1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Trận đấu giữa bầu tời đêm

      Trong lòng Sở Lạc Lạc biết, ma lực nay của nàng chỉ có thể tương đương với cao cấp ma pháp sư, so với cấp bậc ma đạo sĩ của Lãnh Tiêu Nhiên vẫn còn chênh lệch rất lớn. Huống hồ, người có thể còn cất giữ vài trang bị ma pháp cao cấp, nếu như khai chiến lúc này, nàng tuyệt đối có lợi thế nào. Nhưng là, theo biểu tình của Lãnh Tiêu Nhiên, tuyệt đối thả nàng .

      Cùng lúc, lý trí cho Sở Lạc Lạc rằng nàng nên nghĩ cách ứng phó Lãnh Tiêu Nhiên, sau đó lại vào lúc đề phòng thừa cơ trốn . Nhưng mà, đối mặt với lời khiêu khích của Lãnh Tiêu Nhiên, sâu trong nội tâm Sở Lạc Lạc nảy mầm tức giận.

      Vì thế, nàng hừ lạnh : “Chỉ là cái ma đạo sĩ mà dám ở đây xàm ngôn, hôm nay lão phu liền cho ngươi, đến cùng, ai mới là chim sẻ!”

      Cho dù ma lực bằng sao, về trình độ thao túng pháp thuật, Sở Lạc Lạc nàng tuyệt đối thu kém người khác. Nếu như Lãnh Tiêu Nhiên dùng băng, vậy nàng dùng ngọn đuốc hòa tan !

      Vừa xong, Sở Lạc Lạc phát động công kích trước. bàn tay nhắn dấy lên lửa đỏ, từ ma lực nàng rót vào mà cuồng bạo. Ngọn lửa mỏng manh biết thành hỏa diễm cao nửa thước, sau đó, hỏa diễm lại hóa thành con rồng lửa, gào thét bay về phía Lãnh Tiêu Nhiên.

      Đôi mắt bạc hẹp dài của Lãnh Tiêu Nhiên hơi nheo lại, nghĩ tới chiêu người mặc áo dùng lại chính là ma pháp cao cấp hệ hỏa – Hỏa Long Thuật!

      Kỳ , Lãnh Tiêu Nhiên cũng vừa mới bước vào Vân Quy Thành, khi đến phủ thành chủ, muốn lien lạc với Lãnh Nghị vừa vặn thấy người mặc áo đen mang theo Lãnh Nghị và Thạch Trí trở về phủ thành chủ.

      Lúc ấy, nơi bí mật gần đó nhìn thấy người mặc áo đen chỉ sử dụng đoàn khói đen chế được hai người. Lãnh Tiêu Nhiên cảm thấy vô cùng kì lạ, bởi vậy thân mà người lại, dùng pháp thuật che dấu hơi thở của mình, bí mật theo. Quá trình sau đó, thấy toàn bộ, khi nhìn người mặc áo đen cần niệm chú ngữ mà lại có thể sử dụng ma pháp cao cấp hệ quang vô cùng kinh ngạc. Thánh Vân đại lục từ khi nào lại xuất ma pháp sư như vậy, sao lại có thể biết.

      Khi người mặc áo đen phóng ra hai quả cầu màu xám bạc, trong nháy mắt cắn nuốt lốc xoáy hắc ám cũng phá giải uy lực ám mạnh mẽ, thậm chí thể nhìn ra đó là loại ma pháp gì. Điều này làm cho Lãnh Tiêu Nhiên cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp.

      Hơn nữa, người này luôn mồm tự xung là lão phu thế nhưng lại đội cái mặt nạ hình đầu trẻ con buồn cười, toàn bộ thân hình dường như đều bị che dấu bên trong áo choàng rộng thùng thình, người bên ngoài căn bản thể biết được diện mạo của . Chỉ có khi sử dụng ma pháp, người mặc áo đen mới để lộ ra đôi tau mềm mại, nhưng mà bên trong cuộc chiến, mội người đều bị rung dộng bởi sức mạnh và thần bí của , căn bản có ai từng lưu ý tới điểm này. Lãnh Tiêu Nhiên vẫn luôn thầm quan sát lại giống vậy, chú ý tới điều này, người có đôi tay như vậy tuyệt đối phải là lão già.

      Đối mặt với rồng lửa lướt gió gào thét bay tới, Lãnh Tiêu Nhiên giơ tay phải lên, lấy tay làm trung tâm, xung quanh xuất từng đóa, từng đóa hoa băng mà lam nhạt, chỉ trong nháy mắt chặn trước thân hình của . Nhiều đóa hoa lien kết với nhau tạo nên tấm chắn bằng băng hoa lệ.

      Lãnh Tiêu Nhiên có thể sử dụng Băng Thuẫn Thuật cao cấp cũng phải điều kì lạ, chỉ là Băng Thuẫn Thuật của giống với người khác, giống như ở giữa trung nở rộ đóa hoa băng dã, có vẻ dị thường hoa lệ.

      Hơn nữa, tấm chắn được tạo thành từ hoa này, nhìn qua có vẻ yếu ớt vô cùng nhưng lại có thể chặn đứng rồng lửa bay tới, Sở Lạc Lạc có chút ngoài ý muốn.

      Thấy vậy, Sở Lạc Lạc điều chỉnh lại khí thế rất nhanh, tay phải vẽ ra nửa vòng tròn, sau đó bàn tay khẽ đẩy. Rồng lửa vốn dĩ đánh vào tấm chắn lại tách ra làm hai. con vẫn tiếp tục làm tan rã tấm chắn, con còn lại vung đuôi lên, vẽ còng cung lên giữa trung đập về phía đỉnh đầu của Lãnh Tiêu Nhiên.

      Lãnh Tiêu Nhiên thần sắc chưa biến, tay trái giơ lên, vẫn là sử dụng Băng Thuẫn Thuật. Rồng lửa vốn dĩ đánh từ xuống cứ như vậy bị tấm chắn bằng băng chặn lại. Bất luận có đánh xuống mạnh như thế nào cũng thể để lại tấm chắn vết xước nào. Lúc này trời có gió nhưng là vì nguồn lăng lượng lớn dao động, trường bào màu ánh trăng ngừng tung bay trong màn đêm. Nhưng mà vào lúc này, khóe miệng Lãnh Tiêu Nhiên mặc áo bào màu ánh trăng lại lộ ra tia cừa đắc ý, tròng mắt hẹp dài màu bạc của kia châm chọc nhìn về phía người mặc áo đen, giống như là : Ngươi còn có bản lĩnh gì? Cứ việc đem ra đây !

      Dường như là hiểu được ý tứ của Lãnh Tiêu Nhiên, Sở Lạc Lạc lập tức dùng hành động đáp trả lại châm chọc của . Theo năm ngón tay linh hoạt đong đưa của nàng, rồng lửa giống như có linh tính, gào thét bay lên giữa trung, từ bốn phương tám hướng đánh vè phía Lãnh Tiêu Nhiên.

      Tuy rằng thể làm Lãnh Tiêu Nhiên bị thương nhưng mà nhìn thấy Lãnh Tiêu Nhiên trái phải vung tay, giơ hai cái tấm chắn bằng băng để chống đỡ công kích của rồng lửa, trong lòng Sở Lạc Lạc khỏi có vài phần vui sướng.

      Chỉ là, mặt ma đạo sĩ tóc trắng bị rồng lửa vây quanh cúng lộ ra vẻ bối rối, môi của vẫn là nụ cười châm chọc mang ý tứ hàm súc như cũ. Nhìn biểu tình như vậy, Sở Lạc Lạc cực kì bất mãn, là nhìn thế nào cũng thấy chói mắt!

      Nhưng ngay vào lúc rồng lửa bị lá chắn băng lần nữa đẩy ra, Lãnh Tiêu Nhiên nhanh chóng đem hai tấm lá chắn chạm vào nhau. Hai tấm lá chắn lập tức hợp làm , hình thành nên băng thể hình cầu bao trọn thân hình của Lãnh Tiêu Nhiên.

      Xuyên qua tầng băng màu xanh nhạt, bộ dạng Lãnh Tiêu Nhiên nhàn nhã tự đắc. Sau mặt nạ, thần sắc Sở Lạc Lạc lộ ra vài phần cam lòng. Theo hướng quả cầu băng ngày càng mở rộng, hai con rồng lửa bá đạo dần tan rã, hỏa diễm đỏ rực dần ảm đạm xuống, dường như Hỏa Long Thuật sắp mất mà Lãnh Tiêu Nhiên từ đầu tới cuối vẫn chỉ phòng ngự, còn chưa ra tay tấn công.

      Rồng lửa ngừng va chạm trở nên dần, hai con nhanh chóng tụ vào chỗ, tập trung đánh vào chính diện của quả cầu băng. Lúc này, trong mắt Lãnh Tiêu Nhiên thản nhiên đứng bên trong băng cầu lên tia tàn khốc. Chỉ thấy đầu mặt nạ hình trẻ em xuất bên trong lửa đỏ, cái người mặc áo đen kia từ trong lửa chạy như bay đến, bàn tay mảnh khảnh đánh chưởng ở tầng băng màu lam nhạt.

      ra ngay tại khi hai con rồng lửa đánh thẳng vào quả cầu băng Sở Lạc Lạc thừa cơ trốn sau rồng lửa. Tay phải của nàng ngừng phát ra những tia điện chớp động. Nương theo công kích của rồng lửa, nàng xuyên qua lửa đỏ, tia lửa điện ở tay phải kết hợp với hỏa diễm cháy rực đánh vào tầng băng nhất thời tạo ra phản ứng mãnh liệt. Thân thể rồng lửa mang theo nhiệt độ cực nóng hơn nữa tia điện đánh sâu vào bên trong liên kết của khối băng. Tầng băng nhìn qua rất yếu ớt nhưng thực ra rất vững chắc cuối cùng cũng bị đánh vỡ. Lúc này lá chắn băng dần tan rã, phát ra từng đợt tiếng vang “Xuy xuy”, toàn bộ quả cầu băng bị tia sét vây quanh, tan rã , tan rã…

      Lôi Điện Thuật!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Toàn hệ ma pháp sư

      Lôi Điện Thuật đánh ra dòng điện màu xanh u ám hoa lệ, là chắn băng lập tức vỡ vụ, phiêu tán trong khí, hóa thành hư ảo. Thân hình Lãnh Tiêu Nhiên nhanh chóng lui lại, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi cư nhiên là lôi hỏa song hệ ma pháp sư?”

      Trả lời Lãnh Tiêu Nhiên là tiếng cười lạnh của Sở Lạc Lạc, trong cặp mắt hổ phách của nàng tràn đầy khinh thường.

      Nhưng mà, cho dù ngươi là song hệ ma pháp sư sao? Lãnh Tiêu Nhiên bỗng dưng phi thân lên, tay hóa ra băng nhận đánh về phía người mặc áo đen, thân pháp ở giữa trung cực kì nhanh nhẹn.

      Ma vũ song tu?! Sở Lạc Lạc ngờ tới Lãnh Tiêu Nhiên là ma pháp sư mà lại đánh cận chiến như kiếm sĩ, vộ vàng né phải tránh trái trực tiếp chống đỡ băng nhận.

      Dù sao Sở Lạc Lạc cũng chỉ là Trung Cấp Kiếm Sĩ mà thôi, vẫn là còn xa mới bì kịp Lãnh Tiêu Nhiên, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.

      “ Ta muốn nhìn xem, người cố giả vờ bí như ngươi rốt cuộc là ai!” Tay phải Lãnh Tiêu Nhiên công kích người mặc áo đen, đồng thời tay trái vươn lên muốn chụp lấy mặt nạ hình đẩu trẻ con đầu người mặc áo đen.

      Sở Lạc Lạc hóa giải thế công của Lãnh Tiêu Nhiên, muốn tránh né tay trái của vẫn là kịp, mắt thấy mặt nạ bị vạch trần.

      Lúc này mặt nạ hình đẩu trẻ em đột nhiên vươn ra cánh tay dải trắng nõn quỷ dị. Móng tay dài chộp tới gương mặt tuấn tú của Lãnh Tiêu Nhiên.

      Lãnh Tiêu Nhiên cả kinh, bất chấp việc lật mặt nạ, vội vàng lui về phía sau. Đợi đến khi nhìn lại cái mặt nạ kia cánh tay kia lui về bên trong, thấy bóng dáng.

      “Hì hì… Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Lãnh Nguyệt làm tốt ?” Đáy lòng Sở Lạc Lạc đột nhiên xuất thanh tranh công của Lãnh Nguyệt.

      “Ừ, tồi, Lãnh Nguyệt làm vô cùng tốt.” Trong lòng Sở Lạc Lạc chút keo kiệt, khích lệ .

      Lãnh Nguyệt nghe vậy liền phát ra tiếng cười đắc ý. Lãnh Nguyệt đắc ý, mặt nạ hình đầu trẻ em cũng nhếc miệng lộ ra tươi cười.

      Tươi cười của chiếc mặt nạ bị Lãnh Tiêu Nhiên nhìn thấy làm cho cảm thấy quỷ dị vô cùng.

      Lãnh Tiêu Nhiên đột nhiên nhớ tới, vừa rồi, người mặc áo đen thần bí này còn sử dụng quang minh ma pháp và loại ma pháp mà ngay cả mình cũng biết. kinh ngạc trong con ngươi màu bạc càng tăng lên, : “Ngươi rốt cuộc là loại người nào? Nếu ta khách khí!”

      “Ha ha ha… Lão phu muốn xem ngươi khách khí như thế nào!” Sở Lạc Lạc đứng ở vị trí Lãnh Tiêu Nhiên vừa đứng, áo choàng đen rộng thùng thình đong đưa theo gió, hiển lộ phong phạm của vị cao thủ.

      Thông qua cuộc so chiêu vừa rồi, Lãnh Tiêu Nhiên sớm phát , tuy rằng người mặc áo đen này chiêu thức lõa luyện, tốc độ phát động ma pháp cực nhanh nhưng ma lực vẫn thấp hơn bản thân . Nghe được lời của người mặc áo đen vẫn chút yếu thế như cũ, trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên cũng nảy lên cỗ ngạo khí. tà mị cười, trong miệng niệm lên chú ngữ. quả cầu băng màu lam lóe sáng xuất trong tay Lãnh Tiêu Nhiên. Trung tâm quả cầu luồng màu lam sậm lưu chuyển, vô cùng huyễn lệ

      “Ngươi có dám tiếp chiêu của ta?” Lãnh Tiêu Nhiên nhíu mày, khiêu khích .

      Đối mặt với khiêu khích của ma đạo sĩ, hơn nữa người đó còn là Lãnh Tiêu Nhiên, Sở Lạc Lạc cảm thấy vô cùng nhục nhã. Kiếp trước, năng lực của nàng so với ma đạo sĩ cỏn con biết cao hơn bao nhiêu lần, nhưng mà, trải qua chết sống lại, Sở Lạc Lạc còn là vong linh ma pháp sư màng thế nữa. Nàng biết , Lãnh Tiêu Nhiên phát ta ma lực của nàng đủ cho nên mới đánh bừa chiêu muốn nàng thất bại.

      Nhìn đến quả cầu băng quỷ dị trong tay Lãnh Tiêu Nhiên, Sở Lạc Lạc biết muốn dùng chiêu gì. Kiếp trước nàng có bạn học cũng là băng hệ ma pháp sư cho nên nàng đối với ma pháp của băng hệ cũng lạ gì.

      Đối mặt với khiêu khích của Lãnh Tiêu Nhiên, là thiên tài ma pháp sư kiêu ngạo, Sở Lạc Lạc lạnh lùng : “Tiếp của ngươi chiêu có sao.”

      xong, Sở Lạc Lạc cư nhiên dẫn đầu bay xuống mặt đất.

      Lãnh Tiêu Nhiên sửng sốt, đoán rằng người mặc áo đen nhất định là sợ mình năng lực đủ, cho nên để tránh lãng phí ma lực thà rằng tấn công trước. Lãnh Tiêu Nhiên cũng đùa, theo Sở Lạc Lạc rơi xuống tới mặt đất.

      Quả cầu băng màu lam tỏa sáng làm nổi bật khuôn mặt tà mị của Lãnh Tiêu Nhiên, trong đôi mắt màu bạc của là mảnh lạnh băng: “Tiếp chiêu , Băng Chỉ Phá!”

      Theo tiếng hô của Lãnh Tiêu Nhiên, quả cầu băng kia xoay tròn với tốc độ cao, bay nhanh về phía Sở Lạc Lạc.

      “Thổ Tường Thuật” Trong miệng Sở Lạc Lạc thấp giọng niệm ra tên chú ngữ, tay áo phải vung lên, nhất thời đạo tường đất được dựng lên chắn giữa Lãnh Tiêu Nhiên và Sở Lạc Lạc.

      “Cư nhiên còn biết cả thổ hệ ma pháp!” Hai mắt Lãnh Tiêu Nhiên sáng ngời nhưng đáy mắt màu bạc lại lạnh như băng, hai tay nang lên, quả cầu băng kia lập tức bay vòng qua tường đất, tiếp tục tấn công Sở Lạc Lạc.

      Nếu nhìn kĩ có thể phát Lãnh Tiêu Nhiên vẫn duy trì trạng thái ngưng thần, trong hai tay lại có tia ánh sáng màu lam tinh tế nối liền với quả cầu băng. cư nhiên lại có thể dùng tia sáng màu lam này để thao túng quỹ dạo di chuyển của quả cầu băng, so với Sở Lạc Lạc vừa rồi thao túng rồng lửa, tuy cách thức khác nhau, hiệu quả tương đồng nhưng luận về kỹ xảo, ràng Sở Lạc Lạc cao hơn bậc.

      Tầm mắt Lãnh Tiêu Nhiên bị tường đất cao ngăn cản cho nên thấy tình huống phía sau tường đất. Sở Lạc Lạc biết từ khi nào bày ra bức tường nước. Giờ phút này, khi quả cầu màu lam dung nhập vào bên trong tường nước, tốc độ liền bị giảm rệt, bị tầng nước gợn sóng kia vây quanh.

      Lãnh Tiêu Nhiên vừa nhận ra có gì đó ổn liền thấy người mặc áo đen giơ tay phải lên cao, mà ở giữa lòng bàn tay mảnh khảnh kia ràng là quả cầu điện quang.

      “Lôi Điện Thuật!” tiếng quát lạnh từ trong miệng người mặc áo đen phát ra. Lôi Thiết Thuật vừa rồi phá hỏng lá chắn băng của Lãnh Tiêu Nhiên lại lần nữa được sử dụng, công kích vào bức tường đất do chính người mặc áo đen dựng lên.

      tốt! Lãnh Tiêu Nhiên vừa muốn động, nhưng là quả cầu điện quang kia chợt lóe bay ra, nhập vào bức tường nước, bao vây lấy quả cầu băng màu lam.

      Nháy mắt, điện quang tràn ngập, sau đó, tiếng nổ lớn vang lên.

      Nổ mạnh làm sinh ra vô số hơi nước, áp lực khổng lồ đem những giọt nước mưa hóa thành những mũi tên sắc bén, bắn ra bốn phía, bay đầy trời.

      Thân hình Lãnh Tiêu Nhiên nhanh chóng lui về sau, tay nhanh chóng phát động lá chắn băng. Xuyên qua tầng băng trong suốt, Lãnh Tiêu Nhiên nhìn bóng dáng kia chạy như bay mà , gương mặt tà mị của tràn ngập cam lòng, khỏi đấm quyền vào khí.

      Đúng vậy. Nổ mạnh chính là kết quả mà Sở Lạc Lạc muốn!

      Sở Lạc Lạc sớm biết Băng Chi Phá là sử dụng sức mạnh phá hủy đem đối thủ nổ thành thịt vụn, cho nên nàng tương kế tựu kế. Đầu tiên là dùng tường đất cản trở tầm mắt của Lãnh Tiêu Nhiên sau đó lặng yên tiếng động bày ra tường nước để ngăn cản tốc độ của quả cầu băng, cuối cùng lại dùng Lôi Điện Thuật để kích phát nổ mạnh. Thừa dịp nháy mắt khi phát nổ lại sử dụng phong hệ ma pháp đòa thoát.

      Cũng may, Lãnh Tiêu Nhiên quá mức kiêu ngạo, nếu mưu kế của Sở Lạc Lạc thất bại.

      Nhưng là Lãnh Tiêu Nhiên cho dù cường đại đến mức nào cũng thể đoán được người mặc áo đen lại là ma pháp sư toàn hệ, hơn nữa chuyển đổi loạt ma pháp lại vô cùng thuần thục, chiêu lại chiêu, trong quá trình đó mạo hiểm như thế nào cần cũng biết. Chỉ cần làm chiêu chậm giây thôi đều chết toàn thây, mà cái người mặc áo đen kia cư nhiên có thể làm được!

      Ở trong ấn tượng của , có thể đem ma pháp vận dụng hoàn mỹ như vậy, chỉ có người.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Chấn hám
      (Thực quả tình là ta chẳng hiểu cái tên chương nó có nghĩa gì nữa.)

      Lúc này, cái tên lên trong đầu Lãnh Tiêu Nhiên. ! Tuyệt đối thể là nàng!

      Ma đạo sĩ mặc áo bào màu ánh trăng đứng ở đó, chật vật chịu nổi, mái tóc dài màu trắng bạc che nửa khuôn mặt làm cho người ta thể thấy vẻ mặt của .

      “Chủ nhân!”

      Lúc này, Lãnh Nghị mặt trắng bệch ra từ chỗ tối, xem ra bị thương rất nghiêm trọng. Nhưng mà khi nhìn thấy chủ nhân xuất , gương mặt của có vài phần kinh ngạc cũng có vài phần vui mừng.

      Khi Lãnh Tiêu Nhiên sử dụng chiêu Băng Tiễn Thuật Lãnh Nghị liền cảm giác được. Bởi vì cái chết của thành chủ khiến cho thủ vệ trong phủ chú ý, phải giải thích vài câu sau đó mới có thể rời khỏi trường. Đợi tới khi tìm được chủ nhân, chủ nhân cùng người mặc áo đen kia đánh nhau giữa trời đêm. kể đến tại còn bị thương, chỉ nhìn tu vi tại của cho dù là ở trong trạng thái khỏe mạnh cũng có khả năng chen vào cuộc chiến của bọn họ. Huống chi, cái người mặc áo đen thần bí kia cũng có thể coi là ân nhân của .

      Nghe được lời của Lãnh Nghị, Lãnh Tiêu Nhiên mới nghiêng đầu nhìn, nhìn Lãnh Nghị, hơi vuốt cằm, ánh mắt lập tức chuyển dời đến người người khác, người nọ tất nhiên là Sở Hiên.

      Chuyện đêm nay thực là vô cùng ngoài dự kiến của Sở Hiên, tuy rằng từng đoán rằng Lãnh Tiêu Nhiên rất có thể tới Vân Quy Thành, bất quá, kia cũng chỉ là suy đoán mà thôi. cố ý ra câu kia chỉ là muốn từ mặt Lãnh Nghị moi ra chút tin tức, đáng tiếc phản ứng mặt Lãnh Nghị Làm cho thất vọng.

      Khi Sở Hiên về phòng suy nghĩ về ngày mai nên đối phó với đối phương như thế nào đột nhiên cảm giác được luồng năng lượng lớn dao động. Tên thủ vệ canh cửa làm sao có thể là đối thủ của , khi đuổi tới mật thất lại phát ra thi thể với vẻ mặt kinh hoàng của thành chủ Tống Nhân, còn có cửa vào tầng hầm bí mật kia.Khi nhìn thấy bóng dáng người mặc áo đen kia rời , trong lòng Sở Hiên mơ hồ cảm thấy người mặc áo đen này xuất cũng phải là ngẫu nhiên.

      Cho nên, khi Sở Hiên nhìn thấy người mặc áo đen và Lãnh Tiêu Nhiên đấu pháp bầu trời, ánh mắt của , thần trí của bị cường đại này hấp dẫn. sâu trong nội tâm luôn khao khát mạnh mẽ như vậy, vì thế, khi nhìn thấy trận đấu này căn bản nghĩ tới thừa cơ hội chạy trốn. Cho đến khi người mặc áo đen quay đầu, mặc dù trời vô cùng tối nhưng Sở Hiên vẫn có thể nhìn thấy cái mặt nạ hình đầu trẻ em quen thuộc kia, ánh mắt của tràn đầy kinh ngạc, khó có thể tin. Nhưng là lập tức phủ định suy đoán trong lòng, tâm tư Sở Hiên xoay chuyển, lựa chọn ở lại đây. Mà khi nghe thấy người mặc áo đen muốn tiếp chiêu của Lãnh Tiêu Nhiên, trong lòng khỏi đổ mồ hôi lạnh phen. Cuối cùng, người mặc áo đen ràng có ma thuật bằng Lãnh Tiêu Nhiên lại khéo léo dùng pháp thuật, tương kế tựu kế đùa giỡn Lãnh Tiêu Nhiên phen, sau đó thành công thoát. Điều này để lại chấn động sâu trong lòng Sở Hiên.

      Đêm nay, trận chiến đấu kia trở thành ấn tượng khó có thể phai nhạt trong lòng Sở Hiên.

      Nhưng mà, lúc này, Sở Hiên đối mặt với ánh mắt tìm tòi của Lãnh Tiêu Nhiên, trong lòng vẫn có tia hối hận bởi vì bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để trốn , mà nay, thái độ bí hiểm của Lãnh Tiêu Nhiên làm cho trong lòng yên.

      Lãnh Tiêu Nhiên lời, trong mắt chớp động ánh sáng u ám bang bạc, lát sau, đột nhiên mở miệng : “Thế tử đối với việc ta tới đây, dường như cảm thấy ngoài ý muốn.”

      Sở Hiên cũng trả lời bởi biết Lãnh Tiêu Nhiên cần câu trả lời của .

      Quả nhiên, Lãnh Tiêu Nhiên nhìn thiếu niên trấn định trước mắt, bỗng nhiên nhàng nở nụ cười, mặt của lại lần nữa toát ra vẻ mị như thường, : “Quả nhiên là người mà Lãnh Tiêu Nhiên ta lựa chọn, nhưng mà, thế tử, tình huống tại có chút biến.”

      “Lãnh Vương cho ta vài hứa hẹn, mà hứa hẹn này thực rất mê người.” Cố ý tạm dừng chút, Lãnh Tiêu Nhiên mới : “Cho nên, ta suy nghĩ, thế tử sau này có thể đem đến cho ta nhiều lợi ích hơn nữa hay , hơn nữa, kiên nhẫn của ta có hạn, ta phải biết, chờ đợi của ta có đáng giá !”

      Nghe đến lời này, trong lòng Sở Hiên phát lạnh, thân thể buộc chặt, dường như tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, hai mắt nhìn chằm chằm Lãnh Tiêu Nhiên, : “Như vậy, quyết định của ngươi?”

      “Ha ha ha…” Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy cười to, toác dài màu bạc tùy ý bay trong gió, : “Thế tử quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh! Bất quá, lúc trước ta từng , hi vọng lần sau gặp mặt, ngươi có thể đụng đến yết hầu của ta, biết thế tử còn nhớ ?”

      Ngày ấy, trước khi Lãnh Tiêu Nhiên đem thi thể của Thanh Diệp còn để lại câu kiêu ngạo đến cự điểm, Sở Hiên sao có thể nhớ . Chỉ là, ngờ lần gặp mặt sau với Lãnh Tiêu Nhiên lại đến nhanh như vậy, thế nhưng lại là tối nay, thực là rất ngoài ý muốn của Sở Hiên.

      Mặc dù nhìn ra Lãnh Tiêu Nhiên rốt cục có tính toán gì, trận chiến hôm nay chỉ sợ là thể tránh khỏi, đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy, bàn tay cầm chuôi kiếm của Sở Hiên khỏi toát ra mồ hôi lạnh.

      đợi Sở Hiên cân nhắc xong, ta phải Lãnh Tiêu Nhiên nắm thanh băng nhận, chạy như bay về hướng Sở Hiên. Dường như là cùng lúc, Sở Hiên rút lợi kiếm ra, khởi động đấu khí màu vàng, dốc toàn lực đón chào!

      Bên kia, Sở Lạc Lạc thừa dịp nổ mạnh sử dụng phong hệ ma pháp trốn thoát, trong lòng dâng lên vài phần khí thế hào hùng. Lãnh Tiêu Nhiên xuất , đối với Sở Lạc Lạc mà việc ngoài ý muốn. Nàng rất lâu rồi chưa đối mặt với cao thủ ma pháp, có lẽ lâu rồi chưa từng tùy tâm sử dụng ma pháp, lâu đến nỗi dường như làm cho nàng quên cái cảm giác này.

      Ở trong bóng đêm, Sở Lạc Lạc chạy gấp, rất nhanh trở về nơi hoang vắng kia, kế hoạch chính của nàng là sáng sớm ngày mai hành động, nhưng là ma lực của nàng lại cảm giác được trận chiến đấu khiến cho nàng vô cùng ngoài ý muốn, trong đó có người sử dụng loại đấu khí mà nàng hiểu rất , bởi vì người nọ chính là đại ca của nàng, Sở Hiên!

      “Tỷ tỷ…” Lãnh Nguyệt lúc này từ trong mặt nạ nhảy ra, mở to hai mắt màu đỏ nhìn Sở Lạc Lạc, hiển nhiên cũng cảm giác được.

      Chiếu theo tình cảnh vừa rồi, Sở Hiên ràng có cơ hội trốn thoát, vì sao vẫn như cũ ở lại nơi đó? Hơn nữa vì sao lại động thủ với Lãnh Tiêu Nhiên, lấy thực lực của , chỉ sợ… Ngay tại thời điểm đó, đầu óc nàng nhanh chóng hoạt động, Sở Lạc Lạc chính mình cũng , nàng vô ý thức cắn môi dưới, bộ dạng buồn rầu.

      “Tiểu Lãnh Nguyệt, tỷ tỷ phải trở về chuyến!”

      Rất nhanh, Sở Lạc Lạc liền ra quyết định.

      Lãnh Tiêu Nhiên ném băng nhận về phía Sở Hiên, mặc dù vận dụng đấu khí, nhưng thân pháp biến ảo, kiếm thuật sắc bén, đủ để cho Sơ Cấp Kiếm Sư như Sở Hiên khó có thể chống đỡ.

      Khi Sở Lạc Lạc trở về nơi Lãnh Tiêu Nhiên và Sở Hiên chiến đấu, thần sắc tuy thần sắc nghiêm nghị nhưng dù sao thực lực cánh nhau quá xa, người của có vài vết máu.

      Khi cảm giác được hơi thở của người mặc áo đen, mặt Lãnh Tiêu Nhiên xuất chút ý cười, đoán quả nhiên sai, người mặc áo đen này sở dĩ đến phủ thành chủ phải là ngẫu nhiên mà là vì thiếu niên trước mắt này, Sở Hiên!

      Thanh xé gió truyền đến, Sở Hiên vội vàng cầm kiếm ngăn cản mấy thanh băng nhận. Khi băng nhận rơi xuống đất lại phát Lãnh Tiêu Nhiên biến mất ở trước mặt , sau đó, kinh hãi phát ra người mặc áo đen quay trở lại.

      cái liếc mắt này làm cho trong lòng nổi lên kinh hãi! Bởi vì nhìn thấy đối mắt màu hổ phách sáng như ngoạc lưu ly.
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Là ngươi sao? Cổ Vân Lạc

      Ở trong bóng đêm, người mặc áo đen vẫn như cũ đội chiếc mặt nạ kia, che dấu dung mạo của nàng.

      Nhưng là vào lúc này đây, Sở Hiên đứng cách đó xa lại nhìn thấy ràng, đôi mắt linh hoạt màu hổ phách kia tuy hề mang theo bất kì cảm xúc gì nhưng lại vô cùng quen thuộc! Lúc này, nghi vấn trong lòng Sở Hiên càng nồng đậm.

      “Ha ha… Thế tử, cảm ơn phối hợp vừa rồi của ngươi…” Lãnh Tiêu Nhiên cười , gương mặt tà mị lộ ra thần sắc đắc ý, tuy rằng lời của với Sở Hiên nhưng cặp mắt màu bạc lạnh như băng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm người mặc áo đen.

      Đây là có ý gì?!

      Nghe câu đó, trong lòng Sở Hiên vô cùng ngạc nhiên, trong lúc nhất thời khỏi cứng người. Theo ý tứ của Lãnh Tiêu Nhiên, sở dĩ người mặc áo đen này đến phủ thành chủ là vì ? Mà Lãnh Tiêu Nhiên bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ ban đầu, đưa ra khảo nghiệm, ở ngoài mặt nhìn như hạ độc thủ với nhưng thực ra bên trong vẫn lưu tình, ra mục đích thực của là vì dẫn dụ người mặc áo đen trở lại!

      là đáng giận! Sở Lạc Lạc hung hăng mắng thầm trong lòng. Dã tâm của Lãnh Tiêu Nhiên quả nhiên đủ ác độc, lời vừa rồi của ràng là có ý khác, nếu phải nàng hiểu cách làm người của Sở Hiên thực hiểu lầm hai người này hợp tác với nhau để dụ nàng tới. Tài trí của Lãnh Tiêu Nhiên xác thực là thể khinh thường. Nhưng mà có thể xác định được mình và Sở Hiên có liên hệ nhanh như vậy sao, đáng tiếc, ngàn tính vạn tính cũng nghĩ ra nàng chính là Sở Lạc Lạc! Vì thế, gương mặt Sở Lạc Lạc sau mặt nạ lộ ta nụ cười lạnh, chỉ là hai tròng mắt vẫn như thường, mang theo bất kì chút cảm xúc nào. Cho dù là Lãnh Tiêu Nhiên cùng thể đoán được suy nghĩ của nàng.

      “Ngươi dã trở lại vậy cùng đừng nghĩ có thể toàn thây thoát ra, bởi vì chưa có người nào có thể từ trong tay ta thoát ra hai lần!”

      Lãnh Tiêu Nhiên vừa xong, mấy mũi tên băng liền bay nhanh về phía Sở Lạc Lạc.

      Chỉ thấy người mặc áo đen dịch chuyển vài lần, thoải mái tránh thoát, nàng cười lạnh : “Ha ha ha… Tiểu bối, ngươi biết đó là do ngươi thiếu khiến thức, ta hay ở, đều do bản thân ta quyết định! Nếu như ta có thể từ trong tay ngươi rời lần liền có thể rời lần thứ hai, hơn nữa, lúc này đây, ta còn muốn mang người!”

      Lúc này, Lãnh Tiêu Nhiên tay cầm băng nhận, phi thân đến, Sở Lạc Lạc dám lơ là cũng vội vàng biến hóa ra thanh băng nhận đón đánh. Nhưng mà, kiếm thuật của Lãnh Tiêu Nhiên vô cùng cao minh, hơn nữa tốc độ và ma lực đều hơn xa Sở Lạc Lạc cho nên Sở Lạc Lạc hoàn toàn mất ưu thế, rơi vào thế hạ phong.

      Trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên sớm có tính toán, người mặc áo đen vận dụng ma pháp vô cùng thuần tục, ngoài dự kiến của , hơn nữa, cái mặt nạ nàng đội quả thực quá mức quỷ dị. vừa rồi bị ám toán lần, cho nên, lúc này đây, tay cầm băng nhận, từng chiêu phát ra đều là công kích nhằm vào mặt nạ của người mặc áo đen, hôm nay, nhất định phải vạch trần bộ mặt của người này!

      Đối mặt với thế công như vũ bão, Sở Lạc Lạc căn bản có cơ hội đánh trả, thậm chí ngay cả thời gian để thở cũng có, càng đến khỏi động ma pháp. Hơn nữa, ma lực của Lãnh Tiêu Nhiên so với nàng biết mạnh hơn bao nhiêu lần, năng lực cảm giác cũng mạnh hơn nàng, cho dù là dịch chuyển, điểm rơi xuống cũng thể dấu được Lãnh Tiêu Nhiên. Bỗng nhiên, băng nhận đâm tới, thân hình Sở Lạc Lạc nhanh chóng lui về phía sau, vừa vặn tránh thoát.

      Đáng tiếc, nàng có chú ý tới ý cười khóe miệng Lãnh Tiêu Nhiên. Lúc này, băng nhận vốn bị Sở Lạc Lạc tránh được bỗng nhiên dài ra. Sở Lạc Lạc bị động, đành phải nghiêng người tránh né, chỉ thấy cổ tay Lãnh Tiêu Nhiên khẽ động, băng nhận lại chuẩn xác ở ngay phía dưới mặt nạ, hai mắt nhíu lại, định đưa đường lên .

      Thế nhưng, thanh kiếm sắc bén xé gió bay đến, kịp thời áp chế băng nhận. thân kiếm ngưng kết đấu khí màu vàng nồng đậm. Lãnh Tiêu Nhiên hiển nhiên hề phòng bị, băng nhận trong tay nhất thời bị chém thành hai nửa.

      Đáng giận! Lãnh Tiêu Nhiên nhìn Sở Hiên đột nhiên ra tay cản trở, nhất thời dấy lên lửa giận, con ngươi tà mị lạnh lùng đảo qua Sở Hiên, trong tay tích tụ nên quả cầu ma pháp, khinh thân tấn công Sở Hiên.

      Đúng vậy, người ra tay ngăn cản Lãnh Tiêu Nhiên chính là Sở Hiên vốn dĩ ở bên quan sát. Khi thấy cặp mắt màu hổ phách quen thuộc kia, Sở Hiên nhịn được chú ý tình hình chiến đấu giữa Lãnh Tiêu Nhiên và người mặc áo đen. Thời điểm phát người mặc áo đen bị thua, nhịn được liền rat ay, từ đáy lòng có thanh cho rằng thể để người mặc áo đen bị thương.

      Nhìn công kích của Lãnh Tiêu Nhiên, Sở Hiên muốn tránh nhưng kịp nữa, đột nhiên, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh vươn ra, quả cầu màu xám bạc xuất , vô cùng quỷ dị. Quả cầu mang theo vô số ánh sao lấp lánh bao vây lấy quả cầu ma pháp của Lãnh Tiêu Nhiên. Hai quả câu dung hợp lại thành , cuối cùng cùng nhau tiêu tán trong khí.

      Lại lần nữa thấy được quả cầu màu xám bạc kia, cả người Lãnh Tiêu Nhiên cứng đờ, ngây ngẩn cả người.

      Từ khi người mặc áo đen ngưng tụ ra quả cầu màu xám bạc, Lãnh Tiêu Nhiên liền ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn quả cầu màu xám bạc kia bao vây lấy quả cầu ma pháp của mình, sau đó lại hóa thành từng đạo, từng đạo ánh sáng tiêu tán trong khí. Hai tròng mắt màu bạc chớp động loại cảm xúc khó hiểu.

      Sở Lạc Lạc thấy vậy vội vàng lôi kéo Sở Hiên bỏ chạy. Lúc này chạy còn đợi tới khi nào.

      Lãnh Nghị ở bên nhìn thấy ràng, mắt thấy Sở Hiên và người mặc áo đen muốn chạy mà chủ tử của mình vẫn còn mang vẻ mặt biết làm sao đứng ở đó ngẩn người, khỏi sốt ruột gọi: “Chủ tử…”

      Tiếng gọi của Lãnh Nghị làm Lãnh Tiêu Nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn bóng dáng của người mặc áo đen, hai tròng mắt màu bạc tràn ngập kích động và khó có thể tin, trong lúc nhất thời giống như xuất rất nhiều cảm xúc. Thân thể nam nhân tà mị nhưng lạnh lùng này thế nhưng còn run nhè .

      Ở dưới mật thất, vì khoảng cách quá xa, Lãnh Tiêu Nhiên cũng thấy ràng quả cầu màu xám bạc của người mặc áo đen, chỉ nghĩ đó là loại ma pháp quang hệ nào đó thôi. Nhưng mà tại, ở khoảng cánh gần như vậy, người mặc áo đen ở ngay trước mắt mình phát ra quả cầu màu xám bạc. Màu xám bạc! Đặc thù rệt như vậy, thủ pháp quen thuộc như vậy, hơn nữa, trình dộ chuển hóa ma pháp tuần thục lúc trước, Lãnh Tiêu Nhiên nếu như còn nhận ra chính là đứa ngốc.

      Đôi mắt màu bạc của Lãnh Tiêu Nhiên dường như hóa thành hồ nước sâu thấy đáy, đôi môi mỏng manh run , rốt cục nhàng ra ba chữ: “Cổ Vân Lạc.”

      Cổ Vân Lạc!

      Ba chữ này ra rất , rất , giống như là sợ bị kinh hãi vậy, nhưng là ở trong ban đêm yên tĩnh, ba chữ này vẫn truyền vào tai Sở Hiên và Sở Lạc Lạc.

      Sở Hiên cảm giác được thân thể người mặc áo đen lôi kéo mình bỏ chạy bỗng dưng cứng đờ, bước chân cũng dừng lại, khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

      Người mặc áo đen đội mặt nạ nhìn biểu tình nhưng cặp mắt hổ phách kia ràng lên khiếp sợ.

      Cổ Vân Lạc? Sở Hiên nghi hoặc mặc niệm lại câu này trong lòng lần, ba chữ này rốt cuộc là có ý tứ gì, vì sao người mặc áo đen và Lãnh Tiêu Nhiên đều kì lạ như vậy. Ba chữ này giống như lời chú ngữ đem Lãnh Tiêu Nhiên và người mặc áo đen cố định tại nơi đó.

      Thấy phản ứng của người mặc áo đen, trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên lại càng khẳng định, mặt của xuất kích động trước nay chưa từng có, đôi mắt lóe ra tình cảm mừng như điên thể ức chế được. Thanh run run, cẩn thận hỏi: “Cổ Vân Lạc? Là ngươi sao? Thực là ngươi sao?”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Hướng tới Vân Đô.

      “Ha ha… Cổ Vân Lạc? Ngươi chính là Cổ Vân Lạc được xưng tụng là thiên tài ma pháp sư sao?” Thanh người mặc áo đen truyền đến, vẫn là thanh già nua như cũ. “Nếu như có vinh hạnh gặp được ta cũng muốn cùng nàng luận bàn phen. Nhưng mà nghe mười mấy năm trước, sau khi nàng vào Huyết Sắc Chi Lâm, ai biết được tung tích của nàng, theo ta thấy nàng sớm hóa thành đống xương trắng rồi!”

      Lãnh Tiêu Nhiên nghe lời này sau, cả người liền cứng đờ, lời vốn dĩ muốn thốt ra cưa như vậy nghẹn lại trong họng. Sắc mặt của có thể là vô cùng rực rỡ, đôi mắt màu bạc tràn đầy ngạc nhiên và khó tin.

      Sở Lạc Lạc thèm để ý đến phản ứng của Lãnh Tiêu Nhiên, nắm tay Sở Hiên biến mất trong trời đêm.

      Sở Lạc Lạc quả thực ngờ lại có thể từ miệng Lãnh Tiêu Nhiên nghe được cái tên kiếp trước của mình. Nhưng là nàng chắc chắn kiếp trước nàng chưa từng gặp Lãnh Tiêu Nhiên, ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua. Nhưng mà hiển nhiên là Lãnh Tiêu Nhiên có thể nhận ra nàng là vì cái phép thuật vừa rồi. Bất luận làm sao có thể nhận ra pháp thuật của nàng tại sao lúc đó thần sắc của lại quái dị như vậy, cả người còn ngây ngốc đứng bên a… Chiếu theo tình hình vừa rồi, muốn giết quả thực là dễ như trở bàn tay, chỉ là Sở Lạc Lạc nàng làm cái chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này.

      Hơn nữa, ánh mắt giống như rắn độc của Lãnh Tiêu Nhiên trong ấn tượng của nàng, tác phong tà khí làm cho người ta khó có thể nắm bắt, nhưng là vừa rồi, đôi mắt bạc kia lại lóe ra vui sướng kích động, cuối cùng còn có đau thương nồng đậm và kinh ngạc. biết vì sao, nhìn thấy biến hóa này của Lãnh Tiêu Nhiên lại làm cho Sở Lạc Lạc có loại xúc động muốn chạy trối chết muốn đối mặt.

      Trong bóng đêm, hai bóng dáng nhàng lướt qua tường thành.

      Lãnh Nghị nhìn sắc mặt Lãnh Tiêu Nhiên thay đổi, chưa bao giờ thấy bộ dạng như vậy của chủ nhân. Chủ nhân trong cảm nhận của luôn là cơ trí, bình tĩnh, cho dù là đối mặt với kẻ địch mạnh khóe miệng vẫn vĩnh viễn lộ ra nụ cười tà mị. Nhưng đêm nay, đối mặt với người mặc áo đen kia, chủ nhân lại trở nên khác thường như vậy…

      Sau hồi lâu Lãnh Nghị mới lên tiếng gọi: “Chủ nhân…”

      Nhưng là vò lúc này Lãnh Tiêu Nhiên thể nghe thấy tiếng gọi của Lãnh Nghị, vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

      có khả năng, tuyệt đối thể! Nàng thể dễ dàng chết ! Nàng thông minh nhạy bén như vậy, làm sao có thể …

      Thẳng cho đến khi ánh rạng đông đầu tiên xuất , đôi mắt có tiêu cự của Lãnh Tiêu Nhiên mới dần dần thông suốt. Lúc này, sương mù dày đặc tan hết, ở Vân Quy Thành chỉ có hai canh giờ sau khi mặt trời mọc, sương mù mới có thể biến mất. Lãnh Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn thái dương mới ló dạng, cặp mắt bạc hẹp dài hơi nheo lại, ánh mắt quyết liệt mà kiên định, gương mặt tà mị có nửa phần mê mang nào.

      “Lãnh Nghị.”

      “Có thuộc hạ!”

      “Ngươi về hoàng thành trước, ta có việc phải thời gian.”

      “Nhưng là, về phía Sở Vương gia…”

      cần nhiều lời, ta tự có tính toán. Nếu như có chuyện gì, ngươi tùy cơ ứng biến.”

      --

      Người mặc áo đen lôi kéo Sở Hiên lướt qua tường thành, đường chạy , chốc lát ra khỏi địa phận Vân Quy Thành.

      đường, ánh mắt Sở Hiên lóe ra, vài lầm muốn chuyện, đến bên miệng lại thể nào ra.

      Cho đến khi bọn họ dừng bước, tay của người mặc áo đen chỉ vào phía trước, trầm thấp : “ , muội muội của ngươi đợi ngươi…”

      Muội muội?!

      Nhìn theo phương hướng mà người mặc áo đen vừa chie, cách đó xa, bóng dáng nhắn mà quen thuộc vẫy tay với , người kia đúng là Sở Lạc Lạc.

      Thanh già nua trầm thấp lại lần nữa truyền đến, người mặc áo đen : “Ngươi hẳn là nên cảm ơn muội muội ngươi, hừ, nếu phải vì muội muội ngươi cứu đồ đệ của ta, ta cần gì phải mạo hiểm lớn như vậy cứu kẻ quen biết…”

      “Tiền… Tiền bối…” Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Hiên cũng biết nên xưng hô với người trước mắt như thế nào, có chút do dự .

      “Nếu có nghi vấn gì hỏi muội muội của ngươi , từ nay về sau, ngươi và ta ai nợ ai.” xong, người mặc áo đen vung tay áo rộng thùng thình lên, hiển nhiên là muốn nhiều với Sở Hiên. bụng nghi vẫn của Sở Hiên chỉ có thể nuốt vào trong, lại nghe thấy tiếng cười dài của người mặc áo đen, cứ như vậy phiêu nhiên rời , dáng người của người mặc áo đen ở trong bóng đêm cực kì tiêu sái, nháy mắt liền biến mất khỏi tầm nhìn của Sở Hiên.

      “Ca ca, ta chờ ngươi lâu, chúng ta vẫn nên nhanh chút , nếu cái tên thành chủ kia lại phái quan binh đuổi theo, rất phiền toái.”

      Sở Lạc Lạc trước mặt mang vẻ mặt khẩn trương, giống như nàng đối với mọi chuyện đêm nay biết chút gì, thậm chí biết thành chủ Vân Quy Thành sớm mất mạng.

      Quả , để tránh đêm dài lắm mộng, Sở Hiên gật đầu đồng ý với ý kiến của muội muội. Theo thói quen, vươn tay phải, mềm xoa đầu muội muội, lại hề biết rằng Sở Lạc Lạc vẫn cúi đầu trong mắt lại lên tia kiên nhẫn.

      Vì bảo đảm, Sở Hiên và Sở Lạc Lạc vẫn nghỉ ngơi, thừa dị trời còn tối đường bỏ chạy, thẳng tới đêm hôm sau, Sở Hiên nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của muội muội lại thấy có truy binh đuổi theo, rốt cục cũng dừng lại nghỉ ngơi.

      Sở Hiên nằm thảm cỏ, ánh mắt màu lam nhìn nhứng ánh sao ở trung, biết vì sao, trong hai ngày nay trong đầu luôn xuất đôi mắt hổ phách kia, đuổi được, nhưng mà…

      quay sang nhìn muội muội nằm ở bên cạnh, quả nhiên, là do đa tâm!

      Cuối cùng Sở Hiên vẫn chống nổi cơn buồn ngủ, tiến vào mộng đẹp.

      bóng dáng nhắn từ trong lùm cây nhàng tới, phảng phất giống như u hồn, phát ra chút tiếng vang nào. Nhưng mà vào lúc này, Sở Lạc Lạc nằm ở bên cạnh Sở Hiên bỗng nhiên mở to hai mắt, trêm mặt của nàng lộ ra tươi cười vui sướng.

      Ở dưới bầu trời sao, Sở Lạc Lạc nằm cỏ hóa thành đoàn sương đỏ như máu “Hưu” tiếng vào bên trong mặt nạ mà người vừa mới tới cầm trong tay. Người kia tươi cười với mặt nạ sau đó nhàng đến bên cạnh Sở Hiên, cẩn thận nằm xuống.

      Ánh mặt trời sáng lạn.

      Lúc này hai huynh muội qua ngọn núi, lại qua hai ngày nữa bọn họ có thể đến được Vân Đô.

      “Lạc Lạc, ca ca có số việc muốn hỏi ngươi.”

      Sở Hiên đứng ở chỗ cao, đưa tay qua, sau khi đỡ muội muội lên, bỗng nhiên .

      Cái gì nên đến đến, lấy tâm tư của Sở Hiên, nhất định muốn biết mọi chuyện ràng rành mạch.

      May mắn, hai ngày qua, Sở Lạc Lạc sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác.

      Vì thế nàng đem tình trải qua cải biến chút, báo cáo cho Sở Hiên, đương nhiên, trong chuyện xưa này Lãnh Nguyệt là người bị hại bị thành chủ khống chế ức hiếp, mà nàng, cũng chỉ la giúp Lãnh Nguyệt né tránh quan sai mà thôi.

      Nghe được muội muội lại có thể nửa đêm nhảy cửa sổ ra ngoài, lại có thể gặp được đồ đệ của người mặc áo đen, Sở Hiên nhíu mày, trong giọng mang theo chút trách cứ : “Lạc Lạc, ngươi biết tối hôm đó có án giết người vì sao còn muốn lén lút chạy ra ngoài?”

      “Ca ca, ta…” Sở Lạc Lạc làm bộ ủy khuất, khóe miệng lại ra vẻ tươi cười, xem ra nàng bịa sai, Sở Hiên tin vài phần. Nhưng mà trong này phải kể đến công lao to lớn của Tiểu Lãnh Nguyệt, bằng , cho dù nàng có ba đầu sáu tay cũng phân thân ra được.

      Nàng quanh có: “Đó là bởi vì…”

      Sau đó,nàng lấy từ trong tay nải ra viên đá thủy tinh màu đen : “Là viên kì lạ này chỉ dẫn ta , nó là do vị quý công tử ở Lại Hiền trấn tặng cho ta.”

      Nhìn thấy viên thủy tinh đen này, Sở Hiên muốn cầm lấy cẩn thân xem xét, ai ngờ vừa đụng tới viên thủy tinh đen, bài tay bỗng nhiên cảm thấy đau nhói giống như là bị thương vội rụt tay về.

      Ánh mắt của lộ ra tia hoảng hốt, với Sở Lạc Lạc: “Thứ này lai lịch , còn có vài phần tà khí, mau vứt nó !”

      Phản ứng vừa rồi của Sở Hiên là cho Sở Lạc Lạc sửng sốt, sau khi nghe được lời của đại ca nàng đầu tiên là do dự chút, sau đó nàng mỉm cười gật đầu, cầm viên thủy tinh đen trong tay dùng sức ném nó về phía chân núi.

      núi, hai bóng dáng càng lúc càng xa, mà ở giữa sườn núi, viên thủy tinh đen phát ra trận ánh sáng, lúc này, trôi nổi tự do giữa trung. cánh chim tự do giữa bầu trời bỗng nhiên bay nhanh về phía viên thủy tinh đen phát sáng.

      ~Đề lời với người xa lạ!~

      Hô hô~ Chúc mừng cuốn đầu tiên của Linh Sát kết thúc, cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ!

      Cuốn tiếp theo huynh muội hai người bước vào hành trình mới tại Vân Đô. Vân Đô Thành xuất phát!
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :