1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Long Thái Tử Báo Ân - Tú Cẩm (61c + 2pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 32
      Sau khi khai giảng, Ngao Du gọi điện thoại tới ba mươi cuộc, có chuyện gì cứ nấu cháo điện thoại với Vương Bồi, tối nào cũng chuyện đến hơn mười giờ, so với người già còn dài dòng chán. Trong những lúc đó, thỉnh thoảng ta còn tự mình đa tình, có chuyện gì hỏi Vương Bồi: “ có phải rất nhớ tôi ? câu thôi, chỉ cần câu thôi là tôi trở về ngay lập tức”
      Vương Bồi: “…”
      Trong lúc đó Vương Bồi và giáo viên phụ đạo Trần Cương còn làm ầm ĩ trận. Ngày đó là lập danh sách sinh viên mới nhập trường, lúc sắp đến cửa văn phòng bỗng nghe thấy tiếng Trần Cương mắng người, “…..Mẹ nó chứ, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, có cái gì hay chứ, dám mách lẻo lão đây, lần này nếu làm lão đây mất việc lão đây chắc cho ta trận cho biết tay”
      Vương Bồi còn chưa định thần được là lão ta mắng mình, định đẩy cửa bước vào lại nghe thấy tiếng giáo viên phụ đạo khác tên là Thẩm Tâm Mi khuyên nhủ: “ đừng có linh tinh, Vương Bồi phải loại người như thế”
      cắn người còn bằng con chó! ta là người thực thành sao? Mẹ nó chứ, Lão đây thấy con mẹ này chỉ càng giả vờ ngây thơ lại càng là con **___” (Cái này là do tác giả nhé, phải tớ)
      Vương Bồi đẩy mạnh cánh cửa ra, trừng mắt nhìn Trần Cương, cất giọng lạnh lùng hỏi: “ người lớn, xấu người khác sau lưng còn ra thể thống gì? Nếu có gì ông cứ trực tiếp hỏi tôi, tôi thực ra muốn tìm hiểu xem là có chuyện gì đây, tôi làm chuyện gì đến nỗi mà bị người mắng chửi bẩn thỉu như thế. Loại miệng thô tục, biết, người ta còn tưởng là rác rưởi”
      Thẩm Tâm Mi chạy vội tới hoà giải, cố cười cười: “Vương Bồi à, đừng giận, Trần Cương này chỉ to mồm thôi, thực ra có ý gì đâu”
      Trần Cương ngậm chặt miệng lại gì, ánh mắt trốn tránh, sắc mặt cực kỳ ngượng ngùng.
      “Cơm có thể ăn bậy, nhưng mồm cũng thể lung tung” Vương Bồi phải là người luôn nhẫn nhịn, nhưng được giáo sư Vương chân truyền, bình thường vô cùng nhã nhặn lịch , thà, chỉ khi nào chọc vào mới bùng nổ, phải chỉ cần có hai câu là làm nguôi giận được.
      “Bản thân ông ta vui sướng tôi dựa vào cái gì phải nhịn. thẳng ra tôi làm chuyện gì cả, mà nếu tôi có thực chăng nữa, nếu chính ông ta gây chuyện sao lại có người túm được đuôi mình chứ?”
      Lúc vừa mới tới cửa trong đầu Vương Bồi hiểu ra, sau khi khai giảng lúc ở văn phòng thông báo xử phạt Trần Cương bị lỗi nặng, nguyên nhân chính là nâng điểm cho sinh viên, bị người khác tới tận trường tố cáo. Vương Bồi lập tức nghĩ đến lúc nghỉ hè có gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm chuyện này, chuyện Trần Cương chửi ầm ĩ lên cũng chính là vì chuyện này cho nên mới hận thấu xương.
      Vương Bồi rất hiểu nghệ thuật cãi nhau, giọng phải cứ nhất định cao vút lên nhưng khí thế phải lớn, phải bắt được trọng điểm, tuyệt đối được tục, nếu tự hạ thấp bản thân mình. chỉ lạnh lùng trừng mắt, hơn nữa còn có chút cười giễu, điều này càng làm cho người phân biệt được tốt xấu gì lại thêm chột dạ.
      Mặc dù Trần Cương bắt đầu ấp úng nên lời, Vương Bồi cũng , cứ chậm rãi kéo ghế ngồi trước cửa, cho ông ta ra khỏi cửa. Chỉ lúc sau đồng nghiệp ở phòng bên cũng bắt đầu nghe thấy, thầm to , mặt Vương Bồi vẫn đổi, còn chậm rãi rót chén trà nhấp giọng.
      Vẫn cố chờ cho đến lúc chủ nhiệm Hệ nghe thấy mà tới giảng hoà, lúc này Vương Bồi mới nể mặt mà từ từ đứng dậy. Trần Cương lúc này thừa dịp lập tức cúi thấp đầu xông ra ngoài, vẻ mặt đỏ bừng. Chủ nhiệm Hệ phụng phịu đứng ở cửa cứ liên tục lắc đầu.
      Tới tối Vương Bồi chuyện điện thoại với Ngao Du, liền ấm ức kể cho ta nghe chuyện này. Ngao Du ở đầu dây bên kia lập tức rống to: “ đúng là đồ vô liêm sỉ, dám mắng à, xem ta đây dạy dỗ ông ta thế nào nhé”
      Vương Bồi nghe vậy hết giận, nhưng ngày hôm sau lại nghe Trần Cương ngã cầu thang trong trường bị gãy chân – tên Ngao Du này, biết luyện được lời xấu xa từ lúc nào vậy nữa.
      Cuối tháng chín, ông bà nội Vương từ Hoàng Sơn trở về, nghe là thu hoạch được khá lớn, vẽ được bức tranh dài hơn hai thước. Trong điện thoại Điền Tri Vịnh miêu tả phong cảnh rất kỹ, làm tâm trí Vương Bồi sôi sục chỉ hận thể lái xe Dao Lý đón ngay lập tức được.
      Nhưng nhóm học trò lại quá hiếu động, tìm thấy giáo viên làm giám khảo, gặp Vương Bồi trẻ tuổi gì nhiều cứ quấn lấy , lôi vào cùng tham gia. Vương bồi vốn là người dễ mềm lòng, chịu nổi rủ rê của họ, đành nhận lời.
      Hoạt động đêm nay rất náo nhiệt kéo dài cho tới tận chín giờ mới dứt, Vương Bồi là giáo viên giám khảo, lại bị các sinh viên lôi kéo vào chụp ảnh lưu niệm, mất vài phút mới rời được. Lúc đến cửa lại phát thấy tất cả bọn họ đều ấp úng, lúng ta lúng túng chịu , toàn bộ đều nhìn về phía xem, mặt loé lên nét hưng phấn và kích động.
      Tình hình thế này sao trông có vẻ quen thuộc thế nhỉ?
      Trong lòng Vương Bồi nghi ngờ, cứ theo dòng người chậm rãi ra cửa, quả nhiên nhìn thấy Ngao Du đứng cạnh cột đèn đường, vóc dáng cao ráo, da trắng nõn, miệng cười tươi như hoa.
      Sao lúc nào ta cũng có bộ dạng trông cực kỳ đẹp trai đến thế cơ chứ? đúng là cậu bé trắng trẻo đẹp trai đến dễ sợ!
      “Vương Bồi Bồi….” Ngao Du tủm tỉm cười vẫy tay về phía , cũng vội vàng chạy tới mà cứ đứng im hiên ngang chỗ, khoé miệng nhếch lên cao, trông có vẻ mong ngóng kinh khủng.
      Trong đầu Vương Bồi biết ta nghĩ gì, đừng tưởng chạy tới ôm hôn ta đâu nhé, tên nhóc này vốn tự kỷ rồi, nếu mà tiến lên thực chắc chắn ta lại càng thêm đắc ý hơn nữa, mà như thế cái miệng của ta biết còn thêm gì đó đẩy vào tình trạng lỗ nào mà chui.
      giáo Vương, người kia…là …bạn trai…của à?” nữ sinh kích động lên tiếng hỏi.
      “Nhìn nhầm rồi đó!” Vương Bồi cắt ngang lời của bé “Đó là họ hàng nhà !” nhìn Ngao Du, tên nhóc kia nghe thấy lời , vẫn cứ cười tủm tỉm. Nhưng mà lúc này cũng đến gần rồi, chậm rãi thong thả đến trước mặt ta, mặt mũi cười tươi như hoa, “Vương Bồi Bồi à, có nhớ tôi ?”
      Vương Bồi Bồi: “…”
      Viện Thái Dương ở gần ngay trước cổng trường đại học, Vương Bồi tới đây cũng lái xe, vừa cùng Ngao Du vào trong vừa cười vừa . lúc sau Vương Bồi thấy có vẻ đúng cho lắm, phải là về nhà, vậy lát nữa ta ngủ đâu bây giờ?
      nhịn được hỏi ta, Ngao Du lại quay nhìn vào , ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, tựa như mười phần kinh ngạc chuyện Vương Bồi sao lại hỏi câu ngu ngốc thế chứ, “Đương nhiên là ngủ nhà rồi, sao lại hỏi làm gì?”
      xong ta liếc nhìn Vương Bồi cái, chậm rãi hỏi: “ lẽ còn dấu đàn ông trong nhà hay sao?”
      Vương Bồi hít hơi dài rồi bình tĩnh trở lại.
      Nhà Vương Bồi trọ cũng lớn lắm, nhưng may cũng có hai phòng, trong phòng khách còn có ghế sopha làm giường, giải được chăn đệm nhưng cũng có thể dùng tạm trong vài tối. Vương Bồi vừa dọn dẹp phòng vừa lải nhải hỏi chuyện ta, “Sao lại đến vậy? Chuyện trong nhà giải quyết xong rồi sao? định ở trong này sao? có kế hoạch gì chưa…”
      Ngao Du cứ nở nụ cười tươi, mặt mũi trông rất mờ ám, thỉnh thoảng dừng ánh mắt chút, lại ánh lên vẻ sắc bén làm cho người khác dám lại gần. Cũng từ lúc nào, con người ta bỗng trở nên ôn nhu, tuy rằng vẫn là mặt đó, mi đó, ánh mắt đó nhưng lúc cười lại ánh lên nét nhu hoà, Ngao Du như thế cũng làm cho người ta giận dữ lên được.
      “Haiz, sao lại gì thế?” Vương Bồi xoay người ánh mắt tức giận nhìn ta.
      Ngao Du bật cười, trông vô cùng đắc ý, “Vương Bồi Bồi à, còn giả vờ thích tôi nữa. nghe xem, những lời hỏi rất giống như hai vợ chồng đó…” ta rất cao hứng, nghêng ngang đứng lên, vươn người, vỗ vỗ ngực rồi nhìn Vương Bồi dang hai tay ra, “Lại đây cho tôi ôm cái”
      Vương Bồi lấy ghế ném vào người ta.
      Điện thoại trong phòng reo vang, Vương Bồi hung hăng trừng mắt liếc Ngao Du cái, thờ phì phì nghe điện thoại, nhìn thấy màn hình tên, liền trợn tròn mắt.
      “Bồi Bồi à..” Tiểu thúc thúc của ở đầu dây bên kia gọi tên , trong giọng có chút mệt mỏi, lại dường như có pha chút cười, “ ngủ chưa?”
      Giọng Vương Bồi lập tức mềm mại hẳn lên, vừa rồi còn cao giọng tức giận với Ngao Du, lúc này im lặng, dứ dứ nắm đấm hướng phía người sopha, mặt lập tức đỏ bừng, trừ kêu lên tiếng “Tiểu thúc thúc” ra cũng biết gì nữa.
      chuyện với ai thế?” Khuôn mặt tuấn tú lập tức ra trước mắt , Ngao Du nhíu mày trừng mắt nhìn , trong ánh mắt có chút bất mãn.
      Vương Bồi bị ta nhìn như thế cả kinh, cuối cùng cũng tỉnh chút, luống cuống lấy tay che điện thoại, trừng mắt liếc Ngao Du cái, lại làm động tác hua hua tay, quay người vào trong phòng mình, còn lấy tay khoá chặt cửa phòng lại. Trong phòng lập tức yên tĩnh, Vương Bồi hít hơi dài trấn tĩnh sau đó mới đem điện thoại lại gần, giọng trả lời, “Chú à, cháu vẫn chưa ngủ. Chú trở lại rồi à?”
      “Vừa mới đưa sư phụ sư mẫu về nhà, ta bây giờ đứng trước cửa viện Thái Dương đây này..”
      Lời tiếp theo của Điền Tri Vịnh Vương Bồi cũng nghe thấy gì nữa, đứng bật dậy, nhìn về phía Ngao Du hét to: “Ngao Du, xong rồi, trốn chỗ nào
      khí trong phòng bỗng dưng như đông lại, vì vừa rồi Vương Bồi nhốt ta ở ngoài cửa đành, Ngao Du ngồi ghế sopha tức khí, cứ nghiến răng nghiến lợi nghĩ làm cách nào để trả thù, lại muốn nếu nguyện ý hôn ta cái, ta…. ta tha thứ cho , nhưng mà, tự dưng…..
      “Vương Bồi Bồi, cũng đừng quá đáng thế!” Ngao Du nhấc mông lên, ba bước vọt đến trước mặt , đoạt lấy điện thoại tay , lúc Vương Bồi còn biết chuyện gì xảy ra ta ném thẳng chiếc điện thoại ra khỏi phòng.
      là tầng 10 nha… cũng vừa mới sắm chiếc di động này chưa đến tháng nha…
      Vương Bồi lập tức nổi điên lên rồi, cũng nhớ chuyện Ngao Du doạ chết người kia, thậm chí cả Điền Tri Vịnh ở dưới lầu cũng quên mất, hét to tiếng bổ nhào vào người Ngao Du. Tên khốn này, nhất định phải phá nát ta, phá nát khuôn mặt xinh đẹp này, xé rách chiếc miệng xinh đẹp này, đánh được cắn ta miếng….
      “Vương Bồi Bồi à,..” Ngao Du hổn hển kêu lên, lát biết là nên cười hay nên khóc nữa, “ rốt cục làm sao thế, sao lại cởi quần áo của tôi, oa… cắn ta! Ôi ôi..”
      Hai người họ cứ náo loạn ầm ĩ hồi mất chừng mười phút cho đến khi có tiếng đập cửa dồn dập truyền tới Vương Bồi lúc này mới như bừng tỉnh, cúi đầu nhìn toàn thân Ngao Du quần áo hỗn độn mà choáng váng.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 33

      “Nhanh lên…Mau vào trong phòng!” Vương Bồi cuối cùng mới kịp phản ứng hung hăng lôi Ngao Du dậy lại biết rằng hơi mạnh tay chút làm cho quần áo hỗn độn của ta rách toạch mảng.

      cũng để ý tới khuôn mặt đen sì của Ngao Du, rất hợp với đám quần áo rách nát, đẩy nhanh ta vào phòng ngủ, vừa đẩy vừa đe doạ: “Tìm quần áo khác thay ! Mà này, cấm được ra đó!”.

      Ngao Du cứ lặng im để tuỳ ý đẩy mình vào phòng, lấy nửa câu. Điều này làm cho Vương Bồi cũng hơi chột dạ, nhưng lúc này cũng để ý, nhanh tay thu dọn linh tinh trong phòng khách, nhất là đôi giày của ta để trước cửa bỏ vào ngăn tủ, rồi xoay người nhìn vòng lượt trong phòng, khi chắc chắn còn lộ gì nữa lúc này mới hít sâu hơi dài, chầm chậm mở cửa.

      Điền Tri Vịnh mang theo mấy chiếc hòm đứng yên lặng trước cửa, mặt có chút cười cười, vẻ mặt đều ôn nhu. Bộ dạng của vẫn giống như trước kia, tựa như mười lăm năm qua có chút gì đổi thay, mập, hói đầu, mặt sáng sủa, giống y như trước khi rời vậy.

      “Tiểu thúc thúc…” Vương Bồi trừ gọi tên ra như thế biết gì nữa.

      “Ta mang từ Hoàng Sơn về cho cháu ít đồ ăn , sợ trời nóng, đợi được nên suốt đêm mang về cho cháu đó” Điền Tri Vịnh cười đưa chiếc hòm cho , thay giầy vào nhà.

      vẫn coi như đứa trẻ vậy, giống như nhiều năm trước đây Vương Bồi còn , cứ lén mua cho ăn, lúc kem mùa hè, mùa đông khoai nướng, tất cả đều chỉ muốn được vui vẻ. Giáo sư Vương còn đùa bảo cho Vương Bồi làm con nuôi của , nhưng thực muốn.

      Vương Bồi mang đồ ăn vào bếp, rót uống ngụm nước đá mới tỉnh táo lại chút, chạy nhanh pha trà cho Điền Tri Vịnh, “Tiểu thúc thúc à, sao chú biết con ở đây vậy?”

      “Là sư phụ bảo” Điền Tri Vịnh nhìn khắp xung quanh, đánh giá lượt trong phòng.

      Từ Vương Bồi cũng phải là đứa trẻ lao động, vì thế trong nhà lúc nào cũng lộn xộn, có hai bộ quần áo vắt vẻo ghế, mấy quyển sách chỏng trơ bàn ăn, bức vẽ chiếc lọ dở dang cửa sổ, bên cạnh còn để màu vẽ và dụng cụ vẽ tranh ngổn ngang, khắp xung quanh là vẻ lộn xộn lộ ra nét ấm áp, vẫn như hơi tý gào khóc của nhiều năm trước.

      Vương Bồi hơi xấu hổ thu dọn quần áo ghế ném vào máy giặt, rồi ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, hỏi : “Tiểu thúc thúc à, sao chú gọi điện cho cháu để cháu dọn dẹp chút” Nếu thế phải lúng túng đến mức vậy – mà trong phòng ngủ, đúng là dấu người đàn ông nữa.

      cứ nghĩ tới Ngao Du mà lòng thấy lo lo, hôm nay ta rất ngoan, rất nghe lời, dù như thế cũng khác thường lắm, Cứ dựa theo tính tình của ta, lúc này chắc chắn là phải la to tức giận phải sao? cố vểnh tai lên nghe ngóng, nhưng trong phòng ngủ im lặng đến dễ sợ, tựa như có tiếng bước chân lại lại, lúc lúc lại dừng trước cửa phòng – Vương Bồi liếm nhanh đầu lưỡi, uống ngụm nước lạnh.

      “….Bồi Bồi, Bồi Bồi à!”

      Vương Bồi giật nảy mình, chạy nhanh tới chỗ Điền Tri Vịnh nhìn. nghi hoặc nhìn , “Cháu sao thế?”

      sao, cháu tự dưng thấy….rất hồi hộp..” Vương Bồi lau mặt, hít hít mũi giọng bảo.

      Điền Tri Vịnh cũng cười cười theo, trong ánh mắt có nét cười ôn hoà. vốn lúc nào cũng ôn hoà, cũng nhàng, lúc chuyện bao giờ cũng nhìn người , giọng nhàng trầm ấm, thân thiết. người đàn ông tao nhã như thế, lúc nào cũng làm cho người khác nhịn được mà thích, Vương Bồi chính là thích người đàn ông như thế.

      “Tiểu thúc thúc, chú định ở lại thị xã J này sao?”

      “Ừ, cứ tạm thời như thế” cấm chén trà lên nhấp ngụm, từ từ trả lời: “Lúc trước có nhờ ba cháu tìm cho, thuê kho hàng ở vùng ngoại ô, thuê thợ sửa sang”

      Thế mà giáo sư Vương nửa lời cũng thèm với Vương Bồi, ông già này quá đáng! Trong lòng Vương Bồi thầm mắng. Thế nhưng tiểu thúc thúc định ở lại thị xã J này đây mới đúng là tin tốt làm cho lòng người phấn khởi. Trước kia cố gắng theo đuổi , đuổi đến học đại học tận Bắc Kinh, thế mà lại ra nước ngoài, vừa mười năm….

      “Cháu…” Vương Bồi định vài lời chúc mừng bỗng nhìn thấy cửa phòng ngủ mở, Ngao Du xoa mắt, mơ màng từ trong phòng ra – bỗng chợt tỉnh giấc mộng.

      Nghiêm túc mà , Ngao Du cũng phải là quần áo nghiêm chỉnh. ta thay quần áo rách kia bằng bộ quần áo lụa rộng thùng thình tìm được trong tủ của Vương Bồi, cài cúc, lộ ra nửa ngực rắn chắc, trắng nõn, hai điểm hồng hồng như như dưới áo, mặc ở dưới là chiếc quần ngố hoa còn in hình của Winnie the Pooh…

      ta cứ thế mà mặc quần áo của , lại còn chậm rãi từ phòng ra nữa, lại còn buồn ngủ mơ màng, cảnh xuân lộ ra hết.

      Vương Bồi lúc này chỉ muốn tìm lỗ nào để chui mà thôi.

      “À…” Ngao Du dụi dụi mắt, cứ như vừa mới nhìn thấy hai người trong phòng khách vậy, chậm rãi đến gần Vương Bồi, chạm vào , rồi ngồi ghé xuống tay ghế ngồi, miệng mở to, nhìn Điền Tri Vịnh bảo: “Chú là tiểu thúc thúc phải , Bồi Bồi từng với cháu về chú”

      Vương Bồi định phản đối thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân cứng lại, trừng mắt lớn nhìn Ngao Du chằm chằm, giống như muốn nuốt chửng ta vậy.

      Ngao Du nhấc chén trà của Vương Bồi lên nhấp ngụm, rồi đặt xuống, cau mày nhìn : “Nước lọc à? Tiểu thúc thúc là người quan trọng như thế, sao lại pha trà hả? À…” ta vỗ mạnh lên đầu trông như tỉnh ngộ, “Ồ tý lại quên, tuần trước phải trà hết rồi sao”

      Sau đó ta chắp tay hướng Điền Tri Vịnh xin lỗi rối rít, cười hì hì bảo, “Tiểu thúc thúc, chú đến từ lúc nào vậy, sao trước để chúng cháu đón. A đúng rồi chú kết hôn chưa? Khi nào đến nhớ mang thím đến cho chúng cháu gặp nhé”

      Điền Tri Vịnh hơi cười cười, cực kỳ khách khí: “Ta từ nhà tới, thực ra cũng có gì, đến đây thăm Bồi Bồi thôi” Lúc chuyện lại nhìn sang Vương Bồi, trong mắt tràn đầy ý cười, “Loáng cái mà mười năm rồi, Bồi Bồi bây giờ trở thành trưởng thành rồi”

      Ngao Du cười hì hì, đưa tay ra ôm vai Vương Bồi, “Tiểu thúc thúc à, tối nay ngủ ở đây , bảo Vương Bồi dọn sofa trong phòng khách cho chú làm giường là được. Khách sạn ngoài kia thoải mái đâu”

      “Cha Bồi Bồi sớm tìm phòng ở cho ta rồi, ở ngay gần đây thôi, cạnh hồ công viên” Điền Tri Vịnh uống ngụm rồi đứng dậy bắt tay Ngao Du, “Bây giờ cũng muộn, ngày khác ta đến thăm Bồi Bồi vậy”

      Ngao Du cực chân thành bảo: “Tạm biệt chú” xong còn vẫy vẫy tay, nhưng đứng dậy tiễn.

      Chờ Điền Tri Vịnh ra tới cửa, Vương Bồi lúc này mới đứng phắt từ ghế lên, đẩy mạnh Ngao Du ra, nhảy hai, ba bước tới cửa mở cửa, sau đó giày đưa xuống lầu.

      Dọc đường , Vương Bồi định mở miệng giải thích nhưng lại biết bắt đầu từ đâu. Chuyện mới xảy ra quỷ dị, trong đầu Vương Bồi cứ ong ong, biết phải giải thích như thế nào nữa.

      Đợi Điền Tri Vịnh bước lên xe, mới ấp úng bảo: “Tiểu thúc thúc à….cháu…cháu….chuyện vừa rồi…. phải như thế…”

      “Ta biết” Điền Tri Vịnh xoay người nhìn , khoé mắt ánh lên cười cười, “Tên nhóc kia…Mặt nghiêm túc nhưng ra cười trộm đó”

      Chú biết! Chú có thể nhìn thấy! Lòng Vương Bồi lập tức thả lỏng.

      “Tuy nó chỉ là đùa, ” Sắc mặt Điền Tri Vịnh bỗng dưng nghiêm lại, nhìn về phía bảo: “Nhưng mà, ta có thể nhìn thấy nó thực để ý tới cháu”

      Vương Bồi: “… phải đâu..” tên nhóc hỗn xược Ngao Du kia, ta chỉ chỉ là…chỉ là đứa trẻ con, biết gì, vừa vô sỉ vừa linh tinh, ta chắc chắn thích người nào thực đâu. Hơn nữa, cũng đâu có thích ta…

      Điền Tri Vịnh lái xe chầm chậm ra cổng, rất nhanh biến mất trong dòng xe cộ. Vương Bồi đứng ngẩn người trong gió lát, sau đó mới thất thểu bước chân về phòng.

      “Ngao Du!” đạp nhát cửa phòng văng ra, hùng hổ vọt vào phòng nhưng thấy bóng Ngao Du đâu.

      Cửa phòng ngủ đóng chặt, hắt ánh sáng ra dưới khe cửa, Vương Bồi hung hăng đẩy mạnh cửa, xoay nắm tay nhưng mở được, ta khoá chặt ở bên trong rồi, “, có ra ngay đây bảo!”

      “Tôi ngốc vậy đâu” Ngao Du trong phòng đắc ý dạt dào, “Nếu ra ngoài bị đánh, tôi muốn tự mình chuốc lấy khổ cực đâu”

      Vương Bồi tức quá dậm chân thình thịch, đạp vài cái vào cánh cửa, nhưng Ngao Du cũng mở cứ ở trong phòng vọng ra.

      ra ngay…Tôi cam đoan… đánh ..
      “Có trời mới tin” Ngao Du đến gần cánh cửa giọng hầm hừ, “Vương Bồi Bồi, bắt nạt tôi, tự nghĩ lại mà xem, bắt nạt tôi thành dạng gì rồi này. vừa mới cắn tôi, tôi còn chưa thèm tính toán với đâu nhé. Tôi…tôi đối với tiểu thúc thúc của tính cực kỳ lễ phép rồi đấy. Nếu là trước ấy à, tôi giận cả đời, ngụm nuốt chửng cho coi, nếu được, nếu được cũng muốn làm cho giống tên họ Trần kia vậy, làm cho gẫy chân….Thế mà tôi còn mời uống trà…..tôi lễ phép lắm rồi đấy ..”

      Vương Bồi lập tức sững sờ, “Trần Cương bị ngã gẫy chân là làm phải ?”

      Ngao Du im lặng.

      …tên nhóc hỗn láo kia, …. có phải là người ” Vương Bồi điên lên mất rồi, sớm biết tên Ngao Du này to gan lớn mật mà, nhưng tuyệt đối nghĩ tới ta thực dám làm chuyện này, nếu chuyện này bị người ta phát ra chắc chắn bị cảnh sát bắt nhốt ra được.

      “Tôi có ngốc thế đâu” ta bắt đầu thao thao bất tuyệt phản đối lại. Vương Bồi nghe xong bỗng đau hết đầu thấy chuyện khuyên nhủ ta là chuyện ngoài khả năng, đành phải cắn răng hậm hực trở về phòng mình, định ngày mai cho ta trận.

      nghĩ đến ban đêm Ngao Du lại bắt đầu trêu chọc .

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 34
      Buổi tối Vương Bồi ngủ ngon lành nghe mơ màng có người đẩy cửa, rồi tiếng Ngao Du làm nũng nghe mồn vào tai , “Bồi Bồi à, nóng chết rồi, trong phòng có điều hoà, mau mở cửa ra ..”
      Vương Bồi thèm để ý tới ta, xoay người ngủ tiếp.
      ta lại tiếp tục lải nhải kêu bên ngoài, “… Vương Bồi Bồi….Mau mở cửa nào…” lúc sau, giọng kia mới dần dần ngừng hẳn, Vương Bồi lúc đó mới vừa lòng thả lỏng người tiếp tục ngủ tiếp.
      vặn điều hoà xuống, cuộn trong chăn ngủ, nghĩ ngợi thêm nhiều. Đến sáng tỉnh dậy còn lười muốn dậy nữa. người rất ấm áp, lại ngửi thấy mùi hương của con trai bên cạnh, chân tay giống như con bạch tuộc cuốn chặt lấy tay chân ta, gác lên người ta, đầu chui vào trong ngực ta, ngủ quá ngon lành…
      ta…Vương Bồi mở bừng mắt ra, lọt vào tầm mắt là hình ảnh cậu con trai trẻ trung trong ngực, tóc xù gối đầu, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong dài, bộ dạng trông vô cùng xinh đẹp.
      “Hm..” Hình như thấy Vương Bồi động đậy Ngao Du lúc này mới động đậy, vươn dài cánh tay ôm vào trong lòng, thậm chí bộ phận mấu chốt của ta còn cọ cọ người Vương Bồi nữa, mặt lên nét thoả mãn, thoải mái vô cùng.
      “Ngao Du…”
      Vương Bồi bây giờ mới thấy mình đặc biệt phụ công dạy dỗ của Thái Hậu, mẹ quý của phải vất vả bao nhiêu năm nay mới miễn cưỡng đào tạo trở thành thục nữ như thế, chuyện lúc nào cũng nhàng, vui buồn, tức giận cũng thể ra, vậy mà từ lúc có Ngao Du đến sau này càng ngày càng rống to hơn nhiều, gần đây lại càng có xu hướng gào thét kinh khủng nữa.
      “Hm..” Ngao Du bị tiếng rống như sư tử của bừng tỉnh ngay lập tức, lắc lắc đầu, ngây ngốc nhìn , rồi lại nhíu mắt, mất hứng bảo: “Vương Bồi Bồi, mới sáng sớm mà kêu la cái gì thế, vẫn còn ngủ chưa đủ nè” xong lại nằm vật xuống, cánh tay còn túm nhanh eo Vương Bồi kéo sát lại, lôi cũng ngã xuống giường, “Chúng ta ngủ tiếp lúc nữa nha”
      Vương Bồi tức đến nổ mũi lên rồi, đúng là tên hạ lưu bẩn thỉu, dám lén lên giường , lại còn ung dung tự tại như thế nữa chứ. định nhấc chân lên đạp luôn vào bộ phận chủ chốt của ta, muốn phế ta luôn!
      Nhưng Ngao Du lại thông minh ngăn chân của lại, trông còn tức giận nữa chứ, khuôn mặt đẹp trai lúc đỏ lúc trắng, trông cực kỳ ấm ức, “Vương Bồi Bồi à, cũng quá thể đáng. Tối qua còn ngủ người tôi, ….lại còn cắn tôi….thế mà vừa mới mở mắt trở mặt rồi. …”
      “.. bậy!” Mặt Vương Bồi tái rồi lại đỏ ửng lên, ánh mắt len lén nhìn vào ngực Ngao Du, quả nhiên ở đó thấy có mảng đỏ, nhìn xuống chút nữa….Xuống chút nữa càng dám nhìn nữa rồi…
      chưa bao giờ cùng đàn ông ngủ nên có biết đâu rằng mình lại có tật xấu như thế. Cho dù…cho dù là chăng nữa….chuyện này cũng kỳ lạ quá . Ngao Du tên này…làn da của ta sao mà trơn bóng thế, dáng sao đẹp thế, mùi hương người sao thơm thế, lại ôn nhu ôm lấy , cho dù có là tên lưu manh đến cỡ nào nữa cũng ….cũng chỉ là con người bình thường thôi mừ…có đúng vậy .
      Vì thế Vương Bồi lập tức cho là chuyện bình thường hợp tình hợp lý, giọng vóng lên cao, “Ai cho trèo lên giường của tôi?” phải khoá cửa rồi sao, tên Ngao Du này rốt cục là vào lúc nào vậy cà?
      Quả nhiên ta bắt đầu cười ha ha, ngã xuống giường, cười rung ngực, cứ đắc ý đến mức kiêu ngạo nhìn Vương Bồi, “Chuyện khoá cửa sao làm khó được tôi?” xong ta lại xấu tính tiến đến gần Vương Bồi, đưa tay ôm lấy eo , cất giọng nũng nịu, “Vương Bồi Bồi à, chúng ta cùng ngủ thêm lúc nữa nhé”
      Nhìn bộ dạng đẹp trai chiếm hết cả thân thể mình. Tên này đúng là tên đáng ghét, cái giọng nheo nhéo phát ngấy, ai nghe cũng thấy ghê tởm chỉ muốn cho bạt tai, thế mà đổi lại là Ngao Du lại thấy vẻ hồn nhiên đến thú vị. Vương Bồi giơ cao tay định tát nhát vào khuôn mặt xinh đẹp kia nhưng biết sao lại nỡ xuống tay.
      …Buông tay ra” Vương Bồi đành hạ tay xuống cắn răng, tức đến bất đắc dĩ hét lên.
      ta cứ như mắt điếc tai lòi, còn cố ra sức dúi đầu vào lòng , nũng nịu, “Ngủ lát nữa , tối qua tôi ngủ nóng chết lên được, Bồi Bồi à, Bồi Bồi à..”
      Chuyện này làm cho người ta sống bằng chết..
      Hai người họ cứ giường cưỡng ép hồi mất đến nửa giờ, cuối cùng Vương Bồi mới giãy dụa thoát ra được nhanh chóng rời giường, nhanh như chớp chạy vào toilet, sớm quên tiệt chuyện tối qua ta gây ra.
      Đến giờ nghỉ trưa Vương Bồi về nhà. cảm thấy định lực của mình càng ngày càng kém đến tệ, cứ là háo sắc , nhưng đối với người đẹp trai như Ngao Du kia, người thường cũng cầm lòng được nữa là. Nhưng sao giống thế được, trong lòng có người thương rồi, thể nào bị tên Ngao Du đẹp trai kia mê hoặc được – cái tên nhóc hỗn xược kia, trừ chuyện làm nũng ra chẳng có gì tốt cả.
      người đàn ông tốt giống ta như thế, à mà đàn ông tốt chắc chắn phải suốt ngày ru rú trong nhà, mà phải học hành tử tế, cố gắng làm việc, duy trì phong độ, có nghiệp, giống như tên Ngao Du kia cả ngày chỉ biết ăn ngồi rồi, chỉ biết có tán mà thôi.
      Vương Bồi thích là người đàn ông chững chạc, trưởng thành, lúc cười cũng phải cứ ngoác mồm ra cười chả nghĩ gì, lúc giận cũng giống ta nghiến răng nghiến lợi bộc phát. Ngao Du tên kia, trừ đẹp trai ra, chỉ biết phá rối. người đàn ông ngây thơ như thế, thèm thích đâu nhé!
      ta…cứ ăn mặc như thế mà ra sao?” Chu Bách Đình mở to mắt, vừa buồn cười vừa ngạc nhiên hỏi, “Mình còn nhớ rất , bộ quần áo kia của cậu…hình như là rất mỏng…Chắc phải là…”
      “Đến cả cúc ta còn chưa đóng vào nữa là!” Vương Bồi oán hận , “Chỉ thiếu chút trần truồng như nhộng mà ra rồi, thực là…’ Còn biết xấu hổ nữa.
      “Vậy cậu chẳng nhìn thấy hết rồi còn gì” Chu Bách Đình che miệng cười to, ánh mắt còn mang theo nét trêu trọc và chế nhạo, “Dáng người ta cũng đẹp nhé, hây da cậu chẳng chiếm hết tiện nghi rồi đấy thôi, lại được mở rộng tầm mắt nữa nhé..”
      Cái nàng Chu Bách Đình này thế nào mà lại lạc đề nữa rồi? oán hận chưa kịp giải toả đây này, hơn nữa, thấy được phúc gì chứ – đến cả “tiểu đệ đệ” của ta cũng nhìn thấy hết rồi, trần truồng cả người là gì chứ. Nhưng Vương Bồi thông minh biết ngậm miệng đúng lúc, suýt nữa buột mồm ra chuyện này, Chu Bách Đình chưa biết chừng còn nhảy dựng lên ấy chứ, lúc đó còn biết làm gì nữa.
      “Sau đó thế nào?’ Chu Bách Đình hỏi, “ ta cứ thế ở lại nhà cậu sao? Mình này, phải là ta thực thích cậu đấy chứ? Ở nơi xa, từ Dao Lý đuổi tới tận đây cũng rất xa nha, dễ dàng gì. Theo mình cậu gật ta luôn . Cứ lẳng lặng chấp nhận , ta đẹp trai như thế, vóc người lại đẹp nữa, dù sao cậu có bị thiệt gì đâu”
      Cái nàng mang thai này là, sao lại chuyện tử tế lại cứ chuyện đâu đâu vậy.
      Chu Bách Đình còn cảm giác chủ ý của mình cực kỳ tuyệt vời vì thế cứ hứng chí lên thôi hồi, “Mình phải cậu nhé, Bồi Bồi à, cậu vóc dáng cũng xinh đẹp, nhà cửa đàng hoàng, tương lai sán lạn, mấy năm nay có rất nhiều người theo đuổi cậu, cậu vẫn chẳng động tĩnh gì cả. Con ấy à, chỉ đẹp được thời nào đó thôi, cậu đừng có lãng phí tuổi xuân như thế. Giống Ngao Du vậy, có muốn cũng hiếm, nếu mình chưa kết hôn ý à, mình nhanh chóng chiếm lấy rồi. Cột ấy vào trước, sau . Xem gương mình đây này, cả đời chỉ có người đàn ông, muốn có thêm cũng dám.”
      Lúc nàng chuyện, Vương Bồi đều chịu hết nổi cứ nhìn ngóng ra cửa mãi chỉ sợ Trần Quỳ mà trở về, mà nghe được chết chắc.
      Cả đời người đàn ông, phải chứ, vẫn là ước mơ xa vời bấy lâu của Vương Bồi đấy thôi. Cả đời chỉ thích có người, nắm chặt tay, cùng sống tới già, tựa như chuyện đồng thoại xưa vừa đẹp vừa hạnh phúc viên mãn.
      Vương Bồi trầm mặc xuống, Chu Bách Đình chợt thấy bình thường mới nhíu mày nhìn , nhìn kỹ tìm kiếm, “Bồi Bồi à, cậu, phải cậu có người trong lòng rồi chứ”
      Mặt Vương Bồi bỗng đỏ ửng lên.
      thế à!” Chu Bách Đình lập tức bị kích động đứng bật dậy, nhanh chân tiến đến túm lấy tay Vương Bồi, hứng phấn hỏi, ‘Ai thế? Tên gì? Mình có biết đấy? Bao tuổi rồi? làm gì..”
      Vương Bồi do dự chút rồi vẫn cứ quyết định đem tâm của mình ra cho nàng nghe. đem chuyện dấu kín trong lòng mười năm, tới mức khó chịu vô cùng ra hết còn để lại chút nào.
      “Là tiểu thúc thúc kia của cậu á?” Chu Bách Đình giật nảy mình, “Người trong lòng của cậu là chú ấy sao? Chú ấy từ nước ngoài trở về rồi ư?”
      “Ừ” Vương Bồi gật đầu, giọng bảo: “Mình vừa mới phải rồi sao, tối qua chú đến nhà mình đó”
      Chu Bách Đình chỉ nhớ mỗi chuyện Ngao Du mặc quần áo của Vương Bồi ra thôi, còn đâu mà nhớ tới người khách đến là ai nữa, mới cười xoè “ha ha” hai tiếng, tiếp tục hỏi, ‘Vậy cậu có với chú ấy ?”
      á? cái gì cơ?” Lòng Vương Bồi bỗng hoảng hốt đứng bật dậy, hình như chỉ cần nghĩ thôi cũng ngượng lắm rồi, sao biết xấu hổ lại ra chứ.
      “Hây da, cậu đúng là quá ngây thơ ” Chu Bách Đình cũng nóng ruột, “Cậu đợi chú ấy những mười năm, là vất vả khổ sở chờ đợi chú ấy, đương nhiên là phải cho chú ấy biết mới được chứ. Cậu phải là, chú ấy trông rất đẹp trai sao, lại vĩ đại nữa. người đàn ông như thế, hấp dẫn như thế, biết có bao nhiêu con bâu vào như ruồi ấy chứ. Cậu thể bỏ qua được, nếu để ý bị người khác cướp mất đến lúc đó cậu chỉ biết khóc mà thôi”
      Chu Bách Đình thế thực ra cũng rất có lý, hơn nữa, phải nàng rất có kinh nghiệm đấy sao, Trần Quỳ nhà nàng phải cũng bị theo đuổi y như thế sao.
      “Vậy phải chú ấy vừa mới trở lại à?”
      “Chuyện như thế phải làm càng sớm càng tốt” Chu Bách Đình nhanh chóng lôi điện thoại của ra, nhét vào tay Vương Bồi, vẻ mặt nghiêm túc bảo: ‘Gọi điện ngay , nhanh lên!”
      Chu Bách Đình giám sát bên cạnh, Vương Bồi do dự mãi mới gọi điện cho Điền Tri Vịnh.
      “Bồi Bồi đấy à..” Giọng Điền Tri Vịnh qua điện thoại vẫn ôn hoà như trước, giống như làn gió mát giữa ngày hè nóng nực vậy.
      Vương Bồi ngẩng đầu, vẻ mặt Chu Bách Đình chờ mong nhìn , ngoài cửa mặt trời vẫn chiếu ánh nắng chói chang, gió thổi vào làm tấm rèm cửa bay phần phật. Vương Bồi mới mở miệng bị đập nhát vào điện thoại.
      Chu Bách Đình ôm bụng cười lăn cười bò, Vương Bồi vừa vội vừa giận lập tức gác máy “cộp” nhát xuống.
      “Cậu…sao cậu lại như thế chứ..Khó thế sao..” Chu Bách Đình dở khóc dở cười bảo, “Bình thường cậu lợi hại đến thế cơ mà, phải vữa cãi nhau với người khác sao, thế mà tới điểm mấu chốt lại được là thế nào?”
      Chính cũng biết cho lắm, luôn cảm thấy tố chất tâm lý mình rất ổn, lúc ấy vừa mới vào học, đại diện cho sinh viên mới lên phát biểu cũng hồi hộp đến vậy.
      “Chuyện như thế…làm sao điện thoại được chứ” Vương Bồi lấp liếm, “Chắc chắn là phải gặp mặt chuyện rồi, trực tiếp mới được” Có trời mới biết được nếu thực tiểu thúc thúc đứng ở trước mặt, cũng biết phải làm thế nào để ra được.
      “Vậy tối cậu tìm chú ấy ” Chu Bách Đình dặn dò bảo: ‘Trăm ngàn lần đừng có ngại, chuyện gì à, tiếng trống thúc đẩy tinh thần thêm hăng hái, nghĩ mà coi, phải cố gắng lên, cậu đừng có mà lại ngại gì thêm nữa đấy”
      Buổi chiều Vương Bồi dạy xong liền lái xe về Dao Lý…
      cũng dám chuyện cùng với Chu Bách Đình nữa.
      Lúc về đến nhà trời tối, trong nhà dì Tào nấu cơm, ra mở cửa cho Vương Bồi, vừa nhìn thấy mặt cười tươi như hoa, “Hôm nay đúng là khéo quá, thầy Điền cũng vừa tới”
      Vương Bồi nghe thế cũng đứng sững lại, chẳng lẽ đó chính là định mệnh sao?
      còn ngẩn người trước cửa trong phòng lại chui ra người, vóc dáng cao ráo, da trắng nõn, xinh đẹp tới mức người ta dám nhìn gần nữa. Ngao Du cười hì hì nhìn chào hỏi, “Vương Bồi Bồi à, tới rồi à”
      ta sao lại giống hồn bám theo tan thế biết?

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 34
      Buổi tối Vương Bồi ngủ ngon lành nghe mơ màng có người đẩy cửa, rồi tiếng Ngao Du làm nũng nghe mồn vào tai , “Bồi Bồi à, nóng chết rồi, trong phòng có điều hoà, mau mở cửa ra ..”
      Vương Bồi thèm để ý tới ta, xoay người ngủ tiếp.
      ta lại tiếp tục lải nhải kêu bên ngoài, “… Vương Bồi Bồi….Mau mở cửa nào…” lúc sau, giọng kia mới dần dần ngừng hẳn, Vương Bồi lúc đó mới vừa lòng thả lỏng người tiếp tục ngủ tiếp.
      vặn điều hoà xuống, cuộn trong chăn ngủ, nghĩ ngợi thêm nhiều. Đến sáng tỉnh dậy còn lười muốn dậy nữa. người rất ấm áp, lại ngửi thấy mùi hương của con trai bên cạnh, chân tay giống như con bạch tuộc cuốn chặt lấy tay chân ta, gác lên người ta, đầu chui vào trong ngực ta, ngủ quá ngon lành…
      ta…Vương Bồi mở bừng mắt ra, lọt vào tầm mắt là hình ảnh cậu con trai trẻ trung trong ngực, tóc xù gối đầu, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong dài, bộ dạng trông vô cùng xinh đẹp.
      “Hm..” Hình như thấy Vương Bồi động đậy Ngao Du lúc này mới động đậy, vươn dài cánh tay ôm vào trong lòng, thậm chí bộ phận mấu chốt của ta còn cọ cọ người Vương Bồi nữa, mặt lên nét thoả mãn, thoải mái vô cùng.
      “Ngao Du…”
      Vương Bồi bây giờ mới thấy mình đặc biệt phụ công dạy dỗ của Thái Hậu, mẹ quý của phải vất vả bao nhiêu năm nay mới miễn cưỡng đào tạo trở thành thục nữ như thế, chuyện lúc nào cũng nhàng, vui buồn, tức giận cũng thể ra, vậy mà từ lúc có Ngao Du đến sau này càng ngày càng rống to hơn nhiều, gần đây lại càng có xu hướng gào thét kinh khủng nữa.
      “Hm..” Ngao Du bị tiếng rống như sư tử của bừng tỉnh ngay lập tức, lắc lắc đầu, ngây ngốc nhìn , rồi lại nhíu mắt, mất hứng bảo: “Vương Bồi Bồi, mới sáng sớm mà kêu la cái gì thế, vẫn còn ngủ chưa đủ nè” xong lại nằm vật xuống, cánh tay còn túm nhanh eo Vương Bồi kéo sát lại, lôi cũng ngã xuống giường, “Chúng ta ngủ tiếp lúc nữa nha”
      Vương Bồi tức đến nổ mũi lên rồi, đúng là tên hạ lưu bẩn thỉu, dám lén lên giường , lại còn ung dung tự tại như thế nữa chứ. định nhấc chân lên đạp luôn vào bộ phận chủ chốt của ta, muốn phế ta luôn!
      Nhưng Ngao Du lại thông minh ngăn chân của lại, trông còn tức giận nữa chứ, khuôn mặt đẹp trai lúc đỏ lúc trắng, trông cực kỳ ấm ức, “Vương Bồi Bồi à, cũng quá thể đáng. Tối qua còn ngủ người tôi, ….lại còn cắn tôi….thế mà vừa mới mở mắt trở mặt rồi. …”
      “.. bậy!” Mặt Vương Bồi tái rồi lại đỏ ửng lên, ánh mắt len lén nhìn vào ngực Ngao Du, quả nhiên ở đó thấy có mảng đỏ, nhìn xuống chút nữa….Xuống chút nữa càng dám nhìn nữa rồi…
      chưa bao giờ cùng đàn ông ngủ nên có biết đâu rằng mình lại có tật xấu như thế. Cho dù…cho dù là chăng nữa….chuyện này cũng kỳ lạ quá . Ngao Du tên này…làn da của ta sao mà trơn bóng thế, dáng sao đẹp thế, mùi hương người sao thơm thế, lại ôn nhu ôm lấy , cho dù có là tên lưu manh đến cỡ nào nữa cũng ….cũng chỉ là con người bình thường thôi mừ…có đúng vậy .
      Vì thế Vương Bồi lập tức cho là chuyện bình thường hợp tình hợp lý, giọng vóng lên cao, “Ai cho trèo lên giường của tôi?” phải khoá cửa rồi sao, tên Ngao Du này rốt cục là vào lúc nào vậy cà?
      Quả nhiên ta bắt đầu cười ha ha, ngã xuống giường, cười rung ngực, cứ đắc ý đến mức kiêu ngạo nhìn Vương Bồi, “Chuyện khoá cửa sao làm khó được tôi?” xong ta lại xấu tính tiến đến gần Vương Bồi, đưa tay ôm lấy eo , cất giọng nũng nịu, “Vương Bồi Bồi à, chúng ta cùng ngủ thêm lúc nữa nhé”
      Nhìn bộ dạng đẹp trai chiếm hết cả thân thể mình. Tên này đúng là tên đáng ghét, cái giọng nheo nhéo phát ngấy, ai nghe cũng thấy ghê tởm chỉ muốn cho bạt tai, thế mà đổi lại là Ngao Du lại thấy vẻ hồn nhiên đến thú vị. Vương Bồi giơ cao tay định tát nhát vào khuôn mặt xinh đẹp kia nhưng biết sao lại nỡ xuống tay.
      …Buông tay ra” Vương Bồi đành hạ tay xuống cắn răng, tức đến bất đắc dĩ hét lên.
      ta cứ như mắt điếc tai lòi, còn cố ra sức dúi đầu vào lòng , nũng nịu, “Ngủ lát nữa , tối qua tôi ngủ nóng chết lên được, Bồi Bồi à, Bồi Bồi à..”
      Chuyện này làm cho người ta sống bằng chết..
      Hai người họ cứ giường cưỡng ép hồi mất đến nửa giờ, cuối cùng Vương Bồi mới giãy dụa thoát ra được nhanh chóng rời giường, nhanh như chớp chạy vào toilet, sớm quên tiệt chuyện tối qua ta gây ra.
      Đến giờ nghỉ trưa Vương Bồi về nhà. cảm thấy định lực của mình càng ngày càng kém đến tệ, cứ là háo sắc , nhưng đối với người đẹp trai như Ngao Du kia, người thường cũng cầm lòng được nữa là. Nhưng sao giống thế được, trong lòng có người thương rồi, thể nào bị tên Ngao Du đẹp trai kia mê hoặc được – cái tên nhóc hỗn xược kia, trừ chuyện làm nũng ra chẳng có gì tốt cả.
      người đàn ông tốt giống ta như thế, à mà đàn ông tốt chắc chắn phải suốt ngày ru rú trong nhà, mà phải học hành tử tế, cố gắng làm việc, duy trì phong độ, có nghiệp, giống như tên Ngao Du kia cả ngày chỉ biết ăn ngồi rồi, chỉ biết có tán mà thôi.
      Vương Bồi thích là người đàn ông chững chạc, trưởng thành, lúc cười cũng phải cứ ngoác mồm ra cười chả nghĩ gì, lúc giận cũng giống ta nghiến răng nghiến lợi bộc phát. Ngao Du tên kia, trừ đẹp trai ra, chỉ biết phá rối. người đàn ông ngây thơ như thế, thèm thích đâu nhé!
      ta…cứ ăn mặc như thế mà ra sao?” Chu Bách Đình mở to mắt, vừa buồn cười vừa ngạc nhiên hỏi, “Mình còn nhớ rất , bộ quần áo kia của cậu…hình như là rất mỏng…Chắc phải là…”
      “Đến cả cúc ta còn chưa đóng vào nữa là!” Vương Bồi oán hận , “Chỉ thiếu chút trần truồng như nhộng mà ra rồi, thực là…’ Còn biết xấu hổ nữa.
      “Vậy cậu chẳng nhìn thấy hết rồi còn gì” Chu Bách Đình che miệng cười to, ánh mắt còn mang theo nét trêu trọc và chế nhạo, “Dáng người ta cũng đẹp nhé, hây da cậu chẳng chiếm hết tiện nghi rồi đấy thôi, lại được mở rộng tầm mắt nữa nhé..”
      Cái nàng Chu Bách Đình này thế nào mà lại lạc đề nữa rồi? oán hận chưa kịp giải toả đây này, hơn nữa, thấy được phúc gì chứ – đến cả “tiểu đệ đệ” của ta cũng nhìn thấy hết rồi, trần truồng cả người là gì chứ. Nhưng Vương Bồi thông minh biết ngậm miệng đúng lúc, suýt nữa buột mồm ra chuyện này, Chu Bách Đình chưa biết chừng còn nhảy dựng lên ấy chứ, lúc đó còn biết làm gì nữa.
      “Sau đó thế nào?’ Chu Bách Đình hỏi, “ ta cứ thế ở lại nhà cậu sao? Mình này, phải là ta thực thích cậu đấy chứ? Ở nơi xa, từ Dao Lý đuổi tới tận đây cũng rất xa nha, dễ dàng gì. Theo mình cậu gật ta luôn . Cứ lẳng lặng chấp nhận , ta đẹp trai như thế, vóc người lại đẹp nữa, dù sao cậu có bị thiệt gì đâu”
      Cái nàng mang thai này là, sao lại chuyện tử tế lại cứ chuyện đâu đâu vậy.
      Chu Bách Đình còn cảm giác chủ ý của mình cực kỳ tuyệt vời vì thế cứ hứng chí lên thôi hồi, “Mình phải cậu nhé, Bồi Bồi à, cậu vóc dáng cũng xinh đẹp, nhà cửa đàng hoàng, tương lai sán lạn, mấy năm nay có rất nhiều người theo đuổi cậu, cậu vẫn chẳng động tĩnh gì cả. Con ấy à, chỉ đẹp được thời nào đó thôi, cậu đừng có lãng phí tuổi xuân như thế. Giống Ngao Du vậy, có muốn cũng hiếm, nếu mình chưa kết hôn ý à, mình nhanh chóng chiếm lấy rồi. Cột ấy vào trước, sau . Xem gương mình đây này, cả đời chỉ có người đàn ông, muốn có thêm cũng dám.”
      Lúc nàng chuyện, Vương Bồi đều chịu hết nổi cứ nhìn ngóng ra cửa mãi chỉ sợ Trần Quỳ mà trở về, mà nghe được chết chắc.
      Cả đời người đàn ông, phải chứ, vẫn là ước mơ xa vời bấy lâu của Vương Bồi đấy thôi. Cả đời chỉ thích có người, nắm chặt tay, cùng sống tới già, tựa như chuyện đồng thoại xưa vừa đẹp vừa hạnh phúc viên mãn.
      Vương Bồi trầm mặc xuống, Chu Bách Đình chợt thấy bình thường mới nhíu mày nhìn , nhìn kỹ tìm kiếm, “Bồi Bồi à, cậu, phải cậu có người trong lòng rồi chứ”
      Mặt Vương Bồi bỗng đỏ ửng lên.
      thế à!” Chu Bách Đình lập tức bị kích động đứng bật dậy, nhanh chân tiến đến túm lấy tay Vương Bồi, hứng phấn hỏi, ‘Ai thế? Tên gì? Mình có biết đấy? Bao tuổi rồi? làm gì..”
      Vương Bồi do dự chút rồi vẫn cứ quyết định đem tâm của mình ra cho nàng nghe. đem chuyện dấu kín trong lòng mười năm, tới mức khó chịu vô cùng ra hết còn để lại chút nào.
      “Là tiểu thúc thúc kia của cậu á?” Chu Bách Đình giật nảy mình, “Người trong lòng của cậu là chú ấy sao? Chú ấy từ nước ngoài trở về rồi ư?”
      “Ừ” Vương Bồi gật đầu, giọng bảo: “Mình vừa mới phải rồi sao, tối qua chú đến nhà mình đó”
      Chu Bách Đình chỉ nhớ mỗi chuyện Ngao Du mặc quần áo của Vương Bồi ra thôi, còn đâu mà nhớ tới người khách đến là ai nữa, mới cười xoè “ha ha” hai tiếng, tiếp tục hỏi, ‘Vậy cậu có với chú ấy ?”
      á? cái gì cơ?” Lòng Vương Bồi bỗng hoảng hốt đứng bật dậy, hình như chỉ cần nghĩ thôi cũng ngượng lắm rồi, sao biết xấu hổ lại ra chứ.
      “Hây da, cậu đúng là quá ngây thơ ” Chu Bách Đình cũng nóng ruột, “Cậu đợi chú ấy những mười năm, là vất vả khổ sở chờ đợi chú ấy, đương nhiên là phải cho chú ấy biết mới được chứ. Cậu phải là, chú ấy trông rất đẹp trai sao, lại vĩ đại nữa. người đàn ông như thế, hấp dẫn như thế, biết có bao nhiêu con bâu vào như ruồi ấy chứ. Cậu thể bỏ qua được, nếu để ý bị người khác cướp mất đến lúc đó cậu chỉ biết khóc mà thôi”
      Chu Bách Đình thế thực ra cũng rất có lý, hơn nữa, phải nàng rất có kinh nghiệm đấy sao, Trần Quỳ nhà nàng phải cũng bị theo đuổi y như thế sao.
      “Vậy phải chú ấy vừa mới trở lại à?”
      “Chuyện như thế phải làm càng sớm càng tốt” Chu Bách Đình nhanh chóng lôi điện thoại của ra, nhét vào tay Vương Bồi, vẻ mặt nghiêm túc bảo: ‘Gọi điện ngay , nhanh lên!”
      Chu Bách Đình giám sát bên cạnh, Vương Bồi do dự mãi mới gọi điện cho Điền Tri Vịnh.
      “Bồi Bồi đấy à..” Giọng Điền Tri Vịnh qua điện thoại vẫn ôn hoà như trước, giống như làn gió mát giữa ngày hè nóng nực vậy.
      Vương Bồi ngẩng đầu, vẻ mặt Chu Bách Đình chờ mong nhìn , ngoài cửa mặt trời vẫn chiếu ánh nắng chói chang, gió thổi vào làm tấm rèm cửa bay phần phật. Vương Bồi mới mở miệng bị đập nhát vào điện thoại.
      Chu Bách Đình ôm bụng cười lăn cười bò, Vương Bồi vừa vội vừa giận lập tức gác máy “cộp” nhát xuống.
      “Cậu…sao cậu lại như thế chứ..Khó thế sao..” Chu Bách Đình dở khóc dở cười bảo, “Bình thường cậu lợi hại đến thế cơ mà, phải vữa cãi nhau với người khác sao, thế mà tới điểm mấu chốt lại được là thế nào?”
      Chính cũng biết cho lắm, luôn cảm thấy tố chất tâm lý mình rất ổn, lúc ấy vừa mới vào học, đại diện cho sinh viên mới lên phát biểu cũng hồi hộp đến vậy.
      “Chuyện như thế…làm sao điện thoại được chứ” Vương Bồi lấp liếm, “Chắc chắn là phải gặp mặt chuyện rồi, trực tiếp mới được” Có trời mới biết được nếu thực tiểu thúc thúc đứng ở trước mặt, cũng biết phải làm thế nào để ra được.
      “Vậy tối cậu tìm chú ấy ” Chu Bách Đình dặn dò bảo: ‘Trăm ngàn lần đừng có ngại, chuyện gì à, tiếng trống thúc đẩy tinh thần thêm hăng hái, nghĩ mà coi, phải cố gắng lên, cậu đừng có mà lại ngại gì thêm nữa đấy”
      Buổi chiều Vương Bồi dạy xong liền lái xe về Dao Lý…
      cũng dám chuyện cùng với Chu Bách Đình nữa.
      Lúc về đến nhà trời tối, trong nhà dì Tào nấu cơm, ra mở cửa cho Vương Bồi, vừa nhìn thấy mặt cười tươi như hoa, “Hôm nay đúng là khéo quá, thầy Điền cũng vừa tới”
      Vương Bồi nghe thế cũng đứng sững lại, chẳng lẽ đó chính là định mệnh sao?
      còn ngẩn người trước cửa trong phòng lại chui ra người, vóc dáng cao ráo, da trắng nõn, xinh đẹp tới mức người ta dám nhìn gần nữa. Ngao Du cười hì hì nhìn chào hỏi, “Vương Bồi Bồi à, tới rồi à”
      ta sao lại giống hồn bám theo tan thế biết?

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 35

      “Sao lại ở chỗ này?” Vương Bồi đứng ở cửa ngơ ngẩn nhìn Ngao Du. Lúc sáng bị đuổi ra khỏi nhà, Ngao Du còn bực tức cơ mà, Vương Bồi nghĩ chắc hẳn ta vẫn còn giận chứ, lại nghĩ đến ta hồi phục nhanh thế, nhanh chân chạy tới Dao Lý này rồi chứ.

      “Còn đứng ngốc như thế làm gì, mau vào , ở ngoài nóng lắm” Ngao Du ra dáng chủ nhà, tủm tỉm cười giúp xách túi, lại ân cần hỏi, “Dì Tào làm món thịt kho tàu, ăn ngon lắm. Lát nữa ăn thử xem, kém đâu nhé”

      Vương Bồi biết nên gì cho phải nữa.

      Trong phòng ông nội Vương và bà nội ngồi sofa, còn pha ấm trà ngon bàn nữa, Bà nội Vương trông rất thích thú, chỉ thấy bóng dáng Điền Tri Vịnh đâu cả.

      “Bồi Bồi cháu về rồi à” Bà nội Vương cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với , “Mau tới đây, mau tới đây, vừa rồi tiểu Du kể chuyện Tôn Ngộ đại náo thiên cung rất chi tiết còn hơn cả trong TV nữa cơ đấy”

      Ông nội Vương cũng phụ hoạ thêm, “Đúng đó, nghe thấy thế ta còn rất thích thú nữa, nhịn được định vẽ bức đây này”

      ta còn có thể kể chuyện nữa sao? ta chỉ linh tinh thôi, trước kia ta còn kể hươu kể vượn là cùng đánh nhau với Ngưu Ma Vương nữa cơ. Thế mà cũng lừa được ông bà trong nhà nhàn rỗi có việc gì tin sái cổ nữa. Vương Bồi thầm oán, nhưng thông minh gì. Thấy bà nội thân thiết với ta trông như hận thể đem ta làm cháu đích tôn nữa ấy chứ, cũng muốn vạch trần nhưng nếu thế trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích mà thôi.

      Ông trời đúng là công bằng mà, bộ dạng xinh đẹp, người người đều thích, Cái tên nhóc Ngao Du hỗn xược kia, vừa ngốc lại vừa vô sỉ, lại còn ba hoa chích choè biết dừng, chẳng qua là có bộ mặt xinh đẹp thôi mà, nếu làm sao lấy lòng ông bà nhanh như thế chứ.

      Vương Bồi ngồi xuống, Ngao Du kể chuyện nữa mà lôi hỏi thăm rất ân cần, trông vẻ ân cần kia ấy à, làm Vương Bồi đến phát ngượng.

      Bà nội Vương mỉm cười nhìn hai người, lời nào, nhưng ánh mắt trông rất mờ ám. Vương Bồi chịu hết nổi rồi, ánh mắt của bà nội sao mà trông đáng sợ thế chứ.

      nhấc chén trà lên lén nhìn khắp xung quanh, nhưng vẫn nhìn thấy Điền Tri Vịnh đâu cả, trong đầu giống như có gì đó chà sát đến đau nhức. Đau nhức hồi, nhịn được hỏi bà nội, “Bà nội à, dì Tào bảo tiểu thúc thúc trở về, sao thấy chú vậy ha?”

      “Tiểu thúc thúc của cháu ra kho hàng rồi” Bà nội Vương trả lời, “Nó lấy mấy bức hoạ, giải phóng kho hàng chút”

      “Vậy ha” Vương Bồi buông chén trà xuống đứng lên, “Cháu xem chút vậy”

      đứng lên, Ngao Du cũng ngồi yên, cũng đứng dậy theo, “Cháu cũng

      Vừa ra khỏi cửa phòng Vương Bồi chịu nổi nhìn ta cáu lên, “Sao lại tới nữa là sao, tôi sao giống hồn tan thế. Sáng nay còn thề thốt là muốn đấy chứ?”

      Thái độ Ngao Du khác thường phản đối lời nào, lại càng giận dữ, ta chỉ lẳng lặng quay sang nhìn mặt đen sì, ánh mắt sắc bén, nhìn trong mắt như có mưa rền gió dữ vậy nhưng lại nhẫn bộc phát.

      Loại thái độ trầm mặc như thế lại làm cho Vương Bồi thấy sợ hãi, chịu nổi run rẩy cả người, vừa rồi còn khí thế cao ngạo giờ giọng cũng hạ thấp xuống, “Chuyện kia… giận sao?’

      Lúc chuyện Vương Bồi lấy tay đụng vào khuỷ tay ta, tuy miệng xin lỗi nào nhưng thái độ nhún nhường hẳn.

      có” ta giọng , mặt vẫn bình thản, nhưng nét lo lắng dần dần biến mất, chỉ còn sót lại cảm xúc mất hứng.

      Vương Bồi thở nhè thả lỏng cả người.

      Hai người họ trầm lặng vào kho hàng, bên trong Điền Tri Vịnh đóng gói hàng, có mấy chỗ dưới đất để tranh trải rộng ra, cùng là bức tranh trong mưa, là tranh sơn dầu, nhìn tranh có thể cảm nhận được thời tiết đầy hơi nước, đèn đường đẹp vô cùng, pha lẫn trong màn nước là quán cà phê yên tĩnh lạ thường.

      Nhưng ánh mắt Vương Bồi lại tự chủ được cứ nhìn đăm đắm vào cửa sổ quán cà phê đó, có bóng dáng yểu điệu hấp dẫn ngồi cạnh đó, bên cạnh là ly thuỷ tinh đựng nước bốc hơi, khuôn mặt người con nhìn mơ hồ lắm, chỉ phân biệt được người con này có mái tóc đen dài mượt mà cùng bộ váy hoa lam dài. ngồi ở vị trí thu hút lắm nhưng Vương Bồi cũng là hoạ sỹ lại chỉ trong thời gian rất ngắn ngủi nhận ra tình cảm mà người hoạ sỹ đặt trong đó. Với bức tranh này, toàn bộ tình cảm của Điền Tri Vịnh đều thể lên người con này hết.
      Cho dù nhìn thấy mặt , nhưng Vương Bồi cũng có thể cảm nhận được là này rất xinh đẹp, khí chất trầm tĩnh, dịu dàng xuyên thấu qua vải vẽ tràn ngập ra ngoài.

      Ngao Du giúp Điền Tri Vịnh đóng gói, lại hô to gọi Vương Bồi trầm mặc đứng ở bên kia trước bức tranh, lúc lại lên vẻ mặt khác thường. Mỗi bức tranh đều là chủ đề khác nhau hoà cùng phong cảnh, có bức là bến cảng náo nhiệt, có biển trời, có trấn vô cùng xinh đẹp yên tĩnh đến lạ thường, nhưng mỗi tác phẩm đó đều có bóng dáng người con này.

      Vương Bồi lặng lẽ thu dọn cho xong, mặt vẫn cố cười cười, nhưng trong tim đau xót. Người con kia, ấy chắc chắn là vô cùng xinh đẹp, có mái tóc dài đen bóng, còn có tư thế dịu dàng ôn hoà lạ thường.

      cũng muốn chạy đến giúp dọn nhưng lại chỉ biết đứng im bên ngơ ngác nhìn mà làm gì. Ngao Du gọi tên mất nửa ngày mới có phản ứng. Điền Tri Vịnh ngẩng đầu nhìn , mày nhíu lại, lòng lo lắng. Nhưng chưa gì, Vương Bồi nhìn cười ngây ngốc, rồi quay người lao ra kho hàng.

      Tình của , tình mười năm chờ đợi, vẫn chưa có bắt đầu chả lẽ lại chấm dứt rồi sao?

      Tới lúc ăn cơm tối, ông nội Vương lấy rượu hạ thổ nhiều năm ra, Vương Bồi cười ha ha giúp mọi người rót rượu, rồi chính cũng tự rót cho mình bát to cứ uống ngụm lớn lại thêm ngụm lớn.

      “Uống ngon quá hà” Vương Bồi mặt mày hớn hở nhìn Ngao Du cười cười.

      Ngao Du cúi đầu tiến đến gần tai hạ giọng nghiến răng nghiến lợi bảo: “Vương Bồi Bồi, nếu buồn khóc , bây giờ cười là khó coi chết lên được. Thế mà còn nhếch miệng lên như thế!”

      Vương Bồi tức nổ mắt nhấc chân đạp cho ta nhát ở dưới bàn ai nhìn thấy được. tức trừng mắt nhìn ta, tên nhóc hỗn láo này, ta chỉ là tên nhóc lưu manh thôi, làm sao mà hiểu được nỗi đau của chứ.

      rất đau khổ, vì thế lấy toàn bộ rượu uống sạch, uống xong rồi còn ra vẻ sao. Lại tiếp tục rót tiếp bị ông nội Vương mắng, “Con nhóc này có biết uống rượu là gì đâu, sao uống nhanh thế, chỉ lãng phí thôi” xong giật luôn chiếc chai .

      Nước mắt Vương Bồi bắt đầu rơi nhanh xuống, …hôm nay …thất tình thế này…chỉ có uống chút rượu thôi…thế mà còn cho…

      Điền Tri Vịnh thấy mắt đỏ lên mới chạy nhanh tới giải hoà, cười bảo, “Sư phụ lúc nào cũng keo kiệt thế, ta để ý đâu, ngày mai tiểu thúc thúc đưa cháu ra ngoài uống nhé, muốn uống bao nhiêu cũng được”

      Vương Bồi lau nước mắt, giọng đáp, “Chú……đừng có nuốt lời đó..”

      Thế mà đến đêm vẫn uống nhiều. Đến lúc ngủ, Ngao Du cứ gõ cửa phòng , gọi to, “Vương Bồi Bồi à, ra đây, chúng ta cùng uống rượu ..”

      Ngao Du khiêng thùng bia to. ta có sức mạnh nên tay vừa khiêng thùng bia vừa túm lấy Vương Bồi còn lay nhè , tốn chút sức lực nào, “Chúng ta đến đầm Ngoạ long uống , ở đó mát mẻ, thanh tịnh lắm”

      Vương Bồi nghĩ ngợi gì liền theo. thất tình, trong lòng rất khó chịu, lúc ăn cơm tối còn bị ông nội Vương giật lại rượu, lúc này uất nghẹn đây, cho dù Ngao Du tới cũng muốn ra ngoài chút. Thế nhưng lúc đứng lên ra Ngao Du cũng là người săn sóc chu đáo đó chứ đúng .

      Hai người tay cầm tay đến đầm Ngoạ long, Ngao Du đặt thùng bia xuống, lại như làm ảo thuật vậy lấy ở đâu đó chiếc túi, mở túi ra, bên trong có rau và củ cải đặc biệt làm món nhắm cũng tuyệt lắm.

      Vương Bồi cắn miếng củ cải, thấy vừa chua vừa nhạt, lại có chút thơm của rau, ăn rất ngon miệng, “ giỏi quá hà” vỗ vỗ vai ta khen, “Tên nhóc này thực chu đáo quá, được lắm được lắm, rất có tiền đồ”

      Ngao Du lấy tay gạt móng vuốt của ra mở bia đưa cho , còn mình cũng cầm chai ngửa cổ tu hết hơi bay hơn nửa chai.

      “Ngao Du à…” Vương Bồi cũng uống hết nửa chai, thấy người mát mẻ vô cùng đứng lên mê đắm nhìn ta hỏi, “ có… thích người nào đó ?”

      Ngao Du mãi gì, cứ giơ chai bia lên uống nhìn nhìn , mất khoảng phút gì đó ta lại ngửa cổ tu tiếp hơi hết chai rồi giọng bảo: “Có, tôi nghĩ là…tôi…rất thích..thực thích…” ánh mắt ta đăm đắm nhìn Vương Bồi, trông trầm tĩnh mà ôn hoà, lát lại nghĩ đến gì đó, cao hứng đứng lên, cả khuôn mặt thực ngời sáng.

      “Được rồi…” Vương Bồi ngây ngốc cười, đưa tay xoa đầu ta, “Ngao Du này, trông bộ dạng đẹp trai như thế, cơ bản cần thích người khác đâu, cứ chờ người khác thích là được rồi. thực , trông được như thế, có bao nhiêu bạn vậy? Chắc ít nhất cũng phải có đến chín, mười người ấy chứ. Tên lưu manh nhà này, đa tình như thế, ai mà tin tưởng chứ…Lại…còn thích thực nữa…thích người. Chắc cả cũng … tin chính mình nữa ..”

      Nhưng ông trời ơi sao lại bất công thế. Những mười năm chỉ thích có người, mà chỉ có người thôi vậy mà đều đợi được nữa rồi.

      xong lại muốn khóc, lại tự mình mở bia, cũng nhìn Ngao Du, cứ tu hơi. Ngoảng ngoảnh lại uống vài chai, cũng thấy mơ mơ màng màng, thấy người thành hai người, cứ mở miệng lại chuyện thôi hồi.

      Vương Bồi vốn uống được rượu, nếu uống rượu lại thích chuyện, cứ dông dài, linh tinh có ý tứ gì. tiến đến gần Ngao Du, lúc đến gần phà hơi rượu vào mặt ta, cười cười, “Ngao…Ngao Du……có phải….thích tôi ?”

      Ngao Du hung hăng uống rượu nhìn trừng trừng.

      “Ha ha..” Vương Bồi che miệng, cười trông thích thú đến ngây dại, nâng hai tay vỗ vỗ vào mặt ta, rồi lát lại nhảy lên lưng ta, đấm bồm bộp bảo, “Ha ha…tên nhóc hỗn xược nhà , tôi…tôi… thèm thích tên nhóc hỗ xược nhà đâu nhé. Trông đẹp trai ….đẹp trai đấy…nhưng mà thèm vào nhé…chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt thôi..”

      Ngao Du thờ phì phò ánh mắt bốc lửa.

      “Lại đây nào, lại đây cho tôi xem xem nào” Vương Bồi híp mắt lại, nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt mê đắm, thái độ hốt hoảng. Trong lúc mê đắm nhìn ta mới thấy vẻ đẹp trai của ta, cách gần như thế, ánh mắt của ta trông cực kỳ xinh đẹp, lông mi dài cong vút, miệng đỏ mọng, nhìn trông thực mềm mại, mùi vị được lắm.

      Vương Bồi nghĩ gì tiến lên làm ngụm.

      chỉ mềm mà lại thơm, lại ngọt lại mềm mại nữa tựa như bánh hoa quế lúc Vương Bồi thích ăn vậy…

      Trong đầu hỗn loạn vô cùng, cả nửa chuyện xấu hổ cũng có. Trước vẻ mặt cậu bé ấm ấp, đẹp trại lại nhiệt tình như thế, thất tình, uống rượu vào, nhịn nổi nữa rồi….

      “..”

      “Vương Bồi Bồi..” Ngao Du nhìn trong ánh mắt có chút lửa nóng, “ đừng giả vờ say rượu nữa, giả vờ cũng vô dụng thôi..”

      Giả vờ say rượu gì chứ, thực say mà. oán hận nhìn ta, cố gắng làm cho mình tỉnh táo đôi chút.

      Chỉ có hôn cái thôi…có gì đặc biệt hơn người đâu, ta, đây cũng phải lần đầu nhé. Nếu ta mà còn là trai tân ý à, còn kém xa nhé…

      nhướng mày, giật mạnh người ra cất bước chạy trốn, Ngao Du nhanh tay tóm lại, tức quá hỏi, “Vương Bồi Bồi, còn muốn chạy nữa sao?’

      Vương Bồi lúng túng đến mức xoay mạnh người, trối, “Tôi…chạy gì chứ…tôi muốn tiểu!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :