1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Love In The Dark - Barbara Cartland ( 7c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (7-3)

      Trong nhất thời nàng thể nào trả lời chàng, vì giọng của nàng mất hút trong niềm ngây ngất mà những nụ hôn của chàng vừa dấy lên.

      Họ rời nhau ra, Fyfe “vào !” và khi Clint vào phòng, Susanna bước ra ngoài.

      Nàng muốn được ở mình, muốn suy nghĩ, nhưng Francesca đợi và nàng tự động mặc lại bộ dạ phục để ăn tối với ông Chambers.

      Nàng lưu ý khi bước vào phòng ăn nơi họ dùng bữa tối rằng bàn được trang hoàng với hoa trắng.

      Tim khẽ nhói lên nàng nghĩ rằng lẽ ra Fyfe ở ngồi đầu bàn, Fyfe là người cùng nàng dùng bữa tối trong đêm tân hôn của họ mới phải.

      Vì nàng rất mến ông Chambers nàng muốn ông biết những gì mình nghĩ, nên họ về xe Falcon và mẹ của Fyfe, bà mất khi chàng còn rất trẻ.

      Thế rồi ông kể cho nàng biết Fyfe chưa bao giờ thực tổ ấm mặc dù chàng làm chủ nhà cửa nhiều nơi thế giới.

      “Đó là cái tôi cảm thấy đem đến cho ông ấy,” ông Chambers . “ mái nhà nơi ông ấy có căn có cội và nơi ông ấy an cư lạc nghiệp.”

      cần ông thế Susanna cũng biết rằng Fyfe muốn có gia đình, cái mà chàng luôn luôn thiếu thốn vì là con .

      Họ trò chuyện cho đến khi Susanna nghĩ chắc ông Chambers mệt, và nàng đề nghị họ nên rời phòng ăn.

      Ông dường như sẵn sàng chúc nàng ngủ ngon, rồi nàng về phòng mình để Francesca thay áo cho nàng như vẫn thường làm và để chải tóc cho nàng trong lúc nàng đọc sách.

      Lần đầu tiên nàng mới lưu ý rằng những chiếc rương của nàng, được sắp sẵn và để ở hốc tường trong phòng nàng, được đem .

      “Gia nhân cho rằng mình rời khỏi ngay bây giờ,” nàng tự nhủ, “nhưng đó là chuyện mình nên làm.”

      Tuy thế, sao nàng lại có thể khỏi trong lúc này khi nàng lấy Fyfe đây? Đối với chàng mất người vợ rất khác biệt với mất nhân viên đọc sách.

      ‘Mình nên làm gì đây?’ nàng tự hỏi mình.

      Rồi câu hỏi chuyển thành lời cầu xin nhưng dường như có câu trả lời.

      từng làm thế mỗi tối, khi mọi nơi đều yên ắng nàng tự động trỗi dậy để ra hồ bơi. Khi kéo màn cửa mà Francesca đóng lại nàng thấy đêm sáng trăng y như lần đầu tiên nàng len lỏi ra vườn. Mọi vật tỏa sáng rạng rỡ trông rất kiều, rất thanh khiết, và hình như thích hợp cho đêm tân hôn của nàng – ngoài việc nàng mình.

      Susanna chân trần xuyên qua cửa sổ, mặc chỉ mỗi tấm áo ngủ mỏng lúc vào giường. Trước khi rời phòng nàng làm cái việc như thường lệ – búi tóc lên đỉnh đầu, kẹp chặt để tóc khỏi bị ướt.

      Rồi nàng ra bãi cỏ, cảm thấy nó vẫn còn ấm vì hơi nóng của mặt trời. gian thoang thoảng hương hoa, đặc biệt là thổ lan, Susanna cảm thấy tối nay mùi hương vây phủ nàng nhiều hơn dạo trước, chỉ vì mọi dây thần kinh cơ thể nàng đều thức tỉnh rộn ràng với tình của nàng.

      Bầu trời dường như có nhiều sao hơn bao giờ và gian nhiều đom đóm hơn, chúng bay trước mặt nàng cho đến khi nàng tiến đến hồ bơi. Khi chúng tỏa ánh lung linh mặt nước nàng nghĩ chúng giống như những tia hoàng kim lấp lánh của rượu champagne.

      “Giá mà Fyfe ở chung với mình nhỉ,” nàng khẽ thở dài thầm nghĩ.

      Rồi nàng tự bảo nếu chàng ở đây chàng nhìn mình bằng ánh mắt thương nhưng có lẽ là với ánh mắt khủng khiếp.

      Nàng cởi áo ngủ ném đất, và chậm rãi bước xuống hồ, vẫn giả tưởng như nàng thường giả tưởng, là Vệ Nữ vị thần có gương mặt được vẽ thành tranh mà nàng vừa ngắm cách đây có vài giờ.

      Nàng bước càng lúc càng sâu hơn, rồi soải ra bơi trong đám đom đóm như thường làm trước đây. Đêm nay mắt nàng hầu như bị lóa bởi ánh trăng phản chiếu nước và sau hồi nàng nhắm mắt và bơi trong ánh hạnh phúc bàng bạc, vẫn còn cảm nhận được những nụ hôn của Fyfe môi mình.

      Nàng chắc hẳn bơi lên bơi xuống gần chục lần rồi trước khi dừng lại trong chỗ nước nông cuối hồ và đứng dậy, nước chỉ ngập đến dưới eo lưng nàng.

      Trong lúc đó nàng ngước lên nhìn mặt trăng và nhớ lại trong đêm đầu nàng cầu nguyện với trời ban cho nàng tình ra sao.

      “Tôi rất biết ơn, rất rất là biết ơn,” nàng tâm với các ngôi sao. Nàng giơ tay lên như mình vẫn thường làm nhưng phải là vì khẩn khoản van xin nhưng để cảm kích.

      Trong lúc nàng làm như thế, đầu ngả ra sau, bất chợt nàng biết chỉ có nàng ở đó. Có ai đấy đứng trong nước bên cạnh nàng và khi nàng khẽ hé miệng kinh ngạc, nhờ vào ánh trăng nàng thấy đó là Fyfe!

      Trong khoảnh khắc nàng cứ ngỡ mình tưởng tượng ra chàng, vì đầu chàng còn quấn băng và chàng nhìn nàng.

      Khi quay lại, người nàng như hóa đá, tay chàng chìa về phía nàng, và nàng biết chàng là , rất khi chàng kéo nàng sát vào người chàng.

      “Em ! Em dấu của !” chàng . “Vệ Nữ của riêng người mà từng mong nhìn như thế này.”

      Nàng kêu lên khiếp đảm và giấu mặt vào vai chàng.

      “Đừng... nhìn em! Làm ơn... đừng nhìn em!”

      “Tại sao lại được, vì ngắm em lúc rồi? Em là người đẹp nhất từng thấy.”

      ... thấy được sao? có thể... thấy được sao?”

      thấy được, nhưng phải đeo kính râm vào ban ngày. Đó là lý do tại sao, em , muốn nhìn em tối nay dưới ánh trăng.”

      “Nh-nhưng ... thể thấy em... phải ?” Susanna khăng khăng hỏi.

      có thể nhìn rất ,” Fyfe trả lời, “và cho em trốn , bây giờ rốt cuộc có mắt để nhìn cũng như có tai để nghe.”

      Trong lúc chàng đặt những ngón tay dưới cằm nàng và xoay mặt nàng lên.

      “Bây giờ ... nhìn thấy... mình nhìn ra sao,” nàng khổ sở nghĩ, và nhắm mắt để nàng khỏi phải thấy nét mặt thay đổi của chàng.

      Nàng cảm giác chàng nhìn nàng rất lâu, nhưng chỉ là vài giây trước khi chàng .

      “Em giống như giọng của em bảo cho biết em nhìn ra sao!”

      “Em... em nghĩ chắc hãy... còn mù,” nàng ngập ngừng .

      “Mở mắt em ra nhìn , em qúy.”

      Người tựa vào chàng run rẩy, nàng tuân lời chàng và thấy đôi mắt chàng như nàng từng hình dung, nhìn sâu vào mắt nàng như thể tìm kiếm tận trong tâm hồn nàng.

      “Em... xin lỗi... rất xin lỗi,” nàng thầm, “em ... có ý dối ... nhưng em muốn giả tưởng là em... đẹp... bởi vì nghĩ em như thế.”

      em chính là đẹp mà!” chàng khẳng định .

      Rồi như thể chàng dằn lòng nổi, chàng kéo nàng vào sát hơn và môi chàng tìm kiếm môi nàng.

      Trong khoảnh khắc nụ hôn của chàng quét sạch mọi ý nghĩ ngoại trừ tình , và Susanna cảm nhận được những cảm giác chàng dấy động trong nàng di chuyển như ngọn lửa xuyên qua ngực nàng vào môi nàng.

      Vẫn giữ chặt nàng bằng miệng mình, Fyfe đưa tay rút những chiếc kẹp tóc để tóc nàng buông xuống vai.

      Rồi chàng ngẩng đầu, tay choàng quanh nàng, kéo nàng ra khỏi nước.

      Họ bước song song bên nhau nhưng nàng thậm chí hề ngượng ngùng rằng cả hai người họ đều thân trần, nhưng chỉ bàng hoàng vì chàng nhìn nàng và thấy nàng xấu.

      Chàng dẫn nàng băng qua bãi cỏ rồi kéo nàng xuống cái mà nàng nhận ra là tấm đệm lớn, êm ái có trải nệm bên , được che lại ba phía bằng những cây bách.

      Susanna nhìn lên và thấy đầu Fyfe in bóng các vì sao. Ánh trăng soi sáng cả hai người họ và bên dưới họ đom đóm vẫn tung tăng bay lượn mặt nước.

      Rồi Fyfe nằm xuống cạnh nàng và kéo nàng vào trong lòng.

      có nhiều điều cần giải thích, em ,” chàng . “Đầu tiên, em hãy thứ lỗi cho kêu em ra ngoài khi bác sỹ đến chiều nay để tháo băng cho .”

      “C-chiều... nay!”

      những muốn em biết về ,” Fyfe , “mà còn cảm thấy khủng khiếp – phải, rất khủng khiếp – rằng em định trốn và bỏ lại .”

      Nàng xoay mặt vào vai chàng.

      “Sao... ... biết được chuyện đó?”

      “Trước tiên, sử dụng Tam Nhãn, và biết có điều gì đấy hay, dù em kể cho biết. Kế đến, thú nhận, được giúp phần nào bởi việc Francesca bảo Clint em nhờ thu dọn đồ vào rương.”

      “Em... muốn ... thấy em,” Susanna .

      biết có chuyện bí về dung mạo của em,” Fyfe . “Em thấy đấy, em , giọng của em rất tỏ lộ và nó có ý nghĩa rất lớn đối với nên giờ đây biết mọi biến chuyển trong đó, mọi bí mật em cố giấu .”

      Chàng cười khẽ khi kéo nàng sát hơn nữa.

      “Để bảo đảm với em, em rất khó lòng đánh lừa trong tương lai đấy, thực ra hoàn toàn đoan chắc em thể nào làm như thế.”

      “Em đâu muốn... lừa dối ,” Susanna , “nhưng ... nên cưới người đẹp đẽ, giống như mọi thứ đẹp đẽ chung quanh .”

      cưới người đẹp rồi còn gì!”

      cần nàng trả lời chàng cũng biết nàng tin chàng, và sau lúc chàng hỏi.

      “Lần cuối em soi gương là khi nào?”

      “Nếu như tránh được em bao giờ soi hết,” nàng gay gắt đáp lại. “Em biết... rất em thấy được... hình ảnh như thế nào.”

      “Đó là chỗ nghĩ em lầm lẫn,” Fyfe , “vì từ những cái mọi người với , em thay đổi rất nhiều từ khi em ở đây với .”

      “Làm sao... biết... và thế có nghĩa là sao?”

      “Từ những điều họ thuật lại đoán là khi em đến Florence em khá mập.”

      “Rất mập!” Susanna thầm.

      là tội nghiệp vì em cân lúc em vừa tới đây, em à, để có thể kêu em làm bây giờ và thấy được khác biệt.”

      Susanna ngẩng đầu lên khỏi vai chàng để nhìn xuống thân hình mình. Nàng chưa bao giờ nảy ra ý nghĩ nhìn mình trước đây, vì khi bơi trong những đêm trước nàng nghĩ mình là chính mình nhưng là Vệ Nữ.

      Giờ đây nàng chắn chắn thấy được ngực mình hơn dạo trước rất nhiều, eo nàng có vẻ rất thon, và bụng phẳng lì.

      “Em ... thay đổi à?” nàng hỏi.

      “Francesca, ấy thu bớt lại áo cho em gần như mỗi ngày, bảo rằng tóc em có vẻ bồng bềnh mà dạo trước khi nào được như vậy và dưới nắng còn có ánh vàng nữa.”

      Susanna hít hơi trước khi thầm.

      “Còn... mặt... em sao?”

      “Để nhé, em ? Khá là thon, thuôn xuống chiếc cằm , nhưng để bắt đầu từ đỉnh.”

      Chàng hôn trán nàng.

      “Trán của em y như ý muốn, giống như Thánh Nữ trong tranh Lippi, nhưng mắt em lớn hơn mắt của Simonetta. Gần như choán hết gương mặt của em, và thích đôi lông mày cong bên .”

      Trong lúc chàng đưa ngón tay đồ theo hàng mày. Rồi lướt xuống sống mũi thẳng xinh xắn của nàng.

      “Có lẽ cái này thấy khi em mập, nhưng bây giờ hoàn toàn cân đối còn miệng em chính xác như vốn là thế – rất mời mọc để hôn.”

      Chàng cúi đầu xuống nhưng Susanna đưa tay ngăn chàng lại.

      ... ... với em... rất là chứ?”

      thề có Chúa là em đẹp, rất đẹp, em à, và chính vì em làm cho sáng suốt hơn về mọi thứ khác ngoài xe hơi, nghĩ biết đích xác chuyện gì xảy ra.”

      cho em biết ! !”

      “À, trước hết, từ lúc em tới đây em ăn uống kiêng khem như Chambers – có đường – vì thế chất béo ắt hẳn mỗi ngày mỗi bớt .”

      Chàng mỉm cười .

      “Đối với số người đường là chất độc.”

      Khi chàng , Susanna áy náy nghĩ đến tất cả chocolate và đồ ngọt mà mình từng ăn trong quá khứ mỗi khi mẹ nàng khiến cho nàng cảm thấy thấp kém.

      Phải, nàng dồn cho mình bằng những thứ làm cho nàng mập, và nàng nhớ luôn cả những phần cơm đầy tú hụ nàng từng ăn ở nhà.

      Bữa sáng có đến ba bốn món khác nhau, và nàng còn ngấu nghiến những chiếc bánh pudding to tướng được dọn trong phòng học vào bữa trưa.

      Roly-poly pudding nhồi với nho khô và mứt mật, và bánh xốp phủ lớp mứt dâu.

      Nàng chẳng lấy làm ngạc nhiên rằng mình mập, vì khi bụng no nàng cảm thấy quá đau khổ hay quá tầm thường nhoi nữa.

      những em xuống cân bằng cách đó,” Fyfe , “mà còn do mỗi tối em bơi ngược bơi xuôi trong hồ khi em luyện tập tất cả các bắp thịt toàn diện như bây giờ.”

      Khi tay chàng chạm vào ngực nàng và vuốt dọc theo hông nàng, và nàng cảm thấy mình run lên trước cảm giác rộn rã của bàn tay ấy, nhưng nàng dằn được phải buột miệng hỏi.

      ... biết... em bơi mỗi tối sao?”

      “Tất nhiên là biết!” chàng trả lời. “ có cái gì giấu giếm được hay bí mật khi em ở Ý. Người chăm sóc hồ bơi biết là hồ được sử dụng, còn Clint ta ngủ mắt nhắm mắt mở biết em lẻn qua vườn khi em nghĩ mọi người ngủ hết. thường nghe tiếng em ngang qua cửa sổ phòng và mong ngóng được chung với em.”

      Chàng mỉm cười và âu yếm .

      “Đó là vì sao biết đây là nơi nên tìm em tối nay để kể cho em những bí mật của , để chúng mình còn điều gì giấu nhau nữa.”

      Chàng lướt môi mình lên gò má mềm mại của nàng trong lúc .

      “Em là giọng trong bóng tối, em , giọng ngọt ngào thanh tao, nhưng giờ có thể thấy em những cái thấy!”

      muốn ... thực tình muốn là em... còn xấu... và em làm cho cảm thấy chán ghét sao?”

      có thể trả lời phần cuối của câu hỏi đó rất dễ dàng thôi,” Fyfe đáp lại bằng điệu trầm ấm. “Nhưng hứa với em, em , rằng khi bảo rằng em rất đáng chỉ sợ rất nhiều người con trai khác với em giống như thế.”

      “Ngoài ra, có bao giờ nghĩ em muốn nghe bất cứ người nào khác sao?” Susanna đáp. “Ôi Fyfe, nếu thực tình nghĩ em đủ đẹp... cho ... vậy em cần phải xa !”

      nhất định để em bỏ đâu,” chàng đáp. “ rất giận em vì nghĩ đến việc làm như vậy. Thế em nghĩ có thể sống thiếu em sao? Sao em lại có thể quá tàn nhẫn, quá ác khi muốn bỏ lại sống trong bóng tối nữa?”

      “Ôi , em muốn làm... như thế đâu,” Susanna kêu lên. “Em thương ! tuyệt vời... uy nghi... và lấp đầy hết thế giới của em rồi. Em cứ tin là em... xứng đáng với thôi.”

      “Em là mọi điều mong muốn ở phụ nữ và cứ nghĩ mình bao giờ tìm được,” Fyfe , “Toàn bộ cuộc sống của chúng mình với nhau, em , đẹp đến nỗi em bao giờ thấy có chỗ nào xấu xí nữa, đặc biệt trong gương mặt nhắn, toàn hảo, dễ thương của em.”

      Khi chàng môi chàng lại tìm kiếm môi nàng, và giờ đây, vì những lời lẽ của chàng đưa nàng vào cõi say đắm vượt qua hết mọi điều nàng từng biết trước đây, Susanna vòng tay ôm chàng trong lúc chàng kéo nàng mỗi lúc sát hơn.

      Nàng biết khi cảm thấy tim chàng đập sát người mình, khi cảm thấy thân thể mạnh mẽ ấm áp của chàng, rằng họ những trở thành hợp thể với chính họ mà còn với các vì sao, với vẻ đẹp của khu vườn, và với những áng hương của thổ lan.

      “Em là của !” Fyfe kêu lên, giọng chàng sâu lắng nồng nàn. “Của bây giờ và mãi mãi, và bao giờ buông em ra!”

      Thế rồi họ còn là con người nhưng là thể siêu nhiên và là phần của Chúa, đấng có vẻ đẹp kiện toàn và soi rọi ánh sáng chói lòa để dìu dắt nhân loại xuyên qua đêm tối đến bến bờ thương.

      THE END

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :