1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Love In The Dark - Barbara Cartland ( 7c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHAPTER 4
      (4-1)

      Khi Susanna ở ngoài hiên ngắm cảnh, độ chừng tiếng sau ông Chambers đến bên cạnh nàng.

      Thấy ông ôm chồng báo lớn trong tay, Susanna quay sang .

      “Lỡ như tôi làm cho ông ấy khó chịu tôi xin lỗi... xin lỗi.”

      “Đó là lỗi của tôi,” ông Chambers đáp. “Tôi đem tờ New York Times theo từ London và ngu ngốc để trong phòng khách. Clint cầm lên rồi lại tưởng tôi định đưa cho ông Dunblane.”

      “Hình như ông ấy khó chịu vì ông Henry Ford cho ra loại xe mới,” Susanna , “tôi nghĩ có lẽ ông ấy có những khoản đầu tư trong các ngành sản xuất khác nữa.”

      Trong lúc đợi nàng suy nghĩ rằng sản của người Mỹ tạo ra rất nhanh mà mất cũng nhanh kém. Ba nàng nhắc đến những vụ phá sản tài chính thảm hại ở Wall Street, và nàng nhớ có lần xảy ra cơn biến động kinh khủng vì số bạn của ba đầu tư vào mỏ vàng mà lớp quặng cạn sạch.

      “Có lẽ thế,” ông Chambers đáp, và Susanna cảm thấy ông muốn nàng hỏi tới.

      ‘Chuyện đó đâu có liên quan gì tới mình,’ nàng tự nhủ. ‘Tuy nhiên, nếu ông Dunblane mất nhiều tiền ông ấy phải bán cái biệt thự tuyệt vời này và chắc chắn là thể sống thoải mái như giờ.’

      “Tôi nghĩ ông Dunblane muốn quay vào với ông ấy,” ông Chambers , “tôi đề nghị sau khi ăn trưa, trong lúc ông ấy nghỉ ngơi, mình vào Florence và có thể ngắm sơ những bức tranh thích.”

      “Mình có thể làm thế à?” Susanna háo hức hỏi.

      “Mình thử xem sao,” ông Chambers hứa, “nhưng lỡ ông Dunblane cần tôi e chúng ta phải đợi đến ngày khác.”

      Susanna vội quay lại phòng ngủ của ông Dunblane, khi nàng gõ cửa và ông ấy lên tiếng, “vào ,” nàng ngạc nhiên thấy ông nằm chiếc giường lớn phủ màn nhưng ngồi trong ghế bành gần cửa sổ lúc này mở rộng.

      “Ồ, ông dậy rồi à!” nàng reo lên. “Tôi rất mừng. Tôi chắc chắn ông thở khí tươi đẹp, ấm áp này rất quan trọng đấy!”

      “Đừng lăng xăng nữa,” ông Dunblane đáp lại, “nếu có chuyện gì hay làm cho tôi bớt điên tiết tôi muốn nghe.”

      Susanna lo lắng nhìn ông ta, cảm thấy ông ta hãy còn bực bội.

      Vừa rồi nàng tự động cầm theo khá nhiều sách đường đến phòng ngủ của ông ta, và do nàng qúa náo nức với việc Florence nên nàng cũng xem mấy cuốn sách kỹ lắm.

      Bây giờ thấy cuốn là cái nàng đọc cho ông ta trước đó về Lorenzo Vĩ Đại, và nàng cảm thấy có lẽ họ hết cái để về chủ đề đó. Thay vì thế, nàng ngó vội những quyển kia để tìm cái gì khác làm cho ông ấy hứng thú.

      Rồi ngạc nhiên ông ấy cất tiếng.

      “Tôi đổi ý rồi. chuyện với tôi , kể cho tôi về cuộc sống của và tại sao phải ra ngoài kiếm sống.”

      Hên là ông ấy nhìn thấy được nét thảng thốt trong mắt nàng.

      “Ông thấy đề tài đó chán lắm,” nàng tránh né. “Thà là về ông hay ngôi biệt thự tuyệt đẹp này mà ba ông làm cho nó toàn hảo còn hơn.”

      nghe câu trả lời trước đề nghị này, sau hồi nàng .

      “Tôi cũng thích nghe ông kể về Florence. Khi người ta đến nơi chốn họ biết luôn luôn thích thú hơn nhiều so với sách hướng dẫn.”

      “Tôi có cảm giác,” ông Dunblane , “và bây giờ tôi dùng Tam Nhãn, rằng cố tình dụ tôi tránh những cái tôi muốn biết về đấy. Tại sao lại thần bí như thế, trừ phi muốn dấu chuyện gì đó?”

      Susanna nghĩ thực tế ông ấy trở nên qúa ư nhạy cảm.

      “Tôi ... đoán được tại sao ông... lại nghĩ như thế.”

      Brown à, giọng của để lộ ra hết rồi còn gì,” ông đáp. “Khi lo lắng, như giờ bởi vì cho rằng tôi đào sâu vào chuyện muốn cho tôi biết, điệu của biến đổi hết. Tôi cho rằng hàng trăm người với rằng giọng nghe như tiếng nhạc vậy.”

      có ai... với tôi... như thế cả,” Susanna .

      “Vậy chắc họ điếc hết rồi, hay có lẽ vì tôi giờ đây mù, mù lần đầu tiên trong đời, nên tôi biết sử dụng tai mình cách đúng nghĩa.”

      “Hay là, như chính ông đấy, có lẽ đó là Tam Nhãn của ông!”

      “Tôi nghĩ về chuyện đó. Hình như rất lạ rằng chưa có ai với tôi đề tài đó trước đây cả, dù tôi cho rằng khá nhiều người biết về lĩnh vực đó, thậm chí ngay trong thời đại khai hóa này.”

      Susanna mỉm cười .

      “Tôi từng đọc có những trường phái bí truyền, hoặc có các trường phái ở các miền khác thế giới được chăm nom bởi các vị lãnh đạo tư tưởng lớn.”

      “Chuyện đó nghe có vẻ cường điệu như lời tuyên bố của phu nhân Blavatsky rằng có các vị đại sư sống trong rặng Himalaya, họ ở đó để dạy dỗ và hướng dẫn cho những người tin họ.”

      Lối châm chích của ông ta khiến Susanna .

      “Ông đúng là trong những kẻ vô thần.”

      “Đương nhiên rồi!” ông Dunblane đáp. “Tôi cho rằng chỉ có những phụ nữ chán đời có chuyện gì khá khẩm hơn để làm mới nghĩ ra hàng lô thứ nhảm nhí như thế!”

      “Tuy nhiên chúng ta đều biết các nhà tân tư tưởng vĩ đại như Phật hay Plato từng truyền đạt cho các môn đệ theo cách mà những tín đồ thường hiểu nổi.”

      “Làm thế nào mà biết được?”

      “Tôi có thể trích số thí dụ trong thánh kinh nếu ông muốn nghe.”

      “Tóm lại tôi nghĩ rằng bị lừa gạt bởi nhiều thứ vớ vẩn xác thực và bị chế nhạo bởi bất kỳ người nào có hiểu biết.”

      Susanna suy nghĩ hồi rồi .

      “Thế ông có tin vào phép lạ ?”

      “Tôi chưa bao giờ chính mắt thấy.”

      Nàng ngập ngừng trước khi bày tỏ ý kiến.

      “Ông vừa gặp tai nạn xe hơi rất thảm khốc. Ông nghĩ rằng nhờ vào phép lạ mà ông thoát chết sao? Tại sao ông qua được cái tai nạn mà lẽ ra là chí tử đối với người kém may mắn hơn?”

      Ngay khi ra nàng hầu như kinh ngạc với chính mình vì những điều rất riêng tư, tuy nhiên từ ngữ dường như thoát ra khỏi miệng nàng gần như vô thức.

      Bầu khí chìm vào yên lặng lâu trước khi Susanna cất tiếng bằng giọng rứt.

      “Thứ lỗi cho tôi... tôi ... nên... như thế. Tôi muốn lại gây cho ông... bực bội.”

      làm cho tôi bực đâu,” ông Dunblane với điệu khác với giọng ông thường dùng lúc trước. “ chỉ khiến cho tôi tự hỏi những điều có đúng hay . Tôi từng điên lên được khi bị tông xe, rất là căm giận vì bị mù, đến nỗi đến giờ phút này tôi chưa hề nhận thấy rằng là phi thường rằng tôi bị giết chết tươi lúc đó.”

      “Tôi nghĩ rằng vì lúc ấy ông muốn sống,” Susanna dịu dàng . “Có lẽ thế giới còn chuyện quan trọng và đặc biệt để cho ông làm, vì chỗ này cần đến ông. Tôi cho rằng những việc này xảy ra đều là tình cờ.”

      “Là phép lạ!” ông Dunblane tự với chính mình.

      Rồi ngả vai vào nệm ghế cho người thoải mái hơn chút ông .

      “Thôi được, tôi sẵn sàng lắng nghe cắt nghĩa những lý thuyết của . Ít ra những cái ấy cũng mới mẻ và để cho tôi có chỗ suy gẫm.”

      “Học Thuyết Bí Mật từng được giảng giải bởi nhiều vị lãnh đạo...” Susanna bắt đầu câu chuyện.

      -o0o-

      Họ trò chuyện và tranh luận mãi đến lúc ăn trưa, khi nàng rời phòng Susanna đoan chắc là ông Dunblane mệt, dù ông ấy chịu thừa nhận.

      Khi nàng và ông Chambers vừa dùng bữa xong trong hàng hiên Clint đến .

      “Tôi đưa ông chủ vào giường rồi thưa ông. Ông ấy hoàn toàn sẵn sàng để ra ngoài và ngủ trước khi tôi rời phòng.”

      “Tốt lắm,” ông Chambers bảo. “ nghĩ tôi có nên liên lạc với bác sỹ ? Tôi biết ngài William biên thư cho vị rồi.”

      “Như thế chỉ làm phiền ông chủ thôi,” Clint trả lời, “tốt nhất là để ông ấy yên cho đến khi ông ấy ổn định sau chuyến .”

      “Được, chúng ta làm theo lời đề nghị,” ông Chambers . “Còn bây giờ Brown và tôi vào Florence. Chúng tôi lâu đâu phòng khi ông Dunblane muốn gặp chúng tôi lúc ông ấy thức giấc.”

      “Ông có thể khẳng định đấy là điều ông ấy muốn,” Clint , “đặc biệt là Brown.”

      ta cười phô răng cười tinh quái với Susanna khi thêm.

      làm cho ông ấy nghĩ tới bản thân và thương tích của mình nữa, đó là liều thuốc tốt nhất cho ông ấy đấy.”

      “Cám ơn,” Susanna mỉm cười .

      Rồi nàng đứng dậy với ông Chambers.

      “Tôi lấy nón, mất chừng phút thôi.”

      Nàng rất sợ họ phải hoãn lại chuyến thám hiểm vào lúc chót đến độ chỉ khi họ lái về hướng thành phố nàng mới thấy nhõm rồi ngó quanh, háo hức với mọi cái nàng thấy.

      Tối qua nàng đọc sách lâu về việc Florence trở thành trung tâm thời trang của thế giới trong thời trung cổ như thế nào, và những phát triển hàng len từ vật liệu thô cho chính họ mà còn bán ra những mười ngàn tấm năm cho quốc, Flanders, và Pháp.

      Nàng nghĩ vui qúa vì được mua lụa mà giờ nhờ đó Florence trở thành nổi tiếng, và luôn cả hàng ren được chế tạo bởi các nữ tu trong những tu viện trong khắp các khu phố đồi. Mỗi nơi đều có đặc sản của họ, nơi nào giống với nơi nào.

      Rồi nàng sực nhớ mình phải chi tiêu cẩn thận, có lẽ chỉ ngắm hàng họ thôi chứ nên mua. Có vài món nàng thấy người ta phơi cửa sổ cho khô trong các phố xá nàng ngang.

      Màu sắc các tấm hàng ấy rất đẹp và nàng nhớ mình có đọc màu sắc của Florence là những màu đặc biệt của trời hoàng hôn lúc vào thu, hồng và lục, hoàng kim, đỏ thắm, màu xanh khi mây mưa dầy đặc, xanh rêu, vàng, ngà, và trắng phớt xám.

      Họ lái tiếp và băng ngang sông. Susanna thắc mắc nhìn ông Chambers và ông giải thích.

      cần hỏi tôi cũng biết nơi đầu tiên muốn là viện triển lãm Uffizi – còn những nơi khác có thể đợi.”

      “Cám ơn, ông tử tế qúa.”

      “Tôi nghĩ là biết,” ông Chambers đáp, “viện triển lãm Uffizi được thiết lập bởi hoàng thân của dòng họ Medici vào cuối thế kỷ thứ mười sáu. Nó được dựng quanh bộ sưu tập khởi đầu bởi Cosimo il Vecchio, và cháu trai của ông ấy là Lorenzo Vĩ Đại nới rộng thành nơi lưu trữ các công trình nghệ thuật lớn nhất thế giới thời bấy giờ.”

      Susanna nghĩ rằng trong Florence người ta luôn nhắc về Lorenzo, nàng biết khi đứng trước tượng sành bán thân của ông rằng ông ta nhìn y như những gì nàng từng kỳ vọng.

      Nàng biết ông ta đẹp trai cách nổi bật, hoàn toàn giống như những bức tượng điêu khắc của Michelangelo, nhưng nàng từng mong ông ta trông mạnh mẽ, rắn rỏi, và vô cùng kiên cường.

      Gương mặt ông ánh lên vẻ cương nghị làm cho nàng cảm thấy ông ta chinh phục nhân loại chỉ bằng thể lực mà còn bằng tinh thần. Nàng cũng nghĩ nếu ông ta nhìn vào mắt nàng, đôi mắt ấy nhìn thấu tận tâm hồn nàng và chắc là khó mà dấu được ông ta bất cứ điều gì.

      Nàng đứng ngắm bức tượng lâu đến độ ông Chambers xem các món khác phải quay lại .

      “Nếu muốn xem tranh của Botticelli trước khi mình về tôi nghĩ lúc này phải rời khỏi Lorenzo thôi.”

      Susanna khẽ thở dài.

      “Ông ta xuất chúng!”

      Rồi nàng để ông Chambers đưa xem các bức họa nàng từng ước được ngắm từ lâu lắm, nhưng lại cảm thấy mình cứ lan man nghĩ đến cảm giác mà bức tượng Lonrenzo khơi động trong nàng, cảm giác ấy khác biệt với những gì nàng cảm thấy về mọi cái khác.

      Có qúa nhiều thứ để xem, và mọi cái đều đẹp sững sờ đến nỗi chỉ khi về biệt thự nàng mới cảm thấy mình phải cố thổ lộ hết niềm vui chất ngất nhóm lên trong nàng.

      Clint đợi họ, và cách trách móc.

      “Ông Dunblane thức dậy lúc rồi và ông ấy có ngạc nhiên cho các vị đấy.”

      “Cái gì thế?” Susanna hỏi.

      Nàng tháo nón, đưa tay vuốt tóc rồi vội vã đến phòng ngủ.

      Clint mở cửa cho nàng và tia nhìn đầu tiên đến người đàn ông ngồi gần cửa sổ báo cho nàng biết ngạc nhiên ấy là gì. Cánh tay ông ta được tháo băng và bây giờ chỉ còn đầu và cổ vẫn bị bao lại.

      Nàng khẽ kêu lên mừng rỡ.

      “Khá hơn rồi! Khá hơn nhiều lắm!” nàng reo lên. “Bây giờ ông có thể cảm giác mọi vật bằng tay cũng như nghe bằng tai rồi.”

      “Tôi nghĩ rằng những điều sắp thích hợp với dịp này,” ông Dunblane nhận xét.

      Khi nàng bước về phía ông ta, ông bằng giọng điệu khô khan thường dùng lúc họ tranh luận với nhau.

      “Tôi đoán là mong được ca ngợi những bức tranh vừa xem. Thế cho xong , vì định sẵn rồi dù tôi có cho phép hay cũng vậy thôi.”

      “Tôi có nhiều chuyện với ông lắm,” Susanna trả lời.

      “Bảo đảm là nhiều thứ làm tôi chán chết. Tôi ráng ngáp đâu, nhưng chừng tôi lăn ra ngủ đấy!”

      “Cái đó đương nhiên là tốt cho ông, vì vậy tôi đâu có thể phàn nàn!” Susanna vặn lại.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (4-2)

      Trong lúc nàng ngó vào bàn tay của ông ta và nghĩ rằng đôi tay ấy rất sống động.

      Harding chính là người dạy nàng khi đánh giá ai những chỉ nhìn mặt họ mà còn nhìn luôn cả bàn tay của người ấy.

      “Bàn tay cho em biết rất nhiều về tính cách của cá nhân,” giáo nàng giải thích. “Tay có thể thô kệch, mềm mại, tài hoa hay dung tục. Chúng biểu lộ những bản năng nhạy cảm mà họ muốn dấu kín.

      Giờ đây Susanna nghĩ rằng tay của ông Dunblane trông mạnh mẽ và hài hoà. Nàng cũng nghĩ rằng ai thông hiểu những điều như thế cho rằng khoảng cách dài giữa ngón cái và ngón trỏ lên tính hào phóng.

      nghĩ gì thế?” ông ta hỏi.

      “Tôi nhìn bàn tay ông.”

      tìm cách xét đoán tôi qua bàn tay tôi sao, cũng như tôi xét đoán qua giọng của ?”

      “Tôi nghĩ xét như thế làm cho việc nghiên cứu tính cách qúa dễ dàng,” Susanna cãi lý. “Vì mỗi người chúng ta là tổng thể phức tạp, chỉ xét bộ phận có thể tạo cho người ta ấn tượng hoàn toàn sai lầm.”

      đến hay là tôi?”

      “Có lẽ cả hai.”

      “Hình như muốn tôi nghĩ rằng có chất giọng thanh tao đặc biệt nên mọi tính cách của khác đều tương đương.”

      Susanna nín thở, cố nghĩ cách phải đối đáp ra sao, nhưng trước khi nàng kịp ông ta thoáng bật cười.

      “Tôi làm cho sao lãng chú ý đến những cái muốn với tôi thôi.” Ông ta . “Thế nào rồi, giống ai nhất đây, thần vệ nữ hay là Đức Mẹ của Lippi, người làm cho ngưỡng mộ vì trí tuệ hơn là khuôn mặt đẹp?”

      “Cả hai đều đẹp thể tưởng,” Susanna trả lời, “lúc đó tâm trí tôi gần như thể dứt ra nổi những kỳ quan tôi xem được chiều hôm nay trong viện bảo tàng rất, rất ư tuyệt vời.”

      “Tuy vậy, tôi đợi nghe xem nghĩ gì về Lorenzo Vĩ Đại.”

      Susanna giật mình và ngạc nhiên nhìn ông Dunblane.

      “Sao ông biết là tôi xem tượng ông ấy?”

      “Tôi hoàn toàn chắc chắn là tìm cho bằng được, vì bất cứ khi nào về ông ấy tôi biết rằng ông ấy gây cho hứng thú có lẽ nhiều hơn bất cứ người nào còn sống.”

      “Sao ông biết được?” Susanna chất vấn.

      “Hỏi sao khờ thế, vì chắc thấy được là giọng hoàn-toàn-biểu-lộ của cho tôi biết, hay biết đâu – tôi sử dụng Tam Nhãn!”

      Susanna cảm thấy quê rằng có lẽ ông ta nhận ra nàng thực nghĩ đến Lorenzo Vĩ Đại hầu như ông ấy là người còn sống, suốt từ lúc nàng đọc về ông ấy xe lửa.

      “Tôi nghĩ là biết,” ông Dunblane cách chế giễu, “rằng ngài Guicciardini, người mà đọc là nhân vật chỉ trích đối nghịch, ghi lại rằng ông ấy là người phóng túng, đa tình, tuy nhiên lại chung thủy trong những cuộc tình mà thường thường kéo dài nhiều năm cơ đấy.”

      “Guicciardini lúc nào cũng bới lông tìm vết,” Susanna đáp. “Ông ta ràng là ganh tị!”

      Ông Dunblane phá lên cười và nàng nhận ra ông ta cố tình chọc để nàng biện hộ cho nhân vật mình ngưỡng mộ.

      “Tôi tự hỏi,” ông ta ngẫm nghĩ, “nếu hôm nay gặp Lorenzo, nếu ông ấy đến biệt thự chiều nay, nghĩ như thế nào về ông ấy? Có lẽ thất vọng cũng chừng. Các nhân vật hùng thường làm cho người ta vỡ mộng khi gặp người bằng xương bằng thịt.”

      “Ông ấy chắc hẳn giống như tượng của ông ấy rồi,” Susanna cãi lại, “tượng đó miêu tả sống động ông ấy là người rất mạnh mẽ, đầy nam tính.”

      “Đấy là cái trông đợi ở người chồng sao?”

      “Tôi tôi bao giờ lấy chồng mà,” Susanna trả lời, “và cũng muốn... đến chuyện đó.”

      “Vậy khác hẳn với đa số phụ nữ rồi, họ những muốn kết hôn mà còn bàn về chuyện đó ngừng miệng nữa!”

      “Ông nên biết ơn là tôi khác với họ!”

      “Tôi thấy khó mà tin nổi là lại chọn quan điểm như thế. có đàn ông nào làm sợ và kinh hãi sao, hay có lẽ ruồng bỏ nên mới ác cảm với toàn bộ nam giới?”

      ! ! phải thế,” Susanna kêu lên. “Chỉ là tôi biết rằng tôi bao giờ... lấy chồng thôi.”

      “Vậy chuyện đó khác,” ông Dunblane . “Những điều lúc trước, hay đúng hơn là tôi nghĩ , rằng muốn lập gia đình. Cái đó giống khi rằng có cơ hội.”

      “Chúng ta nhất định phải về tôi sao?” Susanna hỏi. “Sao để tôi thẩm vấn ông và hỏi tại sao ông lập gia đình.”

      “Câu hỏi đó rất dễ trả lời,” ông Dunblane đáp. “Tôi chưa hề gặp ai mà tôi cho rằng mình có thể chịu đựng suốt đời cả, và giống như hầu hết đàn ông xứ tôi, tôi rất ác cảm với tòa án ly dị.”

      “Vậy ông nên sống ở ,” Susanna , “ở đó như ông biết đấy ly dị bị cho là sỉ nhục, và rất ít người dám đương đầu với tẩy chay của xã hội biến họ thành sống dở chết dở cho dù họ thuộc về phía vô tội nữa.”

      “Nếu tôi kết hôn hôn nhân là vĩnh viễn,” ông Dunblane chắc nịch. “Tôi ghét dư luận và muốn nhà báo soi mói đời tư của tôi!”

      Cách năng của ông ta làm Susanna nghĩ ông ta phải chịu đựng loại phiền nhiễu đó trong qúa khứ.

      Rồi nàng .

      “Nếu ông cho rằng tôi tìm thấy mẫu người đàn ông lý tưởng ở Lonrenzo, bức họa nào trong Florence miêu tả người phụ nữ lý tưởng của ông đây?”

      Ông Dunblane bật cười.

      tóm tôi dễ như vậy được đâu! cái bẫy giăng khéo léo đấy Brown! Nhưng phụ nữ lúc nào cũng mào đầu như thế, để tôi cho biết kiểu chuyện này qúa ư là đàn bà con !”

      “Ông khơi mào cơ mà!” Susanna phản bác.

      “Nhưng tôi thắc mắc về trong cương vị của nam giới thôi.”

      tôi chắc ông đâu có thể ở vào cương vị nào khác hơn nữa.”

      “Sao lại thế?”

      “Vì tôi nghĩ rằng như Lorenzo ông là người đàn ông mơ ước được vượt trội mọi người, được thống trị những người chung quanh ông, có nghĩa là nếu ở trong phạm vi rộng lớn hơn ông biến thành bạo chúa!”

      Nàng cố tình khiêu khích, dường như biết đấy là thách thức ông ta .

      “Hoan hô! Đấy là cách hay để thoát ra khỏi tình thế bất tiện! Nhưng tôi cho biết, Brown à, giờ tôi thắc mắc về cho tôi biết điều tôi muốn biết. Chính vì tôi đọc sách được, nên tôi buộc phải đọc ý nghĩ của người khác bằng tai nghe và cảm giác thôi!”

      “Tôi nghĩ đó là vì tôi thuyết phục ông làm, nên tôi thể trách nếu ông thực điều tôi khuyên, nhưng tôi muốn ông chọn người khác thay vì tôi.”

      “Tôi cần nêu rằng lựa chọn của tôi bị giới hạn,” ông Dunblane đáp. “Tôi biết tất cả mọi cái cần biết về Chambers và Clint, nếu tôi phải tập trung vào gia nhân chỉ còn có thôi.”

      Susanna trỗi dậy ra đứng bên cửa sổ và ngó ra vườn.

      “Tôi nghĩ rằng nếu ông đến đây trong hoàn cảnh khác,” sau giây lát nàng tiếp, “biệt thự có nhiều người. Chắc hẳn nhiều láng giềng vui khi gặp lại ông.”

      “Nếu nghĩ tôi muốn khách khứa lầm rồi,” ông Dunblane trả lời. “Tôi thích bất cứ ai nhìn tôi như tên hề.”

      ai nghĩ như vậy đâu,” Susanna vội . “Họ lấy làm tiếc, rất tiếc trước những chuyện xảy ra cho ông, nhưng đồng thời họ mừng là ông hãy còn sống.”

      Trong lúc nàng thấy những ngón tay của ông ta cử động hưởng ứng theo lời nàng. Và bây giờ nàng cho rằng vì băng được tháo ra nàng cảm thấy hiểu được cảm giác của ông ta dễ dàng hơn.

      “Ngày mai nếu ông khỏe hơn,” nàng tiếp, “ông có thể ngồi trong vườn, rồi ngửi được hương thơm của hoa, nghe tiếng ong vo ve và chim vỗ cánh trong lùm cây.”

      “Tôi hiểu là bảo tôi phải tự nhận thức những cái đó.”

      “Tôi tin là ông chậm lụt đến nỗi nếu có tôi giúp tự mình để ý được.”

      “Trước đây tôi chưa hề thuê người đọc nào,” ông Dunblane , “và tôi chỉ phân vân hiểu người đọc sách thuộc loại nhân viên nào.”

      Susanna đáp lại và ông tiếp tục.

      chuyện với tôi hoàn toàn khác hẳn với các mà nhân viên tôi từng với tôi lúc trước.”

      Susanna ngó ông ta cách lo âu và lên tiếng.

      “Tôi... xin lỗi nếu tôi có làm bất cứ điều gì phật ý ông. Tôi chỉ còn biết xin lỗi vì đây là lần đầu tiên tôi được nhận vào làm như nhân viên đọc sách.”

      “Tôi đâu có trách ,” ông Dunblane , “tôi chỉ là việc này bình thường. Brown à, những cái làm và tôi tôi nghĩ rằng làm cách cố tình là bắt tôi phải động não. Tôi cứ thắc mắc là bác sỹ nào của tôi gửi tới. Chắc có thể là trong những bác sỹ tâm lý mà dân Mỹ cho là thể nào thiếu được chứ gì?””

      “Cả hai đều phải,” Susanna trả lời. “Tôi thấy quảng cáo của ông đăng báo The Timesvà đến liền ngay ngày hôm sau. Tôi cứ ngỡ khi tôi đến vị trí đó có người trám vào rồi.”

      “Thực là tình cờ thôi sao? có ai đề nghị rằng nên giúp tôi à?”

      có ai cả,” Susanna đáp.

      Trong lúc nàng tự hỏi, giống như nàng thường phân vân, là chuyện gì xảy ra ở biệt thự Lavenham. Nàng hiểu cả ba lẫn mẹ nàng đều rất giận với cách xử của mình, và nàng thầm hỏi là họ bắt đầu ra sức tìm kiếm nàng như thế nào.

      Susanna nghĩ nếu tìm được nàng, trận chiến hôn nhân của nàng lại khơi dậy. Và nàng đương đầu với vô vàn khó khăn để tìm cách trốn lần thứ hai.

      Nàng rùng mình khi nghĩ đến đó, và ông Dunblane hỏi.

      “Chuyện gì làm lo lắng?”

      “Sao ông biết là tôi lo lắng?”

      “Tôi muốn ra sức diễn đạt điều mà có thể giải thích ràng hơn tôi nhiều.”

      Susanna thở dài.

      “Làm ơn đừng mẫn cảm về tôi. Khi tôi thử tìm cách giúp ông bằng cách đề cập đến Tam Nhãn tôi đâu có muốn nó hướng về tôi.”

      có chuyện dấu tôi và có lẽ mọi người khác,” ông Dunblane . “ làm chuyện gì? Phạm tội giết người sao?”

      Susanna nhịn nổi phải bật cười.

      đâu, đâu có ghê gớm như thế chứ.”

      “Nhưng trốn tránh chuyện gì, hoặc là người nào?”

      “Tại sao ông phải hỏi nhiều... như vậy?”

      “Vì tôi có ít chuyện để làm, ngoài ra nếu muốn biết làm cho tôi cảm thấy hứng thú.”

      “Mình hãy quan tâm đến chuyện khác . Còn có rất nhiều chuyện khác để mà.”

      “Nếu muốn nhắc đến tranh cái mớ đó làm tôi chán muốn chết!” ông Dunblane khẳng định . “Những người đàn bà vẽ khung vải tất cả đều chết cả hàng thế kỷ rồi; hãy còn sống, sống sờ sờ ra đây này, và nhờ vào, như đó, vào phép lạ mà tôi vẫn còn sống! Mình hãy tập trung vào cái đó .”

      Giọng ông ta dường như rung lên giữa hai người họ và Susanna trả lời.

      “Để tôi cho ông biết... rằng nếu ông... cứ hứng thú về tôi, chỉ vì chẳng còn ai khác... thế nào ông cũng... thất vọng! Tôi cho ông biết trước... là quên tôi .”

      Trong lúc nàng chợt nhận ra là trước đây mình khờ khạo cho ông ta biết rằng mình lôi cuốn và xấu xí khi họ vừa gặp.

      Thay vì thế nàng lại cố tình để ông ta hiểu là mình giống như Thánh Nữ của Lippi và bây giờ qúa trễ để vãn hồi.

      Giờ đây giải thích rằng nàng chỉ là mập, nhan sắc mờ nhạt người đàn ông nào muốn ghé mắt nhìn hai lần trừ phi ta muốn tiền của nàng qủa thể nào làm nổi.

      Nàng nhìn ra những đóa hoa, rực rỡ trong nắng và thâm tâm đau đớn tự hỏi vì sao mình giống như những cánh hoa ấy.

      “Mẹ tuyệt đẹp. Còn ba tuấn tú. May mỹ miều. Chúa ơi, sao chỉ có con là ngoại lệ?”

      Khi nàng thầm tự nhủ, nàng nghĩ cảm tưởng của mình cũng tương tự như ông Dunblane khi ông ta kêu gào trong bóng tối vì sao ông ta thấy được.

      ‘Cái khổ nạn ông ấy phải gánh vác,’ nàng nghĩ, ‘có lẽ chỉ trong thời gian ngắn, nhưng cái của mình bám lấy mình cả đời!’

      “Lại đây ,” đột nhiên ông Dunblane lên tiếng, giọng ông làm gián đoạn ý nghĩ của nàng.

      Nàng tuân lời quay lại và về phía ông ta.

      “Đưa tay cho tôi,” ông vừa vừa chìa tay mình ra.

      Vì ông ta cầu nên nàng đặt tay mình vào lòng bàn tay ông.

      “Bây giờ hãy cho tôi biết chuyện gì làm khó chịu,” ông ra lệnh. “Tôi cảm giác được cái ấy truyền ra từ người như thể, giống như tôi vậy, rằng đau khổ.”

      Những ngón tay nàng mấp máy trong tay ông nhưng ông chịu buông ra.

      cho tôi nghe ,” ông cứ khăng khăng muốn biết.

      Nàng cảm thấy ông ta chế ngự nàng, ép nàng phải làm theo ý ông muốn, cho đến khi kêu lên nho nàng giật tay ra.

      “Ông ... thôi miên tôi, làm tôi... sợ.”

      Nàng rời ông ta và lại bước đến đứng gần cửa sổ, cần ngó lại nàng vẫn biết tay ông ta vẫn mở ra như thế tấm chăn phủ đầu gối.

      Nàng sợ những vì lời ông ta mà còn vì cảm giác nàng có được khi ông ta chạm vào tay nàng. Cảm xúc đó nàng chưa từng biết đến bao giờ.

      Nàng cứ ngỡ rằng mình cảm thấy bất lực và bị áp đặt bởi người mạnh hơn mình, nhưng còn có thứ cảm giác khác nữa mà nàng thể phân tích hay có ý làm như thế.

      “Có chuyện tôi muốn ...” ông ta bắt đầu, nhưng ngay lúc đó cửa mở và Clint xuất với cái khay.

      “Chuyện gì thế?” ông Dunblane hỏi.

      “Thưa ông, tôi đem trà đến cho ông, ông Chambers đợi Brown ngoài hiên.”

      “Tôi ... ra... gặp ông ấy ngay,” Susanna vội .

      Nàng nghĩ giọng mình nghe có vẻ là lạ nhưng mừng là mình thoát ra được.

      Khuya hôm đó Susanna tài nào ngủ được. Nàng cứ trằn trọc, lăn tới lăn lui chiếc giường êm ái trong căn phòng đẹp mà nàng từng cảm thấy như là gian bất khả xâm phạm cho đến lúc nơi này trở thành xáo trộn vì chính ý nghĩ và cảm xúc của nàng.

      Trời cũng nóng bức.

      “Tháng ba như thế qủa là chưa từng thấy,” hồi sớm ông Chambers nhận xét.

      “Ở đây vào tháng tư trời thường thường rất nóng,” ông tiếp tục, “bác sỹ nhất định bắt ông Dunblane phải ở trong khí hậu ấm, vì thế tôi rất biết ơn cho dù bản thân tôi thấy khí nóng ngột ngạt.”

      “Tôi lại thích,” Susanna trả lời ông, nàng cảm thấy ánh nắng làm cho lòng nàng ấm áp.

      Nhưng bây giờ, trong buổi tối hôm nay nàng có cảm tưởng như có đủ khí để thở.

      Nàng đoán giờ chắc hơn hai giờ sáng và từ chốn xa xa nàng ngỡ mình nghe được trong số các nhà thờ trong Florence điểm giờ.

      “Mình ngủ được là do cứ nghĩ vớ vẩn về ông Dunblane,” nàng nghiêm khắc tự với mình.

      Tuy vậy nàng cứ thấy mình quanh quẩn lại buổi trò chuyện với ông Dunblane, và đồng thời cảm thấy hình ảnh ông ta lẫn lộn với Lonrenzo Vĩ Đại trong tâm trí mình.

      “Khi tháo băng, ông ta nhìn ra sao nhỉ?” nàng tự hỏi. “Có giống như người đàn ông thống trị Florence hàng mấy thế kỷ trước ?”

      Nàng bật cười tự chế giễu mình vì tưởng tượng qúa nhiều. Rất có thể ông Dunblane là người Mỹ bình thường, hấp dẫn và nàng rất ư ngu ngốc khi khoác lên biết bao nhiêu ý nghĩ mơ tưởng về ông ta.

      Tuy thế, vì ông ta và bức tượng bán thân của Lorenzo vẫn ám ảnh nàng, nàng xuống giường và bước đến cửa sổ.

      Nàng kéo màn và thấy muôn vật bên ngoài còn đẹp hơn khi bóng tối phủ xuống.

      Lúc này mặt trăng ló dạng, lấp lánh các mái vòm và tháp nhọn của thành phố; bầu trời đính đầy sao rực rỡ; và dưới kia Susanna thấy dòng sông lấp loáng ánh bạc trôi bên dưới những cây cầu.

      Khu vườn tràn ngập bóng tối bí , nhưng nàng vẫn dễ dàng phân biệt được những thân cây bách và những mảng trăng trắng là chỗ thổ lan mọc.

      Cửa sổ mở và bất chợt nổi cơn bốc đồng Susanna khoác chiếc áo choàng ngủ và xỏ chân vào đôi dép đế mềm, băng qua hiên ra đến bãi cỏ bên ngoài.

      khí ấm và oi nồng. Khi nàng về hướng những bụi dạ hương, hương hoa dường như vây phủ quanh nàng như thể là đoạn nào đó trong mơ.

      Nàng tiếp tục bước và bất chợt thấy phiến gương lớn phản chiếu ánh sáng từ bầu trời và đom đóm lượn lờ bên , và nhận ra đấy là hồ bơi.

      Thế rồi nàng nín thở trước khung cảnh tuyệt diệu ấy vì gian tràn ngập hàng ngàn đốm đom đóm bay chấp chới.

      Vẻ đẹp lấp lánh của chúng tựa như dải ngân hà cao, hòa lẫn với ánh sáng của Florence bên dưới. Susanna biết mình lạc bước vào cõi thần tiên.

      Quang cảnh chất chứa nét quyến rũ lãng mạn chỉ có được vào lúc đêm xuống và Susanna nghĩ rằng đôi chân cố tình đưa nàng đến đây để nàng có thể bí mật xuống tắm, chỉ mình nàng trong đêm tối tĩnh lặng.

      Nhân vật duy nhất có lẽ dạo vòng vòng là ông Chambers, nhưng lúc nàng chúc ông ngủ ngon ông bảo nàng ông mệt lắm rồi.

      “Thời gian vừa qua tôi chưa được ngủ ngon,” ông bảo, “nhưng tôi có cảm tưởng là tối nay tôi ngủ lèo tám tiếng.”

      “Tôi xin lỗi nếu hôm nay tôi khiến ông phải làm qúa nhiều việc.”

      “Tôi rất hân hạnh,” ông đáp, “nhưng việc kinh doanh của ông Dunblane có những vấn đề, tôi thú , là làm tôi rất mệt rã cả người trong vài tuần qua.”

      Bây giờ nàng kết luận rằng ông Chambers ngủ say và tất cả gia nhân ở trong các khu khác của biệt thự, có ai biết được nàng làm gì.

      Nàng nhớ bên căn thủy tạ cuối hồ có để áo tắm, nhưng lấy hết can đảm làm chuyện tầy đình, nàng làm việc chưa bao giờ làm trước đây – quyết định tắm khỏa thân.

      “Mình giả tưởng làm vị nữ thần được miêu tả đẹp đẽ trong viện triển lãm,” nàng nghĩ, “như thần Vệ Nữ, nhưng trỗi lên từ những ngọn sóng mà bước xuống nước với ánh trăng sao lấp lánh soi đường cho nàng!”

      Trí tưởng tượng của nàng nắm bắt lấy ý tưởng đó và nàng còn là Susanna tẻ nhạt, mập mạp, nhưng là Vệ Nữ, với thân hình cân đối tuyệt hảo mỹ miều như gương mặt của nàng và làn tóc vàng buông dài bờ vai trắng mịn.

      từ tốn, hề vội vã Susanna di chuyển vào chỗ nước nông.

      Rồi khi nước dâng càng lúc càng cao nàng lao ra bơi như nàng từng làm thuở còn , tay chân cử động nhịp nhàng, khoan thai.

      “Con trông y như con nòng nọc vậy,” ba nàng hay chọc khi nàng và May bơi trong hồ nhà.

      Nhưng giờ đây Susanna biết nàng phải là động vật hay nhân loại nhưng siêu phàm như thần thánh!

      Như nữ thần tình , vị thần làm cho đàn ông hưng phấn để tìm tòi những cảm giác ngất ngây đắm say mà duy chỉ có ấy có thể đem lại cho họ và thiếu vắng tình cảm đó đời sống của họ trở thành hoang vắng tiêu điều.

      Nước ấm và dịu như sữa trong lúc Susanna bơi lên bơi xuống lâu.

      Cuối cùng nàng leo lên bậc thang và ngang qua vườn, tay giơ cao lên trời.

      Đấy là biểu lộ của lòng tôn kính và cũng là cảm giác kỳ diệu. Trong giây phút ngắn ngủi nàng quên chính mình, trong lúc làn nước và ánh trăng cuốn nào vào trạng thái xuất thần, trong đó nàng là phần của toàn thể vẻ đẹp nơi đây và chính bản thân nàng rất xinh đẹp.

      Vì nàng hãy còn là Vệ Nữ, niềm mong mỏi trong tâm khảm nàng chưa từng bày tỏ trước đây chợt dâng lên môi.

      “Hãy cho con... có được tình !”

      Những từ ngữ đó chỉ là lời thầm nhưng nàng cảm thấy chúng như được cuốn lên đến tận trời cao bằng thứ quyền lực mà nàng cách nào kiềm chế.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHAPTER 5
      (5-1)

      Ngồi trong xe ngựa bên cạnh ông Chambers từ Florence về, Susanna cầm gói đồ rất cẩn thận.

      Nàng tốn nhiều thời gian trong các cửa hiệu Ponte Vecchio để mua quà cho ông Dunblane.

      Rốt cuộc sau bao nhiêu cân nhắc, nàng chọn hộp nhạc thế kỷ thứ mười tám đàn điệu nhạc ngắn vui tai mà chủ tiệm bảo là các nông dân từng nhảy múa trong thời trung cổ.

      giờ, đoán biết nàng nghĩ gì, ông Chambers .

      “Tôi đoan chắc Fyfe vui lắm khi nhận quà của . Ông ấy còn người thân nào để nhớ đến ông ấy trong những dịp đặc biệt.”

      “Tôi hiểu là ba mẹ ông ấy đều mất.”

      “Phải, ông ấy luôn luôn là người độc dù...”

      Ông Chambers ngưng lại và hết câu.

      “Tôi rất mừng là ông với tôi hôm nay là sinh nhật ông ấy,” Susanna . “Nếu tôi cũng biết.”

      “Thực ra tôi nên tặng cho món quà.”

      Susanna ngạc nhiên nhìn ông Chambers, ông giải thích.

      “Tôi thể nào với có mặt của ở đây đem lại khác biệt như thế nào, những đối với chủ của tôi mà còn cả với tôi.”

      “Tôi... tôi nghĩ là tôi hiểu được.”

      “Khi chúng tôi vượt Đại Tây Dương sau tai nạn của ông ấy,” ông Chambers , “tôi nghĩ mình thể nào chịu nổi áp lực sống chung với ông ấy trong những hoàn cảnh như thế.”

      Ông mỉm cười với nàng khi thêm.

      “Tôi biết Fyfe từ lúc ông ấy chỉ là cậu bé, và tôi từng ở trong cương vị những là thư ký mà còn là cái mà hoàng gia gọi là đại tổng quản. Tuy nhiên, sau tai nạn ông ấy rơi vào tâm trạng tuyệt vọng về thị lực của mình. Tôi cảm thấy bất lực và cũng như là kẻ xa lạ đối với ông ấy cứ như tôi chưa hề biết ông ấy trước đó.”

      “Chắc hẳn ông gặp nhiều khó khăn lắm,” Susanna thông cảm.

      “Phải,” ông Chambers đồng tình. “Rồi tới, và mọi việc trở nên khác hẳn.”

      “Ông tử tế mới thế.”

      “Tôi tình mà. những giúp ông ấy qua giai đoạn khó khăn nhất trong đời mà còn đem cho ông ấy tầm nhận thức mới nữa.”

      Ông Chambers bật cười.

      “Tôi nghe có vẻ toàn thơ với thẩn, nhưng chẳng còn cách nào khác để diễn tả làm thế nào để giới thiệu với ông ấy những chủ đề mới, mà tôi nghĩ rằng, làm cho ông ấy sử dụng đầu óc theo cách ông ấy chưa bao giờ dùng khi trước.”

      “Nghe ông như vậy là tuyệt!” Susanna reo lên. “Trong đời tôi, tôi chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.”

      trông vui vẻ lắm,” ông Chambers tán thành, “cả người cũng rung cảm theo đấy.”

      “Khi chúng tôi bàn luận về sách vở mà tôi đọc lớn lên rất là thích.”

      điệu của Susanna đầy xúc động, như thể nàng với chính mình, rồi nàng lo lắng thêm.

      “Tôi mong sách mình đặt mua ở Paris gửi tới.”

      “Tôi chắc là đến rồi,” ông Chambers đáp cách trấn an.

      “Danh sách dài lắm. Chúng tôi đều trở nên rất hứng thú với các sáng tác của Gustave Flaubert.”

      “Tôi có nghe hai người tranh cãi về quyển Giáo Dục Cảm Tính,” ông Chambers nhận xét, “tôi thắc mắc là Phu Nhân Bovary có phải là tác phẩm văn chương thích hợp cho thiếu nữ trẻ như .”

      “Tôi nghĩ khi chúng tôi tranh luận, Fyfe và tôi nghĩ về nhau như những người phê bình văn học!”

      Nàng kêu lên khe khẽ có vẻ thích thú, khi nhớ lại họ giao đấu về Emaux et Camées của Gautier, ông Dunblane cho đó là tác phẩm cứ như của thợ làm ra còn nàng thấy trữ tình và thơ mộng.

      Có lẽ, Susanna thầm nghĩ, sách mà nàng đọc bằng tiếng Pháp nghe thú vị hơn những quyển họ chọn bằng tiếng hay Ý.

      Tuy nhiên nàng biết, nếu thành , phải sách có vấn đề mà chính là người đàn ông nghe!

      Người đàn ông sẵn sàng đối đầu với nàng ngay lúc nàng dứt tiếng đọc, với những câu hỏi uyên bác mà nàng rất thích thú trả lời trong lúc nghĩ ra những câu hỏi khác để dồn ông ta vào chỗ bí.

      Vấn đề khó khăn duy nhất là, giống như những nhà giáo khác, nàng cảm thấy khó mà vượt được học sinh của mình.

      Chỉ bằng cách đọc vào đêm khuya sau lúc vào giường, và đọc mỗi giây mỗi phút khi nàng thực ở bên cạnh ông ta, nàng mới cảm thấy mình có đề tài gì đó để kể cho ông ta nghe và có cách diễn tả mới mẻ.

      “Như tôi vừa ,” ông Chambers tiếp tục, “vì rất có ích, tình tôi nghĩ “tuyệt diệu” mới là đúng nghĩa, cái bệnh mà tôi tôi từng bị trước đây còn đe dọa tôi nữa.”

      “Ông muốn ... bệnh tiểu đường của ông được chữa trị?” Susanna thắc mắc.

      “Gần như hoàn toàn. Hôm qua bác sỹ, mà ngài William giới thiệu khi mình còn ở cho cả ông Dunblane và tôi, khám cho tôi. Thực tế ông ấy cam đoan là tình trạng sức khỏe của tôi tốt!”

      Susanna reo lên mừng rỡ.

      “Ôi, tôi là mừng! Tôi biết ông cảm thấy khỏe khi chúng ta tới đây và thực tình ông trông rất mỏi mệt và lo âu.”

      “Cái nào cũng có,” ông Chambers , “nhưng bây giờ, cám ơn hơn là thuốc của bác sỹ mà tôi cảm thấy mình như người khác hẳn.”

      Ngày hôm sau khi họ tới biệt thự ông với Susanna.

      Brown à, tôi e là tôi phải ăn uống kiêng khem tuyệt đối theo lời bác sỹ của tôi ở Mỹ. Ông ấy nghi ngờ, và cũng được xác nhận bởi bác sỹ chuyên môn ở là tôi bị tiểu đường .”

      “Bệnh đó có nghĩa là trong máu có đường phải ?” Susanna hỏi.

      Ông Chambers gật đầu và giải thích.

      “Vì thế tôi được ăn đồ ngọt hay bất cứ cái gì chứa chất đường. Đầu bếp hiểu chuyện này, và đương nhiên ông ta nấu cho những món thích. chỉ cần bảo ông ta ưa món nào hơn là được.”

      Thoạt đầu Susanna qúa chú tâm đến ông Dunblane nên thực tình nghĩ đến những cái nàng ăn; nhưng món ăn tại biệt thự ngon đến nỗi nàng muốn có thay đổi nào.

      Họ dùng fritto misto, loại soup đặc mà toàn thể dân Ý đều thích, tiếp theo là những món ngon lành như thịt bê non mềm nấu rượu trắng, vịt và ngỗng nhồi qủa mộc qua và tỏi, món đặc biệt truyền thống của Florence.

      Còn có rau tươi từ vườn và trái cây mọc sum xuê khi tiết trời trở nên nóng hơn và xuân bắt đầu chuyển sang hạ.

      bàn ăn sáng có loại fraises des bois (dâu tây ) và có cả đào, mơ, và mận xanh Susanna thấy chín cây.

      Hầu hết thời gian nàng rất nhiệt tình chuyện với ông Chambers về những sở thích chung của họ, chính là Fyfe, đến nỗi nàng có chỉ có chút ít thời gian lưu tâm đến chuyện ăn uống của mình.

      Có lẽ vì họ qúa biệt lập trong thế giới của riêng mình nên họ trở nên rất gần gũi và thân mật với nhau.

      Chính ông Dunblane nhất quyết bảo Susanna vào ngày thứ ba họ ở Florence.

      “Tôi tuyệt đối muốn gọi Brown, tôi biết chắc đấy phải là tên của .”

      “Tại sao ông lại đoan chắc như thế?” Susanna hỏi ngược lại chỉ vì thích tranh cãi.

      nghe giống như Brown nào đó,” ông đáp, “tôi cũng nghĩ Susanna là cái tên phù hợp với .”

      “Tôi chỉ có cái tên đó thôi,” Susanna trả lời. “Mẹ đỡ đầu của tôi chọn tên đó cho tôi.”

      Nàng phân vân hiểu ông ta sao nếu nàng thêm vào.

      “Bà ấy để lại cho tôi gia tài lớn.”

      “Vậy đành phải là Susanna rồi,” ông ta vừa vừa thở dài, “và tôi hy vọng gọi tôi là Fyfe.”

      “Nhân viên mà xưng hô với chủ theo kiểu thân thuộc như thế chắc chắn là trái với thường tình rồi.”

      “Tôi rằng là nhân viên khác thường mà,” ông đáp. “ thực tế tôi cảm thấy mới là người ra lệnh còn tôi là kẻ chấp hành đấy chứ!”

      Susanna bật cười nho .

      Nàng tuyệt đối chắc chắn như Lorenzo Vĩ Đại ông ta lúc nào cũng là người thống trị, là nhà chỉ huy trong đời.

      Thoạt tiên nàng cảm thấy ngượng gọi ông ta bằng tên, nhưng sau thời gian nàng dần quen .

      Bởi lẽ ông ta luôn gọi thư ký của mình là Chambers, nên Susanna hề có vấn đề gì khi xưng hô với ông ấy bằng danh xưng nào khác hơn là ông Chambers, nhưng như thể ông ấy nghĩ kính trọng ấy là chỉ căn cứ vào tuổi tác của ông nên ông gọi nàng bằng tên.

      “Ông có nhận ra,” Susanna khi ngựa bắt đầu leo lên đồi về hướng biệt thự, “rằng chúng ta ở đây gần cả tháng rồi ? Đôi khi tuần lễ trôi qua như là trong giây lát, mặt khác tôi cứ như là sống cả đời ở đây vậy và hề biết gì đến cuộc sống nào khác.”

      “Thời gian chỉ là tương đối thôi,” ông Chambers trả lời. “Khi người ta vui sướng nó qua trong chớp mắt; còn lúc lo lắng hay khổ sở nó kéo dài cách đáng giận!”

      Susanna đáp lại.

      Nàng suy nghĩ trong tâm trạng hãi hùng là ngày tháng của nàng sắp đến hồi bế mạc.

      Khi tháo băng mắt, Fyfe cần nàng nữa, nhưng dù thế nào nữa nàng biết mình phải rời khỏi nơi đây.

      Nàng thể nào chịu nổi cảnh tượng ông ta thấy nàng thực nhìn ra sao, khi ông ta hãy còn cho rằng nàng xinh đẹp như các bức họa trong viện triển lãm Uffizi.

      Chỉ mới ngày hôm qua ông ta còn vô tình nhận xét.

      “Tôi thích thấy chân dung được vẽ trong khu vườn này. Và dĩ nhiên khung cảnh thích hợp là hoa lan chung quanh .”

      Susanna nín thở.

      Nàng thường mô tả thổ lan khi nở rộ trông đẹp biết bao, cảnh ấy dạo trước nàng chưa từng thấy.

      Họ quẹo ngay góc vườn, chỗ đó đóng khung chung quanh họ là những bụi lùm xanh tươi và những thân cây bách, bức tranh đẹp đến độ nàng cảm thấy mình phải cầu nguyện mỗi khi thấy được.

      “Có lẽ nhìn đẹp nhất trong hốc tường ở phòng khách,” Fyfe trầm ngâm . “Chỗ đó làm cho có cảm nghĩ dường như ở trong ngai thánh vậy.”

      Susanna vội đứng lên.

      “Ông qúa tưởng tượng rồi,” nàng . “Dù sao nữa, tôi muốn được họa.”

      “Tại sao lại ?” Fyfe hỏi. “Chắc chắn là những người thương muốn nhớ trong hình ảnh bây giờ chứ? Giống như hồng vừa hé nụ.”

      “Ông trích dẫn từ cuốn sách vớ vẩn nào đó mình vừa đọc hôm qua,” Susanna bực bội . “Tôi có chỗ nào giống hoa hồng cả!”

      “Nhưng chắc chắn nghe giống như đóa hoa đầy gai nhọn!” Fyfe bắt bẻ.

      “Cẩn thận đấy kẻo chúng chích ông đấy!” Susanna cáu kỉnh.

      Thế rồi họ phá lên cười như hai đứa bé thấy trò chơi mình chơi vô cùng thú vị.

      “Tôi nhắc ông trước đây là đừng về tôi mà,” Susanna vừa vừa ngồi xuống, “và để phạt ông tôi đọc bài báo chán kinh khủng về tình hình thế giới!”

      “Nếu đọc, tôi ném đồ vào cho mà biết!” Fyfe dọa. “Mù hay mù, tôi dám cá là ném trúng !”

      “Trong trường hợp đó tôi ném lại,” Susanna đáp, “tôi có lợi thế là thấy được mục tiêu tôi nhắm tới!”

      “Cái đó có gì khác biệt cả vì là phụ nữ bảo đảm ném hụt!”

      Họ đấu khẩu với nhau theo kiểu làm cho ông Chambers vui hết biết.

      Fyfe hết nhạy cảm khi đến thương tích của mình; ông ta bao giờ nhắc đến việc bị mù vĩnh viễn nhưng lạc quan thảo kế hoạch làm những gì khi tháo băng mắt.

      Tuy vậy Susanna lại muốn thay đổi câu chuyện sang hướng khác.

      Nàng co cụm tránh né viễn ảnh xảy ra khi nàng còn ở với ông ta nữa, khi ông trở về cuộc sống quen thuộc trước đó, với bạn bè vây quanh.

      Đôi lúc nàng đọc tin tức về họ báo chí và ông ta đưa ra những nhận xét đầy miệt thị.

      “Họ lúc nào cũng mô tả Loraine như là ‘ đẹp nhất nước Mỹ’!” có lần ông ta thế. “Nhưng tôi cho biết ta tính tình như qủy vậy, khi mà ta giương móng vuốt cào cấu chàng bất hạnh nào, là ta vắt kẻ đó cạn khô!”

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (5-2)

      Trong lúc chàng , Susanna mừng là có gương mặt đăng tạp chí mà nàng nhìn đây hấp dẫn được chàng.

      Nàng thấy mình ghen tuông kỳ quặc khi chàng nhắc đến quá khứ cách thích chí.

      “Trời đất ơi! Tôi lấy làm mừng là rốt cuộc ta lập gia đình!” chàng đến vị thượng nghị sỹ trẻ tuổi danh tiếng nào đó. “Nhưng tôi nghĩ rằng chuyện đó có nghĩa là phải chia tay với những buổi tụ họp của bọn độc thân rồi. Chúa ơi, những lần đó vui hết chỗ ! Chẳng có tên nào về nhà trước lúc trời sáng cả!”

      Susanna đáp lại và sau hồi chàng .

      “Tôi đoán là chưa bao giờ tham dự buổi tiệc tùng nào của người Mỹ?”

      “Hay là bất cứ loại tiệc nào,” Susanna trả lời.

      “Sao lại ?”

      Khi toan rằng nàng được phép tham dự, nàng chợt nhớ là mình đóng vai là người lớn hơn tuổi của mình.

      Vì thế nàng giữ im lặng và lát sau Fyfe lên tiếng.

      “Tôi đoán chắc cha mẹ đủ khả năng tổ chức tiệc tùng. Khi nào tôi khỏe lại, chúng ta tổ chức buổi tiệc độc đáo và khác hẳn bất cứ buổi tiệc nào thiên hạ làm trước đây.”

      Chàng ngẫm nghĩ hồi rồi tiếp tục.

      “Mọi cái đều thắp đèn sáng, vì tôi có thể nhìn được! Trong nhà, ngoài vườn, và cả hoa cũng được thắp sáng, còn có pháo hoa bắn sáng rực trời nữa.”

      “Nhưng chúng đâu có gây ấn tượng như sao hoặc đom đóm chứ,” Susanna nhận xét.

      Nàng nghĩ đến mỗi đêm khi mình lẻn ra bơi trong hồ, đom đóm dường như vây phủ quanh nàng như thể chúng là con cái của các vì sao. Chính ngay lúc đó nàng tưởng tượng chúng là những đốm sáng tỏa ra từ người nàng vì nàng là vị nữ thần mà mình đóng vai.

      Nàng chưa hề hoàn toàn thâu tóm lại hết cảm giác ngất ngây của đêm đầu tiên khi nàng nghĩ mình là Vệ Nữ và trở thành thể với kỳ quan và vẻ đẹp của toàn thể vũ trụ.

      Tuy nhiên đấy là niềm đam mê bao giờ nhàm chán khi được bơi thân trần trong làn nước ấm, khi ngửi được hương thơm của vườn tược chung quanh nàng, và cảm thấy trời đangban phúc cho mình.

      nghĩ về chuyện gì?” bất chợt Fyfe cất tiếng hỏi.

      “Tôi tự hỏi còn bao lâu nữa ông có thể bơi trong cái hồ đẹp mà ba ông xây.”

      “Rất mau thôi,” ông đáp. “Giờ tay tôi còn quấn băng và da lành hết rồi.”

      “Tôi... rất mừng!”

      “Clint bảo tôi có vài vết sẹo. Tôi đoán là chắc phải mang mấy cái đó suốt đời rồi, nhưng tôi phải là phụ nữ nên quan trọng. Da trắng phải ?”

      Câu hỏi của chàng làm nàng giật mình. Nàng đưa tay ra như xem xét da mình lần đầu tiên.

      “Tôi nghĩ trước khi tôi đến đây chắc hẳn là trắng,” nàng trả lời, “nhưng lúc dạo trong vườn đội nón và che dù bây giờ hơi ngăm vàng chút.”

      “Như giọng của vậy.”

      Cách chàng chứa gì đấy làm cho nàng thoáng lâng lâng.

      Tối qua khi nàng rón rén ra vườn bơi, nàng ngồi thành hồ và ngước lên nhìn trời.

      Trời có trăng các vì sao rực rỡ đến độ trông rất tỏ tường. Đom đóm bay tung tăng bóng của chúng phản chiếu mặt nước.

      “Đêm đầu mình đến đây,” Susanna tự với mình, “mình xin Chúa cho mình có tình .

      Chúa đáp ứng lời cầu nguyện của mình, nhưng tình cảm đó còn đau khổ hơn là vui sướng.”

      Nàng từng đối mặt với thực cách đây thời gian dài là nàng Fyfe bằng cách mà nàng chưa bao giờ nghĩ có thể ai như thế.

      Được ở bên chàng chính là vui mừng, hân hoan.

      Nhưng đó cũng chính là nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần khi biết rằng nàng mang ý nghĩa nào trong cuộc đời chàng và tương lai mai sau của nàng thiếu vắng chàng.

      Nàng qúa thông minh để hiểu rằng câu chuyện thần thoại của mình làm sao có được kết cuộc hạnh phúc hay vị hoàng tử tuấn tú mãi chăm sóc cho nàng như nàng chăm sóc cho ta.

      Nàng cũng biết quá chàng nghĩ như thế nào khi nhìn thấy nàng.

      “Mình ấy!” Susanna tâm với những vì sao. “Và bao giờ hối tiếc là biết đến đương. Tình cảm đó hầu như lấp đầy cuộc sống của mình cũng như trong lúc này. Nhưng đấy chỉ là giấc mơ thôi.”

      Nàng miên man nghĩ rằng đấy là giấc mơ đẹp, kiện toàn đến độ mình phải qùy xuống cảm kích là điều mình khẩn xin được ban cho và còn tuyệt diệu hơn cả những gì mình từng mơ tưởng.

      Nhưng tỉnh ngộ càng ngày càng kéo lại gần.

      Rồi tiếp theo là đơn độc và nghĩ đến những năm tháng dài trước mắt khi Fyfe rời xa và nàng chỉ còn lại những ký ức về chàng.

      Vì biết rằng mỗi phút, mỗi giây đều qúy báu, nàng luôn luôn ở bên cạnh chàng trừ những lúc chàng ngủ.

      Do vậy nàng có rất ít cơ hội ngắm Florence, đơn giản chỉ vì ngắm các tòa nhà, tranh họa, và tượng điêu khắc cũng là phí phạm thời gian nếu thay vào đó nàng có thể ở chung với Fyfe.

      Vì nàng nàng muốn làm cho chàng hạnh phúc.

      Nàng tìm thấy thư viện lớn trong biệt thự chất đầy những sách sưu tầm bởi ba chàng, hầu hết bằng tiếng Ý. Và ông Chambers quá đỗi sẵn lòng tán thành việc đặt mua thêm sách từ Rome và Paris mà nàng cảm thấy những làm cho Fyfe hứng thú mà cả nàng cũng thích.

      Nàng tôn sùng Harding, người khai sáng cho nàng về những nhà văn đại tài mà nàng chưa từng biết đến. Cha Harding từng là giáo sư dạy văn tại trường công nổi tiếng và kiến thức của bao hàm nhiều lĩnh vực khác nhau mà giờ đây Susanna thấy ra hoa kết quả cho mình.

      “Tôi nghĩ tiếng Pháp hợp với giọng hơn các thứ tiếng khác,” Fyfe nhận xét sau khi nàng đọcLes Fleurs du Mal được viết bởi Charles Baudelaire.

      Lại là lựa chọn lạ lùng cho thiếu nữ trẻ, dù nàng để ý đến.

      Baudelaire tìm ý thơ từ thực. Ám ảnh bởi cảm xúc đọa đày của ngày tận thế đưa ông tới chỗ nổi loạn, báng bổ.

      Ông khao khát khám phá thế giới bên kia, và thơ của ông gây ra những tranh luận về kiếp sau khiến Susanna và Fyfe giao đấu với nhau mãi đến lúc Clint cương quyết bảo rằng bệnh nhân của ta phải ngủ.

      “Tôi muốn bị bắt nạt!” Fyfe tức giận . “Vì Chúa, đừng có quang quác với tôi nữa!”

      “Ông biết bác sỹ gì mà,” Clint phản bác. “ ‘Ngủ, ngủ, ngủ!’ Đó là lúc duy nhất cho lưỡi ông khỏi phải làm việc, chứ phải là đầu óc.”

      “Hễ tôi muốn thức trễ tôi cứ việc thức!” Fyfe gầm lên.

      Susanna đứng dậy.

      “Clint đúng đấy,” nàng . “Mai mình có thể bàn tiếp, thức trong đêm yên tĩnh tôi nghĩ ra thêm số chiêu nữa để ngày mai nã pháo vào ông!”

      “Chắc mẻm là thế nào cũng lục lạo sách vở để sáng tạo chiêu mới của !” Fyfe bẻ lại. “Chơi công bằng! Thế nào tôi cũng tìm cách làm cho bó tay để lâu lâu tôi còn thắng cuộc đua này!”

      “Có lẽ tôi tỏ ra hào hiệp và thỉnh thoảng cho ông thắng lần,” Susanna đáp lại.

      Nàng rời phòng ngủ trong lúc chàng gào lên sau lưng nàng rằng chàng muốn nàng ban phát ân huệ. Nhưng nàng phá lên cười mãi khi vào phòng của mình.

      Kế đến nàng thay áo và ngồi giường đọc cho đến lúc muộn đủ để ra vườn bơi.

      -o0o-

      Ngựa tới biệt thự và Susanna dõi mắt nhìn quang cảnh thoạt ra của tòa nhà dài màu trắng giữa đám cây bách.

      “Y như lên tới thiên đường để về nhà,” nàng nghĩ.

      Nhưng nàng biết phải biệt thự thu hút nàng nhưng là người đàn ông sống trong đó.

      Lái thêm đoạn ngắn rồi khi Susanna trông thấy hình ảnh đầu tiên của cửa trước nàng hít hơi.

      Bên ngoài nhà có số người, hình như tất cả mọi người đều cùng lúc.

      “Họ là... ai vậy? Họ muốn... cái gì?” nàng hỏi ông Chambers.

      Nàng thấy ông nhíu mày. Khi ngựa dừng lại hẳn, và những người đàn ông đó, tám người cả thảy, quay lại với nét mặt tò mò nhìn những người mới tới.

      Susanna thấy Clint đứng ngay ngưỡng cửa và nàng nhận ra ta với đám người đó. Thái độ ta trông có vẻ sao đó, thầm cho Susanna biết là ta phòng thủ.

      Susanna xuống xe, mang gói quà cách cẩn thận, và khi ông Chambers nối gót theo sau, trong số những người đàn ông đó lên tiếng hỏi.

      “Ông có phải là thư ký của ông Falcon ?”

      “Nếu phải có quan hệ gì tới ông?” ông Chambers hỏi.

      “Tôi đại diện cho báo New York Herald,” người đàn ông đáp. “Chúng tôi từng cố gắng tìm xem ông Falcon đâu, bây giờ tôi và những qúy ông ở đây là những người đại diện cho số báo khác mong muốn ông ấy có đôi lời về kế hoạch phát triển xe mới của ông ấy.”

      Ông Chambers bước lên bậc tam cấp dẫn vào nhà trước khi quay lại .

      “Như các ông biết ông Falcon từng bị tai nạn rất nguy kịch. thời ông ấy có gì để phát biểu cả và theo lời dặn của bác sỹ ông ấy thể tiếp nhận phỏng vấn.”

      Khi xong ông Chambers đỡ cánh tay Susanna và đưa nàng vào biệt thự.

      loạt câu hỏi ồ lên ầm ĩ đuổi theo họ, Susanna lưu ý có vài câu là ngữ, những cái kia là Ý, Pháp, và Đức.

      Rồi người Mỹ của báo New York Herald hét toáng lên.

      “Thế qúy xinh xắn đó là ai?”

      Vào lúc này họ vào biệt thự, Susanna nghĩ chắc người phóng viên đó châm biếm mình.

      Clint đóng cửa lại phía sau họ.

      “Tôi mừng là ông vừa về tới thưa ông,” chàng tùy tùng . “Họ dai dẳng quá, tôi sợ là họ xông vào và khăng khăng đòi gặp ông chủ.”

      biết là ông ấy ác cảm vụ đó đến cỡ nào mà,” ông Chambers đáp.

      “Tuy nhiên hôm nay cũng đến nỗi tệ bằng mấy ngày kia,” Clint nhận xét.

      Susanna hiểu tại sao ta lại như thế.

      Họ dọc theo lối và nàng nhận ra ông Chambers thẳng đến phòng Fyfe.

      Clint tiến lên trước mở cửa cho họ, và như thể quyết định trước, ta lên tiếng trước khi hai người họ kịp .

      “Ông Chambers đuổi họ rồi, thưa ông, nhưng họ lì lợm kinh khủng!”

      Khi nàng vào phòng Susanna nhìn Fyfe, như nàng đoán, chàng vẫn ngồi trong ghế bành gần cửa sổ. Rồi nàng khẽ kêu lên vừa ngạc nhiên vừa háo hức.

      Mắt chàng hãy còn quấn băng, nhưng chỉ là lằn băng thẳng bao quanh đầu, và tất cả mọi lớp băng từng làm chàng giống như xác ướp mà nàng từng thấy lần đầu được gỡ !

      Cằm của chàng, phần dưới của má, nửa sóng mũi và cổ chàng thấy ràng.

      Bây giờ chàng thực trông như người sống.

      Quên hết mọi thứ khác, nàng chạy băng qua phòng qùy xuống bên cạnh ghế của chàng và .

      “Sao ông ... cho tôi biết? Làm thế nào mà tôi đoán được là chuyện này... xảy ra hôm nay?”

      “Tôi muốn tạo cho ngạc nhiên,” Fyfe trầm giọng trả lời.

      “Tuyệt qúa! là tuyệt! mặt ông có sẹo như ông từng mong đấy.”

      “Clint bảo thế, nhưng có chắc ?”

      “Hoàn toàn bảo đảm!” Susanna vừa vừa nhìn chiếc cằm trơn nhẵn của chàng.

      “Giờ tôi cảm thấy mềm mềm vì râu cạo sạch,” Fyfe và đưa bàn tay lên, “nhưng tôi chắc chắn cảm thấy giống như người hơn, còn cảm tưởng như hồn lìa khỏi xác nữa.”

      “Ông đâu có bao giờ như thế chứ,” Susanna , “nhưng chuyện này vô cùng ngạc nhiên!”

      Da chàng trông hơi hồng hồng, ngoài ra có chỗ nào chứng tỏ là chàng bị phỏng. Giờ đây, nàng nghĩ, vấn đề duy nhất là giải phẫu mắt có thành công và mắt chàng được cứu hay .

      Nàng chưa kịp ra ông Chambers kể với chàng về đám phóng viên.

      “Họ muốn ông phát biểu về những thử nghiệm kiểu xe mới.”

      “Chính chúng ta còn chưa biết được cái gì nữa là.”

      “Tôi là ông có bình luận gì cả.”

      “Đánh điện cho Stevens biết khi sẵn sàng phát ra bản tường trình.”

      “Tôi nghĩ ông tự làm tốt nhất,” ông Chambers . “Họ vẫn còn số điều chỉnh cần phải làm, vì thế cứ để đám báo chí đợi .”

      “Phải, ông đúng,” Fyfe tán thành. “Nếu họ nghĩ có bất cứ cái gì mới, chúng ta cứ bảo họ trở lại ngày hôm sau.”

      “Tôi e là thế,” ông Chambers đồng ý. “Tôi cho rằng mình thể nào hoàn toàn che dấu hết mọi chuyện được.”

      “Tôi chỉ ngạc nhiên rằng họ tìm được mình dạo trước,” Fyfe . “Ông biết là họ dai dẳng đến cỡ nào rồi khi họ đánh hơi được tình tiết.”

      “Có lẽ chúng ta gặp may,” ông Chambers , “và cho phép tôi là tôi là mừng rằng ông tiếp nhận vấn đề này bằng thái độ bình thản như thế.”

      “Biết đâu tôi thu thập số hiểu biết ngay trong cái thành phố của nhà thông thái này,” Fyfe đáp, “hay có lẽ Susanna dạy tôi đôi chút ý thức.”

      “Riêng cá nhân tôi, tôi nghĩ điều sau chính là lời giải thích,” ông Chambers nhàng rồi ra ngoài, nối gót theo ông là Clint.

      Susanna hãy còn qùy bên ghế Fyfe.

      “Tôi hoang mang và thắc mắc,” nàng , “tôi ngỡ tên ông là Dunblane.”

      “Đó là họ của mẹ tôi và tôi lấy cái họ đó khi tôi muốn danh.”

      “Vậy ông thực ra là Fyfe Falcon; chắc hẳn tôi nghe về ông rồi, nếu ông có xe hơi hiệu Falcon.”

      Fyfe ngả đầu ra sau và bật cười.

      “Danh tiếng đến thế à! Tôi luôn tin rằng mình là nhân vật quốc tế đấy chứ!”

      “Vậy ít ra ông có thể vui lòng cho tôi biết ông quan trọng ra sao.”

      Nàng kêu lên khe khẽ.

      “Phải rồi! Ắt hẳn là ông đua bằng xe của ông! Hay ông là trong những người lập kỷ lục tốc độ khủng khiếp bãi biển Daytona?”

      “Đoán lần đúng hết!” Fyfe thốt lên. “Tôi luôn nghĩ thông minh, thậm chí khi liên quan đến xe hơi!”

      “Tôi thú là tôi hề biết gì về xe cả,” Susanna đáp. “Ba tôi lúc nào cũng nhắc đến chuyện mua xe, nhưng ra ông ấy thích ngựa hơn, còn mẹ tôi đôi khi dùng loại xe điện Brougham, nhưng tôi nghĩ bà cảm thấy thanh lịch khi ngồi sau đôi ngựa đẹp.”

      “Đúng là báng bổ!” Fyfe kêu lên. “Bây giờ ‘bí mật bị tiết lộ’ đành phải nghe tôi ca tụng xe Falcon thôi, hễ chán cứ trút mọi trách cứ lên đầu các nhân viên báo chí vì họ moi tôi ra cho bằng được.”

      “Ông sản xuất loại xe mới rất đặc biệt hả?” Susanna hỏi.

      “Đó là kiểu sáu máy, bảy mươi hai mã lực,” Fyfe đáp, “tôi ghi danh nó vào cuộc đua năm tới từ New York đến Paris, và tự tay tôi lái.”

      “Từ New York đến Paris?” Susanna lập lại. “Nhưng làm thế nào? Sao ông làm được?”

      “Qua lối Seatle, Nhật, và Siberia,” Fyfe trả lời. “Khoảng mười hai ngàn dặm, và tôi đoán chừng tôi có thể thực trong trăm bảy mươi hai ngày.”

      “Nhưng sao ông dám thử thành tích phi thường như thế chứ? Chắc chắn là vô cùng nguy hiểm?”

      Giọng nàng thoáng run khiến Fyfe đưa tay tìm tay nàng.

      “Khi tôi rời New York thừa chết thiếu sống,” chàng , “và được mang tới London vì họ bảo tôi chỉ có bác sỹ giải phẫu London mới có thể cứu thị lực của tôi, tôi từng nghĩ rằng tôi chẳng còn cơ hội thấy cái quái gì nữa. Giờ tôi biết những tôi có thể thấy mà còn lái xe mới của tôi nữa, như tôi từng dự định.”

      “Sao ông có thể... chắc chắn như thế?” Susanna thầm.

      Nàng cảm thấy người mình run lên với cảm giác lạ lùng xuyên xuốt thân thể vì chàng chạm vào tay nàng.

      khiến tôi cảm thấy chắc chắn,” chàng trả lời. “ phải tiếp hy vọng và lạc quan cho tôi bằng cách này hay cách khác từ lúc mình tới đây sao? giờ mình ở chặng cuối thể nào bảo tôi rằng tin là tôi thắng đến cùng chứ.”

      “Vâng, dĩ nhiên là ông thắng!” Susanna khẽ .

      Rồi như thể chịu nổi khi nghĩ đến chuyện đó, nàng .

      “Có phải ông lo lắng và khó chịu ngày đầu tiên mình tới đây khi tôi đọc về kiểu xe của Henry Ford, vì ông sợ xe của ông ta biết đâu thành công hơn xe của ông ?”

      “Khi biết được ông ta cạnh tranh với xe của tôi đúng là kinh ngạc,” Fyfe đáp. “Bây giờ hiểu biết hơn, tôi nhận ra chúng tôi ganh đua với nhau trong cùng thị trường. Tôi nghe được từ những nguồn tin tối mật là Ford dự định gia tăng sản xuất để giảm giá xe ông ta mỗi năm.”

      “Cái đó có gây tổn hại cho ông ?” Susanna hỏi.

      “Tôi nghĩ thế,” Fyfe đáp. “Tôi chế tạo xe chất lượng cao – loại mà thấy hãnh diện khi ngồi trong đó.”

      Lời chàng khiến Susanna buộc phải nghĩ đến lúc thấy nàng chắc chàng chẳng còn lòng dạ nào để tự hào về chuyện nàng ngồi trong xe của chàng.

      Nàng đứng dậy .

      “Mấy người phóng viên làm tôi quên mất hôm nay là ngày đặc biệt. Chúc ông sinh nhật vui vẻ, tôi có món quà cho ông.”

      Nàng đặt lên chân chàng gói quà nàng cầm trong tay trái.

      “Sao biết sinh nhật tôi?” ông hỏi. “Tôi đoán Chambers cho biết.”

      “Ông ấy bảo tôi ông hai mươi sáu tuổi.”

      “Gần như là trung niên!” Fyfe . “Vì vậy tôi mong đối xử với tôi cách tôn trọng nhé. Nhưng cần phải mua quà cho tôi.”

      “Tôi hy vọng... ông... thích.”

      Chàng cẩn thận tháo lớp giấy gói, khi tháo xong chàng .

      “Là cái hộp, tôi nghĩ có họa hình phải.”

      “Mở ra !” Susanna giục.

      Chàng lần tay tìm cái chốt, khi chàng mở cái nắp có họa hình, điệu nhạc bắt đầu trổi lên và chàng reo lên mừng rỡ.

      Ngắm nụ cười nở môi chàng, nàng nghĩ rằng thực tế chàng càng giống Lorenzo Vĩ Đại còn hơn là nàng thực kỳ vọng.

      Cũng chiếc cằm mạnh mẽ, cũng khuôn miệng quả quyết, có lẽ bướng bỉnh, tuy nhiên vành môi lại có vẻ gợi cảm.

      Trước ý nghĩ đó nàng nín thở vì biết rằng hầu như phụ nữ đeo đuổi Lorenzo và thấy ông ta quyến rũ, phụ nữ cũng đeo đuổi Fyfe.

      Phần lớn mũi của chàng hãy còn sau lớp băng, nhưng tóc chàng có màu sẫm, dù hơi ngắn vì bị lửa xém nàng vẫn thấy mái phía trước gợn sóng chải ra sau vầng trán vuông vức.

      Nàng đoan chắc khi thấy chàng toàn diện, về mặt nào đó có lẽ chàng mang tính cách Mỹ hơn, nhưng chắc chắn có nét tương tự với bức tượng sành bán thân của Lorenzo.

      Như thể chàng cảm giác được xét đoán của nàng Fyfe hỏi.

      nghĩ gì thế?”

      “Nếu tôi ra làm cho ông tự cao tự đại!”

      “Tôi tin đâu. Tôi có cảm tưởng so sánh tôi với Lorenzo Vĩ Đại và đặc biệt bất lợi đối với tôi.”

      Susanna lấy làm ngạc nhiên rằng chàng lại có khả năng trực giác khi liên quan đến ý nghĩ của nàng.

      Như thể do hướng dẫn của nàng, trong những tuần vừa qua chàng tập luyện “Tam Nhãn” để có khả năng lĩnh hội cao và chính xác đến độ đôi khi nàng quên bẵng là chàng ra mù.

      Điệu nhạc trong chiếc hộp kêu lanh canh chấm dứt nhạc khúc.

      “Món quà xinh xắn lắm,” Fyfe , “và dễ thương, Susanna, khi tặng nó cho tôi. Tôi cần phải với rằng tôi lúc nào cũng trân trọng nó.”

      Nàng muốn hỏi chàng khi nàng rời khỏi chàng đôi lúc chàng có đem ra nghe và nghĩ đến nàng , nhưng rồi nàng biết đó chỉ là cầu ngu ngốc.

      Khi thế giới mộng tưởng này chấm dứt chàng trở lại thành người hoàn toàn khác – cho xe của chàng, cho cuộc đua của chàng, cho cuộc chiến với các đối thủ của chàng những trong trận đua mà còn vì ủng hộ của công chúng.

      Đến lúc đó làm sao chàng còn mong muốn nhớ lại người phụ nữ chỉ là tiếng trong bóng tối?

      ‘Mình phải thực tế và vận dụng lý lẽ,’ Susanna thầm suy xét, ‘và đó có nghĩa là phải đối diện với rằng mình bao giờ có ý nghĩa nào đối với chàng ngoại trừ chỉ là ký ức, khi chàng sáng mắt.’

      Ý nghĩ đó buồn thảm quá, và nàng nhất quyết để nó phá hỏng khoảnh khắc qúy giá được ở bên chàng.

      “Tôi có nhiều chuyện để kể cho ông về Ponte Vecchio,” nàng bắt đầu. “Dạo trước tôi có thời gian vào các cửa hàng xem, mấy tiệm đó vui lắm! Có rất nhiều thứ chế tạo bởi các nghệ nhân Florentine mà tôi đoan chắc là thế giới có cái nào tương đương!”

      “Tôi cũng hay nghĩ như thế.” Fyfe . “Ngay sau khi tôi thấy được, tôi muốn mua cho món nữ trang, Susanna, đó chỉ bày tỏ lời cám ơn của tôi với tất cả mọi chuyện làm cho tôi mà còn để tăng thêm nhan sắc của .”

      Từ ngữ của chàng mang đến đau đớn khiến Susanna phải nhắm mắt lại trong giây lát.

      Tại sao nàng cho chàng ngay từ lúc ban đầu? nàng tự hỏi mình cả ngàn lần rồi.

      Sao nàng lại có thể giả vờ trở thành nhân vật khác, để bây giờ biết rằng chẳng bao lâu nữa chàng sắp đối diện với phát giác những về diện mạo nàng mà còn về lừa dối hai chiều.

      Tuy vậy nàng cảm thấy nhõm khỏi phải bất cứ điều gì khi Clint vào phòng mang theo bình nước trái cây, vì bây giờ thời tiết trở nên quá nóng, để thay cho món trà mà Susanna thường dùng khi mới đến biệt thự.

      Đặt bình chiếc bàn kê ngoài hiên, Clint rót ra hai chiếc ly và để lên khay đưa cho Susanna trước rồi tới Fyfe.

      “Cái này đựng thứ gì vậy?” Fyfe hỏi.

      Trước khi Clint kịp trả lời Susanna kêu lên nho .

      “Ông ăn gian! Ông biết là ông phải đoán chứ.”

      “Vẫn còn ra bài học cho tôi?” ông mỉm cười hỏi.

      Nàng nghĩ mình chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì quyến rũ như lúc thấy môi chàng cử động.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (5-3)

      “Đương nhiên rồi!” nàng trả lời. “Cho dù khi tháo miếng băng chót ra ông có khả năng nhìn trong bóng tối như mèo và biết ông ăn gì uống gì bằng cách sử dụng giác quan cách đúng đắn vẫn có ích kia mà.”

      “Được rồi, thưa giáo. Tôi nghe lời thêm chút xíu nữa thôi,” Fyfe đáp.
      Chàng nhấp ngụm nước trong ly và .

      “Mình chưa từng uống loại nước quả này. Tôi nghĩ mình phải thử hết bây giờ .”

      “Đoán !” Susanna nhắc.

      “Tôi biết – là đào!”

      Susanna liếc sang Clint.

      “Đúng đấy thưa ông. Đây là lứa đào trong vườn vừa hái vào hôm nay, thấy mình thu hoạch được khá , giờ tôi nghĩ chắc ông phải ráng chịu đựng thứ quả này trong mỗi bữa ăn rồi.”

      ta vừa vừa ra ngoài, Susanna bật cười.

      “Mọi cái Clint đều có chút gai góc trong đó,” nàng , “nhưng có lẽ cái đó làm cho ta trở thành rất độc đáo.”

      “Tôi may mới có được ta,” Fyfe . “Tôi biết rằng – tôi cũng may mắn có được Chambers và đương nhiên là nữa, Susanna.”

      “Tôi đem... may mắn cho ông à?”

      “Bây giờ câu lời khen!”

      Chàng dừng lại trong giây phút trước khi .

      hiểu được cảm giác khi những miếng băng nóng bức, gò bó đó được tháo ra như thế nào đâu. Đôi khi tôi cảm thấy chúng làm tôi ngạt thở và chỉ muốn xé toạc ra.”

      “Làm như vậy kinh khủng lắm.”

      “Phải, tôi biết. Bác sỹ rất ràng là nếu tháo băng ra trước khi da hoàn toàn lành lặn tai hại lắm.”

      “Bây giờ... như ông ... ông sắp trở lại... như trước.”

      Khi nhìn chàng nàng nghĩ rằng, trong quan điểm của nàng chàng thực rất, rất là khác so với lúc trước.

      Vì nàng quen nhìn cái đầu quấn băng trắng to tướng trước mắt, cho nên nàng hầu như nghĩ rằng chàng lại có gì khác biệt.

      Nhưng giờ chàng trở thành người đàn ông rất hấp dẫn; người đàn ông làm cho nàng cảm thấy e thẹn khi nàng chưa bao giờ cảm thấy ngượng ngùng trước đây; người đàn ông khiến nàng rung động cách khác biệt với cách nàng phản ứng khi trước.

      “Phải, chẳng bao lâu nữa, tôi trở lại y như trước,” Fyfe như thể chàng theo dòng tư tưởng nào đó, “tuy nhiên tôi hầu lưỡng lự trở lại với xã hội bên ngoài. Ở đây trong bóng tối tựa như sống hòn đảo giữa Thái Bình Dương vậy.”

      Susanna cũng từng nghĩ như thế nhưng nàng biết điều đó mang cùng ý nghĩa đối với hai người họ.

      ‘Mình ấy!’ nàng thầm nghĩ. ‘Nhưng thể để ấy nhận ra bởi vì mình chịu nổi lòng thương hại của ấy hơn là chịu đựng thấy ánh mắt kinh ngạc khi ấy trông thấy mình và nhận ra mình thực nhìn ra sao.’

      Như thể ý nghĩ đó quá mức chịu đựng, nàng đặt ly xuống .

      “Tôi coi xem sách từ Paris gửi tới chưa. Còn nhớ cái danh sách dài sọc mình liệt kê ? Tối thiểu hôm nay phải có vài quyển tới chứ, nhưng tôi cách chi đợi được để xem sách của Gustave Flaubert tới hay chưa.”

      Fyfe ừ hử gì và sau hồi nàng có phần do dự.

      “Nhưng có lẽ bây giờ tôi biết ông là ai và ông cũng phải giả bộ nữa tôi đọc cho ông nghe hết về xe hơi. Chắc chắn trong báo và tạp chí nhiều về đề tài đó.”

      “Lạ ,” Fyfe đáp, “nhưng khi vừa mới tới đây tôi có thể nghĩ đến cái gì khác. Thậm chí làm thế làm tôi đau lòng, tôi cố tình cầu sau ngày đầu tiên để đọc về những chuyện xảy ra trong thế giới xe hơi, trước hết vì Chambers bảo tôi rằng xúc động nhiều làm trễ nãi bình phục của tôi, thứ hai là chuyện đó khiến tôi điên tiết vì ở Mỹ và biết chính xác mọi chuyện diễn biến.”

      Susanna lắng nghe nhưng gì, và chàng tiếp tục.

      giờ tôi cảm thấy tôi có cả ngàn hứng thú đòi hỏi tôi chú ý tới, và lỡ như toàn bộ đế quốcFalcon sụp đổ đó là lỗi tại !”

      “Adam lúc nào cũng đổ lỗi cho Eve mà!” Susanna vội .

      Rồi nàng đỏ mặt vì nhận ra mình cho rằng mình là Eve của chàng, điều mà nàng được quyền làm.

      “Mình bàn về mấy cuốn sách của mình và mọi câu hỏi nảy lên trong đầu,” Fyfe kiên quyết . “Chúng thuộc về hòn đảo của chúng ta, Susanna, nơi đó có đường xá và vì thế có chỗ cho xe hơi chạy. Khi chúng ta lái thuyền ra khỏi nơi đó, tôi cho biết, và tôi mong tin tôi, rằng Falcon là loại xe tốt nhất và nổi bật nhất được thiết kế từ trước tới nay.”

      “Tôi có quyền nghi ngờ cái đó,” Susanna đáp. “Là dân , tôi đương nhiên nghĩ Rolls-Royce là loại xe hàng đầu thế giới, trong khi dân Pháp bảo đảm thách đấu lời phát biểu của ông bằng xe Dion-Bouton của họ.”

      “Bây giờ đó là cái tôi phải trả lời...” Fyfe bắt đầu.

      Chàng huyên thuyên thốt ra đủ mọi phẩm chất xứng đáng khen thưởng của xe Falcon ông Chambers bước vào phòng.

      “Tôi có hai bức điện từ Mỹ,” ông , “và tôi cho rằng giờ Susanna biết bí mật ông là ai tôi có thể đưa mấy cái này cho ông trước mặt ấy.”

      “Susanna chẳng hứng thú chút nào đâu, vì thế ông định cho ấy biết cũng bằng thừa thôi,” Fyfe đáp. “ ấy chưa bao giờ nghe tới xe Falcon và chỉ ước được lái chiếc ‘Con Ma Bạc’ của Rolls-Royce!”

      Mắt ông Chambers nhấp nháy tinh quái.

      “Tôi thấy được đây là nguyên nhân tranh chấp thực . Thế tôi có cần gửi chiếc Falcon cho ấy để chứng tỏ vì sao nó đáng được người ta ao ước ?”

      “Chắc chắn cần!” Susanna trả lời trước khi Fyfe kịp lên tiếng. “Chúng tôi vừa quyết định là sống đảo, vì thế lối thiết thực độc nhất rời khỏi đảo là bằng tàu.”

      Nàng ra khỏi phòng trước lúc Fyfe kịp tìm câu cú trả lời, và khi bước xuống lối nàng vẫn nghe hai người đàn ông cười ha hả.

      “Tất cả chúng ta đều vui vẻ,” nàng tự với mình. “Ôi Chúa ơi làm ơn, đừng cho ấy sáng mắt mau quá.”

      Rồi nàng chợt cảm thấy khủng khiếp trước lời cầu xin ích kỷ đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :