1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Love In The Dark - Barbara Cartland ( 7c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHAPTER 6
      (6-1)

      Susanna gập cuốn sách đánh sầm cái.

      “Đấy, xong rồi,” nàng , “vì lợi ích cho việc học tập của tôi nghĩ mình nên đọc cái gì đấy bằng tiếng Ý hay .”

      “Tôi lo đến việc học hành của tôi,” Fyfe trả lời, “nhưng lo đến việc tiêu khiển, tôi thấy tiểu thuyết hoặc nặng nề hoặc quá nhạt nhẽo mất hết cả thú vị và của Ý lại quá tình cảm!”

      “Chắc đến phụ nữ chứ gì,” Susanna trêu. “ có ác cảm đối với phụ nữ đa cảm sao?”

      “Đấy là trong những câu hỏi có câu trả lời đúng được,” Fyfe đáp. “Nếu tôi ‘có’ suy ra là tôi thích phụ nữ lạnh lùng, cứng nhắc, tất nhiên thường là người , nếu như tôi nghĩ là tôi muốn ai đó nếu kích động diễn tuồng.”

      Susanna bật cười ngặt nghẽo.

      “Chắc từng quen với những phụ nữ rất kỳ cục.”

      “Có lẽ đúng,” chàng đồng ý.

      “Tôi đoán rằng vì ông là Fyfe Falcon họ ríu rít quanh ông như thiêu thân bay quanh ngọn lửa vậy.”

      Do nàng cố tình khiêu khích bằng lối ví von sáo rỗng như thế, Fyfe rên lên .

      “Dĩ nhiên là tôi muốn phụ nữ vỗ tay hoan nghênh thành tựu của tôi và là tôi tuyệt vời rồi. Có người đàn ông nào lại muốn?”

      “Có số đàn ông thích thành hơn là tâng bốc chứ.”

      “Tôi nghĩ rồi đây thấy tất cả đàn ông đều muốn được người khác chú ý nhiều đến mình, điều này họ hiếm có được.”

      đúng,” Susanna cãi lại. “Dù sao nữa, có lẽ trong cương vị người Mỹ, tôi thường nghe rằng là thiên đường cho đàn ông, và Mỹ cho đàn bà.”

      “Tôi thắc mắc nghĩ về Mỹ như thế nào,” chàng ngẫm nghĩ . “Mỹ căn bản hãy còn là nước mới và trong nhiều phương diện còn hăng lắm. Tuy nhiên, đó là nơi lý thú và có cảm giác phiêu lưu mà tôi hề tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác thế giới.”

      Cách chàng làm Susanna cảm thấy chàng mong về Mỹ, nàng nhói lòng nghĩ rằng khi chàng trở lại nàng bao giờ gặp chàng nữa.

      “Tôi thích Florence,” nàng dịu dàng .

      “Florence, giống như phần lớn Âu châu, sống trong những huy hoàng của quá khứ.” Fyfe . “Rồi có ngày nó sụp đổ và chẳng còn có gì để trưng ra ngoài những cảnh đổ nát.”

      “Tôi nghe đâu!” Susanna phản ứng kịch liệt. “Florence còn đẹp hơn toàn bộ nước Mỹ gộp lại, và ngay cả hòn đá ở đây cũng có dấu vết lịch sử.”

      “Lịch sử là tất cả những cái thuộc về quá khứ,” Fyfe bắt bẻ.

      Nàng biết chàng cố tình trêu nàng. Tuy vậy nàng vẫn bấu víu vào Florence bởi lẽ đấy là tại và họ ở bên nhau trong vùng đất đó.

      Nàng ngó ra cửa sổ đến những cánh hoa màu sắc rạng rỡ trong vườn và những cây bách in bóng nền trời màu lam Thánh Nữ.

      Bên dưới họ mái vòm của nhà thờ chính tòa dường như lấp loáng trong nắng và dòng Arno tỏa sáng khi trôi ngang qua cầu.

      “Còn cảnh nào đẹp hơn thế nữa?” Susanna hỏi, gần như là thào.

      “Đối với tôi nó chỉ là mảng tối đen,” Fyfe nhận xét.

      “Vậy tôi hỏi lại ông khi họ tháo băng cho ,” Susanna , “và nếu tìm được nơi nào ở Mỹ để so sánh với nó tôi rất lấy làm ngạc nhiên!”

      Nụ cười của chàng cho nàng thấy chàng thích thú với nhiệt tình của nàng, và sau lát nàng bằng giọng hoàn toàn khác.

      “Khi nào bác sỹ định... tháo băng cho ?”

      “Tôi ,” Fyfe đáp. “Nhưng họ muốn làm điều gì hấp tấp.”

      ! được! Dĩ nhiên là !”

      Lời phản đối thốt lên từ chính tim nàng.

      Chàng hề biết, nàng nghĩ, cứ mỗi sáng tỉnh giấc nàng lại nghĩ rằng có lẽ hôm nay là lần cuối nàng ở bên chàng, rằng đấy chính là ngày chàng thấy gương mặt nàng và còn quan tâm đến nàng nữa.

      Vì hơi sợ chàng cảm giác ra băn khoăn của mình, nàng đứng dậy ra đứng mé hiên.

      “Tôi hái ít hoa cho ,” nàng , “trời nóng đến nỗi mấy đóa hoa tôi vừa hái hôm kia giờ úa rồi.”

      “Trong lúc hái hoa,” Fyfe , “ gọi Chambers đến gặp tôi; tôi muốn viết thư cho người bạn ở Mỹ.”

      Mặc dù nàng tự nhủ là mình vớ vẩn, nhưng Susanna cảm thấy ghen tuông nhức nhối.

      Có lẽ chàng biên thư cho người chàng và tất nhiên người đó cũng chàng.

      Có phụ nữ nào có thể cưỡng lại chàng được đây, phải chỉ vì chàng rất quyến rũ mà còn vì, giờ nàng phát ra, chàng rất giàu nữa?

      Tối qua Fyfe kể cho nàng ba chàng sáng lập hãng chế tạo xe Falcon chỉ trước lúc ông mất.

      “Ba tôi có gia sản khổng lồ kiếm được từ xe lửa. Ông lúc nào cũng là người có tâm hồn du hành,” Fyfe , “và ngay từ lúc người ta đặt ra câu hỏi liệu xe có thể di chuyển mà cần tới ngựa ông hứng thú ngay.”

      “Chiếc xe đầu tiên được phát minh khi nào?” Susanna hỏi.

      “Những cuộc thí nghiệm tiến hành tuốt từ hồi 1805,” Fyfe trả lời, “nhưng những chiếc đầu tiên chạy được cần ngựa là xe kéo chạy bằng hơi với những cái chân máy.”

      Chàng vừa bật cười vừa .

      đồng bào của , bác sỹ Church nào đó, trong năm 1833 có chiếc xe kéo chạy bằng hơi khổng lồ và trang trí hết cỡ luôn chở năm mươi hành khách giữa London và Birmingham.”

      Chàng mỉm cười trong lúc tiếp tục.

      “Thế rồi cái chiêu cảnh cáo của dân mở màn.”

      “Ông thế có nghĩa là gì?” Susanna hỏi.

      “Nghị viện ban đạo luật suýt giết chết phát triển tất cả các loại xe cần ngựa kéo bằng cách ấn định tốc độ bốn dặm giờ và hai dặm giờ khi chạy trong phố! Họ lại đòi hỏi mỗi chiếc xe phải có người cách đầu xe sáu mươi yards để mang lá cờ đỏ!”

      “Thế người Mỹ áp dụng biện pháp cảnh giác đối với loại quái vật dữ dằn như thế sao?” Susanna hỏi.

      “Chúng tôi tiến bộ hơn nhiều,” Fyfe bật cười đáp. “Tay cầm cờ của tụi tôi phải trước hàng trăm yards! Người lái xe của xứ tôi cần phải có bằng kỹ sư, bằng đó đòi hỏi nhiều năm tập y như lính cứu hỏa vậy!”

      Cả hai cùng phá lên cười và Fyfe tiếp tục kể cho nàng máy nổ được phát minh ra sao, tại hội chợ Paris năm 1865 người Đức triển lãm loại máy nổ cần tay quay, và dần dà Daimler và Benz đặt nền móng phát triển cho loại ô tô có máy chạy bằng dầu xăng cách thành công.

      Susanna cảm thấy mình càng lúc càng thích thú với phát triển của loại xe chạy bằng máy. Nàng bắt đầu khâm phục trận chiến to tát mà những người có tâm huyết phải tranh đấu để vận động chính quyền nhận thức được rằng xe chạy bằng động cơ thực trở thành phương thức vận chuyển tân tiến.

      “Vào 1893,” Fyfe , “Benz chủ trương loại xe với dự án sản xuất hàng loạt và bán rất đều, nhất là bên Pháp. Daimler thành lập công ty chế tạo xe ở Đức, và ở Mỹ có những công xưởng sản xuất trong bang Ohio và Pennsylvania.”

      “Ba tôi,” chàng tiếp, “nhất định chế tạo loại xe chất lượng cao, tuy nhiên vẫn vừa với túi tiền của giới thương gia trung bình.”

      “Bây giờ tôi thấy được lý do tại sao,” Susanna xen vào, “trong khi hầu hết các cậu học trò thỏa mãn với những chiếc xe lửa đồ chơi lại muốn chơi với xe ô tô .”

      “Cái đó đúng,” Fyfe mỉm cười , “tôi muốn thấy tôi có thể được bao xa.”

      “Kết quả là tai họa đó!” nàng thốt lên. “Tôi mong rằng nó dạy ông bài học là trong tương lai tốt hơn là chậm và đến nơi đến chốn.”

      “Chẳng có dạy với dỗ gì cả!” chàng đáp lại. “Như nhiều người khác, hiểu rằng để chứng tỏ được khả năng của loại xe và tạo hứng thú cho người ta mua nó phải tạo ra tiếng vang.”

      “Nhưng cái đó nguy hiểm!”

      “Chỉ đôi lúc thôi. Tôi chỉ là may mắn lắm. Lần khác tôi chắc chắn hên hơn.”

      Nàng thở dài bực bội.

      “Nhưng ẩu đến nỗi quay lại liều mạng lần nữa chứ.”

      “Tôi thử tốc độ nhanh quá trừ phi mắt tôi thấy ,” Fyfe trả lời, “nhưng có điều gì ngăn cản được tôi tham dự vào những cuộc đua đường trường cả.”

      “Tôi ghét phải nghĩ đến cả hai chuyện làm.”

      có thực tình lo lắng lỡ như tôi lại bị tông xe ?”

      Đấy là câu hỏi Susanna biết mình dám trả lời, và nàng khéo léo chuyển đề tài để cho chàng nhận ra. Nàng nghĩ là mình làm được như thế.

      Giờ đây khi gọi ông Chambers, trong lúc bước dọc theo hành hiên mát rượi trang hoàng đẹp đẽ nàng cảm thấy mọi khía cạnh của nó khắc sâu vào tâm trí mình mãi mãi.

      Nàng biết trong những năm tháng dài sắp tới chỉ cần nhắm mắt lại là nàng mường tượng ràng như thể mọi tranh họa, mỗi món đồ đạc, mỗi tấm thảm màu trang trí trong biệt thự như hiển ngay trước mắt nàng.

      Nàng vào căn phòng mà ông Chambers dùng làm văn phòng nhưng ông có mặt ở đó. Phòng nằm gần tiền sảnh và nàng nghĩ trước lúc chỗ khác tìm ông nàng coi xem người đưa thư giao gói sách quá hạn tới chưa.

      Tiền sảnh trang hoàng bằng đồ đạc được chế tạo bởi các nghệ nhân Florentine hàng trăm năm trước và tường được tô điểm bằng gốm sứ đẹp cách đặc sắc.

      Florentines là thành phố của những nghệ sỹ tài hoa, và các tấm gương, những chiếc cốc, những chiếc vò, đèn, lò than, và mọi vật dụng khác họ làm ra đều mang vẻ đẹp nơi nào thế giới có thể qua mặt.

      Cái đẹp luân lưu trong huyết quản và chính là truyền thống của họ.

      Susanna ngắm hết tất cả mọi thứ trong sảnh đường để chúng in sâu vào tâm khảm mình, tuy thế, cứ mỗi lần thấy các món đồ gốm, các bức tượng đứng gác cửa, và các chùm đèn mạ vàng treo trần mái vòm nàng lại cảm thấy rộn rã trước vẻ đẹp tuyệt vời ấy.

      Cửa trước để ngỏ đón nắng vào và khi nàng nhìn xem nhân viên bưu điện có để gói đồ nào chiếc bàn chạm trổ hay nàng nghe tiếng xe ngựa chạy lên đường lái xe vào nhà.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (6-2)

      Thấy mấy con ngựa, nàng biết chúng là loại ngựa giống kém thường để cho thuê chứ phải là loại cừ khôi mà nàng và ông Chambers lái Florence.

      Nàng thắc mắc hiểu ai đến viếng biệt thự, rồi khi xe tới gần hơn nàng liếc đến người đàn ông ngồi ở băng ghế sau.

      Ông ta đội mũ cao và ngồi thẳng băng, như thể nghĩ rằng chiếc xe ông ta xứng đáng với mình.

      Mắt Susanna giương to, rồi kêu lên thất thanh nàng chạy ngược về lối cũ lúc nãy.

      Nàng kéo cửa phòng ngủ của Fyfe và ùa vào đến chỗ chàng ngồi thường lệ trong chiếc ghế bành êm ái ngay cửa sổ ngoài hàng hiên.

      Vào lúc đến bên cạnh chàng nàng thở ra hơi, nhưng chàng cảm giác được nàng lo âu, và trước khi nàng toan lên tiếng chàng hỏi.

      “Có vấn đề gì thế? Chuyện gì làm cho em lo lắng?”

      “Ôi Fyfe ơi, Fyfe!”

      Tiếng kêu phát ra tận đáy tâm can nàng. Khi chàng chìa tay về hướng nàng, nàng đưa hay tay siết chặt lấy, bám víu lấy bàn tay ấy như chiếc phao cứu nàng khỏi chết đuối.

      “Có vấn đề gì?” Fyfe lại hỏi.

      “Là ba... tôi! Ông vừa tới... đây! Chắc ông khám phá ra chỗ tôi ở và đến bắt tôi !”

      Vẫn cầm tay Fyfe, trong lúc nàng sụp xuống qùy bên cạnh chàng.

      “Cứu... tôi với! Hãy cứu... tôi!” nàng van nài. “Nếu tôi quay về với ông ấy... mama bắt tôi lấy người... chẳng có hứng thú gì với tôi... ngoại trừ tiền của tôi.”

      “Đó là lý do em bỏ trốn sao?

      “Vâng... tôi làm chuyện đó được... nhưng họ bắt tôi phải làm. Họ ... ép tôi kết hôn, và cái ý định đó hết thảy đều... khủng khiếp! Hèn hạ!”

      Giọng Susanna vỡ òa, và Fyfe siết chặt tay nàng. Rồi chàng khẽ khàng .

      “Em ba em vừa tới. Thế ông ấy có thấy em ?”

      . Tôi ở trong tiền sảnh rồi tôi đến gặp ông... ngay. Ôi Fyfe... tôi có thể... làm gì đây?”

      Tiếng kêu của nàng đầy tuyệt vọng, nước mắt đầm đìa má Susanna .

      “Nếu tôi... trở về. Tôi mất hết tất cả. Dù tôi... có phản kháng tới đâu... chẳng có ai chịu nghe tôi... cả.”

      Giờ đây nàng khóc nức nở thể nào dằn được, tâm trí cứ nghĩ tới việc mẹ nàng ép nàng kết hôn với quận công, rồi nghĩ rằng nàng bị thiên hạ nhìn mình bằng thái độ khinh thị và rẻ rúng, những ánh mắt đó chiếm khoảng lớn trong đời nàng trước khi nàng đến Florence.

      Chưa bao giờ nàng có thể trò chuyện bình thường và bối rối ngượng ngùng với người đàn ông như nàng từng với Fyfe, và nàng biết người đàn ông nào khác muốn chuyện với nàng bằng thái độ như thế vì nàng quá xấu.

      Nàng biết chàng có thể làm gì để cứu nàng.

      Nàng tìm đến chàng vì nàng chàng và bởi vì trong khoảnh khắc này chàng là thành trì kiên cố vững chãi trong đời nàng và duy chỉ có chàng lấp đầy đời sống đó.

      “Nghe này, Susanna,” Fyfe khẽ khàng , “ muốn em ra trốn ngoài vườn. Hãy lánh mặt cho đến lúc gọi em. giải quyết chuyện này.”

      “Ba... nhất định... đòi gặp em.”

      “Hãy để mọi cái cho lo. hứa là em cần phải sợ đâu.”

      “Ba giận... em lắm và... mẹ ... nổi cơn thịnh nộ. Họ làm cách nào... tìm được em vậy?”

      “Cứ làm theo lời ,” Fyfe , “ ngay . Còn nếu ba em khăng khăng muốn gặp em ông ấy thấy em ở đây.”

      Lời của chàng khiến Susanna vụt nhổm dậy như con nai hốt hoảng.

      Dường như nghe thấy tiếng chân ba nàng bước dọc theo lối , nàng lo âu nhìn về ra cửa, rồi buông bàn tay nắm tay Fyfe chặt cứng ra rồi lẻn ra vườn.

      Nàng băng ngang bãi cỏ và xuyên qua những bụi cây cho đến khi tìm thấy chỗ ngồi kín đáo trong lùm cây nhưng có quang cảnh hấp dẫn trước mặt.

      Nhưng duy chỉ lần khi nàng tiến đến chỗ ngồi Susanna hề cảm thấy hứng thú với vẻ mỹ miều bên dưới.

      Thay vì thế, nàng đưa tay che mặt và ngồi tự hỏi cách tuyệt vọng chừng nào ba nàng buộc nàng trở về với ông ấy.

      Ngoài ra nàng đoan chắc ba rất giận nàng vì phải rời London giữa mùa lễ hội Ý tìm nàng.

      Nàng run rẩy khi nghĩ đến mẹ nàng năng ra sao khi nàng về nhà.

      Dù bà có giận đến chừng nào nữa, dù có trút lên bao nhiêu quở trách và giận dữ lên đầu nàng vì hành vi của nàng, các kế hoạch sắp sẵn cho tương lai của nàng thay đổi mảy may.

      Nếu phải là quận công người nàng phải thành hôn cũng là người đàn ông qúy tộc khác, kẻ thấy gia tài của nàng đủ hấp dẫn để chịu đựng khiếm khuyết của nàng.

      “Sao mình chịu đựng nổi đây?” Susanna tự hỏi.

      Nàng biết từ khi biết Fyfe và chàng dự tính làm chuyện đó còn gian nan và kinh khủng hơn trước đây.

      Lần đầu tiên trong đời nàng mới có khả năng ăn như con người với người gần trạc tuổi nàng.

      Harding từng chỉ bảo và tạo cho nàng hiểu biết sâu sắc trở thành kiến thức mà vì đó nàng luôn luôn cảm kích. Nhưng Harding năm mươi, và lúc nào cũng là giáo còn Susanna là học trò.

      Nhưng với Fyfe nàng có quan hệ tương đương.

      Khi họ tranh luận, lúc cãi tay đôi, và giao đấu với nhau và thậm chí quan trọng hơn là cười đùa cùng nhau, đó là niềm hưng phấn và thích thú nàng chưa bao giờ biết đến dạo trước.

      Giờ đây chuyện đó chấm dứt, phải là vì Fyfe hết cần nàng nhưng vì nàng bị ép uổng phải quay về với đời sống bao vây nàng như nhà tù, và nàng thể nào trốn thoát cái lồng giam ấy.

      Bất cứ người đàn ông nào mẹ buộc nàng phải lấy trở thành phần tử theo đuổi khoái lạc phù phiếm trong cái xã hội mà phu nhân Lavenham sáng chói như món nữ trang lóng lánh.

      Những người đàn ông trong xã hội đặc biệt đó chỉ quan tâm đến thể thao còn đàn bà thích tán tỉnh ve vãn, và những chuyện tình cảm đương choán đầy tâm trí họ đến cái độ chẳng còn thời giờ cho bất kỳ chuyện nào khác.

      Vì chẳng có ai thích tán tỉnh mình Susanna biết tài sản duy nhất của mình là tài khoản ngân hàng to tát. Trong thời gian ngắn sau nàng trở thành bóng ma nhợt nhạt hết tiệc tùng ở nhà này sang nhà khác hay chiêu đãi khách trong tòa lâu đài công tước được tu sửa và trang trí lại bằng tiền của nàng. Rồi nàng thấy mình trở thành nữ chủ nhân đối với những con người buồn mở miệng chuyện với mình trừ phi là họ muốn, còn nàng hề hứng thú với những điều họ hay làm vì mọi phương diện đều xa lạ với sở thích của nàng.

      “Chúa ơi,” nàng cầu xin, “hãy cứu con thoát khỏi những thứ đó ! Hãy ban cho con cơ hội trốn thoát lần nữa, cho dù con có phải sống đơn độc hay phải lau chùi nhà cửa để kiếm sống cũng được!”

      Nhưng nàng hiểu dù có cầu nguyện chuyện đó cũng thể nào xảy ra.

      Khi trở về với mẹ nàng, ý chí của nàng bị gọt đến độ cùn nhụt và nàng phải thành hôn trước khi biết chuyện gì xảy ra. Nàng ngờ rằng nguyên do ba tìm nàng là do mẹ sắp đặt mọi chuyện và bà ghét nhất khi thấy kế hoạch của mình bị cản trở.

      “Tất cả mọi cái mẹ muốn,” Susanna tự nhủ, “là phủi trách nhiệm với mình, và dĩ nhiên việc con thứ của bà trở thành nữ công tước lại càng thêm nở mày nở mặt cho bà.”

      Nàng vẫn nghe được tiếng nghẹn ngào của chị mình, vẫn thấy gương mặt xanh xao ủ dột của chị, và nàng cảm thấy mọi dây thần kinh cơ thể mình căng ra khi nghĩ đến những cái đón đợi nàng.

      Nàng lấy tay ra khỏi mặt và tự hỏi mình còn phải ngồi trốn ở chỗ này bao lâu nữa theo lời Fyfe căn dặn.

      Có lẽ Clint hay người hầu nào đó tìm nàng để báo cho nàng biết ba đợi để dẫn nàng về lại London.

      Giờ đây nàng khóc ra nổi vì nàng qua giai đoạn phải nước mắt.

      Nàng nghĩ, lẽ ra nàng nên biết rằng câu chuyện thần thoại đến hồi kết thúc, hay đúng hơn con tàu tới để đưa nàng khỏi hòn đảo quyến rũ nơi nàng từng sống hạnh phúc với Fyfe là con tàu tù đày.

      Khi lên tàu, toàn bộ chuỗi việc mà nàng có cách nào để khống chế bắt đầu tiến hành.

      Nàng tự hỏi thà chết còn hơn sống cuộc đời như thế có phải hay hơn , nhưng nàng hiểu là mình có can đảm để tự kết liễu mạng sống hay muốn làm như thế.

      “Có lẽ mình nên nhảy xuống nước tự tử,” nàng nghĩ, “khi ra bơi tối qua còn hơn.”

      Nàng vẫn ra bơi như thường lệ, bơi lên bơi xuống rất lâu, thưởng thức môn vận động cơ thể này cũng như vẻ đẹp của trăng sao và đom đóm.

      Rồi lại đến ngồi bờ hồ nhúng chân xuống nước nghĩ đến Fyfe và nàng chàng biết bao nhiêu.

      Tối qua nàng tưởng tượng chàng là Lorenzo Vĩ Đại trong tiền kiếp, còn nàng là trong những người đàn bà chàng từng chung thủy suốt hai năm.

      Được Fyfe , nàng tự bảo, hai năm, hai tháng, hay thậm chí là hai tuần cũng xứng đáng với những khổ sở, đau lòng tiếp theo đó.

      “Mình ấy... ấy,” nàng thầm với các vì sao, “chính vì mình cầu xin có được tình mình bao giờ được tỏ ra vô ơn hay trách móc vì nó gây thương tổn cho mình.”

      Trước khi bác sỹ tháo băng mắt cho chàng nàng tưởng tượng mình có can đảm cầu Fyfe hôn nàng chỉ lần thôi, dù nàng biết chàng bao giờ muốn làm điều đó sau khi thấy nàng.

      Hình dung ra mình là Vệ Nữ, nếu chàng hôn nàng có lẽ chẳng có chuyện gì là quan trọng nữa vì nàng có được hồi ức của mình.

      Cho dù có trở lại và kết hôn với công tước, nàng tự nhủ, nàng vẫn biết môi nàng được Fyfe chiếm hữu và tim nàng thuộc về chàng nên nó còn hữu trong cơ thể để hành hạ nàng nữa.

      Rốt cuộc sau khi ngồi ở đấy lúc lâu nàng biết những gì mình tưởng tượng dưới trăng sao bao giờ biến thành thực.

      Nàng thể nào cầu Fyfe hôn nàng vì làm thế phản bội lòng tin cậy của chàng đối với nàng.

      “Mình bao giờ được người đàn ông nào hôn nữa,” Susanna thoáng nghẹn ngào nghĩ thầm, “ngoại trừ việc có lẽ được hôn bởi người đàn ông tiêu tiền của mình! Ôi Chúa, giá mà con chết được!”

      Nàng lớn tiếng ra miệng, nhưng rồi lại xấu hổ vì nàng biết tước đoạt mạng sống là tội lỗi, vì bản chất sống là điều hết sức qúy giá.

      “Biết đâu có ngày mình được đền bù cho những khổ hạnh mình phải gánh chịu,” nàng tự với mình nhưng cũng biết bù đắp ấy là gì.

      Mọi bản năng trong khắp cơ thể nàng co cụm né tránh những cái mẹ nàng sách hoạch cho nàng, tuy nhiên cho dù thông minh cơ trí đến đâu nàng cũng thể nghĩ ra được mình làm cách nào để tránh khỏi bị ép hôn hay trốn thoát lần nữa khi bị đưa về London trong nhục nhã.

      Nàng chợt nghĩ biết đâu ba tỏ ra thô bạo hay bất đồng với Fyfe.

      “Lẽ ra mình lúc đó mình nên ở lại và phân trần với ba rằng đấy phải là lỗi của ấy và hề biết được mình là ai,” nàng tự nhủ.

      Rồi nàng nghĩ rằng cho dù mắt chàng bị băng và chàng suýt mất mạng trong tai nạn xe, Fyfe phải là loại người để cho kẻ khác bắt nạt mình hay sợ sệt bất cứ ai.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (6-3)

      Tuy thế, dường như toàn thể thế giới êm ái như tơ mà nàng cuộn mình trong ấy từ lúc đến Florence vỡ tan tành chung quanh nàng, và nàng dõi mắt nhìn nó cách bất lực, biết cách nào để hàn gắn lại.

      “Có lẽ mình nên quay lại thu dọn đồ đạc,” nàng thất vọng nghĩ. “Ba thích người khác bắt ông đợi, và cho dù Fyfe có nữa, mình cũng phải theo ông vì mình ở tuổi vị thành niên và ba là người giám hộ của mình.”

      Đó lại là vấn đề khác mà nàng dối, nàng nghĩ, và bây giờ nàng phải thú là nàng hãy còn rất trẻ và rất thiếu kinh nghiệm, và rất ư là ngu ngốc nếu được bày tỏ.

      “Giờ cả Fyfe cũng khinh bỉ mình,” nàng khổ sở nghĩ ngợi.

      Rồi lúc đó nàng nghe có tiếng huýt sáo và biết là Clint tìm nàng.

      ta có kiểu huýt sáo lạ lùng, nghe khá du dương. ta thường huýt nho khi quanh quẩn trong biệt thự, và mỗi khi ta gọi gia nhân khác huýt giống như tiếng chim hót gọi đàn.

      Susanna chậm chạp đứng lên cứ như chân nàng đủ sức chống đỡ cơ thể, nàng biết rằng Clint sắp sửa báo là ba đợi nàng.

      Nàng bước dọc theo lối quanh co giữa những khóm cây và trở lên con đường dốc dẫn vào khoảng vườn được chăm nom trồng tỉa.

      Như nàng đoán, Clint đứng mép cỏ miệng huýt sáo.

      Khi thấy nàng ta vẫy tay, và bởi vì nàng biết ta ngóng nên Susanna vẫy tay lại. Thế rồi đợi nàng bắt kịp, Clint quay về biệt thự.

      hiểu tại sao, dù biết là mình phải làm chuyện đó, Susanna cách nào bước nhanh được. Dường như chân nàng cương quyết chống đối với ý chí của nàng và cự tuyệt đưa nàng về đối mặt với những điều nàng phải đối mặt.

      Tuy nhiên làm thế nào cũng tránh khỏi, nàng lê bước băng ngang bãi cỏ, qua đám thổ lan tỏa hương khắp gian, nhưng cả hoa nàng cũng màng ngắm.

      Chân bước mắt nhìn thẳng phía trước, nàng nghĩ ánh nắng mờ dần và bóng tối bao phủ lấy nàng.

      Nàng tiến đến hàng hiên và lấy hơi, biết thế nào mình cũng thấy ba ngồi gần ghế của Fyfe hay đứng bên cạnh.

      Rồi thần kỳ, để trong khoảnh khắc đó nàng hầu như cách gì tin được, có ai ở đấy ngoài Fyfe, chàng tựa người vào ghế bành, chân bắt tréo, ung dung thoải mái, nhưng chỉ có mình chàng!

      Chân gần như chạm đất, thoắt cái Susanna đến bên chàng.

      “Ba... đâu rồi? Sao ba ở đây... với !”

      Fyfe đưa tay ra và nàng đặt tay mình vào.

      “Mọi chuyện đều ổn cả,” chàng khẽ . “Ba em rồi.”

      rồi? Nhưng... tại sao? Ba gì? Ôi... Fyfe!”

      Mắt lại ngấn lệ, nàng qùy bên cạnh chân chàng và gục đầu xuống gối Fyfe.

      “Ổn cả rồi. bảo em là mọi chuyện đều ổn mà. Em phải đợi chắc tâm trạng kinh hãi lắm, nhưng xong chuyện là cho gọi em ngay.”

      “Chuyện gì... xảy ra vậy?”

      Susanna gần như thốt nổi nên lời nhưng chàng vẫn nghe được.

      chuyện với ba em rất lâu,” Fyfe đáp, “ông ấy về lại Florence rồi và ở lại đó tối nay. Nếu em muốn gặp ba em có thể ngay bây giờ để kịp chuyện với ông ấy. Nếu , ông ấy vào sáng sớm mai.”

      Susanna ngẩng đầu lên khỏi đầu gối Fyfe.

      “Em... ... hiểu. ... gì với ông ấy... làm thế nào mà ba chịu về?”

      kể cho em nghe chuyện đó, Susanna,” Fyfe , “nhưng muốn em tin cho biết em là ai.”

      “Em muốn... bất cứ người nào... biết cả. Ba có cho biết tại sao em... lại bỏ trốn ?”

      “Em kể cho nghe ,” Fyfe trả lời, “ba em xác định là em phải có đám cưới rạng rỡ trong xã hội thượng lưu.”

      “Em thể lấy công tước hay... bất cứ người nào muốn em... chỉ vì tiền,” Susanna bằng giọng nghẹn ngào.

      được, dĩ nhiên là ,” Fyfe tán thành. “Đối với người như em ý tưởng đó là dã man và tuyệt đối thể nào.”

      có... làm cho ba hiểu điều đó ?”

      hẳn là thế,” Fyfe đáp. “ nhận ra ông ấy tình cho rằng hôn nhân như thế mang lại lợi ích cho em và chắc chắn ông chịu nghe bất kỳ tranh luận nào vấn đề đó cả.”

      Susanna hít hơi.

      “Em cũng... nghĩ như thế. Nhưng ba... làm thế nào tìm được em?”

      e là do lỗi của .”

      “Lỗi của ?”

      “Các phóng viên từng đến đây làm nổi đình nổi đám, hiển nhiên là báo chí ở cũng như Mỹ đều biết dưỡng thương tại Florence sau khi tại nạn xảy ra. Họ cũng được giải phẫu trong bệnh viện Moorfields và từng ở London tại số chín mươi sáu đường Curzon, căn nhà đó cũng thuộc về .”

      “Em biết chuyện gì xảy ra rồi!” Susanna vội . “James, người hầu của nhà em, chắc kể cho ba nghe em đến đó.”

      Fyfe mỉm cười.

      “Đúng y như vậy. Khi ta biết em đến thăm nhân vật quan trọng như Fyfe Falcon ta kể với ba em là đưa em đến đó.”

      Chàng khẽ cười và thêm.

      “Thậm chí gia nhân của em cũng nghe đến , mà em lại !”

      “Vì vậy ba... theo chúng ta đến Florence!”

      “Chính xác!” Fyfe đồng ý. “Nhưng ông ấy thực rất ngạc nhiên khi biết em kiếm sống như nhân viên đọc sách.”

      “Nhưng ba chịu để em tiếp tục làm như vậy sao?” Susanna hỏi. “ gì mà ba chịu chấp thuận vậy?”

      “Theo hiểu, em muốn ông ấy trở về và để em lại đây, chỉ điều khiến ba em chịu đồng ý.”

      “Là... gì?”

      – là chúng mình thành hôn rồi!”

      Trong nhất thời Susanna cảm thấy mình nghe đúng.

      Rồi khi ngồi kiễng gót chân, nàng ngước lên nhìn chàng, Fyfe .

      chỉ trước với ba em chuyện cầu hôn mà thực trước mặt em thôi, khi sáng mắt.”

      “Cầu... cầu hôn?” Susanna lắp bắp lập lại.

      Chàng đưa tay ra, dò dẫm tìm nàng, đoạn nhàng sờ đầu nàng.

      “Em thực nghĩ là có thể sống thiếu em sao?” chàng hỏi.

      “Nhưng... Fyfe... em thể...”

      Ngay khi từ ngữ vừa dâng lên môi chàng chồm tới trước, vòng tay ôm nàng và kéo nàng vào lòng mình.

      Trong khoảnh khắc nàng định cưỡng lại, như trước khi nàng kịp làm, vòng tay chàng khép kín lấy nàng, và trong lúc nàng bàng hoàng nhìn chàng đăm đăm, môi chàng đáp xuống môi nàng.

      Nàng cách nào cử động, thể nào nghĩ ngợi, tiếp theo nàng biết đấy là cái mình hằng mong muốn, khát khao, cầu xin.

      Đấy là , tình mà nàng cứ ngỡ bao giờ được biết, là nụ hôn mà nàng chưa bao giờ mong đón nhận.

      Cánh tay Fyfe mạnh mẽ, tâm trí Susanna lóe lên rằng chàng chiếm lĩnh nàng hoàn toàn và nàng còn thuộc về chính mình nữa nhưng là phần của chàng.

      Thế rồi đôi môi kỳ diệu của chàng cuốn nàng vào cơn ngây ngất mà nàng từng nếm trải khi hình dung mình là Vệ Nữ và là thể với các vì sao cùng ánh đom đóm.

      Nhưng giờ đây cảm giác đó càng tuyệt diệu hơn, nồng nhiệt hơn, thiêng liêng hơn, tuy nhiên lại đậm tính người, và nàng cảm thấy như thể đê mê của nó toàn hảo đến nỗi nàng chết vì quá đỗi hạnh phúc.

      Môi của Fyfe dường như trở nên chiếm hữu hơn, cương quyết hơn, đòi hỏi hơn và Susanna cảm tưởng như chàng những là chính chàng mà còn là Lorenzo Vĩ Đại.

      Như thể họ tìm thấy nhau xuyên qua hàng thế kỷ thời gian kể từ lần cuối họ gặp nhau.

      -o0o-

      Fyfe ngẩng đầu lên, và bằng giọng nghe giống nàng chút nào, Susanna thầm.

      “Em... ! Em ... em bao giờ ngờ được ... hôn em.”

      muốn hôm em từ lâu lắm rồi,” chàng trả lời. “Nhưng em , có ý đợi cho đến lúc có thể trao cho em con người toàn diện, chứ phải là động vật thiếu mắt, thân hình tả tơi đâu cũng cần có người dẫn dắt.”

      ... em?”

      em từ lần đầu tiên nghe tiếng của em và nghĩ rằng đó là giọng quyến rũ nhất, hay nhất từng nghe, và từ khi mình ở chung với nhau, mỗi ngày càng em hơn.”

      “Em cũng... ,” nàng , “nhưng em bao giờ... hình dung được... quan tâm cho em.”

      Ngay trong lúc những lời này, nàng nhớ hết ràng vì sao mình lại nghĩ như thế, và khắp cơ thể nàng gào lên đau đớn vì khi chàng thấy được chàng bao giờ nàng nữa.

      “Mình phải bỏ trước khi điều này xảy ra,” nàng tự nhủ.

      Rồi, ý tưởng rời xa chàng giống như bị tuyên án rằng nàng phải bị hành hình, nàng nép sát vào chàng thêm chút và cảm thấy chàng phản ứng ngay lập tức khi môi chàng lại dò tìm môi nàng lần nữa.

      “Em rất mềm mại, ngọt ngào,” chàng , “môi em đúng y như đoán.”

      ... có nghĩ đến chuyện... hôn em ?” Susanna thào.

      “Mấy ngày qua từ khi tháo băng chẳng còn nghĩ đến chuyện nào nữa,” Fyfe đáp, “ cứ tự bảo mình phải đợi, nhưng lúc ba em bảo ông ấy định đưa em về London hiểu thể nào để em được.”

      “Em cũng thể nào... chịu đựng nổi khi nghĩ đến chuyện... rời xa .”

      Rồi như sực nhớ ra, nàng hỏi.

      “Ba... giận lắm hả?”

      nghĩ ông ấy ngạc nhiên hơn hết,” Fyfe đáp. “Trước nhất là chuyện mình gặp nhau, kế đến là việc muốn cưới em dù biết em là ai.”

      Susanna nín thở.

      Giả dụ ba nàng nàng tầm thường biết chừng nào, xấu đến cỡ nào sao? Nhưng hiển nhiên là ông chưa thế, vì Fyfe tiếp.

      khó mà được với ông đấy là tình sét đánh khi vẫn chưa sáng mắt, nhưng bảo ông ấy là chúng mình nhau bằng cách tuyệt đối thuyết phục mình rằng việc sáng suốt nhất phải làm là thành hôn.”

      “Ba có hỏi... mình kết hôn ở đâu ?”

      tình là . Ông ấy ngạc nhiên đến nỗi hỏi han nhiều. Tuy vậy ông đề nghị là tất cả mọi thủ tục về gia tài của em nên được giao cho các cố vấn pháp luật của chúng mình.”

      Trước khi Susanna toan cất tiếng chàng bật cười.

      “Ít ra ba em thể kết tội kẻ đào mỏ!”

      “Em nghĩ ba chắc hẳn... có ấn tượng là... ai.”

      “Có lẽ ngạc nhiên của ông ấy đối với hôn nhân của mình là do chuyện ông từng nghe là tên độc thân kỳ cựu.”

      Susanna lại nín thở.

      Nàng biết đích xác ba có cảm tưởng ra sao – ngạc nhiên khi thấy Fyfe là người nổi tiếng và đẹp trai lại muốn cưới người xấu xí, mờ nhạt như nàng.

      “Sao mình lại cho ấy biết ngay từ đầu?” nàng phân vân tự hỏi, nhưng biết là quá muộn để hối hận.

      Vì nàng chợt có cảm giác khủng khiếp là bất cứ lúc nào chàng cũng có thể nhìn thấy nàng và nhận ra chàng tự cam kết với kiểu phụ nữ nào, nàng thầm.

      “Làm ơn... hôn em và cho em biết là ... em .”

      Đó là tất cả những điều nàng phải nhớ, nàng nghĩ, nhưng ít ra vẫn còn đỡ hơn là có gì.

      em, em với giọng thanh tao của ,” Fyfe âu yếm . “ em, trí tuệ lôi cuốn của em, và lúc tháo băng gương mặt em!”

      Chàng đợi nàng trả lời nhưng môi chàng siết lấy môi nàng và nàng biết, trong lúc chàng hôn nàng và cảm nhận được nỗi chất ngất kỳ diệu bao phủ nàng như ánh nắng chói sáng, rằng bất kỳ đau đớn thống khổ nào về sau cũng xứng đáng với niềm hạnh phúc mãnh liệt phi thường này.

      “Em ... ! Em ... !” thâm tâm nàng reo lên, rồi nàng cảm thấy tình mình hòa quyện cùng thương của chàng và đưa cả hai lên đến tận vòm trời quang đãng.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHAPTER 7
      (7-1)

      “Tôi xếp đồ vào rương cho , signorina,” Francesca bằng giọng ngọng nghịu mà muốn học khá hơn khi làm tóc cho Susanna.

      “Cám ơn ,” Susanna .

      “Nếu signorina là ông giận lắm đó. Rồi signor (ông) phải làm sao đây?”

      Francesca nghe thấy tiếng trả lời, cũng lấy làm ngạc nhiên vì Susanna đọc sách.

      Vài quyển được bưu điện đem tới vào lúc trưa, nàng lật nhanh qua những trang sách để tìm mục gì đấy tạo thích thú cho Fyfe và để khơi lên cuộc tranh luận sôi nổi của họ.

      “Tôi thắc mắc, signorina,” Francesca tiếp tục , chuyển qua tiếng Ý ấm áp, sinh động, “ mặc cái gì để đây?”

      Susanna chợt chú ý đến những chữ cuối.

      ? Ồ, mặc bộ áo lúc tôi đến đây,” nàng vội trả lời rồi quay lại với mấy cuốn sách.

      “Nhưng signorina, tôi chưa sửa áo lại cái áo đó cho ,” Francesca thốt lên. “ thể nào, chắc chắn thể nào làm mau như vậy được!”

      Rồi nhận ra những lời mình như rơi vào khoảng và cứ tiếp tục tự mình càu nhàu trong lúc bước vội tới tủ áo chọn cái áo đầm cho Susanna mặc để Florence với ông Chambers.

      Vì nàng có quá ít thời gian đọc, và hết sức muốn tìm cách giải trí và làm cho Fyfe vui, ngay sau khi tới biệt thự và nhận thấy Francesca là người hầu rất thạo việc, Susanna lập thành thóiquen. Nó tạo cho nàng cơ hội duy nhất có thể thực được cái mà nàng gọi là “nghiên cứu.”

      Ngay khi vào giường nàng đọc cho đến khi mọi nơi đều yên tĩnh và nàng cho là an toàn để lẻn ra vườn bơi.

      Khi trở lại thường thường nàng rất buồn ngủ nếu lại quá mê mải trong hạnh phúc ngây ngất cách nào dứt ra được đến nỗi lên giường là ngủ ngay.

      Rồi nàng lại thức dậy sớm và nằm đọc cho đến khi Francesca gọi nàng. Khi bước chân xuống giường nàng hoàn toàn giao phó mình vào đôi tay khéo léo của hầu mắt đen.

      Francesca chính là người giúp nàng làm tóc, giúp nàng trước hết mặc những lớp nội y, tiếp theo là đến tủ áo chọn y phục cho nàng.

      Mắt vẫn còn đọc sách, Susanna đưa cánh tay hay giơ chân lên xỏ vào áo, và lúc Francesca sửa soạn xong cho nàng, nàng từ phòng ngủ mình ra hàng hiên nơi ông Chambers đến dùng bữa sáng với nàng, thậm chí cũng màng liếc vào gương.

      Nếu nàng soi gương tình cũng chẳng có lợi ích gì, vì biệt thự được trang hoàng bởi đàn ông nên có rất ít gương, và những tấm gương đó rất cổ, mặt kính trở nên sai lạc vì cũ kỹ.

      Thậm chí khi còn ở nhà, Susanna cũng hiếm khi soi gương, còn trong lúc ở biệt thự nàng hoàn toàn muốn quên diện mạo của mình.

      Nàng muốn tiếp tục nghĩ mình như Vệ Nữ khi bơi hồ, và bởi vì mọi thứ chung quanh nàng đều xinh đẹp nàng thể nào đành đoạn thấy mình mập mạp, xấu xí phá hỏng hết cảnh vật chung quanh.

      giờ nàng vừa đọc sách vừa bước dọc theo lối , và chỉ khi đến sảnh đường chỗ ông Chambers đứng ngồi đợi nàng mới bỏ sách xuống bàn và cầm lấy cây dù ông chìa ra cho nàng.

      “Hôm nay trời rất nóng,” ông để trả lời cho câu hỏi lên trong mắt nàng, “nếu đội nón cần đến đấy.”

      “Ông biết là tôi ghét nón mà,” Susanna đáp, “và tôi thích cảm giác nắng chiếu đầu.”

      “Nhưng nên làm cháy da.”

      “Fyfe ngủ à?”

      Nàng hy vọng được hôn tạm biệt chàng, cho dù họ Florence chỉ có vài tiếng.

      “Clint đưa ông ấy vào nghỉ, tôi nghĩ ta giận lắm nếu khuấy nhiễu ông ấy.”

      Nàng khẽ thở dài.

      là khổ sở, nàng nghĩ, dù chỉ xa Fyfe có vài phút huống hồ là cả nửa buổi chiều.

      Khi nàng vào gặp chàng sáng nay, nàng vẫn ngờ được là hôm qua mình hề nằm mơ khi chàng nàng, ôm nàng vào lòng và hôn nàng cho đến khi cả căn phòng xoay tròn chung quanh nàng và quên hết mọi cái nàng muốn .

      Nàng chỉ đành thầm, như từng làm dạo trước.

      “Em ...!”

      em, em ,” Fyfe . “Tối qua nằm thức lâu lắm, nghĩ rằng mình là người may mắn nhất thế giới.”

      rất là tuyệt... rất cừ khôi!”

      Chàng bật cười nho .

      “Thế thực vươn đến đỉnh cao của Lorenzo chưa? nghĩ rằng tính từ ấy chỉ áp dụng cho ông ta thôi chứ.”

      Chàng lại hôn nàng, đoạn .

      “Clint giận vì quá thao thức về em đến độ ngủ như thường lệ.”

      “Ồ... em xin lỗi! Em cũng ngủ được, em cứ nghĩ chắc mình mơ.”

      làm cho em tin rằng đó phải là mơ trừ phi cũng mơ,” Fyfe trầm giọng .

      phải nghỉ ,” Susanna mau, “và được thao thức quá.”

      háo hức quá mà,” chàng . “Làm sao còn tâm trạng nào khác khi được ôm em, hôn em khi muốn làm từ lâu lắm rồi?”

      Lời của chàng làm Susanna cảm thấy như mình bước những áng mây rực rỡ, nhưng nàng .

      “Chúng mình phải ý thức mới được cho đến khi lành hẳn. Bây giờ em đành lòng thấy trở bệnh lại đâu, khi trông có vẻ mỗi ngày khỏe hơn.”

      hứa với em,” Fyfe , “là ráng ngủ chiều nay.”

      Susanna cảm thấy nhói lòng tiêng tiếc vì được ở với chàng, nhưng nàng dịu dàng .

      “Vậy mới phải, em làm quấy rầy đâu.”

      “Em cứ làm như thế bất cứ lúc nào nghĩ đến em.”

      Chính vì chàng quá đỗi Susanna luồn tay vào tay chàng khi nàng .

      cần phải ngủ... nhưng làm ơn, em có thể ở với ... cho đến lúc đó ?”

      Nàng cứ như là đứa bé, chàng nâng tay nàng lên môi trước lúc .

      cam đoan với em hề muốn xa em dù chỉ năm phút, nhưng khó lòng gọi em nếu em ở trong nhà, muốn em Florence với Chambers và ngắm số đồ qúy của thành phố.”

      Chàng dừng lại trước khi tiếp.

      “Ở cương vị chủ nhà thấy mình tròn bổn phận vì em chưa được xem San Lorenzo, San Marco, Campanile của Gritto, điện Vecchio, hay Bargello.”

      Susanna kêu lên.

      “Ngưng! Ngưng lại ! Nếu em xem hết mấy cái đó em xa mấy tuần luôn!”

      chỉ trêu em thôi,” Fyfe , “nhưng em phải xem David của Michelangelo và Perseus của Cellini, để em cho biết em có thấy họ hấp dẫn hơn Lorenzo và tất nhiên là !”

      biết câu trả lời mà,” Susanna đáp.

      “Khi ở đó em nên ghé mắt đến Vệ Nữ của Botticelli và Thánh Nữ của Lippi trước khi ở vào đúng vị thế để cho em biết em giống ai.”

      Susanna sững người.

      ... biết chừng nào bác sỹ... tháo băng cho ?”

      những chữ đó là khó nhọc, từ ngữ rời môi nàng cách miễn cưỡng.

      Nàng lòng khi Fyfe nhún vai.

      bảo Chambers tìm hiểu xem khi nào họ định làm,” chàng đáp. “Ông ấy nghĩ có thể trong nhiều ngày hay thêm tuần nữa.”

      Susanna cảm thấy lòng tràn đầy thanh thản.

      Nàng chưa phải xa chàng.

      Nàng vẫn có thể gặp chàng và trò chuyện cùng chàng; chàng hôn nàng và nàng có thể sống thêm ít lâu trong cõi thiên đường đặc biệt dường như bao phủ họ bằng ánh sáng chói lóa.

      dằn lòng nổi nàng nhích lại gần chàng thêm chút nữa đoạn hỏi.

      cho em biết chính xác... chừng nào em có thể từ Florence về gặp ?”

      “Năm giờ nhé?” chàng trả lời.

      “Lâu vậy à?” Susanna kêu ca.

      thấy khó mà cãi được Clint khi ta bắt nạt phải tự chăm sóc cho mình,” Fyfe mỉm cười. “ ta luôn luôn đưa ra những lý lẽ có sức thuyết phục lắm vì sao nên làm theo cái ta muốn. Chính là hôm nay vì em mà muốn khỏe khắn.”

      “Trong trường hợp đó,” Susanna , “Clint ... đúng đấy. Đương nhiên em nhiều lắm nên muốn làm bất cứ chuyện gì để làm bệnh.”

      Nàng như để tự thuyết phục, dù tuyệt vọng biết rằng khi Fyfe khỏe hẳn nàng bao giờ gặp chàng nữa.

      ‘Khi thấy được,’ nàng nghĩ, ‘mình ở trong tâm trí như hình dung mình, giống như Simonetta Vespucci hay Lucretia Buti, và bao giờ, bao giờ biết thực tế Susanna Lavenham nhìn ra sao.’

      “Sao em lại nghĩ ngợi buồn bã vậy khi mình rất vui vẻ kia mà?” Fyfe hỏi.

      Nàng giật mình thoáng chút áy náy.

      “Sao biết em buồn?”

      sử dụng Tam Nhãn, hay phải luôn luôn dùng nó khi liên quan đến em.”

      “Em đâu có buồn,” Susanna bằng giọng khẳng định. “Sao em lại buồn, khi em... ở gần ... em?”

      Nàng ngẩng lên nhìn chàng cách nài nỉ khi thêm.

      em... hơn người nào khác ?”

      “Bây giờ biết chưa từng ai cả,” Fyfe . “Tất cả những người phụ nữ khác biết trong quá khứ đều làm thất vọng cách này hay cách khác. thực tình nghĩ đó là vì họ thỏa mãn cặp mắt , nhưng tâm trí lại thấy họ thiếu sót trong nhiều phương diện khác.”

      Môi chàng nhếch lên thành nụ cười mà nàng rất trước khi chàng thêm.

      biết em đợi những nhận thức đó của chín chắn dưới hướng dẫn của em, bảo cho biết em là mọi cái muốn và cần trong đời. Thực ra em là nửa kia của !”

      Vì quá cảm động, Susanan cảm thấy mắt mình ngấn lệ, nhưng nàng ép mình nhàng.

      “Em bao giờ... mong được làm nửa kia của ‘Fyfe Vĩ Đại’ nhưng em mãn nguyện... rất mãn nguyện làm... cái bóng của tim .”

      phải là cái bóng,” chàng đáp, “nhưng ở trong tim và là phần của tim – thực ra, nghi rằng em phải là nguyên trái tim đấy chứ!”

      Trong lúc chàng lại kéo nàng vào trong lòng và hôn nàng.

      Rồi khi hơi thở của nàng trở nên gấp gáp hơn nàng cảm thấy toàn bộ cơ thể mình phản ứng theo chàng, nàng giấu mặt vào vai chàng và tay chàng vuốt ve mái tóc nàng.

      “Tóc em mượt như lụa vậy,” chàng . “Lụa Florentine làm ra ở đây, rồi mình cùng nhau mua khi đó có thể chọn màu nào hợp với em nhất.”

      Susanna thấy thể nào trả lời chàng rồi chàng tiếp tục.

      cho biết tóc em dài cỡ nào. sờ mớ tóc búi gọn gàng cái đầu của em đoán chừng nó rậm, dài, và phủ vai em như đám mây mềm vậy.”

      ... làm em... mắc cỡ.”

      thích em mắc cỡ,” chàng trả lời, “lúc đó có thể thấy được má em đỏ ửng.”

      Mọi chữ chàng làm Susanna nhớ đến trong tâm trạng đau đớn rằng nàng còn rất ít thời gian.

      Sao chàng lại nghĩ mái tóc màu sắc ảm đạm của nàng là đẹp đẽ chứ? Dù thực nó rất dài, lúc nào cũng nhìn thẳng đuột và khá giống cái đuôi chuột chứ chẳng có chỗ nào giống như mây óng ánh mà chàng hình dung.

      “Khi sáng mắt,” Fyfe , “ chỉ muốn nhìn em, em qúy, nhưng có rất nhiều cái mình có thể cùng làm với nhau. mừng là dù sao em mới xem Florence được đôi chút thôi. muốn chỉ cho em những bức tượng và tranh họa ưa thích của .”

      Chàng ấn môi vào trán nàng hồi.

      “Dạo trước những phụ nữ đưa xem lúc nào cũng ấu trĩ lạ lùng về nghệ thuật làm khó chịu. biết đối với em khi nào cảm thấy như thế.”

      Susanna khẽ lẩm bẩm và chàng tiếp tục.

      “Ở Florence, Paris, và New York – có cả triệu thứ cho mình thưởng thức. cảm thấy rằng vì em toàn thể thế giới đều dành cho mình để khám phá, nhưng có em nó đối với cũng giống như bây giờ – chẳng có gì ngoài bóng tối.”

      ... được ... như thế,” Susanna phản đối.

      “Đúng đấy,” chàng . “Em mang ánh sáng vào bóng tối của từ lúc đầu tiên ở London, em đọc cho nghe bằng giọng kỳ diệu của em. Nếu em bỏ , lại trở thành mù lòa với tất cả mọi thứ em dạy nhìn.”

      “Đừng! Đừng!” Susanna kêu lên hốt hoảng. “ được như thế! ! Là người cừ khôi, độc lập, và sáng suốt! cần... em đâu.”

      phải mất cả đời để cho em hiểu rằng cần em, muốn em đến chừng nào.”

      Rồi chàng lại hôn nàng còn nàng thể nghĩ đến điều gì khác ngoài chàng và tình dành cho chàng.

      Rời Fyfe vào lúc ăn trưa là khó khắn nhưng chàng từng khi nàng vừa biết chàng.

      “Tôi để cho ai thấy tôi biến thành tên ngu trong lúc tôi ăn uống như đứa bé. Nếu tôi cần uống nước phải ra ngoài.”

      Chàng cách gay gắt, gần như là thô bạo, vì trong những ngày đó chàng hãy còn chống trả với mù lòa và căm ghét bất lực của mình.

      Susanna thoáng hy vọng rằng khi tháo băng ra khỏi miệng nàng có thể ở lại với chàng trong bữa ăn, nhưng chàng luôn luôn kêu nàng ra và rằng.

      hãy còn cần người khác cắt thức ăn cho . hãy còn đánh đổ đánh tháo và ăn uống gọn gàng, nên muốn ăn riêng.”

      Susanna hiểu được cảm giác của chàng, vì nàng biết chàng là người rất khó tính.

      đến người này luôn luôn ngăn nắp, luôn luôn gọn gàng,” có ngày Clint với nàng như thế. “ à, rồi hiểu vì sao tôi thấy cả người khi thấy mặt ông ấy bị sẹo. Ông ấy thể nào chịu đựng thấy mình xấu xí, và đó chính là điều duy nhất mà tôi sợ.”

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (7-2)

      Những điều Clint lại thêm thúc thêm cú nữa vào lòng cương quyết của Susanna rằng nàng bao giờ để cho chàng thấy nàng.

      Đương nhiên, đẹp trai như chàng và cả đời vây quanh toàn là những cái đẹp đẽ như thế chàng chỉ muốn người đàn bà mình cũng xinh đẹp.

      Nàng sắp xếp kế hoạch của mình rất cẩn thận.

      Nàng thu dọn đồ đạc vào rương để khi bác sĩ tới tháo băng, nàng với gia nhân rằng mình nhận được điện tín và phải London ngay lập tức.

      Họ đem xe đến cửa, hành lý của nàng được đem lên, và nàng chỉ cần đợi bác sĩ ra khỏi phòng Fyfe để biết tự .

      Nếu chàng thấy lại được, nàng rời ngay trước khi chàng có thời gian tìm nàng.

      Mặt khác, nếu tình xấu nhất xảy ra và chàng bị mù, chàng cần nàng nàng nhìn ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.

      Tất cả dường như rất đơn giản, nhưng nàng biết việc bỏ đối với nàng giống như bị đóng đinh vào thập tự giá, tuy nhiên trong lúc này nàng còn lựa chọn nào khác.

      Làm sao mà nàng có thể ở lại, nàng tự hỏi, để rồi thấy ánh mắt thất vọng của Fyfe dần dần chuyển thành khinh bỉ và ngạo mạn như mẹ nàng thường làm đối với nàng?

      Còn nữa, cảm giác của chàng biết đâu trở thành căm ghét đơn giản chỉ vì nàng dối chàng và lừa gạt tính cả tin của chàng.

      Trong lúc Fyfe nghỉ ngơi, việc nàng và ông Chambers Florence tạo cho nàng lý do để hỏi vay số tiền.

      “Tôi e là ông đúng và tôi tiêu khá nhiều món quà sinh nhật của Fyfe,” nàng . “Tôi rất cảm ơn nếu ông có thể cho tôi vay tiền lương, dù tôi nghĩ hai ngày nữa mới đến kỳ phát lương.”

      “Chắc chắn là được mà,” ông Chambers đáp, “nếu sau này muốn vay bao nhiêu tôi ứng trước cho chừng đó.”

      Susanan muốn rằng công nhận lộc, nhưng nàng đáp.

      tháng lương với tôi là đủ rồi. Tôi nghĩ đem nhiều tiền trong người quá hay.”

      “Phải, đúng vậy,” ông đồng ý.

      Giờ khi nàng bước lên xe ông trao cho nàng phong bì mà nàng biết thế nào cũng có đủ tiền để mua vé tàu về , hay lưu lại khách sạn rẻ tiền ở Ý.

      Nàng vẫn chưa thực quyết định, nếu mất Fyfe rồi, nàng về nhà hay tìm việc ở nước ngoài. Nàng hoàn toàn chắc chắn kiếm việc làm gặp khó khăn vì nàng thạo ngoại ngữ, tuy nhiên ý nghĩ ở mình và độc giờ đây còn đáng sợ hơn lúc nàng vừa quyết định bỏ nhà trốn .

      Biết Fyfe và chàng làm cho tương lai dường như, như chàng diễn tả, hoàn toàn và tuyệt đối tăm tối, vì chàng còn ở đấy nữa.

      “Mình phải làm gì đây?” Susanna tự hỏi cả ngàn lần rồi.

      Nhưng nàng thể tìm thấy câu trả lời và nàng tự bảo đấy là vì trong khoảnh khắc nàng chỉ có thể nghĩ đến Fyfe và những giờ phút tuyệt diệu, qúy giá khi nàng ở bên chàng.

      “Mình đâu trước đây?” Nàng hỏi ông Chambers.

      “Bất cứ chỗ nào thích,” chàng trả lời. “Tôi có chỉ thị nghiêm nhặt từ Fyfe là để ra khỏi biệt thự cho đến năm giờ. Nếu , ông ấy là ông ấy phá vỡ hết mọi quy định của Clint và đòi phải ở bên cạnh.”

      Susanna khẽ thở dài và Chambers tiếp.

      “Tôi chưa bao giờ thấy Fyfe vui vẻ hay đương đến thế.”

      “Chắc từng có... nhiều phụ nữ trong đời ấy,” Susanna thấp giọng .

      “Tôi muốn sỉ nhục trí thông minh của bằng cách trả lời dối trá,” ông Chambers đáp. “Phụ nữ theo đuổi ông ấy từ khi ông ấy còn rất trẻ.”

      “Tôi đoán... được.”

      “Cái đó cũng dễ hiểu thôi. Ông ấy những đẹp trai và tài giỏi cực kỳ, mà còn là con trai của người giàu nhất nước Mỹ.”

      “Tôi hề biết ấy giàu... đến thế!”

      “Ông cụ Falcon, người cũng tài giỏi như con trai mình, đầu tư vào xe lửa trong thời kỳ trứng nước và mua luôn cả đất đai mà họ có thể đặt chân tới.”

      “Trong khi đó Fyfe thích xe ô tô.”

      “Ông ấy thích bất cứ cái gì tiến triển, di chuyển nhanh chóng, và để cho đầu óc mình kích thích và hoạt động, cũng như .”

      “Ông mong tôi... cạnh tranh với xe Falcon chứ.”

      làm đúng y như vậy rồi còn gì,” ông Chambers mỉm cười , “và đó là tại sao tôi cảm kích . cho ông ấy cái mà người nào khác làm được trước đây.”

      Susanna nhìn ông tỏ vẻ chất vấn và ông hết ý mình.

      “Đó là kiến thức mà về mặt trí tuệ ông ấy có thể vượt qua được bất kỳ bất lực nào của thể xác, thậm chí là mù lòa.”

      “Tôi nghĩ rồi từ từ... ấy cũng khám phá ra được, bằng chính khả năng của mình.”

      “Tôi dám chắc,” ông Chambers . “Nếu thấy được ông ấy ở trong tình trạng khi chúng tôi vượt Đại Tây Dương, mới biết ông ấy thà là chết còn hơn sống để đối diện với việc mình phải sống hết đời trong bóng tối.”

      “Cái đó... chắc hẳn... xảy ra đâu!” Susanna vội .

      “Tôi cầu là lạc quan của chúng ta được vững chắc,” ông Chambers , “nhưng nếu về mặt bất hạnh, chuyện xấu nhất xảy ra, đến lúc đó tôi tin là với giúp đỡ của ông ấy tìm thấy số chuyện hữu ích có thể làm được đời thậm chí cần sử dụng đến đôi mắt.”

      “Tôi nghĩ tới mặt đó,” Susanna . “ ấy chắc chắn có thể cố vấn và tham dự các buổi họp của công ty ấy.”

      “Mình đều nghĩ tương tự như nhau,” ông Chambers , “nhưng tôi cam đoan trong thâm tâm, phần vì ông ấy luôn luôn gặp may và cũng bởi vì tạo cho ông ấy hy vọng và niềm tin nơi chính bản thân ông ấy, nên bây giờ có cơ hội hơn năm chục phần trăm là ông ấy qua ải cách thắng lợi.”

      “Tôi cũng cảm thấy như thế,” Susanna trả lời. “Tôi có cảm giác... rất mạnh mà tôi biết trong lòng là ấy ... thấy lại được cũng như tôi.”

      Nàng cách dự đoán và biết rằng Tam Nhãn của nàng thể nào sai lạc khi liên quan tới Fyfe.

      Dù mong ngóng trở về biệt thự, Susanna cũng thể hớn hở trước tượng David của Michelangelo.

      Nàng cũng mê man bởi những công trình điêu khắc bao quanh phần mộ vĩ đại xây cho Lorenzo.

      Trong chốc lát khó nghĩ đến Lorenzo mà mong mỏi về Fyfe, và nàng nhận ra tính cách của chàng dường như chồng lên mọi cái nàng nhìn vào.

      Đến bốn giờ ông Chambers dứt khoát muốn rằng, vì Fyfe nhắn ông làm thế, họ nên đến viện triển lãm Uffizi.

      Ông tình hiểu được tại sao Susanna thiết tha ngắm gương mặt thanh tú của Vệ Nữ trong tranh Botticelli hay Đức Mẹ và Các Thánh của Lippi. Nhưng vì biết rằng ông Chambers hiểu sao nàng lại từ chối làm theo lời cầu, nàng đứng trước bức Vệ Nữ Đản Sinh tuyệt vọng nhìn đường nét mềm mại trái soan của Simonetta với đôi mắt xanh, và mái tóc đỏ ánh vàng buông bờ vai trắng của ấy.

      Khi quay nàng thầm nghĩ nàng ghét cái ý tưởng về Vệ Nữ, bất cứ là Vệ Nữ nào cho đến hết đời.

      “Giờ mình có thể về nhà!” ông Chambers mỉm cười . “ có mệt ?”

      mệt tí nào cả,” Susanna trả lời.

      Ý nghĩ được gặp lại Fyfe làm cho mắt nàng long lanh, tim như đập nhanh hơn, khắp người thoáng lâng lâng náo nức vì trong lát nữa thôi nàng ở gần bên chàng, có lẽ trong vòng tay chàng cũng nên.

      “Mình muốn ấy hôn mình,” nàng nghĩ. “Mình muốn cái đó nhất đời!”

      Nàng cảm thấy ngựa leo đồi chậm rì muốn điên lên được nhưng rốt cuộc chúng tới bên ngoài biệt thự và đợi người hầu ra khỏi khoang lái và mở cửa xe, nàng tự làm luôn.

      Rồi nàng chạy bay lên bậc tam cấp.

      Clint đợi trong khách sảnh.

      “Ông chủ thức dậy chưa?” Susanna vừa thở hổn hển vừa hỏi.

      à, ông ấy nóng lòng gặp ,” Clint trả lời. “Nhưng tôi nghĩ là nên sửa soạn trước. Trong phòng để sẵn nước mát. Trong thành phố chắc giống như cái lò lửa.”

      “Phải!” Susanna trả lời.

      Nàng chỉ muốn thẳng đến chỗ Fyfe ngay.

      Rồi nàng nghĩ nếu chàng hôn nàng có lẽ gò má nàng nóng bừng và chàng nhận ra tóc nàng bị gió sông Arno thổi tung chút. Nàng vào phòng ngủ và thấy Francesca ở đó.

      “Trong thành phố chắc nóng lắm hả signorina,” lập lại y như Clint. “Tôi lấy bộ áo mát cho thay và trong bồn có sẵn nước cho .”

      Vì bực bội từng giây từng phút được ở cạnh Fyfe, Susanna hối hả tắm rửa và để Francesca thay áo cho nàng.

      hầu chải tóc nàng đâu vào đấy, rồi nàng chạy vì quá vội vã, Susanna băng ngang qua phòng và ùa xuống lối về hướng phòng ngủ của Fyfe.

      Clint đợi ngay đó để mở cửa cho nàng, nàng vào phòng mắt sáng lên, môi nở nụ cười.

      Rồi nàng khựng lại thình lình thấy rằng, như nàng dự đoán, Fyfe mình nhưng còn có nhiều người khác ở trong phòng với chàng.

      Nàng vô cùng ngạc nhiên nhìn họ, lòng thắc mắc hiểu họ là ai và tại sao họ lại trang phục lạ lùng. Thế rồi Fyfe chìa tay ra, lúc này chàng đứng ở giữa phòng chỉ cách nàng chút.

      “Lại đây, Susanna!”

      Nàng làm theo lời chàng và chàng cầm lấy tay nàng và giữ chặt.

      “Em à, vì ,” chàng lên tiếng, “áy náy là dối với ba em, và bởi vì muốn nhiều hơn là có thể rằng em thuộc về , nhờ mục sư trong tòa đại sứ Mỹ để làm lễ cưới cho mình, ông ấy có quyền làm như thế.”

      Susanna há hốc ngạc nhiên và giờ nàng nhận ra người đàn ông lớn tuổi trong phòng mặc theo kiểu tu sỹ và hai người đàn ông trẻ cũng mặc áo tu nhưng khác màu.

      “Chỉ là nghi lễ ngắn thôi Lavenham,” mục sư . “Và chắc nhận thấy rằng căn cứ luật Hoa Kỳ lễ cưới tôi cử hành cho cho hai vị là hoàn toàn hợp pháp.

      Susanna cảm thấy như thể tiếng của mình tắc nghẹn trong cổ.

      Nàng phải chặn việc này lại. Nàng thể nào lấy Fyfe. Nàng phải cho Fyfe biết thế, và lý do vì sao.

      Thế rồi chàng kéo nàng lên trước về phía mục sư, nàng biết mình thể với chàng về bản thân mình trước mặt người lạ được.

      Nàng có thể làm cách nào để giải thích đây, làm thế nào nàng có thể bảo chàng rằng nàng dối, rằng nàng đẹp đẽ gì cả? Làm thế nào nàng có thể phá hủy tình kỳ diệu và huy hoàng của họ bằng cách thú nhận lừa gạt riêng tư mọn như thế chứ?

      “Mình thể lấy ! Vì mình thể nào cả,” Susanna kêu gào trong thâm tâm.

      Nhưng con tim nàng bảo với nàng rằng nàng thể gây tổn thương chàng, thể nào làm cho chàng bẽ mặt và xấu hổ trước mặt vị mục sư của tòa đại sứ.

      Trong lúc nàng đợi, lòng điên cuồng cố nghĩ ngợi xem mình nên làm gì mục sư mở quyển kinh ra và bắt đầu nghi lễ.

      Buổi lễ rất ngắn, và khi Fyfe tuyên hứa bằng giọng trầm, thành khẩn dường như lan truyền sang cả Susanna. Nàng nghe chính tiếng của mình đáp lại ngập ngừng hầu như là tiếng của người xa lạ nào đó.

      Dường như hiểu được tâm trạng xao động trong thâm tâm nàng, Fyfe nắm chặt tay nàng trong suốt thời gian họ hành lễ.

      Bằng cách nào lạ lùng nào đó những ngón tay mạnh mẽ của chàng hình như cuốn sạch mọi thứ ngoại trừ tình của họ.

      ‘Chính vì mình nên mình phải cố cứu ra khỏi bản thân ,’ nàng tự nhủ. Nhưng nàng chỉ còn nghĩ được rằng thân thể nàng cứ nhói lên hết lần này đến lần khác với ba chữ.

      “Em ... em ...”

      trong những người phụ lễ đưa cho Fyfe chiếc nhẫn mục sư làm phép trước khi chàng đeo vào cho nàng.

      Nàng biết, khi giúp Fyfe bằng cách để ngón tay vào đúng chỗ, rằng nàng nên làm chuyện này, rằng điều này là sai và khi biết chân tướng chàng tàn nhẫn ném nàng ra khỏi nhà và ra khỏi đời chàng vì nàng gạt chàng.

      Tuy nhiên, quỷ quyệt làm sao, dưới bề mặt mọi thứ, lại là niềm hân hoan thể ngờ khi biết rằng giờ đây nàng là vợ Fyfe và chính vì thế nàng bị ép uổng lấy người khác.

      Lễ kết thúc. Họ qùy xuống, mục sư chúc phúc cho họ, và khi họ đứng dậy Fyfe nâng tay Susanna lên môi chàng.

      em, em !” chàng rất dịu dàng chỉ để nàng nghe.

      Sau đó nàng dường như quá đỗi bàng hoàng để nhận thấy là buổi lễ vừa thực xảy ra.

      Clint vào phòng với những ly champagne, và ông Chambers cũng đến gặp họ, cũng như toàn thể gia nhân trong biệt thự để chúc mừng họ bằng tiếng Ý. Susanna nghĩ họ đều vui vẻ như chính bản thân họ vừa mới kết hôn vậy.

      Chỉ đến khi mục sư tạm biệt và ông Chambers tiễn ông ra cửa, và trong lúc gia nhân tản mát về chỗ ở của họ, Susanna mới thấy mình ở riêng với chồng nàng.

      Họ đứng kề bên nhau khi chào tạm biệt mục sư, và khi Fyfe nghe tiếng cửa đóng chàng quay sang vòng tay ôm nàng.

      Trong khoảng khắc nàng nghĩ mình nên vùng ra khỏi tay chàng và kêu chàng phải nghe nàng , để với chàng nàng từ chối lấy chàng, nhưng thể nào làm nổi.

      Đến lúc đó quá trễ.

      Chàng hôn nàng, và thế giới chẳng còn gì khác ngoài chàng...

      Đối với Susanna hình như họ chỉ mới ở bên nhau có vài giây, dù thời gian lâu lắm, trước khi Clint đến bảo họ còn nửa tiếng nữa là bữa tối dọn lên.

      “Trễ như vậy sao?” nàng thốt lên.

      đến lúc ông chủ phải ngủ, thưa bà chủ,” Clint đáp.

      ngủ à?” Susanna ngạc nhiên đáp lại. “Nhưng tôi nghĩ...”

      “Ông hãy còn mệt, thưa bà,” Clint trước khi Fyfe kịp lên tiếng, “và tất cả mọi kích động này, như bà biết đấy, tốt cho ông đâu.”

      ta thấy vẻ thất vọng mặt Susanna và thêm.

      “Vẫn còn ngày mai mà, xin lỗi bà cho tôi được như thế, và nhiều năm trước mắt cho bà tâm , nhưng tôi muốn để cho ông chủ mệt mỏi hay náo nức quá độ được, trong lúc này ông ấy trong tình trạng ấy đấy.”

      “Cho chúng tôi năm phút để chúc ngủ ngon ,” Fyfe ra lệnh, “rồi tôi để đưa tôi vào giường theo ý muốn.”

      “Thưa ông được.”

      Clint ra khỏi phòng và Fyfe kéo Susanna vào lòng chàng.

      em!” chàng . “Như Clint chúng mình còn nhiều năm để với em như thế và làm cho em tin lời .”

      “Chuyện này... ... có quá mức đối với ?” nàng lo lắng hỏi. “Làm sao mà em đoán được ... sắp xếp chuyện rất ư... đặc biệt như thế khi kêu em Florence cơ chứ?”

      bao giờ nghĩ có thể giấu em bí mật lớn như vậy,” Fyfe . “ có cảm giác Tam Nhãn của em bị hư và cần được sửa lại đấy.”

      “Cho dù có cả ngàn mắt em cũng bao giờ nghĩ làm chuyện tuyệt vời tuy nhiên lại quá khác thường như là cưới em nhưng thậm chí hỏi em xem em có muốn... làm vợ .”

      “Em hối tiếc hay sao?”

      , đâu! Em bao giờ... tiếc hết,” Susanna trả lời, “miễn là ... em và luôn... em.”

      Khi thế nàng nghĩ chắc thể nào đâu nhưng trong lúc gần bên chàng, và môi chàng dò dẫm môi nàng thể nào năng gì hay nghĩ suy gì ngoài việc đấy là điều tuyệt vời tất cả tuyệt vời được làm vợ chàng.

      Chàng hôn nàng cho đến khi Clint gõ cửa. Đoạn chàng .

      “Khi em ngủ, em qúy, hãy mơ đến như mơ đến em, ngày mai chúng mình dự tính tuần trăng mật nhé.”

      Trong nhất thời nàng thể nào trả lời chàng, vì giọng của nàng mất hút trong niềm ngây ngất mà những nụ hôn của chàng vừa dấy lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :