1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6:Cửu tiêu Mặc Vô.

      “Phí an ủi.”
      Theo thanh của Sở Lạc Lạc phát ra, mọi người lại lần nữa hóa đá. Đối mặt với phần tử khủng bố như vậy cư nhiên còn dám ăn vạ, trong lòng mọi người khỏi cảm thán : Tiểu thư, đầu ngươi bị lừa đá sao?

      Cho dù là nguwoif cuồng ngạo kiềm chế được như Đông Phương Ngạo cũng có chút thích ứng được tình huống, tay vuốt mái tóc ngắn màu đỏ hỏi lại: “Cái gì?”

      Sở Lạc Lạc khỏi khinh thường liếc mắt, tức giận : “Phí an ủi! Hay là lỗ tai ngươi tốt?”

      “Ta…”

      “Ngươi cái gì mà ngươi? Người vừa rồi bị ngươi bắt làm lá chắn phải là ta sao?”

      Đông Phương Ngạo muốn giải thích Sở Lạc Lạc giành trước: “Hay là, ngươi còn muốn chối tội?”

      “Lạc Lạc…” Sở Hiên đứng bên nhịn được mở miệng gọi. Tuy rằng cũng cho rằng nam tử gọi Đông Phương Ngạo kia hẳn là nên xin lỗi Lạc Lạc nhưng là hành động của muội muội có chút làm cho tình huống già xảy ra.

      Nhưng Sở Lạc Lạc lại nghiêng đầu qua nhìn Sở Hiên, đôi mắt màu hổ phách lóe ra tia ủy khuất, Sở Hiên nhất thời cũng thể thêm gì.

      ! Đông Phương Ngạo ta luôn luôn , hai là hai, tuyệt đối chối cãi!” Đối mặt với nương xinh đẹp này Đông Phương Ngạo chỉ thiếu chưa có vỗ ngực cam đoan mà thôi.

      “Vậy trả thù lao a…” Sở Lạc Lạc đem đề tài trở lại.

      Lần này, Đông Phương Ngạo ngượng ngùng gãi đầu sau đó lấy từ trong ngực ra cái túi tiền tinh xảo.

      Nào biết vừa lấy túi tiền ra giây trước giây sau, nhìn như vô cùng dịu dàng yếu đuối kia thế nhưng lại nhanh tay đoạt lấy túi tiền, thậm chí còn kịp phản ứng.

      Cho đến khi Sở Lạc Lạc cảm thấy mĩ mãn tung túi tiền nặng trịch tay, lôi kéo Sở Hiên rời , Đông Phương Ngạo lúc này mới tỉnh ngộ. Vừa rồi… là bị đoạt mất tiền…

      --

      Thánh Vân học viện có truyền thuyết, nghe , trăm năm trước, khi học viện mới thành lập từng có khối thiên thạch rơi xuống nơi đây. Sau khi khiến cho đất đá tro bụi bay loạn, mọi người lại thấy viên thiên thạch có khắc câu thơ: Thanh phong hướng thiên khuyết, sương nguyệt thượng cửu tiêu.

      Căn cứ vào câu thơ này, thầy giáo trong Thánh Vân học viện đại khái chia thành bốn cấp bậc theo thứ tự là Thanh phong, Sương nguyệt, Thiên khuyết, Cửu tiêu.

      Vốn dĩ cấp bậc Thanh phong là thấp nhất, cao nhất là Cửu tiêu nhưng sau khi lực ảnh hưởng của Thánh Vân học viện ngày càng sâu phía dưới Thanh phong có thêm hai cấp bậc khác là Hoàng trần và Hàn tinh.

      Khi Sở Lạc Lạc chậm rãi vào lớp đặc biệt phát ra trong lớp có bảy người, tuổi từ mười mấy đến hơn hai mươi tuổi nhưng mà nhìn qua có vẻ người ít tuổi nhất là nàng.

      ngoài ý muốn, nàng thấy được thiếu niên băng sơn ngày ấy trong lớp nhưng mà cái tên Đông Phương Ngạo mặc hồng bào kia cũng ở trong này lại làm cho nàng có chút ngoài ý muốn. Ngày ấy giám khảo cũng thể thành công đưa tới bộ vũ kí, quả nhiên tên này đủ quật cường.

      Mà khi Đông Phương Ngạo nhìn thấy Sở Lạc lạc mặt toát ra kinh ngạc thể nò che dấu, sau đó, gương mặt cương nghị bỗng lên tầng mây đỏ khả nghi.

      Nhì thấy tuổi dung mạo xinh đẹp các học viên khác cũng lên vài phần kinh ngạc, chỉ có thiếu nhiên băng sơn đứng độc lập ở góc tường là vẫn nhắm hai mắt như cũ, tiếp tục minh tưởng tu luyện.

      Dưới giới thiệu của giáo sư hướng dẫn*( nguyên văn nó là dẫn sư, tác giả giải thích là nó giống như giáo viên phụ đạo ở đại cho nên ta dịch như vậy), lớp đặc biệt của bộ ma pháp kì này chỉ tuyển tổng cộng tám thiên tài, tuổi nhất quả nhiên là Sở Lạc Lạc. Nàng cũng có thể thu thập được những thông tin cơ bản nhất của các học viên còn lại, trong đó thiếu niên băng sơn tóc lam mắt lam kia tên gọi Lệ Vô Ngân.

      “Đây là danh sách tên các giáo sư cấp bậc từ Thiên Khuyết trở , các học viên có thể tùy ý lựa chọn giáo viên mình thích.”

      Sở Lạc Lạc làm học viên của lớp đặc biệt của Thánh Vân học viện có thể được hưởng phương thức dạy học thầy trò, cấp bậc của giáo sư lại là tử Thiên Khuyết trở . Nếu như có đệ tử muốn chọn giáo sư cấp Cửu Tiêu chỉ dạy phải trải qua đồng ý của vị giáo sư này.

      Mà Sở Hiên ở lớp bình thường tất nhiên được hưởng đãi ngộ này, đều là do các giáo sư có tố chất đồng dều thay phiên dạy. Nhưng mà uy danh của Thánh Vân học viện rất cao, cho dù là giáo sư cấp Hoàng Trần chất lượng dạy học cũng kém.

      Lúc này thiếu niên băng sơn vẫn làm mặt lạnh như cũ, lạnh băng ra hai chữ: “Mặc Vô.”

      Nghe đến cái tên đó, giáo sư chỉ dẫn khỏi sửng sốt, tuy rắng Mặc Vô là giáo sư trong danh sách nhưng cấp bậc của là Cửu Tiêu, hơn nữa, Mặc Vô tính tình cổ quái, tính ra, hơn mười năm rồi chưa nhận đệ tử.

      “Ta cũng muốn Mặc Vô.”

      thanh thanh thúy truyền đến, mọi người nhìn lại, phát người vừa ra lại chính là tiểu nương Sở Lạc Lạc.

      Ngay cả Lệ Vô Ngân cũng nhìn về phía Sở Lạc Lạc, tiểu nương này cư nhiên lại muốn cùng giáo sư với .

      “Hừ! Lão tử cũng muốn Mặc Vô!” Đông Phương Ngạo cố ý hô lớn, cuối cùng còn bổ sung thêm câu: “ thể!” (Chổ này ý của Ngạo chính là Ngân thể chọn Mặc Vô giống ảnh đó, ha ha, này thực đáng )

      Này… Đây là cái tình huống gì! Giáo sư hướng dẫn trẻ tuổi nghe vậy trán nhất thời đổ tầng mồ hôi. Đây là lần đầu tiên hướng dẫn lớp đặc biệt, còn chưa thấy tình huống ba học viên cùng học giáo sư bao giờ, hơn nữa cái vị giáo sư kia lại là người tính tình cổ quái, quả nhiên thiên tài đều là quái nhân, phải sao?

      Đối mặt với tình huống này phải tìm kiếm tiền bối xin trợ giúp, vì thế, dưới ánh mắt của tám học viên, giáo sư hướng dẫn vẻ mặt xám xịt rời .

      “Mặc lão… Mặc lão…”

      Chỉ thấy ông lão tóc bạc đầy đầu lười biếng nằm ghế đá, trong tay còn nắm hồ lô rượu. Thấy người tới, ông chỉ liếc mắt cái sau đó lại nhắm mắt, toàn thân là bộ dạng còn chưa tỉnh rượu.

      Người tới cũng là giáo sư của ma pháp bộ, chính là tiền bối mà vị giáo sư hướng dẫn của lớp đặc biệt tìm tới để xin giúp đỡ, : “Mặc lão, lớp đặc biệt có người chỉ định ngài làm giáo viên!”

      dạy, dạy…” Mặc Vô khoát tay, với người vừa tới: “Chính là hai cái tên mới gây náo loạn ngày hôm qua phải , để cho bọn họ tìm người khác , ta lớn tuổi rồi, hầu hạ nổi bọn họ.”

      “Ha ha… Ngài đoán sai rồi!” Người tới cười hì hì ,xem ra quan hệ của và Mặc Vô tồi bằng sao dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt lão nhân cổ quái này chứ.

      “ Ân?” Mặc Vô hơi mở mắt, cư nhiên lại đoán sai.

      “Mặc lão, phải chỉ có hai người mà là ba người.” Người tới giơ lên ba ngón tay : “Còn có tiểu nương mới mười hai tuổi, là thiên tài song hệ phong hỏa ma pháp, ấy cũng chỉ định ngài làm giáo viên.”

      Việc lạ mỗi năm đều có nhưng là năm nay đặc biệt nhiều, nếu như là bởi vì hôm qua ra tay làm cho hai cái tên gây náo loạn kia tìm tới cửa nhưng mà như thế nào lại có cảu bé thiên tài cũng đến góp vui vậy.

      “Nhưng là ta mười mấy năm rồi chưa có dạy đệ tử nào…” Nhắc đến thiên tài, Mặc Vô nhớ tới bé khác cũng là thiên tài, lúc ấy, thời điểm nàng nhập học nàng mới chỉ có tám tuổi, từng là đệ tử làm kiêu ngạo nhất, đáng tiếc…

      Người tới biết là Mặc Vô có chút động tâm vội vàng rèn sắt khi còn nóng : “Mặc lão, ba người kia đều là thiên tài trăm năm hiếm gặp nha, chắc hẳn tìm được người hợp ý ngài.”

      Chỉ lát sau, Mặc Vô liền nhìn thấy giáo sư hướng dẫn của lớp đặc biệt dẫn ba thiếu niên tới. đầu là thiếu niên kiêu ngạo cuồng vọng kia, người vẫn mặc hồng bào đỏ chói, màu sắc vô cùng diễm lệ nhưng lại dung tục, ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có khí thế.

      Sau đó là thiếu niên tóc lam, con ngươi làm lam băng lãnh, sắc mặt rất trắng càng làm nổi bật chu sa trán, tuy vẻ mặt đạm mạc lại có phen khí thế ngạo nghễ.

      Sau khi hai thiếu niên tới lập tức mỗi người đứng bên, thậm chí còn thèm liếc mắt nhìn nhau cái. Lúc này, tiểu nương dung mạo mỹ lệ tự nhiên bước tới đứng giữa hai người. Nàng thần thái tự nhiên, khóe môi khẽ nhếc tạo thánh nụ cười yếu ớt, thế nhưng Mặc Vô lại cảm thấy ý cười của nàng còn lan đến đáy đôi mắt hổ phách kia.

      người phát ra khí thế kinh người gì thế nhưng khi nàng đứng giữa, hai người kia lại chút nào che dấu được hào quang của nàng, thể nghi ngờ, nàng hấp dẫn ánh mắt của Mặc Vô

      ---Đề lời với người xa lạ---

      Thời tiết quái quỷ này đáng sợ, mọi người ra ngoài nhất định phải chú ý phòng bệnh.

      Thực ra cái đề lời này là tác giả về thời tiết bên Trung Quốc nhưng mà mình thấy cũng khá giống thời tiết mấy hôm nay. Dạo này Hà Nội trở rét, mọi người ra ngoàii nhớ mặc ấm nhé! mọi người nhiều

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: kiện ma thú ở Thủy Hàn thành.

      Mặc Vô nhìn ý cười trong suốt của Sở Lạc Lạc, biết vì sao, chưa từng gặp mặt này lại làm cho sinh ra cảm giác thân thiết.

      “Ba người các ngươi đều muốn ta làm thầy dạy?” Mặc Vô đứng dậy, thản nhiên nhưng mà lúc này hai mắt sáng ngời, còn bộ dạng say trong men rượu như vừa rồi.

      “Có người ta tới tìm ngươi.” Nhìn thấy chuyển biến của Mặc Vô, Lệ Vô Ngân hơi giật mình, sau đó mở miệng .

      Mặc Vô cũng lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt thay thế cho câu hỏi của ông.

      Lệ Vô Ngân đạm mạc : “Người kia chỉ cần với ngươi họ Đỗ là được, mình còn gì có thể dạy cho ta, cho nên bảo ta tới nơi này tìm ngươi.”

      ra sau khi Lệ Vô Ngân tham gia khảo thí nhập học xong nhưng lại vẫn như cũ đứng ở cửa rời kỉ là vì đợi Mặc Vô, bằng theo như tính tình của tuyệt đối muốn ở lại những nơi ồn áo như thế thêm giây nào. Cái ngươi dạy cho ma pháp từng rằng Mặc Vô mê rượu, thường xuyên ra quán rượu mua rượu từ sáng sớm, tuy rằng ngày ấy có thể gặp được Mặc Vô thế nhưng ở giữa lại xảy ra vài chuyện lặt vặt.

      Mặc Vô hơi nhíu mày : “Ngươi là đệ tử của Đỗ lão nhân?”

      phải.” Bởi vì cũng có bái sư nhưng mà khi nhắc đến Đỗ lão nhân, thần sắc của nhiều thêm mấy phần kính trọng.

      “Đỗ lão nhân là bằng hữu của Mặc Vô, pháp sư thường xuyên dạo chơi khắp nơi, tên kia phải là thể dạy thêm cái gì mà hiển nhiên là muốn tự do thôi, cho nên tên kia lại đem người ủy thác lên người ông. Bất quá, đứa do Đỗ lão nhân phó thác thực thể cự tuyệt.

      Vì thế, Mặc Vô nhìn Lệ Vô Ngân so với lúc đầu thuận mắt hơn chút, sau đó đem ánh mắt chuyển qua đứng giữa – Sở Lạc Lạc.

      còn chưa mở miệng, Sở Lạc Lạc ý cười đầy mặt : “Lão nhân, nếu như ngươi dạy ta, là tổn thất của ngươi đó!”

      Sở dĩ Sở Lạc Lạc những lời này là vì năm đó nàng chính là trả lời Mặc Vô như vậy.

      Quả nhiên Mặc Vô nhất thời sứng sốt, nhìn trước mắt, nhớ tới thời điểm nhiều năm trước kia, đệ tử đắc ý nhất của , Cổ Vân Lạc cúng là như vậy, hơn nữa hai từ “lão nhân” của này lại làm cho cảm nhân được loại tình cảm tường niệm nồng đậm.

      “Ngươi tên gì?” Mặc Vô nhịn được hỏi.

      “Sở Lạc Lạc.”

      ra này cũng gọi là “Lạc Lạc” A! Lão nhân tóc bạc đầy đầu khỏi thổn thức gọi trong lòng.

      “Này này! Lão nhân, ngươi đừng xem ta nha!”

      Thiếu niên hồng bào bất mãn hét lên, cho tới nay, ở trong đám người đều là nhân vật chói mắt nhất, bất luận gia thế, tướng mạo hay là năng lực đều khiến cho người ta hâm mộ dứt, chưa từng gặp được cái loại tình cảnh bị xem như thế này.

      Lời của Đông Phương Ngạo đáng gãy hồi tướng của Mặc Vô.

      “Tên tiểu tử ngươi cũng đến xem náo nhiệt cái gì?!” Mặc Vô có chút bất mãn, xú tiểu tử này cư nhiên lớn tiếng ồn áo, còn gọi là lão nhân.

      “ Hừ! ràng là phân biệt đối xử!” Đông Phương Ngạo bất mãn hừ lạnh , cái tên tiểu tử họ Lệ kia có người quen giới thiệu thôi , vì sao ngay cả tiểu nương này cũng được quan tâm nhiều hơn , cảm thấy tự tôn bị nhục nhã.

      “Ta biết! Dù sao, nếu như ngươi nhận bọn họ cũng phải nhận ta! Nếu , ta liền ở lại nơi này của ngươi, chết cũng .” Đông Phương Ngạo liên tục hét lên, giọng lớn tiếng của là cho Mặc Vô từng trận choáng đầu.

      Lệ Vô Ngân và Sở Lạc Lạc cũng nghiêng đầu nhìn, đôi mắt màu lam và màu hổ phách đều mang theo tia khinh thường. Thiếu niên tóc hồng này thoạt nhìn gương mặt đều là những đường cong cương nghị, nam tử hán mười phần khí khái cư nhiên khóc lóc om xòm, chơi xấu.

      “Các ngươi là cái loại ánh mắt gì thế hả!” Đông Phương Ngạo bất mãn hô, sau đó trực tiếp đặt mông ngồi sàn, ràng là bộ dạng lưu manh, sao còn tư thế oai hùng tỏa sáng lúc trước.

      “Ta có muốn nhận đệ tử sao?” Mặc Vô vuốt chòm râu hoa râm, hai mắt lên vài phần giảo hoạt, chậm rãi : “Nhưng mà, nếu như các ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của ta, ta có thể xem xét.”

      Lão nhân giảo hoạt này! Ba người đồng thời nghĩ trong lòng.

      Nhưng mà chỉ là hai người trong đó hơi nhíu mày kiếm, mà Sở Lạc Lạc đứng giữa ý cười lại càng sâu, lão nhân này, vẫn đa mưu túc trí như thế a!

      “Khảo nghiệm như thế nào?” Đông Phương Ngạo nhíu mày, nhất thời nhảy dựng lên, cần quản khảo nghiệm là gì, nhất định thắng hai người kia.

      Nhìn cái thiếu niên tóc hồng kia, Mặc Vô : “Ngươi đến công hội ma pháp , đem bảng nhiệm vụ tới đây.”

      Lúc này Đông Phương Ngạo bất mãn, sợ Mặc Vô cố ý đem đuổi , chỉ vào hai người khác hô: “Lão nhân, ngươi tại sao lại chỉ bảo mình ta , hai người bọn họ sao?”

      Còn dám hỏi! Ngươi ràng là dạng người chịu ngồi yên chỗ, chân chạy việc này phải ngươi làm còn ai vào đây nữa? Sở Lạc Lạc thầm nghĩ, nhưng mà, tính nhẫn nại của lão nhân thực ra lại tốt hơn trước nhiều.

      Mặc Vô hơi nheo mắt, khí thế đột nhiên phát ra: “Ngươi có hay , chỉ là sau này đừng hối hận.”

      Áp lực bỗng nhiên xuất kia làm cho Đông Phương Ngạo ngẩn ra, loại cảm giác này từng thể nghiệm qua khi gặp tổ phụ*, ngờ, giáo sư ở Thánh Vân học viện cư nhiên cũng có thể khiến cho có cảm giác áp lực, điều này đương nhiên khiến khiếp sợ. (Tổ phụ= ông nội= gia gia)

      Vì thế Đông Phương Ngạo phục hừ tiếng nhanh chóng phi thân rờ .

      Nhìn lướt qua Sở Lạc Lạc miệng nở nụ cười, liếc mắt nhìn Lệ Vô Ngân mặt chút thay đổi cái, Mặc lão theo thói quen nâng bầu rượu lên. Khi rượu ngụm rượu cay nóng tiến vào cổ họng, thậm chí còn thỏa mãn thở cái.

      Cho đến khi Mặc Vô chậm rãi nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng, Đông Phương Ngạo cũng thở hồng hộc trở lại, lúc này cũng qua nửa canh giờ* (Chú thích cho những ai biết ngày có 12 canh giở, tương ứng vớ mười hai con giáp đó, suy ra canh giờ bằng hai tiếng, nửa canh giờ là tiếng.)

      Chỉ thấy Mặc Vô ném bầu rượu rỗng lên cao, ba người hoa mắt, bầu rượu biến mất, động tác vừa rồi của Mặc lão làm cho ba người xấu hổ, người nhất định có chứa gian bảo vật nhưng đồ quý như thế lại bị sử dụng như vậy, là khiến cho người ta phải dậm chân giận dữ!

      Ông nhận lấy bảng nhiệm vụ mà Đông Phương Ngạo đem về, mở ra xem, cho tới khi nhìn thấy nhiệm vụ trong đó, hai mắt ông lóe sáng.

      “Liền chọn cái này !”

      Sở Lạc Lạc nhìn qua, bên viết “ kiện ma thú ở Thủy Hàn Thành”, là nhiệm vụ treo thưởng trung cấp, tiền thưởng là thải kim, nhiệm vụ cầu tiêu diệt ma thú ban đêm vào trong thành làm loạn mà người tuyên bố nhiệm vụ chính là Thành chủ của Thủy Hàn Thành.

      Nhiệm vụ trung cấp này, thoạt nhìn cũng khó, nhưng mà thời gian tuyên bố nhiệm vụ là từ hai tháng trước.

      Mặc Vô đảo mắt : “Thời gian quy định là tháng, nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ ta nhận các ngươi, nhưng mà…”

      Ngữ khí thay đổi, : “ Nhiệm vụ này ta muốn ba người các ngươi hợp lực hoàn thành, khi trở về đem những chuyện trải qua cho ta biết, dừng nghĩ có thể giấu giếm qua mặt ta.”


      Ba người hợp lực hoàn thành?! Sở Lạc Lạc biết lần này trong hồ lô của Mặc Vô rốt cục bán thuốc gì, (ý biết trong bụng người khác nghĩ gì, có ý định gì) chẳng lẽ khi lão nhân nghe quá trình hoàn thành nhiệm vụ chọn ra người có biểu xuất sắc nhất để thu nhận sao?

      Sở Lạc Lạc hiểu được, Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo tất nhiên cũng hiểu, nhưng mà bọn họ cũng có nghĩ nhiều, lúc này bọn họ chính là oán giận, bởi vì bọn họ đối với đồng đội của mình quả là vô cùng bất mãn.

      người là nam nhân tính tính táo bạo cuồng vọng, người là yếu đuối, thực là vướng tay vướng chân nha!

      người là nam nhân mặt than* lạnh như băng, người là tiểu nương cần được chăm sóc, lão tử thực muốn phát điên a! (Mặt than: dùng để chỉ những người mặt luôn luôn có biểu tình)

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Nhiệm vụ thăng cấp!

      Sau khi xác định được nhiệm vụ, Đông Phương Ngạo liền xung phong nhận việc hỏi thăm tin tức.

      Rất nhanh, ba người liền biết Thủy Hàn Thành nằm ở phía đông bắc biên giới của Minh Nguyệt quốc, cách Vân Đô thành ước chừng sáu ngày xe, đường dường như có thành trấn nào. Phạm vi trăm dặm quanh Thủy Hàn Thành chỉ là nơi hoang dã hoặc vài thôn làng , vị trí như vậy gần giống với Vân Quy Thành nhưng Vân Quy Thành cách Vân Đô hai tòa núi lớn, khoảng cách có vẻ gần, còn Thủy Hàn Thành lại xa hơn chút, thảo nào Mặc Vô cho bọn họ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ là tháng.

      “Còn nữa a, Thủy Hàn Thành sở dĩ gọi lag Thủy Hàn là bởi vì trong thành có con suối tên là Thủy Hàn, nước suối trong suốt ngọt lành, là nguyên liệu ủ rượu tốt nhất.” Đông Phương Ngạo , hai người kia bộ dạng còn chăm chú lắng nghe, là làm thỏa mãn hư vinh trong lòng .

      “Nhanh như vậy có được những tin tức này, quả dễ dàng.”

      “Đương nhiên rồi, sinh ý của Đông Phương gia của ta chính là trải rộng trong mỗi góc của Thánh Vân đại lục, Thủy Hàn Thành xa xôi kia cũng ngoại lệ.” Đông Phương Ngạo đắc ý , chỉ là cũng được nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của hai người đồng đội như dự đoán, khỏi lên tiếng hỏi: “Các ngươi sao lại có vẻ mặt mê mang như vậy, chẳng lẽ được nghe về Đông Phương gia sao?”

      Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân đồng thời lắc đầu, bọn họ quả chưa từng nghe qua.

      “Trời ạ! Ngươi… Các ngươi đều từ núi cao ra sao?”

      Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân lại cùng nhau gật đầu, bọn họ đùng là từ núi xuống.

      “… Vậy được rồi! Các ngươi thu thập tốt hành lý là được, những chuyện khác đều giao cho ta !” Đông Phương Ngạo bất đắc dĩ , cùng hai gã nông dân, thực còn gì để .

      Thời gian dạy học của lớp đặc biệt là do giáo viên và học viên tự quyết định, phương thức dạy học và nhiều chuyện khác cũng vậy, tự do tương đối cao. Nhưng là lớp thường lại giống như vậy, mỗi ngày đều có thời gian học quy định, đương nhiên là cũng có thời gian nghỉ ngơi vô cùng khoa học.

      Bởi vì phải rời khỏi học viện tháng, sau khi thương lượng công việc cụ thể xong, thừa lúc thời gian nghỉ trưa, Sở Lạc Lạc liền tìm ca ca để lời chào từ biệt.

      “ Ở cùng ban với phế vật nghèo kiết xác như vậy thực là làm cho người ta mất mặt.”

      Khi Sở Lạc Lạc vào lớp học của Sở Hiên lại ngoài ý muốn nghe được những từ ngữ chanh chua, mà người phát ra những từ ngữ kia lại chính là cái tên béo ục ịch hôm trước gặp ở trước của hàng ma pháp.

      cả người là bộ dạng cả vú lấp miệng em, lại vươn ngón tay vừa ngắn lại vừa tròn chỉ vào Sở Hiên : “Cư nhiên có thể chuẩn bị được học phí, cũng biết là trộm ở nơi nào đến…”

      Hai ba người bên cạnh tên mập mạp lập tức phá lên cười, nịnh bợ trí tuệ hơn người.

      “Cái tên mắt chó kia! Có bản lĩnh lại lần nữa!” Sở Lạc Lạc bước nhanh về phía trước, tức giận .

      “Cái gì…” Tên mập tập trung nhìn lại, lời đến bên miệng lại khỏi sửng sốt.

      đoán được phía trước mặt lại là xinh đẹp, toác dài đen bóng, đôi mắt mầu hổ phách, khuôn miệng đào nhắn, tức giận làm cho dung mạo của nàng càng thêm câu hồn nhiếp phách.

      “Lạc Lạc!” Sở Hiên vội vàng kéo lại muội muội tức giận đùng đùng, nhàng lắc đầu. Trong học viện cho phép xuất kiện học viên tự ý đánh nhau, người vi phạm bị trừng phạt, căn cứ vào mức độ nghiêm trọng của việc còn có thể bị đuổi học.

      Tên mập khỏi nổi lên sắc tâm, vẻ mặt nhất thời nổi lên tia tham lam, còn muốn vươn tay tới sờ soạng gương mặt của Sở Lạc Lạc. Lúc này mmowis chú ý tới huy hiệu y phục của Sở Lạc Lạc. Huy hiệu học viên tinh xảo, bên còn có đường viền bạc, tỏa ra ánh sáng màu ngọc bích nhàn nhạt, kia chính là dấu hiệu của lớp đặc biệt. nương xinh đẹp trước mắt tuy có gia thế gì nhưng là lại thể chọc vòa vị giáo sư phía sau nàng.

      Loại cảm giác thịt đến miệng còn bay mất thực là làm cho người ta cam lòng, vì thế têm mập mạp lại cất tiếng châm chọc khó nghe: “Ha ha ha… Các ngươi xem có buồn cười hay ! Ca ca ở lớp thường, muội muội lại ở lớp đặc biệt, các ngươi xem, tên ca ca có phải là phế vật hay a?”

      Dung mạo của Sở Hiên và Sở Lạc Lạc giống nhau đến năm phần, người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhận ra được quan hệ của hai người.

      Theo tiếng cười to đắc ý của tên mập mạp, mọi người xung quanh cũng cười rộ lên.

      “Ngươi…”

      Sở Lạc Lạc lửa giận ngập trời, nếu phải Sở Hiên kéo nàng ra ngoài chỉ sợ nàng xuống tay với tên mập chết tiệt kia.

      “Ai nha… Hôm nay tâm tình tốt nha! Đêm nay ta mời khách, chúng ta tới Điệp Phường vui chơi, nghe mới tới vài người…”

      Sau đó trong lớp truyền tra vài tiếng cười đáng khinh của nam tử.

      “Ca ca…” Sở Lạc Lạc thể che dấu hận ý trong lòng, nàng bất mãn hô.

      Được Sở Hiên khuyên nhủ nàng mới bình ổn lửa giận.

      Thánh Vân học viện tuy rằng vô cùng nghiêm cản nhưng là thể hoàn toàn quản được những kẻ cặn bã tự cho rằng mình tôn quý hơn người khác, học sinh bình dân thường xuyên là đối tượng bị bọn họ trêu đùa và vũ nhục. từng có ít học viên có thiên phú, chịu nổi tra tấn của những kẻ tự gọi là quý tộc đó mà bất đắc dĩ rời khỏi học viện, thậm chí có người còn mất tính mạng.

      A… Vốn dĩ nghĩ thời gian nữa mới thu thập cái tên mập kia, nhưng nếu như chính tự đưa tới cửa, vậy thể trách nàng!

      Sở Lạc Lạc kể cho Sở Hiên nghe số việc trải qua, sau khi Sở Hiên nghe thấy nhất thời nhíu mày, sai khi biết được thân phập của hai người đồng đội của nàng và cấp bậc nhiệm vụ xong, rốt cục cũng yên lòng.

      - -

      Đêm về khuya, vài nam tử tìm hoan say mém siêu siêu vẹo vẹo ra từ Điệp Phường, lúc này, xinh đẹp thân váy dài trắng, mái tóc đen dài qua bên người họ, khuôn mặt nhắn tinh xảo, đôi môi đỏ mọng hàm chứa ý cười than nhiên, còn có dáng người phiêu miễu, ở dưới ánh trăng mông lung càng thêm động lòng người.

      Tuyệt sắc giai nhân như vậy, cũng đễ gặp, mấy nữ tử dong chi tục phấn bên trong Điệp Phường làm sao có thể so sánh được. Các nam nhân khỏi si ngốc đuổi theo bóng dáng giai nhân, trong miệng còn ngừng hô: “Mỹ nhân… Mỹ nhân…”

      Nữ tử kia nhìn như rất chậm rãi nhưng là khi bọn họ vươn tay đuổi theo lại thể chậm đến thân thể của nàng.

      Cho tới khi nữ tử tới con hẻm , vài nam tử vẻ mặt dâm đãng đuổi nhanh về phía trước.

      “A…” Ban đêm vang lên vài tiếng kêu thàm thiết làm cho người ta hoảng hồn.

      Cùng với những tiếng kêu thàm thiết kia, vài tên nam tử bị đau đến ngất xỉu, khi bị tập kích, bọn họ còn nhìn thấy bộ dạng của hung thủ.

      Dưới đất lênh láng máu tươi, dưới ánh trăng, có thể thấy bàn tay phải của bọn họ đều bị cát xuống, mà bàn tay rơi mặt đấy máu thịt mơ hồ, trở thành thịt nát. Chặt bỏ cổ tay của bọn họ phải là vũ khí gì mà là loại ma pháp của phong hệ, Phong Nhận.

      xinh đẹp mặc áo đen thong dong từ trong ngõ ra, mặt cuae nàng lộ ra tia cười lạnh lẽo, ‘ ’ mặc váy trắng theo phía sau nàng, vẻ mặt ngây thơ, trong mắt lóe lên tia sùng bái.

      “Tỷ tỷ lợi hại! chiêu liền giải quyết bọn họ xong, vừa rồi Lãnh Nguyệt còn chưa nhìn đâu!”

      Sở Lạc Lạc nhìn Lãnh Nguyệt sau khi sử dụng ảo thuật, tóc đen con ngươi đen, mặc váy dài màu trắng, lúc này mới lộ ra tia cười sủng nịnh.

      Tốc độ học tập của Lãnh Nguyệt rất nhanh, nhanh tới nỗi làm cho Sở Lạc Lạc vô cùng kinh ngạc. Trước kia nàng từng thi triển ảo thuật người Lãnh Nguyệt hai lần, nghĩ tới Lãnh Nguyệt lại có thể học được. Ảo thuật ngày hôm nay đúng là do Lãnh Nguyệt tự mình thi triển, hơn nữa Tiểu Lãnh Nguyệt mặc nữ trang vào thực là vô cùng thích hợp, chút cũng nhìn ra được là tên tiểu chính thái, so với nữ nhân thực còn đẹp hơn mấy lần a.

      “Lãnh Nguyệt muốn học cái gì, tỷ tỷ đều dạy ngươi.”

      Dưới ánh trăng, hai bóng dáng bay nhanh qua các nóc nhà, chỉ để lại trong khí hai đạo tàn ảnh.

      - -

      Sáng sớm, ba người Sở Lạc Lạc ngồi xe ngựa mà Đông Phương Ngạo chuẩn bị tốt, xuất phát tới Thủy Hàn Thành, người đánh xe là đại thúc hào sảng, là gia nô của Đông Phương gia.

      Ngay vào buổi tối ngày tiếp theo khi bọn họ xuất phát, pháp sư mặc pháp bào ngã xuống trước cửa Tổng bộ Thánh Giáo Hội. Cả người loang lổ vết máu, bị thương tàm trọng.

      Sáng sớm ngày thứ ba, công hội ma pháp xé bảng nhiệm vụ thường cấp xuống lại dán bảng nhiệm vụ khác lên.

      Chỉ thấy bảng nhiệm vụ viết “ kiện hâc ma pháp tai Thủy Hàn Thành” tuyên bố nhiệm vụ chính là Thánh Giáo Hội, mà cấp bậc của nhiệm vụ là hai chữ to màu đỏ tươi- Siêu Cấp

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Ma Ảnh ở thôn bị bỏ hoang

      Ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, lá vàng bay tán loạn, chiếc xe ngựa to chạy đường rừng.

      Bên trong xe ngựa là ba thiếu niên, người nhắm mắt dưỡng thần, người ngồi yên tu luyện, người còn lại phiền chán đứng ngồi yên.

      Người nhắm mắt dưỡng thần chính là Sở Lạc Lạc, để cho thuận tiện hơn, nàng lúc này cải nam trang, nàng đem mái tóc đen dài búi lên cao, thân mặc y phục đen, bên hông còn buộc thanh kiếm. Y phục đen, làn da trằng muốt như ngọc, hai tròng mắt hổ phách linh động bức người, giữa mi tâm cũng có vài phần khí.

      “Thiếu gia, theo như bản đồ, xa phía trước có thôn trang.” Đại thúc lái xe lớn tiếng .

      Thiếu niên tóc hồng buồn chán nghe vậy vui vẻ : “Trước khi mặt trời lặn phải tới được thôn đó!”

      Tính ra, bọn họ cũng đường bốn ngày rồi nhưng mà đường đến Thủy Hàn Thành đều vô cùng hoang vắng, dân cư thưa thớt, liên tục ba buổi tốt đều là ngủ bên ngoài, Đông Phương Ngạo luôn quen sống sung sướng sớm nghẹn ra bụng oán khí. Chỉ là nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Lệ Vô Ngân và Sở Lạc Lạc lại nhịn xuống, miễn cho hai người kia lại coi thướng . Lúc này, nghe thấy phía trước có thô trang, tâm tình liền lập tức tốt hơn rất nhiều.

      Mặt trời ngả về tây, đoàn người xa vẫn tiếp tục rong ruổi trê đường.

      Khi ánh chiều tà cuối cùng của ngày hôm đó biến mất, trời đất nhất thời bị mảnh bóng tối bao phủ, thôn xóm phía trước lên vài đốm lửa , nhứng đốm lửa mọc lên như nhứng ngôi sao, trong đêm tối nhìn vô cùng ràng.

      Xe ngựa nhanh chòng tới thôn trang, bầu trời, vầng trăng khuyết đỏ như máu thong thả mọc lên.

      Khi vào thôn trang, trong thôn là mảnh yên tĩnh, ba người Sở Lạc Lạc xuống xe, đại thúc đánh xe lôi kéo dây cương, dắt ngựa bộ, bốn người vào bên trong thôn trang. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đồng thời dừng bước quan sát, cũng tiếp tục sâu vào trong, thôn trang yên tính làn cho bọn họ có loại cảm giác quỷ dị dị thường.

      Đột nhiên, trận thanh phá vỡ tính mịch, thanh nghe qua giống như tiếng gió thổi qua lá cây, tuy rằng bước rất nhưng do số lượng lớn cho nên ở trong màn đêm tính mịch càng khiến cho người khác chú ý. ra ánh sáng mà bọn họ nhìn thấy trước đó phải là ánh lửa, mà là ánh mắt của bọn chúng.

      Thanh từ xa đến gần, hành độn cực nhanh, rất nhanh ba người Sở Lạc Lạc liền nhìn thấy nhứng vị khách mời đông đảo trải rộng đất.

      “Là nhện nước! Ma thú hệ thủy sợ lửa!” Lệ Vô Ngân hơi nhíu mày, hai tròng mắt màu lam đột nhiên lộ ra hàn quang.

      Trong mắt Sở Lạc Lạc cũng lên tia nghi hoặc, giọng : “Nhện nước, trời sinh tính tình nhu hòa, bình thường rất ít khi chủ động công kích, ngay cả khi tấn công cũng là mình chiến đấu, đây là…”

      Đông Phương Ngạo cũng nhiều lời vô nghĩ, trực tiếp dùng Hỏa Cầu Thuật tấn công, kì lạ là, công kích lại có tác dụng.

      Đại thúc đánh xe cũng phát ra tình huống, sợ hãi kêu tiếng: “Thiếu gia…”

      Đông Phương Ngạo cũng quay đầu lại, lớn tiếng quát: “Đứng yên đó đứng nhúc nhích!”

      Hai mắt màu lam của Lệ Vô Ngân nhìn chằm chằm đám khách mời mà đến kia, mày kiếm khẽ nhướng: “Đám ma thú này, có điều gì đó thích hợp!”

      “Thứ Hồn – Hóa Vũ!”

      Đông Phương Ngạo thúc giục đấu khí trong cơ thể, thân kiếm lưu động luồng hồng quang, khi kiếm vung ra mang theo tinh quang đỏ rực như máu, trong nháy mắt, kiếm quang ngang dọc. Thân hình cao lớn rắn chắc ngẩng cao đầu đứng ở phía trước Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên vài thước, đón đánh đám nhện nước giương nanh múa vuốt. Đông Phương Ngạo cầm thanh kiếm lớn trong tay, tóc ngắn màu đỏ đón gió đong đưa, đôi mắt sáng ngời hữu thần dưới đôi lông mày rậm hề có tia sợ hãi. kiếm chém ra, đấu khí màu đỏ giống như mưa phùn từ trời rơi xuống. Mưa bụi đỏ rực rơi xuống trong phạm vi vài thước xung quanh, đánh cho bọn nhên nước phải liên tục lùi về sau.

      Đó là kiếm khí từ tay đánh ra, trong phút chốc biết đồng thời chém ra bao nhiêu nhát thế nhưng lại có thể làm cho đấu khí màu đỏ bay đầy trời giống như mưa bụi.

      Sở Lạc Lạc tuy rằng đứng sau nhưng cũng yếu thế chút nào, chỉ thấy nàng nâng bàn tay phải, vẽ lên trung đoàn lửa đỏ hình bán nguyệt, dưới thúc dục của ma lực, ánh lửa ngày càng rực rỡ. Cánh tay nhìn như tùy ý vung , lửa đỏ lại như từng trận sóng cuộn trào, cuốn tới vây lấy hơn mười con nhện nước.

      “Hỏa Diễm Tu La!”

      Hỏa diễm màu đỏ rực mang theo cả lửa xanh thiêu cháy đám nhện nước còn phát ra tiếng xèo xèo. Ngọn lửa còn thiếu chút nữa lan tới người Đông Phương Ngạo đánh với đàn nhện nước ở phía trước, khỏi thét lên tiếng quái dị, hình tượng uy phong lẫm liệt vừa rồi lập tức hoàn toàn sụp đổ, mang vẻ mặt tức giận lủi về bên cạnh Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân.

      Ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm làm cho mọi người có thể nhìn bộ dạng dữ tợn xấu xí của đám nhện nước.

      Mà ánh lửa đỏ này cũng chiếu sáng thôn xóm, nhìn thấy tình huống ở trong thôn, Đông Phương Ngạo vấn muốn rống giận với Sở Lạc Lạc cũng khỏi hít vào ngụm khí lạnh.

      Ngay cả trong mắt Lệ Vô Ngân vẫn luôn lạnh lùng cũng lên tia giận dữ.

      Trong thôn trang trải rộng đám nhện nước tám chân to lớn, gương mặt nhện lộ ra đều bị máu tươi nhiễm đỏ, số con vẫn còn cầm những phần cơ thể con người còn sót lại như cánh tay, đôi chân gẫy, ngừng đưa lên miệng. Thanh nhai thịt gặm xương cũng vì thị giác bị khích thích mà lại càng ràng, giống như ở ngay bên tai, kẽo kẹt kẽo kẹt vang mãi ngừng.

      Đông Phương Ngạo là người đầu tiên nhịn nổi, gương mặt tuấn tràn ngập phẫn nộ, hét lớn tiếng: “Súc sinh!”

      xong, Đông Phương Ngạo lại lần nữa xông lên, muốn xẻ đám nhện nước trước mắt thành tám khối, nhưng là chưa kịp làm gì đột nhiên nghe được thanh lạnh lẽo đến cực điểm của Lệ Vô Ngân: “Băng Hàn Thấu Xương.”

      tay Lệ Vô Ngân xuất đạo ánh sáng màu lam của băng tuyết, hơi khuỵu gối, nửa quỳ đấu, bàn tay phải mang theo đạo ánh sáng màu lam chói mắt ấn xuống mặt đất dưới chân.

      Ánh sáng màu lam từ dưới chân Lệ Vô Ngân nhanh chòng khuếch tán về phía đàn nhện nước, những nơi ánh sáng qua, lạnh đến thấu xương, đất xuất tầng băng mỏng, tỏa ra lãnh khí nhàn nhạt.

      Nước lửa tương khắc, Sở Lạc Lạc cũng phản ứng vô cùng nhanh, lật tay thu hồi ma pháp hệ hỏa lúc trước, vẻ mặt bình thản nhìn đàn nhện nước, biết suy nghĩ cái gì.

      Hào quang màu lam bao phủ lượng lớn nhện nước, lớp băng đất cũng làm cho đám nhện nước chậm lại, tám cái chân đạp qua đạp lại, dường như chịu được nhiệt độ lạnh thấu xương như thế.

      trán Lệ Vô Ngân vài đạo gân xanh, cắn răng dùng tay trái ấn vào tay phải, nhất thời ánh sáng màu lam tỏa ra càng thêm rực rỡ, sáng lạn vô cùng xinh đẹp. Nhưng loại xinh đẹp này lại mang theo nguy hiểm trí mạng. Khi ánh sáng trở nên mạnh mẽ hơn mặt đất vốn đóng băng lại dài ra vài cây băng thương. Băng thương cứng rắn kia đâm xuyên qua tám chân của nhện nước, có cây còn trực tiếp đâm vào bụng, đàn nhện phía bị những cây băng thương vừa xuất làm cho rối loạn trận tuyến. Đau đớn làm cho bọn chúng rống như ruồi bọ biết phân biệt phương hướng chạy loạn, bọn chúng chạy loạn làm cho những cánh tay, đôi chân chưa kịp tiêu hóa cùng với thịt vụn và dịch dạ dày màu xanh lục rơi xuống đất, cảnh tượng này làm cho Đông Phương Ngạo nhịn được lại nôn khan vài lần.

      Nhện nước ở phía trước mảnh lại mảnh ngã xuống nhưng mà vẫn có từng đàn, từng đần nhện nước khác cuồn cuộn ngừng xuất .

      cái trán trơn bóng của Lệ Vô Ngân cũng chảy ra nhứng giọt mồ hôi lạnh, trong ánh mắt màu lam có chút mệt mỏi nhưng lại thấy nhện nước ngừng nối tiếp nhau dứt, Lệ Vô Ngân khỏi cắn chặt răng, hai tay tập trung lực lượng, định tiếp tục thi triển pháp thuật đột nhiên bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đặt lên vai , thanh trong trẻo mà lạnh lùng của Sở Lạc Lạc vang lên bên tai : “Đủ rồi, để ta.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Ma Ảnh ở thôn bị bỏ hoang

      Ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, lá vàng bay tán loạn, chiếc xe ngựa to chạy đường rừng.

      Bên trong xe ngựa là ba thiếu niên, người nhắm mắt dưỡng thần, người ngồi yên tu luyện, người còn lại phiền chán đứng ngồi yên.

      Người nhắm mắt dưỡng thần chính là Sở Lạc Lạc, để cho thuận tiện hơn, nàng lúc này cải nam trang, nàng đem mái tóc đen dài búi lên cao, thân mặc y phục đen, bên hông còn buộc thanh kiếm. Y phục đen, làn da trằng muốt như ngọc, hai tròng mắt hổ phách linh động bức người, giữa mi tâm cũng có vài phần khí.

      “Thiếu gia, theo như bản đồ, xa phía trước có thôn trang.” Đại thúc lái xe lớn tiếng .

      Thiếu niên tóc hồng buồn chán nghe vậy vui vẻ : “Trước khi mặt trời lặn phải tới được thôn đó!”

      Tính ra, bọn họ cũng đường bốn ngày rồi nhưng mà đường đến Thủy Hàn Thành đều vô cùng hoang vắng, dân cư thưa thớt, liên tục ba buổi tốt đều là ngủ bên ngoài, Đông Phương Ngạo luôn quen sống sung sướng sớm nghẹn ra bụng oán khí. Chỉ là nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Lệ Vô Ngân và Sở Lạc Lạc lại nhịn xuống, miễn cho hai người kia lại coi thướng . Lúc này, nghe thấy phía trước có thô trang, tâm tình liền lập tức tốt hơn rất nhiều.

      Mặt trời ngả về tây, đoàn người xa vẫn tiếp tục rong ruổi trê đường.

      Khi ánh chiều tà cuối cùng của ngày hôm đó biến mất, trời đất nhất thời bị mảnh bóng tối bao phủ, thôn xóm phía trước lên vài đốm lửa , nhứng đốm lửa mọc lên như nhứng ngôi sao, trong đêm tối nhìn vô cùng ràng.

      Xe ngựa nhanh chòng tới thôn trang, bầu trời, vầng trăng khuyết đỏ như máu thong thả mọc lên.

      Khi vào thôn trang, trong thôn là mảnh yên tĩnh, ba người Sở Lạc Lạc xuống xe, đại thúc đánh xe lôi kéo dây cương, dắt ngựa bộ, bốn người vào bên trong thôn trang. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đồng thời dừng bước quan sát, cũng tiếp tục sâu vào trong, thôn trang yên tính làn cho bọn họ có loại cảm giác quỷ dị dị thường.

      Đột nhiên, trận thanh phá vỡ tính mịch, thanh nghe qua giống như tiếng gió thổi qua lá cây, tuy rằng bước rất nhưng do số lượng lớn cho nên ở trong màn đêm tính mịch càng khiến cho người khác chú ý. ra ánh sáng mà bọn họ nhìn thấy trước đó phải là ánh lửa, mà là ánh mắt của bọn chúng.

      Thanh từ xa đến gần, hành độn cực nhanh, rất nhanh ba người Sở Lạc Lạc liền nhìn thấy nhứng vị khách mời đông đảo trải rộng đất.

      “Là nhện nước! Ma thú hệ thủy sợ lửa!” Lệ Vô Ngân hơi nhíu mày, hai tròng mắt màu lam đột nhiên lộ ra hàn quang.

      Trong mắt Sở Lạc Lạc cũng lên tia nghi hoặc, giọng : “Nhện nước, trời sinh tính tình nhu hòa, bình thường rất ít khi chủ động công kích, ngay cả khi tấn công cũng là mình chiến đấu, đây là…”

      Đông Phương Ngạo cũng nhiều lời vô nghĩ, trực tiếp dùng Hỏa Cầu Thuật tấn công, kì lạ là, công kích lại có tác dụng.

      Đại thúc đánh xe cũng phát ra tình huống, sợ hãi kêu tiếng: “Thiếu gia…”

      Đông Phương Ngạo cũng quay đầu lại, lớn tiếng quát: “Đứng yên đó đứng nhúc nhích!”

      Hai mắt màu lam của Lệ Vô Ngân nhìn chằm chằm đám khách mời mà đến kia, mày kiếm khẽ nhướng: “Đám ma thú này, có điều gì đó thích hợp!”

      “Thứ Hồn – Hóa Vũ!”

      Đông Phương Ngạo thúc giục đấu khí trong cơ thể, thân kiếm lưu động luồng hồng quang, khi kiếm vung ra mang theo tinh quang đỏ rực như máu, trong nháy mắt, kiếm quang ngang dọc. Thân hình cao lớn rắn chắc ngẩng cao đầu đứng ở phía trước Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên vài thước, đón đánh đám nhện nước giương nanh múa vuốt. Đông Phương Ngạo cầm thanh kiếm lớn trong tay, tóc ngắn màu đỏ đón gió đong đưa, đôi mắt sáng ngời hữu thần dưới đôi lông mày rậm hề có tia sợ hãi. kiếm chém ra, đấu khí màu đỏ giống như mưa phùn từ trời rơi xuống. Mưa bụi đỏ rực rơi xuống trong phạm vi vài thước xung quanh, đánh cho bọn nhên nước phải liên tục lùi về sau.

      Đó là kiếm khí từ tay đánh ra, trong phút chốc biết đồng thời chém ra bao nhiêu nhát thế nhưng lại có thể làm cho đấu khí màu đỏ bay đầy trời giống như mưa bụi.

      Sở Lạc Lạc tuy rằng đứng sau nhưng cũng yếu thế chút nào, chỉ thấy nàng nâng bàn tay phải, vẽ lên trung đoàn lửa đỏ hình bán nguyệt, dưới thúc dục của ma lực, ánh lửa ngày càng rực rỡ. Cánh tay nhìn như tùy ý vung , lửa đỏ lại như từng trận sóng cuộn trào, cuốn tới vây lấy hơn mười con nhện nước.

      “Hỏa Diễm Tu La!”

      Hỏa diễm màu đỏ rực mang theo cả lửa xanh thiêu cháy đám nhện nước còn phát ra tiếng xèo xèo. Ngọn lửa còn thiếu chút nữa lan tới người Đông Phương Ngạo đánh với đàn nhện nước ở phía trước, khỏi thét lên tiếng quái dị, hình tượng uy phong lẫm liệt vừa rồi lập tức hoàn toàn sụp đổ, mang vẻ mặt tức giận lủi về bên cạnh Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân.

      Ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm làm cho mọi người có thể nhìn bộ dạng dữ tợn xấu xí của đám nhện nước.

      Mà ánh lửa đỏ này cũng chiếu sáng thôn xóm, nhìn thấy tình huống ở trong thôn, Đông Phương Ngạo vấn muốn rống giận với Sở Lạc Lạc cũng khỏi hít vào ngụm khí lạnh.

      Ngay cả trong mắt Lệ Vô Ngân vẫn luôn lạnh lùng cũng lên tia giận dữ.

      Trong thôn trang trải rộng đám nhện nước tám chân to lớn, gương mặt nhện lộ ra đều bị máu tươi nhiễm đỏ, số con vẫn còn cầm những phần cơ thể con người còn sót lại như cánh tay, đôi chân gẫy, ngừng đưa lên miệng. Thanh nhai thịt gặm xương cũng vì thị giác bị khích thích mà lại càng ràng, giống như ở ngay bên tai, kẽo kẹt kẽo kẹt vang mãi ngừng.

      Đông Phương Ngạo là người đầu tiên nhịn nổi, gương mặt tuấn tràn ngập phẫn nộ, hét lớn tiếng: “Súc sinh!”

      xong, Đông Phương Ngạo lại lần nữa xông lên, muốn xẻ đám nhện nước trước mắt thành tám khối, nhưng là chưa kịp làm gì đột nhiên nghe được thanh lạnh lẽo đến cực điểm của Lệ Vô Ngân: “Băng Hàn Thấu Xương.”

      tay Lệ Vô Ngân xuất đạo ánh sáng màu lam của băng tuyết, hơi khuỵu gối, nửa quỳ đấu, bàn tay phải mang theo đạo ánh sáng màu lam chói mắt ấn xuống mặt đất dưới chân.

      Ánh sáng màu lam từ dưới chân Lệ Vô Ngân nhanh chòng khuếch tán về phía đàn nhện nước, những nơi ánh sáng qua, lạnh đến thấu xương, đất xuất tầng băng mỏng, tỏa ra lãnh khí nhàn nhạt.

      Nước lửa tương khắc, Sở Lạc Lạc cũng phản ứng vô cùng nhanh, lật tay thu hồi ma pháp hệ hỏa lúc trước, vẻ mặt bình thản nhìn đàn nhện nước, biết suy nghĩ cái gì.

      Hào quang màu lam bao phủ lượng lớn nhện nước, lớp băng đất cũng làm cho đám nhện nước chậm lại, tám cái chân đạp qua đạp lại, dường như chịu được nhiệt độ lạnh thấu xương như thế.

      trán Lệ Vô Ngân vài đạo gân xanh, cắn răng dùng tay trái ấn vào tay phải, nhất thời ánh sáng màu lam tỏa ra càng thêm rực rỡ, sáng lạn vô cùng xinh đẹp. Nhưng loại xinh đẹp này lại mang theo nguy hiểm trí mạng. Khi ánh sáng trở nên mạnh mẽ hơn mặt đất vốn đóng băng lại dài ra vài cây băng thương. Băng thương cứng rắn kia đâm xuyên qua tám chân của nhện nước, có cây còn trực tiếp đâm vào bụng, đàn nhện phía bị những cây băng thương vừa xuất làm cho rối loạn trận tuyến. Đau đớn làm cho bọn chúng rống như ruồi bọ biết phân biệt phương hướng chạy loạn, bọn chúng chạy loạn làm cho những cánh tay, đôi chân chưa kịp tiêu hóa cùng với thịt vụn và dịch dạ dày màu xanh lục rơi xuống đất, cảnh tượng này làm cho Đông Phương Ngạo nhịn được lại nôn khan vài lần.

      Nhện nước ở phía trước mảnh lại mảnh ngã xuống nhưng mà vẫn có từng đàn, từng đần nhện nước khác cuồn cuộn ngừng xuất .

      cái trán trơn bóng của Lệ Vô Ngân cũng chảy ra nhứng giọt mồ hôi lạnh, trong ánh mắt màu lam có chút mệt mỏi nhưng lại thấy nhện nước ngừng nối tiếp nhau dứt, Lệ Vô Ngân khỏi cắn chặt răng, hai tay tập trung lực lượng, định tiếp tục thi triển pháp thuật đột nhiên bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đặt lên vai , thanh trong trẻo mà lạnh lùng của Sở Lạc Lạc vang lên bên tai : “Đủ rồi, để ta.”
      Chương 10: Liệt Hỏa Phần Thiên

      Nghe thanh của Sở Lạc Lạc, Đông Phương Ngạo vốn vẫn ngưng thần chăm chú nhìn nhện nước cũng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Lạc Lạc lạnh nhạt mà ngạo nghễ đứng đó, thân nam trang người nàng càng làm tăng thêm khí chất oai hung hiên ngang, linh khí bức người.

      Sở Lạc Lạc bước lên vài bước, hề liếc mắt nhìn Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân cái, ánh mắt nàng thản nhiên quét qua đám nhện nước hung tàn giương nanh múa vuốt, trong ánh mắt còn mang theo chút thương hại. Nàng giọng lặp lại lời : “Lệ Vô Ngân, dừng tay.”

      Thanh tuy nhưng lại mang theo loại giọng điệu chân đáng tin cậy, giống như người cao cao tại thượng, làm cho người ta tự chủ được nghe theo lời của nàng. Lệ Vô Ngân khỏi ngưng hẳn ma pháp của mình, trong lòng có chút nghi hoặc, mình tại sao lại nhất thời nghe theo lời của tiểu nương thoạt nhìn yếu đuối này.

      Trong đêm đen, ánh sáng màu lam biến mất, dưới ánh trăng đỏ như máu, chỉ thấy được các điểm ánh sáng đỏ trải rộng trong thôn xóm, đó là ánh mắt thị huyết hung tàn của nhện nước. Nhện nước vốn chủ động tấn công người khác nay lại giống như bị ma ám, lien tục cắn nuốt nhứng sinh vật sống, thậm chí là cả đồng loại. Thi thể của những con nhện nước vừa rồi bị ba người giết chết trở thành hải cốt, bị xé rách, cắn nuốt. Đám nhện nước cứ cuồn cuộn ngừng, dũng mãnh tiến tới.

      Cảnh tượng tựa như dưới địa ngục tu la làm cho người ta cảm thấy ghê rợn.

      Thân hình nhắn của Sở Lạc Lạc tản ra khí thế mạnh mẽ. phất tay cái, hình tròn rực lửa được vẽ ra, bao quanh bốn người và xe ngựa. Đám nhện nước sợ chết lao vào trong lửa đỏ, chỉ tiếc rằng khi chúng nó vừa chạm vào lửa liền bị hóa thành tro tàn. Dưới ánh sáng đỏ rực của lửa có thể nhìn thấy tro tàn mày đen bay đầy trời.

      Tuy rằng chiêu này có thể ngăn cản công kích của nhện nước nhưng mà cứ như vậy cũng phải biện pháp. Tâm niệm Sở Lạc Lạc vừa chuyển, quát lên: “Ba người các ngươi ngồi vào xe ngựa , ta dùng ma pháp hệ phong hỗ trợ các ngươi đột phá vòng vây!”

      đùa gì thế! Muốn ta bỏ rơi đồng đội để chạy trốn còn bằng để ta chết còn hơn!” Đông Phương Ngạo gầm lên giận dữ.

      “Hừ! Nếu phải ngươi ở lại đây vướng chân vướng tay ta sớm thu thập hết chúng nó!” Sở Lạc Lạc nhàng liếc cái, tiếp tục : “Hãy bớt nhảm , lát nữa nhớ kĩ, phải chạy nhanh chút!”

      xong, Sở Lạc Lạc im lặng niệm Phi Hành Chú, thân hình nhắn chậm rãi bay lên, chỉ chốc lát lơ lửng giữa trung.

      Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân cũng ngạc nhiên, tối hôm nay, nhìn như nhu nhược này làm cho bọn họ bất ngờ quá nhiều rồi.

      Cùng với gió lạnh, thanh Sở Lạc Lạc ràng truyền đến: “Nếu muốn chết nhanh chạy lên xe ngựa cho ta!”

      Đại thúc đánh xe vội vàng kéo chủ tử của mình, Đông Phương Ngạo nhìn mặc trang phục đen kia thản nhiên lơ lửng giữa trung, khỏi nắm chạt hai đấm.

      “Nghe theo lời nàng !” Lệ Vô Ngân thản nhiên , là người đầu tiên nhảy lên xe ngựa.”

      “Nếu như ngươi lên, vậy ta trước, ta cũng muốn để mạng lại nơi này!”

      Nghe được câu sau kia, Đông Phương Ngạo hung hăng chà chà chân, lần đầu tiên trong lòng sinh ra cảm giác vô lực, nhanh chóng trèo lên xe.

      Lệ Vô Ngân niệm chú ngữ, xe ngựa lập tức bị quả bóng nước màu lam bao phủ. trung, Sở Lạc Lạc vung tay phải, gió lớn gào thét bay ra. Tường lửa lập tức bị quạt mở thành con đường. Đại thúc đánh xe dùng sức vung roi, từ trong lửa nóng chạy ra,.Thấy xe ngựa ra, đám nhện nước lập tức ùa tới lại va chạm vào bóng nước.

      Mà lúc này, vô số quả cầu lửa từ trung bay xuống, đánh bay đám nhện nước công kích về phía xe ngựa.

      Chỉ thấy, giữa trung, Sở Lạc Lạc thần sắc ác liệt, tay phải của nàng giơ ra thành chưởng, tay trái nắm chặt cổ tay phải, cầu lửa cuồn cuộn dứt bắn ra từ tay phải của nàng, huyễn lệ giống như lửa đỏ giữa đêm đen.

      “Giá… Giá…”

      Vó ngựa chạy vội! Chạy nhanh bước, phía trước chính là nhân gian, chạy chậm bước, đằng sau chính là địa ngục.

      Mắt thấy xe ngựa sắp đột phá vòng vây, Sở Lạc Lạc trong lòng mặc niệm chú ngữ, dần dần, thân thể của nàng sáng lên hồng quang. Hai tròng mắt màu hổ phách nhất thời lên tia tàn khốc, hồng quang đột nhiên mãnh liệt, biến thành con phượng hoàng lửa đỏ rực!

      “Để ta giải thoát cho các ngươi ! Phượng Hoàng Niết Bàn…”

      Đây chính là ma pháp hệ hỏa cấp cao nhất!

      Phượng hoàng lửa bay vút lên trời, phát ra tiếng thét dài, dưới chỉ huy của mặc y phục đen, vỗ cánh giữa trung, gào thét bay xuống mặt đất.

      Cho dù là mặt đất hay là thôn trang, phàm là nơi phượng hoàng lửa bay qua đầu dấu lên lửa đỏ hừng hực. Tay phải của Sở Lạc Lạc vẽ ở xung quanh thôn trang cái vòng tròn, thân hình hỏa phượng lập tức bay theo vòng tròn được vẽ sẵn.

      Chỉ là, Sở Lạc Lạc bỗng nhiên dừng chút, nàng khẽ nhíu mày, xem ra sử dụng chiêu này vẫn là rất miễn cướng.

      nay ma lực trong cơ thể nàng chỉ tương đương ma pháp sư cao cấp, mà Phương Hoàng Niết Bàn là ma pháp hệ hỏa cao cấp nhất, ít nhất phải có ma lực như ma đạo sĩ mới có thể sử dụng cách linh hoạt. Nhìn qua vẻ mặt nàng có cẻ thoải mái tự nhiên nhưng thực ra trán chảy đầy mồ hôi.

      Phượng hoàng lửa bay được nửa vòng thôn trang sắp biến mất, Sở Lạc Lạc vội vàng niệm chú ngữ, lửa nóng người phượng hoàng nhất thời biến thành màu đen, nàng là trong phút chốc nàng chuyển hóa ma pháp hệ hỏa thành vong linh ma pháp. Hỏa diễm màu đen quỷ dị ở trong đêm đen lại vô cùng mê hoặc. Chỉ là phía trước thôn trang là hỏa diễm đỏ rực cho nên ba người thoát ra bên ngoài thể nhìn thấy được hỏa diễm màu đen phía sau thôn trang.

      Lúc này, ba người bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ tới nỗi lên lời. Bọn họ nhìn dáng người tiêu sái của giữa trung, tâm tư trăm chuyển.

      mặt Lệ Vô Ngân mặc dù có biểu tình nhưng ặp mắt màu lam kia lộ ra khát vọng nắm giữ đối với ma thuất. Tuy rằng Đỗ lão nhân là thiên tài trăm năm khó gặp, trong cơ thể mặc dù có được ma lực vô hạn nhưng lại thể vận dụng thoải mái như kia. Sắc mặt của Đông Phương Ngạo cũng ràng thể cảm xúc thất bại trong lòng , chỉ là chớp mắt cái khôi phục tự nhiên.

      mặc đồ đen lơ lửng giữa trung từ từ hạ xuống, phía sau thân thể của nàng là lửa đỏ hừng hực cháy. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt trắng nõn vô cùng diễm lệ. Nàng chậm rãi về phía xe ngựa, cả người tản mát ra loại áp lực vô hình làm cho người ta nảy sinh ý muốn quỳ xuống trước mặt nàng.

      Đông Phương Ngạo là người đầu tiên chạy tới, la lớn: “Dựa vào! Ngươi cũng cần phải thiêu cháy cả thôn trang chứ!”

      Sở Lạc Lạc nhếch miệng cười, lộ ra ý cười thả lỏng. Nhìn thấy nụ cười thản nhiên kia, Đông Phương Ngạo nhất thời ngây dại, khỏi nhớ tới mấy ngày trước này cười hì hì chặn trước mặt , mở tay phải nhàng “Trả thù lao!”

      Đôi môi đỏ mọng của Sở Lạc Lạc khẽ nhúc nhích, : “Này, đỡ lấy…”

      Đông Phương Ngạo còn biết lời của nàng là có ý gì thân hình đổ về phía trước, Đông Phương Ngạo vội vàng bước nhanh về phái trước, ở trong bối rối đón được thân hình nhắn kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :