1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Long Thái Tử Báo Ân - Tú Cẩm (61c + 2pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 27

      Cửu Tử trở về trước nhóm Ngao Du, trông vô cùng cao hứng, vừa hỏi biết trong thôn bàn bạc rất kỹ, giờ có thể vào thôn nghỉ là được. Nhưng cao hứng của chú được lâu, Ngao Du và Chu Tích Quân quay trở lại, sau họ là hàng người trông rất chật vật. Bộ dạng của Chu Tích Quân trông có vẻ thê thảm hơn, được Ngao Du cõng lưng, sắc mặt tái nhợt, trán toát ra khá nhiều mồ hôi lạnh.

      Ngao Du bị trật khớp chân, thể cử động được rồi. Lúc ta chuyện trông có vẻ rất bực nhóm bốn người Cảnh Thích kia, mặt Cảnh Thích ngượng ngùng, bộ dạng trông rất áy náy. Trương Mậu Lâm mặt vẫn lạnh lùng như thế, giống như người khác chọc ta, trả tiền vậy, còn hai kia cắn môi, lời, nhìn ra là nghĩ gì.

      Con người Cửu Tử vốn rất đơn thuần, bao giờ che giấu toàn bộ ý nghĩ của mình, lúc nhìn thấy họ vẻ mặt có vẻ rất giận bảo: “Sao họ lại tới đây rồi, tôi vất vả lắm mới thuyết phục được bác Mục đồng ý cho chúng ta vào trong thôn, giờ có thêm họ có thể chúng ta vào được rồi” xong trừng mắt nhìn họ cái.

      Ngao Du nghe thấy vậy lập tức bực mình, thả Chu Tích Quân xuống phía trước rồi xoay người lại quát to: “Các người nghe thấy sao, cút , đừng có theo chúng tôi nữa. Ghét chết lên được”

      , làm như giỏi lắm đó” Trương Mậu Lâm xem ra là người cao ngạo, vừa nghe thấy Ngao Du đuổi mình mặt lập tức nét phẫn nộ, bất bình xoay người hướng theo con đường lúc nãy . ta mới được vài bước bỗng cảm thấy có chút khác lạ quay lại nhìn chỉ thấy mấy người bạn vẫn đứng im chỗ như mọc rễ vậy, mặt bỗng đỏ bừng lên.

      “Các người…”

      “Trương Mậu Lâm à, đừng giận. Chúng ta giờ đến cả đồ ăn còn có, nếu tiếp, nhất định quay trở về được” Từ Khiết giọng bảo: “Hơn nữa, người ta vừa mới cứu mạng chúng ta, câu cảm ơn cũng chưa thế mà còn có thái độ như thế, cứ tưởng mình là đại thiếu gia sao. là đại thiếu gia, tôi cũng phải người hầu của , nhất thiết phải theo đâu. Nếu bảo người khác cùng với nàng xong thản nhiên liếc qua Trần Kỳ Trúc cái, xem thường.

      Cảnh Thích vốn là người hiền lành, cũng nhanh nhẹn nhìn sang phía Ngao Du xin lỗi, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn: “Thực xin lỗi, là chúng tôi liên luỵ mọi người. Nhưng giờ thực là….đồ ăn của mọi người hết rồi, tinh thần lại mệt mỏi nữa, cho nên…” ta thấy mặt Ngao Du càng ngày càng tối đen lại giọng lại càng hơn, nét cười mặt cố cười cũng có vẻ được nữa.

      Vương Bồi tuy thích mấy người kia nhưng đối với Cảnh Thích cũng ghét, giờ lại thấy ta vì người khác ăn khép nép cầu xin, cảm thấy quá tổn thương và bất công. Nhưng đây cũng là chuyện của bọn họ phải sao, Vương Bồi cũng hiểu được là nhất thiết phải xen vào, nhất là Ngao Du đại gia trước mắt phát hoả kia, nếu chọc ta giận mà tuỳ tiện vung tay lên sợ rằng có án mạng xảy ra ngay.

      Dù sao chuyện này bây giờ giải quyết thế nào nên để cho Ngao Du và Chu Tích Quân quyết định vậy, tốt hơn là đừng xen vào. Chỉ câu cũng nên, quay người tìm trong túi thuốc và băng vải, định đưa cho Chu Tích Quân xử lý miệng vết thương.

      Cuốn ống quần của lên, Vương Bồi bỗng bị vết thâm tím ở mắt cá doạ sợ, “Nè…Sao lại thế này? Cái kia..” xoay người nhìn về phía Ngả Đông im lặng hỏi: “Ngả Đông à, có biết nối xương ?”

      “Ngao Du vừa giúp tôi nối xương rồi” Chu Tích Quân mặt tái nhợt nghiêm túc bảo. vẫn còn cố sao, cười cười chống đỡ, lại an ủi Vương Bồi: “Sợ là doạ rồi, đau đâu”

      đau mới là lạ! Người đàn ông này đúng là cậy mạnh, nếu mà là Ngao Du ý à, chắc lúc này phải kêu gào thảm thiết, làm nũng, náo loạn, nhất định còn đưa ra nhiều điều vô lý nữa, nếu đáp ứng lại mếu máo, nước mắt lưng tròng nhìn , nhìn mãi cho đến khi mềm lòng mới thôi.

      “Ngao Du, có thuốc trị thương ?” Vương Bồi đứng dậy hỏi ta. Ngao Du mang người rất nhiều loại gì đó thần kỳ, lần trước bị thương, Ngao Du bôi thuốc cho hiệu quả đúng là kinh người.

      Thấy Vương Bồi hỏi mình, Ngao Du lập tức liền thay đổi thái độ, vẻ mặt tàn khốc lúc nãy biến mất, ánh mắt bỗng trở nên nhu hoà, “Ở trong túi của tôi đó, lọ màu vàng, à, được rồi, để tôi lấy cho” ta đúng là xem trọng Chu Tích Quân nên cũng muốn cùng đám người kia cãi nhau, chạy nhanh tìm thuốc trong túi.

      lát sau, ta mang từ trong túi ra bình sứ, trừ màu sắc bên ngoài ra kiểu dáng giống hệt lọ thuốc trước ta đưa cho Vương Bồi bôi chân. “ tránh ra chút, để tôi bôi cho ấy”

      “Vậy tay chút nhé!”

      Ba người họ xử lý vết thương Chu Tích Quân, còn bốn người kia biết chuyện với ai, đều xấu hổ đứng im chỗ nhìn nhau. Trương Mậu Lâm mấy lần định bị Cảnh Thích kéo lại giọng khuyên bảo hồi mới yên. Xem ra hành lý của họ cũng rỗng rồi, nếu thái độ cũng nhẫn nhịn như vậy.

      Lô Lâm cũng muốn chuyện cùng họ, đơn giản tiến gần Chu Tích Quân bên này, giọng bảo: “Hay là ném cho họ ít đồ rồi đuổi họ , nếu theo chúng ta. đường nếu họ xảy ra chuyện gì chúng ta cũng thể bỏ mặc được.”

      Mọi người nghĩ cũng chính là chuyện này, tại tức lên coi họ ra gì, nhưng nếu họ lâm vào hiểm cảnh, chống đỡ nổi mà ngất , nhất định vẫn phải hỗ trợ rồi. Bây giờ Chu Tích Quân phải là hình ảnh tốt nhất để chứng minh sao. Nếu muốn phiền toái với họ tại cứ cho họ số đồ rồi bảo họ tự phải tốt hơn sao.

      Chỉ có Ngoa Du là mất hứng nhưng cũng dám lớn tiếng , đến gần bên tai Vương Bồi, nghiến răng nghiến lợi bảo: ‘Vài người này đáng ghét, cứ cho ăn gì đó rồi đuổi họ là tốt nhất. Các người sợ họ ngất ý à, tôi quay lại…..đem nuốt chửng họ hết…”

      ta gặp được người đáng ghét như thế muốn uy hiếp, như vậy, lần trước ta ta giận cũng muốn nuốt đấy thôi. Nhưng với Ngao Du thể lấy cách bình thường để giải quyết, vẻ mặt Vương bồi thực thà khuyên bảo: “ đừng bực mình, muốn ăn họ ghê lắm, nhất định là khó tiêu hoá lắm”

      Ngao Du nhìn trông có vẻ rất nghiêm túc, lát sau gật đầu bảo: “ đúng lắm” Mà trong lòng Vương Bồi buồn cười sắp chết.

      Lô Lâm bảo Ngả Đông và mọi người tìm trong bọc hành lý chút đồ ăn chia ra cho nhóm Cảnh Thích, trừ Cảnh Thích cám ơn ra sắc mặt vài người trong họ lại vô cùng khó chịu, Trần Kỳ Trúc còn định lên tiếng muốn đề nghị cùng họ bị Ngả Đông kéo rồi – tâm tư ta nửa chút thương hương tiếc ngọc cũng có.

      Đợi bốn người , mọi người lúc này mới thở phào nhõm. Cửu Tử phá lệ vui sướng, cứ hoa chân múa tay hò hét: “Chúng ta vào trong trại , bác Mục đại chuẩn bị rượu chờ chúng ta lâu rồi. Khi nào lên đườngChuĐại ca được ngồi lên lưng ngựa nhà họ là con Tiểu Mã câu, cũng phải bộ nữa, Ngao đại ca cũng phải cõng nữa”

      Vương Bồi bỗng chốc thấy hứng thú, tò mò hỏi: “Ngựa kia cũng biết leo núi sao? Ngọn núi này sao lại nuôi được ngựa nhỉ? Ngựa kia đều cao to….” vui quá hỏi liên tục, Cửu Tử vô cùng cao hứng trả lời, còn Ngao Du nhìn, nhịn được cũng chạy lại chen vào khoe: ”Bồi Bồi à, tôi biết cưỡi ngựa, nhà chúng tôi có ngựa lớn, sau này tôi dạy cưỡi ngựa. À, trước hết nên cưỡi con ngựa mẹ tính ôn hoà…”

      Lô Lâm đứng cạnh nhịn được phì cười, vừa ôm bụng vừa cười bảo: “Ôi ôi Bồi Bồi, sao Ngao Du lại đáng đến thế cơ chứ”

      Ngao Du vừa nghe thấy Lô Lâm khen mình đáng , nếu có thêm cái đuôi chắc rằng vẫy vẫy rồi, vẻ mặt vô cùng đắc ý nhìn Vương Bồi, cười hắc hắc ngừng. ta đúng là nghĩ từ “đáng hay!

      Cả nhóm tiến vào trong trại, theo lời Cử Tử , Mục đại thúc ra nghênh đón. là đại thúc nhưng thực ra tuổi cũng cao lắm, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, nhưng lại để râu quai nón, vóc dáng thấp, lúc chuyện cứ cười tủm tỉm thoạt nhìn rất hào ái dễ gần.

      Trong nhà ông chứa rượu rất thơm, trừ chu Tích Quân bị thương ở chân thể uống còn lại ai ai cũng phải uống kể cả Vương Bồi cũng uống vài bát, kết quả là đầu óc choáng váng, mơ màng nằm bẹp xuống. Vừa cảm giác nằm xuống mà lúc tỉnh lại thấy bên ngoài trời tối, nhìn tôi, tôi nhìn ai nấy nhịn nổi ôm bụng cười ha ha.

      Tới tối họ dựng trại trong thôn, dân trong thôn thấy có khách tới cũng lại gần xem náo nhiệt. Khi thấy Ngao Du, đám ánh mắt toả sáng ngời. Nhưng Cửu Tử dùng ngôn ngữ địa phương với họ mấy câu lát sau họ cũng dám nhìn ta với ánh mắt muốn nuốt chửng nữa, mà trở nên vô cùng cung kính, lại có e ngại sợ sệt nữa.

      Vương Bồi lén hỏi ta: “ rốt cuộc là có điểm nào mà làm cho mọi người kính sợ vậy hả, chẳng nhẽ là có ba đầu sáu tay?”

      Ngao Du tủm tỉm cười khoác tay lên người , thần thần bí bí bảo: “Vương Bồi Bồi à, có muốn…à….tự mình kiểm tra ….Tôi cam đoan là phản kháng đâu”

      Vốn tính lịch , Vương Bồi đều quen những lời nghe đến kinh người, cho nên lần này chỉ là trừng mắt liếc mà cũng chưa giận, sau đó chuyển sang chuyện khác hỏi: “Chu Tích Quân thế nào rồi? Chân ấy vẫn còn sưng sao? có di chứng gì chứ?’

      Ngao Du vừa nghe thế thấy vui bảo: “Sao lúc nào cũng luôn nghĩ về ta vậy hở? thích ta đến thế sao?”

      “Sao đầu óc lúc nào cũng nghĩ chuyện linh tinh như thế chứ? Chúng ta là nhóm, ấy lại là người luôn có trách nhiệm, chả nhẽ tôi hỏi ấy chút được hay sao?”

      Vương Bồi nhịn nổi cào cào đầu của ta, khuyên răn: “Là đàn ông thành thục, thú vị, sao lúc nào cứ mở miệng ra là từ ngây ngô thích hay thích như thế chứ?”

      Ngao Du há hốc mồm được gì. Đúng là trừ thích và thích ra ta cũng chẳng lời nào khác cả.

      “Đúng rồi, ấy sao lại bị thương hả?” Vương Bồi vốn định hỏi lâu rồi “Lúc cứu người, người treo cây kia là ai vậy?”

      Ngao Du bỗng chốc đứng phắt dậy, “Còn phải là tên mặt trắng kia, đồ đáng ghét, cứu mà cũng được câu cảm ơn. Đúng là đồ vô giáo dục! Lúc ấy tôi tức lắm, định túm cổ áo ta quăng luôn xuống vách núi đen cho rồi..”
      ”…” Vương Bồi choáng váng rồi, biết tính tình của Ngao Du, lúc lên núi sớm ngăn cản. Cho dù lên núi với Ngao Du cũng là chuyện , “Vậy sau thế nào?” ta lại “tốt bụng”…à ….quá tốt bụng mà thả người kia như thế nào nhỉ.

      “Chu Tích Quân ngăn lại….” Giọng Ngao Du bỗng dần, đầu càng cúi xuống thấp hơn, cả người lộ ra nét chột dạ.

      đúng ha, lúc này Chu Tích Quân hẳn bị trật khớp …..!” Vương Bồi bỗng dưng hiểu ra, ra chu Tích Quân bị gẫy xương là do Ngao Du ban tặng.

      Thảo nào mà ta lại tự mình cõng ấy xuống núi, lại còn lấy thuốc bôi chân nữa, làm Vương Bồi còn tưởng ta bỗng dưng trở thành người thành thục, chững chạc nữa chứ.

      Ngao Du giọng giải thích: “Tôi…. phải cố ý..”Tay ta cực mạnh, nếu là người bình thường chịu được rồi, Chu Tích Quân chính là thoát chết trong gang tấc, ta …..rất tay lắm rồi…

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 28

      Buổi tối họ ngủ ở nhà bác Mục, Lô Lâm với Vương Bồi và vợ con của bác Mục cùng ngủ phòng, còn nhóm nam giới trải chiếu nằm la liệt nền nhà.

      Lúc mới ngủ Ngao Du còn cảm giác mới mẻ, về sau ngủ chiếu lăn qua lăn lại, to náo loạn, chờ mãi đến khi buồn ngủ vẫn quen lắm. ta lén gọi điện thoại cho Vương Bồi, “Vương Bồi Bồi, tôi muốn ngủ cùng họ đâu, họ thối quá…”

      Vương Bồi hỏi ta, “Vậy tắm chưa?”

      ta lập tức kích động bật dậy, “Tôi tất nhiên là tắm rồi, Chu Tích Quân cũng tắm, có họ chưa tắm thôi” xong lại hạ giọng cầu xin: “Bồi Bồi à, tôi đến chỗ ngủ được , tôi cam đoan…” ta còn chưa kịp xong Vương Bồi cúp máy. giờ muốn mắng ta, có phải là tiến bộ lắm hay ? Ngao Du lại bắt đầu mơ mộng.

      Được vài giây sau, Ngao Du lại thấy tiếng điện thoại reo, mở ra thấy tin nhắn của Vương Bồi gửi tới: “Nếu chịu nổi, dựng lều lên ra ngoài ngủ. Nếu có ai hỏi bảo là họ ngáy to quá ngủ được. Đừng có dại mà bảo họ thối nhé” Ngao Du bỗng chốc vui sướng đứng dậy, nhảy nhát lăn ra ngoài dựng lều.

      Sáng sớm hôm sau, bác Mục rời giường, vừa mở cửa khiếp sợ lùi lại mấy bước, hét lên vài tiếng. Vương Bồi và Lô Lâm cũng lao nhanh ra để xem xem có chuyện gì thấy trước cửa có chiếc lều mới thả lỏng người cười khổ sở.

      Cùng lúc đó cửa lều kéo ra, Ngao Du đầu tóc rối bù thò đầu ra, trông vô cùng ngốc nghếch, mơ màng nhìn mọi người lại còn hỏi: “Sao thế, sao thế?”

      sao lại ngủ ở đây hả?” Lô Lâm buồn cười hỏi, nhìn về phía bác Mục cười giải thích: ‘ có việc gì rồi, trẻ con mà” Bác Mục cũng phì cười, lắc lắc đầu bỏ .

      Ngao Du vẫn chưa tỉnh, mắt nhắm mắt mở, nghĩ ngợi gì thành thực: “Họ thối quá, tôi muốn ngủ cùng Vương Bồi Bồi, ấy lại cho..” ta tới đây bỗng chợt nhớ tới tối hôm qua lời Vương Bồi dặn dò bừng tỉnh, mở to mắt nhìn về phía xem thấy ôm đầu chán nản quay vào phòng. Ngao Du lập tức nhanh nhẹn đứng lên, chưa kịp mặc quần áo, đuổi theo , “Vương Bồi Bồi à, đừng mà, có phải đau đầu , tôi có thuốc này…”

      Thần dược của Ngao Du đúng là tốt, chỉ qua đêm mà chân Chu Tích Quân đỡ hơn nửa, nhìn bề ngoài cũng thấy vết thương nặng lắm, nhận ra. Nhưng vì an toàn, mọi người ai cũng cho lại. Bác Mục đúng như lời của Cửu Tử, đem Tiểu Mã Câu cho nhóm họ mượn, vì vậy lần này lên đường cả nhóm lại có thêm chú ngựa.

      Vương Bồi đối với chú ngựa này rất thích, đặt tên cho nó là Tiểu Hoa. Chu Tích Quân cưỡi ngựa, nắm dây cương dắt trông vô cùng thích thú. Ngao Du vẫn bên hưu vượn là nhà mình có rất nhiều ngựa, chẳng hạn như có con ngựa đen tuyền chạy cực nhanh, cón có con ngựa mẹ tên là Tiểu Na lại vô cùng ngoan ngoãn, xinh đẹp…

      Về sau Lô Lâm nhịn nổi cười hỏi: “Ngao Du à, nhà ở Mông Cổ sao?”

      Ngao Du thèm quay đầu lại trả lời: “Tôi ở nơi đó, tôi ở…”

      Bỗng dưng trong rừng có tiếng kêu cao vút, quái dị truyền tới, làm cho chim chóc gần đó hoảng loạn đều hướng về tiếng kêu đó bay tới. Ngao Du sửng sốt, che miệng lại, mắt chớp chớp, vừa nghĩ mà thấy sợ.

      Mọi người ai cũng bị cố này làm cho thất thần, Lô Lâm thậm chí còn liên tục hỏi Cửu Tử, “Cái gì thế? Sao lại vậy nhỉ, vừa rồi là tiếng kêu gì vậy?’

      Cửu Tử cũng trả lời nàng, quỳ rạp xuống đất lạy, vẻ mặt vừa thành kính vừa sợ sệt, miệng ngừng lẩm bẩm gì đó mà mọi người nghe hiểu. Ngả Đông ngơ ngác nhìn ta sững sờ, mãi lúc sau cũng bắt chước Cửu Tử quỳ rạp xuống vái lạy ba cái rồi mới đứng lên.

      Lô Lâm kéo tay áo Vương Bồi, hỏi : “Cậu thử xem, có phải là có chuyện gì xảy ra rồi ?”

      Trong lòng Vương Bồi cũng loạn, sao hiểu được mà trả lời, chỉ còn cách nhìn về phía Chu Tích Quân cầu cứu, hy vọng kiến thức hiểu rộng có thể nhìn ra manh mối từ hành động của Cửu Tử và Ngả Đông.

      “Phượng Hoàng..” Chu Tích Quân giọng thào, vẻ mặt dám tin, từ từ ngẩng đầu nhìn Vương Bồi và Lô Lâm, tự từ: “Họ đều cùng , Phượng Hoàng”

      Phượng Hoàng ư? Vừa phát ra tiếng kêu quái lại – à , phát ra thanh đó là phượng hoàng sao? Chuyện này cũng quá hoang đường ! Vương Bồi cảm thấy kiểu gì cũng tiêu hoá được từ này, Phượng Hoàng trong truyền thuyết, phải là loài chim có nhiều màu lông sặc sỡ, mắt sáng, còn có giọng cao vút, sáng ngời mà lại duyên dáng hay sao. Vừa rồi nghe thấy tiếng kêu của con chim kia – thực là làm cho lòng người hoảng loạn.

      “Thất thần cái gì, sao còn tiếp” giọng kiên nhẫn cất lên.

      Ngao Du tức giận trừng mắt mất hứng nhìn Cửu Tử và Ngả Đông quát lên: “ nhanh, phải việc của mình đừng xen vào, đừng để ý đến nó. Chạy mau

      ta lên tiếng làm Cửu Tử và Ngả Đông mới từ từ bình thường trở lại, trịnh trọng hành lễ với ta rồi sau đó lại cầm dây cương dẫn ngựa Chu Tích Quân, lên phía trước mở đường. Cả đội ngũ bỗng dưng trở nên im lặng khác thường, hình như ai cũng có tâm cả, Lô Lâm và Chu Tích Quân thỉnh thoảng nhìn lên trời, dường như chờ mong có thể nhìn thấy gì đó. Trong lòng Vương Bồi cũng đầy tâm nhìn Ngao Du, cảm thấy Ngao Du hình như biết gì đó.

      “…À Ngao Du này, nhìn thấy Phượng Hoàng chưa?” cố tình chậm lại, ra phía sau mọi người thào nghi hoặc hỏi Ngao Du, “ nghe thấy thanh kia rồi chứ?”

      Ngao Du cảnh giác nhìn , lời nào. lời nào, nhưng vẻ mặt ta lại muốn cho Vương Bồi rằng, ta thực nhìn thấy. Nhưng mà…được rồi, nếu từng nhìn thấy rồng, Ngao Du từng nhìn thấy phượng hoàng cũng phải là chuyện lạ gì.

      “Nếu tôi kể với về hình dáng của rồng, còn cho tôi biết hình dáng Phượng Hoàng thế nào nhé” Vương Bồi cứ tự mình thương lượng với Ngao Du. Ngao Du bỗng chợt đứng lên cười nhạo: “Vương Bồi Bồi, ngốc thế, kể cho cho tôi nghe biết bao nhiêu lần về rồng rồi, tôi nghe chán lắm. Chẳng phải là Tiểu Bạch Long, vảy trắng, hình dạng rất tuấn tú sao!” ta còn cố nhấn mạnh từ tuấn tú lên cao vút, Vương Bồi chỉ nghĩ là ta cười mình nên vô cùng bực mình.

      Nếu sớm biết thế thèm với ta nữa.

      lại, con chim kia có gì đẹp chứ” Giọng Ngao Du cười nhạt, “Bộ dạng của nó so với tôi đẹp bằng. muốn nhìn nhìn tôi đây này”

      Trong rừng lại có tiếng Phượng Hoàng kêu, có vẻ rất tức giận, Vương Bồi nghe biết có đúng vậy .

      Ngao Du nhấc tay lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, trắng đến nỗi nhìn xuyên qua cả da, có thể bấm ra nước vậy, Vương Bồi tức rồi, bỗng nhịn được, đưa tay véo tay ta cái làm cho Ngao Du đau kêu lên tiếng.

      “Vậy ….” Trong đầu Vương Bồi bỗng loé lên tia sáng, thần thần bí bí bảo: ‘Tôi vẽ cho bức tranh, chỉ cần kể cho tôi nghe xem Phượng Hoàng có hình dạng thế nào là được”

      cần” ta cương quyết cự tuyệt, “ vẽ giống tý nào”

      Sao mà lại giống cơ chứ, lần trước vẽ con rồng kia nhìn rất giống ta mà. Vương Bồi sốt ruột túm lấy ba lô sau lưng ta, định tháo lấy hành lý của mình xuống, “Cực kỳ giống, tin, tôi lấy cho xem xem” Lúc , tay lôi các bức hoạ trong túi ra, tìm tìm lát lôi ra được bức hoạ vẽ Tiểu Bạch Long kia.

      “Đây rồi…” Vừa mở ra, nét cười trong mắt Vương Bồi trong suốt nhìn ta bảo: “ xem , có giống hả?”

      Ngao Du được gì, trợn mắt há mồm nhìn bức hoạ vẽ Tiểu Bạch Long cực kỳ sống động, mặt vẻ ngốc nghếch đến buồn cười.

      “Thế nào?” Vương Bồi đắc ý hỏi, “Biểu của nó có phải là rất giống , vừa ngốc….à, phải, tôi muốn là, nó thoạt nhìn mơ màng, rất giống lúc vừa mới tỉnh ngủ đó”

      Ngao Du ngẩn ngơ nhìn bức vẽ, hình như có vẻ choáng váng, lúc Vương Bồi định đưa tay ra vỗ vỗ vai ta ta lại đưa tay ra cầm lấy tay Vương Bồi, ánh mắt sáng, biểu rất chân thực, giọng cao vút xúc động, “Vương Bồi Bồi, ..thực ra …Tôi….muốn cho biết ….tôi…”

      “Ngao Du!…Vương Bồi…!” Tiếng Lô Lâm ở xa xa gọi tên hai người, “Hai người làm gì đó, còn nhanh cho kịp”

      Vương Bồi vội vàng đáp lời, nhanh tay thu dọn này nọ, vừa dọn vừa oán giận bảo: “Đều tại hết, cứ chịu với tôi, làm hại tôi lôi hết cái này đến cái kia ra”

      Ngao Du gì, cau mày, trông bộ dạng cực kỳ rầu rĩ.

      Hai người nhanh chóng đuổi theo đội ngũ, Vương Bồi ngượng ngùng bảo: “Ngượng quá, Ngao Du cứ thích chơi, ấy ngây thơ quá” xong, lại lén nhìn ta, chỉ sợ ta giận. Nhưng thái độ Ngao Du khác thường, phải thở phì phì và cãi nhau ầm ĩ với mà ngược lại trông đầy trầm tư.

      ta nghĩ gì nhỉ? Đầu óc ngốc nghếch vậy chả lẽ lại cũng có tâm sao?

      “Ngao Du à, sao chứ?” Vương Bồi cẩn thận hỏi ta.

      Ngao Du đáp lại lời mà hỏi ngược lại: “Sao lại thích Phượng Hoàng?”

      “Tôi đâu có?” Vương Bồi lập tức hiểu , “Tôi chỉ thấy tò mò thôi, thanh con chim kia sao khó nghe đến thế chứ”

      Mặt mày Ngao Du lại hớn hở, cố ra sức gật đầu, “Đúng vậy ha, thanh của nó khó nghe lắm. Vương Bồi Bồi, muốn nhìn nó , tý nữa ăn cơm trưa tôi vẽ hình dáng của nó cho nhé”

      Sao tự dưng ta lại vui sướng thế chứ nhỉ? Vương Bồi vừa nghi hoặc vừa vui sướng, cười tủm tỉm, Ngao Du vẫn là người đáng nhất.

      Lúc nghỉ ăn cơm trưa, hai người lẻn ra xa, vì Ngao Du bảo thể cho người nào nhìn thấy, nếu Phượng Hoàng tức giận. Vương Bồi làm theo lời ta, đưa giấy bút cho ta, còn pha màu giúp, trong lòng tràn đầy vui sướng mong chờ Ngao Du vẽ ra phượng hoàng trong truyền thuyết.

      mới uống được vài ngụm nước thấy Ngao Du nhìn nghẹn cười ngoắc ngoắc tay, Vương Bồi kích động chạy nhanh tới giật lấy xem, lúc nhìn vào sửng sốt.

      phải là vẽ Phượng Hoàng sao?”

      “Đúng mà” Vẻ mặt Ngao Du thản nhiên trả lời.

      Nhìn tổng quan kỹ thuật vẽ của ta cũng tồi, từ đường nét đều miêu tả rất , màu sắc cũng ràng, đến cả thần thái của người trong tranh cũng . bức hoạ Ngao Du vẽ người đàn ông cực kỳ đẹp trai! Tuy ta mặc bộ quần áo nhiều màu sắc nhưng ánh mắt ta cũng rất sắc sảo, nhưng ràng là người đàn ông hơn kém – thế mà ta còn giả vờ giả vịt cãi nữa chứ.



      “Hai người họ sao lại làm loạn nữa rồi?” Chu Tích Quân ngồi dưới đất nghe thấy tiếng động náo loạn vang từ xa truyền tới, nhịn được cười khổ hỏi.

      Lô Lâm liền cười, “Chuyện này phải quá bình thường hay sao?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 29
      Sau kiện Phượng Hoàng, Vương Bồi giận mất nửa giờ thèm nhìn đến Ngao Du. vẫn còn giận với Lô Lâm, “Cậu xem…. ta…đúng là tên xấu xa…tự dưng vẽ người..lừa gạt mình…tức chết..”
      Lô Lâm vẫn mỉm cười nhìn , cũng lên tiếng an ủi. Vương Bồi oán giận xong rồi cũng ổn, bỗng lại cảm thấy quá buồn cười, ôm bụng bảo, “Mình cả ngày bên ta, chỉ số thông minh lại bị hạ thấp nữa rồi. Khi nào trở về, nhà Vương giáo sư chúng mình thế nào bây giờ, ây da, đây là nhà của bản nương nha, sao mà lại tìm nhầm vào cửa nhà của mình thế biết” Vương giáo sư chắc chắn chê cười cho mà xem.
      phải như thế rất tốt hay sao” Lô Lâm cười bảo, “Trước kia trông cậu rất lão luyện thành thục, giờ cười nhiều hơn rồi, rất phù hợp với tuổi đấy thôi”
      “Mình hai mươi sáu rồi, tỷ tỷ à” Nhưng mà bị Ngao Du kéo xuống chỉ còn mười sáu tuổi đấy thôi.
      “Hai mươi sáu tuổi thục nữ, và bên kia còn có mười sáu tuổi thiếu niên chờ an ủi đấy” Lô Lâm cười rồi đẩy đẩy bảo” Nếu cậu mà khuyên ấy, ấy cứ phụng phịu hờn dỗi mãi đó”
      Tên Ngao Du kia còn dám giận nữa cơ à, Vương Bồi nghĩ ngợi chút thấy cũng bối rối, ta còn giận chờ đến xin lỗi nữa chứ, đúng là chả ra làm sao cả. Nếu thực để ý tới ta chắc lát nữa biết đâu ta lại còn bày ra bộ dạng tội nghiệp bị người bắt nạt nữa cũng chưa biết chừng.
      Vương Bồi nghĩ vậy ăn nhanh chóng rồi khuyên bảo cái tên biết lý lẽ kia để ta trở lại bình thường. Nếu làm như thế mà để cho ta tức quá lên …Vương Bồi biết kết cục chuyện gì xảy ra nữa.
      chầm chậm tới chỗ ta, trong mắt Ngao Du ánh lên nét sáng ngời, nhưng rồi ta lại nhanh chóng đè lại cố chừa bản mặt giận dỗi ra, môi mím chặt, lông mi cụp xuống, trông vừa ảo não vừa thương tâm. Vương Bồi đến bên ta, gì, lấy tay xoa xoa đỉnh đầu ta bảo: “Đừng làm loạn nữa
      Ngao Du định há mồm giải thích gì đó nhưng hiểu sao lại gì, gật gật đầu.
      Do Chu Tích Quân cưỡi ngựa nên họ cũng tiện đường núi, cứ phải lòng vòng trong rừng, cũng bỏ qua chuyện dừng lại trong thôn theo kế hoạch, tối chỉ có dừng chân dựng lều nghỉ trong rừng.
      Đây cũng phải lần đầu tiên ngủ trong rừng, ai nấy đều vô cùng thành thạo, dựng lều đều do tay Ngao Du phụ trách, Cửu Tử săn thú gần bên, Ngả Đông nhóm lửa, Vương Bồi và Lô Lâm cùng hỗ trợ đun nước, nấu canh. Nửa tiếng trôi qua, Cửu Tử vẫn chưa trở về, Vương Bồi nhịn được bắt đầu lo lắng, trời cũng nhanh tối, trong rừng cây biết….
      Trong lúc còn tưởng tượng linh tinh Cửu Tử trở về, tay mang con thỏ chết, thở hổn hển bảo: “Có….hai người…ngã ở đằng kia…” Cậu vội vàng kể chuyện mà càng nghe lại càng là chuyện gì. Nhưng ai cũng hiểu ý của cậu nên cùng họp lại bàn bạc, bảo Ngả Đông cùng cậu mang người trở về.
      Cũng chưa đầy mời phút sau họ cõng người trở lại, là nam, nữ, Vương Bồi chạy nhanh tới nhìn thấy ràng đó là Cảnh Thích và Từ Khiết.
      “Sao vậy? Làm sao mà còn lại hai người thôi, thế còn hai người kia đâu?” Lô Lâm hỏi .
      Cảnh Thích hấp háy mắt mở ra, giọng yếu ớt bảo: “Cảm ơn mọi người, khụ khụ…” vừa lại ho khù khụ trận, mà ho mãi dừng được. Ngả Đông nhíu mày bảo: “Bị cảm rồi” xong ta lấy từ trong túi ra mấy chiếc lá cây, đắn đo nhét thẳng vào mồm Cảnh Thích lạnh lùng : “Nhai
      Vương Bồi cũng nhịn được sờ sờ yết hầu của mình, xem ra lần trước có thể uống canh thịt thuốc cũng vẫn phải nhờ cả vào Ngao Du.
      Đợi Cảnh Thích vất vả hồi phục chút mới chậm rãi kể cho mọi người mọi chuyện xảy ra nghe. Hoá ra hôm họ rời khỏi vẫn cứ tiến hướng nam , kết cục tới chiều hôm đó chân Từ Khiết bắt đầu sưng to. Lúc đầu chỉ hơi đau nhức chút, còn cố mà được, nhưng tới sáng ngày hôm sau cổ chân bắt đầu sưng to hơn, cơ bản là thể nổi nữa, chỉ có thể dựa vào ai đó mà thôi.
      Hôm đó mới được nửa giờ, Trần Kỳ Trúc bắt đầu chịu nổi, oán thầm Từ khiết liên luỵ đến họ, lại oán giận bảo nếu cứ như thế này họ cũng thể nào ra khỏi vùng núi này được. Sau đó ta và Trương Mậu Lâm liền….
      “Sau đó họ lén mất, lại còn mang theo hơn nửa thức ăn, nước uống” Mặt Từ Khiết bình tĩnh, chậm rãi , sắc mặt lạnh nhạt giống như là chuyện về người khác vậy. Bộ dạng của nàng so với Cảnh Thích còn chật vật hơn nhiều, toàn bộ mắt cá chân bên trái và bàn chân đều sưng rất to, thậm chí mặt mũi còn có chút phù, tóc rối loạn nhưng ánh mắt vô cùng kiên nghị.
      đường này đều do Cảnh Thích cõng tôi mà tới, ấy…Đến miếng cũng chưa được ăn..” tới Cảnh Thích, mặt Từ Khiết bắt đầu nhăn nhúm lại, cúi đầu, nước mắt trong suốt tý tách rơi xuống tay. Vương Bồi chạy vội tới vỗ vỗ sau lưng nàng, giọng an ủi: “ sao rồi, sao rồi, chúng mình cùng ra ngoài nào”
      Vương Bồi nhớ rất lúc gặp nhau lần đầu, ánh mắt Từ Khiết luôn kiềm chế được cứ lén nhìn theo Trương Mậu Lâm, nghĩ tới lúc đó chắc là thầm mến ta lắm. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, ai mới là người đàn ông chân chính chắc trong lòng nàng biết .
      Lúc tối ăn cơm, mọi người ai cũng vô cùng căm phẫn mắng Trương Mậu Lâm và Trần Kỳ Trúc xa xả, trong lòng Vương Bồi còn xấu xa thầm rủa họ khốn kiếp. Ngao Du bày ra bộ mặt khó coi, “Tôi sớm biết hai người kia tốt đẹp gì mà, may là đuổi rồi” Trông bộ dạng vô cùng đắc ý dạt dào làm ai nhìn cũng nhịn được cười.
      Thân thể Cảnh Thích vốn khoẻ mạnh, sau khi uống thuốc của Ngả Đông, tối lại được bổ sung thêm năng lượng nên sáng hôm sau đứng dậy được, trông tinh thần cũng sáng sủa hẳn lên. Chân Từ Khiết đêm qua được bôi thuốc đặc hiệu nên sau cũng đỡ hơn nhiều, hề giống lúc trước sưng to đáng sợ nữa, nhưng vẫn thể tự mình được, vì vậy Chu Tích Quân lại đem ngựa của mình cho .
      “Vết thương chân tôi đỡ rất nhiều rồi” cười cười, lại lại trước mặt mọi người vài bước. Ngao Du im lặng, đưa tay đỡ lấy bảo : “ đường tôi dìu vậy”
      Do có người bị thương nên tốc độ cả nhóm cũng chậm lại rất nhiều. Nhưng cũng may phải vội gì, chẳng qua là làm kế hoạch cũng chệch chút ngày. Ngả Đông bảo, nếu nhầm chiều mai là mọi người có thể rời khỏi núi rồi.
      Cảnh Thích vốn là người hay làm cho cả nhóm cũng náo nhiệt hẳn lên, ta hứng chí kể chuyện mấy ngày trước gặp con muỗi to như con ruồi, lại thường gặp phải rắn mào đỏ, nửa đêm có tiếng hổ rình mồi, kêu ngao ngao….Nghe có vẻ vô cùng kích thích – chuyện này làm cho ai trong nhóm cũng vô cùng buồn bực, hai nhóm này chẳng phải đều cùng đường hay sao?
      “Mọi người cái gì cũng gặp sao?” Cảnh Thích kinh ngạc, mở to hai mắt tưởng sắp rớt ra ngoài, “Sao như vậy chứ? Vậy…” ta vỗ mạnh vào ót, dở khóc dở cười bảo: “Tối hôm qua tôi còn nghe được cả tiếng vang nào, cứ tưởng là mình ngủ rất say nữa chứ, ra cái gì cũng có ha” xong lại thần mặt nghĩ ra, “Sao vậy nhỉ? Trong rừng này có nhiều dã thú lắm cơ mà”
      Nếu sao Cửu Tử ngày nào cũng săn được con mồi mang về.
      “Ha ha..” Ngao Du cười to đắc ý, ưỡn ngực, vỗ tay, “Đó là vì có tôi ở đây! Bọn nó làm sao dám mạo phạm được!”
      Cửu Tử và Ngả Đông đứng đó lại ra sức gật đầu, nhóm Vương Bồi vài người đồng loạt xem thường.
      Được rồi, họ thừa nhận, giá trị vũ lực của Ngao Du vô cùng cao, kể cả dã thú có xâm phạm chăng nữa chắc chắn bị mất mạng trở về được, nhưng mà – Vương Bồi lại chợt nhớ tới chiếc vòng cổ quái đeo cổ ta kia, đưa tay ra, nhàng vuốt ve kéo xuống. Ngao Du hề phòng bị cười hì hì nhìn .
      Mặt đá đẹp lóng lánh năm màu, nhìn kỹ cũng có gì đặc biệt, thế mà Ngả Đông lại coi nó như thánh vật vậy. Vương Bồi vừa nghĩ tay vừa sờ tới con dao bên hông, lẳng lặng rút dao ra, chém mạnh dao sắc vào mặt đá kia. Còn Ngao Du vẫn cười hì hì như cũ có ý ngăn cản .
      Lúc dao hạ xuống mặt đá kia giây ngừng lại, Vương Bồi cũng dám mạnh tay, nhìn thứ này thần thần bí bí, nếu mà làm hỏng nó chắc ông trời giáng tội xuống mình cũng nên, có thể Ngả Đông cũng nuốt chửng ấy chứ.
      chém , chém , nếu có thể chém mẻ chút là người lợi hại rồi”
      Vương Bồi dại như thế đâu, vung tay ném viên đá vào tay Ngao Du. Ngao Du vẫn mỉm cười như trước, hỏi : “ thích ? Nếu thích cho đấy”
      chỉ còn biết ngơ ngẩn nhìn ta thốt lên được lời nào, Cảnh Thích và Từ Khiết tuy biết viên đá này có gì thần kỳ nhưng thấy thần sắc của đều có thể đoán được chút ít. Thấy Ngao Du cứ tuỳ tiện tặng Vương Bồi này nọ, mọi người ai cũng tưởng tượng kịp nổi.
      Nhưng Vương Bồi cũng biết về hào phóng của Ngao Du trước rồi, lúc đó là gặp mặt lần đầu, ta cũng ném tặng cho chiếc nhẫn phỉ thuý thương tiếc. Cậu nhóc này, đúng là tên phá nhà nát cửa mà.
      “Cầm lại này” Vương Bồi ném trả lại, cố nhìn mê đắm vào viên đá hấp dẫn kinh người kia nữa. có công mà hưởng lộc, và Ngao Du, mặc dù thân nhau chút đấy nhưng thể nhận lễ vật lớn của ta như vậy được. lần trước ta còn tặng cho viên đá nhiều màu sắc lóng lánh kia kìa, là lấy từ dưới lòng đầm Ngoạ Long lên trông vô cùng đẹp đẽ, chắc cũng là bảo bối nữa đây?
      Tâm Vương Bồi bỗng chốc đập loạn liên hồi.
      Lô Lâm cười hỏi: “Ngao Du à, trong tay cái gì cũng có ha. Là tổ truyền trong nhà sao? Hay là tìm được ở nơi nào vậy..” Nếu ở đâu mà tìm được bảo bối vậy nàng có phải táng gia bại sản cũng cố tìm được cái mang về làm thành gia truyền mới được!
      Ngao Du chút suy nghĩ : “Lấy từ trời xuống” Trong rừng lại có tiếng chim kêu yếu ớt, mọi người lúc này mới trợn tròn mắt kinh ngạc.
      Chu Tích Quân vốn uống nước bỗng sặc phun ra ngụm to văng vào mặt Cảnh Thích.
      Còn vẻ mặt của Cửu Tử và Ngả Đông bắt đầu kích động đứng dậy, lập tức quỳ rạp xuống hướng Ngao Du cung kính vái lạy, dập đầu. Ngao Du đại gia thèm để ý hướng họ phẩy ta, chút áy náy cũng có.
      Vương Bồi tức lên rồi, tên nhóc này hơi quá đáng đấy, sao lại có thể gạt người em dân tộc thiểu số như vậy chứ!
      đưa tay ra kéo tai ta, làm Ngao Du bỗng “oa oa” kêu to, Cửu Tử và Ngả Đông sợ quá, vội xông lên hoà giải, chuyện luyên thuyên, đến cả nửa câu cũng chẳng hiểu gì.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 30
      Tuy đường gặp kích thích mạo hiểm gì nhưng ai ai cũng đều vô cùng vui vẻ, hơn thế Vương Bồi còn cảm thấy dường như Ngao Du so với trước có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều – mặc dù thỉnh thoảng trông cũng hơi ngốc nghếch mơ hồ, đôi lúc chuyện lại có chút kỳ quái mà buồn cười, nhưng dù sao ta cũng chủ động biết quan tâm đến người khác. Chuyện này xem ra là tiến bộ rất lớn phải sao?
      Giữa trưa hôm sau, cả nhóm mới ra khỏi cánh rừng, tập trung ngoài bìa rừng tại thôn , hăng hái ăn uống những đồ mới. Cảnh Thích và Từ Khiết tạ ơn cả nhóm cứu mạng bằng chén rượu mời. Nhưng lúc sau ai ai cũng đều uống rất nhiều, đến cả Từ Khiết là người bị thương cũng hăng hái cạn chén, cũng nên lời nữa.
      Mọi người ai cũng vứt hết mọi nỗi phiền muộn bực mình hết, sáng hôm sau thức dậy tán chuyện ầm ĩ, mới biết xe của họ đều để ở trong cùng thôn, vẫn cùng chung đường trở về nên ai nấy đều cùng bật cười ha hả.
      Nhưng Cửu Tử và Tiểu Mã Câu đều phải quay trở về trong rừng, mọi người ai cũng luyến tiếc thôi. Nhất là Cửu Tử, tuy mới ở cùng mọi người có ba ngày nhưng cậu bé này tính tình hoạt bát nhanh nhẹn đều làm cho ai ai cũng rất thích. Cửu Tử cũng vốn là cậu bé biết điều, vẻ mặt nghiêm túc tới trước mặt Ngao Du yên lặng hành lễ, hướng họ vẫy vẫy tay chia tay, sau đó nắm Tiểu Mã Câu vào trong rừng. Nhanh chóng biến mất trong đám rừng cây rậm rạp.
      Ngả Đông tìm được chiếc máy kéo trong thôn, mọi người ai cũng leo lên ngồi chiếc ghế rất vui vẻ trở về. Đợi đến thôn phía mông người nào người nấy ê ẩm, hai đùi nhũn ra như con chi chi.
      Cảnh Thích và Từ Khiết xuống xe trước, chiếc máy kéo lại tiếp tục tiếp rồi tất cả đều trở lại khách sạn trước. Cách thời gian ước định với lão Trương còn hai ngày nữa, nên ai ai cũng vội, quyết định ở lại trấn nghỉ ngơi thêm nửa ngày nữa, nếu còn có tinh lực lại tới thôn gần bên ngắm cảnh.
      Tới tối Cảnh Thích và Từ Khiết cũng tìm tới đây, thái độ vô cùng nghiêm túc, hỏi ra mới biết được ra Trương Mậu Lâm và Trần Kỳ Trúc hai người đó đến giờ vẫn chưa trở về.
      Đoàn của họ vốn có người bị thương lại thêm đường vòng nữa, tính ra là khá chậm, nếu theo tình hình bình thường suy đoán nhóm Trương Mậu Lâm ít nhất cũng phải rời núi sớm trước ngày mới đúng, sao lại kéo dài vậy, đến giờ vẫn còn chưa quay trở về. Chẳng lẽ đường xảy ra biến cố gì rồi? Trong lòng ai cũng nghĩ vậy, nhưng cũng có ai gì.
      Tuy ấn tượng của mọi người với hai người kia tốt cho lắm nhưng nếu thực xảy ra chuyện gì cũng thể khoanh tay mà làm ngơ được. Nghĩ hồi cuối cùng Chu Tích Quân thở dài : “Chỉ còn cách báo công an thôi” Họ vốn phải là những người làm công chuyên nghiệp, hơn nữa chỉ vì dựa vào cảm tình mà cũng phải vì hai người như thế mà quay trở lại trong rừng lần nữa. Nếu có khả năng để làm chỉ còn cách đó là báo công an mà thôi.
      Sau đó nhóm họ và Cảnh Thích chào tạm biệt, hơn nữa nếu có tin tức của nhóm Trương Mậu Lâm Cảnh Thích nhớ báo tin tiếng là được. Nhưng cho đến mãi lúc nhóm Vương Bồi trở lại thị xã J cũng nghe thấy tin tức gì của nhóm Trương Mậu Lâm cả – đấy là chuyện sau này.
      Chân bị thương của Chu Tích Quân cơ bản khỏi hẳn, vì vậy nhóm bốn người họ ở lại thôn Thổ Gia gần bên dạo vòng, cảm thụ phong cảnh khác nhau của Miêu tộc và Động tộc. Đến ngày thứ ba họ cùng đến trấn tập hợp với lão Trương.
      Lúc tập hợp cả đoàn xe thiếu mất hai người là lão Ngô và Đổng Thiến. Lão Trương cứ nhắc tới hai người họ là phát bực, vừa mất hứng vừa oán giận. ra là hai người này chịu nổi đơn độc và chán nản nên mấy ngày trước rời khỏi nhóm trở về thị xã J rồi, càng quá đáng hơn nữa là họ dám giữ lại xe của Chu Tích Quân nữa chứ.
      Thế mà Chu Tích Quân lại vô cùng cao hứng, đứng dậy an ủi lão Trương: “Được lắm, như vậy càng tốt, trở về chúng ta cũng rộng rãi hơn nhiều.”
      Lúc trở lại thị xã J ai nấy cũng đều mệt mỏi cả, có vẻ như là rời nhà lâu, có vẻ như là còn rất nhiều việc phải làm, vì thế trong vòng đêm ai nấy đều cố trở về, chỉ dám nghỉ chân hai lần.
      Nhìn thấy ánh đèn quen thuộc ven đường, Vương Bồi cũng thoải mái hơn nhiều. Đến lúc xuống xe, Ngao Du cũng cùng trở về nhà. ta gọi điện thoại bảo rằng có bạn xảy ra chuyện muốn ta giúp, xong vội vã mất.
      Từ lúc Ngao Du đến, Vương Bồi phải hai lần to tiếng đuổi ta , thế mà giờ trơ mắt nhìn ta lái xe dần dần biến mất trước tầm mắt của bỗng dưng lại có cảm giác gì đó mất mát.
      Dường như quen có người luôn ở bên cạnh mình to tiếng huyên náo rồi, vừa ngây thơ vừa buồn cười, cái gì cũng cho mình là đúng, hoặc lúc nào cũng muốn người khác khen ngợi mình, thỉnh thoảng lại còn động tay động chân đánh lén nữa, nhưng dù vậy cũng tuyệt đối quá hạ lưu và quá phận…
      Vậy mà ta tự dưng luôn sao? Trước đó đến cả trước cũng , để người khác chuẩn bị tâm lý trước cũng , là – hơi quá đáng đấy!
      Tối Vương Bồi nghỉ ở nhà trọ Mùa Xuân tại thị xã J, mở cửa sổ, ngồi giường sạch cảm thấy thư thái. Gió đêm khá lớn, nằm giường nhìn xuyên qua cửa sổ ra ngoài xem cảnh đêm, phía xa ánh đèn nê ông lóng lánh chói mắt, gần đó có tiếng ai hô hào truyền tới, trong đêm yên tĩnh có chút phá màn đêm trong trẻo lạnh lùng.
      thèm lo lắng nghĩ đến Ngao Du xảy ra chuyện gì đâu! Vương Bồi chui vào trong gối lo âu nghĩ ngợi.
      Vương Bồi mua khá nhiều đặc sản ở Tương Tây, gói thành mấy gói to mang về. Giáo sư Vương và Thái Hậu cũng trở về rồi, lúc Vương Bồi mở cửa nghe thấy giọng hai người hát hí khúc, người kéo đàn nhị, người đánh đàn tỳ bà, cứ y y nha nha, hừ hừ ha ha, xem ra là vô cùng vui vẻ.
      về rồi à” Thái hậu liếc cái đến cả chút nhung nhớ cũng có. Vương Bồi tức lên rồi, ném toàn bộ này nọ xuống sân, lớn tiếng bảo: “Mẹ, mẹ hát như thế….khúc này….đều nghe lọt tai được, mẹ có biết hả?”
      Thái hậu liếc xéo nàng cái chậm rãi bảo: “Con có biết mẹ hát khúc gì hay ?”
      Vương Bồi sững sờ chút rồi đắn đo hỏi: “Là….(Tô Tam khởi giải)..?”
      “Là (Tam nương dạy con) !” Giáo sư Vương cười ha hả, tay tiếp tục kéo đàn nhị, lại bắt đầu hát: “…”
      Vương Bồi lẳng lặng vào nhà, lúc đến chân cầu thang lại nghe thấy Thái Hậu hỏi: “Ngao Du đâu rồi?”
      rồi ạ” Vương Bồi giậm chân mạnh lên lầu, phát ra tiếng “binh binh, bang bang”. Có tiếng người sau cửa hỏi : “Bồi Bồi à, sao vậy, sao lại tức giận đến thế hả?”
      Nước mắt Vương Bồi bắt đầu trào ra, quay người nhìn xuống dưới lầu bảo: “Bà nội, bà trở lại sao, cha cháu mẹ cháu bắt nạt cháu kia kìa”
      Ông nội Vương và bà nội từ Côn Minh nghỉ hè trở về! Trong nhà lúc này chắc náo nhiệt vô cùng.
      Tối Vương Bồi vẫn làm nũng với ông nội và bà nội, cố ý mách cha mẹ làm bậy, từ ở cùng bà nội suốt nên tình cảm vô cùng tốt. Bà nội vừa nghe vậy gọi giáo sư Vương tới lên lớp giáo huấn: “… phải mẹ bảo rồi sao, he, lúc ra khỏi nhà cũng gọi điện thoại cho Vương Bồi, làm cha như thế sao?”
      Giáo sư Vương hướng Vương Bồi cảnh cáo, Vương Bồi nhìn lại cha nhăn mặt. Trong lòng cục tức ngày bắt đầu có chỗ phát tiết đây.
      “Ngày kia, tiểu thúc thúc của cháu trở về, cháu làm con của tiểu thúc thúc , đừng để ý tới cha cháu nữa” Ông nội cười hơ hớ, lúc chuyện lại mở gói trà Vương Bồi mang về, rất vừa lòng gật đầu. “Mùi trà này rất thơm, đúng là tốt lắm, tốt lắm. Vương Bồi nhà chúng ta là hiếu thuận ha”
      Tâm Vương Bồi lại đập rộn nhảy vội lên hỏi: “Tiểu thúc thúc – chú trở về khi nào vậy hả?”
      tuần nữa trở về rồi” Bà nội bảo: “Tối hôm qua gọi điện tới, lại còn hỏi Vương Bồi nữa đó. Cháu là do nó chăm sóc lớn đấy chứ”
      Vương Bồi vừa cao hứng lại vừa buồn bực, tiểu thúc thúc về rồi, là hay quá, đừng là chú chăm sóc lớn đó nhé, chú chỉ có lớn hơn có mười tuổi thôi hà!
      “Mẹ cháu bảo trong nhà còn có tên nhóc đẹp trai nữa cơ mà, sao giờ thấy vậy?” Người tuy lớn tuổi nhưng bà nội bao giờ đãng trí, hỏi dò.
      Vương Bồi nghe tới chuyện này mất hứng tức quá bảo: “Thôi tới ta nữa, lúc hai giờ ở Lăng Thần, tự dưng ấy bảo có việc thế là , tức quá mà” Càng tức ở chỗ là, lâu như thế đến cả gọi điện thoại ta cũng gọi về, tức chết lên được.
      “Cha cháu lúc trẻ cũng đẹp trai lắm” Vẻ mặt bà nội lại hoài niệm chuyện trước đây thở dài bảo: “Thế mà giờ thế nào béo quá, đấy là mới chỉ có hơn năm mươi tuổi thôi đấy”
      Ông nội cười tủm tỉm xen vào: “Nó ăn nhiều quá, lại vận động gì cả. Lần trước tôi bảo nó vẽ phong cảnh ở Hoàng Sơn nó có đâu”
      Vương Bồi trong lòng càng tức khí thêm: “Ông nội à, ông bảo cha vẽ phong cảnh ở Hoàng Sơn lúc nào vậy hả?”
      “Tháng Sáu sao? phải, chắc là tháng Năm” Ông nội khẳng định gật đầu, bưng chén rượu lên uống ngụm, bộ dạng vô cùng tự đắc. Ông lão cũng gần chín mươi rồi, thế mà tinh thần còn phấn chấn lắm – nhưng mà Hoàng Sơn có phải là quá kích thích mạo hiểm nhỉ. Nếu là cũng dám cùng ông nội nữa.
      Vương Bồi nhanh chóng chuyển đề tài, cứ sợ ông nội hứng lên lôi kéo theo cùng gay. Hoàng Sơn, kể cả Lư Sơn cũng dám.
      “Bà nội à, cháu cho bà nghe, tên Ngao Du kia rất đẹp trai, cháu thể so với ấy được” nghĩ rồi nhanh tay lấy di động ra, cho bà nội xem bức ảnh Ngao Du trong máy, “Bà xem này, rất đẹp trai phải , đẹp như tinh đó”
      “Cháu sao lại như thế chứ” Bà nội cười oán trách, cố lấy kính trong ngăn kéo ra đeo vào, cầm lấy điện thoại nhìn kỹ, giọng chậc chậc: “Ôi chao đúng là đẹp trai , rất giống thần tiên. Sao lại đưa về để bà xem xem..”
      Ông nội cũng lại gần ngó xem, rồi phát biểu vài câu khen ngợi.
      Lúc ăn cơm Vương Bồi nhớ tới chuyện Chu Tích Quân nhờ vả, mới trịnh trọng với giáo sư Vương chuyện này, còn cố ý tâng bốc nhân phẩm Chu Tích Quân lên, lúc thấy Thái Hậu cứ nhìn chằm chằm ánh mắt còn lộ ra nét quái dị.
      Nếu là chuyện con nhờ vả giáo sư Vương cũng dễ dàng đáp ứng ngay, đến cả ông nội cũng cười ha hả bảo: “Lúc ta ở Côn Minh cũng vẽ mấy bức, khi nào đem về đưa cho Tiểu Chu” Những lời của ông nội cũng có trọng lượng hơn nhiều so với giáo sư Vương, Vương Bồi vội vàng gọi điện thoại ngay cho Chu Tích Quân bảo yên tâm.
      Tối Vương Bồi ngủ được, cứ lăn qua lộn lại giường, lúc lúc lại lấy điện thoại ra xem, vẫn thấy có tin tức gì của Ngao Du. Tên nhóc hỗn đản kia, đúng là chả biết điều tý nào cả.
      Càng nghĩ Vương Bồi càng tức, liền gọi trực tiếp cho ta nhưng mà đầu dây bên kia cũng có tín hiệu gì. Vương Bồi càng tức lên rồi, lập tức nhắn tin gửi . “Ngao Du được lắm, nếu tối hôm nay gọi điện lại cho tôi, sau này đừng có gọi tới đây nữa nhé”
      Sau đó tắt máy ngủ luôn.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 31

      Ngày hôm sau khi tỉnh dậy khởi động máy thấy loạt tin nhắn gửi tới, lúc mở ra xem thấy toàn là tin nhắn của Ngao Du. còn chưa kịp xem chuông điện thoại reo. Ngao Du đầu dây bên kia hét to: “Vương Bồi Bồi, có phải là người ngốc đấy, sao chỉ số thông minh của lại thấp đến vậy hả?”

      Tên hỗn xược này dám khinh thường chỉ số thông minh của thế cơ à, …nhưng mà trong lúc tức hộc máu lúc này lại chẳng mắng trả được lời nào cả. Ngay chính cũng đều tối qua sao lại làm chuyện ngu ngốc đến vậy cơ chứ? Đúng là ở lâu chỗ cùng Ngao Du cho nên cả chỉ số thông minh cũng bị ta kéo thấp xuống rồi hay sao?

      tức quá hét to vào điện thoại, “ to gan quá ha, dám mắng tôi nữa cơ à. Chính thích chơi cứ việc chơi nhé, tôi đây thèm để ý tới nữa đâu” xong cúp máy luôn. Chỉ trong vòng nửa giây sau lại có tiếng chuông réo, đúng là tiếng Ngao Du giận dữ mắng “Vương Bồi Bồi, ..”

      “Đừng có gì nhá” Vương Bồi vui sướng hướng vào điện thoại bảo “ rốt cục là có chuyện gì vậy hả? thèm câu , tôi mắng là còn khách khí đó. Hôm nay Thái Hậu hỏi đó, bà nội tôi còn khen có bộ dạng thực lãng…à , thực đẹp trai nữa kìa”

      Quả nhiên Ngao Du cực kỳ cao hứng, giọng khó kìm nén đắc ý, “Tất nhiên rồi, mắt bà nội quả là tốt quá. À, đợi ta giải quyết xong mọi chuyện bên này rồi trở về thăm dì Bành. Ta nhớ dì quá ha” Chậc, chậc, sao mà thân thiết đến kinh khủng thế biết, nếu giáo sư Vương mà nghe được ý à chắc chắn tìm ta đánh nhau cho coi.

      Thế mà ta vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, Vương Bồi nghĩ ngợi lúc cũng dám hỏi lại. Nếu được Ngao Du tên kia sớm cho nghe hết mọi chuyện rồi. Xem tên nhóc kia ra tay hào phóng, khí chất hơn người, tám chín phần là xuất thân trong gia đình danh giá. Gia đình danh giá, phải báo chí vẫn thường hay sao, chừng lúc này đúng là tranh giành đoạt lợi ấy chứ.

      Vương Bồi thong thả nghĩ ngợi.

      Lúc xuống lầu thấy Thái Hậu và giáo sư Vương ở trong sân tập Thái Cực quyền, vì vậy cũng tới gần nhìn hai người tập hai mươi tư thế, đánh bốn mươi tám thế, đợi chờ đến phát chán. Bưng chén trà của Thái Hậu nhấp ngụm tủm tỉm bảo: “Thái Hậu à, Ngao thiếu gia bảo là rất nhớ người đó”

      Động tác giáo sư Vương chợt dừng, đưa ánh mắt chậm chạp liếc Vương Bồi cái. Vương Bồi cười hì hì, Thái Hậu đứng xa chỉ tay cảnh cáo , xem thường. Vương Bồi cười nịnh nọt bảo: ‘Thái Hậu à, giáo sư Vương sắp sửa xuất ngoại hơn nửa năm rồi, người nên cẩn thận hơn đó. Các Hàn Quốc đám kia rất nhiều công phu kinh người đó”

      Thái Hậu chậm rãi tới bên giáo sư Vương ngồi xuống, nhấc bát trà Tam Tài lên nhấp ngụm rồi chậm rãi bảo: “Mẹ biết rồi” Bà nhìn sang giáo sư Vương cười cười, ánh mắt bỗng trở nên ôn hoà hẳn lên, “Mẹ cũng cùng

      “A…” Vương Bồi bắt chước Thái Hậu cũng nhấc chén trà lên định uống nghe thấy thế bỗng ngây ngẩn cả người, “Mẹ cũng ư?”

      Thái Hậu điểm vào trán giọng mắng “Con bé này là, còn dám trêu chọc cha con nữa”

      Vương Bồi ôm Thái Hậu làm nũng trông rất xấu, “Nhưng nếu mẹ rồi, trong nhà này phải chỉ còn lại mỗi mình con hay sao. Cha mẹ quyết liệt quá đó. Con mặc kệ, cho mẹ , con muốn đợi mình đâu”

      “Sao lại chỉ còn mình con, còn có ông bà nội con mà, đừng có bừa” Giáo sư Vương vỗ nhè đầu Vương Bồi, cố ra vẻ nghiêm mặt lại. Nhưng lại thấy khoé mắt đều ánh lên nét cười, chút thuyết phục cũng thấy.

      Vương Bồi định tiếp tục đấu võ mồm với cha điện thoại lại reo lên, vừa mở máy có tiếng Ngao Du rống ở đầu bên kia, “Vương Bồi Bồi, ta nghĩ mất nửa ngày rồi, cuối cùng nghĩ ra được. phải là nhớ ta đấy chứ! Nếu sao lại….” ta chưa kịp xong Vương Bồi cúp máy luôn.

      biết trong óc tên nhóc đẹp trai kia chứa cái gì nữa vậy? ta muốn đứng vững trong cuộc giành giật nếu lấy chỉ số thông minh của ta mà , có thể sống được tới giờ ra cũng dễ dàng gì.

      Vài ngày sau, giáo sư Vương giúp Chu Tích Quân liên hệ được với nhóm hoạ sỹ địa phương, cũng đầy tuần, buổi triển lãm tranh của Chu Tích Quân cơ bản chuẩn bị xong, thế nhưng cũng vì thế mà rời thị xã J Thượng Hải. Ngao Du ngày gọi hai cuộc điện thoại, mỗi lần rất lâu, thỉnh thoảng lại gọi cho Thái Hậu biết lời ngon tiếng ngọt gì với Thái Hậu mà mặt mũi bà cứ tươi hơn hớn. Chuyện này làm cho Vương Bồi sinh ra ảo giác, dường như Ngao Du mới chính là con ruột thịt của Thái Hậu nương nương vậy.

      Đầu tháng chín, giáo sư Vương và Thái Hậu Hàn Quốc, căn phòng lớn giờ chỉ còn lại mình Vương Bồi và hai người già ở, khí có vẻ lạnh lẽo hẳn . Thế nhưng trường học cũng sắp sửa khai giảng rồi, cũng sắp phải làm.

      Thực ra công tác trong trường cũng bận bịu gì cho lắm, khoá mỹ thuật tạo hình của năm hai thể so với năm nhất được, dạy, thực ra cũng là thay đổi địa điểm để vẽ vời mà thôi, sáng dạy giao bài tập cho sinh viên, chiều lại tới thu bài về, thời gian còn lại đều tập trung vẽ ở phòng tranh hoặc trong văn phòng, giảng bài cho sinh viên lúc, thế là ngày nhanh chóng trôi qua.

      Vương Bồi dạy học trong trường theo thời khoá biểu của phòng giáo vụ, mỗi học kỳ đều sắp xếp thời khoá biểu gọn gàng, các tiết dạy của được xếp đều trong tháng chín và tháng Mười, mỗi ngày ước chừng có khoảng 6 tiết, riêng thứ năm có 8 tiết dạy. Nhưng qua hai tháng sau, lượng công việc của cũng xong, thời gian tiếp theo phải đến trường dạy nữa, cũng đỡ phải hứng thời tiết lạnh, lại khỏi phải dậy sớm.

      Nhưng thị xã J cách Dao Lý mất gần tiếng xe, Vương Bồi nghĩ ngợi rồi vẫn quyết định tạm thời ở lại trong hai tháng, đỡ phải ngày nào cũng bôn ba mệt nhọc về về, mất hơn nửa thời gian đều là ở đường cả, quan trọng hơn nữa, cũng an toàn chút nào.

      vừa đặt vấn đề cùng ông nội ông nội đồng ý ngay, còn thông cảm khuyên bảo: “Công tác là quan trọng, nếu ở lại được ở, nếu ngày nào cũng về về rất vất vả đấy”

      Vương Bồi cảm thấy mình để hai người già ở nhà cũng có chút yên tâm, thế mà chân trước vừa trở về trường đằng sau ông nội tới núi Hoàng Sơn, đến Hoàng Sơn rồi còn ra oai gọi điện thoại cho Vương Bồi, “Bồi Bồi à, ta ở Hoàng Sơn nha…Cái gì hả, bà nội cháu à, ở bên cạnh ta đây…Ây da tín hiệu kém quá, thôi nhé”

      Vương Bồi chẳng còn biết gì cho được nữa.

      lập tức gọi điện thoại cho nhóm chủ nhiệm xin phép, chuẩn bị cả đêm đuổi tới Hoàng Sơn, vừa lên xe nhận được điện thoại của Điền Tri Vịnh, “Bồi Bồi à, ta ở cùng sư phụ” Vương Bồi lập tức choáng váng cả người.

      biết mấy ngày nữa tiểu thúc thúc trở về, còn đau đầu nghĩ gặp nhau kiểu gì, sau mười năm xa cách, nên gì mới được đây, vậy mà nghĩ tới, chưa kịp gặp mặt chú Hoàng Sơn rồi.

      “Cháu làm rồi phải ?” Đầu dây bên kia Điền Tri Vịnh giọng hỏi, giọng trầm ấm, Vương Bồi có thể tưởng tượng ra bộ dạng chú khi , hơi hơi cười, ánh mắt nhìn xuống, ôn hoà, lúc nào cũng vĩnh viễn bình tĩnh, thong dong.

      “Vâng” Vương Bồi Bồi đành phải trả lời cũng biết gì thêm. Điền Tri Vịnh ôn nhu dặn dò hồi, Vương Bồi cảm thấy bên tai cứ ong ong, từng lời của chú cũng nghe , miệng thứ cứ trả lời “vâng” hồi, biết là có ý gì chính cũng nữa.

      Điền Tri Vịnh dường như hiểu rất , ở đầu dây bên kia nở nụ cười tươi, tiếp, “Được rồi, bên này sư phụ có ta, cháu cần cố chạy tới làm gì nữa. Mấy ngày sau chúng ta trở về, ta tìm cháu”

      Câu cuối cùng có vẻ nghe hơn chút, nhanh chóng gật đầu, cứ như là Điền Tri Vịnh đứng ngay trước mặt vậy. Cúp máy xong, Vương Bồi đứng ngây người lúc vẫn chưa hồi lại, cứ nhìn ngơ ngẩn ra ngoài cửa sổ xe cười cười, sau đó lại mở cửa xe, chạy chầm chậm tới trường.

      Lúc ngồi trong phòng họp lời nào, đến lúc có đồng nghiệp cười ha hả chào hỏi , “Chúc mừng nha, nghe bức hoạ mới của giáo sư Vương lấy được trăm vạn” “Có chuyện gì mà cao hứng thế, xem cười miệng đều mở to hết cỡ kìa”

      Vương Bồi vội vàng khép miệng lại, bên trong vẫn còn cao hứng lắm, chủ nhiệm Hệ cũng nghe lọt chữ nào.

      Nhưng nếu có người xấu nhìn trừngẢtừng, Vương Bồi mẫn cảm lại phát ra, quay nhanh đầu lại, thấy giáo viên phụ đạo Trần Cương lạnh lùng soi xét , ánh mắt mười phần thân thiện chút nào. Vương Bồi cảm thấy rất ngạc nhiên, cùng dạy và làm việc đều đúng giờ cả, tiếp xúc cũng nhiều người cho lắm, cũng biết gần hết toàn bộ giáo viên trong trường. thể tưởng tượng nổi mình lại có chỗ nào đắc tội với Trần Cương đây.

      Thế nhưng Vương Bồi cũng để tâm chuyện này, thế giới này trừ đồng tiền ra có cái gì làm cho con người ta thích thú cả, vì vậy Vương Bồi cũng nghĩ gì nhiều lén lút ngồi tán chuyện với giáo sư Vương, lúc sau chuyện xong tiếp đó lại có điện thoại của Chu Bách Đình gọi tới.

      “Bồi Bồi!” Giọng Chu Bách Đình vốn to giờ lại giống như rống lên nữa, Vương Bồi liền để điện thoại ra xa, đợi nàng hét xong mới để điện thoại gần tai nghe, giọng hỏi: “Có chuyện gì thế mày? Sao lại gọi to gọi như đòi mạng vậy hả?”

      “Tai nạn chết người rồi mày ơi, mày nhanh nhanh chân chạy ngay tới đây !” Chu Bách Đình xong cúp máy luôn. Cú điện thoại này của nàng làm cho thấy lo lo, vội vàng nhanh chân đứng lên, vội vàng lái xe đến viện Hoa Dương, nhảy hai ba bước chạy thẳng lên lầu 10, đạp cửa xông vào thấy Chu Bách Đình ngồi ung dung ăn táo.

      Trần Quỳ thấy, phòng khách to như thế chỉ có mỗi mình Chu Bách Đình, ngồi ghế nhóp nhép ăn táo, vừa trừng trừng nhìn bàn trà.

      “Sao thế?” Vương Bồi nhìn xung quanh vòng, vẫn nhìn thấy có dấu vết đánh nhau gì cả, ngạc nhiên quá hỏi.

      Chu Bách Đình tay cầm quả táo cắn dở, vừa than thở vừa gục đầu xuống ghế, nắm tay nện thình thịch xuống ghế, “Bồi Bồi à, bây giờ phải sao đây, mình có thai rồi!”

      “Có thai á? Chuyện tốt quá !” Lòng Vương Bồi lo lắng cực điểm bỗng thở phào nhõm, “Chuyện xảy ra lúc nào thế, lão Trần biết chưa? Con trai hay là con vậy? mấy tháng rồi?” vừa mở miệng là hỏi liền lèo nhiều vấn đề, Chu Bách Đình lời nào cứ ngửa cổ tựa vào ghế, vẻ mặt cực kỳ ảm đạm.

      “Mày sao thế?” Vương Bồi thấy nàng như vậy bực tức “Mày phải là vẫn tật cũ đấy chứ, chính xác là…” hai con mắt trợn lên, hít hơi dài kinh ngạc bảo: “Mày muốn có con phải

      Chu Bách Đình và Trần Quỳ lấy nhau nhiều năm rồi vẫn chưa muốn có con, lại còn là phải bồi đắp gia đình trước . Chu Bách Đình…. nàng…. muốn có con sao.

      “Hây da, mày linh tinh gì thế biết” Chu Bách Đình mệt mỏi than thở, ngồi xếp bằng tròn ghế, hai tay cứ vặn xoắn vào nhau, “Chuyện này…là ngoài ý muốn…Lúc chúng mình kết hôn có trước là sinh con. Mình rất sợ mập… thích có…”

      nàng này vốn là thông minh cơ mà, sao bỗng dưng lại ngớ ngẩn đến thế cơ chứ? Còn Trần Quỳ kia lúc trước có cần sinh con, cũng phải là tại Chu Bách Đình muốn vun đắp gia đình sao, nếu thực muốn có con, người vui sướng nhất phải là người cha là ta chứ. chừng chắc là tòm tem vớ vẩn để cố gắng tạo người đây mà!

      “Mình gọi điện gọi lão Trần lập tức quay lại ngay nhé”

      “Bồi Bồi à, ấy chắc ..”

      Vương Bồi xoay người ấn nút gọi điện cho Trần Quỳ, giọng vô cùng nghiêm túc, “ Trần Quỳ đấy à, bận hả? Thế này vậy, có thể thu xếp về nhà chuyến có được …Vâng, có chuyện xảy ra rồi, nhanh nhanh về chút nhé….Vâng là Bách Đình….Haiz, linh tinh gì thế, chuyện này tôi giúp gì cho gia đình được đâu. Phải trực tiếp viện đó! đừng hỏi nữa, cứ về nhanh lên nhé!” xong cúp máy vừa tức vừa buồn cười bảo: ‘Mình vợ chồng hai người cũng xứng đôi đấy, chuyện này mà chất giọng giống nhau như đúc ý!”

      Đúng như dự đoán của Vương Bồi, Trần Quỳ bị tin này làm cho choáng váng lúc, đến nửa ngày sau vẫn hồi phục lại được, rồi sau cùng lại cười rất ngây ngô, bảo vệ Chu Bách Đình như bảo vệ gấu trúc vậy, cứ hỏi han ân cần liên tục, vô cùng thân thiết, thương. Tâm Chu Bách Đình bỗng nhảy vọt lên vui sướng, cứ điểm ngón tay liên tiếp vào trán , “ phải bảo là cần con sao? Trước đây đều lừa gạt người ta hết thôi à…”

      Từ trong nhà Chu Bách Đình ra, Vương Bồi cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, đuôi lông mày cùng khoé mắt cứ ánh lên nét cười rạng rỡ dấu được, miệng để ý cứ há hốc ra.

      Tin này là tin tốt lắm, phải thế sao?

      Tới tối lúc Ngao Du gọi điện thoại đến, Vương Bồi vội vàng đem chuyện này kể cho ta nghe, lúc chuyện mới thấy kỳ kỳ, “… xem, Chu Bách Đình xinh đẹp như thế, nếu đẻ con có phải xinh như công chúa

      ấy xinh vậy, cả nhà ấy xinh đẹp là chuyện thường” Ngao Du ở đầu dây bên kia hừ tiếng phản bác, “ nếu muốn có đứa con xinh đẹp ấy à, sau này….đợi khi nào chúng mình cùng sinh con…đảm bảo con nhà mình còn xinh đẹp gấp mấy lần con nhà họ ấy chứ”

      Vương Bồi quen với cách đùa của tên này rồi nên lúc này cũng nổi nóng mắng người, mới “hừm” tiếng với ta rồi hỏi dò, “Vậy…. có khoẻ , mọi việc thế nào rồi?”

      sao” giọng Ngao Du rầu rĩ, “Haiz, thực ra ta cũng có chuyện gì, chẳng qua là kéo hai người”

      “Gì cơ?” Lòng Vương Bồi bồn chồn lo lắng, “Hây da, ai bảo cứ mạnh tay mạnh chân lắm, còn lôi kéo gì thế, đừng có làm người ta bị thương đó. Có chuyện gì nhớ tìm cảnh sát nhé”

      “Cảnh sát cũng kệ chuyện này thôi”

      “Sao cảnh sát lại kệ chuyện này vậy” Vương Bồi hét lên, “Cho dù là mâu thuẫn em cũng thể động chân tay. Sinh lắm chuyện đấy, còn đánh nhau nữa đó”

      “Còn có thể làm gì được, miễn bàn ” Ngao Du giọng nhàng bâng quơ, “Ta đều quen rồi, haiz, thèm nghe nữa, mệt lắm, đừng có lôi ta vào uống rượu nhé” xong ta cúp máy luôn.

      Miễn…bàn.

      phải chuyện tranh đấu trong gia đình bình thường rồi, tám chín phần là xã hội đen rồi. Chẳng trách Ngao Du lại có thân thủ như thế, ra là do huấn luyện trong đao kiếm mà ra vậy!

      Nhưng sao mà đầu óc của ta chậm lớn vậy thế hả?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :