1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Phần 3: Vân Đô Thành

      Chương 1: Cửa hàng ma pháp

      Vân Đô nằm ở phía bắc Thánh Vân đại lục, giáp ranh với Thiên Kỳ Quốc, Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc , lại nằm biệt lập giữa bốn bề núi non. Mà ở phía bắc Vân Đô thành lại còn là sơn mạch ma thú tiếng tăm lừng lẫy.

      Từ trước đến nay, Vân Đô trong mắt mọi người vẫn là nơi đặc thù tồn tại thế nhưng chỉ có người thực đặt chân đến Vân Đô mới có thể cảm nhận được ràng con người nơi này giống người thường. Trong mắt thiên hạ, nó tao nhã, nhiễm chút bụi trần, lại hoa lệ hề thua kém bất kì hoàng thành của quốc gia nào. Thế nhưng giữa chúng vẫn có những bất đồng rệt, Vân Đô Thành luôn tản mát ra cỗ hơi thở thành thị, hòa bình, yên tĩnh, trang nghiêm và phồn hoa dung hợp lại cách kì diệu.

      Vân Đô Thành, người đến người vô cùng náo nhiệt nhưng tất cả đều được quản lý gọn gàng ngăn nắp. Thủ vệ Vân Đô mặc đồng phục hoa lệ tuần tra ở các ngã tư đường,(Sao giống cảnh sát giao thông thế) người lại đường bất luận là ông lão nghèo khổ hay là thiếu niên hào hoa phong nhã đều có tinh thần vui vẻ.

      Đối với mọi người, chỉ cần tới được Vân Đô cũng uổng công sống cuộc đời, có thể sống ở trong Vân Đô thành chính là loại kiêu ngạo!

      Vì kiêu ngạo và tự hào, mỗi người đường đều ưỡn ngực, giơ tay nhấc chân đều vô cùng chú ý, muốn bôi nhọ thân phận của mình. Cho nên khi Sở Hiên và Sở Lạc Lạc thân phong trần mệt mỏi xuất ở ngã tư đường phồn hoa có vẻ phá lệ đường đột.

      Từ biên giới của Thiên Kì Quốc bước vào Vân Đô, chính là ở phía đông nam của Vân Đô, muốn đến được Thánh Vân học viện còn phải qua mười quảng trường nữa.

      Lúc này sắp đến hoàng hôn, từ khi tiến vào địa phân Vân Đô, tinh thần luôn căng thẳng suốt dọc đường của Sở Hiên mới được thả lỏng. Ít nhất bọ họ cần lo lắng cái gì gọi là đuổi bắt nữa, cũng phải lo lắng mình là mục tiêu bị đuổi giết. Vì thế huynh muội hai người quyết định trước tiên tìm khách sạn ngủ trọ lại đêm, sáng sớm ngày mai mới tới Thánh Vân học viện hỏi thăm về việc nhập học.

      Lúc này, Sở Lạc Lạc bỗng dưng dừng bước, Sở Hiên kì quái liếc mắt nhìn muội muội, thấy ánh mắt nàng hướng tới cửa hàng bên trái ngã tư đường. Hai bên đường luôn có rất nhiều cửa hang buôn bán, cũng biết là muội muội nhìn vào cửa hàng nào.

      Ở trong trí nhớ của Sở Lạc Lạc, đường này có cửa hàng buôn bán đồ dùng ma pháp, tuy rằng cửa hàng lớn nhưng là đồ ở bên trong cũng ít. Trước kia,nàng cũng coi như là khách quen của cửa hàng này. Khi đó, lão bản của cửa hàng là phụ nhân*hơn ba mươi tuổi, diện mạo diễm lệ, tính cách cao ngạo, quản ngươi có mua đồ hay , hơn nữa, có vài thứ đồ quý hiếm nàng chỉ bán cho người vừa mắt, giá cả đều là do khách nhân tự mình .

      Vì thế Sở Lạc Lạc với đại ca Sở Hiên: “Ca ca, ta muốn qua bên kia dạo chút.”

      Sở Hiên nghĩ muội muội chỉ là tò mò, tất nhiên gật đầu đồng ý.

      Dựa vào trí nhớ, Sở Lạc Lạc rất nhanh tìm được vị trí đại khái, nàng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, vẫn là cái tên cũ chỉ là cánh cửa mang phong cách cổ xưa mà nàng quen thuộc còn ở đó. Khi Sở Lạc Lạc đẩy cánh cửa gỗ điêu khắc tinh xảo kia ra, thấy người đàn ông trung niên bên trong, trong lòng nàng có chút thất vọng. Mà người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường kia chỉ là ngẩng đầu liếc mắt nhìn Sở Hiên và Sở Lạc Lạc cái sau đó lại cúi đầu tiếp tục nhìn vào quyển sách tay.

      Nhớ tới dáng vẻ thướt tha, mặt mày hàm chứa nụ cười của bà chủ lúc trước, Sở Lạc Lạc khỏi cảm than, cảnh còn người mất a.

      loạt cái tủ tinh xảo trong suốt sắp hàng trong đại sảnh, vô số vật phẩm được săp xếp bên trong, bên mỗi vật đều có tấm thẻ gỗ viết giá, có cái đơn vị là vân đồng, cũng có cái đơn vị là thải kim. Càng vào sâu bên trong, giá cả lại càng cao, đương nhiên, đồ vật cũng càng quý giá.

      Khi Sở Lạc Lạc tới trước cửa hàng này, Sở Hiên theo liếc mắt nhìn muội muội cái. ngờ muội muội lại chọn cửa hàng ma pháp, đồng thời, cũng chú ý tới khi muội muội vào bên trong, mặt ràng toát ra thần sắc thất vọng.

      Đối mặt với mọi thứ đều xa lạ, Sở Lạc Lạc càng xem càng cảm thấy thú vị.

      Di? lúc nàng muốn rời thấy trong góc hẻo lánh chất đống cái rương gỗ lớn, trong rương chất đầy đồ vật, tất cả đều bị phủ tầng tro bụi dày.

      “Lão bản, trong này là những gì?”

      Người đàn ông trung niên ngẩng đầu tùy tiện liếc mắt cái, kiên nhẫn trả lời: “Là đồ vật bà chủ trước kia lưu lại, có tác dụng gì, cũng có người hỏi tới, tùy tiện chọn , mỗi cái…”

      tạm dừng chút, : “Mỗi cái 100 vân đồng !”

      Vừa nghe đến là thứ do bà chủ cũ để lại, Sở Lạc Lạc liền nổi lên hứng thú, cũng để ý đến tro bụi, trong ánh mắt kinh ngạc của Sở Hiên, chạy đến chỗ rương gỗ lục lọi. Nhìn hồi, nàng phát ra ông chủ giờ tuy thái độ tốt nhưng lại là cái người biết xem hàng, đồ bên trong quả có tác dụng lớn, đều là thứ phấm do thợ rèn làm ra.

      Lúc này nàng đột nhiên chú ý đến cái vòng cổ, sợi dây dài màu trắng có gắn viên đá thủy tinh trắng thực bình thường, nàng thuận tay cầm lên, lại phát ra bên trong viên thủy tinh có khắc ma pháp trận kì dị, nhìn rất quen mắt!

      Đúng rồi! Ma pháp trận này nàng từng nhìn thấy, chính là ở trong cuốn da dê có được ở chỗ thành chủ Vân Quy Thành. Chúng đều là dạng đồ án giống nhau.

      Lúc này, cửa gỗ lại lần nữa bị mở ra, nam tử trẻ tuổi tóc ngắn màu trà, mặc cẩm bào màu lam, bên hông có buộc thanh kiếm, nghênh ngang vào, quát: “Thứ ta muốn có chưa?”

      Ông chủ nhìn thấy người mới đến, trong mắt phát sáng, a dua đáp: “Đại nhân, có rồi! Mấy ngày hôm trước đem đến được!”

      vội vàng lấy ra cái hòm hoa mỹ từ trong phòng, cung kính đưa cho nam tử trẻ tuổi.

      Sở Lạc Lạc trong lòng hiếu kì, nhìn qua, thấy bên trong là cái nhẫn được đúc tinh xảo màu xanh ngọc, hai mắt nàng nhất thời nhíu lại, ra là gian giới chỉ (Hay còn được gọi là nhẫn trữ vật)

      Nam tử trẻ tuổi chú ý tới ánh mắt từ bên sườn phóng tới, chỉ là nhìn thoáng qua kẻ đứng bên cạnh là thiếu niên quần áo đơn giản, mặt đầy tro bụi, khỏi cau mày, mặt lộ ra vẻ khinh thường hèn mọn.

      … Đừng cản trở việc buôn bán của ta.” Ông chủ biết cách nhìn mặt đoán ý chú ý tới thay đổi của nam tử trẻ tuổi kia liền lên tiếng đuổi Sở Lạc Lạc.

      Sở Hiên vẫn luôn thương muội muội đương nhiên để yên, muốn tiến lên lý luận với ông chủ, Sở Lạc Lạc liền nháy mắt ra dấu với ca ca, : “Ông chủ, ông những lời này đúng rồi, ta cũng là đến mua đồ nha!”

      Nàng tay lắc lư chiếc vòng cổ kia, tay còn lại cố ý đưa ra trước mặt ông chủ và nam tử trẻ tuổi kia, bàn tay tràn đầy tro bụi cầm 1 phỉ ngân, : “Ông chủ, trả tiền thừa! Trả tiền thừa!”

      Nhìn thấy cánh tay này, nam tử trẻ tuổi kia khỏi từng bước lui về phía sau, vẻ mặt chán ghét. Nhìn thấy khách quý sắc mặt tốt, ông chủ vội vàng : “Ai ôi, tiểu tử! Thứ này tặng cho ngươi, mau, nhanh !”

      “Ha ha! Là sao? Đầu năm nay mua đồ lại cần trả tiền, ông chủ, ông phải là đùa với ta chú?” Sở Lạc Lạc cười hì hì .

      “Ta thực lừa ngươi! Tiểu tử, ngươi nhanh , đứng quấy nhiễu ta buôn bán.” Vài cái vân đồng tính là cái gì, nếu như đắc tội vị khách quý này, chọc vào mối họa lớn, vì thế, ông chủ vội vàng đuổi Sở Lạc Lạc .

      “Như vậy liền cảm ơn ông chủ!” Sở Lạc Lạc cười đến là rạng rỡ, lôi kéo Sở Hiên tức giận ra cửa.

      Trong cửa hàng lại truyền ra thanh khinh miệt của nam tử: “Hừ! Nghèo rớt mồng tơi cũng học đòi người ta bước vào cửa hàng ma pháp!”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Tranh chấp

      Nghe thấy lời châm chọc kia, gương mặt tuấn của Sở Hiên tràn ra lửa giân, muốn mấy lời phản kích cánh tay bé lại lôi kéo ống tay áo Sở Hiên.

      Cúi đầu, chỉ thấy Sở Lạc Lạc thần sắc lạnh nhạt nhàng lắc đầu với .

      Sở Hiên thấy vậy mới nhẫn nhịn tức giận, cùng muội muội rời khỏi cửa hàng lại phát ra trước cửa đứng đám người, người người ăn mặc phú quý. Trong đó, nam tử nhàng ở chính giữa, bị mọi người vây quanh tuy rằng diện mạo chỉ thanh tú nhưng thân thái lại kiêu ngạo ai bì nổi, hoàn toàn là bộ dạng duy ngã độc tôn.

      lúc Sở Hiên và Sở Lạc Lạc muốn vòng qua mà cái thanh chanh chua khiến cho người ta phiền chán vừa rồi lại xuất : “ Hừ, nghèo rớt mồng tơi, mau tránh đường, cái cửa hàng ma pháp này hẳn là nên tìm vài người canh cửa, nên để vài tên trôm vặt nào đó trà trộn vào trong.”

      Nhìn theo hướng tiếng truyền tới, chỉ thấy nam tử béo ục ịch mặc cẩm bào màu trắng, vươn ngón tay chỉ vào bọn họ. Người này mặt tròn, đôi mắt bé tí, cả người béo ú giống như quả cầu thịt viên.

      Mày kiếm của Sở Hiên khẽ nhíu, trong mắt lộ ra tia tức giận nhưng cũng rất nhanh đè ép xuống, khôi phục lại bình thản vì đột nhiên cảm giác cánh tay mình lại bị Sở Lạc Lạc kéo lại. Sở Lạc Lạc thần sắc trấn định kéo tay Sở Hiên, lôi kéo về phía. Cái tướng mạo mập mạp kia, nàng nhớ kĩ, cái ngón tay ngắn mẩu kia nàng cũng muốn định rồi! Ngươi phạm ta, ta phạm ngươi, ngươi nếu phạm ta, ta nhất định buông tha cho ngươi! Nếu như những lời khó nghe kia chỉ nàng, nàng cũng cùng so đó, nhưng là cái tên mập mạp đáng chết kia còn dám nhục mạ cả Sở Hiên, hừ! Mối nhục ngày hôm nay, ngày khác hoàn trả gấp bội! Sở Lạc Lạc kiếp trước tuy là làm người khiêm tốn thế nhưng lại luôn là theo ý mình, bắng cũng trở thành vong linh pháp sư. Trong lòng thầm tính toán, trong mắt Sở Lạc Lạc cúi đầu bước lên tia tàn nhẫn.

      Nhìn thấy hai thiếu niên đối mặt với khinh bỉ thế nhưng thân sắc lại vô cùng lạnh nhạt, nhẫn bộc phát ra ngoài, công tử thanh tú đứng ở chính giữa khỏi đánh giá liếc mắt cái nhưng mà khi thấy bộ dạng xanh xao vàng vọt của Sở Lạc Lạc lại có hứng thú nhìn tiếp.

      Sở Lạc Lạc và Sở Hiên xa, Sở Hiên vẫn còn có chút tức giận, thấp giọng mắng câu: “Mắt chó nhìn người thấp.”

      Sở Lạc Lạc khẽ cười thành tiếng, ánh nắng chiếu vào đôi mắt hổ phách mang theo ánh sáng nhàn nhạt: “Ca ca, vậy người cần phải so đo cùng chó nha.”

      Thấy bộ dạng chút để ý của muội muội, Sở Hiên cũng yên lòng, gương mặt tuần lộ ra vẻ tươi cười. Vào lúc Sở Lạc Lạc nghĩ ca ca hết giận trong lòng Sở Hiên lại nghĩ, nếu như lúc đoa chỉ có mình bị nhục mạ nhất định nhịn xuống, thế nhưng ngay cả muội muội cũng bị mắng, Sở Hiên chịu nổi. Lúc này, Sở Hiên cũng chú ý tới sau khi muội muội khẽ cười, trong mắt lại lên tia lãnh ý.

      Sáng sớm hôm sau.

      Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho giám khảo, huynh muội hai người còn đặc biệt mua vài bộ quần áo mới.

      Cái gọi gì là người đẹp vì lụa. Lúc này, Sở Hiên thân áo xanh, cao ráo, tuấn tú. Mái tóc màu vàng nhạt dài ngang lưng, hai mắt màu xanh ngọc sáng ngời có thần, trong mắt lộ ra sắc thái vừa lòng. Môi của khẽ nhếch, khóe miệng hàm chứa ý cười ôn hòa, người có thể làm cho lộ ra nụ cười như vậy tất nhiên chỉ có muội muội của , Sở Lạc Lạc.

      Sở Lạc Lạc xóa bỏ ngụy trang ban đầu, lộ ra da thịt trắng hồng, thân thể nàng mặc bộ quần áo cắt may vừa người, áo bào màu trắng muốt, ngũ quan tuyệt mỹ, khí chất lạnh lùng, tuy tuổi còn nhưng cả người lại tản ra cỗ hương vị hợp với tuổi tác, bên trong trẻ con mang theo chút phong tình lại hòa hợp cách hoàn mỹ, hề mâu thuẫn với nhau.

      Khi huynh muội hai người bước xuống đại sảnh của khách điếm, chưởng quầy và tiểu nhị thậm chí nhận ra bọn họ chính là khách nhân hôm qua thuê phòng ngủ trọ. Đợi đến khi bọ họ ra ngoài đường cái, chút nào ngoài ý muốn, hai người hấp dẫn vô số ánh mắt của người đường, thầm nghĩ, biết là gia tộc như thế nào mới có thể dưỡng ra đứa dung mạo đoan trang, khí thế xuất chúng như vậy.

      Xuyên qua vài con phố lớn , Sở Hiên và Sở Lạc Lạc dần dần tiếp cận địa điểm nổi tiếng nhất Vân Đô thành, Thánh Vân học viện. Chỉ cần qua cái quảng trường nữa có thể nhìn thấy toàn cảnh học viện. Tâm tình Sở Hiên có chút kích động, ngay cả gương mặt xưa nay nhìn cảm xúc cũng che dấu được tâm tình vui vẻ, mà tâm tình của Sở Lạc Lạc lại vô cùng phức tạp. Từ khi nàng tiến vào Vân Đô, những trí nhớ kiếp trước vốn bị bỏ xó nhiều năm lại ngừng về trong đầu nàng, nghĩ tới nàng còn có ngày có thể trở về đây. Chẳng qua, lại lần nữa bước vào Vân Đô, thân phận nàng thay đổi.

      Ánh nắng buổi sớm phân tán quảng trường lớn, khí yên bình thường ngày nay lại huyên naod hơn chút.

      Khi Sở Hiên và Sở Lạc Lạc tới quảng trường, chỉ thấy giữa quảng trường có nhiều người tụ tập chỗ, ở giữa là hai nam nhân trẻ tuổi, hai người chính là trong trạng thái giương cung bạt kiếm, tay mỗi người đều nắm thanh trường kiếm sắc bén, trường kiếm dấy lên ánh sáng màu vàng nhạt.

      Cư nhiên là hai gã Sơ Cấp Kiếm Sư nổi lên tranh chấp, xem ra có trò hay để xem. Sở Hiên và Sở Lạc Lạc hứng trí tìm vị trí xem náo nhiệt tốt nhất, cũng phải hai người họ thích tham gia góp vui mà là nhìn người khác tỷ thí có thể tăng lên kinh nghiệm chiến đầu của mình, còn có thể tham khảo chút kỹ xảo.

      “Bạch Tử Lâm, đây phải là lần đầu tiên ngươi vô duyên vô cớ tìm ta, bằng hôm nay chúng ta liền thề quyết đấu sinh tử, đừng cho là ta sợ ngươi!” mặt nam tử trẻ tuổi mặc y phục kiếm sĩ màu lam tràn đầy oán giận, thanh vì kích động mà cao vút.

      “Hừ, Lam Tiểu Lượng, chính ngươi muốn chết cũng đừng trách ta lưu tình!” nam tử trẻ tuổi khác mặc y phục kiếm sĩ màu đen cười lạnh tiếng, tiếp lời , trong đôi mắt dài mang theo tia sáng tàn nhẫn.

      Mắt thấy hai người giơ cao cây kiếm trong tay, tay trái đặt ở trước ngực, chuẩn bị thề, mọi người nhất thời náo nhiệt, bắt đầu nghị luận. Có người mở miệng khuyên bảo người trẻ tuổi nên hành động theo cảm tính, có người lại ồn ào chờ đợi trận đánh nhau phấn khích này.

      “Dừng tay!”

      Lúc này, giọng nam truyền đến, thanh to nhưng lại làm cho người cảm thấy như tiếng ngọc, ôn nhuận vô cùng lại mang theo uy nghiêm, ở giữa thanh hỗn loạn của mọi người có vẻ phá lệ ràng.

      Mọi người vừa rồi khuyên bảo có hiệu quả, mắt thấy hai người sắp đánh nhau nhưng khi bỗng nhiên hai chữ “Dừng tay” truyền đến, hai người vốn tức giận muốn rút kiếm nhất thời liền dừng động tác.

      Chỉ thấy người ở hai bên đều tránh đường, nam tử kia tao nhã ở giữa, hai nam tử trẻ tuổi chuẩn bị đấu ngươi chết ta sống lại lấy tay đặt lên ngực, hơi hơi xoay người, mặt lộ ra vẻ kính trọng, còn dáng vẻ giương cung bạt kiếm vừa rồi.

      Mọi người định thần nhìn lên, chỉ thấy người đến là nam tử tuấn dật phi phàm, hắc có mái tóc đen, con ngươi đen, mái tóc dài quá thắt lưng, hai tròng mắt lóe sáng, mặt mặc dù có ý cười nhưng lại cỗ khí thế uy nghiêm. Nam tử cử chỉ tao nhã lộ ra khí thế cao quý, cẩm bào trắng, tay áo và cổ áo đều được viền bằng chỉ vàng tinh xảo, ngọc quan đầu tuy đơn giản ngưng cũng được gắn châu khảm ngọc.

      “Đây phải là Đại hoàng tử của Thiên Kì Quốc sao?”

      “Đúng vậy, quả nhiên là huyết mạch hoàng tộc, chỉ có quý khí bất phàm mà lại có loại khí thế giận tự uy.”

      Nam tử đứng thẳng, nhìn hai người hành lễ với mình, lại nhìn mọi người xung quanh, trong miệng khách khí : “Mọi người đều tan , cảm ơn các vị.”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Khảo thí nhập học

      Cái nam nhân tuấn mỹ kia chính là Đại hoàng tử của Thiên Kỳ Quốc?

      Nghe được đối thoại của người bên ngoài, Sở Lạc Lạc theo bản năng nhìn về phía Sở Hiên. Chỉ thấy Sở Hiên lúc này mang vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt màu xanh ngọc nhìn chằm chằm Đại hoàng tử kia.

      Sở Lạc Lạc đại khái biết ý tưởng trong lòng Sở Hiên, nếu như có thể có được giúp đỡ của Đại hoàng tử Thiên Kì Quốc nhất định có tác dụng ngang với có được thế lực của Lãnh Tiêu Nhiên. Chỉ là, Sở Lạc Lạc nhìn thấy nam tử đứng phía sau Đại hoàng tử, ánh mắt của nàng lên tia hàn ý.

      Người nọ chính là nam tử trẻ tuổi mặc áo lam hôm qua gặp trong cửa hàng ma pháp! Trong lòng Sở Lạc Lạc khỏi cười lạnh, xem ra Đại hoàng tử này cũng chỉ là người tốt mã dẻ cùi. Nếu như thực công tử tao nhã, ôn nhuận như ngọc làm sao có thể để cho người như vậy ở bên mình. (Tốt mã dẻ cùi: Chỉ người bên ngoài đẹp đẽ mà bên trong chẳng ra gì)

      đến công tử tao nhã, trong đầu Sở Lạc Lạc khỏi xuất người khác, người kia chính là vị quý công tử gặp ở Lại Hiền trấn. Tuy rằng tùy tùng bên người cũng đối xử vô cùng lạnh nhạt với mình nhưng phải là vì khinh thường lính đánh thuê mà chỉ đơn giản là bất mãn thái độ của chủ nhân đối với nàng có chút đặc biệt thôi. Nếu đem ra so sánh, cái nam tử mặc áo lam hôm qua mới chân chính là người khinh bỉ người dân bình thường.

      Mọi người rất nhanh tảm , tranh chấp quảng trường giống như chỉ là khúc nhạc đệm ngắn ngủi. Sở Hiên mang vẻ mặt trầm tư, thẳng đến cổng chính của Thánh Vân học viện. Sở Lạc Lạc cũng mang tâm tư trong lòng, rốt cuộc, nàng vẫn trở lại đây.

      Thánh Vân học viện, nơi này có lịch sử giáo dục hàng trăm năm, trang nghiêm, sừng sững đứng vững dưới ánh mặt trời, ngoài cửa sắp xếp hai hàng người dài, xem ra đều là người đến đăng ký học.

      Sở Hiên đương nhiên về phía đội ngũ chiêu mộ vũ kỹ mà lúc này, Sở Lạc Lạc ở bên cạnh bỗng nhiên ở miệng : “Ca ca… Ta muốn học ma pháp!”

      Sở Hiên ngốc lăng chút, nhìn đôi mắt của muội muội, trong đầu bỗng nhiên hiên ra đôi mắt màu hổ phách của người mặc áo đen, trong lòng bỗng nhiên “Lộp bộp” nhảy dựng lên. Sau đó, cũng gì, chỉ là mỉm cười gật đầu, chính mình là đa nghi, than thể muội muội vốn tốt, học ma pháp vốn là càng thích hợp hơn, chỉ là…

      “Lạc Lạc, ngươi nếu như muốn học ma pháp vậy cuộc khảo thí nhập học…” Nghĩ đến điểm này, Sở Hiên nhíu nhíu mày.

      Sở Lạc Lạc đảo mắt : “Ca ca, ta quên cho ngươi biết, ngày đó người mặc áo đen kia ta có thiên phú học ma pháp, nếu như phải nhận được người đệ tử tâm đắc còn muốn thu ta làm đệ tử đó!”

      Đối với lời của muội muội, Sở Hiên hề hoài nghi, hơn nữa sau khi nghe được người mặc áo đen Lạc Lạc có thiên phú ma pháp lại vô cùng vui sướng.

      Tuy rằng hàng người rất dài nhưng tốc độ khảo thí cũng rất nhanh, bao lâu Sở Hiên vòa trước, lát sau, người xếp hàng phía trước Sở Lạc Lạc ủ rũ ra.

      Đối với khảo thí nhập học Sở Lạc Lạc cũng chưa có kinh nghiêm bởi vì lần trước của nàng là nhờ ‘ cửa sau’. Đợi nàng bước vào trường thi chỉ thấy bên trong có hai giám khảo mặc pháp bào, bàn chính giữa đạt quả cầu thủy tinh.

      ra là thế, tâm niệm Sở Lạc Lạc xoay chuyển, có đối sách.

      Khi Sở Lạc Lạc bước vào, hai vị giám khảo chỉ là thản nhiên nhìn thoáng qua bởi vì là hôm nay bọn họ gặp vô số thí sinh tốt mã dẻ cùi.

      Sở Lạc Lạc khẽ nhếch môi, đặt bàn tay lên quả cầu thủy tinh, trong phút chốc từ đáy quả cầu thủy tinh ra chất lỏng màu xanh. Theo phong nguyên tố rót vào ngày càng nhiều, màu sắc của chất lỏng ngày càng đậm rất nhanh, chất lỏng mày xanh dần chiếm nửa thể tích quả cầu.

      Lúc này hai vị giám khảo lười biếng mới giật mình, nghĩ tới giá trị ma lực của thí sinh tuổi này lại ra theo phương thức này. Là thuộc tính phong! Dựa vào màu sắc của chất lỏng và thể tích, thiên phú cực cao.

      Sở Lạc Lạc mỉm cười, chỉ thấy môt chất lỏng mày sắc khác, đỏ rực giống như lửa xuất ở đỉnh quả cầu thủy tinh, rất nhanh liền lấp đầy nửa thể tích còn lại. Lúc này, xanh và đỏ mỗi thứ chiếm nửa thể tích lại vặn vẹo hòa hợp với nhau hình thành nên lốc xoáy hai màu sắc nhanh chóng chuyển động bên trong quả cầu thủy tĩnh.

      “Trời ạ! Là phong hỏa song thuộc tính!” giám khảo kinh ngạc

      “Thiên tài! Tuyệt đối là thiên tài!” giám khảo còn lại kích động hô.

      thí sinh có song thuộc tính bọn họ nhìn thấy ít nhưng là người bình thường đều đem loại nguyên tố ra xong sau đó mới thể ra loại nguyên tố khác, hơn nữa hai loại nguyên tố mạnh yếu khác biệt.

      nghĩ tới thoạt nhìn tuổi nũng nịu này lại có thể là cho hai loại nguyên tố khác biệt đồng thời xuất càng thần kì là hai loại nguyên tố này có chút nào lẫn lộn với nhau, sau đó lại có thể hình thành lốc xoáy , thực là làm cho bọn họ đại khai nhãn giới.

      này những có tương tác cực cao đối với hai loại nguyên tố phong hỏa hơn nữa dường như trời sinh có năng lực thao túng cực mạnh, đây mới chính là nguyên nhân khiến cho bọn họ kinh ngạc.

      “Có thể sao?” Bộ dáng Sở Lạc Lạc thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nàng chớp đôi mắt hổ phách nhìn hai vị giám khảo vốn ngồi lúc này muốn vây quanh nàng.

      Lúc này, giám khảo mới hoàn hồn, : “Chúc mừng ngươi! Ngươi trúng tuyển!”

      Kết quả căn bản là nằm trong dự liệu của nàng, hơn nữa nàng còn sử dụng gian kế. Sở Lạc Lạc vận dung năng lực khống chế nguyên tố ma pháp cao siêu đem phong nguyên tố và hỏa nguyên tố trong cơ thể rót vào bên trong quả cầu thủy tinh, như vậy là có thể che dấu nàng là toàn hệ ma pháp sư, hơn nữa nhìn bề ngoài bé nhu nhược của nàng, ai nghĩ được nàng còn che dấu đại bộ phận sức mạnh.

      “Xin hỏi, phương diện học phí…” Sở Lạc Lạc do dự , vẻ mặt ngượng ngùng “Nghe học phí của học viện đắt đỏ. Ta có thể đáp ứng được…”

      “Vị thí sinh này, ngươi hoàn toàn cần lo lắng.” Nghe vậy, vị giám khảo có vẻ lớn tuổi “Học viện chúng ta có đãi ngộ đặc biệt đối với thiên tài, lấy tư chất của ngươi, chỉ cần viết cái đơn xin là có thể miễn toàn bộ học phí.”

      Hắc hắc! Trong lòng Sở Lạc Lạc sớm biết, đây là lí do vì sao nàng vẫn muốn dấu thực lực lại rêu rao mình chính là thiên tài song hệ . Quả nhiên, đãi ngộ đặc biệt của Thánh Vân học viện vẫn hủy bỏ.

      Khi Sở Lạc Lạc cảm thấy mĩ mãn bước ra khỏi trường thi, nhìn thấy Sở Hiên đứng bên ngoài chờ nàng, chỉ là bộ dạng của có chút mất mát.

      “Lạc Lạc… Khảo như thế nào?” Trong nụ cười của Sở Hiên có chút chua xót, “Ca ca thông qua khảo thí, nhưng là học phí cần 500 phỉ ngân, cho nên ta đáp ứng nhập học, ta tính nghĩ biện pháp trước…”

      Sở Lạc Lạc nghe vậy trong lòng là tư vị gì, nghĩ tới Sở Hiên vì nàng mà buông tha cơ hội nhập học lần này. Kỳ , ở chung hai năm, Sở Hiên chiếm vị trí trọng yếu trong lòng nàng, có thể là địa vị rất gần với ma pháp mà nàng nhất. Nay nàng hoàn toàn có thể tu luyện dựa vào năng lực của chính mình, sở dĩ nàng muốn tiến vào Thánh Vân học viện thứ nhất chính là vì Tàng Thư Các ở bên trong, mà quan trọng hơn chính là nàng muốn bảo vệ thiếu niên này.

      “Ca ca, ngươi nhanh làm thủ tục nhập học ! cần lo lắng về học phí của ta.” Sở Lạc Lạc cười với Sở Hiên “Lời của người mặc áo đen kia là , muội muội ngươi là thiên tài ma pháp, có thể được hưởng đãi ngộ đặc biệt, miễn phí trúng tuyển!”

      ?!” Sở Hiên nhất thời mừng rỡ như điên.

      Khi Sở Hiên xác định truyện này là xong, rốt cục yên lòng làm thủ tục nhập học.

      Nhìn bóng dáng của Sở Hiên, Sở Lạc Lạc thầm nghĩ, nàng biết rất tiến bộ của ca ca, nếu như Sở Hiên có thể được danh sư chỉ dạy từ thành tựu ngày nay tuyệt đối chỉ là cái Sơ Cấp Kiếm Sư nho . Nàng tin tưởng dưới giáo dục của Thánh Vân học viện, tới năm, tiến bộ của Sở Hiên tạo ra phen oanh động.

      Lúc này, trường thi khảo thí ma lực phát ra tiếng vang lớn, như là thanh thứ gì đó vỡ tan. Sau đó nàng nghe được thanh hò hét mứng như điên của giám khảo.

      A… Xem ra bên trong lại xuất thiên tà ma pháp

      Sì poi: Chương sau xuất mỹ nam hơn nữa chỉ người là là hai. Thế nào? Mọi người mong chờ sao? mong chờ comt hoặc nhấn Thank cho ta có động lực edit nào

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Tất cả đều là quái nhân.

      Sở Lạc Lạc phát mình có thói quen đó là nàng luôn xem số người quan trong, số truyện quan trọng. Cho dù quả cầu ma thuật dùng để thí nghiệm ma lực có bị nổ tung sao, lấy tu vi nay của nàng đó phải là chuyện lạ gì. Chẳng lẽ nàng còn lo lắng người đồng lứa ưu tú hơn mình sao? Chuyện này cũng kích thích trí tò mò của nàng, cho nên nàng vẫn nhàn nhã đứng tại chỗ chờ đợi Sở Hiên.

      Mà lúc này, thiếu niên thần thái cao ngạo qua bên người nàng, Hàn ý từ người thiếu niên kia toát ra là cho nàng nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lại. cái liếc mắt này làm cho nàng sợ run, khó trách vừa rồi nghe được thanh hít vào từ xung quanh.

      Thiếu niên trước mắt này quả có thể khiến cho người ta sợ hãi than tạo hóa bất công. tính diện mạo của tuấn mĩ như thế nào, ngũ quan của tinh xảo ra sao, chỉ dựa vào đầu tóc màu lam dài mềm mại cùng đôi mắt màu lam lạnh như băng thêm dấu chu sa hình thoi tiên diễm trán cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt người khác. Nếu như thiếu niên này hề nhiễm khói bị nhân gian cũng có người tin tưởng bởi vì người nọ tạo cho nàng cảm giác giống như núi tuyết mãi mãi bị hòa tan.

      Thiếu niên dường như quen bị mọi người nhìn chăm chú, gương mặt lạnh lùng chút thay đổi, mình bước , dường như thứ gì có thể hấp dẫn lực chú ý của . chậm rãi đến góc tựa vào tường, ôm cánh tay nghỉ ngơi.

      Sở Lạc Lạc nhìn thấy , thiếu niên kia nhìn như là nhắm mắt dưỡng thần kì thực là minh tưởng để nâng cao tinh thần lực.

      đúng là người cuồng tu luyện.

      Liếc mắt cái, Sở Lạc Lạc liền dời mắt , nhàm chán đứng tại chỗ, tiếp tục đợi Sở Hiên quay lại.

      Đúng lúc này, lối vào trường thi vũ kỹ đột nhiên truyền đến trận huyên náo, chỉ thấy nam tử dáng người khôi ngô, mặc người hồng bào đỏ rực tách đám đông ra về hướng trường thi ma pháp. Gương mặt tuấn kia như được dao tạc nên, đường nét ràng, lúc này lại tràn đầy kiên nhẫn.

      “Đông Phương Ngạo, Đông Phương Ngạo, chờ chút…” người toàn thân mặc y phục võ sĩ, ngực có gắn huy chương giám khảo chạy từ phía sau tới, vừa đuổi theo vừa gọi.

      Nam tử mặc hồng bào bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu lớn giọng quát: “ cần nhiều, lão tử vừa rồi nhầm trường thi! Lão tử nghĩ vòa bộ vũ kỹ!”

      “Đông Phương Ngạo, ngươi đạt đến trình độ Cao Cấp Kiếm Sư chẳng lẽ lại muốn phát triển cao hơn ở bộ vũ kĩ sao? Chúng ta an bài cho nhưng thiên tài như ngươi những thầy dạy riêng…”

      Tuy rằng giám khảo có bộ dạng thực to lớn nhưng vẫn rất kiên nhẫn khuyên bảo.

      Lời của giám khảo làm cho mọi người xung quanh hít vào ngụm khí lạnh.

      Cao Cấp Kiếm Sư! Cái thiếu niên mặc hồng bào tên Đông Phương Ngạo này thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, cư nhiên đath đến trình độ Cao Cấp Kiếm Sư! Thiên tài! Tuyệt đối là thiên tài! Ánh mắt mọi người nhất thời đều thay đổi, có khâm phục, có kinh ngạc, cũng có ghen tị…

      Bên hông Đông Phương Ngạo có treo thanh kiếm bản to, vỏ kiếm mang phong cách cổ xưa, nhìn qua biết là phải vật tầm thường, ràng nhìn trang bị chính là thân võ sĩ. Nhưng mà muốn tới bộ vũ kĩ, vậy rốt cục muốn đâu?

      Đông Phương Ngạo nâng tay vuốt ve mái tóc ngắn màu đỏ của mình, đôi mắt trừng lớn, với giám khảo: “Lão tử học là học, lão tử muốn tới bộ ma pháp!”

      Mọi người hóa đá… Vị nhân huynh này, ngươi có phải đùa ? Cao Cấp Kiếm Sư lại muốn tới bộ ma pháp? Thực lãng phí a!

      Nghe vậy ánh mắt giám khảo trừng lớn, sắc mặt biến hóa, biểu tình mặt cực kì khoa trương, : “Cái gì?! Ngươi muốn tới bộ ma pháp làm gì? Đám người của bộ ma pháp kia có thể cho ngươi cái gì? Bọn họ mai khả năng trời cho của ngươi, ngươi trời sinh nên học võ! Ở trong bộ vũ kĩ vĩ đại của chúng ta ngươi học được những vũ kĩ trướ nay chưa từng có, sức chiến đấu của ngươi tăng đến mức độ cao nhất…”

      Nhìn giám khảo lải nhải như thế, Đông Phương Ngạo bình tĩnh khoát tay chặn lại: “Được rồi, được rồi, đừng nhiều! Ta , nếu , ngươi đánh trận với lão tử, nếu như ngươi thắng, lão tử tới bộ vũ kĩ của ngươi!”

      Mọi người lại lần nữa hít vào hơi. Tiểu tử, ngươi còn có thể ngông cuồng hơn nữa được ! Tân sinh nhập học đánh nhau cùng với giám khảo?!

      Vẻ mặt giám khảo chính xác là thể tin được, trừng lớn mắt nhìn Đông Phương Ngạo, bị tức đến nỗi thiếu chút nữa máu dồn lên não bị tức chết: “Hảo tiểu tử! Xem ra nếu giáo huấn ngươi chút ngươi biết trời cao đất rộng!”

      Có trò hay xem! Mọi việc tới lúc này, ngay cả Sở Lạc Lạc đứng bên cũng có vài phần hứng trí, lười biếng nâng mắt nhìn lên.

      Chỉ có thiếu niên đứng trong góc là vẫn lẳng lặng tựa vào tường như cũ, ngay cả mí mắt cũng chưa động, dường như tất cả mọi chuyện đều có liên quan gì đến .

      Giám khảo bộ vũ kĩ vừa xong, thiếu niên tóc đỏ rút thanh kiến bản to ở bên hông, thân kiếm tản mát ra hảo quang màu đỏ ràng là dấu hiệu của Cao Cấp Kiếm Sư. Bảo kiếm sắc bén chém sắt như chém bùn phóng tới, nhì giám khảo giống như hoàn toàn hề động kì thực vào lúc đấu khí thân kiếm sắp chạm vào thân, vị giám khảo kia nhàng bước bước sang bên cạnh, động tác nhanh như gió nhàng tránh né.

      “Tiểu tử! Ngươi cư nhiên vừa rat ay liền rút kiếm đánh người tay tấc sắt như ta, rất ti bỉ !” Nghe qua có vẻ như là lời giáo huấn nhưng thực tế, sắc mặt giám khảo kia cực kì vừa lòng, Đông Phương Ngạo này thực là rất hợp khẩu vị của .

      “Ngươi nghĩ ta ngốc sao! Nếu như cho ngươi cầm vũ khí, lão tử còn có thể thắng sao?!” Đông Phương Ngạo nhướng mày kiếm trả lời, động tác trong tay lại dừng lại chút nào, trong lúc chuyện đâm ra mười kiếm, đấu khí màu đỏ giống như là tấm lưới vô hình bao vây đối thủ ở bên trong.

      Xem ra, tiểu tử này nóng nảy nóng nảy nhưng vẫn là có chút đầu óc, chính là người ngông cuồng đến mức nào cũng tuyệt dám khinh thường giám khảo cuat Thánh Vân học viện.

      Vị giám khảo nhìn như to lớn kia nhưng thân pháp lại thành thạo né tránh nhứng bóng kiếm màu đỏ, ý cười khóe miệng ngày càng dày. Nhưng mà, vào lúc này, bên môi Đông Phương Ngạo cũng lên chút ý cười, dưới chân đạp cước, nháy mắt tăng tốc, quát khẽ: “Thứ Hồn – Tàn Phiêu!”

      Đột nhiên, đấu khí thân kiếm đỏ rực lên, diễm lệ như ánh mặt trời, khí quanh thân như trải rộng ra, thiếu niên tóc đỏ nhì như tùy ý cầm kiếm trong tay chém xuống phía trước. Tấm lưới đấu khí vừa rồi vẫn lưu lại trong khí thu hẹp khoảng cách, cho dù là mảnh lá, đóa hoa cũng thể thoát ra, huống hồ là con người.

      Cho nên, giám khảo bị hồng quang bao phủ bên trong chỉ có thể nâng tay phải lên đón đỡ, tại khoảnh khắc hồng quang sắp đánh đến nới, trong nháy mắt bên trong tấm lưới đỏ rực xuất hiên thanh quang chói mắt.

      Đôi mắt đẹp của Sở Lạc Lạc nhíu lại, là đấu khí màu xanh! Giám khảo này cư nhiên là Đại Kiếm Sư!

      Bí kĩ cực kì đắc ý của Đông Phương Ngạo cứ như vậy thoải mái bị hóa giải, đấu khí màu đỏ bị đấu khí màu xanh đánh bật ra nhất thời lệch khỏi quỹ đạo hóa thành vệt sáng phi về phía .

      Thiếu niên tóc hồng dĩ nhiên là giật mình, thân hình nhanh chóng lui về lại gặp đấu khí màu xanh của giám khảo bay nhanh tới, liền vội vàng kéo người tới bên cạnh làm lá chắn

      Cái này… Sở Lạc Lạc buồn bực, nàng vì sao ngay cả xem náo nhiệt cũng bị lien lụy. Người mà Đông Phương Ngạo kéo tới pahir ai khác mà chính là người xem náo nhiệt Sở Lạc Lạc.

      Vốn dĩ nàng có thể dịch chuyển tức thời để tránh né nhưng là trước mắt mọi người nàng chỉ là kiếm sĩ, còn chưa bắt đầu học ma pháp, huống hồ ca cs Sở Hiên làm xong thủ tục nhập học đứng đối diện nơi thiếu niên tóc đỏ và giám khảo đánh nhau, nàng lúc này nào dám sử dụng ma pháp.

      Vì thế, Sở Lạc Lạc đành chịu làm lá chắn cho người ta!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Phí an ủi?!

      Giám khảo vốn dĩ muốn thừa thắng xông lên, đọat trường kiếm trong tay Đông Phương Ngạo, đạp đổ nhuệ khí của thiếu niên kiêu ngạo này, thế nhưng lại đoán được Đông Phương Ngạo cư nhiên lại tùy tiện kéo che ở phía trước.

      Lúc này, giám khảo vội vàng thu lại đấu khí tay, cước bộ cũng cố gắng dừng lại, vừa vặn dừng trước mặt Sở Lạc Lạc.

      Thế nhưng, tình thế lại nghịch chuyển, Đông Phương Ngạo nhanh tay nhanh mắt vung kiếm ra, cứ như vậy đặt lên cổ giám khảo.

      Giám khảo tức giận đến nỗi gương mặt cũng đỏ bừng lên, quát: “Hảo a! Tiểu tử này cư nhiên lại tính kế ta, rất ti bỉ !”

      “Hắc hắc… Binh bất yếm trá mà thôi! Ngươi thua, lúc này lão tử có thể tới bộ ma pháp rồi chứ!” mặt Đông Phương Ngạo chút hổ thẹn, thậm chí cặp mày hơi nhướn của có thể nhìn ra đắc ý.

      “Ngươi…Ngươi…” Giám khảo chỉ vào Đông Phương Ngạo, tức giận tới nên lời.

      “Lạc Lạc --!” Lúc này, người xem náo nhiệt khác, chính là Sở Hiên bị biến động làm cho hoảng sợ, vội vàng gọi to tiếng, chạy tới.

      Thanh kêu to tên Sở Lạc Lạc làm cho mọi người chú ý, đều nhìn về phía Sở Hiên.

      “Ai nha!”

      Đông Phương Ngạo vốn đắc ý bỗng hét thảm tiếng, bởi vì Sở Lạc Lạc dùng gót chân hung hăng dẫm lên chân của . Đông Phương Ngạo hề chuẩn bị nhất thời phát ra tiếng hô đau đớn đồng thời cũng buông lỏng bàn tay to giữ bả vai Sở Lạc Lạc.

      Vừa thoát khỏi vây khốn, Sở Lạc Lạc liền vội vàng chạy về phía sau, lúc này, giám khảo dường như cũng phát ra điều gì, thân hình cũng nhanh chóng nhảy về phía sau, tốc độ kia so với khi tấn công Đông Phương Ngạo còn nhanh hơn.

      Khi Đông Phương Ngạo còn chưa có phản ứng lại, quả bóng nước bỗng nhiên từ trời giáng xuống. kích động lùi về phía sau bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có lực lượng ngăn cản động tác của , mà khi muốn tránh hướng khác còn kịp rồi.

      Vì thế thiếu niên tóc đỏ kiêu ngạo khí diễm vừa rồi vẫn còn là đại gia ẩu tả nhất thời trở thành đại gia “ướt sũng”.

      Mọi người thấy vậy, nhịn được cười.

      “Người nào? Thiên sát! Cư nhiên dám ám toán lão tử” Đông Phương Ngạo nổi giận hô.

      trước tiên là nhìn về phía sau, vừa rồi nếu phải có người ngăn cản lui về phía sau cũng trở thành trò cười cho mọi người. Nhưng là khi nhìn về phía sau chỉ nhìn thấy tiểu nương xinh đẹp, khỏi sứng sốt.

      Hơn nữa nương này còn nhìn với vẻ mặt khinh thường, thấy tình huống này, Đông Phương Ngạo cho dù có ngu ngốc cũng hiểu được. Ách… nghĩ tới, người mà vừa tùy tiện bắt đến lại là tiểu nương. Lập tức trong lòng sinh ra áy náy, sắc mặt đỏ bừng, sờ sờ mái tóc ngắn ướt sũng, muốn xin lỗi. Lúc này, thiếu niên có tướng mạo có vài phần tương tự với chạy lại đâu. Khẩn trương liếc qua, Đông Phương Ngạo liền thấy được đôi mắt xanh ngọc tràn đầy lửa giận, trong lòng lại càng chột dạ.

      Mà đúng lúc này, thanh lạnh như băng phá vỡ trầm mặc.

      “Ngươi là ai lão tử ta biết nhưng là quả bóng nước vừa rồi là do ta phóng. Sao? Còn chưa có làm cho ngươi tỉnh táo lại sao?”

      Mọi người theo hướng tiếng nhìn lại, chính là góc tường mà thiếu niên tuấn mĩ chuyện gì cũng liên quan tới mới dựa vào. Chỉ là lúc này mái tóc màu lam dài của thiếu niên lại dính đầy tro bụi màu trắng.

      ra, khi Đông Phương Ngạo và giám khảo đánh nhau, cái chiêu “Thứ Hồn – Tàn Phiêu” của bị đấu khí màu xanh của giám khảo chắn lại, lệch khỏi quỹ đạo, lại vừa vặn bay tới chỗ mà thiếu niên tóc xanh đứng. Vốn dĩ thiếu nhiên minh tưởng đương nhiên cảm nhận được, đầu hơi hơi nghiêng qua, tránh thoát công kích kia. Nhưng mà đoán được rằng, khi đấu khí màu đỏ kia chém trúng vách tường những chém bức tường ra làm đôi mà còn làm tung ra tầng bụi tường, vì thế, vị thiếu niên nhìn qua nhiễm bụi trần kia thực trử thành bụi thiếu niên.

      Nhìn thấy tro bụi người thiếu niên. Đông Phương Ngạo cũng ràng đó là kiệt tác của , gương mặt lại càng thêm đỏ. Nhưng đợi gì thiếu niên kia còn thêm: “Hừ! tên đầu óc ngu si tứ tri phát triển!”

      “Tiểu tử thối, ngươi cái gì?!” Đông Phương Ngạo vốn dĩ trong lòng áy náy nghe thấy những lời phía sau, lửa giận nhất thời bạo phát.

      “Nha, ra lỗ tai cũng có vấn đề.”

      Ai cũng ngờ thiếu niên tuấn nhìn qua lạnh như băng, tựa như nhiễm khói lửa nhân gian lại có thể lại, nửa điểm cũng chịu thiệt thòi.

      “Cái gì?! Nếu cho ngươi nhì chút lợi hại ngươi coi tar a gì!”

      Nhìn bộ dáng tay cầm bảo kiếm của , mọi người đều nghĩ giơ kiếm tấn công thiếu nhiên kia, ai ngờ tùy tiện quăng bảo kiếm trong tay, thân kiếm rơi vào bên trong vỏ kiếm phong cách cổ xưa, lệch chút nào.

      Ở dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Đông Phương Ngạo nâng tay phải lên, bên xuất quả cầu lửa. Thiếu niên băng sơn thấy thế trong mắt lóe ra tia kinh ngạc, ngay lập tức trong lòng bàn tay trôi nổi quả bóng nước.

      “Ha ha… Vậy để cho mọi người cùng nhìn xem ngươi là ra gì như thế nào.” Thiếu niên băng sơn lạnh lùng cười , bóng nước trong tay nhắm Đông Phương Ngạo phi tới.

      Ngay vào lúc bong nướ bay tới, quả cầu lửa trong ta Đông Phương Ngạo cũng được ném . Giám khảo vốn dĩ đứng giữa vội vàng tránh ra chỗ khác. Cố tình là, đúng lúc này ông lão đầu bạc, tay cầm bầu rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo tới.

      Mắt thấy hai quả cầu đều đánh trúng ông lão ở dưới ánh mắt giật mình lo lắng của mọi người cái ông lão kia dường như tùy ý khoa tay trái trống ở hai bên sườn. khí xung quanh người lão nhất thời vặn vẹo, hai quả cầu liền biến mất vô hình.

      Biến hóa xảy ra rất nhanh, có người thậm chí còn chưa thấy chuyện gì xảy ra, tại sao khí bóng nước và cầu lửa trong nháy mắt khi chạm vào người ông lão liền biến mất vậy, hay là người ông ấy có thứ gì có thể hấp thụ ma pháp?

      Nhì thấy chiêu thức ấy của ông lão, chỉ có hai người lộ ta ý cười, người la giám khảo, người còn lại chính là Sở Lạc Lạc.

      Ha ha… Xem ra gian ma pháp của ông lão kia tinh ranh hơn rồi.

      ra ngay trong nháy mắt vừa rồi, thủ pháp nhìn như tùy ý thực ra lại gần như cùng lúc mở ra hai khe gian ở hai bên sườn. Hai quả cầu khi bawy tới đều bị hút vào trong đó, lưu lại chút dấu vết nào.

      “Mặc lão, ngài về!”

      Giám khảo to lớn kia chào hỏi ông lão, trong giọng mang theo tia kính nể.

      Mà ông lão híp đôi mắt lờ đờ say gật đầu với giám khảo, xiêu xiêu vẹo vẹo tiến về phía trước. Phía trước vốn có ít người vây xem thế nhưng thân hình xiêu vẹo của ông lão lại đụng phải người nào, cứ như vậy qua đám đông.

      “Lão nhân! Ngươi đừng !”

      Thiếu niên băng sơn lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng gọi, lập tức đuổi theo.

      “Này! Tiểu tử thối! Chúng ta còn chưa phân thắng bại, ngươi muốn chạy sao?!” Đông Phương Ngạo hô.

      Ngay khi muốn tiến lên đuổi theo trước mắt bỗng nhảy ra tiểu nương xinh đẹp. Đôi mắt hổ phách của ấy tràn đầy ý cười trong suốt nhìn .

      Sau đó, vươn bàn tay bé mềm mại, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch: “Trả tiền…”

      “Gì?” Đông Phương Ngạo có chút hiểu hỏi lại.

      chậm rãi : “Phí an ủi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :