1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Hồng Vân ngã xuống.

      mặc y phục đen bay xẹt qua giữa trung, đối mặt với hỏa hạc, tung ra công kích sắc bén, vẫn thành thạo như cũ, so với thân hình to lớn phe thẩy đôi cánh kia thân hình nhắn của nàng giống như nhảy múa giữa trung.

      Từ đạo, từng đạo phong nhận từ tay nàng bay ra, từng chiêu, từng chiêu đều cùng đánh vào chỗ. Hỏa hạc phát ra tiếng rống giận, đồng thời vô số lông vũ đỏ rực rơi xuống tạo thành cảnh đẹp mê hoặc. Nhưng mà giờ phút này cũng phải là lúc để thưởng thức cảnh đẹp, bởi vì loại cảnh đẹp này là đẹp đẽ trí mạng.

      Tuy là đêm tối lạnh lẽo nhưng lúc này khí lại nóng rực.

      Lệ khí mà hỏa hạc phát ra ngày càng nồng đập, đôi mắt cũng bị tơ máu che kín, tốc độ móng vuốt chém xuống nhanh gấp mấy lần so với lúc trước. Mắt thấy bắt trúng mục tiêu nhưng Sở Lạc Lạc lại có thể từ khe hở của móng vuốt, linh hoạt tránh né. Đáng tiếc, hỏa hạc nắm giữ được quỹ đạo di chuyển của nàng, nó vỗ cánh cái, lập tức, cơn lốc hình thành, xé khí đánh về hướng Sở Lạc Lạc tránh . Lúc này, mũi tên băng lớn xoay tròn trong khí bay đến, vùng khí mà mũi tên băng bay qua đều lộ ra hàn ý, làm cho khí bị vặn vẹo. Mũi tên băng bắn về phía trung tâm của cơn lốc làm cho hướng gió lệch chút.

      “Lệ Vô Ngân, làm tồi!”

      mặc y phục đen vừa tránh thoát được lần công kích bay tới bên canh Lệ Vô Ngân, mỉm cười khích lệ . Nếu như phải là mũi tên băng của bay tới chỉ sợ là nàng tránh kịp. Nhưng mà, nếu như lúc này chỉ có mình nàng con hỏa hạc này sớm bị nàng làm thịt.

      cần khách khí. Chúng ta trước mắt vẫn là đồng đội, nhiệm vụ này vốn là nên hợp lực để hoàn thành.” Lệ Vô Ngân thản nhiên trả lời, tay vẫn làm động tác kéo cung như cũ. niệm chú ngữ, tay phải liền tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, mũi tên băng lập tức lao ra.

      Hỏa hạc giơ móng vuốt chụp tới, mũi tên vốn đâm vào bụng liền bị nó nắm lại, sức mạnh lớn làm cho mũi tên băng gẫy đôi rơi xuống đất.

      Lập tức, hỏa hạc lại đánh về hướng Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân, lúc này, lại bóng dáng đỏ rực khác từ tường thành bay lên, giơ cao bảo kiếm, dấy lên đấu khí màu đỏ, ở giữa trung tựa như cái cầu vồng rực rỡ nhất.

      hô lớn tiếng: “Thứ Hồn-Tàn Phiêu!”

      Thân ảnh đỏ rực tập tức tăng tốc, khi đến vị trí ngang bằng với đầu hỏa hạc, vung bảo kiếm, đạo ánh sáng đỏ xẹt qua, đấu khí thoát ra khỏi thân kiếm, bắn ra ngoài.

      Chiêu thức ngày ấy dùng để đối phó với ban giám khảo lại lần nữa được sử dụng, Vào ngày ấy, khi đấu khí của bị đấu khí màu xanh lam của ban giám khảo làm cho lệch quỹ đạo Đông Phương Ngạo có lĩnh ngộ mới. Giờ phút này, sửa chữa lại, đem toàn bộ đấu khí tập trung ở thân kiếm sau đó phóng ra, chia làm hai hướng tấn công hỏa hạc, làm cho nó trở tay kịp.

      Đông Phương Ngạo dù gì cũng là Cao Cấp Kiếm Sư, chiêu toàn lực của đương nhiên là có uy lực cực lớn. chiêu kia vừa vặn đánh trúng mắt trái của hỏa hạc, nó lập tức phát ra trận rên rỉ, ở giữa trung điên cuồng quơ loạn hai cánh ôm lấy đầu.

      Rên rỉ xong, trong miệng hỏa hạc lại phun ra từng tia lửa nóng rực, theo cái cổ quay quay lại của nó mà tia lửa phun ra vô số phương hướng khác nhau trung.

      Cách hỏa hạc gần nhất chính là người vừa công kích – Đông Phương Ngạo, vốn muốn đắc ý trậnm lại ngờ trong miệng hỏa hạc lại lại phun ra tia lửa. Chuyện này vốn nên xảy ra vậy giờ này lại cố tình xảy ra.

      né tránh kịp chỉ đành phải giơ hai tay lên ngăn cản.

      “Tên ngốc! Còn mau tránh !”

      Thanh thanh thúy truyền đến, Sở Lạc Lạc lướt tới bên cạnh , mang tới nơi an toàn.

      ra khi tia lửa sắp thiêu tới chỗ Đông Phương Ngạo Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân đồng thời ra tay. Lệ Vô Ngân lấy nước dập lửa, làm cho lửa lớn kia giảm nửa uy lực. Sở Lạc Lạc lại thi triển Lướt Thân Pháp túm Đông Phương Ngạo .

      “Ha ha, chiêu vừa rồi của ta cùng tồi !”

      Sở Lạc Lạc tức giận trừng lớn mắt, người này cũng nhìn tình huống chút, mắt thấy tia lửa lại lần nữa phóng tới, nàng thả lỏng người, dưới chân đạp khí bên dưới, chật vật tránh thoát.

      Lệ Vô Ngân vội vàng phát ra mũi tên băng hấp dẫn chú ý của hỏa hạc làm cho hai người kia thành công trốn tới nơi an toàn.

      Ba người mừa dù chưa từng lên kế hoạch nhưng phối hợp lại vô cùng ăn ý, hai vị thiếu niên kia dường như sinh ra để chiến đấu, lại có thể ở trong cuộc chiến mà tìm ra ăn ý.

      Sở Lạc Lạc vốn dĩ muốn tấn công bụng của hỏa hạc nhưng trong phút chốc khi hỏa hạc phun lửa nàng mới phát tất cả những chiêu nàng phát ra lúc trước đều là vô dụng. Nàng hơi nhếch khóe miệng, giơ tay phải lên, bên lập tức xuất quang cầu màu xám bạc, bên trong quả cầu có nhiều điểm sáng tựa như những ngôi sao, giữa bóng tối tỏa sáng tựa như bảo ngọc.

      Mà tay trái của nàng lại hóa ra tấm chắn bằng băng màu lam thẫm. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo, dáng người nhắn của nàng như tia chớp phóng về miệng của hỏa hạc.

      Tia lửa nóng cháy thế nhưng lại thể hòa tan lá chắn băng nhìn như vô cùng mỏng manh kia. Khi tiếp cận miệng của hỏa hạc, Sở Lạc Lạc quăng quang cầu trong tay ra, quang cầu lập tức bay vào trong miệng hỏa hạc.

      Hỏa hạc rốt cục cũng thể phun ra tia lửa nữa, nó kêu lên thảm thiết, thanh kia mang theo đau đớn thể lên lời. Đôi cánh của nó đập loạn trong khí, thân thể to lớn lay động lập tức rơi từ trung xuống. Thân hình nó rơi vào trong thành, va chạm với mặt đất cứng rắn lạnh lẽo gây ra chấn động lớn. Chấn động kia giống như tảng đá lớn nện vào lòng mọi người.
      Biến động này xảy ra, ngoại trừ Sở Lạc Lạc Lạc, mọi người khác đều trợn mắt há mồm.

      Đông Phương Ngạo vốn khi Sở Lạc Lạc hành động cảm thấy khó hiểu thậm chí lo lắng kích động nhưng vào khắc khi nhìn thấy kia lông tóc vô thương ở giữa trung, mà hỏa hạc lại bỗng nhiên rơi xuống đất thậm chí quên mất chính mình lúc này ở giữa trung, thiếu chút nữa là thất thần rơi xuống đất.

      Sở Lạc Lạc nhàng bay xuống, thân hình hỏa hạc nằm ở đất vẫn còn giãy dụa.

      Lúc này mọi người rốt cục có thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo của hỏa hạc. Lông chim vốn dĩ đỏ rực lúc này chỉ còn chỗ bụng còn lưu lại màu sắc vốn có. Lông ở đầu của nó, thậm chí là lưng đều biến thành màu đen, tản ra hơi thở thị huyết.

      Hỏa hạc này vốn nên ở bầu trời bay lượn tựa như quý tộc tao nhã nhất, hỏa hạc này vốn nên được mọi người xưng tụng là “Phiêu Miểu Hồng Vân”, đến khi ngã xuống mới ra loại sắc thái xấu xí nên xuất người nó.

      ! Ma thú này là bị hắc ma pháp ăn mòn mất ý thức mới có thể như vậy. Nay sịnh mệnh của nó sắp trôi qua, cho dù nó là ma thú, cho dù nó vừa rồi còn đe dọa đến sinh mạng của mọi người nó cũng nên chết ở cái tư thái xấu xí này.

      Trong lòng Sở Lạc Lạc dấy lên lửa giận, giận cái tên đứng sau mọi chuyện lợi dụng hắc ma pháp để hại người, lợi dụng hắc ma pháp để làm cho nhứng ma thú ngoan ngoãn này mất bản tính. Thế nhưng động tác của nàng vẫn nhàng vô cùng, tay phải của nàng đặt đầu hỏa hạc, động tác trấn an giống như khi nàng trị liệu cho đứa bé lúc trước.

      Nhất thời, hảo quang vạn trượng, lọt vào trong ánh mắt mọi người là bạch quang thánh khiết.

      Đợi đến khi bạch quang tan , long vũ đen đều rơi xuống đất để lộ ra màu đỏ rực lửa bên trong, kia mới là sắc thái thuộc về nó!

      Đồng thời khi bạch quang biến mất, hỏa hạc rốt cục cũng yên bình nhắm hai mắt lại…

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18: Yến tiệc mừng công.

      Nhìn thấy ánh mắt hỏa hạc trước khi chết toát ra tia cảm kích và an bình, Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo đều ngẩn ra.

      Con ngươi màu lam của Lệ Vô Ngân dần ra tia kiên định, khỏi hơi mím môi.

      Đông Phương Ngạo nhìn thấy tất cả, yên lặng nhìn mặc áo đen, miệng lẩm bẩm : “Vì sao, ngươi…”

      Vì sao ngươi lại vì nó tiêu hao ma lực của mình?

      Tuy rằng lời còn chưa dứt nhưng Sở Lạc Lạc có thể hiểu được nghi vấn của Đông Phương Ngạo, nàng thản nhiên trả lời: “Ma thú cũng có tôn nghiêm.”

      Lời thản nhiên của nàng làm cho trong lòng của Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo cùng chấn động, giống như sáng tỏ cái gì.

      bóng dáng thon dài từ chỗ tối ra, bóng đêm che khuất bộ dạng của người nọ. Người nọ nhìn bóng dáng Sở Lạc Lạc, hơi nghiêng đầu, thấp giọng : “Ma thú cũng có tôn nghiêm? Có ý tứ!”

      Lúc này, lại có bóng dáng khác từ chỗ u rời , vội vàng chạy tới nơi nào đó trong thành.

      lướt qua vài cái quảng trường rốt cục dừng lại trước mặt tòa nhà lớn. Gõ cửa theo nhịp tiết tấu, “Chi nha” tiếng, bên trong có người cầm đèn lồng ra mở cửa. Dựa vào ánh sáng của ngọn đèn có thể nhìn thấy bảng hiệu cửa ghi ba chữ “Phủ Thành Chủ”.

      “Đại nhân! !”

      Người nọ chạy đến mộ căn phòng, có chút kích động hô.

      Người vẫn đưa lưng về phía cửa quay đầu lại, ra là nam nhân ước chừng năm mươi tuổi, khẽ quát: “Chuyện gì khiến ngươi hoa mang rối loạn như vậy, còn ra thể thống gì nữa.”

      “Đại nhân, chúng ta đợi được rồi! Hỏa hạc bị đánh bại!”

      “Cái gì?! Hỏa hạc phải bỏ mà là bị giết?” Giọng người nọ lộ ra kinh hỉ.

      “Đúng vậy, đại nhân! Thời điểm hỏa hạc rơi xuống ta nhìn thấy rất ràng!”

      “Là người nào đánh bại hỏa hạc?”

      “Này…” Người kia giọng điệu chắc chắn lắm : “Đại nhân a, trời quá tối, ta nhìn lắm.”

      “Thôi , dù sao cũng chính là người trong đó, tốt quá, ha ha! Lúc này thần nhất định vừa lòng!”

      Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên cao, thân thể hỏa hạc vẫn còn nằm ở trong thành, lông chim đỏ rực dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt.

      Dân chúng toàn thành đều tò mò nhìn nhưng lại sợ hãi dám tới gần, chỉ là ở xa xa vụng trộm đánh giá, giọng nghị luận.

      Nam pháp sư hỏa hệ khi chiến đấu vẫn luôn tránh né cùng với nữ pháp sư hệ lôi tên gọi A Tử hôm qua ngất xỉu bị Đông Phương Ngạo để lại ở trường thành cả đêm hứng gió lạnh lúc này cũng đứng ở quảng trường. Hai người kia ngẩng đầu ưỡn ngực, toàn thân là bộ dạng hùng chỉ là bọn họ chột dạ, vẫn dám nhìn ba vị thiếu niên kia.

      Mà Sở Lạc Lạc đứng trước mặt hỏa hạc, dùng tinh thần lực thăm dò, nghe được số lời kì quái.

      “Trời ạ! Bọn họ cư nhiên thành công! ngờ.”

      vậy, nhứng người này đều thông qua khảo nghiệm?”

      “Đợi hơn hai tháng cuối cùng cũng đợi được rồi, lần này thần nhất định thực vừa lòng.”

      “Đúng vậy, thần vạn năng nhất định bảo vệ chúng ta.”

      Quan sai chuyện với nhau xong, bọn họ giờ biết xử trí con quái vật to lớn này như thế nào mà mệnh lệnh của thành chủ bọn cũng làm xong, chính là mời mấy vị hùng này tới tham dự tiệc mừng công vào tối nay.

      Sở Lạc Lạc sau khi nghe quan sai xong, lẳng lặng đứng ở bên, cũng mở miệng đáp lại. Ánh mắt của Lệ Vô Ngân cũng chỉ là nhìn áo đen này, gì.

      Sau khi nghe được nhứng lời ca ngợi dứt xong, Đông Phương Ngạo vô cùng thân thiết chuyện với đám quan sai. Hai pháp sư kia tuy là có chột dạ nhưng lại vẫn chống lại được hư vinh trong lòng, đem chính mình tựa như hùng sớm quên hết nhứng uất ức đêm qua.

      “Thân thể to lớn như vậy, hay là tách ra, chuyển từng bộ phận ra ngoài mai táng .”

      “Theo ta trực tiếp hỏa thiêu trận, càng sảng khoái hơn.”

      “Thân thể lớn như vậy phải đốt tới khi nào!”

      Quan sai thảo luận xem nên xử lí hỏa hạc như thế nào, hồi vẫn chưa ra được cái phương pháp thỏa đáng nào.

      “Đông Phương Ngạo, còn có người!” Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, ra là Sở Lạc Lạc vẫn chưa từng lên tiếng, nàng chỉ vào tên pháp sư hỏa hệ kia : “Dùng pháp thuật hỏa hệ, tiễn đưa nó .”

      Ngữ khí tuy là lạnh nhạt nhưng chứa uy nghiêm, câu của Sở Lạc Lạc xong, hai người kia dám theo, khỏi làm cho hai tròng mắt mọi người rớt xuống đất. Ba người hợp lực, dấy lên ngọn lửa lớn, thân thể hỏa hạc bị lửa đỏ thiêu đốt còn mảnh, ngay cả xương cốt cũng lưu lại.

      Khói mù mịt bay về phía chân trời, khói kia thế nhưng cũng là màu đỏ, làn khói kia bay trong trung tựa như bóng dáng hỏa hạc nhảy núa, tao nhã như thế, to lớn như thế. Làn khói bay lên bầu trời,ở trước mắt mọi người hóa thành đám mây đỏ rực hiếm có.

      Đáng tiếc, trận gió thổi qua, tất cả đều tan biến, giống như sinh mạng của hỏa hạc trôi mất.

      Ban đêm, trong phủ thành chủ.

      Đèn đuốc sáng trưng, thành chủ Thủy Hàn Thành cố ý mở bữa tiệc thiết đãi sáu vị
      hùng.

      Sở Lạc Lạc dẫn đầu đoàn người, Trương đại thúc, Lệ Vô Ngân, Đông Phương Ngạo theo sát phía sau, cuối cùng là hai pháp sư kia. Đoàn người dưới ánh mắt ủng hộ của dân chúng và dưới dẫn dắt của đám quan sai, ngẩng đầu bước nhanh đến phủ thành chủ.

      Sau khi sáu người bước vào xong, cửa lớn bằng đồng ầm ầm đóng lại vang lên tiếng vang trầm đục, ngăn trở tầm mắt dân chúng, cũng ngăn trở ánh mắt lo lắng của phụ nhân ôm con.

      Ánh mắt của nàng giờ chỉ có thể nhìn thấy cửa lớn bằng đồng khép chặt, uy nghiêm lại dữ tợn.

      Thủy Hàn Thành tuy là ở gần biên giới nhưng vì nơi này có Túy Hồng Trần nổi tiếng cho nên phủ thành chủ cũng rất có khí phách. So với phủ thành chủ Vân Quy Thành lần trước được nhìn qua hơn vài cấp.

      Đoàn người Sở Lạc Lạc xuyên qua sân lớn có trồng cây ngô đồng, qua tiền thính ra vẻ cổ điển cuối cùng cũng tới được nơi bày tiệc.

      Thành chủ của Thủy Hàn Thành, tuổi chừng hơn năm mươi, tóc mai hai bên đều bạc, vẻ mặt hiền hòa. đứng ở trung tâm của phòng, hành cái đại lễ với sáu vị hùng sau đó mời mọi người an tọa.

      bàn bày đầy các loại món ngon, các loại quả khô mới mẻ, mà ở bên của phòng mở tiệc có cái đỉnh lớn bằng đồng, trong bếp lò lửa cháy nhè , trận mùi hương thơm ngát tỏa ra khắp phòng.

      Ngay cả món ngon đầy đủ cả sắc hương vị bàn cũng trở nên ảm đạm trước mùi hương kia.

      Trương đại thúc cũng là người hiểu rượu, vừa ngửi thấy mùi thơm kia hiền biết đó nhất định là rượu ngon hiếm có.

      “Rượu ngon! Rượu ngon a!” Trong miệng khỏi thoát ra lời tán thưởng.

      “Vị hùng này là người hiểu rượu nha!” Thành chủ lập tức đáp lại “Thành này chịu đựng ma thú quấy nhiễu cũng hơn hai tháng rồi, cũng nhờ các vị hùng rat ay tương trợ mới giữ được tính mạnh của bách tính trong thành, Lý Duy ta vô cùng cảm kích, tối nay ta mở bữa tiệc là để chúc mừng công lao của các vị hùng.”

      “Trong cái đỉnh đồng kia là rượu ngon độc nhất vô nhị của thành chúng ta – Túy Hồng Trần.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Thần miếu.

      Túy Hồng Trần, loại rượu ngon nổi danh khắp Thánh Vân đại lục.

      Là say giữa hồng trần hay vẫn là vì hồng trần mà say!

      Từ lúc bắt đầu bước vào phòng Sở Lạc Lạc liền chú ý tới vị thành chủ của Thủy Hàn Thành kia. Tuy rằng nàng nghi ngờ kiện ma thú quỷ dị này tuyệt đối có liên quan đến thành chủ hoặc quan sai nhưng mà, nàng cư nhiên lại cảm nhận được chút hơi thở của hắc ma pháp nào người thành chủ. Thậm chí cũng chút dao động ma pháp nào. Lúc này, nàng có thể kết luận thành chủ cuat Thủy Hàn Thành chỉ là người thường.

      Điều này thực ngoài dự đoán của nàng.

      Thành chủ Lý Duy gật đầu ý bảo người hầu bên người lấy rượu ngon trong đỉnh đồng ra. Khi vừa mở nắp đỉnh ra, hương rượu lập tức xông vào mũi, hương thơm thuần khiết mê hoặc giác quan của mọi người.

      “Chư vị hùng! Lý mỗ trước hết kính mọi người môt ly!” Lý Duy tự rót cho mình ly rượu, nâng chén lên, uống hơi cạn sạch.

      Uống rượu ngâm thơ, đánh đàn ca hát, vốn là cử chỉ phong nhã, nhưng đối với những kiếm sĩ và pháp sư này, rượu ngon lại có thể làm cho bọn họ tăng lên vài phần khí chất dũng cảm. Động tác vừa rồi của Lý Duy khiến cho người ta cực kì cảm kích.

      Lúc này, Trương đại thúc, Đông Phương Ngạo và hai pháp sư kia đều giơ ly rượu lên, hơi cạn sạch, khen dứt miệng.

      Sở Lạc Lạc do dự chút, thoáng cúi đầu, trong mắt xẹt qua tia khác lạ, cuối cùng cũng giơ ly rượu lên, lúc này, Lệ Vô Ngân cũng uống xong ly rượu.

      Rượu ngon như thế, nếu như uống chẳng phải là mất hứng hay sao?

      Trăng tròn ngày càng lên cao, bữa tiệc vẫn tiếp tục đến nửa đêm.

      Thành chủ Lý Duy lại lần nữa nâng chén, lớn tiếng : “Đến đây! Đến cảm tạ nhóm thiếu niên hùng này, là bọn họ cứu thành của chúng ta, đánh lui ma thú đáng sợ, chúng ta lại kính bọn họ ly.”

      xong, Lý Duy tự mình uống trước, sau đó đem ly rượu dốc ngược xuống ý bảo uống hết. Vẻ mặt mang theo ý cười nhìn mọi người đều uống xong, lúc này bữa tiệc mới chấm dứt.

      Đoàn người Sở Lạc Lạc lại lần nữa được hộ tống trở về khách sạn. Dọc đường , dân chúng vui vẻ hộ tống, ngừng nhứng lời khen tặng.

      ngang qua chỗ rẽ, phụ nhân ôm con, trông mong nhìn đoàn người Sở Lạc Lạc, cau mày, muốn tiến lên lại bị nam nhân phía sau giữ chặt lại. Xoay người lại nhìn, cuối cùng nàng vẫn là rời .

      Dưới ánh trăng, hai bóng dáng rong ruổi trong đêm đen, bọn họ cưỡi ngựa nhưng tốc độ lại nhanh như gió, chạy vội về phía Thủy Hàn Thành.

      Từ thành thị gần Minh Nguyệt quốc nhất đường chạy tới, suốt ngày đêm chưa từng ngừng lại.

      Hai người này chính là giáo sư của Thánh Vân học viện, Mặc Vô và Ngô Thích.

      Ngày ấy, khi bọn họ nghe được tin tức từ Thánh Giáo Hội liền vô cùng tức giận. Trong lòng Mặc Vô có chút hối hận, đều là do ông nhất thời ngu ngốc, nếu như ba thiếu niên kia bị mất mạng, trong lòng ông sao có thể dễ chịu? Vì thế, Mặc Vô luôn làm theo ý mình mang theo Ngô Thích lại lần nữa xông vào Tổng bộ Thánh Giáo Hội, bởi vì ông nghĩ ra biện pháp rất nhanh có thể đến được Thủy Hàn Thành.

      Vì Thánh Giáo Hội ở mỗi quốc gia, thậm chí là mỗi thành phố lớn đều có phân đàn, thành viên của Thánh Giáo Hội có thể thông qua truyền tống trận để đến các phân đàn. Mặc Vô suy nghĩ, nếu như ông nhớ lầm thành thị ở Minh Nguyệt Quốc có có phân đàn của Thánh Giáo Hội. Cái thành thị kia cách Thủy Hàn Thành chỉ có hai ngày xe. Vì thế, ông xông vào Tổng bộ Thánh Giáo Hội khởi động truyền tống trận.

      Bởi vì sợ hãi uy danh của Mặc lão cho nên vài tên thành viên của Thánh Giáo Hội chỉ có thể mở miệng khuyên bảo, tuy rằng trong lòng vẫn mắng thầm thôi, lại dám làm gì.

      Trong đêm đen, khi tới gần Thủy Hàn Thành, vô số điểm sáng hồng rực lóe ra trong bóng đêm.

      “Mặc lão, ngươi xem phía trước, là cái gì vậy?” Ngô Thích chỉ vào đám điểm sáng hồng rực di chuyển .

      Mặc Vô trả lời mà dùng hành động để biểu đạt ý nghĩ của ông, đợi hai người tới gần mới phát đây là đám nhện nước, chỉ là đây cũng phải là nhện nước bình thường, thân hình chúng nó lớn gấp đôi bình thường, hai mắt tỏa ra hồng quang mang theo vài phần khí thế thị huyết.

      “Chúng nó hị hắc ma pháp ăn mòn, xem ra trong Thủy Hàn Thành xuất hắc ma pháp cũng phải là dối!” Mặc Vô , trong lòng của ông càng thêm lo lắng.

      “Vậy…bọn ?” Ngữ khí của Ngô Thích có chút bối rối.

      “Bọn họ hẳn là vẫn còn an toàn! người đám nhện nước này còn lưu lại hơi thở ma pháp, nhìn vào trạng của chúng chủ là đám tàn quân!”

      Thanh chuyện của Mặc Vô còn chưa dứt, đám nhện nước đánh về phía hai người.

      Chỉ thấy Mặc Vô phất tay cái, liệt hỏa hừng hực bao vây đám nhện nước lại. chiêu này đúng là chiêu Sở Lạc Lạc từng sử dùng “Hỏa Diễm Tu La!” Chỉ là khi Sở Lạc Lạc sử dụng chỉ là loại ma pháp trung cấp phạm vi nhưng là Mặc Vô chỉ nhàng bang qua phất tay cái, lửa lại bao vây từng con nhện nước , mà lửa cháy lại so với chiêu của Sở Lạc Lạc càng thêm lợi hại.

      Dưới ánh sáng của lửa đỏ hai người vẫn chạy như bay về hướng Thủy Hàn Thành, tốc độ lúc này so với khi trước còn muốn nhanh hơn.

      --

      Ồn ào qua , Thủy Hàn Thành vào buổi tối lại khôi phục vẻ im ắng, vài bóng đen rất nhanh xẹt qua ngã tư đường, đến trước khách điếm nơi đám người Sở Lạc Lạc ngủ lại.

      Dường như sớm biết là có người đến, cửa khách sạn cũng lặng lẽ mở ra, mấy người lắc mình bước vào.

      “Đều ngủ say sao?” người trong đó thấp giọng hỏi.

      “Yên tâm, ngài còn biết sao? Uống vào Túy Hồng Trần đặc chế, tất cả đều ngủ
      giống như lợn chết.” Tiểu nhị trong khách điến cười hì hì đáp.

      Mấy người kia cực kì ăn ý vào phòng của đám người Sở Lạc Lạc, đẩy cửa bước vào, bao lâu sau mỗi người đều khiêng người ra. Nhìn nhau gật đầu cái rồi lại chạy nhanh trở ra. đường này gặp vài dân chúng nhưng dáng vẻ đều bọn họ đều làm như thấy, giống như sớm tập thành thói quen, mà , ánh mắt của bọn họ đều nhìn về hướng Tây Nam của thành, mặt là vẻ tiều tụy.

      Đêm đen, yên tĩnh tiếng động, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì chỉ là
      nhóm hùng vốn được dân chúng ca tụng ở tiệc mừng công lại biến mất, vô tung vô ảnh.

      Phía Tây Nam của Thủy Hàn Thành, tòa miếu thờ im lặng sừng sững ở đó. Vách tường xám xịt của miếu thờ được ánh trăng chiếu vào là cho tòa miếu này có thêm mấy phần thần bí. Bảng gỗ ngoài cửa chỉ đơn giản viết hai chữ: Thần miếu.

      Chỉ là ngôi miếu này thoạt nhìn vẫn còn rất mới, dường như là mới được tu sửa lại, cũng biết bên trong thờ phụng loại thần linh nào. Chỉ là vẻ mặt thành kính của mọi người chi thấy ngôi thần miếu này có địa vị rất cao ở Thủy Hàn Thành.

      “Thủ hộ thần đại nhân tôn quý, tiểu nhân đưa tế phẩm đến cho ngài đây.” người cầm đầu đem người vác vai thả xuống, vẻ mặt cung kính quỳ mặt đất : “Đây là những người chúng ta chờ đợi lâu, là tế phẩm thông qua khảo nghiệm của ngài, bọn họ giết chết hỏa hạc. Lần này nhất định khiến cho ngài vửa lòng.”

      “Rống…” Trong Thần miếu truyền ra tiếng kêu trầm thấp, phảng phất như tỏa ra áp lực nặng nề.

      Nghe tiếng gầm, gương mặt của người cầm đầu ra nụ cười nịnh nọt: “Để cho ngài đợi lâu, tiểu nhân đem đám người này vào.”

      xong liền đứng dậy, vung tay lên, đẫn những người còn lại khiêng người vào bên trong.

      Đám người Sở Lạc Lạc được dặt tế đàn, mấy người kia cũng dám lưu lại, lập tức xoay người rời . Cửa Thần miếu được đóng lại, trong đêm đen yên tĩnh phát ra thanh trầm đục.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20: Bộ mặt của Thần.

      Theo tiếng cửa đóng lại “Kẽo kẹt” tiếng, đôi mắt của Sở Lạc Lạc lập tức mở ra, ở trong bóng tối u ám lóe ra tinh quang. Con ngươi linh động màu hổ phách kia vừa chuyển hiểu nộ tình bên trong thần miếu.

      Ở chính giữa có những chiếc bàn đặc chế thực lớn, sáu người đều bị đặt những cái bàn này. Trong đó ngoài cùng bên trái là nam pháp sư hỏa hệ sau đó theo thứ tự là Đông Phương Ngạo, Trương đại thúc, nữ pháp sư lội hệ, Sở Lạc Lạc và ngoài cùng bên phải là Lệ Vô Ngân.

      Lúc này, ngoại trừ Sở Lạc Lạc những người khác đều nhắm chặt hai mắt, hề biết gì.

      Sở Lạc Lạc vừa định đứng dậy nhìn xem mọi người thế nào bỗng nhiên phía sau thần miếu truyền đến trận chấn động, giống như vật nặng bị tha lôi mặt đất.

      Nghiêng tai nghe ngóng chút, Sở Lạc Lạc lạu quay lại chỗ cũ, nằm xuống giả bộ hôn mê bất tỉnh.

      Thanh càng ngày càng gần, bột bóng đen khổng lồ từ chính điện của Thần miều tới đây, chậm rãi qua hành lang dài. Vật kia còn phát ra thanh trầm thấp mà khan khan kì quái.

      Bỗng nhiên, bóng đen còn chưa vào đến nơi có hành động.

      Sở Lạc Lạc lại có thể cảm nhận được người tản mát ra hơi thở của hắc ma pháp!

      Khi nàng từ bàn nhảy xuống thứ màu đen, giống như cái roi lớn cuốn lấy thân thể của pháp sư hỏa hệ ở bên trái. Trong nháy mắt khi bị cuốn lên, nam pháp sư kia liền tỉnh lại.

      “A…a…” phát ra tiếng kêu rên thống khổ, ngoại trừ kêu rên, cũng thể phát ra ngôn ngữ nào khác.

      Sở Lạc Lạc cũng có động thủ bởi vì nàng còn chưa thăm dò được bộ mặt của bóng đen kia. Đối với vị thần trong miệng dân chúng Thủy Hàn Thành, trong lòng nàng cũng có vài phần tò mò.

      Huống chi Sở Lạc Lạc cũng phải là người tốt, đối với loại người như nam pháp sư kia, hừ! Chỉ sợ cứu xong còn có thể quay đầu cắn người cái đâu.

      Tiếng kêu vô cùng thảm thiết làm cho mấy người còn lại cũng lập tức thanh tỉnh nhưng lại chỉ có người giống như Sở Lạc Lạc nhảy từ bàn xuống còn nhứng người kia đều thấy có động tác gì.

      Bóng đen kia dường như chơi đùa với con mồi, cũng lập tức giết chết nam pháp sư kia. Cái roi màu đen của lúc cuốn chặt lúc thả lỏng, khi đong đưa trước mặt, thưởng thức vẻ sợ hãi đến cực điểm cùng với tiếng kêu thảm thiết của con mồi.

      “Đây là thứ gì?”

      Lệ Vô Ngân đến bên cạnh Sở Lạc Lạc nhàng hỏi.

      Sở Lạc Lạc nhàng lắc đầu, nàng cũng rất hiếu kì bộ mặt của thần thủ hộ này.

      “Này! Đây là xảy ra chuyện gì?!” Đông Phương Ngạo nằm bàn hô, tuy rằng giọng điệu của rất táo bạo nhưng ngữ điệu vẫn là mềm nhũn vô lực.

      “Thiếu… Thiếu gai, ngươi sao chứ?” Trương đại thúc thân thiết hỏi, muốn đứng dậy nhưng giờ mơi phát toàn thân dường như còn sức lực.

      Lúc này, pháp sư A Tử tỉnh lại khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của đồng đội mới phát ra mình phải là ở giường trong khách điếm mà là ở trong nơi kì lạ. Bởi vì cả người vô lực, thể cử động, nàng chỉ có thể phát ra những tiếng kêu cứu thống khổ.

      Có lẽ là do thanh của những con mồi này rất ồn ào, vật kia dường như có chút mất kiên nhẫn phát ra tiếng gầm . Roi dài cuốn lấy nam pháp sư thắt chặt lại làm cho thân thể nam pháp sư bắt đầu vặn vẹo. Khuôn mặt vì đau đớn sớm biến dạng, hai đôi mắt mang theo tia hoảng sợ lồi ra. Miệng há to muốn kêu nhưng trong miệng của lại chảy ra chất lỏng, đỏ tươi lại mang theo chút hắc ám.

      Yết hầu nam pháp sư phát ra từng tiếng “ùng ục.. ùng ục..”, sau đó đồng tử cũng bắt đầu mất tiêu cự, hốc mắt chảy ra máu tươi, đầu lưỡi cũng thò ra khỏi miệng. Rốt cục cũng thể phát ra thanh nào nữa, chỉ còn tiếng máu tươi rơi tí tách, tí tách…

      Nữ pháp sư hoảng sợ nhìn việc tàn khốc này diễn ra, lặng yên tiếng động, đến cả tiếng cầu cứu cũng quên thốt ra, giống như bị câm vậy.

      Lúc này, cây roi khác lại từ hành lang kéo tới, chuẩn xác cuốn lấy chân của Đông Phương Ngạo, kéo ra khỏi bản tế, ngã xuống mặt đất lạnh băng, chậm rãi kéo về phía bóng đen. Kết cục bi thảm của nam pháp sư kia và cảm xúc trơn nhớt từ chân truyền đến làm cho trong lòng Đông Phương Ngạo sinh ra nỗi sợ hãi.

      bất chấp cái gì thể diện hay thể diện, vô lực hô: “Này! Hai người các người, thể thấy chết mà cứu a!”

      Tuy rằng gian vô cùng u ám, chỉ có vài ánh nến nhoi nhưng mà năng lực quan sát của Kiếm Sư Cao Cấp của cũng chưa từng biến mất.

      tên ngốc!”

      Thanh lạnh lùng của Lệ Vô Ngân truyền đến, hai cái tên pháp sư kia và Trương đại thúc mắc mưu cũng thôi , nhưng mà cái tên Đông Phương Ngạo kia. Vừa rồi còn tưởng giả vờ đâu, nào biết thực uống hết mấy ly rượu có vấn đề kia chứ. Cái tên đồng đội này, mệt cho còn là Kiếm Sư Cao Cấp, là làm tổn hại danh hiệu này.

      “Này này, hai người các người cần quá đáng vậy chứ! Mau tới cứu ta!”

      Đông Phương Ngạo với vẻ mặt kinh hoàng, trong thanh có tia run rẩy ngay cả chính cũng phát ra.

      tại biết sợ rồi?” Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Lạc Lạc vang lên “Trong yến hội cho ngươi bao nhiêu ánh mắt người chính là đều nhìn thấy sao? Uống thứ rượu kia đến là vui vẻ nha! Còn cùng người ta uống rượu a, tại hối hận ?”

      yến tiệc tối nay, khi thành chủ kính rượu với bọn họ, Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân theo bản năng cho nhau ánh mắt, khi bọn muốn ám chỉ với Đông Phương Ngạo tên kia uống xong ly rượu.

      Cho nên, thừa dịp này, phải khiến cho tên kia nếm thử đau khổ mới được, miễn cho sau này luôn bao giờ cảnh giác ai.

      Cái tên Đông Phương Ngạo là kẻ rất quật cường, làm sao có thể thừa nhận rằng mình sợ hãi. Mở miệng cầu cứu là cực hạn của , nghe được câu sau cùng của Sở Lạc Lạc, ràng rên tiếng.

      Ngược lại là Trương đại thúc vẫn luôn luôn cầu cứu thay .

      Ngay tại khi Đông Phương Ngạo sắp bị kéo vào phạm vi của bóng đen là lúc Sở Lạc Lạc ra tay. con rắn lửa bò lên cái roi màu đen kia, cùng lúc đó, Lệ Vô Ngân thân pháp nhanh nhẹn lướt qua kéo áo Đông Phương Ngạo, quăng đến góc cách đó xa.

      “Lệ Vô Ngân! Ngươi cư nhiên đối với lão tử như vậy!” (Đọc câu này máu hủ của ta lại nổi lên, hai nhay lắm cắn nhau đau…) Đầu Đông Phương Ngạo bị đụng vào vách tường cứng rắn nhất thời liền phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa.

      Bởi vì con mồi tới tay bọ người ta cướp , bóng đen phát ra tiếng rống giận. Tiếng kêu kia khàn khàn, trầm thấp, quỷ dị khó có thể hình dung, chui vào tai mọi người giống như rắn độc chui vào tai vậy, khó có thể chịu nổi.

      Lúc này Lệ Vô Ngân cũng có để ý tới Đông Phương Ngạo bởi vì vừa rồi, khi tiến lên cứu Đông Phương Ngạo, dưới ánh lửa có thể nhìn được cái roi dài kia.

      Chính xác mà , kia cũng phải là cái roi mà là cái xúc tua thô to, trơn bóng, bên còn có loại chất lỏng nhớp nháp khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ghê tởm lại khiến cho người ta sợ hãi. Lệ Vô Ngân cảm thấy chính mình thể tưởng tượng được vật mình trong bóng đêm kia đến tột cùng có bộ dạng như thế nào…

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Ác mộng

      Vào lúc Lệ Vô Ngân cứu Đông Phương Ngạo ra, Sở Lạc Lạc cũng dựa vào ánh lửa mà nhìn cái xúc tua kia.

      Tuy là vẻ mặt nàng chút thay đổi nhưng đôi mày đẹp vẫn hơi nhăn lại. Nàng lạnh nhạt nhất tay, ở trước mặt bóng đen lập tức nổi lên bức tường lửa. gian kín mít vốn hề có gió nhưng ngọn lửa lại giống như bị gió lạnh thổi qua mà đong đưa. Dường như trong khí có cỗ sát khí nhìn thấy, sờ được.

      Sở Lạc Lạc nghiêng đầu với Lệ Vô Ngân: “Nhanh! Đỡ bọn họ đến bên .”

      Lệ Vô Ngân đè xuống cảm giác khác thường từ đáy lòng, cái loại cảm giác làm cho lắn nổi da gà, lập tức, rất nhanh chuyển Trương đại thúc và nữ pháp sư A Tử đến góc an toàn.

      Lúc trước, vì tình huống khẩn cấp chỉ có thê quăng Đông Phương Ngạo đến bên. Làm đầu đập vào vách tường chỉ là vô ý vì vậy tới bên người Đông Phương Ngạo, muốn đỡ cái tên suy yếu vô lực kia. Nhưng mà Đông Phương Ngạo vung tay hét lớn: “Tránh ra! Lão tử cần người đỡ!”

      Lệ Vô Ngân vốn cũng là thiếu niên chính trực, mặc dù bề ngoài lạnh lùng ổn trọng nhưng trong lòng cũng có chút kiêu ngạo. Nếu lúc trước khi thí nghiệm để nhận học cũng chút bụi bặm người mà đánh nhau với Đông Phương Ngạo. Nhìn thấy Đông Phương Ngạo biết cảm kích như thế, Lệ Vô Ngân hừ lạnh tiếng, xoay người đến bên cạnh Sở Lạc Lạc.

      “Đông Phương Ngạo! Đường có đùa giỡn tính tình.” Đôi mắt màu hổ phách của Sở Lạc Lạc xuyên qua ánh lửa, gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen từ từ tới gần, khẽ nhíu mày, lạnh giọng quát.

      Đông Phương Ngạo nghe vậy chỉ bũi môi, cuối cùng cũng tranh luận nữa, tự mình cố sức lết về phía Trương đại thúc và nữ pháp sư kia.

      Nhưng vào lúc này, trước mặt bọn họ phảng phất nổi lân trận phong, hàn đến thấu xương. Trận gió kia khiến cho bức tường lửa cuốn về phía bóng đen, dường như bị thứ gì đó ăn mòn, hấp thu, dần dần biến mất.

      Lửa này biến mất cách vô cùng quỷ dị làn cho Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân cũng khỏi sửng sốt.

      Lúc này, bọn họ nghe được tiếng cười ghê rợn.

      Sau đó, bọn họ nhìn thấy cái xúc tua từ trong bóng tối lộ ra, ngừng đong đưa tròng khí.

      Nếu như thế giới này có thứ gì có thể khiến cho người ta gặp ác mộng quái vật trước mắt chính là trong số đó.

      tra trước mặt Sở Lạc Lạc lúc này là con quái vật lớn ước chừng bằng mấy người cộng lại. nó là quái vật chính là bởi vì vật thể màu đen mặt đất kia. có xương cốt, có chân cũng nhìn thấy tay. Cả người che kín loại chất lỏng sền sệt màu đen, chất lỏng màu đen kia ngừng lưu động, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cánh tay, đôi chân của nam pháp sư kia trồi lên khỏi chất lỏng đặc sệt, sau đó lại bị kéo xuống, tiếp tục bị ăn mòn.

      Chất lỏng sóng sánh kia chồng chất lên người quái vật, người nó cũng tản ra hơi thở hắc ma pháp nồng đậm. Ở đầu lại hé ra gương mặt giống như loài người, cái miệng màu đỏ lớn mở ra, phát ra tiếng trầm thấp, dường như là tiếng cười.

      “Hương vị này, rất bình thường ha ha… nghĩ tới tế phẩm hôm nay lại thú vị như vậy, ta dường như cảm nhận được ba cỗ hương vị rất ngon.”

      Đây chính là Thủ hộ Thần trong miệng dân chúng Thủy Hàn Thành, con quái vật ghê tởm như vậy!

      tại, Sở Lạc Lạc cảm thấy nghi hoặc trong lòng ngày càng ràng, từ những lời nhặt nghe được lại lần nữa lặp lại trong lòng. Đặc biệt sau khi bọn họ đánh bại hỏa hạc xong nghe được lời của dân chúng, còn có lời của đám người vừa đưa bọn họ tới làm tế phẩm.

      “Những người này đều thông qua khảo nghiệm.”

      “Đợi hơn hai tháng rốt cục cũng đợi được, lần này thần nhất định rất vừa lòng.”

      “Đây là những người chúng ta chờ đợi lâu, là tế phẩm thông qua khảo nghiệm của ngài, bọn họ giết chết hỏa hạc. Lần này nhất định ngài vừa lòng.”

      như vậy bọn họ cũng phải là nhóm người đầu tiên bị đem thành tế phẩm.

      Hơn hai tháng này, nhất định ít người vì tiền thưởng mà đến. Những người đó phải thành thức ăn trong bụng nhện nước và hỏa hạc cũng trở thành đồ ăn để nuôi nấng thủ hộ thần này. Tuy rằng biết cái gọi là khảo nghiệm kia là thế nào nhưng mà bọn họ là nhóm người đầu tiên có thể giết chết hỏa hạc, cho nên cũng trở thánh tế phẩm “có thể làm cho thần vừa lòng.”

      Nếu như có thể lựa chọn, Đông Phương Ngạo tình nguyện đây chỉ là cơn ác mộng .

      Đông Phương Ngạo chưa được xa nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, đến khi thấy bộ dạng của quái vật khỏi sợ ngây người. Đặc biệt khi nhìn thấy nhứng xúc tua vừa quấn lên người mình, nhịn được nôn khan vài tiếng, vừa nôn vừa : “Đây là thứ quỷ gì a! ghê tởm!”

      Trong lòng Sở Lạc Lạc lúc này là phẫn nộ, mặc dù biết con quái vật ghê tởm này là người nào dùng hắc ma pháp gọi đến nhưng mà toàn bộ dân chúng thành này đều bị che mắt, thậm chí cho rằng nó là thần thủ hộ mà cúng bái. Còn nghĩ muốn đem số người có tu vi cung kính dâng cho nó làm đồ ăn. Điều này làm cho nàng sao có thể tức giận.

      Cho nên nàng phát động công kích, vừa ra tay là Hỏa Long Thuật – pháp thuật hỏa hệ cao cấp! con rồng lửa từ lòng àn tay nàng bay lên, gào thét bay về hướng quái vật.

      Cảm nhận được lửa cháy nóng rực, con quái vật đong đưa xúc tua vầ bên. Mắt thấy rồng lửa đánh trúng mục tiêu đống vật thể màu đen kia bỗng nhiên bắt đầu vặn vẹo.

      Lúc này, phong thổi qua nơi này.

      Ở giữa luống gió xuất khoảng trống lớn, giống như mắt bão, cũng chính là nơi bắt đầu của luồng gió. Khoảnh khắc rồng lửa bị hút vào trong đó, lập tức nó biến mất cùng với khoảng trông kia.

      Rồng lửa biến mất?

      Cứ như vật biến mất, giống như là chiêu kia của Sở Lạc Lạc chưa từng được xuất ra.

      Biến cố này chẳng những khiến cho những người xem cuộc chiến, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng ngẩn ra. nghĩ tới con quái vật này lại có khả năng hấp thu hỏa nguyên tố. khi vậy…

      Chưa đợi này ra tay, Lệ Vô Ngân bên cạnh xuất chiêu, chiêu này là chiêu thức ma pháp hệ băng lợi hại nhất mà có thể sử dụng vào lúc này, cũng là pháp thuật cao cấp – Băng Chi Phá!

      Sở Lạc Lạc cũng biết uy lực của chiêu này, chỉ là khi quả cầu màu lam đánh về phía quái vật cũng là lúc mắt bão lại lần nữa xuất , mà vận mệnh của quả cầu cũng giống hệt rồng lửa, biến mất thấy tăm hơi.

      Lúc này, tiếng động, hô hấp của mọi người đều tại khắc này đình chỉ.

      Tiếng thở dài thỏa mãn phá vỡ yên tính, con quái vật kia phát ra thanh “ lỗ, lỗ”, giống như cắn nuốt, hấp thu năng lượng.

      “Hương vị rất ngọn! Rất muốn ăn…”

      Thực hiển nhiên, thứ nó muốn ăn phải là nguyên tố ma pháp này mà là những ma pháp sư phát ra nhứng nguyên tố này.

      Sở Lạc Lạc khiếp sợ, là vì lúc này nàng phát ra năng lực của quái vật này phải là hấp thu hỏa nguyên tố mà chính là cái gọi là Cắn Nuốt!

      Tâm tư Sở Lạc Lạc xoay chuyển, muốn tìm ra phương pháp khả thi nhưng mà cái miệng to kia lại lần nữa xuất , nguy cơ xuất !

      Con ngươi hổ phách khẽ nheo lại, nàng hô lớn: “Lệ Vô Ngân! Mau tránh ra!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :