1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Long Thái Tử Báo Ân - Tú Cẩm (61c + 2pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 12

      Ngao Du lại vừa làm nũng vừa cầu xin nhưng cuối cùng Vương Bồi vẫn đồng ý. Tuy là Ngao Du trông rất ngây thơ nhưng thực ra sinh lý lại là người trưởng thành. Về điều này Vương Bồi cần thử cũng biết . Sau đó Ngao Du rất tức giận, giật lấy chăn, chui cả người vào trong chăn mặc cho Vương Bồi gọi thế nào cũng chịu ra.

      Giữa trưa Vương Bồi nấu chút cháo sườn, trước hết là hầm nhừ gạo, sau đó lại thả xương và gia vị vào rồi tiếp tục hầm lên có mùi thơm, nhưng Ngao Du vẫn hài lòng, tiếp tục lải nhải chuyện ngày hôm qua được ăn thịt kho tàu.

      Thời tiết bên ngoài dường như tốt hơn, ánh mặt trời chói lọi, độ ấm tăng dần lên, đến chiều điều hoà trở lại. Ngao Du ăn xong ngủ, Vương Bồi liền chuyển chiếc bàn đến gần giường ta vẽ vẽ. Lúc này vẽ trời mưa trong vườn có giàn nho, dưới mái hiên có chim , có những bông hoa nhài be bé….Tất cả đều bị làm cho náo loạn, thoạt nhìn trông rất rối.

      Do có linh cảm nên vẽ thuận lợi, thời gian cũng trôi qua nhanh chóng, để ý bên ngoài trời dần tối. Ngẩng đầu thấy Ngao Du nửa nằm nửa ngồi nhìn , tóc có chút rối, có mấy sợi vương trán, ánh mắt sáng ngời nhìn thực trong sáng.

      Cũng biết là ta tỉnh từ lúc nào rồi?

      tỉnh lúc nào vậy?” Vương Bồi buông bút, lấy tay vặn vẹo lưng, ngáp cái hỏi: “Sao gọi tôi?”

      Ngao Du cũng gì, mắt cứ đăm đắm nhìn , sau đó ….bỗng tiến lại gần, hôn nhanh lên má cái. Đến lúc Vương Bồi kịp phản ứng muốn đánh ta ôm bụng chạy vọt vào toalét cười to, lại còn biết xấu hổ kêu: “Vương Bồi Bồi, có muốn vào xem ?”

      Lúc này Vương Bồi tức quá lòng chỉ muốn giết người mà thôi.

      Buổi chiều, ăn cơm xong hai người dọc bờ sông tản bộ, đường có rất nhiều du khách, cứ tốp năm tốp ba lướt qua bên cạnh, chú ý đến ai cứ em em điếc hết cả tai. Trời tối, cho dù có đèn đường nhưng người nhìn lắm, Ngao Du cũng im lặng bước từng bước.

      Có người thả đèn sông, Ngao Du nhìn thấy nhưng cũng chạy đến xem, Vương Bồi đưa cho ta 10 đồng bảo ta mua đèn, còn bản thân mình ngồi trong quán trà bên bờ sông chờ, nhìn du khách qua lại trước mặt, chuyện tán hươu tán vượn đủ loại. Vương Bồi lén đoán lai lịch họ. Nhìn trông rất tình tứ kia là đôi tình nhân, ôm trẻ là người có gia đình, còn có số học sinh ở trường bên tập vẽ…

      Vương Bồi trong lòng hứng lên nhìn khắp xunh quanh, bỗng thấy có người đứng xa trông rất quen, nên cẩn thận nhìn lại ngẩn ra. Trong trí nhớ của , có trí nhờ khá tốt, người đàn ông kia, mặc dù mới gặp có vài lần nhưng cũng nhớ rất tên ta cùng bộ dáng. Đó chính là người của đồng nghiệp Hứa Văn Văn của tên Trần Bằng, nửa năm trước còn sắp kết hôn, nhưng mà giờ lại thấy ta nắm tay khác.

      kia trông còn rất trẻ, thoạt nhìn như sinh viên, nắm tay Trần Bằng rất thân thiết, nếu hai người quan hệ rất thuần khiết chắc cũng chẳng ai tin.

      Vương Bồi cảm thấy như nuốt phải con ruồi bàn thực ghê tởm, nếu phải và Hứa Văn Văn có xích mích ngay lập tức xông lên hỏi ta. Bọn đàn ông – ghê tởm!

      quay người lại gọi điện ngay cho Chu Bách Đình lại chuyện vừa gặp, Chu Bách Đình lập tức ở đầu dây bên kia ồn ào: “Nè, mày đừng có vội cho Hứa Văn Văn nhé, nếu , xem tính tình của ta…” nàng đến đây bỗng dừng lại. Trong lòng Vương Bồi hiểu hơn ai hết.

      Dạo ấy là lúc các cùng nhau vào làm trong công ty, mặc dù quan hệ cũng thân thiết cho lắm nhưng cũng có người chọc vào các . Chu Bách Đình vừa cao, thon gầy, xinh đẹp, Vương Bồi vốn xuất thân danh môn, Hứa Văn Văn cũng nhìn quyến rũ lắm. Nhưng ta lại cố tình chọc ngoáy vào, chuyện gì cũng tranh giành, cho nên có số chuyện bi kịch xảy ra…

      Vương Bồi và Hứa Văn Văn trở mặt với nhau là do bạn trai trước của Hứa Văn Văn, mười phần là tên đê tiện. Tên đàn ông kia gọi là gì Vương Bồi cũng nhớ , chỉ biết là làm công ty gần đó, bộ dạng nhìn trông như cẩu vậy, lại còn suốt ngày làm ra vẻ tri thức đầy mình nữa chứ. Do nể mặt Hứa Văn Văn nên Vương Bồi và Chu Bách Đình mặc dù thích những vẫn phải cố chấp nhận.

      Chu Bách Đình vốn có dáng xinh đẹp, từ thời học đại học có rất nhiều người theo đuổi có thể tập hợp lại cũng bằng đội bóng. Tên đàn ông tởm lợm kia vừa nhìn thấy nàng nhũn như chi chi, suốt ngày đeo bám lấy nàng làm cho Chu Bách Đình cảm thấy rất bực mình. Nhưng nàng lại thông minh, lẳng lặng cho Trần Quỳ đến dạy dỗ cho tên kia trận vì thế mới được yên.

      Còn Vương Bồi lúc ấy thẳng tính. Tên đàn ông tởm lợm kia thấy đeo bám được Chu Bách Đình lại quay sang vì nghe đến gia thế của tưởng là vớ bở. Vì thế Hứa Văn Văn rất là hận , suốt ngày lải nhải vòng vo rằng là người cướp bạn trai của ta.

      Tính Vương Bồi làm sao chịu được chuyện người ta bôi vẽ, vì thế trở mặt luôn với Hứa Văn Văn. vốn được thừa hưởng tính thâm độc của cha nên tuyệt đối thèm mắng kiểu thô tục, nhưng thâm độc đến mức Hứa Văn Văn tức mất nửa tháng cũng làm được. Sau này làm trở lại cũng bao giờ chuyện với Vương Bồi nữa.

      Nhưng Vương Bồi cũng thèm để tâm, vì quan hệ của và Hứa Văn Văn vốn tốt rồi, cũng chẳng quan tâm nối lại quan hệ này làm gì. Nhưng thực ra trong đầu rất cao hứng, cũng chú ý những khi mặc bộ quần áo đẹp chọc tức mắt người khác.

      “Bỏ , coi như ta thấy là được chứ gì” Vương Bồi thở dài, buông điện thoại, lại nhịn nổi than thở, Hứa Văn Văn thực may chút nào, vừa cực khổ tiễn tên đê tiện kia , cuối cùng lại gặp thêm tên đê tiện nữa. Mayầm các cũng phải bạn thân, nếu cũng mệt.

      Dưới quán trà có tiếng Ngao Du gọi to, Vương Bồi tìm xung quanh thấy ta ngửa đầu, bắc tay làm loa gọi to: “Vương Bồi Bồi, nhanh xuống đây ” Dưới ánh đèn từng nét khuôn mặt ta rất , mặt trong ánh mắt đều rất trong sáng, dính chút bụi trần nào.

      chú nhóc ngây thơ trong sáng như thế, bây giờ thực là của hiếm – ôi, trừ chuyện làm nũng ra vậy.

      Hai người cùng thả đèn sông, rồi lại đến quán trà uống nước đá phình hết cả bụng rồi mới trở về nhà. Trước khi ngủ Ngao Du nhìn về phía Vương Bồi : “Ngày mai, chúng ta lại cùng tiếp tục chơi nhé”

      ****

      Ngày hôm sau trời chưa sáng lắm Ngao Du dậy rồi, nổi hứng đến gõ cửa phòng Vương Bồi, ngang ngược kéo ra khỏi giấc mộng đẹp. Ngao Du chơi chính là đạp xe ở ngoại thành. Trấn cách xa thành phố, đường về hướng bắc đều là núi, núi chen núi, giữa có những cánh đồng ruộng, óng ánh thóc vàng, đồi chè xanh mượt.

      Ra khỏi trấn , qua cảnh sắc như vậy thấy con đường đê bên này được sửa rất tốt, cả đường mòn đều là bờ đê, vừa bằng phẳng vừa sạch .

      Vương Bồi cố ý chuyển hướng , chọn con đường chưa có bước chân nào qua. bên đường là ruộng bậc thang, nữa toàn bộ là đồi chè, có loại cây chè to, cổ thụ lá xum xuê; bên kia đường là suối , xuống chút nữa là ruộng lúa, còn có hố ủ phân của nông dân bốc ra mùi vị rất thối. Mỗi lần qua nơi này, Ngao Du luôn luôn đạp xe tránh xa ra.

      Họ cùng chung đường, Ngao Du đề nghị thi thố: “Xem chúng ta ai đến cột mốc phía trước, nếu ai đến muộn hôn người đó ngụm” ta cười hì hì, trong mắt đều ánh lên nét đắc ý”

      “Ôi?” Vương Bồi sửng sốt lúc rồi nhanh chóng mắng: “Ta thèm vào, cái tên thối tha kia..” còn chưa kịp mắng xong Ngao Du dẫm bàn đạp, đạp nhát cách xa mấy thước rồi, “Ta cũng mặc kệ, cứ vậy coi như định rồi nhé” xong lại cười rất to trông vô cùng đắc ý…

      Tiếng cười của ta chỉ trong hai giây sau ngừng lại, Vương Bồi do quá tập trung nhìn nên đường thấy bóng người rồi. Xe đạp của ta vứt chỏng chơ bên đường, bánh xe còn trượt khá xa, còn người biết rơi phương nào.

      Tên ngốc kia đường chắc biết nhìn đường hay sao vậy, chẳng trách mà đường vậy cũng dám đòi đua xe, có chuyện gì mới là lạ.

      Vương Bồi chạy nhanh đến mấy chỗ mỏm đá hiểm trở ven đường xem xem có nhìn thấy tên ngốc bị rơi dưới nước . Nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy bóng người đâu, biết người sống sờ sờ thế biến đâu mất vậy!

      Vương Bồi bỗng có chút hoảng, giờ là ban ngày, chắc có chuyện quái lạ gì chứ, chịu nổi gọi to lên: “Ngao Du, Ngao Du..”

      “…Ta ở đây..” Bên bờ suối bên kia có giọng yếu ớt thưa, nhưng vẫn thấy bóng ta đâu.

      Bờ bên kia chính là ruộng lúa nước, địa hình so với bên này còn cao hơn chút, Vương Bồi nhìn mãi cũng nhìn thấy ta. Thế là vội vàng nhảy xuống nước bơi sang bên kia đê, lúc này mới nhìn thấy tên kia ngã chổng vó ở hố phân…

      Vương Bồi bỗng buồn cười quá, cười phá lên, lúc này có ngôn từ nào tả hết tâm trạng của , biết là hố phân rồi mà phải đợi gọi mới kêu lên, đúng là làm cho ôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa sợ chết hô to: “Đồng chí à, ….cố chịu đựng nhé…tôi…tôi .. tìm cành cây..”

      Ngao Du vẫn nằm im trong hố phân nhúc nhích, con mắt tròn xoe nhìn nhìn, vẻ mặt phẫn hận: “Vương Bồi Bồi, chờ đó..”

      Có trời mới biết chuyện này liên quan gì đến đâu, là chính tên kia đề nghị đấu đó chứ, xem đường cũng là ta, bị văng vào hố phân, cho dù là phân người chăng nữa có liên quan gì chứ.

      Nhưng Vương Bồi lúc này cũng chẳng có sức đâu mà đôi co với ta, vì cười lộn hết ruột lên rồi đây này.

      ôm bụng cười tìm xung quanh cả buổi cuối cùng cũng tìm được cành hơi dài chút, chìa ra cho Ngao Du, còn tay kia bịt mũi, lớn tiếng ai oán: “Ôi ôi, thối chết mất..”

      Ngao Du rốt cục cũng gì, thái độ vô cùng tức tối, từ hố phân chui ra rồi chạy vội đến dòng suối nhảy xuống, vừa vừa cởi hết quần áo người trông bộ dạng rất giận. Vương Bồi đằng sau ta cười to, vừa vừa ôm bụng cười đuổi theo ta đến dòng suối, lúc đến nơi nhìn thấy toàn bộ quần áo của vứt hết bờ bẩn vô cùng, kể cả chiếc quần lót nữa….

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 13

      Ngao Du ngâm trong nước chừng khoảng nửa giờ sạch, làn da bị chà sát đỏ rực nhưng vẫn chịu lên bờ. ta còn sai Vương Bồi tìm cho ta sữa tắm nữa, Vương Bồi khắp xung quanh tìm nhưng lát quay về cũng tìm được.

      “Xung quanh nơi này đến cả bóng quỷ cũng có nữa là” vui sướng khi thấy người gặp nạn cười cười, da mặt bị ánh nắng soi vào đỏ ửng nhìn trông thảm, “Ai bảo cứ đòi chơi, nơi này hoang vắng vậy tìm đâu thấy người nào. đừng có mà mơ bắt tôi xa như thế nhé, chỉ vì cái bánh xà phòng – à lọ sữa tắm. Người còn tìm cũng thấy nữa là”

      Ở nông thôn, nhà nào cũng trang bị cho mình lọ sữa tắm. tý nữa mà làm vậy vớ vẩn người ta còn tức lên chẳng cho gì hết ý chứ.

      phải tôi rồi sao” Vương Bồi tìm được tảng đá to ngồi xuống từ từ nhắc nhở ta: “Tắm xong nhớ mang quần lót giặt nhé, nếu tý nữa trở về thế nào?”

      Tròng mắt Ngao Du mở to nhìn trừng trừng, tức đến nỗi cào cào mớ tóc, “Cái đó bẩn như thế, vừa thối vừa bẩn nữa, tôi sao lại cần nữa, được, quay về lấy quần áo mang đến cho tôi

      Vương Bồi vừa tức vừa buồn cười, hất cằm về phía ta, nhếch miệng cười: “Ngao đại gia a, đúng là tưởng mình là đại gia chắc? Nơi này cách nhà tôi khá xa phải mất vài dặm chứ ít đâu, bảo tôi quay về lấy quần áo cho ý à, nằm mơ nhé. Cái gì, tý nữa tự tìm vài chiếc lá cây che tạm rồi về, ừ mà thế cũng được lắm chứ…” xong nhịn được lại cười phá lên, cười đến nỗi ôm cả bụng cười lăn lộn đứng dậy nổi.

      Mặt Ngao Du tức đến trắng bạch, trừng mắt nhìn , hận đến mức muốn đem thiêu rụi.

      Dù sao Vương Bồi vẫn sướng vì cảm thấy ông trời có mắt, đại gia này giống như kẻ ngốc vậy, xem bị báo ứng rồi kìa. Thử xem ta còn vênh mặt sai bảo đến bao giờ, hay là tự mình lại làm nũng đây? Nhìn hôm nay xem ta trở về thế nào?

      Ngao Du tức đến độ ngồi im trong nước, mặt mũi bừng bừng, tóc tai rối loạn áp sát vào đầu, trông vừa ngốc lại vừa đáng . ta ngồi im như vậy chắc là dỗi Vương Bồi thôi.

      Vương Bồi vui sướng khi thấy người gặp nạn cuối cùng cũng cảm thấy có chút…ừ, áy náy chút, giọng bảo: “Được rồi, tôi tìm nhà gần đây nhất, ăn trộm chiếc quần lót đến đây…”

      còn chưa kịp xong Ngao Du trừng mắt nhìn rồi, mặt mũi tức tối : “ còn cho tôi mặc quần lót người khác…. mặc qua sao!”

      Nè….lại còn ra vẻ mình sạch nữa chứ…nhưng là, vứt hết mặt mũi cũng chỉ vì lén trộm cho ta chiếc quần lót thôi mà.

      Ngao Du nhìn về phía , ánh mắt lên vẻ khinh thường, cực kỳ thành khẩn. Rồi ta lướt nhìn từ xuống dưới cuối cùng dừng lại ở chiếc quần của . Chỉ mất nửa giây là Vương Bồi đoán được ý đồ đáng khinh của ta, bỗng chốc khinh bỉ đứng phắt dậy, tìm hòn đá ném vào ta, miệng mắng: “Tên thối tha này, còn nhìn còn nhìn à, còn nhìn nữa tôi móc mắt ra đó”

      Ngao Du trốn nhanh, lấy tay ôm chặt đầu, mặt đỏ bừng, miệng phản bác: “ sao chẳng có lý gì thế. Tôi sao? Chả nhẽ tôi còn phải mặc cái quần lót hoa loa kèn kia của được à. Quần bò của như thế tôi cũng mặc vừa ha.”

      ta cũng có lý, vấn đề ở chỗ là – ta làm sao biết được quần lót của có in hoa loa kèn nhỉ?

      còn cãi à, cái tốt học lại học người ta rình coi quần lót của người khác, tôi rồi Ngao Du à, sao mà đáng khinh thế biết” Trong lòng Vương Bồi nghĩ nghĩ, quả nhiên là nên coi thường bề ngoài của chú nhóc, cả ánh mắt của ta cũng trong sáng ngây thơ nữa, nhưng mà bên trong thực đáng khinh quá.

      Ngao Du bỗng thấy ấm ức, gân cổ ra cãi vẻ vô tội: “.. đem quần lót phơi ở ban công, tôi chỉ liếc cái là nhìn thấy. Chuyện…như thế sao lại trách tôi chứ? Tôi chỉ nhìn thấy quần lót mà còn nhìn thấy cả đường viền hoa áo lót của nữa”

      “..” ta vậy cũng có lý nha, nhưng mà chỉ liếc mắt cái là có thể nhìn đó là hoa loa kèn hay là hoa hồng sao?

      “Vậy…Lát nữa…tôi làm sao về nhà đây?” Ngao Du trông đáng thương hề hề nhìn , cả nửa người ngâm mình dưới nước, chỉ trồi đầu lên, làn da bên ngoài sáng bóng trắng nõn nà, nhìn dưới ánh mặt trời có vẻ trong suốt thấy từng mạch máu, làm cho người ta nhìn nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.

      Miệng cao hứng đấy nhưng thực ra thể để cho ta trần như nhộng mà về được. Lẳng lặng mà về, mọi người trong trấn ai cũng biết họ, muốn lẳng lặng như có chuyện gì chừng ngày mai có chuyện ngay. Tuy dân trong trấn thà chất phác nhưng chuyện trần truồng như thế này cũng chưa bao giờ xảy ra, chỉ sợ các bà lão yếu tim chịu nổi thôi.

      “Được rồi, tôi bứt cho vài chiếc lá cây vậy. Còn cái kia…bên kia có người trồng khoai sọ, lá to …”

      “Vương Bồi Bồi!” Ngao Du hét lên, giận đến độ mặt đỏ bừng, ánh mắt như muốn thiêu cháy. Vương Bồi biết thế ngậm miệng lại.

      …” ta nhìn phía bĩu môi, “Cởi quần áo ra cho tôi”

      “Cái gì!” Mắt thấy Vương Bồi sắp nổi cơn, Ngao Du nhanh chóng ôm lấy đầu, to tiếng : “Dù sao người cũng mặc hai bộ quần áo, nhanh nhanh cởi bộ ra cho tôi có sao đâu”

      Do sợ bị bắt nắng nên hôm nay Vương Bồi cố ý mặc quần áo dài ra ngoài, quần áo trắng bên trong có thêm chiếc thắt lưng, như vậy vừa rộng rãi vừa thoải mái chút.

      “A, “ Vương Bồi cuối cùng cũng hiểu, “Tôi cởi thắt lưng đưa cho

      “Cái kia được, quá

      “Vậy có cái mông quá lớn sao”

      “Nếu tính tính xem”

      Vương Bồi cần gần làm gì. vẫn đứng cách xa Ngao Du, sợ đứng quá gần bị chảy máu mũi.

      Cuối cùng vẫn phải cởi hết quần áo ra, chỉ còn lại chiếc dây lưng, hiểu sao vẫn cảm thấy an toàn. Vẻ mặt Ngao Du mê đắm nhìn , lén cười cười trông rất đắc ý, cũng biết là cười vì cái gì nữa.

      Quần áo bên trong Vương Bồi mặc trông rộng thùng thình, cho nên ta lấy thắt lưng buộc chặt che toàn bộ cả người, đến nửa cảnh xuân cũng lộ ra ngoài. Vương Bồi thở dài nhõm nhưng đồng thời lại có chút tiếc nuối. Nhưng rất nhanh chóng vứt hết loại tiếc nuối này ra khỏi đầu. Đối với chú nhóc đẹp trai như thế kia mà sinh ra ảo tưởng là chuyện rất chi bình thường, à, nhưng mà chỉ cần biết dừng lại đúng lúc Vương Bồi chuyện gì cũng cảm thấy ngượng cả.

      Tuy là che kín tốt lắm nhưng cứ ban ngày thế này mà ngông nghênh về được. Người đại hay liên tưởng linh tinh, chẳng cần ý tứ gì cả, khó tránh khỏi nghĩ sai lệch. Nếu mà để ý chuyện kia chắc chắn lại càng nghĩ sai nhiều hơn.

      Hai người cứ thế nôn nóng, khó chịu, khổ sở đợi cho đến lúc trời tối lúc này Ngao Du mới từ trong nước chui ra, lấy xe đạp đạp như kẻ cướp về nhà.

      Hai người dám đường to, cứ len lén theo con đường mòn bên hồ Ngoạ Long mà về cửa sau. Lúc sắp đến nơi, người vác xe đạp lên đầu che .

      Dọc đường may là gặp người nào cả, thế mà đến phút cuối, lúc sắp đến nhà Vương Bồi bỗng nghe có tiếng người chuyện đằng sau, lại còn có tiếng chân bước lại gần nữa. Lúc này lòng Vương Bồi lo sợ run lên rồi, hiểu lấy đâu ra sức lực, hai chân phóng nhanh như xe lửa tiến về phía trước.

      Ngao Du sau , thấy chạy nhanh, tự dưng cũng nhanh chóng đuổi theo. Thế nhưng ta lại quên là mình mặc gì, vì thế vừa mới được vài bước, áo sơ mi túm chặt bắt đầu xộc xệch. Tới lúc Vương Bồi đến gần cửa, quần áo người ta bắt đầu tung ra…

      Cứ nhàng….chầm chậm….rơi từng cái

      Tại sao từ vật lý trị liệu nhỉ?

      Bởi vì làm như vậy mới bảo vệ được con mắt nha! Ánh mắt nhìn tốt như thế có ích gì đâu cơ chứ? Trừ để vẽ vời ra, chỉ trong thời gian ngắn như thế, đến giây cái gì nên nhìn nhìn thấy rồi. Ví dụ như bây giờ chẳng hạn…

      Như sét đánh ngang tai, đầu óc Vương Bồi lúc này bay bổng quay cuồng. còn nghĩ làn da trắng nõn là đứng thứ nhất rồi, thế mà tiểu đệ đệ Iại cũng trắng nõn nữa. Đó là kiểu trắng nõn đến tự nhiên, tươi rói, khoẻ mạnh, đứng thẳng giữa đám rừng cây rậm rạp, trông dễ chịu, thoải mái, hùng dũng….

      Vương Bồi cũng phải là chưa nhìn thấy gì đó bao giờ, lúc còn học đại học cũng có vẽ người mẫu nam khỏa thân, lại còn cùng các bạn trong phòng bàn tán, nghiên cứu đủ loại đàn ông nữa chứ. Lúc đó thực tình cảm thấy cái kia của đàn ông khó coi, trông vừa dữ tợn, vừa hung ác, nhìn chẳng có chút cảm tình gì, nhìn chỉ khiến cho người ta – ừ, cách xa ngàn dặm mà thôi.

      Nhưng tiểu đệ đệ của Ngao Du lại vô cùng đáng , trông rất thân thiết, ôn nhu, tuy là kích cỡ chút nào, nhưng nhìn vào nó người ta cũng giật mình mà cảm thấy rất trắng, trắng nõn trắng nà, ngoan ngoãn, tựa như chẳng bao giờ làm chuyện gì xấu cả vậy…

      Nhưng mà, chỉ có trời mới biết nó sao lại trông khoẻ mạnh đến thế. Bình thường ở tình trạng như vậy, nó chắc chắn là phải cúi đầu, mềm nhũn nằm úp sấp xuống trông bộ dạng lười biếng chứ nhỉ?

      Vương Bồi nhìn trừng trừng về phía Ngao Du, mặt ta đỏ bừng đến cả quần áo kịp kéo chạy vọt vào phòng. Vương Bồi nhấc chân đá liên tục vào khí.

      Tên nhóc hỗn đản này, đúng thời điểm quan trọng trong não còn nghĩ chuyện này nọ vớ vẩn, là đáng cho ăn đòn mà.

      Buổi tối hai người ai dám nhắc đến chuyện xảy ra, lẳng lặng ngồi im ăn cơm, làm bộ coi như có chuyện gì xảy ra, nhưng trong não lại hỏng mất rồi.

      Ăn xong cả hai cùng vào phòng của mỗi người, phải cảm thấy xấu hổ nữa.

      Vương Bồi nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy vừa buồn cười, nằm giường chịu hết nổi cười phá ra, vừa lấy điện thoại muốn tán chuyện với Chu Bách Đình thấy tin nhắn di động.

      Vừa mở ra thấy là tin nhắn của Ngao Du: “ đừng cho là tôi có phản ứng với nhé, ….tôi…cái kia…tôi còn trẻ…bình thường có gì nó cũng thế…Chuyện này có thể chứng minh tôi rất chi là khoẻ mạnh, cường tráng, rất cường tráng hiểu chưa?”

      Vương Bồi lại nhịn nổi, cười lăn lộn giường. Đến lúc cười xong lại thấy tin nhắn của ta: “Chúc ngày đẹp, ngày nào cũng đẹp, lúc nào cũng đẹp….Cẩn thận bị nghẹn chết nha, đứa ngốc!”

      Lúc này điện thoại tay rơi cái đánh bụp xuống đất.

      Sau đó cả đêm nằm mộng, xoay quanh 360 độ đều là hình ảnh kia…

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 14

      Sáng hôm sau, Vương Bồi rời giường mở máy, vừa mở ra thấy chuông tin nhắn liên tiếp, mở tất cả ra đều là tin nhắn của Ngao Du gửi đến.

      Tin thứ nhất: “Tôi trông khoẻ mạnh, dũng mãnh như rồng, hổ, lại dám rủa tôi, Vương Bồi Bồi muốn sống nữa à?”

      Tin thứ hai: “Nhanh chân chạy sang đây xin lỗi tôi ngay, tôi xem xem bỏ qua cho

      Tin thứ ba: “Này, rốt cục có đến hả?”

      Vương Bồi nhìn vào thời gian nhắn tin đều là 0 giờ 3 phút, đối với chuyện Ngao Du nghỉ ngơi luôn luôn đúng giờ mà đảo lộn cả rồi. Chẳng trách cả sáng nay cũng thấy ta đến đập cửa, bản thân ta vẫn còn chưa tỉnh nữa là. Vì vậy Vương Bồi cũng qua được buổi sáng thanh tịnh, lúc ăn sáng có người ở bên ồn ào, đúng là quen tý nào.

      Mãi cho đến 10 giờ hơn Ngao Du mới tỉnh giấc mộng từ trong phòng ra, quần áo ăn mặc cực kỳ chỉnh tề, chính là nhìn bản thân ta thoạt nhìn có chút ngốc, bộ dạng trông vẫn còn buồn ngủ, lúc vào phòng cứ nhìn chằm chằm Vương Bồi đến ngẩn người. Lúc Vương Bồi dục ta vài lần ta mới tỉnh, có vẻ đăm chiêu vào toalét rửa mặt.

      bình thường! bình thường chút nào!

      Theo như bình thường Ngao Du đỏ mặt tía tai, đầu tiên là xông lên chất vấn vì sao tối qua đáp lại tin nhắn của ta? Sao giờ ta lại bình tĩnh đến vậy nhỉ? Chẳng nhẽ….có mưu gì?

      Vương Bồi rung đùi đắc ý nghĩ ngợi thấy cửa phòng tắm mở, Ngao Du cau mày mất hứng nhìn : “ làm gì thế?”

      Vương Bồi lập tức quay mặt sang chỗ khác thèm để ý đến ta, khó khăn để quên chuyện xảy ra tối qua, cũng chẳng dại gì mà tự chuốc vạ vào thân. Đánh đố là phải sợ ta, mà thực thỉnh thoảng tên nhóc kia chẳng có đạo lý gì cả, có với ta cũng lợi gì.

      Ngao Du thấy truy cứu được gì vẻ mặt thẫn thờ ngồi xuống ghế bên Vương Bồi, nhàng thở dài. Tiếng thở dài này vừa trầm thấp, dường như mang theo rất nhiều tâm , lại làm cho Vương Bồi thấy mềm lòng, len lén nhìn đánh giá ta. Mới liếc mắt nhìn cái làm Vương Bồi giật cả mình.

      Trông tinh thần Ngao Du tốt lắm, ánh mắt sáng long lanh, tính tình rất táo bạo, mặt mũi cực sạch , dường như chẳng có biểu gì khổ sở cả. Kể cả lần trước lúc ta bị bệnh, ta cũng có vẻ bình tĩnh như thế, mặt đều viết ý tứ “nhanh đến an ủi tôi ”. Nhưng lúc này, ràng ta lại có chút ngơ ngác.

      Hơi nhíu lông mày, thái độ có vẻ gượng gạo, cho thấy việc ta chủ động gây gổ với Vương Bồi lúc này là nhìn , tên nhóc này dường như có chuyện gì đó phiền lòng đây. Chả lẽ là kiện ngày hôm qua? Vương Bồi cảm giác khả năng đó nhiều lắm, quan sát cử chỉ và lời trước đây của ta có thể thấy bản tính của ta tuyệt đối ngây thơ – hơn nữa, chưa bao giờ thấy mặt mũi ta đỏ nha.

      “Ngao Du..” Vương Bồi vươn ngón tay chạm vào bờ vai ta, tò mò hỏi: “ sao thế? Sao lại ủ rũ vậy?”

      Mãi lúc sau Ngao Du mới từ từ quay người lại, bộ dạng có chút ngốc, có chút mờ mịt, đợi đến lúc thấy Vương Bồi ánh mắt ta mới trở nên mơ màng, lát sau ứ đầy nước mắt trông có vẻ sắp khóc vậy. Vương Bồi bỗng hoảng, đứa bé này là, biết có chuyện gì đây, sao tự dưng lại sắp khóc như thế chứ?

      “Vương..Vương Bồi Bồi..” ta nghèn nghẹn mũi, lấy tay lau mặt, trong giọng mang theo tia nức nở: “Tôi…tôi hình như có chút vấn đề?”

      Có…có vấn đề? Vấn đề gì chứ?

      Lúc Ngao Du rằng, nhìn Vương Bồi mong ngóng, mếu máo, bộ dạng cực kỳ ấm ức lòng Vương Bồi đều co rút thôi – chả lẽ có chuyện gì khó sao? Hay vẫn là , ôi, cái kia… mạnh lại yếu….

      Vương Bồi e dè gì nghĩ ngợi, lại chợt nghe Ngao Du nghẹn ngào thút thít, ” Tôi…tôi liên lạc được….bạn của tôi”

      “Chỉ vì chuyện này sao?”

      Vẻ mặt ta rầu rầu “đau đớn” mãi chỉ vì nguyên nhân này sao? Vương Bồi nghĩ thế nào cũng chấp nhận nổi chuyện này – chắc chắn là có chuyện gì đó mà biết.

      gọi điện thoại cho ta được sao? Nếu điện thoại liên lạc được, có địa chỉ mạng , để lại vài chữ. Nếu thực được nữa, còn có nhiều cách khác”

      Vương Bồi rất tích cực đưa ra vài ý kiến cho ta, nhưng Ngao Du vẫn mực thờ ơ. Nhìn ra được tâm tình của ta bình thường, cảm xúc uể oải, khoé miệng vẫn ngậm chặt, thậm chí ta còn sai Vương Bồi ra nhìn thời tiết bên ngoài xem xem là trời u hay là mưa.

      Nhưng mà trời rất trong xanh mà, mặt trời chiếu đỉnh đầu đây này. Cơ bản là cần ra ban công nhìn cũng thấy. Ngao Du lập tức bực mình lên rồi.

      Do liên lạc được với bạn nên cả chuyện ăn cơm ta cũng hứng, chỉ ăn được có hơn nửa bát cơm bỏ vào phòng, làm Vương Bồi càng thêm lo lắng. Lúc mười giờ cố ý làm cơm trưa ngon, trong đó có làm món thịt kho tàu thơm ngào ngạt, có thể ăn được mấy ngày ấy chứ, mà Vương Bồi chỉ cần nhìn thấy là muốn ói rồi.

      Định gõ cửa phòng ta bỗng nghe thấy tiếng , Vương Bồi dán tai vào sát cửa nghe ngóng, nhưng bên trong cứ ong ong làm nghe lắm. Thế là cứ thế đẩy cửa vào lại nhìn thấy Ngao Du ngồi xếp bằng chuyện với chiếc gương trước mặt. Thấy tiến vào, ngồi ta nhảy dựng lên, động tác cực kỳ nhanh dấu vội chiếc gương trong chăn, nghiêm túc nhìn , ánh mắt xinh đẹp rất chi là nghiêm túc.

      Chuyện nghiêm trọng rồi đây!

      Thân có tật xấu phải đưa bệnh viện mà nếu đầu óc có vấn đề chẳng lẽ lại phải tìm bác sỹ tâm thần chữa trị sao?

      Vương Bồi đem đĩa thịt kho tàu đặt bàn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc ngồi xuống giường, lấy tay rờ trán ta, thấy độ ấm bình thường, có thể loại trừ khả năng sốt cao dẫn đến mê sảng. nghĩ ngợi chút rồi trong đầu lên khả năng nào đó, khẽ cắn môi, dò hỏi: “Ngao Du à, ngày hôm qua có phải nhìn thấy cái gì đó sạch ?”

      “Cái gì cơ?” Ngao Du mở trừng hai mắt nhìn , biết là nên khóc hay cười nữa, “Vương Bồi Bồi, có phải đầu óc có vấn đề gì ?”

      Nhưng mà tại đầu óc ta thần kinh mới đúng chứ, hoài nghi cũng là chuyện bình thường mà.

      “À, tôi liên lạc với bạn của tôi thôi mà” ta quay mặt nhìn Vương Bồi, cả người đều thể vẻ chột dạ, “Thân thể của tôi…ừm..có chút vấn đề, nhưng mà vài ngày nữa ổn thôi. có việc gì đâu” ta nhìn cười trông bộ dạng rất vui vẻ. Nhưng mà bình thường chắc chắn là ta rất ít dối, cho nên chỉ trong chớp mắt, hai mắt cũng trở lại bối rối, mặt chỉ kém cần viết ra hai chữ “chột dạ” mà thôi.

      Nếu ta muốn , Vương Bồi đơn giản là cần hỏi thêm nữa. Thứ nhất ta cũng phải là con của , thứ hai cũng phải em trai của , vậy tội gì mà hao tổn sức lực quan tâm ta chứ.

      Vì vậy trở về phòng vẽ vẽ tranh, lại dỗi đến trưa cũng chẳng buồn ra khỏi phòng.

      Trong lúc buồn rầu nghe thấy tiếng nước ‘ào ào” phòng bên truyền sang, Vương Bồi cũng thèm để ý nữa, đợi đến lúc chiều chạng vạng mới ngẫu nhiên vào phòng tắm tìm bàn chải đánh răng, bỗng đá nhát trúng phải lọ sữa tắm, mới sửng sốt.

      Trong nhà kem đánh răng, xà phòng cái gì cũng đều là tay Vương Bồi sắm nên biết rất lọ sữa tắm này tuần trước vừa mua, 500 ml, mùi hương sữa, sáng nay dùng vẫn còn cả bình đầy cơ mà. Thế mà giờ trống rỗng, nhặt lên chẳng còn giọt.

      tay vẫn còn nước rỏ tong tong, do Ngao Du vừa tắm xong, ta còn tắm hết cả lọ sữa tắm to như thế kìa! Chắc là đem da dẻ lột sạch hết rồi chắc? Tên này đúng là kinh khủng nha!

      Vương Bồi cầm theo chiếc lọ tìm Ngao Du tính sổ, vừa đẩy cửa vào phòng thấy Ngao Du cởi trần bôi thuốc. Quả đúng như Vương Bồi dự đoán, tên này chà sát giống như tôm bị luộc lên vậy, lưng còn sứt sát vài chỗ, máu đều chảy rồi. Tội nghiệp bộ dạng này quá hà, Vương Bồi làm sao còn hơi sức đâu mà mắng ta nữa chứ.

      “Vương Bồi Bồi..” Ngao Du xoay người nhìn , ánh mắt ẩm ướt, giọng vừa vừa run, tựa như bị ấm ức quá lớn vậy. ta sợ sệt đưa lọ thuốc mỡ đến, lại như sợ bị Vương Bồi mắng, giọng cầu xin: “Da rách rồi, đau lắm, bôi thuốc cho tôi

      Vương Bồi cũng bị mềm lòng, dám nửa câu dạy dỗ, liền cầm lấy lọ thuốc mỡ, hung hăng trừng mắt nhìn ta: “Lại gần đây xem nào, bôi ở đâu đây?”

      làm sao mà như phát điên lên vậy?” Vương Bồi vừa bôi thuốc vừa giọng oán trách: “Cho dù là đồng tính cũng đến nỗi biến thái vậy chứ, hôm qua ngâm rửa hơn tiếng rồi, bẩn gì cũng rửa sạch rồi. Thế mà còn ra sức cào làm gì nữa biết?”

      Hơn nữa trước đây nhìn thái độ của ta cũng giống đồng tính nghiêm trọng nha. Từ lúc Thái Hậu rồi, trong nhà cũng nhanh chóng thành lợn con, cả nửa câu vô nghĩa cũng có nữa.

      hiểu đâu” ta quay lưng trần về phía Vương Bồi, lẳng lặng , trong giọng có chút tịch mịch, đơn, Vương Bồi nghe mà cảm giác như muốn đánh người.

      Do sợ Ngao Du bị sẹo nên cả tối Vương Bồi cũng cho ta ăn thịt kho tàu, vẫn khuyên bảo mãi ta nhưng ta cũng nghe, còn gân cổ lải nhải bảo chỗ nào cũng bị thương cho ăn lại còn cấm, giống như Vương Bồi ngược đãi ta bằng vậy.

      Vương Bồi tức lắm rồi, nhấc chân lên đạp vào mông ta hai nhát. ta lập tức liền ủ rũ xuống.

      Về sau Vương Bồi hỏi Ngao Du vì sao lại chuyện với chiếc gương ta có chết cũng chịu nhận, lại còn Vương Bồi hoa mắt, nhìn nhầm. ta càng thừa nhận Vương Bồi lại càng thấy kỳ quái, tò mò trong lòng bùng nổ, trong đầu giống như có móng vuốt cào , ngủ cũng ngủ được ngon.

      Sáng hôm sau, Vương Bồi lấy cớ mua thịt sườn sai Ngao Du ra ngoài mua. Hôm nay vừa nghe có thể được ăn, tinh thần Ngao Du lập tức hào hứng hẳn lên, cũng hỏi nửa câu, cao hứng xông ra cửa.

      Chân trước của ta vừa ra khỏi cửa, sau lưng Vương Bồi liền chui ngay vào phòng ta.

      Trong phòng ta rất sạch , cái này nọ, linh tinh trong phòng giờ còn. bàn trừ chiếc máy tính và cốc nước ra cũng chỉ còn lại chiếc lọ hoa, có hai bộ quần áo vứt ra giường nhưng cũng giặt sạch rồi, còn thoang thoảng mùi xà phòng nữa.

      Vương Bồi lôi ngăn kéo ở đầu giường ra trước, nhưng vừa kéo ra cũng tìm thấy chiếc gương kia của ta.

      Tuy chỉ là nhìn thoáng qua thôi nhưng Vương Bồi lại nhìn rất . mặt gương là hình tròn, to khoảng 30 ly, màu sắc sáng trong, xung quanh có viền hoa văn phức tạp, giống như đỗ cổ vậy, mặt gương có chút mờ mờ – chắc phải ta nhặt được đỗ cũ này nọ .

      Tự dưng có cơn gió lạnh thổi qua, lòng bàn tay Vương Bồi bỗng toát ra chút mồ hôi.

      Trong sách , đồ cổ này, nếu là vật tuỳ thân càng làm nhiều người kinh sợ, chắc chắn có dính chút gì đó sạch . Chiếc gương kia của Ngao Du chừng lại là đồ tốt mà thực có chút cổ quái !

      Trong lòng càng nghĩ càng khẳng định chắc chắn vậy nên hạ quyết tâm chờ Ngao Du trở về, phải ép ta ném cái quỷ quái đó .

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 15

      Trong lòng Vương Bồi nghĩ ngợi nếu tý nữa Ngao Du mà trở lại cần phải vòng vo gì nhiều, cũng cần bóng chẳng ích gì, cứ thẳng vào vấn đề, làm đòn cảnh cáo là tốt nhất. Trong đầu nghĩ vậy nghe thấy tiếng ta réo to vui vẻ dưới nhà: “Bồi Bồi, Vương Bồi Bồi, trong nhà có khách đến nè..” giọng cuối kéo dài tha thiết, lộ vui mừng.

      Cao hứng như thế, sao tự dưng ta lại cao hứng như thế chứ nhỉ?

      Vương Bồi tý nữa cắn phải đầu lưỡi có chút nghi ngờ. Nếu là Chu Bách Đình đến đây chẳng cần nhờ người khác gọi chính nàng tự mình gọi. Nhưng trừ nàng ra, còn có “người khách “ nào mà Ngao Du hưng phấn đến vậy nhỉ?

      vừa nghĩ vừa xuống dưới lầu, lúc tới chỗ rẽ cầu thang bỗng dừng lại. Đứng trong phòng khách dưới lầu có hai người trẻ tuổi, là Ngao Du rồi, còn là người lạ, da trắng, tóc đen, bộ dạng so với Ngao Du kém chút nào, quan trọng là, thoạt nhìn ta …..ôi chao…vô cùng chững chạc.

      “Đây là bạn tôi, Trọng Hằng!” Ngao Du cười mặt mày rạng rỡ, bộ dạng cao hứng quá độ: “ ấy…à….đến thăm tôi”

      ta ra vấn đề nên này mới cố ý đến thăm sao?

      Vương Bồi tò mò nhìn Trọng Hằng, ta có đôi mắt thâm sâu, giống như đại dương mênh mông nhìn thấy đáy, mà bên là Ngao Du, đôi mắt kia trong sáng nhìn thấy tận đáy, tựa như nước suối trong vắt giữa rừng sâu vậy. Vương Bồi cảm thấy rất kỳ lạ là hai người này hoàn toàn khác nhau mà sao lại chung với nhau.

      tên là Vương Bồi Bồi?” Trọng Hằng nhìn cười, nhàng hỏi. Thái độ cực kỳ ôn hoà, dễ gần, nhưng hiểu sao Vương Bồi cảm giác như có lực vô hình nào đó đè ép đến mức tưởng chịu nổi muốn quỳ xuống hành lễ với ta, cung kính trả lời: “Vâng, thưa bệ hạ”

      “Tôi..” Vương Bồi cố nhìn ta mà quay sang nhìn Ngao Du. Tuy ta thỉng thoảng trông cũng toát ra vẻ cao ngạo, nhưng Vương Bồi lại quen rồi. Vì thế chuyển sang trừng mắt liếc nhìn ta cái, cắn răng trả lời: “Tôi tên là Vương Bồi” Chứ phải là gọi Vương Bồi Bồi, nghe qua – giống như là làm nũng vậy.

      Trọng Hằng này từng nghe ngao Du nhắc đến. À, mà đúng rồi, “ chính là người phong lưu, phóng đãng giống Ngao Du..” tới đây dám tiếp nữa, trong đầu cũng hiểu được là thể ra. Trước mặt người đàn ông này, mới nhìn có vẻ giống tên phong lưu, phóng đãng như nghĩ mà ánh mắt của ta vô cùng ôn hoà, thành thục, so với lời Ngao Du hình tượng công tử háo sắc lại kém xa.

      Ngao Du vẫn vui tươi hớn hở, còn Trọng Hằng lại sững sờ chút, liếc nhanh nhìn Ngao Du, mặt nét bất đắc dĩ, cười khổ, sau lại nhàng lắc đầu bảo : “Đều là chuyện trước đây rồi”

      Thực ra cũng phủ nhận chuyện này.

      Thoạt nhìn, cảm tình của Ngao Du và Trọng Hằng rất tốt, vừa vào nhà ta liền kéo tay Trọng Hằng lên lầu chuyện, lúc bước lên bậc thang, Ngao Du mới chợt nhớ tới Vương Bồi, xoay người lại nhìn về phía bảo: “Tôi vừa mới mua được 3 cân thịt sườn, làm hết nhé” xong lại đàng hoàng tiếp lên lầu.

      ta cứ tự cho mình là đại gia đây mà!

      Vương Bồi tức quá định cãi lại vài câu nhưng Ngao Du túm lấy Trọng Hằng biến mất cuối bậc thang, chỉ còn lại tiếng bước chân. ta còn nghĩ tới ta chính là người ngoài ha!

      Trong nhà thực ra có thức ăn rồi, Vương Bồi vào bếp chuẩn bị cơm trưa. Nhặt rau, rửa rau, rồi nấu cơm, lại nghe tiếng hai người xuống bậc thang. Vương Bồi thò đầu từ phòng bếp ra nhìn, lại nghe tiếng Ngao Du lưu luyến rời: “Cậu nhanh như thế phải về sao, ngồi lát nữa được à, Vương Bồi Bồi làm xong món thịt kho tàu rồi ăn ngon lắm”

      Sau gáy Trọng Hằng giống như có mắt vậy, bỗng quay phắt lại nhìn thấy ánh mắt Vương Bồi cười cười, còn Vương Bồi xấu hổ, trong mắt Trọng Hằng hình như có vẻ hiểu đôi chút.

      “Tôi tự dưng quyết định , cũng chưa kịp với người ta, lát nữa thấy tôi, Tuệ Tuệ lo lắng lắm”

      “Tuệ Tuệ là ai hả?” Ngao Du nhíu mày, trông khó hiểu.

      Ánh mắt Trọng Hằng bỗng trở nên ôn nhu, trong nháy mắt nét cao ngạo bao phủ toàn bộ người ta biến mất. Sau đó ta liếc Ngao Du cái, trầm giọng bảo: “Cậu phải gọi là chị dâu”

      đời nào!” Ngao Du bỗng bị kích động đứng dậy, lắp bắp chỉ vào Trọng Hằng : “Cậu…cậu cậu cậu…thế…thế còn có Linh Lung này, Bách Hoa này, còn có, còn có…có rất nhiều phải làm sao đây? Cậu… phải là…”

      Trọng Hằng trừng mắt nhìn ta cái, giọng bỗng trở nên nghiêm túc: “Ngao Du, sau này cậu chuyện phải cẩn thận chút, nếu mà để Tuệ Tuệ nghe được, cậu phiền phức đó” Sau đó nhìn lướt đến Vương Bồi, khoé miệng cong lên chút, bộ dạng lại cao hứng vô cùng.

      Ngao Du tiễn ta ra khỏi trấn , Vương Bồi cũng ra đến cửa nhìn bóng hai người mất dần ở cuối con đường, trong lòng bỗng có cảm giác rất quái lạ, hình như cảm thấy có gì đó đúng – lúc này sớm quên mất chuyện hỏi Ngao Du về chiếc gương kia rồi

      đến nửa giờ Ngao Du trở lại, vừa vào nhà là chui vào bếp xem Vương Bồi nấu nướng, lát còn giọng bảo Vương Bồi: “ xem, sao Trọng Hằng lại nghĩ quẩn gì thế biết. À, nếu mà ấy lấy vợ, vậy..vậy chẳng phải là..”

      “Im nào im nào, im lặng nào, mặc kệ mọi chuyện được sao?” Vương Bồi khách sáo mắng: “Người ta là con ngoan biết nghĩ cái gì quý hơn vàng, giống như kia. là tục tằn, hạ lưu, vô liêm sỉ, còn tự cho mình là giỏi nữa chứ, tôi thèm vào!”

      Mặt Ngao Du đỏ hết cả lên, tức giận mắt trừng to nhìn Vương Bồi: “ tôi hạ lưu hả, Vương Bồi, dựa vào cái gì mà tôi hạ lưu?”

      Vương Bồi cười lạnh vài tiếng, ánh mắt sắc lẻm nhìn Ngao Du đánh giá từ xuống dưới, cười nhạo: “Mặc kệ , cứ tưởng mình là người phong lưu lắm hả?”

      xong múc toàn bộ thịt kho tàu vào bát, rồi ôm vào lòng bảo: “Hôm nay thịt kho tàu có phần”

      “Cái gì, ràng là tôi mua mà!” Ngao Du bỗng bị kích động đứng phắt dậy, ta lập tức quên phắt chuyện hạ lưu cùng phong lưu mất rồi.

      Vương Bồi thèm để ý tới ta, đậy nồi lại bưng bát thịt lên lầu vào phòng của mình. Cho dù để ăn nôn ra cũng nhất định thèm cho tên hỗn xược kia lấy miếng.

      Buổi chiều Vương Bồi nhận được cú điện thoại, là Dặm Văn Liên tổ chức vẽ phong cảnh ở vùng Tương Tây, phải đóng góp hai ngàn tiền phí ăn và đường hỏi Vương Bồi xem có muốn cùng . Vương Bồi mới hỏi có ai cùng, người phụ trách kia dừng lại chút rồi mới trả lời: “Có đại sư Trương Thiện Đức, còn có số giáo sư ở Viện Thư Hoạ và sở Nghiên cứu cũng , có Lô Lâm, viện Viên Phụng nữa, đều biết hết rồi”

      Đúng, tất cả đều biết hết, đại sư Trương Thiện Đức làm gì, ảnh hưởng ở trấn J này thua gì Vương giáo sư, còn giáo sư Lô Lâm và các giáo sư ở viện Viên Phụng cũng là những hoạ sỹ trung niên nổi bật hàng đầu, nhất là Lô Lâm, Vương Bồi còn muốn học hỏi nhiều.

      Vì thế liền nhận lời ngay lập tức, lúc gác điện thoại mới ý thức được là mình quá nôn nóng – vấn đề chủ yếu ở đây là, trong nhà còn có khách kìa.

      Vì vậy lúc trời chạng vạng tìm Ngao Du ngả bài, Vương Bồi vòng vèo mà trực tiếp hỏi ta luôn: “Tôi muốn biết, định khi nào đây?”

      Ngao Du sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu nhìn : “, đâu?”

      “Nè, đây là nhà tôi đó!” Vương Bồi thấy phải vấn đề này, nhất là gần đây, Ngao Du càng ngày càng để chủ nhân là đây vào mắt, “ đến ở nhà tôi vài ngày còn được, nhưng nếu lâu dài thể. Suốt cả ngày tôi làm người hầu cho , lại còn cho mình là thiếu gia nữa chứ”

      “Nhưng mà…Tôi ngày nào cũng mua thức ăn mà” Ngao Du nghĩ ngợi, giọng phản bác: “Gần đây ngày nào tôi cũng đều mua thức ăn, rất chịu khó nhé”

      “Vấn đề ở chỗ là, thể ở mãi trong nhà người ta được. Hơn nữa…” Vương Bồi khẽ cắn cắn môi, lòng nôn nao, lại tiếp: “Ngày mai tôi muốn ra ngoài, ừ, đúng là ra ngoài thời gian, hay là, trở về nhà

      Ngao Du bỗng chốc sửng sốt, ngây ngốc nhìn Vương Bồi, cảm tưởng hình như ta chẳng nghe thấy Vương Bồi gì cả vậy.

      Nếu là mở miệng rồi Vương Bồi cũng còn cảm thấy ngại gì nữa, lại tiếp tục tiếp: “Ây da, phải là tôi muốn đuổi , nhưng mà biết đấy, phải ngày nào tôi cũng rỗi rãi, có việc gì làm ở nhà vui đùa với . Tôi còn có công việc phải làm. là đại thiếu gia, tất nhiên là phải làm gì đó rồi, nhưng chúng tôi giống thế..”

      Ngao Du bỗng đứng dậy lẳng lặng vào phòng mình, đóng “phập” cánh cửa lại nhát.

      Vương Bồi: “Haiz..” tiếng, giả vờ định gọi ta lại nhưng nghĩ thế nào lại bĩu môi, rồi cũng chui vào phòng của mình.

      Tới tối gọi Ngao Du ra ăn cơm nhưng ta dỗi trốn trong phòng ra, Vương Bồi cảm thấy ta quá buồn cười, vì thế gọi nữa, mình ngồi ăn cơm trong bếp chút, có ai cùng dành giật đồ ăn, lại nghĩ ngợi lắc lắc đầu – coi như bị muỗi cắn nhát, vừa đau, vừa ngứa vậy.

      là kỳ nha, gần đây trong nhà có con muỗi nào, thế nào mà tự dưng giờ lại xông ra nhiều thế.

      Sáng sau thu xếp đồ để có điện thoại gọi đến, Vương Bồi nhìn vào thấy là số của Thái Hậu.

      “Vương Bồi! Con lười béo phì kia..” Vừa nhấc máy lên nghe giọng của Thái Hậu oang oang, mắng cho thôi hồi. Vương Bồi vừa tức, vừa hận nhưng dám to tiếng với Thái Hậu, vì thế sau khi dập máy xong, lập tức hùng hổ tiến đến phòng Ngao Du.

      Đạp nhát vào phòng văng hết cả cửa ra, Ngao Du thay quần áo bên trong, vội vàng lấy quần áo che phần dưới, vẻ mặt ấm ức bảo: “Vương Bồi Bồi, sao thế?”

      “Cái đồ biết xấu hổ kia, còn dám mách hả!” Vương Bồi tức quá rống lên, tay chụp lấy chiếc điện thoại của Ngao Du ném vào người ta, vừa ném vừa la: “ mách , cứ mách , xem xem tối ngày mai tôi mà còn nhìn thấy tần số này nữa , tôi cho biết tay..”

      Ngao Du “soạt” nhát thả tay túm quần áo ra, Vương Bồi sửng sốt nửa giây rồi hét toáng lên chạy như ăn cướp..

      Tối nằm trong chăn, bất đắc dĩ Vương Bồi phải gọi điện cho người phụ trách: “…Chuyện kia…tôi nghĩ muốn hỏi chút…có thể mang thêm người được ?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 16

      7 giờ sáng, Vương Bồi bị tiếng chân lai lại ở bên ngoài đánh thức, tức quá cả người đều tràn đầy lửa giận, dép cũng chưa kịp mở vội cửa lao ra mắng chửi, chỉ thấy Ngao Du bưng đĩa bánh bao “lon ton” chạy đến, vẻ mặt muốn lấy lòng , cười cười: “Bồi Bồi à, tỉnh rồi hả, ăn sáng ăn sáng nào, tôi vừa mới mua về còn nóng hôi hổi đây này”

      Bộ dạng của ta rất giống chú chó Nhật lấy lòng chủ, chỉ thiếu mỗi cái đuôi nữa thôi, nếu chắc vẫy vẫy rồi, làm cho Vương Bồi thấy thế cũng nỡ nào mắng ta. Cắn chặt răng nhìn ta mất nửa ngày, cuối cùng vẫn buồn bực nhận đĩa bánh bao kia đặt lên bàn, rồi bảo: “Tôi rửa mặt

      Đánh răng rửa mặt xong, Ngao Du chờ ở cửa phòng tắm, bộ dạng cười hì hì chờ sai bảo. Vương Bồi cũng phải là biết, nên lúc lúc lại bảo ta dọn dụng cụ vẽ tranh, lúc lại bảo ta thu dọn quần áo, cứ sai vặt ta làm linh tinh gì đó thế mà ta cũng giận, lại còn thỉnh thoảng hỏi Vương Bồi câu: “Bồi Bồi à, lúc nào chúng ta đây?”

      Vương Bồi hẹn với Văn Liên lúc 9 giờ rưỡi sáng, lúc đó có xe đến đón hai người. du lịch lần này tổng cộng chỉ có hơn hai mươi người, gồm 7 chiếc xe, mỗi xe chia đều ngồi từ ba đến bốn người. Tối qua Vương Bồi còn cố gọi điện thoại cho giáo sư Lô Lâm, hình như là cùng xe .

      Nhưng vương Bồi cũng định cho Ngao Du biết, vừa ăn bánh bao, vừa uống sữa đậu nành, lại còn mở tivi nghe tin tức nữa, cứ từ từ bình tĩnh nhìn Ngao Du sốt ruột lại lại trước mặt , trong lòng chắc là cao hứng lắm.

      khốn khổ đợi mãi điện thoại Vương Bồi reo lên, Ngao Du lập tức kích động mang ngay điện thoại tới, coi như kiểu vật quý hiếm trao cho Vương Bồi, ánh mắt nhìn chằm chằm, vẻ mặt mong chờ tha thiết.

      Vương Bồi trả lời điện thoại hai câu, rồi tắt máy, vung tay lên bảo: “ thôi!”

      Ngao Du lập tức sướng quá nhảy dựng lên, sau đó mỗi tay mang chiếc hòm nặng nề từ tầng hai nhảy xuống như lông hồng! Vương Bồi tay sau ta bỗng cảm giác có được tên hầu sức khoẻ tốt vậy cũng đáng lắm.

      lối vào trấn hàng xe đỗ ở đó, cửa xe mở sẵn, Lô Lâm ngồi xổm ở ven đường nhìn mây trời, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống dòng sông xem cá bơi lội, cũng để ý thấy Ngao Du và Vương Bồi hai người tới gần. Mãi cho đến lúc Ngao Du mở cửa sau xe ra, động tác mở phát ra hơi to, ném hai chiếc thùng vào xe, lúc này Lô Lâm mới biết từ từ quay đầu lại nhìn ta cái.

      Ngao Du bỗng chốc như hoá đá….

      Vương Bồi sững sờ vài giây, ngơ ngác nhìn chằm chằm phía sau xem xem, cũng có cảm giác hơi quái dị, lúc lâu vẫn được câu nào, chẳng biết là có chỗ nào đó đúng. Cũng phải là kiểu tóc, tháng trước Lô Lâm vừa mới cạo trọc đầu cũng có cảm giác kỳ quái, mà bây giờ tóc cũng dài ra chút rồi. Cũng phải là do hút thuốc, mặc quần áo đàn ông hay là giầy to…

      “Ôi ôi má ơi..” Ngao Du đứng bên cuối cùng cũng chuyện, giọng bị doạ đến sợ, “ ấy làm thế nào mà có lông mày vậy hả?”

      Vương Bồi bây giờ mới biết nguyên nhân, nàng này chắc là đem cạo sạch lông mày hết rồi.

      Lô Lâm cười phá ra, cụp chiếc ô trong tay lại, tiến đến chỗ Vương Bồi định ôm , Ngao Du bỗng chặn trước mặt, tiếng nào, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn vào nàng, vẻ mặt trông cực kỳ đề phòng.

      “Ôi chao, ở đâu chui ra soái ca thế này, Vương Bồi, cũng quái lắm nha, cứ dấu mãi trong nhà hả?” Giọng Lô Lâm vừa thô, vừa to hỏi, dáng vẻ ranh mãnh nhìn Ngao Du đánh giá dưới, cuối cùng huýt sáo cái, trông bộ dạng cực kỳ mê đắm.

      Vương Bồi sợ Ngao Du giận lại vung tay chân lên, chú nhóc này mà động tay chân ý à, Lô Lâm con hổ giấy này cũng đánh lại hai ngón tay của ta, vì thế chạy tới hoà giải: “Là họ hàng của tôi, họ hàng, Lô Lâm kia, cậu chú ý chút lén véo tay Lô Lâm cái, nháy nháy mắt, Lô Lâm lập tức hiểu ý, thu hồi lại vừa rồi cười đùa, nghiêm túc nhìn Ngao Du chào hỏi: “Xin chào, tôi là Lô Lâm”

      Lên xe, Ngao Du được cùng Vương Bồi ngồi chỗ, bị Vương Bồi mắng cho hai câu, phụng phịu, ấm ức cun cút nằm mình phía sau. Kết qủa vừa được vài KM, ta chốc chốc lại đòi uống nước, chốc chốc lại đòi ăn bánh bích quy, lát sau lại kêu chỗ ngồi đằng sau cứng quá ngồi đau ê ẩm cả mông, làm cho Vương Bồi phải xuống xe, ra phía sau ngồi cho ta lấy đùi làm gối đầu…Lô Lâm thấy vậy, cười từ đầu tới cuối, liên tục hỏi Vương Bồi là tìm ở đâu ra kẻ dở hơi như vậy.

      đường khá xa, Vương Bồi cũng nghĩ ngợi biết là làm sai cái gì mà ông trời lại phái Ngao Du dở dở ương ương này xuống trừng phạt chứ.

      Lúc đến địa điểm tập trung, đoàn Vương Bồi đến có ba bốn chiếc xe đến rồi, túm năm tụm ba chuyện tào lao. Vương Bồi xuống xe, lên tiếng chào mọi người, lại giới thiệu Ngao Du, ta là họ hàng của mình. Mọi người trừ việc thấy bề ngoài của ta đẹp trai ra ai cũng than thở chẳng có phản ứng gì nữa.

      Được khoảng 5 phút sau, có thêm hai chiếc Land Rover nối tiếp nhau chạy tới, bụi tung rối mù, làm cho số đàn ông ngồi bỗng nhốn nháo cả lên, kể cả Lô Lâm cũng chịu nổi thổi phù phù, cười to. Cảm tình của đàn ông với xe hơi phụ nữ bao giờ có thể lý giải được.

      Vương Bồi thích xe Land Rover tý nào – có lần đem xe của Vương giáo sư lần làm xước, về nhà bị Vương giáo sư hét toáng lên đến tận bây giờ vẫn còn in đậm phai mờ.

      Cùng thờ ơ còn có thêm Ngao Du. Xuống xe xong Ngao đại gia biết tìm đâu ra chiếc máy chơi game, thế là cứ chúi đầu vào đó chơi, chẳng để ý đến ai nữa. Nhìn bộ dạng thối tha kia ai mà dám đến tiếp chuyện với ta nữa.

      Cửa xe mở có vài người bước xuống, nam có, nữ có, già có, trẻ có, đợi đến lúc mọi người nhìn là ai tới tất cả đều im gì nữa.

      phải có đại sư Trương Thiện Đức tới nữa sao? Thế nào mà lão Ngô cũng chạy tới đây góp vui thế, người này là…” Lô Lâm lấy ra điếu thuốc, châm len, hít hơi dài, phun ra vài vòng khói, điều này làm cho ánh mắt Ngao Du rất tò mò kinh ngạc.

      Lão Ngô này ở thị xã J cứ quanh quẩn nổi lên được, có lần năm trước đây ông ta trở thành đề tài bàn tán xôn xao, ông ta đem tác phẩm của đại sư Trương Đức Thiện và của ông ta sưu tập vào thành bộ sách, mặt ngoài viết rùm beng rằng: “Hoạ sỹ nổi tiếng thị xã J đại sư Trương Thiện Đức, Ngô Chí Vĩ”, nơi nào cũng đem sách phân phát, làm cho đại sư Trương Thiện Đức đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Còn cố tình làm cho sách chưa kịp xuất bản rao lung tung, làm cho đại sư lớn tức chết mà làm gì được.

      “Đó cũng là ông ta lấy sĩ diện của đại sư làm náo loạn thôi” Vương Bồi liếc trừng nhìn Ngô Chí Vĩ cái, hạ giọng bảo: “Cậu xem ông ta có dám đến vuốt râu hùm lão gia nhà ta đâu” Mồm mép Vương giáo sư ấy à, mỗi khi cất lời toàn là lời độc địa, toàn thị xã J đều nổi danh là xảo quyệt, ác độc. Ngô Chí Vĩ là kẻ tiểu nhân, cũng chỉ dám bắt nạt kẻ yếu mà thôi.

      Hai cứ giọng thầm, Ngao Du mở to mắt, căng tai lên mà nghe, thỉnh thoảng còn chớp chớp mắt trong có vẻ rất thích thú.

      “Vương lão sư”, nóic chuyện có người nhanh chân tới tiếp chuyện Vương Bồi, giọng trong sáng mà mềm mại. Ngao Du vừa ngẩng đầu lên nhìn lông mày lập tức chau lại, người giống như mang theo rất nhiều thứ gì đó nặng nhọc lắm, cả người, cả chỗ ngồi của Vương Bồi, hầu như tất cả mọi thứ chỉ trong vòng giây ta đứng phắt dậy, “ tới đây làm gì?”

      Người đến là Chu Tích Quân, lúc xuống xe Vương Bồi nhìn thấy rồi, nhưng lại thấy với Lão Ngô thèm chào hỏi nữa.

      cũng ….cùng ?” Vương Bồi nghi ngờ hỏi.

      Chu Tích Quân cười cười gật đầu, “Ừ, chúng tôi là bộ phận tài trợ” xong nhìn nghiêng tới lão Ngô, vẻ mặt nét cười khổ, “Có người giới thiệu vị kia họ Ngô..Ngô tiên sinh, ông ta hình như rất nhiệt tình..”

      Vương Bồi và Lô Lâm đều nhịn được nữa cười phá lên, sau đó nhìn đồng tình, “…trong lòng đều biết là được rồi”

      “Các vài người cùng nhau sao?” Chu Tích Quân hỏi lại, ánh mắt dừng hai người, rồi lại liếc nhanh sang Ngao Du nhìn cái, còn cười sang sảng, lộ ra hàm răng trắng muốt, “Tôi nghĩ bốn người ngồi chiếc xe cũng hẳn là chật

      chật là thế nào, tôi còn muốn ngủ nữa đó” Ngao Du lập tức xen vào, trông bộ dạng nóng vội. Vương Bồi túm lấy ta kéo lại mắt trừng trừng nhìn cảnh cáo: “ ít thôi”

      Ngao Du có vẻ mêu mếu, ánh mắt đỏ lên rồi.

      Lô Lâm cười to, “Xe Land Rover kia phải là của đấy chứ?KhôngngồiLandRover lại muốn ngồi xe Lexus này của tôi, đúng là phải người bình thường ha”

      Chu Tích Quân sờ sờ mũi, có vẻ ngại ngần gì, “ xe có tiểu thư…ừ, biết đấy, tôi đối với mùi có vẻ mẫn cảm lắm”

      Vương Bồi và Lô Lâm càng cười to hơn. Lão Ngô lần nào cũng dẫn theo Tiểu Mật Đổng Thiến, chuyện này cả toàn thị xã J ai mà biết. Vấn đề ở chỗ là, tiểu Mật kia của ông ta cũng phải là kẻ hiền lành gì, lúc nào cũng gây ra chuyện này nọ..

      “Đổng Thiến người kia, nàng tên là gì ý nhỉ?” Lô Lâm đột nhiên hỏi

      Chu Tích Quân sửng sốt lúc, hình như là hiểu hỏi có ý gì.

      “Là kia phải ?” Lô Lâm lấy tay chỉ xa xa người gầy gò toàn xương xẩu Đổng Thiến kia dựa cả người vào lão Ngô.

      Chu Tích Quân nhăn mày, giọng bảo: “Tôi nghe Ngô tiên sinh gọi ấy là Thanh Dật”

      “Phụt..” Vương Bồi và Lô Lâm cùng cười phá lên, nhăn mày nhăn mặt thầm: “Lại đổi tên nữa à?” “Lần trước gọi là gì ý nhỉ, Tử Tuyên?” “, phải, hình như là Nhất Hồi…”

      nàng Đổng Thiến kia hình như cảm thấy tên của mình hay lắm, chắc xứng với vẻ xinh đẹp tuyệt vời của mình, nên lúc nào cũng đổi tên liên tục, Vương Bồi biết đến mười mấy cái tên liền. Cũng chẳng biết Chu Tích Quân kia đắc tội với ai, tự dưng lại có người đem lão Ngô giới thiệu cho . già trẻ này là cực phẩm, ta cũng chịu đủ lắm rồi.

      lúc sau có người phụ trách tới, Chu Tích Quân báo với ta là mình muốn đổi xe, còn mọi người tập trung lại thành đoàn. nàng Đổng Thiến kia cuối cùng mới chú ý tới hạc trong bầy gà Ngao Du, mắt ngời sáng, lập tức lúc lắc, uốn éo mông tới định mở miệng chuyện với Ngao Du ta bỗng hắt xì hơi cái, làm bao con mắt đổ dồn nhìn về phía này.

      “Nước hoa phụ nữ và mùi kinh khủng của nàng hoà lẫn nhau phát khiếp”

      Ngao Du bỗng dưng mở miệng , bộ dạng trông cực kỳ là nghiêm túc.

      Mọi người ai cũng đều im lặng, cố nén cười, có ai tiếng nào làm cho bầu khí lập tức kì dị. Đổng Thiến giận đến tím mặt, uốn éo người trốn luôn xe bao giờ dám ló người ra nữa.

      Mãi cho đến lúc lên đường, Lô Lâm lúc này mới nhịn nổi cười phá ra, vừa cười to vừa quay đầu bảo Ngao Du, “ đúng lắm, tự dưng lại được câu triết lý đến vậy”

      Vương Bồi cười mắng: ” Thôi , đừng làm cho khán giả để ý tới nữa”

      ta có coi ai ra gì đâu, ôi ôi, cực kỳ tao nhã ha”

      “Còn tính cái gì nữa, khéo người khác còn tưởng là tri cơ đấy, Ngao Du à, cho mọi người xem gần đây đều nhìn thấy gì vậy” Chính Vương Bồi cũng nhịn được cười to, lấy tay che miệng, cố làm cho mình cười ra tiếng.

      “..” Ngao Du: “…. tôi phải là con của ..”

      Mọi người…….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :