nhưng em còn có khách phải tiếp..."

      " sao," trấn an . "Đây là buổi tiệc của mẹ chồng tôi ấy mà, bà ấy lên kế hoạch trước khi chúng tôi về. Gần hết bọn họ là khách của mẹ chồng tôi... và chồng tôi... Và chỉ vài người dậy giờ này thôi. ngồi George." Họ ngồi đối diện nhau. " cứ ở lại nếu muốn. chắc phải biết hết mọi người ở đây, và tôi chắc là chúng tôi tìm được cho chỗ ngủ, nếu ngại ngủ cùng phòng ai đó."

      toét miệng cười vui vẻ. "Tôi đồng ý đấy, nếu tôi được mẹ tôi vời tới. Bà nghỉ ở Brighton và tôi nghĩ tôi có thể ghé qua thăm em đường, xem em sống ra sao."

      Reggie mỉm cười với . cả quãng đường vòng xa để thăm . " lâu rồi nhỉ, phải ?" mở lời vui vẻ, nhớ lại rất đáng ra sao.

      "Lâu ơi là lâu ấy chứ," nhấn mạnh.

      Hallie mang trà lên và Reggie rót mời .

      "Mẹ sao rồi George?"

      "Vẫn khỏe như thường, nếu tính theo tình trạng của bà ấy." với cái nhăn mặt như thể trông chờ bị quật tơi tả khi đến Brighton. "Cả gia đình đều khỏe. tới gia đình, tôi gặp cậu Anthony của em tuần trước. Ông ấy trông hơi nhăn nhó vì điều gì đó phải. Gần như là đập nhau với gã khác chỉ vì lỡ đụng vào ông ta."

      Reggie biết điều đó nghĩa là gì. tuần trước là khi Anthony biết Nicholas về.

      "Cậu Anthony cũng có lúc cáu gắt mà, dù may là thường xuyên lắm."

      "Em sao?" Mặt chợt nghiêm chỉnh lạ.

      "Cáu gắt ư George? Chả phải ai cũng có sao?"

      "Em buồn khi bị chôn vủi ở thôn quê sao? Tôi chết mục sau tuần mất."

      "Tôi Silverley. Và tôi luôn thích đồng quê hơn..."

      trông rất thất vọng. "Tôi nghĩ có lẽ em... hạnh phúc ở đây. Người ta có nghe đồn nhiều chuyện." ho khẽ. Có phải bối rối nhỉ?

      "Vậy người ta nên bịt tai lại." rầy . "Tôi hạnh phúc George ạ." Nhưng dám nhìn thẳng vào mắt .

      "Em có chắc ?"

      " ấy rồi còn gì Fowler." Nicholas lạnh lùng lên tiếng ở cửa vào. "Và ràng đó là điều muốn biết khi tới đây, tôi rất vui khi an lòng biến giùm." ( có ng ghen)

      Reggie nhảy dựng lên. "Kìa Nicholas!"

      " sao đâu Reggie," George nhanh và đứng lên.

      "Là Quý bà Montieth, bạn già ạ," Nicholas mềm mỏng, mắt rực lên. " nhớ được điều đó mà, phải nào?"

      Reggie thể tin nổi. " phải đâu cả George ạ, mà."

      "Ồ có chứ, tôi đề nghị đấy." Nicholas quay lưng và về sảnh lớn. "Sayers! Quý ngài đây khởi hành."

      Reggie đỏ bừng mặt lên. "Tôi xin lỗi George. có lời biện hộ nào cho việc bất nhã thế cả."

      "Đừng lo chuyện đó." George cúi người xuống tay , phớt lờ trong chốc người đàn ông bất khuất chờ ở cửa chính. " vui khi được gặp lại em dù ngắn ngủi."

      Reggie chờ đúng hai giây sau khi George khuất sau cánh cửa trước khi hét lên giận dữ, đôi mắt màu ngọc cobalt của lóe lên khi nhìn Nicholas. "Sao dám làm thế? Tôi có ném đám đĩ thõa của ra cửa nào? Có ?" hầu như chỉ ngừng chút để thở. "Ngài thể chịu được, thưa ngài!" gào lên. "Đây là điều luật vô lý nữa của ngài chăng? Đầu tiên ngài từ chối cho gia đình tôi tới thăm, và giờ tới bạn của tôi cũng được chào đón nốt!"

      "Tôi gọi người tình cũ của mình là bạn đâu!" độp lại.

      " ấy phải người tình cũ của tôi. Và hay ghê, với bốn trong số người tình cũ CỦA ngủ đây đêm qua. Và chắc hẳn ở cùng trong số họ chăng? Hay nhiều hơn người!"

      "Nếu em ngủ cùng tôi đêm qua hẳn em biết tôi ở đâu rồi."

      Miệng mở to ngỡ ngàng và rồi ngậm chặt lại giận dữ. Ngủ cùng ta sau khi bắt gặp ta với người đàn bà khác ư? ta cố tình trêu tức đây mà. Ừh ta thành công khi khiến giận dữ rồi đấy.

      so vai lại. "Thái độ đáng hổ thẹn của ngài khiến tôi quyết định thưa ngài. Tôi từ chối sống thêm ngày nữa với tên cục mịch vô học như thế. Tôi về nhà."

      Điều này khiến Nicholas mất bình tĩnh. "Đây là nhà của em mà Regina."

      « Nó từng là nhà tôi, nhưng khiến tôi chịu được nữa. »

      « Em đâu hết. » dứt khoát.

      "Ngài ngăn được tôi đâu."

      « Tôi làm được điều đó. Cứ chống mắt mà xem ! »

      Im lặng bao trùm. Họ nhìn nhau trừng trừng và Regina bỏ .

      Vai Nicholas trĩu xuống. Cái quái quỷ gì khiến mất trí thế cơ chứ ? định kéo lại trở về của ngày xưa và rồi dụ dỗ vào giường đêm nay. Mọi thứ trở nên đúng vị trí của nó vào ngày mai. Có chuyện chết tiệt gì với cơ chứ? đúng, thái độ của đáng hổ thẹn, và thậm chí bắt đầu hiểu nổi mình nữa rồi.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 38
      Cánh cửa bật mở với tiếng rầm lớn. Reggie giật mình từ chiếc ghế ngồi trang điểm, cái lược vẫn neo tóc .

      "Cái gì? Vẫn chưa gói ghém rương à?" lên giọng.

      Reggie chậm rãi đặt lược xuống. " là đồ xảo quyệt, Nicholas."

      " hẳn, em . Chỉ đủ để nhận ra rằng cắm đầu chống lại bức tường đá mà lý do."

      " năng lung tung."

      đóng cửa lại, tựa người vào nó, đôi mắt hổ phách của dừng mặt . "Hãy xem xét chuyện này. Ngôi là của . Căn phòng là của . Vợ là của . cần thêm quyền nào nữa để đưa ấy lên giường."

      " giận chứ, em ," trấn áp.

      lạnh nhạt cảnh báo, "Tôi nghĩ tốt hơn nên rời khỏi đây trước khi – "

      "Em kêu lên hả, em ? Làm mấy người hầu và những vị khách chạy lên? Họ dám xâm phạm đâu, em biết đấy. Em phải chịu đựng ngượng ngùng cực kỳ vào ngày mai."

      mỉm cười với , đồ thô lỗ. " có theo ý mình đâu, Nicholas Eden."

      "Vậy mà có," chữa lại với vẻ thú vị. "Và chúng ta có cơn kích động nào."

      "Khi tôi kích động," qua kẽ răng, " biết."

      " tốt là em quá tỉnh táo, em . Giờ , sao em cởi bộ đồ xinh đẹp em mặc?"

      "Sao – "

      "Quý bà!" có vẻ sốc. "Nếu em thể lễ độ - "

      "Nicholas!" Reggie hét lên trong cơn giận dữ. "Tôi có tâm trạng nào cho vô nghĩa."

      "À, nếu em vội, em , giúp đỡ."

      bắt đầu hướng tới , và lao qua cái giường rộng, để nó nằm giữa họ. tiến tới, vòng qua giường.

      "Đừng đến gần hơn." từng từ. Nhưng tiếp tục.

      Reggie nhảy lên giường và lăn qua nó. nhìn lên và thấy gương mặt tươi cười của . thích thú cuộc săn đuổi.

      "Tôi muốn ra khỏi đây ngay!" Giọng vỡ ra với cơn giận dữ.

      lại gần giường, cúi đầu tránh những dải màn đập xuống, và chạy tới cửa. Tiếng động do Nicholas nhảy xuống giường làm đổi hướng. Ở đằng sau cái ghế dài kiểu Nữ hoàng Anne an toàn hơn.
      Nicholas tới cửa, khóa nó, rồi để chìa khóa lên rìa cửa , ràng là ngoài tầm với của Reggie.

      Reggie nhìn nơi gờ cửa thể với tới, rồi quay lại nhìn Nicholas. giật lấy quyển sách từ cái bàn bên cạnh và ném . lanh lẹ tránh sang, cười nỗ lực của , và cởi áo ngoài của mình.

      "Nếu cứ tiếp tục, Nicholas, tôi thể rằng tôi cào mắt ra đấy!"

      "Em có thể thử, em ." mỉm cười. tiến tới cái ghế dài và kéo ra từ đằng sau, giữ kiên quyết.

      "Nicho – "

      Đôi môi làm yên lặng. khoảnh khắc sau đó thả lên giường và ấn vào nệm bằng thân thể to lớn của . Miệng ngấu nghiến miệng , cho thở nổi, để có thể xỉ vả . Những ngón tay nắm chặt tóc thể đẩy đầu ra, cũng thể đánh bật . cắn môi , và nghiêng đầu ra, nhăn nhở với .

      "Em muốn làm thế, em . Làm sao có thể hôn em cách đúng đắn nếu em là khúc gỗ trơ ra vậy?" giật tóc đầy hằn học và gầm gừ, " nên chuốc rượu em lần nữa. Em sẵn lòng hơn nhiều khi em bị gạt."

      Khi hôn lại, đôi mắt Reggie mở lớn. Chuốc rượu ? Nó phải là giấc mơ! làm tình với trong đêm đó ở quán trọ. Và lên kế hoạch như thế! muốn đủ để lừa gạt ... muốn đủ để tiếp cho quá nhiều rượu... muốn .
      Chúa ơi, những cảm xúc đó vỡ òa trong lần nữa. Làm sao có thể chống lại?

      nhìn , mắt nồng cháy. "Ôi, em ," giọng khàn khàn, "hãy . như em làm trước đây." thầm đầy khao khát, và phản kháng của vỡ nát. Bỗng nhiên hôn trở lại với tất cả đam mê có. còn là đá nữa. sinh động và say mê, niềm khao khát của chìm trong lửa.

      Những ngón tay đổi hướng, kéo đầu xuống. Những lời rên rỉ hài lòng của vang lên trong tai như nhạc. Nicholas muốn ... muốn . Đó là ý nghĩ cuối cùng của trước khi thể suy nghĩ gì thêm nữa.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 39
      "Chào buổi sáng, em ." Răng Nicholas nhay nhay môi dưới của Reggie lúc. "Có ai với em rằng em trông y như bức tranh rối tung khiến người ta say mê vào lúc bình minh chưa?"

      toét miệng cười tinh quái. "Meg là người duy nhất nhìn thấy em vào lúc bình minh từ trước tới giờ, và bà ấy hẳn những điều tốt cho đầu óc của thiếu nữ đâu."

      Nicholas cười phá lên, ôm lại gần hơn. "Bà Meg thể khuất phục được của em khoái chút nào, em biết đấy, và thể hiểu nổi tại sao."

      " thể chịu đựng nổi, biết điều đó mà."

      "Nhưng là thể chịu đựng nổi và rất đáng đấy chứ."

      cười phá lên.

      là tuyệt vời khi được đánh thức kiểu này, Reggie nghĩ thầm, rúc vào gần bề dài cơ thể cứng rắn của chồng mình thêm chút nữa. Và hề mệt chút nào, dù cho được "" cách đam mê tới tận gần sáng. hề mệt mỏi. Và cảm thấy tuyệt vời. có lẽ nên nài nỉ "bắt ép" nhiều hơn chăng.

      Tiếng khóc rền rĩ của Thomas là điều duy nhất có thể quấy rầy cảnh thơ mộng của bọn họ, và chỉ lúc là nghe thấy nó.

      " tự hỏi bao giờ thằng bé mới thôi làm thế."

      Reggie mỉm cười với . "Có lẽ em nên xem con ra sao."

      "Em nhanh chóng quay lại chứ?"

      "Hầu như là chắc chắn thế, thưa ngài."

      Khi Reggie quay lại phòng ngủ khoảng hai mươi phút sau, nó trống rỗng. tìm trong phòng khách và rồi sang cả phòng ngủ của Nicholas. Cả hai phòng đều vắng bóng người. quay lại phòng mình và chờ. xuất .

      đâu rồi nhỉ? Và tại sao lại ? Liệu có phải lợi dụng , và rồi lại đối xử với như chưa có gì xảy ra chăng? Nhưng kết luận vội vã rồi. Phải có lời giải thích thấu đáo cho biến mất của chứ.

      Reggie chạy vụt qua Meg với đám đồ cá nhân của trong tay, và gần như bay ra khỏi phòng mình, xuống cầu thang. Có tiếng từ phòng ăn sáng khiến tới đó. Ở cửa ra vào, ngừng phắt lại, bất thần lạnh cả người. Nicholas, chỉ mặc có quần dài và chiếc áo khoác ngắn mặc trong nhà bằng nhung xanh, đứng ở bàn đựng đồ ăn. quay lưng về phía , cũng như Selena Eddington vậy. Selena đứng cạnh , gần tới nỗi vai ta chạm vào cánh tay . Đầu nghiêng về phía ta và Selena cười thành tiếng với những gì .

      Lửa giận đỏ rực lóe trước mắt Reggie. "Vậy là tôi ... quấy rầy hai người lần nữa ư?"

      Họ cùng quay lại. có ai khác trong phòng, thậm chí có cả người hầu, vậy mà Nicholas hề trông ngượng ngập chút nào.

      "Em cần xuống đây em ." mỉm cười. " lấy khay đồ ăn mang lên phòng cho em."

      "Tôi chắc là làm thế." trả lời lạnh lẽo, mắt dán vào Selena. « Thưa bà, xin vui lòng đóng gói đồ đạc của bà và biến khỏi nhà tôi trước buổi trưa. »

      Vẻ mặt đỏm dáng của Selena lập tức chuyển sang bị xúc phạm. « thể làm vậy được. Phu nhân Miriam mời tôi kia mà. »

      « Phu nhân Miriam phải là nữ chủ ở đây. Tôi mới là nữ chủ nhân. Và người nhà Eden chúng tôi rất nổi tiếng với việc đuổi người khác ra khỏi nhà. » xong những lời đó, Reggie quay lưng lại bỏ .

      Nicholas đuổi kịp ở sảnh lớn, kéo tay lại. « Cái quái gì vừa xảy ra thế hả ? »

      « Bỏ tôi ra ! » rít lên, vùng vẫy để rút tay ra. Lần này giữ cả vai .

      "Vào đây." kéo vào phòng thư viện và đóng sập cửa sau lưng họ. "Em điên rồi à?"

      "Ừh tôi phát điên rồi, khi tin rằng thay đổi!" .

      "Ý em là gì?"

      "Giường của tôi còn ấm mà bỏ tìm cuộc chinh phục mới sao! Ừ, cứ quyến rũ bao nhiêu đàn bà cũng được, nhưng đừng bao giờ đùa giỡn với tôi nữa thưa ngài!"

      "Em tin là còn muốn được người đàn bà nào nữa sau đêm qua ư?" trả lời, tin nổi. "Những gì em vừa thấy ra là chẳng có gì cả. Selena chỉ vô tình ở đó khi xuống lấy đồ ăn sáng cho em thôi. muốn mang đồ ăn cho em, nếu em nhớ, để em cần phải rời phòng mình sáng nay."

      " có cả lâu đài toàn người hầu để lấy đồ ăn kia mà!" chỉ ra.

      "Họ bị trưng dụng bởi toàn bộ đám khách khứa rồi còn gì. có thời gian làm việc đó vì đợi em quay lại."

      "Tôi tin ."

      thở dài chán nản. " vô lý quá Regina. Em chả có lý do nào để nổi nóng thế cả, và càng có lý do nào đuổi Selena cả. bảo ấy rồi."

      " làm thế chứ!"

      "Nếu em làm ơn xem xét lại việc em vừa cư xử nực cười ra sao..."

      Lửa lấp lánh trong mắt khiến ngưng lại. "Tôi sao? Ừh tôi đoán là nực cười . Tôi cũng là ngốc nghếch và là con nhóc ngu xuẩn bậc nhất nữa. Còn ngài, thưa ngài, là đồ con hoang, lúc nào cũng thế. Ngài chịu được việc bà bạn của mình phải rời ư? Vậy cứ mà để ta ở lại. Để ta chuyển hẳn vào ở cũng được, vì ra, tôi ở đây mà nhìn nữa đâu. Và nếu ngài ngăn cản tôi , tôi ... bắn chết ngài!"

      Mặt tối lại trong cơn giận dữ, nhưng quá bận rộn với việc bùng nổ những gì kìm nén những tháng qua nên nhận ra giận dữ tới mức nò. Và khi quay lưng bỏ lời đáp trả, chạy lại chắn trước mặt cho . "Sao dám bỏ khi tôi còn cãi nhau với !"

      "Còn gì để nữa thưa bà?" cay đắng . "Cuối cùng bà cũng chịu mở miệng điều đó rồi. Tôi thể tự bào chữa được nữa, bà thấy đấy."

      Câu đó khiến sôi lên sùng sục. Thậm chí còn thèm quanh co hay xin lỗi nữa chứ.

      "... thừa nhận là vẫn muốn ta sao?"

      "Muốn ai cơ?" gầm lên. "Tôi về cái là con hoang của mình kìa, tất nhiên rồi. Tôi cố giúp em nếu em còn nhớ. Tôi làm hết sức để tránh cho em phải cưới gã con hoang kia mà."

      "Nhưng có thể thay đổi mà." nạt lại nóng nẩy.

      "Làm sao em có thể thay đổi việc mình được sinh ra thế nào cơ chứ?" (Ông gà bà vịt )

      "Sinh ra?" nhíu mày. "Có chuyện gì với thế Nicholas? Tôi về thái độ cư xử của kìa. là đồ con hoang!"

      im lặng đầy căng thẳng, và rồi hỏi. "Miriam chưa với em sao? Bà ta chưa hề để lộ bí mật đen tối của tôi sao?"

      " cái quái gì thế?" Reggie hỏi lại. "Tất nhiên là Miriam có với tôi về chuyện sinh ra thế nào. Bà ta đầy hoan hỉ khi kể cho tôi chuyện đó. Thế có liên quan gì tới mọi việc? Nếu hỏi tôi, tôi nghĩ phải mừng khi bà ta phải mẹ mình mới đúng."

      Câu đó đập vào như tiếng sấm giữa trời quang. "Ý em là... em để tâm chuyện đó sao?"

      "Để tâm ư? Đừng có vô lý thế chứ." . "Tôi có hai người em họ đều là con hoang. Mà điều đó có khiến tôi quý họ ít chút nào ? Tất nhiên là rồi. Việc sinh ra thế nào đâu phải lỗi của ?" hít hơi dài và tiếp. ", thưa ngài Montieth, có cả núi tội lỗi mà chả cần tới cái điều nhặt đó nữa kìa. Tôi chịu đủ việc làm vợ nửa vời rồi. Và ý tôi là thế đấy. Tôi ở đây mà nhìn nối lại những mối quan hệ xưa cũ đâu. Nếu tôi còn thấy với người đàn bà đó lần nữa, tôi thề là tôi sử dụng cách thành thạo những bài học mà bác Connie dạy và băm hai người các ra từng mảnh cho xem!" (eo ơi, ghen dữ chưa kìa...)

      , và thể nào ngừng cười thành tiếng được. Và điều đó quá đủ để khiến Reggie hét lên. Đúng lúc đó Eleanor bước vào.

      "Có chiến tranh trong này hở các cháu của ta? Hay chỉ là cuộc tranh luận gia đình thôi?"

      "Gia đình ư?" Reggie hét lên. " ta còn biết ta là phần của gia đình nữa kìa. ta thích độc thân hơn. ta cho rằng ta vẫn còn độc thân ấy chứ."

      Nicholas nấc lên vì cười nhiều. " phải đâu."

      "Dì mà giải thích cho ta ấy dì Ellie." Reggie tiếp. "Bảo với ta là mà chọn kiểu sống thôi. Hoặc làm chồng đúng nghĩa, hoặc là chẳng gì cả."

      Reggie phóng ra khỏi phòng và đóng sầm cánh cửa sau lưng. Nhưng chỉ lên được nửa cầu thang những lời ta vọng lại trong đầu khiến suýt vấp ngã. 'Tôi làm hết sức để tránh cho em phải cưới gã con hoang kia mà.'

      sững người, mắt nhìn vào khoảng . Liệu đó có phải nguyên do của mọi thái độ cư xử tồi tệ của ta từ trước tới giờ nhỉ? Sao nghĩ tới điều đó khi Miriam làm như vô tình để lộ thông tin đó ra? Có Nicholas tin là thể chịu được việc cưới gã con hoang ?

      Ôi gã chồng ngu ngốc tội nghiệp của ! Reggie ngồi xuống bậc thang và tới lượt cười phá lên từng tràng dứt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :