1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Long Thái Tử Báo Ân - Tú Cẩm (61c + 2pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 56

      Đứng trước mặt là người xa lạ, giáo sư Vương lúc nào cũng rất khách khí, vì vậy, còn chưa thân phận của Ngao Du, ông già cũng có chút hoà ái dễ gần, cười hơ hớ nhìn Ngao Du, vẻ mặt hiền lành hỏi: “Cậu bé, cậu tìm ai?”

      Ngao Du định trả lời Vương Bồi vọt ra trước rồi, tới chặn ngang giữa cửa, ngăn Ngao Du và giáo sư Vương ra.

      “Đưa…” câu định là đưa thư chưa xong trong bếp Thái Hậu ra tiếp đón niềm nở: “Là Tiểu Du phải , mau vào phòng , bên ngoài lạnh lắm đó”

      Vẻ mặt Vương Bồi khiếp sợ quay đầu, Thái Hậu lén nháy mắt với , ý bảo là yên tâm chớ sốt ruột, lo lắng.

      Vương Bồi bỗng chốc tỉnh táo lại, chỉ biết suýt nữa là mình lại phạm sai lầm, giáo sư Vương rất tinh, ánh mắt kia nhìn rất chuẩn, Vương Bồi câu đưa thư chuyển phát nhanh sao có thể gạt ông được, lúc đó người đuổi nổi, lại dẫn tới làm ông hoài nghi, vừa gặp mặt gây ấn tượng tốt, sau này lại càng khó hơn.

      Ngao Du cười tủm tỉm vào phòng, nhìn phía giáo sư Vương cười cười gật đầu, rất lễ phép chào tiếng: “Chú khoẻ ạ” Lại đặc biệt nhiệt tình tới gần trước mặt Thái Hậu, lên tiếng chào hỏi bà trìu mến: ‘Dì Bành à, dì đến rồi sao. lâu thấy dì rồi, sao càng ngày nhìn dì càng trẻ vậy, thoạt nhìn như chị của Vương Bồi vậy đó”

      Thái Hậu ra rất cao hứng, nhưng giáo sư Vương ràng mặt đen lại, giọng thầm: “Được lắm, trong nhà tôi nuôi dưỡng hai khuê nữ” Rồi ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi Vương Bồi, “Đây là ai thế?”

      Vương Bồi liền cười cười: “Là bạn của con”

      “Bạn của con sao?” Giáo sư Vương méo mặt, ánh mắt sắc bén nhìn lên mặt tìm tòi, “Sao bạn con mà lại thân thiết với mẹ con vậy hả?”

      “Trước kia Tiểu Du ở nhà mình thời gian đó” Suýt nữa Vương Bồi đầu hàng vô điều kiện trước ánh mắt mấu chốt của giáo sư Vương rồi, Thái Hậu chêm vào: ‘Ông đương nhiên biết rồi” bà mất hứng liếc ông cái, đấm cho ông câu, “Lúc ấy ông còn theo đám con của ông Tây Tạng vui vẻ quên hết cả trời đất kìa”

      Giáo sư Vương lập tức bị câu của bà chọc vào phản đối lời nào, con tức bỗng chốc xẹp xuống, câu tiếp theo cực kỳ thận trọng, “Bà này, cái gì bừa bãi trước mặt trẻ con thế? Cứ suy nghĩ lung tung, lúc ấy phải tôi bảo bà cùng nhưng bà cứ khăng khăng chịu, giờ lại thầm oán tôi…” Cha cố kéo lại, trong lúc đó tự dưng quên mất thẩm vấn Ngao Du luôn.

      Thừa lúc nhóm già cãi nhau, Vương Bồi nhanh tay kéo Ngao Du vào bếp, đóng cửa xong bắt đầu nổi bão: “ phải bảo là trăm ngàn lần đừng ra cửa rồi còn gì? Sao cứ thích chui đầu vào lưới thế? Nếu có mẹ em ở đây, bị cha ăn biết phải làm sao đây!”

      Ngao Du tự dưng lúng túng gãi tai gãi đầu, trông vô cùng khó hiểu, “ thế chứ, cảm thấy cha em rất tốt mà, sao em lại mạnh mồm thế. Hơn nữa, dì Bành ở đây, cha em xử lý đâu” tới đây, trong giọng có chút chắc chắn, tuyệt đối có chút sốt ruột nào. Dường như tín nhiệm tuyệt đối với Thái Hậu vậy, điều này làm cho Vương Bồi quả thực biết nên gì cho đúng nữa.

      Nhưng mà, rốt cục có biết hay , mặc kệ hôm nay có Thái Hậu che chở thế nào chăng nữa, giáo sư Vương kia quay lên. Chỉ cần ông già từ “” thôi, hai người họ diễn tiếp được nữa – Kể cả chuyện Vương Bồi tiền trảm hậu tấu chăng nữa.

      “Dù sao phải nhớ cho kỹ tý nữa đừng có linh tinh gì, sai từ, hai chúng mình…Hai chúng mình phải…phải thành Ngưu Lang và Chức Nữ, đến cả mặt mũi cũng gặp được nữa” Tim Vương Bồi đập mạnh, cứ thế hù doạ trận.

      Ngao Du quả nhiên sửng sốt, mắt mở chớp tới nửa ngày cũng chưa khối phục lại tinh thần, mãi lâu sau mới tiến đến gần hỏi : “Hai chúng mình và ngưu Lang chứ Nữ có quan hệ gì thế?”

      “Chuyện đó… phải các là thần tiên thiên giới sao? Sao biết vậy?” trong lòng Vương Bồi bồn chồn, chuyện tình kia chỉ là truyền thuyết, hay là muốn Chức Nữ cùng với cùng dạng.

      “Biết biết rồi” Sắc mặt Ngao Du thoạt nhìn khá phức tạp, thầm lát rồi mới lẩm bẩm bảo: “Hai người phải là sớm chia cách nhau sao?”

      Vương Bồi: “…”

      Cả hai người họ cùng đợi trong bếp vài phút, Thái Hậu lúc này mới vào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ngao Du lúc, cho tới tận khi làm cho cả người được tự nhiên cho lắm mới tạm tha cho , trầm giọng bảo: “Ngao Du, cháu ra phòng khách ngồi lát, trước tiên tâm với cha của Bồi Bồi , sau đó ta còn có chuyện với cháu”.

      Rốt cục Thái Hậu có ý gì thế? Đây phải là muốn mạng của Ngao Du sao?

      “Con đừng có quản” Thái Hậu trừng mắt cảnh cáo Vương Bồi cái, “Chuyện gì cũng thể che chở cho nó cả đời được. Hôm nay nếu nó qua nổi cửa của cha con, sau này phiền toái lắm đấy”

      Đương nhiên Vương Bồi biết ông già nhà ra rất có đạo lý, hôm nay Ngao Du và giáo sư Vương phải gặp nhau lần, chuyện với ông quan hệ của và Ngao Du cũng thể dấu mãi được, kể cả chỉ là tạm giấu thôi cũng thế, sau này bị phát ra, tới lúc đó, giáo sư Vương lại phải càng tức giận thêm sao.

      Ngao Du ngây ngô biết sợ ra khỏi bếp, vừa ra tới cửa còn quay lại nhìn Vương Bồi cười cười, nhe hàm răng trắng nhởn doạ người ta chói cả mắt, Vương Bồi lập tức nhắc nhở , “Đừng có cười ngây ngô thế!” Lúc đầu bản mặt của trông còn có vẻ thành thục chút, nhưng phải dược cười, nếu cười lại lộ ra bản chất, ai đời con trai nhà ai mà cười lại đơn thuần ngây ngô đến vậy, thoạt nhìn trông cực kỳ ngây thơ nữa!

      “Được rồi” Thái Hậu vừa bực vừa buồn cười vỗ vỗ đầu , “Tiểu Du đối với con cứ nghĩ ngốc vậy. Nếu nó thực chưa chuẩn bị, tuỳ tiện mà tới đây đâu. Đúng rồi…” Bà bỗng dưng nhớ ra cái gì liền hỏi tiếp: “Thực ra mẹ quên chưa kịp hỏi, gia đình của Tiểu Du thế nào? Con gặp ba mẹ của nó chưa?’

      Vương Bồi lập tức biết ăn thế nào nữa.

      ấy…nhà ấy ở bờ biển” Vương Bồi cố nhớ lại những lời lần trước Ngao Du từng trả lời, lắp bắp đáp: “Cha ấy…À…Có công ty, công ty hàng hải. Nhưng mà, chúng con cũng chưa gặp. giờ Ngao Du ấy….Mở nhà sách, chính là nhà đường phía đông đó, lúc nào mẹ qua chắc là thấy…”

      Vương Bồi vừa dối vừa đỏ bừng mặt, cứ lắp ba lắp bắp, may mà lần này cũng xem như là dối hoàn toàn, cứ giả giả , Tuy Thái Hậu cảm thấy nghi hoặc hay hoài nghi nhưng cũng chỉ nhìn chằm chằm lúc rồi thôi, hỏi tiếp nữa. Hai mẹ con ở trong bếp nấu nướng, cả chính bản thân còn là mình chuẩn bị bữa sáng hay là bữa trưa nữa – lúc này mới có mười giờ chứ đâu.

      Trong đầu Vương Bồi cứ canh cánh chuyện này, cuối cùng nhịn nổi thò đầu ra ngó, biết là giáo sư vương và Ngao Du chuyện gì nữa, dù sao thấy khí cũng thực quái dị, mỗi lần vương Bồi tới mang hoa quả đến, hoặc là rót trà, hai người họ cứ im lặng gì, làm cho sốt ruột chịu nổi.

      Thực là nhịn được nữa rồi, Vương Bồi lập tức gửi tin nhắn cho Ngao Du, “Cha và chuyện gì thế?”

      hồi lâu, Ngao Du mới nhắn trở lại hai chữ ngắn gọn: “Công tác”

      Đầu Vương Bồi lập tức nổ bùng!

      Ngao Du ngốc nghếch này lại cùng trò chuyện công việc với giao sư Vương sao? Vương Bồi bỗng chốc ngây ngẩn..

      “Ngao Du kia có với con chuyện năm ấy nó thế nào chưa?’ Đột nhiên Thái Hậu hỏi bất ngờ, Vương Bồi hoảng lên, sau đó mới kịp phản ứng, thực ra Thái Hậu sớm cùng bàn bạc với giáo sư Vương trước rồi, cứ thừa lúc yên lòng xuống tay, thành công chính xác trăm phần trăm!

      “Nhà họ có thủ tục bí mật, thể được” May là Vương Bồi sớm có chuẩn bị, giống lúc đầu dối có vả bất an, trừ chuyện gục đầu xuống ra nhìn trông có chút chột dạ còn có gì sơ hở cả.

      Thái Hậu cười cười, vẻ mặt ôn hoà bảo: “Nó vậy với con à?”

      Vương Bồi lập tức phát tiết, cúi đầu hạ giọng trả lời: “ phải, nhưng mà, thể cho mẹ biết được”

      “Ba con ở đó con cũng định với ông ấy hay sao?”

      Còn chưa tới lúc đó mà? Vương Bồi mong ngóng nhìn Thái Hậu, ăn khép nép cầu xin bà: ‘Vậy mẹ cũng đừng với cha nhé”

      “Ba co có phải trẻ con đâu?” Thái Hậu đều nở nụ cười, “Con còn biết ba con sao, giảo hoạt kinh khủng. Cho dù con , ông ấy biết hỏi người khác sao, phải lúc đó biết ràng sao. Mẹ cũng dám cam đoan ngày nào đó mẹ lại lỡ mồm tuột ra, lúc đó con đừng có trách ta”

      “Vậy hay là mẹ giúp nghĩ ra cái gì đó

      “Ta ..” thái Hậu cười mắng , “Đấy là do chính con chọn đàn ông, tự mình nghĩ cách mà giải quyết , tìm mẹ con giúp đỡ đúng là doạ người ha”

      “Mẹ..” Vương Bồi bắt chước điệu bộ làm nũng của Ngao Du ra sức kéo tay áo Thái Hậu, làm bộ trông rất tội nghiệp.

      Thái Hậu bỗng chốc run rẩy, liều mình đẩy ra, mắng : “Con bé này học lúc nào kiểu ghê tởm vậy chứ, đúng là làm cho người phát sợ ha” Thấy Vương Bồi sắp khóc, cuối cùng bà mới dỗ dành: “Được rồi được rồi, ta là mẹ của con, nếu ta giúp con ai giúp con đây. Dù sao lúc đó mẹ đứng bên các con là được chứ gì, nhưng mà các con đừng có làm quá nha. Chuyện của Ngao Du đấy, còn chưa có xong đâu”

      Lòng Vương Bồi lạnh lẽo thấy ấm hơn chút.

      Giữa trưa cả ba người cùng nhau ăn cơm, nhìn bề ngoài khí có vẻ rất hoà hợp, giáo sư Vương còn đùa với Ngao Du nữa, trông vừa thân thiết vừa nhiệt tình. Nếu ba mà khiển trách Ngao Du chút nhưng rồi thấy thoải mái, ít nhất cũng chứng minh ông già coi ngao Du như người trong gia đình rồi, mà như vậy là càng thân thiết, trong đầu Vương Bồi lại càng nghĩ nhiều, ngao Du còn cố tình lại gần cũng được, chỉ có cách nhếch miệng cười cười, lại còn cảm thấy mình mười phần biểu rất tốt.

      Cơm nước xong, Vương Bồi bắn tin cho Ngao Du bảo về trước, tuy ngao Du muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, lại rất lễ phép xin phép hai ông bà già cáo từ, vẫy vẫy tay, trở về phòng của mình.

      Chân trước của vừa ra khỏi cửa, giáo sư Vương lập tức mặt nghiêm lại, nhướng mày, trợn mắt nhìn thẳng vào Vương Bồi, “Thằng nhóc này là ai thế? Cứ tuỳ tiện tới nhà, lại còn làm ra vẻ mình là người trong nhà nữa chứ!”

      Vương Bồi xấu hổ cười cười, ra sức nháy mắt với Thái Hậu, cầu xin bà mở miệng hỗ trợ.

      Thái Hậu ho tiếng cười cười bảo: ‘Ông tức lên như thế làm gì? Tôi biết tiểu Du đứa bé này rất tốt, bộ dạng lại đẹp trai, lại lễ phép, người cũng thành , phải là loại người nhiều mưu kế như ở ngoài”

      “Biết lễ phép!” Giáo sư Vương giận quá dậm chân, “Bà cũng xem xem đây là trường hợp gì, nó có thể biết lễ phép sao? Cái gì thành , thế mà gọi là thành sao? Ngốc vậy đấy! Bà vừa rồi nhìn thấy sao? Vừa vào tới cửa cười ngây nhô, làm như người ta nhìn thấy toàn bộ răng trắng của nó ấy, trông vừa ngốc nghếch đến vậy, có thể xem được sao? Đừng có là nó có bộ mặt đẹp trai nhé, đàn ông có mặt đẹp trai làm được cái gì, nó như vậy giống công tử bột quá . Tên này mà bước ra khỏi cửa, thu hút bao nhiêu là ong, bao nhiêu là bướm, sau này Vương Bồi nhà chúng ta có thể được yên ngày hay sao?”

      Giáo sư Vương coi Ngao Du tổn hại đáng đồng, Vương Bồi có chút tức giận, cũng bất chấp vừa rồi bản thân mình muốn bình tĩnh, vỗ bàn cái đứng lên: “ ngờ cứ y như lời ngài , để phòng ngừa chuyện sau này vị kia trêu hoa ghẹo nguyệt, con cũng chỉ có thể gả cho tên mặt đen sì, hai mắt thâm sì, đầu hói, miệng to xấu là được chứ gì. Vậy sao lần trước lúc bạn học cảu con theo đuổi con, sao ngài còn ghét bộ dạng cảu người ta, còn người ta đen giống như củ Tam thất ý”

      “Chuyện đó…Vị Củ Tam thất kia, con cũng thấy bộ dạng của nó chán lắm sao!” Giáo sư Vương cứ nhớ tới bộ mặt “Củ Tam thất” kia nhịn được run lên, “Lại còn làm xấu bộ mặt thành phố nữa sao, sau này lấy nhau sinh con, cha sao có thể ra khỏi cửa được?”

      “Vậy bộ mặt đẹp trai sao thế, ánh mắt của cha chỉ có thấy ấy sau này trêu hoa ghẹo nguyệt sao? ngờ người ta có bộ mặt đẹp trai như thế cũng được yên, vậy cha thử xem xem cha lúc còn trẻ có đẹp trai như thế ? chả nhẽ cha cũng trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Mẹ mẹ phải phân xử mới được, mẹ xem, ba con có phải là người an phận !”

      Giáo sư Vương bỗng chốc nghẹn lời. Ngày thường Vương Bồi tuy nhiều nhưng nhìn rất có học thức ôn nhu, nhưng bản chất con bé mỏ nhọn này cũng là kế thừa từ giáo sư Vương mà ra, đúng là trò giỏi hơn thầy mới xứng đáng. Hơn nữa, hôm nay giáo sư Vương cũng rất kích động, cứ mở miệng ra là mắng người tổn hại, có phúc, nhưng lại bị chính Vương Bồi tóm được nhược điểm, làm cho trận tiếp theo bại. Thái Hậu đứng bên hưởng lợi xem náo nhiệt mà cười ngừng, cứ ôm bụng ngã thẳng vào ghế sofa cười đến nỗi cũng nên lời.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 57
      Cha và con ầm ĩ trận, giáo sư Vương đến cả cơm chiều cũng chưa trở về Dao Lý ăn cơm. Ông vừa Vương Bồi bắt đầu hối hận, tất nhiên là lo lắng đem cục diện đẩy căng như thế, sau này Ngao Du may rồi, cách khác, hai cha con nhiều năm như vậy cũng có cãi nhau nhưng chỉ náo loạn hồi rồi thôi. Vương Bồi bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình đúng là đứa con đặc biệt bất hiếu.

      Tất cả còn phải là vì Ngao Du sao! Cứ nghĩ đến , Vương Bồi lại tức, bảo là nên tránh ở nhà, đừng có tới quấy rối rồi, mà lại cố tình nghe, bây giờ, làm giáo sư Vương tức đến như thế, sau này có thể cho nếm mùi đau khỏ rồi.

      định tìm Ngao Du phiền toái kia tên ngốc kia lại mò tới cửa, rất cao hứng gõ cửa, “Vương Bồi Bồi, Vương Bồi Bồi à, ba em có phải rồi ? vừa nhìn từ cửa sổ ra thấy ông ấy lái xe rồi”

      Vương Bồi hung hăng đẩy mạnh cửa ra, vẻ mặt Ngao Du tươi cười đứng ở cửa, còn ra vẻ lấy lòng nữa: “Vương Bồi Bồi, hôm nay có phải biểu đặc biệt tốt ? Ban em rất thích nhé. rồi…” liền thay bằng bộ mặt vô cùng đắc ý: “Ai mà thích chứ”

      Vương Bồi cảm giác tại nơi này, cũng còn cách nào liên quan với tên ngốc này nữa.

      trầm mặt xuống, hơn nữa vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ ai oán, cho dù có ngốc đến mức như Ngao Du cũng thấy thích hợp, lập tức cảm xúc hạ xuống, giọng trầm hẳn, lại lấy giọng mất mát ấm ức hỏi: “Ba em thực thích sao?”

      Giáo sư Vương sao lại có thể thích người yên lành tới cướp con của ông chứ, cho dù Ngao Du có hoàn mỹ, có thể làm theo bất cứ cái gì nữa. Trong đầu Vương Bồi rất , Thái Hậu cũng rất , nhưng, Ngao Du nhất định giải thích được. con tim yếu ớt đáng thương kia của chắc chắn phải bị đả kích lần nữa – ngốc này chắc là chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế bao giờ ha.

      sai chỗ nào rồi?” Ngao Du cau mày suy nghĩ, thế nào cũng thấy mình làm sai ở chỗ nào, hơn nữa, giáo sư Vương từ đầu tới cuối đều chỉ cười tủm tỉm, chút ý phản cảm đều có, sao ông ấy lại thích chứ?

      Thấy bộ dạng mất mát của , Vương Bồi cũng hiểu được nên rất khổ sở. Kỳ thực cũng rất ngao Du là dạng người như thế nào, vừa ngốc vừa đơn thuần, chút tâm cơ đều có, đến cả chuyện lấy lòng người khác cũng là trực tiếp, mà giáo sư Vương lại xem là người bình thường nữa. Nhưng cho dù giáo sư Vương thích Vương Bồi cũng có khả năng để làm cho Ngao Du thay đổi, nếu cũng biến thành bộ dạng thành thục khôn khéo như Trọng Hằng, phải là Ngao Du nữa.

      Nghĩ ngợi, Vương Bồi nhún nhún vai, giọng an ủi : ‘Bỏ , dù sao …Chuyện này …từ từ tính vậy”

      Ngao Du lần lượt ngồi xuống bên , vô tình tinh thần vô cùng uể oải, chán chường, đầu ngoẹo xuống tựa vào người vương Bồi, trông vô cùng ấm ức, giọng làm nũng: “Vương Bồi Bồi à, ba em nếu vẫn đồng ý, chúng mình đây….có phải là….vẫn thể nào….bên nhau ?”

      “Chúng mình giờ phải tốt lắm sao?” Vương Bồi nghiêng mặt nhìn cái, khó hiểu: “Ba em là ba em, nhưng, nếu ông ấy đồng ý, chúng mình cứ kết hôn vậy” Nhưng mà, Ngao Du ấy, có thể kết hôn được ? ấy có chứng minh thư ? Nghĩ tới đây, Vương Bồi mới thấy khẩn trương, đẩy đầu ra, sốt ruột hỏi, “ người có cái kia, phải là chứng minh thư giả đấy chứ”

      Quan trọng hơn nữa là, thân phận của Ngao Du này thực thể tra ra được, hôm nay mơ hồ lắm rồi, chẳng may giáo sư Vương nổi lên lòng nghi ngờ, tìm mối quan hệ từ đồn cảnh sát, chẳng phải là xong rồi sao, ông già mình chừng còn có thể nghi ngờ Ngao Du là kẻ truy nã nữa ấy chứ!

      “Sao thế được!” Vẻ mặt Ngao Du buồn bực nhìn , “Vương Bồi Bồi à, tốt xấu gì cũng là thần tiên mà, em đừng có đánh đồng với nhóm buôn lậu làm giả giấy tờ chứ. cũng có cách vậy!”

      Vốn kiện bình thường rồi, lại bị Ngao Du thế, Vương Bồi nhịn được cười ầm lên, vỗ vỗ đầu , ra sức gật đầu, “đúng đúng, là có cách vậy, em hiểu nhầm rồi”

      “Vậy em phải bồi thường cho ” Ánh mắt Ngao Du long lanh, mặt rất vẻ mê đắm, “Em…Cho hôn cái”

      vừa xong, Vương Bồi bỗng nhiên đứng dậy, ôm lấy đầu của , “chút” cái hung hăng vào mặt , sảng khoái tới mức làm Ngao Du chẳng kịp phản ứng gì.

      được được, đấy có phải là hôn đâu” Mãi lúc sau Ngao Du mới bất mãn cất cao giọng kêu lên, lúc chuyện liền ghé sát người vào Vương Bồi hôn trộm. Vương Bồi nghĩ ngợi, trốn, chỉ vào hai má mình bảo: “Chỗ này ” Cả chút ngượng ngùng cũng có, điều này làm cho Ngao Du trong tưởng tượng của mình còn kém xa rất nhiều.

      Nhưng mà cũng khách sáo gì, từ từ áp sát vào Vương Bồi, quyết định tiến gần tới hai má , hôn “chút” tý, rồi lại thấy vừa lòng tiếp tục hôn lên tai cái, sau đó lại…từ từ tiến gần tiến gần đến sát môi , rất chậm từ từ, nhàng áp lên chiếc miệng của .

      Vương Bồi sửng sốt, mặt đỏ bừng lên, tim đập liên hồi, định chạy trốn, hiểu sao chân nhúc nhích nổi, thân thể mềm mại bị Ngao Du ôm vào, tay chân tê dại.

      Ngao Du bỗng dưng trở nên rất kiên nhẫn, trước mặt hôn lên trán, ngắm đôi môi hơi cong cong hấp dẫn của , từng đường nét duyên dáng cong cong, vừa mềm vừa mê người kia. Vì vậy lại hôn tiếp, cắn môi , nhàng mút vào, lát lại buông ra, giống đứa trẻ ngỗ nghịch dùng đầu lưỡi đưa tới khiêu khích hàm răng …..

      Vương Bồi bị hôn vài cái choáng váng cả người, thân thể cứ tê tê dại dại thể động đậy được, nhưng thực ra trong đầu còn chút tỉnh táo, chỉ là người điều khiển nổi tay chân, định đẩy ra nhưng đẩy được, lại làm cho cả người trông gợi mời hấp dẫn mê hoặc.

      Hai người nam nữ trẻ tuổi cuồng nhiệt, mắt mày lại vài cái bốc hoả, hơn nữa lại còn ôm ôm ấp ấp, thân ái cọ cọ, Ngao Du lập tức kiềm nổi, cả khuôn mặt trắng nõn bừng đỏ, thân thể cứ ra sức áp chặt vào Vương Bồi, tay cũng bắt đầu thành , vừa chuẩn bị tấn công thành trị bị tay Vương Bồi ngăn lại.

      “Định…làm gì thế?’ Vương Bồi hít hơi sâu, cố gắng tóm lấy móng vuốt ra khỏi quần áo, giọng mắng.

      Ngao Du thở hổn hển, khuôn mặt càng đổ thêm, mồ hôi túa ra đầy trán, dùng giọng ngọt ngào nũng nịu: “Bồi Bồi, Vương Bồi Bồi à, khó chịu…Em….Cho …chúng mình..”

      chịu đựng …” Vương Bồi biết nên làm gì bây giờ, chỉ oán hận hỏi: “…Trước kia ….Nếu mà như thế…Giải quyết thế nào?”

      Ngao Du vội muốn chết rồi, hai tay càng yên lướt nhanh người Vương Bồi, muốn đột phá phòng tuyến, thế mà tìm nửa ngày cũng vô ích, cuống lên, nhanh tay cầm lấy tay Vương Bồi đặt vào đúng vị trí mấu chốt của mình, “Bồi Bồi à…. bị nghẹn rồi….Nếu nghẹn bạo. ....bị nghẹn mấy trăm năm rồi….”

      “Phụt” Vương Bồi bỗng chốc nhịn được, cười phụt ra tiếng, cả người ngả rơi từ ghế sofa xuống.

      Nằm thảm, Ngao Du cắn chặt răng, cứ đơn giản lấy thân áp thẳng xuống, đặt Vương Bồi dưới người làm cho thể động đậy được, đầu tiên tiến đến hôn “chụt chụt”, sau đó tiếp tục lại hôn tiếp hôn tiếp, lát liếm liếm, lát lại khẽ cắn, sử dụng hàng loạt quái chiêu, bất kể là cái gì nhằm đạt được mục đích bỏ qua.

      Vương Bồi ngừng giãy dụa, đành phải để tự thôi, nhưng vị trí mấu chốt phải bảo vệ nghiêm ngặt, tuyệt đối thể mở khoá. còn nhớ rất Thái Hậu hôm nay hỏi câu kia, ông bà già nhà giáo sư Vương và Thái Hậu đều là người thích ăn mềm mà ăn cứng, nếu thực mà muốn lên thuyền trước rồi mới mua vé sau, rồi lúc đó nắm tay cháu để gặp ông bà ngoại gì gì đó, hai vị kia chắc chắn đuổi ngay tức khắc.

      Thái độ của Vương Bồi làm sao Ngao Du phát ra được, cố gắn hồi nhưng vẫn hề có hiệu quả, cuối cùng mới nghiêng người nằm sang bên cạnh Vương Bồi, ôm lấy eo , vùi đầu vào ngực ra sức kêu: “Ô ô, Vương Bồi Bồi à, em quá đáng..…khó chịu quá…khó chịu quá…”

      Dục hoả của đàn ông có chỗ phát tiết chắc là khó chịu thực chứ? Vương Bồi nghĩ thế nhưng lại thấy vừa buồn cười vừa đau lòng, nhưng thể nào đáp ứng được, đành phải nhàng vỗ về lưng , giọng khuyên bảo an ủi: “Ngoan ngoan , tắm cái , a, tắm cái tốt hơn đấy”

      Ngao Du ngẩng đầu lên nhìn , đúng là giả vờ, tất nhiên chẳng có giọt nước mắt nào, nhưng hai mắt mênh mông sương mù, nhìn như sắp khóc mà làm người ta thấy đau lòng, làm cho người ta thấy như mình phạm phải tội gì rất lớn vậy.

      tắm đâu!” như đinh đóng cột, trừng mắt nhìn , khịt khịt mũi, giọng bỗng như ép xuống tận dưới vậy, ngượng ngùng dám nhìn người, “Em…Em giúp xoa xoa vậy”

      “Gì cơ?’ Vương Bồi tự dưng hiểu ý là gì, cứ ngây ngốc nhìn hỏi lại.

      Mặt Ngao Du xem gần như sắp chảy máu vậy, trông vừa quẫn bách lại bá đạo nữa, “Chỉ là giúp xoa xoa thôi, làm được, em chỉ có sờ sờ còn được nữa sao!’ Lúc , tay khỏi kéo nhanh lấy tay cho thẳng vào trong quần.

      Vương Bồi hoảng sợ suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng Ngao Du sức lực mạnh, lại bị nắm chặt. còn giọng dặn dò : “Em nhàng chút, tiểu đệ đệ cảu thực rất yếu ớt, đừng làm hỏng nó nhé”

      Đây biết là cảnh tượng quỷ dị thế nào, Vương Bồi cũng muốn nghĩ tới, mặt đỏ bừng bừng, mắt biết nhìn vào đâu. thấy thực là kỳ quái, cũng phải lần đầu thấy lão nhị của , sao giờ lại cảm thấy ngượng đến vậy chứ? Loại tình này…thực ra …cũng tính…là rất thái quá…dúng

      Tuy Ngao Du cũng đỏ mặt nhưng động tác của lại rất nhanh nhẹn, trong nháy mắt cởi sạch quần, đem giải phóng tên vô lại kia ra. Vương Bồi ngượng chín mặt quay sang chỗ khác, nhưng lại có chút nhịn được nhìn lén, tên vô lại kia giống như cây nấm lớn, màu sắc đỏ tươi, vừa khoẻ mạnh vừa dễ chịu, tuy rằng cậu có chút lớn, nhưng cũng trông khủng khiếp như hung thần, mà lại trông vừa đáng vừa hùng dũng như “sinh long hoạt hổ” vậy.

      lôi tay cho đỡ lấy nó: “Em cứ như thế…” giống như thầy giáo dạy cho , “Như vậy từ xuống dưới… thoải mái hơn…” Lúc chuyện giọng ràng cũng bình thường nhưng lại có chút bất đồng, vừa mềm vừa ngọt ngào, so với lúc làm nũng còn làm cho người ta chịu nổi.

      Vương Bồi bắt chước động tác bảo, làm nhàng cẩn thận, chẩm rãi.

      Cây nấm của hình như có chút khẩn trương hơn, nghe lời, làm Ngoa Du cũng thở hổn hển theo, lát trong họng còn phát ra tiếng “..y…” gì đó đủ kiểu. loạt các tiếng kỳ lạ vang lên, lại phá lệ câu hồn người, trêu trọc làm tim Vương bồi cũng run rẩy theo…

      …ổn lắm rồi phải ..” Xong việc, tay Vương Bồi có chút mỏi, nhịn được hỏi .

      Ngao Du vẫn thở hổn hển, “Em…Nếu em…cùng làm… sớm…sớm…Ôi..” bỗng dưng than tiếng, Vương Bồi chỉ cảm thấy tay ấm áp, cúi đầu nhìn thấy dính thứ chất lỏng trắng đầy tay…

      “Ngao….Du…..”

      …. phải với em là bị nghẹn mấy trăm năm rồi sao…” Ngao Du thoả mãn nhắm mắt chịu trận cơn bão của , “….có thể rất lâu rồi .. biết tính nam tính của đàn ông rồi…”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 58

      Vương Bồi vào toilet sau đó lại ra ngay, Ngao Du cũng vào theo, quần áo đều cởi ra hết trần như nhộng đứng ở trong gọi ra gọi vào bảo muốn tắm, ánh mắt an phận cứ lướt người Vương Bồi, nhìn mê mẩn. Vương Bồi đối với tên lưu mành này đúng là có cách nào đối phó…

      Ngao Du ở trong toilet bảo Vương Bồi mang cho mấy thứ để tắm nhưng được, chỉ còn cách bực tức lau lung tung người rồi sau đó tự mình ra, tìm trong tủ quần áo của Vương Bồi được cái áo choàng dài, khoác vào người từ từ ra đến phòng khách ngồi xuống ghế sofa, híp mắt, nhìn trông vô cùng quyến rũ mê người.

      Bộ dạng kia của ràng là muốn quyến rũ người ta mà, Vương Bồi cười đến đau cả bụng, nhấc chân lên đặt lên bụng cọ cọ giống như dỗ dành con chó vậy hạ giọng dỗ : ‘Soái ca à, cởi hết ra như thế, thấy lạnh sao?”

      Ngao Du lập tức thấy buồn bực.

      Hai người họ cứ trêu tôi, tôi trêu náo loạn trong phòng hồi di động Vương Bồi vang lên, vừa mở dĩ nhiên là Chu Tích Quân lâu liên lạc rồi. Vương Bồi đặt tay lên bảo được lên tiếng, bảo được náo loạn, sau đó tiếp điện thoại. Ngao Du nhìn nhanh vào, thấy điện thoại tên của Chu Tích Quân, bỗng chốc cơn ghen nổi lên tràn mặt.

      Nhưng cũng phải là người biết điều, chỉ có vểnh tai lên nghe ngóng, cứ sợ bỏ sót câu nào.

      Lát sau Vương Bồi cúp máy, làm ra vẻ như có chuyện gì tiến sát lại, miệng còn hát nho , trông có vẻ chán chường, ánh mắt cứ lén nhìn trộm, quan sát cẩn thận mặt Vương Bồi, ràng là muốn hỏi về Chu Tích Quân xem tìm có chuyện gì nhưng lại quyết mở miệng, cứ chớp chớp mắt nhìn Vương Bồi, định chờ .

      Vương Bồi đối với chuyện tò mò làm như thấy, cau mày nhưng lại ngẩn người, biết là nghĩ gì. Ngao Du đợi nửa phút rốt cục nhịn được đụng chạm vào cánh tay của hỏi: “Chu Tích Quân tìm em có việc gì?”

      Vương Bồi nghĩ ngợi lúc rồi mới trả lời: “ ấy bảo, có người tìm tiểu thúc thúc” Vừa nghe thấy có liên quan tới Điền Tri Vịnh, Ngao Du lập tức thấy lo lắng, chuyện gì chứ chuyện này cần nghĩ nhiều, cứ mở to hai mắt nhìn Vương Bồi chằm chằm, sợ mặt có gì đó kỳ quái. Nhưng thái độ biểu của vương Bồi cũng bình thường, trừ nghi hoặc và ngoài ý muốn ra, biểu gì khác cũng có.

      “Là…người nào tìm thế?” Ngao Du thấy mình nên hỏi câu để thể quan tâm thân thiện với tiểu thúc thúc chút.

      biết” Vương bồi lắc đầu: “Bảo là rất trẻ” biết có phải là thần bí mà tiểu thúc thúc vẽ trong tranh kia ? Người con kia có mái tóc đen dài, dáng người xinh đẹp, là người trong mộng kia của Điền Tri Vịnh sao?

      Chu Tích Quân cũng Điền Tri Vịnh ở đâu nên chỉ địa chỉ của Vương bồi bảo nên cân nhắc xem hai ngày nữa kia tìm đến tận nơi, nghĩ tới ngày hôm sau lúc Vương Bồi ra cửa gặp .

      Tối hôm trước Ngao Du vẫn cố tình nằm giường, cuối cùng vẫn bị Vương Bồi đuổi về phòng. Trong lòng biết rất , hai người tới trình độ này, rất khó mà bảo toàn có phát sinh chuyện gì, chỉ có thể cố gắng tránh cho vào nhà, nếu , có số chuyện cũng khống chế nổi.

      Nhưng Ngao Du mới được uống canh ăn thịt lần làm sao có thể cam tâm được, tới tối cứ tấn công điện thoại liên tục, hôm sau tới gõ cửa sớm, kết quả lại nhìn thấy đứng trước cửa chờ.

      “Tôi họ Âu Dương, Âu Dương Mân” quả nhiên có mái tóc đen dài, dài tới tận thắt lưng, đen bóng mượt mà, đẹp sao tả xiết. Nhưng đẹp hơn chính là khuôn mặt của , người xưa từng lông mày của con như dãy núi xa, đôi mắt như nước trong vắt, vậy chính là tới này, ràng rất giống từ trong bức tranh thuỷ mặc bước ra. Vương Bồi nghĩ, nếu là đàn ông cũng nhịn nổi thích ấy ngay.

      “Chu …Chutiên sinh có , biết Tri Vịnh ở đâu” Âu Dương Mân hạ giọng , tiếng khàn khàn, cùng vóc dáng đẹp đẽ của đúng là cân xứng, nhưng lại có chút quyến rũ.

      Vương Bồi thoáng do dự, Ngao Du mở miệng, trông có vẻ thể im lặng nổi. “Chú ấy ở Bắc Kinh, ở Bắc Kinh làm sao mà tới…chỗ Bồi Bồi được, dù sao em cũng nghỉ, hay là chúng ta cùng tiểu thư Âu Dương Bắc Kinh , lâu rồi em cũng chưa gặp tiểu thúc thúc rồi còn gì”

      Tự dưng thấy hào phóng vậy, điều này làm cho Vương Bồi có chút thích ứng. Nhưng lời này ra có lý, do vì phải làm nên Vương Bồi thể cứ chạy đến Bắc Kinh thường xuyên được, tính ra có đến ba bốn tháng nay chưa gặp chú rồi, biết giờ chú có đỡ hơn . Cứ nghĩ tới thân thể của Điền TRi Vịnh, tâm tình Vương Bồi lại buồn hẳn. Cho dù là biết đó phải là , nhưng mà trong lòng tiểu thúc thúc phải là người bình thường, cái loại tình cảm sùng bái lúc còn bé này làm sao mà dễ dàng tan được.

      May là từ J thị tới Bắc Kinh đường hàng cũng đông, Vương Bồi coi như cũng thuận lợi mua dược vé máy bay, hôm đó giữa trưa, cả ba người đáp máy bay Bắc Kinh.

      Lúc tới chỗ đăng ký ngao Du ra sức trổ tài với nhân viên hàng , gần như nhóm các bị dỗ cho choáng váng ngây ngốc, quả nhiên đổi được ba chỗ ngồi gần nhau. Ba người cùng ngồi lượt, Ngao Du cho Vương Bồi ngồi vào bên trong, bản thân ngồi ở giữa, còn Âu Dương Mân ngồi ở bên cạnh đường .

      Lúc đầu vương Bồi cũng biết giở trò quỷ gì, khi máy bay bay cất cánh mới nhận ra được tiểu kỹ xảo của ngao Du. Tên nhóc lưu manh này ỷ vào chuyện người ta nhìn thấy, cứ ngồi xuống mà bắt đầu hành động chơi đùa nho , tay lợn cứ đưa ra sờ ra sờ vào trông rất sung sướng. Vương Bồi vừa tức lại vừa buồn cười, thừa dịp để ý thò móng vuốt ra cấu cho , nhưng cũng ngăn được chuyện làm linh tinh kia…

      May là nhóm tiếp viên hàng cũng rất ân cần, vài phút lại mang đồ uống tới, rồi tý lại thêm đồ ăn, tên nhóc lưu manh ngao Du này mới chịu ngồi yên.

      Cứ như vậy bị ăn đậu phụ, nhịn tới hai canh giờ ba người mớ tới sân bay. Ngao Du hiểu biết rộng biết liên hệ nhanh với ai, tự dưng có hàng loạt xe tới đón, chiếc xe Bentley dài, nhìn bóng loáng sáng choang. Âu Dương mân trong lòng rất lo lắng nên chú ý lắm, còn Vương Bồi nhịn được lén lút hỏi xem rốt cụ là nhờ ai tới giúp vậy.

      tim A Hăng thôi” Ngao Du trông rất tự nhiên, “Ở đây ấy biết rất , nhưng mà…” lại lặng lẽ tiến gần bên tai Vương Bồi hạ thấp giọng lộ ra vẻ bí mật mê hoặc, “Thực ra …lái xe cho chúng ta…là mèo đấy”

      Vương Bồi cười “phụt” tiếng, sau đó hung hăng trừng mắt liếc Ngao Du cái, giọng mắng: “Vớ vẩn”

      tin sao?” Ngao Du tiếp tục mê hoặc , “ tin em thử xem trong gương xem, nhìn kỹ nhé, nhìn kỹ xem, có phải ấy với người khác giống ..”

      Thấy khẳng định như thế, Vương Bồi kiềm chế nổi bản thân mình hoài nghi, nhịn được len lén xem gương sau xe. Lái xe trong đó là người đàn ông, tướng mạo bình thường, thuộc dạng ném vào biển người cũng tìm thấy, mặc kệ ánh mắt, hay là cái mũi cái miệng, điều nhìn ra có gì khác – đúng, hình như mắt của ta….

      muốn chớp mắt cũng chớp được khi nhìn trong gương thấy ánh mắt, con người màu hổ phách kia, dần rồi tròn xoe – Vương Bồi bỗng chốc choáng váng cả người.

      Có trời mới biết, trừ rất nhiều năm trước từng nhìn thấy Tiểu Bạch Long kia ra, đây vẫn là lần đầu ở thành thị thấy tình huống là nhìn thấy quái. Cho dù là Ngao Du, ràng biết con rồng, nhưng mà cũng chưa nhìn thấy phân thân thực của , vương bồi theo bản năng đem trở thành con người rồi,.

      Long….Tiểu Bạch Long…Vương Bồi bỗng dưng nghĩ ra cái gì – nguyên bản là sớm phải nghĩ ra chút rồi phải sao? Ngao Du ấy…cứ làm tốt thần tiên trời, oán hận cái gì cả; nhân gian có nhiều nơi , sao lại cứ cố tình tới thị trấn Dao Lý bé kia làm gì; Dao Lý có nhiều quán xá như thế sao ở lại cứ muốn ở trong nhà

      mặt cứ thay đổi ngừng nhìn ngắm ánh mắt Ngao Du. cũng thực ra ngốc, thiên giới có nhiều thần tiên như vậy, muốn bắt đầu tuệ căn, tuyệt đối có thể xếp tới hàng thứ ba. Cũng chỉ là thường xuyên ở trong cảnh lừa tôi gạt nên có chút đơn thuần thôi, nhưng tâm tư Vương bồi cũng bỏ ra rất nhiều sức lực để cân nhắc, chỉ ánh mắt thay đổi của Vương Bồi thôi Ngao Du nghĩ ra rất nhiều khả năng. Cho nên lúc Vương Bồi trừng mắt nhìn , đoán ngay là là cái gì rồi.

      Trong xe còn có Âu Dương Mân nên Ngao Du tiện giải thích, còn vương Bồi lúc này cũng cố nhịn xuống hỏi, hai người nhìn tôi, tôi nhìn , người sắc mặt đầy giận dữ, còn cười cười lấy lòng, chỉ là chuyện, sợ kinh động đến Âu Dương Mân.

      Xe Bentley vẫn chạy tới chỗ an dưỡng của Điền Tri Vịnh, xung quanh là rừng cây dày đặc, yên tĩnh tiếng động, tự dưng cho con người ta có cảm giác hiu quạnh đầy tâm trạng. Lúc này Vương Bồi cũng cố tức giận với Ngao Du, trong lòng tràn đầy hình ảnh ốm yếu của Điền Tri Vịnh.

      Ba người thành hàng tới trước phòng bệnh Điền Tri Vịnh, cũng gặp ai, y tá là chú dạo ở vườn hoa, vì thế mọi người lại vội vàng tới vườn hoa. Lòng vòng vài vòng quả nhiên nhìn thấy chú, mặc bộ quần áo trắng bệnh viện rộng thùng thình ngồi ở dưới bóng cây cao lớn, trông im lặng, đến nửa chút tức giận cũng có.

      Âu Dương Mân bỗng chốc đỏ mắt, cúi đầu nước mắt bắt đầu rớt xuống. Vương Bồi nghĩ ngợi, lặng lẽ nắm tay Ngao Du yên lặng rời . nghĩ, hai người họ nhất định cần gian yên tĩnh, vậy cứ để hai người họ tự mình muốn , muốn cười hay khóc gì gì đó…

      đường trở về sảnh an dưỡng, Ngao Du có chút bất an, trong lòng cứ cân nhắc chuyện nếu người là Vương Bồi muốn báo ân báo thế nào. Nhưng đợi hồi lâu cũng thấy Vương Bồi tức giận, đến cả câu bực lên cũng . Bản thân Ngao Du nhịn được cứ trước xem: “Bồi Bồi à, …. thừa nhận …”

      “Được rồi, còn này đó làm gì?” Vương bồi bỗng dưng cắt ngang lời bảo, trông cực kỳ nghiêm túc: “Em sớm biết rồi”

      “Em biết sao?’ Vẻ mặt Ngao Du khó hiểu, sớm biết chuyện vì báo ân mới theo đuổi rồi sao? …thông minh như vậy sao?

      “Vừa mới bắt đầu em biết thích em là giả” Vương Bồi vẫn còn nhớ lần đầu họ gặp nhau lúc đó, Ngao Du ỷ vào mình có bộ dạng đẹp trai, cứ há mồm ra là thích , còn có vẻ cao ngạo, cố tình nữa, làm cho tức quá mức.

      Nhưng mà về sau biết thay đổi lúc nào? Lúc chuyện thành chút, tuy miệng vẫn những lời thấy phát ghét, cũng ràng giống nhau, nhưng mà biết có gì đó thay đổi, dù bản thân biết nhưng người ngoài lại có thể cảm giác được.

      Mặc kệ là lúc đầu thế nào, quan trọng là, bắt đầu rồi. Vương Bồi nghĩ chỉ cần Ngao Du thực thích , như vậy chuyện khác có liên quan gì nữa đâu.

      Âu Dương Mân ở lại trại an dưỡng, Vương Bồi và Ngao Du trở về BẮc Kinh. đường về, bỗng Ngao Du mở miệng hỏi: “Bồi Bồi à, em…vì sao… bảo , có thể cứu được chú ấy hay ?”

      Vương Bồi kinh ngạc nhìn lướt qua , sau đó nghĩ kỹ lại cũng chưa từng xuất ý nghĩ này.

      Vì sao vậy?

      Bởi vì sau khi Ngao Du xuất , hoàn toàn biến thành người luận giải rồi, bắt đầu tin tưởng vào vận mệnh vừa . Sinh, lão, bệnh, tử (Sinh ra, già , bị bệnh và chết) đều là số mệnh cả đúng ? Vì thế mới gặp được Ngao Du…

      Nếu mạnh mẽ thay đổi số mệnh con người, như vậy Ngao Du ấy như thế nào đây?

      bị sét đánh phanh thây, hay là bị thần hình giết chết? Hay là huỷ toàn bộ tu hành của đây?

      Vương Bồi nghĩ ngợi, trả lời vấn đề của , mà hỏi lại: “Sao lại hỏi vậy?’

      Ngao Du cúi đầu, giọng bảo: “Trước kia rất lâu rồi, từng có thần tiên, ta hạ phàm rất lịch lãm thích . kia hiểu sao lại biết ta là thần tiên, liền cầu xin giúp cứu người thân của . Vị thần tiên kia thực ….Thực thể từ chối được, phải ra tay. Sau đó….”

      tới đây bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt có chút ảm đạm.

      Tim Vương Bồi cũng đập theo rộn ràng, lo lắng đưa tay ra nắm chặt tay , giọng hỏi: ‘Sau đó sao?”

      “Sau đó…. kia lại có rất nhiều người thân bạn bè, cứu được người này lại còn có tiếp người khác, cứ người này tiếp người kia….Vị thần tiên kia hỏng cả thiên cơ, bị mười hai hàng thiên lôi đánh, chỉ đánh cho ta trở về nguyên hình, mà còn huỷ hoàn toàn tu hành của , chỉ còn sót lại chút hồn phách lưu lại thiên hà lưu lạc, cùng với Trọng Hằng phải dùng cỏ hoàn hồn và mất hơn ngàn năm công phu mới lưu lại được hình dáng, rồi lại phải mất hơn ngàn năm mới có thân thể…

      “Vị thần tiên ấy…” Vương Bồi khó khăn lắm mới tiếp: “Là…Phượng Hành”

      Ngao Du nhàng gật đầu, “Phượng Hành ấy…là thần tiên vô cùng thiện lương…nhất khắp thiên hạ.”

      Vì thế, cho dù lúc trước bị ăn hai cái tát của Vương Bồi, cho dù lúc đó có tức giận đến mức nào, miệng muốn mắng muốn giết Ngao Du, nhưng cũng có làm cái gì. Về sau, cũng lại bởi vì , mà và Ngao Du mới chính thức được đến bên nhau – nếu cứ theo tiến độ của Ngao Du ngốc nghếch kia hai người chắc rằng vẫn còn tiếp tục cãi nhau ngừng ấy chứ.

      “Vì thế nghĩ…” Ngao Du hạ giọng bảo: “ là người quá ích kỷ đúng ?” tới đây xấu hổ dám ngẩng đầu lên nhìn, căn môi, bộ dạng trông rất khó xử.

      Vương Bồi lại biết nên gì, chỉ biết dùng sức ôm chặt lấy , lấy hết sức, hết sức mình…

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 59


      Từ lúc nhắc tới chuyện Phượng Hành cho tới sau này, tinh thần Ngao Du xuống dốc trầm trọng, thoạt nhìn cứ ủ rũ ủ rũ, uể oải vui vẻ, trừ lúc chạng vạng tối đăng ký thủ tục với lễ tân khách sạn xong mới mở miệng chuyện ra, còn vẫn im lặng suốt. Lễ tân còn cố tình nể mặt mũi, cứ trước mặt vẻ mặt bất đắc dĩ bảo: “Ngượng quá, chỉ còn lại có mỗi phòng”

      Sau đó Ngao Du uể oải mang hành lý hai người lên lầu, có thêm người khuân vác giúp mang hành lý huých cái, nhìn hai người họ cười cười đầy thiện ý, Vương Bồi cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng.

      Hai người ở phòng thuộc lầu 26, kéo rèm cửa sổ ra, tầm mắt lại bị tầng lầu trước mắt chắn.

      Chỗ này từ xưa hoá thành thành phố, Vương Bồi trước đây từng ở nơi này trải qua bốn năm đại học, lúc đó là thời sinh viên đẹp nhất, lúc nào cũng vui. Nhưng cũng hiểu sao lại thích nơi này, thành phố này quá lớn, người đông, nhịp sống gấp, làm cho cảm thấy mình cũng vội, cảm thấy mình đặc biệt bé , cứ như muối bỏ biển vậy.

      Vì thế sau khi tốt nghiệp, nghĩ ngợi gì trở về quê, cái thành phố nho kia, kiến trúc cũng tinh xảo, đường cũng sửa chữa rất lộn xộn, hay bị kẹt xe, mọi người chuyện đủ thứ tiếng, nhưng Vương Bồi vẫn cứ thích nơi đó. còn nhớ rất ngày còn bé ngày nào cũng qua cây cầu tới trường, dưới nước có vịt trời và cá, vào mùa hè nước cạn, nhấc váy xuống nước, dẫm phải đá cuội trắng, vừa mát mẻ vừa thoải mái.

      Hơn nữa, ở đây gặp được Ngao Du.

      Ngao Du vào phòng bắt đầu cân nhắc muốn đem hai chiếc giường kéo sát cạnh nhau, sau khi kiểm tra mới phát hình như đầu giường được gắn chặt với tường, bỗng chốc mất hứng giọng thầm gì đó, mặt mũi đen sì. Vương Bồi nhìn thấy mưu của thực được buồn cười, chỉ vì nghĩ tới báo đáp ân tình của nên mới cố nén, nghĩ ngợi gì vào toilet rửa mặt.

      Lúc ở trong toilet nghe thấy tiếng “bang bang” vang lên trong phòng, biết là Ngao Du làm trò gì, đợi tới khi từ trong toilet ra, mắt Vương Bồi liền choáng váng. Hoá ra Ngao Du lôi tấm đệm xuống đất đồng loạt xếp chồng lên nhau. Cả chiếc sofa và bàn làm việc đều bị di chuyển đặt lên giường, trong phòng hỗn độn trận.

      Ngao Du tuyệt nhiên thấy mình làm vậy là đúng cả, thấy Vương Bồi ngây ngốc đứng ở hành lang gì, còn bảo hỗ trợ, “Bồi Bồi à, mang hành lý, chăn gối ôm lại đây nào.” xong tự mình cúi xuống sửa sang lại chăn đệm, hai đầu chập vào nhau, xong sau đó kéo rèm cửa ra, cười tủm tỉm bảo: ‘Buổi tối chúng mình ngủ ở đây xem cảnh đẹp, hay quá”

      Ai muốn cùng ngủ chứ! Vương Bồi đối với tên này tự quyết định như thế thực còn cách nào cả.

      Tới tối hai người xuống ăn cơm ở lầu hai, cố chọn gian nho ngồi xuống, người bê đồ ăn là , Ngao Du vừa tiến đến, bé vẫn chịu đứng im len lén liếc , lát sau lại ra ngoài, rồi quay vào lại là người khác…Cứ thế hai người họ ra vào tổng cộng mang được ba món và canh, sau đó lại tiếp tục bê thức ăn, rồi lại tiếp tục bưng tới xếp thức ăn, rồi lại rót đồ uống, cứ thế từng nhóm thay đổi đến vài bé.

      Vương Bồi đối với chuyện này cũng quen, nếu là , nhìn thấy thanh niên như Ngao Du đẹp trai như vậy cũng nhịn được lén ngắm vài lần, vì thế cũng để ý, làm gì cứ làm vậy. Ngao Du lại càng muốn , cúi thấp đầu đặc biệt thực còn bóc tôm cho Vương Bồi nữa..

      Ăn cơm chiều xong, Vương Bồi đề nghị ra ngoài dạo chút. Thực ra cũng có chút nhớ lại trường học cũ của mình, trước kia khi còn ở trường học lúc nào cũng oán hận thể ăn cơm căngtin, cứ ra đường là oán trách, phòng ở thoải mái…Đợi tới lúc rời xa lâu vậy bây giờ nhớ đến lại nghĩ tất cả đều là kỷ niệm đẹp.

      Ngao Du có chút muốn, còn định lôi Vương Bồi về phòng để bồi đắp tình cảm, nhưng cũng dám phản đối, vì thế hai người bắt taxi tới trường cũ của Vương Bồi.

      Lúc này trường vào kỳ nghỉ đông, trong trường có người, lại là vào giữa mùa đông, gió bắc gào thét, chỉ vòng là lạnh cóng. Vương Bồi mới được vài bước bắt đầu có chút hối hận, cũng may là có Ngao Du bên cạnh, nắm tay , luồng ấm áp truyền tới cuồn cuộn ngừng làm cho thấy thực thoải mái.

      rồi mà” Ngao Du giọng thầm, “Cứ ở trong phòng có phải tốt hơn , lại muốn ra ngoài chịu tội, nhìn em bị đông lạnh rồi này”

      Rời Bắc Kinh nhiều năm, Vương Bồi chịu nổi mùa đông phương bắc rồi.

      Vì thế hai người lại quay lại con đường cũ trở về, lúc ở cửa trường đón xe bỗng dưng có người gọi tên , Vương Bồi vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy luôn Hách Nhất Trinh. Đó là bạn thời đại học cùng phòng với , vóc dáng cao ráo, tóc dài, tuy nhìn thể đặc biệt xinh đẹp nhưng cũng là loại đặc biệt quyến rũ, nghĩ lại lúc còn học đại học đúng là đẹp quyến rũ, so với lúc đó Vương Bồi lại quá ngây ngốc mờ nhạt, thực hấp dẫn rất nhiều người.

      Nhưng quan hệ của Vương Bồi và ta cũng tốt lắm, Lúc học Hách Nhất Trinh lúc nào cũng cướp bạn trai của Vương Bồi, làm cho ít khi muốn chuyện cùng Hách Nhất Trinh. Chỉ là giờ sau nhiều năm tốt nghiệp, khi đó ân oán tình cừu cũng trở nên mờ nhạt, nhất là lại ở đây vào lúc mùa đông giá rét này, tại cửa trường đại học, Vương Bồi như thế nào cũng thể giận trừng mắt nhìn ta được, hơn nữa, Hách Nhất Trinh còn chủ dộng chào hỏi .

      “Đúng là cậu rồi ha, Vương Bồi” Hách Nhất Trinh vẫn tóc dài như xưa, thắt đáy lưng ong, thoạt nhìn trông càng thêm quyến rũ động lòng người, mặt vẫn như nhiều năm trước, mắt sáng long lanh, môi đỏ mọng. nàng chăm sóc quả rất tốt, trong lòng Vương Bồi thầm nghĩ, hình như nàng so với lớn hơn hai ba tuổi gì đó, lúc này cũng là đầu ba rồi, thoạt nhìn trông vẫn như hai mươi tuổi vậy.

      “Xin chào” Vương Bồi cười cười chào hỏi nàng, “Cậu vẫn xinh đẹp như xưa”

      Hách Nhất Trinh nheo mắt cười cười, bỗng chốc có vẻ quyến rũ mê người. Ánh mắt nàng nhìn Ngao Du chớp, trông rất hứng thú, “Vị này là..”

      Vương Bồi bỗng chốc có chút cảnh giác, tuy biết Ngao Du dám có hứng thú với người đẹp, nhưng vẫn khỏi có chút khẩn trương, “Bạn trai mình” Lúc chuyện tay dùng sức nắm chặt tay Ngao Du hơn.

      Hách Nhất Trinh nhìn Ngao Du cười, mặt mày càng thêm quyến rũ mê người, tay mềm vươn ra cho Ngao Du, trong giọng lộ ra vẻ mị hoặc, “Xin chào, em là bạn học của Vương Bồi, em gọi là Hách Nhất Trinh. biết…” còn chưa xong Ngao Du còn bình tĩnh nữa, mặt lạnh lùng nhìn nàng cái, hờ hững : ‘Tôi ghét nhất là hồ li tinh, người toả mùi vị thối quá”

      Mặt Hách Nhất Trinh bỗng chốc trông cực kỳ khó coi, Vương Bồi cũng choáng váng, đợi khi kịp phản ứng muốn cất lời để xoá tan khó chịu của Hách Nhất Trinh , ta dập giày cao gót ầm ầm xa rồi.

      Tuy Vương Bồi thích ta, tuy trong đầu Vương Bồi hiểu sao cũng cảm thấy chút vui sướng, nhưng vẫn thực muốn phê bình Ngao Du, “Sao chuyện gì mà ghê thế, cho dù thích người ta, cũng thể người ta như thé chứ. Rốt cục cũng chỉ là con thôi mà, sao mà lại lễ phép chút nào thế..”

      cứ lải nhải thôi hồi, đến giây cũng dừng, khó khăn lắm mới tạm dừng chút Ngao Du rốt cục tìm được cơ hội chen vào: “ sai đâu, ta chính là con hồ li tinh mà, có mùi hôi thối toát ra ghê lắm”

      Lúc này Vương Bồi cũng thấy choáng váng.

      ra thế giới này có nhiều quái như vậy ha! Hôm qua mới gặp mèo , hôm nay lại gặp con hồ li tinh, có trời mới biết được bên cạnh còn có bao nhiêu quái nữa đây!

      đường trở về, Vương Bồi nhịn được hỏi : “ bảo Hách Nhất Trinh, à , con hồ li tinh kia tìm sao, rốt cục là vì cái gì thế? ta nghĩ đơn giản muốn thông đồng với hay là còn có mục đích gì khác?” Hồ li tinh có phải nhìn thấy tiên khí người , có phải muốn ân ân ái ái gì gì đó , sau đó sao, sau đó muốn dựa vào tiên khí để đắc đạo bay lên trời sao?

      “Ai mà biết được” Ngao Du híp mắt dựa sát vào người , “Vậy được rồi, Vương Bồi muốn ngủ”

      Hai người họ trở về khách sạn Vương Bồi vừa mệt vừa lạnh vào phòng tắm rửa. Tinh thần Ngao Du lại rất tỉnh táo, lúc Vương Bồi tắm đứng ở cửa toilet , còn ca hát, còn đùa giỡn Vương Bồi để phải mở cửa ra nữa.

      Đợi Vương Bồi tắm xong ra, Ngao Du lại thấy buồn bực, giọng thầm oán, “Em mặc kín như thế, định coi là tên lưu manh muốn đề phòng sao?”

      Vương Bồi liếc xéo hỏi lại: “Vậy có phải là lưu manh ?”

      Ngao Du cười “hắc hắc” . ra trong đầu đều biết .

      Vừa lên nệm Vương Bồi bị Ngao Du tay ôm vào lòng, rồi cọ sát vào , tay kia bắt đầu thành . Vương Bồi cắn vào lỗ tai bảo: ‘ đừng có lộn xộn, hai chúng mình cùng trò chuyện, chuyện được sao?”

      phải ngày nào chúng mình cũng trò chuyện rồi sao, nhiều nhiều, em cũng thấy chán sao?”

      “Vậy là giống thế” Vương Bồi bảo, “hôm nay em muốn chuyện với , có biết ?”

      Ngao Du cọ lúc, thấy Vương Bồi vẫn động đậy, sợ giận, dám lộn xộn, chỉ dùng tay ôm trọn vào lòng, vùi mặt vào cổ , cúi đầu “được” tiếng.

      Thấy rốt cục thành , Vương Bồi mới đưa tay ra vỗ vỗ vào sau lưng , giống như dỗ con chó con, xoa xoa đầu : “Ngao Du, chúng mình…chúng mình trò chuyện. Được rồi, với em

      có gì đâu mà ngáp cái, lại hỏi lại: “Vậy em muốn nghe cái gì?”

      “Cái gì cũng được hết” Vương Bồi nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Hay là, kể chút ở trời . Vì sao lại hạ phàm? và Trọng Hằng, còn có Phượng Hành hai người người sao lại tốt với nhau thế?”

      …” Ngao Du nhấc đầu lên cau mày bảo: “Hình như cũng chẳng có gì đáng cả. và A Hằng biết nhau rất lâu rồi, khoảng vài ngàn năm, trước kia đánh nhau suốt, đánh mấy trận xong, hiểu sao lại tốt rồi. A Hằng và Phượng Hành hai người ai cũng đều thích hạ phàm du lịch, bảo là ở trời có ý nghĩa gì, chỉ thích xuống dưới hạ giới. Con người sống rất ngắn ngủi, khó khăn lắm…mới có cảm tình sinh ly tử biệt, nghĩ lại cũng thấy khó chịu, vì thế, cứ ở trời náo loạn. Tính được tốt lắm, cả đời tức lên chỉ thích đánh nhau với người ta. Có lần, vừa ngủ dậy, đầu óc mơ màng, có tiểu tiên nữ cứ theo mãi, tức lên, mới đem nàng nuốt chửng”

      “A..” Vương Bồi nhịn nổi thốt lên tiếng than sợ hãi, “ ăn nàng ấy ư?” Chuyện này cũng quá đáng….Đoạt mệnh thần tiên .

      Ngao Du dường như cũng hiểu được là mình làm đúng, mặt ra vẻ áy náy, “ cũng nhổ nàng ra ngay lập tức. Nhưng mà…Nàng vẫn bị thương, lại bị các thần tiên khác chê cười, mới trốn . Vì chuyện đó, bị phạt xuống hạ giới, sau đó , em biết rồi”

      “Thế còn tiên nữ kia đâu? Sau này nàng có ổn ?”

      biết nữa” Giọng Ngao Du nghe rầu rĩ, “Lúc thăng thiên định tìm nàng xin lỗi nhưng tìm thấy. Hình như nàng trốn mất rồi”

      Vương Bồi vuốt vuốt tóc , giọng khuyên bảo: ‘Đều lâu như vậy rồi, chừng nàng cũng còn nhớ gì nữa. Sau này, đợi …đợi khi nào trở về, tìm nàng xin lỗi vậy”

      Lại tiếp cũng cần chờ lâu lắm, Ngao Du rồi, cuộc sống con người rất ngắn ngủi, cho dù có ở cùng mãi cho tới già, Ngao Du ấy… ấy cũng…

      hiểu sao Vương Bồi bỗng cảm thấy có chút muốn nghĩ thêm gì nữa. Đợi khi rồi, Ngao Du ấy… thế nào đây?

      bỗng dưng thấy sợ hãi, nghĩ ngợi, nhịn được ôm chặt lấy Ngao Du, vùi đầu vào ngực . nghe thấy tiếng tim đập “bình bịch, bình bịch” rất mạnh.

      Vương Bồi giọng bảo: “Ngao Du, hứa với em chuyện nhé”

      “Gì cơ?” Giọng hề chú ý.

      “Sau này, đợi khi nào em già rồi, chết, cần nhớ….kiểu gì cũng đừng nhớ, sinh lão bệnh tử đều là mệnh trời. Lúc nào đến là . Sau đó trở về, làm cái gì đó chú ngữ rồi quên em , sau này muốn làm gì làm cái đó, cố gắng sống cho tốt…” xong xong thể thêm được nữa, trong cổ họng dường như có cái gì đó chẹn lại, thực khó chịu, giọng trở nên kỳ quái, hốc mắt nóng lên. len lén lau cái, tất cả đều là nước mắt.

      Ngao Du vẫn gì, ôm lấy , im lặng, mãi cho tới khi trời sáng…

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 60

      Ngày hôm sau thức dậy, Vương Bồi cảm thấy dường như Ngao Du có gì đó như mọi lần, tuy vẫn cười cười đến ngây ngốc, tuy trước sau như vẫn đùa giỡn với nhưng Vương Bồi lại mẫn cảm nhận ra có chút gì đó thay đổi, giờ lại ngẫu nhiên ngẩn người, ánh mắt nhìn Vương Bồi, vừa ưu tư vừa biết lạc chỗ nào nữa.

      Điều này làm cho Vương Bồi thấy ảo não chút, nếu tối qua sớm biết thế cũng những lời thương cảm như vậy.

      Họ ở lại Bắc Kinh hai ngày, đây là chủ ý của Ngao Du, là muốn dạo cho khoẻ, làm cho Vương Bồi cứ vấn vương với nơi cũ. Nhưng trong lúc đưa thị trường đồ cổ, cái nào cũng để ý muốn lấy. Vương Bồi cũng biết ở lĩnh vực này lại say mê thế, bỗng chốc biết lý giải thế nào. Thị trường đồ cổ này chỉ sợ còn nhiều bằng tuổi của ấy chứ…

      Nhịn được hỏi ra mới biết được là tự tìm quà tặng cho giáo sư Vương và Thái Hậu, “Ba em, chắc hẳn ông thích cái này chứ?” Ngao Du nhíu mày cẩn thận nhớ lại: “Ở nhà em thấy có mấy đồ sứ và đồ rửa bút Minh Triều, hay là tìm tranh thư pháp vậy được ?”

      Vương Bồi sửng sốt chút cũng có phản ứng gì.

      lại tiếp tục lẩm bẩm hồi, “Cho dù ba em thực thích , vì em vẫn tới chúc tết ông. Phong tục ở đây phải là “Ba lễ “ đính hôn sao, mỗi năm lần, còn dì Bành, biết chọn cái gì cho ổn đây?”

      Người ta “Ba lễ” đính hôn, phải là lấy hôn ra là làm ba lần nhất định có thể kết hôn được sao, nếu người trong nhà đồng ý, cho dù có làm trăm lần cũng vẫn được, ngốc này hỏi vấn đề này thực khó quá. Nhưng Vương Bồi vẫn thấy vô cùng cảm động, ngốc này, với đúng là toàn tâm toàn ý.

      Nghĩ ngợi lúc, thấy thực ra Ngao Du cũng có lý, giáo sư Vương chỉ là bên ngoài làm mạnh vậy chứ bên trong lại rất mềm chịu được, nếu thực lấy lòng được bà nội và Thái Hậu cho dù ông vừa lòng chăng nữa, cũng bắt buộc phải đồng ý. Mặc kệ gì, tuổi Vương Bồi cũng còn nữa, ở J thị địa phương như vậy tuyệt đối là già rồi. Giáo sư Vương vội, nhưng ông bà nội lại vội lắm rồi.

      Vì vậy hai người ở Bắc Kinh tìm tòi hồi, Ngao Du mới lấy giọng nhà giàu hứng lên: “Nhìn đúng cái nào lấy cái đó nhé, trả tiền”

      Cuối cùng chọn quà cho giáo sư Vương là bộ tranh của Tề Bạch Thạch, ông nội Vương là gương bằng đồng, cho bà nội và Thái Hậu là bộ vòng tai bằng ngọc phỉ thuý.

      Trước khi hai người lại vào trại an dưỡng thăm chú Điền Tri Vịnh lần, chú cùng Âu Dương Mân ngồi phơi nắng trong vườn hoa, ngẫu nhiên vẫn cười, ánh mắt nhìn nhau trìu mến. Mặc kệ cuộc đời chú còn sống được bao lâu, vẫn có người thương ở bên cạnh là hạnh phúc nhất rồi.

      Vương Bồi đến phá đám hai người, nắm tay Ngao Du tới, hai người đường dưới bóng cây rợp mát trong trại, dưới ánh mặt trời bóng hai người hoà vào nhau, trong em có , mà trong có em. Vương Bồi ngẩng đầu nhìn Ngao Du, cũng cúi xuống nhìn , sóng mắt trìu mến như nước, phản chiếu hình dáng trong nhau mêng mông, chiếu lên nước da của có chút kỳ dị. Vương Bồi nhịn được đưa tay ra sờ mặt , ấm áp mà mềm mại.

      Hai người trở về J thị, về nhà đơn giản thu dọn này nọ sau đó lái xe về Dao Lý. đường về Vương Bồi gọi điện thoại về nhà, giáo sư Vương nhận điện thoại, ông quên luôn chuyện cãi nhau ngày đó, hỏi thân mật gần gũi: “Khi nào con về nhà? còn bài để chấm rồi sao?”

      Vương Bồi bảo: ‘Con đường về, tý nữa tới” Sau đó lại thêm câu: “Ngao Du cũng tới nữa”

      Giáo sư Vương lập tức lấy điện thoại cúp luôn. Vương Bồi thở dài sâu, bất đắc dĩ nhìn Ngao Du nhún vai.

      Hai người tới nhà, Thái Hậu vẫn rất vui mừng, đón tiếp từ xa, lại tới gần bên tai Vương Bồi : ‘Ba con trốn lầu đó”

      “Vậy a?” Nhà Vương Bồi vị này vốn tính hay cố chấp đúng là chẳng còn cách nào, bỗng chốc vừa thấy bực mình vừa buồn cười, “Cứ cho ba trốn , con xem ba trốn được bao lâu, lát phải xuống lầu ăn cơm nữa”

      Thái Hậu cười cười nhìn Ngao Du bảo: ‘Tiểu Du cháu đừng để ý đến ba Vương Bồi, cháu tới gặp ông bà nội Bồi Bồi ở sau nhà , họ có ai chuyện kêu chán kia kìa” Xem ra Thái Hậu và Vương Bồi đều cùng nghĩ tới cái gọi là sách lược gì đây? Từ ngoài vào trong, hay là từ nông thôn vây quanh thành phố?

      Đến trước mặt nghe Vương Bồi dặn dò xong, Ngao Du có thể hiểu được ý của Thái Hậu là gì, mới lấy lễ vật ra đưa cho Thái Hậu quả nhiên làm bà vô cùng thích thú, cất cao giọng vô cùng to ra khoe: “Hây da đẹp quá , màu sắc này, kiểu dáng này, so với lần trước ba con Myanmar còn đẹp hơn nhiều”

      Vương Bồi cố tình để bà to cho giáo sư Vương ở lầu nghe thấy, trong lòng thấy buồn cười, nhưng ra cứ nháy mắt với Ngao Du bảo ra sân sau gặp ông bà nội.

      Ngao Du vốn có khuôn mặt mà người người nhìn vào thích rồi, lúc cười tươi lên lại vô cùng chân thành, nếu thực muốn lấy lòng người ta, vốn có ai là thích cả – nhất là các ông bà già, đương nhiên trừ giáo sư Vương ra. Dù sao mới thể có vài phần công phu, Vương Bồi nghe thấy tiếng cười tươi của hai người già sân sau rồi, cũng biêt Ngao Du gì đó buồn cười làm cho hai ông bà già lại cười nắc nẻ vậy.

      Vương Bồi và thái Hậu nấu cơm ở trong bếp, hai mẹ con cùng chuyện. Vương Bồi kể chuyện hai người cùng Bắc Kinh cho bà nghe, “… kia, bây gìơ ở cùng chú, tiểu thúc thúc thoạt nhìn rất vui”

      Thái Hậu thở phào nhõm, “Vậy là tốt rồi” Thôi rồi, lại nghĩ tới kiện kia, “Đúng rồi, hôm qua ba con bảo có người bạn ở Mỹ gọi điện thoại tới, tìm được bệnh viện chuyên chữa bệnh ung thư não, kỹ thuật vô cùng tiên tiến. Hỏi tình trạng bên mình thấy là vẫn còn hy vọng. Ba con chuẩn bị sang năm mới đưa tiểu thúc thúc của con Mỹ chữa bệnh”

      vậy sao!” Vương Bồi bỗng chốc vừa mừng vừa lo, mừng xong lại bỗng có chút chần chờ, chuyện này có phải quá đúng lúc hay . ngày trước vừa nghe thấy Ngao Du chuyện cứu người, ngày sau đó có điện thoại gọi tới rồi, rốt cục có phải là Ngao Du thò tay ra giúp đây.

      Nhưng mà – phải tới nước Mỹ lớn xa xôi, Ngao Du chắc quản nổi .

      Thái Hậu ra sau hậu viện hái hành, Vương Bồi nhắn tin cho Ngao Du hỏi chuyện này, lát sau nhắn lại, “Tìm bạn bè giúp đỡ thôi”

      Bạn của ấy – loại cảm giác này kỳ diệu quá .

      Nhưng mà, Vương Bồi vẫn có chút lo lắng, chuyện này làm có ảnh hưởng gì với vậy? bị mười hai đạo thiên lôi cho dù chỉ cần bị thôi cũng đáng sợ biết chừng nào. còn suy nghĩ xem hỏi gì Ngao Du nhắn tiếp tới, “ sao” Hai người họ thực ra…có thần giao cách cảm sao?

      Lúc ăn cơm chiều, giáo sư Vương làm bộ làm tịch chịu xuống lầu, bị ông nội Vương hét to lên mới chịu hạ mình buồn bực xuống. Ông vừa mới ngồi xuống, ông nội Vương liền mạch mắng cho ông trận liên hồi, bảo là sao ngốc thế Ngao Du là đứa trẻ tốt như thế còn vừa lòng, vậy còn muốn thế nào nữa hả? Còn nữa còn nữa, có phải định biến Vương Bồi thành lỡ hay mới vừa lòng….

      Giáo sư Vương nhịn được phản bác lại: “Con nhà chúng ta, ủa sao lại có ai muốn chứ?’ Sau đó liệt kê loạt các loại người được chọn, nào là ai kia kia, còn có cái kia ai ai đó, gia thế cũng tốt, bộ dạng cũng được, quan trọng là cái gì cũng hiểu ràng.

      Ông nội Vương lập tức mắng lại: “Hiểu , đó mà là hiểu à, con cái nhà người ta tuổi lớn rồi còn biết xấu hổ, ở ngoài còn nuôi dưỡng mấy đứa vớ vẩn nữa có biết ? Cái loại gia phong nền nếp ấy mà còn định đem gả Bồi Bồi cho người ta à, ta sợ là hỏng não rồi ấy chứ. Còn có cái tên kia hả, nó rốt cục có coi trọng Bồi Bồi hay là coi trọng trước, trong lòng còn sao?”

      “Nhưng mà kia…”

      “Kia kia cái gì! Ta thấy tiểu Du là đứa rất tốt, lại đơn thuần lễ phép, quan trọng là người ta toàn tâm toàn ý với Bồi Bồi nhà mình”

      Ngao Du lập tức bày ra bộ mặt nhu thuận hiểu biết ra sức nhìn sang ông nội Vương cười cười, bà nội Vương và thái Hậu cũng hùa theo: ‘Ta thấy đứa bé này được lắm” “ Vương đừng có ảo tưởng nữa, có thể bảo vệ khuê nữ của chặt, rồi cứ thế mà ôm mộng ảo , tới lúc đó sinh cháu ngoại cho bế, ta xem xem lúc đó tìm ai mà kêu khóc nhé. Ta cũng mặc kệ

      “Nó dám sao!” Giáo sư Vương lập tức bị kích động đứng bật dậy, “Ta…cháu ngoại nhà chúng ta à, nó mà dám cho ta bế. Ta….ta trở mặt với nó liền”

      Tất cả mọi người bỗng chốc cười ầm lên.

      Giáo sư Vương thấy mình đơn độc lẻ loi, trong lòng nao núng, khẽ cắn môi, đành chịu thua, “ , khuê nữ nhà chúng ta phải muốn là cứ tuỳ tiện gả đâu. kia….Cái gì phòng, xe cộ, cửa hàng, tất tần tật đều ghi tên của con bé, sau này nếu mà dám…. phải thực xin lỗi Bồi Bồi..” ông tới đây thực nghiến răng ken két, “Xem lúc đó ta làm thịt thế nào!”

      Vương Bồi giọng xen vào: ‘ đứng tên con rồi ạ”

      Giáo sư Vương lúc này biết gì nữa.

      Ngao Du thông minh chạy ra hoà giải, “Chú à, cháu có món quà cho chú, vừa nãy chuyện với ông nội nên quên lấy ra ạ” xong chạy mang ra hộp gấm đưa cho ông. Giáo sư Vương lúc đầu còn ra vẻ thèm quan tâm, thèm liếc mắt lấy cái, giả vờ chầm chậm cầm chiếc hộp, vừa cầm vừa ra vẻ dạy dỗ Ngao Du hồi, đợi tới lúc mở bức hoạ kia ra cả người ngây ra, sau đó lại nhìn vào mắt Ngao Du có chút ngạc nhiên.

      Vương Bồi đứng bên uống canh, vẫn là Ngao Du thông minh, cho dù có đưa cho ông hàng đống thứ cũng bằng đưa cho ông bức họa này là hiệu quả nhất. Ít ra Vương giáo sư cũng cảm thấy ấy…vâng …có suy nghĩ sâu xa.

      Tất cả người trong nhà cùng xúm vào tâng bốc, cửa ải cuối cùng của giáo sư Vương cũng qua được, tuy thỉnh thoảng ông hai câu gì gì đó chua chua nhưng cuối cùng cũng phản đối họ nữa.

      Chuyện qua cửa thành công Ngao Du bắt đầu có chút sốt ruột, cứ nằng nặc lôi kéo Vương Bồi đăng ký kết hôn, để đến tối còn có thể đùa giỡn cửa Vương Bồi nữa chứ.

      “Dù sao …Dù sao chúng ta kết hôn luôn mà” ôm chặt lấy nịnh nọt, “Sớm vài ngày có sao đâu. chịu hết nổi rồi”

      Vương Bồi sao mà dám chứ! Đây chính là nhà mình nha, cẩn thận kiểu gì cũng để lại dấu vết, xoá sạch , rồi giặt chăn đệm vào mùa đông, kiểu gì Thái Hậu cũng tìm ra được.

      “Vậy…chúng mình khách sạn được ? thấy khách sạn Long Đàm ít khách lắm” Ngao Du vẫn chưa từ bỏ ý định của mình.

      “Khách thiếu nhưng nhân viên khách sạn đều ở ngay trấn gần nhà em Lưu đấy thôi?’ Hơn nữa, gặp Ngao Du rồi, ai mà nhớ chứ. Họ mà lén thuê phòng khéo sáng hôm sau cả trấn dưới ai cũng biết hết ấy chứ.

      “Thế này cũng được, mà thế kia cũng xong” Ngao Du cứ rên hừ hừ khổ sở liên hồi, “Nếu thực được chúng mình quay về J thị !”

      Vương Bồi bỗng chốc được nên lời.

      “Chúng mình mua hàng tết” ánh mắt Ngao Du sáng rực, mưu muốn thực cho bằng được, “Hây da, thôn này quá , muốn cái gì cũng có. Năm nay thiếu thốn quá, trong nhà hàng tết gì cũng có, nếu có ai đến chơi lấy gì tiếp đãi đây. Bồi Bồi à em xem có đúng thế ?’

      Bồi Bồi vẫn gì. chỉ biết tên nhóc lưu manh này nghĩ muốn cái gì là muốn được cái đó nên nhất định tìm đủ mọi lý do.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :