Quyển II
Nhất thống phương bắc— chương sáu tám: Trương Dương nhập kinh
Lúc ta còn ở Giang Nam thăm bạn, Từ châu hừng hực khí thế chiến tranh. Sau khi ta rời khỏi Hạ Bì, Cao Thuận cùng Trương Liêu mang binh tới Tiểu Bái. Nhắc tới Lưu Bị đúng phải người dám làm dám chịu, có tâm làm tặc mà có gan làm tặc. Vừa biết Lữ Bố phát binh, lập tức cầu cứu người cho ở lại Tiểu Bái để kiềm chế Lữ Bố, tức Tào Tháo, ý tứ là, ta do ngươi sắp xếp ở đây, ngươi nên vì ta làm chủ. Tào Tháo chuẩn bị tiến binh Từ châu, nhận được thư cầu cứu của , sai Hạ Hầu Đôn mang quân trước cứu viện.
Lúc này mới biết ai là người có bản lĩnh, Quan Vũ cùng Trương Phi cũng phải tài giỏi gì lắm, xem ra, thua trận nhiều cũng có thể rèn ra đại tướng, nhất là thủ hạ của Lưu Bị. Ta cũng bội phục đám người Lưu Bị đánh nhiều thua nhiều, càng bội phục chính là năng lực thua vẫn chết của Lưu Bị, đương nhiên, ta lĩnh giáo năng lực chạy trốn của . Hạ Hầu Đôn cũng phải là đối thủ của Trương Liêu và Cao Thuận, lại mang theo đội Hổ Báo Kỵ tới, tất nhiên bị Cao Thuận dùng Hãm trận doanh đánh cho tít mù. Hai bên vừa giao chiến, Lưu Bị cùng Hạ Hầu Đôn lập tức bị đánh tan tác.
Lưu Bị lại lần nữa vứt vợ vứt con, đường chạy như điên rời khỏi Tiểu Bái tới Hứa Đô, nửa đường gặp đại quân Tào Tháo, cuối cùng dừng lại. Tào Tháo nhìn thấy kẻ tự xưng là tông thân hoàng thất, chỉ cười cười. Ông ta ra ở Lạc Dương cùng Hứa Đô tại, nhìn thấy nhiều tông thân hoàng thất rồi, tại ai thèm quan tâm loại đó? Khiến Tào Tháo hứng thú chính là hai người Quan Vũ cùng Trương Phi, có điều lúc này có thời gian quản chuyện đó, tùy tiện an bài bọn Lưu Bị xong, đại quân tiếp tục lên đường.
Cao Thuận cùng Trương Liêu có thể dễ dàng đánh bại Lưu Bị, nhưng đối mặt với chủ lực của Tào Tháo, cả Lữ Bố cũng có cách nào, càng có mưu kế gì để chiến đấu. (Trần Cung tự nhận là thiên hạ đệ nhất mưu sĩ, đích thực cũng có chủ ý gì. Loại người này chính là như vậy, rất giỏi giở trò sau lưng người khác, lúc mặt đối mặt, cái gì cũng biết). Song phương đối mặt tại Từ châu, ngay lúc đầu bày ra thế trận nghiêng về bên. Từ tháng mười tới tháng mười , Lữ Bố mất phân nửa quân, rút lui tới Hạ Bì.
Ở ngoài thành Hạ Bì, Lữ Bố tự mình dẫn kỵ binh cùng Tào quân đại chiến hồi, nhưng mà kết quả chứng minh lời ta với Trương Liêu và Cao Thuận, chiến tranh phải năng lực của người, mà là sức mạnh tập thể, cho nên, Lữ Bố tất nhiên thất bại. Sau khi mất trong bát đại tướng quân Thanh Liên, Lữ Bố bị ép về thành Hạ Bì, bế quan thủ chặt.
Tào Tháo sau khi lệnh cho bao vây thành Hạ Bì ba vòng, tự mình viết thư chiêu hàng Lữ Bố. Cầm thư chiêu hàng của Tào Tháo, nghĩ Tào quân bên ngoài thành bách chiến bách thắng (ít ra là đối với ), Lữ Bố nản chí ngã lòng, bắt đầu suy nghĩ đề nghị của Tào Tháo, đúng vậy, lại lần nữa đầu hàng có sao? có tư tưởng thà làm vua làm giặc; có chí khí muốn đứng ở cao cho người khác thần phục dưới chân; chỉ muốn gian để sinh tồn thôi. Lữ Bố muốn hàng, Trương Liêu cùng Cao Thuận nghĩ tới lời ta cũng muốn Lữ Bố hàng. Hai người hướng Lữ Bố nhắc lại đề nghị của ta, đầu phục Tào Tháo vẫn có thể xem là lựa chọn sáng suốt. Lữ Bố động tâm.
Nhưng mà, Cao Thuận từng với Lữ Bố: “Tướng quân hành động, suy nghĩ kỹ, thường nhầm, nhầm thể tính." Tật xấu lại tái phát. Đương nhiên, ta nghĩ rằng có thể ngạo khí của tác quái, muốn khiếp nhược như vậy mà đầu hàng, cũng muốn mất quyền lực của chư hầu phương, bởi vậy dưới khuyên ngăn của đám người Trần Cung, bắt đầu gửi hy vọng vào Viên Thuật. Nhưng mà, mắc mưu Trần Cung rồi. Trần Cung bản thân là tiểu nhân, liền lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử (đương nhiên, ta cũng cho rằng Tào Tháo là chính nhân quân tử), sợ Tào Tháo cùng bọn chúng tính toán chuyện cũ ở Duyện châu, liền cực lực khuyên Lữ Bố cầu cứu Viên Thuật, hy vọng Viên Thuật phái binh tới viện trợ. Đó hoàn toàn là chủ ý thối tha, chưa Viên Thuật vốn có bản lĩnh, cũng có năng lực tới giúp , huống chi, Viên Thuật liên tiếp thua trong tay Tào Tháo, chính là cho dù có năng lực, cũng có lá gan tới gây với Tào Tháo, đương nhiên tới cứu . Kỳ thực, tại người có khả năng giúp được Lữ Bố, chính là Viên Thiệu. Nhưng mà, căn cứ vào thái độ của Viên Thiệu với Lữ Bố trước kia, Lữ Bố căn bản cho rằng Viên Thiệu để tâm tới sinh tử của , còn chưa Viên Thiệu trước giờ phải người thích giúp người khác. chứng minh, Viên Thiệu hề can thiệp vào cuộc chiến ở Từ châu, tuy rằng đây là cơ hội tốt để lão đánh lén Hứa Đô.
Sau khi thể mang theo nữ nhi phá vây (Lữ Bố dự định tự mình đưa nữ nhi cầu thân nhà Viên Thuật), Lữ Bố chết tâm, bảo vệ chặt thành trì, muốn học tập phương pháp của Đào Khiêm năm đó, chờ lương thảo của Tào Tháo cạn rút quân. Đáng tiếc, Tào Tháo năm nay thiếu lương thảo, chuẩn bị rất sung túc, đại quân vây thành quyết . Nhìn Tào quân ngoài thành, Lữ Bố có biện pháp nào bắt đầu cuộc sống mượn rượu giải sầu.
Lúc Tào Tháo nghe xong đề nghị của Quách Gia và Tuân Du, phái người đào hào dẫn nước sông Tứ Thủy và Nghi Thủy đổ vào thành Hạ Bì (kỳ thực lúc ấy là mùa khô tháng mười hai giữa đông, hiểu có thể chìm thành kiểu gì, có điều chặt đứt liên hệ giữa thành Hạ Bì với bên ngoài hoàn toàn, cắt đứt luôn cả đường đào binh của quân Lữ Bố, khiến Lữ quân gặp khủng hoảng tâm lý trầm trọng.), ta tới thành Dã Vương.
Mục đích ta tới Dã Vương là cứu tính mạng người – Trương Dương. Trương Dương là người tốt, cũng là bạn tốt của Lữ Bố, là loại người ngoài miệng , nhưng trong thời điểm mấu chốt chịu hy sinh vì bằng hữu. Người như vậy, ta muốn ông ta chết, cho nên, ta đến đó. Bên trong thành Dã Vương rất bận rộn, vì Trương Dương muốn xuất binh trợ giúp Lữ Bố. Nhưng mà, ông ta biết rằng có thể tập kích Hứa Đô, cũng biết ý đồ tác chiến che dấu bản thân mình, ông ta bắt thuộc hạ toàn bộ tập trung lại, chuẩn bị nếu nhận được tin tức của Lữ Bố nữa, xua binh nam hạ, tới đón Lữ Bố đến đây lánh nạn. Nhưng ông ta căn bản biết, trong đám thủ hạ bắt đầu khởi động sóng ngầm.
Trương Dương trong binh doanh nhìn thấy ta cũng sửng rốt. Ta lấy thân phận bạn cũ xin gặp ông ta, ông ta lại quen ta. Cũng phải, thời gian qua hơn sáu năm, ta lại lớn hơn rất nhiều, bên ngoài lại cải trang, thay đổi rất lớn. Ông ta nhìn ta, nghi ngờ hỏi: “Tiên sinh họ gì? Dương nhớ tiên sinh.” Ta cười cười: “Đại nhân quên tiểu thương nhân sáu năm trước rồi sao? Cái người tiên đoán Đổng Trác chết ấy."
Trương Dương lập tức nhớ ra: “ ra là ngươi. Ta nhớ rồi, tiên sinh tên Triệu Như. Ai da, Dương vẫn thường nhớ tới tiên sinh, có điều ngoại hình ngài thay đổi nhiều.” Ta ha ha cười to: “Sáu năm rồi, thời gian mau. Năm đó Triệu Như từng , chúng ta có ngày gặp lại.” Trương Dương ha ha cười ngừng: “ sai, khả năng tiên đoán của tiên sinh lợi hại, Dương bội phục."
Ta cười thần bí: "Hôm nay, Triệu Như tới đây, cũng vì tôi biết trước việc, có liên quan tới mạng người. Nếu như đại nhân còn tin tưởng tôi, tôi muốn chuyện riêng với đại nhân.” Trương Dương sửng sốt, lập tức lệnh cho người ra canh ngoài cửa trướng, cho ai tiến vào, ông ta vẫn rất tin tưởng khả năng tiên đoán của ta.
Nhìn ông ta chút đề phòng cũng có, ta thở dài, chẳng trách khinh địch bị bộ hạ giết chết: “Đại nhân ơi, phải Triệu Như gì ngài, ngài quá cảnh giác, trong loạn thế này, biến hóa khôn lường, ngài như vậy được đâu!” Trương Dương cười: “Ta chưa từng hại người, cũng chưa từng kết oán, có gì phải cảnh giác.” Ta chỉ biết cười khổ: “Nhưng mà, ngài sợ tôi là do người khác phái tới sao? Ngài hiểu tôi sao? Vạn nhất tôi muốn làm chuyện bất lợi với ngài sao? Ôi!” Trương Dương cười: “Ta tin tiên sinh hại ta. Đâu có ai muốn hại người lại tuyên bố trước."
Ta cười: " ra ngài còn biết muốn hại người trước. Sao đại nhân vẫn sơ suất như vậy? Lời Triệu Như là , tôi biết đại nhân sắp bị người ta làm hại mới đến.” Trương Dương chấn động, đứng lên : “A, ý của tiên sinh là ta sắp bị người làm hại?” Ta gật đầu. Trương Dương vô cùng khẩn trương nhìn ta (ai có thể khẩn trương): “Tiên sinh biết ai muốn hại ta?” Ta biết cũng thể , trở thành , cũng vô dụng.
Ta cười cười: "Triệu Như tuy rằng có thể đoán được đại nhân gặp nạn, nhưng phải thần tiên, làm sao biết được cụ thể. Có điều, tôi biết đại nhân trong lòng muốn tương trợ Lữ tướng quân, tập trung quân đội chính là muốn tiếp ứng cho Lữ tướng quân, đúng ?” Trương Dương gật đầu: “ sai, đúng là như thế. Chẳng lẽ đây chính là nguồn gốc gây rắc rối?” Ta gật đầu: “Đúng vậy. Đại nhân, trong loạn thế ai cũng có ý nghĩ riêng. Ta chỉ có thể nhắc nhở đại nhân, đó là bộ hạ của ngài đáng tin.” Trương Dương hít ngụm khí lạnh: “Tiên sinh muốn , bộ hạ của ta chống lại ta, dùng tính mạng ta để đổi lấy tiền đồ?” hổ là chư hầu phương, hiểu rất nhanh.
Ta gật đầu : "Đại nhân thấy , cần phải có chuẩn bị. Có điều, Triệu Như có lời khuyên, hy vọng đại nhân có thể hiểu . Nếu như ngài tiếp nhận đề nghị của ta, chỉ có thể giữ được tính mạng cả nhà, còn có tiền đồ.” Trương Dương nhìn ta: “Tiên sinh, mời .” Ta nghĩ chút: “Tôi xin hỏi trước, đại nhân thấy trận chiến Từ châu thế nào? Ngài nghĩ sao về Tào Mạnh Đức.” Trương Lương nghĩ: “Ôi, Phụng Tiên sợ phải là đối thủ của Tào Mạnh Đức, nếu , ta cũng chuẩn bị quân như thế này. Về phần Tào Mạnh Đức, ông ta cũng là nhân vật lớn, rất lợi hại. Năm đó ra tay ám sát Đổng Trác, lại là người đầu tiên phát hịch phạt Đổng, chính xác là đơn giản. Lúc này, ông ta ép thiên tử ở Hứa Đô, rất có thế lực."
Ta chăm chú nhìn ánh mắt ông ta: "Vậy nếu như Tào Mạnh Đức đưa quân tới thành Dã Vương, đại nhân xử lý ra sao?” Trương Dương a tiếng: “Chuyện này ta chưa nghĩ tới.” “Đại nhân, ngài nếu công khai trợ giúp Lữ tướng quân, chính là công khai đối địch với Tào Tháo. Ông ta sau khi thắng Lữ Bố, lấy được Từ châu, đương nhiên tới đây đánh ngài. Còn chưa , ngài chưa chắc đón được Lữ tướng quân.” Trương Dương cúi đầu: “Tiên sinh cũng có lý."
Ta để ông ta có cơ hội suy nghĩ, tiếp tục áp sát: “Đại nhân, phải ta có lý, mà là . Tào công nhất định làm như vậy. Còn nữa, đại nhân, thành Dã Vương phải vùng đất hẻo lánh, ngài thể ở trong loạn thế vĩnh viễn quan tâm gì. Ngài nghĩ lại xem, phía bắc là Viên Thiệu, phía nam là Tào Tháo, bọn họ thế lực đều rất mạnh, cũng đều muốn tranh bá thiên hạ, ngài kẹp ở giữa, có thể tồn tại tới lúc nào? nhắc tới chuyện Tào Tháo sắp đánh được Lữ Bố, Viên Thiệu cũng sắp diệt Công Tôn Toản rồi, ngài chẳng lẽ chưa từng nghĩ qua sau này làm gì sao?” Trương Dương thở dài lời nào. Ta hỏi tiếp ông ta: “ khi chiến tranh bùng nổ, đại nhân, ngài làm thế nào? Ngài chưa từng nghĩ qua, bộ hạ của ngài cũng nghĩ sao? Bọn họ chẳng lẽ quan tâm tính mạng bản thân và gia đình họ sao? Ngài có hiểu suy nghĩ của họ ?” Trương Dương lắc đầu.
Ta thở dài: "Đây mới chính là căn nguyên tai họa của đại nhân. Ngài nghĩ tới chuyện đó, nhưng thủ hạ của ngài phải lo cho chính mình. Trong số bọn họ chắc chắn có người muốn nhờ vả bên thế lực, phải Tào Tháo là Viên Thiệu, tôi muốn ngài lập tức triệu tập bộ hạ, hỏi bọn họ xem về sau có tính toán gì .” Trương Dương gật đầu: “Tiên sinh rất đúng, ta lập tức ngay.” Ta liền giữ chặt lấy ông ta: “Chậm , đại nhân, ngài phải nghĩ kỹ xem mình muốn xử lý ra sao trước mới được, nếu , làm sao lãnh đạo mọi người?” “Chuyện này…” Trương Dương do dự. Ta biết, ông ta căn bản chưa biết làm sao.
Ta cười cười: "Đại nhân, ngài còn chưa quyết định sao? Như vậy , để tôi vì đại nhân phân tích thế cục lần, thế nào?” Trương Dương gật đầu. Ta nhanh chậm : “Ngài lúc này nếu muốn tự mình phát triển, bảo tồn thực lực, tương lai tranh bá thiên hạ, biện pháp tốt là đem quân rời khỏi nơi này, đến chỗ thế lực của các chư hầu yếu, hoặc ra chỗ xa, quan ngoại, Tây Vực chẳng hạn, chờ thực lực mạnh lên rồi mới trở về.” Trương Dương lắc đầu: “Vô nghĩa, cũng cần phát triển tiền đồ. Ta có ý muốn tranh bá thiên hạ."
Ta gật đầu, tiếp tục : "Nếu như vậy, ngài chỉ có thể lựa chọn góp sức cho người khác, chỉ có như vậy mới có thể trong thời loạn thế bảo vệ được tính mạng bản thân và gia đình, còn có cơ hội lập công phong hầu; đương nhiên, ngài có thể lựa chọn giải tán quân đội, sống cư.” Trương Dương nghĩ ngợi: “Đúng vậy, tồn tại trong thời loạn thế dễ dàng. Có điều, ta phải góp sức cho ai đây? Giải tán quân đội biết cư nơi nào?” Ôi, ông cái gì cũng muốn thử qua.
Ta cười : "Nếu như, Đại nhân lựa chọn cư, có rất nhiều phương pháp. là mang theo vợ con, tìm thành thị yên tĩnh sống cuộc sống của thường dân; hai là cư núi rừng, rời xa nhân thế; ba là vào triều làm nhàn quan, bình thường sống qua ngày. Đại nhân thích cuộc sống này ?” Trương Dương nghĩ chút: “ cư núi rừng, ta quen. Còn vào triều làm quan, tại triều đình hữu dụng sao? Tìm thành thị yên tĩnh, có thành thị như vậy sao?” Ta cười: “Cũng vì triều đình vô dụng, nên làm nhàn quan mới đơn giản; còn thành thị yên tĩnh, vẫn có, Thành Đô chẳng hạn. Ích châu cũng tương đối yên ổn."
Trương Dương lại cân nhắc: “Vậy nếu ta lựa chọn góp sức nên chọn ai?” Ta hỏi ông ta: “Vậy còn phải xem đại nhân trúng ý ai, ngài cảm thấy ai có thể là minh chủ, cách khác, ngài cảm thấy ai có thể đạt thành bá nghiệp?” Trương Dương thở dài: “Ta nhìn ra, nên muốn thỉnh giáo tiên sinh.” Ta gật đầu: “Nếu đại nhân như vậy, tôi khách khí nữa. giờ, thiên hạ có mấy chư hầu đều có thực lực: Viên Bản Sơ, chiếm lĩnh Ký, Thanh, Tịnh, U bốn châu. Địa bàn ông ta rất lớn, dân cư nhiều nhất, thủ hạ văn võ cũng đông, trước mắt thực lực là mạnh nhất; Tào Mạnh Đức, chiếm Duyện châu, Dự châu, sắp lấy được Từ châu, thậm chí là bộ phận Dương châu, còn nữa, ông ta được hoàng đế ủng hộ, thủ hạ mưu sĩ đều là tuấn kiệt, võ tướng dũng mãnh, thực lực nhất định so được với Viên gia; Lưu Cảnh Thăng, chiếm Kinh châu là chỗ xung yếu, ông ta cát cứ nhiều năm, nền tảng tồi, thủ hạ văn võ song toàn, thể coi thường; Tôn Bá Phù, chiếm cứ Giang Đông, là người dũng mãnh, thủ hạ nguyện ý quên mình phục vụ, ở Giang Đông đánh đâu thắng đó, tiền đồ vô hạn; Lưu Quý Ngọc, được cơ nghiệp từ bậc cha chú, Ích châu là nơi chưa loạn, đất giàu dân đông, trước mắt là chốn yên bình. Những người khác, Tây Lương nhiều thế lực, nhưng quá mức phân tán, Trương Lỗ ở Hán Trung lấy tôn giáo phục chúng, thể lâu dài, Công Tôn tộc ở Liêu Đông, gian chật hẹp, đáng kể. Đại nhân, tôi xong, ngài xem ai có thể góp sức."
Trương Dương a tiếng: “Người ít, nhưng theo tiên sinh ai là người có thể thành bá nghiệp? Xin tiên sinh chỉ giáo.” Ta nhàn nhạt : “Người khác nghĩ sao ta biết, nếu theo cách nhìn của ta, trong đám người đó, có thể thành đại nghiệp, chỉ có Tào Mạnh Đức ở Trung Nguyên và Tôn Bá Phù ở Giang Đông thôi. Về sau, cuộc chiến thống nhất giang sơn, chắc chắn diễn ra ở nam bắc Trường Giang, chắc chắn là sân khấu của hai người đó.” Trương Dương gì nữa, yên lặng suy nghĩ.
Qua thời gian rất lâu, ông ta đột nhiên hỏi: "Tiên sinh dốc sức vì ai? Tào Tháo hay là Tôn Sách?” Ta cười: “Trước mắt chưa, tôi là thương nhân. Vào nam ra bắc gặp nhiều chuyện. Đại nhân tin tôi hay cũng được. Tôi rồi, Triệu Như ngưỡng mộ đại nhân hiệp nghĩa, muốn kết giao với đại nhân.” Trương Dương gật đầu: “Vậy, nếu tiên sinh là ta, góp sức cho ai?” Ta thở dài: “Dù sao ta cũng phải là đại nhân! Nếu như đại nhân muốn ta , ta tới Hứa Đô gặp Hoàng đế, dù sao ngài vẫn là Đại tư mã hoàng đế ngự phong! Tào công đối với ngài dù sao cũng phải kính trọng ba phần, dám tùy tiện động tới ngài!"
Trương Dương thần sắc mặt ngừng biến hóa, qua thời gian rất lâu, cuối cùng đứng dậy: “Tiên sinh hôm nay cứ ở lại nơi này nghỉ ngơi, ta triệu tập bộ hạ, nghe ý kiến mọi người chút. Đến lúc đó lại xin tiên sinh chỉ giáo.” Ta cười: “Đại nhân xin cứ tự nhiên, ta ở lại đây.” Trương Dương gật đầu rời .
Lần này ta đợi, chính là ngày. Chiều ngày hôm sau, lúc gặp lại Trương Dương, vẻ mặt ông ta mỏi mệt. Nhìn ta, ông ta cười khổ: “Dương bất đắc dĩ.” Ta cân nhắc : “Đại nhân, bộ hạ của ngài chia làm mấy phe? Đều nhượng bộ, khiến ngài rất khó, đúng ?” Trương Dương cười khổ gật đầu: “Tiên sinh rất đúng, bọn họ chia thành ba phe. nhờ vả Viên Bản Sơ, nhờ vả Tào Mạnh Đức, còn có muốn tự dựng nghiệp. ai nhường ai, khó quá!"
Ta hỏi ông ta: “Có gì khó chứ? Chủ yếu là đại nhân nghĩ thế nào?” Trương Dương nhìn ta: “Kỳ thực, ta có chủ ý. Ta cảm thấy tiên sinh rất đúng, ta dù sao cũng là Đại tư mã của Hoàng đế, theo lý thuyết Hứa Đô sao. Nhưng mà, ta với Lữ Phụng Tiên là bạn tốt, cũng là đồng hương, nếu tìm đến ta, ta nhất định kết thù với Tào Tháo, thể đầu quân cho ông ta hay triều đình; ở Giang Đông, ta quen, muốn . Thủ hạ cũng mấy người muốn ; Viên Bản Sơ cũng phải minh chủ, thích đao to búa lớn, là người bất nghĩa, ngay cả Tang Hồng cũng giết, ta muốn .” Ta cười, phiền não của ông ta có thể giải quyết được. Ta cũng biết , thủ hạ của muốn góp sức cho Viên Thiệu, chẳng qua là cái loại như Huy Cố vốn bị Tào Tháo đánh sợ chạy tới đầu nhập Hoàng Cân quân, vấn đề này khó giải quyết.
Ta nhìn Trương Dương hỏi ông ta: “Nếu như, Tào công giết Lữ tướng quân, mà Lữ tướng quân đầu nhập Tào công, đại nhân còn băn khoăn ?” Trương Dương a tiếng: “Chuyện này, vậy băn khoăn gì nữa. Nhưng mà tiên sinh, Phụng Tiên dễ dàng đầu nhập Tào Tháo đâu.” Ta ha ha cười to: “Đại nhân phải tin tôi, tôi cho đại nhân biết, Lữ tướng quân tất đầu nhập Tào công. Bởi vì, ngài cần phải hiểu con người Lữ tướng quân, dũng sĩ thảo nguyên chẳng lẽ phải sùng bái người mạnh hơn mình sao? Tào công là người duy nhất có thể cho Lữ tướng quân phát huy tài năng, cũng là người duy nhất có thể đánh bại được Lữ tướng quân.” Trương Dương gật đầu.
Ta tiếp: "Người dưới trướng tướng quân, muốn nhờ vả Viên Bản Sơ, nhất định vốn là quân Hoàng Cân vốn có thù với Tào công, đúng ? Những người đó muốn tới chỗ Viên Thiệu, ngài thả bọn họ là được. Những người còn lại, ta khuyên tướng quân tạm thời đừng quyết định vội, ngài tốt nhất tới Hứa Đô bái kiến hoàng đế trước, thế nào?” Trương Dương nghe xong : “Ý kiến hay, ta gặp hoàng đế cũng được. Có điều, Phụng Tiên có nguy hiểm sao? Vạn nhất tới đây, ta biết xử lý ra sao?"
Ta thở dài: "Đại nhân còn biết sao? Tào quân đào sông Tư Thủy cùng Nghi Thủy, nước ngập thành Hạ Bì, Lữ tướng quân căn bản ra được. Ngài ở lại đây cũng vô dụng. Ta cho đại nhân biết, Hạ Bì đầy tháng nữa hết lương thảo, Lữ tướng quân chỉ có con đường để . Đại nhân tới Hứa Đô, trước tiên đừng vội lộ diện, nếu Lữ tướng quân hàng Tào công, ngài hãy xin gặp; nếu bị Tào công giết, ngài cũng có thể người biết quỷ hay trở lại nơi này, đầu Viên Thiệu cũng muộn, thế nào?"
Trương Dương gật đầu: “Tiên sinh đúng là trí giả. Ta nghe lời tiên sinh, ngay trong ngày Hứa Đô, yên lặng chờ tình thế phát triển.” Ta dặn ông ta: “Việc này cần phải bí mật tiến hành. Đại nhân với bên ngoài, thân thể khỏe, phải về thành Dã Vương. Nếu , vẫn thoát khỏi họa sát thân đâu.” Trương Dương lập tức gật đầu.
Ba ngày sau, Trương Dương cải trang, chỉ đem hai gã hầu cận, tới Hứa Đô, nơi dừng chân, tất nhiên là hiệu thuốc của ta, là do ta sắp xếp. Về phần mình, đương nhiên ta tới Hạ Bì, tới lúc đấu với Lữ Bố trận rồi.
Nhất thống phương bắc – Chương sáu chín: Cược mạng
Đêm tháng chạp, gió lạnh lẽo, Lữ Bố trong phủ của mình ở thành Hạ Bì, nhìn mình trong gương đồng nửa năm trước còn mười phần bá khí, giờ mặt mũi gầy yếu, trong lòng cũng lạnh buốt như gió ngoài cửa sổ. Lúc còn thiếu niên khí thịnh, theo Đinh Nguyên bước vào chiến trường Trung nguyên, hoàn toàn ngờ tới ngày hôm nay. Mới bốn mươi tuổi, trong nửa tháng ngắn ngủi, đầu tóc bạc gần hết. Cho dù cam lòng thất bại, nhưng vận mệnh là như vậy, có lựa chọn nào khác.
Lúc này, nhìn bản thân trong gương đồng, mặt mũi tang thương, lại nghĩ tới lúc ban ngày, Cao Thuận tiếp tục khuyên suy nghĩ về con đường sau này, mà Trần Cung lại bi quan Tào Tháo tất dung , nhịn được cảm thấy buồn bực. Đứng dậy bước ra sảnh lớn, nhìn án mây là đồ uống rượu, Lữ Bố đột nhiên nổi nóng, lập tức đem hết đồ vứt mặt đất, la lớn: “Người đâu.” Thủ hạ vội vàng tiến vào. Lữ Bố lạnh lùng : “Truyền lệnh ta kể từ hôm nay, bất luận kẻ nào cũng được uống rượu, trái lệnh xử theo quân pháp.” Thủ hạ dám lời nào vội lui xuống. Lữ Bố đứng trong vườn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm giác tịch bất lực tràn ngập trong lòng. Tiểu thiếp của bước tới : “Tướng quân, vẫn nên ngủ sớm thôi! Ngài mệt rồi.” Lữ Bố nhìn nàng lắc đầu cười khổ gì.
Trong doanh trướng Tào quân ngoài thành, Tào Tháo mấy hôm nay tâm trạng cũng tốt. Hai ngày trước lúc vây thành Hạ Bì, ông ta được tin Tào Ngang bệnh chết. Mặc dù biết đây là chuyện sớm muộn, nhưng nỗi buồn mất con khiến ông ta bi thống vạn phần. Mọi người khuyên nhủ mãi hai ngày tới hôm nay mới khá hơn. Lúc này, ông ta có chút bình tĩnh: “Phụng Hiếu, ngươi xem, Lữ Bố này tới lúc nào chống đỡ nổi nữa đây, nước ngập thành hơn nửa tháng rồi.” Quách Gia cười: “Chủ công, chúng ta kiên nhẫn chờ là được, tại trong thành lòng người hoang mang, Lữ Bố chịu được bao lâu nữa đâu. Dù sao chúng ta khiến tiêu hao cả rồi."
Tào Tháo gật đầu: " sai. Nhưng mà, Tử Vân sư huynh đó, biết lúc nào mới tới. So với Lữ Bố võ nghệ còn lợi hại hơn sao? Ôi…” Quách Gia buồn cười: “Chủ công, thần cảm thấy đây là lời đùa của Tử Vân thôi, sao có người như vậy được? Lại còn là kỳ nhân lộ mặt? Chưa từng nghe qua.” Tào Tháo sửng sốt chút: “Phụng Hiếu cũng đúng, như cá tính của Tử Vân, có thể đùa như vậy lắm. Chẳng trách chúng ta cần chờ sư huynh . Hầy, tên đó là.” Quách Gia cười lớn.
Thời gian lại thêm mười ngày nữa, hôm đó, trong bát tướng của Lữ Bố là Hầu Thành tìm lại được mười lăm con ngựa bị thủ hạ trộm . Tống Hiến, Ngụy Tục nghe liền chạy tới. Tống Hiến cười : “Hầu huynh, chuyện vui vẻ thế này chúng ta cũng phải chúc mừng chút, thế nào?” Hầu Thành cũng cao hứng, lập tức ra lệnh cho thủ hạ chuẩn bị bữa tiệc. Mấy ngày nay, mọi người trong lòng đều sợ hãi, coi như là trong khổ tìm vui . Tiệc rượu bày ra, Hầu Thành đột nhiên nghĩ muốn với chủ công tiếng, mặt nịnh nọt lấy lòng, tỏ lòng trung, mặt khác muốn thể chút ít năng lực, tìm lại thứ mất. hấp tấp cho thủ hạ mang chút rượu và thức ăn tới phủ đệ Lữ Bố.
Lữ Bố vừa nghe, lại nhìn đến, cơn giận đột nhiên bộc phát: “Ngươi dám chống lại mệnh lệnh của ta! Ta trong thành được phép uống rượu, các ngươi dám chuẩn bị tiệc rượu, còn để ta cùng các ngươi uống, muốn khiến ta nuốt lời sao? Người đâu, đánh hai mươi quân côn mạnh cho ta." Hầu Thành sợ tới mức quỳ sụp, dám lời nào. Đám người Tống Hiến vội vàng cầu xin, Lữ Bố hầm hừ bỏ vào trong. Mấy người trở lại phủ Hầu Thành, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng giận, thương lượng hồi, Tào quân ngoài thành thế lớn, căn bản có dấu hiệu lui binh, bốn phía thành bị nước vậy, sinh lộ có. Dứt khoát phản thôi. Ngụy Tục : “Tào công chỉ hận Trần Cung thôi. Chúng ta có thể lập công!” Hầu Thành gật đầu đồng ý. Ba người liền tới chỗ Trần Cung, giả xưng Lữ Bố có lời mời, gọi Trần Cung ra, ba người trói lại, trực tiếp mở cửa bắc chạy tới Tào doanh cầu kiến Tào Tháo.
Tào Tháo mừng rỡ, lập tức lệnh tiến quân vào thành. Quân Tào ùa vào Hạ Bì. Lữ Bố nghe báo muộn. Tào quân tiến vào, thủ hạ Lữ Bố hoàn toàn buông bỏ, rất nhanh chóng mất hết lực chiến đấu, Lữ Bố mạch rút lui tới lầu Bạch Môn, còn đường lui nữa. Nhìn dưới cổng thành Tào quân như thủy triều, Lữ Bố biết thể cứu vãn, chống cự lập tức xuống lầu, chủ động chịu trói.
Trong đại doanh Tào quân ngoài thành, Tào Tháo vô cùng cao hứng, bình định được Từ châu rồi. Ông ta hăng hái ngồi trong trướng chờ tin tức. Lưu Bị ngồi ở bên cạnh, cũng vô cùng đắc ý, hừ, Lữ Bố này chiếm bát cơm của mình, cuối cùng cũng chịu ác báo. Trong đám đại tướng của Lữ Bố, Cao Thuận là người đầu tiên bị bắt đến trước mặt Tào Tháo. lúc ở Bắc Môn gặp phải Tào quân dũng mãnh tràn vào, đích thực là trong chiến tranh người đông thế mạnh, đại tướng dù lợi hại cũng chống đỡ được quyền cước của số đông. Lúc Cao Thuận bị áp tới, Tào Tháo còn tận tình khuyên bảo Trần Cung quay đầu.
Trần Cung bị đưa tới Tào doanh nghĩ có thể sống nữa, nhưng mà, cũng ngờ Tào Tháo đối với vẫn cầm lòng. Vừa thấy Trần Cung, Tào Tháo liền cười: “Công Đài, lâu gặp.” Trần Cung cười khổ: “Lữ Phụng Tiên nghe lời ta, mới bại thế này. Ta phải bại dưới tay ngươi.” Tào Tháo nghe được thở dài, Triệu Như rất đúng, người kia chính là quá tự cho mình là đúng: “Công Đài bỏ Tháo mà , hôm nay làm được gì?” Trần Cung cười cười, ngươi muốn trêu đùa ta: “Cũng chỉ là chết mà thôi!" Tào Tháo thở dài : "Tháo sao nhẫn tâm giết ông, trở lại !” Trần Cung lắc đầu: “Là thần bất trung, là con bất hiếu, sống cũng như chết." Tào Tháo đành lòng: "Ngươi mà chết, lão mẫu, thê tử trong nhà làm thế nào?” Trần Cung nhìn Tào Tháo: “Cung nghe người đem hiếu trị thiên hạ nhân từ với người thân của người khác; thực nền chính trị nhân từ với thiên hạ là làm đứt mạch tự của người khác, lão mẫu, thê tử trong nhà, tất cả nhờ minh công vậy.” Tào Tháo sửng sốt, Trần Cung cười: “Xin cứ giết để giữ nghiêm quân pháp." xoay người rời , Tào Tháo đành khóc mà đưa tiễn, sau này quả vì nuôi dưỡng mẹ già, an ủi vợ con, gả xuất nhi nữ.
Đưa Trần Cung , Tào Tháo trở lại trong trướng, trong lòng có mùi vị chua chát. Ông ta nhìn Cao Thuận luôn được tôn sùng mới tiến vào, nhíu mày hỏi: “Ngươi có hàng ?” Cao Thuận cúi đầu, nhìn Tào Tháo. Từ lúc bị bắt, trong lòng có ý niệm muốn chết. Tuy rằng, cũng muốn trả lời, nhưng mà, Lữ Bố dù tốt, đối với cũng có gì phải, huống hồ, tư tưởng ăn lộc vua, trung với vua của quá mạnh mẽ, nếu bị bắt, chỉ có chết, sao có thể thay chủ. Cho nên, Tào Tháo hỏi , được lời nào. Tào Tháo hỏi liền hai lần, vẫn mở miệng. Tào Tháo vừa mất Trần Cung, tâm tình tốt, xem bộ dạng , càng bình tĩnh, vung tay sai người đưa ra, chu toàn lòng trung của . Thủ hạ đáp ứng, đưa Cao Thuận ra khỏi lều trại.
Bên này, Lữ Bố bị dẫn tới. Tào Tháo nhìn Lữ Bố, nghĩ lời ta : Lữ Bố là viên tướng vô địch, hãy thu dụng mà dùng. Nhưng mà, ông ta vẫn còn do dự. Lữ Bố nhìn thấy Tào Tháo, lại hỏi trước: “Minh công sao gầy vậy?” Tào Tháo kỳ quái: “Tướng quân vì sao biết Tháo?” Lữ Bố thở dài: “Ngày xưa ở Lạc Dương, gặp trong vườn nhà họ Ôn." Tào Tháo a tiếng, tự giễu: "Ta quên mất. Sở dĩ gầy , vì hận sớm gặp được Ôn hầu đó.” Lữ Bố vừa nghe, lập tức : "Tề Hoàn bỏ thú vui vô bổ, được Quản Trọng trợ giúp; nay cho Bố tận tâm tậm lực, xung phong vì ngài, có thể ?" Tào Tháo do dự đáp. Lữ Bố vội la lên: "Bố đối đãi với chư tướng bạc, chư tướng lâm trận đều vội vã phản lại Bố.” Tào Tháo thở dài: “Ngươi nghe lời vợ, nghe chư tướng, sao lại là bạc?” Lữ Bố im lặng. Vì sợ võ nghệ của Bố, dây trói rất chặt. Lữ Bố với Tào Tháo: “Trói chặt quá, nới ra chút.” Tào Tháo gật đầu, ý muốn thả cho đường sống, sai người nới dây. Chủ bộ Vương Tất vội : “Bố bị bắt làm tù binh. Người của ở gần bên ngoài, thể nới rộng.” Tào Tháo cảm thán: “Vốn muốn nới dây, chủ bộ nghe, làm sao đây?” Lữ Bố hướng Lưu Bị : “Huyền Đức, ngươi ngồi ghế khách, ta là tù binh, thể lời giúp ta sao?” Tào Tháo nhìn Lưu Bị, Lưu Bị cười, tiến lên : "Minh công thấy việc Bố với Đinh Kiến Dương và Đổng Thái sư sao!” Đúng tiêu chuẩn ném đá xuống giếng. Tào Tháo nghe xong, thấy sai, rất có đạo lý. Lữ Bố này khó dung dưỡng, ôi, chuyện sư huynh của Triệu Như xem ra chỉ là lời đùa, chỗ này ai có thể chế trụ Lữ Bố, tuy rằng ta rất muốn lưu lại , nhưng mà… Tào Tháo nhìn Lữ Bố, vẫn rất khó hạ quyết tâm. Lưu Bị ở bên cạnh than thở: “Dưỡng hổ để lại hậu hoạn, giữ được đâu.” Lữ Bố khó thở, mắng Lưu Bị: “Đúng là đồ vô tín.” Tào Tháo lại do dự nửa ngày, giết hay là giết, khó quyết định. Ông ta cân nhắc mãi, lại nhìn mấy thủ hạ, có gật đầu, có lắc đầu, ông ta than tiếc nửa ngày vẫn chưa quyết định được, nhưng ta tới rồi.
Lại , Cao Thuận bị mang ra khỏi đại trướng, thấy thủ cấp Trần Cung đặt trong hộp gỗ, ngẩng đầu nhìn trời, cười khổ nghĩ, chết cũng là giải thoát. Đáng tiếc, muốn chết ta cũng cho cơ hội. Từ Dã Vương trở về, ta vội vã đến Tào doanh, cần tham gia chiến đấu. Mắt thấy Lữ Bố bị áp giải từ Bắc môn về Tào doanh, ta mang mạng che mặt , cũng hóa trang cho Tiểu Bạch, thúc ngựa vọt vào Tào doanh. Tiểu Bạch tốc độ mau, trong chiến tranh có chút hỗn loạn, lúc ta vọt vào trung quân gặp đài hành hình trước tiên, Tào quân mới thấy cảm giác khác thường. Vừa hay ta tới đúng lúc, nhìn thấy tiểu binh đưa Cao Thuận đến, ta cũng gì, trực tiếp vọt tới, thương trong tay nhàng ngăn lại, bức tiểu binh tránh ra, thuận tay đem Cao Thuận nâng lên, đặt ngang ngựa, tiếp tục hướng trung quân phi tới.
Lúc này Tào quân mới kịp la to phản ứng, chạy theo phía sau ta, vừa chạy vừa kêu. Động tác của ta quá nhanh, lúc vọt tới cửa đại doanh trướng, quân sĩ chung quanh mới phồi phục tinh thần, có người chạy vọt vào trướng báo cùng Tào Tháo, đại bộ phận khác xông tới. Đợi ta dừng lại, bỏ Cao Thuận xuống dưới, Cao Thuận mới ra được: “Thả ta ra.” Ta chỉ cố ý giảm thấp xuống, còn trong miệng ngậm đống vải bông, thanh có vẻ trầm thấp, mơ hồ: “ phải thả rồi thôi!” loại cảm giác u, đến ta cũng giật mình.
Đám người Tào Tháo thấy con ngựa mặc trang phục nhiều màu xông vào, lại thấy người ngựa, thân hắc y che mặt, trước tiên giật nảy mình, tiếp theo liền nghe binh sĩ bên ngoài hô lớn xông tới: “Tướng quân, có người cướp doanh.” Hứa Chử, Quách Gia bên cạnh Tào Tháo đều bước lên chặn trước mặt ông ta. Ta ngồi lưng ngựa xuống, từ trong lòng lấy ra bức thư, ném cho tên lính: “Cầm lấy đưa cho Tào công.” Quân Tào thấy ta có hành động gì, cũng dám xằng bậy, vội vàng đem thư mang vào. Tào Tháo nhìn thấy trang phục người ta, nửa tin nửa ngờ, xem thư xong ông ta cười lớn, đem thư đưa cho Quách Gia. Quách Gia hiểu , cũng đọc thư, trực tiếp cất vào ngực, cười với Tào Tháo: “Gia lại sai rồi, mời chủ công trước.” Tào Tháo cười, tự mình ra ngoài gặp ta. Những người còn lại trong doanh trước đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu tại sao?
Ta thấy Tào Tháo ra, cố ý dùng mười phần ngạo khí : “Ta là ai, ông biết rồi. Việc hôm nay, trong thư chưa?” Tào Tháo gật đầu: “Tháo đa tạ hiệp sĩ đến tương trợ. Việc hôm nay cứ như trong thư, để ngươi làm chủ.” Ta gật đầu xuống ngựa: “Tào công bớt phiền não. Có điều, việc ta làm, phải vì các ông.” Tào Tháo thở dài: “Tháo hiểu . Tuy là thế, Tháo vẫn muốn đa tạ!” Ta gì nữa.
Đúng lúc đó, binh sĩ áp giải Trương Liêu tới, Thái Sử Từ theo sát phía sau, xem ra, bọn họ sợ Trương Liêu bị thiệt thòi! Ta nhìn Trương Liêu thân ướt sũng bị dẫn tới, cũng đau lòng thôi, lại nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Thái Sử Từ, đoán rằng Trương Liêu chịu về dưới trướng Tào Tháo. Tào Tháo nhìn thấy Trương Liêu, nghĩ chút rồi nhíu mày: "Người này sao quen mặt vậy nhỉ?” Trương Liêu thở phì phò, nghe Tào Tháo , đột nhiên cười to: “Trong thành Bộc Dương, ông chạy cũng nhanh lắm.” Tào Tháo cũng cười: “ ra ngươi cũng nhớ .” Trương Liêu hắc hắc cười: “Đáng tiếc ngày đó lửa quá, thiêu chết ông.” Thái Sử Từ, Quách Gia sắc mặt đại biến, muốn tiến lên, lại nghe tiếng Tào Tháo giận dữ: “Ngươi hôm nay bại trong tay ta, còn dám làm nhục ta?” Trương Liêu cười to: “Đại trượng phu chết chết, thể cúi đầu!” Tào Tháo căm tức nhìn Trương Liêu, Trương Liêu hề úy kỵ, cùng ông ta đối mặt. Tào Tháo đột nhiên cất tiếng cười to: “Quả nhiên là hảo hán, Tháo làm sao có thể đả thương ngươi được?” Ông ta vừa cười vừa bước tới, muốn tự mình cởi trói cho Trương Liêu. Thái Sử Từ, Quách Gia nhàng thở phào.
Ta từ đầu đến cuối chuyện, trong bụng cười thầm, xem Tào Tháo diễn xong kịch, ta tiến lên cười lạnh (ông diễn xong rồi, ta còn chưa lên sân khấu đây!): “Tào công, việc hôm nay, ông quên rồi sao?” Tào Tháo sửng sốt, nhìn ta lời nào. Ta lạnh lùng : “Người này ta biết cách xử trí, Tào công xin hãy chờ.” Tuy rằng ta nhìn bộ dáng Trương Liêu cũng đau lòng, nghe xong lời mới rồi, lại nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Tháo Sử Từ, ta giận, nát cả lưỡi, Trương Liêu ngươi còn hoành hành như vậy, giáo huấn chút được. Lại … Hì.
Tào Tháo lại nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu, ông ta suy nghĩ, ngươi là sư huynh của Triệu Như, Trương Liêu là nhị ca của Triệu Như, chẳng lẽ ngươi quen? Phải, cũng có khả năng. Nếu vậy, ta cứ từ từ xem sao, phải chuyện xấu. Ông ta thở dài bước , ngẫm lại cam lòng, lại nhìn Trương Liêu người ướt sũng, trời lạnh thế này, ông ta cởi cẩm bào người xuống, choàng lên người Trương Liêu, thở dài bước sang bên cạnh, mọi người thấy vậy đều trợn mắt há mồm. Trương Liêu hiểu ý ông ta, nhưng bị hành động của ông ta khiến cảm động, cúi đầu trầm tư . Mà Quách Gia, Thái Sử Từ cùng ta quả vô cùng cảm động.