1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Long Thái Tử Báo Ân - Tú Cẩm (61c + 2pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 36

      “Này, có khoẻ ?’ Giọng nghẹn cười hỏi.

      “Đừng làm ồn!” Vương Bồi nghiến răng nghiến lợi gầm , đầu còn váng vất quay xung quanh nhìn chỉ sợ có ai nghe thấy mà đến vậy. Nếu thực mà bị ai phát làm chuyện xấu vừa xong chắc chắn đời minh của bị huỷ hoại hết. Muốn để cho tỉnh táo, Vương Bồi chạy nhanh kéo váy lao tới bên bờ sông, soi xuống thấy bộ mặt đỏ như ráng chiều vậy.

      “Hỏng mất rồi” xoa xoa mông tự dưng oán giận bảo.

      Ngao Du nhịn cười cố giọng : “Tôi bảo rồi mà, cứ giải quyết ngay tại bờ sông , thế mà chịu, đáng đời chưa!”

      “Sao lại thành như thế chứ!” Vương Bồi phản bác ngay lại, vẻ mặt kích động, “ Chỗ này ….là thượng nguồn….là thị trấn có người….đều uống chung nguồn nước này, tôi….” Sao lại làm chuyện mất đạo đức thế cơ chứ, à đừng chuyện đạo đức, Vương Bồi nghĩ ngay tới mình làm chuyện vừa rồi mới thực lưu manh làm sao, đầu váng vất, bắt đầu giả vờ say, “Đau đầu quá ha, đau…” xong cả người cũng từ từ đổ xuống, đặt mông đánh phịch xuống đất chịu đứng lên nữa.

      Lúc đầu cũng có say thực để giấu tâm trạng, nhưng lúc này ngồi xuống đầu lại gục xuống, thần trí cũng dần dần mơ hồ . cần gì phải chống đỡ như thế chứ, say say , bên người còn có Ngao Du nữa mà….

      Say rượu hậu quả để lại là tận mười giờ sáng hôm sau mới tỉnh, đầu vẫn còn đau ghê lắm. Vương Bồi ngồi giường mất vài phút mới tỉnh táo chút, rời giường tắm rửa xong mới xuống lầu, chỉ thấy Ngao Du ngồi trong phòng khách chơi trò chơi. Nghe tiếng chân xuống Ngao Du mới ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt ngời sáng nhìn .

      Ngao Du cũng gì cả, nhưng Vương Bồi vô duyên vô cớ lại thấy chột dạ, tuy hôm qua uống rượu nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vừa lòng. làm ra chuyện này nếu Ngao Du mà uy hiếp cũng cảm thấy chuyện này hề kỳ lạ gì.

      Cứ nghĩ đến thế Vương Bồi mới thấy hối hận, chẳng trách mọi người đều tửu sắc làm hỏng người, tối qua đều đúng y vậy khó trách cầm giữ nổi.

      “Ăn cơm ?” Ngao Du để ý chút nào chuyện tối qua, cứ hỏi rất thân thiết: “Mọi người ai cũng ăn rồi, tôi để phần cháo và trứng gà cho ta xong dừng chơi game, theo lối cũ vào bếp lát sau bưng bữa sáng ra.

      Vương Bồi thấy trong lòng đập rộn, Ngao Du càng làm ra vẻ tự nhiên lại càng thấy hoảng hốt. Ngoài mặt bình tĩnh đó, ta rốt cục tính toán cái gì nhỉ? chừng ta chờ lát tới trưa chắc đem mọi chuyện ra hết ấy chứ! Hay là lợi dụng lúc ngủ mê man ta kể ra hết rồi…

      cứ hoài nghi ăn cháo, Ngao Du ngồi bóc trứng gà cho , vừa bóc vừa hỏi, “Có muốn ăn dưa chua ?”

      Vương Bồi ăn nhanh đến mức cũng chưa kịp tiêu hoá nữa.

      Ông bà Vương đều ở phía sau nhà, Điền Tri Vịnh cũng vậy. Vương Bồi ở nhà ngồi suy nghĩ rất lâu định tìm Điền Tri Vịnh hỏi cho , vì vậy mới ra phía hậu viện. Ánh mắt Ngao Du chớp chớp cũng theo sát phía sau.

      Mới đến cửa chợt nghe giọng bà nội lo lắng dồn dập , “…Hây da cẩn thận chút, đừng đứng lên thế, ây da…”

      Vương Bồi và Ngao Du liếc nhìn nhau, lập tức cùng vọt vào phòng thấy ông nội Vương đứng bàn, run rẩy đổi bóng đèn. Ông cụ cũng gần chín mươi tuổi rồi, tinh thần cũng có vẻ còn tốt lắm nhưng chân tay chắc chắn thể nhanh bằng người trẻ tuổi được. Cái bàn kia lớn, ghế đặt lên cũng lắc la lắc lư, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta thấy rùng mình.

      “Ông nội à, ông xuống nhanh ” Lòng Vương Bồi đều sợ hãi đến nghẹn lại chạy nhanh tới đỡ lấy ghế. Ngao Du bay nhanh tới bàn đỡ ông nội Vương xuống dưới.

      “Ông..Ông định làm gì thế? Muốn đổi bóng đèn sao bảo cháu vậy, tay ông cũng già rồi..” Vương Bồi vừa tới đó vội nuốt trở vào, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cầm chiếc bóng đèn trong tay ông cụ, nhanh nhẹn đứng lên bàn.

      Ngao Du giữ chặt lấy , làm bộ phong lưu phóng khoáng bảo: “Tôi là đàn ông vẫn còn đứng ở đây chuyện này lại đến phiên hay sao?” xong giành lấy chiếc bàn trèo nhanh lên đem bóng lắp vào.

      Trong nhà nếu có đàn ông chính là chỗ dựa vậy, nhưng – sao thấy Điền Tri Vịnh đâu nhỉ?

      Vương Bồi nhìn khắp bốn phía lượt, bà nội Vương nhận ra cười giải thích, “Tiểu thúc thúc của cháu sáng có việc ra ngoài rồi, lát nữa mới về ăn cơm trưa”

      ban ngày ban mặt chưa vội dùng đèn mà, ông nội định làm gì đừng tự mình làm nhé” Vương Bồi giọng oán giận bảo: “Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, cháu có tự sát cũng đền đủ đâu”

      “Con bé này là, bậy bạ cái gì thế” ông nội Vương tức quá thổi bay râu ra, “Ông của cháu rất khoẻ mạnh nhé, cần lo lắng. Con bé này linh tinh quá, cẩn thận có lấy được chồng đâu”

      Vương Bồi chán nản thở dài, lắc đầu. Ngao Du cười hì hì đứng bên, “Ông nội Vương có số sống lâu, là người sống rất trường thọ, Bồi Bồi đừng có lo lắng quá”

      Vương Bồi dám gì với ông nội nữa, nhưng với Ngao Du ngại ngần gì, lập tức nhìn về phía ta bảo: “Cứ xem ý của à, chả nhẽ còn biết xem tướng nữa sao. Lại còn ra vẻ dạy dỗ người khác!”

      Ngao Du đắc ý đứng dậy, mặt đầy vẻ tự tin, “Vậy mới , mặc kệ là biết xem tướng hay là thầy tướng nữa, bảo đảm đúng cũng lấy tiền” ta lại lộ ra vẻ mặt hiểu biết, cố ý cười trông rất khôi hài. Vương Bồi rất muốn cười nhưng làm thế nào nhịn nổi, vì thế đầy hai giây cười phá ra.

      Bà nội Vương cũng coi lời Ngao Du như vì thế sốt ruột kéo tay Ngao Du bảo: “Hây da tiểu Du chính là thầy tướng số rồi, như vậy hay quá. Cháu xem giúp tiểu thúc thúc của Vương Bồi xem nào, giờ tuổi lớn như thế mà vẫn chưa lập gia đình làm mọi người sốt ruột quá mất”

      Vương Bồi định cười nghe tới đối tượng là Điền Tri Vịnh lập tức gì nữa. lén nhìn Ngao Du mà trong lòng lại bồn chồn lo lắng. Hơn nữa, Ngao Du thực có chút thần bí, lúc trước ở Tương Tây, dân trong thôn đều rất kính sợ ta, chả nhẽ ta có năng lực đặc biệt gì chăng?

      Thấy vẻ mặt mọi người nóng ruột nhìn mình, Ngao Du lại càng thêm đắc ý đứng dậy, ánh mắt bắt đầu mơ màng, cũng chỉ vì nể mặt mũi bà nội Vương nên ta mới phóng đại lên, giả vờ ho khù khụ vài tiếng, rồi mới hỏi bà nội về ngày tháng năm sinh của Điền Tri Vịnh, tư thế ấy trông cứ như vậy.

      ta cố làm vẻ nhắm mắt lại tính tính toán toán, trong miệng lẩm nhẩm gì đó, lát sau trợn mắt, rồi lại nhìn bà nội Vương xem xét, lát lại quay sang Vương Bồi xem xét, trông bộ dạng vô cùng khó xử. Bà nội Vương cũng nóng ruột đứng dậy, hai mắt mở to. Vương Bồi cũng cảm giác ta có chút mờ ám nhưng cũng biết làm sao lại thấy tim đập nhanh hơn chút, tai cũng dựng đứng lên, cố gắng nghe xem ta thế nào.

      “Tiểu thúc thúc này…” Ngao Du xoa xoa cằm khẽ lắc đầu, “Sợ vài năm tới có chút khó khăn”
      như thế cụ thể là thế nào?”

      Lòng Vương Bồi cũng lo lắng theo.

      “Tình cảm bền….” Ngao Du thở dài, vẻ mặt thâm trầm.

      “Tình cảm bền…” Ý là Điền Tri Vịnh hay là trong bức tranh chú vẽ đây? Vương Bồi nghĩ ngợi, nhịn được lại ngó xem Ngao Du muốn ngầm hỏi thêm.

      vừa ngẩng đầu lại thấy ánh mắt Ngao Du ngời sáng nhìn mình. Trong lòng Vương Bồi bỗng hoảng loạn đứng phắt dậy, định gì đó mà cất nên lời. Ngao Du lại cười rộ lên, bảo: “Vương Bồi Bồi, phải nghĩ khi nào gả cho tôi đấy chứ?”

      Vương Bồi bị câu của ta làm nghẹn họng, cuống quít ngẩng đầu nhìn bà nội Vương, thấy vẻ mặt của bà cụ cứ tủm tỉm cười, lại còn nhìn về phía Ngao Du vẫy vẫy tay bảo: “Tính chứ, tính chứ. Bồi Bồi giờ hai mươi sáu rồi, nếu gả muộn. này đừng so đo với đàn ông, nếu thêm vài tuổi hay đâu”

      “Bà nội Vương” Ngao Du bị kích động lập tức đứng lên, ưỡn ngực ra sức vỗ bồm bộp vào ngực mình, “Cháu…có cháu ở đây, chỉ cần Vương Bồi nguyện ý, ngày mai…..ngày mai kết hôn luôn. Chúng cháu…chúng cháu…”

      Miệng ta thao thao bất tuyệt bị Vương Bồi lấy tay bịt lại, “ vớ vẩn gì thế, sai rồi!”

      Ngao Du có sức khá mạnh chỉ loáng tránh được, lại ra sức nhìn về phía bà nội Vương đảm bảo: “Bà nội Vương à, cháu với bà nhé, chuyện đó…”

      “Ngao Du!” Vương Bồi tức điên lên rồi, rống to tiếng làm trong phòng bỗng yên tĩnh lại. Ông nội Vương nheo mắt nhìn hai người họ, miệng mếu máo, đứng lên nắm tay bà nội bước vào buồng. Bà nội Vương vẫn chưa hết hy vọng, trước khi còn quên nhìn về phía Ngao Du vẫy vẫy tay: “Tiểu Du à, Bồi Bồi nhà chúng ta ngày sinh tháng đẻ là…”

      mới có hai mươi lăm tuổi thôi à, còn so với tôi đấy” Ngao Du cười hì hì, bẻ bẻ ngón tay, tự cho là mình biết rất vậy. lúc sau khuôn mặt tươi cười của ta bỗng cứng ngắc, tay vung ra giữa cũng dám thu về, ánh mắt bỗng trở nên tối tăm.

      Lại còn cố làm ra vẻ gì nữa đây? Trong lòng Vương Bồi đoán mò, nhưng vẫn tránh khỏi có chút hồi hộp.

      Ngao Du từ từ hạ tay xuống, nhìn về phía ánh mắt sâu thẳm, trong mắt hề có chút ánh sáng nào. Vương Bồi cũng lẳng lặng nhìn ta rất muốn hỏi nhưng lại dám mở miệng.

      “Sao vậy?” Vương Bồi cuối cùng nhịn được nữa cất tiếng hỏi.

      Ngao Du cười phì tiếng mặt nở nụ cười tươi như hoa, ánh mắt trông gian dảo, lại trông cực kỳ đắc ý, giảo hoạt, “Vương Bồi Bồi à, còn thích tôi nữa . Đúng là kẻ dối! Nếu thích tôi sao mới thấy gả được nôn nóng đến như thế chứ?”

      Tên quỷ thích bỡn cợt này, ta là cố ý trêu trọc người mà!

      Vương Bồi tức quá tiến sát ta bóp cổ, Ngao Du lại nhàng lách mình ra tránh, “Ha ha…” ta cười to, “Vương Bồi Bồi, đó là chột dạ nhé..”

      Vương Bồi dậm chân chạy đuổi theo sau, nhưng đuổi kiểu gì cũng kịp Ngao Du chân dài. ta chạy nhanh lên lầu, khoá cửa lại, tiến ra ban công nhíu mày nhăn mặt trêu chọc Vương Bồi, “Vương Bồi Bồi, sao nôn nóng thế! nghĩ tới chuyện cưới xin gì đâu”

      Vương Bồi oán hận nghiến răng cuối cùng tức quá chỉ còn biết dậm chân chỗ. hiểu sao lúc Ngao Du quay sang chỗ khác trong mắt lại có chút lo lắng…

      “Thần hỉ tới, Trăm năm chưa động…”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 37: hay là về
      Giữa lúc ăn cơm trưa Điền Tri Vịnh đem lão Trương Văn Liên về cùng. Lần du lịch Tương Tây kia, Lão Trương đối với Vương Bồi rất nhiệt tình, lúc ăn cơm còn cùng uống rượu, khí rất hoà thuận. Vương Bồi giờ mới biết Văn Liên định giúp Điền Tri Vịnh mở triển lãm tranh, thời gian là định vào giữa tháng năm, à , còn phải liên lạc bàn bạc dài dài với lão Trương nữa.
      Vương Bồi nhịn được hỏi: “Chú à, tranh của chú vẽ ….” chỉ nhìn thấy mười sáu bức tranh trong kho hàng, chỉ bằng ấy bức đủ để mở triển lãm.
      vẫn chưa hỏi , nhưng Điền Tri Vịnh hiểu là hỏi gì rồi mới cười cười giải thích: “Mấy bức trong nhà kho là lúc về mang theo bên người, còn những tác phẩm khác đều gửi qua bưu điện, chắc hai ngày nữa là tới thôi”
      Vương Bồi trầm mặc đứng dậy, đúng vậy, đó là thứ quan trọng của chú ấy, chú ấy lại giấu tình cảm sâu trong lòng như thế, sao có thể dễ dàng thổ lộ cho người khác biết được chứ. Tiểu thúc thúc của , cho tới tận bây giờ phải là người thích biểu lộ tình cảm.
      Trong bát có người gắp rau cho , Vương Bồi ngẩng đầu, nhìn thấy Ngao Du nhìn , trông rất im lặng, cũng cười nhạo, cũng tự đắc ý như mọi lần, rất bình thường nhìn chăm chú, thong dong, lạnh nhạt, “ăn cái này đi___” ta : “Dì Tào nấu nấm ngon lắm đó, canh cũng ngọt nữa”
      Cái này cũng giống ta nha. Vương Bồi cảm giác như Ngao Du trở nên chững chạc, trưởng thành lên rất nhiều.
      Họ ở Dao Lý khoảng tuần, Điền Tri Vịnh bận rộn nhiều việc, mở cuộc triển lãm cũng phải chuyện đơn giản, nào là chọn địa điểm, bố trí hội trường, còn phải gặp gỡ số nhân vật đức cao vọng trọng nữa – cho dù là đệ tử của ông nội Vương sao, tư thái cũng phải hạ mình xuống bậc. Mọi người ai cũng thích người khiêm tốn cả.
      Vương Bồi nghĩ vốn chẳng giúp được gì cả, nên ở đằng sau muốn làm phiền thêm. Vì vậy tạm thời buông xuôi mọi tâm , quyết định hỏi chú nữa.
      Chiều chủ nhật Vương Bồi trở lại thị xã J, Ngao Du vẫn theo như trước, tự mình mở xe ngồi vào, cũng tranh đoạt với Vương Bồi nữa, còn ràng là biết hai ngày nay uống rượu, làm chuyện này cũng chính là xuất phát từ chuyện an toàn mà thôi.
      đường Ngao Du vẫn im lặng, ngả người tựa vào ghế ngủ rất ngon lành, lát ngáy khò khò. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính soi vào khuôn mặt ta, lên ánh hào quang mờ ảo, làm cho vẻ đẹp trai của ta càng đẹp hơn. ta làm sao mà vẫn vĩnh viễn là người ngây thơ, vô lo vô nghĩ như thế chứ, cái gì cũng quan tâm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi làm nũng, thế giới của ta vĩnh viễn là như thế, cũng làm cho người khác thấy hâm mộ.
      Lúc qua cầu vấp phải tảng đá làm cho Ngao Du bỗng chợt mở mắt, con ngươi trong veo, chút mơ màng ngày trước cũng thấy. Vương Bồi cảm giác kỳ lạ chút, nhịn được hỏi: “Vừa rồi ngủ sao?”
      ” Có ngủ chút” Ngao Du vuốt vuốt tóc, nhấp nháy mắt, ánh mắt càng thêm ngời sáng, “ có mệt , nếu mệt đến lượt tôi lái nhé”
      cần đâu, dù sao cũng sắp tới rồi” Vương Bồi lắc đầu, tiện tay đưa bình nước cho ta, “Tỉnh ngủ hẳn chưa?”
      Ngao Du nhận lấy bình nước, nghiêng mặt nhìn , trông có vẻ rất chuyên tâm. Vương Bồi bị ánh mắt của ta nhìn có chút mất tự nhiên, liếc xéo mắt, giọng mắng: “Nhìn tôi chằm chằm làm gì thế? Trông ngốc nghếch chưa kìa”
      Ngao Du cũng giận, uống ngụm nước, mới giọng bảo: “Vương Bồi Bồi à, tôi cảm thấy……nhìn trông được lắm”
      Tất nhiên rồi! Tuy có vẻ đẹp rực rỡ kiểu Chu Bách Đình, nhưng lại có gien của Thái Hậu, dù gì cũng là người đẹp rồi – đương nhiên thể so sánh với Ngao Du xinh đẹp tới mức có tỳ vết nào, vẫn còn cách khoảng xa lắm.
      Chỉ cần là con , nếu được người ta khen xinh đẹp ai mà thích cơ chứ, Vương Bồi cũng ngoại lệ, hơn nữa, lúc chuyện mắt cứ nhìn vào mặt Ngao Du. Vì thế Vương Bồi lập tức tự kiểm điểm bản thân thái độ của mình đối với Ngao Du, thực ra, tên nhóc này trừ vẻ ngây thơ hơi chút quá đáng kia ra thực chất tính tình cũng được lắm, ít nhất là đối với vẫn còn giữ ý.
      “Vương Bồi Bồi” Ngao Du lại mở miệng : “Vì sao lại thích Điền Tri Vịnh thế?”
      Trong lòng Vương Bồi run rẩy, chân theo bản năng dùng sức nên đạp mạnh vào phanh làm ô tô phanh két lại, xoay mình dừng ngay giữa đường.
      Đừng có hỏi có được hay , mà vì sao, ta lại biết chắc chắn như thế chứ! Ngao Du, ta…..sao biết được cơ chứ?
      Vương Bồi nghĩ tới chính mình chôn dấu tình cảm trong lòng rất kỹ, những năm gần đây trừ Chu Bách Đình ra có người thứ hai biết được có ý với Điền Tri Vịnh, nhưng mà, Ngao Du chỉ mới thấy Điền Tri Vịnh có vài lần thôi? Tính ta cứ ngốc nghếch mơ hồ như thế, tại sao lại mẫn cảm vậy chứ?
      linh tinh gì thế?” Vương Bồi triệt để phủ nhận, lại còn ra vẻ cười cười, “Ngao Du, cũng lắm chuyện ghê, giống phụ nữ quá . Phụ nữ người ta có giống đâu”
      Ngao Du cứ như vậy nhìn , hai tròng mắt tối sầm, ánh mắt nhìn rất thâm thuý, giây thôi, lại bắt đầu trở lại như bình thường vậy.
      “Ngao Du__”
      thích chú ấy, là vì chú ấy chững chạc hơn tôi phải ?” Hình như ta nghe thấy Vương Bồi gì, quay mặt , tiếp tục tự : “Nhưng mà, chững chạc là gì chứ? Biết vẽ, biết mang đồ ăn từ xa về cho , lúc chuyện lại , cười to, đấu võ mồm với …Có phải như thế được gọi là chững chạc hay ?”
      Vương Bồi trầm mặc, cũng biết trả lời vấn đề của Ngao Du như thế nào nữa.
      phải kẻ ngốc, cả ngày Ngao Du quấn quanh rời, suốt ngày kêu gào, mồm cứ lải nhải chuyện kết hôn, miệng ta ngây thơ, thực ra trong lòng sao mà biết tình cảm Ngao Du dành cho chứ, thỉnh thoảng cũng có chút thấy đắc ý tự hào nữa ấy chứ.
      ở trước mặt ta chưa bao giờ che giấu bản thân, cứ chuyện thoải mái, cứ mắng chửi người, hoàn toàn để ý tới hình tượng của mình, còn phải bởi vì biết ta thích hay sao. Con đứng trước mặt người thích mình, nhất định thấy an tâm và tự tin.
      Vương Bồi càng nghĩ càng thấy mình vô sỉ, mặt lại đỏ bừng lên, xấu hổ vô cùng. ràng thích Ngao Du, còn đưa ta theo suốt ngày, lúc thích cứ gọi điện thoại liên hồi, lúc lại còn làm kẻ lưu manh cưỡng hôn ta nữa…. quả thực mới là kẻ phá rối.
      “Vương Bồi Bồi, nếu tôi….nếu trở nên chững chạc chút, có phải thích tôi ?” Ngao Du lại quay sang nhìn với ánh mắt đau thương, trong mắt lộ vẻ cầu xin, ánh mắt kia, quả thực làm cho lòng người đều tan nát.
      Nhưng mà, tình cảm chuyện này thể hai câu là ràng được. Vương Bồi nghĩ nếu phải thích tiểu thúc thúc, cũng tự nguyện chờ đợi chú ấy, có lẽ sớm lập gia đình, chừng còn có cả con nữa rồi. Có lẽ căn bản gặp được Ngao Du, lại càng vướng vào vấn đề rối rắm như thế này.
      Ngao Du à….Ngao Du…. ta ….đối với chuyện tình , ta có biết tý nào hay ?
      ta có nhiều bạn như thế, ta chỉ cần vẩy tay cái, nháy mắt cái, có rất nhiều con hét tên ta đến chói tai, vì mà phấn đấu quên mình. Có lẽ ta chỉ là do trước kia cái gì cũng được dễ dàng cho nên đến đây mới cứ bất chấp như thế – tính tính về họ mới quen biết nhau có hai tháng mà thôi, chấp nhất của ta duy trì được bao lâu đây?
      Vương Bồi hề biết.
      trầm mặc rất lâu, được lời nào, chỉ im lặng, nhìn xuyên qua cửa kính ra đường quốc lộ.
      Xa xa là bầu trời xanh, mây trắng, thỉnh thoảng còn có chim chóc bay vọt qua phía chân trời, thời tiết thoáng đãng, tự dưng lại có chút thấy lạnh.
      Trong xe khí càng như ngưng lại, Ngao Du cứ lẳng lặng đợi rất lâu, vẫn chờ được câu trả lời của Vương Bồi, ánh mắt càng ngày càng đen sậm lại, cuối cùng biến thành tiếng thở dài tức tối. Ngao Du đưa tay mở cửa xe, chân bước ra khỏi xe, bước chân có quay đầu lại…
      “Ngao Du….” Vương Bồi lớn tiếng gọi tên , định gì đó nhưng ta chẳng để ý gì cứ bước từng bước dài .
      đường còn ai, chỉ có tiếng xe réo gào ồn ã, Ngao Du mình đường lớn, trông tịch và đơn làm sao. Nhưng mà Vương Bồi dám gọi tên ta nữa rồi, chỉ trơ mắt nhìn ta càng ngày càng xa, lúc bóng ta cứ mờ dần mờ dần rồi biến mất…
      Trước kia lúc ta tức giận phải chỉ cần tuỳ tiện dỗ dành, ta lập tức trở lại bình thường sao? Cho nên lúc này đây, chắc ta chỉ nhất thời tức giận thôi, nhanh trở về thôi…
      Vương Bồi kiên trì đợi tại chỗ, lát lại gọi điện cho ta, mãi tới lúc trời tối rồi mà ta cũng thấy xuất .
      Chẳng nhẽ ta…cứ như vậy rồi sao…
      Trước kia lúc có Ngao Du, Vương Bồi mở miệng mắng ta ồn ào, huyên náo, ngây thơ, vô sỉ, nhưng lúc này ta bên cạnh, Vương Bồi lại có cảm giác đúng lắm. Chẳng còn ai như ta suốt ngày đuổi theo đòi ăn thịt kho tàu nữa, tối còn ai gõ cửa phòng, thò khuôn mặt đẹp trai nhắn làm nũng với nữa… biết tên ngốc nghếch này có sống được , có bị người ta lừa , có phải bữa nào cũng có thịt kho tàu ăn .
      Chắc là rồi, bắt đầu thấy hối hận rồi.
      Tối tắm rửa xong, nằm giường Vương Bồi còn định gửi tin nhắn lời xin lỗi ta, lúng túng mất nhiều giờ mới nghẹn ngào đánh được mười mấy từ, cuối cùng thở dài cũng gửi tin .
      Nếu nhận tình cảm của ta, vậy lời xin lỗi phải càng làm cho ta thêm thương tâm hay sao. Nhưng mà, Vương Bồi thực nghĩ ra cách gì hay hơn nữa.
      Hôm sau lúc làm như mọi lần, có vài học trò đến muộn, Vương Bồi lần đầu tiên phê bình gay gắt với họ, làm cho khí trong phòng học bỗng trở nên khó thở, nghiêm trọng hẳn lên. Học trò đứa nào đứa nấy nơm nớp lo sợ, ai dám chuyện lớn tiếng.
      Vương Bồi vào trong văn phòng lấy bức vẽ dở tên “bi thương nhạc ”, lâu lắm cho đến giờ vẫn tìm được cảm xúc, giờ lại có cảm xúc rồi.
      Vẽ suốt cả trưa, đầu óc cũng choáng váng nặng nề, về đến nhà nằm vật ra giường, lại nghe mơ màng có tiếng đồ đạc nhà hàng xóm kêu lanh canh, rồi lát sau lại có tiếng máy khoan, tiếng ầm to như khoan vào đầu . lúc mất hứng thấy gì cũng ghét thậm tệ.
      Sau đó vài ngày, nhà hàng xóm lại phát ra các loại thanh ồn ào. Hai ngày tiếp theo, tiếng ồn ào cũng mất, lại có tiếng nhạc ầm ĩ, lại còn có tiếng con chuyện cười đùa huyên náo, có giọng như chuông bạc, có giọng như chim hót, —dì ở lầu là tầng 10 vừa chuyển đến thanh niên rất đẹp trai và bạn rất đặc biệt.
      Chiều cuối tuần, Vương Bồi ngồi ban công ngẩn cả người nhìn xa xa đám cây lá rậm rạp xanh rì, có tiếng gió thổi tới mang theo tiếng con chuyện, cũng có tiếng đàn ông, vừa trầm thấp vừa nam tính. Vương Bồi nghe thấy có chút quen tai.
      quay đầu lại, đứng cách ban công có rất xinh đẹp, tóc đen, mắt to, cười tủm tỉm. định đứng lên gọi mấy câu bảo nàng là sau này tối vặn thanh xuống chút, có bóng người ra từ trong phòng, người đàn ông trẻ tuổi, tóc đen, da trắng, cực kỳ tuấn làm cho người ta phát ghen tỵ.
      Là…Trọng Hằng.
      Vương Bồi nhận ra ta là bạn thân của tên lãng tử Ngao Du kia, nhưng mà sao ta lại đến ở chỗ này nhỉ?
      Đầu óc Vương Bồi lúc này nghĩ được nhiều cho lắm.
      Tên hỗn xược Ngao Du kia — Vương Bồi nghĩ, quả nhiên ta có nhiều bạn !

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 38
      “Xin chào__” Trọng Hằng nhìn gật gật đầu, hỏi khách sáo: “ ăn cơm chưa?”
      Chỉ là lời quá ư bình thường nhưng từ miệng ra, Vương Bồi lại cảm giác có chút được tự nhiên. Thực giống như ta nguyên bản phải là người nhân gian, lúc lại toàn những lời của người nhân gian, nhìn thấy có chút phù hợp lắm.
      Vương Bồi sững sờ lúc rồi mới kịp phản ứng gật đầu nhanh chóng xác nhận. xinh đẹp nhìn ta cái, rồi lại liếc nhìn Vương Bồi cái, trông rất ngạc nhiên.
      “Bạn của tôi, Tuệ Tuệ” Trọng Hằng giới thiệu, lúc rất tự nhiên ôm lấy vai Liễu Tuệ Tuệ, đặt cằm đầu nàng, đôi mắt bỗng dưng trở nên ôn hoà lạ thường, “Đây….là bạn…..Ngao Du..” Lúc giới thiệu đến Vương Bồi, Trọng Hằng hình như chần chờ đôi chút, dùng từ “bạn”, nhưng vẻ mặt của ta cực kỳ mờ ám, ta còn lén nhìn Tuệ Tuệ nhiu nhíu mày, tưởng là Vương Bồi nhìn thấy gì.
      “A…” Tuệ Tuệ hình như chợt hiểu, “ là Vương Bồi Bồi”
      “Vương Bồi” Vương Bồi nghiêm mặt sửa cho đúng, “Tôi tên Vương Bồi” Thôi rồi, lại nhịn được hỏi tiếp: “Ngao Du đâu?”
      Tuệ Tuệ lập tức lấy tay che miệng cười khúc khích, ra sức gật đầu, “ uống rượu trong phòng khách đó, tôi gọi ấy nhé” xong đợi Vương Bồi đồng ý quay vào phòng gọi to: “Ngao Du, Vương Bồi Bồi tìm kìa”
      Đợi mãi lúc lâu vẫn thấy ta ra, Trọng Hằng và Tuệ Tuệ đều cười, Tuệ Tuệ cần ân cần bảo: “ cũng vào đây , càng nhiều người mới vui, trong nhà cũng vừa mới mở rượu nho nữa”
      là ngượng ha, và Ngao Du vừa mới cãi lộn với nhau còn chưa xong , lát nữa ta mà nhìn thấy bản mặt của ý à, chừng lại còn cười nhạo nữa ấy chứ, thích ta. Nhưng mà, lúc trước rời , Ngao Du hình như rất tức giận mà. Trong đầu đấu tranh tư tưởng, nhưng miệng lại nhanh nhảu trả lời: “Tôi tới ngay đây”
      Trước kia hàng xóm của Vương Bồi là đôi vợ chồng trẻ tuổi, mới lấy nhau lâu cãi nhau suốt ngày, thỉnh thoảng còn choảng nhau đến kinh khủng, vợ xinh xắn lanh lợi suốt ngày cùm kẹp ông chồng giống TV chẳng được bao lâu họ ly hôn.
      Vì sao Ngao Du lại muốn ở cạnh phòng chứ, có rất nhiều khu nhà sao ta chọn, có nhiều phòng đẹp ta chọn, lại cứ chuyển tới ở đây là vì sao chứ? Vương Bồi cứ tự hỏi mình liên tục, người ta muốn ở đâu là chuyện của người ta, liên quan gì mình, biết đâu chính ta thích ở Viện Thái Dương Mùa Xuân này sao, thích ở tầng 10 sao, thích căn phòng này quá sao…
      Đến cả cũng thuyết phục được bản thân mình nữa – tên nhóc Ngao Du này, lúc này, ta đến rồi ư?
      gõ cửa, rất nhanh nghe tiếng chân bước tới gần, cửa mở, Tuệ Tuệ tủm tỉm cười bảo: ‘Vào mau nàng cả khuôn mặt hớn hở: “Ngao Du trong toilet”
      Mấy người này tuy trông giống nhau lắm, nhưng ràng làm người ta liên tưởng tới cùng loại người. thẳng thừng ra, chính là cùng loại khí chất. Hơn nữa lúc họ cười cả khuôn mặt đều rạng rỡ như trăng rằm, lại vô cùng xinh đẹp đến ngờ – Tuệ Tuệ này, tuy có nét xinh đẹp như Trọng Hằng, nhưng thoạt nhìn lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
      Vương Bồi thay dép vào trong nhà, nhìn cẩn thận trần lẫn quanh phòng. Cùng kiểu dáng với căn phòng của nhưng cách trang trí lại khác xa cực kỳ, tường trắng, rèm cửa sổ màu xanh, sofa và khăn trải bàn màu xanh, trông vừa sạch vừa thoải mái, hoàn toàn nhận ra mấy ngày trước nơi đây còn bề bộn ồn ào. Sau sofa là mảng tường treo đầy ảnh, toàn là ảnh của Ngao Du, chụp ở mọi góc độ khác nhau, ảnh nào cũng rất đẹp đều làm cho con phát cuồng lên.
      bàn có chai rượi vang mở, còn bày đĩa hoa quả và bánh ngọt trông rất ngon mắt, Tuệ Tuệ nhiệt tình tiếp đón , rót cho chén. Ánh mắt Vương Bồi nhìn ngắm khắp nơi, cửa phòng toilet đóng kín, Ngao Du tránh ở trong.
      Rượu vang rất thơm, nhàng, bánh ngọt lại ngon, Vương Bồi uống chén rượu, ăn hai miếng bánh và dâu tây, mãi vẫn thấy Ngao Du ra. Chịu ta đấy, thế mà cũng ngồi bên trong được!
      “…Hai người….vì sao lại cãi nhau thế?” Tuệ Tuệ tò mò hỏi: “Có phải Ngao Du lại mắng ? Tôi nghe A Hằng , tính tình ấy tốt cho lắm, trước kia còn nuốt….à , cho dù đối với con ấy cũng khách sáo chút nào” xong, nàng ép giọng cúi đầu thầm: “Nhưng mà, trông ấy đúng là đẹp trai đó, có đúng ? Bộ dạng đẹp trai như thế, ai nhìn cũng thích”
      Trọng Hằng cũng rất tuấn tú đấy thôi! Vương Bồi lén nhìn Trọng Hằng, phát thấy ta nheo nheo mắt nhìn phía hai , trông cực kỳ lợi hại, thái độ cực kỳ nghiêm túc. Vương Bồi lập tức trở nên thành dám thêm gì nữa.
      ta bưng tới đĩa hoa quả đưa cho Tuệ Tuệ, lại nhìn Vương Bồi bảo: “Tôi gọi Ngao Du ra nhé”
      Gọi…gọi ra..
      ta…thực ra tính tình ta còn tệ hơn so với Ngao Du nữa ấy chứ!
      ta còn chưa kịp tới gần cửa toilet cửa kia tự khắc mở, Ngao Du phụng phịu bất mãn chép chép miệng ra, miệng còn lầm bầm: “…Tôi…bị táo bón… toilet chút…cũng để yên cho người ta nữa..” xong, lại chậm rãi đến bàn lấy dĩa xiên hoa quả ăn, còn thèm liếc Vương Bồi, chứ đừng quay sang nhìn nhé.
      Vương Bồi lập tức cười phá ra. điềm nhiên quay sang chuyện với Ngao Du, lúc đầu Ngao Du thèm để ý tới , nhưng sau đó lại để ý lắm, ta còn đặc biệt hùng dũng rằng lúc mở tiệc ở nhà chính mình có rất nhiều bạn , trông cực kỳ vui vẻ.
      Chuyện này phải tên ngốc nghếch kia trở lại rồi sao!
      Ngao đại gia ở ngay bên cạnh phòng Vương Bồi, vẫn cứ tiếp tục ăn cơm nhà Vương Bồi, thường xuyên gọi điện cho bà nội và Thái Hậu làm nũng, động tý chọc cho Vương Bồi giận, nhưng mà cũng cảm giác được hình như ta giống trước kia lắm, còn giống cái gì, Vương Bồi lại thể nào ràng cho được.
      Trung tuần tháng mười, Điền Tri Vịnh mở triển lãm đúng như dự định, địa điểm được chọn ở khu Nghệ thuật thôn Tam Bảo. Buổi khai trương triển lãm tranh ngày đó, ông nội Vương nhiều năm xuất lại có mặt, cả giáo sư Vương tham gia phỏng vấn ở Hàn Quốc cũng cố bay về tham dự, cổ động, dẫn tới rất nhiều du khách cũng giới nghệ thuật đến xem đếm hết, có rất nhiều hãng truyền thông cũng tới để đưa tin. Điền Tri Vịnh về nước trận đầu là mở triển lãm tranh, xem như là trận mở màn oanh liệt.
      Vương Bồi chỉ đến cuối tuần mới chạy vội qua xem triển lãm lần, rồi lại vội vàng trở về. thấy tác phẩm của tiểu thúc thúc chủ yếu là thiên về tình cảm, đối lập với rất nhiều cuộc triển lãm tranh khác, tuy cũng có nét đẹp nghệ thuật, cũng có nhiều ý nghĩa sâu sắc, nhưng mà lại bằng vẻ lo lắng trong lòng của lúc này.
      Tất nhiên như vậy cũng chỉ có nguyên nhân là Ngao Du.
      ta mới chuyển đến ở lâu tự dưng lại có ý tưởng muốn mở nhà sách ở J thị, độc quyền về sách nghệ thuật và từ điển tra cứu. Vương Bồi dội thẳng nước lã lên đầu , bảo là dù sao ở gần trường cũng có rất nhiều nhà sách tương tự, muốn trổ hết tài năng thực cũng phải chuyện dễ dàng. Nhưng lúc này Ngao Du cũng giống như lúc bình thường kiên trì đến cùng, thậm chí ta còn lẳng lặng tự chọn lấy khu nhà, ước chừng rộng khoảng hai ba trăm mét vuông, đợi tới lúc Vương Bồi biết cả tiền thuê nhà ta cũng trả xong rồi.
      “Vương Bồi Bồi à” vẻ mặt ta trông rất nghiêm túc: ‘ phải từng tôi rất ngây thơ sao, cuối cùng tôi cũng tìm được chuyện phải làm để chứng minh rằng tôi cũng phải là tay ăn chơi nhé”
      Ngao Du như thế vừa làm cho Vương Bồi thấy bực mình lại vừa làm cho cảm thấy chua xót, đương nhiên cũng rất hy vọng ta có thể cố gắng, nhưng mà khi ta phụng phịu lại nghiêm túc chuyện, Vương Bồi bỗng cảm thấy hình như bóp chết Ngao Du vậy, bóp chết con người vừa đơn thuần, vừa hạnh phúc đơn giản như thế.
      Nếu có ngày, Ngao Du bỗng trở thành thương nhân thành công, ăn lúc nào cũng cẩn trọng, làm việc lúc nào cũng lão luyện khôn khéo là chuyện đáng sợ biết chừng nào.
      Vì thế, cũng chỉ cố ra sức giúp ta, liên hệ công ty trang trí nội thất, tìm con đường nhập hàng, giúp điều tra thị trường…
      Ngao Du cũng khó mà mình đảm đương được, đại thiếu gia luôn có cuộc sống an nhàn sung sướng của như ta, tự dưng ngày nào cũng phải tới công ti trang trí nội thất, xem bản thiết kế, mua tài liệu, giám sát tiến trình, rồi lại chạy theo nhà buôn để cò kè mặc cả, rồi lại thuê đám người làm đứng phát tờ rơi bên đường….
      Chỉ tới tối trở về nhà, ta mới lộ vẻ đơn thuần ngây thơ như trước, làm nũng nhìn Vương Bồi oán hận bảo: “Vương Bồi Bồi à, cả đời tôi chưa bao giờ vất vả như thế…” “Tên kia là vô liêm sỉ, dám làm vớ vẩn sau lưng tôi, thể nào tôi cũng nuốt chửng ta ngụm mới được..”
      Đầu tháng mười , nhà sách Ngao Du rốt cục cũng khai trương, đại gia trở thành ông chủ, cũng có chút hăng hái nhiệt tình, đôi mắt kia loé sáng ngời, bắn ra tia hào quang làm cho người ta thực dám tới gần.
      Mỹ nam đúng là có lợi thế, ta vừa đứng ở trước cửa, nhà sách bỗng có sinh khí hẳn lên, trước cũng chuyện buôn bán, chỉ cần nhìn thấy người người vào ra cũng thấy mừng rồi.
      Thực ra phải hoàn toàn là nhà sách cả, J thị , nơi này nếu chỉ giữ độc quyền về sách nghệ thuật và sách tra cứu cần diện tích lớn thế, vì vậy Vương Bồi đề nghị ta cải tạo tầng lầu làm nơi trưng bày nghệ thuật, đặt cạnh cửa sổ vài chiếc bàn, ghế vừa để nghỉ ngơi vừa kiếm bán cà phê và trà. Thiết kế trọng điểm và trang trí đều do Vương Bồi tự làm, còn cố tham khảo được thêm ý kiến của Thái Hậu và giáo sư Vương ở Hàn Quốc, làm cho cả toà nhà thoạt nhìn tựa như tầng trưng bày tác phẩm nghệ thuật vậy.
      Nhà sách vừa vào quy củ, ông chủ Ngao Du cũng có vẻ thoải mái chút, toàn bộ thời gian ta đều ngồi lầu hai nghe nhạc uống trà, còn nếu như thế lại gọi điện thoại quấy rầy Vương Bồi, lúc báo cáo thu chi hàng ngày, lúc lại tán gẫu chuyện khách trong quán..
      Giữa tháng mười , thời tiết bắt đầu thay đổi, thường thường mưa suốt ngày nhưng nhiệt độ giảm. Vì vậy Vương Bồi cũng vẫn chỉ mặc quần bò, áo sơ mi làm, nghĩ đến hôm nay vừa bước vào lớp học trời bên ngoài lại bắt đầu có thay đổi, lúc đầu là gió thét gào, rồi sau đó mưa như trút nước, sau đó nữa là nhiệt độ giảm dần, chỉ lát sau Vương Bồi bắt đầu có chút lạnh chịu nổi.
      Cũng vừa đúng lúc mấy ngày nay là ngày nghỉ lễ nên có lạnh chút cũng chịu nổi, giờ cả người bắt đầu run rẩy, tay chân cứng lạnh như đông đá. Trong thời điểm này lại đúng lúc giáo vụ trong trường thường kiểm tra chấm công giáo viên, Vương Bồi thực cũng dám cho nghỉ học giữa chừng để về nhà, đành phải ra bài tập cho học sinh làm, còn mình trốn vào văn phòng.
      Trong văn phòng có vài giáo viên phụ đạo, có cả người tên là Trần Cương lần trước náo loạn với nữa, Vương Bồi chịu nổi bộ dạng hậm hực của ông ta, rót luôn chén nước nóng rồi ra, khi quay người lại liền nhìn thấy cầu thang là Ngao Du.
      Chắc ta chạy đến nên người còn có chút ẩm ướt, do vận động nên mặt hơi hồng hồng, tóc bết dính chặt vào trán trông vô cùng chật vật ngốc nghếch đến buồn cười.
      Trong tay tên ngốc Ngao Du kia cầm bộ áo da màu nâu nhạt, cứ thập thò ngó vào từng phòng học nhìn nhìn, lát lại bước nhanh sang phòng học khác ngó nghiêng…
      Vương Bồi cầm chén cứ ngơ ngác chỗ, tự dưng nên lời, chân như mọc rễ vậy, căn bản là bước nổi bước.
      Ngao Du tìm hết cả tầng cũng nhìn thấy người đâu, tới lúc quay người lại vừa vặn chạm ngay vào ánh mắt Vương Bồi, cơn giận bắt đầu bùng lên: ‘Vương Bồi Bồi, mù rồi sao, nhìn thấy tôi cũng gọi tôi tiếng nào, làm hại tôi tìm cả buổi” Lúc chuyện người “lọt tọt” chạy tới gần, tay run lên đem tấm áo da chùm lên cả người .
      …sao lại đến đây thế?” Vương Bồi cúi đầu, cũng dám nhìn thẳng vào mắt ta nữa. ta vừa thân thiết vừa lo lắng như thế, tất cả cảm xúc của ta đều như lên mặt hết.
      Bên ngoài trời mưa tầm tã, tiếng mưa như át cả tiếng của , gió thổi vù vù, cây phù dung dưới lầu cứ đổ nghiêng ngả….
      Ngao Du cười tươi, mặt mày hớn hở, ánh mắt như trút được gánh nặng, “Tôi rất lo cho ….Tôi thực lo cho , Vương Bồi Bồi à”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 39

      Bên ngoài mưa to gió lớn, sao ta lại tới đây được?

      mang ô sao?” Vương Bồi đưa tay ra sờ quần áo của ta thấy đều ướt đẫm cả. Tên nhóc này cũng là, chẳng biết chăm sóc mình gì cả.

      Ngao Du cười hắc hắc, xoa xoa đầu, cởi nhanh áo khoác xuống, “Có mang theo chứ, nhưng bên ngoài mưa to quá, gió lớn quá ướt hết cả người”

      “Thế ô đâu rồi?”

      “Ở dưới lầu ha” ta nhún nhún vai, lấy tay vắt quần áo ướt, chẳng coi ra gì cả: “Đâu đâu cũng toàn nước hết. À, Vương Bồi Bồi, thấy khó chịu sao? Sao sắc mặt lại nhìn khó coi thế?” Lúc tay thò ra cầm lấy tay Vương Bồi, lông mày nhíu lại, “Sao tay vẫn còn lạnh thế?’

      Tay Ngao Du thon dài lại ấm ấp, nắm chặt lại tựa như toàn bộ hơi ấm từ từ chảy dần vào tim làm cho Vương Bồi nỡ nào rút ra. “Chuyện đó…” lảng tránh ánh mắt ta, cố sức loanh quanh, “Hay cứ mang ô tới , nếu tý nữa tan học người ta mặc kệ đó”

      Ngao Du cười hì hì xoay người xuống lầu, khoảng mười giây sau lại “lọt tọt” chạy tới, ra sức vuốt nước, mặt vẫn tươi như hoa, “Vương Bồi Bồi à, mang ô theo, tôi chờ tan lớp được . Tý nữa chúng ta cùng về”

      “Được rồi” Vương Bồi chớp chớp mắt, nghĩ ngợi bảo “Hay là theo tôi vào lớp học vậy” Văn phòng bên kia chính còn muốn vào nữa, lần trước Ngao Du gây ra chuyện xấu làm Trần Cương gẫy chân, nếu thực đưa ta tới chỗ đó e rằng xảy ra tai nạn chết người cũng chừng.

      Ngao Du cũng vui mừng đứng dậy, hớn ha hớn hở sau Vương Bồi, lại còn hỏi rất nhiều câu vừa ngây thơ vừa buồn cười nữa, nào là “Vương Bồi Bồi à, tường này vẽ cái gì thế?” “Vương Bồi Bồi à, vẽ gì vậy?” “Vương Bồi Bồi à…”

      “Tý nữa vào lớp học bớt chút nhé!” Vừa vào đến trước cửa Vương Bồi cẩn thận dặn dò ta, chỉ cần ta lời nào, cười ngốc nghếch là tốt rồi, nhìn tổng thể vẫn còn trông có vẻ thành thục. Nhớ cái ngày lần đầu tiên nhìn thấy Ngao Du kia, phải bị doạ bởi cái vẻ nghiêm túc của ta đấy sao.

      Ngao Du nghiêm nghị gật đầu, nét cười mặt thu lại, ho hai tiếng, tỏ vẻ nghiêm túc vô cùng, bỗng dưng lúc đó nhìn trông chững chạc thêm mười tuổi.

      Trong phòng học, học trò cặm cụi vẽ, vì thế lúc vừa bước vào lớp họ cũng chú ý cho lắm, nhưng chẳng bao lâu phòng học bắt đầu có người chụm đầu ghé tai, hóng mắt ngóng nhìn Ngao Du. Nửa tiếng sau Vương Bồi làm chủ được cục diện nữa rồi, thậm chí có nữ sinh còn nhịn được hì hì cười hỏi : “ giáo Vương, đây là bạn trai của phải ạ? Có thể mời ấy làm người mẫu cho chúng em được ?”

      Vương Bồi trừng mắt nhìn bé, nhưng do thường ngày vẫn hay đùa giỡn với họ nên có ai sợ cả, ngược lại đều cười ầm ĩ, có học trò lại còn mạnh dạn kêu la: “ giáo Vương ơi, đừng mọn thế có được ?” “Nếu phải là bạn trai của đẹp trai như thế, cũng đừng có giấu kín chứ. Chúng em chỉ xem nhiều hơn tý thôi mà, cũng có sứt mẻ miếng thịt nào của ấy đâu” “..”

      Họ cứ mồm năm miệng mười cười ồn ào làm cho mặt Vương Bồi đều đỏ lựng lên biết lại ra sao. Cũng may Ngao Du giải vây cho , nheo nheo mắt nhìn lũ học trò lượt, cái loại ánh mắt lợi hại đó làm cho tất cả mọi người đều sững sờ – người ta toát ra loại khí chất cao ngạo đáng sợ, điều đó đủ doạ cho lũ trò sợ hãi.

      Mãi cho tới 11 rưỡi mới tan học, bên ngoài mưa vẫn ngừng, cả hành lang chật ních học trò, dường như họ đều túa ra từ các lớp học về. Học trò lớp Vương Bồi cũng vội vàng, lại có trò nữ sợ chết đến gần cười hì hì bàn tán quan hệ của với Ngao Du, len lén đánh giá ta, có trò còn lấy cả di động ra chụp ảnh ta nữa.

      “Tôi bảo Tiểu Vũ lái xe đến đây đón rồi” Ngao Du lại gần thầm bên tai: “Ngoài trời mưa to thế, tý nữa về chắc chắn là ướt hết” Tiểu Vũ là học trò của Vương Bồi, sau khi tốt nghiệp đến làm tại quán sách của Ngao Du. Gặp được ông chủ Ngao Du tính tình thoải mái, mọi chuyện trong ngoài đều giao cho cậu làm, trở thành người quản lý nhà sách.

      Vì vậy Vương Bồi tạm thời đưa ta đến cuối hành lang.

      Nhóm giáo viên phụ đạo sớm rồi, lúc này trong văn phòng có bóng người nào, cũng bớt được rất nhiều chuyện, nếu chuyện Vương Bồi đơn độc dẫn thanh niên trẻ tuổi xuất cũng là tin tức trọng đại vô cùng.

      Tuy mặc thêm áo lông nhưng cuộc sống là vậy, tay chân Vương Bồi vẫn lạnh như trước, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt hơn. Ngao Du rất lo lắng cứ hỏi han liên hồi, càng hỏi nhiều chuyện đến cùng. Điều này làm Vương Bồi vô cùng khó xử, đồng thời lại cảm thấy rất kỳ quặc, coi Ngao Du kia – thân bách chiến, nhiều bạn kể xiết, vậy mà cả chuyện như thế cũng đoán ra – loại chuyện này sao lại dám biết xấu hổ ra chứ.

      Nhưng càng ấp úng Ngao Du lại càng thêm lo lắng yên, trông còn rất ngạc nhiên nữa, hơn thế nhìn tư thế của ta lúc này nếu như Vương Bồi mà ra chắc chắn ta buộc phải tới bệnh viện cũng chưa biết chừng.

      “Tôi rồi, sao lại thế chứ – đáng ghét” Vương Bồi vừa tức vừa xấu hổ, tim đập bùm bùm, cũng cố nén ngượng ngùng bảo, “…. phải có rất nhiều bạn sao, chẳng nhẽ lại biết chuyện con hàng tháng lúc nào cũng có vài ngày như vậy sao!”

      Ngao Du trợn tròn hai mắt, sau đó mặt bắt đầu đỏ bừng lên, đầu cúi thấp xuống, trông vô cùng ngượng ngùng – ô ta cũng biết ngượng sao?

      Cả hai người xấu hổ điện thoại bỗng vang lên, Ngao Du như được cứu mạng vội vàng lấy điện thoại ra, “ tới đây chưa? Cái gì cơ? Cửa trường bị ngập á….. mở được…vậy phải làm sao bây giờ..”

      Cửa trường học ở đằng kia rất thấp, cứ lúc nào mưa to, đặc biệt là vào mùa hè lần đó đều ngập cả, vì thế trường học đôi lúc phải nghỉ dạy mất ngày.

      “Hay là…” Vương Bồi giọng đề nghị, “Chúng ta cứ lội qua , dù sao …cũng lạnh lắm đâu..” đến đây giọng của bỗng lại chút lo lắng cũng thấy. thể cứ vậy bị nhốt trong trường , lúc này vừa lạnh vừa mệt rồi, cứ nghĩ thầm muốn tìm chỗ nào đấy tốt tốt chút để nghỉ ngơi, cũng thực muốn đứng đợi chỗ nữa.

      “Về thôi…” Ngao Du vung tay lên bảo, “Tôi cõng về”

      ……

      “Lên nào!” Ngao Du kêu to, xoay người lại nhìn , thái độ rất tích cực, phải đùa, “Vương Bồi Bồi à, đừng ngượng nhé, nếu tý nữa mà về, lại thấy càng khó chịu hơn. Hơn nữa….” ta chỉ chỉ từng đôi tình nhân đường, “Cũng phải chỉ có mình đâu, tý nữa che ô cho tôi là được chứ sao”

      Nhưng đâu phải là bạn của ta chứ, vẫn là giáo mà, nếu…..làm như thế…có phải rất mất mặt hay ?

      “Chẳng nhẽ muốn tôi bế sao?”

      Vương Bồi thấy vậy lập tức ngoan ngoãn leo lên lưng ta.

      Bờ vai Ngao Du rộng, cơ bắp lưng cứng rắn, hơi thở từ thân thể ta ấm áp, cứ ngừng truyền vào người Vương Bồi làm cho cả người trở nên ấm áp lạ thường.

      ra đôi lúc Ngao Du vẫn làm cho người ta có cảm giác rất an toàn. Ít nhất chỉ cần có ta Vương Bồi bao giờ thấy sợ hãi, bất kể ở chỗ nào đều như thế. Tuy miệng ta thỉnh thoảng những lời ngây thơ, tuy đôi lúc thoạt trông ta rất ngốc nghếch, nhưng nếu nghĩ kỹ ra kỳ thực ta chưa từng bao giờ làm tổn thương , ngược lại lúc nào, ở đâu cũng luôn bảo vệ , giúp đỡ

      “Cảm động rồi sao” Người dưới thân ngốc ngốc hỏi, trong giọng lộ ra vẻ đắc ý, nhưng bước thực trầm ổn, hai tay ôm chặt lấy chân , hỏi: “Vương Bồi Bồi à, giờ có phải ….thích tôi hơn rồi ?”

      Vương Bồi mới lộ chút cảm động bị lời thế biến mất còn gì.

      ta lúc nào cũng thế, vất vả lắm mới có chút thâm trầm, sau đó vứt hết toàn bộ, trở lại nguyên dạng, điều này quả thực là cho người ta nghẹn họng, đúng là dở khóc dở cười.

      Ánh mắt Vương Bồi nhìn lên trời biết gì, tên ngốc kia lại tiếp tục lải nhải: “Vương Bồi Bồi à, có đau bụng ? Tôi nghe , con ….bị thế….lúc nào cũng đau bụng…”

      “Vương Bồi Bồi à, có thích tôi cõng như vậy ? Trước kia có ai từng cõng như thế chưa?”

      Có hay đây?

      Có chứ…

      Hồi bé thân thể khoẻ lắm, cứ hai ba ngày lại phải vào viện, có đợt ngày nào cũng phải tiêm, mông đều cứng đơ hết, đường cứ khập khà khập khiễng. Mà lúc ấy giáo sư Vương và Thái Hậu cũng có ở đó, ông bà nội tuổi cao, ngày nào cũng phải mất hai dặm để học. Lúc đó, chính là tiểu thúc thúc ngày nào cũng cõng học…

      Lúc đó tiểu thúc thúc tuổi cũng còn , chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi thôi, người cao gầy, thoạt nhìn trông như cây sào yếu ớt vậy. Thế mà chú ấy ngày nào cũng rất kiên trì, cho dù thắt lưng mỏi rã rời, vẫn rất ôn hoà cười đùa với , hỏi rằng hôm nay học gì, có cãi nhau với bạn bè hay

      “Vương Bồi Bồi à, Vương Bồi Bồi…” Hình như Ngao Du cũng nhận ra trả lời cứ lải nhải , ta chính là nghĩ đơn giản…..muốn cùng chuyện với mà thôi.

      Hai người họ về Viện Thái Dương Mùa xuân, Ngao Du cõng trở về nhà sách, lên lầu, ở đó có chỗ nghỉ của ta, có giường có sofa, Vương Bồi đắp chăn xong ngủ.

      Rèm cửa sổ lầu kín, cả tầng lầu rất yên lặng, lúc này vừa cảm giác tỉnh ngủ, Vương Bồi phân biệt được là trời tối hay sáng nữa. Duỗi cả người ra ngồi dậy, chợt nghe thấy tiếng Ngao Du, “ tỉnh rồi”

      Đèn bên giường sáng lên, mặt Ngao Du ra ràng.

      ta vẫn luôn bên canh giữ.

      Cả tầng lầu im lặng còn nghe thấy cả tiếng dương cầm vang lên dưới tầng, ngọn đèn màu cam chiếu xuống, sắc mặt cả hai người cứ hồng rực lên. Lông mi của ta sẫm, mắt sâu thăm thẳm, ánh mắt cứ thâm tình nhìn, mũi cao, miệng tươi cười, vừa mềm mại vừa sáng bóng.

      Vương Bồi mơ màng thấy trong lòng có chút giật thột, điều này làm cho cảm giác có chút sợ hãi – thực thích cảm giác này tý nào, loại cảm giác này làm cho kiểm soát được.

      “Điền Tri Vịnh có gọi điện đến” Ngao Du nhìn vào mắt : “Tôi bảo là ngủ”

      Vương Bồi cuối cùng cũng tìm được cơ hội mắng ta, cuối cùng cũng có thể vứt bỏ được cảm giác kỳ quái ấy rồi, vì thế liền lập tức nhăn mặt nhìn ta: “Ngao Du hơi quá đáng đấy, ai cho trả lời điện thoại của tôi? Sao gọi tôi? Sao lại làm như thế chứ…”

      đem toàn bộ cảm xúc lẫn lộn của mình bộc phát ra. Ngao Du tên này… tên nhóc vô liêm sỉ, là ghét quá, sao ta lại đối xử tốt với thế cơ chứ? Sao ta lại nhìn như thế, lại còn cõng cả về nữa, là…thực ghét quá !

      Cứ mắng mỏ lòng lại càng cảm thấy rất khó chịu. giờ thực thấy ghét bản thân mình, cảm thấy Vương Bồi mới thực là kẻ vô liêm sỉ, trước đây rất ghét kiểu con như thế, ra vẻ đạo đức làm gì, cứ xa cứ gần như thế làm gì, người như thế đến cả chút đạo đức cũng có nữa!

      Nhưng mà giờ chính lại có vẻ giống người như vậy…. ràng người trong lòng là tiểu thúc thúc, nhưng sao còn suốt ngày ở cùng Ngao Du mà lại cảm thấy vui sướng chứ. thực có cảm giác, đạo đức gì rồi sao?

      “Vương Bồi Bồi”, Ngao Du nhìn thẳng vào mắt , bỗng dưng mỉm cười, ta còn hỏi thêm, “Vương Bồi Bồi à, sợ gì chứ?”

      * Chương này có đôi chỗ thấy biên tập chưa thoát ý lắm, còn khô như ngói, cảm giác được như ý. Mong mọi người thông cảm giùm nhé

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 40
      Bỗng Ngao Du tự dưng thay đổi hoàn toàn, ánh mắt lẫn ngôn ngữ cũng lại sắc bén chua ngoa hẳn lên, điều này quả thực làm cho Vương Bồi thấy quen lắm. cúi đầu xuống nhìn ta, giọng than thầm: “Ngao Du à, sao tự dưng ác thế, chẳng nhẽ định làm người sắc sảo hay sao”
      xong đứng lên nhưng mới được hai bước chân mềm nhũn cứ thế lăn quay xuống sàn nhà.
      đúng là trong kỳ, buổi trưa chưa ăn cơm, lúc này lại cứng rắn tinh thần để đối phó Ngao Du, đến chút sức lực cũng còn nữa, càng buồn cười hơn nữa là, bụng cũng bắt đầu kêu gào ầm ĩ, nghe xấu hổ đến chết.
      Thế nhưng Ngao Du tốt xấu gì cũng tạm tha cho , cẩn thận đỡ dậy, ánh mắt vẫn sáng ngời, giảo hoạt như hồ li vậy, “Chúng ta ăn cơm ta giọng cực kỳ ôn nhu. Lúc ta muốn lấy lòng người khác thực có người phụ nữ nào cự tuyệt được ta.
      Ăn cơm trưa xong, Vương Bồi bỏ của chạy lấy người, mượn cớ nhà Chu Bách Đình chơi, kết quả vừa đứng lên Ngao Du cũng đứng lên theo, cầm lấy khăn ăn lau lau miệng chậm rãi bảo: ‘Tôi đưa
      Tuy ta giống lúc trước khí thế bức người nhưng Vương Bồi lại cảm thấy vô cùng bất an. Nếu mà là người đàn ông khác cũng đối tốt với , nhanh chóng tìm mọi lý do để cự tuyệt ngay, nhưng với Ngao Du đến lời cũng được. Mấy tháng ở chung biết nhau rồi, cả hai người hình như có chút giống lúc đầu tẹo nào.
      Ngao Du đưa Vương Bồi đến dưới nhà Chu Bách Đình, cũng theo chỉ câu: “Khi nào về gọi điện thoại cho tôi nhé” rồi lái xe rời . Trước kia ta như thế, tấc cũng bao giờ rời Vương Bồi, cứ như da trâu dính chặt vậy. Cũng may là người cũng đến nỗi đáng ghét, tuy có đôi chút ngây thơ, tuy tránh khỏi có đôi chút tự kỷ, nhưng rốt cục vẫn là đứa trẻ ngoan.
      “Ngao Du đưa cậu đến sao?’ Vừa vào cửa Chu Bách Đình cứ thần bí hỏi, đầu cũng ló ra ngoài xem nhưng thấy bóng ta đâu, khỏi ngạc nhiên, “Sao tiểu soái ca vào, mình còn định trông cậy xem vài lần nữa chớ. Trong sách , lúc mang thai phải xem nhiều người đẹp vào, chắc chắc con rất đẹp”
      Vương Bồi tức quá bảo: ‘ là có lỗi với người đẹpChu, ràng diện mạo, khí chất của tôi phù hợp với cầu của rồi”
      Chu Bách Đình lập tức cười to, chuyển nhanh đề tài: ‘Cậu và Ngao Du bây giờ thế nào? Có phải hai người nhau ? Mình thấy ra hai người cũng rất xứng đôi…”
      nàng này lại làm sao thế biết, giỡn gì rồi, sao cứ chuyện này chứ. Thực là mất mặt quá , Vương Bồi sắp rớt cả nước mắt đây này.
      “Mình phải sớm bảo cậu rồi sao, chuyện đó, mình thích là tiểu…”
      “Tiểu thúc thúc của cậu á?” Chu Bách Đình giận cắt đứt lời , “Bồi Bồi à, phải mình tôn trọng mối tình đầu của cậu nhé, nhưng mà cậu cứ nghĩ kỹ , đây có tính là mối tình đầu đấy? Cơ bản là chỉ có thầm mến mà thôi! Hơn nữa, nếu cậu thực thích chú ấy, sao vài tháng nay chẳng thấy có biểu gì hết vậy cà”
      Vương Bồi bỗng chốc chẳng nên lời, trong lòng rất hỗn loạn. Chu Bách Đình sai, cái gọi là mối tình đầu của ấy từ đầu tới cuối chỉ có vai thôi, giấu kín trong thế giới của , chưa bao giờ ra với Điền Tri Vịnh, cũng chưa bao giờ biểu tình cảm này ra cả. Từ sau khi biết trong lòng tiểu thúc thúc có người con , Vương Bồi lặng lẽ lui bước, mấy tháng nay thậm chí cũng rất ít khi gặp mặt Điền Tri Vịnh.
      Dường như Điền Tri Vịnh cũng làm việc quá nhiều, từ lúc triển lãm thành công, chính chú ấy cũng nhốt mình trong phòng ngồi làm việc hoặc là vẽ tranh, hoặc là ra ngoài giao tiếp, hình như chú ấy còn cố ý an bài như thế nữa – điều này thực giống tiểu thúc thúc trong trí nhớ của Vương Bồi chút nào cả.
      “Mình chỉ là, chỉ là…”Vương Bồi nặn hết mọi lý do trong óc ra, “Mình muốn về sau mất hết mặt mũi nhìn nhau nữa thôi”
      Thực ra đại khái cũng có cảm giác biết được nội tâm của Điền Tri Vịnh, chú ấy coi như vai dưới, coi như cháu cần được chăm sóc vậy, mà phải là sống chung đời. Nếu chẳng may thổ lộ nỗi lòng với chú ấy, sau này họ sống cùng nhau ra sao đây?
      “Chú ấy lúc mới có mười mấy tuổi, có biết tình là gì đâu? Mà cho dù là bây giờ, chính cậu vẫn còn mơ hồ lắm kia mà. Cậu đối với chú ấy chỉ là…..Ồ, ảo tưởng. Cậu có cảm thấy chính cậu lý tưởng hoá người bạn đời của cậu như thế ? Thực ra chắc cũng thích chú ấy nhiều cho lắm” Chu Bách Đình hề để ý cứ tiếp: “Cậu ở cùng chỗ với Ngao Du đấy thôi, ấy tốt lắm. Cậu cũng đừng biết ý của ấy đấy nhé, người ta thể lắm cơ mà”
      Làm sao lại thích tiểu thúc thúc cơ chứ, sao bỗng dưng lại có cảm tình với chú ấy được? Nhưng mà có ngốc thế nào chăng nữa cũng cảm giác được tình cảm của Ngao Du, hơn nữa ta còn suốt ngày lải nhải bên tai . Chỉ là, chỉ là….
      “Bồi Bồi à, phải mình với cậu rồi sao, Ngao Du có gì tốt chứ, vóc dáng cao ráo, tuấn tú, cực kỳ đẹp trai, có tiền, quan trọng hơn nữa là ấy cứ toàn tâm toàn ý với cậu. người đàn ông như thế biết đâu mà tìm đây?”
      “Nhưng mà…” nhưng mà ta lại là người quá tự kỷ, ngây thơ, vô sỉ, biết xấu hổ, lại còn đống bạn nữa. thực muốn ở cùng chỗ với ta, nếu bị ta làm cho tức chết .
      Chu Bách Đình giận quá dậm chân bình bịch, đập vào gáy Vương Bồi, “Vương Bồi Bồi cậu cố chấp quá, bình thường cậu thông minh thế cơ mà, sao gặp chuyện tình cảm lại u mê thế biết. Ngây thơ sao, ấy thực ngây thơ sao? Chẳng qua Ngao Du người ta muốn dỗ dành cho cậu vui vẻ thôi. Chả lẽ gặp phải cái miệng buồn bã cậu mới chịu sao. Cậu ấy đa tình, thế mà từ trước tới giờ mình có thấy ấy đối xử hoà nhã với con khác như thế đâu.”
      ấy vậy….thực ra cũng có lý chút , Ngao Du ta, chỉ có miệng thối thôi, suốt ngày khoe khoang có nhiều bạn , đa tình nhưng thực ra có nhìn thấy gì đâu.
      “Hơn nữa” Ánh mắt Chu Bách Đình liếc nhìn , trong mắt có chút ý tứ, “Bồi Bồi à, có dám vỗ ngực thề rằng thích ấy ?”
      Vương Bồi bỗng nhảy dựng từ ghế sofa lên, vẻ mặt đỏ bừng, “Mình…Mình..” Ấp úng vài giây muốn cái gì cũng thốt ra lời. nhăn nhăn nhó nhó, rầu rĩ, tinh thần sa sút. cũng sao chính mình lại thích tên ngốc nghếch ngây thơ như ta chứ. vẫn cảm thấy bản thân mình rất thành thục, lý trí, làm sao chỉ vì bộ dạng đẹp trai của Ngao Du mà thích ta chứ, như thế phải là chuyện của bọn con ít tuổi đầu óc chuyên làm vậy hay sao?
      Lúc về Vương Bồi cũng gọi điện thoại cho Ngao Du, nhà cách nhà Chu Bách Đình có mấy bước chân thôi, giờ thực muốn nhìn thấy ta chút nào. Trong lúc đầu óc lộn xộn như vậy, cần phải điều chỉnh đôi chút, cần phải hiểu hơn chút.
      cứ cự tuyệt ta như thế có phải là bởi vì nhiều năm rồi đều cảm thấy mình thích phải là người đàn ông chững chạc, thành thục, vì tính cách ta hoạt bát, nhiều, dõng dạc nên cho dù có thích cũng chịu thừa nhận hay . như vậy có phải đối với Ngao Du thực công bằng hay đây?
      Lúc Vương Bồi bước vào thang máy suy nghĩ kỹ hơn, rung đùi đắc ý quyết định, có có phải hay …. cứ thử lần xem sao. Chỉ thử thôi cũng sứt miếng thịt gì, nếu mà thực thích hợp…..
      “… đến lúc đó sau !” còn nhớ hình như là lời của Chu Bách Đình với thế.
      Buổi chiều cũng ra cửa cứ nằm giường lên mạng, định nghĩ ngợi gọi điện thoại cho Ngao Du nhưng lại biết cái gì mới được. Cho dù là… thực muốn ở cùng Ngao Du nhưng cũng thể tự chủ động được. Vì thế quyết định treo điện thoại gọi nữa.
      Nhưng đến tận lúc trời tối rồi cũng thấy Ngao Du về, Vương Bồi nghe thấy có vài tiếng bước chân lại ở hành lang, vội ra mở cửa nhưng lần nào cũng thất vọng quay vào. Cứ lại lại như thế, nhìn thấy Ngao Du, lại hắt xì mấy cái, bị cảm rồi!
      lát mà đầu óc bắt đầu choáng váng, đứng vững, mũi nghẹt tai ù, toàn thân có sức lực gì, cứ đổ như cây chuối xuống giường ngủ vùi.
      biết là ngủ bao lâu, cả người lúc nóng lúc lạnh, ra đầy mồ hôi, cuối cùng mới tỉnh đôi chút, mở mắt ra nhìn thấy Ngao Du gục ghé bên giường ngủ. Vương Bồi bỗng dưng cảm thấy có chút quen thuộc, giống như trước kia, ta cũng từng làm như vậy với . Chỉ là giờ đầu óc của hỗn loạn cũng chút nào nhớ ra nổi.
      cũng cảm thấy kỳ lạ, biết Ngao Du vào nhà bằng cách nào? Trong nhà đề phòng trộm vào nhớ rất lần nào cũng khoá chặt. Tên nhóc này vào bằng cách nào thế….
      vừa động đậy, Ngao Du tỉnh, ánh mắt lập tức mở to, vẻ mặt lo lắng hỏi: ‘Vương Bồi Bồi à, thế nào rồi? Còn thấy khó chịu nữa , nếu có uống chút thuốc nhé?”
      thực muốn uống thuốc, lắc đầu bảo: “Đỡ hơn nhiều rồi” Thế mà mới nghĩ chút đầu lại choáng váng, Ngao Du đỡ ngồi xuống, quay người ra ngoài bưng bát lớn tới, xa xa ngửi thấy mùi gừng, ghé sát vào ca nấu với gừng. Vẻ mặt Ngao Du như hiến vật quý bảo: ‘Tôi gọi điện cho dì Bành hỏi, dì bảo lúc bị cảm rất thích uống cái này”
      Thái Hậu… phải là ở Hàn Quốc sao? Thực ta chỉ vì chuyện mà gọi đường dài quốc tế, đúng là tên nhóc phá sản. Trong đầu Vương Bồi cứ rên hừ hừ, nhưng lại tiếp nhận cách thoải mái, uống hết cả bát.
      ca nóng hổi nấu với trà gừng, cả người Vương Bồi toát hết mồ hôi, hắt xì hơi hai cái hình như thấy mũi thông.
      “Uống nữa ?’
      “Được”
      Ngao Du rốt cục cũng cao hứng đứng lên, “Vậy tắm trước , xong rồi chúng ta cùng ăn chút gì đó vậy. bị cảm thể ăn cay được, tối chúng ta ăn cháo trứng thịt nạc nhé” Lúc ta chăm sóc người khác đúng là làm như thế, rất cẩn thận kỹ lưỡng, đến cả chuyện giọng cũng cực kỳ ôn hoà to .
      nấu sao?” Vương Bồi tò mò hỏi ta, hình như ta cũng giống kiểu người xuống bếp chút nào.
      Ngao Du quả nhiên ngượng ngùng hẳn lên, “Tôi mua ở quán cháo ngoài kia, họ nấu ngon lắm, hơn nữa lại còn tặng thêm món nguội nữa” xong xoay người vào trong bếp bận rộn.
      Vương Bồi vọt nhanh vào toilet tắm, thay quần áo xong ra, quả nhiên người nhõm rất nhiều, chỉ là lúc này người đói mềm, hai người đều chia nhau ăn cháo, đến cả rau cũng ăn sạch sành sanh, cũng vẫn còn thòm thèm. Hai người cứ nhìn tôi tôi nhìn rồi bỗng chốc nhịn được cười phá lên.
      “Được rồi, tôi nấu mì vậy” Vương Bồi bảo.
      Ngao Du lập tức phản đối, “Như vậy sao được, còn bệnh khoẻ đâu, sao lại cho xuống bếp được. Tôi nấu” ta thực muốn vào bếp, chỉ sợ nhà bếp Vương Bồi lại phá nát mà thôi.
      Cuối cùng ta lại gọi điện mua bên ngoài, hai người lại ăn tiếp hai bát, lúc này mới thấy đỡ hơn.
      Chờ ăn uống no đủ, Ngao Du lại bắt đầu dở thủ đoạn cứ mặt dày chịu làm mà ở nhà cùng Vương Bồi.
      “Nếu như, nếu tới tối mà lại khó chịu, phát sốt làm sao đây? Tôi thể bỏ ở nhà mình được” ta thực ra năng rất hùng hồn đầy lý lẽ. mà mặt lại cười chút nào, mục đích ràng như thế chắc chắn có sức thuyết phục hơn nhiều.
      Nhưng mà, đâu có muốn để ta ở lại cơ chứ?
      Tên xấu xa vô lại này có phải….được tấc lại leo lên thước hay đây? Vương Bồi cũng phải là chưa thấy qua chuyện làm nũng xấu xa của ta, chừng ta còn mặt dầy leo lên giường ngủ cùng nữa ấy chứ – dù sao chuyện này có phải lần đầu ta vi phạm đâu…
      Vương Bồi thực khó xử, do dự vô cùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :