1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Xuất phát

      Đông Phương Ngạo nhất thời biết làm gì, cả người cứng ngắc ở tại chỗ, mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm tại sao ngất liền ngất ngay lập tức thế này.

      Miệng khỏi hô lớn: “Này này… Các ngươi mau lại đây, tại nên làm gì bây giờ?”

      “Câm miệng! Ầm ỹ chết người!”

      Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, thiên hạ nho trong lòng khẽ nâng đầu lên, hai tròng mắt màu hổ phách kiên nhẫn nhìn : “Ta còn chưa có ngất đâu, chỉ là thể lực cạn kiệt, mau đưa ta lên xe ngựa !”

      Nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, hai mắt Đông Phương Ngạo trừng lớn, lúc này mới nhận ra rằng nương xinh đẹp này nằm trong lòng của . Nghĩ vậy, bỗng nhiên cảm thấy mình có thể ngửi thấy loại hương thơm của nữ tử, hai gò má nhất thời nóng rực. May mắn, lúc này trời tối muộn, bóng tối che vẻ mặt quẫn bách lúc này của , ho tiếng, vội vàng đỡ kia đến xe ngựa.

      Hỏa diễm cháy rực trong khí, ánh lửa chiếu vào mặt, trong lòng nhớ lại màn vừa rồi, có kinh tâm động phách, có phẫn nộ, có thương cảm nhưng nhiều nhất là rung động do tiểu nương kia mang lại!

      Nhưng theo thời gian qua , ánh lửa rực rỡ, khí thế cũng yếu , dần dần tắt hẳn. Nơi lửa vừa tắt, lâu trước đây vẫn là thôn trang, mà lúc này ngay cả hài cốt cũng còn, chỉ còn dư lại tro tàn, trận gió lớn thổi qua, mặt đất còn gì nữa.

      Nhìn về hướng thôn trang, Lệ Vô Ngân im lặng, cũng biết nghĩ gì.

      Sau đó, miệng khẽ động niệm lên chú ngữ, trong tay phát ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt. Giơ tay lên cao, ánh sáng xanh bay về phía chân trờ, bắn về nơi vốn dĩ là thôn trang kia, nay chỉ là mây đen ở trung. Chỉ chốc lát sau, từ mây, mưa phùn rơi xuống, theo ánh sáng xanh cuồn cuộn mà ngừng rơi, mưa càng rơi càng lớn, mưa lớn cọ rửa mặt đất, giống như có thể cuốn trôi tất cả dơ bẩn và tàn ác.

      --

      Trong xe ngựa, Sở Lạc Lạc mở to hai mắt, lẳng lặng nhìn đỉnh xe ngựa.

      Lại là hắc ma pháp!

      Nhện nước này khác thường là do bị hắc ma pháp ảnh hưởng, Vân Quy Thành và Thủy Hàn Thành, hai thành thị cách nhau rất xa này lại đều xuất hắc ma pháp, Sở Lạc Lạc cho rằng đây chỉ là trùng hợp. Vị trí tại của nàng chỉ còn cách Thủy Hàn Thành ngày đường, đường đều là nơi hoang dã, trực giác cho nàng biết, Thủy Hàn Thành lúc này chỉ sợ cũng là lành ít dữ nhiều.

      Nhưng mà, cho dù có là đầm rồng hang hổ nàng cũng phải chuyến!

      Ma pháp với nàng mà chính là thần thánh, phải để cho bọn họ phá hoại như vậy! Nàng muốn xem xem, đến tột cùng là loại người nào dứng phía sau thao túng mọi chuyện.

      Đêm ngày càng sâu, mặt trăng đỏ rực cũng ra giữa bầu trời.

      Mấy ngày nay, bôn ba và cắm trại ở bên ngoài là cho bọn họ mệt mỏi chịu nổi mà lần chiến đấu này lại làm cho bọn họ tiêu hao lượng tinh lực lớn, đại thúc đánh xe cũng ngủ say. Lệ Vô Ngân sử dụng lượng lớn ma lực cũng thể đánh lại triệu hồi của thần ngủ. Chỉ có Đông Phương Ngạo vẫn mang vẻ mặt phiền chán ngồi dưới đất, ngừng dùng bẻ cành cây làm đôi ném vào trong lửa.

      “Tỷ tỷ… Tỷ tỷ… Ngươi sao chứ?”

      Trong lòng Sở Lạc Lạc nghe thấy thanh, từ trong bọc hành lí, đoàn sương máu thoát ra, hóa thành thiếu niên tuấn mĩ, kia chính là Lãnh Nguyệt.

      Tiểu Lãnh Nguyệt bĩu môi, nếu như vừa rồi có thể xuất tốt rồi, khẳng định là có thể chiếu cố tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng bị tên khỉ lông đỏ kia chiếm tiện nghi, tỷ tỷ là của nha.

      “Tiểu Lãnh Nguyệt, tỷ tỷ sao.” Sở Lạc Lạc cũng dùng nội tâm đáp lại “Nhưng mà, tỷ tỷ có việc muốn ngươi giúp…”

      Nếu như phải nàng sống hai kiếp người, có được tinh thần lực mạnh mẽ, chỉ sợ vừa rồi khi sử dụng loại ma pháp cao cấp nhất kia rơi từ xuống rồi. Từ sau kiện của Vân Quy Thành, thời gian hấp thu ma pháp của nàng cũng thiếu rất nhiều. Thừa dịp tối nay rảnh rỗi, nàng muốn hấp thu nhiều nguyên tố ma pháp hơn, đặc biệt là hai loại nguyên tố lớn là quang và ám. Nhưng mà cái tên Đông Phương Ngạo kia vẫn chịu nghỉ ngơi, nếu như biết thể lực tốt như vậy, vừa rồi nên để cho ra tay vài chiêu. Chỉ là, nàng vừa thấy có người sử dụng hắc ma pháp để giết người liền nhịn được mà ra tay.

      Sở Lạc Lạc từ xe ngựa xuống, Đông Phương Ngạo vẫn đề cao cảnh giác lập tức phát ra, vừa định lên tiếng hỏi nâng ngón trỏ lên che môi, ra hiệu im lặng.

      Sau đó về phía Đông Phương Ngạo, tùy ý ngồi bên người .

      biết vì sao, mặt Đông Phương Ngạo lập tức đỏ lên, thấy vậy trong mắt lên tia khinh bỉ.

      Giây tiếp theo Đông Phương Ngạo thấy đưa gương mặt tới sát mặt , chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch, trái tim hăn khỏi “Thịch” tiếng nhảy lên. Sau đó… ngã xuống nền đất, ngất xỉu.

      Hừ! vừa rôi còn rất xinh đẹp lúc này mang vẻ mặt vô cùng khó chịu, thậm chí còn dùng chân đá đá Đông Phương Ngạo. Sau đó, nàng lại tới bên người Trương đại thúc và Lệ Vô Ngân, thổi hơi.
      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ… Đều ngủ cả rồi!

      bên trong xe ngựa : “Ừ, tiểu Lãnh Nguyệt làm tốt lắm, nhưng mà, đá người là tốt.”

      Lúc này bên ngoài xe ngựa khôi phục bộ dạng thiếu niên, ngoài ảo thuật ra, còn học rất nhiều loại pháp thuật khác. Nghe được lời của tỷ tỷ, lại lần nữa bĩu môi, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Đông Phương Ngạo.

      Nguyên tố ma pháp là đến từ thiên nhiên cho nên cũng được gọi là nguyên tố tự nhiên.

      Lúc này, những nguyên tố ma pháp với màu sắc khác nhau từ trong khí, trong gió, trong đất… tựa như những đốm sao từ bốn phương tám hướng thong thả tụ tập xung quanh chiếc xe ngựa. Thời điểm những đốm sáng này đến bên xe ngựa, tốc độ di chuyển chợt nhanh hơn.

      Bình thường, khi Sở Lạc Lạc hấp thu nguyên tố ma pháp, Lãnh Nguyệt đều ở bên cạnh nhìn xem, có năng lực học tập rất mạnh mẽ, Lãnh Nguyệt rất nhanh liền học được. Chỉ thấy vươn tay phải về hướng vốn trước đây có thôn trang, ám nguyên tố còn lưu lại ở nơi đó lập tức nhanh chóng hội tụ về phía , biến mất trong lòng bàn tay . Khi hấp thu xong ám nguyên tố, khóe miêng Lãnh Nguyệt lộ ra ý cười khẽ, dưới ánh sáng màu đỏ của mặt trăng, gương mặt tái nhợt lại càng thêm quỷ dị.

      --

      Sáng sớm, mặt trời chiếu khắp nơi.

      Nơi vốn có thôn trang giờ mảnh trống trải, nhìn thấy hơi thở của sống, ngay cả hơi thở tử vong cũng có, nếu như phải đất còn có vết cháy những việc xảy ra tối qua chỉ như giấc mộng.

      “Đám nhện nước ngày hôm qua rốt cục là xảy ra chuyện gì?”

      “Hắc ma pháp.”

      Ba chữ nhàng này lại nặng nề đánh vào lòng mỗi người, nếu như nơi này xuất hắc ma pháp, vậy Thủy Hàn Thành cách nơi này ngày đường tất nhiên cũng thể tránh khỏi hắc ma pháp, vì thế mọi người đều trầm mặc.

      Sở Lạc Lạc nhìn ba người, trong mắt hề dao động, đợi ba người ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập kiên định, hề có chút do dự.

      Đông Phương Ngạo thân hào khí cười lớn: “Túy Hồng Trần* của Thủy Hàn Thành là bảo bối của Minh Nguyệt Quốc, sau khi vào thành ta nhất định phải uống say trận mới được. (Túy Hồng Trần: Tên loại rượu)

      Lệ Vô Ngân cũng bị cỗ hào khí người Đông Phương Ngạo cuốn hút, khóe miệng khẽ gợn lên, : “Nếu quả thực là như thế, ta cũng muốn xem thử loại rượu được xưng là ngon nhất thiên hạ là như thế nào!”

      Nhìn bộ dạng hào khí vạn trượng của hai thiếu nhiên, Trương đại thúc khỏi trêu chọc : “Các ngươi mà cũng biết phẩm rượu? Đến lúc đó cũng đừng khiến cho người khác chê cười!”

      Sở Lạc Lạc quay người sang chỗ khác, hướng về đường tới Thủy Hàn Thành, giọng : “Xuất phát…”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Lâm trận mới mài gươm.

      Thời gian buổi trưa.

      “Mặc lão… Mặc lão…”

      nam kiếm sĩ, độ tuổi trung niên bước nhanh tới chỗ Mặc Vô, vừa vừa hô lớn.

      Mặc Vô híp đôi mắt say lờ đờ nhìn người tới, người này tên là Ngô Thích, là giáo sư ở bộ vũ kĩ, cấp bậc đại kiếm sĩ, ở cái tuổi như vậy mà đạt được đến cấp bậc này cũng được coi là vô cùng hiếm có. Người này cũng là vị giám khảo đánh với Đông Phương Ngạo ở trước cổng học viện.

      “Có việc?” Mặc Vô lười biếng .

      “Mặc lão, cái tên tiểu tử Đông Phương Ngạo kia đâu? Sao mấy ngày nay chưa tới tìm ta học kiếm pháp.” Ngô Thích có chút bất mãn , vốn dĩ đồng ý để tên tiểu tử kia tới bộ ma pháp là bởi vì tên kia đồng ý học kiếm pháp cùng thế nhưng tên tiểu tử kia lại dám trốn biệt suốt mấy ngày thấy đâu.

      “Nha, ra là ngươi tìm tên tiểu tử kia nha, ta để làm nhiệm vụ rồi, tính ra… xuất phát từ bốn ngày trước rồi.”

      “Nhiệm vụ gì thế? Mặc lão a, ngươi lại làm khó dễ học viên sao?”

      “Ngươi thế là ý gì!” Mặc lão tay cầm bầu rượu đập cái đầu Ngô Thích, cư nhiên lại dám ông giống như loại giáo sư vô lương tâm.

      “Chỉ là nhiệm vụ thường cấp mà thôi, đến Thủy Hàn Thành diệt mấy con ma thú, tới nửa tháng là có thể xong, ta còn rộng lượng cho thời gian tận 1 tháng liền, ta đây cũng gọi là làm khó dễ sao?!”

      “Cái gì?!”

      Khiến cho Mặc Vô kinh ngạc là Ngô Thích sau khi nghe ông cư nhiên lại kích động hét lên tiếng “Mặc lão! Ngươi vừa là Thủy Hàn Thành?!”

      “Đúng vậy, có vấn đề gì ?” Mặc Vô kì quái liếc mắt nhìn , Thủy Hàn Thành sao, phải chỉ hơi xa chút thôi sao?

      Mặc Vô thừa nhận, lúc trước ông lựa chọn Thủy Hàn Thành chính là bởi vì nơi này đủ xa, như vậy ông có thể tự do lâu thêm chút. Nếu như lựa chọn nhiệm vụ chỉ cần hai ngày là có thể hoàn thành vậy chẳng phải là ông cũng chỉ được nghỉ ngơi hai ngày thôi sao.

      “Ôi trời ạ! Nên làm sao bây giờ? Mặc lão, ông biết sao, nhiệm vụ ở Thủy Hàn Thành được thăng thành Siêu cấp, nghe đồn rằng trừ ma thú là giả, có hắc ma pháp quấy nhiễu mới là !” Vẻ mặt Ngô Thích kích động, tiểu tử Đông Phương Ngạo kia chuyến này hẳn là lành ít dữ nhiều nha! Điều này làm cho đau lòng, tên kia là mầm non mà rất coi trọng mà.

      Siêu cấp! Hắc ma pháp!

      Nắm bắt được hai cụm từ mấu chốt, Mặc Vô cũng biến sắc, đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, cả người phóng xuất ra khí thế mạnh mẽ.

      “Nhiệm vụ kia là do ai ban bố?”

      “Thánh giáo hội.”

      “Ngươi theo ta đến Tổng bộ Thánh giáo hội!”

      xong, Mặc Vô lập tức hành động, lắc lư thân mình, bộ pháp mơ hồ, cho dù Ngô Thích có tu vi Đại kiếm sư cũng miễn cưỡng mới có thể theo kịp.

      Đến Thánh giáo hội tìm hiểu tình ình, Mặc Vô và Ngô Thích mới biết ra Thánh giáo hội cũng biết gì về tình huống của Thủy Hàn Thành.

      Ma pháp sư ngày đó ngã trước cổng Thánh giáo hội cũng phải thành viên của giáo hội, chỉ để lại câu liền trút hơi thở cuối cùng.

      Mà câu để lại là: “ kiện ma thú ở Thủy Hàn Thành là ngụy trang, nơi đó có hắc ma pháp…”

      “Nếu như nơi đó xuất hiên hắc ma pháp, tại sao Thánh giáo hội phải người đến Thủy Hàn Thành mà lại treo giải thưởng ở công hội!”

      Mặc Vô có chút phẫn nộ, quát quan viên ở Thánh giáo hội.

      Thánh giáo hội ngày nay còn lớn mạnh như trước kia, tình huống cụ thể như thế nào cũng chưa biết tuyên bố trao giải thưởng, làm như vậy chỉ sợ có thêm nhiều người khác bị hại. Vốn dĩ tôn chỉ thành lập của Thánh giáo hội chính là “Tiêu diệt hắc ma pháp”, nhưng những hành động của Thánh giáo hội thực làm cho người ta thất vọng thậm chí có thể làm cho trái tim ông trở nên lạnh lẽo! Hừ! Cư nhiên treo giải thưởng để người khác dò đường, chính mình lại núp ở phía sau tiêu dao, thực nực cười!

      Bước ra khỏi cổng Tổng bộ Thánh giáo hội, Ngô Thích nhíu mày, câu trả lời của Thành giáo hội thực khiến cho người ta tức giận, hỏi: “Mặc lão, tại nên làm cái gì bây giờ?”

      --

      Trong xe ngựa xóc nảy, khí áp lực

      Sở Lạc Lạc nhìn bức bản đồ kia, theo như tốc độ của bọn họ, chỉ cần năm ngày là có thể đến Thủy Hàn Thành, cũng chính là khuya ngày hôm nay. So với dự tính ban đầu sớm hơn ngày, điều này phần lớn là nhờ xe ngựa mà Đông Phương Ngạo cung cấp, hai con ngựa đỏ sẫm kia là ngựa tốt thể nghi ngờ.

      Thủy Hàn Thành nằm ở biên giới phía đông bắc của Minh Nguyệt quốc, có bộ phận tiếp giáp với sơn mạch ma thú, nhện nước cũng là loại trong đó.

      “Phụ cận Thủy Hàn Thành ngoại nhện nước còn có loại ma thú nào khác ?” Sở Lạc Lạc cảm thấy mình bỏ qua tin tức rất quan trọng cho nên mở miệng hỏi.

      Lúc này Đông Phương Ngạo ngẩn người và Lệ Vô Ngân minh tưởng cùng đưa mắt nhìn nàng,

      “Ách… Còn có hỏa hạc, nhưng loại ma thú này rất thưa thớt cũng rất ngoan ngoãn.” Đông Phương Ngạo suy nghĩ lát đáp.

      Hỏa hạc, loại ma thú ăn chay. Thân hình khổng lồ, thể hình lớn khoảng bốn mươi nam tử trưởng thành, cổ dài , cả người được bao phủ lông chim màu đỏ. Loại ma thú này còn có được đôi cánh lớn, là loại ma thú bay rất giỏi. Bình thường bọn chúng chỉ ở núi cao, rất ít người có thể nhìn thấy thân hình của chúng. Nhưng tư thế bay của chúng vô cùng tao nhã, khi chúng bay từ phía chân trời qua, bầu trời giống như có rặng mây đỏ vô cùng diễm lệ.

      Sắc mặc Sở Lạc Lạc bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, nàng nhìn Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo hỏi: “Phi hành chú các ngươi có biết thực ?”

      Hai người nghĩ tới Sở Lạc Lạc hỏi bọn họ vấn đề này, chẳng lẽ?

      Bản chất của nhện nước cũng phải thị huyết, nhưng là cảnh tượng đêm qua bọn họ thấy lại làm cho bọn họ khắc cốt ghi tâm. Đúng vậy a! Nếu như nhên nước có thể bị hắc ma pháp ăn mòn, hoàn toàn thay đổi như thế, vậy hỏa hạc…

      Như vậy, bọn họ nhanh chóng trở nên khẩn trương, đồng thời lắc đầu.

      Sở Lạc Lạc khẽ cau màu, hô tiếng: “Trương đại thúc, dừng xe!”

      tiếng “Hu..” dài qua , tuấn mã dừng lại.

      “Đợi các ngươi học tốt Phi hành chú rồi chúng ta mới tiếp tục Thủy Hàn Thành!” Sở Lạc Lạc liếc mắt nhìn hai người, .

      Ý của này là muốn bọn họ học Phi hành chú từ ?

      Lệ Vô Ngân nghe vậy chỉ nhàng gật đầu, mặt cũng có gì khác thường, với , chỉ cần sớm ngày có thể học được ma pháp cao siêu vậy là đủ rồi.

      Mà Đông Phương Ngạo lại ngây người, vẻ mặt quẫn bách, thậm chí còn ngại ngùng cúi đầu, trông khác xa với bộ dạng kiêu ngạo thường ngày của .

      “Ngươi muốn học từ ta?” Muốn biết suy nghĩ của Đông Phương Ngạo, Sở Lạc Lạc hỏi, theo như tính cách của tên tiểu tử này, khả năng này là rất lớn.

      phải…” Đông Phương Ngạo ngẩng đầu lên, vội vàng giải thích . cũng hiểu trong lòng nghĩ gì, khi tưởng tượng Sở Lạc Lạc muốn dạy pháp thuật, trong lòng bỗng cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong đó còn có tia vui sướng.

      Nhưng mà, khi Đông Phương Ngạo học tập Phi hành chú, tia vui sướng trong lòng bị tức giận và cam lòng che dấu.

      Vì sao kia luôn khen ngợi Lệ Vô Ngân nắm giữ pháp thuật tốt nhưng lại chưa từng lời nào hay ho với . Tuy rằng học được chậm chút, độ cao thấp chút, động tác bay lên cứng ngắc chút, thậm chí có lúc còn hiểu được tại sao lại đột nhiên rơi xuống. Nhưng mà gương mặt dính đầy đất cát, vì sao nàng thể an ủi câu, cho ánh nhìn hòa nhã.

      Nhìn thấy Lệ Vô Ngân nắm giữ càng ngày càng tốt mà Sở Lạc Lạc khi nhìn bóng dáng của , đôi mắt hổ phách lóe lên tia vừa lòng, trong lòng Đông Phương Ngạo biết là tư vị gì, thậm chí còn sinh ra cảm giác thất bại mà chính cũng hiểu.
      Chương 13: Người dân Thủy Hàn Thành nhiệt tình

      Lại là sáng sớm ngày nữa.

      Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân vừa mới thức dậy chợt nghe thấy trận cười to từ trung truyền tới. Đợi đến khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy dáng người tiêu sái của Đông Phương Ngạo giữa trung. thanh kiếm bản to buộc bên hông, thân hồng y tung bay trong gió, tuy vẻ mặt mỏi mệt nhưng vẫn vô cùng đắc ý.

      ra thấy Lệ Vô Ngân nắm giữ Phi hành chú rất tốt mà chính mình vẫn còn chậm chạp chưa hiểu , Đông Phương Ngạo luyện tập cả đêm, rốt cụ cũng nắm bắt được phần quan trọng.

      xoa thắt lưng, ở trung cười ha ha: “Nhìn xem! Bổn thiếu gia cũng là thiên tài !”

      Sở Lạc Lạc bất đắc dĩ nhếch môi, định vài câu khích lệ thấy Đông Phương Ngạo nhắm mắt, nghiêng người rơi xuống.

      Trương đại thúc vội vàng bước lên, đỡ được Đông Phương Ngạo, vẻ mặt khẩn trương gọi: “Thiều gia, thiếu gia, Sở tiểu thư, mau lại xem thiếu gia nhà chúng ta…”

      Liếc mắt cái, Sở Lạc Lạc bất đắc dĩ : “ sao, chỉ là mệt đến nỗi kiệt sức , ngủ mà thôi.”

      Nghe vậy, Trương đại thúc mới cẩn thận đặt Đông Phương Ngạo vào xe ngựa.

      Sở Lạc Lac và Lệ Vô Ngân khỏi nhìn nhau biết gì, người kia lại có thể mệt mỏi đến nỗi trực tiếp nhắm mắt ngủ trung, thực là...

      “Phía trước chính là Thủy Hàn Thành…”

      Xe ngựa đai khoảng ba canh giờ chợt nghe thấy thanh của Trương đại thúc, Sở Lạc Lạc nhịn được vén rèm che lên, nhìn ra bên ngoài.

      Đây là tòa thành thị, bao quanh chỉ là nơi hoang dã, dưới tiếng vó ngựa phi nhanh, ngay lập tức Sở Lạc Lạc có thể nhìn thấy cổng thành có khắc ba chữ to “Thủy Hàn Thành”. Chữ màu xanh đen, bên ngoài là khung trắng, treo tường thành cao ngất tỏa ra khí thế sâm nghiêm. Bên ngoài Thủy Hàn Thành là kênh đào nhân tạo bao quanh để bảo vệ thành, nước xanh tỏa ra hàn khí nhè . Thành thị này đem đến cho người ta loại cảm giác lạnh lẽo.

      “Đây chính là Thủy Hàn Thành? Nhìn qua rất bình thường nha!”

      Đông Phương Ngạo mở to đôi mắt ngái ngủ, đến bên cạnh Sở Lạc Lạc, nhoài người ra ngoài xem xét. Tình huống như vậy quả là ngoài dự liệu của bốn người. Thôn trang cách nơi này ngày đường bị nhện nước trúng hắc ma pháp cắn nuốt hủy diệt nhưng mà nhìn bên ngoài của Thủy Hàn Thành thực quá mức yên tĩnh.

      Khi xe ngựa tới cổng thành, hai vị quan sai bảo vệ thành lập tứ cảnh giác tới, tay phải đặt chuôi đao bên hông.

      “Người tới là ai?”

      Sở Lạc Lạc cũng có nhiếu lời khách sáo với , vén rèn che lên, giơ bảng treo thưởng nhiệm vụ lên “Chúng ta vì thứ này mà đến!”

      Nhìn thấy bảng treo thưởng, mắt hai tên quan sai lập tức sáng ngời, mặt lên ý cười, gã quan sai : “Hoan nghênh! Hoan nghênh! Hoan nghênh các vị hùng đến Thủy Hàn Thành!”

      gã khác lại lớn: “Mau mở cửa thành! Cứu tinh của chúng ta tới rồi!”

      Đôi mắt đẹp của Sở Lạc Lạc hơi híp lại. đây rốt cục là tình huống gì.

      Chỉ nghe thấy thanh “Ầm ầm” vang lên, cửa thành đóng chặt của Thủy Hàn Thành chậm rãi mở ra. Lúc này, đám người Sở Lạc Lạc có thể thấy được cảnh tượng bên trong, trong cửa thành có đám người đứng, có người già, có thanh niên, thậm chí còn có người ôm theo đứa bé, nhìn vào quần áo tất cả đều là những dân chũng bình thường. Nhóm người này về phía xe ngựa của bọn họ, người người đều mang vẻ mặt nhiệt tình, tươi cười, trong đay cầm đồ ăn và vò rượu, nhìn qua giống như chào đón người thân thất lạc nhiều năm, chỉ thiếu chưa khua chiêng gõ trống.

      Đông Phương Ngạo nhất thời có loại cảm giác mặc áo gấm về quê vinh quy bái tổ: “Các ngươi xem! Dân chúng toàn thành đều tới hoan nghênh chúng ta!”

      Trương đâị thúc đánh xe chưa bao giờ gặp cảnh tượng như thế chỉ biết ngây ngốc cười, ra sức vẫy tay.

      Nhìn thấy mọi người cuồn cuộn vây lấy xe ngựa của bọn họ, Lệ Vô Ngân hơi nhíu mày, nhìn về phía Sở Lạc Lạc, chỉ thấy mặt nàng có biểu tình khác lạ gì, giống như trầm tư suy nghĩ.

      hùng a, hùng đến cứu chúng ta!”

      “Các vị hùng mau vào thành, thành chủ sắp xếp nơi ở tốt nhất cho các vị.”

      “Rốt cục các vị tới, cũng ta được cứu rồi!”

      Dân chúng nhao nhao bên xe ngựa, ngươi câu, ta câu, tươi cười mặt sáng lạn vô cùng, ngay cả đôi mắt cũng đều tỏa sáng như có pha lê chiếu rọi.

      Đông Phương Ngạo khỏi có chút lâng lâng, nhanh chóng bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫy tay với quần chúng nhân dân: “Xin các vị hương thân phụ lão yên tâm! Chỉ cần Đông Phương Ngạo ta ở đây nhất định tiêu diệt toàn bộ ma thú, tuyệt để cho ma thú bước nửa bước vào Thủy Hàn Thành!”

      Lời tuyên bố dõng dạc của Đông Phương Ngạo kia làm cho dân chúng trong thành đều vui mứng, vỗ tay nhiệt liệt.

      Trong xe ngựa, Sở Lạc Lạc trầm mặc, gì, cái tên thích rêu rao này, quả nhiên, đến đâu cũng che dấu được bản chất của .

      lát sau, từ kẽ răng của Lệ Vô Ngân nhả ra hai chữ: “Ngu ngốc!”

      Bốn người được đưa tới nhà trọ sang trọng nhất trong thành, mọi người dân trong thành đều đưa tặng thức ăn ngon, vò rượu, tuy phải là loại rượu Túy hồng trần nổi danh nhưng cũng là Nữ nhi hồng thượng hạng. Ăn uống no đủ, Đông Phương Ngạo : “Chúng ta là lo lắng thừa rồi! Xem ra ma thú làm loạn ở trong thôn còn chưa tấn công đến Thủy Hàn Thành!”

      Sắc mặt Lệ Vô Ngân chút thay đổi, trong mắt mắt nổi lên tia lạnh nhạt.

      Sở Lạc Lạc thản nhiên uống trà, bình tĩnh phun ra câu: “Vô hiến ân cần, phi gian tức đạo*!” ( Câu này dịch có nghĩ là người có việc gì mà bỗng nhiên ân cần với bạn, phải kẻ gian chính là kẻ trộm.)

      Từ khi vào thành tới nay, Sở Lạc Lạc vẫn rất cẩn thận, nàng cẩn thận kiểm tra đồ ăn và thức uống rồi mới yên tâm sử dụng.

      Bên ngoài Thủy Hàn Thành thực yên tĩnh nhưng có thể thấy được đấu vết do bị ma thú tấn công nhưng biểu của nhóm dân chúng trong thành lại nằm ngoài dự kiến của nàng. Nàng cảm thấy có chút kì lạ, tuy được nguyên nhân nhưng trực giác cho nàng biết, nơi này đơn giả như vậy.

      Lệ Vô Ngân mở to hai mắt : “Ta cũng cảm thấy nơi này ổn, cho dù có muốn ân cần cũng phải là lúc chúng ta giết được ma thú chứ.”

      Đúng vậy! Điểm đáng ngờ trong lòng Sở Lạc Lạc bị câu của Lệ Vô Ngân trúng. Đây chính là điểm khiến cho nàng cảm thấy kì lạ, còn nhìn thấy bọn họ có bản lĩnh gì cũng biết có thể đánh bại được ma thú hay liền nhiệt tình chiêu đãi bọn họ như vậy. Hơn nữa nhìn vào mức độ khoa trương của mọi người ngày hôm nay tuyệt đối phải là mới chuẩn bị khi bọn họ đột nhiên tới mà giống như đặc biệt đứng đợi ở cổng thành. Giả thiết này tuy là vô lí nhưng những câu có thứ tự trong miệng dân chúng làm cho nàng có cảm giác như họ qua tập luyện nhiều lần.

      “Phân tích theo lời của bọn họ dường như chúng ta là nhóm người đầu tiên đến Thủy Hàn Thành, nhưng mà nhiệm vụ treo thưởng hơn hai tháng tháng rồi.” Sở Lạc Lạc ra nghi ngờ trong lòng: “Nhiệm vụ thường cấp, thù lao lại nhiều thải kim như vậy, hẳn là phải có ít người nhận mới đúng chứ!”

      “Hai người các ngươi thực là đa nghi! Có lẽ bọn họ ngại nơi này rất xa xôi, nhiệm vụ ở công hội ma pháp rất đa dạng, còn có rất nhiều nhiệm vụ có thù lao cao, địa điểm lại gần tất nhiên người ta đều nhận nhứng nhiệm vụ đó, những nhiệm vụ như ở Thủy Hàn Thành bị xem cũng có gì kì lạ!” Đông Phương Ngạo chẳng hề để ý : “Ngay cả nhiệt tính của người ta cũng có thể hoài nghi, hai người này sao có thể thú vị đến vậy.”

      Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân nhìn nhau, aizz, thực thể nào có cùng đề tài chuyện với tên kia.

      Hơn nữa, nhìn vào ánh mắt đối phương Sở Lạc Lạc cũng hiểu được, ha ha… Xem ra Lệ Vô Ngân cũng nhận ra, ngay khi bọn họn cố ý lớn tiếng thảo luận điểm đáng ngờ ở bên ngoài cửa sổ cũng có người lén lút nghe lén.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Ma thú tấn công thành

      đêm yên tĩnh, phát ra có gì khác thường, cũng có ma thú xuất .

      Vì hôm qua, khi đến Thủy Hàn Thành gần hoàng hôn, dưới tình huống bị người dân vây quanh, bốn người vào ở trong khách điếm được chuẩn bị tốt cho nên sáng sớm hôm nay, Đông Phương Ngạo và Trương đại thúc liền hỏi thăm cửa hàng của Đông Phương gia.

      chuyển rồi?”

      Đông Phương Ngạo nghe được kết quả ngoài dự kiến.

      chuyển từ lúc nào?”

      “Ước chừng hai tháng rồi, hùng, ngươi hỏi thăm tiệm may đó để làm gì?”

      “Nếu cần y phục, hùng chỉ cần tiếng là được.”

      Tìm cái cớ đuổi mọi người rồi Đông Phương Ngạo và Tường đại thúc vẫn băn khoăn trong lòng.

      Cửa hàng của Đông Phương gia ở Thủy Hàn Thành chuyển rồi? Thế nhưng bọn họ lại biết chút gì, lấy quản lí nghiêm ngặt của Đông Phương gia mà , tình huống như thế này thực là rất ít khi xảy ra, hơn nữa thời điểm chuyển là hai tháng trước, dù cho thế nào tin tức cũng phải được truyền đến tổng bộ rồi chứ.

      Hai tháng?!

      “Phân tích theo lời của bọn họ dường như chúng ta là nhóm người đầu tiên đến Thủy Hàn Thành, nhưng mà nhiệm vụ treo thưởng hơn hai tháng tháng rồi.”

      Đông Phương Ngạo giật mình, nhớ tới câu kia của Sở Lạc Lạc, trong lòng khỏi nhảy dựng lên. phải người ngu ngốc, chỉ là quá trình trưởng thành từ trước tới nay quá mức thuận lợi cho nên đối với nhiều chuyện suy nghĩ kĩ càng.

      --

      Cùng lúc đó Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân dạo trong thành.

      Dân chúng trong thành nhìn thấy bọn họ đều mang bộ dáng nhiệt tình, sùng bái, Lệ Vô Ngân thấy vậy, mày kiếm hơi nhíu.

      Bỗng nhiên tiếng kêu của nữ nhân truyền đến

      “Cứu, cứu con của ta…”

      ra là người phụ nữ, ôm đứa con khoảng năm, sáu tuổi bị tên quan sai cứng rắn kéo , hai đầu gối bị kéo lê mặt đất.

      “Cầu xin ngươi, để cho ta gặp thần !” Người phụ nữ hoàn toàn để ý đến đau đớn hai gối, vẻ mặt bi thiết, van xin : “Cầu xin ngươi, con ta sắp chịu nổi nữa rồi.”

      “Thần phải là ai muốn gặp cũng được! Chỉ cần ngươi thành kính cung phụng thần, thần tự nhiên triệu kiến ngươi!” Quan sai lạnh lùng , khi đến thần, giọng điệu của có chút biến hóa, trong giọng mang theo loại kính sợ.

      Khi nghe đến chữ “thần” này, mặt dân chúng xung quanh cũng toát ra loại biểu thành kính, kính sợ, thâm chí đôi tay làm việc cũng dừng lại, đặt lên ngực trái.

      “Đợi !”

      Sở Lạc Lạc lên tiếng ngăn cản quan sai rời .

      “Đem đứa bé đến cho ta nhìn xem.”

      Nhìn đến tiểu nương ngăn trước mặt mình, quan sai lộ bộ mặt hờn giận, a dua tươi cười nịnh nọt: “Là tiểu hùng a, nữ nhân này từ sáng sớm liền…”

      Sở Lạc Lạc nâng tay phải ý bảo cần nhiều lời vô nghĩa, quan sai kia nhất thời bị khí thế toát ra từ người nàng làm cho khiếp sợ, tự giác buông lỏng cánh tay của người phụ nữ kia.

      “Đến đây, để ta xem cho đứa bé.” Sở Lạc Lạc vươn tay về phía người phụ nữ kia, giọng .

      Nhìn thấy gương mặt để lộ vẻ thiện ý của Sở Lạc Lạc, người phụ nữ tự chủ được đem đứa mà mình vẫn luôn ôm chặt trong ngực giao cho Sở Lạc Lạc.

      tia sáng màu trắng từ lòng bàn tay Sở Lạc Lạc bay ra, nàng đưa tay nhàng đặt lên trán đứa bé, ánh sáng trắng ấm áp lập tức bao vây toàn thân đứa bé, Sở Lạc Lạc yên lặng mặc niêm Trị Liệu Thuật trong lòng.

      lát sau, ánh sáng trắng biến mất.

      “Mẹ…”

      Đứa bé vốn dĩ sốt cao, môi tím tái, mặt trắng bệch, còn hôn mê nay khôi phục. mở to đôi mắt đen láy thuần khiết như bảo thạch, nhàng gọi.

      “Con ngoan, con ngoan của ta!”

      Người phụ nữ kia kích động ôm lấy đứa bé, dùng trán mình chạm vào trán con, xác định đứa bé thoát khỏi nguy hiểm, người phụ nữ kia mới kích động quỳ dưới mặt đất, ngửa đầu lên trời.

      “Thần tích a! Là thần tích!”

      “Quả nhiên là sứ giả do thần phái tới!”

      được lung tung! Thần làm sao có thể…”

      Thanh bàn luận xung quanh ngày càng , dân chúng kích động cũng dần bình tĩnh lại, Sở Lạc Lạc cảm thấy được ánh mắt bọn họ nhìn về phía nàng nhiều thêm mấy phần tò mò và tìm tói nghiên cứu.

      “Thần trong miệng các ngươi là ai? Thần ánh sáng sao? Vì sao đưa đứa tới y quán?” Sở Lạc Lạc hỏi người phụ nữ kia.

      phải, phải, thần, thần là thần hộ mệnh của Thủy Hàn Thành chúng ta, thần…” Đối mặt với ân nhân, người phụ nữ kia vốn muốn tiếp nhưng là khi nàng nhân thấy ánh mắt của người xung quanh, bống nhiên run rẩy, ánh mắt lóe sánh, nhìn về nơi bên trong thành.

      Đợi hồi lâu Sở Lạc Lạc cũng nghe được chữ nào từ miệng người phụ nữ kia phát ra nữa, nàng phất tay, ý bảo người phụ nữ kia rời . Người phụ nữ kia kích động ôm lấy đứa rời , chỉ là ánh mắt khi nàng quay đấu nhìn Sở Lạc Lạc lại có thêm vài phần lo lắng.

      Rất nhanh, đám người liền giải tán.

      Lệ Vô Ngân vẫn luôn ở bên cạnh nhìn mọi chuyện cũng lâm vào trầm tư, : “Vừa rồi chúng ta vòng trong thành dường như nhìn thấy ý quán.”

      Sở Lạc Lạc cũng lưu ý điểm này, trong lòng khỏi có chút bội phục cẩn thận của Lệ Vô Ngân, nàng xoa cằm : “Chúng ta trở về chờ Đông Phương Ngạo , biết nghe được tin tức gì.”

      xong, Sở Lạc Lạc quay người rời .

      Lệ Vô Ngân theo phía sau, nhìn thân hình nhắn đơn bạc, mười hai tuổi này thực làm cho vô cùng kinh ngạc.

      Chẳng những có năng thực điều kiển ma pháp cực mạnh còn có cử chỉ, ngôn ngữ của nàng cũng lộ ra kinh nghiêm phù hợp với tuổi tác nhưng cố tình người khác lại có cảm giác, nếu như là lời của nàng vậy có gì kì lạ bởi vì lời nàng ra, hành động của nàng đều vô cùng tự nhiên cũng có cảm giác nàng giả vờ.

      Chỉ là, loại chênh lệch và mâu thuẫn này lại hấp dẫn ánh mắt của .

      Có lẽ ngay cả chính nàng cũng biết, vừa rồi, khi nàng trị liệu cho đứa bé kia, nụ cười môi nàng ấm áp như thế nào, thánh khiết như thế nào…

      --

      Đợi tới khi Đông Phương Ngạo và Trương đại thúc trở lại khách điếm trời tối, ngoại trừ biết được cửa hàng của Đông Phương gia còn ở trong Thủy Hàn Thành, bọn họ còn nghe được tin tức khác, vừa rồi lại tới tiểu đội năm người, cũng có đãi ngộ mà ngày hôm qua bọn họ hưởng.

      “Ta và Trương đại thúc là vô tình gặp được, lúc đó chúng ta từ nơi bí mật gần đó, có người nào phát ra chúng ta.”

      “Chỉ là, lời của dân chũng này giống hệt ngày hôm qua!”

      Nhưng mà lúc này họ lại nghe được tiếng ồn ào bên ngoài còn có ít người chạy về phía khách điếm.

      Vừa chạy vừa hô: “Nhóm hùng! Ma thú đến công thành!”

      Khi Sở Lạc Lạc đứng ở tường thành phát có thêm năm người, trong đó có ba kiếm sĩ, hai pháp sư, đều mang vẻ mặt kiêu căng, ánh mắt nhìn đám người Sở Lạc Lạc còn mang theo tia khinh bỉ.

      Ngoài thành, đàn nhện nước đông nghìn nghịt, tám chân cứng như sắt khẽ động nhảy vọt lên, rất nhanh hướng về phía Thủy Hàn Thành. Ánh mắt cũng lóe sáng trong bóng đêm, tỏa ra ánh sáng đỏ rực, vô cùng giống với lúc ở trong thôn trang. Rất nhanh, nhện nước này áp sát cổng thành.

      “Tiểu hài tử, trở về nhà chơi búp bê thôi! Loại chuyện này cũng phải để các ngươi tới góp vui!”

      “Ha ha… Chỉ là nghĩ tới nhiệm vụ nhiều thải kim này lại mê người đến thế, ngay cả trẻ con chưa dứt sữa cũng đến đây!”

      “Ngươi…”

      Sở Lạc Lạc khoát tay, ngăn lại Đông Phương Ngạo muốn xông lên, nhàng mà : “Địch nhân của chúng ta là đám ma thú này!”

      “Hừ!” Đông Phương Ngạo hừ lạnh tiếng, đè nén cỗ oán khí kia xuống.

      Lúc này, trong tiểu đội năm người kia lại có người mở miệng : “Ta biết là cái loại ma thú gì, ra chỉ là ít nhện nước, nhiệm vụ này thực rất dễ dàng! Ta ra tay trước, chiếm lấy công đầu!”

      Sở Lạc Lạc vốn muốn mở miệng nhắc nhở, đáng tiếc cái tên kiếm sĩ kia nhảy từ tường thành xuống, chỉ chốc lát, phía dưới liền truyền ra tiếng kêu thê lương thàm thiết của người kia.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Nhện nước biến dị.

      Nghe được tiếng kêu thàm thiết của tên kiếm sĩ kia, bốn người còn lại trong tổ năm người kia vội vàng thăm dò nhìn xuống dưới nhưng chỉ có thể nhìn thấy mảnh tối đen. Ở dưới bóng đêm, đôi mắt đỏ rực của nhện nước càng khiến cho người ta sợ hãi.

      tên pháp sư trung cấp thấy vậy vội vàng phóng quả cầu lửa xuống dưới để chiếu sáng. Dưới ánh lửa mỏng manh chỉ thấy dưới tường thành, trường kiếm của tên kiếm sĩ kia sớm rơi xuống đất, thân thể bị chân của nhện nước đáng sợ bên dưới tường thành chọc thủng, máu tươi ào ạt chảy ra từ lỗ thủng ngực.

      Ánh mắt tên kiếm sĩ kia trừng lớn, dường như đến lúc chết cũng tin được mình lại có thể bị nhện nước kia giết chết.

      “Đây… Điều này sao có thể xảy ra?” nữ pháp sư của tổ năm người kêu lên, gương mặt xinh đẹp tràn ngập thể tin được.

      Sức chiến đấu của người kiếm sĩ này bọn họ biết rất , đừng là nhện nước, cho dù là ma thú cấp bốn cũng có thể cùng đánh trận. làm sao có thể bị loại ma thú cấp hai rác rưởi này giết chết!

      Nhìn thấy quả cầu lửa mà tên pháp sư kia phát ra, Đông Phương Ngạo hỏi bĩu môi, trình độ kém quá xa, tuy rằng cũng tu luyện ma thuật thuộc hệ hỏa nhưng ngọn lửa mà Sở Lạc Lạc phóng ra đêm hôm đó ở thôn trang làm cho rung động lớn.

      Lúc này, kênh đào bảo vệ thành vốn màu xanh lam vào ban ngày giờ đen kịt, phải bởi vì bóng tối mà là bởi vì nhện nước bơi xuống sông, dưới lòng song tràn đầy nhện nước, chũng nó để lộ ra vùng giáp đen lưng, bơi lội trong nước.

      Rất nhanh nhện nước đến bờ bên kia.

      Chỉ nghe tiếng “rầm rầm”, ra nhện nước dùng đôi chân cứng cáp và tấm giáp lưng va chạm vào cửa thành, thanh kia khiến cho người ta run sợ.

      Nhưng mà trong Thủy Hàn Thành lại vô cùng yên ắng, dường như dân chúng đều trốn , ngay cả quan sai cũng có, chẳng lẽ bọn họ yên tâm giao thành cho đám người vì tiền thưởng ma đến này sao? Ngay vào lúc Sở Lạc Lạc nghi ngờ nhện nước lại tiền thêm bước.

      Chỉ thấy rất nhiều nhện nước leo lên tường thành, so với lần trước nhìn thấy, thân hình chúng nó ước chừng lớn gấp đôi, hơn nữa hành động của chúng rất trật tự cũng phải là tấn công có mục đích.

      Tuy là tên đội viên hi sinh nhưng ngoại trừ lúc đầu có chút bối rối ra mặt bốn người kia hề có chút thương cảm nào, xem ra đây chỉ là đội ngũ mới thành lập.

      Trong đó, nam pháp sư vừa thi triển Hỏa Cầu Thuật học được kinh nghiệm từ người tên kiếm sĩ kia, lần này dám tiếp tục khinh địch. Quả cầu lớn đánh bay nhện nước trong phạm vi , thi thể bị nướng cháy rơi xuống kênh đào bảo vệ thành.

      Còn chưa kịp cảm thấy may mắn nhện nước phía sau lại lên lấp vào chỗ trống. nữ pháp sư cũng giơ ma trượng lên cao, thi triển Lôi Điện thuật ở phạm vi .

      màn này khỏi làm cho Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo nhớ tới buổi tối hôm trước, trong lòng khỏi nhảy dựng lên.

      “Đến bên người ta!”

      Lúc này, giọng nữ thanh thúy truyền dến.

      Sở Lạc Lạc đứng ở giữa giọng quát, nàng cũng có nhìn về phía ai thậm chí cũng nhìn về phía đám nhện nước leo lên tường thành. Hai tròng mắt hổ phách của nàng nhìn thẳng phía trước giống như có thể nhìn thấu bóng đêm trước mặt.

      Đông Phương Ngạo còn do dự, tự tôn của cho phép lại lần nữa bị nữ nhân bảo vệ hơn nữa còn là tiểu nương tuổi hơn .

      tại phải lúc để ngươi do dự, nghe!” câu của Sở Lạc Lạc toạc ra suy nghĩ của .

      “Đông Phương Ngạo, ngươi phóng Hỏa Cầu Thuật, Lệ Vô Ngân, ngươi sử dụng Băng Nhận Thuật!”

      Mặc dù biết Sở Lạc Lạc có tính toán gì nhưng Lệ Vô Ngân biết nàng nhất định là có biện pháp, mà cũng muốn ra phần lực trong trận đấu này, nhanh chóng bước lên, đứng bên phải của Sở Lạc Lạc.

      Trong lòng Sở Lạc Lạc im lặng niệm chú ngữ, dưới chân của nàng phát ra bạch quang chói mắt, đồ án hình tròn trong suốt, lúc sáng lúc tối xuất dưới chân nàng.

      Pháp trận! Đồng tử màu lam của Lệ Vô Ngân đột nhiên co rút lại, ánh mắt nhìn về phía Sở Lạc Lạc tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.

      Pháp trận là loại ma pháp hệ phụ trợ bởi vì công kích của ma pháp này được coi là mạnh cho nên bị nhiều người bỏ qua, là môn ma pháp rất ít người học, người có thể nắm giữ được loại ma pháp này lại càng ít. Trước mắt, ngoại trừ Thành Giáo Hội, cơ bản thế gian ai có thể nhìn thấy loại ma pháp này. này tuổi như vậy sao có thể biết được? Đêm đó có cao cấp ma pháp, bây giờ lại có pháp trận, này lại có sức phán đoán bình tĩnh vô cùng, càng nghĩ, Lệ Vô Ngân lại càng cảm thấy Sở Lạc Lạc sâu lường được, rất khó có thể nắm giữ.

      Trong mắt Đông Phương Ngạo tràn đầy nghi hoặc, chỉ là biểu tình ác liệt của này làm cho tự chủ được đứng ở bên trái của .

      Bốn người của tổ năm người ở bên cạnh cũng rất nghi hoặc nhưng là tình huống nguy cấp nay sao có thời gian cho họ nghĩ xem tiểu nương này làm gì. Nam pháp sư vẫn phóng ra hỏa cầu như trước chỉ là nhện nước vẫn tiến lên dứt, con bị đánh bay lập tức có ba bốn con tiến lên, mắt thấy nhện nước sắp lên đến đầu tường thành.

      “Nếu như các ngươi cũng muốn chết nhanh chóng lại đây!”

      Sở Lạc Lạc quát về phía bốn người kia, sau đó nhanh chóng liếc mắt về phía hai người bên cạnh : “Đông Phương Ngạo! Lệ Vô Ngân! Mau tiến hành công kích!”

      “Nhưng mà Hỏa Cầu Thuật của ta…” Đông Phương Ngạo , tối hôm đó công kích của chút tác dụng cũng có, vì sao Sở Lạc Lạc lại bảo thi triển?

      “Cứ làm theo lời ta!”

      Hai tròng mắt hổ phách lúc này tràn ngập uy nghiêm, lộ ra cỗ khí thế khiến cho người ta tin tưởng, sau đó, Sở Lạc Lạc nhắm hai mắt, pháp trận dưới chân càng phát ra hào quang chói mắt.

      Băng Nhận Thuật của Lệ Vô Ngân phát ra, từ khi băng nhận ngừng, cuồn cuộn bắn ra từ tay của liền cảm nhận được bất luận là tốc độ hay uy lực đều tăng gấp mấy lần so với bình thường thậm chí có thể so với chiêu Băng Hàn Thấu Xương của nhưng ma lực tiêu hao lại giảm bớt rất lớn, nhện nước sắp đến chân của đều bị băng nhận bắn thủng, ngã xuống.

      Đông Phương Ngạo ở bên kia cũng kích động phát ra công kích, lúc này kinh ngạc nhận ra công kích mà vốn tưởng là mất hiệu lực lại có thể đánh bay nhện nước trong phạm vi lớn. Trong lòng mừng thầm đồng thời cũng biết được thứ kì quái dưới chân Sở Lạc Lạc phát huy tác dụng.

      “Động tác nhanh chút! Pháp trận này duy trì được lâu!” Sở Lạc Lạc với Đông Phương Ngạo mừng thầm, người này cư nhiên lại phát ra cái hỏa cầu xong lại dừng lại. Tuy rằng biện pháp này có thể đem lại tác dụng cho hai người nhưng mà nàng còn muốn tiết kiệm ma lực, nàng có dự cảm địch nhân tối hôm nay tuyệt đối chỉ có đám nhện nước này.

      Bên này tương đối thoải mái tiểu đội bốn người bên kia luống cuống tay chân. Pháp sư hệ hỏa và hệ lôi vì tiêu tốn quá nhiều ma pháp mà thở dốc, mà hai tên kiếm sĩ khác ngừng vung đao chém lung tung mặc dù dốc hết toàn lực nhưng vẫn ngăn được bước tiến của nhiện nước.

      muốn chết đến bên này!” Trong lòng Sở Lạc Lạc có tia tức giận, những tên tự cho là đúng này, đây là lần cảnh báo cuối cùng của nàng.

      Nữ pháp sư hệ lôi nhìn tình hình bên này nhện nước tiến lên từng bước, lại nhìn tình hình thoải mái bên phía bên kia, khỏi bước chân .

      Ngay tại lúc nàng sắp bước vào pháp trận, phía sau thân thể của nàng vang lên tiếng kêu thảm thiết của hai tên đồng đội, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai tên kiếm sĩ bị nhện nước vây quanh. Mà phải là nhện nước còn cách bọn họ mấy bước nhưng lại phun tơ nhện màu lam băng, tơ nhện trong bóng đêm tỏa ra hàn ý nhàn nhạt…

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Đại chiến với ma hạc.

      Tơ nhện mà băng lam cuốn lấy chân hai gã kiếm sĩ, trong nháy mắt khi bị cuốn lấy, bọn họ lập tức mất ý thức, bị tầng tầng lớp lớp tơ nhện quấn lên cuối cùng cả cơ thể đều bị tơ nhện bao phủ. Dưới ánh trăng, tơ nhện màu lam trong suốt tỏa ra ánh sáng mê hoặc, sau đó bên tơ nhện giống như nở rộ ra vô số đóa hoa đỏ trực, đó là tơ nhện bị nhuộm máu, từng đóa hoa máu yên lặng nở rộ tơ nhện màu băng lam, màu đỏ rực dần thay thế màu lam, nhuốm đẫm thị giác.

      Nữ pháp sư hệ lôi nhìn thấy thế khỏi thét chói tai, tuy rằng trải qua vài lần chiến đấu nhưng khi cái chết đến gần nàng như thế, trong lòng vẫn sinh ra cảm giác sợ hãi, bước chân cũng chậm lại.

      Mắt thấy đoàn tơ nhện phóng về phía mình nhưng vị nữ pháp sư hệ lội hai chân như nhũn ra, hai mắt tràn ngập hoảng sợ nhưng lại nhích lên nổi nửa bước.

      Rồi đột nhiên, lực kéo mạnh mẽ kéo lấy nữ pháp sư, thân hình nàng như bị lực lượng mạnh mẽ hút lấy, cánh tay nắm lấy tay nàng dùng sức ném nàng về phía pháp trận. Đồng thời, ánh lửa lên, tơ nhện màu băng lam lập tức bốc lơi biến thành từng đợt khói biến mất.

      “Nữ nhân phiền phức, mau đánh !” Đông Phương Ngạo thân hồng y lớn tiếng xong, động tác tay cũng chưa từng ngừng lại, biển lửa đỏ rực nở rộ giữa đám nhện nước.

      nghĩ tới mình lại được thiếu niên cứu, hai mắt vị nữ pháp sư hệ lôi ra tia cảm kích, nàng vội vàng đứng ở bên người Đông Phương Ngạo, giơ pháp trượng lên, thả ra từng đạo thiên lôi.

      Cùng lúc đó pháp sư hệ hỏa khác cùng đứng ở bên trong pháp trận, vẫy tay cái, cảm thấy ma lực của mình được tăng lên lượng lại càng thêm tin tưởng.

      Có thêm hai người gia nhập làm cho lực công kích của đám người Sở Lạc Lạc gần tăng gấp đôi, sau phen chiến đấu, đám nhện nước bị thương vong lượng lớn, những con còn lại dần dần rút lui, tiếp tục công thành. Chúng nó co cụm lại dưới chân thành, tám cái chân dài giờ được thu gọn lại kề sát bên người, dường như chúng chờ đợi vật gì làm cho chúng vô cùng sợ hãi.

      Lúc này, Sở Lạc Lạc dừng pháp trận lại, lòng của nàng lại nảy lên nghi vấn.

      Lúc trước, khi nàng ngồi xe ngựa nhìn vào Thủy Hàn Thành, nhìn thấy con sông màu băng lam bao quanh bảo vệ thành, nàng chỉ cảm thấy màu nước có thể cho người ta cảm giác mát mẻ nhè . Nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng nếu như ma thú tấn công thành là nhện nước đặc tình của loại nước kia nhất định có thể tăng lực công kích của bọn chúng. Điểm này, cho dù dân chúng bình thường biết nhưng thành chủ hoặc quan sai cũng phải biết chứ.

      Ban đêm, hề có ngọn gió nhưng là xa xa, phía chân trời lại bay đến cỗ hàn khí. Đôi mắt sáng ngời của Sở Lạc Lạc vẫn nhìn thẳng vào bóng tối trước mặt, đôi mắt ấy ở dưới đêm đen lại càng thêm sáng tựa như sao.

      Thấy nhện nước bị thua, nữ pháp sư hệ lôi nhất thời thở dài nhõm hơi, nhiệm vụ này coi như là hoàn thành .

      “Xin chào, ta tên là A Tử.” Nữ pháp sư kia với Sở Lạc Lạc, tuy rằng người vừa rồi cứu nàng là thiếu niên mặc hồng y kia nhưng mà theo như quan sát của nàng, thiếu niên tuấn mỹ toàn thân y phục đen này mới chính là thủ lĩnh của nhóm ba người này.

      Nhưng là, Sở Lạc Lạc cũng quay đầu, ánh mắt của nàng yên lặng nhìn về phía chân trời : “Các ngươi tốt nhất là trở vào trong thành , cần tiếp tục muốn làm cái nhiệm vụ treo thưởng này nữa.”

      “Lời ngươi là có ý gì! Chẳng lẽ ngươi muốn độc chiếm tiền thưởng sao? Nếu như có chúng ta gia nhập, chỉ dựa vào các ngươi sợ là sớm bị ma thú cắn nuốt.” Nam pháp sư khẩu khí vô cùng bất mãn, an toàn lúc này sớm làm cho quên nguy hiểm chết người vừa rồi cũng quên rằng lúc trước hoàn toàn phải dựa vào ba vị thiếu niên này mới có thể giữ lại được tính mạng và đánh bại nhện nước.

      “Lúc này muốn chạy, chỉ sợ còn kịp rồi.” Lệ Vô Ngân ngẩng đầu nhìn chân trời, đôi mắt màu băng lam lên tia trào phúng.

      Vừa dứt lời bỗng nhiên trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên làm cho đất cát bay tán loạn, cơ hồ làm cho người ta thể mở mắt ra được.
      Dùng ống tay áo ngăn trở cuồng phong bất ngờ, híp mắt nhìn lại, chỉ thấy bầu trời đỉnh đầu là mảnh lửa đỏ chói mắt.

      Sợi tóc bên thái dương của Sở Lạc Lạc bay loạn theo gió, hai tròng mắt màu hổ phách vẫn bình thản như cũ, khóe miệng khẽ nhếch phun ra hai chữ: “Hỏa hạc.”

      Nhìn con hỏa hạc tới gần kia, thân hình của nó so với lời đồn còn to lớn hơn nhiều, cái bụng đỏ rực lửa trôi nổi nhìn như ánh nắng buổi ráng chiều. Đôi cánh to lớn mở rộng, cho dù là ở trong đêm tối cũng khiến cho người ta có cảm giác như là buổi chiều tà, nếu như là xuất vào ban ngày, vậy là cảnh tượng hoa lệ như thế nào?

      “Làm sao bây giờ?” Nam pháp sư hệ hỏa vừa rồi còn rất kiêu ngạo nhất thời trở nên sợ hãi.

      “Đông Phương Ngạo, Lệ Vô Ngân, sử dụng Phi Hành Chú!” Sở Lạc Lạc thấp giọng quát, đồng thời xung quanh thân thể nàng cũng phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.

      Nữ pháp sư hệ lôi thấy thế cũng nóng nảy vội vàng : “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

      Lời của nữ pháp sư rước lấy trận khinh bỉ của Đông Phương Ngạo, vẫn nhớ , lúc trước là mình cứu nàng, nhưng mà khi cái tên pháp sư kia bọn họ muốn độc chiếm tiền thưởng, vị nữ pháp sư này cũng thực đồng ý nha.

      Sở Lạc Lạc cũng tiếp tục để ý tới vị nữ pháp sư kia, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hỏa hạc, loại ma thú này được người đời gọi là “Phiêu Miểu Hồng Vân”, vốn được coi là biểu tượng của loài tao nhã nhưng nay người nó lại chỉ có hơi thở chết choc và thị huyết. (Phiêu Miểu Hồng Vân: đám mây đỏ rực bay lượn)

      Vào lúc này, hỏa hạc bỗng nhiên vỗ mạnh đôi cánh to lớn, trận gió xoáy nổi lên, đánh úp về phía đám người Sở Lạc Lạc, Sở Lạc Lạc phải sử dụng ma pháp phong hệ để ngăn cản, trận gió xoáy khác nổi lên. Hai trận gió mãnh liệt va chạm vào nhau. Sở Lạc Lạc niệm Phi Hành Chú, khi nàng bay lên cao thân thể bỗng nhiên bị kìm hãm.

      Chết tiệt! Cái nữ pháp sư kia cư nhiên lại phi tới cũng bắt được hai chân của nàng, mắt thấy hỏa hạc sắp đánh tới.

      Sở Lạc Lạc hô to tiếng: “Đông Phương Ngạo! Đỡ lấy!”

      Chỉ thấy trong tay Sở Lạc Lạc ra đạo phong nhận, phất tay cái, mu bàn tay của nữ pháp sư lập tức lên đạo vết thương. Nữ pháp sư kia kêu to tiếng, đau đến nỗi phải buông lỏng hai tay, Sở Lạc Lạc lại phất tay cái, đạo cuồng phong bay về phía Đông Phương Ngạo.

      ra niệm chú ngữ bay theo sau Sở Lạc Lạc từ lúc nào, trước mắt đột nhiên xuất vật, may mắn xuất thân là kiếm sĩ, thân thủ cũng khá nhanh nhẹn vì thế lập tức đón được thứ kia.

      Định thần nhìn lại! ra là cái nữ pháp sư phiền toái kia, nàng lúc này hôn mê bất tỉnh.

      Đáng giận a! ràng Lệ Vô Ngân ở bên cạnh, vì sao Sở Lạc Lạc lại đem củ khoai nóng này vứt cho !

      Đông Phương Ngạo nhịn được mà oán thầm. Lúc này, chỉ thấy hỏa hạc cúi xuống, lộ ta cái đầu màu đen, ánh mắt tràn ngập huyết tinh nhìn chắm chằm bọn họ, tựa như nhìn vật chết.

      Vỗ hai cánh chút, lại luồng gió lớn thổi đến, lập tức, hai cái móng vuốt to lớn, cứng rắn, sắc bén nhanh chóng đánh về phía bọn họ. Ba người chia ra ba hướng khác nhau để tránh né.

      Từ trong tay Sở Lạc Lạc bay ra từng đạo phong nhận, từng cái, từng cái đánh về phía bụng của hỏa hạc. Tuy thân thể kia vô cùng to lớn nhưng cho dù liên tục bị công kích cũng bị tổn thương gì lớn.

      Hỏa hạc bị đau liền gào lên tiếng, lúc này, đối tượng nó công kích chỉ có mình Sở Lạc Lạc, nó lập tức phi thân về phía nàng.

      Chỉ nghe Sở Lạc Lạc quát khẽ : “Lược !!”

      Nhất thời, thân hình nhắn của nàng bay bút lên trung, nhanh như tia chớp, nagy của hai người vẫn luôn lo lắn nhìn nàng cũng thể nắm bắt được bóng dáng của nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :