1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Love Only Once - Johanna Lindsey ( 43c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 10
      "Cháu thể chịu đựng nó, bác Meg, cháu thể!" Reggie kêu lên, nỗi lo âu lấn át .

      Người hầu tảng lờ tiếng hét đó, như bà lờ những điều khác. " ngủ với cái khăn quàng đó sao?"

      Reggie đưa tay lên cổ. "Vâng, dĩ nhiên. Bác Edward có thể tới kể cho cháu chuyện xảy ra thay vì chú Tony. Cháu muốn bất cứ ai khác thấy nó."

      Meg cau mày và quay trở lại món đồ khâu trong lòng mình. Bà trông thấy dấu hôn. Reggie thể giấu diếm bà điều gì, thể giấu lâu được. Bà bị tổn thương bởi toàn bộ câu chuyện đó, và bà hoàn toàn ủng hộ Anthony Malory thay vì đứng về phe với ngồi bắt chéo chân giữa giường ngủ, siết chặt tay trong nỗi hồi hộp vô cùng.

      Gã Tử tước Eden vùng Montieth nên bị bắn, chứ phải được trao kho báu này làm vợ. Meg chưa bao giờ nghe thấy điều gì quá sức bất công như thế. Bạn tặng cho gã trộm đê tiện lấy cái túi của mình lời cảm ơn chân thành? Làm sao họ có thể trao Reggie quý giá của bà cho gã đàn ông kẻ phải chịu trách nhiệm về nỗi hổ thẹn của ?

      "Bác xuống dưới nhà và xem thử có thể nghe thấy gì nhé, bác Meg?"

      ", tôi đâu."

      "Vậy cháu ."

      " cũng . hãy ngồi ở đấy. Cứ việc lo lắng, nếu thích. được nghe ta đồng ý sớm thôi."

      "Nhưng đó là điều rắc rối." Reggie nhịp chân xuống để nhấn mạnh.

      " ấy ."

      Meg lắc đầu. " thuyết phục được tôi là muốn ta, con , do đó có thể ngưng thử được rồi."

      "Nhưng đấy là mà, bác Meg."

      "Tôi biết quá , Reggie. chỉ nhìn vào mặt tốt của nó, giả vờ là vì lợi ích của các ông chú của , bởi vì điều này dường như là giải pháp duy nhất."

      " đúng." Reggie khúc khích, hài hước của được bộc lộ. "Chỉ là bác thừa nhận cháu tồi tệ và đáng xấu hổ vì muốn có người đàn ông cháu chỉ vừa mới gặp."

      Meg ngước nhìn . "Giờ tôi hiểu ý rồi. làm thế này bởi vì nó giúp nhanh chóng có người chồng và phải tìm kiếm thêm nữa. Thú nhận , con ."

      Reggie tươi cười. "Vâng, đó là điểm thưởng thêm vào."

      "Điểm thưởng!" Meg khịt mũi. "Đó là lý do duy nhất muốn ta. Chắc chắn vậy."

      "Bác thế sau khi trông thấy ấy, Meg. Cháu nghĩ mình ."

      "Nếu tôi tin thế, tôi ngay xuống đó và hôn chân ta. Nhưng sáng suốt hơn để có thể nghĩ là mình chỉ sau lần gặp."

      "Cháu cho là thế," Reggie thở dài, nhưng đôi mắt lấp lánh. "Mặc dù mất nhiều thời gian, Meg, thực vậy. Bác hãy chờ xem."

      "Tôi hi vọng mình thấy nó. Tôi hi vọng thấy kết hôn với ta. Đó là ngày đáng tiếc nhất đối với và nếu nó xảy ra, hãy nhớ lời tôi."

      "Vô lý," Reggie vặn vẹo.

      "Hãy nhớ, tôi cảnh báo ."

      ***

      "Tôi lấy ấy."

      "Tốt." Nụ cười của Anthony tràn đầy hài lòng sâu sắc. "Ta chống lại ý kiến đó ngay từ đầu."

      "Yên nào, Anthony," Edward cảnh cáo . "Chưa có gì được khẳng định cả."

      "Tôi lặp lại, tôi lấy ấy," Nicholas đều đều, cần kiềm chế để giữ bình tĩnh.

      "Cậu có đủ vui lòng cho ta biết tại sao?" Giọng của Edward cũng được kìm lại.

      Nicholas điều đầu tiên ra trong tâm trí. " ấy xứng đáng với điều tốt hơn."

      "Đồng ý," Anthony cách mềm mại. "Trong hoàn cảnh bình thường, chú mày bao giờ được cân nhắc đến."

      Edward bắn cho cái nhìn câm lặng, rồi lại tiếp với Nicholas. "Nếu cậu đề cập tới tai tiếng của mình, nó đến trước cậu rồi. Ta là người đầu tiên thừa nhận nó nhơ nhuốc. Nhưng từ lúc này những chuyện như thế phải bị bỏ qua."

      "Tôi làm khổ sở," Nicholas nhanh, với chút cảm xúc thêm vào.

      "Đó hoàn toàn là phỏng đoán. Cậu biết Regina đủ để biết điều gì làm nó hạnh phúc hay bất hạnh."

      "Mày chỉ tìm cớ thoái thác, đồ vô lại," Rebecca . "Mày có lý lẽ hợp lý nào để kết hôn với , mày biết thế. Và đến lúc mày kết hôn, quả thực là đến lúc rồi."

      "Để cháu có thể tạo ra người thừa kế cho bà sao?" trả lời.

      "Giờ hãy coi nào, Nicholas," Edward . "Cậu phủ nhận chuyện mình kéo cháu tôi vào vụ bê bối?"

      "Cháu ngài?"

      "Thế mày nghĩ đó là đứa quỷ nào, đồ vô lại?" Rebecca cáu tiết.

      Bỗng nhiên Anthony cười lớn. " cho ta biết, Montieth, chú em hi vọng con bé là đứa con hoang sao? mối quan hệ nghèo nàn mà chú có thể quả quyết bọn ta cố gắng gán cho?"

      "Đủ rồi," Edward cảnh cáo lần nữa. "Nicholas... à, có lẽ ta phải coi như cậu chưa biết Regina là ai. nhiều người còn nhớ Melissa, ấy chết lâu quá rồi."

      "Melissa?"

      "Đứa em duy nhất của ta. ấy trẻ hơn ta và Jason nhiều, là con giữa. ấy... à, ta cần tỉ mỉ con bé quý giá với bọn ta đến thế nào, là con duy nhất trong gia đình với bốn em trai. Regina là đứa con duy nhất của ấy."

      " ấy là tất cả những gì còn lại của Melissa mà họ có," Rebecca thêm vào. "Mày bắt đầu thấy Regina quan trọng như thế nào với em nhà Malory chưa?"

      Nicholas cảm thấy muốn ốm.
      "Ta nên báo cho cậu, liên quan đến lời lưu ý của trai ta, rằng Regina là đứa con hoàn toàn hợp pháp," Edward tiếp tục. "Melissa có cuộc hôn nhân hạnh phúc với Bá tước vùng Penwich."

      "Penwich!" Nicholas gần như nghẹt thở bởi cái tên nguyền rủa quá nhiều lần.

      "Vị Bá tước trước đây, Thomas Ashton," Edward . " người em họ nào đó giữ tước hiệu đó bây giờ. gã khó chịu, nhưng có dính líu gì đến Regina. Con bé được bọn ta chăm sóc mười bảy năm nay kể từ khi Melissa và Thomas chết trong vụ cháy khủng khiếp."

      Tâm trí Nicholas quay cuồng. Quái quỷ. Thực tế ấy là em họ đầu tiên của Derek, con của Bá tước, cháu của Hầu tước Marquis vùng Haverston. ngạc nhiên nếu biết ấy cũng là nữ thừa kế. ấy có thể dễ dàng kiếm được người chồng với tước hiệu hơn . Có thể. Nhưng giờ đây kết nối tên với mình, còn là phần thưởng nguyên vẹn nữa, gia đình nào trong số đó muốn dính vào với vụ bê bối sau lưng. Mọi người trong căn phòng này đều biết thế, bao gồm cả . Nhưng hãy còn những người đàn ông khác muốn có , thèm đếm xỉa đến nó, những người đàn ông ít khắt khe hơn.
      hướng về phía Anthony. "Ngài dường như nghĩ là ấy bị mất cơ hội có cuộc hôn nhân tốt, vậy tại sao ngài lại sẵn lòng dàn xếp với tôi?"

      "Ta thế hả, cậu bé? , . Con bé là người muốn chú mày, phải ta."

      Nicholas xoay sở câu trả lời. "Và như cháu được quý, ấy luôn có điều mình muốn?" hỏi.

      "Có đơn giản là," Edward xen vào, "nếu con bé kết hôn với bất cứ ai khác, chàng khốn khổ đó phải sống với vụ bê bối cậu tạo ra với những lời gièm pha sau lưng cho đến hết đời. Có quá ít những người đàn ông chấp nhận, và chắc chắn phải là cuộc hôn nhân hạnh phúc."

      Nicholas nhăn nhó. "Nhưng ấy cho chồng mình biết ."

      " có nghĩa lý gì khi mà những điều dối trá bị mọi người tin tưởng?" Edward gắt gỏng trả lời.

      "Vậy tôi phải chịu trách nhiệm về tính hẹp hòi của mọi người sao?"

      "Cái quỷ gì là vấn đề với mày thế, Nicholas?" Rebecca gặng hỏi. "Ta gặp ấy là thiếu nữ đáng nhất ta từng gặp trong thời gian dài. Mày bao giờ có đám tốt hơn đâu, và mày biết thế. Tại sao mà mày cứ chống lại chuyện này?"

      "Cháu muốn người vợ, bất cứ người vợ nào," Nicholas cay nghiệt.

      "Điều mày muốn chả liên quan gì cả," bà vặn lại. "khi mày bỏ cùng với thơ ngây, gia đình ấy bỏ qua nó như những người khác được. Mày quá sức may mắn khi họ để mày có ấy!"

      "Hãy biết điều nào, Nicky," Eleanor thêm lời. "Lúc nào đó cháu phải kết hôn. Cháu thể cứ mãi hành xử như cháu làm. Và này duyên dáng, xinh đẹp. ấy người vợ tuyệt vời."

      " phải vợ cháu," tuyên bố thẳng thừng. Trong khoảng im lặng sau đó, niềm hi vọng trong bắt đầu nổi lên, nhưng bà nhảy bổ vào chúng.

      "Mày chẳng bao giờ là người đàn ông như cha mày. Hãy đào tẩu ra ngoài khơi chừng hai năm, rồi trở về mà sống cuộc đời của kẻ vô tích , giao phó trách nhiệm của mình cho những viên quản lý và người hầu. Lạy Chúa, ta xấu hổ phải thừa nhận mày là cháu trai của ta. Và giờ ta cho mày biết, mày là người dưng đối với ta nếu mày cải tà quy chánh và kết hôn với này." Bà đứng lên, nét mặt lạnh lùng. "Tới đây, Ellie. Ta tất cả những gì cần với nó."

      Khuôn mặt Rebecca chỉ còn lại vẻ lạnh lùng thương xót khi bà rời phòng, Ellie bên cạnh. Nhưng khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, bà quay lại với Eleanor và cười đầy ý. " sao, con ? có nghĩ đó là trò bịp bợm?"

      "Chắc chắn là thế khi về chuyện bà xấu hổ vì nó. Bà biết mình đâu có. Tại sao chứ, bà còn thích thú với vụ phưu lưu bất thường còn hơn nó mà. Tôi thề, Rebecca, bà nên là đàn ông mới đúng."

      "Ta biết! Nhưng cuộc mạo hiểm của thằng bé vận may trời ban. Mặc dù, ta nghĩ thằng bé chống lại chuyện này."

      " vậy sao?" Eleanor hỏi vặn. "Bà biết tại sao nó định kết hôn. Bà biết nó cảm thấy ra sao. Nicky từ chối làm cho người vợ đứng đắn bị hoen ố thanh danh. Thằng bé cảm thấy nó thể dạm hỏi đoan trang, cho đến nay quan điểm đó làm cho nó thể kết hôn dưới địa vị của mình. Và nó đơn giản quyết định bao giờ lấy vợ. Bà biết thế mà."

      Rebecca gật đầu, nôn nóng, và , "Đó là lý do chuyện này là vận may trời cho. Bây giờ thằng bé phải kết hôn, và với gia đình tốt. Ồ, nó thích việc này chút nào, nhưng rốt cuộc nó được sung sướng. Ta với này rống lên ầm ĩ nếu ấy biết ."

      "Bà tin như thế?"

      "Nếu ta tin, này là người dành cho nó," Rebecca cứng cỏi .

      Họ đều biết chính xác điều thúc đẩy Nicholas, mặc dầu nhận thức được rằng họ biết. Với cả thế giới, Miriam là mẹ , và cái ngày bà ta kết thúc giả vờ đó – như bà ta vẫn thường đe dọa – là cái ngày có thể ngừng sống trong nỗi sợ bị khám phá và trở thành kẻ bị xã hội ruồng bỏ, cố hết sức mình để chuẩn bị sẵn sàng. muốn được nghĩ là kẻ xấu xa để việc đó trở thành quá bình thường với đối xử có thể mong đợi nếu lộ ra.

      "Ai đó phải với nó rằng chắc hẳn là vấn đề quan trọng nếu bị tiết lộ," Rebecca . "Dù thế nào chăng nữa, ai tin điều đó, sau nhiều năm như vậy."

      "Sao bà với nó?" Ellie hỏi, dù biết câu trả lời.

      " phải ta, con . Sao phải là ?"

      "Ô, ." Eleanor lắc đầu cách dứt khoát. "Thằng bé cảm nhận quá mạnh mẽ về chuyện đó." Bà thở dài. "Chúng ta điều này cả trăm lần rồi, Rebecca. Và hơn nữa, cuối cùng nó cũng dâu và ổn định để xây dựng gia đình của chính mình."

      "Chúng ta hi vọng thế," Rebecca thêm. "Nhưng họ vẫn chưa làm thằng bé đồng ý."

      ***

      "Thái độ của cậu gây khó xử nhất, Nicholas," Edward trong căn phòng. "Nếu ta biết chắc rằng cậu là kẻ phóng túng với phụ nữ, ta bắt đầu thắc mắc."

      Nicholas phải mỉm cười vì lời bình luận đó, được bởi đức ngài trầm tính. "Sở thích của tôi hiển nhiên là nữ giới, thưa ngài."

      "Vậy chú mày muốn cháu ta?"

      Anthony thẳng cách khắc nghiệt. "Nhìn vào mắt ta khi chú em trả lời, Montieth, bởi vì ta thấy dấu vết chú em để lại con bé."

      "Cái gì thế?" Edward hỏi gặng.

      "Thoải mái , Eddie. Chỉ là vài điều giữa Tử tước và em. Nhưng câu trả lời của chú em là gì, Montieth?"

      Nicholas tối lại trong cơn giận dữ. cảm thấy bị dồn vào chân tường và hề thích thế. để lại dấu hôn lên ấy ư? Nếu vậy, vì cái quái gì mà ta lại để cho chú mình biết? Họ ta muốn lấy . đáng nguyền rủa, ta cho Anthony ấn tượng rằng cuộc chạm trán của họ làm còn trong trắng nữa? Đó là lý do người chú trẻ nhất này cứ khăng khăng như vậy?

      " có gì hủy hoại cháu các ngài," Nicholas qua kẽ răng, đôi mắt màu hổ phách của tóe lửa. "Tuy rằng, ngài chắc hẳn biết điều đó tốt hơn tôi."

      "Phải, có thể chút định kiến nào là con bé đáng khao khát theo mọi nhẽ. Tuy nhiên, chúng ta thể giải quyết chuyện này." Edward thở dài. "Jason thích tất cả việc này. ấy là người giám hộ hợp pháp của con bé, cậu biết đấy."

      "Jason xé toạc chú mày ra nếu hứa hôn khi ấy tới đây," Anthony thẳng thừng. "Từ bỏ , Eddie, và để cậu ta lại cho em. Nếu Jason giữ cậu ta, có bất cứ thứ gì còn lại."
      Nicholas ngồi xuống và tựa đầu lên tay khi họ tiếp tục tranh luận với nhau. thích và tôn trọng cha của Derek, Jason Malory, cùng săn với ông ở Haverston và trải qua nhiều đêm dài cùng ông với rượu ngon và những buổi chuyện thú vị. ngưỡng mộ cái cách mà Jason điều khiển Haverston và thỏa thuận với người của mình. Điều cuối cùng muốn là Jason nổi giận với mình. Nhưng thể lấy , và thể cho họ lý do.

      Trước đây chưa bao giờ nỗi cay đắng về mối quan hệ của cha mẹ lại làm đau đớn quá nhiều. rằng đứa con hoang. Và bất cứ người phụ nữ nào trở thành vợ phải chịu đựng nỗi nhơ nhuốc là con hoang của . bị ruồng rẫy khi lộ ra. chưa thấy chuyện xảy ra cho Derek Malory, người cũng được biết đến là đứa con hợp pháp sao? Đó là lý do cảm thấy gần gũi với Derek mà cảm thấy nơi những người bạn khác.

      Giọng Edward xâm nhập vào những ý nghĩ của . "Ta nghi ngờ rằng tình trạng của cải của Regina gây ấn tượng với cậu, Nicholas, vì những vụ đầu tư khôn ngoan của cha cậu và của chính cậu nữa làm cho cậu thành quý ông trẻ tuổi giàu có. Chỉ cần rằng con bé cũng rất sung túc. Nhưng... có lẽ điều này làm cậu thích thú."
      Nicholas nhận ra cuộn giấy mà Edward lấy ra khỏi áo khoác. Những lá thư. Những lá thư của gửi cho Bá tước vùng Penwich!

      "Làm thế quái nào ngài có những thứ này?" gặng hỏi đầy hoài nghi.

      "Chúng được chuyển đến cho ta mới gần đây, như vấn đề thực tế. Bá tước khét tiếng là bỏ những điều hứng thú với ông ta, và phần đất cậu muốn hứng thú với ông ấy."

      "Sao ngài?"

      "Bởi vì nó thuộc về ủy thác mà ta giữ. Nó là vùng đất tươi đẹp, với gần tá người mướn đất trả phí thường xuyên."

      "Nó là sản lớn và ngài biết vậy, gần như khai thác được đầy đủ tiềm năng của nó," Nicholas bắt bẻ.

      "Ta nghĩ cậu là gã say mê đất đai như thế," Edward nhận xét sắc sảo. "Dù sao chăng nữa, cậu trông nom Silverley."

      Cơ hàm Nicholas giật giật. Quỷ tha ma bắt! có cơ hội chống lại gã Thuyền trưởng Hawke kẻ thù cũ của khi có vũ khí gì trong tay còn nhiều hơn là chống lại những người nhà Malory này.

      "Tôi hiểu là tôi bao giờ đặt tay mình lên mảnh đất đó được nếu tôi kết hôn với cháu ngài?"

      "Cậu có thể diễn đạt nó tế nhị hơn, nhưng về bản chất, đúng vậy."

      "Từ chối , Montieth," Anthony xúi giục bằng giọng mềm mại. "Thay vì vậy hãy gặp ta sáng mai. Ta giết chú em. Ta nhắm bắn đường phía dưới trái tim, để tiếp theo chú em cướp cùng ngay giữa đêm được mọi người tin tưởng khi ấy rằng chú em đụng vào ấy."

      Nicholas muốn cười. Bây giờ mối đe dọa là thiến sao? Đây là quyền lựa chọn của ? hồ nghi rằng bà có thể sắp đặt việc cấm vận, như bà đe dọa. bị bà ghẻ lạnh, nghi ngờ gì, và là, quý bà già khó tính đó. là cái chết hoặc bị thương nặng nếu theo cách của Anthony. Đó là những lựa chọn.

      Hoặc có thể kết hôn với tạo vật đáng nhất từng trông thấy. chắc chắn có vùng đất mình muốn. Dì Ellie tán thành cuộc hôn nhân này. Bà và tất cả gia đình Malory tán thành nó.
      Nicholas nhắm mắt lại khoảnh khắc, vẻ như chìm sâu trong ý nghĩ. Rồi mở ra và đứng dậy.

      "Thưa các ngài," đều đều, "Đám cưới diễn ra khi nào?"

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 11
      "Thế là cậu tới đưa vợ chưa cưới đến Vườn Vauxhall đấy hả? Lại còn đến buổi hòa nhạc nựa chứ? Tớ chưa bao giờ nghĩ mình thấy cậu tham dự buổi hòa nhạc chết tiệt, chưa kể lúc ban ngày nữa chứ!"

      Derek Malory khoái trá vô cùng, và cái vẻ ghê tởm thuần khiết mặt Nicholas Eden hoàn hảo. Họ ở trong phòng khách nhà ngài Edward, chính nơi mà đêm trước đó diễn ra buổi họp mặt nhục nhã của , và Nicholas chỉ vừa mới tới.

      " ràng đây là cách duy nhất tớ có thể gặp ấy," Nicholas giải thích. "Đêm qua họ để tớ tới gần ấy tẹo nào."

      "Ừh tất nhiên là rồi. Nếu chẳng đúng mực chút nào. Con bé được ra lệnh phải ngủ mà."

      "Ý cậu là ấy cũng nhận lệnh của người khác cơ đấy?" Nicholas với vẻ ngạc nhiên đầy châm biếm. "Tớ cứ nghĩ mọi người đều theo đuôi ả kia."

      "Ồh tớ có thể là cậu bị bối rối về việc này đấy nhỉ. Tớ chẳng hiểu tại sao. Con bé là hàng hiệu, cậu biết đấy, viên ngọc quý nữa kìa. thể làm tốt hơn thế được."

      "Tớ vẫn thích được tự chọn vợ cho mình hơn, cậu hiểu mà, cũng như là luôn phản đối việc có nàng nào đó bị gán ghép cho mình."

      Derek cười toe. "Tớ cũng nghe cậu xém nổi khùng lên ấy. Tớ còn chả tin nổi chuyện này khi họ kể cho tớ kia mà, đặc biệt là chuyện cậu đầu hàng ấy. Tớ biết cậu khoái bị ra lệnh tới cỡ nào mà, khoái tẹo nào."

      "Đừng có lải nhải nữa Derek," Nicholas đề nghị. "Mà cậu làm cái gì ở đây thế hả?"

      "Tớ cùng mà, cậu biết à. em họ Clare và tớ cùng hai người. Lệnh của Chú Edward đấy. Cậu định cho là cậu ở riêng với con bé chứ? Chưa cưới là cấm có léng phéng tí nào đâu nghe ."

      Nicholas cau có. " có khác tí khỉ nào đâu cơ chứ? Ai cũng cho là tớ đè ấy ra rồi còn đâu."

      " ai tin điều đó đâu Nick, ít nhất ai trong gia đình cả."

      "Trừ ông chú Anthony của cậu ra chăng?"

      "Tớ biết chú ấy nghĩ gì," Derek điềm tĩnh hơn. "Nhưng tốt nhất cậu cứ coi chừng chú ấy. Họ đặc biệt thân nhau, cậu biết mà, chú ấy và vợ sắp cưới của cậu."

      " ấy là cháu cưng của ông ta à?"

      "Điều đó còn hơn thế nữa. Chú ấy trẻ hơn Melissa có mỗi ba tuổi, và họ luôn luôn cặp kè bên nhau. Khi ấy mất, chú Anthony mới có mười bảy tuổi. Thế nên con ấy gần như là thay thế toàn bộ vị trí của Melissa trong tình cảm của chú ấy. Tất cả các chú bác của tớ đều như vậy, kể cả cha tớ. Nhưng chú Anthony, người trẻ nhất, giống như trai của Regina hơn. Cậu tin nổi hồi chú ấy cãi lộn với cha tớ lúc chú ấy đủ tuổi trưởng thành và chuyển đến Luân Đôn đâu, chả là ông cả để chú ấy góp phần sống với con bé hàng năm như chú Edward ấy mà." Derek khúc khích cười. "Cuối cùng ông già cũng phải đầu hàng vì con bé cũng muốn thế, và ít có việc con bé muốn mà lại được thực đâu."

      Nicholas càu nhàu. Regina rồi bị nuông chiều tả nổi cho xem. "Sao tớ chưa bao giờ gặp ấy những lúc tới Haverston nhỉ?"

      "Con bé hoặc ở chỗ Chú Edward, hoặc là chỗ Chú Anthony lúc cậu tới đó. Họ chăm nom con bé cứ mỗi người bốn tháng trong năm kể từ lúc cậu bắt đầu tới đó thăm tớ." Derek cười phá lên. "Nhưng cậu gặp nó lần rồi mà, lần đầu tiên tớ đưa cậu về nhà ấy. Nó chính là con nhóc nghịch ngợm đổ nguyên bát bánh put đinh lên đùi cậu khi cậu trêu nó ấy."

      "Nhưng cậu gọi con nhóc đó là Reggie kia mà!" Nicholas gào lên.

      "Tất cả mọi người đều gọi Regina là Reggie, và giờ con bé lớn rồi đấy. Cậu nhớ ra nó chưa?"

      rền rĩ. "Làm sao tớ quên nó được? Nó từng thè lưỡi ra trêu tớ lúc tớ dọa đánh dập mông nó kia mà."

      "Ừhm, nó khoái cậu chút nào sau vụ đó. Nó cũng ở nhà lần nữa, nếu tớ nhầm, khi cậu tới chơi, nhưng nó tránh mặt cậu."

      " ấy lại bảo tớ rằng khi cậu kể với ấy về tới, ấy tớ." Nicholas khô khốc.

      "Ồh, hồi đó đúng là nó cậu đấy, tớ chắc chắn." Derek khúc khích cười. "Nhưng đó là trước khi nó gặp cậu kìa. Nó đặc biệt quý tớ, cậu biết mà, thế nên nó luôn hài lòng với bất kỳ ai làm bạn với tớ."

      "Chết tiệt . Giờ cậu kể tiếp cho tớ nghe rằng ấy từng là bạn chơi đùa với cậu chăng?"

      "Cậu phải ngạc nhiên thế ông bạn già ơi. Dù sao tớ mới có sáu tuổi khi con bé tới ở Haverston. Tớ thừa nhận là tớ từng dẫn nó vào con đường lầm lạc, khi chỉ có hai đứa bọn tớ thôi ấy. Tớ từng lôi nó theo mọi lúc mọi nơi mà. Tất nhiên ông già tớ lên cơn khi cuối cùng ông cũng nhận ra là con bé câu, săn thay vì khâu vá, lang thang trèo câu bên ngoài và xây nhà gỗ trong rừng thay vì ngồi nhà học nhạc. Cậu có biết là ổng lấy vợ chỉ để cho bọn tớ có người mẹ đúng nghĩa chăm sóc ? Ổng hi vọng bà vợ có ảnh hưởng tốt lên con bé. Dù vậy ổng cũng chọn nhầm người rồi. Tớ rất quí bà già, nhưng bả ốm hoài, cậu biết đấy. Bả tắm bùn trị liệu còn nhiều hơn là trông coi nhà cửa ở Haverston ấy chứ."

      "Cậu cố bảo là tớ chuẩn bị cưới nhóc tinh nghịch như con trai ấy hả?"

      "Lạy trời, đâu! Nhớ , con bé năm nào cũng đến ở với gia đình Chú Edward bốn tháng trong suốt mười ba năm qua, và chú ấy có tới ba con tầm tuổi nó. Khi nó ở đó với họ, nó hoàn toàn xuất sắc trong học hành, thiên thần đoan trang và gì gì nữa ấy. Tất nhiên chúng tớ vẫn quậy tưng khi nó về lại Haverston. Tớ thể nhớ nổi bọn tớ bị ông già tớ bắt quả tang bao nhiêu lần rồi nữa. Và nó bao giờ phải chịu phạt gì cả, chỉ có tớ thôi. Dù vậy khi nó tròn mười bốn tuổi, nó cũng mất vẻ ngỗ nghịch nhiều rồi. Nó thậm chí còn điều khiển gia nhân từ khi ấy nữa, vì mẹ tớ hiếm khi nào ở lại đó."

      "Vậy là ấy điều khiển gia nhân ở nhà, học hành ở nhà khác, và gì nữa, tớ muôn biết ấy còn học làm gì nữa ở ngôi nhà thứ ba?"

      Derek lại cười khúc khích khi nghe giọng châm biếm của . "Giờ đừng ăn thịt tớ nhé. ra, quãng thời gian nó ở với Chú Anthony như kỳ nghỉ vậy. Ổng làm mọi thứ để nó có thể tận hưởng niềm vui sống. Và dễ chú ấy cũng dạy nó làm sao cư xử với những thằng cha như tụi mình nữa." Rồi ta nghiêm túc trở lại, "Tất cả bọn họ đều mến con bé Nick à. Cậu thể tránh né điều đó dù có chuyện gì nữa."

      "Thế là tớ phải chịu đựng việc các ông bác ông cậu nhà vợ chọc ngoáy mình tới hết đời hả?" Nicholas lạnh lùng hỏi lại.

      "Tớ nghĩ là tới nỗi vậy đâu. Xét cho cùng, cậu ấy cho riêng mình ở Silverley mà."

      Ý nghĩ đó cũng đáng thú vị đấy, nhưng nó bao giờ thành thực đâu. Nicholas đầu hàng trước bắt nạt của đám chú bác này, nhưng ra hề có ý định cưới Regina Ashton. phải bằng cách nào đó khiến phá bỏ hôn ước này thôi. có thể có họ là con hoang, nhưng thể có người chồng cũng là con hoang như vậy được.

      Derek may mắn hơn Nicholas, vì hai mươi ba năm trong đời , đều biết mình là ai và để điều đó vướng chân mình. Nhưng Nicholas hề phát giác ra bí mật về mình cho tới năm mười tuổi. Và cho tới trước khi biết điều đó, người phụ nữ luôn nghĩ là mẹ của mình khiến cuộc đời khốn khổ, đơn giản vì tin rằng bà là mẹ của . chưa bao giờ hiểu nổi tại sao bà ta lại ghét đến thế, lại đối xử với thua cả đầy tớ, liên tục coi thường, nhiếc móc . Bà ta thậm chí chưa bao giờ giả vờ tỏ ra thích ngay cả khi có mặt cha . Điều đó quá sức chịu đựng của bất kỳ đứa trẻ nào.

      ngày khi tròn mười tuổi, ngây thơ gọi bà ta "mẹ ơi", việc hiếm khi làm, và bỗng dưng bà ta hét vào mặt , "Tao phải mẹ mày! Tao chán ngấy việc giả vờ làm mẹ mày lắm rồi. Mẹ mày chỉ là con điếm cố cướp vị trí của tao... con điếm thúi tha!"

      Cha cũng ở đó, người đàn ông tội nghiệp ấy. Ông hề biết rằng gì có thể khiến Nicholas vui hơn việc hiểu rằng Miriam phải mẹ . Chỉ có mãi sau mới nhận ra xã hội đối xử tàn tệ với những đứa con hoang như thế nào.

      Cha buộc phải kể cho hôm đó. Miriam bị sảy thai nhiều lần trong bốn năm đầu cuộc hôn nhân, và lời cảnh báo của vị bác sĩ rằng việc đó có thể luôn xảy ra khiến cuộc hôn nhân ấy xấu . Charles , nhưng Nicholas đoán ra rằng Miriam trở nên ghê tởm chiếc giường cưới của mình. Và Charles tìm thoải mái nơi khác.

      Charles giải thích cách khốn khổ rằng mẹ ruột của Nicholas là quý bà, người phụ nữ tốt bụng và dịu hiền ông lòng. Ông lợi dụng tình đó trong đêm say xỉn, lần duy nhất hai người tự cho phép mình tự do. Nicholas được hình thành đêm đó. có cách nào để người phụ nữ đó giữ lại đứa trẻ vì bà vẫn còn độc thân. Nhưng Charles muốn có đứa trẻ, muốn vô cùng. Miriam đồng ý với người phụ nữ đó cho tới khi đứa trẻ được sinh ra. Khi bà quay trở về, mọi người đều tin đứa bé trai ấy là con bà.

      Nicholas hiểu cay đắng của bà, nỗi thù hận của bà, dù điều đó giúp dễ dàng hơn trong việc chịu đừng điều đó. chịu đựng Miriam thêm mười hai năm nữa cho tới khi cha qua đời. Rồi rời quốc ở tuổi hai mươi hai, định bao giờ quay lại. Bà nội chưa bao giờ tha thứ cho về hai năm dài biến mất ấy, nhưng từng thích việc căng buồm những chiếc tàu của mình mặt biển khơi, trải qua hết cuộc phiêu lưu này đến cuộc phiêu lưu khác, thậm chí tham gia vài cuộc hải chiến. Cuối cùng trở về , nhưng bao giờ về lại nhà ở Silverley. thể sống với Miriam, với nỗi căm ghét của bà ta cũng như lời đe dọa liên tục cho mọi người biết về ra đời của mình.

      Cho tới hôm nay, ai biết chuyện trừ hai người bọn họ và những luật sư của cha , vì Charles tuyên bố lập làm người thừa kế hợp páhp. Và phải vì Nicholas thể chịu đựng khinh bỉ chế nhạo khi được phanh phui mà muốn giấu giếm, chuẩn bị tâm lý lâu rồi. Nhưng cha phải khổ cực vô cùng để giữ bí mật hòng giữ thanh danh gia đình trong sạch. muốn phá hủy thanh danh của cha mình chút nào.

      Tuy nhiên thể tin tưởng Miriam. Bà ta vẫn có thể ra . Vì thế, có quyền cưới gia đình nề nếp, người bị cả thế giới ruồng bỏ nếu Miriam chọn phản bội lại .

      , Regina Ashton dành cho . sẵn sàng bỏ ra bất cứ thứ gì để có được , thừa nhận điều đó. Nhưng cũng sẵn sàng làm bất cứ điều gì để khỏi phải cưới , để phải đánh liều khiến trải qua nỗi ô nhục dành sẵn cho nếu bị phanh phui. phải tìm cách nào đó để thoát ra khỏi tình trạng này mới được.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 12
      "Tôi rất tiếc bắt ngài chờ đợi, đức ngài."

      Nicholas quay qua nơi phát ra thanh đó. cơn choáng váng ngập tràn trong . quên mất thực mê hồn đến mức nào. ngập ngừng đứng nơi ngưỡng cửa, chút e ngại. chị họ Clare đằng sau . Cao với mái tóc vàng như hầu hết những người trong gia đình Malory, Clare khá xinh đẹp, nhưng mờ nhạt khi đứng kế bên vẻ đẹp kỳ lạ của Regina.

      lần nữa bị choáng khi cảm thấy cơ thể mình bị tác động bởi diện của Regina. Quỷ tha ma bắt. phải chấm dứt hôn ước của họ nhanh hoặc là đưa lên giường.

      vẫn đứng nguyên nơi ngưởng cửa, và , "Tới đây, tôi cắn em đâu, em ."

      Reggie đỏ mặt trước âu yếm đó. " chưa gặp chị họ Clare của tôi," ướm lời, tiến tới cách chậm chạp.

      mỉm cười chào hỏi, rồi với Regina, "Derek vừa mới giúp tôi nhớ lại về em. Em nên với tôi chúng ta gặp nhau trước đây."

      "Tôi nghĩ ngài còn nhớ," Regina thầm, hết sức bối rối.

      " nhớ việc đổ bánh pudding lên lòng tôi sao?" hỏi, đôi mắt rộng mở trong nỗi ngạc nhiên giả tạo.

      cười bất chấp bồn chồn của mình. "Tôi xin lỗi về điều đó. Ngài đáng bị như vậy."

      Trông thấy những tia lấp lánh trong đôi mắt xanh thẳm của đó, tự hỏi làm sao mình có thể làm tin rằng muốn trong khi rất muốn. làm thích thú theo mọi cách. Chỉ diện của thôi cũng đủ làm nóng lên. ngập tràn nỗi khao khát được hôn , để nếm vị ngọt ngào của đôi môi lần nữa, để cảm nhận nhịp đập nơi cổ . Quỷ bắt ấy , ấy quá ư khêu gợi.

      " thôi nào, các bé," Derek trêu chọc. "Đây là buổi chiều thú vị cho buổi hòa nhạc. Công bằng quá mất! Tôi phải tới buổi hòa nhạc – như người tháp tùng, mang giày ống." ra cửa, lúc lắc đầu cách hài hước.

      Nicholas muốn lời với Regina, nhưng chị họ Clare làm cho điều đó trở nên bất khả, ánh mắt phê phán của rời họ tới khắc. thở dài, hi vọng rằng Derek có thể sắp đặt điều gì giúp sau đó.

      Regina dường như trong tâm trạng vui vẻ khác thường trong suốt chuyến tới Vauxhall Gardens, luôn miệng năng trôi chảy những câu chuyện vô thưởng vô phạt với những người họ hàng của mình. Do kích động hay do vui vẻ? thích ngắm nhìn . Có hài lòng về cuộc hôn nhân? Tại sao lại bảo với người chú rằng muốn ? Tại sao là ?

      Reggie ngạc nhiên bởi thân thiện của Nicholas. Sau khi được thông báo việc từ chối lấy biết bao nhiêu lần trước khi rốt cuộc đành chịu thua, chờ đợi thái độ gay gắt, thậm chí là giận dữ. Vậy sao chấp nhận cách nồng nhiệt thế? Có thể là vì đất đai, phải nhỉ? cần hão huyền khi biết rằng phải lấy mảnh đất để gây ảnh hưởng với . Chú Tony bảo rằng ta bị mua chuộc. Nhưng Tony nhìn thấy cách Nicholas Eden nhìn lúc này. bị mua chuộc ư? Và tại sao chống cự quá dữ dội cuộc hôn nhân, rồi sau đó lại chịu thua?

      chắc chắn muốn ; cái cách đôi mắt biểu lộ nồng nàn cho biết điều đó. Thực tế, cách nhìn đáng xấu hổ, và thậm chí làm thế trước mặt các chị em họ của . trông thấy thái độ kích động của Clare và vẻ thú vị của Derek. Nhưng Nicholas dường như biết mình làm gì. Hoặc là cố tình làm thế, để làm bối rối? nhã nhặn của là giả bộ sao? Nỗi khao khát của với thể là giả được, khẳng định điều đó.

      Họ rời cỗ xe và thả bộ dọc theo con đường đầy hoa cỏ, tiếng nhạc ngày càng lớn hơn khi họ tới gần khu vực rộng rãi nơi dàn nhạc chơi. Nicholas nhìn Derek cách dữ dội cho tới khi chàng trai trẻ nhận được lời nhắn và nhanh chóng vượt lên cùng Clare mua bánh từ những người bán dạo qua lại xung quanh khán giả. Reggie cười khi Derek kéo người em họ bất chấp phản kháng của .

      Ngay lúc có thể, Nicholas lôi khỏi con đường mòn và tới đằng sau thân cây lớn. Họ chỉ có mình. Họ bị che chắn bởi đám đông người phía trước, nhưng ai trong số đó tới gần cạnh đường. Nơi ấy đủ kín đáo cho vài lời riêng tư.

      có cơ hội của mình. bị đẩy dựa vào thân cây, cánh tay ôm lấy hai bên thân , thính giả bị giam cầm, bị ép buộc nghe mọi lời . nhìn lên đầy mong đợi, và nghĩ, Ghét tôi , . Hãy khinh miệt tôi. Đừng kết hôn với tôi. Đó là tất cả những gì muốn , nhưng chìm nghỉm trong đôi mắt .

      Thậm chí nhận ra điều mình làm, cúi đầu và đặt môi mình lên môi , cảm nhận mềm mại như cánh hoa, ngọt ngào khi môi mở ra. Ngọn lửa cháy bừng trong , và dựa mình lên , ép vào giữa và cái cây. Dù vậy vẫn chưa đủ gần. cần gần hơn nữa...

      "Đức ngài Montieth, làm ơn," cố , thở hổn hển. "Chúng ta có thể bị trông thấy."

      nghiêng ra chút, chỉ vừa đủ để có thể nhìn thấy khuôn mặt .

      "Đừng quá nghiêm trọng thế, em . Em có quyền gọi bằng tên thánh, em nghĩ vậy sao?"

      Có phải nghe được nỗi đau khổ trong giọng ? " ... tại sao đồng ý kết hôn với em?"

      "Tại sao em muốn ?" ngắt lời.

      "Dường như đó là giải pháp duy nhất."

      "Em có thể cứ trơ ra."

      "Trơ với nó -? Vì sao em nên làm thế? Em cảnh báo chuyện gì xảy ra nếu chúng ta bị tìm thấy."

      "Em đùa cợt!" nhắc nhở cách khắc nghiệt.

      "À, phải, bởi vì em nghĩ rằng chúng ta bị tìm ra. Ôi, em muốn tranh cãi. Chuyện gì xảy ra qua rồi."

      " hẳn," rít qua kẽ răng. "Em có thể phá bỏ hôn ước."

      "Sao em lại muốn làm thế?"

      "Bởi em lấy , Regina," với giọng điệu nhàng, gần như là đe dọa. "Em muốn." Rồi cười âu yếm, đôi mắt mơn trớn khuôn mặt . "Thay vì vậy em muốn là người tình của , vì em điên cuồng."

      "Trong thời gian ngắn, đức ngài của tôi?" hỏi cộc lốc.

      "Đúng vậy."

      "Và sau đó chúng ta đường ai nấy ?"

      "Đúng thế."

      "Điều đó chắc chắn được."

      " có em, em biết mà," cảnh báo .

      "Vâng, sau khi chúng ta kết hôn."

      "Chúng ta kết hôn, em . Em suy nghĩ khôn ngoan trước ngày cưới lâu đấy. Nhưng có em bằng bất cứ cách nào. Em biết chúng ta thể tránh được chứ?"

      "Có vẻ ngài nghĩ thế."

      cười. duyên dáng làm sao. Tiếng cười của đông lại khi nghe giọng trầm lắng sau lưng mình.

      "Ta rất lấy làm tiếc cắt ngang, Montieth, bởi vì xuất hiên của cậu cần phải được ngắt ngang."

      Nicholas cứng người. Reggie đứng thẳng để nhìn qua vai Nicholas và thấy chú Tony của cùng tiểu thư nắm chặt tay chú ấy. Ồ, ! phải ta chứ! Nicholas điên tiết lên vì chắc chắn cho rằng Tony đưa Selena Eddington tới đây với ý định nào đó.

      "Chú cũng tới Vauxhall hả Tony?" cố gắng làm như khó tin. "Cháu tin được."

      "Miễn cho chú trò đùa cợt của cháu , mèo con. Chú nghe những ca ngợi về dàn nhạc đặc biệt này."

      nghẹn thở khi Nicholas nhìn chằm chằm lên nhân tình của mình, người trông có vẻ lúng túng và giận dữ. Reggie hầu như cảm thấy có lỗi với ấy, nhưng niềm thương cảm hoàn toàn bộc lộ ra ngoài. Dù sao chăng nữa, Selena ngần ngừ gì khi ném tên của Reggie cho những kẻ buông lời gièm pha.

      "Chúng ta lại gặp nhau, quý bà Eddington," Reggie với điệu ngọt ngào giả tạo. "Bây giờ tôi có thể cảm ơn vì mượn cỗ xe của vào đêm khác."

      Anthony phát ra thanh tán thưởng và Nicholas cười với vẻ khó chịu. "Tôi cũng phải cảm ơn , Selena. Lý do là, tôi gặp được dâu tương lai của mình nếu nhờ có ."

      Vô số biểu cảm xúc lên gương mặt quý bà Eddington – có cái nào là hài lòng cả. tự gọi mình hàng ngàn kiểu là đồ ngốc. Khi biết chuyện xảy ra, quá sức vui sướng vì Nicholas có ý bắt cóc , điều mà kể cho những người bạn rằng người tình của lãng mạn như thế nào... và chỉ may là tóm nhầm người. khoe khoang đó là thảm họa cho bản thân .

      Anthony cách chắc chắn, "Cháu tiếp chứ? Có lẽ ta nên bắt đầu kèm với cháu. Ta cần phải chuyện với cháu thích lang thang của ta. Derek nên hiểu biết hơn khi để hai người lại mình. đính hôn có nghĩa là cự xử bậy bạ. Nhớ đấy."
      Rồi rời , thầm điều gì đó vào tai Quý bà Eddington khi dẫn , còn có vẻ đính hôn với ta hơn. Miệng Nicholas cứng lại khi nhìn họ. "Ông chú em tin rằng với ta về hôn ước của chính mình? làm thế, với hài lòng sâu sắc. Nếu ta và khoe khoang tự phụ kiểm soát được – "

      " lấy em," Reggie kết thúc nhàng.

      Cơn giận dữ bốc hơi khỏi . Nét mặt trở nên khó hiểu đến phát bực. "Và em là người tình của thay vì là vợ. sắp xếp hoàn hảo."

      " phải với em."

      "Em em thua hả, em ?"

      ", em chắc, chắc về tất cả," trả lời thẳng thắn. Có nỗi buồn trong thừa nhận đó, và hối hận ngay lập tức.

      " xin lỗi, em ," dịu dàng. " nên làm phiền em. Đơn giản nên rằng muốn lấy em."

      nhìn chăm chăm chút nao núng. "Tôi nên biết ơn chân của ngài sao?"

      "Thổi phồng rồi! Đừng coi nó như lời lăng mạ. Nó đáng là gì với em!"

      "Nó là mọi thứ với tôi, đức ngài," Reggie cách giận dữ. "Ngài kết nối tên tôi với tên ngài bất kể ngài cố ý hay . Ngài làm điều đó, phải tôi. Cũng như vậy, ngài đồng ý kết hôn với tôi. Ngài bị ép buộc, phải, nhưng nếu ngài định tôn trọng chấp thuận đó, vậy ngài đừng nên xuất nơi công cộng cùng tôi ngày hôm nay. diện của chúng ta ở bên ngoài trói buộc tôi vào ngài như khẳng định. Tôi e rằng bây giờ tôi mắc kẹt với ngài, bất kể tôi có thích hay . Và tôi bắt đầu thích chút nào." cho cơ hội để lại, quay đầu và bỏ .

      Nicholas di chuyển. cảm thấy hài lòng cách lạ lùng khi bị mắc kẹt vào , và rồi nỗi đau lạ lùng khi thích nó. được quan tâm những cảm nhận như thế về . Họ mắc kẹt với nhau, và phải đọa đày mình hơn nữa để có thể nhớ điều đó.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 13
      "BÁC JASON!"

      Reggie nhào vào vòng tay rộng mở của bác mình, mừng điên lên khi gặp lại ông. Jason Malory, Hầu tước Haverston thứ ba, là người đàn ông cao to, cũng như tất cả các chú bác khác của cũng vậy. thích điều đó.

      "Bác rất nhớ cháu, của bác. Haverston chẳng còn là chính nó khi cháu khỏi."

      "Lần nào cháu về bác cũng thế." mỉm cười sung sướng nhìn ông. " ra cháu muốn về nhà lúc trước khi mọi chuyện này xảy ra. Cháu vẫn muốn thế." nhìn quanh phòng khách và thấy Bác Edward cùng Cậu Tony.

      "Rồi để cho chú rể của cháu thong dong ở Luân Đôn hở?"

      "Thế nào cháu cũng vẫn nghĩ ta chẳng thấy phiền đâu." trả lời nhàng.

      Ông dẫn đến chiếc ghế sofa màu kem nơi Anthony ngồi. Edward đứng cạnh lò sưởi như thói quen thường lệ. Họ dường như cuộc trò chuyện gia đình trước khi tới. Chắc hẳn chủ đề của nó là cái mà biết là cái gì đấy. Thậm chí chẳng ai thèm báo cho biết là Bác Jason đến nữa mà.

      "Bác lo là bác có thời gian chuyện với cháu trước khi cháu phải rời khỏi đây," Jason mở đầu. "Bác mừng là cháu xuống dưới này sớm."

      Reggie nhún vai. "Ừhm, hôm qua cháu để Nicholas phải chờ khi ấy đưa cháu đến Vauxhall, và cháu muốn lặp lại chuyện đó nữa."

      Jason lại ngồi xuống, trông đầy nghiêm trang. "Bác thể là bác thích việc này được sắp đặt xong xuôi trước khi bác thậm chí còn chưa tới đây. Các cậu em của bác dành lấy trách nhiệm hơi bị nhiều đấy."

      " biết là bọn em có cách nào khác đâu Jason," Edward tự bào chữa.

      "Chờ thêm vài ngày có khác gì đâu nào?" Jason quay người lại.

      "Bác định là bác rút lại lời đồng ý của bác lúc này, khi mà cuộc đính hôn được quyết định đấy chứ?" Reggie kêu lên.

      Anthony khúc khích cười. "Em bảo rồi mà Jason. Con bé trao trọn trái tim cho cái thằng bé ăn chơi trác táng đó rồi, và chả làm gì để thay đổi được điều đó đâu."

      " vậy ư Reggie?"

      từng như vậy, nhưng... giờ đây còn dám chắc như thế nữa, sau những gì xảy ra ngày hôm qua. biết Nicholas vẫn muốn . thể rất điều đó. Và cũng muốn . Tại sao phải giả vờ khác chứ? Nhưng còn hôn nhân ...?

      "Cháu quả rất thích ta, Bác Jason à, nhưng... cháu e là ta muốn cưới cháu."

      Đấy, được điều đó ra rồi. Nhưng tại sao điều đó lại khiến phiền muộn thế này?

      "Bác được nghe là cậu ta từ chối kịch liệt trước khi đồng ý," Jason nhàng. "Chỉ là bác cũng chờ đợi điều đó rồi. Chẳng có cậu trai trẻ nào khoái bị ép buộc làm việc gì cả."

      Đôi mắt lại tràn ngập niềm hi vọng. Có thể nào đó là nguyên do duy nhất nhỉ?"

      "Cháu quên mất là bác có biết ta," , "biết hơn những người khác trong chúng ta."

      "Phải, và ta luôn thích cậu ta, cậu ta có nhiều điều khác hơn là những gì cậu ta muốn thế gian chứng kiến."

      "Tha cho tụi em ông ," Anthony châm biếm.

      "Cậu ta trở thành người chồng tốt của con bé đấy Tony, dù em có nghĩ thế nào chăng nữa."

      "Bác có nghĩ thế hở Bác Jason?" Reggie hỏi lại, hi vọng dâng lên trong lòng.

      "Quả là bác nghĩ thế." Ông chắc chắn.

      "Nghĩa là bác đồng ý việc cháu cưới ta chứ?"

      "Bác vẫn thích thấy cháu lấy chồng trong các tình huống bình thường hơn, nhưng vì câu chuyện may này rơi xuống đầu chúng ta, bác thể rằng bác vui khi người đó là Nicholas Eden được."

      Reggie cười toe sung sướng, nhưng trước khi kịp tiếp điều gì, các chị họ của ùa vào phòng. Họ cùng đến buổi dạ hội lớn ở nhà Hamilton, Amy cùng và Nicholas, những người khác cùng Marshall chiếc xe bốn chỗ mới của ta. Và trong vô số lời chào mừng vui vẻ của họ tới Bác Jason, Nicholas cũng tới, đứng ở cửa lặng yên bị chú ý tới. Nỗi sợ hãi ùa vào trong khi nhìn cả đại gia đình này. phải cưới cả bầu đoàn to lớn này sao? Lạy Chúa cứu vớt .

      Là Reggie tiến về phía đầu tiên. mỉm cười nhìn xuống , lần này quyết tâm siết chặt dây cương với những cảm xúc của mình. lộng lẫy với chiếc váy ban ngày màu kem làm tôn lên nước da trong mờ của mình. Kiểu áo này hơi bất thường, trong khi phần lớn phụ nữ Luân Đôn thích để lộ càng nhiều ngực càng tốt, lại quyết định che nó với lớp vải sa gài thêm vào, che toàn bộ phần ngực và cổ , và kết thúc bằng dải ren dầy cộp vòng quanh cổ. thấy thú vị. Có lẽ lần trước đúng là để lại dấu ấn của mình nơi đó, và đây là cách thức thông minh dùng để che dấu nó. tự hỏi biết có đúng vậy hay .

      "Nicholas?" hỏi, tò mò muốn biết nghĩ gì.

      "Vậy là em quyết định từ bỏ cách gọi trang trọng rồi đấy hử?" khẽ . " cứ sợ là hôm nay em còn thèm với câu nào cơ đấy."

      "Mình lại cãi nhau nữa chăng?" trông đầy chán nản.

      "Bỏ ý nghĩ đó em ."

      đỏ mặt nhanh chóng. Sao ta cứ nhất quyết gọi thế nhỉ? Điều đó chẳng đứng đắn chút nào và ta biết điều đó. Nhưng thế mới là Nicholas ( )

      Ngài Hầu tước chào đón Nicholas đầy ấm áp và hề đả động tới vụ việc dẫn đến cuộc đính hôn này. Chuyến đến căn nhà đồng quê của gia đình Hamilton vài dặm ngòai Luân Đôn cũng diễn ra đầy suôn sẻ. Amy trẻ tuổi lấp đầy mỗi khoảng trống bằng những mẩu đối thoại đầy hào hứng vì thường được phép đến các buổi tiệc đêm muộn.

      Chỉ còn lại vấn để chờ xem cặp đôi vừa đính hôn nhận được phản ứng thế nào ở nhà Hamilton khi việc Nicholas đính hôn với Regina hoàn toàn chiếm trọn chủ đề của các cuộc gặp chính thức của họ, trong các cối xay tin đồn. nhận ra điều đó và tối hôm trước ở bữa tiệc tối khác.

      Buổi dạ tiệc nhà Hamilton phải là lớn lắm. CHỈ CÓ khoảng trăm người có mặt trong ngôi nhà đồng quê rộng lớn, thế nên có cả đống gian để lại. Khách khứa tự phục vụ từ những khay đồ ăn những chiếc bàn dài, khiêu vũ trong phòng khách được dọn dẹp để làm việc đó, hay tụ tập thành từng nhóm trò chuyện. Vài người trong số đó nhìn chằm chằm vào cảnh Nicholas và Regina cùng nhau, nhưng phần lớn thích ngồi lê đôi mách về cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy hấp dẫn của họ hơn.

      Ngay từ đầu họ được chỉ định kết hôn với nhau rồi, bọn họ bàn nhau thế. ta chỉ tìm vui với nàng Selena khi chờ Regina trở lại Luân Đôn thôi. Họ từng gặp nhau ở Lục địa mà, bà biết đấy. đâu các vị thân mến, họ gặp nhau ở Haverston kìa. ta và con trai ngài Hầu tước chơi thân với nhau mấy năm nay rồi, bà biết sao?

      "Em có nghe thấy họ em ?" Nicholas hỏi khi nhảy với bản van xơ đầu tiên. "Họ bảo chúng ta được đính ước từ khi em còn quấn tã ấy."

      Reggie nghe thấy vài điều bàn tán vớ vẩn từ đám chị họ của mình. "Đừng bao giờ thế nhé." rúc rích cười. "Những chàng trai trẻ đẹp khác của em khốn khổ nghĩ họ thực tế chưa bao giờ có cơ hội cả."

      "Những chàng trẻ đẹp khác là sao?"

      "Hàng tá và hàng tá người xin kết hôn với em ấy." Vài ly sâm panh khiến máu tinh quái của nổi lên.

      " hi vọng là em quá lời đấy Regina."

      "Em cũng ước là mình quá lời." thở dài, hoàn toàn hay biết về thay đổi trong tâm trạng (à vâng, có người gờ en ghen ạ ) "Việc đó chán ngắt, biết , việc phải chọn giữa hàng đống người ấy. Em khá sẵn sàng đầu hàng rồi... và lại xuất ."

      " may mắn ghê nhỉ." Nicholas giận điên người. hề nghĩ ra là ghen (ngố dễ sợ!!). câu nào, lái cả hai về phía bên rìa phòng khiêu vũ, rồi thình lình vứt lại đó với Marshall và Amy, cúi chào gọn hơ trước khi rời khỏi đó. Quay lưng lại phía , tiến về phòng chơi bài, nơi có thể kiếm thứ gì đó mạnh hơn là sâm panh. (Cho chít, ai bảo kiêu )

      Reggie sững người, hoàn toàn bối rối. Trêu chọc về những lời đồn mới mẻ, mỉm cười với đầy dịu dàng, sưởi ấm với đôi mắt màu mật ong quyến rũ, và rồi đột nhiên trở nên giận dữ chả có nguyên do gì cả. ta bị làm sao ấy nhỉ? (Ghen chứ sao, he he!)

      Reggie mỉm cười, quyết đinh để ta làm buồn khổ nữa. được mời khiêu vũ hết lần này tới lần khác, và tiếp chuyện lại những chàng trai trẻ từng vây quanh mùa hội trước. Basil Elliot và George Fowler, hai người ái mộ dai dẳng của , giờ thổ lộ đầy bi kịch rằng cuộc sống của họ chấm dứt cùng may mắn của vị tử tước trẻ tuổi. Cả hai chàng đều thề rằng họ mãi . Reggie thấy thú vị và được chiều chuộng, vì George và Basil đều rất nổi tiếng. quan tâm của họ giúp khuây khỏa về thô lỗ của Nicholas.

      Lại hai tiếng nữa trôi quá trước khi Quý ngài Montieth nhận ra sai lầm và quyết định quay lại chỗ Reggie lần nữa. trông thấy nhưng có thấy . Hết lần này lần khác đứng ở cửa phòng chơi bài và nhìn cười vui vẻ với bạn nhảy của mình, hoặc được những chàng công tử đẹp trai vây quanh. Cảnh tượng đó mỗi lần lại khiến quay vào phòng lấy thêm ly rượu nữa. Rốt cục bắt đầu xỉn cách dễ chịu khi tới chỗ .

      "Em nhảy với chứ em ?"

      "Lần này liệu chúng ta có hoàn thành điệu nhảy thế?" hỏi lại.

      trả lời. cũng thèm chờ đồng ý nhảy mà choàng tay qua eo kéo vào điệu nhảy luôn. Lại bản van xơ khác, và lần này ôm hơi bị quá chặt.

      "Tối nay với em là muốn em chưa nhỉ?" đột ngột hỏi .

      cảm nhận có điều gì khác ở lúc này, nhưng mãi tới khi cúi xuống gần mới ngửi thấy mùi rượu brandy. Dù vậy lo lắng lắm. ai có thể di chuyển quanh sàn nhảy cách duyên dáng đến thế khi say cả.

      "Em ước là kiểu đó, Nicholas ạ."

      " 'Nicholas'", lặp lại. "Em tuyệt khi gọi bằng tên như thế em . Xét cho cùng, phần lớn mọi người đều nghĩ chúng ta là tình nhân, nên hơi kỳ cục nếu em vẫn gọi là Quý ngài Montieth."

      "Nếu muốn em gọi..."

      " thế đâu nào?" ngắt lời . "Nhưng giá em gọi là ' ' thậm chí nghe còn hay hơn là chỉ 'Nicholas'. chắc là em có mới muốn kết hôn với . Và muốn cưới em. Nhưng vẫn muốn em, em . Đừng nghi ngờ điều đó."

      "Nicholas."

      "Có vẻ đó là tất cả những gì có thể nghĩ đến." tiếp. " bị cho là có tội, vậy mà còn chưa được phép tận hưởng tội lỗi của mình. Hơi thiếu công bằng, em thấy sao?"

      "Nicholas..."

      " chứ," chỉnh lại rồi đổi đề tài ngay lập tức.

      " thăm khu vườn tuyệt đẹp của gia đình Hamilton ." Trước khi có thể phản đối, dẫn ra khỏi phòng khiêu vũ và khỏi ngôi nhà.

      Khu vườn được thiết kế tuyệt đẹp với những bụi cây uốn vòng điểm xuyết cây cối, ao hồ nhân tạo, vườn hoa , vườn cây cảnh được tạo hình, và thậm chí vọng lâu được đám cây nho trổ hoa bao phủ nhiều đến mức người ta trông tưởng đó là cây cổ thụ.

      Dù vậy họ dừng lại ngắm cảnh. Trong chớp mắt Reggie thấy mình ở bên trong vọng lâu, được vòng tay của Nicholas ôm chặt và được hôn cách say đắm đến nỗi gần như ngất .

      Ánh trăng thẽ thọt qua những dây leo phủ đầy nóc, tắm họ trong làn ánh sáng bạc dịu dàng. Những băng ghế lót đệm ôm lấy những bức tường thấp phủ lưới mắt cáo. Sàn vọng lâu bằng gỗ, bằng phẳng và tao nhã. Đây đó giữa những băng ghế là những chậu cây với lá rung lên xào xạc trong gian đêm ấm áp.

      Tận sâu trong lòng Reggie biết Nicholas hài lòng với việc chỉ hôn thôi đâu, phải lần này. , người ngăn lại. Nhưng thanh trong lòng tự hỏi tại sao lại muốn ngăn .

      là chồng phải nào? Vậy tại sao lại phải từ chối điều gì... Nhất là khi hề muốn từ chối điều gì hết? Và biết đâu thái độ của với cuộc hôn nhân thay đổi nếu họ...? Ừhm, biết đâu...

      Tâm trí hoạt động hoàn hảo để có được điều nó muốn. Và cơ thể phản ứng dễ đoán trước những cảm giác tuyệt vời này, đòi hỏi nhiều hơn nữa. Tâm trí và cơ thể cùng đồng loạt phản bội Regina, và nhanh chóng chẳng còn tí tranh đấu nào trong nữa. vòng tay qua người Nicholas, đầu hàng vô điều kiện.

      đưa đến băng ghế ngồi xuống, và đặt lên lòng mình. "Em phải hối tiếc đâu em ." thầm và rồi đôi môi lại chiếm lấy môi lần nữa.

      Hối tiếc ư? Làm sao có thể khi hứng khởi và hạnh phúc nhường này?

      đỡ lưng bằng cánh tay khi bàn tay bên kia di chuyển nhàng dọc chiếc cổ thanh tú, rồi xuống thấp hơn, khiến thở gấp khi nó lướt qua khuôn ngực. Bàn tay tiếp, qua chiếc eo , xuống dưới đùi . cảm nhận cách ngập ngừng, như thể còn chưa hoàn toàn dám tin cho phép . Nhưng khi bàn tay bắt đầu lướt đúng đoạn đường đó theo hướng ngược lại, trở nên mạnh bạo hơn, sở hữu hơn.

      Qua lần vải lụa mỏng của chiếc áo váy, làn da bắt đầu nóng rẫy lên. Chiếc váy giờ đây trở thành vật cản đáng ghét. cũng nghĩ như vậy. Chiếc khuy cổ áo đuợc tháo tung ra trước, rồi đến chiếc ca ra vát giữ chiếc váy phía khuôn ngực. Chỉ chốc sau họ đứng lên để cởi bỏ chúng hoàn toàn.

      Nicholas hổn hển trước cảnh tượng Regina trong bộ đồ lót lụa ôm khít vuốt ve những đường cong dịu dàng của . nhìn thẳng vào , chút ngượng ngùng, và càng khiến ngọn lửa trong bùng lên nóng bỏng. Đôi mắt đen nhánh trong làn ánh sáng mờ ảo, bộ ngực trẻ trong lấp ló sau lần áo ren. là tạo vật đẹp nhất mà từng gặp.

      Vết bầm dưới cổ họng khiến chú ý và mỉm cười. "Vậy là có để lại dấu của mình lên em. đoán là nên xin lỗi phải ?"

      " có thể xin lỗi nếu biết khó khăn thế nào em mới che dấu nó được. để lại thêm dấu nào như thế nữa chứ?"

      " hứa trước được," thầm, giọng khàn đục.

      Rồi nhìn chăm chú. "Em sợ hãi đấy chứ em ?"

      "... Ít ra em nghĩ thế."

      "Vậy hãy để được nhìn thấy em hoàn toàn nào." thuyết phục nhàng. để đến với lần nữa, và bắt đầu cởi bỏ phần vải vóc còn lại người cho tới khi hoàn toàn nguyên sơ. Đôi mắt khám phá đầy chậm rãi, khát khao, và rồi kéo gần lại để khép môi mình bầu ngực. Lưỡi , răng , môi cùng hòa vào nhau lúc khiến hổn hển, kêu lên hết lần này đến lần khác. choàng tay qua đầu ôm chặt vào lòng hơn. Đầu ngả ra sau khi bắt đầu hôn xuống bụng. Chúa ơi, thể chịu được nữa rồi.

      " cũng nên... Nicholas... quần áo , Nicholas," cuối cùng cũng thốt ra được.

      Trong vài giây nửa thân trần trụi, và mắt Reggie mở to, ngỡ ngàng với những gì mà bình thường áo che kín. biết ngực hẳn phải rộng lớn, nhưng giờ với nó dường như quá đỗi khổng lồ. Da hầu như đều rám nắng đậm, và lớp lông ngực có màu nâu vàng óng ả.

      lướt những ngón tay mình dọc lớp cơ bắp tay . va chạm này khiến rên lên đầy hứng khởi.

      "Và cả phần còn lại nữa," cầu nhàng, muốn nhìn thấy nguyên sơ như nhìn thấy .

      quay lại ngồi xuống băng ghế ngắm trút bỏ nốt lớp quần áo người. hề cảm thấy kỳ cục lạ lùng chút nào, dù bản thân mình trần trụi. chỉ dán ánh nhìn khát khao vào , người đàn ông trong vinh quang của mình.

      Khi cuối cùng cũng đứng trước trong bộ dạng của Adam, đến gần và khẽ chạm vào , đầu tiên là bờ hông hẹp, rồi đến bắp đùi dài và dầy. chụp lấy tay ngăn lại.

      "Đừng em ," Giọng khàn vì nhục cảm. " sắp bùng nổ rồi đấy, vậy mà vẫn phải tiếp tục nhàng."

      Rồi nhìn thấy cái sắp bùng nổ của . thể tin nổi. Tuyệt đẹp. Phi thường.

      chậm rãi ngước mắt lên nhìn . "Làm sao em học cách làm hài lòng nếu em được chạm vào ?"

      ôm khuôn mặt trong tay mình. "Lúc khác em ạ. Lần này rất hài lòng khi làm em sung sướng. Nhưng phải làm em đau trước."

      "Em biết," khẽ ngượng ngùng. "Bác Charlotte có với em."

      "Nhưng nếu em tin tưởng ở , Regina, chỉ cần em thư giãn và tin tưởng ở , chuẩn bị cho em. chỉ đau chút thôi, và hứa sau đó em hoàn toàn tận hưởng những gì xảy đến."

      "Em tận hưởng lúc vừa xong còn gì." mỉm cười với .

      "Ôi em dấu, cũng vậy."

      lại hôn , lưỡi tách môi để thâm nhập sâu vào trong. rất gần bờ vực mất tự chủ. nóng lòng của thiêu rụi , bắt phải đấu tranh để giữ thời gian quý giá. vuốt ve bụng rồi luồn tay xuống thấp hơn giữa cặp đùi tách ra.

      rên khẽ khi chạm vào vùng ấm nóng ẩm ướt của mình. Và rồi run lên kinh ngạc khi thúc ngón tay vào sâu trong . Lưng ưỡn cong, và ngực áp mạnh vào ngực . dứt môi ra khỏi môi .

      "Em... được chuẩn bị đủ rồi Nicholas, em thề đấy."

      "Từ từ nào em ." ngăn lại.

      "Xin , Nicholas," hổn hển.

      Và điều đó khiến hoàn toàn mất tự chủ. liếc mắt xuống băng ghế hẹp đầy giận dữ. thể lấy cái quý giá nhất đời sàn gỗ, nhưng... chết tiệt , đáng ra bao giờ được mang đến đây, nhất là cho lần đầu tiên của .

      "Nicholas..." cầu khẩn đầy khát khao.

      chỉnh lại vị trí rồi đưa vào nhàng nhất có thể. nghe thấy hổn hển khi ấm áp của vây bọc quanh . cố nhướng về phía trước cho tới khi rào chắn trong chạm vào . Áp lực ở đó ngăn lại, nhưng trong tư thế của họ, thể đưa vào đủ nhanh để hạn chế đau đớn nhất có thể.

      còn cách nào khác. khép miệng mình môi để uống toàn bộ những tiếng kêu đau đớn, và rồi báo trước, nâng lên và kéo xuống mạnh vào mình. ôm như thế, lặng lẽ.

      Chỉ chốc sau là những móng tay còn bấu vào vai nữa, và lại thở dài đầy sung sướng, thư giãn bên .

      "Ôi Nicholas?"

      Tên chưa bao giờ nghe ngọt ngào hơn thế. mỉm cười nhõm và đáp lời cần thốt ra lời: nhấc mông lên rồi để trượt nhàng lên , chậm rãi.

      nhanh chóng tăng cường độ đó, tay níu chặt lấy . Cả ngàn ngọn lửa thiêu đốt , hòa vào nhau thành đám đuốc nhanh chóng thể kìm giữ được nữa. Nó tràn qua cơ thể, nhấn chìm trong ngọn lửa ngọt ngào mê đắm nhất.

      Nicholas thể nhớ bao giờ cảm thấy thỏa mãn và dịu đến thế sau khi làm tình. chỉ muốn ôm Regina mãi mãi, bao giờ buông tay.

      "Như vừa rồi... có bình thường ?" mơ màng hỏi.

      bật cười. "Sau tất cả những gì chúng ta vừa trải qua, em còn muốn bình thường sao?"

      ", em nghĩ là ." ngửng đầu khỏi ngực thở dài. "Và em nghĩ chúng ta nên quay lại ngôi nhà hơn."

      "Ôi chết tiệt," gầm gừ. " cũng nghĩ vậy."

      nhìn đăm đắm, tình trông chờ làm sáng bừng khuôn mặt xinh đẹp. "Nicholas?"

      "Sao hở em ?"

      " có nghĩ là họ đoán ra ?" ra chẳng quan tâm nếu họ có đoán ra, nhưng tin là nên hỏi.

      Nicholas toét miệng cười. " ai dám đoán là chúng ta vừa làm tình ngoài sân vườn đâu. Và nó chưa kết thúc, em ạ."

      Giữa những việc mặc lại quần áo, trêu chọc nhau, và hôn trộm nhau, phải mất đến hai mươi phút sau họ mới con đường mòn vòng qua chiếc hồ dẫn vào nhà. Cánh tay Nicholas vòng qua vai , ôm lại gần, và Amy chạy đâm sầm vào họ từ sau bức tường dây leo khác.

      "Ôi Reggie, em mừng là gặp chị." gọi đầy hụt hơi.

      "Mọi người tìm chị à?" Reggie hỏi lại, chuẩn bị tinh thần cho vụ tra hỏi .

      "Tìm chị ư? Em có biết đâu. Em vừa ở ngoài này, ờ, dạo, chị thấy đấy, và em nhận ra bao lâu..." Amy bắt đầu ho sù sụ giả vờ cách tồi tệ, khi đám dây leo sau lưng bắt đầu rung rung. " Marshall giận lắm đấy." tiếp. "Chị phiền chứ nếu em với ấy là em cùng chị?"

      Reggie cố gắng lắm để khỏi phì cười. "Tất nhiên là phiền, nếu em hứa để cho... ừhm... thời gian... trôi vèo lần nữa. Nicholas thấy sao?"

      " cũng ," đồng ý nhanh chóng. " biết người ta mất ý niệm về thời gian dễ dàng thế nào mà."

      Tất cả ba người cùng cố gắng giữ cho mặt nghiêm túc khi họ nhanh chóng về phía ngôi nhà.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 14
      Bữa tiệc đính hôn, do Edward và Charlotte Malory tổ chức, là thành công tuyệt đối. Toàn bộ gia đình và tất cả những người bạn thân đều có mặt. Thậm chí bà vợ của Jason cũng bị thuyết phục rời khỏi thời gian nghỉ dưỡng ở Bath để có mặt ở kiện đó. Bà Nicholas và dì Eleanor vô cùng đắc chí, và Reggie có cảm tưởng rằng họ hết sức thất vọng về tình trạng hôn nhân trước đây của Nicholas. Mẹ , người chưa bao giờ nhắc tới, ràng là vắng mặt.
      Nicholas cư xử tuyệt hết mức, và mọi thứ đều tốt đẹp. Bữa tiệc được chuẩn bị trong vong hai tuần, với quan tâm tỉ mỉ đến từng chi tiết, và mọi nỗ lực cao nhất.

      Nhưng chao ôi, êm ả đó chẳng kéo dài lâu. Hai tháng sau bữa tiệc, Regina Malory rơi vào tận cùng của nỗi thất vọng. quá rằng từ từ chạm tới cấp độ của khổ sở.
      Và nó phải là tất cả.

      tin nó xảy ra, tin sau khi làm tình với . quá đinh ninh rằng vui vẻ kết hôn với sau tối hôm đó. hết sức tuyệt vời, kiên nhẫn và dịu dàng ngờ với tối đó. Đúng là uống quá nhiều, nhưng chả lẽ đủ để quên buổi tối ấy?

      Ô, họ vẫn kết hôn. luôn để biết khi nào rời thành phố. tới Southampton vài tuần kế tiếp, do cầu của những vụ đầu tư. luôn để biết khi nào trở lại Luân Đôn, nhưng trong hai tháng đó, gặp quá năm lần. Và năm lần đó kinh khủng, tất cả chúng.

      chưa bao giờ trễ hẹn mỗi khi tháp tùng đến buổi tiệc, nhưng chỉ có ba lần đưa về tận nhà. Hai lần còn lại vô cùng tức giận và bỏ thèm có . phải vì bỏ mặc để dành toàn bộ thời gian trong phòng chơi bài hay nhảy vào những cuộc tranh luận chính trị, mà vì ở bên Selena Eddington còn nhiều hơn . Khi biến mình thành kẻ ngu ngốc đáng ghét bằng cách theo đuôi ta, à há, thế là đủ hiểu.

      Tất cả đều là cố ý. biết rất đóng vai kẻ đểu cáng vì lợi ích của . Điều đó đau đớn. Nếu có phút nào nghĩ rằng bộc lộ bản chất của mình, để Tony tấn công ta, ngay tức khắc. Nhưng phải là kẻ đểu giả. tiến hành chiến dịch tàn nhẫn để buộc nuốt lời. Cũng như việc bị ép vào hôn ước, có ý ép buộc từ bỏ nó.
      Điều tệ nhất là cho dù đau đớn đến thế nào, thể phá bỏ quan hệ với . còn nghĩ như vậy nữa.

      Nicholas cởi chiếc áo choàng lửng màu đen viền đăng ten của và đưa nó cho người hầu, cùng với chiếc áo thụng sẫm màu viền đỏ và cái mũ của . Reggie mặc chiếc áo dạ hội trắng được tô điểm bởi những tua vàng mỏng manh dọc theo viền và gấu tay áo. Đường khoét nơi cổ thấp hợp thời trang, vừa vặn ôm lấy bầu ngực , và chẳng hề cảm thấy dễ chịu trong chiếc váy ấy bởi vì màu trắng vốn được dành cho những thiếu nữ trong trắng.

      cố gắng dỗ ngon ngọt để Bác Edward tin tưởng cần phụ nữ kèm lần này. Từ sau bữa tiệc đính hôn chả có chút thoải mái nào giữa và Nicholas.

      Cho dù hi vọng điều gì cũng bị thất vọng. Họ mình cùng nhau trong cỗ xe đóng kín của chuyến ngắn ngủi đó, và chả thèm gắng lại gần , cũng lời nào với .

      liếc trộm khi họ sát bên nhau tới phòng nhạc, nơi cặp đôi trẻ tuổi, bạn của Nicholas, chiêu đãi chừng hai mươi thực khách. Nicholas trông đẹp khác thường vào tối nay trong chiếc áo đuôi tôm màu lục sẫm, áo gi-lê màu kem bên trong, và áo sơ mi cổ xếp. Cavat của được thắt hờ hững, và mặc quần dài thay vì quần chẽn vốn thường được diện bởi các vị công tử như là dạ phục. Chất vải bám chặt nơi chân , hằn cặp đùi và bắp vế khỏe mạnh. Chỉ nhìn cơ thể cao lớn và gọn gàng của cũng đủ làm bối rối.

      Mái tóc như những lọn sóng nâu sẫm, ngắn và hơi rối, với quá nhiều những sợi vàng chạy qua đôi lúc làm nó trông như màu đồng, thậm chí vàng hoe. biết nó mềm mại thế nào khi chạm vào, cũng biết đôi môi quá êm ái, hề cứng nhắc như thời gian gần đây. Ôi, tại sao gì với ?

      Những tia sáng yếu ớt lập lòe trong đôi mắt . dừng lại nơi sảnh với hơi thở ngắn, buộc Nicholas cũng phải dừng theo. quay lưng lại với , và cúi xuống chỉnh lại giày. Vụng về, bị mất thăng bằng và ngã về phía . Nicholas tóm lấy trong tay, nhưng vẫn ngã vào lòng , đôi tay ôm vai để giữ mình đứng vững, ngực chạm vào ngực . thở dồn như thể bụng bị thọi mạnh. Quả thực, đó là cú mạnh. Sức nóng dâng trào trong cơ thể , và ngọn lửa bập bùng trong đôi mắt , trông chúng như những đốm than hồng ỉ cháy.

      Đôi mắt xanh thẳm của Reggie cũng bùng cháy ỉ. "Cảm ơn, Nicholas."

      rời khỏi tiếp như thể chẳng có điều gì xảy ra trong khi vẫn đứng đó, nhắm mắt lại, nghiến chặt răng, cố gắng giành lại kiểm soát. Làm sao mà chỉ cố xíu như thế cũng có thể làm đứt tự chủ của ? là đủ tệ chỉ nội diện và giọng của với mùi hương đặc trưng, nhưng đụng chạm của ... đó là thứ vũ khí hoàn toàn phá vỡ phòng thủ của .

      "Ô, trông kìa, Nicholas. Chú Tony ở đây!"

      Reggie mỉm cười qua căn phòng với Anthony Malory, nhưng nụ cười đó dành cho bản thân nhiều hơn là cho . nghe thấy hơi thở dồn dập của Nicholas, cảm thấy rung động nơi , trông thấy nỗi khát khao trong đôi mắt hổ phách đó. Đồ xảo trá. vẫn muốn . muốn biết điều đó, nhưng giờ biết rồi. hiểu biết ấy làm ấm lòng, tạo nên lý lẽ tốt đẹp cho cách hành xử tồi tệ của .

      Nicholas bắt kịp Reggie ở lối vào phòng nhạc, tia nhìn của ngay tức khắc rơi xuống mái tóc tối màu của Anthony Malory, rồi xuống người phụ nữ ngồi cạnh ta. "Quái quỷ ! Ông chú em làm gì ở đây thế?"

      Reggie muốn cười vì giọng điệu của , nhưng cố giữ lạnh lùng. "Lúc này em biết. Bà chủ nhà là người quen của , phải em."

      Đôi mắt chăm chú nhìn . "Ông ta thường bận tâm tới những mối quan hệ kiểu này, lời mời hay cái gì khác. Ông ta tới đây chỉ cốt để mắt tới em."

      "Ồ, công bằng, Nicholas," quở trách. "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp chú ấy."

      "Em quên vụ Vauxhall."

      "À, đó chỉ là tai nạn. Em tin ý định của chú ấy vào hôm đó là để trông chừng em."

      ". Cả hai chúng ta đều biết ý định của ông ta hôm ấy."

      "Nhưng tức giận," thầm, và sau đó lờ chủ đề đó. biết tại sao chú mình ở đây. Ông nghe được chuyện Nicholas cùng những phụ nữ khác, và ông điên tiết. Có vẻ như ông quyết định có mặt để giúp đỡ.

      Đôi bạn trẻ bên chiếc đàn piano kết thúc bản nhạc, và vài vị khách bắt đầu rời khỏi ghế của họ để duỗi chân trước khi bản nhạc tiếp theo được tiếp tục. Áo satanh sáng màu và quần ống chẽn làm những người đàn ông tao nhã hơn. Những phụ nữ kết hôn được phân biệt bởi tông màu đậm, bởi vì các thiếu nữ mặc áo váy nhạt màu hay trắng.

      Reggie biết mọi người ngoại trừ vị chủ nhà của họ, bà Hargreaves. George Fowler đến đó với người chị và cậu em trai. vừa mới gặp Ngài Percival Alden, bạn tốt của Nicholas. Thậm chí biết cả người tình tại của chú Tony, người ngồi cạnh . Và với khó chịu hết sức của , Selena Eddington cũng ở đây, người tháp tùng ta là ông bạn thân của Tony.

      "Nicholas." Reggie dịu dàng chạm vào tay . " phải giới thiệu em với chủ nhà trước khi chị George bắt đầu màn độc tấu của ấy."

      cảm thấy cứng lại bên dưới những ngón tay mình, và mỉm cười khi trước tới chỗ bà Hargreaves. À há, chắc mình phải có ý đụng vào nhiều hơn mới được, nghĩ.

      Buổi tối trở nên như mong đợi. Lúc ăn tối, thấy mình ở rất xa Nicholas cái bàn dài. bị ngồi kế bên vị chủ nhà, phụ nữ gợi cảm đầy quyến rũ, và đầy quyết tâm trở nên duyên dáng, làm say đắm bà chủ nhà và tất cả những phụ nữ xung quanh .

      trò chuyện ân cần hết mức như có thể với George, nhưng khó khăn để giả vờ khi cảm thấy quá buồn. Đức ngài tự mãn Percival, ngồi bên phải , giúp thêm chút nào, khi liên tục nhận xét về Nicholas làm phải nhìn hết lần này đến lần khác, buộc nhận ra mọi dấu hiệu chứng kiến trước đó. Nicholas chỉ cuốn hút bà Hargreaves, trông như gã đàn ông theo đuổi ráo riết.

      Khi buổi tối trôi qua, Reggie quên thắng lợi ban đầu khi làm Nicholas lúng túng. thèm nhìn tới lần trong suốt bữa ăn. Thậm chí thấy khó khăn để nở nụ cười mờ nhạt nhất với những người đồng hành của , và cảm ơn chúa rằng Tony ở gần đó. Nếu phải chịu đựng những lời bình luận cạnh khóe của ông lúc này, bật khóc mất.

      khuây khỏa hoàn toàn khi Reggie cuối cùng thoát được khỏi căn phòng toàn những quý . Tuy nhiên, chỉ có vài phút để trấn tĩnh bản thân, trước khi những người khác thả bộ tới phòng khách. nghẹn thở, chờ đợi xem liệu Nicholas có tiếp tục lờ . ta thẳng với bà Hargreaves mà thèm liếc .

      Thế là quá đủ. Lòng tự hào cho phép ở lại. Và nếu người chú chỉ cần lời với về Nicholas, nổ tung. thể làm thế giữa nơi công cộng.

      Khi đề nghị George Fowler đưa về, đôi mắt xanh lá cây của mở rộng trong niềm thích thú. Rồi ta , "Nhưng còn chú ?"
      "Tôi thoải mái với chú ấy." Đúng là vậy mà cũng hẳn, nhưng đó là cái cớ. "Và dù sao chú ấy có phụ nữ cùng. Mặc dù tôi ghét lạm dụng , George. có chị cùng mà."

      "Em trai tôi có thể trông chừng chị ấy, đừng lo," tuyên bố, mỉm cười.

      A, nghĩ cách cáu kỉnh, là tốt khi có ai đó thích mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :