1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Long Thái Tử Báo Ân - Tú Cẩm (61c + 2pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 10

      Sáng sớm hôm sau, Ngao Du bảo Vương Bồi bơi, bị cự tuyệt: “Ây da, hôm qua thấy tôi rất vội sao?” Tuần trước Bách Đình gọi điện đến có việc muốn lại đây. Cả sáng nay rời giường, phát thấy Thái Hậu mới có hai ngày mà trong nhà loạn hết cả lên rồi. Tuy là Chu Bách Đình sớm biết đức hạnh của , nhưng vấn đề ở chỗ hôm nay cũng phải chỉ có mình đâu.

      “Đường ca của ta cũng rất giống trẻ con, còn tên kia của cậu…A..” Đây là nguyên bản lời của Chu Bách Đình, Vương Bồi có thể lý giải được. Nếu mà Đường huynh kia của nàng sắp tới đây phải nhanh nhanh mà thu dọn rồi đón có phải tốt .

      “Nếu mày tha cho tao ” Vương Bồi ngẩng đầu nhìn Ngao Du, thanh niên cao to trai tráng như thế để sai vặt để làm gì. Mộng đẹp này còn chưa muốn tỉnh lại, năm Tiểu Thanh cũng phải bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa chứ, chỉ để lại tên xinh đẹp ở đằng sau làm gì. Thanh niên trẻ tuổi mà, chính là đáng tin!

      Trấn cách thị xã J cũng xa, lái xe mất 50 phút là đến. Vương Bồi còn trong nhà tắm tắm rửa chưa ra, bỗng nghe thấy tiếng Chu Bách Đình gào to dưới lầu.

      Vương Bồi lau khô người chuẩn bị bước ra thấy Chu Bách Đình nhanh nhẹn mở cổng vào sân, miệng còn gào to hơn: “Bồi Bồi, soái ca còn trong nhà các người ?”

      “Đừng đùa nữa” Vương Bồi lau sạch người bỗng phát ra chuyện đứng bất động, “ định để ta giúp tay, ai ngờ người còn nhanh hơn cả thỏ nữa”

      “Mày thế nào mà lại tha cho vậy” Chu Bách Đình cười : “Cậu nhóc kia, vừa nhìn biết là được chiều rồi, chừng cả đổ nước tương cũng còn chưa động tay chân lần nào ấy chứ, mày còn tha cho nữa, có phải muốn làm khó sao. đâu rồi? Tao chạy từ xa lại đây cũng chỉ vì muốn liếc nhìn cái..”

      Phía sau nàng có tiếng chân nặng nề bước tới, Chu Bách Đình lập tức im miệng, bộ dạng thay đổi như chong chóng, “Xin giới thiệu chút, vị này là Đường ca của ta” nàng đứng tránh sang bên, người nọ phía sau tiến lên xuất trước mặt Vương Bồi, vóc dáng cao to, sơ vin, tóc cắt ngắn, mặt mày thể phong độ của người hiểu biết.

      Vương Bồi bỗng tỉnh cả người, “ chính là vị Chu kia..”

      “Chu Tích Quân” Chu Tích Quân nhìn cười cười, khoé miệng thoang thoảng mùi rượu. Đây là người đàn ông làm cho người ta có cảm giác dễ gần, bộ dạng mặc dù tuấn bằng Ngao Du nhưng lại có khí chất nho nhã, bề ngoài được chăm sóc rất kỹ, so với Ngao Du khác hẳn nhau, chú nhóc xấu tính. Đây là loại người trưởng thành, ổn trọng tao nhã, quả thực là… có cách nào có thể hết được.

      Vào phòng, Vương Bồi pha trà cho hai người, Chu Bách Đình cũng bình tĩnh trở lại, nghiêm chỉnh vào chủ đề chính.

      “Hai người chắc là gặp nhau rồi, Đường ca của ta, ở Thượng Hải có mở phòng triển lãm tranh, rất muốn lần được triển lãm các tác phẩm được thể gốm sứ. Nghệ thuật này cũng rất lòng vòng, phải có thực lực, có danh mới mua được tiếng, chúng ta người thường hiểu vấn đề này lắm, ta nghĩ mất nửa ngày cuối cũng vẫn phải tìm cậu hỗ trợ. Người đông , chủ yếu là ánh mắt phải độc đáo”

      Cứ vòng vo luẩn quẩn lại trở thành vấn đề, có lần có người tức giận trước mặt . Nhưng thỉng thoảng cũng đâu có cái gì, vì thế Vương Bồi chỉ cười cười, cũng phủ nhận.

      Thấy Vương Bồi im lặng như vậy, Chu Bách Đình có chút nóng nảy, “Này có đồng ý giúp hay cho , cứ cười ngây ngốc như thế làm gì”

      Khó khăn lắm mới giả vờ bình thản được thế mà bị nàng phá tan, Vương Bồi bỗng có chút nhụt chí, hung hăng liếc Chu Bách Đình cái, sau đó gãi gãi đầu, phẫn nộ nhìn Chu Tích Quân : “Chuyện này có kêu ta cũng vô dụng thôi, có kêu lực cũng có hạn. Nếu chờ cha ta trở về ta với ông sau” Vương giáo sư chỉ cần tuỳ tiện câu bằng cả vạn câu, , tuổi còn quá ha.

      “Có những lời của vậy là được rồi” Chu Tích Quân rất khách khí . Còn Chu Bách Đình lại khác, “Nhưng nhóm lão gia nhà cậu đều gác bút hết rồi mà?”

      Vương Bồi liếc nàng cái: “Cũng hẳn là gác, nhưng cha người ta bây giờ chỉ làm từ thiện thôi, tất cả các tác phẩm mới đều đem tặng hết”

      Chu Bách Đình gầm gừ: “Được lắm, được lắm, lão gia nhà cậu ghê gớm đấy. Thế nhiều lắm trước đây…” nàng nhịn được nhìn lướt qua Chu Tích Quân, sau đó bất đắc dĩ nhún nhún vai.

      Mọi chuyện xong đều tốt đẹp, khí chuyện cũng thoải mái hơn nhiều. Chu Tích Quân quả là người biết nắm giữ cục diện cực kỳ tuyệt, đem lại cho mọi người bầu khí rất tốt, vừa cố ý khen hay chê nhưng mỗi câu lại cực kỳ nhún nhường, người nghe cứ như nở từng khúc ruột, vô cùng thoải mái.

      Là chủ nhà, tất nhiên mời hai vị khách ở lại ăn cơm rồi. Nhưng Chu Bách Đình cũng tới nhanh quá làm cho Vương Bồi mới sáng sớm rời giường phải cùng nhau thu dọn gọn gàng trong phòng, trong tủ lạnh các thứ cũng có, vì thế chỉ có cách là ăn bên ngoài. Cũng may là trấn nhưng tiệm cơm nhiều, Vương Bồi gọi điện đặt bàn rồi dẫn hai em họ Chu cùng bộ đến.

      Lúc ra khỏi cửa mới nhớ tới Ngao Du, tý ta trở về ăn cơm trưa mà thấy người chắc lo lắng lắm đây, chừng còn phát giận lên ấy chứ! Nghĩ tới đây, Vương Bồi bỗng cảm thấy có chút kỳ quái, chú nhóc này, tự dưng lại biến thành đứa bé nuôi trong nhà khác lắm. Đến kết hôn còn chưa nữa mà, thế mà nuôi trẻ con rồi.

      Định gọi điện cho ta mới nhớ đến cả điện thoại ta cũng có, vì vậy Vương Bồi chỉ còn cách để lại vài chữ tủ lạnh, báo cho ta đến tiệm cơm tìm .

      Ba người vừa mới ngồi xuống di động của Vương Bồi vang lên, vừa nhấc máy nghe thấy giọng Ngao Du ấm ức lại kèm theo tức giận: “Sao ở nhà hả? Ta…ta đói lắm rồi. còn khoá cả cửa nữa..”

      Cho dù có khoá cửa chăng nữa sao ngăn được ta. À mà sao ta lại biết số điện thoại của nhỉ?

      Lúc Vương Bồi trả lời điện thoại Chu Bách Đình vẫn cười hì hì nhìn , chờ xong mới hỏi luôn: “Là soái ca kia sao?”

      Vương Bồi bất đắc dĩ lộ vẻ buồn bực bảo: “Cũng chính là chẳng có quán nào nhận coi trẻ, chú nhóc chết tiệt kia, khó đón quá. Tý nữa cậu biết” xong lại cố dặn chủ quán Tiếu làm món ăn, “Nhớ làm hai đĩa thịt kho tàu nhé”.

      bao lâu Ngao Du chạy đến, lúc này cũng ăn mặc khá chỉnh tề, áo bỏ trong quần là ủi phẳng phiu, chẳng qua là do quá nhanh nên khuôn mặt có chút đỏ ửng, ánh mắt mêng mông, lúc tiến vào quán mắt cứ nhìn chăm chú cả vào Vương Bồi, “ ra khỏi cửa sao bảo ta tiếng đón hả?”

      phải là bơi sao?” Vương Bồi nhặt đũa lên gắp ít chanh bỏ vào miệng, chẳng quan tâm bảo, “Tôi tìm thế nào được . À đúng rồi, làm sao biết số điện thoại của tôi vậy?”

      ta bỗng sửng sốt lúc rồi đáp: “Ta hỏi dì nha” xong lại rất vui nhìn phía Chu Bách Đình cười cười, cao hứng tiếp, “ đến lúc nào vậy? Sao bảo trước cho ta tiếng, ta mà biết sớm cũng bơi nữa”

      Tiểu sắc quỷ này, chuyện với người đẹp có khác, lúc nào cũng cao hứng.

      Nhưng thái độ của ta với Chu Tích Quân lại khác, nhiệt tình, chỉ chào hỏi bình thường, vui, giận, nhưng ràng thấy thiếu hứng thú. Chu Tích Quân biết ý của ta nhưng vẫn cùng ta cười cười .

      Trong đầu Vương Bồi đều muốn phá ra cười, chú nhóc này là, cái gì cũng viết hết lên mặt. tên xinh đẹp như thế, lại là đứa bé ngốc nghếch, biết lớn lên trong hoàn cảnh nào mà sống cho đến ngần này tuổi đây?

      Ngao Du nhìn thấy hai đĩa sườn tay người chủ quán bưng ra vô cùng cao hứng, vừa động chiếc đũa vào vừa oán giận là thể ăn. xong nhìn về phía Vương Bồi giống như chờ điều gì đó. Lúc Vương Bồi trừng mắt liếc ta cái rồi sau đó thèm để ý đến ta nữa Ngao Du rầu rĩ vui lại gắp mấy gắp.

      Trong lúc đó Chu tích Quân vẫn chuyện cùng Vương Bồi, Ngao Du hung hăng nhìn xem ra mất hứng. Chu Bách Đình nhịn được bảo ta: “Ngao Du, sao cứ nhìn của tôi chằm chằm vậy? Chả nhẽ lại ghen tỵ?”

      Ngao Du chán nản bảo: “Ai cho cứ chuyện với bạn của ta thế”

      câu này của ta làm vài người trong phòng ngẩn cả người. Vương Bồi mất cả nửa ngày cũng tỉnh lại được. Còn Chu Bách Đình cười đến nỗi kìm lại được, chỉ vào Vương Bồi cũng xong: “Cậu….cậu….Bạn …ha ha..ha ha…ha ha… Bồi Bồi..”

      Chu Tích Quân cũng hơi hơi cười, bộ dạng lúc cười mặt mày đều nhếch lên nhìn càng thêm nóng bỏng.

      Vương Bồi thẹn quá hoá giận, đứng phắt dậy, giọng có chút tàn khốc: “ bậy bạ gì thế?”

      Hai hàng lông mày của Ngao Du nhíu lại, ánh mắt lúc nào cũng ôn hoà, xinh đẹp bỗng nheo lại, rồi đột nhiên lên sắc bén, thậm chí có chút ngoan, nét biến hoá đó làm cho Vương Bồi trong lòng run lên, lời trách móc đến bên môi cũng thoát ra được.

      Ngao Du như vậy làm Vương Bồi cảm thấy có chút sợ hãi.

      Chu Bách Đình nhìn thấy ánh mắt của Ngao Du, chỉ đơn giản là thấy khí có vẻ thích hợp lắm nên lập tức ngưng cười, còn Chu Tích Quân cố hoà giải, ra vẻ thoải mái rồi chê cười. Chỉ có mình Vương Bồi duy nhất thấy nét sát khí lên trong mắt Ngao Du kia.

      Đúng vậy, chính là sát khí…

      Vương Bồi chưa bao giờ nhìn thấy người bị giết, cũng biết sát khí trong truyền thuyết là đáng sợ và tàn nhẫn đến mức nào. Nhưng vừa mới lúc nãy thôi, Ngao Du lạnh nhạt nhìn thoáng qua, dường như có lực lượng có thể huỷ diệt tất cả, như vậy tuỳ ý, như vậy có chút sợ hãi nào. giống như giết người đối với ta mà tựa như ăn cơm, uống nước hàng ngày vậy.

      Cái lạnh từ dưới lòng bàn chân chuyển dần lên , trong chốc lát lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Vương Bồi lập tức liền bình tĩnh trở lại, còn Ngao Du khôi phục lại như trước, ngây thơ, hiền lành, cứ chăm chú lắng nghe Chu Bách Đình chuyện, ánh mắt lấp lánh, bộ dạng cười hì hì. Nhưng chỉ cần Chu Tích Quân và Vương Bồi chuyện ta vẫn tức giận nhìn làm cho Chu Bách Đình nhịn được cười rất to.

      Sau khi ăn cơm xong, em họ Chu cáo từ trở về. chính họ lái xe tới nên rất tiện.

      Vương Bồi có chút tâm vẫn trầm mặc gì. Ngao Du nhìn thấy bộ dạng thường ngày của chơi trò chơi trong phòng khách, lúc cao hứng còn cười rất to, tuyệt cũng lo lắng chọc giận Vương Bồi.

      em họ Chu được lúc gọi điện đến, Chu Bách Đình buồn bực bảo: “Mày mới may mắn bao lâu, xe mới được vài KM chết máy, có chỗ sửa xe làm sao bây giờ ha”

      Tựa như bản năng, Vương Bồi quay đầu nhìn Ngao Du, quả nhiên thấy mặt ta có chút đắc ý, lại còn thèm che giấu nữa chứ, cực kỳ đắc ý, cười đến nỗi răng đều chìa hết cả ra.

      “Đúng là làm phải ?” Vương Bồi vừa tức vừa vội, đầu loạn hết lên, chẳng còn nhớ lúc nãy ta tức giận có bộ dạng thế nào nữa, lớn tiếng trách mắng.

      Ngao Du cũng tuyệt phủ nhận, cao hứng cười: “Ai bảo cứ tiến sát như vậy” ta thản nhiên đến mức cao hứng thừa nhận rồi kìa!

      Vương Bồi tức quá biết cái gì, vì thế nghiến răng nghiến lợi oán hận bảo ta: “Được, Ngao Du, có bản lĩnh lắm. Tôi thể trêu chọc vào đến mất cả chì lẫn chài” xong lấy chìa khoá trong ngăn kéo xông ra ngoài.

      Ngao Du còn ở phía sau cao giọng hỏi: “Nè, đâu thế?”

      Vương Bồi mặc kệ ta, đem cửa đóng phập nhát rồi .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @tiểu tinh nàng ơi truyện này chưa có ebook thì phải, nàng post đã được sự đồng ý của chủ nhà chưa? Nếu chưa thì nàng báo lại cho ta nhé

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      @vulinh , nàng ơi,tất cả những truyện ta repost đều đc chủ nhà đồng ý r, chỉ có Chí tôn đào phi và quân sư vương phi tại nhà đó làm ebook r nhé. Hqua ta cugx với Mod Avehil r. Những truyện k đc đồng ý ta k dám post đâu,sợ bị chết :3
      vulinh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ok nàng =D

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 11

      Vừa ra cửa bỗng thay đổi bất ngờ. Trời vừa trong xanh vài giây sau mây đen kéo về dầy đặc. Có chút tiếng sấm rồi hạt mưa to như trút nước nện bùm bùm thẳng xuống. Vương Bồi chậm chân chút nên cả người ướt như chuột lột.

      Trấn này bao lâu rồi chưa có trận mưa nào to như thế, giống như cả thiên hà (sông trời) trút hết nước xuống vậy, đem toàn bộ trấn chìm ngập trong màn mưa. đường bỗng chốc còn bóng người, may là ô tô đều đường quốc lộ khác nên đường rất ít xe. Vương Bồi nheo nheo mắt rồi từ từ mở, vẫn cảm thấy kinh hãi.

      Nhóm Chu Bách Đình vẫn bị kẹt ở cách đây mấy KM, lúc họ cũng chỉ ước chừng được 10 phút, còn Vương Bồi lại mất nửa tiếng cuối cùng mới nhìn thấy xe họ. Mở loa, dùng cần gạt nước, Vương Bồi cao giọng gọi câu, Chu Bách Đình cũng cao giọng trả lời câu, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nghe được cái gì.ẩC hâi đều ngốc, nghĩ tới dùng điện thoại, cuối cũng vẫn là Chu Tích Quân nhắc hai mới thông điện thoại.

      Mưa lớn như vậy, Vương bồi cũng có gan đưa bọn họ vào Thành J, cuối cùng đơn giản là đưa họ trở về. đừng về còn lo lắng tý nữa Ngao Du mà trông thấy bọn họ sợ răng giận, nhưng lúc vào đến nhà mới phát ta có trong nhà.

      lầu cũng có ai, Vương Bồi mở máy điện thoại ghi lại cuộc trò chuyện cũng có ai . Đứa bé này, câu nào ra khỏi cửa! Làm cho ngừơi khác lo lắng quá! Bên ngoài mưa lớn vậy, phải làm cho ta tỉnh, xem ta có trở về hay . thèm lo cho ta đâu.

      đun nước ở bếp, còn em họ chu pha trà uống, mở tủ lạnh ra phát thấy tất cả xương sườn được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, cái dài, cái ngắn, trông rất mới mà lại xinh đẹp nữa. Trong tủ lạnh còn có dưa chuột và bí đao ta thích ăn nữa, vẫn còn tươi để ngăn cùng. Vương Bồi đóng cảnh tủ lạnh lại.

      Tý nữa chắc ta về.

      Nhưng mà giờ trôi qua, ta cũng trở về. Hai giờ trôi qua ta cũng chưa trở về…

      Vương Bồi có chút đứng ngồi yên, lấy cớ gọi điện thoại cho Ngao Du vài lần nhưng có ai nghe máy, cuối cùng tắt hết điện thoại.

      ta tính gì vậy? Rời nhà trốn sao? Chỉ vì chút chuyện cỏn con này? gì với ta đâu!

      Ăn cơm chiều xong đến lúc tiễn khách về.

      Buổi tối Vương Bồi tự mình xuống bếp làm món thịt kho tàu, vừa mềm vừa thơm, màu sắc cũng rất mê hoặc, còn cố ý cắt vài lát dưa chuột đặt xung quanh trong nồi, rồi mang ra bàn ăn, nước miếng Chu Bách Đình tứa ra rồi.

      Chu Tích Quân dường như kinh ngạc trước tay nghề nấu ăn của Vương Bồi, càng kinh hơn nữa là lại có thể nấu ăn ngon như vậy, “Tôi nghĩ đến..” ta nghĩ ngợi, đắn đo biết dùng từ gì để nữa: “Tôi nghĩ đến …..hoạ sỹ có vẻ động tay chân vào bếp núc,,”

      Vương Bồi đáp, còn Chu Bách Đình đứng bên cười to, “ động tay chân vào bếp núc! Thôi , Vương Bồi chính là người ham ăn. biết ấy đối với ăn uống rất để ý sao!”

      có, chỉ có Ngao Du mới như thế thôi, đồ ham ăn!

      Nhưng rồi thịt sườn đều ăn hết cả mà Ngao Du vẫn chưa trở về.

      Bên ngoài trời vẫn mưa to, Vương Bồi nhìn xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy nước sông Dao dâng lên nửa thước. Rồi lại rút xuống, chỉ sợ hôm nay lụt. Nhà ở chỗ cao nên cũng sao, nhưng có mấy chục hộ ở dưới thấp chắc bị lũ. Còn Ngao Du nữa – tiểu tử kia rốt cục là đâu rồi?

      Vương Bồi tìm trong phòng ta cả nửa ngày, hành lý cái gì cũng đều còn, ta phải cứ thế từ mà biệt sao, nhưng mà cả ví tiền ta cũng thèm mang theo nữa. Lúc này biết là ăn cơm ở đâu chưa? Chả lẽ tức đến nỗi mà buổi tối cũng thèm trở về sao!

      Bên ngoài trời vẫn mưa, Vương Bồi để em họChuở lại. Chu Bách Đình và cùng ngủ phòng, còn dọn dẹp phòng khác lâu chưa có ai ở cho Chu Tích Quân.

      Lúc trời tối rất nhanh Chu Tích Quân đột nhiên hỏi : “Ngao Du kia có phải giận rồi chạy mất ? Chúng ta có cần tìm về ?”

      Vương Bồi lắc đầu, bên ngoài lại vừa mưa vừa gió, nếu cẩn thận bị ngã, như vậy tổn thất nặng nề chỉ vì tìm người, nếu người mà tìm được nữa có phải thua thiệt lắm ?

      lên lầu gọi điện thoại cho lão Thiết, rồi lại gọi cho Lưu nhị muội, gọi tiếp cho dịch vụ quản lý điện thoại, thậm chí còn gọi cho các khách sạn nữa nhưng ai ai cũng trả lời câu giống nhau, cơ bản là nhìn thấy bóng ta đâu cả. người sống như ta vậy còn chỗ nào nữa đây?

      Nếu biết sớm….nếu biết sớm…

      Nếu biết sớm sau khi mắng ta trận rồi đem ta trói lại. Tên nhóc quá đáng này, đúng là tự cao tự đại mà, mới có hai câu thôi học người ta bỏ nhà . Chờ xem khi nào trở lại, phải dạy dỗ đàng hoàng cho ta trận mới được. Vương Bồi vừa tức vừa nghĩ vậy.

      Cả đêm hầu như ngủ, cứ nghe thấy gió thổi, lá rơi lại tưởng Ngao Du trở về, mặc vội quần áo chạy xuống lầu xem, nhưng trong sân chỉ có gió lẫn mưa, còn có lá cây bị gió thổi rụng xuống đầy sân.

      Sáng hôm sau, mưa cũng dần, những vẫn rơi tí tách, trời vẫn như vậy u, giống tính tình của đứa trẻ hư vậy.

      Đường cái trong trấn ngập nước, cũng may ngập sâu, ngập quá chân, nước cũng chưa ngập đến nhà dân, cũng mau mắn thoát nạn trong gang tấc.

      Bọn trẻ trong trấn ra lại rất vui, chân sáo chạy tời chạy lui. Cá sông Dao nổi đầy, có chú bé nhanh tay nhanh chân có thể bắt được cá. Còn thanh niên bẻ nhánh cây khua toàn bộ cá .

      Chồng Chu Bách Đình là Trần Quỳ đến đón họ, nghỉ chân tại khách sạn Long Đàm, vào nhà. Ăn bữa sáng xong, tất cả họ cùng nhau trở về thị xã J.

      Chờ mọi người hết, Vương Bồi mới nhanh chân thay dép mặc quần áo tìm người.

      Đột nhiên mưa to làm cho rất nhiều du khách đều ở lại trấn nghỉ, tất cả các khách sạn đều đầy khách. Vương Bồi tìm vài nhà hỏi thăm nhưng ai cũng bảo thấy người này, kể cả chợ cũng đều hỏi hết nhưng mọi người chỉ nhớ mang máng sáng qua ta có ghé lại mua đồ ăn thôi. Tên Ngao Du này là, tự dưng biến mất thấy tăm hơi.

      ta còn đâu nữa đây?

      Vương Bồi mồm đầy nước, lấy tay xoa xoa mặt, quyết định Hồ Ngoạ Long thử lần xem sao.

      Mưa gió lớn như vậy, chắc ta đến nỗi dở điên mà đến chỗ quỷ quái đó chứ?

      Nhưng lúc vất vả đến phía thượng nguồn đúng là nhìn thấy bóng ta . ta mặc quần áo ngủ mà là mặc bộ quần áo trắng rộng thùng thình, quần đùi, chân giày, người ướt nhẹp, tóc tai đều ướt dính, mặt hồng hồng, ngồi tảng đá biết mồm lầu bầu gì đó ở dưới nước vậy.

      “Ngao Du” Vương Bồi đứng cách hồ quãng gọi to tên ta.

      ta nghe thấy tiếng gọi to ngẩng đầu lên, miệng mếu máo, mắt mờ mịt nước, trông bộ dạng thực đáng thương.

      Lòng Vương Bồi bỗng mềm lại, thực ra – cần gì ta phải làm bộ làm tịch giống trẻ con như thế chứ. “ lại đây” Giọng được tự nhiên ôn nhu gọi, nhàng vẫy ta, “Chúng ta cùng về nào”

      Lúc này Ngao Du cũng thêm gì, nhảy hai bước đứng thẳng trước mặt . Cách nhau gần vậy làm Vương Bồi bỗng thấy ta có chút bình thường, mặt ta có hai vết thương, mặc dù chazỷ máu nhưng lại đỏ hồng, nhìn có chút doạ người. Sắc mặt cũng có chút tái, chóp mũi hồng hồng, ánh mắt mơ màng. bộ dạng thảm hại.

      Vương Bồi đưa tay ra sờ sờ trán ta thấy nóng sợ.

      “Hây da, tên tiểu tổ tông này, phát sốt lên rồi, có biết ?”

      gần như cả nửa người phải khiêng ta về, Ngao Du im lặng đến sợ, cả người cứ đổ lên ngừơi rất nặng, thỉng thoảng miệng còn phát ra tiếng run run rên rỉ trông như làm nũng vậy. Thôi bỏ , trước hết đem người về rồi sau vậy.

      Về đến nhà, vào phòng, lột hết quần áo ướt của ta ra, kể cả quần đùi, đến chiếc quần lót Vương Bồi lại dừng lại ngập ngừng. Tuy cũng phải là chưa thấy qua, nhưng bảo xuống tay lột chiếc quần lót của đàn ông trưởng thành như thế này đúng là thể làm được. Cuối cùng đàng phải lục trong tủ ta ra tìm chiếc quần lót rồi bảo ta tự mình thay.

      Ngao Du chịu, giống cái trục lăn trong máy giặt vậy, cứ lăn qua, lộn lại lúc làm nũng kêu đau đầu, lúc lại ồn ào kêu đói bụng.

      Chắc phải chạy từ hôm qua vẫn chưa ăn gì đấy chứ? Trong lòng Vương Bồi thấy khó chịu, ném chiếc quần lót vào mặt ta rồi : “Tự thay quần áo rồi ngủ lúc, tôi nấu cho ít cháo vậy”

      Đợi đến lúc bưng bát cháo lên Ngao Du thay xong quần áo ằnm ngủ giường rồi.

      Bộ dạng ngủ của ta trông thực đẹp, tựa như chú bé biết nghe lời, lông mi dài khép mí mắt, miệng lại chúm chím, da trắng nõn, nhìn cực kỳ được tự nhiên chút nào.

      Vương Bồi ngồi lúc ta tỉnh, hé mắt nhìn , từ từ đưa tay ra kéo tay , giọng yếu ớt: “Vương Bồi Bồi”

      Vương Bồi: “Vâng” tiếng, với ta: “ ăn chút cháo

      Ngao Du mất hứng bảo: “Ta vài bữa cũng chưa được ăn, lại cho ta ăn cháo rồi. Thế sườn ta mua đâu?”

      Vương Bồi ngượng ngùng : “Bị chúng ta ăn hết rồi” Thấy Ngao Du buồn bực, mất hứng, vội dỗ dành: “Chờ khi nào khỏi bệnh, tôi mua cho 5 cân, ăn lần thoải mái. Bây giờ bệnh, chịu khó chút nha, Nếu buổi tối tôi nấu cháo sườn cho nhé”

      Ngao Du gì, nghĩ lát bảo: “Vậy bón cho tôi”

      Tên nhóc này là, cứ được tấc lại muốn lên tấc mà.

      Vương Bồi thèm tính toán với ta, dùng thìa xúc miếng cháo đưa đến miệng ta. Ngao Du mặt mày lập tức hớn hở há mồm ăn từng miếng từng miếng trông rất vui vẻ.

      Hình như ta rất mệt nên mới ăn được này nọ chút hai mắt díu lại, nhưng tay cứ túm chặt lấy Vương Bồi chịu buông, mở to đôi mắt, nũng nịu xin : “Vương Bồi Bồi, cùng ta ngủ lúc được ?”

      Vương Bồi: “Tôi phải vẫn ở bên sao?”

      Thân hình Ngao Du giống như rắn lũi dần vào bên trong giường, để dịch ra khoảng trống, lấy tay vui vẻ vỗ vỗ xuống giường, cười cười bảo : “ ngủ ở đây”

      Vương Bồi: “…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :