1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Long Thái Tử Báo Ân - Tú Cẩm (61c + 2pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 17


      Từ thị xã J đến vùng Tương Tây mất khoảng mười mấy tiếng, tuy tình hình giao thông cũng khá ổn, nhưng mọi người vẫn cảm thấy quá mệt. Vương Bồi các xe cũng ổn, cả bốn người ai cũng biết lái xe, đến cả Ngao Du là người thoạt nhìn có vẻ lo lắng nhất lúc xe bắt đầu chạy lại thay đổi thành người khác – có thể đàn ông có cảm tình với xe cộ là chuyện khác nhau.

      Lão Ngô và Đổng Thiến hình như là được dễ chịu cho lắm. Do mọi người đều là nhóm kết hợp tự do nên cũng ai muốn tự tìm phiền toái vào người, cuối cùng chỉ còn chừa ra hai người họ ở xe Land Rover của Chu Tích Quân, lúc dừng xe ăn cơm, lão Ngô trông rất giận, cứ là mình hoa mắt chóng mặt, nhìn thấy đường , định đổi ngồi cùng những người khác hoặc là muốn xung vào nhóm đông hơn.

      Chu Tích Quân thấy tình hình ổn vội vàng chạy nhà WC, còn những người khác tảng lờ, chuyện với nhau tào lao. Lão Ngô thấy có ai hưởng ứng tìm Văn Liên người phụ trách của lão Trương. Lão Trương cũng là người khó tính, vừa vòng vòng vừa nhếch miệng cười bảo: “Chuyện lập thành tổ đều là tự nguyện của mỗi người, chúng tôi cũng dám nhúng tay vào”

      mặt lão Ngô có chút khó chịu, bình tĩnh bảo: “Thế nhưng thể để người lớn tuổi như tôi lái xe suốt mấy chục tiếng đồng hồ như thế chứ”

      Lão Trương cười hề hề: “ phải bên cạnh ông còn có đổng Thiến tiểu thư sao? Tôi hỏi rồi, ấy cũng có bằng lái xe. Hai người các ông tự thay nhau vậy, mọi người trong xe ai cũng thế mà. Như xe của Hàn giáo sư đó, cũng chỉ có hai người có bằng lái, mọi người ai cũng đều rất khó xử vậy”

      Lão Ngô nghĩ ngợi chút, trong mắt đảo liên hồi sau đó cười hắc hắc: “Nếu như thế này vậy, dù sao chỉ còn hai người chúng tôi, ông sắp xếp cho chúng tôi vào các xe khác với mọi người …”

      Lão Trương lập tức cảm thấy lúng túng như gà mắc thóc, vẻ mặt cực kỳ khó xử: “Ông Ngô à, phải là tôi muốn giúp ông, chỉ là mọi người trong xe đủ lắm rồi, nếu nhét thêm người nữa chật lắm, hành lý có chỗ để” Lời của ông ta cũng phải là có lý, rất có trách nhiệm, lúc mọi người xuất phát mang theo rất nhiều thứ, trừ quần áo hàng ngày ra còn có các dụng cụ vẽ tranh nữa nên ai cũng có vài hòm to. Cũng may là Chu Tích Quân và Ngao Du ít hành lý, nếu bốn người họ ngồi chung chiếc xe sợ rằng cũng rất chật chội rồi.

      “Thế này vậy, ngài thử với những người khác xem sao, chỉ cần mọi người đồng ý tôi cũng giơ cả hai tay đồng ý luôn” Lão Trương cười hô hố rồi đá quả bóng sang cho đám người đông đúc kia. Lão Ngô hình như hiểu được duyên người nhà được tốt cho lắm vì thế tức quá giọng than thở vài câu rồi cũng muốn tự mình làm mất mặt mình nữa.

      lúc sau, Chu Tích Quân mới từ trong nhà WC ra, Vương Bồi và Lô Lâm thấy như thế cực kỳ cảm thông.

      Họ cùng ngồi trong xe này rất hoà thuận, tuy Ngao Du vẫn xem Chu Tích Quân vừa mắt cho lắm, nhưng vì có Vương Bồi ngồi bên nên cũng cố chịu đựng, dám làm quá đáng, chỉ thỉnh thoảng len lén làm mặt quỷ doạ chút. Vương Bồi còn kinh ngạc hơn nữa là Ngao Du ngồi cạnh Lô Lâm lại rất ổn, sau khi chấp nhận hình ảnh của Lô Lâm rồi Ngao Du bắt đầu cùng nàng thân thiết, chuyện rất cao hứng, hai người có lúc còn cười to, rồi lại vỗ tay ôm nhau vui mừng nữa chứ, cứ như là bạn bè quen lâu lắm rồi vậy. Mà hơn nữa thoạt nhìn Ngao Du cũng ngốc nghếch cho lắm, thậm chí có chút trông rất khí khái, oai phong.

      Nghĩ kỹ chút Vương Bồi lại thấy Ngao Du thoạt nhìn vừa ngốc vừa ngố nhưng ra lại là người ngốc, ta còn có sở trường nắm được vấn đề cốt lõi của người khác mà bắt đúng mạch, chẳng hạn như ở nhà Vương Bồi, ta cũng rất thông minh biết lấy lòng Thái Hậu, lại còn dùng hình tượng đứa bé ngoan ngoãn đáng , ngây thơ nữa. Tới nơi này, ta cũng hiểu trong xe chỉ có chuyện với Lô Lâm là hay nhất nên về sau cùng nàng chuyện rất hợp nhau. Tên ngốc này, có phải ngốc nghếch đều do là tưởng tượng của mà ra .

      Vương Bồi rung đùi đắc ý nghĩ thế điện thoại reo lên, vừa lấy ra lập tức cực kỳ vui sướng đứng dậy, ghé điện thoại cười to: “Bệ hạ, xin hỏi có chuyện gì ?”

      Thái Hậu cười hỏi có khoẻ , sau đó lại hỏi về Ngao Du, có mang theo quần áo , mang huốc cảm , khuyên đừng ăn linh tinh ở bên ngoài…làm cho Vương Bồi tím mặt lại rồi, giọng ấm ức bảo: “Mẹ, con và Ngao Du, rốt cục ai mới là con của mẹ đây?”

      “Hây da, con bé này, sao lại thế hả?” Thái Hậu có chút chột dạ, hạ giọng . Vương Bồi định bực mình lên lần nữa định giải thích với bà rằng mình mới là người quan trọng bỗng Ngao Du xoay người sang nhanh tay cướp điện thoại di động của Vương Bồi, bộ mặt lập tức trông vô cùng ngây thơ, trong sáng, đáng , nũng nịu vào phone: “Dì à, con là tiểu Du đây….”

      Hai người cứ “mẹ mẹ con con” buôn chuyện hàng giờ liền, mãi sau Vương Bồi thấy điện thoại còn pin mấy vẻ mặt bỗng chốc đen lại. Ngao Du thấy vậy mới nhanh chào Thái Hậu rồi im miệng bộ dạng mất hứng đem di động trả cho , miệng còn lải nhải: “Đồ mọn”

      Vương Bồi nghĩ phải là người phát điên mới đúng chứ.

      muốn cãi nhau với ta, nhận lấy diện thoại xong gọi điện cho Vương giáo sư, muốn mách cha!

      Hơn mười giây mà đầu bên kia vẫn có tín hiệu gì, biết Vương giáo sư chiếc điện thoại tới đâu mà tín hiệu có nữa. Trong lòng Vương Bồi tràn đầy giận dữ có chỗ giải thoát, mặt đều nghẹn tím lại rồi.

      Chu Tích Quân ngồi bên thông cảm vỗ vỗ vai , muốn an ủi vài lời, nhưng vừa định mở miệng cũng biết gì, tìm chiếc lọ của Vương lão cất ở dưới đưa cho , cười khổ bảo: “Lấy này, hạ bớt nhiệt”

      Vương Bồi bỗng cảm thấy con người tế nhị.

      quyết định thèm chuyện với Ngao Du nữa, ta muốn làm gì làm, muốn đùa với ai đùa.

      Buổi tối cả đoàn dừng xe ở ngoại ô thành phố C, ngủ tại khách sạn, Vương Bồi và Lô Lâm phòng, Ngao Du và Chu Tích Quân phòng.

      Ngao Du bỗng chốc vui, nhấc tay tỏ ý phản đối: “Tôi muốn ở cùng phòng với ta” ta rồi sợ hãi nhìn về phía Vương Bồi, trong mắt loé lên nét đắc ý.

      Vương Bồi thấy ổn, buông vội hành lý, lấy tay che miệng ta lại, còn chưa kịp kéo vội ta ra xa ta vui vẻ ra: “Tôi muốn ở phòng với Vương Bồi Bồi”

      Mọi người đều giật mình sửng sốt, nét mặt ai cũng đều lên vẻ tò mò, vừa buồn cười, vừa hiểu , lại càng vui hơn khi thấy người gặp hoạ…

      Lão Trương vốn là người từng trải, cũng giả vờ nghe thấy ta với mọi người tự phân phòng, bổ cung thêm câu: “Mọi người nếu ai thắc mắc gì xin mời tự họp lại giải quyết” xong, cười hì hì nháy mắt Vương Bồi, vẻ mặt đầy trêu chọc.

      Vương Bồi bỗng chốc có ý tưởng là muốn giết người rồi!

      Vào trong phòng lập tức đóng cửa lại, còn hung hăng cảnh cáo Lô Lâm là cấm được mở cửa. Lô Lâm thấy sắp phát hoả cũng dám trêu nữa, mặt mũi nghiêm túc hẳn. Hai người dọn dẹp trong phòng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, giọng Ngao Du muốn lấy lòng truyền từ ngoài cửa vào tận trong phòng: “Vương Bồi Bồi, tôi mua cho dưa hấu nè, mau mở cửa

      Vương Bồi cũng lười quay đầu lại, trong đầu Lô Lâm cũng thấy buồn cười thực , ngại mặt mũi Vương Bồi nên cũng dám làm gì.

      Ngao Du ở ngoài gọi to lần nữa Vương Bồi vẫn thèm trả lời. Lô Lâm thấy vậy cũng hay nên định đáp với Ngao Du, còn chưa kịp mở miệng bị lời Vương Bồi cắt ngang, đưa cho nàng hộp dầu cù là, bảo: “Cậu giúp mình bôi thuốc chút, tối qua bị muỗi cắn, bây giờ vẫn còn ngứa đây này”

      ngẩng đầu lên thấy cổ lộ ra hai vết đỏ đỏ, Lô Lâm bỗng bị doạ sợ kêu to: “Ông trời ơi, cậu bị cái gì cắn, sao mà đỏ dễ sợ thế?” Đỏ đến nỗi cảm giác như sắp chảy máu ra vậy, trông đáng sợ.

      Bản thân Vương Bồi nhìn thấy nên vừa nghe Vương Bồi vậy cảm thấy vô cùng khó chịu vì thế bảo nàng nhanh chóng bôi thuốc cho mình. Lúc Lô Lâm vừa lấy thuốc mỡ ra bôi nghe thấy cửa phát ra “chi nha” tiếng, rồi Ngao Du cười hì hì vọt tới.

      vào bằng cách gì thế?” Lô Lâm kinh ngạc quá đỗi quên cả chuyện bôi thuốc cho Vương Bồi, cười cười hỏi ta.

      Ngao Du cười tủm tỉm nhìn Vương Bồi, bộ dạng trông rất ngoan hiền “Tôi ra tiền sảnh hỏi người tiếp tân lấy chìa khoá” xong chạy tới trước mặt Vương Bồi, nhìn thoáng vào cổ áo của , mặt mũi bỗng nhăn lại, sốt ruột : “Ây da, làm sao mà sưng to vậy chứ, làn da của mẫn cảm quá ha”
      ta xong cúi đầu lại gần, miệng hơi hé mở giống như….muốn hôn lên cổ của Vương Bồi vậy…

      “Bốp” phát, mặt ta nhàng trúng cái tát, mặt Vương Bồi đỏ bừng tức giận, vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ, tay giơ cao, dừng ở góc vừa đánh người. Tay đau, là kỳ lạ, vừa rồi cũng dám dùng hết sức mình, chỉ là theo bản năng muốn đẩy ta ra mà thôi, vậy mà sau đó

      Mặt Ngao Du bỗng chốc trở nên trắng bệch, ánh mắt ngơ ngác nhìn Vương Bồi, tựa như còn hiểu là chuyện gì xảy ra, nhưng rất nhanh, mắt ta đen kịt lại, vẻ bi thương và lo lắng biến mất. ta kinh ngạc nhìn Vương Bồi, ánh mắt cũng chớp, trong mắt thể tin nổi ánh lên nét đau thương.

      Mất vài giây ta mới chậm rãi lui lại phía sau vài bước, cúi đầu, rủ mắt xuống, đem toàn bộ cảm xúc che kín. Sau đó từ từ từng bước xoay người lao thẳng ra ngoài.

      Ngoài cửa trời bỗng dưng nổi điên, gió to thổi mạnh, rồi bỗng chốc mưa đổ xuống ầm ầm, cuồng bạo, dữ dội.

      Vương Bồi nghĩ biết có phải phản ứng quá mức ? Có thể, có thể Ngao Du cũng có ý tứ khinh thường chút nào. Có lẽ ta cũng chỉ muốn nhìn gần chút vết sưng của , vì bình thường ta vẫn hay làm như vậy, thế mà hôm nay lại tát cho ta tát, chắc ta phải hận đến tận xương tuỷ chứ.

      “Tôi với cậu rồi..” Lô Lâm thở dài, nghĩ ngợi khuyên bảo: “ lát nữa, cậu nên gặp ấy lời xin lỗi

      cần vậy đâu!” Vương Bồi cắn chặt răng, miệng hung hăng nhưng bộ dạng nhát gan giống thỏ bảo: “Cho ta bạt tai như thế cũng xứng đáng!”

      Nhưng trong lòng lại nhịn được nghĩ ngợi, tên nhóc ngốc Ngao Du này, chắc là lén trốn ở nơi nào có người khóc rồi phải .

      Sau khi các dọn dẹp đồ xong xuống lầu, trong nhà ăn khá đông người, Ngao Du ngồi trong đám người đó, cười ha hả, lát lại còn vung tay vung chân, rồi lại uống rượu, rồi lại thua trận, trông có vẻ rất vui. Thậm chí mặt còn nét cười chuyện ầm ĩ với Đổng Thiến nữa.

      Vương Bồi nghĩ quả nhiên là lo lắng suông cho ta rồi, tên kia, ta có biết thương tâm là gì đâu, trước kia còn hay khóc nhè, ồn ào là giả vờ, hơn nữa lại còn có thủ đoạn làm nũng nữa.Giờ ta mới đúng là đàn ông trăm phần trăm!

      quay đầu nhìn ra ngoài hiên, ngoài cửa sổ trời mưa rất to, từng tiếng mưa đập vang vang, tất cả hoa cỏ đều rạp xuống dưới trận mưa này, nhìn trông tang thương…

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 18

      Lúc ăn cơm, Ngao Du ngồi cùng bàn với Vương Bồi, ta vẫn cùng Đổng Thiến chuyện rôm rả, cười hề hề, dường như quên hoàn toàn chuyện lúc trước cất tiếng chê Đổng Thiến. Còn Đổng Thiến vô cùng hưng phấn, hé mắt nhìn ta chằm chằm, bộ dạng mê đắm, cả khuôn ngực đều áp sát lên cánh tay của Ngao Du.

      là bộ ngực vĩ đại ha” Vương Bồi nhìn chằm chằm ngực của nàng mất nửa ngày, rồi lén nhìn xuống ngực mình so sánh, haiz là chán quá hà.

      Lô Lâm cũng liếc mắt, phụng phịu, đồng tình bảo: “Ngực quá bình thường, còn chưa đủ tầm”

      Vương Bồi suýt nghẹn, nhịn được nhìn chằm chằm vào ngực Lô Lâm khó hiểu hỏi: “ nàng kia còn chưa đủ tầm, chẳng nhẽ còn muốn to hơn nữa?”

      Lô Lâm có vẻ quen bị người khác chê mình, giọng bảo: “Nhìn nàng kia , lớn nhất cũng chỉ là cỡ B. Cậu cứ bó chặt như thế trông giống hai cái chén thôi, mình dám đảm bảo so với nàng kia còn lớn hơn nhiều. Phụ nữ nếu cởi hết quần áo, làm sao phân biệt được hay giả.”

      Ngay lúc này lớn vậy rồi, cho dù có cởi hết ra cũng chắc là của chứ!

      Hai người cứ than ngắn, thở dài lúc sau đó lại tiếp tục tán chuyện tiếp.

      Còn Ngao Du kia vẫn trông rất cao hứng, càng uống rượu nhiều hơn, ánh mắt phát sáng long lanh, lúc ta hé mắt nhìn người ai chịu nổi mị lực mê người của ta. Vương Bồi có cảm giác cả thân của Đổng Thiến mềm giống như sợi bún vậy.

      Lão Ngô uống thêm được rượu nữa, dựa cả người vào bàn, còn mặt Đổng Thiến hồng rực vẫn đưa cả người cọ sát vào Ngao Du, vừa uống vừa cười với đàn ông. Vương Bồi hai người ở bàn bên này chủ yếu là phụ nữ cả, uống còn có chút dè chừng, nhưng thấy cả người cứ ngoảnh hết về phía bên kia mà nhìn thấy trong lòng khó chịu vô cùng.

      Vương Bồi có chút lo lắng yên, có thể là do mưa gió bên ngoài dữ dội khiến tâm tình của người ta tốt, uống trước mặt Lão Vương chút rồi kêu đau đầu lên lầu.

      Vừa bước vào thang máy có người tiến vào, dáng cao, thoảng mùi rượu. Vương Bồi ngẩng đầu lên nhìn bắt gặp nụ cười của Chu Tích Quân nhìn, mỉm cười.

      rút lui bằng cách gì vậy?” Vương Bồi hỏi , hơi cười. Hôm nay các đều cùng ngồi chuyến xe cả ngày đường, quan hệ tự dưng thân thiết lên chút, lúc chuyện cũng khách sáo giống như trước.

      Chu Tích Quân cười khổ lắc lắc đầu, hai hàng lông mày nhăn cả lại, bộ dạng cũng ngại “Tôi cứ nghĩ hoạ sỹ thường là người nhã nhặn, ai ngờ, lại uống rượu giỏi vậy. Tôi thấy mình kém quá, đành phải tự rút lui. Nếu lát nữa là chết chìm”

      Vương Bồi nhịn được cười to, còn giải thích thêm, “Linh cảm đều xuất phát từ rượu, giống Lý Bạch uống rượu làm thơ vậy. Say rồi có lúc lại có thể vẽ được những tác phẩm thể ngờ được”

      Chu Tích Quân tin, còn hỏi lại , “Vậy… cũng thế sao?”

      “Tôi…” Vương Bồi ngập ngừng, “Tôi thích uống rượu lắm” thấy thứ đó rất khó uống, vừa khổ, vừa chát lại như đốt cháy họng vậy, linh cảm thấy đâu, chỉ thấy rất đau đầu, “Tôi…Linh cảm phát ra từ nguồn khác”

      Trong đầu bỗng lên hình ảnh xinh đẹp của Ngao Du, ánh mắt sáng ngời, làn da trắng như tuyết, chiếc miệng mê người. Lần trước còn lấy ta làm mẫu vẽ cung nữ đến cả Thái Hậu còn tán thưởng nữa là.

      Chẳng nhẽ – ta là linh cảm của sao?

      Vương Bồi nhịn được run rẩy.

      Chu Tích Quân đưa đến cửa phòng sau đó khách sáo cáo từ. thực đúng là người nho nhã, lễ độ lại ôn nhu, lúc nào cũng biết chăm sóc phụ nữ cẩn thận. Lấy so với Ngao Du ngây thơ đúng là trời vực! Trong lòng Vương Bồi rất cảm phục.

      Sau khi tắm gội xong mở laptop ra, lên mạng vào diễn đàn chát với mọi người lúc, lát sau thấy Lô Lâm người đầy mùi rượu trở về. Đến cả tắm cũng chịu đổ lên giường ngủ, bị Vương Bồi ép kéo vào toalét, khoảng 2 phút sau mặc áo khoác ra, rồi ngã luôn lên giường bất tỉnh.

      Vương Bồi ngủ được, tiếng mưa rơi đập vào cánh cửa sổ kêu tí tách càng làm cho lòng thêm phiền loạn. Thời tiết mùa hè có chút đẹp lắm vì lúc nào cũng thấy mưa, lại còn thỉnh thoảng mưa rất to và dữ dội nữa.

      đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra, thấy bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có gió xen lẫn tiếng mưa, có chút ánh đèn mờ mờ chiếu quảng trường . Phía xa xa là khoảng núi tối sẫm, lúc ban ngày cả đám dưới làn mưa bụi nhìn xa tít tắp thấy cuối, cảm giác có vẻ đau thương, ủ dột vô cùng.

      Vì vậy liền tìm trong hòm ra dụng cụ vẽ tranh, dựng giá vẽ, từ từ hoạ giấy những nét vẽ đầu tiên lên trong đầu. Hơi nước mênh mông, núi non mờ ảo, gần đó có chút hoa và lá rụng mặt đất, còn có thêm những vũng nước….

      Sáng sau đến tận 8 giờ mới dậy, Lô Lâm vẫn còn ngáy giường, gọi kiểu gì cũng tỉnh. Vương Bồi vội thay quần áo rồi xuống dưới lầu đến nhà bếp ăn sáng mới phát mọi người chưa ai tới.

      Bên ngoài trời vẫn mưa phùn, hơi nước bốc lên, bầu trời xám xịt.

      Lão Trương mắt nhắm mắt mở như người mộng du xuống lầu, thấy Vương Bồi còn như là thấy. Vương Bồi chạy nhanh đến hỏi: “Lúc nào lên đường vậy?”

      Lão Trương ngáp vặt vài cái, suy nghĩ chút mới mơ màng trả lời: “Tối qua ai cũng uống nhiều, bây giờ vẫn còn ngủ chưa dậy được, chắc là sáng nay chưa thể được”

      Vương Bồi cũng đoán là như vậy nên gật gật đầu trở lên lầu. Lúc lên lại gặp Chu Tích Quân. Hôm nay buổi trưa nhìn thấy là người duy nhất tỉnh táo, hăng hái. Tuy là mặc quần áo cộc nhưng tinh thần sáng sủa, trán có chút mồ hôi hình như là vừa vận động về.

      Hình như bị hút vào Vương Bồi hiểu sao tâm tình tốt hơn, hưng phấn chào .

      “Sáng nay có phải vẫn nghỉ lại khách sạn ?” Chu Tích Quân hỏi, nhún nhún vai: “Mọi người ai cũng uống nhiều, đều say cả rồi”

      “Ngao Du đâu rồi? ấy thế nào?” Vương Bồi hiểu sao lại tự dưng hỏi về ta, à, về lý ta là người mà đem theo cùng, hỏi cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Đêm qua ta biết có phải cùng Đổng Thiến kia nhỉ? Thực ra, trong lòng muốn hỏi chuyện đó nhưng nếu mà hỏi vậy liệu có thô thiển quá ?

      “Vẫn ngủ” Chu Tích Quân giả vờ nghe thấy hàm ý hỏi, “Tối qua ấy uống hết hai chai, uống xong gục. Nhưng tửu lượng cũng tệ lắm, khóc náo loạn, cứ yên lặng ngủ, tuyệt đối làm phiền ai cả”

      Hay ! Tên ngốc này tửu lượng cũng lớn quá chứ, uống cũng chết được. Vương Bồi ai oán rủa thầm, nét mặt vẫn tỏ vẻ khách sáo, “Vậy làm phiền chiếu cố ấy giùm”

      Chu Tích Quân nhìn , mỉm cười gật đầu. lúc sau thang máy dừng, Vương Bồi định bước chân a ngoài Chu Tích Quân bỗng mở miệng bảo: “…Nếu thử xem ấy xem, hình như ấy có vẻ vui lắm”

      phải là uống rượu sao, sao mà lại mất hứng được? Hừ, chắc chắn là uống nhiều quá hỏng mất óc rồi, thấy khó chịu mới lạ.

      Tuy trong lòng Vương Bồi mắng thầm ta vậy nhưng hai chân lại rụt lại lẳng lặng quay về thang máy lên lầu. Chu Tích Quân cười cười.

      Cửa mở, đón tiếp là mùi rượu bốc tới. Vương Bồi bỗng cảm thấy ngượng, mặc dù Ngao Du khóc, náo loạn cũng say khướt nhưng ở trong hoàn cảnh đó mà ngủ phải dễ gì. Vì vậy, Vương Bồi vẫn cảm thấy có lỗi chút với Chu Tích Quân, chú nhóc hiểu chuyện này vẫn là do đem tới.

      đến bên giường Ngao Du ngồi xuống.

      Trong phòng rèm cửa kéo che nên hơi tối. Gương mặt Ngao Du bị chìm trong bóng tối, chỉ lên hình dáng thôi. Chu Tích Quân tới cửa sổ mở ra, ánh sáng chiếu thẳng vào, mí mắt Ngao Du động dậy rồi từ từ lặng lẽ mở ra.

      “Vương Bồi Bồi” ta há mồm, giọng yếu ớt. Giọng có chút khàn, lại trầm thấp, nghe làm cho người ta có chút thương cảm. Cả đêm ta say, mặt mũi trắng bệch, môi khô héo, còn tróc ít ra, thoạt nhìn trông bộ dạng có chút đáng thương.

      Ngao Du vốn phải người như thế, bình thường lúc nào trông cũng sáng sủa, bộ dạng nhanh nhẹn, hay nheo mắt cười, lại vừa ngốc nghếch mơ màng, thỉnh thoảng lại chạy tới trêu chọc bị mắng, mà cho dù bị mắng da mặt cũng rất dầy, chẳng bao giờ tỏ thái độ gì cả.

      “Tôi khó chịu quá” ta giọng làm nũng, trong ánh mắt còn có chút hơi đầy nước chớp chớp, nhìn rất giống chú chó bị chủ nhân vứt bỏ. Lòng Vương Bồi trùng xuống, tự dưng mất hứng, thể phát hoả lên với ta được. kệ ta và Đổng Thiến vậy. ta vốn chỉ là tên ngốc nghếch, hiểu chuyện, quá ngốc, tức với ta làm gì, cần gì phải làm ầm lên với ta.

      “Tôi nấu cho chút cháo, à, được rồi, trước tiên cứ tắm rửa , nhìn trông khó coi chết lên được vậy” Vương Bồi giọng bảo ta câu, sau đó đứng dậy. Ngao Du đưa tay ra túm lấy cánh tay , đôi mắt nhìn mong ngóng, giọng cầu xin: “ đừng mà, chuyện với tôi lát

      Lúc ta lại nhìn chằm chằm vào Chu Tích Quân, mắt chớp chớp, mặc dù gì nhưng ý tứ cả.

      Chu Tích Quân là người vừa thông minh lại biết chăm sóc người, lập tức liền hiểu đứng dậy bảo: “Tôi xuống làm chút gì đó cho ăn” xong, nháy mắt với Vương Bồi, nhàng ra cửa, còn Vương Bồi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

      Ngao Du cố chuyện với Vương Bồi, giọng lộn xộn, nào là ta uống rất nhiều rượu, nào là ai oán bảo khó chịu, lại thỉnh thoảng nhìn mong ngóng xem xét, rồi lại mếu máo ấm ức bảo: “ thích tôi đúng …”

      Bộ dạng của ta lúc này trông có vẻ rất đáng thương, ánh mắt ngập nước, hình như sắp khóc. Tâm tư Vương Bồi lại run rẩy, cũng còn cách nào chỉ khẽ cắn môi, giọng bảo ta: “Tôi sao lại thích được. rất ngoan ngoãn, tôi rất thích

      “Nhưng mà… lại đánh tôi..” ta lên án hành động phạm tội của , bộ dạng trông rất thương tâm, đơn.

      Vương Bồi thấy ngượng ngùng dịch ra chút, giọng giải thích: “Chuyện kia….tự dưng cứ tiến sát tôi như thế, ..tôi…là theo phản xạ có điều kiện, nhưng phải cố ý nhằm vào đâu…”

      xong lại có chút lo lắng, ánh mắt lại mở to, nhìn ta nghiêm túc: “Sau này đừng có làm bậy, đối với con đừng có động chân động tay. May là gặp tôi, nếu mà là người khác chừng còn bị đạp vào gốc rễ của là thiệt mạng ngay”

      Ngao Du lại giọng ấm ức: “Tôi…tôi đâu có động chân động tay gì đâu, tôi thấy vết sưng cổ , định bôi thuốc cho thôi mà” xong, cả khuôn mặt trắng bệch của ta lại đỏ rực, còn ra vẻ nghiêm túc thực : “Tôi chỉ là muốn….liếm cái vào vết sưng của …. khỏi thôi mà…”

      Vương Bồi lại vung tay lên tát nhát…..

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 19

      Lúc này tay còn chưa kịp đưa lên Ngao Du nhanh nhẹn tránh được, hai tay cực nhanh đến mức giống lúc nãy say rượu, chưa tỉnh hẳn. ta cười hề hề nhìn Vương Bồi, bộ dáng trông vừa đắc ý vừa đáng ghét, kéo kéo cạp quần, mê đắm : “Vương Bồi Bồi, có muốn tắm cùng tôi ?”

      Vương Bồi lắc lắc đầu ra ngoài. nghĩ chắc mình bị điên rồi, còn ngốc đến mức đến xem ta nữa, tên kia xứng đáng uống rượu cho chết .

      Nhưng tâm tư lại trở nên tốt hơn chút, cứ nghĩ tới bộ dạng lúc nãy của Ngao Du là nhịn được phì cười.

      bao lâu thời tiết cũng đẹp hơn, mây đen tan, mặt trời ló ra, chiếu ánh nắng xuống giống như nửa tiếng trước bầu trời mây đen dày đặc.

      Vương Bồi vẽ cũng vẽ chưa xong bức hoạ bỗng cảm giác thể nào vẽ thêm được nữa. Phong cảnh trong tranh có vẻ ảm đạm, ưu thương, mọi đường nét đều toát lên vẻ đau thương, tựa như thời tiết ngày hôm qua vậy. Nhưng giờ, ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh, mặt trời chiếu sáng, chút cảm xúc bi thương trong lòng Vương Bồi cũng có nữa.

      Lô Lâm đứng phía sau cau mày nhìn, trông rất ngạc nhiên, “Bồi Bồi à, hình như nét vẽ của cậu thay đổi khá nhiều”

      “Hả?” Vương Bồi quay đầu lại nhìn nàng, lòng rộn rã: “Cậu cảm thấy thế nào?” Tự bản thân lúc đặt nét bút vẽ cũng có cảm giác khác thường, nhưng biết thay đổi này là tốt hay xấu, mà muốn như thế.

      Lô Lâm cười rộ lên, thực: “Bồi Bồi à, cậu làm cho người ta sợ rồi đó” Thị xã J có rất nhiều trẻ , lúc còn bắt đầu học vẽ rồi, nhưng giống như tài năng trời cho của Vương Bồi, lại xuất thân từ danh môn phải nhiều. Từ bé nhận được nền giáo dục nghệ thuật chính thống rèn rũa, hun đúc, đến khi lớn lên lại trải qua trường mỹ thuật tốt nhất, sau khi tốt nghiệp lại được nhận vào dạy ở trường Đại học, chính là học viện nổi tiếng.

      về tài nghệ Vương Bồi thành thực vô cùng, thậm chí kém gì nhiều hoạ sỹ tiền bối ở thị xã J, nhưng do còn trẻ, cuộc sống chưa trải qua nhiều lắm nên kinh nghiệm đủ, hình ảnh và các nhân vật dưới ngòi bút vẽ của có chút mạnh mẽ, hoặc là có cảm giác. thẳng ra là cảnh rất miễn cưỡng.

      Nhưng nhìn vào bức hoạ này tuy là vẫn chưa hoàn thành nhưng Lô Lâm lại cảm nhận được nét đau thương ở những đường nét cong cong, tựa như có người nào đó gảy lên bản nhạc buồn đau vậy. “Nó tên là gì?” Lô Lâm hỏi.

      Vương Bồi có vẻ ngượng ngùng giọng bảo: “Mình định đặt tên là khúc nhạc bi thương” dừng lại chút, bất đắc dĩ nhún nhún vai, buông bút vẽ, cười khổ bảo: “Nhưng giờ chút cảm xúc cũng có nữa, có cách nào để tiếp tục vẽ tiếp được nữa”

      “Vậy dừng lại từ từ” Lô Lâm khuyên bảo: “Vẽ thể vội vàng được, chỉ khi nào có cảm giác mới vẽ tiếp, như vậy mới hoàn thành”

      Ăn cơm trưa xong đoàn xe lại nối đuôi nhau lên đường, lão Trương lại dặn dò cả đoàn chậm, cần chú ý tới an toàn là hết. Nhóm Vương Bồi trong xe, Lô Lâm và Ngao Du đều được Vương Bồi và Chu Tích Quân thay nhau lái xe.

      Từ thị xã C về phía tây, trước mặt là phải mất hai giờ đường cao tốc, đường thay đổi. Lúc chuyển sang đường cao tốc có người trong đoàn đề xuất ý kiến là nên đường , như vậy mới có thể nhìn thấy cảnh đẹp đường. Ý kiến của người đó lập tức được cả đoàn nhất trí. Vương Bồi và Chu Tích Quân nhìn nhau cười khổ, cũng phải cố mà theo sát.

      Mới được tiếng cả đoàn bắt đầu hối hận, vừa vừa kêu khổ. Nhưng chuyện này lại do chính họ chọn nên khổ cũng phải cố mà chịu. Cũng may là cảnh sắc càng ngày càng trở nên đẹp hơn, dãy núi xa xa càng được tôn lên bởi vẻ đẹp của lá cây, nước suối trong suốt, đặc biệt là vòng qua ngọn núi thấy xuất trước mặt dòng thác vô cùng đẹp.

      Ai nấy đều la toáng lên, vung chân vung tay lấy máy ảnh ra chụp tanh tách, còn tuyệt hơn là nhanh chóng lấy dụng cụ vẽ tranh xuống. Lúc này lại có mâu thuẫn xảy ra!

      Ở tại chỗ này ngắm cảnh hay là tiếp tục cuộc hành trình lên phía trước, cả đoàn giờ lại chia thành hai tổ. Lão Trương còn cách nào khác liền tách mọi người ra, hẹn tối gặp nhau ở khách sạn vùng ngoại ô thành phố Z, còn đường ai muốn dừng ở đâu ông cũng để ý nữa.

      Nhóm Vương Bồi đối với thác nước này cũng có hứng thú, “Cố hai canh giờ nữa đến thị xã Z, ở đó có cảnh đẹp hơn chỗ này nhiều” Lô Lâm vậy.

      Vì thế các liền tiếp tục tiến về phía trước. Chu Tích Quân đổi lái, Ngao Du lại xuống ngồi cạnh Vương Bồi, giọng lấy lòng, lấy từ trong túi ra chiếc bình sứ đưa cho bảo: “ bôi thuốc , nếu vết sưng cổ càng ngày càng to đó” Lúc chuyện ánh mắt của ta phát ra ngời sáng, trong suốt thoạt nhìn cực kỳ chân thành.

      ta càng làm vậy Vương Bồi càng tin ta, “Hừ” mắng: “Tên biết xấu hổ kia, chắc chắn lén nhổ nước bọt vào trong đó rồi, tôi thèm” Tên Ngao Du hỗn xược này, chuyện gì ta cũng làm được cả.

      “Tôi đâu có!” Mặt Ngao Du đỏ hết lên, trông rất tức giận, giọng cao vút: “Vương Bồi Bồi, đừng có làm chó cắn Lã Đồng Tân nhé, phải là người tốt gì”

      Vương Bồi thấy ta tức giận rồi đưa tay ra cầm lấy bình, cũng vội bôi thuốc, mở nắp bình ra ngửi ngửi, có mùi hương hoa lan thoang thoảng vờn quanh – à, phải nước bọt của ta. Lúc này mới yên tâm chút, đổ ít chất lỏng trong suốt vào lòng bàn tay bôi lên cổ.

      thuốc này đúng là tốt, mát mát lạnh lạnh, bôi vào thấy nhàng. Vương Bồi vội cất chiếc chai , xoay người phụng phịu mắng ta: “Tên ngốc kia sao ghét thế, tôi bị cắn lâu như thế, cả đêm lẫn ngày rất đau, thế mà cũng lấy thuốc đưa cho tôi..”

      Ngao Du đắc ý cười, “Ai bảo chọc cho tôi tức giận, tôi cắn hai lần là tốt lắm rồi, nếu mà là người khác ý à, sớm nuốt vào bụng rồi. Trước kia có người…” ta lại bỗng nhanh nhớ đến cái tên là Tử Vân nương chọc cho ta ghét nên ta liền ăn nàng rồi….Đúng là đồ mặt dầy biết xấu hổ, Vương Bồi vừa nhìn vừa coi thường.

      Chu Tích Quân lái xe khá giỏi, cả chặng đường dài mà thấy sóc chút nào. Lúc trời còn sáng chuyển hành lý vào trong khách sạn, cả bốn người mang theo dụng cụ vẽ tranh và máy ảnh ra.

      Đây đúng là vào năm thời thiết nóng nhất, bây giờ mới hơn bốn giờ, mặt trời vẫn nắng chói xuống, lúc họ ngồi trong xe mở điều hoà biết, giờ mới được vài bước ai nấy đều toát hết mồ hôi, quần aó ướt đẫm.

      “Tôi tưởng lên đến núi chắc mát mẻ hơn chút chứ” Vương Bồi lau mồ hôi, giọng oán giận bảo.

      Lô Lâm giải thích: “Đến tối thực ra mới mát, ban ngày hơi nóng chút. Nơi này thời điểm ban ngày nóng nhất là đến bốn mươi độ”

      Ngao Du và Chu Tích Quân ai gì, để ý hai người ai nấy đều ủ rũ, tinh thần hoàn toàn suy sụp.

      được hơn nửa tiếng họ gặp thác nước , phía dưới có hồ nước , nước suối róc rách, khắp nơi đều là màu xanh của núi và cây cỏ. Tuy là nhiệt độ hơi cao, nhưng ngồi bên hồ nước vẫn thấy mát mẻ.

      Họ ngồi ở đây lúc, Vương Bồi và Lô Lâm dựng giá vẽ chuẩn bị vẽ, Ngao Du muốn ở lâu nơi này, lùng sục khắp nơi, Vương Bồi bảo Chu Tích Quân xem ta, đừng để ta biến mất.

      lúc sau toàn bộ khắp nơi đều yên lặng, chỉ có tiếng nước chảy từ thác xuống, nước chảy dọc theo hai bên bờ đá tạo thành tiếng róc rách, chạm phải tảng đá phía dưới lại toé ra, có lúc ầm ầm, có lúc lại thong thả, có lúc lại như ru…

      Vương Bồi quá tập trung vào vẽ tranh, vẽ màu xanh của bầu trời, màu xanh mướt của dãy núi, màu trắng của thác nước, còn có đám sù sì của đá …

      Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc Vương Bồi cả người đau nhức nhấc nổi cánh tay lên mới phát xung quanh có người nào. có tiếng ai, giá vẽ của Lô Lâm còn ở bên cạnh, gió núi thổi làm giấy vẽ bay bay, mà người biết nơi nào.

      Vương Bồi duỗi dài thắt lưng, quyết định xung quanh chút, tiện đường tìm mấy người kia chịu ngồi yên. Có trời mới biết bọn họ gây chuyện gì xấu rồi?

      dọc theo bờ nước, bờ suối có đường , khá gập ghềnh, chắc chắn có dã thú. Khe đá có mấy bông hoa tím ló ra, nhìn hình dáng giống con tôm hùm, trong suối có cá, to khoảng bằng đầu ngón tay của , thân dài, mềm mại, thong thả bơi qua lại trong nước. Lúc Vương Bồi đưa tay ra để bắt chúng nó lại khéo léo luồn qua các kẽ ngón tay của bơi mất.

      được đoạn thấy phía trước con suối có chỗ dốc xuống, cũng rất nhanh tạo thành thác nước chảy xuống dưới, thanh nghe rất mơ hồ. Nơi này có vẻ mát hơn, chắc là trời chuyển sang chiều tối, có thể là cây cối quá rậm rạp, ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy trời xanh, chứ đừng là ánh mặt trời.

      “….Thực như vậy?”

      lừa cậu..”

      Vương Bồi nghe có tiếng người chuyện, giọng là của Ngao Du, còn giọng kia nghe rất xa lạ. Có thể là người núi, trong lòng nghĩ vậy, Ngao Du lúc nào cũng chưng bộ mặt đẹp trai dễ sợ ra nên làm cho bất cứ ai cũng buông lỏng chút đề phòng.

      Nhưng mà hình như phải vậy, hai người họ lúc chuyện nghe có vẻ rất quen thuộc.

      Vương Bồi vểnh tai lên nghe ngóng, giọng của họ thoảng trong gió lúc được lúc , hoà cùng tiếng nước chảy róc rách, cứ mơ màng lắm.

      Vì vậy chân tới gần chỗ đó bỗng nghe lời của họ : ‘….Cậu định khi nào trở về?” Giọng người đàn ông lạ phát ra.

      biết, ôi chao, ai mà biết được?” Đây là giọng Ngao Du, nghe rầu rĩ, tựa như có vẻ mất hứng, “Nhưng mà” giọng ta lại bỗng thay đổi, mang theo chút hưng phấn, “Thực ra ngày này cũng có chút được, có ai chuyện, cãi nhau…”

      “Ha ha..” người đàn ông kia cười to, có chút chế nhạo, “Cậu phải là vui quá mà quen hết đường về chứ”

      “Chuyện này ta cũng quyết định được” Ngao Du thở dài bảo: “Ông già có đến, ta cũng chưa thể quay về được” ta lập tức chuyển sang đề tài khác, “Cậu cả ngày ở nhà, lại còn chạy đến chỗ ta, sợ…”

      Lúc ta chuyện Vương Bồi qua phía thác nước chút, nhìn xuyên qua lá cây, thấy ta ngồi trong nước, chuyện phải là với người mà là …… với con chim rất to!

      Cả người Vương Bồi cứng lại rồi, đó là con chim to, là con chim lửa đỏ từng nhìn thấy, là lúc Ngao Du tới nhà của , con chim lửa kia đậu cây ngoài sân nghe lén họ chuyện….

      “Ta sợ họ sao?” Chim to há mỏ, phát ra giọng đàn ông, trầm thấp, nam tính, sau đó hình như ta phát giác ra cái gì, bỗng quay đầu lại, đôi mắt tròn tròn cũng vừa bắt gặp ánh mắt của Vương Bồi.

      Vương Bồi kêu “A..” tiếng, trước mắt tối sầm, biết gì nữa.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 20

      “Chim quái, chim quái!” Vương Bồi vừa hét toáng lên vừa hoảng sợ mở bừng mắt ra, túm chặt lấy người Lô Lâm, nước mắt vòng quanh, lại hét to: “Có chim, có con chim quái biết tiếng người”

      “Ổn rồi Bồi Bồi, ổn rồi” Lô Lâm ôn nhu an ủi , vỗ nhè sau lưng bảo: “Đều là nằm mơ thôi, đừng sợ, đừng sợ”

      Sao lại nằm mơ được! ràng là nhìn thấy con chim to kia chuyện với Ngao Du mà. Đúng rồi, Ngao Du – nghẹo đầu nhìn sang thấy Ngao Du yên lặng ngồi xuống bên nhìn trông vô cùng lo lắng lại xen lẫn nghi hoặc.

      Vương Bồi bỗng ngồi bật dậy túm lấy cánh tay ta, hỏi dồn dập: “…Vừa rồi có phải ngồi chuyện với con chim quái kia ? Có phải hả, có phải vậy?”

      Chu Tích Quân và Lô Lâm đều nhìn cười khổ sở, còn Ngao Du bộ dạng mờ mịt làm như hiểu hỏi cái gì. Người nào cũng như tên ngốc nhìn vậy.

      Vương Bồi buông tay ra, mắt đảo bốn phía xem. Cạnh là giá vẽ, cách đó xa là thác xinh đẹp đáng kia, ngồi tảng đá to ngốc nghếch mơ hồ nhìn họ. Nhưng mà nhớ rất ở phía chỗ ngoặt dòng suối kia, có tiếng nước chảy róc rách và lá rừng che kín, nước suối trong vắt, thậm chí còn nhớ trước lúc xỉu cảm giác cả người rất lạnh chắc là ngã vào suối rồi?

      Cả người run rẩy, cúi đầu nhìn toàn thân, vẫn rất khô ráo, từ chiếc áo sát nách, đến chiếc quần cộc, nhìn cũng thấy vết tích ngã xuống nước tý nào.

      “Chắc là bị cảm nắng rồi” Chu Tích Quân giọng giải thích, “Thỉnh thoảng có chút ảo giác”

      Chả nhẽ là ảo giác sao? Vương Bồi nhớ từng câu họ với nhau mà, họ còn bàn với nhau lúc nào trở về nữa. Chỗ đó khí thực mát mẻ, nước trong vắt sâu lắm chỉ đến bắp chân của , có hoa màu tím hình tôm hùm, có cá bằng ngón tay. còn nhớ cảm giác con cá đó luồn lách nhàng qua kẽ ngón tay của – vậy sao lại là ảo giác được chứ?

      Trời dần dần tối, Chu Tích Quân giúp thu dọn này nọ cho , còn Ngao Du đỡ nhìn bộ dạng có vẻ gì là áy náy hay hoang mang cả, “Vương Bồi Bồi” ta nhìn vào mắt bảo: “Vương Bồi Bồi, tối nghỉ ngơi cho tốt nhé, đừng có làm ác mộng đấy” Lời ta rất khẩn thiết, ánh mắt cực chân thành, nhưng mà Vương Bồi lại có cảm giác lúc ta thế có chút thành .

      Lúc họ tới khách sạn, còn hai xe nữa chưa tới, Lão Trương nóng, cứ gọi điện giục liên tục.

      Vương Bồi nản quyết để cho mình nhớ tới con chim quái lạ kia nữa, Lô Lâm và Chu Tích Quân cũng đề cập tới chuyện này, dù sao chuyện này cũng chẳng lợi gì.

      Tới lúc ăn cơm tối, Vương Bồi cũng vẫn chưa xuống lầu, hỏi Lô Lâm, “Các người phát thấy mình như thế nào?”

      “Mình mót quá mới tìm chỗ để giải quyết, vừa quay đầu thấy cậu nằm mặt đất, gọi thế nào cũng tỉnh” Lô Lâm rót chén nước lạnh đưa cho , bảo: “Có thể cậu mệt quá, lúc chiều cậu ngồi xe suốt hai tiếng rồi. Thời tiết bên ngoài cũng nóng nữa, rất dễ bị say nắng”

      “Thế Ngao Du đâu?” Vương Bồi uống ngụm lớn, lại hỏi: “ ấy đến lúc nào?”

      ấy và Chu Tích Quân cùng nhau đến”

      Vương Bồi hỏi lại nữa. Có lẽ thực nằm mơ .

      Tới tối ngủ rất sớm, uống viên thuốc do Lô Lâm đưa, nằm xuống chẳng bao lâu ngủ say, đến cả mộng cũng mơ nữa. Nhưng ngủ cũng được yên, lúc nào cũng cảm giác có người ở bên chuyện, rất gần, hình như là ngay bên tai vậy, giọng trầm thấp, biết là gì đó nghe lắm.

      Lại còn có người vuốt ve trán của , miệng có gì đó mềm mềm áp sát, lại còn có gì đó ghê tởm cứ đảo trong miệng làm họng thấy lành lạnh, rồi có gì đó ấm áp trượt dần từ họng xuống. Chỉ lát sau càng mơ màng .

      Sáng sau lúc tỉnh dậy, Vương Bồi cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, rửa mặt, đánh răng xong còn ra phía sau khách sạn chạy vài vòng, lúc trở lại phòng tinh thần sáng láng hào hứng gội Lô Lâm rời giường.

      sao chứ?” Lô Lâm kinh ngạc nhìn , trông có vẻ lo lắng.

      “Gì cơ?” Vương Bồi vung vẩy hộp sữa, bộ mặt khó hiểu nhìn nàng, “Chuyện gì vậy? À, uống sữa chua ? ngon lắm”

      Lô Lâm lắc lắc đầu, hoảng hồn vào nhà vệ sinh, gì. Vương Bồi tuy cảm thấy nàng có chút là lạ nhưng cũng dám hỏi. Ai cũng đều có bí mật cả, phải thế sao?

      Hôm nay đích đến của họ là thành cổ Phượng Hoàng, thực ra cũng cách xa lắm, nhưng nhóm họ những người này có chút lười, cả tý kỷ luật đều có, cứ ăn sáng xong Lão Trương bắt đầu lộ vẻ mặt tuyệt vọng. Lúc bắt đầu xuất phát, Lão Trương thân béo lại vất vả hồi, mãi tới trưa cả nhóm mới tập trung ở thành cổ ăn cơm, để lâu qua cơn đói mất.

      Nhóm họ ở lại thành cổ hai ngày, sau đó lại hướng phía Tây Đức Kháng và số dân tộc thiểu số chưa được tìm ra sinh sống. Những nơi đó Vương Bồi chưa lần nào đến, nhưng với Lô Lâm lại quá quen thuộc, Chu Tích Quân lúc còn học đại học cũng có tới du lịch lần, đến cả Ngao Du lúc nhìn thấy trang phục rất đẹp của Miêu ( Mèo) cũng coi như chuyện bình thường.

      Vậy chỉ có mỗi mình là tỏ thái độ chưa nhìn thấy bao giờ cả! Vương Bồi lặng im suy tưởng.

      Xe họ chạy rất nhanh, trước mười hai giờ đến chỗ định trước. Trừ Lão Trương và vài người ra, những người khác còn chưa tới, nhóm Vương Bồi cứ dạo vòng quanh trong thành trước.

      Trấn Phù Dung và Trấn Dao Lý tuy chỉ là những trấn nhưng phong cách lại khác nhau hoàn toàn. Trấn Dao Lý là điển hình của phong cách Thuỷ mặc kiểu Trung Quốc, tường trắng cây xanh, xa xa có bờ tường xây cao, còn có chiếc cầu gỗ kiểu cổ xưa vắt qua sông, hai bên có cột chống đỡ. Còn trấn Phù Dung màu sắc rực rỡ hơn chút, nhìn giống như tiên cảnh. Sông Đà chảy qua trấn, hai bên bờ sông là nhà sàn san sát, màu sắc đỏ sậm, cửa sổ bé xinh sắn ngồi …

      Lúc còn trẻ Vương Bồi đọc qua cuốn Biên Thành, khi đó cũng tưởng tượng ra cảnh thế ngoại đào nguyên, lối văn tả cảnh yên tĩnh trở thành chốn đẹp mê hồn, vì vậy nhịn được vẽ phác thảo trong lòng cảnh nơi đó, có nhiều núi, có nhiều suối, lại có những trong sáng, ngây thơ nữa. Lúc tới nơi này, mới biết được ra nó là như thế, nguyên bản nó phải như thế này.

      Lúc tối, đèn đường bật sáng, phía dưới tiếng nước róc rách chảy, nhìn cảnh đêm vô cùng tuyệt đẹp.

      Hôm sau ăn cơm trưa xong, Vương Bồi đến gần bờ sông dựng giá vẽ lên bắt đầu vẽ phong cảnh, Lô Lâm biết chỗ nào, Chu Tích Quân là muốn thăm số nơi chút, chỉ còn Ngao Du là lặng yên ngồi bên Vương Bồi. Điều này làm cho Vương Bồi có chút ngạc nhiên.

      “Sao chút ?” hỏi ta, bây giờ thái độ của ta vớiChuTích Quân đỡ hơn rất nhiều, đường hai người còn chuyện với nhau nữa.

      muốn tý nào, tôi chỉ muốn ngồi bên thôi” Ngao Du lấy từ trong khách sạn ra chiếc ghế, đặt cạnh Vương Bồi rồi ngồi xuống, chống tay lên má, bộ dáng trông cực kỳ ngoan ngoãn. Nếu ta cứ ngoan như thế tốt quá, Vương Bồi nghĩ, nếu vậy cũng bớt việc, cũng phải tức giận đến độ nổi trận lôi đình với ta nữa. Gần tháng nay, tính tình của nóng lên rất nhiều.

      Vương Bồi vẽ được lúc mà ta vẫn ngồi bên im lặng câu nào. Thỉnh thoảng Vương Bồi lén nhìn mặt ta nhưng ta cũng biết chỉ thấy ánh mắt ta lạc nơi nào, hình như lâm vào trầm tư – điều này cũng giống ta lắm.

      Vương Bồi định mở miệng hỏi xem ta có chuyện gì di dộng trong túi reo lên. luống cuống thò tay lấy di động ra, vừa mở máy thấy dãy số lạ. Nghi ngờ tan nhanh, tiếng giáo sư Vương hiền lành hoà ái truyền tới, ánh mắt của nóng lên sắp khóc.

      “Ba à, con rất nhớ ba, sao mãi đến giờ ba mới gọi điện cho con vậy” Vương Bồi hít hít mũi, cũng nén nước mắt vào dám khóc. Trước đây lúc nào cũng gọi ông là Vương Giáo sư, lúc giận gọi ông là Vương Lão thủ lĩnh, nhưng mà lâu thấy ông, cảm thấy gọi ông tiếng “ba” lại rất hợp.

      Vương giáo sư cười ha ha, “Bồi Bồi à, nghe mẹ con con vùng Tương Tây rồi, giờ ở đâu thế? quen chưa? đường phải cẩn thận đó…” Ông lại dông dài dặn dò tràng, Vương Bồi cảm thấy giọng ông dễ nghe, rất lọt tai, lại rất an tâm.

      “Ba ba, khi nào ba về vậy, con nhớ ba quá hà”

      “Vài ngày nữa, à, lúc con từ Tương Tây về đại để là có thể gặp được cha đó” Ông dừng chút, lại giọng bảo: “Ngày mai nhóm của cha lại Tân Cương, chắc gọi điện cũng liên lạc được đâu. Khi nào quay về cha gọi điện cho con nhé. À, đúng rồi..” Ông bỗng như nhớ ra điều gì lại thêm: “Chú của con cũng sắp về rồi đó”

      Tiểu thúc thúc….Chú ấy…Sắp về rồi ư.

      Chỉ có vài giây thôi mà Vương Bồi cứ nắm chặt điện thoại trong tay ngây người, đến câu cũng nên lời. Tiểu thúc thúc của , sắp về rồi! Chú ấy sao giờ mới quay về, sao giờ mới quay về?

      “Bồi Bồi, Bồi Bồi à..” Vương giáo sư hỏi, “Con còn nhớ chú của con ?”

      “Con đương nhiên là nhớ chứ!” Vương Bồi phản ứng mạnh, lớn tiếng trả lời. Nhưng thái độ của quá nghiêm túc nên giọng bỗng cao vút lên, làm cho Ngao Du hoài nghi nhìn về phía .

      “Tiểu thúc thúc, chú….khi nào trở về?” Vương Bồi cảm thấy đúng là bình tĩnh, đợi mất mười năm người kia mới trở về, lại còn bình tĩnh đến mức hỏi như vậy, giọng cũng run, năng cũng có lộn xộn.

      “Có thể là tháng 9, hoặc tháng 10, nữa” xong Vương giáo sư muốn tiếp đề tài này nên lại tiếp tục dặn dò Vương Bồi phải đường cẩn thận, cố ăn uống nhiều chút. Cha và con chuyện với nhau phải mất hơn mười phút mới dừng.

      Sau đó Vương Bồi trầm tĩnh hẳn, tâm tư giờ của cũng kỳ lạ. ràng là hưng phấn và kích động như thế nhưng lại từ từ bình tĩnh quyết tâm cấm lấy bút vẽ chầm chậm, chút cũng để hở tý giấy vẽ nào.

      Lát sau ngẩng đầu lên thấy Ngao Du nhìn chằm chằm, ánh mắt đó của ta tự dưng lại có chút thâm sâu mang nhiều ý tứ hàm súc – lúc họ gặp nhau lần đầu tiên, Ngao Du cũng giống vậy, chỉ tiếc giả bộ cũng toàn lòi đuôi.

      “Ngao Du..” Vương Bồi hứng thú nhìn ta, “ làm người mẫu cho tôi nhé”

      Ngao Du thèm nhìn , quay người vào khách sạn,

      Vương Bồi, “Hứ..” tiếng rồi lại tiếp tục vẽ.

      Sông Đà chảy chầm chậm, nhà sàn cổ xưa, thiếu nữ sông… đẹp.

      cần Ngao Du đến phá nát hình ảnh đó của đâu, mặc kệ ta có đẹp trai đến cỡ nào chăng nữa!

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 21

      Tối Vương Bồi lại mơ thấy ác mộng, trong mộng có con Bạch Long cứ bay quanh quẩn bên , bay bay về rồi cuối cùng biến thành Ngao Du với gương mặt dữ tợn, mắt hung ác nhìn , nhe nanh giương vuốt mắng: “Vương Bồi Bồi, ngươi là người có tim, xem ta ngụm nuốt chửng ngươi” xong lại biến thành rồng, há chiếc mồm to đầy máu tiến về phía

      Vương Bồi giật mình tỉnh giấc, lấy tay lau mặt, đầu cổ đầy mồ hôi.

      cũng chưa làm gì quá đáng với ta cả! Vương Bồi bực mình nghĩ, làm trâu làm ngựa nấu cơm cho ta ăn, làm thịt nướng, lại ăn khép nép cầu xin người ta giúp ta, lúc ta uống say còn xem nữa…Giống như hầu hạ tổ tiên vậy, người có lương tâm phải là tên tiểu quỷ kia mới đúng chứ!

      Tên hỗn xược kia, đến cả mơ cũng tha cho ! Vương Bồi nằm mãi giường, lăn qua lộn lại nhưng vẫn ngủ được, vì thế rời giường, mở cửa sổ ngắm cảnh đêm.

      trời có trăng tròn sáng, loé ra những tia sáng vàng óng đẹp vô cùng, chiếu những tia vàng óng vào cửa sổ, xa xa có đèn, cũng sáng lắm nhưng lại trong trẻo, lạnh lùng đến kỳ lạ. Lúc gió thổi qua, chiếc đèn lồng lay động nhàng.

      Trong đầu Vương Bồi lại ra hình ảnh Bạch Long, toàn thân màu trắng, có lớp vảy xếp rất đẹp, đầu có sừng, mắt sáng, nhe nanh múa vuốt, nhìn hành động trông rất giống Ngao Du, giống lắm. Tên Ngao Du kia thực đúng là tên hỗn xược mà, hình như tối có vẻ mất hứng cũng chưa thèm xuống ăn cơm. Chu Tích Quân bảo là chưa tới tám giờ ta lên giường ngủ rồi.

      Có trời mới biết là ai đắc tội với ta đây.

      Trời vừa hửng sáng, Vương Bồi nổi hứng lấy áo khoác choàng vào tản bộ trong sương sớm. đường có nhiều người lắm, có người mang bánh rao dọc phố, Vương Bồi mua hai cái bánh nhân đậu vừa vừa ăn, mới ăn miếng nghẹn ăn nổi nữa.

      dọc bờ sông Đà, nhanh chậm, đến lúc mệt mới dừng lại ở bậc cầu thang bên sông ngồi xuống nghỉ. lát cũng có người ngồi xuống bên , dựa vào rất gần, Vương Bồi có chút quen, hung hăng định trừng mắt lại nhìn thấy mặt Ngao Du.

      Vương Bồi chưa từng nhìn thâý mặt Ngao Du lại có nhiều biểu vừa phức tạp vừa thâm thuý đến như vậy, có chút hoảng hốt tựa như người này hơi xa lạ, tự chủ được đưa tay ra hua hua trước mặt ta, giọng thử gọi tên ta: “Ngao Du”

      Ngao Du thản nhiên liếc cái, trông có vẻ rất tức giận. Vẻ mặt quen thuộc này làm cho Vương Bồi thở phào nhõm, hỏi : “Ngao Du à, mất hứng à?”

      ta tiếng nào, mặt rất bình tĩnh, ánh mắt lướt nhìn mặt nước, chớp mắt chút nào, tựa như ở nơi đó có cảnh rất đẹp vậy.

      Vương Bồi cũng hiểu ra đôi chút, nhưng càng nghĩ lại càng biết mình làm gì đắc tội ta, vì vậy lại hỏi tiếp: “Có phải…..tôi làm cho mất hứng ?”

      Ngao Du lại liếc xéo lần nữa, “hừ” tiếng, giống như cam chịu vậy.

      “Nhưng mà…tôi cái gì vậy ha?” Vương Bồi cảm thấy ấm ức quá, tên nhóc này, sao mà lại giống con thế biết, tính tình nhen, hơi tý là giận dỗi. biết ta có lén khóc mình nữa đây – Vương Bồi nghĩ ngợi, cảm thấy khả năng này cũng có thể lắm, ta cũng có khả năng giống cảnh trong mơ nữa, tức lên là cắn người ngay.

      Ngao Du đáp lại , mà cứ nhìn chăm chú, mắt rất sáng, ánh mắt còn thành , “Vương Bồi Bồi, có thích tôi ? Tôi và tiểu thúc thúc, thích ai hơn vậy?”

      “Tiểu thúc thúc của tôi á?” Vương Bồi kinh ngạc nhìn ta trông khó hiểu, “ nghe thấy tên tiểu thúc thúc của tôi ở đâu thế?” A, đúng rồi, hôm qua lúc Vương giáo sư gọi điện tới ta cũng có mặt ở bên cạnh mà. ra là….ghen tị ha? Tên nhóc hỗn xược này, tư tưởng độc chiếm đúng là lớn kinh.

      Mặt Ngao Du cứng lại, trừng hai mắt nhìn , lại tiếp tục tra hỏi: “Bộ dạng của ta rất đẹp trai sao? Có đẹp trai bằng tôi vậy?”

      Vương Bồi cảm thấy khó xử vô cùng, mặt mày đều nhăn lại, lắc lắc đầu: “ biết, hơn mười năm rồi tôi cũng chưa nhìn thấy chú. Có thể chú mập hơn, hây da, cũng nữa. Nhưng mà đàn ông có bộ mặt đẹp trai quan trọng, quan trọng là phải thành thục, chững chạc, lại biết săn sóc nữa. Ây da, còn lắm hiểu gì đâu”

      Mặt Ngao Du đều tái cả rồi, tức đến mức duỗi cả hai chân ra, đạp vào trong nước, quay phắt đầu nhìn trừng trừng Vương Bồi, “Tôi phải trẻ con, tôi trưởng thành….so với còn trưởng thành hơn rồi. Tôi lớn hơn so với rất nhiều”

      Vương Bồi cười nhạt, “Thôi , nhìn tính cách của , lại còn giận dỗi nữa, biết đâu chừng còn khóc nhè nữa cơ đấy. Đàn ông như vậy, chỉ là đứa trẻ biết lớn trong thân xác người đàn ông thôi. xem xem, Chu Tích Quân người ta ý à….Chu Tích Quân người ta chuyện hay làm việc đó mới gọi là thành thục, chững chạc, lại phong độ nữa. Con ai cũng đều thích người như thế, muốn lấy cũng phải lấy người như thế. …bộ dạng đẹp trai của chẳng dùng được vào việc gì cả!”

      thích ta?” ta tức đến mức đứng phắt dậy, từ cao nhìn xuống , trong mắt bốc lửa: “, ra là thích ta! Hừ, tôi sớm biết ta phải là người tốt rồi”

      “Đấy xem xem, lại bày đặt tính trẻ con ra rồi” Vương Bồi bất đắc dĩ lắc đầu, nhún vai, nghiêm chỉnh nhìn ta: “Ngao Du, cảm thấy bộ dạng giờ của chững chạc lắm sao? Con sao lại thích đàn ông chững chạc là vì họ chuyện hay làm việc đều bồng bột, đỉnh thiên lập địa, làm cho người ta có cảm giác thực an tâm, thực kiên định. Nhưng mà sao, còn để người khác chiếu cố đến . Ai lại muốn lấy chồng mà bị trở thành người trông trẻ hả?”

      Ngao Du khẽ cắn môi, định phản bác nhưng nghĩ mãi cũng ra được gì, hung hăng dậm chân, xoay người bỏ chạy.

      Sương mù từ mặt nước bốc lên, lập tức bao phủ toàn bộ trấn , cảm giác mười thước cũng nhìn thấy phong cảnh.

      Lúc quay về Vương Bồi rất chậm, đợi đến lúc tới khách sạn cả đoàn ăn sáng dưới lầu. Thấy trở về, Chu Tích Quân chạy nhanh tới đón , “Ngồi ở đây nhé” xong còn đứng lên giúp múc bát cháo.

      Ngao Du ở bên nhìn, nhăn hết lông mày lại, chanh chân chạy tới nhặt quả trứng lên bóc, chỉ trong vài giây bóc sạch . ta tủm tỉm cười mang trứng gà bóc đặt xuống đĩa trước mặt , lại nhanh nhẹn lấy lọ hạt tiêu tới, rắc xuống bảo: “ ăn

      “Ôi, Ngao Du sao mà ngoan thế biết” Lô Lâm ngồi bên cười khen ta.

      Ngao Du lập tức cao hứng đứng dậy, ánh mắt cười tít lại. Nhưng rất nhanh ta lại ý thức được gì đó, chạy nhanh trở lại bàn, hơi hơi cười, vẻ mặt lạnh nhạt.

      Vương Bồi tự dưng cảm thấy khó xử quá.

      Có lẽ như vậy tốt hơn phải ? Vương Bồi cũng biết có đúng nữa.

      Ăn sáng xong, lão Trương tuyên bố mọi người được tự do trong hai ngày, muốn ăn thế nào ăn, ngày kia tất cả lại cùng nhau Đức Kháng.

      Đổng Thiến lại gần Ngao Du rủ chèo thuyền sông Đà, Ngao Du mất hứng phẩy tay, “Tôi thèm , nước sâu lắm, chèo thuyền sông tôi thấy chẳng có hứng tý nào” ta nhướng mắt lên nhìn Vương Bồi, cười tủm tỉm, “Tôi ngồi bên Vương Bồi xem ấy vẽ. À, Vương Bồi Bồi, tôi nghe kẹo gừng ở đây ăn ngon lắm, tý nữa tôi mua ít về được ?”

      ta ân cần như thế làm Vương Bồi cực kỳ khó xử, đứa bé này, thực cần phải làm như thế chứ.

      Thế mà ta cũng ngồi ở bên Vương Bồi , lúc lúc lại lấy nước, lúc lại quạt q uạt, rồi lát lại hỏi xem có nóng , có đói bụng hay …Vương Bồi cơ bản là còn tâm trạng nào để vẽ nữa.

      “Nếu dạo xung quanh được ?” Vương Bồi buông bút, thở dài, giọng thương lượng.

      “Tôi thích ở đây” ta mở to ánh mắt vô tội nhìn .

      Nhưng mà…Vương Bồi nhìn sang trái rồi sang phải, nhìn du khách ở gần bên nghỉ chân, làm ra vẻ là xem phong cảnh nhưng thực ra lén ngắm Ngao Du, có người còn lặng lẽ giơ máy ảnh lên chụp ta cái thế mà ta cũng tức giận.

      “Thế….tôi chút vậy” Ngao Du rốt cục thấy có chút thích hợp, than thở, gõ gõ vào lưng, “Tôi tìm Chu Tích Quân xem ấy làm gì vậy”

      Đợi ta rồi, tâm tình Vương Bồi mới ổn trở lại, nhưng hiểu sao, nhìn bức hoạ này cũng thể nào tiếp tục vẽ tiếp được nữa. Thế là lại thay giấy, bắt đầu nghĩ vẽ bức mới. Chỉ lát sau, giấy lên hình ảnh tiểu Bạch Long, vảy đều, sừng dài, lại còn nhe răng nhìn rất giống bộ dạng Ngao Du tức giận nữa.

      Vương Bồi cứ vẽ cứ vẽ rồi tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

      Đến tối lấy bức hoạ đưa cho Lô Lâm xem, Lô Lâm cười to đến nỗi ngã lăn ra đất, ôm cả bụng : “Bồi Bồi à, cũng là. Ha ha, tiểu long này, đừng có nha, cảm giác rất giống Ngao Du đó”

      Bản thân Vường Bồi cũng nữa, hiểu sao nghĩ vẽ Ngao Du lại trở thành rồng vậy.

      đem bức vẽ cất cẩn thận, chờ Ngao Du về tặng cho ta – cứ nghĩ tới thái độ của ta, chắc chắn rất thích thú đây.

      Tối hai nằm giường thầm chuyện, Lô Lâm lại nhịn được hỏi , “Bồi Bồi à, Ngao Du kia, họ hàng thân thích của cậu, có phải thích cậu rồi ?”

      Vương Bồi suýt nghẹn, bị nước miếng của mình làm sặc, ho khù khụ đến long trời lở đất.

      Mãi lúc sau mới bình thường trở lại, vỗ vỗ ngực bảo: “Nè, ra cũng buồn cười, Ngao Du ta…. ta vẫn là trẻ con đấy. Hơn nữa..” hơn nữa ta lại là tên nhóc hay phá rối, tính tính xấu, thích làm nũng, thích tố cáo, lại còn vô liêm sỷ biết xẩu hổ nữa, lại còn mê đắm vào….

      Hây da, sao ta lại là tên phá rối đến thế chứ!

      “Mình với cậu nhé, đừng nhìn ấy trông có vẻ trẻ con, ngây thơ, đơn thuần, thực ra Ngao Du ấy mê sắc đó” Vương bồi cau mày bảo, “Sợ là mang hoạ đến cho con nhà người ta mà thôi, hơn nữa, hơn nữa… ta còn biết mình làm sai nữa cơ” còn nhớ rất lần trước bạn ta là Trọng Hằng bảo tìm được bạn thực rồi tính chuyện kết hôn ta còn rất ngạc nhiên, bộ dạng thực ủng hộ chút nào.

      “Cho dù…cho dù ta có tâm tư như thế nữa ….”Vương Bồi nghĩ nghĩ rồi thực: “Đó là vì mình thèm quan tâm đến ta. người tự cao tự đại như vậy, lại biết xấu hổ nữa nên mới thế” Càng đưa tới cửa, càng là quan trọng, mà càng quan tâm ta ngược lại càng dũng cảm xông tới.

      Lô Lâm yên lặng nghe, vẻ mặt có chút nghi hoặc, “Mình cảm thấy Ngao Du… ấy cũng có phá rối”

      Phá rối hoặc là xấu, chỉ là hai từ mà có thể lên rất ràng.

      “Thế ha” Vương Bồi nhắm mắt lại, giọng có vẻ mê man : “ ta là đứa trẻ tốt, trừ có chỗ ngốc nghếch ra”

      Nhưng mà, cũng chỉ là chú bé mà thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :