1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Long Thái Tử Báo Ân - Tú Cẩm (61c + 2pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 22

      Cả đoàn ở lại Phượng Hoàng hai ngày sau đó mới xuất phát Đức Kháng.

      Ngao Du càng ngày càng có biểu thích hợp. ta rất nhanh học mỗi động tác của Chu Tích Quân, thần thái chuyện, thái độ, giọng , hầu như tất cả mọi thứ đều giống nhau y đúc. ta bắt đầu quan tâm săn sóc tới 2 phụ nữ trong xe, vừa nhiệt tình lại vừa ga lăng. Nếu Vương Bồi hiểu thực cảm thấy ta rất thành thục. Nhưng giờ chỉ có cảm thấy bất an chút. thà rằng Ngao Du vẫn giống như trước thích làm nũng lại chuyện khoa trương như vậy ít ra cũng có cảm giác chân chút.

      Lúc đến Đức Kháng, mọi người tụ tập chỗ ăn cơm, rồi lão Trương lại tuyên bố để cho mọi người được tự do hoạt động. Họ ở đây khoảng mười ngày, có thể cảm thụ tình cảm đặc thù của dân tộc nơi đây, cũng tiện thăm thú phong cảnh xinh đẹp tự nhiên luôn.

      Sau khi ăn xong bốn người họ họp lại cùng nhau bàn bạc hành trình trong mấy ngày này. Dù sao Vương Bồi và Lô Lâm là hai hoạ sĩ vẽ là chủ yếu, chỉ sợ trói buộc Chu Tích Quân và Ngao Du cả ngày.

      “Nếu được hai có thể lái xe đến vùng bên ngắm cảnh . Vài ngày sau tới đón chúng tôi được ?” Lô Lâm mở miệng gợi ý.

      Chu Tích Quân còn chưa kịp Ngao Du cướp lới: “Tôi , tôi ở đây làm bạn với Vương Bồi Bồi” ta rất sốt ruột, hai ngày bắt trước Chu Tích Quân bay mất thấy tăm hơi, giờ lại khôi phục vẻ bá đạo vô lý như trước đây. Vương Bồi cười rộ lên, làm Ngao Du đỏ hết mặt.

      Chu Tích Quân chỉ hơi cười, thêm vào: “Hai người các tự chiếu cố chính mình . Tôi và Ngao Du tự mình an bài. Cảnh sắc nơi này tuyệt đẹp, phong thổ lại rất hữu tình. Các chẳng lẽ lại muốn đuổi chúng tôi hay sao?”

      Nhìn hai người vậy nghe thấy có chút gì đó ấm ức, nếu bảo người kia thành thục, so với Ngao Du tên nhóc chưa dứt sữa kia đúng là khác hẳn.

      “Vương Bồi Bồi..” Ngao Du bám sát lấy Vương Bồi, mặt mũi khẩn trương nhìn , mặt viết ý “nếu đuổi tôi tôi để yên cho đâu”. Vương Bồi cũng dám chọc giận ta, kẻo làm cho tên kia mà bực lên toàn lời lẽ bá đạo đúng là doạ người. Cho tới giờ Vương Bồi còn nhớ tư thế hùng dũng của ta lúc tức giận trông phát khiếp.

      Vì vậy cả bốn người đều cùng nhau .

      Chẳng qua là dù vẽ phong cảnh nhưng Vương Bồi và Lô Lâm vẫn phải tìm chỗ nào đó khác chút. chẳng hạn như lúc mặt trời mọc, hoặc là sương giăng thôn trang, nổi bật bộ váy áo xinh đẹp của …còn Ngao Du bước cũng rời Vương Bồi.

      Thỉnh thoảng Vương Bồi lại nghĩ ngợi biết Ngao Du đối với là loại tình cảm gì? Là ỷ lại hay là thích? Mà thích là như thế nào? Tình giữa nam và nữ sao? Chính bản thân Vương Bồi cũng còn chưa biết tình là gì nữa.

      nghĩ lúc mà thấy váng đầu, vì thế cũng cố tìm ra đáp án nữa. Quay sang liếc mắt nhìn Ngao Du lớn tiếng gọi: “Ngao Du!”

      ta lập tức vui vẻ đáp lại: “Nữ vương bệ hạ có gì chỉ bảo?”

      Vương Bồi chỉ tay lên núi bảo: “Mở đường!”

      “Tuân lệnh!”
      Họ ngắm cảnh đỉnh núi, nơi này nhìn thấy có núộgnn trùng trùng điệp điệp, như như trong sương mù. Màu xanh của lá, tiếng róc rách của nước suối, còn có khí tươi mát làm cho người ta nhịn được hít hơi sâu hưởng thụ, làm cho con người ta cảm thấy sảng khoái từ đầu tới chân.

      “Muốn vẽ phải ?” Ngao Du hỏi, lúc buông giá vẽ xuống định dựng lên cho vẽ.

      Vương Bồi nhanh tay ngăn ta lại bảo: “ cần, để tôi ngắm ” Đem cảnh đẹp như vậy ghi tạc trong lòng mà cần giấy gì cả. Trong ngực có cảm hứng cầm bút mới thêu được nét đẹp. Họ ở đỉnh núi nhiều giờ mà chỉ có hai câu, toàn bộ thời gian là Vương Bồi nhìn cảnh trí đến ngẩn người. Ngao Du ngồi bên cũng im lặng .

      “Này….” Xa xa có người hét to, thanh vang xa dài, quanh quẩn ở trong gian.

      Ngao Du cũng tự dưng hứng lên, vỗ vỗ mông hướng về phía dãy núi đối diện hét to: “Này…” giọng của ta cao vút, lại dài, cảm giác làm cho toàn bộ gian xuyên thấu.

      Người phía đối diện cũng lập tức hưng phấn đứng lên lại hét to liên tiếp, hình như là “ khoẻ , xin chào” đại để là câu chẳng có nghĩa gì. Ngao Du rống to hai tiếng rồi sau đó chán lại ngồi trở lại bên Vương Bồi, giọng bảo: “ sao hét to hai tiếng , rất sảng khoái đó”

      Vương Bồi đáp: “Cổ họng tôi bị đau”

      Lúc họ xuống tới chân núi gặp nhóm khác gồm có hai nam hai nữ, đều là thanh niên, khi nhìn thấy Ngao Du, hai kia mắt đều ngời sáng, người còn chụm lại lén nhìn họ. Trong nhóm có thanh niên cười to hỏi: “Vừa rồi ở núi là hai người sao?”

      ra họ chính là người đứng ở núi đối diện kêu gào, có lẽ là do tính cộng đồng muốn giao lưu gần gũi nhau nên ai cũng có cảm giác gần hơn, đến cả Ngao Du cũng hề bực mình đuổi họ nữa là.

      Chàng thanh niên hỏi: “Hai người là du khách phải ? À, hoạ sỹ!” ta nhìn thấy giá vẽ trong tay Ngao Du tỏ thái độ hâm mộ: “Chúng tôi là lữ khách, thích cùng nhau tới đây thám hiểm” ta nhiệt tình giới thiệu mọi người trong nhóm, cao cao kia tên là Từ Khiết, có cái đầu xinh xắn kia tên là Kỳ Trúc, còn người thanh niên cao gầy tong teo nhìn hơi chút lạnh lùng tên là Trương Mậu Lâm, mà ta tên là Cảnh Thích.

      Ngao Du “Nga” tiếng cũng có ý giới thiệu gì. Cảnh Thích cũng giận, cười hì hì hỏi Vương Bồi “Người đẹp tên là gì ?”

      “Vương Bồi” Vương Bồi chỉ tay vào Ngao Du bảo: “Đây là bạn tôi Ngao Du”

      “Ha…” Cảnh Thích lập tức bị tên này làm cho bật cười, còn mấy người thanh niên trong nhóm nhăn mày cười dứt. Trần Kỳ Trúc xinh đẹp còn chủ động tiến đến gần Ngao Du làm quen: “Hai người ở chỗ nào? Lát nữa chúng ta cùng ăn cơm với nhau

      “Chúng tôi còn có bạn nữa” Vương Bồi nhàng từ chối. Nhưng Trần Kỳ Trúc lại coi như biết hoặc cố tình nghe hiểu, vẫn cao hứng bảo: “Vậy cùng nhau ha, càng nhiều người càng náo nhiệt chút. À đúng rồi, ngày mai chúng tôi thám hiểm rừng nguyên sinh, hai người có cùng ?” Lúc chuyện nàng còn đến gần bên người Ngao Du, đưa tay ra rất tự nhiên kéo lấy tay ta.

      Ngao Du lập tức nhíu mày, nhưng lần này lỗ mãng giật ra, mà khẽ nhìn sang Vương Bồi, lẳng lặng tới bên , nhàng tránh khỏi tay Kỳ Trúc.

      Vương Bồi chăm chú nhìn mặt Từ Khiết cười chế nhạo, còn mặt Trương Mậu Lâm thâm sì cứng ngắc lại.

      Nhóm bốn người này quan hệ phức tạp quá, Vương Bồi nghĩ ngợi cũng muốn cùng với họ, cho dù Cảnh Thích có nhiệt tình cỡ nào cũng vô dụng.

      Nhưng lòng của lại bị hấp dẫn, chuyện bộ này, xuyên qua này, rừng nguyên sinh gì đó này, nghe sao mà cảm thấy thần bí kích thích thế biết. Lúc trở lại trong thôn chuyện với Lô Lâm, Lô Lâm lập tức vỗ hai tay hưởng ứng: “Đợi chúng mình vẽ xong rồi , dù sao từ đây cho đến lúc tập trung cũng còn xa”

      Chu Tích Quân cũng giơ tay lên đồng ý, Ngao Du vô cùng cao hứng, là kỳ nha, lúc trước Trần Kỳ Trúc mời ta cùng sắc mặt ta trông chán lắm cơ mà.

      bộ xuyên qua khu rừng nguyên sinh cũng giống như dạo trong công viên, Chu Tích Quân và Lô Lâm đều là người có kinh nghiệm rồi nên biết rất điều đó, mặc quần áo, giầy dép đều phải cực kỳ cẩn thận. Vì vậy Chu Tích Quân liền chủ động nhận nhiệm vụ mua đồ, sáng sớm hôm sau lái xe vào thành. Ngao Du nhìn mong ngóng nửa ngày cuối cùng vẫn quyết cùng, bước cũng rời Vương Bồi.

      Đối với chuyện du lịch Vương Bồi tràn ngập kỳ vọng, nhất là vùng Tương Tây này tràn đầy thần bí – thậm chí biết đâu còn có thể gặp được người miêu cổ trong truyền thuyết. Nhưng sau lại có chút lo sợ thôi, cuối cùng làm Lô Lâm cứ cười nhạo suốt.

      Chu Tích Quân quả là giỏi, ở nơi xa xôi bé vậy mà trong vòng hai ngày cũng tìm được các thứ như ý muốn. Quần áo chuyên nghiệp tránh mưa cùng giầy , lại còn có cả lều trại nữa. hướng dẫn cho Vương Bồi và Ngao Du cách dựng lều, mới phút dựng xong lều nhìn trông rất vững chãi.

      Vương Bồi nhìn quen mắt rồi cũng tự mình thử, dựa theo hướng dẫn của làm từng bước, lát sau lều cũng được dựng lên nhưng mà nhìn như sắp đổ vậy làm Vương Bồi buồn bực thôi.

      sao” Chu Tích Quân an ủi bảo: “Có tôi ở đây cũng chưa đến lượt con các động tay vào làm chuyện này. Cái này…phải cần sức lực” đùa nhấc cánh tay lên khoe cho chúng tôi ngắm cánh tay cơ bắp của trông vừa ôn hoà lại vừa đáng . Ôi người đàn ông này đúng là người tốt, phải vậy sao.

      Ngao Du đứng bên im lặng, cũng dỡ lều ra rồi tự tay dựng lên chiếc lều. Cậu bé này đúng là thông minh, Chu Tích Quân vừa rồi mới làm mẫu có lần mà ta học được dựng lên giống y chang, có sức lực nên chỉ vài động tác chiếc lều trông vô cùng chắc chắn.

      “Ngao Du cũng giỏi quá ha” Vương Bồi chạy nhanh tới khích lệ và khen ngợi, lại còn lớn giọng dỗ dành bảo: “Từ giờ trở giúp tôi dựng lều nhé”

      Ngao Du lập tức cao hứng quá lên, mắt sáng nhấp nháy, cất cao giọng : “Được” lại tiếp “Tôi còn giúp vác , nó nặng lắm, cõng được đâu” Ôi đúng là đứa bé tốt bụng – vẫn phải vờ có lúc trông thực đáng .

      Nhưng trước lúc lên đường nảy sinh vấn đề đó là họ chưa thuê được người dẫn đường.

      Vừa nghe tới muốn rừng nguyên sinh bọn trẻ trong thôn lắc lắc đầu chịu, có vẻ tránh né, chuyện ấp a ấp úng. Hỏi kiểu bực mình chúng nó đều luyên thuyên” đến nơi nào đó mà Vương Bồi nghe câu cũng hiểu nổi, nhưng mặt Chu Tích Quân bỗng dần dần nghiêm trọng hẳn lên.

      “Sao thế?” Lô Lâm hỏi.

      Chu Tích Quân cau mày, nhàng lắc đầu, “Họ là ở trong cánh rừng kia có chút kính sợ, sợ núi được an toàn”

      cần sợ” Mặt Ngao Du cao ngạo nhìn , “Có tôi đây bảo vệ cho mọi người, cần sợ” Lời này của ta là , đúng là kiểu hùng hồn, oai phong, làm Lô Lâm lúc đó chỉ có mỉm cười.

      Vương Bồi lại hiểu sao rất yên tâm đứng lên, tiến gần vỗ vỗ vai Ngao Du, thấm thía “An toàn của chúng tôi đây xin giao hết tất cả cho

      Ngao Du bỗng chốc thấy vừa lòng.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 23

      Cuối cùng Chu Tích Quân vẫn thể bản lãnh mời được người đàn ông tên Ngả Đông làm người dẫn đường, tuy vũ lực của Ngao Du mạnh nhưng để tìm được người dẫn đường phải dễ dàng, nếu chẳng may mà bị lạc đường trong rừng biết có chuyện gì xảy ra.

      Nghe họ muốn rừng nguyên sinh, vẻ mặt Ngả Đông có chút khó hiểu, tiếng phổ thông sõi bảo: “Các ngươi người thành thị kỳ lạ…Lấy tiền mua thêm tội. Ở nơi đó…cũng đùa được….Ồ…mèo hoang..” Rồi sau đó là loạt những chuyện vớ vẩn kèm theo.

      ta từ cực nhạy cảm, Vương Bồi lập tức liền chú ý, lén nhìn Lô Lâm và Chu Tích Quân cái, thấy sắc mặt hai người họ có vẻ nặng nề, chỉ có vẻ mặt Ngao Du vô cùng khoái trí, như kiểu là chuyến này quá bình thường vậy.

      Nhưng dù thế nào họ cũng vẫn phải lên đường, hành trình định sẵn rồi, đến mức vì câu đầu tiên của Ngả Đông mà thay đổi, hơn nữa phía trước họ phải là còn có bốn người Cảnh Thích trước dẫn đầu sao? Vương Bồi cảm giác có Ngao Du bốn người họ hợp lại sức mạnh so với nhóm Cảnh Thích còn mạnh hơn nhiều.

      Vì vậy buổi sáng họ sớm lên đường, trước khi xuất phát Ngả Đông cho họ nghe toàn bộ cuộc hành trình được sắp xếp sẵn. Lúc trước ta cuộc hành trình có vẻ đáng sợ, thế mà chờ nghe ta an bài xong lại thấy mọi chuyện cũng bình thường. Cả năm ngày hành trình họ nghỉ ở ba thôn, vì thế nơi nào có rừng nguyên sinh, có người, có thôn bản sợ rừng nguyên sinh gì nữa.

      Họ chạy xe tới thôn ở ngoài bìa rừng rậm thuộc tộc Động, Ngả Đông gặp thôn trưởng đón tiếp, hỏi mua ít lương khô trong thôn, rồi bỏ lên xe. nương Đông tộc rất nhiệt tình thậm chí còn tặng cho Ngao Du túi hương . Ngao Du ngửi qua chút ném cho Vương Bồi, bảo là mùi hương làm cho ta váng đầu lắm.

      Sau đó họ đeo hành lý tiến vào rừng.

      Vừa mới vào chỉ là rừng cây bình thường, trong rừng còn có đường , có cây cổ thụ cao to mấy người ôm xuể, nên che khuất hết ánh sáng mặt trời, thực vật ở dưới bình thường có nắng mùi nồng nồng.

      cũng lạ, theo lý thuyết mùa hè giữa năm là có nhiều muỗi nhất, thế mà họ khá lâu cả con muỗi cũng quấy nhiễu, cảnh tượng này là cho Vương Bồi cảm thấy có chút yên tâm, đến Ngả Đông dẫn đường cũng thấy hỗn loạn, cứ lẩm bẩm, lải nhải gì đó đường .

      “Có nguyên do gì vậy ta?” Vương Bồi thầm với Lô Lâm, trong giọng có chút nghi hoặc khó hiểu. Lô Lâm cũng nhíu mày mờ mịt như , “Mình chưa bao giờ gặp chuyện này cả, có thể là….có gì đó trong đám thực vật kia…” nàng cũng nổi nên lời, chỉ có đoán linh tinh.

      “Trước kia mình xem mạng thấy là có mèo đỏ, à, phải, đại loại là trong nhà người Miêu có miêu cổ rất sạch , đến cả muỗi cũng có…” Vương Bồi lén nhìn Ngả Đông, trong lòng có chút loạn đoán mò. Người này…À, là do Chu Tích Quân cố tình mời tới, chắc có vấn đề gì chứ.

      “Phụt”.. Ngao Du sau lén cười, bộ dạng cực kỳ đắc ý.

      “Cười cái gì?” Vương Bồi giận, giờ khí có vẻ nghiêm túc thế mà còn ngu cười như vậy hả.

      Ngao Du tháo từ cổ xuống viên đá nhiều màu (Tiểu Thạch Đầu), lắc qua lắc lại trước mặt hai , đắc ý bảo: “Vì tôi mang theo nó nên chẳng có con sâu nào dám lại đây đâu”

      Có cái gì mà thần kỳ vậy ha? Vương Bồi đưa tay ra cầm lấy viên đá trong tay xoa bóp ra phải là viên đá, đặt vào tay ấm áp, còn có chút đàn hồi nữa. Nhìn kỹ thấy phía khắc những đường hoa văn tinh tế, có thêm vòng vòng hào quang toả ra, nhìn khác gì loại trang sức bình thường bán ở quán – chả nhẽ là vật lợi hại lắm sao?

      Bỗng nhớ lại hình như từ khi có Ngao Du đến nhà trong nhà có con muỗi nào – trừ lần ta tức giận trốn trong phòng chịu ra ngoài lâu rồi cũng có bị muỗi cắn.

      Lô Lâm thấy tò mò cũng đưa tay cầm lấy viên đá xem nửa ngày, lại còn dí sát mũi ngửi ngửi bảo: “Có chút mùi hương, thoang thoảng rất thơm”

      Ngả Đông tiến lại gần nhìn kỹ, mặt bỗng lộ vẻ khiếp sợ. Lô Lâm tiện tay đưa viên đá cho ta, ta lại cung kính đỡ bằng hai tay, cũng dám nhìn kỹ, nâng lên cao giống như là thánh vật vậy dâng cho Ngao Du. Thành kính như thế cùng với thái độ và biểu tình làm cho mọi người ai dám to tiếng nào.

      Sau này Ngả Đông cũng dài dòng nữa mà cứ trầm mặc ân cần làm việc, nếu có ai cầu gì ta lại chủ động sau Ngao Du, thái độ cực kỳ cung kính, khiêm tốn vô cùng. Điều này làm cho ai cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cảm giác kỳ lạ này cũng đều giữ tận đáy lòng dám ra.

      Càng sâu vào trong rừng cây cối lại càng cao ngất, xung quanh cực kỳ yên tĩnh lạ thường. Con đường trước đây cũng thấy nữa, ai nấy đều sau Ngả Đông, dọc theo con suối chầm chậm lên,. Rừng rậm cây cối dày che hết ánh mặt trời, khí có chút ẩm ướt, độ ấm thấp dần, chút lại thấy lạnh chút.

      Vương Bồi do bình thường ít luyện tập nên mới được bao lâu người cảm thấy lảo đảo, dừng phía sau mọi người, ngồi xuống tảng đá ven suối thở phì phò. Ngao Du lúc nào cũng để ý tới vừa quay đầu lại thấy bóng đâu chạy ra sau tìm, chạy đến ngồi xổm trước mặt bảo: “Vương Bồi Bồi, được nữa sao? Tôi cõng nhé!”

      xong định kéo lên lưng mình, Vương Bồi vùng vẫy chịu : “ cần, cần đâu, tôi nghỉ chút đỡ mà” Cho dù ta có thể lực mạnh cũng thể để cho ta cõng được. Bây giờ mới được chút, đường phía trước còn rất xa.

      cần tôi cõng, vậy tôi bế nhé” Tình tình Ngao Du Vương Bồi làm sao mà biết, vừa thấy chịu cõng lập tức muốn tiến lại bế lên. Vương Bồi vội vàng chạy trốn vừa dở khóc dở cười bảo: “Được rồi, được rồi, tổ tiên của tôi ơi, đừng có náo loạn nữa xong kéo ta đứng dậy thầm bảo: “ đường giúp đỡ tôi là tốt lắm rồi, lúc nữa quen thôi mà”

      Lúc họ chuyện Chu Tích Quân cũng quay lại tìm, nghe thấy họ vậy cũng đồng ý với ý kiến của Vương Bồi, “Ngao Du à, giúp Vương Bồi từ từ vậy, con đường phía trước còn mất mấy ngày nữa, cũng thể cõng ấy suốt được. hai ngày nữa đỡ hơn”

      Ngao Du giọng than thở: “Cõng năm ngày cũng sao mà” Thế nhưng cả Vương Bồi và Chu Tích Quân đều thế nên ta cũng cố thêm nữa. Đưa tay ra nắm lấy tay Vương Bồi bảo là giúp nhưng ra cả nửa người Vương Bồi gần như dựa hẳn vào ta, chân chỉ cần dùng chút sức là có thể tiếp được.

      Ngao Du sau cũng là có được hay nhưng vẫn im lặng hỗ trợ cực lực, lại đặc biệt toát ra vẻ khí khái của đàn ông. Vương Bồi nghĩ nếu ta lời nào đúng là thanh niên có mị lực thực .

      mất nửa ngày mọi người dừng nghỉ ba lần đến trưa, Ngả Đông tìm được chỗ bằng phẳng bên suối cho mọi người nghỉ ngơi ăn cơm trưa. Mang theo là toàn bộ lương khô, nhưng trong ba lô Chu Tích Quân còn có bếp , tìm mấy cây củi khô gần bên nhóm lửa nấu canh, lấy ra bánh bao và thịt bò cho mọi người cùng ăn.

      Vốn rất mệt mỏi nhưng thức ăn như vậy cũng làm cho mọi người thấy rất ngon, cả Ngao Du cũng ầm ĩ đòi thịt kho tàu, Vương Bồi còn cười khen ngợi ta nữa.

      Bỗng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Ngả Đông cảnh giác đứng lên, tay cầm đao dài bên hông tiến về phía bụi cỏ ở bên suối chém tới. Ngay lập tức có tiếng gào thảm thiết rồi cùng hướng còn có dã thú gào thét ầm ĩ, lát sau biến mất trong sâu trong rừng.

      “Đây là..có chuyện gì thế?” Vương Bồi còn ngây người hiểu, “Đó là cái gì thế?” Ánh mắt tuy rất sáng nhưng tính cảnh giác lại bằng Ngả Đông và Ngao Du, con thú kia đúng là quá mau làm cho chỉ thấy thoáng chút da màu vằn vện.

      Chắc phải là con hổ chứ…Tay bắt đầu run rẩy.

      “Là mèo rừng” Ngao Du khinh thường bảo: “Vật muốn sống nữa chăng, lại dám đến chọc ta” Lúc trong tay còn lắc lắc cây gậy lửa (hoả côn), đầu cháy đen, bộ dạng vừa tức cười vừa ngộ nghĩnh. Nhưng ở phía sau chẳng có ai dám chê cười ta cả – kể cả Ngả Đông vừa mới cầm đao dài chém mèo hoang kia nữa, Ngao Du tiện tay rút cây củi cháy kia làm cho con vật kia bị doạ sợ chạy mất rồi. Hơn nữa lúc chạy còn có tiếng kêu rên, hình như là bị thương .

      Cả nhóm trừ Vương Bồi ra đây là lần đầu tiên thấy Ngao Du thể , còn có chút tin, Lô Lâm và Chu Tích Quân ngây ngốc nhìn ta, đến cả chuyện cũng dám, còn Ngả Đông kia tay cầm đao dài bỗng dập đầu xuống lạy làm mọi người ai nấy chưa kịp hồi lại lạy xong ba cái.

      Hành động này của ta làm cho mọi người có chút bị động. Quả thực sức mạnh của Ngao Du khủng khiếp, làm cho cả ta cũng phải quỳ lạy, ta nên làm sao đây?

      Chu Tích Quân vẫn là phản ứng nhanh, cười bảo: “Chúng tôi ai cũng muốn trở thành người được sùng bái vậy đâu” Vừa cười vừa nhìn phía Ngao du : “ giỏi quá, nếu sớm biết bản lãnh của chúng tôi mua dao làm gì, lãng phí quá” Câu đầu tiên của làm cho ta thấy tức cười qúa thể.

      Ngao Du được mọi người khen ngợi có vẻ rất hứng chí, ánh mắt vẫn ngừng nhìn về phía Vương Bồi liếc qua liếc lại, Vương Bồi làm sao mà biết ý của ta, cũng chạy vội tới mấy câu khích lệ ta. Thế là ta thoả mãn, mặt cười tươi rói, cứ ngây ngốc cười vậy, bỗng chốc đầu trâu ngốc lại vụt đến, “Nhớ ngày đó, ta…”

      Đúng là da trâu thổi trúng mạch – ta còn ta còn đánh nhau với Ngưu Ma Vương nữa…Sao ta ta cũng đánh nhau với Tôn Ngộ nhỉ?

      biết trong rừng truyền tin tức nhanh đến mức nào mà cả buồi chiều họ thực thuận lợi, có mèo rừng, cả sóc cũng . Nhưng ra có đám chim chóc bay đầu trông kinh hoàng.

      Trời tối họ dừng chân bên bờ sông.

      Nơi này phải chỗ bằng phẳng mà hầu hết đều là tảng đá tinh tế. Vương Bồi ở gần bên phát thấy ít đồ ăn trông vẫn còn mới, có lẽ nơi này là nhóm Cảnh Thích họ từng dừng chân nghỉ.

      Từ khi được mọi người khen ngợi, Ngao Du làm việc cực kỳ hăng hái, ta còn tự mình dựng lều trại, trước là dựng cho Vương Bồi, sau đó lại giúp Lô Lâm dựng lều, lát sau 5 chiếc lều được dựng xong vững chãi.

      Lều Ngao Du dựng ngay cạnh Vương Bồi, hai cửa lều sát nhau nếu mở đối diện với cửa lều của Vương Bồi.

      “Gần quá ” Vương Bồi bảo: “ xem, chỗ này đều bước được”

      “Tôi muốn nhìn ” Ngao Du nghiêm túc : “Nơi này rất nguy hiểm, tối chừng còn có hổ đó”

      Mặt Vương Bồi có chút đỏ, định cười chắc, buổi trưa là do quá lo lắng nên mới tưởng là con hổ mà, “Có hổ tốt lắm, tôi chụp ảnh nó tải mạng, ai nhìn thấy chúng ta đều tức tối, à, sau này khéo mọi người đều gọi tôi là Vương lão hổ cũng chừng”

      cứ thế , “Ngao Du hì hì cười nhìn , “Nếu mà thấy thực có lẽ còn sợ tới mức chẳng dám động đậy gì ấy chứ, lại còn ra vẻ chụp ảnh sao?” Lúc chuyện lại tiến gần trước mặt nhàng xoa nắn mắt cá chân của , bảo: “Cởi ra”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 24

      “Cởi ra…tên Ngao Du háo sắc này!” Mặt Vương Bồi chợt đỏ tía tai mắng chửi thẳng Ngao Du.

      “Hây da, nghĩ lung tung gì vậy hả?” Ngao Du nghiêm túc ngẩng đầu nhìn , nghiêm nghị bảo: “Tôi bảo là cời giấy ra, chứ bảo cởi quần áo ra” Tuy bộ dạng trông cực kỳ đứng đắn nhưng ánh mắt xinh đẹp lại ánh lên vẻ chế nhạo, tên vô lại này là! “ này trong đầu nghĩ gì thế biết? Sao mà lại nghĩ xấu vậy hả?”

      ta còn thế nữa! Vương Bồi tức quá trừng mắt nhìn . Ngao Du rầu rĩ cười, ho tiếng, “ cởi giầy ra nhanh lên, tôi muốn xem chân chút”

      Vương Bồi đứng im. Chân bây giờ rất đau, nửa đường rộp lên, cố chịu gì, sau đó vết phồng vỡ, chảy cả máu, lúc này máu me dính hết vảo tất nhầy nhụa trông rất khó coi. Quan trọng hơn nữa là còn rất đau . cũng nguyện ý để cho người khác nhìn bộ dạng chật vật của mình – cả Ngao Du cũng được.

      Ngao Du ngẩng đầu nhìn , sau đó động tay, vừa nhàng cởi được giầy của ra, nhưng vẫn chạm vào vết thương Vương Bồi làm cho nhăn mặt vì đau.

      “Hây da là..” Mặt Ngao Du bỗng thay đổi, “Sao sớm chút? Đều đến mức này lại còn che dấu gì nữa ha. Đến mức làm chân hỏng chỉ có nước khóc thôi” Miệng ta vừa mắng mà tay lại nhàng, quay người lại tìm dao trong túi ra, cẩn thận rạch tất của xuống.

      chân vừa mồ hôi vừa máu đều dính chạt vào tất, mới xé ra rất đau, Ngao Du biết học được ở đâu áp lòng bàn tay vào chân nhàng xoa bóp, lát sau chân thấy ấm áp, mát mát, lúc lấy tất ra còn cảm giác đau nữa.

      Tinh thần Vương Bồi lúc này cũng tốt lắm, lại còn có sức đấu võ mồm với Ngao Du, “Ây da, sao lại đem rạch tất tôi rách hết thế này, về sau tôi lấy gì mà mặc hả? Tôi chỉ có mang hai đôi thôi đấy”

      Ngao Du thèm để ý tới ,đứng dậy chạy đến chỗ Chu Tích Quân lấy chậu nước ấm, cầm theo khăn tay cẩn thận giúp lau sạch máu. ta làm cực kỳ cẩn thận, thỉnh thoảng lại còn ôn nhu hỏi Vương Bồi: “ có đau , nếu đau kêu lên ha”

      Vương Bồi cũng kêu nổi tiếng nào, hốc mắt nong nóng, cảm thấy mình đúng là ngoan, sao trước kia lại đối xử với Ngao Du quá đáng vậy suốt ngày la mắng, lại còn đánh ta nữa chứ.

      “Đau như thế, khóc rồi sao?” Ngao Du ngẩng đầu lên nhìn thấy hốc mắt long lanh tim đập thình thịch lo sợ vội xin lỗi: “Thực xin lỗi ha, tay tôi quá mạnh. đừng khóc nữa, lát tôi bôi thuốc cho đau nữa đâu. Ngay mai tôi cõng , bước cũng cho

      “Tôi có khóc đâu” Vương Bồi hung hăng nhăn mặt, bàn tay ẩm ướt mảng, “Tôi chỉ là…mắt có chút cay cay… biết đâu….có hạt bụi bay vào mắt tôi ….” Trong TV đều diễn như thế, lúc trước xem Vương Bồi còn thấy ngốc vậy mà giờ nhìn vậy đây đúng là cái cớ tốt nhất.

      Được lát Ngao Du lấy bình thuốc bôi cho Vương Bồi, mát mát lành lạnh, quả nhiên là đau chút nào. Chân bỗng thấy thoải mái có thể đứng lên được, Vương Bồi thấy choáng váng mơ mơ màng màng ngủ. Lúc tỉnh lại trời tối, múi thịt thơm phức bay tới lều làm cho bụng sôi phát ra tiếng “ầm ì”.

      Trước kia lại biết ra mùi canh thịt lại mê người đến thế.

      Ngồi dậy tìm giầy vẫn tìm thấy. Ngao Du bên kia phát thấy thò đầu ra ôm bát lớn cười hì hì tới, vui sướng khi có người gặp hoạ bảo: “Tối nay chúng tôi nấu canh thịt bò, thể ăn”

      “Sao vậy?” Vương Bồi lập tức kích động đứng lên, ai cho ăn thịt bò liều mạng với người đó.

      “Chân còn chưa khỏi, ăn thịt bò vào bị nhức, có hiểu hả? Cẩn thận càng ăn vào càng đau nhiều.”

      “Tôi mặc kệ, chân hỏng tôi cũng muốn ăn” bực mình, tìm thấy giầy cứ thế chân trần đứng lên, tay chống đứng dậy. Ngao Du chạy tới nhanh tay đỡ lấy la lên: “Vương Bồi Bồi, tôi hiểu nổi nữa. chỉ vì muốn ăn mà muốn sống nữa hả?”

      Sao lại mắng chứ? mới làm trễ cuộc hành trình có ngày, mệt lắm rồi, chân lại còn bị phồng rộp nữa trông vô cùng thê thảm, giờ bụng lại đói kêu ầm ĩ, thế mà cho người ta ăn no. Có phải là muốn mạng của người ta hả?

      “Đây cho ” Ngao Du đưa bát to cho Vương Bồi, vừa giận vừa nhịn được cười bảo. “Vương Bồi Bồi à, đúng là giống trẻ con chịu nổi”

      Ai cũng đều có tư cách như vậy nhưng tên Ngao Du kia dựa vào gì chứ? ta cố làm chuyện tốt lại còn muốn người khác khen nữa, có tư cách gì bảo là trẻ con đậy. Hơn nữa, có lúc mọi người cũng yếu ớt chút, giờ chính là bị thương nên có vẻ trông yếu ớt thôi mà.

      “ăn ăn , xin mời từ từ ăn” Ngao Du vỗ vỗ đầu , vuốt ve giống như vuốt con chó vậy. Vương Bồi lập tức né tránh, thở phì phò mắng: “Ngao Du, còn việc gì nữa hay sao?” Chờ khi nào có điều kiện tìm ta tính sổ.

      “Vương Bồi Bồi, đúng là có lương tâm” Ngao Du giận quá mắng luôn.

      Vương Bồi cũng hiểu được là mình có chút hơi quá, lúc trước mới ngủ còn cảm dộng và nhớ tính tốt của ta, thế nào mà vừa ngủ dậy lại bỗng quên luôn rồi. Thôi kệ vậy, bứng bát to lên xục vào húp, mới hung hăng uống được nửa bát mới phát ra có vị gì đó đúng, “Nè, có gì đó hả? Là lạ, ây da khổ muốn chết, tên hỗn xược nhà cho vào cái gì vào canh hả?

      Ngao Du ôm bụng ra sức cười, “Là thuốc Đông y, ha ha, đúng là đồ ngốc, tự dưng biết”
      làm sao mà nghĩ được là Ngao Du ngốc nghếch vậy còn có tâm tư cẩn thận thế, dám chơi đùa vố này.

      “Đừng nhổ ra nha, cố uống hết !” Ngao Du bỗng dưng lại phụng phịu, trầm bảo: “Vì muốn cho ít thuốc tôi phải tìm khắp nửa núi mới tìm được, Vương Bồi Bồi, nếu dám nôn ra, tôi để yên cho đâu”

      Nếu vậy…Vương Bồi nhìn ta, lòng hoảng lên, bịt mũi làm hơi hết sạch bát thuốc. Thực ra – cũng phải khó uống lắm, trong còn có mùi thịt nữa mà.

      Ngao Du hài lòng, vỗ vỗ vai Vương Bồi, cười nghẹn, thấm thía: “Thảo dược nhà Ngả Đông, người bình thường muốn cũng được” Đúng là thấy quỷ rồi, ta lại còn học được gọi Thần núi tới đây nữa. ta biến thành giảo hoạt lúc nào vậy nhở? Ngao Du như vậy Vương Bồi cảm giác chính mình cũng thích ứng kịp.

      uống xong lúc mới ăn cơm, là Chu Tích Quân và Ngả Đông làm, ra lấy thức ăn ở trong túi đêm nấu lại nhưng do đường cả ngày mệt mỏi nên nấu cơm cũng thực vất vả quá. Vương Bồi cảm thấy muốn xin lỗi mọi người, thể chi sẻ với mọi người được, lại còn cản trở mọi người nữa.

      Nhưng ai cũng đối xử với tốt lắm, lúc ăn cơm Chu Tích Quân lo chân của nên bảo với mọi người là mình cõng. ngao Du chạy nhanh tới khoát tay bảo: “ mình tôi là đủ rồi”

      Ngả Đông đứng bên cũng vội: “Tôi tôi , sức lực của tôi mạnh” ta bị Ngao Du trừng mắt cái lập tức câm miệng.

      ăn cơm xong mọi người cùng nhau chuyện. Đêm trong rừng độ ấm xuống thấp, Ngả Đông nhóm lửa, mọi người vây quanh đống lửa sưởi. Ban đêm yên tĩnh như thế, có tiếng xe ngựa cùng tiếng nước chảy, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây lao xao, tiếng côn trùng kêu xa xa, còn có tiếng lửa nổ tí tách phát ra. Tại ban đêm như thế, lòng cũng yên tĩnh trở lại.

      Mọi người chuyện say xưa biết thế nào lại tới chuyện thần quái rồi.

      Vương Bồi đem chuyện ngày bé thấy rồng kể cho tất cả mọi người nghe, “….Thực , Tiểu Bạch Long rất tuấn tú, vảy trắng, sừng , ánh mắt mơ màng, thoạt nhìn như ngủ tỉnh…” xong mọi người lại thấy có chút thích hợp, lúc trước vẽ bức tranh, lại còn đùa với Lô Lâm là Ngao Du rất giống con rồng kia, lớn lên cực kỳ giống như đúc phải sao? ra khi còn bé trí nhớ của cũng phát sáng? Lại còn tưởng tượng rằng có sức tưởng tượng phong phú nữa chứ?

      Vì vậy có chút ủ rũ ủ rũ bảo: “Haiz, chắc mọi người tin đâu”

      “Sao lại tin.” Lô Lâm cười hớn hở: “Cái này gọi là gì nhỉ, duyên phận phải sao? Bồi Bồi à, cậu lúc nào cũng có vẻ nhìn thấy cái gì đó cổ quái. Lúc trước phải cậu cũng là nhìn thấy con chim biết tiếng người sao?”

      “Chim quái gì chứ?” Vương Bồi nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Mình lúc nào nhìn thấy chim quái chứ?”

      Lô Lâm bỗng chốc sửng sốt, nàng nhìn thoáng qua Chu Tích Quân, thấy mặt cũng hơi hơi ngạc nhiên, hai người đều cười rộ lên, Lô Lâm lắc lắc đầu bảo: “Hây da, đùa thôi, đừng cho là

      Mọi người ai bảo ai đều cùng im lặng, Vương Bồi cảm giác có chút là lạ, nên cố vắt óc mà nghĩ nhưng vẫn nhớ tới chuyện chim quái gì cả. lát sau mọi người lại chuyển sang đề tài khác, vô cùng náo nhiệt, nhưng Vương Bồi vẫn còn muốn về Tiểu Bạch Long và chim quái nên lén túm quần áo Ngao Du hỏi: “Ngao Du à, có tin ?”

      “Cái gì cơ?” Ngao Du lướt mắt nhìn , làm bộ để ý. Tối nay ta có thái độ hơi khác thường, rất ít chuyện, nhìn giống ta lắm. Sao ta đề nghị khen câu hả?

      là chuyện Tiểu Bạch Long đó” nhớ lúc trước với ta lần.

      “À…”Ngao Du ra vẻ hiểu, “, Tiểu Bạch Long tuấn tú kia hả? Ừ, cũng có thể. Bộ dạng của nó cũng được lắm..” Bộ dáng cao hứng, ánh mắt lấp lánh cười nheo nheo lại.

      Cuối cùng cũng có người đồng tình với , Vương Bồi bỗng chốc cao hứng đứng lên. khi mà cao hứng chuyện cũng cẩn thận, “Hây da, tôi rồi mà. , cho dù là rồng, có phải thông minh hay là ngốc hả? Theo tôi thấy nó kia rất ngốc nghếch, nó còn chưa tỉnh ngủ nữa….”

      “Vương Bồi Bồi-” Ngao Du tức giận rống lên với , “ ngủ !”

      Tên nhóc này đến thời kỳ mãn kinh hay sao ý, cứ tý tý lại vui buồn lẫn lộn vậy hả?

      Vương Bồi thèm để ý đến ta nữa mà tìm Chu Tích Quân chuyện, vẫn là người đàn ông này chuyện có vẻ phong độ hơn, thành thục mà chững chạc hơn nhiều, giống tên Ngao Du tiểu quỷ kia yên lành lại giận dữ lên vậy.

      tự cho mình là biết nhiều vòng vèo: “…Mọi người gặp chim quái tiếng người rồi hả?”

      “Ngày mai chúng ta 8 giờ mới ha..”

      “..Nó có hình dạng như thế nào?”

      “Đến trưa nghỉ ngơi giữa đồng ha”

      “…Nó cái gì ấy nhỉ?”

      “Nhiều lắm ăn thêm chút , đường còn dài mà…”

      Sau đó Ngao Du chịu hết nổi lấy áo đưa Vương Bồi về lều…

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 25

      Vết thương của Vương Bồi so với tưởng tượng của mọi người bình phục rất nhanh, sáng hôm sau đứng dậy được, chân cũng còn đau nữa, quan trọng hơn là miệng vết thương khép lại, có nhìn kỹ cũng nhận ra được là bị thương. Vương Bồi lần nữa bị thuốc mỡ của Ngao Du chinh phục.

      Sao người ta lại có nhiều thứ thần kỳ đến vậy chứ? Hôm sau lúc ra Vương Bồi nhịn được nghĩ như vậy.

      cũng cho Ngao Du cõng, kiên trì tự mình , chẳng qua là có chút chậm, khập khiễng. Ngao Du bảo nếu bị phồng rộp nữa để cho ta cõng, vì thế mới bỏ phí “của giời” như vậy. Có lẽ được ngày chân cứng lên hôm sau đường chắc cũng giống ngày đầu tiên khổ sở, mặc dù chân vẫn còn có chút đau nhức, nhưng cũng có chảy máu, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

      Trưa hôm sau Ngả Đông dẫn cả nhóm đến sơn trại Động tộc nghỉ ngơi.

      Ngả Đông thường xuyên vào núi nên dân trong thôn cũng rất quen thuộc. Nhưng biết thế nào mà mọi người trong thôn đối với nhóm họ thân thiện cho lắm, thậm chí còn che kín cửa trại cho họ vào, Ngả Đông cũng còn cách nào bảo mọi người trước tiên nghỉ ở bên ngoài, còn bản thân tiến vào thôn. biết là ta gì với dân trong thôn mà lát sau ta quay ra thấy đoàn thôn dân hiền lành đằng sau, thậm chí còn có cả trưởng thôn nữa, Ngả Đông giới thiệu ông với họ, gọi ông làCuBa.

      Lúc vào trong thôn,CuBacòn bắt mọi người uống mỗi người chén rượu. Rượu độ cao lắm lại mang theo vẻ nhè ngọt lành, Vương Bồi vừa uống ly cảm thấy vẫn chưa đủ tý nữa hỏi xin thêm ly nữa.

      Họ vào trong thôn chủ yếu là để nghỉ ngơi, tiện thể cũng muốn tiếp tế lương thực. Mùa hè trời nóng bức, mang thêm nhiều đồ ăn cũng để được lâu, mang được nhiều vì vậy muốn đến chỗ này xin ít lương thực, đây cũng là nguyên nhân Ngả Đông muốn dừng lại ba thôn đường . Nhưng kế hoạch của ta lại bị người khác phá huỷ.

      “Có… chút vấn đề” Lúc họ ở cầu tập trung, vẻ mặt Ngả Đông nghiêm túc bảo: “Lúc trước có nhóm 8 người đến, bất kính đối sơn thần (thần núi),CuBarất tức giận với họ nên đuổi toàn bộ nhóm họ ra. Nếu tôi phải quenCuBathì chỉ sợ hôm nay cũng thể nào tiến vào thôn được. Nhưng tiếp theo còn hai thôn nữa đều thể biết trước được, chỉ sợ là…”

      ta tiếp nhưng ý tứ ai cũng hiểu cả. Ba ngày hành trình tiếp theo họ chỉ sợ là có nơi nào tiếp viện nữa.

      “Vậy cố mà mang theo nhiều lương khô chút ” Chu Tích Quân vỗ vỗ trán bất đắc dĩ ,;”Chẳng còn cách nào khác, mọi người cố vất vả tý chút, ba ngày tới chắc còn khó khăn gấp bội nữa đó”

      Tới trưa họ dừng chân ăn trưa, đồ ăn khá phong phú, khẩu vị cũng thực độc đáo, Vương Bồi cái gì cũng dễ quen ăn rất nhiều và hưng phấn, còn Lô Lâm ăn quá ít. Hơn nữa làm mọi người kinh ngạc hơn là, dân trong thôn đối với Ngao Du cực kỳ tôn kính, vẻ mặt thánh khiết sùng bái ra ra mặt làm mọi người tưởng nhìn lầm, tý mù cả mắt, còn mặt Ngao Du coi như có chuyện gì xảy ra vậy.

      Lô Lâm nhịn được lẳng lặng tìm hiểu chỗ Vương Bồi: “Ngao Du nhà cậu có phải là…..người kia…hay ..” Chính nàng còn là mình cái gì nữa. Vương Bồi lắc đầu cũng lắm. Nhưng tất cả mọi người ai cũng hiểu, hành trình lúc này đúng là bởi có ta nên mới phá lệ thuận lợi và thư thái đến vậy.

      Lúc họ lên đường, CuBa Trưởng thôn bố trí cho chú bé cùng theo, tên tục của chú là Cửu Tử (bé Chín), khoảng chừng 15, 16 tuổi gì đó, trông vô cùng nhanh nhẹn hoạt bát. Ngả Đông bé Chín đối với rừng núi rất quen thuộc, chú biết chỗ nào có nguồn nước, chỗ nào có khu vực khô ráo, bằng phẳng, ngọn núi nào có nhiều người trong thôn lại thường xuyên, có thêm chú bé, hành trình tiếp theo thuận lợi rất nhiều.

      Nhưng Cửu Tử lại có vẻ khá hứng thú với Ngao Du, tuy biểu như Ngả Đông, nhưng nếu trước mặt Ngao Du cũng hô to gọi mọi người ầm ĩ mà là sùng bái kính trọng nhìn Ngao Du – còn Ngao Du cũng chẳng thèm để ý tới chú.

      Lúc trời còn sáng chút Cửu Tử cũng nữa, Ngả đông giải thích bảo ngọn núi trước mặt có nhiều chướng khí rất dễ trúng độc, vì thế buổi tối phải đóng quân ở bên ngoài nghỉ ngơi.

      Họ dừng chỗ bằng phẳng nhanh chóng dựng lều, Ngả Đông và Cửu tử chậm hơn chút, Ngao Du vẫn ở gần bên Vương Bồi.

      Bữa tối bỗng chốc lại khá phong phú, Cửu Tử ở xung quanh dạo qua 1 vòng lúc về mang theo hai con thỏ béo. Ngao Du bỗng chốc cao hứng đứng lên, lần đầu tiên cất tiếng khen Cửu Tử. Cửu Tử bị cảm động mặt đỏ bừng, vẻ mặt kia nhìn trông hậm hực là thể lao tiếp mang thêm hai con thỏ về nữa.

      Buổi tối nướng thịt thỏ, ăn canh nấm, mặc dù gia vị cũng nhiều lắm nhưng cũng rất ngon. Mọi người ai cũng ăn no – cho dù phía trước còn nơi nào tiếp viện nữa, chỉ cần có Cửu Tử cũng sao cả!

      Do ăn quá nhiều nên tối Vương Bồi ngủ được, đầu óc cứ tỉnh táo, lỗ tai hình như còn nghe được rất nhiều thanh. Có gió núi theo hướng nam thổi tới, có tiếng chim kêu, có tiếng dã thú nức nở kêu gào, lại còn có…có tiếng chân người từng bước tiến gần…

      Lòng bỗng hoảng sợ, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ánh trăng, lại nhìn thấy bóng người ở trong lều cứ qua lại lúc sau đến ngồi trước cửa lều của . Là ai vậy? Nếu là người trong nhóm sợ. Nhưng mà nếu phải sao? Vậy là cái gì….

      Là người? hay là quỷ?

      Nghe là trong rừng rậm gì đó biết đâu có dã nhân sao?

      Hôm qua còn mạnh miệng đùa với mọi người bảo là mình to gan lớn mật nhìn thấy rồng cũng sợ, thế mà hôm nay bị ngoài cửa lều biết là người hay quỷ làm cho sợ tới mức dám động đậy. Đây là báo ứng nha! Nhưng chẳng nhẽ lại bị nghẹn như vậy, đứng ngồi yên trong lều, thấp thỏm chờ đợi gì đó bên ngoài cẩn thận đem nuốt chửng hay là lột da đây.

      Ngao Du ngay bên cạnh đâu rồi vậy? Chỉ cần đưa tay ra là chạm tới lều của ta, chỉ cần gọi tiếng ta lập tức lao ra bảo vệ . sợ nữa đâu!

      run rẩy kéo túi ngủ chui ra, cẩn thận áp tai vào sát lều nghe ngóng, có tiếng thở đứt quãng, chắc phải quỷ rồi. Nhưng tên hỗn đản nào lại ngồi trước cửa lều của vậy chứ, mà chỗ rộng mêng mông đầy chỗ tốt ngồi sao lại cứ phải ngồi trước cửa lều làm gì, lại doạ nữa.

      Vương Bồi định mở miệng mắng người bên ngoài lên tiếng: “Vương Bồi Bồi, ngủ có ngon , bên trong tốt chứ, có làm sao ?”

      Trừ tên Ngao Du vô liêm sỉ này ra còn ai gọi “Vương Bồi Bồi” như thế chứ. Vương Bồi tức yên lòng nhưng đồng thời lại giận vô cùng, hung hăng vén cửa lều lên, thò đầu ra nhìn, cần mặt mũi gì hết buồn bực mắng: “Tên Ngao Du hỗn đản kia, cả tối ngủ được, định hù doạ người ta chắc?”

      Ngao Du phì cười, bị mắng nhưng cũng giận, khuôn mặt đẹp trai tiến gần, hưng phấn bảo: “Tôi ngủ được mới ra chút. phải nhát lắm sao, tôi ở ngay trước cửa lều . có sợ ?”

      mới là người nhát chứ” Vương Bồi chịu mạnh mồm : “Tôi nhìn thấy rồng còn sợ, nó còn nhìn tôi gật gật đầu nữa đó”

      “Hây da, sao cứ hơi tý lại tới chuyện con rồng là thế nào” Ngao Du tức rồi, mặt hơi hồng nhưng nhìn dưới trăng lắm. ta cũng có tiến bộ nha, chuyện cứ vòng vèo phức tạp, đầu óc Vương Bồi nghe chút là hiểu ý ngay.

      Vương Bồi , cười nhạo Ngao Du, “Ôi ôi, cũng hiếm khi ngủ được, phải là cầm tinh con heo đấy sao?”

      Ngao Du hỏi , “Vậy còn ?”

      Vương Bồi bỗng chốc há hốc mồm, nghĩ ngợi vài giây rồi ngây ngô cười bảo: “Thèm vào! Tôi cũng mất ngủ”

      Sau đó chui từ trong lều ra, Ngao Du kéo tay hai người sóng vai ngồi xuống bên đống lửa/

      Cũng nhờ Ngả Đông và Cửu Tử bỏ nhiều củi vào nên lửa lúc này cháy khá to. Có đống lửa này ban đêm dã thú cũng dám lại gần, nhưng Vương Bồi cảm thấy chỉ cần có Ngao Du ở đây dã thú gì cũng sợ – dù sao nơi này làm gì có hổ báo gì chứ.

      biết …” Vương Bồi cằn nhằn chuyện với Ngao Du, “Từ… từ lúc tới nhà tôi đến nay, chỉ số thông minh của tôi bị hạ xuống rôi…chuyện kia…Gần mực đen, gần đèn sáng….Tôi cùng náo loạn đều biến thành ngốc rồi…À, phản ứng chậm chạp, ý nghĩ đơn giản…”

      thôi ”, Ngao Du cười nhạt, ánh mắt quái liếc , “ vốn thông minh chút nào, người ta chu Tích Quân và Lô Lâm so với còn thông minh hơn nhiều. nhiều nhất chỉ hay bắt nạt tôi thôi. sờ thử lương tâm mình xem, tôi đối với hết lòng……chỉ có bắt nạt tôi thôi..”

      “Tôi đâu có! Tôi còn vất vả nướng thịt cho ăn nữa cơ mà!”

      “Đó là chuyện trước kia rồi, vừa rồi còn mắng tôi nữa đấy thôi”

      “Tôi muốn giúp tôi nên tôi mới đưa ra ngoài đấy thôi”

      “Ngày trước còn tát cho tôi bạt tai…” ta tới đây ấm ức sắp khóc đứng dậy, miệng đều mêu mếu, khịt khịt mũi : “Tôi còn giúp rửa chân, bôi thuốc, còn cõng nữa, còn…”

      “Được rồi ….”Bị ta vậy, Vương Bồi cũng hiểu được hình như mấy ngày nay, Ngao Du có vẻ biến thành người thành thục chút, mà có phải hơi chút quá đáng với ta , “Vậy muốn sao bây giờ”

      “Tôi ngủ được” ta mở to đôi mắt xinh đẹp, thuần khiết giống trẻ con nhìn, “ dỗ tôi

      Vương Bồi quả là muốn hộc máu rồi!

      Tên nhóc này là, mấy tuổi rồi vậy? Đến cả ngủ còn muốn người dỗ nữa. Nhưng vấn đề ở chỗ là biết dỗ ta thế nào bây giờ?

      hát, hát bài gì đó hình như là bài hát ru con ” Ngao Du chỉ dẫn.

      muốn hát bài hát ru con thế nào hả?”

      “Ngủ ….bảo bối…ngủ ….bảo bối..”

      Vương Bồi chảy mồ hôi đầm đìa đầy đầu, “ tự mình hát , sao còn bảo tôi hát hả?”

      “Nhưng có giống nhau đâu? Nhanh lên, hát mau !” ta sốt ruột kêu.

      Vương Bồi đành phải cắn môi, giọng, nghiến răng nghiến lợi dựa theo lời ta hát: “Ngủ , bảo bối, ngủ , bảo bối..”

      “Ngủ ….. bảo bối….. ngủ …… bảo bối…..” Giọng càng ngày càng nhàng, nhu hoà, thư thái, mí mắt Ngao Du dần dần híp lại, nửa khép nửa mở…

      Bản thân Vương Bồi ý thức cũng dần dần mơ màng, có chút hơi thở ấm áp vây quanh, rất an tâm lại thoải mái nữa, làm cho con người ta nhịn được trầm mê vào trong đó.

      “Được rồi…yên nào..” Mơ mơ màng màng còn có tiếng nhàng bảo .

      theo bản năng đưa tay bắt, người nọ hài lòng “ muộn rồi, đừng động đậy..”

      “Ngủ nào…ngủ nào..”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 26

      Hôm sau trời còn chưa sáng Vương Bồi liền tỉnh, sau đó cảm giác thích hợp. ngủ ở chính trong lều của mình, nhưng sao bên người lại hình như có thêm người nào đó, toát ra hơi thở mới mẻ, nóng hổi của tên nhóc, đầu xù lông, da thịt tiếp xúc ấm áp mà nhiệt tình.

      vừa động đậy người bên cũng động đậy, cả người của nằm gọn trong ngực ta, dưới bụng có vật gì cứng như gậy, Vương Bồi dù có ngốc chăng nữa cũng biết đó là cái gì.

      “Ngao Du, tên hỗn đản này!” tức đến nỗi giật nảy mình nhảy lên, tóm lấy tai ta vặn vẹo, “ là đồ biết xấu hổ, .. cút nhanh ra ngoài cho tôi!” biết lúc nào ta tiến vào lều của , lại còn dám cùng ngủ nữa chứ, còn dám ôm, lại còn dám có phản ứng.

      “Nếu tôi phế luôn đó!” quay người lại sờ dưới gối tìm dao Thuỵ Sỹ, Ngao Du nhanh như chớp chạy vọt ra, giọng còn truyền tới, “Hây da, tức cái gì chứ, nếu tôi phản ứng hẳn là tức mới đúng chứ”

      Vương Bồi, “Được lắm” tiếng, ta cuối cùng cũng dám tiếp nữa.

      Lúc ăn sáng, Lô Lâm đùa: “Mọi người có thấy kỳ nha, tối hôm qua tôi tự dưng nằm mơ thấy mẹ tôi hát ru bài “Khúc hát ru”, ây da giọng ru rất , giống như là đó”

      Vương Bồi gì cứ “xì xụp” húp canh.

      Vẻ mặt Ngao Du kinh ngạc tiếp theo, “Ây da ra là “khúc hát ru” ha, thế mà tôi tưởng tưởng gọi nó là “bài hát ru con” chứ”

      Mọi người cười ầm lên, đầu Vương Bồi càng cúi thấp xuống gần như là cho cả vào bát canh luôn.

      Cơm nước xong mọi người bắt đầu lên đường, Ngao Du vẫn ân cần ở bên cạnh Vương Bồi làm bạn, cố gắng lấy lòng , “Vương Bồi Bồi, có cần nghỉ ngơi chút ?” “Vương Bồi Bồi, ăn cái này ?” “Vương Bồi Bồi uống chút nước ” Nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Lô Lâm lớn tiếng kêu to, “Sao mà tôi chẳng có ai quan tâm thế này hả!”

      Thực ra được lâu Vương Bồi còn giận nữa, do quen tên ngốc kia lắm rồi, hơn nữa, trong đầu vẫn có người chính nghĩa chỉ trích kia, “Vương Bồi muốn gì nữa đây? Người ta bộ dạng vừa đẹp trai, làn da so với bóng loáng hơn, dáng người đẹp hơn, lại còn ngủ cả đêm với , đều chiếm hết tiện nghi rồi còn gì”

      nghĩ kỹ thấy cũng đúng, tối qua ngủ giường mình cũng thoải mái quá . Vừa ấm áp lại thư thái như vậy, tên ngốc kia cũng là tốt làm “bạn giường” ha. Vì vậy được lát sau nhịn được đứng dậy lời nào cứ tủm tỉm cười, Ngao Du thấy vậy lấy lòng . Tính tình của chút cũng có ha.

      Có Cửu Tử dẫn đường họ cực kỳ thuận lợi, được nửa đường lại dừng lại ngắm phong cảnh đẹp. Chỗ này chưa tạo thành núi và nước, hiếm thấy các thực vật cao lớn, đẹp đến độ dường như phải vậy. Thỉnh thoảng có có loài chim hình dạng quái lạ bay ngang qua – làm Vương Bồi khỏi nhớ tới chuyện chim quái mà Lô Lâm ngày đó.

      Chẳng lẽ thực nhìn thấy chim quái biết tiếng người sao? Tại sao trong đầu nhớ gì hết vậy kìa?

      Nhưng Vương Bồi vốn là rộng lượng, lúc Thái Hậu dạy nên cố chấp, vì vậy mặc dù cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng cũng để tâm nhiều đến chuyện vụn vặt nên cũng cố hỏi nữa. Nếu mọi người ai muốn chắc là có lý do, nếu chẳng may hỏi ra lúc đó chuyện lại biến thành ràng lại làm cho mình khổ sở mà thôi.

      Vì thế đơn giản là đem chuyện này quên luôn .

      Giữa trưa hôm sau Cửu Tử mang về con nai, có trời mới biết được là chú bắt kiểu gì, lúc khiêng nó tới lều nai còn chưa chết, ánh mắt đẫm lệ nhìn Vương Bồi, làm lòng của bỗng dưng mềm lại. Định thay nó xin tha bỗng thấy ánh mắt của nó mờ dần rồi sau đó nhắm mắt lại.

      Chuyện này rốt cục là kích thích tiếng lòng của Vương Bồi ghê gớm, làm cho cả trưa cũng dám ăn miếng thịt nào cả, chỉ ăn mỗi bánh bao, uống canh, mà bên trong nội tâm vẫn hoảng hốt thể tả, lúc nào cũng lên trong đầu ánh mắt đẫm lệ vô hại của nai con kia. Cũng là động vật mà hôm qua ăn hai con thỏ nửa chút áy náy cũng có, thế nào mà giờ lại thế biết sao đây? Chính bản thân cũng hiểu nữa.

      Tới tối ngã bệnh, đau đầu, còn sốt , đầu cứ ong ong nặng chình chịch, cảm giác nghe thấy có người chuyện bên mình nhưng từ cũng nghe .

      Lúc con người bị bệnh thường rất dễ yếu ớt, mà yếu ớt cứ suy nghĩ lung tung rồi lại dễ rơi nước mắt, lúc tối Chu Tích Quân lại thăm , hai mắt đẫm lệ nhìn xin lỗi, “Thực xin lỗi, ô ô, tôi vô dụng quá mà, cứ vướng chân mọi người thôi…”

      đừng như vậy ha” Chu Tích Quân luống cuống tay chân cố khuyên bảo , “Ai cũng trách đâu, mà rất lo cho . đừng khóc nữa, mà khóc là tôi cũng muốn khóc theo đấy” đúng là người đàn ông tốt, vừa ôn nhu vừa tri kỉ, lại còn rất có ý thức trách nhiệm nữa, người đàn ông như thế, sau này biết con nhà ai may mắn, có phước lấy được ha. Nghĩ tới đây Vương Bồi chua xót lúc lâu. Bị bệnh đúng là tốt chút nào cả.

      Ngao Du vẫn bên cạnh , chuyện bộ dạng thực ôn nhu với , lại còn giúp uống thuốc, cười cười cổ vũ nữa, “ ngủ ngon nhé, sáng mai dậy là khoẻ thôi” Đúng là gạt người ta, có phải thuốc tiên đâu, làm sao mà nhanh thế được cơ chứ. vẫn mếu máo, giọng hỏi, “Ngao Du à, tôi luôn mắng , lại còn chửi, đánh nữa, giận tôi chứ?”

      Ngao Du lời nào chỉ “ậm ừ” hai tiếng.

      Đúng là quỷ hẹp hòi mà, ta tức giận rồi! Vương Bồi thầm mắng ta, vừa nhắm mắt lại mơ màng ngủ. Trong mộng chỉ nhìn thấy chú nai con kia, ánh mắt đẫm lệ vô hại, trong sáng tinh khiết, giống nhưng cây tùng soi bóng trong dòng suối trong vắt vậy.

      Sáng sau tỉnh dậy Vương Bồi cảm giác đỡ hơn nhiều. Tinh thần đặc biệt tốt lắm, tay duỗi ra nắm lấy cánh tay Ngao Du, cười “ha ha” đắc ý, “Quỷ hẹp hòi, giận tôi đấy hả?”

      Ngao Du nhe răng nhếch miệng kêu to: “Vương Bồi Bồi, ngốc đó chứ. Hmm..” ta cố trốn tránh vết trảo của Vương Bồi, đưa tay tới túm tai của , “ nhìn tôi này..” chưa xong ta nhanh thu tay lại chạy vọt ra xa, cười to đắc ý.

      Tinh thần như thế tốt quá ha!

      Hai người nhanh chóng làm hoà với nhau.

      Nhóm họ gần tới đỉnh núi di động có tín hiệu, Vương Bồi vội gọi cho Thái Hậu lập tức thông, đầu bên kia Thái Hậu rất ồn ào náo nhiệt, Vương Bồi liền hiểu ngay ra là bà ở tại Vạn Lý Trường Thành, nên ảo não bảo: “Thái Hậu à, mẹ cố đừng náo loạn có được ? Vương giáo sư ở xa tận Tân Cương theo đuổi “chân thiện mỹ”, còn con của mẹ lại ở cùng Tương Tây huyền bí tươi đẹp, sao tư tưởng của mẹ vẫn chưa chịu giác ngộ vậy ha?”

      Thái Hậu, “Đồ thối tha..” Bà tiếng cũng để ý tới , vội kêu to tiếng, “Haiz, mẹ muốn chạm vào gà quá, nghe ?” Bên cạnh có tiếng người già bất mãn oán giận, “Sao bà cái gì cũng muốn ăn thế hả?”

      Thái Hậu để ý tới, quay lại vào phone: “Con chừng nào về? Đừng về trễ quá nhé, nếu gặp được ba con đâu”

      Vương Bồi nghe vậy lòng rối bời, “Mẹ ơi, mẹ gì vậy hả? Cha con làm sao vậy?”

      “Sao là sao?” Thái Hậu bị hỏi làm cho hồ đồ, trả lời: “Ba con được đại học Hàn Quốc mời sang làm giảng viên, chắc phải mất nửa năm đấy. Tháng Chín phải rồi, giữa chừng quay lại đâu”

      “Mẹ sớm có phải hơn ” Làm hại cho lo lắng tim đập liên hồi, giờ nó vẫn còn đập đây này.

      “Hây da, mẹ thèm nghe con nữa đâu, tý nữa quên sờ bài rồi” Thái Hậu xong tắt máy. Làm Vương Bồi vẫn còn đứng sững sờ thôi.

      “Hơi quá đáng rồi đấy!” vội liên lạc với Vương giáo sư để mách lại thấy có tín hiệu gì, nên người ủ rũ xuống.

      thấy Ngao Du đứng bên cười hì hì trong đầu còn tức tối hỏi: “Sao gọi điện thoại cho người nhà hả? Ba mẹ nuôi lớn như vậy cũng dễ đâu, chú nhóc sao lại bất hiếu vậy chứ?”

      Ngao Du cười đắc chí, “Sáng tôi liên lạc với họ rồi”

      Đúng là gạt người! Sáng nay di động căn bản là có tín hiệu mà.

      Lúc xuống núi Vương Bồi lại tiếp tục gọi điện nhưng tín hiệu cũng tốt lắm cứ bập bõm nghe lúc được lúc , đầu dây bên kia có tiếng đệ tử oán giận, “Vương lão sư….mắng Tiểu Mẫn…còn Ngũ Linh ….sao lại mắng..”

      Vương Bồi cảm giác mình có năng lực lý giải cực tốt, hướng vào phone, hét to: “Ngũ Linh làm sao bỏ qua được, ta mới cho trò hai mươi điểm thế mà trò cuối kỳ nộp bài tập làm đâu”

      “….Người ta…hơn tám mươi điểm…khoe được..”

      “Sao lại linh tinh gì thế!” Vương Bồi định ném điện thoại , nửa ngày cũng được gì. nhớ rất , năm thứ ba kia còn để lại hai đệ tử, đều là do bình thường lười học, trò tên là Tiểu Mẫn, còn trò tên là Điểm Nhi, học kỳ tới đây năm sáu trò, cuối kỳ giao cho bài tập, Ngũ Linh bài làm nộp đâu.

      gọi điện thoại gọi cho giáo viên phụ đạo bảo lớp là phụ đạo cấp tốc nhưng vẫn liên lạc được, mới gọi cho giáo viên chủ nhiệm toàn bộ chuyện này cho bà nghe, “Tôi nhớ rất , thành tích trực tiếp được gửi qua máy tính tới giáo viên phụ đạo và chủ nhiệm, còn trong chính tay mình, làm sao thành tích lại đổi được chứ”

      Lúc gọi điện thoại chỉ nghĩ được là có thể liên lạc sai rồi, cũng nghĩ tới chuyện lại xảy ra nghiêm trọng thế. Nhưng lúc này chỉ là điện thoại bình thường mà thôi.

      Đây là ngày thứ ba của cuộc hành trình, theo y kế hoạch cũ chiều nay dừng chân tại nhà người tên là Ốc Khang ở thôn nghỉ. Ngả Đông bảo Cửu Tử thăm dò trước trong thôn xem sao, sau đó quyết định hay .

      Trong lúc đợi Cửu Tử trở lại, họ dừng bên bờ sông nghỉ ngơi.

      Đối diện bên sông là vách núi đen, đỉnh có đường , Ngả Đông bảo là có thể theo con đường đó đến trước núi, so với đường chân núi gần hơn nửa, nhưng chỉ có người tài mới qua được ngọn núi đó, bởi vì ở đó rất nguy hiểm.

      Vương Bồi liếc mắt xa xa nhìn cái mà choáng váng cả đầu.

      “Nơi đó… sườn núi….có người phải ?” Lô Lâm tự dưng hỏi vậy.

      Vương Bồi nghe thế cùng nhanh chân chạy tới nheo mắt nhìn sườn núi xem. Hai mắt nhìn sai, nhìn kỹ đúng là thấy có bóng người qua lại ở nơi đó. Chu Tích Quân vội rút kính viễn vọng trong túi ra ngắm vài lần, sắc mặt bỗng thay đổi, “Có người mắc cây, nguy hiểm lắm”

      “Xứng đáng!” Ngao Du quan tâm liếc mắt nhìn người gặp hoạ, “Nếu họ đắc tội ai chúng ta vào được trong thôn rồi”

      Là nhóm Cảnh Thích sao? Ánh mắt Ngao Du quả là tốt, xa như vậy mà có thể nhận ra họ cơ á? Vương Bồi cứ nghĩ là mắt mình tốt rồi thế mà cũng chỉ nhìn thấy mơ hồ người, lại cũng mặt nữa.

      “Làm sao bây giờ?” Lô Lâm hỏi.

      “Cứu người ” Chu Tích Quân lôi trong túi ra cuộn dây thừng, hỏi Ngả Đông đường lên núi, sau đó hề nghĩ gì cứ trực tiếp hướng núi tiến lên.

      “Tôi cũng ” Lô Lâm bảo, mới nhích người bị Ngao Du túm lại, bộ dạng mất hứng, tức tối bảo: “Mọi người ở đây chờ, tôi lên” xong lại than vãn vài câu, hậm hực theo phía sau Chu Tích Quân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :