1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Long Thái Tử Báo Ân - Tú Cẩm (61c + 2pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 51

      Đợi Vương Bồi xong điện thoại từ lầu ra, vừa cúi đầu nhìn thấy tường giấy bị xé nát tan tành, bỗng thấy buồn cười quá nhịn được ôm bụng cười ngặt nghẽo, sau đó đem thu dọn đống giấy vụn nằm rải rác khắp nơi rồi bảo Tiểu Vũ ngày mai cho người tới chỉnh sửa lại.

      Chiều hôm sau, Vương Bồi phải coi thi, đến trường học từ sớm. Phòng học phía nam của trường có máy sưởi, toàn bộ mùa đông giám thị đúng là như bị khổ sai vậy, các vị giáo viên lão làng nếu thấy trốn được là trốn luôn, Vương Bồi còn ít tuổi bị nắm hàng đầu, lại là cuối kỳ nên bị xếp vào danh sách, chuyện này làm buồn bực mãi thôi.

      Nhưng hôm nay giám thị lại vô cùng vừa ý, mới phát bài thi xong xuống giám thị đồng nghiệp khác bí mật đến gần : “Chuyện này, nghe thấy gì chưa? Sáng nay có tin cực kỳ nhé, nhưng lại làm tôi vui chết lên được”

      Vương Bồi bỗng chốc cảm thấy hứng thú. Vì thế hai người trốn ra phía sau lớp học, cứ hạ giọng to chuyện.

      “Hứa Văn Văn kia biết chứ? Ôi, sáng sớm nay, lúc làm giám thị, bỗng dưng nàng đánh loạt rắm, vừa thối lại vừa vang to, làm cho bọn học trò ai ai cũng đều hôn mê cả —“ còn chưa xong, Vương Bồi cười đến suýt nghẹn, che miệng cười đến đỏ ửng.

      Lúc thi, trong phòng học rất là im lặng, cả chút gió thổi cũng nghe rất . Thế mà Hứa Văn Văn này __ biết buổi sáng có đúng là ăn phải khoai lang nhỉ?

      Bản thân người giáo viên kia cũng nhịn được cười, cười ngừng, đến cả chuyện cũng được nữa, giọng đứt quãng từng khúc tiếp tục tán chuyện, “Mà….trong lúc giãy chết…. hiệu trưởng Đổng ….lại kiểm tra tới nữa…”

      Ôi! Vương Bồi bịt miệng lao vụt ra khỏi phòng học, chuyện này…..Sao lại có vẻ giống Côca thế biết? Toàn trường đại học J, đến cả lão Đổng lúc nào cũng nghiêm khắc, cổ lỗ sỹ kia, chẳng bao giờ biết cười kia, thế mà còn đúng lúc lại bị ông ấy bắt gặp, biết là ông già này có biết cười nữa, hay là vẫn cười tý nào đây.

      “Vậy….Sau đó thế nào?” Cười trận vỡ bụng, Vương Bồi cố gắng lắm mới kìm nén được giọng, cứ ôm bụng nhịn được lại hỏi tiếp.

      ta còn có thể gì được đây?” Bị đồng nghiệp chế nhạo, “Chả nhẽ ta còn có thể được, tiểu Hứa nha, sau này buổi sáng ăn khoai lang cũng đừng có nghĩ chuyện làm nhé. Nhưng mà ông ấy cũng hơi quá nhé, vị kia làm sao có thể là người bình thường đứng yên được, cứ thản nhiên xoay người bước . Đáng thương nhất vẫn là vị giám thị may được phân coi thi cùng Hứa Văn Văn kia, bị mùi hương kia làm cho được lại bị nghẹn cười ôm bụng chắc chết quá, thế mà ông Đổng vẫn đứng đó, cũng dám cười tý nào….”

      Vương Bồi nằm úp sấp mặt bàn cười rung cả người, nhớ lại thời còn học đại học cũng có gặp được chuyện này, lại cũng là thời điểm thi cử, nhưng đó lại là giáo viên nam, người ta mới đánh rắm nho thôi làm cho các phải cười mất bốn năm. Thế mà Hứa Văn Văn này – chắc là trở nên nổi tiếng nhất trong trường Đại học J rồi, chắc phải kéo dài tới mười năm ấy chứ, chỉ có dài thể ngắn hơn!

      Tuy …cười sau lưng người ta hình như cũng phải chuyện hay ho gì, nhưng mà….cũng hết giận rồi ha!

      Cũng là bởi vì chuyện này mà hai tiếng trôi qua mau, nhanh chóng tới lúc hết giờ hiệu trưởng Đổng tuần sát, Vương Bồi vừa nhìn thấy khuôn mặt trang nghiêm của ông bỗng nhịn được cười, đến mức mặt đỏ bừng, cả người run run. Ông Đổng đoán chừng cũng biết là chuyện gì, nên đứng ở cửa liếc mắt xa xa nhìn, rồi lập tức bước .

      đường về nhà, Vương Bồi vẫn còn vui lắm, nhưng được đoạn mới phát ra có chuyện thích hợp lắm. Giữa trưa hôm qua, Ngao Du lén nghe ngóng chuyện oán giận gì đó, hôm nay Hứa Văn Văn làm trò cười, có phải chuyện này xảy ra lại khéo trùng hợp thế ?

      lại càng cảm thấy thích hợp nữa, Ngao Du muốn làm những chuyện như vậy cũng phải là lần đầu, lần trước Trần Cương phải là chân bị gãy xương sao? ấy còn thành thực nhận tội nữa kìa, lại còn đắc ý là tuyệt để lại dấu vết nào. Nếu thực là , vậy đối với Hứa Văn Văn như thế là quá khách sáo rồi – nhưng chắc chắn Hứa Văn Văn lại nghĩ như thế.

      Cả buổi chiều nàng cũng thấy làm – đấy là do đồng nghiệp vậy, hơn nữa, nghe là mãi cho tới lúc nghỉ nàng cũng xuất nữa. Coi như nàng có vận khí tốt còn trùng vào thời gian nghỉ, nếu thế, biết phải mất bao lâu mới dìm chuyện này xuống được. Vương Bồi lại nhịn được cười sung sướng hồi.

      ra chuyện Côcacôla như thế, người vui bằng nhiều người cùng vui, Vương Bồi lập tức liền gọi điện thoại ngay cho Chu Bách Đình báo tin – bởi vì nhà nàng còn có đứa bé thể làm giám thị được, nghe chừng lúc này tin tức vẫn chưa tới .

      Hai phụ nữ xấu tính lại tiếp tục đem chuyện Hứa Văn Văn ra cười vui vẻ, đợi lúc Vương Bồi về tới nhà, tự dưng lại cảm thấy vừa mệt vừa đói. Xem ra cười cái gì cũng là chuyện hao tốn sức lực ghê gớm.

      Vì chứng minh chuyện mình đoán là đúng, Vương Bồi còn hỏi dò khắp nơi kết cục chuyện của tên đàn ông kia. Nhưng ngày đó cũng yên lòng, chỉ mơ hồ nhớ tên đê tiện kia tên là Mã Dũng gì đó, còn ở đâu lại cho lắm. Gọi vài cuộc điện thoại xong, vẫn có tin tức gì. Nhưng thực ra lúc gọi điện thoại tự dưng lại nhớ tới Chu Tích Quân đến đây – Ngao Du chắc chắn xuống tay với ấy đâu!

      lo lắng quá mới gọi điện thoại cho Chu Tích Quân, biết sáng nay trừ chuyện bị thủng săm ra vẫn mạnh khoẻ như thường. Vương Bồi lúc này mới có chút yên tâm.

      Tới tối làm bít tết, ăn cùng với rượu vang, ăn uống vô cùng thích thú. Ăn uống no nê xong, mới nằm sofa xem tivi, lúc sau có tiếng chuông cửa reo.

      Vương Bồi tiến đến mắt mèo ở cửa nhìn ra nở nụ cười. Ngao Du chính là muốn tìm manh mối, căng tai ra nghe ngóng ở cửa vậy. Nghĩ ngợi lúc vương Bồi vẫn cứ mở cửa, người ta lại đổ rụp xuống, phụng phịu hỏi: “Sao thế?”

      Ngao Du hé ra khuôn mặt đen cười hì hì, càng càng cười loé sáng, “À….Tôi có chuyện muốn cùng

      ” Vương Bồi thấy đúng nhíu nhíu mày, đứng chắn cửa, khoanh tay, trông bộ dạng kiên nhẫn chút nào.

      “Tôi…chuyện kia…với bức hoạ kia phải là cùng người” Ngao Du khẽ cắn môi, trông rất lúng túng, “Chúng tôi là sinh đôi! Đó là của tôi, phát ra sao, vẫn có chút giống nhau”

      “Vậy ha” Vương Bồi có vẻ hiểu gật gật đầu đồng ý, “ của so với trắng hơn, bộ dạng đẹp trai hơn

      Ngao Du tức đến nổ mũi, nghẹn họng nhìn trân trân được gì, mãi lúc sau, vẻ mặt mới ảo não, cào cào tóc, “Tôi cũng biết chút Ngao Du, biết quan hệ của với ấy, nhưng tôi lại có vẻ rất thân. Vì thế…chuyện này…tôi theo đuổi , có liên quan gì đến ấy hết”

      “Được rồi, xong chưa?” Vương Bồi nhìn cười cười, bỗng lùi ra sau vài bước, đóng sập cửa lại. Bước vào phòng, mới ôm bụng cười bò lăn bò toài. Ngao Du này – sao lại ngốc nghếch đến thế biết? Cũng biết là làm sao lại sống cho tới tận giờ chứ.

      Nghĩ đến đây, Vương Bồi bỗng như nhớ ra chuyện, Ngao Du….Có được ? suy nghĩ cẩn thận rồi cuối cùng phát ra mình đem chuyện biến thành phức tạp đến mức thống khổ như vậy làm gì, cứ đơn giản là dẹp chuyện này sang bên, lôi giấy bút ra, tiện tay vẽ linh tinh.

      Hôm sau, Vương Bồi phải coi thi nên ngủ thẳng tới tận chín giờ mới rời giường, kết quả bị tiếng chuông điện thoại mà Chu Bách Đình gọi tới mới tỉnh, “Bồi Bồi à…” Giọng Chu Bách Đình nghe có vẻ rất nôn nóng, lo lắng, “ mập nhà mình bị tai nạn xe rồi, mình phải chạy tới bệnh viện ngay. Nhưng ở nhà còn con nữa, cậu có thể giúp mình trông nó lúc được

      Vương Bồi kịp nghĩ ngợi gì nhanh chân rời giường lớn tiếng hỏi: “Bây giờ thế nào? Đừng có lo quá nhé? Mình tới nhà cậu ngay”

      cần đâu, mình đỗ xe dưới lầu rồi. Cậu cứ xuống lầu đón con bé là được”

      Vương Bồi cả giầy cũng kịp xỏ, lao vào toilet rửa mặt, khoác áo ngủ vào rồi lao xuống lầu. Quả nhiên Chu Bách Đình cũng đưa xe em bé cùng với bao gì đó đứng ở dưới, “Đây là sữa nè, tã giấy nè, vài thứ linh tình nữa, còn có cả khăn ướt. Mình vội quá, cứ vơ nhiều thứ như thế. Cậu trước tiên giúp mình trông lúc, lát nữa mình chưa về được ngay, lại còn phải xem xem mập có sao nữa”

      “Được rồi” Vương Bồi bảo, “Cậu vẫn yên tâm với mình hả” Tuy chưa sinh con nhưng từ lúc Mộc Tử xuất , cũng thấy Chu Bách Đình chăm con nhiều như thế nào, lại còn giúp thay tã, tắm rửa, ôm bế.

      Chu Bách Đình thực lo cho Trần Quỳ ở trong bệnh, chỉ vài câu vội vã rời . Vương Bồi ôm lấy xe em bé có Mộc Tử bên trong lên lầu, bạn biết có chuyện gì xảy ra, thấy đến chỗ mới lại còn vô cùng vui thích.

      Lúc mở cửa Ngao Du đối diện cũng mở cửa, nghiêng đầu, mặt tò mò nhìn Mộc Tử chằm chằm. Vương Bồi nghĩ ngợi xoay người ngoắc ngoắc ngón tay với . Đầu tiên là Ngao Du sửng sốt, sau đó lập tức có phản ứng chào hỏi Vương Bồi, rồi lập tức vội vàng chạy lại gần.

      “Con nuôi của tôi” Vương Bồi chỉ đạo , “Lát nữa tôi sợ có nhiều việc làm xuể, cũng đến giúp

      nhiều quá!” Ngao Du vui mừng tới mức choáng váng, bỗng chốc xoay người bế lấy Mộc Tử, tay kia thò ra đẩy chiếc xe vào phòng. Ôi đại lực sỹ này, lúc cần nhất lại có chỗ dùng.

      Tuy Mộc Tử còn bé nhưng cũng biết phân biết đẹp xấu, khuôn mặt giờ của Ngao Du hơi đen chút nhưng đường nét cân xứng chê được, ánh mắt sáng, lông mi dài cong, lúc cười lên còn mang theo vẻ đơn thuần ngây thơ, bé Mộc Tử rất là vui, cứ cười ha ha, tay đưa ra sờ sờ mặt Ngao Du, lúc lúc nặng

      Từ lúc Mộc tử mới sinh ra tới giờ, Vương Bồi lúc nào cũng ở bên bé nên bé kia vui đùa chuyện gì trong lòng rất phải thấy cổ, mặt Chu Bách Đình kia đều là dấu vết của con nhóc này hay sao, giờ cũng dám mặc áo cổ thấp.

      Quả nhiên, lúc đầu Ngao Du còn cười ha ha ngây ngô nhìn bé, giây sau bị móng vuốt của bé cào cho thét chói tai, “A..” vẻ mặt đau khổ ngoái đầu ra xa, vừa ngừng đưa bé Mộc Tử vào lòng Vương Bồi, vừa tức đến mức kêu la ngừng, “Này….Con bé có phải quái đấy, sao lại thích phá rối thế, còn cào người nữa. xem xem này, xem xem này…”

      Vẻ mặt vừa cầu xin, vừa chỉ vào vết máu mặt tố khổ với Vương Bồi, trông ấm ức đáng thương vô cùng, “ chảy máu rồi!”

      “Có gì đâu, nhìn thấy nha” Vương Bồi trợn mặt dối, “Em bé mới có mấy tháng, đều vậy cả. người đàn ông, cho dù có bị đánh gẫy răng chảy máu cũng chịu được, lại bị đứa bé cào tý mà kêu đau ầm ĩ rồi”

      Ngao Du lập tức im bặt. Chẳng qua là vẫn còn ấm ức sờ sờ mặt, đời này có bao giờ bị người ta làm chảy máu đâu, hôm nay tự dưng lại bị nhóc mấy tháng tuổi cào, đúng – quăng chết người ha.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 52

      Lúc Chu Bách Đình đưa bé Mộc Tử đến chỉ có mang theo xe, vào phòng, thể làm cho bạn ngồi vào xe được. Cho dù Vương Bồi thích thế nhưng bạn lại vẫn nghịch ngợm. Quả nhiên vừa mới ngồi được phút, nhóc đưa tay muốn bế.

      giờ bạn quá thừa dinh dưỡng, từ người Mộc Tử có thể nhìn thấy , bé mới có mấy tháng mà trọng lượng quá tải, Vương Bồi mới bế được mỏi tay rã rời. Ngao Du thấy vậy cũng cố tránh để bé cào, ôm lấy bé rất nhanh. Vương Bồi lúc này mới có thời gian để vào toilet đánh răng rửa mặt.

      Đợi từ trong toilet ra, Ngao Du chơi đùa với bé Mộc Tử rất ổn. bạn này tuy rằng vẫn thích lấy tay ra cào nhưng Ngao Du lại rất cảnh giác tránh được, lại làm cho bé cào được.

      Trong nhà có trẻ con cả giây cũng được nghỉ chút nào, hai người vây quanh bé lòng vòng, tinh thần bạn Mộc Tửrất tốt, được ôm vào trong ngực cứ dụi vào dụi ra, Ngao Du có có thể gắng sức với bé được, nhưng Vương Bồi , tới nửa giờ sau thấy cạn kiệt sức lực rồi – giờ mới biết mẹ của bé phải chịu khổ biết nhường nào.

      Đến khoảng mười giờ Chu Bách Đình gọi điện về, bảo là khả năng buổi trưa cũng chưa về, chị Trần Quỳ lại công tác, chỉ sợ làm phiền Vương Bồi thêm hai ba giờ chiều nữa.

      “Lão Trần có việc gì chứ?” Vương Bồi có chút lo lắng, tuổi vẫn còn trẻ, nếu mà có chuyện gì xảy ra bố mẹ già, hai mẹ con trong nhà sống thế nào đây.

      “Cánh tay gãy” Giọng Chu Bách Đình có vẻ thản nhiên và mệt mỏi, “Đầu bị va chạm chút, còn những chỗ khác đều bị trầy da thôi. Bác sỹ bảo có vấn đề gì lớn, nhưng còn phải ở trong viện theo dõi ngày. Trong nhà ấy còn ai nên mình thực ra được”

      “Vậy cậu cứ tiếp tục chăm sóc cho ấy , Mộc Tử tốt lắm” Vương Bồi quay đầu nhìn trong phòng khách lớn bé vui đùa ầm ĩ dừng thở phào nhõm, “Cậu yên tâm , Mộc Tử rất ngoan, hư chút nào, đến nhà mình lâu vậy nhưng khóc đâu”

      bạn này hình như rất thông minh biết phân biệt tình cảnh, Vương Bồi nhớ rất mỗi lần Vương Bồi đến nhà Chu Bách Đình thăm Mộc Tử, bạn lúc nào cũng thích làm nũng với , rồi còn giả vờ khóc lóc hai ba tiếng nữa. Nhưng thế nào mà hôm nay bé lại ngoan thế, chắc là vì nhìn thấy mẹ nên trong lòng cũng thấy ổn?

      Cúp điện thoại xong, Vương Bồi mới từ phòng ra, chợt nghe thấy tiếng từ Mộc Tử truyền tới “Phụp phụp” đầu tiên là Ngao Du sửng sốt, sau đó nhanh như chớp chạy đặt Mộc Tử ngồi xuống ghế, còn mình bịt mũi tránh.

      Vương Bồi lập tức đoán ngay ra là chuyện gì, vừa giận vừa buồn cười, hét lên: “ làm sao thế? Đừng làm Mộc Tử sợ chứ. Trẻ con thối là chuyện thường, lại béo phì” Dứt lời, lại cười chỉ đạo : “Chuyện kia… xem xem…có phải con bé nó ị ra ?”

      “Gì?” Mặt Ngao Du tái xám rồi, “Chắc chắn là ị rồi, nếu sao thối vậy chứ!”

      “Biết đâu đó, chừng là chỉ đánh rắm sao? Mộc Tử vừa mới bắt đầu ăn dặm, nên hơi thối. Nhưng cũng thể để thối thế được, nhanh thay tã . Nhanh lên nào, nhanh lên..” Vương Bồi che miệng lại, cười nghẹn đỏ hết mặt, nhưng vẫn còn đặc biệt hiên ngang dỗ , “Trẻ con bụ bẫm thối đâu”

      Khó khăn lắm mới vào được nhà , lúc này mà Ngao Du cũng dám phản đối ý kiến của Vương Bồi, kể cả đồng ý cũng chỉ còn cách kiên nhẫn, bịt chặt mũi, rồi cẩn thận tiến đến bên người bé Mộc Tử. Bạn Mộc Tử thấy nhếch miệng cười ngây ngô, miệng còn phát ra tiếng “y a y a”, hình như rất tò mò đối với vậy.

      “Sao…Thấy thế nào?”

      mở tã của bé xem có thấy bên trong màu vàng ?”

      “À..” Vẻ mặt Ngao Du cầu xin, đưa tay ra xa lò dò tiến gần đến mông bé Mộc Tử, cầm lấy tã nhấc lên chút, sau đó trợn to hai mắt, hét ầm lên tiếng vọt thẳng vào toilet nôn.

      cần cũng biết chuyện gì! Vương Bồi nhún nhún vai, chạy tới túi quần áo tìm tã giấy.

      thế mà chán quá!” Vẻ mặt Ngao Du trắng bệch từ toilet ra, Vương Bồi còn giễu cợt , “Chẳng qua là cho xem tý thôi, sao lại phản ứng dữ thế? Con người ta ngày nào cũng phải thay tã ba lần, lại còn phải giặt tã nữa, nhưng tất cả chỉ có thế thôi. Hơn nữa….nếu là vào mùa hè, bạn cuốn tã, có khả năng cứ ị ra suốt. giờ thế, sau này có con làm thế nào ha…”

      chỉ lải nhải vài câu chê cười , nghĩ đến Ngao Du nghe tới đó đỏ dần mặt lên, hình như là nghĩ ra cái gì đó ra sức liếc mắt đưa tình vào Vương Bồi. Làm sao mà Vương Bồi lại biết nghĩ gì, bỗng dưng biết gì nữa.

      Thay tã cho bạn cũng phải chuyện dễ dàng gì, trước hết là rửa mông, lau khô, rắc phấn khô, sau đó mới lấy tã mới thay, quá trình khá là phức tạp. Do Ngao phản ứng quá kịch liệt, nên Vương Bồi cũng nhờ , mà chỉ bảo mang nước ấm tới.

      nghĩ đến lúc bé Mộc Tử được đặt nằm thẳng để cuốn tã, Ngao Du tự dưng lại xung phong nhận mình ra trận, “Tôi…cho tôi thử chút xem…” xong mặt đỏ rực, trông cực kỳ ngượng ngùng, “Tôi…sớm hay muộn gì tôi cũng phải học…học…”

      Vương Bồi thấy vậy sửng sốt, mất vài giây sau mới định thần lại được, trong lòng có chút lo lắng bồi hồi tan chảy, toàn thân cứ như bị ngâm trong dòng suối nước nóng vô cùng ôn hoà. Có giây như thế suýt nữa thốt ra tên của , nhưng lại bị thanh phát ra từ Mộc Tử kêu “phụt phụt” cắt ngang.

      Đúng là bạn lại đòi mạng rồi, tự dưng lại ị ra lần nữa!

      May là sofa chỉ dính chút nước tiểu, nếu vải bọc của ghế lại gặp khổ nạn rồi.

      Lần này Ngao Du bịt mũi nữa, nhưng cau mày, giống như lâm vào trận đánh vậy, trông bộ dạng kia tựa như viên tướng giữa trận. Vương Bồi nghĩ ngợi cơ bản mở miệng tiếp nhận việc này, chỉ đứng bên cạnh hỗ trợ, giọng bảo làm như thế nào, “…đúng vậy, kéo băng dính hai bên ra…Vâng, cởi tã giấy ra…” Chạy lấy nhanh khăn mặt nóng, “Giúp bé rửa sạch..”

      Tư thế Ngao Du làm trông rất doạ người, nhưng động tác lại vô cùng nhàng, bé Mộc Tử cũng có phản ứng gì, trong lúc thay tã lại rất cao hứng cứ ra sức duỗi chân ra, cảm giác như muốn cố gắng tuột mình ra khỏi quần áo thoát ra vậy, nhìn rất vui sướng.

      Để thưởng cho bạn Ngao Du với tinh thần sợ bẩn, Vương Bồi quyết định mời ở lại ăn cơm, Ngao Du vui đến độ cứ há miệng to ra khép lại.

      thích ăn gì?” Vương Bồi cố tình hỏi, “Tý nữa tôi mua đồ ăn”

      ‘Hồng thiêu bài (Cụm này mình hiểu là gì, biết là món gì nữa, ai cho mình biết với)..” Lời chưa kịp hết bỗng dưng ý thức được điều gì vẻ mặt hồi hộp nhìn lướt qua Vương Bồi. Vương Bồi giả vờ nghe thấy, hạ giọng: “Gì cơ?”

      “À…” Ngao Du gãi gãi đầu, “Đậu….đậu phụ, à, gì đó cũng được”

      Đậu phụ con khỉ ấy! chưa ăn chay bao giờ mà!

      “À, vậy được rồi” Vương Bồi nhìn cười, trong lòng vui chết lên được vậy. “Hai ngày nay tôi ăn nhiều mỡ quá, định ăn chút rau xanh đậu phụ để làm sạch cái dạ dày, tôi đỡ phải mau đồ ăn gì”

      Nét cười mặt Ngao Du cứng ngắc lại.

      Tất nhiên Vương Bồi cũng định trêu đùa thôi, tới lúc ăn cơm vẫn làm vài món ăn mặn, mặc dù có thịt kho tàu nhưng vẫn có thịt nướng. Ngao Du nể lắm ăn sạch tất tật mọi thứ.

      Mộc Tử uống sữa xong bắt đầu mỏi mệt, Vương bbi lập tức bế dỗ bé ngủ. lúc sau bạn ngủ say mới đặt nằm xuống, trong phòng cuối cùng mới yên tĩnh trở lại, Ngao Du bỗng dưng cảm thấy mình chẳng còn lý do gì mà ở lại nữa rồi. Nhưng thực cũng muốn ngay chỉ muốn tìm lý do gì mới để .

      “Nhà của rất đẹp”

      “Đúng thế”

      “Chính tự trang trí sao?”

      “Vâng”

      “Tôi thăm quan chút có được ?”

      Ánh mắt Vương Bồi liếc , nghĩ ngợi bảo: ‘Tuỳ ” Trong đầu lại vô cùng khó hiểu, ngôi nhà này xem biết bao nhiêu lần rồi, đến cả chiếc đinh đóng ở đâu cũng rất nữa, sao lại còn ra vẻ thăm quan là thế nào? Chả nhẽ còn tưởng xem kỹ xem trong nhà của có dấu vết của tên đàn ông nào hay sao?

      Ngao Du giả vờ giả vịt nhìn nhìn xem xem, lúc bên phải chậc cái, rồi cất giọng bình phẩm: ‘Lọ hoa này đẹp, giá sách này đặt trong phong cách của phòng rất hợp…” lại nửa ngày nhưng ánh mắt rời lọ hoa giá.

      Thực ràng lọ hoa quay mặt sau ra ngoài, nếu nhìn từ phòng nhìn vào chỉ nhìn thấy màu trắng, ở dưới loe ra uốn lượn.

      Với Vương Bồi mà năm dài đằng đẵng còn với Ngao Du chỉ là ngày mê mẩn, còn nhớ rất , trước khi Vương Bồi chuẩn bị món quà Noel cho .

      Chính là nó, Ngao Du vẫn còn nhớ tạo hình của lọ hoa, thậm chí còn lợi dụng lúc Vương Bồi có nhà đột nhập vào nhìn lén. Mặt trước là hình của được vẽ, hình đồ gốm sứ trông bộ dạng của ôn nhu nho nhã vô cùng, trong mắt có nét cười, mặt mày sáng sủa sinh động.

      ra ấy có vứt giữ lại, tuy vẫn gác xó, nhưng …đây phải chứng minh , thực ra lòng của ấy cũng có hoàn toàn quên đúng sao? Ngao Du đứng trước giá sách ngẩn ngơ, rất lâu rất lâu.

      Vương Bồi vẫn lời nào.

      Mộc Tử ngủ khá lâu, đến hai giờ chiều vẫn chưa tỉnh, trong lúc đó Vương Bồi cũng rời nửa tấc, lên giường nằm xuống bên cạnh. Ngao Du cũng , ngủ ngay ghế sofa trong phòng khách. Vì vậy lúc Chu Bách Đình vào nhà, nhìn thấy hai người lớn và bé vẫn còn ngủ say sưa.

      Trong cơ thể Chu Bách Đình ý nghĩ tinh quái bắt đầu rục rịch yên!

      Vào trong phòng mới tóm lấy đầu Vương Bồi, vẻ mặt nghiêm túc chất vấn: “ thành xem, tới mức độ nào rồi?”

      Vương Bồi thực biết ăn thế nào, cứ ấp úng nghẹn cả buổi mãi mới thốt ra câu, “Thực ra ấy… ấy là bạn của Ngao Du”

      “Cái gì?” Ánh mắt Chu Bách Đình trợn tròn lên, “Vậy mà cậu còn…”

      Vương Bồi nhanh tay bịt miệng nàng lại: “ chút !”

      “Thế rốt cục là cậu theo ai?”

      “Chuyện đó để sau ” Vương Bồi giọng ngượng ngùng, “Còn phải là tên ngốc kia đâu!”

      Đúng là tên ngốc đáng giận kia đó, khi dính vào, cả đời đều yên…

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 53

      Sau khi Chu Bách Đình đưa Mộc Tử về nhà, Vương Bồi mới nhớ tới chuyện của Hứa Văn Văn, vì vậy rất có thâm ý muốn cười chê, lúc chuyện còn cố ý nhìn chằm chằm vào mặt Ngao Du xem thế nào, quả nhiên phát trong ánh mắt có nét giảo hoạt đắc ý giấu được – đúng là ấy! Mà biết rốt cục là làm thế nào mà xuống tay được chuyện này nhỉ?

      Ngao Du ở trong nhà của đến nửa ngày, cuối cùng vẫn tới lúc ăn cơm chiều – Vương Bồi nhận được điện thoại của học trò bảo buổi tối chúng nó tổ chức liên hoan. Ngao Du cũng biết chính mình mà chưa bị đuổi ra ngoài nên thành cáo từ, nhưng đôi mắt vẫn mười phần ai oán. Ra tới cửa lại thấy hôm nay đúng là có tiến bộ vượt bậc, cùng ăn cơm, cùng trông nom em bé, lại còn thay tã – vì vậy tâm tình lại trở nên vô cùng vui.

      Các buổi liên hoan bình thường đều được bố trí ở gần trường học, do thi xong, các trò nữ rất hứng thú, vừa muốn ăn thịt nướng lại còn muốn hát Karaoke nữa. Tâm tình Vương Bồi cũng tốt, khó có thể chối từ, vì thế cứ tiến thẳng tới KTV!

      đường phố Thượng Hải buôn bán sầm uất, nên ở đây thiếu KTV, còn có rất nhiều hạng từ cao tới thấp, tối có thể tiêu sạch cả năm tiền lương của Vương Bồi, nhưng lại thoả mãn được tất cả mọi nhu cầu của quần chúng. Nhóm nữ sinh chọn phòng lớn, mặc kệ tiền túi thế nào vẫn quậy cho tới tận mười hai giờ đêm mới tan.

      Lúc về nhà mới là vấn đề lớn, xe công cộng giờ có, chỉ còn cách chờ. Nhưng đúng là thời điểm KTV tan cuộc người rất đông, từ xa vừa nhìn thấy đầu xe bị người khác tranh chỗ rồi. Giờ là mùa đông. cả nhóm lạnh run rẩy, nhóm nữ sinh đề nghị, ăn khuya trước khi về.

      Vì vậy cả nhóm lại chui vào trong quán cạnh đó ăn khuya, ngồi uống chút bia, nhắm thịt nướng, cười cười khí vô cùng ồn ào náo nhiệt. Nhóm nữ sinh còn trẻ lại đều xinh sắn đầy sức sống, hơn nữa người lại đông, nên thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người. Quả nhiên, lập tức có tên lưu manh tới trêu chọc.

      Loại này Vương Bồi phải mới thấy lần đầu, căn bản là thèm quan tâm, nhưng nhóm nữ sinh lại lúc còn trẻ, máu nóng, sao mà chịu nổi những lời thô tục, nhất là trong nhóm còn có thiếu nữ Đông Bắc tính tình nóng nảy bột phát, mới chút Vương Bồi còn chưa kịp ngăn cầm ghế đập vào người ta rồi.

      Đây đúng là chọc vào tổ ong bò vẽ rồi, nhóm lưu manh này cũng đâu cần các động tay vào, lập tức vây lại, động chân động tay, miệng thốt ra những lời khó nghe, có cái gì cũng nghe được tuốt, nhóm thiếu nữ gặp phải tình hình vậy, có hai bé nhát gan khóc ầm lên.

      Vương Bồi nhanh tay lấy điện thoại ra định gọi báo cảnh sát, điện thoại vừa thông bỗng có bóng đen trước mặt lướt qua, sau đó “ầm” cái, còn bàng hoàng lắc lư tên lưu manh kia chẳng thấy bóng dáng đâu rồi. còn chưa kịp nghĩ gì, bốn phía nhóm lưu manh kia từng người từng người bay thẳng lên trời. Bác nướng thịt mở tròn mắt nhìn, mọi người vây xung quanh la to: “Trời ơi! Đây là công phu gì thế ha?”

      Động tác của Ngao Du so với điện ảnh còn mạnh hơn, đá đến nửa giây mà đá bay cả đám lưu manh rồi. Ngã xa xa cách biết là bao nhiêu thước, ….đám kia…làm vương Bồi nhìn thấy ai.

      trường ước chừng im lặng tới hơn mười giây, Ngao Du vỗ vỗ tay, chầm chậm tới, có chút xấu hổ, nhìn về phía Vương Bồi cười: “Ha ha, ..tôi vừa đúng lúc ngang qua..”

      là mùa đông, lại là mười hai giờ đêm, ngang qua nơi này…Thằng nhóc này đúng là biết dối. Nhưng chuyện này tuyệt hoài nghi được, nhóm nữ sinh giống như thấy thần tượng vậy, vô cùng phấn khởi, tìm chuyện líu ríu, “Thầy Phượng, thầy đẹp trai quá” “Người thực giấu tài ha” “Thầy Phượng có phải cùng bạn bè tới đây hát hò ? Nếu sớm biết thầy ở đây, chúng em gọi thầy cùng chúng em rồi” “Thầy Phượng…”

      Ngao Du bị nhóm nữ sinh cười ầm ĩ, ca ngợi hết lời bỗng chốc mừng rỡ, sau đó vô cùng đắc ý, khuôn mặt tươi cười hớn hở, sau đó …Cảnh sát tới, đem cả Ngao Du và Vương Bồi, cùng nhóm nữ sinh mang tới đồn cảnh sát. Sau đó, lại đánh tới chiếc xe dọn nhóm côn đồ đưa vào bệnh viện.

      Bị đưa vào đồn cảnh sát lấy khẩu cung, tên ngốc vẫn rất hưng phấn vui mừng, còn nhóm thiếu nữ lại càng hào hứng hơn, cứ kể liên tiếp cho cảnh sát nghe đống chuyện. Chỉ lát sau, mấy cảnh sát trẻ tuổi đều phát khóc lên rồi.

      Thực chất chuyện này kể ra cực đơn giản, chẳng phải là đám cơ bắp tới đùa giỡn người thành, sau đó bị đánh, đó chỉ là phòng vệ thôi mà. chẳng qua người đánh là Ngao Du có sức mạnh vô địch, kiềm chế được, cũng để ý chuyện phòng vệ chút__Vương Bồi nghe lén điện thoại của cảnh sát kia, cái gì tên đầu sỏ cơ bắp kia bị gãy ba cái xương sườn…

      Sợ phiền phức thêm, Vương Bồi mới gọi điện thoại cho cậu Bành Hồ, hỏi xem cậu có quen ai ở đồn cảnh sát , giúp với đồn cảnh sát. Bành Hồ đầu dây kia có chút kích động, giọng bỗng cao vống lên: “Gì cơ? Cháu phạm tội gì?” Giọng như ma kia truyền qua di động tới làm cho cảnh sát đứng bên hoảng sợ.

      “Cậu chút được ” Vương Bồi hạ giọng nhanh: “Cháu sao phạm tội gì chứ. cùng học trò ăn cơm, hát hò, bị bọn lưu manh trêu trọc, sau đó lại có bạn ra tay đánh người”

      “Đấy phải là thấy việc nghĩa hăng hái làm sao?” Bành Hồ buồn bực hỏi: “ giờ cảnh sát cũng phân biệt được trắng đen nữa rồi, đến cả chuyện làm việc nghĩa quá hăng hái cũng bắt ha”

      “Thấy việc nghĩa nhiệt tình làm cũng đúng vậy…” Vương Bồi giọng hừ hừ: “Chỉ là, chuyện đó…tự dưng để ý, xuống tay nặng chút”

      “Giết chết? Hay là tàn phế?”

      “Cũng chưa đến nỗi đó” Vương Bồi cười ha ha, “Chỉ làm gãy mấy cái xương sườn, à, hình như là gãy vài cái xương sườn, trật khớp mấy cái”

      “Bành Hồ: “…” Nhưng chỉ lát sau, đầu óc của ông cuối cùng cũng tỉnh táo lại, “Cháu là bạn cháu đánh có mấy người?”

      “Chỉ có thôi ạ”

      Có thể là có nhóm nữ sinh nên thái độ cảnh sát cũng ổn, nhưng Vương Bồi vẫn lo lắng lát Ngao Du mà tức giận trở mặt biết tính tình của ấy làm loạn đến cỡ nào, mặc kệ là cảnh sát hay gì nữa, chừng…còn có thể ngụm nuốt chửng người ta ấy chứ!

      lát đừng có chuyện nhé” Thừa dịp cảnh sát u đầu, Vương Bồi tiến tới bên tai Ngao Du: “Tôi giúp về”

      Ngao Du cứ ngoan ngoãn gật đầu.

      Thực ra nhóm cảnh sát định tìm Vương Bồi và Ngao Du hỏi cho hơn, dù sao hai người trông lớn tuổi hơn chút, nhưng lần đầu tiên nhóm nữ sinh mới đến đồn cảnh sát, rất hưng phấn, cứ lôi kéo: “Chú cảnh sát à” ngừng luôn mồm, làm cho họ có đường tiến lui.

      Đợi lúc lấy xong khẩu cung của nhóm nữ sinh, tình gần như khác lắm, vài cảnh sát trẻ tuổi kia vẫn tin chút nào, lén nhìn trộm Ngao Du xem, nhìn còn chưa đủ, lại còn bàn tán to , còn cố tình lắm, Vương Bồi nhưng lại nghe được .

      “Gạt người

      biết , mấy đó chỉ có khoa trương lên thôi”

      Vương Bồi cũng gì, nhưng trong đầu lại ước gì họ cũng cứ nghĩ vậy, nhưng vấn đề là trong bệnh viện còn đống người nằm kia, chứng cớ vô cùng xác thực, Ngao Du dù có được coi là phòng vệ chính đáng, chuyện bồi thường tiền thuốc men là việc , mà chuyện bị truy cứu hình mới là chuyện to ha! Vị này muốn làm ầm lên, bao nhiêu cảnh sát cũng ngăn được ha.

      Lúc này Bành Hồ chạy tới, trông rất vội vã, bước vào đồn cảnh sát lên tiếng chào hỏi thân mật. Lát sau ông theo người cảnh sát lớn tuổi ra ngoài chuyện, cũng biết là gì, lát sau người cảnh sát trung tuổi bước vào, nhìn mọi người phất tay, : “Được rồi, mọi người có thể được rồi” Lúc chuyện lại nhìn vào mắt Ngao Du, giọng thầm: “ hổ là dạy thể dục”

      Chuyện này tạm thời coi như xong, bảo Bành Hồ tìm xe đuổi đám học trò về trường xong, Vương Bồi và Ngao Du lên xe ông.

      “Tên nhóc này bản lĩnh cũng lớn ha” Vừa lên xe, vẻ mặt Bành Hồ rất vui tò mò hỏi: “Học đánh võ sao?”

      Ngao Du sửng sốt lúc, nghiêng mặt nhìn Vương Bồi, đáp. Vương Bồi dở khóc dở cười, gật đầu bảo nhanh: “Bây giờ có thể rồi”

      Ngao Du lúc này mới cười tươi, “ phải, ….cháu…học bơi”

      “Học bơi mà lại đánh được nữa!” Bành Hồ vừa sợ vừa mừng, híp mắt nhìn , sau đó đưa tay ra véo tay Ngao Du cái, “Ha ha’ cười ầm lên, “Nè cánh tay này là cứng đấy, chẳng trách có thể đánh hay như vậy. Chuyện đó, cháu vừa đấm mấy cái?”

      “Gì?” Lông mày Ngao Du nhăn lại lắc đầu, “ đếm, chắc là chỉ có cái thôi”

      Vương Bồi rụt đầu vào trong đầu gối, Bành Hồ trợn to mắt kinh ngạc, tý quên cả chuyện lái xe suýt buông. Khó khăn lắm ông mới tỉnh táo chút, bỗng nhớ ra gì đó, quay lại hỏi Vương Bồi, “Này, trước kia nhà cháu có người gì đó tên là Du, nghe chừng cũng rất lợi hại ha. Cậu nghe mẹ cháu bảo, có vài tên trộm còn chưa kịp vào nhà bị đem trói lại hết rồi…”

      Cả Vương Bồi và Ngao Du đều gì…

      Vương Bồi nghẹn cười, còn Ngao Du chột dạ và bất an – khó khăn lắm mới gần được bên Vương Bồi chút, chú này làm gì mà cứ nhắc tới để Vương Bồi Bồi mất hứng rồi.

      Bành Hồ làm hết trách nhiệm đưa hai người họ đến dưới lầu, vừa dặn dò cẩn thận với Vương Bồi, “Sau này ra cửa nhớ phải cẩn thận, chuyện hôm nay may mắn có thầy Phượng, nếu cũng xảy ra chuyện rồi!”

      Vương Bồi ra sức gật đầu. Hai người cùng bước vào thang máy, rồi vào hành lang, rồi tự mở cửa vào nhà. Lúc đóng cửa, Vương Bồi bỗng dưng xoay người lại, ánh mắt sáng ngời nhìn . Ngao Du hoảng lên, chỉ vừa bị Bành Hồ nhắc tới chuyện thương tâm, thấy chột dạ nhanh như chớp bỏ chạy vào phòng…

      Tối Vương Bồi lấy bình hoa giá sách xuống tỉ mỉ lau sạch , nghĩ ngợi, rồi lại đặt nó lên tầng thứ hai của giá sách. Cho dù ở góc độ nào của phòng khách, chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn thấy nó.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 54

      Cuối kỳ Vương Bồi phải coi thi nữa, cũng phải chấm bài kiểm tra, lên điểm hoặc những việc linh tinh khác, kết thúc năm, nhận tiền thưởng, vậy là năm hoàn thành. Nhóm học trò lúc trước cùng vào đồn cảnh sát lại lục tục gọi điện thoại, bảo là định đến nhà Vương Bồi tụ tập nấu cơm, ríu ra ríu rít, hận thể lập tức đến ngay được.

      Cùng vào đồn cảnh sát chỉ là lấy cớ, còn có nữ sinh đặc biệt rất thân với Vương Bồi, có chút coi giáo gì cả. Tất nhiên Vương Bồi cũng muốn cự tuyệt, nên tới trưa có đám các có tới tận mười mấy người đều vọt tới nhà Vương Bồi.

      Các trò mang theo rất nhiều đồ ăn bảo là làm lẩu, còn tay nghề của mình tuyệt vời, rồi ồn ào náo nhiệt nấu nướng. Vương Bồi thấy mừng là các tự lực cánh sinh, nên chủ động nhường bếp cho các . Chỉ còn vài lại trong phòng khách, xem sách, có người còn cười hì hì tìm hỏi han: “ Vương, chuyện này…. giáo có biết số điện thoại của thầy Phượng ạ?”

      “Sao vậy?” Vương Bồi biết thừa là bé này hỏi gì rồi, những vẫn giả vờ giả vịt hỏi lại.

      “Chúng ta cũng gọi thầy ấy tới đây bé ngượng ngùng cười cười, còn lại mấy bé khác cùng đồng thanh, “Cứ vậy , dù sao đều là những người còn trẻ mà” “ Vương ơi, cho số điện thoại của thầy Phượng

      Vương Bồi cười phá ra, để cuốn sách lên giá rồi đứng dậy bảo: “Các em chờ nhé” xong chầm chậm tới cửa, mở cửa, ngông nghênh hướng về hành lang gân cổ lên gọi, “Phượng Hành, có nhà ? Trưa nay lại đây ăn cơm

      đầy giây, cửa phòng đối diện mở, Ngao Du ăn mặc chỉnh tề đứng nhìn về phía cười cười. Nhóm bé bắt đầu kích động đứng dậy, còn có hai bé gan lớn nhiệt tình, trực tiếp tiến lên đón, vừa cao hứng vừa vui mừng kêu to: “Thầy Phượng, thầy Phượng, ra thầy ở đây ha!”

      xong, bé bỗng như nghĩ ra gì đó, nhìn sang Vương Bồi, sau đó cùng túm đầu vào nhau bắt đầu thầm, ánh mắt né tránh, lát nhìn sang Ngao Du, lát lại nhìn Vương bồi, ý tứ vô cùng ràng.

      Ngao Du đặc biệt rất thích cảm giác ái muội này, cũng lên tiếng, còn về Vương Bồi, cho dù thực là gì cũng tuyệt đối chịu thừa nhận gì hết. Rất tự nhiên đón lời Ngao Du bảo: “Vào , cùng ăn cơm trưa, có thời gian vậy?”

      “Có, có chứ” Ngao Du đem cửa đóng lại, cứ nhấp nha nhấp nhổm theo vào, còn cười hì hì chào hỏi mọi người.

      Trong phòng có thêm người đàn ông, hơn nữa trông vô cùng tuấn, các bé tất nhiên là ngoan lên rồi, chuyện giọng cũng nhàng ôn nhu rất nhiều, có hai bé vẫn cố bắt chuyện với Ngao Du, còn có bé cứ lại lại trong phòng khách, bất chợt nhìn thấy lọ hoa giá sách vẽ hình Ngao Du đó.

      “Ông trời của tôi…” bé kích động kêu lên, quên hoàn toàn soái ca trong phòng, cứ ngây ngốc nhìn ngắm lọ hoa trước mặt, mắt cũng chớp, “Nè, …TMD cũng đẹp mặt quá

      câu đầu tiên làm các bé trong phòng khách bị thu hút quay đầu nhìn. Các bé ào lên phía trước, Vương Bồi cố tình chuyển lọ hoa lên cao, rồi chặn bàn đằng trước rồi, vậy mà cũng chẳng ngăn được ánh mắt của các bé như hoả nhãn kim tinh (mắt lửa) vậy nhìn thấy.

      Bên này ánh mắt Ngao Du nhìn nhanh thấy, cứ ngây ngốc ra nhìn lọ hoa, vẻ mặt trông mờ mịt. Sau đó, bỗng dưng quay sang nhìn Vương Bồi, Vương Bồi cũng nhìn , bốn mắt nhìn nhau…Ngao Du rụt cổ, lập tức chột dạ quay phắt sang chỗ khác.

      Vương ơi, tìm ở đâu ra người mẫu này thế, nhìn vô cùng đẹp trai ha”

      “Chỉ là, thực cho chúng mình sống nữa rồi”

      Vương ơi, đây có phải là bạn trai của ạ. Em nghe trước kia cũng có bạn trai cực kỳ đẹp trai ha” Các bé bắt đầu ào ào tán chuyện. Lỗ tai Ngao Du dựng đứng lên nghe ngóng.

      “Đúng, cũng gần đúng vậy đó” Vương Bồi để ý gì, ánh mắt lại nhìn lướt về phía Ngao Du. Bóng cao lớn của cứ lùi dần vào trong ghế.

      “Vậy hai người sao lại chia tay?” Vẻ mặt các bé khó hiểu, “Nếu là em ý à, có bạn trai đẹp như thế, kiểu gì em cũng buông đâu. Cho dù có đánh chết em cũng tuyệt đối buông tay!” Lại còn , bị chia tay sao? Có bé đầu óc xoay nhanh lập tức thấy mình hỏi được đền đáp thoả đáng cứ len lén nhìn nhau trông vô cùng nôn nóng.

      Nhưng Vương Bồi lại cứ thản nhiên như , nhún nhún vai, bĩu môi cười, “Có ngày ấy cứ tự dưng , thèm câu nào trước, kể cả từ cũng để lại, ..” Lúc ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mặt Ngao Du, ánh mắt lợi hại, giọng có chút chua xót.

      Ngao Du được tự nhiên ho khụ khụ hai tiếng, cười khô khan, đứng dậy định trốn vào toilet.

      Quả nhiên là bị chia tay…Các bé cứ nhìn nhau dám thêm câu nào, sợ chạm đến dây thần kinh đau lòng của Vương Bồi. Các còn dám ngắm kỹ vội vàng đặt lọ hoa lên chỗ cũ. biết trong đầu nghĩ ngợi lung tung gì đó, trượt tay, chỉ nghe tiếng “choang” vang lên, lọ hoa vỡ tan…

      Trong phòng im lặng như chết vậy, Vương Bồi sửng sốt lúc mới ràng định thần biết chuyện gì xảy ra. Mà trò gây chuyện bị doạ cho choáng váng rồi, mặt mũi trắng bệch, được nên lời. Còn mấy nữ sinh kia đều lặng ra nhìn dưới mặt đất, đến cả cử động cũng dám, chỉ sợ cẩn thận dẫm cái vào các mảnh sứ vỡ.

      sao..” Vương Bồi nhếch miệng lên cố cười cười, giọng bảo: “ rơi rồi cho rơi , sau này lại…lại vẽ lại..” vậy nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, cố thốt nên lời hiểu sao thấy đau, cố hít thở bình thường, nhưng mỗi lần thở lại là lần đau đớn thôi.

      Nếu là người ngoài nể gì mà bộc phát chửi mắng rồi, nhưng lại là mấy đứa trẻ hiểu chuyện, sao mà mắng ra được chứ.

      Vương Bồi cố nén nỗi đau đứng lên định thu dọn các mảnh sứ vỡ, bỗng dưng trước mặt lên bóng người, lại là Ngao Du vọt ra giành trước. Sắc mặt trông vô cùng doạ người, rất lạnh lùng, toàn bộ vẻ cười mặt biên mất còn, toàn thân lộ ra luồng sát khí doạ người.

      Các ai dám động đậy, cứ nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ, nhìn Ngao Du lo lắng cẩn thận, cứ như tìm trân châu bảo bối vậy, dọn toàn bộ cả mảnh chừa.

      giáo…Em đền cho vậy…” bé gây ra chuyện oà khóc, vừa gạt nước mắt vừa giọng nức nở: “Em…thực xin lỗi …Em thực cố ý…”

      “Bỏ ” Vương Bồi khổ sở lắc đầu, tuy là rất khó chịu nhưng cái gì cũng nát rồi, có tức giận cũng khôi phục lại được nữa, chỉ sợ làm cho nhóm học trò này sợ thôi.

      “Đừng khóc, đừng khóc nữa” Có trò khá thành thục đứng cạnh hoà giải, “ giáo bảo là bỏ rồi, cậu lại khóc, tý nữa giáo lại quay sang an ủi cậu, xem có xấu hổ chứ. Đúng rồi, Vương à, hay là, chúng ta tìm các sư phụ tìm cách gắn nó lại . Em nghe ở chùa có vị sư phụ gắn vào rất giỏi”

      “À“ Vương Bồi cúi đầu nhìn, Ngao Du dọn hết các mảnh sứ vỡ đủ hết, tiện tay lấy khăn giải bàn trải xuống cẩn thận để các mảnh vỡ lên rồi gói lại, sau đó đứng lên, nhìn Vương Bồi, rồi lại nhìn các trò, bảo: “Tôi về trước đây”

      Sau đó thực cứ thế luôn.

      Các dám thêm gì nữa.

      Vì vậy chuyện tiếp theo ăn bữa cơm cũng còn vui vẻ gì, ăn xong ai cũng biết gì cho đúng, các bé cứ lẳng lặng rút lui. Vương Bồi dọn dẹp sạch phòng xong, ở nhà mình cứ yên tâm, lại lại quanh phòng khách, nghĩ ngợi, biết Ngao Du mang các mảnh sứ vỡ kia về làm gì? Hay là ấy lại dùng phép thuật cho nó khôi phục lại như cũ đây?

      Suy nghĩ cả đêm, hôm sau đáp án được sáng tỏ.

      Mới hơn bảy giờ sáng, Vương Bồi bị tiếng đập cửa đánh thức, giận quá vọt thẳng tới chỗ mắt mèo muốn nhìn xem rốt cục là ai đáng ghét lại tới quấy nhiễu giấc ngủ an lành của đây.

      Cửa lớn vừa mở thấy Ngao Du đứng như quỷ đen vậy, cầm lọ hoa trông rất cao hứng, Vương Bồi tức giận quá nhưng còn cách nào khác đành phải mở cửa, trừng mắt giận nhìn : “Tôi với là…”

      còn chưa xong, Ngao Du đưa lọ hoa tới trước mặt như là hiến vật quý vậy, ánh mắt sáng ngời, trong suốt, đơn thuần lại vô cùng cao hứng, “ xem xem, tôi dán nó lại tốt lắm”

      “Dán..dán lại tốt lắm sao?” Mất vài giây đồng hồ, Vương Bồi phản ứng được gì, mãi lúc sau, mới ngây ngốc đưa tay ra mờ mịt nhận lọ hoa từ tay Ngao Du. Nhìn kỹ, nhìn lọ hoa trông còn nguyen vẹn kia vẫn còn có những vết rạn tinh tế, nhưng phải khó xem, tựa như băng vỡ, bắt đầu toả ra từ miệng lan dần ra xung quanh, trông như đoá hoá nở rộ..

      cảm giác nên lời phút chốc lan tràn khắp trong lòng Vương Bồi, bỗng thấy mắt nong nóng, muốn khóc, trong đầu vừa rầu rĩ lại vừa vui sướng, định mở miệng , hiểu sao cổ họng như bị cái gì đó chặn lại cất nên lời.

      “Còn có mấy mảnh vỡ tìm thấy, nên chỗ này…” Ngao Du chỉ vào đáy lọ có vài tỳ vết nho , bất đắc dĩ trông nhụt chí hẳn, “Còn chưa có sửa được tốt lắm, tý nữa tôi tìm, tối chưa quét phair

      vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai mắt long lanh nước của Vương Bồi, bỗng chốc thấy khẩn trương, “Vương Bồi Bồi, sao lại khóc vậy? , tôi…”

      đúng là đồ ngốc!” Vương Bồi mắng , ‘Sao lại ngốc vậy chứ? phải có phép thuật hay sao? Cái loại này cứ việc đưa ngón tay ra phất cái là trở về như cũ phải sao? Sao cả điều đơn giản ấy cũng hiểu nữa hả, thế mà còn gọi là thần tiên cái nỗi gì!”

      Ngao Du nhìn , chớp mắt chút nào, lát lại nhìn xung quanh, cơ bản là dám nhìn vào mắt Vương Bồi, “Ây da, gì thế, sao tôi nghe chẳng hiểu gì hết vậy’

      “Nhanh lên bóc ngay lớp da đen hôi người ” Vương Bồi lau mặt, mắng to: “Ghê tởm quá , đồ Ngao Du thối kia!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 55

      Sau này khi có thời gian nghĩ lại Vương Bồi đặc biệt hối hận, lúc đó sao biết chuẩn bị kỹ chiếc máy ảnh, nếu chụp được vẻ mặt ngốc của lúc đó rồi. Cái dạng này vừa sợ vừa kiểu ngoài ý muốn, vừa xen lẫn nghi hoặc, cùng với vẻ dám tin, cho dù là diễn viên điện ảnh nổi tiếng đạt giải Oscar chăng nữa cũng thể được toàn diện như thế.

      “Nè..” Vương Bồi thấy sững sờ nửa ngày chịu hết nổi đẩy cái, “Ngao Du, ngốc gì thế?” Sau đó lưng căng thẳng, cả người ngập vào bờ ngực vừa dày vừa rộng, Ngao Du dụi đầu vào cổ , miệng rên rỉ gọi tên : “Vương Bồi Bồi, Vương Bồi Bồi à..” Rất giống cử chỉ của chú chó con.

      nức nở lúc lâu, rồi hình như chợt nhớ ra cái gì ngẩng đầu, vẻ mặt ấm ức nhìn Vương Bồi, trong ánh mắt có tầng nước mêng mông, “Vương Bồi Bồi à, “ hỏi: “ phải là em tha thứ cho chứ?”

      Tha thứ cái gì chứ, thực ra sớm còn giận nữa rồi, chỉ là mỗi ngày nhìn thấy giả vờ giả vịt bộ dạng nghĩ đến mà buồn cười, nhịn nổi muốn nhìn thêm chút xem rốt cục định giả vờ đến lúc nào, thế mà chính lại kiềm chế nổi mình. Nhưng tha thứ hay tha thứ, loại này chỉ cần trong lòng là được, sao lại ra làm gì chứ? Chịu hết nổi xoay người bước .

      “Vương Bồi Bồi, Vương Bồi Bồi à…” Ngao Du tiếp tục quấn quít say mê, dường như còn muốn nghe chính miệng cam đoan nữa. Vương Bồi bị quấn quá đúng là dở khóc dở cười, đập phát vào gáy , giọng đe doạ: “Lại náo loạn rồi, nếu náo loạn nữa em thèm để ý tới nữa đâu”

      Ngao Du lập tức yên tĩnh trở lại, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh , chống má nhìn , mắt cũng chớp. lát sau như nghĩ ra gì đó, nghi hoặc hỏi: “Vương Bồi Bồi à, em nhận ra khi nào thế? Có phải là Tuệ tuệ, hay A Hằng ? Kỳ lạ nha, A Hằng phải là người lắm mồm mà”

      “Nhanh lên đem da của bóc !” Vương Bồi thực nhìn được loại mặt đen này của rồi, nhất là với Phượng Hành lại giống nhau như đúc nữa, trong đầu nghĩ đến hoảng.

      Ngao Du cứ cười liên tục, tràn đầy đồng cảm với : “ cũng thấy khó coi chết được nè, vóc dáng Phượng Hành đẹp bằng được. Nhưng mà, ai cũng bảo ấy rất thành thục, chững chạc. Nếu em chưa nhìn thấy A Hằng ổn rồi, nếu …” Có trời mới biết được, nếu Ngao Du mà biến thành bộ dạng của Trọng Hằng, với tính tình kia của Trọng Hằng, Vương Bồi chỉ cần nghĩ ngợi chút chịu nổi run lẩy bẩy.

      Cũng nhoáng cái, trong nháy mắt Ngao Du biến trở về bản thân mình

      tóc ngắn, mặt nhắn quyến rũ, mũi cao, miệng góc cạnh, nhìn rất dễ chịu ngon lành làm người ta nhịn nổi chỉ muốn cắn nhát, lúc cười trông có chút giống trẻ con, lúc nghiêm túc trông lại rất doạ người – tóm lại là, tên mặt trắng vô cùng đẹp trai.

      “Vương Bồi Bồi” trông vô cùng nghiêm túc, còn thực nhìn Vương Bồi, mắt chớp, “ cam đoan sau này phạm sai lầm gì nữa”

      nên cam đoan nhiều nhất chính là sau này đừng bao giờ mắc phải sai lầm y như thế nữa” Vương Bồi câu như đinh đóng cột vậy, trong đầu hiểu rất thực Ngao Du thể là người hay phá rối lại dám chịu trách nhiệm, chỉ là hiểu tình lắm, có chút biết ăn , có số việc nên làm. Nhưng lòng nhiệt tình mà thành khẩn của , cùng thông minh và đơn thuần của , quan trọng hơn nữa là, lòng dạ với , cả chút tạp niệm cũng có. thế giới này có người nào hoàn mỹ cả, Ngao Du cũng thế mà cũng vậy, vì thế, thể lấy tiêu chuẩn hoàn mỹ ra cầu phải như thế.

      Hai người vừa mới làm lành, lúc Ngao Du định rậm rịch tiến gần hôn , di động của Vương Bồi reo lên. Ngao Du nhịn được lập tức thầm mắng người, kết quả vừa định mở miệng ra mắng nghe thấy tiếng Vương Bồi thân gọi vào máy ngọt ngào: “Thái Hậu nương nương, ý mẹ định thế nào ạ?”

      Ngao Du bỗng chốc bị kích động, miệng cứ mở to ra, hận là cướp được di động, cao hứng hét to vào chiếc di động: “Dì Bành à, Dì Bành ơi, con là tiểu Du đây nè!”

      Vương Bồi nhanh tay bịt miệng lại, trừng mắt giận dữ: “Cha con đâu rồi?”

      Giáo sư vương và Thái Hậu nương nương đứng ở gần khu nhà, gọi điện thoại tới hỏi Vương Bồi xem có cần mua chút đồ ăn mang lên .

      “Trốn mau ” Vương Bồi nhìn nhanh khắp phòng lượt rồi thả bình hoa vào giá sách, cầm áo Ngao Du cởi ra để ghế ném vào lòng , “ về trước , tý nữa em tìm chuyện” Lúc tay đẩy đẩy Ngao Du ra khỏi phòng vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: “Trăm ngàn lần đừng đến đây nhé!”

      Thái Hậu giá lâm là chuyện , giáo sư Vương giá lâm mới là chuyện đòi mạng. May là Ngao Du còn biết nghe lời, nếu cứ cương quyết chịu rời , chắc chắn hôm nay có trò hay để nhìn rồi!

      “Vương Bồi Bồi…” Ngao Du trông vô cùng ấm ức, “Dì Bành có phải rất giận ? giải thích với dì” Giải thích cái rắm ý! Trong lòng Vương Bồi thầm mắng, chả nhẽ còn cứ thành đem hết chân tướng ra hết với Thái Hậu nghe sao, con rồng, uống rượu say nên mới ngủ thiên giới có ngày…Thái Hậu chắc chắn là cảm thấy não có vấn đề là cái chắc.

      cứ về trước ” Vương Bồi còn sức đâu mà nữa, “Chuyện này, chúng mình bàn bạc kỹ

      Chuyện Vương Bồi Ngao Du tuy chưa có với Thái Hậu, nhưng ông bà già nhà rất khôn khéo, cho dù là ở xa tận Hàn Quốc chăng nữa cũng vẫn nghe thấy chút manh mối, nếu , sao Ngao Du bỗng dưng biến mất năm, bà cũng bao giờ hỏi đến câu. giờ Ngao Du đột nhiên xuất , cho dù Thái Hậu lời nào, nhưng chắc chắn trong đầu nghĩ ra gì đó.

      Nếu Ngao Du cả cửa của Thái Hậu cũng bước qua được, vậy giáo sư Vương kia…cũng cần suy nghĩ gì thêm nữa. Tất cả đều là cha mẹ, có chuyện gì mà hiểu tâm tư của con, dù sao giáo sư Vương cũng coi con này như bảo bối vậy, chỉ ước gì gả mà ở nhà làm già cả đời cũng sao.

      “Trăm ngàn lần đừng tới đấy nhé!” Vương Bồi cứ dặn dò mãi, “Cứ đợi ở nhà , đừng có ra cửa, đừng để Thái Hậu nhìn thấy

      Ngao Du lời nào lẳng lặng trở về phòng.

      vừa vào phòng Vương Bồi chợt nghe thấy tiếng thang máy “đinh” tiếng, Thái Hậu và giáo sư Vương giá lâm.

      Vẻ mặt Vương Bồi nịnh nọt ra đón, chỉ còn nước hành lễ đặc biệt, nhiệt tình chào hỏi nịnh bợ hai ông bà già, “Cha, mẹ, hai người tới rồi sao”

      Giáo sư Vương ánh mắt sắc bén nhìn, còn Thái Hậu che miệng cười ngừng, “Ôi ôi con của mẹ, con mắc sai lầm gì rồi?”

      Đây là dạng cha mẹ gì thế biết!

      Hai người già bước vào phòng, chiếm luôn sofa ngồi, ánh mắt sắc bén của giáo sư Vương quét lượt khắp phòng, đảo mắt xong đứng lên tiến tới phòng ngủ của Vương Bồi kiểm tra. Thái Hậu chỉ cười lời nào, Vương Bồi cứ trợn mắt liên hồi, hỏi : “Mẹ xem tính tình của cha là tính gì thế? Người ta đau đầu sợ con già gả nổi, thế mà ông già lại cứ sợ con có người theo đuổi. Con thực muốn lấy chồng, hai người quá quen muốn đuổi cũng đuổi nổi…”

      Thái Hậu mủm mỉm cười cười nhìn Vương Bồi chằm chằm, ánh mắt cũng khác gì so với ánh mắt giáo sư Vương, “Con nhà chúng ta có xuân tình!”

      Vương Bồi quay đầu , chỉ biết rằng nên gì cả.

      Vài phút sau, giáo sư Vương vừa lòng trở lại, chắp tay sau lưng trông bộ dạng rất uy phong, Thái Hậu chê cười ông, “Điều tra xong rồi sao?”

      Giáo sư Vương ho khụ khụ hai tiếng, mặt chút mất tự nhiên cũng đều có, cứ trả lời rất chi là hợp tình hợp lý: “Con bé còn trẻ chưa trưởng thành, rất dễ bị người ta lừa. Chúng ta phải cẩn thận đề phòng mới được”

      Còn trẻ cái gì, chớp mắt sắp thấy đầu ba rồi còn gì, vậy mà giáo sư Vương lại còn cảm thấy còn . Vương Bồi chịu hết nổi hạ giọng bảo: “Cha à, cha còn nhớ lúc con còn học tiểu học có bạn học cái gì cũng biết hay , chỉ là ở cạnh trường có tiệm bán bánh quẩy. Con nhà người ta học tiểu học ban năm. Còn có bạn học đại học của con là Lưu Quyên, con đều học trước đó..”

      Giáo sư Vương làm như nghe thấy gì, chỉ vào túi đồ ăn họ vừa mang tới bảo: ‘Lát nữa nấu cái này ăn trưa, sáng chúng ta vừa mới hái rau, còn tươi lắm. Còn có cá này, hấp , cần kho đâu”

      Thái Hậu là phụ nữ, có chút mẫn cảm, mơ hồ đánh hơi được Vương Bồi có gì đó thích hợp lắm, nháy mắt với , hai mẹ còn liền mang thức ăn vào bếp.

      Giáo sư Vương mở tivi xem kênh hí kịch, Thái Hậu khoá cửa bếp lại, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: “Thành khai ra, có phải con có đối tượng rồi ?”

      Vương Bồi giả ngốc, cười hắc hắc lời nào.

      “Nó làm gì, gia đình thế nào, trong nhà là thế nào…” Thái hậu hỏi lèo mười vấn đề, còn Vương Bồi cảm thấy đến đáp án cũng đáp được.

      “Ây da, con à, con chuyện ra xem nào!” Thái Hậu nóng tính cứ dậm chân, tức giận bảo: “Nếu con , mẹ quay ra gọi ba con vào xem”

      “Là Ngao Du ạ” Vương Bồi ngượng chín người, chột dạ len lén nhìn sắc mặt Thái Hậu, quả nhiên phát ra thái độ của bà thích hợp chút nào.

      “Ngao Du à?’ Thái Hậu ràng là lý giải nổi ý nghĩ của Vương Bồi, “Nó… phải nó bỏ rồi sao? Lại trở lại sao? Sau đó hai người các con ở chung chỗ? Mẹ rồi Bồi Bồi à, chuyện này – đàn ông quan trọng phải lớn lên trông thế nào, hoặc là trong nhà có tiền hay , quan trọng là phải có trách nhiệm. Ngao Du nó…”

      Vương Bồi tự nhiên biết chuyện Ngao Du bỗng dưng chào từ biệt làm cho Thái Hậu có ấn tượng xuống dốc phanh, thậm chí đều thể giải thích cho bà nghe được, nhưng mà…

      “Mẹ à, con biết ý của mẹ rồi, con cũng biết mẹ rất tốt với con. Nhưng mà chuyện này, Ngao Du cũng có nỗi khổ của ấy mà” Vương Bồi thực khó xử quá, cảm xúc lẫn lộn, thực nghĩ ra lý do gì để biện hộ thay cho Ngao Du, chỉ có thể cố vớt vát tốt cho , “ ấy…Thực ra tốt lắm ạ, chỉ là…Mẹ yên tâm , con phải là loại người chỉ có nhìn bề ngoài của đàn ông đâu, con tin ấy”

      Thái hậu nhìn , lâu mà gì, ánh mắt rất bình tĩnh, khôgn biết suy nghĩ điều gì.

      Mãi hồi lâu bà mới đột nhiên hỏi: “Người kia đâu?”

      “Gì ạ?” Vương Bồi sửng sốt, do dự hai giây mới : “ ấy ở phòng đối diện ạ”

      “Hai người các con..” Ánh mắt Thái Hậu đột nhiên thay đổi.

      có!” Vương Bồi nhanh miệng thề, phủ nhận, “Tuyệt đối có!”

      Sắc mặt Thái Hậu lúc này mới dịu , “Chuyện này cũng có kém gì lắm” Dừng chút, lại bảo: “Chuyện này trước tiên đừng cho ba con biết. Đợi lúc nào thích hợp mẹ trước tiên phải lựa lời xem xem nên thế nào với ông, chuẩn bị trước, nếu ông lại tức lên phiền”

      Vương Bồi chỉ sợ chính là xem giáo sư Vương sao cho tốt, lúc này có trợ giúp của Thái Hậu, cầu mong còn được. Hai mẹ con cứ ở trong bếp làm việc, vừa giọng bàn bạc làm cách nào đối phó với giáo sư Vương, trong phòng náo nhiệt bỗng nghe tiếng chuông cửa reo. Vương Bồi trong lòng có đủ loại dự cảm ổn.

      nhìn thoáng qua Thái Hậu, vẻ mặt Thái Hậu khiếp sợ nhìn , giáo sư Vương dĩ nhiên là đứng lên ra mở cửa.

      Cửa lớn vừa mở, Vương Bồi và Thái Hậu cùng lúc thốt lên tiếng “Hít vào..”

      Vẻ mặt Ngao Du tươi cười đứng ở cửa, mặt mũi hăng hái bừng bừng lên tiếng chào hỏi giáo sư Vương, “Xin chào!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :