1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Love in the afternoon – Lisa Kleypas (Truyện Tây 18+)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Chương 24 _ Phần 1
      tháng sau, trong ngày nắng đẹp vào tháng Mười, đám cưới được tổ chức ở nhà thờ thảm cỏ xanh rộng lớn. Để làm hài lòng người dân Stony Cross, lễ cưới tuân theo các nghi lễ truyền thống của làng. Đoàn rước dâu dừng xe cách nhà thờ vài con đường, rồi bộ dọc theo con đường được phủ đầy hoa cỏ. Mỗi nơi đoàn rước dâu qua, lại thêm nhiều người ra nhập, đông đến nỗi người ta tưởng đây phải là đoàn rước dâu mà là lễ hội nào đó.

      lưng chú la Hector của Beatrix treo hai chiếc giỏ lớn đựng đầy cánh hoa. Chú la dẫn đầu đoàn với bước nhàng, những cạnh chú la đưa tay bốc nừng nắm những cánh hoa trong giỏ rồi rải mặt đất. chiếc mũ rơm cài hoa được gắn đầu chú la Hector, ở hai bên của mũ khoét 2 cái lỗ để đôi tai chú la thò ra ngoài.

      "Chúa ơi, Albert ạ," Christopher âu sầu với chú chó đứng bên cạnh mình, "so giữa mày với con la, mày đâm ra lại thành món hời." Hôm nay Albert được tắm rửa và cắt tỉa lông gọn gàng, quanh cổ chú chó đeo vòng hoa hồng trắng. Nhìn chú chó có vẻ vô cùng đề phòng, ràng chú chẳng thích đám đông đứng gần mình, y hệt như ông chủ Christopher của chú.

      Khi con đường đứng đầy người, bên là phụ nữ, bên là đàn ông, Christopher mới thoáng nhìn thấy Beatrix. Đứng quanh nàng là các mặc những bộ váy trắng, điều này khiến cho những linh hồn xấu muốn hãm hại dâu bối rối, phân biệt được ai với ai. Còn ở phía Christopher, đứng quanh là đội danh dự, đó là những người bạn cùng chiến đấu ở lữ đoàn Rifle và số bạn từ đơn vị kị binh.

      Cuối cùng đoàn rước cũng tiến đến nhà thờ đông nghịt khách. Khắp nơi là tiếng đàn vĩ cầm du dương vui vẻ.

      Christopher đến phía trước của nhà thờ và đợi bên bệ thờ làm lễ, còn Beatrix ở lại phía sau cùng với Leo.

      "Beatrix," Leo hỏi, "em làm gì với con la Hector thế?"

      "Nó là con la chở hoa còn gì," nàng trả lời rất tự nhiên.

      "Hy vọng em quá buồn khi biết nó nhai cái mũ của mình."

      Beatrix phì cười.

      Leo cúi người xuống và với Beatrix, "Khi dẫn em vào giáo đường, em hãy nhớ điều. Đây phải là gả em , đây là cho cơ hội để thương em, như các chị trong nhà em."

      Đôi mắt Beatrix ngân ngấn nước, nàng dựa vào trai mình rồi thầm, " ấy em mà."

      " cũng nghĩ vậy," Leo , "Nếu cũng cho em lấy ."

      Cả buổi sáng và buổi chiều trôi qua trong niềm vui và hạnh phúc. Sau khi trao nhau lời thề, dâu chú rể rời nhà thờ dưới hàng gươm giơ cao đan chéo của đội danh dự. Theo như tục lệ của Stony Cross, cửa chính của nhà thờ đóng, chú rể phải trả tiền cửa mới mở. Christopher mở chiếc túi nhung người, lấy ra nắm đồng tiền vàng rồi tung về phía đám đông. Cơn mưa đồng vàng được đám đông hưởng ứng với những tiếng la hét vui sướng. Thêm ba nắm tiền nữa được vung ra, và đa số những đồng xu lấp lánh đó được bắt lấy ngay trung.

      Khi đồng xu cuối cùng được nhặt lên, đám đông toả ra thảm cỏ, nơi đó bày sẵn những chiếc bàn dài với bánh do người dân Stony Cross mang đến. Beatrix và Christopher đưa chiếc bánh tay mình cho người kia cắn, còn dân làng xung quanh rắc vụn bánh lên họ để chúc đôi vợ chồng con cháu đầy đàn.

      Đám đông tiếp tục ăn mừng thảm cỏ, còn tiệc cưới được tổ chức ở Ramsay House. Đây là tiệc cưới rất lớn, người nối tiếp người nâng ly chúc tụng, chúc phúc cho đôi vợ chồng. Khi màn nghi lễ kéo dài đó kết thúc, Beatrix cuối cùng cũng được chạy lên nhà cởi bỏ bộ áo cưới. Lúc Amelia và người hầu giúp nàng dâu cởi bỏ bộ váy cưới tầng tầng lớp lớp, họ cười phá lên khi những vụn bánh rơi ra khắp nhà.

      "Em chẳng thích tục lệ cưới này của Stony Cross," Beatrix phụng phịu , phủi phủi những mẩu vụn bánh bám cánh tay mình. "Em thấy nghi lễ này chỉ có lũ chim là vui sướng thôi."

      "Nhắc đến lũ chim…" Amelia đợi hầu chuẩn bị nước tắm mới , "chị lại nhớ đến bài thơ của Samuel Coleridge về mùa xuân. Những chú ong bay bay, những chú chim vỗ cánh…"

      Beatrix nhìn chị mình thắc mắc. "Sao chị lại nhắc đến bài thơ đó? Mà đó là mùa thu, đâu phải mùa xuân."

      "Ừ, nhưng đó là bài thơ tiêu biểu về những chú chim tìm cặp với nhau. Chị tưởng em hỏi chị về điều đó chứ."

      "Hỏi về những chú chim ư? Thôi, em biết về chúng nhiều hơn chị mà."

      Amelia thở dài, từ bỏ việc chuyện cánh bóng gió thanh nhã nữa. "Thôi bỏ qua lũ chim . Đêm nay là đêm tân hôn của em, em có muốn hỏi chị chuyện gì ?"

      "À… Cảm ơn chị, nhưng mà Christopher… bảo cho em biết rồi ạ."

      Amelia nhướng mày, "Rồi à?"

      "Vâng. Và ấy dùng nhiều cụm từ thanh tao hơn cả ong với chim của chị."

      "Thế à? ta nhắc đến gì?"

      "Sóc ạ." Beatrix , rồi nàng quay để che giấu nụ cười vì biểu gương mặt của Amelia.


      Dù ngày mai đôi vợ chồng trẻ nghỉ ở Cotswolds 15 ngày, Beatrix vẫn nghĩ hai người trải qua đêm tân hôn ở Phelan House. Nàng chuyển đến đó vali quần áo, vật dụng cần thiết và váy ngủ. Nhưng rồi nàng vô cùng ngạc nhiên khi Christopher có kế hoạch khác rồi.

      Sau khi chào tạm biệt gia đình, Beatrix lên phía trước cùng Christopher. thay bộ quân phục treo đầy huân huy chương ra, chỉ mặc bộ áo bằng vải len dệt với chiếc cà vạt trắng đơn giản. Nàng thích thế này hơn, chàng trong bộ quần áo đơn giản, chứ nàng thấy thoải mái với chàng Christopher chói lọi trong bộ quân phục. Ánh mặt trời vàng dịu dàng của mùa thu ngả về mấy chiếc tổ chim những ngọn cây.

      Beatrix cứ nghĩ mình bằng xe ngựa, nhưng nàng chỉ thấy chú ngựa đứng đây, chú ngựa màu nâu nhạt của Christopher.

      Beatrix quay sang Christopher tò mỏ hỏi, " có ngựa hay xe ngựa cho em à? Hay em phải chạy theo sau à?"

      Khoé miệng Christopher giật giật, "Chúng mình cưỡi chung con ngựa. có điều bất ngờ này dành cho em."

      " chẳng quy củ gì cả."

      "Ừ, và nghĩ em thích thế hơn." đỡ nàng lên ngựa, rồi nhàng nhảy lên theo.

      Điều bất ngờ là gì cũng quan trọng, Beatrix dựa vào vòng tay rắn chắc của và nghĩ, giây phút này hạnh phúc biết bao. Nàng nhấm nháp hơi thở của , cảm nhận được sức mạnh của vây lấy nàng, cơ thể cử động nhịp nhàng theo từng bước kiệu của chú ngựa. Khi vào khu từng, Christopher bảo nàng nhắm mắt lại. Beatrix thoải mái dựa vào lồng ngực của . khí trong rừng càng thêm ngọt ngào với mùi hương mát lạnh, đậm vị của nhựa thông và đất.

      "Chúng mình đâu thế?" nàng hỏi .

      "Sắp đến nơi rồi, đừng mở mắt nhé."

      Rồi Christopher ghìm dây cương, xuống ngựa rồi đỡ Beatrix xuống.

      Ngắm nhìn xung quanh, Beatrix bối rối cười. Đây là ngôi nhà bí mật đất của ngài Westcliff. Có ánh sáng hắt ra từ ô cửa sổ mở. "Sao chúng mình lại đến đây?"

      "Lên xem ," Christopher rồi buộc ngựa lại.

      Beatrix nhấc lên làn váy xanh, từng bước lên chiếc cầu thang xoáy tròn, những chiếc móc trước kia dùng để cài những ngọn đuốc tường nay được thay thế bằng những chiếc đèn dập dìu chiếu sáng. Khi đến căn phòng phía , Beatrix bước qua ngưỡng cửa.

      Cả căn phòng nay thay đổi.

      đám lửa cháy bập bùng trong chiếc lò sưởi tối màu, ánh đèn vàng dịu dàng toả sáng cả căn phòng. Sàn nhà gỗ đầy sứt sẹo được mài phẳng và trải lớp thảm Thổ Nhĩ Kỳ dày. Thảm thêu hoa làm dịu lạnh lùng của những bức tường đá. Chiếc giường cũ kỹ được thay bằng chiếc giường lớn màu hạt dẻ có khắc những hình trụ xoắn. Chiếc giường được phủ lớm nệm dày bằng chất vải bông và lanh xa hoa, đó còn có chồng gối trắng êm ái. Chiếc bàn trong góc được phủ chiếc khăn trải bàn màu hoa cà, đó có khay và giỏ đồ ăn đầy ắp, bên cạnh là chiếc xô bạc lấp lánh đựng sâm panh ướp đá. Rồi nàng nhìn thấy chiếc rương của mình đặt bên cạnh chiếc bình phong để thay quần áo.

      Quá bất ngờ, Beatrix quanh phòng, cố gắng nhìn ngắm tất cả.

      Christopher lên phía sau nàng. Khi Beatrix quay lại nhìn , nhìn nàng và hỏi, "Nếu em thích, chúng mình trải qua đêm tân hôn ở đây. Nếu em thấy thoải mái, chúng mình quay về Phelan House."

      Beatrix khó khăn lắm mới được. " làm tất cả vì em ư?"

      gật đầu, " hỏi ngài Westcliff liệu chúng mình có thể ở lại đây đêm nay . Ngài ấy cũng phản đối việc trang trí lại mọt chút. Em có…"

      bị ngắt lời vì Beatrix nhào đến bên , vòng tay ôm cổ chặt. Christopher ôm lấy nàng, hai bàn tay đỡ lấy lưng và hông nàng, môi lần tìm gò má mịn màng, chiếc cằm xinh và bờ môi mềm mại của nàng. Chìm trong mê muội hạnh phúc, Beatrix đáp lại cách mù quáng, hơi thở của nàng run rẩy khi ngón tay vờn quanh chiếc cằm nàng. dùng môi mình miêu tả môi nàng, dùng lưỡi nhàng tìm kiếm. Nụ hôn của êm dịu, tinh tế nhưng đầy nam tính. Nụ hôn càng lúc càng mê say. Nàng muốn nhiều hơn nữa, nàng níu chặt, hôn nồng nhiệt hơn nữa nhưng lại cười nhàng tách nàng ra.

      "Chờ nào, từ từ nào em . Vẫn còn ngạc nhiên nữa dành cho em đây."

      "Ở đâu?" Beatrix thẫn thờ hỏi, tay nàng mơn trớn trước ngực .

      Christopher khẽ cười, đỡ vai nàng rồi tách hai người ra. cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt xám của khẽ ánh lên.

      "Nghe ," thầm.

      Khi trái tim nàng ổn định lại nhịp đập, Beatrix nghe thấy có người hát. có nhạc cụ, chỉ có giọng ai đó hoà vào với nhau. Nàng bối rối ra phía khung cửa sổ và nhìn xuống. Nàng mỉm cười. nhóm sĩ quan thuộc trung đoàn của Christopher đứng thành hàng và hát bản tình ca nhàng.


      " nằm bãi biển ở Greenland

      Vòng tay ôm chặt

      Hơi ấm giữa ngày đông giá rét

      Rồi bóng đêm dần trôi

      em suốt cả ngày dài

      Còn đêm đến là những nụ hôn bất tận

      Ở bên em thấy mình xa

      Băng qua ngọn đồi đến vô tận."


      "Bài hát của chúng mình," Beatrix thầm, còn khúc hát ngọt ngào bao quanh lấy họ.

      "Ừ."

      Beatrix ngồi xuống sàn nhà, khoang hai tay bậu cửa sổ, nơi này nàng đốt biết bao ngọn nến cầu nguyện cho lính chiến đấu xa nhà.

      Christopher cũng tiến đến bên khung cửa sổ, vòng tay ôm lấy nàng. Khi câu hát cuối cùng cất lên, Beatrix gửi nụ hôn gió cho các lính. "Cảm ơn các ," nàng gọi với xuống. "Tôi nhớ mãi kỉ niệm này."

      lính to, "Có khi biết, Phelan, nhưng theo truyền thống kết hôn trong lữ đoàn Rifle, mọi chàng trong đội danh dự bên chú rể hôn dâu vào đêm tân hôn."

      "Vớ vẩn," Christopher đáp trả. "Truyền thống về kết hôn duy nhất của Rifles mà tôi biết là tránh đừng có kết hôn."

      "Thế lại ngược truyền thống mất rồi." Mấy lính cười vang.

      "Cũng đổ hết lỗi cho ấy được," lính thêm. " đẹp như mộng vậy, Phelan."

      "Đẹp như ánh trăng trời", người khác lại .

      "Cảm ơn các ," Christopher . "Giờ dừng ngay việc tán tỉnh vợ tôi lại, mời các cho."

      lính , "Chúng tôi bắt đầu rồi, giờ kết thúc nốt nhé Phelan."

      xong đoàn lính Rifles cũng rời cùng với những tiếng huýt sáo vui vẻ và lời chúc tốt lành.
      Last edited: 6/5/17
      Sandra, AChu, Mizuki8 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương sau, chương sau ......:th_18::th_18::th_18::th_18::th_18::th_18::th_18::th_18:

    3. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Chương 24 _ Phần 2
      "Họ mang theo con ngựa rồi," Christopher cười cười rồi . "Giờ em bị giam lại ở đây với rồi." quay người Beatrix lại rồi trượt tay vuốt ve cái cằm của nàng, nâng mặt nàng lên nhìn . "Sao thế?" dịu dàng hỏi, "Em sao thế?"

      " sao đâu," Beatrix , nàng nhìn qua đôi mắt long lanh nhoà lệ. " sao đâu mà. Chỉ là… Em từng ngồi đây hàng giờ liền, mơ rằng ngày nào đó được ở bên . Nhưng em chưa bao giờ dám tin chuyện này có thể trở thành ."

      "Em phải tin chứ, dù là chút thôi," Christopher thầm. "Nếu điều đó bao giờ trở thành ." mở đôi chân kéo nàng lại gần mình, vây lấy nàng trong cái ôm dịu dàng. lúc lâu sau, khẽ xuyên qua làn tóc nàng. "Beatrix, ân ái với em từ sau buổi chiều đó là vì muốn lợi dụng thân thể em."

      " phải đâu," nàng phản đối. "Em tình nguyện trao bản thân em cho ."

      "Ừ, biết." Christopher hôn lên tóc nàng. "Em rất tốt, rất đẹp, em quá quyến rũ khiến thể để ý đến bất kỳ nào khác nữa. Nhưng hề muốn lần đầu của em lại như vậy. Đêm nay muốn bù đắp cho em."

      Beatrix run rẩy trước giọng gợi cảm của . " cần đâu. Nhưng nếu muốn…"

      " rất muốn." nhàng vuốt ve lưng nàng, tay vẫn ôm nàng, khiến nàng cảm thấy an toàn trong vòng tay . Rồi hôn dọc theo cổ của nàng, môi nóng, nụ hôn chậm rãi, rồi nàng thấy mình chơi vơi. Nàng hít thở sâu khi hôn đến những nơi nhạy cảm.

      Cảm nhận được bối rối run rẩy của nàng, nâng cằm nàng lên nhìn , mỉm cười với nàng, "Mình ăn gì trước nhé?" đứng lên rồi kéo nàng dậy cùng.

      "Sau bữa tiệc cưới hoàng tráng đó, chắc em chẳng bao giờ thấy đói nữa." Beatrix trả lời, rồi nàng tươi cười nhìn , "Nhưng giờ em muốn ly sâm-panh."

      Bàn tay vuốt ve khuôn mặt nàng, Christopher hôn lên khuôn mặt đó. "Vì nụ cười này, em uống hết cả chai cũng được."

      Nàng dụi cằm vào lòng bàn tay , " giúp em cởi váy ra trước nhé?"

      xoay nàng đưa lưng về phía mình, bắt đầu cởi nút thắt của hàng dây đan chéo dọc theo lưng nàng.

      Hành động này đúng là chồng làm cho vợ, chồng giúp vợ cởi váy ra, thoải mái và dễ chịu. Khi cái gáy của nàng lộ ra, đặt môi hôn lên làn da nhạy cảm đó, sau đó là những chiếc hôn vụn vặt kéo dọc sống lưng.

      " cởi giúp em cả áo nịt nữa nhé?" thầm bên tai nàng.

      Beatrix thấy ngạc nhiên là đến giờ chân mình vẫn còn đứng vững. " cần đâu, em tự cởi được." Nàng bỏ chạy ra sau bức bình phong để thay đồ, kéo theo cả vali quần áo vào đó. Mở nắp vali ra, Beatrix thấy quần áo mình được gập gọn gang, chiếc túi vải dây rút đựng bàn chải và kẹp tóc, các vật dụng khác nữa. Còn có cả gói đồ màu xanh nhạt được buộc bằng ruy-băng cùng màu. Nàng cầm mảnh giấy được gấp lại và cài bên dưới ruy-băng lên và đọc. "Món quà dành cho đêm tân hôn, Bea dấu. Chiếc váy ngủ này do nhà thiết kế lừng danh nhất London làm ra đấy. Nó khác hẳn những chiếc váy ngủ em hay mặc, nhưng chắc chắn nó làm chú rể hài lòng. Tin chị ! Chị Poppy."

      Cầm chiếc váy ngủ lên, Beatrix thấy váy được làm từ vải the mỏng màu đen, có hàng khuy để cài lại. Từ trước đến nay nàng chỉ mặc những chiếc váy ngủ đơn giản màu trắng làm từ vải lanh mịn và vải muslin, chiếc váy này khiến nàng hơi sững sờ. Nhưng nếu các đức ông chồng thích kiểu này

      Sau khi cởi bỏ áo nịt và tùng váy, Beatrix chui đầu qua chiếc váy ngủ rồi để chiếc váy trượt dọc xuống thân thể nàng. Chất liệu vải mỏng ôm sát bờ vai và thân hình nàng, có hàng khuy ở eo thắt lại rồi dải váy trong suốt mới phủ lấy cặp chân nàng. Thân dưới váy có đường xẻ chạy dọc đến hông nàng, để mỗi khi nàng bước , đôi chân nàng lấp ló dưới làn váy. Phần lưng của nàng được phơi trần toàn bộ, hạ xuống tận đến eo. Nàng rút kẹp tóc và lược ra, thả chúng vào túi vải trong vali.

      Nàng ngập ngừng bước ra khỏi tấm bình phong.

      Christopher vừa rót xong hai ly sâm-panh. quay người nhìn về phía nàng rồi đứng sững lại, nhìn khắp người nàng bằng ánh mắt như thiêu như đốt. "Ôi trời ơi," lẩm bẩm rồi uống cạn ly sâm-panh. đặt chiếc ly rỗng sang bên, cầm chắc chiếc ly còn lại như thể sợ rằng nó có thể trượt khỏi tay mình.

      " thích bộ váy ngủ này ?" Beatrix hỏi .

      Christopher gật đầy, mắt vẫn rời khỏi nàng. "Chỗ vải còn lại đâu hết rồi?"

      "Em chỉ tìm thấy từng này thôi." Beatrix càng muốn trêu chọc , nàng quay đầu với nhìn về phía lưng mình. "Nếu em mặc mặt này ra đằng trước …"

      "Để xem nào." Rồi nàng xoay người lại để lộ tấm lưng trần trước , Christopher cố gắng hít hơi khó nhọc.

      Dù Beatrix nghe thấy lẩm bẩm chửi thề, nhưng nàng thấy khó chịu, hoá ra Poppy đúng về chiếc váy ngủ này. Khi uống cạn ly sâm-panh thứ hai, quên mất đó là dành cho nàng, Beatrix kiềm nén nụ cười. Nàng đến bên giường rồi trèo lên đệm, hưởng thụ mềm mại êm ái của vải bông và lanh. Nàng nằm nghiêng người, hề có ý định che đôi chân trần lộ ra từ đường xẻ của làn váy.

      Christopher đến bên nàng, vừa vừa cởi áo. Cái nhìn của , những đường cong cơ bắp cơ thể, màu da rám nắng khiến người ta nghẹt thở. người đàn ông điển trai, là vị thần Apollo, là người tình trong mộng. Và là của nàng.

      Nàng vươn tay chạm đến , hơi thở như nghẹn lại trong họng, tay nàng đặt lên vòm ngực . vươn mình về phía nàng, mắt khép hờ, đôi môi khẽ cong lên vì thích thú.

      Tràn ngập trong cảm giác của đương khát khao, Beatrix thầm "Christopher…"

      lấy ngón tay chạm vào môi nàng, ngón tay vẽ theo đường nét của bờ môi đó, lấy ngón cái tách bờ môi đó ra. Rồi cúi xuống hôn nàng, ngiêng theo mọi góc để môi hoà nhập vào với môi nàng. Mỗi cái hôn đều như luồng điện ngọt ngào truyền vào nàng, nhen lên ngọn lửa bên trong nàng, khiến nàng thể nghĩ ngợi gì nữa. Hai bàn tay ve vuốt khắp thân thể nàng nhàng, hứa hẹn điều mang lại còn hơn cả thoả mãn. Nàng bị mê hoặc cách thuần thục.

      Nàng cảm thấy mình bị đẩy ngã ra, chân chen vào giữa hai chân nàng. Ngón tay của ve vuốt trước ngực nàng, tìm đếm nụ hoa được lụa là bao bọc lấy. Ngón cái của ấn vào nụ hoa, day , dịu dàng dìu dặt này khiến nàng cong mình quằn quại. Rồi lấy ngón cái và ngón trỏ vê nụ hoa qua làn lụa mỏng, trong người nàng bỗng như có luồng điện khơi dậy niềm khao khát mãnh liệt. Nàng rên rỉ bên bờ môi , nụ hôn quá cuồng nhiệt khiến nàng rướn mình khỏi môi để tìm chút khí hít thở.

      Christopher cúi xuống ngực nàng, hơi thở của xuyên qua lớp vải, đốt cháy da thịt nàng. Lưỡi quét qua nụ hoa vươn thẳng, khiến cho lớp vải lụa long lanh ánh nước, kích thích như có như này khiến nàng vừa khó chịu, vừa thoải mái. Beatrix đưa bàn tay run run muốn kéo tuột chiếc váy ngủ xuống.

      "Từ từ nào," Christopher thầm, thả những nụ hôn da thịt nàng, nhưng vẫn động tới nơi nàng muốn nhất.

      Ngón tay nàng chạm vào cằm và má , cảm giác ram ráp từ cằm như lớp nhung thô cọ vào lòng bàn tay nàng. Nàng cố hướng miệng đến nơi nàng muốn, khẽ cười và tránh . "Từ từ nào," lặp lại, vui đầu vào nơi khe rãnh mềm mại trước ngực nàng.

      "Tại sao?" Nàng hỏi trong hơi thở kích động.

      "Như thế tuyệt hơn cho cả hai ta." Các ngón tay khum lại rồi nhào nặn nhàng.

      "Nhất là em. Em thấy thoải mái hơn nữa, ngọt ngào hơn nữa… để chỉ cho em nhé, em …"

      Nàng ngừng quằn quại khi môi du ngoạn khắp nơi da thịt nàng. "Christopher…" giọng nàng run run gọi . "Em ước gì…"

      "Ừ?"

      Điều này ích kỷ, nhưng nàng vẫn kìm lòng được mà ra. "Em ước gì trước em chưa từng có người phụ nữ nào đến với ."

      nhìn nàng, ánh mắt đó khiến nàng cảm thấy như mình được ngâm trong bể mật ngọt. Môi phủ xuống, mơn trớn môi nàng, truyền đến hơi thở nóng ấm. "Trái tim thuộc về em rồi," thầm. "Trước đây với phải là . Đây cũng là lần đầu ."

      Nàng bối rối nhìn vào đôi mắt sáng như bầu trời lấp lánh ánh sao của . "Vậy khi người chuyện này khác ư?"

      "Beatrix, tình của , nó còn hơn tất cả mọi điều biết, hơn cả điều mơ ước." Tay trượt hông nàng, ngón tay nhàng gạt lớp vải sa mỏng màu đen sang để chạm vào da thịt nàng. Người nàng cứng lại khi cảm nhận được đụng chạm của . "Em là lý do để sống tiếp. Nếu có em, có lẽ bao giờ trở về nữa."

      "Đừng vậy." Nàng chịu nổi khi nghĩ đến nếu có chuyện gì xảy đến với .

      " hy vọng được ở bên em… Em còn nhớ từng viết cho em thế ?" Beatrix gật đầu và cắn môi khi bàn tay trượt sâu hơn dưới lớp vải lụa. " lòng với từng câu từng chữ," khẽ . " muốn viết nhiều hơn nữa, nhưng lại muốn làm em sợ."

      "Em cũng muốn viết nhiều hơn cho ," nàng run run . "Em muốn kể cho mọi suy nghĩ của em, mọi…" Nàng ngưng lại thở hổn hển khi tay đưa vào nơi nhạy cảm giữa hai đùi nàng. "Ở đây ấm áp," thầm, tay vuốt ve nàng. " mềm mại. Ôi Beatrix… Chỉ bằng những bức thư của em thôi, em rồi. Nhưng thú thích chúng mình gần gũi như thế này hơn."

      Nàng thể thốt nên lời nào nữa, đầu óc nàng choáng váng với những xúc cảm. "Đây vẫn như bức thư tình mà," nàng , bàn tay nàng trượt theo những múi cơ gồ ghề vai . "Mỗi tội là thư tình giường thôi."

      cười, "vậy cố gắng dùng đúng dấu câu."

      " được sai trình tự câu đấy nhé," nàng thêm khiến bật cười.

      Nhưng rồi nàng thể vui đùa thêm nữa, khi ve vuốt và trêu trọc nàng nhiều hơn. Quá nhiều xúc cảm từ nhiều hướng khác nhau. Nàng khẽ cong người và thấy mình như bị thiêu đốt. Christopher cố gắng làm nàng dịu lại khi nàng đạt đến hưng phấn quá nhanh, tay xoa lên đôi chân run rẩy của nàng.

      "Xin ," nàng , người nàng bắt đầu rịn mồ hôi, "Em cần ."

      ", em , chờ thêm chút nữa ." mơn trớn đùi nàng, ngón cái của miết qua khe hẹp ẩm ướt mê hồn kia.

      Nàng phát ra điều khó khăn nhất đời này chính là kìm hãm lại cao trào, càng nàng kìm hãm lại, nó lại càng dâng tràn trong nàng. Và biết điều đó, có ánh sáng quỷ quyệt, trêu tức trong mắt khi thầm với nàng, "Chưa được, quá sớm." Trong khi đó, những ngón tay vẫn lười nhác ve vuốt đùi nàng, miệng lướt ngực nàng. Khắp nơi cơ thể nàng đều khao khát có . "Đừng đắm chìm vào khoái cảm vội," khi hôn lên làn da mịn màng. "Chờ nào…"

      Beatrix thở hổn hền và gồng người lên, cố gắng kìm hãm những xúc cảm ập đến. Nhưng môi ngậm lấy nụ hoa kia, nhàng mút, và lý trí của nàng đánh mất. Nàng nức nở, ưỡn người về phía , để cho niềm vui sướng bao trùm lấy mình. Nàng khẽ co người và rên rỉ khi cơn khoái cảm ập đến, nước mắt của chán nản đong đầy trong mắt nàng.

      Cúi đầu nhìn nàng, Christopher khẽ an ủi. Tay du ngoạn khắp thân thể nàng, hôn giọt nước mắt tràn ra. "Đừng buồn," thầm.
      "Em kìm lại được," nàng buồn rầu .

      "Em cố tình," dịu dàng , "là trêu chọc em."

      "Nhưng em muốn nó kéo dài hơn nữa. Đêm nay là đêm tân của của chúng mình, và nó lại qua mất rồi." Ngừng lại, Beatrix ủ rũ thêm, "Phía em xong rồi."

      Christopher quay mặt , nhưng nàng vẫn nhìn thấy cố nén cười. Khi bình ổn được nét mặt rồi, cúi đầu nhìn nàng, môi nở nụ cười, gạt sợi tóc vương má nàng, "nhưng có thể khiến em vui sướng lần nữa."

      Beatrix im lặng trong giây lát, đánh giá mọi xúc cảm cơ thể mình. " được đâu," nàng , "em thấy người em như nhũn ra hết rồi."

      " hứa làm em thấy sẵn sàng lần nữa," , giọng xen lẫn thích thú.

      "Chắc là mất lúc lâu đấy," Beatrix vẫ ủ rũ .

      Ôm chặt nàng trong vòng tay, Christopher hôn khắp cơ thể nàng, " chỉ mong có thế."

      Sau khi trút bỏ quần áo của cả hai, Christopher hôn khắp người nàng, nhàn nhã nhấm nháp từng tấc da thịt của nàng. Beatrix ưỡn căng người, thở gấp. thuận theo những dấu hiệu hưởng ứng của nàng cách tinh tế, dụ dỗ ngọn lửa dần nhen nhóm trong nàng. dẫn dắt tay nàng khắp cơ thể mình, những ngón tay xuyên qua tóc, chạm lên từng thớ cơ bắp, chạm lên cả những vết sẹo ngày càng trở nên thân thuộc với cả hai.

      để Beatrix nằm nghiêng, đưa đầu gối của nàng về phía trước. Nàng cảm nhận được tiến vào nàng từ đằng sau, động thân mở cánh cửa chật hẹp đó ra. Quá mức sung sướng, nhưng nàng còn muốn nhiều hơn nữa. Nàng ngửa đầu dựa vào vòng tay , nàng nức nở khi cúi xuống hôn lên cổ nàng. ôm trọn nàng trong lòng, lấp đầy nàng, còn nàng cảm nhận thấy mọi tế bào cơ thể đều nóng lên, cơ thể nàng tự động điều chỉnh theo đường cong của .

      thầm vào tai nàng, những lời tình tứ đương, với nàng cách muốn nàng, cách làm khiến nàng vui thích. nhàng đẩy chân nàng gập về trước ngực, khiến cho đùi nàng mở rộng hơn. Nàng rên lên khi cảm nhận được tay luồn xuống dưới hông mình. mơn trớn nơi kết hợp giữa hai người khi tiến vào nàng sâu hơn, với nhịp độ mãnh liệt hơn. Nhịp độ của ngày càng nhanh, ngày càng mạnh bạo. Nàng rên rỉ, tay nắm chặt lấy tấm chăn khi khoái cảm bủa vây.

      Khi nàng chuẩn bị leo lên đến đỉnh cao nhất của vui sướng lần nữa, tạm ngừng và lật nàng lại. Nàng thể rời mắt khỏi đôi mắt màu bạc đó, trong đó như có những cơn bão mạnh mẽ và ánh chớp chói loà.

      " em," thầm, rồi lại tiến vào nàng lần nữa. Nàng dùng cả tay và chân để ôm , để bám vào , nàng hôn và cắn lên phần cơ vai mạnh mẽ của . gầm tiếng, ôm lấy mông nàng, nâng nàng lên theo từng cú thúc của . Mỗi lần tiến về phía trước, cơ thể càng cọ xát, kề xát với cơ thể nàng, ve vuốt khắp cơ thể nàng lần này đến lần khác, đưa nàng đến đỉnh cao khoái lạc, đánh thức mọi tế bào, mọi cảm xúc cơ thể nàng.

      Christopher vùi mình trong nàng và ngừng lại, để cho run rẩy cơ thể nàng truyền đến , khi cả hai cùng phóng thích cảm xúc mạnh nhất, họ đều rên rỉ thành tiếng. Và rồi cảm xúc đó vẫn chưa hề ngừng lại. phóng thích của cơ thể khiến họ khao khát nhau hơn nữa.
      Đặt nàng nằm nghiêng bên cạnh, Christopher vẫn ôm nàng, cơ thể cả hai chưa hề tách rời. Kể cả lúc này, vẫn thấy mình chưa gần gũi nàng như mong muốn, còn muốn nàng nhiều hơn nữa.

      Cuối cùng họ cũng phải dậy để thưởng thức bữa ăn được chuẩn bị sẵn, vài lát bánh, sa-lát, mận chín, bánh được phủ sốt hoa cơm cháy. Họ ăn hết cùng với sâm-panh, họ còn mang cả 2 ly rượu lên giường, Christopher cứ nâng hết ly này đến ly khác vì những lý do vô cùng khiêu khích. Còn Beatrix chơi trò áp đôi môi lạnh vì uống sâm panh lên mọi chỗ cơ thể . Họ chơi đùa và cười vang, rồi cùng yên lặng ngắm nhìn ngọn nên cháy rực.

      "Em muốn ngủ," Beatrix khẽ . "Em muốn đêm nay dài mãi mãi."

      Nàng cảm thấy Christopher mỉm cười khi hôn lên má nàng. "Đêm nay cần kéo dài thêm đâu. rất mong chờ đêm mai nữa mà."

      "Vậy em ngủ đây. Em mở nổi mắt nữa rồi."

      dịu dàng hôn nàng, "Chúc ngủ ngon, bà Phelan."

      "Ngủ ngon." Nàng cười mơ màng và thấy rời giường thổi tắt nến.

      Nhưng rồi cầm lấy gối giường, đặt xuống tấm thảm sàn cùng với chiếc chăn khác.

      " làm gì thế?"

      Christopher nhìn qua vai mình, nhướng mày lên , "Em còn nhớ từng bọn mình thể ngủ cạnh nhau chứ?"

      "Kể cả vào đêm tân hôn ư?" Nàng phản bác.

      "Với tay là chạm được vào em mà, em ."

      "Nhưng nằm sàn nhà thoải mái đâu."

      tắt hẳn ngọn nến và , "Beatrix, so với những chỗ từng phải ngả lưng ngủ, nơi này như cung điện. Tin , thấy thoải mái lắm."

      Beatrix cáu kỉnh tung chăn trùm lấy mình và nằm xuống. Căn phòng tối đen, nàng nghe thấy tiếng chuẩn bị chỗ ngủ, và tiếng thở nhịp nhàng của . Rồi nàng thấy mình như rơi vào bóng tối, bỏ lại chiến đấu với con quái vật trong giấc ngủ của mình.

      Hết chương 24
      Last edited: 14/5/17
      Happyanh, Sandra, AChu3 others thích bài này.

    4. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Chương 25
      Dù Beatrix vẫn coi Hampshire là miền đất đẹp nhất nước , nhưng vùng Cotswolds gần như áp đảo Hampshire. Cotswolds thường được nhắc đến như trái tim của nước , nơi đây có những vách núi dựng đứng và những ngọn đồi, nó trải qua các hạt như Gloucestershire và Oxfordshire. Beatrix rất vui vì nơi đây có những ngôi làng cổ tích với những ngôi nhà và tinh xảo, thêm cả những ngọn đồi xanh đầy những chú cừu béo mập. Ở Cotswolds, ngành lông cừu là ngành đem lại lợi nhuận nhiều nhất, số tiền lợi nhuận đó được dùng để cải tạo cùng đất và xây nhà thờ, có vài tấm bảng được dựng lên với nội dung "Lũ cừu giúp chúng ta xây dựng nơi đây."

      Beatrix vui vẻ nhận thấy lũ chó chăn cừu ở đây rất khôn. Thái độ của người dân làng với lũ chó làm Beatrix nhớ đến câu của người Romany Cam từng với nàng, "Muốn khách cảm thấy thoải mái, bạn hãy làm cho con chó cùng họ cũng thoải mái." Ở làng Cotswold, người dân dắt theo chó khắp nơi, kể cả đến nhà thờ, nơi băng ghế ngồi có chỗ để buộc dây của những chú chó.

      Christopher đưa Beatrix đến căn nhà có lợp mái lá đất của Ngài Brackley. Đây là Tử tước, người bạn và có mối quan hệ với Ngài Annadale, ông ấy hai vợ chồng có thể ở đây bao lâu cũng được. Căn nhà nằm trong tầm nhìn của trang viên Brackley, được xây bên cạnh của nông trại cổ. Căn nhà có cửa vòm thấp, mái dốc lợp lá, có giàn hoa Ông Lão màu hồng leo bên ngoài tường nhà, căn nhà có vẻ đẹp vô cùng quyến rũ.

      Phòng chính có lò sưởi bằng đá, xà nhà bằng gỗ và đồ dùng trong nhà vô cùng tiện lợi, ô cửa sổ có chấn song nhìn ra khu vườn đằng sau. Albert lên gác để thám thính phòng đó, trong khi đó vài người phục vụ mang rương hòm và vali vào.

      "Em có thích ?" Christopher hỏi, mỉm cười khi thấy Beatrix thích thú với nơi này.

      "Sao lại thích cơ chứ?" Nàng hỏi lại, nàng chầm chậm ngắm nhìn mọi thứ quanh nhà.

      "Nơi này hơi xoành xĩnh cho tuần trăng mật," Christopher . Beatrix chạy đến bên , vòng tay ôm cổ khiến nở nụ cười. " có thể đưa em mọi nơi, Paris Florence…"

      "Em từng với rồi, em thích ở nơi yên tĩnh và ấm cúng." Beatrix hôn mạnh lên mặt . "Có sách, có rượu, dạo lâu và có . Đó là nơi đẹp nhất thế giới. Em muốn rời chút nào rồi."

      bật cười, rồi dùng môi bắt lấy môi nàng. "Chúng ta đâu hết trong 2 tuần tới." Sau khi bị chiếm giữ đôi môi bằng nụ hôn sâu, Beatrix nhũn ra trong vòng tay và thở dài, "Cuộc sống bình thường làm sao mà so được với thế này chứ?"

      "Cuộc sống thường ngày cũng rất tuyệt vời." thầm, "miễn là có em bên ."

      Vì Christopher khăng khăng làm vậy, nên Beatrix ngủ ở trong hai phòng ngủ liền kề gác, hai phòng chỉ ngăn cách bằng bức tường mỏng làm bằng gỗ và thạch cao. biết nàng vui vì chung phòng ngủ với nàng, nhưng giấc ngủ của hề yên ổn, những cơn ác mộng bao giờ lường trước được, nên dám thử.

      Ngay cả ở đây, nơi tràn đầy hạnh phúc, những buổi đêm lại hoàn toàn khác. bừng tỉnh, ngồi bật dậy vì cơn ác mộng ngập tràn súng đạn và máu, ngập tràn những gương mặt vặn vẹo vì đau đớn, và thấy mình vô thức với tay tìm súng, tìm gươm, tìm thứ gì đó để tự bảo vệ mình. Mỗi khi cơn ác mộng của quá khủng khiếp, Albert luôn bò đến chân giường để bầu bạn cùng . Giống như thời gian chiến trường trước đây, Albert canh gác để Christopher ngủ, sẵn sàng đánh thức nếu có kẻ địch đến gần.

      Dù ban đêm có khổ sở thế nào, nhưng vào ban ngày là thoải mái tột độ, thanh bình, đó là niềm hạnh phúc Christopher nhiều năm rồi mới cảm nhận lại được. Ánh nắng tại Cotswolds đặc biệt, ánh nắng dịu dàng bao phủ khắp các ngọn đồi, các nông trại như chất gắn kết đất trời lại với nhau. Ban ngày trời nắng chan hoà, đến trưa chiều những đám mây kéo đến dệt nên tấm thảm lớn bầu trời. Muộn hơn, cơn mưa rơi xuống là ướt những chiếc lá mùa thu, tăng thêm cho chúng lớp men bọc đường, cơn mưa còn mang lại mùi đặc trưng của mùn đất và đất sét.

      Hai vợ chồng nhanh chóng quen với nếp sống hàng ngày, bữa sáng đơn giản rồi dạo lâu cùng Albert, sau đó họ tham quan những thị trấn lân cận, thăm các của hàng và hàng bánh, hay khám phá những tàn tích hoặc đài kỷ niệm. ai có thể lên kế hoạch trước với Beatrix phải những đâu và vào lúc nào, vì nàng thường bất chợt dừng lại ngắm nhìn mạng nhện, côn trùng, rêu, tổ chim. Nàng lắng nghe những thanh thiên nhiên bằng biểu cảm như người ta thưởng thức nhạc của Mozart. Với nàng, những thanh đó như bản giao hưởng, có trời, có đất, có nước. Mỗi ngày nàng lại đến với thế giới bằng cách khác nhau, sống trọn mình cho ngày hôm nay, cùng nhịp bước với vạn vật quanh mình.

      buổi tối, họ nhân lời mời ăn tối tại nhà của vợ chồng Ngài Brackley. Đa số thời gian hai vợ chồng sống rất riêng tư, gian riêng của hai vợ chồng chỉ thỉnh thoảng bị quấy rầy vì người hầu mang thức ăn và vải sạch từ trang viên bên cạnh đến. Rất nhiều buổi chiều hai người ân ái ngay tại lò sưởi hay giường. Christopher càng có được Beatrix, càng muốn nàng nhiều hơn.

      Nhưng Christopher vẫn nhất quyết ngăn nàng với phần tối trong , đó là những ký ức thể chối bỏ. Nàng rất kiên nhẫn khi câu chuyện của họ đến những chủ đề chướng ngại, khi những câu hỏi của nàng dần tiến đến vùng nguy hiểm. Nàng cũng rất nhẫn nại khi tâm trạng của tốt. Và Christopher thấy hổ thẹn khi nàng phải thích nghi với con người đầy phức tạp như .

      Có những lúc, khi những câu hỏi tò mò của nàng gần như khiến phát cáu, thay vì ngắt lời nàng, lại lâm vào trầm mặc. Và việc họ tách ra khi ngủ luôn là nguồn cơn của căng thẳng. Beatrix dường như thể chấp nhận việc muốn ai nằm cạnh khi ngủ. phải chỉ do những cơn ác mộng của , mà do thể nhắm mắt ngủ khi có ai đó nằm cạnh . Mỗi động chạm hay tiếng động đều khiến bừng tỉnh. Mỗi đêm là cuộc chiến đấu.

      “Ít nhất ngủ trưa với em ,” buổi trưa, Beatrix dỗ ngọt . “Chợp mắt lát thôi, như thế rất đáng . chỉ cần nằm cạnh em và…”

      “Beatrix,” và cố kiềm chế bực tức, “đừng nhõng nhẽo thế. Ngoài việc khiến tức giận ra chẳng có gì khác đâu.”

      “Em xin lỗi,” nàng trả lời vô cùng kiêm chế, “Em chỉ vì muốn ở gần bên thôi.”

      Christopher hiểu. Nhưng gần gũi mà nàng khao khát với lại là điều thể. chỉ biết cách bù đắp cho nàng bằng mọi điều có thể nghĩ ra.

      cần nàng, khao khát nàng như thể nàng là máu thịt trong , khắc vào xương tuỷ. hiểu những lý do khi người ta phân tích và lý giải tình , nhưng có cần biết những lý do đó ? người có thể cân đo đong đếm tình , tìm xem bên trong nó có sức hút gì, nhưng mãi mãi chẳng ai giải thích được tình là gì. Đơn giản là thôi.


      Khi họ trở về Stony Cross, Christopher và Beatrix nhận thấy Phelan House lộn xộn. Nhóm người hầu trong nhà vẫn làm quen với những thành viên mới trong nhà và chuồng ngựa, các thành viên mới bao gồm có mèo, nhím, dê, lũ chim, lũ thỏ, con la và những con tương tự như thế. Lý do chính dẫn đến hỗn loạn này là đa số các phòng ở trong Phelan House đều đóng lại rồi, đồ vật trong phòng đều được chuẩn bị để chuyển đến Riverton.

      Cả Audrey hay mẹ của Christopher đều muốn ở lại Phelan House. Audrey muốn sống ở thành phố cùng gia đình chị ấy, những người luôn mến và quan tâm đến chị ấy. Bà Phelan được mời ở lại Hertfordshire cùng với gia đình em trai bà. Những người hầu thể và muốn rời Stony Cross ở lại chăm sóc ngôi nhà và vùng đất của Phelan House.

      Bà Clocker đưa cho Christopher những việc ghi lại khi vắng nhà. “Quà cưới vẫn được gửi đến, trong đó có rất nhiều đồ bằng pha-lê và bằng bạc rất đẹp, tôi bày chúng chiếc bàn dài đặt ở phòng sách cùng với thiếp đính kèm của người tặng. Cũng có xấp danh thiếp các cuộc gọi đến nữa. À còn thưa ngài, có cuộc gọi của sĩ quan quân đội. phải là trong những người tham dự lễ cưới của ngài đâu, là người khác. Ngài ấy để lại danh thiếp và quay trở lại.”

      Khuôn mặt của Christopher biểu cảm, hỏi “Tên là gì?”

      “Trung tá Fenwick.”

      đáp lại. Nhưng Beatrix đứng cạnh , nàng nhìn thấy siết chặt nắm tay bên mình, rất khó nhận ra vừa chớp mắt. Chán nản và xa cách, Christopher gật đầu với bà quản gia. “Cảm ơn bà Clocker.”

      “Vâng.”
      lời nào với Beatrix, Christopher rời phòng khách và nhanh đến phòng sách. Nàng chạy theo ngay lập tức.

      “Christopher…”

      phải bây giờ.”

      “Trung tá Fenwick muốn gì chứ?”

      “Ai biết?” cộc lốc.

      có nghĩ nó liên quan đến Huân chương chữ thập Victoria ?”

      Christopher dừng lại và quay lại hung hăng nhìn Beatrix, ánh mắt đó khiến đứng sững lại. mắt như lưỡi dao cứa vào lòng nàng. Nàng nhận ra bị cơn thịnh nộ áp đảo, mọi dây thần kinh của như bị kéo căng đến cực hạn. Cái ranh giới có tên Trung tá Fenwick hạ gục . Christopher hít thở sâu mấy lần để kiềm chế cơn thịnh nộ. “Giờ chuyện với em được,” khẽ . “ cần được yên tĩnh, Beatrix.” quay người rồi sải bước .

      “Tránh xa em ư?” Beatrix hỏi, lo lắng chạy theo .


      lạnh nhạt giữa hai người kéo dài suốt cả ngày. Christopher gần như gì trong suốt bữa tối, điều này khiến Beatrix càng thêm buồn bã và phẫn uất. Trong nhà Hathaway, mỗi khi ai đó cãi nhau, luôn có người để tâm . Với người lấy chồng nhưng chưa có con, cãi nhau với chồng có nghĩa là người đó chẳng có bạn bè nào để chia sẻ cả. Nàng có nên xin lỗi ? , điều gì đó trong nàng bác bỏ ý kiến đó. Nàng chẳng làm gì sai cả, nàng chỉ hỏi câu thôi.

      Trước khi ngủ, Beatrix nhớ lại vài điều Amelia dặn dò: được đến lúc ngủ mà vẫn cãi nhau với chồng. Nàng mặc váy ngủ và áo choàng, dọc căn nhà và thấy ở trong phòng sách, ngồi cạnh lò sưởi.

      Nàng đứng ở cửa phòng và , “ công bằng.”

      Christopher nhìn nàng. Ánh lửa màu vàng và màu đỏ chập chờn ánh lên gương mặt , phủ lớp màu hổ phách lên tóc . Hai bàn tay nắm vào với nhau, như thể cầm con dao. Albert nằm dài sàn cạnh ghế ngồi, đặt mõm của mình giữa hai chân.

      “Em làm gì chứ?” Beatrix tiếp. “Sao chuyện với em?”

      Gương mặt chồng của nàng biểu cảm, “ vẫn chuyện với em mà.”

      “Phải, người lạ mặt cũng có thể chuyện với em. chuyện cách lạnh nhạt.”

      “Beatrix,” , nhìn như kiệt sức, “ xin lỗi. Em ngủ . Ngày mai mọi chuyện lại bình thường thôi, sau khi gặp Fenwick.”

      “Nhưng em làm gì…”

      phải do em làm gì cả. Để tự giải quyết việc này .”

      “Sao em được hỏi han chứ? Sao thể tin em?”

      Biểu cảm mặt Christopher dịu . nhìn nàng, cái nhìn phảng phất như thương cảm. đứng dậy, chầm chậm tiến về phía nàng, bóng che ánh sáng hắt ra từ lò sưởi. Beatrix đứng tựa lưng vào khung cửa, tim nàng đập nhanh khi đến bên nàng.

      ích kỷ khi kết hôn với em,” . “ biết em rất khó khăn khi tiếp nhận những gì có thể cho em, và em thúc ép đòi hỏi hơn. Nhưng cảnh báo với em rồi.” Ánh mắt u ám nhìn khắp người nàng. tay lên khung cửa, phía nàng, tay còn lại chạm vào chiếc áo choàng của nàng, nơi đó lộ ra đường viền của chiếc váy ngủ nàng mặc. nghịch dải rây buộc, cúi đầu xuống gần nàng. “Chúng mình ân ái được ?” dịu dàng . “Vậy có đủ ?”

      Beatrix biết lúc nào mình được dỗ dành. muốn ân ái với nàng thay vì chuyện. Nó dịu dàng êm ái, có vẻ như đây là điều thay thế rất tốt. Nhưng kể cả khi cơ thể nàng phản ứng lại khi đến gần, có ngọn lửa nhen nhóm từ hơi thở ấm áp của và những động chạm gợi lên dục vọng của , lí trí của nàng lại từ chối. Nàng muốn ân ái với nàng chỉ để làm nàng quên . Nàng muốn là người vợ, phải là con búp bê để đùa nghịch.

      “Sau đó có ngủ cùng giường với em ?” nàng ngang bướng hỏi. “Ngủ lại với em đến khi trời sáng nhé?”

      Ngón tay ngừng lại. “.”

      Beatrix giận giữ và đứng tránh ra. “Vậy em ngủ mình,” thất vọng dâng lên trong nàng, nàng bước , “giống như mọi đêm khác thôi.”
      Last edited: 18/5/17
      Happyanh, Sandra, miumiu1222 others thích bài này.

    5. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Chương 26 _ Phần 1
      “Em bực mình với Christopher,” Beatrix kể cho Amelia vào buổi chiều nọ, khi họ khoác tay nhau, bộ dọc theo con đường rải sỏi đằng sau Ramsay House. “Trước khi kể cụ thể với chị, em phải trước rằng trong hai người chỉ có người đúng thôi, là em.”

      “Ôi trời,” Amelia rất thông cảm. “Các ông chồng thỉnh thoảng lại làm chúng ta bực mình. Kể chuyện của em , chị đồng tình với em.”

      Beatrix bắt đầu kể về tấm danh thiếp Trung tá Fenwick để lại, rồi phản ứng của Christopher.

      Amelia tặng cho Beatrix nụ cười chế diễu, “Đây là mấy vấn đề Christopher từng đau đớn cảnh báo em rồi nhỉ.”

      “Đúng thế,” Beatrix thừa nhận. “Nhưng biết rồi cũng chẳng khiến em dễ dàng hơn trong việc đấu tranh với nó. Em rất ấy. Nhưng em cũng phải nhìn thấy ấy vật lộn với những hình ảnh nào đó bất chợt đến với ấy, rồi những phản xạ ấy cố kìm nén. Và ấy hề tâm với em về những chuyện này. Em có được trái tim ấy, nhưng chuyện này như thể em có căn nhà nhưng đa số những cánh cửa trong nhà đều khoá chặt. ấy gạt em ra ngoài toàn bộ khổ sở của ấy. Như thế phải làc hôn nhân thực thụ, giống hôn nhân của chị với Cam, nếu ấy sẵn lòng thể phần tội tệ nhất cũng như phần tốt đẹp nhất của ấy.”

      “Đàn ông thích để mình gặp rủi ro bằng cách đấy đâu.” Amelia . “Em phải kiên nhẫn.” Giọng của chị ấy dịu dàng, nụ cười mặt có chút đáng thương. “Nhưng chị đảm bảo với em, ai chỉ có thể thể mặt tốt của mình thôi đâu.”

      Beatrix trầm ngâm nhìn chị mình. “Chắc là chẳng mấy chốc em khiêu khích khiến ấy có vài hành động ghê gớm mất thôi. Em luôn thúc ép và tò mò, còn ấy cứ kháng cự, em sợ rằng cuộc hôn nhân của em kéo dài mãi mãi với tình cảnh thế này mất.”

      Amelia cười trìu mến với em . “ cuộc hôn nhân nào duy trì theo kiểu mãi mãi đâu. Nó là điều tuyệt vời nhất ở hôn nhân, và cũng là điều tệ nhất, vì cái gì cũng chắc chắn thay đổi. Hãy đợi cơ hội cho mình, chị hứa là cơ hội đến với em.”


      Sau khi Beatrix đến thăm chị mình, Christopher miễn cưỡng nghĩ đến cảnh mình đến gặp Trung tá William Fenwick. gặp lại tên khốn đó từ hồi được đưa trở về để chữ trị vết thương khi chiến đấu ở Inkerman. Dói dễ nghe là, họ ưa nhau lắm.

      Fenwick hề che giấu oán hận của mình với Christopher, vì nhận được mọi chú ý, mọi kính trọng mà cho đó là của mình. Mọi người ai cũng biết Fenwick rất đáng ghét, và ai biết rằng được dự tính cho những vinh quang trong quân đội. kị binh ai sánh bằng, cực kỳ dũng cảm, và rất hăng máu khi chiến đấu. Tham vọng của nổi bật chiến trường, kiếm cho mình vị trí trong đài tưởng niệm các hùng chiến tranh của Quốc.

      Việc Christopher cứu mạng khiến cực kỳ khó chịu. Chắc chẳng ai ngờ rằng Fenwick thà chết cóng chiến trường còn hơn sống mà nhìn thấy Christopher nhận được huân chương.

      Christopher chẳng thể đoán được Fenwick muốn gì ở . Chắc nghe được việc trao huân chương chữ thập Victoria, và thể bất mãn của mình. Tốt thôi. Christopher để những điều nghĩ, rồi tiễn khỏi Hampshire. tấm danh thiếp Fenwick để lại có ghi nguệch ngoạc địa chỉ. Có vẻ ở trong khách sạn tại đây. Christopher buộc phải gặp tại đó. thà chết chứ để Fenwick bước chân vào nhà mình hay bất cứ nơi đâu có mặt Beatrix.

      Bầu trời buổi chiều có màu xám với những cơn gió quật tới, con đường men khu rừng phủ đầy những chiếc lá nâu và cành cây khô gãy. Những đám mây che khuất mặt trời, trong khí là lớp sương mờ màu xanh dày đặc. Cái lạnh ẩm ướt bao phủ toàn bộ Hampshire khi mùa đông đần thay thế cho mùa thu. Christopher con đường lớn men rừng, chú ngựa nòi như hưng phấn hơn với thời tiết này, chú sẵn sàng sải bước phi nước kiệu. Gió thổi qua các nhành cây trong rừng, xào xạc thầm như những bóng ma di chuyển ngừng giữa đám cây.

      Christopher cảm giác như có ai đó theo mình. ngoái đầu nhìn lại, chuẩn bị sẵn tinh thần nếu đó là người chết hay con quỷ. Đó là ý nghĩ bệnh hoạn tàn nhẫn ám vào sau cuộc chiến. Và gần đây thường hay xuất hơn.

      Tất cả là vì có mặt của Beatrix.

      Bỗng nhiên ngực thắt lại, khao khát chạy đến nơi có nàng, tìm nàng và ôm chặt nàng trong vòng tay . Đêm qua dường như thể chuyện với nàng. nghĩ hôm nay khá hơn nhiều. nguyện làm bất cứ điều gì để trở thành người chồng nàng cần. Đó phải là chuyện sớm chiều, nhưng nàng rất kiên nhẫn, và đầy lòng vị tha. Chúa ơi, nàng vì những điều đó. Nghĩ đến nàng khiến vững tâm hơn khi đến khách sạn. Ngôi làng rất yên ắng, các hàng quán đóng cửa lại vì gió và ẩm ướt của tháng Mười .

      Khách sạn Stony Cross tuy cũ kỹ nhưng lại thoải mái, ở đây có mùi của bia và đồ ăn, các bức tường thạch cao cũ kỹ ngả sang màu nâu sậm. Chủ khách sạn, ông Palfreyman biết Christopher từ hồi còn bé. Ông nồng nhiệt chào đón , hỏi mấy câu vui vẻ về tuần trăng mật và sẵn sàng báo số phòng Fenwick ở. Vài phút sau, Christopher gõ cửa phòng và căng thẳng chờ đợi.

      Cửa mở ra, góc cửa cọ vào sàn nhà gồ ghề ngoài hành lang.

      bất ngờ khi nhìn thấy Trung tá William Fenwick mặc thường phục, trước đây Christopher chỉ nhìn thấy mặc quân phục kỵ binh màu đỏ và vàng. Gương mặt vẫn như vậy, chỉ có màu da chuyển hướng sang tái tái do ở trong nhà nhiều, và cũng trái nghịch đối với người đàn ông cuồng cưỡi ngựa.

      Christopher miễn cưỡng đến gần . "Trung tá Fenwick," buộc phải chào theo kiểu quân nhân. Nhưng thay vào đó lại đưa tay ra để bắt tay. Cái cảm giác khi chạm vào tay kẻ khác, ẩm ẩm và lạn lạnh làm cảm thấy rợn người.
      "Chào Phelan." Fenwick vụng về đứng sang bên. "Vào ."

      Christopher hơi do dự. "Dưới nhà còn có hai phòng khách, và quầy rượu."

      Fenwick nhếch mép cười. " may là tôi vướng mấy vết thương cũ người. Lên xuống cầu thang bất tiện lắm. Mong cho tôi ở yên này thôi." Nhìn rất đáng thương, thậm chí là hối tiếc. Christopher hơi thả lỏng người và bước vào căn phòng.

      Như các căn phòng khác trong khách sạn, phòng rộng rãi tiện lợi, sạch và trang hoàng nhã nhặn. để ý thấy Fenwick lấy cái ghế và lại tiện lắm, chân ràng bị cứng lại.
      " ngồi ," Fewick . "Cảm ơn đến khách sạn. Lẽ ra tôi định gọi đến nhà lần nữa, nhưng tôi mừng là phải gọi lần nữa." ta chỉ vào chân mình. "Lúc về sau cái chân ngày càng tệ , họ bảo tôi giữ được cái chân là cả phép màu đấy. Nhưng tôi băn khoăn có khi cắt cụt nó tôi còn thấy khá hơn."

      Christopher đợi Fenwick giải thích tại sao lại đến Hampshire. Nhưng khi biết vị Trung tá kia chẳng muốn ngay vào chuyện chính, ngắt lời , "Ông đến đây vì muốn điều gì đó."

      " còn kiên nhẫn như trước đây nữa," Fenwick nhìn , có vẻ thích thú. "Tay thiện xạ nổi tiếng vì tính kiên nhẫn đâu rồi?"

      "Chiến tranh kết thúc rồi. Và giờ tôi có việc tốt hơn để làm."

      "Chắc là liên quan đến vợ mới cưới. Thế phải chúc mừng rồi. , người phụ nữ thế nào mà lại cưới được chàng lính được trao huân chương nhiều nhất nước thế?"

      "Là người phụ nữ thèm để tâm đến những tấm huân chương và vinh quang."

      Fenwick nhìn và hình như tin lời , "Làm sao mà sai được? Tất nhiên là ấy để ý đến những thứ như thế rồi. Giờ ấy là vợ của mọt kẻ bất tử."

      Christopher nhìn chằm chằm . "Gì cơ?"

      " được người ta mãi nhớ đến," Fewick . "Có lẽ phải đến hàng thế kỷ. Đừng việc đó có ý nghĩa gì với nhé."

      Christopher lắc đầu, mắt ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông kia.

      "Gia đình tôi có truyền thống về tôn thờ quân nhân," Fenwick . "Tôi biết tôi đạt được nhiều thành tựu nhất và được nhớ đến nhiều nhất. chẳng ai nhớ đến vị tổ tiên sống đơn giản cả, người chỉ biết đến là người chồng hay người cha, ông chủ nhân từ hay người bạn trung thành. ai quan tâm đến những kẻ vô danh tiểu tốt. Nhưng những chiến binh luôn được kính trọng, họ bao giờ bị lãng quên." Vẻ cay đắng lên khuôn mặt , khuôn mặt nhăn nheo sần sùi như quả cam chín nẫu. "Tôi luôn muốn có huân chương cỡ như huân chương chữ thập Victoria."

      "Hợp kim đúch nặng khoảng chục lạng ư?" Christopher hỏi đầy ngờ vực.

      "Đừng dùng cái giọng khinh khỉnh đấy với tôi, đồ ngạo mạn." kỳ lạ, dù lời rất gay gắt, nhưng Fenwick vẫn rất bình tĩnh. "Ngay từ đầu, tôi biết chỉ là tên thích chưng diện đầu rỗng tuếch. Bản bao mặc quân phục. Nhưng hoá ra lại có tài năng trời cho, bắn rất tốt. Rồi được điều đến quân đoàn Rifles, thế nào đó lại thành người lính. Khi tôi mới đọc điện báo, tôi cứ tưởng là người nào khác nhà Phelan. Vì tên Phelan trong báo cáo là chiến binh, và tôi biết còn lâu mới được như thế."

      "Tôi chứng minh ông lầm về điều đó, khi ở Inkerman," Christopher khẽ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :