1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Long Thái Tử Báo Ân - Tú Cẩm (61c + 2pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 61: KẾT

      Vào sáng sớm tinh mơ ngày hai mươi bảy tháng chạp, Ngao Du túm lấy Vương Bồi mơ mơ màng màng giường lôi dậy. Tối hôm trước mất cả buổi chuyện cùng Thái Hậu, lấy lý do là mua hàng tết. Tên ngốc cứ xa gần, lúc dối lại nháy mắt, chỉ có nhếch miệng cười, trông vô cùng ngây thơ đơn thuần, Thái Hậu cả chút hoài nghi cũng có.

      Ngao Du lái xe rất nhanh, chỉ mất đúng 50 phút tới nơi, mặt trời vẫn còn chưa ló ra, Vương Bồi vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mơ màng bị Ngao Du lôi ra khỏi xe. Đợi tới lúc đứng mở cửa bỗng dưng mới nhớ ra chuyện buổi tối Ngao Du lập tức tỉnh mộng.

      Ngao Du còn đứng sau lưng thúc giục mở cửa nhanh, nhưng Vương Bồi làm sao mà dám động đậy, tay cứ run run, chìa khoá xỏ vào nổi. Ngao Du xoay người lại dành lấy mở, còn Vương Bồi nhanh chân quay ra hành lang chạy. Động tác của nhanh nhưng cũng nhanh bằng Ngao Du, vừa mới chạy được vài bước người bị tay ôm lấy thắt lưng, cũng tốn nhiều sức lập tức bế quay trở về.

      “Em chạy cái gì vậy?” Vào trong phòng, Ngao Du vứt xuống ghế sofa buồn cười nhìn .

      Vương Bồi cũng cười theo ngây ngô, “ phải bảo là sắm hàng tết sao. Chuyện kia, siêu thị đông người lắm, chúng mình… sớm chút

      vội” Ngao Du chậm rãi ngồi xuống bên , tiến sát, ánh mắt xinh đẹp sáng long lanh, “Chúng mình…Chưa kịp làm xong vấn đề chính mà” xong đưa mặt sát lại gần, Vương Bồi định từ chối bị che miệng lại.

      Hai người phải mới lần đầu hôn nhau, ôn nhu như nước, kích tình như lửa cũng làm, nhưng lúc này, Vương Bồi lại cảm giác có chút bất đồng. Hơi thở của mang theo dục hoả, do dự cứ thế thẳng tiến, mang theo chút xâm lược tiến tới, lại vừa có ôn nhu triền miên, mặc kệ Vương Bồi trốn thế nào cũng đều kéo lại được dây dưa ngừng.

      Miệng nóng bỏng ẩm ướt kịch liệt dây dưa khiến Vương Bồi bắt đầu mơ hồ, còn chút lý trí cũng bị dập tắt, chỉ nghe theo tiếng gọi của thân thể, lúc sau ngả vào lòng Ngao Du.

      Ngao Du cũng vội vã, vô cùng kiên nhẫn khiêu khích bằng miệng, bằng chiếc lưỡi ướt át mang chút tê tê dại dại, mang theo nồng đậm ngọt ngào hôn môi tuyệt vời. lát sau xâm nhập vào trong miệng , đụng chạm ái muội vào đầu lưỡi , lướt khắp trong miệng, nhàng thôi, chầm chậm lúc ra lúc vào…

      Tay cũng cam lòng đơn, cứ chậm rãi chui vào quần áo , lớp lớp quần áo cứ bóc dần ra như hoa bay vậy, đến phút sau, người Vương Bồi chỉ còn mỗi quần áo lót.

      Trong phòng có chút lạnh, Ngao Du bế vào phòng ngủ, bật điều hoà, nhét vào trong chăn. Vương Bồi xoay người cái rồi lại xoay người thêm cái nữa. Ngao Du cũng trút hết quần áo của mình ra, lao lên giường, rùng mình cái chui cả người vào trong chăn.

      Giường to cũng chứa nổi hai người lăn qua lộn lại liên tục. Ngao Du duỗi tay ra ôm chặt vào lòng, da thịt áp sát vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm. Đôi mắt Ngao Du bỗng sâu thăm thẳm, môi nhàng áp xuống, chút xuống trán Vương Bồi, hai má, chóp mũi, cả cánh môi đỏ sẫm no đủ của .

      Lưỡi của mang theo ma lực mị hoặc, mỗi lần chạm tới nơi nào đó người đều mang theo ngọn lửa nóng rực, ái muội tê dại.

      Bàn tay nóng bỏng của vuốt ve thân thể , nhàng lướt tới vùng mẫn cảm trước ngực , lát lại tiếp tục lướt dọc theo thân thể lên, đầu ngón tay chạm vào áo lót, dừng ngay bộ ngực no đủ của . mặc áo ngực màu xanh nước biển, phía có viền ren, ôm trọn bộ ngực tuyệt vời mượt mà tròn trịa, càng nổi bật làn da trắng nõn như sữa, như lụa mềm mại kia.

      Ngao Du thể lại bình tĩnh lý trí như cũ được, màu mắt càng sâu thẳm, hô hấp càng hổn hển, ngón tay nhanh chóng cởi bỏ trói buộc trước ngực , trắng nõn mảng trước ngực, vì làn gió thôi nhè mà đỏ bừng lên. Miệng áp lên đó, nhàng mút, cắn nhè , day dứt tê dại chút, liếm láp càng làm cho thân thể run rẩy run rẩy ngừng.

      nửa là lửa cháy, nửa là nước biển..

      Vương Bồi bị biến hoá nhịn được phát ra tiếng rên rỉ tinh tế, tựa như nơi khác chịu nổi đơn, cố gắng dướn người lên đón nhận.

      Vừa nghe thấy tiếng rên rỉ của làm cho Ngao Du càng thêm hứng tình, hầu như có chút khống chế nổi mình nữa, rời môi ra nhanh chóng trượt xuống, tới eo, xuống tới dưới nữa, xuống chút nữa….đó là nơi mẫn cảm nhất của .

      Vương Bồi “ưm..” tiếng, xấu hổ định né tránh. Nhưng tay Ngao Du lại như có ma lực, vừa chạm vừa vuốt ve chân của nhàng, đầu lưỡi như chuồn chuồn lướt nước lướt qua đùi non của , ngón tay như có như lướt vào chỗ tư mật của , nhàng trêu đùa nhanh chậm.

      Thân thể có chút dần dần nóng lên, giãy dụa, khó có thể nên lời, có gì đó khó cứ nhàng lan tràn xâm nhập, từ sâu trong thân thể tràn ra lan tới tận ngón chân, giống như dòng điện chạy khắp cả người.

      “Bồi Bồi à..” Ngao Du nhàng gọi tên , giọng mê muội mang theo vẻ nồng đậm cùng ái muội. Tay dò xét vào, lúc đầu nhàng vô cùng, sau đó chậm rãi lướt qua nhuỵ hoa mẫn cảm của , chút lại chút. Thân thể hai người nóng bừng lên, động tác của càng ngày càng lớn mật, cứ nhàng day day, xoa nắn, chơi đùa, chẳng bao lâu thiên hạ dưới thân thở gấp liên tục liên tục.

      cúi người xuống nhìn , vì động tình, thân thể càng đỏ bừng kiều diễm, ánh mắt mê ly, trán lấm tấm giọt mồ hôi, hình như trong miệng lại còn có tiếng rên rỉ lúc có lúc phát ra, giống như thống khổ, lại càng giống như sung sướng.

      “Bồi Bồi, Bồi Bồi” run run gọi tên , áp sát vào mặt vào môi vào lỗ tai của , cố nén cảm xúc kích động trong người, “Bồi Bồi..” Lúc chuyện, từ từ tiến vào, vận sức để đâm vảo, “ em..”

      “A..”

      đâm mạnh vào thân thể , hề giữ lại cứ vọt thẳng vào nơi sâu nhất trong .

      Tư thế thân mật nhất, sâu nhất cắn nuốt, lần lại lần ra vào va chạm, nhiều năm qua Ngao Du nhẫn phát tiết, tất cả giờ phút này bùng nổ trút xuống. Thân thể lửa nóng của cứ càng ngày càng nóng bừng lên, tư thế càng dữ dội như dã thú hung mãnh vậy, có gì có thể ngăn cản nổi, chỉ có kịch liệt ra vào phối hợp xâm nhập. Mỗi lần đều cảm thấy đủ, lại mỗi lần đều càng muốn nhiều hơn…

      Vương Bồi tại lúc va chạm kịch liệt nhất cuối cùng cũng thoái trào, thống khổ và vui sướng tràn qua, chỉ còn cảm giác lại nặng nề mệt mỏi. Ngao Du vẫn còn đủ, lại nắm chặt eo , đem thân thể hai người càng phối hợp chặt chẽ hơn. vẫn chịu rời bỏ, vẫn để trong thân thể của , tay nâng mông lên, tay nắm lấy eo , cố gắng vừa giảm xuống lại bắt đầu xao động, chỉ lát sau lại ở trong thân thể Vương Bồi tiếp tục ra vào nhịp nhàng…

      nhẫn lâu lắm rồi, khi bùng nổ như cơn lốc trút xuống bao nhiêu cũng đủ, cứ nghĩ mọi cách để thoả mãn cho bằng được. Vương Bồi bị biến thành đám mềm như bún, mà tinh thần vẫn sáng láng, bận bịu tối mắt tối mũi.

      Vương Bồi nghĩ trách được ấy tự quảng cáo rùm beng lên là mình mạnh như rồng như hổ vậy chứ phải trâu yếu.

      Cả ngày Vương Bồi xuống giường nổi, tới bữa trưa đến cơm cũng phải ăn ngay giường. Lúc ngủ Ngao Du siêu thị mua hàng, lát sau về lại tiếp tục trêu chọc , lúc lại hôn lại ân ái, lúc lại sờ soạng, lát sau lại chuẩn bị sẵn “dao sắc” tiếp tục “băm chặt” hồi. Vương Bồi vừa nhấc chân lên đá nhát bay xuống dưới giường.

      Vương Bồi thấy hoảng sợ, thực ra mệt lắm rồi, toàn thân đều mềm nhũn, kể cả muốn dùng sức cũng nổi nữa. Ngó nhanh nhìn lại thấy Ngao Du ngồi bệt dưới đất, mặc bộ quần áo trông vô cùng thảm thương, “Bồi Bồi à, sao em lại đối xử với như vậy”

      Vương Bồi bỗng chốc nhịn được cười phá lên.

      Hai người ôm nhau thân mật lúc, lúc này Ngao Du cũng trêu nữa, chỉ hôn chút, sau đó giúp pha nước ấm tắm. Nhìn thấy sắp ba giờ chiều rồi, hai người vội vàng thu dọn này nọ nhanh chóng về nhà.

      Thế mà xuống giường chút tự dưng Vương Bồi phát giác ra có chút vấn đề, chân nhũn hẳn, vài bước cứ lảo đảo, chỉ hận là thể ngồi phệt ngay xuống đất. Vào lúc này, chắc chắn trong đầu Thái Hậu nghi hoặc ngừng, nhìn như thế, có gì mà đoán ra được. Cái gì tới tận J thị mua hàng tết à, lý do đó quá buồn cười !

      còn cười nữa!” ngẩng đầu nhìn thấy Ngao Du cười, mặt mũi lại đỏ rực, lại càng thêm tức giận: ‘Đều tại hết!”

      Ngao Du tủm tỉm cười nhìn lại phát ngấy: “Hay là chúng mình tối nay đừng về nữa”

      Tranh thủ lúc Vương Bồi còn chưa nổi bão, nhanh chóng nghĩ ra lý do: “Mình là chúng ta gặp bạn học, lại còn mời chúng mình hát nữa”

      Vương Bồi gì nhưng trong lòng có chút dao động. J thị chính xác là có bạn thời học trung học với , cứ hai năm lại gặp gỡ nhau lần, rồi còn hát thâu đêm suốt sáng nữa, chuyện này Thái Hậu cũng biết rất – tên ngốc này kỹ thuật dối càng ngày càng cao siêu rồi.

      Ngao Du thấy có vẻ như đồng ý lập tức rất vui sướng, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Thái Hậu, lát sau quay lại, giơ ngón tay lên với ký hiệu thắng lợi, “ xong”

      “Nhưng mà, phải hứa tới tối… được hư nữa có được ?”

      Ngao Du bắt đầu giả điếc.

      Buổi tối hai người ra ngoài ăn cơm, ăn xong Ngao Du cứ nóng ruột lôi lôi kéo kéo về nhà, ôm ôm ấp ấp lúc sau lại ôm lên giường luôn. Nhưng lo chuyện hôm sau còn phải về nhà nên Ngao Du vô cùng kiềm chế chỉ làm đúng lần.

      Sáng sớm hôm sau bị Ngao Du đánh thức, thực ra tối qua ngủ cũng ngon lắm, giờ Ngao Du cũng muốn ngủ, còn tiếc hận được cọ cọ cả đêm nên bắt thức dậy.

      “Bồi Bồi..” nheo mắt, nâng đầu lên, bộ dạng còn trông rất thành thực, “Hay là, hôm nay chúng mình đăng ký được ?”

      “Đăng ký gì cơ?” Vương Bồi còn mơ màng chưa tỉnh, tự dưng hiểu ý là gì.

      “Kế hôn đấy thôi” cười rất tươi, bỗng dưng xoay người xuống giường, trần truồng tới chỗ ngăn kéo, lúc sau lôi ra chứng minh thư của và hộ khẩu ra, “Tất cả lấy ra rồi”

      Chứng minh thư của là giấy tờ tuỳ thân, nhưng hộ khẩu vốn phải ở Dao Lý hay sao? Chắc chắn Ngao Du có mưu tính trước rồi! Vương Bồi bỗng dưng cảm thấy thể lấy ánh mắt kiểu trước kia để xem thường Ngao Du nữa rồi.

      Tuy cảm thấy có chút đột ngột, nhưng thái độ Ngao Du vô cùng ương ngạnh, Vương Bồi chỉ còn cách theo tới cục dân chính. Lúc tới nơi, hai người nhìn nhau rồi bỗng bật cười to. Bây giờ là hai mươi tám tháng chạp, ai còn tới mở cục dân chính để chờ hai người tới đăng ký kết hôn chứ?

      Vì vậy hai người ảo não quay về, ăn chút gì đó rồi trở về Dao Lý.

      người Vương Bồi vẫn có chút mệt mỏi chua xót, nhưng lại là cái cảm giác gì nữa, từ biến thành đàn bà, chính bản thân cũng chưa thấy thích ứng cho lắm. Nhưng hai người lại càng thân mật với nhau hơn, lúc lái xe đường về Ngao Du hầu như nhịn được cứ quay sang hôn vài lần, cái kiểu kiêng kị gì cứ chỗ nào cũng thân mật với nhau được, giống như lúc trước nữa.

      Nếu muốn là tình thăng hoa, Vương Bồi nghĩ thực ra cũng rất có lý. Hai người họ bây giờ còn có gì ngăn cách nhau nữa, càng giống lúc trước, bây giờ nhìn nhau đến cả ánh mắt cứ nóng rực lên.

      Trước khi về tới nhà Vương Bồi dặn Ngao Du phải cẩn thận đừng để lộ ra, Ngao Du cười bảo: “ giờ cũng biết lộ ra lúc nào nữa, dù sao cũng chủ động với em trong nhà để mọi người hai chúng mình lung tung”

      Nhưng mà đôi mắt kia kìa, nụ cười kia kìa, dù sao cũng giống rồi.

      Lúc về tới nhà Vương Bồi giả vờ như để ý tới , cũng với cái gì; Thái Hậu nhịn được hỏi thăm: “Con cãi nhau với Ngao Du sao?”

      Vương Bồi nửa nửa giả bảo: ‘ ấy cứ lôi con tới cục dân chính để đăng ký kết hôn ạ”

      Thái Hậu hai mắt mở to, sau đó cười bảo: ‘Sao đứa trẻ này ngốc thế, bây giờ là cuối năm tết, có ai còn làm nữa hả?”

      Vương Bồi cũng cười cười bảo: ‘Cũng đúng thế, là ngốc quá

      Ngày hôm sau là bước sang năm mới. Chuyện này xem như mấy năm qua lại là năm nóng hổi nhất, tuy trong nhà có thêm người, nhưng Ngao Du cứ động tý là kêu gào ầm ĩ, so với mười người còn náo nhiệt hơn nhiều. Thái Hậu và bà nội Vương thực ra rất vui, ông nội Vương cũng bị dỗ ngọt cười liên hồi, chỉ còn chừa mỗi giáo sư Vương là còn tật xấu, cứ lải nhải xấu Ngao Du trước mặt Thái Hậu.

      Dù sao Thái Hậu cũng thèm để ý tới ông, đối với ai cũng tốt như nhau.

      Qua năm mới xong Ngao Du cứ lải nhải chuyện đăng ký kết hôn, còn gọi vài cuộc điện thoại hỏi xem khi nào người ta làm, Vương Bồi đắn đo mãi, nếu cứ như vậy, đoán chắc ấy còn vận dụng pháp thuật nữa ấy chứ.

      Cũng vì chuyện này giáo sư Vương gọi riêng mình Vương Bồi vào nhà, đặc biệt còn chuyện lần, thấy thái độ kiên quyết rốt cục ông già cũng thở dài hơi gì nữa.

      Lúc giáo sư Vương khởi hành Bắc Kinh chuẩn bị đưa Điền Tri Vịnh nước Mỹ chữa bệnh, Vương Bồi và Ngao Du cùng ra sân bay đưa tiễn ông, sau khi người rồi, Ngao Du lập tức túm lấy đến cục dân chính.

      Ngày ba mươi tháng năm 2012, đầu năm mới, ngày đầu tiên cục dân chính làm việc, Vương Bồi và Ngao Du rốt cục đăng ký kết hôn thành công, theo luật pháp trở thành vợ chồng – nhưng Vương Bồi nghĩ thực ra thấy công bằng, pháp luật cái gì chứ, cũng chỉ là cái mác thôi, Ngao Du ấy trong đầu có coi luật pháp là gì chứ?

      ****

      Lúc giáo sư Vương từ nước Mỹ trở về, cháu ngoại được tháng tuổi, chuyện này làm cho ông vô cùng tức giận, tới mức thề rằng tiếp nhận Vương Bồi nữa. Nhưng khi Thái Hậu bế cháu ngoại tới ông liền đầu hàng lập tức.

      Đứa bé này ở trong bụng mẹ đợi quá lâu rồi, quá dự tính mất mười ngày mới sinh ra, lúc mới sinh mặt đặc biệt nhăn, lúc được tháng bế ra ngoài là đứa bé vô cùng xinh đẹp, làm cho toàn bộ mọi người trong khách sạn đều bị kích động.

      Hơn thế, đứa bé này cũng phiền hà nhiều tới Vương Bồi và Ngao Du. Thái Hậu và giáo sư Vương để ý nhiều tới Vương Bồi mà cực kỳ thương đứa bé này. Có thể là bởi vì mang thai hoặc có thể là nguyên nhân khác, Ngao Du đối với đứa bé này tuy cũng tốt lắm nhưng cũng đặc biệt thương quá, hơn nữa Vương Bồi nghĩ, có lẽ là bởi vì biết ngày nào đó rời

      Ngao Du cũng giống như suy nghĩ của Vương Bồi là biết già, cũng rất cẩn thận điều chỉnh ngoại hình chính mình, lúc ba mươi tuổi là bộ dạng của ba mươi tuổi, lúc sáu mươi tuổi cũng bắt đầu có tóc bạc, đến phút cuối cùng lúc Vương Bồi nằm bất động cả đầu bạc.

      Vương Bồi chỉ sống tới bảy tám mươi tuổi, vào đêm yên tĩnh lặng lẽ ra . Sau khi an bài hậu cho xong xuôi, Ngao Du cũng về tới thiên giới.

      Hai người họ ở thế gian cùng sống bên nhau qua sáu mươi năm là hai vạn ngàn chín trăm ngày đêm, ngày nào cũng rất vui vẻ. Trước kia biết cho đến khi lên tới thiên giới, đơn mình thiên hà mới ngẩn ngơ, mới ý thức được rằng, có người bên cạnh là chuyện vô cùng dễ dàng.

      Thiên giới vẫn như trước kia, nhóm thần tiên đều nhàn rỗi có việc gì suốt ngày cãi nhau, nhóm tiên nữ xinh đẹp cứ theo đuổi nhóm thần tiên tuấn, Trọng Hằng và Tuệ Tuệ chơi ở núi Côn Luân, Phượng Hành biết nơi nào rồi…Thực tế chỉ có rời có sáu mươi ngày mà thôi nhưng mà vì sao lại có chút cảm giác nản lòng thoái chí.

      tìm Vương Bồi chuyển thế, cho dù có tìm được sao, người kia phải nàng, tìm được rồi còn có ý nghĩa gì đâu.

      bao lâu thiên giới mở hội ngắm hoa, Ngao Du muốn . Hội ngắm hoa cả ngày cứ nhàn rỗi có việc gì, nhóm thần tiên trừ chuyện cãi nhau ra còn có cái thú thứ hai là mở hội để ngắm hoa, bình phẩm vẻ đẹp của nhóm tiên nữ – chẳng có ý nghĩa gì cả.

      Ngao Du cả ngày ở trong phủ của mình ngủ, càng ngày càng cảm thấy độc, thỉnh thoảng lại muốn khóc, lại đôi lúc nhớ tới chuyện xưa, lần đầu tiên gặp mặt Vương Bồi, rồi họ cãi nhau, rồi lại cùng bên nhau vui sướng.

      cầm lấy hộp nữ trang mở ra, tìm tòi này nọ, rốt cục cũng tìm được rồi. lấy vài cái, điều chỉnh thời gian tới năm 2010, nghĩ ngợi rồi lại do dự định nhấn nút xuống bỗng nhiên nghe có tiếng người gọi ở ngoài cửa tên : “Ngao Du!”

      sửng sốt lúc, bỗng nhiên cảm thấy như mình nằm mơ, vẫn là chắc quay trở về năm 2010 rồi.

      Quay nhìn khắp nơi thấy nơi này vẫn là phủ của , vẫn là chiếc giường trầm hương nặng trịch, rèm cửa màu trắng, gió thổi qua lay động.

      bỗng chốc buông tay ném gì đó , bước nhanh ra ngoài chạy, để ý rớt cả giày.

      Ngoài cửa có người đứng, , mặc váy màu trắng, tóc dài, nhìn nhếch miệng cười.

      Nhóm thần tiên qua nhìn hai người chào hỏi: ‘Tử Vân tiên tử, lúc nào trở về vậy?”

      “Ngao thái tử, hai người các người trước đâu thấy vậy?”

      Ngao Du để ý tới họ, lập tức xông lên ôm chặt lấy nàng.

      lau mặt biết từ lúc nào tự dưng mặt đầy nước mắt.

      Hết

      THE END

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 62: Phiên ngoại về Ngao Du

      Tính tình của Ngao Du thiên giới cũng được tốt cho lắm hầu như ai ai cũng đều biết rất , nhưng có thần tiên nào dám lên tiếng. là con thứ tư của Long Vương, tuổi còn , nhưng bản lĩnh rất lợi hại. Cả thế hệ thần tiên trẻ trung chỉ có và Trọng Hằng có ngộ tính cao mà thôi.

      và Trọng Hằng, Phượng Hành là em thân thiết với nhau, thiên giới có thể là như bóng với hình. Trọng Hằng và đều thích tìm người khác để đánh nhau, gây chuyện bất bình, Phượng Hành chững chạc hơn nhiều, đương nhiên chàng cũng là người lớn tuổi nhất, đến cả Ngao Du cũng biết rốt cục là chàng này có thân phận thế nào, chỉ biết rằng cả Thiên đế lẫn lão Long Vương đều đối xử với rất trân trọng.

      TRọng Hằng và Phượng Hành chịu ngồi yên chỗ, lúc nào cũng thích hạ phàm để trải nghiệm cuộc sống đích thực, trong ba em chỉ có mỗi Ngao Du là cực lười, trong đời có hai ham mê, đó là ngủ và đánh nhau, nếu thêm ham mê nữa đó là tán .

      Hình thức rất đẹp trai,theo lý thuyết thiên giới ai ai cũng đều có hình thức đẹp cả, nhưng đẹp trai như là vô cùng hiếm có khó tìm. Nhóm thần tiên suốt ngày nhàn rỗi có việc gì làm, trừ chuyện đánh nhau với bên ngoài ra chỉ lúc nào cũng muốn tụ tập hội hè, nhóm thần tiên phong lưu nhân cơ hội đó quan hệ với nhóm tiểu tiên nữ xinh đẹp, còn nhóm thần tiên nữ khác lại chuyên săn tìm tiếp cận nhóm thần tiên tuấn, Ngao Du qua vài lần bị nhóm tiên nữ nhiệt tình vây xúm quanh mình đến mức thở nổi, sau đó chán nản muốn nữa.

      Nhưng nhóm tiên nữ cũng vì thế mà chịu bỏ qua , suốt ngày tìm mọi cách để được gặp đếm sao hết, nghiêm trọng hơn là còn gây cản trở giấc ngủ của , chuyện này làm Ngao Du vô cùng căm tức.

      Trời đất bao la, ngủ là hết, lúc Ngao Du ngủ ngon oán khí cực kỳ nghiêm trọng, nguyên tình tình tốt rồi tự dưng lại càng tệ thêm.

      Chuyện xảy ra là vào ngày nào đó, lúc ấy là tụ tập hội hè nhiều, Ngao Du muốn nhưng lại sợ có người tìm tới cửa, vì thế mới lẳng lặng tìm nơi yên tĩnh để ngủ xả láng. Vừa mới nằm xuống chưa được lâu chợt nghe thấy gần đó có tiếng cười ầm ĩ truyền tới, chút mà làm phiền loạn tới tâm tình của .

      Nhóm háo sắc này sao ở chỗ nào cũng tìm thấy là thế nào nhỉ?

      Ngao Du tự dưng ngủ được ngon, tính tình bỗng chốc nổi cơn thịnh nộ, quay người lại hoá thành nguyên hình (ý là con rồng đó), hét to tiếng, bỗng chốc gió thổi mạnh khắp bốn phía, quét trúng nhóm tiểu tiên nữ làm cho họ quá sợ. “Cút ngay cho ta, nếu ta ngụm nuốt chửng các ngươi” tức quá quát to ầm ĩ, mắng xong quay về phía các nàng thổi mấy hơi, mấy tiểu tiên nữ pháp lực yếu bị thổi bay mất, chỉ còn lại vài người ai cũng ôm đầu chạy trốn chật vật.

      Khắp xung quanh lại bắt đầu yên lặng! Ngao Du tức quá thở hơi dài, lại sợ các nàng muốn sống tiếp tục tới quấy rầy mình, vì thế cứ để nguyên hình nằm dài ghế, ánh mắt nhắm, đầu bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ.

      ngủ say sưa bỗng bị tiếng động ở bên cạnh làm tỉnh giấc, duỗi dài thân ra, mơ mơ màng màng mở bừng mắt ra, vung mạnh cái đuôi, nhìn thấy bóng người nào. Trong đầu lại nổi lên cơn giận vô cớ, chỉ là có chỗ phát tiết. Mặt nhăn lại, lại duỗi tiếp thân định ngủ tiếp.

      Dưới chiếc ghế dài lại hơi hơi rung rinh, Ngao Du trợn mắt, tức nhìn thấy mảnh áo dài vàng nhạt lấp ló ở gần ghế, run rẩy nhè . lát sau góc áo lại rụt vào, rồi chiếc giày thêu màu vàng nhạt ló ra.

      Đây phải là nhóm háo sắc muốn sống sao, các nàng nghĩ dám nuốt các nàng chắc?

      Tính vốn xấu rồi, lúc này lại bị người ta quấy rầy giấc ngủ làm tỉnh giấc, cơn tức lập tức bùng nổ, hét lớn tiếng, thân mình quăng ra trung, hung hăng há mồm hút vào, tiểu tiên nữ dưới chiếc ghế dài chưa kịp phản ứng dĩ nhiên bị nuốt chửng…

      Lúc vào tới miệng Ngao Du mới biết là ổn, tuy thiên giới nhóm thần tiên có việc gì làm chỉ thích đánh nhau, nhưng lúc xuống tay cũng có nặng có , dù thế nào cũng làm mạnh gây ra chuyện chết người. Cho dù cha có là long vương chăng nữa, em có là Trọng Hằng gì đó, cũng thể đoạt mệnh của thần tiên được, nếu chắc chắn bị trừng phạt.

      Trong đầu Ngao Du còn do dự chuyện này Trọng Hằng chạy đến, vội tới mức nhảy tới, mắng to: “Cậu hơn hai trăm tuổi rồi, còn đứng thất thần làm gì, nhanh lên nhả người ta ra . Định giết người chắc, cậu…cậu chờ sấm sét trừng phạt xuống đầu

      Ngao Du chớp mắt mấy cái rồi há mồm, “phốc” tiếng tiểu tiên nữ liền rơi xuống vẫn nằm im động đậy, biết là còn sống hay chết nữa.

      Trong lòng Ngao Du có chút hoảng sợ, xoay tròn cái đuôi giữa trung, chớp mắt thấy Trọng Hằng cứu người.

      chết chưa?” hỏi.

      Trọng Hằng hung hăng trừng mắt lườm cái, thèm để ý tới . Ngao Du bị mất mặt cứ cúi gằm mặt xuống ngồi xuống ghế chờ đợi. lát sau, có tiếng rên rỉ từ tiểu tiên nữ kia, Ngao Du cuối cùng cúi đầu thở phào nhõm, miệng còn cố cãi, “Ta….Ta sớm rồi, bảo các nàng phải trốn xa chút, thế mà lại còn lại gần đây. Nhưng….như thế cũng trách được ta…” Giọng cũng cao lắm rốt cục là vì chột dạ.

      “Bị thương nặng chút” Trọng Hằng ôm lấy người, liếc mắt nhìn trừng cái, trầm giọng bảo: “Hình như là Tử Vân tiên tử người của Quan đại sĩ, ta trước tiên mang nàng về . Cậu….” nhíu mày nghĩ ngợi, sau đó buồn bực bảo: “Cậu tìm long vương bàn bạc xem thế nào trả lời Quân đại sĩ, nếu tự cậu phải chịu trách nhiệm’

      Ngao Du vẫy vẫy đuôi mất. muốn tìm ông già tới giúp, tuyệt đối muốn.

      Kết quả tới tối lão Long Vương đến nơi, nổi trận lôi đình, cứ mắng xa xả ước chừng khoảng hơn giờ, rất nhiều, quả thực làm cho Ngao Du chịu hết nổi rồi. Quan hệ của và lão Long Vương được tốt cho lắm, tuy rằng có nhiều em nhưng lão Long Vương lại quý nhất. Quan hệ của họ ổn cũng là vì mẫu thân Ngao Du, người vợ chính thức của lão Long Vương.

      Long vương lúc còn trẻ nổi tiếng là người đẹp trai thiên giới, lúc kết hôn với mẹ của Ngao Du ông cũng có ba đứa con trước rồi. Ở thiên giới chuyện này cũng coi là bình thường, ai mà trước khi kết hôn có mấy mảnh tình vắt vai chứ, nhưng tính xấu vẫn cứ xấu tính, ông già kết hôn rồi mà vẫn chịu tu thân tích đức, cứ dây dưa liếc mắt đưa tình với nhóm tiên nữ, lăng nhăng, mẹ Ngao Du giận quá, sau khi sinh con xong rời nhà ra , từ đó cũng thấy trở lại.

      Cũng vì chuyện này mà Ngao Du và lão Long Vương bất hoà, kiểu gì cũng thấy ông già vừa mắt. Vì vậy cho dù biết Long Vương là tới giúp nhưng trong đầu Ngao Du vẫn thấy rất mất tự nhiên.

      cương quyết thèm chuyện với lão long vương, dứt khoát thèm nghe lão , cũng chịu cúi đầu xin lỗi Quan đại sĩ, lão long vương tức quá muốn tới đây để đánh người.

      Rồi sau đó bị trừng phạt.

      Trước khi hạ phàm báo Trọng Hằng tới Tử Trúc Lâm để thăm dò tình hình, bao lâu Trọng Hằng trở lại, mặt thay đổi bảo: ‘ chết được…nhưng cũng gần như thế”

      Ngao Du cảm thấy chán nản vô cùng.

      bị phạt tới nhân gian tu hành lần nữa, nếu là thần tiên khác phải rất xấu hổ mà tức đến phát khóc lên, nhưng Ngao Du lại cảm thấy bình thường. Tu hành gì chứ, đối với chẳng qua chỉ như giấc mộng lớn mà thôi.

      ngủ ngon ở đầm Ngoạ Long trận, lúc tỉnh lại là ba trăm năm rồi, bên ngoài trời vừa dừng mưa to, gió thổi mát rượi, còn có tia nắng mặt trời lấp ló sau những đám mây, khí vừa trong lành, nhàng lại khoan khoái nữa. Ngao Du vươn cái thân lười lên duỗi dài người ra, đứng đậy ra ngoài phơi nắng.

      Ngủ lâu lắm rồi nên đầu óc có chút mơ màng, lúc ra khỏi đầm nước lại phát ra có người ở bên bờ đầm, đợi cho tới khi thân thể vươn ra hẳn mới đột nhiên nhìn thấy đứng ở bên bờ đầm.

      Thời tiết đẹp lắm, sau cơn mưa to thường có cầu vồng, còn có bầu trời trong xanh. Ngao Du ngây ngốc ngáp cái, tự dưng cũng lặn ngay xuống nước, mà lại còn nhìn sang bé vài lần. bé chỉ khoảng năm sáu tuổi gì đó, tóc đen, mặt nhắn, mắt sáng long lanh, nhìn vô cùng vui vẻ.

      Ngao Du thấy rất là thích, vô cùng cao hứng, nhịn được cứ muốn chọc ghẹo bé, nhìn bé chằm chằm chớp mắt, định phun nước vào bé bỗng dưng lấy tay chỉ thẳng vào chuyện, mắt chớp chớp, vừa nghi hoặc vừa rất vui sướng, “Tiểu Bạch Long”

      Nàng tự dưng gọi là Tiểu Bạch Long, lại rất cao hứng, định cười cười, nuốt nước xuống, định vươn người ra liếm liếm mặt nàng bỗng mây trời rẽ ra.

      Thân thể Ngao Du bỗng, bầu trời hình như có luồng vô cùng hấp dẫn hút lên giữa trung, sau đó đầu óc còn choáng váng mơ màng đợi cho tới lúc tỉnh lại nhìn thấy Trọng Hằng. chàng ngồi cạnh giường cười liên hồi, lúc cười lại còn đấm cho đấm nữa, “Cậu bé này mệnh tốt quá”

      Ngao Du chớp chớp mắt hiểu rốt cục là có chuyện gì xảy ra cả.

      “Cậu bị người ta làm phép!” Trọng Hằng liếc mắt, hình như rất tức giận, “Cả cậu cũng biết sao? Hay là cậu cứ nghĩ mình có ngộ tính tốt lắm, ba trăm năm có thể đắc đạo sao?”

      bé kia sao? Ngao Du nhíu mày nghĩ ngợi – định ngủ thêm trận nữa.

      Sau khi trở về, lén tới Tử Trúc Lâm để tìm Vân Tử vài lần nhưng cũng tìm thấy người. Sau đó hỏi người khác mới hiểu được rằng nàng mất tích nhiều ngày rồi.

      “Ai mà biết là nàng ta đâu đâu” Tiểu tiên nữ kia vẻ mặt vô tội : “Pháp thuật của nàng cũng còn kém lắm, hình thức cũng được xinh đẹp cho lắm, cũng chẳng có ai để ý gì. Chẳng biết là lúc nào nữa”

      Lại mất vài ngày sau, long vương tới phải hạ phàm lần nữa.

      “Con thiếu nợ người ta” Long vương thổi râu bảo: “Có ơn phải báo, đây là đạo lý của trời”

      Ngao Du cũng thèm để ý ông, trừng mắt nhìn lên con sông thiên hà bầu trời. Nhưng sau đó suy nghĩ kỹ chút thấy thế gian cũng là nơi vui chơi rất hay, ít nhất cũng chẳng có ông già lắm lời. lại nghĩ tới bé kia, mặt tròn trịa nhắn, ánh mắt sáng ngời như sao, bộ dạng trông vừa ngốc nghếch lại vừa đáng làm sao.

      Long vương thôi hồi, đến lưỡi khô miệng đắng mới chợt nhớ tới điều gì đó, lấy gương ra đưa cho xem: ‘Con nhìn cái , đó chính là nàng”

      Ngao Du ngó vào trong gương liếc nhìn cái, mày cau lại, “Nàng…sao nàng lớn vậy” trong gương trưởng thành rồi, tóc dài, đường nét mặt rất nhu hoà mượt mà, ánh mắt vẫn sáng long lanh, khuôn mặt vẫn còn vấn vương nét qua.

      “Con chịu ơn của nàng ấy, sau khi hạ phàm rồi cố mà báo đáp cho tốt nhé, à , cố đem hết mọi khả năng để thoả mãn hết thảy mọi cầu của nàng”

      Ngao Du kinh hãi: “Chẳng may nếu nàng muốn con lấy thân báo đáp phải làm sao bây giờ?”

      Long vương: “…”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 63: Phiên ngoại về Tử Vân


      Tử Vân là nhiều tuổi nhất ở Tử Trúc Lâm, ai ai cũng đều thế. Nàng mới đến thiên giới lâu lắm, diện mạo cũng là xinh đẹp gì, miệng cũng chẳng biết ăn ngọt ngào, ngộ tính cũng rất bình thường, nhưng hiểu sao Quan đại sĩ lại rất thích nàng, rằng là rất đáng tin cậy. Dĩ nhiên là khó tránh khỏi chuyện có nhóm tiểu tiên nữ ghen tị, lúc nào cũng xấu nàng, nàng toàn giả vờ giả vịt, chỉ toàn đầu óc ngắn, ngốc nghếch thôi.

      Nàng đến Tử Trúc Lâm chưa lâu, việc làm cũng nhiều lắm. Quan đại sĩ ngẫu nhiên gọi nàng hỗ trợ các vị thần tiên trong phủ này nọ, hoặc là lại tìm nàng trò chuyện, còn hầu hết các thời gian khác nàng đều rất nhàn nhã. Lúc có việc gì để làm lại xem cá thiên hà, bên bờ sông có rừng đào rất đẹp sắc thắm, năm nào cũng là mảng đỏ rực rỡ, lại chưa có vết chân nào, Tử Vân rất thích nơi đó.

      Ngày đó Thái Bạch Tinh Quân luyện lò đan mới, tặng cho Quân đại sĩ lọ. Quan đại sĩ cau mày ngửi nửa ngày, dám dùng, mới bảo nhóm tiên nữ mang tới tặng cho Diêu Quang Tinh Quân.

      Diêu Quang Tinh Quân tính tình có chút quái gở, lại ở cũng rất xa, hẳn vòng thiên hà, xuyên qua rừng hoa đào, lại mất khắc qua cây cầu Tiêu Dao mới đến được. Nhóm tiên nữ Tử Trúc Lâm ai cũng đều rất ngại xa chịu , cuối cùng lại tới tay Tử Vân, chậm trễ chưa kịp uống miếng nước vội lên đường hướng phủ Diêu Quang Tinh Quân tới.

      Lúc ở Thiên Hà, nhìn thấy xa xa có nhóm tiểu tiên nữ chạy tới, quần áo rối loạn, búi tóc xộc xệch, mặt vẫn còn nét hoảng sợ tột cùng. Tử Vân có chút nghi hoặc, định mở miệng hỏi han các nàng nhanh chóng vọt qua. Chạy trốn vội vàng, sốt ruột, các nàng nhìn thấy Tử Vân ở phía trước đụng phải, bỗng chốc làm văng lọ tiên đơn đầy đất.

      Thái Bạch Tinh Quân luyện đan đều có linh khí, rơi ra bắt đầu nhảy nhót linh tinh, cứ như có sinh mệnh bình thường vậy. Tử Vân vừa chạy nhanh vừa nhặt lại, chạy đuổi theo cả buổi trời mới tìm được có hơn nửa lọ. Còn lại nửa đều chạy thẳng vào rừng hoa đào hết cả, viên nào viên nấy tản ra khắp nơi chơi đùa trốn tìm vui vẻ.

      Nếu là tiên tử khác sợ thấy thế nản lòng từ bỏ, dù sao Thái Bạch Tinh Quân cũng còn rất nhiều viên tiên đan trong lọ, nhưng Tử Vân lại là người trung thực, Quan đại sĩ dặn dò nàng phải tặng cả toàn bộ tiên đan cho Diêu Quang Tinh Quân sót viên, nên nàng quyết tâm phải tìm cho bằng được hết.

      Thế rồi mới có chuyện xảy ra sau đó.

      ***

      Tử Vân phải là nhìn thấy con rồng kia ngủ ghế dài, nhưng mà đấy cũng chỉ là con rồng thôi mà. Ở thiên giới nay quái vật gì mà chẳng có, Tử Vân có lần còn nhìn thấy con chim có tám chân nữa ấy chứ. Lúc ấy nàng rất kích động, cứ chỉ vào chân chim mà ấp úng nên lời, chuyện này cũng bị nhóm tiểu tiên nữ ở Tử Trúc Lâm cười nhạo cho rất lâu.

      Từ đó về sau, Tử Vân đều cố gắng bình tĩnh, vì vậy cho dù có nhìn thấy rồng nàng cũng coi như có chuyện gì – hơn nữa thoạt nhìn nó rất vô hại im lặng, thân thể trắng như tuyết, lười biếng nằm dài chỗ ghế buồn ngủ, cứ ngoan ngoãn như sủng vật của Quan đại sĩ vậy đó.

      Tiên đan nàng tìm được hơn nửa rồi, số còn lại cứ nằm rải rác ở dưới các cây đào, còn có hai viên lăn tròn dưới chiếc ghế dài. Tử Vân ngồi yên xem xét, phía sau ghế dài là cái động , bên trong còn có mấy viên nữa.

      Nàng nhàng động tác, nghĩ đến khuấy động ầm ĩ tới con rồng kia. Trong lòng nàng còn nghĩ vậy, vì thế mới nhàng cuốn tay áo lên, nới váy ra, nhè tới gần chiếc ghế lựa lấy.

      Vừa mới lấy được viên tiên đan đầu tiên, con rồng kia chiếc ghế dài bắt đầu có phản ứng, cái đuôi phẩy phẩy, phát ra từng tiếng “ba ba”

      đánh thức nó sao? Trong lòng Tử Vân nghĩ thế, đúng là xong rồi, chắc là phải mấy lời xin lỗi nó vậy.

      Nàng mới giật giật, lại nghe thấy tiếng gầm giận dữ vang lên, rồi sau đó, trước mặt nàng tối sầm lại, liền hôn mê bất tỉnh.

      Khi tỉnh lại là chuyện sau này rồi, nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng bản thân hiểu chuyện gì xảy ra cả. Nàng bị thương, nằm cả ngày giường, trong lúc đó long vương có tới thăm nàng, rất khách sáo mang theo mấy viên tiên đan và linh được, tất cả đều đưa cho nàng, lại còn đặc biệt hoà ái hỏi thăm nàng.

      Chuyện này làm cho Tử Vân cảm thấy bất ngờ được thương mà sợ hãi, nàng chỉ là tiểu tiên nữ mà thôi, sao mà nhận được chuyện này chứ.

      Chỉ vì chuyện bị thương mà Quan đại sĩ cho nàng ở lại trong phủ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Trừ Long vương ra, Trọng Hằng con của Thiên đế cũng tới thăm nàng, tuy chưa cái gì cả, nhưng thái độ rất khách sáo. Cũng hứa chuyện là trừng phạt tên đầu sỏ gây ra kia xuống hạ giới, Tử Vân cũng có phản ứng gì lắm, thậm chí nàng còn nhớ chuyện gì xảy ra nữa, trừ người có chút thương tích ra lại được ra nàng cũng sao cả.

      Sau đó mới dần dần nghe được tên Ngao Du, ta tuấn thế nào tuỳ tiện ra sao, tính tình xấu thế nào…..

      Sau đó có thể lại được chút có rất nhiều nhóm tiểu tiên nữ thường tới làm phiền nàng, khiêu khích, tìm tòi, xấu cái gì cũng có, đơn giản là vì muốn nhìn thấy nàng. Tử Vân hiểu rốt cục là có chuyện gì, sau đó mới dần nghe được ít chuyện đồn đại, là lúc trước nàng theo đuổi Ngao Du, mới có thể bị nó nuốt, lại còn long vương nhìn trúng nàng, muốn nhận nàng làm con dâu….

      Sau đó Tử Vân sợ hãi ra khỏi cửa, cũng phải là sợ các nàng mà cảm thấy cãi nhau với các nàng kia rất chán, cứ cả ngày ngồi ở Tử Trúc Lâm chuyện với Quan đại sĩ, so cãi nhau với nhóm tiểu tiên nữ còn hay hơn nhiều.

      Hoa đào nở rực rỡ ngày nọ, Quan đại sĩ hỏi nàng xem có muốn hạ phàm chơi chút .

      Tử Vân nghĩ ngợi đồng ý.

      Trước khi ngày hôm trước long vương tới thăm nàng, nghe nàng muốn hạ phàm, dặn dò thân thiết hồi. Lại hỏi nàng xem xuống bằng cách nào, Tử Vân chỉ lắc lắc đầu “Đều do Quân đại sĩ sắp xếp”

      Sáng sớm hôm sau, nàng ở Thiên Nam môn từ biệt có long vương tới tiễn đưa, rồi nhảy xuống thế gian,

      Nàng ở dưới đó sống cuộc đời tròn vẹn, trở lại thiên giới, chẳng qua mới có tám mươi ngày mà thôi. Rừng đào xanh mơn mởn, có hoa đào, đến cả cánh hoa dưới gốc cũng bị dọn sạch .

      Lúc trước nhóm tiểu tiên nữ hay gây phiền phức tới, cũng là vì Ngao đại gia kia trở về thiên đình, hơn nữa, Trọng Hằng cũng có bạn tên là Tuệ Tuệ, cũng là tiểu tiên nữ mới tới thiên giới lâu, hai người rất thân thiết, ai ai cũng đều hận nàng tới mức nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ thiên giới đều lộ ra luồng khí chết chóc.

      Nàng mới trở về chưa đầy hai ngày Tuệ Tuệ người kia tự dưng lại tìm tới chuyện với nàng, ngoảnh mặt nhìn phía nàng cười cười: “Cậu còn nhớ mình ?”

      Tử Vân cố gắng suy nghĩ lúc lâu lắc đầu. Nghe giọng của nàng, chả nhẽ các nàng biết nhau sao?

      Tuệ Tuệ thở dài lại hỏi: “Vậy….Ngao Du, cậu có biết người này ?”

      Tử Vân gật đầu, giọng bảo: “Mình biết ta” xong lại nghĩ ngợi, rồi lại thêm câu nữa, “Mình còn hận ta nữa”

      Tuệ Tuệ vô cùng buồn bực, mãi lúc sau, mới : “Cậu muốn biết khi hạ phàm mình làm gì sao?”

      “Quan đại sĩ tốt nhất là đừng để ý” Tử Vân còn thành thực, “Nếu mà khi nào mình muốn hạ phàm lần nào cũng phải nhớ chắc mình bị tâm thần phân liệt ấy chứ”

      Tuệ Tuệ lại cười ầm lên: “Mình cảm thấy khả năng cậu phải hạ phàm lần nữa cũng chắc lắm” xong nàng cũng muốn nhắc lại chuyện này nữa, cứ chuyện đông tây nghe chừng rất quen thân vậy. Tử Vân cũng hiểu được chuyện với nàng cũng hay lắm, càng càng tâm đầu ý hợp.

      Hai nàng chuyện hơn canh giờ, cho tới tận lúc Trọng Hằng tới tìm Tuệ Tuệ, nàng mới tình nguyện đứng lên, miệng còn than thở gì đó, có thể nhìn thấy mặt của Trọng Hằng, nàng lập tức rất vui sướng, ánh mắt bỗng trở nên ôn nhu hẳn. Trọng Hằng cũng giống vậy, mặt chàng còn mang theo nét cười, sóng mắt đặc biệt làm say lòng người.

      “Đừng có quên đem trí nhớ của cậu mang ra nhìn chút nhé” Trước khi Tuệ Tuệ tự dưng tiến gần tai nàng, thầm dặn dò, “Trăm ngàn lần đừng quên đó”

      Nhóm thần tiên mỗi lần hạ phàm trở về đều đem nhốt trí nhớ lại chỗ, lúc nào cần nhớ lại lấy ra, kể cả chuyện nhất cũng bắt nó mở ra. chỉ là Quân đại sĩ nếu cứ để ý nhiều bị tâm thần phân liệt đấy thôi. Nhưng mà vì sao Tuệ Tuệ cứ bảo nàng phải nhớ chút chuyện nàng hạ phàm nhỉ? Chả nhẽ còn có chuyện gì đó dấu giếm?

      Mấy ngày này nàng cứ do dự mãi, ngủ cũng ngon được, quả cầu trí nhớ lấy ra rồi, đặt ở đầu giường, nhưng rốt cục lại đắn đo muốn xem lại hay .

      Cứ hàng năm, nhóm thần tiên nhiều tuổi đều thích tụ tập, lúc này cả Trọng Hằng và Ngao Du đều có ở thiên đình, làm đám tiểu tiên nữ như bị chọc tiết kích động liên hồi, đến cả Tử Vân ít khi chạy ra ngoài cũng đều nghe được cả chuyện của hai người họ.

      Tình cảm của Trọng Hằng và Tuệ Tuệ rất tốt, nhóm tiểu tiên nữ cũng thể chia rẽ nổi, tức quá chừng, cũng may là Ngao Du còn độc thân, tốt xấu gì cũng để lại chút gian cho mọi người tưởng tượng.

      Vậy mà, gần đây vị đại gia kia hiểu sao tâm tính được ổn cho lắm, nghe nhóm tiểu tiên nữ Tử Trúc Lâm bàn tán mấy lần tụ tập rồi nhưng ta đều tham gia, hơn nữa hình như có tâm gì đó mạnh mẽ, cũng chẳng thèm quan tâm để ý nàng nào cả.

      “Tối nay tụ hội, cậu có ?”

      ” Tử Vân lắc đầu, ánh mắt liếc nhìn quả cầu trí nhớ, trong óc vẫn còn vương vấn chuyện này.

      “Cậu cố tình , có phải vẫn còn hận Ngao Du hay ?”

      “Làm gì có chứ?” Tử Vân biết nên khóc hay cười nữa, “Tất cả đều là chuyện qua rồi. Mình chỉ là…chỉ là biết, vậy rốt cục…dù sao chỉ là được ổn lắm” Muốn gặp mặt sao, rất xấu hổ. Kệ mọi người thế nào, Ngao đại gia kia, nhìn Tử Vân cái, đây là người lúc trước bị nuốt ngụm kia sao?

      Xấu hổ chết lên được.

      “Cậu nhìn chằm chằm cái gì vậy?”

      Tử Vân chạy nhanh tới ôm chặt quả cầu trí nhớ vào lòng, “ có gì”

      “Cậu cũng là, muốn nhớ lại mở quả cầu trí nhớ ra , Tử Vân, cậu đừng có choáng nha” Đến lúc đó bị tâm thần phân liệt là cái chắc! Nàng ta chắc chắn là vậy rồi.

      “Hây da, phải cậu muốn tham gia tụ hội gì kia sao, còn mau ” Tử Vân nhảy dựng lên, động tác rất nhanh đẩy nàng rời khỏi cửa.

      Nhưng mà vẫn là cả buổi chiều dài như thế.

      Nàng quay người lại, quả cầu trí nhớ nhảy nhót trong lòng, lấy tay ra sờ chút, vật từ trong quần áo rớt xuống vỡ “choang” cái, tan tành..

      mùi hương hoa lan bay ra thoang thoảng, Tử Vân hít hít mũi, cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ màng, trước mặt ra liên tiếp số hình ảnh, còn có khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt trong suốt, long lanh, cả khuôn mặt hớn hở, nhìn nàng cười cười, “Vương Bồi Bồi à”

      Tử Vân giật mình cái, tỉnh mộng.

      Nàng nhìn mình trong gương, kia vẫn là Tử Vân, hay là Vương Bồi Bồi đây? Đều là tóc dài, mặt mượt mà, ánh mắt sáng ngời…Nàng là Tử Vân, mà cũng là Vương Bồi Bồi.

      Nàng mặc thêm váy khoác thêm áo choàng bên ngoài, trong lòng hiểu có chút gì đó cao hứng, vui sướng lại sung sướng, có ngôn ngữ nào có thể biểu đạt hết được. Nàng muốn được gặp , Ngao Du, Ngao đại gia, tên ngốc, tý nữa nàng gọi như thế nào mới ổn đây?

      Nàng đứng ở ngoài cửa cất cao giọng gọi tên , có tiểu tiên nữ ngang qua tò mò nhìn chằm chằm vào nàng, giọng hỏi khe khẽ. Tử Vân hề để ý tới các nàng gì, nàng mở to hai mắt nhìn vào cửa lớn kia. Khi tiếng cửa mở phát ra tiếng, Ngao Du nghi hoặc ngó mặt ra xem xét, mắt chớp chớp, trông có vẻ khó hiểu.

      Tử Vân nhếch miệng cười với , trừ cười ra, nàng cũng từ nào cả.

      THE END

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :