1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: Thủ hộ thần?

      Bệnh công tử hai mắt nhắm nghiền, gương mặt vốn dĩ tái nhợt lên tia đỏ ửng của bệnh trạng, đôi môi của chuyển sang màu tím, cả người toát đầy những giọt mồ hôi lớn. Đôi tay thon dài giết người vô hình kia lúc này vô thức nắm lấy bùn đất dưới thân mong giảm bớt đau đớn bên trong.

      Sở Lạc Lạc tinh mắt nhìn thấy dấu ấn màu lục nhạt trước ngực bệnh công tử hơi hơi phát sáng, ánh sáng dấn dấn mạnh lên, dấu ấn kia mơ hồ biến thành hình dạng cái đâì lâu. Điều này chứng tỏ Thiêu Hồn Chú phát tác, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.

      Thiêu Hồn Chú, nghe tên liền biết chú này có hiệu quả gì, khi chú phát tác, trái tim giống như bị hỏa diễm thiêu đốt, làm cho người ta nhịn được mà muốn xé rách lồng ngực mình. Cố tình, ngươi lại thể chết thoải mái, đó là loại tra tấn so với moi tim còn thống khổ hơn.

      Sở Lạc Lạc cúi đầu, hai mắt sáng ngời thâm thúy mà bình tĩnh nhìn bệnh công tử bị đau đớn dày vò, mặt biểu tình.

      Sở Lạc Lạc từ trước tới giờ vẫn phải người tốt bụng, thứ bệnh công tử này cho nàng, bất quá chỉ là đồ ăn ngon trong hai ngày chứ đừng tới cái ân tình lớn gì.

      Nhưng mà, theo phương diện khác mà , Sở Lạc Lạc cũng là người tùy tâm sở dục*. Cái tên nam nhân chết tiệt vừa rồi tuy biết là thần thánh phương nào nhưng bộ dạng cuồng vọng mà bá đạo, thậm chí còn dùng giọng điệu ngả ngớn gọi nàng là “Tiểu mỹ nhân”. Hừ! Nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt. (Tùy tâm sở dục: Làm theo ý của mình, quan tâm người khác nghĩ gì.)

      Ân, quả nhiên, vẫn là bản tính của bệnh công tử có vẻ vừa ý nàng hơn.

      Nếu như vậy, trong mắt Sở Lạc Lạc xẹt qua tia sáng giảo hoạt, nàng muốn để tên nam nhân cuồng vọng kia thấy, bệnh công tử làm thế nào có thể qua được tối nay.

      Sở Lạc Lạc đem ngón trỏ tay trái đặt môi, khẽ cắn cái, giọt máu đỏ tươi kỳ dị từ vết thương chảy ra, nàng xả ra chút ý cười thản nhiên, thấp giọng ngâm xướng: “Hới vị thần chi phối thần chú hắc ám, ta Cổ Vân Lạc, trả giá linh hồn của ta để mượn ma lực của ngươi, làm cho máu huyết của ta thanh tẩy vong linh chú!”

      Nháy mắt, giọt máu đỏ sẫm giống như có sinh mệnh bỗng nhiên bắn về phía ấn ký đầu lâu màu lục. Lập tức, đầu lâu toát ra khói đen nồng đậm, khi khói đen chậm rãi tiêu tan vẻ mặt thống khổ dị thường của bệnh công tử cũng chậm rãi hòa hoãn. Nhưng là, chỉ lát sau, toàn thân bỗng nhiên run rẩy chút. Cảm nhận được có điều bất thường, Sở Lạc Lạc chăm chú nhìn lại, chỉ thấy dị vật màu đỏ như máu lớn cỡ nắm tay ra từ khuôn ngực trắng nõn.

      thể nào, mặt Sở Lạc Lạc ra vài phần kinh ngạc, ra ngoại trừ Thiêu Hồn Chú ra thân thể còn bị trúng loại chú!

      Sở Lạc Lạc nhanh chậm ngâm xướng chú ngữ hệ hỏa, chú bình thường đều sợ lửa, quả nhiên, chú bị hỏa diễm màu đen thiêu đốt lập tức phát ra tiếng thét chói tai, nhưng giây tiếp theo, chú kêu gào thế nhưng lại phun loại chất lỏng màu đen về phía nàng. Sở Lạc Lạc cả kinh, nhanh chóng nghiêng đầu tránh né. Chất lỏng màu đen rơi mặt đấy, mảnh thổ nhưỡng nơi đó đều bị ăn mòn mà chú giảo hoạt kia nhanh chóng chui lại vào ngực bệnh công tử.

      Đáng giận a! Sở Lạc Lạc trong lòng nổi giận mắng.

      đúng! Chú bình thường làm sao có thể chịu đựng nổi chú ngữ thiêu đốt của nàng chứ, mới vừa rồi, viên hắc thủy tinh người bệnh công tử ràng phát ra khí tức hắc ám nồng đậm, khẳng định là do nó quấy phá.

      Sở Lạc Lạc cúi xuống nhặt lên viên thủy tinh màu đen, cẩn thận xem xét, sau lúc lâu, mặt của nàng lộ ra ý cười hiểu , ra cái tên nam nhân cuồng vọng vừa rồi phải sống ở trong người bệnh công tử mà là bị phong ấn bên trong khỏa hắc thủy tinh này.

      Mà bệnh công tử, do trong thời gian dài mượn hắc ám lực lượng của khỏa thủy tinh này để chống đỡ Thiêu Hồn Chú cho nên mới bị xâm nhập ý thức. Vật thú vị như vậy, nàng có phải là nên thu hồi hảo hỏa nghiên cứu chút ?

      Đáp án là đương nhiên, Sở Lạc Lạc tất nhiên là phải đem khỏa hắc thủy tinh kia lấy làm của riêng.

      Tuy rằng Thiêu Hồn Chú bị giải trừ nhưng là trong cơ thể bệnh công tử vẫn còn có cái chú, nếu như lại tiếp tục giải chú lần nữa, nhìn trình độ lúc này của nàng còn có chút miễn cưỡng. Sở Lạc Lạc cân nhắc chút, vì cái người được gọi là cố chủ này mà lại lần nữa hao tổn ma lực, nàng cảm thấy có chút dáng.

      Sở Lạc Lạc tâm niệm vừa chuyển, lập tức có chủ ý mới.

      Bệnh công tử hôn mê bỗng nhiên mặt có chút khác thường, khi mở ra đôi mắt đen, thứ đầu tiên nhìn thấy là trăng sáng đỉnh đầu, bên môi của lên ý cười chua sót, ra hoàng tuyền cũng có trăng sáng.

      “Trăng sáng a trăng sáng, ngươi tồn tại là để chỉ dẫn linh hồn người chết sao?”

      Lúc này, nghe được trận cười khẽ êm tai, nhúc nhíc thân thể suy yếu, ngẩng đầu, chỉ thấy bóng dáng kiều mặc hắc bào đưa lưng về phía . Dưới ánh trăng, mái tóc màu đen của nàng tung bay trong gió, có loại hương vị như mộng ảo, hay là nàng chính là người dẫn đường nơi hoàng tuyền trong truyền thuyết?

      Thanh ngọt ngào truyền đến: “ cần hoài nghi, ngươi còn sống, bởi vì ta cứu ngươi.”

      Lời này là có ý gì? Cái thanh ngọt ngào kia , còn sống, bệnh công tử cảm giác có chút khó tin. Sau đó khai mở vạt áo trước ngực, chỉ nhìn thấy da thịt trắng nõn mà cái ấn ký màu lục khiến người ta sợ hãi kia biến mất thấy. đem bàn tay thon dài tái nhợt của mình đặt tại trước ngực, có thể cảm nhận được trái tim chính mình nhảy lên. Này rốt cục là chuyện gì xảy ra, ràng là từ chối lực lượng tà ác kia, vì sao có thể còn sống, quả thực là giống như lời nàng , Thiêu Tâm chú được giải trừ?

      “Là ngươi cứu ta? Ngươi là ai?” Trong thanh của bệnh công tử có kinh hỉ cũng có nghi hoặc, cỗ vui mừng vì vẫn còn sống nảy lên trong lòng , suy nghĩ cũng có chút hỗn loạn.

      “Hì hì… Ta là ai? Ta là thần bảo hộ của mảnh rừng rậm này a!”

      Thần bảo hộ? Chẳng lẽ quý nhân trong quẻ chính là thần thủ hộ của mảnh rừng rậm này? Tuy trong lòng vẫn mang theo nghi hoặc nhưng hôm nay, xác thực vẫn còn sống đời này, cho nên nên hoài nghi, đó là bất kính đối với thần linh.

      lúc bệnh công tử muốn tỏ vẻ cảm kích, thần bảo hộ còn thêm: “Nếu muốn cảm tạ ta vậy cần, ta chỉ là muốn để ngươi chết địa bàn của ta, , là nơi thần thánh này, bởi vì thi thể mang theo hơi thở hắc ám phá hủy thánh khiết của nơi này.”

      Nga! Thần hắc ám vạn năng, thỉnh tha thứ tội đại bất kính của ta ! Sở Lạc Lạc trong lòng nghĩ như vậy.

      Bệnh công tử mang theo sùng bái cùng kính sợ : “Thần bảo hộ tôn quý, thần linh thánh khiết a, là ngài cứu lại tính mạng của ta, để cho ta có được cuộc sống, ta nguyện ý kính dâng cho người mọi thứ của ta.”

      “Đây là lời tâm, chân thành của ngươi?” Thần bảo hộ hỏi

      “Tại hạ ra từ tâm can, tuyệt giả dối” Bệnh công tử trịnh trọng đáp.

      Thần bảo hộ nghe vậy, nhàng nở nụ cười, tiếng cười của nàng thanh thúy động lòng người, lại tựa như mang theo vài phần giảo hoạt.

      Sau lúc lâu, nàng dừng chút rồi : “Nếu như vậy, để chứng tỏ thành ý của ngươi, ngươi liền làm người hầu của ta …”
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Vân Quy chi loạn

      “Ta, Mộ Dung Liên, dùng linh hồn của mình thề, từ hôm nay trở thành người hầu của ngài…” Bệnh công tử nghe vậy vẻ mặt nghiêm túc, giơ tay lên chỉ lên phía bầu trời đêm bắt đầu thề.

      “Đợi chút.” Sở Lạc Lạc mở miệng đánh gãy lời thề của .

      Mộ Dung Liên sao? Sở Lạc Lạc nhớ lại nụ cười ngày ấy, tên này ra rất hợp với . Bất quá, vừa rồi nàng chỉ là muốn đùa chút, ngờ bệnh công tử cư nhiên lại làm , hơn nữa còn rất trịnh trọng thề, vì thế Sở Lạc Lạc đành phải lên tiếng đánh gãy.

      Bởi vì, ở Thánh Vân đại lục nếu như lấy linh hồn ra thề, như vậy lời thề bị phép tắc thiên địa ước thúc, nếu như vi phạm lời thề, nhất định hồn phi phách tán.

      Sở Lạc Lạc xoay người lại, đôi mắt sáng như sao nhìn bệnh công tử, mở miệng : “ cần ngươi thề trịnh trọng như vậy, trong cơ thể ngươi còn có chú chưa được trừ nhưng nó bị ta làm bị thương. Hai năm sau, ngươi lại đến nơi này, ta giải trừ cho ngươi. Sau đó ngươi chỉ cần thay ta làm ba chuyện là được.”

      Như vậy, giữa bọn họ có quá nhiều liên hệ.

      Bóng đêm che khuất phần gương mặt của Sở Lạc Lạc, hơn nữa khoảng cánh khá xa, Mộ Dung Liên chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng như sao nhìn vào chính mình.

      Từ , liền phải chịu Thiêu Hồn Chú tra tấn, vốn tưởng rằng chính mình phải cả đời làm cái ma ốm, làm phế vật trong mắt mọi người.

      Thế nhưng hôm nay, cái chú thời thời khắc khắc uy hiếp sinh mệnh bị chữa khỏi, vui sướng lớn tràn ngập nội tâm của . biết vị thần bảo hộ này ra tay cứu giúp đối với chính có ý nghĩa như thế nào.

      Vì thế, Mộ Dung Liên đưa tay đặt vào vị trí trái tim, tao nhã cúi gập người, : “Ân nhân tôn quý, Mộ Dung Liên nhất định đúng hạn tới đây, vĩnh viễn bộ ước.”

      Trong bóng đêm, con ngươi kia lóe sáng, trận cười khẽ dễ nghe truyền đến, lời thản nhiên truyền vào trong tai Mộ Dung Liên: “Chú kia giải, vậy tảng đá mang điềm xấu kia ta cầm . Như vậy, hai năm sau gặp lại.”

      Mộ Dung Liên ngẩng đầu, phát trước mặt còn bóng người, miệng của tràn đầy ý cười như liên. Sau đó, hướng về nơi Sở Lạc Lạc từng đứng, quỳ gối xuống, đối với trăng sáng bầu trời, lặp lại lời thề vừa rồi của mình.

      Ngày tiếp theo, sáng sớm tinh mơ, Mộ Dung Liên liền tuyên bố nhiệm vụ hộ tống của dong binh đoàn chấm dứt. Bởi vì dong binh đoàn thương vong nặng nề, bồi thường cho Nghiêm Thạc tất nhiều, chính là hơn gấp đôi so với thù lao định.

      Đội trưởng Nghiêm Thạc là cái người rất giữ chữ tín, cho dù cố chủ trả tiền thù lao vẫn như cũ kiên trì hộ tống cố chủ tới thành trấn phụ cận.

      Sở Lạc Lạc và Sở Hiên vẫn chưa theo mọi người thu thập đồ đạc, bởi vì phương hướng của cái thành trấn kia cùng Vân Đô Thành mà bọn họ muốn tới tương phàn với nhau, cho nên, bọn họ hướng đội trưởng Nghiêm Thạc cáo từ.

      Đội trưởng Nghiêm Thạc cũng nhất định giữ bọn họ lại, theo như ước định trả cho Sở Hiên và Sở Lạc Lạc tiền thù lao là năm mươi phỉ ngân.

      Ở Thánh Vân đại lục, vân đồng là loại tiên thông dụng, cũng là loại tiền có giá trị ít nhất. trăm vân đồng tương đương với phỉ ngân, trăm phỉ ngân lại tương đương với thải kim.

      Gia đình dân chúng bình thường chỉ cần mười phỉ ngân là có thể vượt qua năm lo ăn uống, cho nên năm mươi phỉ ngân này cũng coi như là tiền thuê thuộc dạng xa xỉ.

      “Lạc Lạc…”

      Lúc này, xe ngựa truyền đến tiếng gọi, cánh tay trắng nõn thon dài xốc mành lên, lộ ra gương mặt tái nhợt tuấn tú của Mộ Dung Liên.

      Bởi vì chú giải trừ, mặt Mộ Dung Liên lên chút vui mừng thể áp chế. Tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng vẻ mặt khôi phục chút sức sống.

      Sở Lạc Lạc lòng đầy nghi hoắc hướng xe ngựa tới, đôi mắt đen của Mộ Dung Liên lẳng lặng nhìn nàng nhưng gì thêm. Ánh mắt như vậy làm Sở Lạc Lạc giật mình, ách… Hay là nhìn ra cái gì đúng?

      Sau lúc lâu, trong mắt Mộ Dung Liên toát ra thương tiếc, đem cái túi tiền chuẩn bị tốt nhét vào tay Sở Lạc Lạc, chỉ là thàn nhiên cười “Trân trọng.”

      ----

      “Hu…”

      Mã phu kéo dây cương, sau khi xe ngựa dừng lại, thiếu niên áo quần mộc mạc, tóc vàng, mắt xanh nhàng nhảy xuống xe. Sau đó lại đưa tay về phía xe ngựa, mọi người xung quanh tò mò nhìn, biết trong xe ngựa mỹ nhân như thế nào, nhưng làm cho người ta thất vọng là, khi nhìn thấy cái đầu kia, mọi người chỉ nhìn thấy thiếu niên gầy yếu sắc mặt vàng như nến.

      Sau khi cùng dong binh đoàn tách ta, huynh muội hai người về hướng tây ước chừng mười ngày, đường ngồi qua mấy cái xe ngựa, qua ba thôn trang, năm trấn , cuối cùng cũng tới thành thị lớn nằm ở biên giới phía tây Thiên Kỳ Quốc – Vân Quy Thành.

      Vân Quy Thành sở dĩ gọi là Vân Quy là bởi vì nơi này có cảnh quan độc đáo. Vân Quy Thành suốt ngày sương mù lượn lờ, chỉ có hai canh giờ trước và sau khi mặt trời mọc sương mù mới có thể biến mất, thời gian còn lại toàn bộ thị trấn giống như là ở bên trong đám mây, như mộng như ảo, cái tên Vân Quy là ra đời như vậy. Tới lúc mặt trời sắp lặn, Vân Quy Thành quanh quẩn những luồng sáng bảy màu, lúc này cũng là trong những thời khắc đẹp nhất ở đây.

      Trước khi mặt trời lặn, huynh muội hai người tìm khách sạn thoải mái ngủ trọ lại.

      Ban đêm, Sở Lạc Lạc ngủ say, bỗng dưới lầu truyền đến trận tiếng bước chân dồn dập.

      “Quan gia, quan gia… Ở lại nơi này của ta đều là người tốt a!” Ông chủ của khách sạn lo lắng hô.

      “Tránh qua bên ! Nếu như ngươi câm miệng ta cho ngươi nếm thử mùi vị cơm tù!” người hô lớn, giọng điệu rất kiên nhẫn.

      Ngay sau đó, Sở Lạc Lạc nghe được tiếng cửa gian phòng bị đá văng ra, đôi con ngươi lóe sáng trong bóng đêm.

      đến phiên gian này của nàng, thực ngoài ý muốn, nàng cũng nghe thấy tiếng đập cửa như trong dự kiến mà lại nghe được tiếng của ca ca Sở Hiên. Cái thanh niên kia lúc này đứng ở cửa phòng của nàng, đối mặt với hai quan sai chuẩn bị đá cửa mà vào, khí thế hiên ngang : “Hai vị quan gia, ở bên trong là ấu đệ* nhà ta, từ có bệnh trong người, chịu nổi kinh hách!” (Ấu đệ: em trai tuổi còn , ta biết nên để thế nào nữa chẳng lẽ để là em trai ? Nó cứ kì kì thế nào ý, thôi tốt nhất là giữ nguyên, ai cũng hiểu mà, nhỉ?)

      “Làm sao lại đến kẻ hiểu chuyện rồi! Dám làm chậm trễ công việc của bản quan, còn tới lượt ngươi, đứng qua bên !”

      Quan sai chuyện khẩu khí vẫn kiêu ngạo như cũ, nhưng là trong lòng lại sinh ra tia sợ hãi đối với Sở Hiên, thiếu niên tóc vàng này cũng biết là từ đâu đến đây, tuy là tuổi còn trẻ nhưng khí thế toát ra lại khiến cho người ta có cảm giác bị áp bách.

      Sở Lạc Lạc trong lòng chảy qua dòng nước ấm, “Chi nha” tiếng, cửa mở, dưới ánh lửa mờ nhạt, thiếu niên ốm yếu sắc mặt vàng như nến ló đầu ra.

      “Ca ca, ta tỉnh rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      Sở Hiên lắc đầu, sau đó ánh mắt chuyển hướng hai gã quan sai, cầm vật trong tay nhét vào trong tay người, Sở Lạc Lạc thấy, đó là hai phỉ ngân.

      Cái quan sai kia vuốt ve thứ trong tay chút, nhếch miệng cười : “Quấy rầy hai vị nghỉ ngơi, đêm nay trong thành có mấy cái án mạng kì lạ, thi thể kia…”

      Toàn thân run lên chút, tựa hồ như là nhớ đến thứ gì đáng sợ, quan sai khác tiếp lời : “Chúng ta là phụng lệnh thành chủ tới bắt nghi phạm.”

      Lúc này, giọng nam uy nghiêm truyền đến “Sao lại thế này? Kiểm tra xong hết chưa?”

      Đó là nam nhân, lưng hùm vai gấu, ánh mắt sắc bén, ước chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn chính là dẫn đầu đám quan sai, ánh mắt của xẹt qua hai thiếu niên, cũng dừng lại lâu.

      Nhìn thấy người này, hai gã quan sai khúm núm : “Thạch đại nhân, hai phòng này chúng tôi đều tra qua, có phát kẻ nào khả nghi.”

      Người nọ quát to: “Vậy còn đứng trong này làm gì!”

      Lúc này, cách khách sạn xa truyền đến vài tiếng thét chói tai thê lương, ở trong ban đêm tĩnh mịch phá lệ quỷ dị.
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Đêm khủng khiếp

      Trong đêm tối, tù nơi vài tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, nữ tử run run che miệng từng bước lùi về phía sau.

      Nhất thời, đôi huyết mâu* lạnh lùng quét tới (Huyết mâu: mắt màu đỏ như máu)

      Thân ảnh nữ tử trốn ở sau cánh cửa cũ nát, khi nhận ra cái hung thủ giết người khủng bố giống như phát được cái gì, nàng run run quay người bỏ chạy, dùng toàn bộ sức lực của bản thân để bỏ chạy.

      Đêm tối hắc ám, tiếng kêu thê lương thảm thiết, ở trong con ngõ hẻo lánh, bóng dáng chạy trốn làm cho đên đen có thêm vài phần khí chết chóc.

      biết chạy bao lâu, nữ tử liền nhận ra phía trước chính là ngõ cụt, trong mắt nàng khỏi toát ra tia tuyệt vọng, tuy ràng phía sau thề có tiếng bước chân nhưng là nàng biết, cái người khủng bố kia vẫn luôn theo sau mình!

      Ánh mắt bối rối nhìn xung quanh, nữ tử thấy trong ngõ có vài thứ tạp vật chất thành đống liền cuống quít trốn vào trong.

      Yên tĩnh, yên tĩnh dị thường.

      Nữ tử cẩn thận hô hấp, hết sức khắc chế bản thân run rẩy.

      Hồi lâu, trong ngõ vẫn có động tĩnh gì.

      Hay là cái sát thủ kia có đuổi theo? Nữ tử trong mắt sáng ngời. Tình hình vừa rồi nàng thấy rất ràng, cái nam nhân khủng bố kia… ! Kẻ kia giống con người, ăn trái tim người! Quả thực chính là cầm thú!

      Ta nhất định phải cho quan sai, ác ma kia mới vừa rồi tàn nhẫn đem trái tim của đệ đệ ta moi ra ăn sống… Trong mắt nữ tử toát ra bi thống và quyết liệt.

      Nhưng mà, khi nữ tử vừa mới từ trong đống tạp vật ló ra, đột nhiên có cảm giác ánh mắt lãnh nhìn chằm chằm cổ mình. Nữ tử ngẩng đầu, phát cái nam nhân khủng bố kia vẫn luôn ngối ở đầu tường, chưa từng rời . Cái miệng của còn dính máu đỏ tươi, cưa như vậy trầm nhìn mình. ra nàng chỉ là con mồi có vẻ thú vị, nhìn chính mình chạy trốn chỉ là vì tăng thêm hứng thú khi săn đuổi.

      Đêm tối như mực, hai tròng mắt đỏ bừng, nữ tử kinh ngạc mở to hai mắt, đáng tiếc chưa kịp phát ra thanh liền cảm thấy trước ngực đau xót. Nàng nhìn thấy trái tim của mình ở bàn tay đỏ máu nhảy lên bình bịch….

      Khi gã quan sai lưng hùm vai gấu dẫn theo thuộc hạ tìm đến nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết chỉ nhìn thấy trong viện nằm cái thi thể thiếu niên sớm mất sinh mệnh. Trước ngực thi thể có lỗ máu, trái tim biến mất thấy tung tích.

      Cho dù là quan sai nhìn qua rất nhiều trường các vụ huyết án cũng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngỡ ngàng. Bọn họ ai dám nhìn vào mắt thiếu niên này, ánh mắt thiếu niên mở to, to, toàn bộ tròng mắt đường như muốn lồi ra, ở bên trong đồng tử vẫn tràn ngập sợ hãi như cũ. Khuôn mặt thanh tú cũng vặn vẹo biến hình, chỉ có cặp mắt kia như muốn cho mọi người biết gặp cảnh tượng khủng bố như thế nào.

      Mọi người đều bị hấp dẫn bởi căn nhà có chứa hậu viện xảy ra thảm án, mà tại con ngõ cách căn nhà kia xa, bóng dáng nho ngồi xổm xem xét.

      nền đất lạnh như băng trong con ngõ , nằm đó, ngực có lỗ lớn, máu vẫn từ trong lỗ ồ ạt chảy ra, nhưng là trái tim cung cấp máu lại biến mất.

      Thân ảnh nhắn kia xem xét xung quanh lượt, chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt lộ ra biểu tình trầm tư.

      Ánh sao mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt nhắn vàng như nến kia, dần dần, khóe môi nàng gợn lên chút ý cười hiểu .

      ra, sau khi viên quan sai rời , Sở Lạc Lạc liền trở về phòng nghỉ ngơi, án giết người sao? Nàng có hứng thú.

      Khi nàng sắp chìm vào giấc ngủ lại có luồng sáng mỏng manh phát ra từ tay nải, là viên hắc thủy tinh kia, lại là kẻ kia quấy phá. Sở Lạc Lạc hơi híp mắt nhìn, nó dường như muốn cho nàng điều gì đó, hơn nữa, viên hắc thủy tinh này tựa hồ có cảm ứng mãnh liệt đối với hắc ám hệ.

      Sở Lạc Lạc bình tĩnh hô hấp, dùng ma lực dò xét xung quanh, nghĩ tới, thế nhưng lại cảm nhận được tia hơi thở hắc ám. Thế đạo* thay đổi rồi sao? Pháp sư hắc ám hệ lại có thể ngang nhiên như thế, ngay cả nàng còn có chút bội phục. (Thế đạo: đạo lý của thế giới)

      Ha ha… Như vậy, nàng phải xem tình huống chút !

      Vì thế, Sở Lạc Lạc dựa vào ma lực và hắc thủy tinh chỉ dẫn, tới trường vụ án, đáng tiếc là nàng thể nhìn thấy cái tâm ma kia, xem ra tính cảnh giác của nó rất mạnh.

      Sở Lạc Lạc trở về phòng, buồn ngủ mạnh mẽ ập tới, nhiều ngày như vậy là khiến người ta mệt mỏi. Nàng tùy ý quăng viên thủ tinh đen lại chuẩn xác ném ở mặt bàn.

      Sáng sớm, trước khi tiếng đập cửa vang lên, Sở Lạc Lạc liền mở to hai mắt.

      “Khách quan, ta đem nước rửa mặt tới cho ngài.”

      “Vào !”

      Sở Lạc Lạc thưởng thức gương mặt vàng như nến ở trong nước, bỗng nhiên cảm giác phía sau có người tiến lại gần, nàng thấp giọng hô: “Nha, lại là ngươi?”

      “Ha ha… Tiểu mỹ nhân, quả nhiên giấu nổi ngươi, bất quá, cũng là bộ dáng vốn có của ngươi hấp dẫn hơn.” Thanh mỵ hoặc vang lên bên tai.

      “Ha ha ha… Này … Này … Ha ha…”

      Nàng quay đầu liền nhìn thấy hình ảnh khiến cho nàng khống chế được cười phá lên. Gương mặt của tiểu nhị kia vốn thành đôn hậu, chất phác vô cùng, lúc này lại toát ra biểu tình tà mỵ đến cực điểm, cái loại cảm giác này khôi hài tới cỡ nào.

      “Hừ, đáng cười như vậy sao?”

      Người kia hừ lạnh tiếng, vẻ mặt của có chút bất mãn, cũng là bất đắc dĩ mới nhập lên người tên tiểu nhị này. Bởi vì tên này tư duy đơn giản, đễ dàng khống chế nhưng suy nghĩ của cũng hỗn loạn, ở bên trong cũng rất là khó chịu. cũng phải lại, như thế này phải đều do cái nha đầu miệng còn hơi sữa kia hại sao, nàng lại còn dám cười đến vui vẻ như vậy.

      “Tiểu mỹ nhân, ta chỉ là đến cảnh cáo ngươi, được đem ta đặt cùng với đống loạn thất bát tao gì gì đó, được tùy tiện đem ta quăng đến quăng . Còn có, ta phải cho săn, phải cho ngươi sử dụng như vậy.

      Được rồi, có lẽ vốn dĩ giọng điệu của hẳn là tràn ngập tính uy hiếp, nhưng là, với gương mặt của tiểu nhị kia…

      Tha cho nàng ! Nàng cười tới nỗi nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.

      Cho tới khi trán tiểu nhị ra gân xanh, Sở Lạc Lạc rốt cục ngưng ý cười.

      Nàng thở phì phò, thần sắc đạm mạc : “Đầu tiên, mấy thứ đó của ta phải là loạn thất bát tao gì gì đó, chúng có rất nhiều công dụng mà. Còn nữa, ta cũng đem ngươi làm chó săn, chó săn là sinh vật đáng cỡ nào a, ban ngày có thể chơi đùa, ban đêm còn có thể làm ấm chăn, còn ngươi? Ngươi phải là tảng đá sao? Nhét vào ngực còn làm cho người ta thấy đau đâu!”

      “Nữ nhân!”

      muốn thu hồi lời nàng hấp dẫn, nữ nhân này rất đáng giận!

      Nhìn đến gương mặt điếm tiểu nhị làm ra bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, Sở Lạc Lạc “Xì” tiếng cười lên, hoàn toàn nhìn đến lửa giận thiêu đốt trong cặp mắt kia.

      Cặp mắt sắc bén kia đảo qua cửa, sau đó cúi xuống bên tai Sở Lạc Lạc : “Nữ nhân, ngươi hối hận vì những lời ngày hôm nay.”

      Đối mặt với uy hiếp, khóe miệng Sở Lạc Lạc khẽ nhếch, : “Trong từ điển của ta chưa bao giờ có hai chữ hối hận.”

      “Lạc Lạc… Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?” Sở Hiên ở gian phòng bên cạnh nghe được tiếng cười vui vẻ của muội muội, nhàng đẩy cửa bước vào.

      “Ca ca, ta nghe tiểu nhị ca đùa đây.” Sở Lạc Lạc nhìn về tên kia nở nụ cười khiêu khích.

      Tiểu nhị kia hé ra gương mắt trầm, đến cạnh bàn, đặt viên hắc thủy tinh lên bàn sau đó toàn thân dường như run rẩy chút, sau lúc lâu, ngờ nghệch lắc lắc đầu, mơ hồ câu: “Ta… Này… Đây là đâu?”

      Thấy thế, Sở Lạc Lạc nhịn được lại cười rũ rượi. Sở Hiên đứng ở bên có chút nhìn muội muội
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Tiểu chính thái* ăn tim
      (Tiểu Chính thái: cậu bé trai tuổi chưa tới thiếu niên)

      Sau khi Sở Hiên và Sở Lạc Lạc dùng cơm xong, hai người liền tùy ý dạo đường. Dù sao từ Vân Quy Thành tới Vân Đô Thành vẫn phải qua hai ngọn núi nữa, bọ họ cần mua thêm số đồ dùng. Túi tiền mà Mộ Dung Liên đưa cho Sở Lạc Lạc ước chừng có khoảng năm trăm phỉ ngân, cũng đủ cho hai bọn họ dùng. Kế hoạch ban đầu để kiếm đủ học phí của hai huynh muội cũng bị hủy bỏ, chuẩn bị thẳng tiến Vân Đô.

      Sở Lạc Lạc dạo, ánh mắt đột nhiên bị bà cụ bán mì hấp dẫn, chủ quán nhiệt tình giới thiệu các loại mặt nạ đáng , Sở Lạc Lạc nhãn tình chuyển động, trong lòng suy nghĩ, để ý tới kinh ngạc của Sở Hiên liền bỏ tiền mua hai cái mặt nạ hình đầu trẻ em.

      Sau khi mua xong, Sở Lạc Lạc bướng bỉnh mang mặt nạ hù dọa Sở Hiên, Sở Hiên cũng chỉ nghĩ rằng muội muội chỉ là có tâm lí của đứa , sủng nịnh ôn nhu cười, mặc nàng muốn làm gì làm .

      Bởi vì Vân Quy Thành phát sinh thảm án như vậy, thành chủ mệnh lệnh ban đêm ai được ra ngoài, của thành được đóng lại từ lúc trời chưa tối. Sở Lạc Lạc và Sở Hiên cũng rất nghiêm chỉnh, từ sớm đều tự trở về phòng mình.

      Sở Lạc Lạc ngồi trong phòng, trong tay thưởng thức viên hắc thủy tinh, trong lòng suy nghĩ tới hơi thở hắc ám mà mình cảm nhận được. Rốt cuộc là tên pháp sư hệ hắc ám nào lại kiêu ngạo như vậy? Tuy rằng kiếp trước Sở Lạc Lạc là vong linh pháp sư, cũng là sử dụng hắc ma pháp, nhưng là nàng ghét cay ghét đắng những người hại dân chúng bình thường như thế này. Thân là pháp sư cư nhiên lại xuống tay với dân chúng bình thường trói gà chặt, tên đạo đức bại hoại!

      Theo cảm xúc kích động của Sở Lạc Lạc, viên hắc thủy tinh trong tay nàng liền sáng lên.

      Ánh mắt Sở Lạc Lạc chợt lóe, khóe miệng ra tia mỉm cười, nàng cầm lấy chiếc mặt nạ hình đầu trẻ em ban ngày mua nhàng xoay xoay trong tay, sau đó lưu loát nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

      Ban đêm tại Vân Quy Thành rất yên tĩnh, cho dù là ban đêm, sương mà vời quanh giống như ở chốn tiên cảnh.

      Tối nay cũng vẫn là sương mù vờn quanh như cũ thế như mọi người lại có cảm giác như địa ngục trần gian. Án giết người tàn bạo khiến cho người ta nổi da gà, ai dám ra ngoài, thậm chí ai dám lên tiếng.

      Thân ảnh thiếu niên đứng ở đầu đường, làm cho thất vọng là toàn bộ thành thị ngoại trừ ra cũng ai.

      Thiếu niên nhàng nhảy lên đầu tường, theo bờ tường xem từng nhà tìm kiếm người ra ngoài. Trong đêm đen, có thể mờ mờ thấy được gương mặt xinh đẹp của thiếu niên kia còn mang nét trẻ con. Thế nhưng nếu có người nhìn thấy thiếu niên này ai chú ý tới tuấn mỹ của bởi vì trong đêm tối, đôi huyết mâu của thiếu niên phá lệ ràng.

      đói a!” Thiếu niên chớp chớp hai tròng mắt, thần sắc ủy khuất, thân thủ vuốt bụng của mình lẩm bẩm .

      “Ngươi muốn ăn cái gì, tỷ tỷ mời ngươi.”

      Thanh thanh thúy của vang lên từ phía sau thiếu niên làm cho thiếu niên cả kinh.

      Thiếu niên kinh ngạc xoay người, gương mặt tuấn mỹ tràn ngập vui sướng, hai tròng mắt huyết sắc lòe lòe tỏa sáng: “ vậy ?”

      Làm thiếu niên vui sướng phải là này muốn mời ăn cơm, huống chi mặt này còn đeo cái mặt nạ hình trẻ em. Chính là khi nghe thấy thanh trái tim trong lồng ngực nhảy lên làm càng thêm đói khát. Hai mắt sáng quắc nhìn mỹ thực đưa tới tận miệng, đầu lưỡi còn kiềm chế được đưa lên liếm khóe miệng cái.

      mang mặt nạ hình đầu trẻ em phát ra tiếng cười khẽ dễ nghe, thân thủ chậm rãi xoa lên vị trí trái tim của mình, nhàng hỏi: “Muốn ăn sao?”

      “Ân!” Thiếu niên vội vàng gật đầu, trong mắt tỏa ra nồng đậm khát vọng.

      cười khanh khách, ngón tay mảnh khảnh ở dưới ánh mắt nồng cháy của thiếu niên thế như lại đâm vào lồng ngực của mình, sau đó lấy ra cái trái tim vẫn còn đập thình thịch: “Đến, tỷ tỷ mời ngươi ăn.”

      “Tỷ tỷ, ngươi tốt.” Thiếu niên phát ra trận hoan hô, bóng dáng nhoàng cái xông lên đoạt lấy trái tim trong tay liền ăn. Máu tươi theo đôi môi đỏ au của chảy xuống, vẻ mặt của thiếu niên chính là thỏa mãn lên lời.

      đưa tay sờ sờ mái tóc ngắn màu đỏ sậm của thiếu niên. Mặt nạ che dấu toàn bộ gương mặt của nàng, hoàn toàn thể nhìn thấy biểu cảm lúc này của nàng, kì lạ là, đôi bàn tay trắng nõn kia lại dính bất kỳ vết máu nào.

      Thiếu niên cúi đầu ăn cũng chú ý tới điểm này, sau khi ăn xong thỏa mãn ợ cái, híp mắt thuận theo cọ cọ đầu vào lòng bàn tay , hé miệng : “Tỷ tỷ, bọn họ đều cho ta ăn, tỷ tỷ, ngươi đối với ta tốt, ta về sau theo ngươi có được ?”

      Nghe vậy, khóe miệng dưới mặt nạ của Sở Lạc Lạc giật giật.

      Sau khi phát ra hơi thở hắc ám, nàng đường truy tìm tung tích hơi thở này, đường còn đặc biệt giết con lợn sau đó móc ra quả tim lợn (Con lợn đáng thương). Vốn dĩ định dùng để hấp dẫn Thực Tâm Ma* xuất ai biết lại gặp phải thiếu niên này mình chạy chạy lại đường. Hai tròng mắt đỏ kia rêu rao thân phận của thiếu niên nhưng là thần thái và hành động của hoàn toàn giống với tưởng tượng của nàng. (Thực tâm ma: Ma ăn tim)

      Vì thế Sở Lạc Lạc dùng ảo thuật trêu đùa Thực Tâm Ma này chút, nghĩ tới tên này lại muốn theo mình, nhìn đến bộ dáng mở to hai mắt, vẻ mặt cầu xin, Sở Lạc Lạc còn cảm thấy có chút đáng .

      “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hương vị quả tim này có chút kì quái sao?” Sở Lạc Lạc nhịn được hỏi.

      “ Hương vị có chút là lạ, nhưng ta cũng ăn được cái này nha! Tỷ tỷ về sau còn có thể cho ta ăn sao? Ta muốn đói bụng…” Thiếu niên mở to hai tròng mắt màu đỏ ngẩng đầu hỏi, tuy rằng màu sắc hai tròng mắt có chút dọa người nhưng là hai ánh mắt cũng rất hồn nhiên, thậm chí có chút ủy khuất.

      Này so với tưởng tượng của nàng cũng khác quá xa, Sở Lạc Lạc thở dài hơi, đơn giản như vậy liền xong? Vốn dĩ nàng tưởng rẳng Thực Tâm Ma này hung tàn tới cực điểm, chỉ ăn tim người, nghĩ tới Thực Tâm Ma này những là tiểu chính thái hơn nữa tim lợn cũng có thể thỏa mãn.

      “Đương nhiên có thể, bất quá ngươi phải trả lời vài vấn đề của ta trước, nếu như trả lời tốt, tỷ tỷ liền cho ngươi thứ tốt gì gì đó để ăn!”

      vậy ? Chỉ cẩn trả lời vẫn đề của tỷ tỷ là có thể sao?” Thiếu niên chớp chớp hai mắt tỏa ra ánh sáng chờ mong.

      “Đầu tiên, ngươi tên gì?”

      “Tên là cái gì?” Trong mắt thiếu niên tràn ngập nghi hoặc.

      “Chính là… Người cho ngươi ăn tim người gọi ngươi như thế nào?”

      “ A, cái kia chính là tên a, bọn họ đều gọi ta là Linh Hào*” (Linh hào: Số 0)

      Ách, là người nào a, đặt ra cái tên tục như vậy.

      “Bọn họ là ai?”

      Thiếu niên suy nghĩ hồi lâu, gấp tới độ nước mắt lưng trong : “Tỷ tỷ, ta biết.”

      biết vậy cần , tỷ tỷ trách ngươi.”

      vậy ? Tỷ tỷ, ngươi tốt, bọn họ đều rất hung ác với ta, luôn để cho ta đói bụng.”

      “Tại sao bọn họ cho ngươi ăn?”

      “Bọn họ làm xong nhiệm vụ liền cho ăn.” Bộ dạng thiếu niên thực ủy khuất, thanh cũng nức nở như khóc.

      “Nhiệm vụ? Bọn họ bảo ngươi làm gì?”

      Sở Lạc Lạc bỗng nhiên có loại dự cảm, nàng ngửi được mùi vị của mưu, những người đó tuyệt đối là có mục đích riêng,

      “Ân, để ta nhớ xem…” Thiếu niên tuấn mỹ nghiêng đầu, đứt quãng : “Tháng trước, bọn họ bỏ đói ta bảy ngày sau đó bảo ta giết cái gì viên ngoại ở thành đông, mười ngày trước họ bảo ta giết quan viên, sau đó… Đêm qua lại bảo ta giết người nhưng là bọ họ mười ngày cho ta ăn, ta rất đói bụng, cho nên mới ở đường tìm đồ ăn…”
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Kinh biến

      “Nhưng là ta quả quá đói, ăn xong tim những người đó rồi bụng vẫn còn rất đói, ta muốn trở về, trở về lại bị đói bụng, cho nên…”

      Nghe tiểu chính thái trả lời xong, trong lòng Sở Lạc Lạc hiểu chút, nàng thương tiếc sờ đầu thiếu niên, nghiêm mặt : “ theo ta cũng được, nhưng được phép tùy tiện giết người, cũng thể ăn tim người, tỷ tỷ cho ngươi ăn thứ khác.”

      “Ân, ta nhấn định ngoan ngoãn!” Thiếu niên vội vàng gật đầu đáp ứng, hai tròng mắt lên chút vui sướng, rất thích tỷ tỷ này, cảm thấy nàng giống những người đó, người nàng tản mát ra loại hơi thở thân thiết.

      Sở Lạc Lạc cười , ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời đêm màu lam sậm có vầng trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa xuyên thấu qua từng tầng sương mù, : “Về sau, tên của ngươi là Lãnh Nguyệt, thích ?”

      “Thích!” mặt thiếu niên tràn đầy tươi cười đáp.

      đường về, Sở Lạc Lạc lại đau đầu nghĩ ngày mai nên giải thích thân phận thiếu niên như thế nào, vì tránh cho đôi huyết mâu kia tiết lộ thân phận Lãnh Nguyệt, Sở Lạc Lạc cố ý dùng ảo thuật. Dưới che giấu của ảo thuật, Lãnh Nguyệt mái tóc đen, con ngươi đen, càng tỏa ra nét tuấn mỹ vô song.

      “Tỷ tỷ, ngươi tại sao lại mang mặt nạ, để cho Lãnh Nguyệt nhìn mặt người .” Lãnh Nguyệt nghiêng gương mặt hoàn mỹ tỳ vết, làm nũng với Sở Lạc Lạc.

      Sở Lạc Lạc cười cười, cởi mặt nạ hình đầu trẻ con, ra bộ mặt vốn có.

      “Oa, tỷ tỷ đẹp! Lãnh Nguyệt rất thích!” Thấy dung mạo tuyệt mỹ của Sở Lạc Lạc, Lãnh Nguyệt nhịn được nhào tới ôm thắt lưng Sở Lạc Lạc kêu lên: “Hơn nữa tim tỷ tỷ ăn cũng rất ngon! Di! Như thế nào bên trong còn có viên?”

      Nghe vậy, nụ cười vừa mới nở ra của Sở Lạc Lạc liền cương cứng ở khóe miệng.

      Nàng có chút bất đắc dĩ đem Lãnh Nguyệt người mình xuống, Sở Lạc Lạc kiên nhẫn giải thích về vấn đề cái tim lợn kia, hơn nữa còn nghiêm túc dạy dỗ Lãnh Nguyệt về sau được phép lại ăn tim người.

      Lãnh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, mở đôi mắt to ngập nước nhìn Sở Lạc Lạc: “Lãnh Nguyệt nghe lời tỷ tỷ ăn tim người, nhưng là tỷ tỷ về sau thể bỏ mặc Lãnh Nguyệt nha, bằng Lãnh Nguyệt đói bụng.”

      Lãnh Nguyệt đáng thương hề hề sờ sờ bụng của mình.

      Nhìn tiểu chính thái xinh đẹp trước mặt, Sở Lạc Lạc lại lần nữa phát sầu vì việc giải thích thân phận của , càng nghĩ càng nghĩ ra biện pháp nào tốt. Vì thế nàng lôi kéo Lãnh Nguyệt uyển chuyển : “Lãnh Nguyệt, ngày mai tỷ tỷ rời khỏi nơi này, nếu như mang ngươi cùng tiện, nếu …”

      Ai biết Lãnh Nguyệt vừa nghe lời của Sở Lạc Lạc trong hốc mắt liền ươn ướt, đáng thương giống như con chó bị vứt bỏ. túm chặt quần áo của Sở Lạc Lạc : “Tỷ tỷ, ngươi muốn bỏ rơi Lãnh Nguyệt sao? Lãnh Nguyệt ngoan mà. Tỷ tỷ nếu như cảm thấy tiện Lãnh Nguyệt có thể mình bên trong cái mặt nạ kia, như vậy tỷ tỷ cần lo lắng, hơn nữa ta cũng có thể ở gần tỷ tỷ hơn.”

      Sở Lạc Lạc vốn muốn cho Lãnh Nguyệt chia nhau rời khỏi thành, cho đến Vân Đô hợp lại nhưng là sau khi nghe được lời của Lãnh Nguyệt đôi mắt hổ phách khỏi mở to, nàng có chút kinh ngạc : “Ngươi vừa … Ngươi có thể mình bên trong mặt nạ?”

      “Đó chỉ là chuyện !” Lãnh Nguyệt đắc ý cười, lắc mình, thân hình nhoáng lên cái, nhất thời hóa thành đạo sương mù đỏ như máu chui vào bên trong cái mặt nạ hình đầu trẻ em kia.

      Hình đầu trẻ em nhất thời giống như có sống, hướng về phía Sở Lạc Lạc nháy mắt mấy cái, miệng còn mở ra khép vào : “Tỷ tỷ, ngươi xem, ta ở trong này.”

      Sở Lạc Lạc kinh ngạc nâng mặt nạ lên nhìn cái đầu trẻ em ở trước mặt mình tề mi lộng nhãn khoe ra đắc ý, lên lời. Lãnh Nguyệt này rốt cục là có lai lịch gì, cư nhiên lại có thể hóa hình bám vào vật thể khác. Nàng vốn tưởng rằng Lãnh Nguyệt chính là công cụ giết người của tên hắc pháp sư kia, nhưng mà xem ra, cũng đơn giản như vậy.

      Sáng sớm, Sở Lạc Lạc và Sở Hiên chuẩn bị xuất phát, khi trả phòng, chưởng quầy của khách điếm lại có ý tốt với hai người, hôm nay niêm phong cửa thành. Nghe là do thực tâm ma quá mức càn rỡ, huyết án liên tiếp phát sinh, lòng dân hoảng sợ, kinh động đến quan cho nên cố ý phái người tới tra án.

      Rơi vào đường cùng Sở Lạc Lạc và Sở Hiên đành phải hủy bỏ việc trả phòng, đem hành lí để lại trong phòng.

      Trong lòng Sở Lạc Lạc biết cái gọi là thực tâm ma bị chính mình thu phục, chỉ chờ trận phong ba này qua là có thể rời . Cho nên Sở Lạc Lạc cho Sở Hiên ánh mắt an tâm, chào Sở Hiên rồi về phòng của mình tu luyện.

      Trải qua thời gian dài tu bổ ma lực, kinh mạch trong cơ thể Sở Lạc Lạc vô cùng cứng cỏi, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn người thường gấp mấy lần. Sở Lạc Lạc khoanh chân ngồi ở giường, kiểm ta tình trạng cơ thể mình, khỏi có chút hài lòng, ma lực dự trữ rốt cục cũng có thể sánh với cao cấp ma pháp sư.

      Sở Lạc Lạc đem tinh thần lực xuất ra ngoài, kinh hỉ phát phạm vi thăm dò của mình lên đến phạm vi hai mươi thước xung quanh. Từ khi nhập vào cơ thể này, từ lúc bắt đầu Sở Lạc Lạc luôn cố gắng chữa trị vết thương cũ ở kinh mạch, đồng thời cũng rèn luyện thân thể của mình, đến bây giờ có thành quả, kiếm thuật cũng đạt tới trung cấp kiếm sĩ lục cấp.

      Hoàn cảnh xung quanh ra ràng trong đầu Sở Lạc Lạc, giống như bản thân mình tận mắt nhìn thấy. Thương nhân buôn bán rao hàng ở ngã tư đường, dân chúng dạo phố, thậm chí thanh chưởng quầy răn dạy tiểu nhị ở khách điếm khác cách nơi này xa…

      Loại cảm giác này… lâu! Khóe môi Sở Lạc Lạc lộ ra tia mỉm cười.

      Bỗng nhiên, mặt nạ hình đầu trẻ em mặt Sở Lạc Lạc rung rung chút, tử mặt Sở Lạc Lạc bay ra, trôi nổi giữa trung. gương mặt buồn cười mang theo chút kinh hoàng, mặt nạ bay đến trong lòng Sở Lạc Lạc, còn cọ cọ hai cái sau đó mở miệng : “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta cảm giác được người xấu.”

      “Ân?” Sở Lạc Lạc nghi hoặc mở mắt ra, trong lòng đối với cảm nhận sâu sắc của Lãnh Nguyệt có chút giật mình. Nàng thản nhiên ngẩng đầu trấn an Lãnh Nguyệt bên trong mặt nạ, thản nhiên hỏi: “Ở nơi nào?”

      “Bên dưới, là cái tên râu xồm vừa mới vào khách điếm, cho Lãnh Nguyệt ăn…” Mặt nạ đầu trẻ em , còn biết ủy khuất bĩu môi.

      Sở Lạc Lạc dùng tinh thần lực cảm nhận chút, quả nhiên ở trong đầu ràng thấy nam nhân râu xồm dẫn theo hơn mười quan sai mạnh mẽ tiến vào khách điếm. quan sai với mọi người trong khách điếm: “Mọi người ai được rời khỏi khách sạn, quan sai kiểm tra, nếu trái lệnh lập tức nhốt vào đại lạo.”

      nhóm quan sai vào các gian phòng điều tra, cái tên nam nhân râu xồm kia đến bên người trưởng quầy, “Xoạt” tiếng mở ra bức họa hỏi: “Chưởng quầy, từng gặp người này chưa?”

      Sở Lạc Lạc tò mò nhìn lại bức họa, xem còn đỡ, vừa nhìn thấy liền hít vào hơi, bức họa kia là nam tử tuấn, tay cầm kiếm, hiên ngang đứng.

      Này… Này phải chính là đại ca của mình Sở Hiên sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :