1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 9:

      Sáng sớm ngày tiếp theo, quả đúng như Vân Khuynh dự đoán, quân đội Phong Vũ Quốc nhân lúc đêm tối, đưa chiếc xe thiết giáp lên đỉnh núi.

      Lúc này, Vân Khuynh và đám người Sở Lạc Lạc đứng đỉnh núi nhìn tòa tháp bên cạnh, bọn họ nhìn về ngọn núi cách đó xa, mắt người thường chỉ có thể nhìn ra đại khái nơi đó có ngọn núi, lấy tu vi của của đám người Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng cũng chỉ có thể nhìn ra hình dáng ngọn núi.

      Nhưng mà Sở Lạc Lạc lại có thể nhìn rất những gì xảy ra đỉnh núi.

      Thứ khiến nàng tò mò là ngọn núi kia ít nhất cũng cách nơi này hơn 10 km, tòa tháp này rốt cuộc có bí gì mà Vân Khuynh lại tự tin như vậy?

      Lúc này, tòa tháp bống phát va tiếng vang, ra là tường đá đỉnh chóp mở ra hai lỗ hổng, từ lỗ hổng có hai khẩu pháo dài mấy thước thò ra ngoài.

      "Khai hỏa..."

      Dưới tiếng ra lệnh của Vân Khuynh, khẩu pháo bắn ra quả cầu màu lam, bắn theo quỹ đạo thẳng tắp về phía ngọn núi kia.

      "Là vũ khí được thêm ma pháp!" Sở Lạc Lạc kinh hỉ .

      " sai, tòa tháp này là công trình kiến trúc chuyên tấn công xa, tầm bắn là mọi khu vực của bình nguyên Hồng Hoang. Trước kia do Vu Tàn Quái Nhân sống ở đầm lầy dưới tòa tháp này để bảo vệ nơi này cho nên tên vu sư kia mới có thể thống trị bình nguyên Hồng Hoang suốt mấy trăm năm."

      "Quả cầu màu lam kia có tác dụng gì?" Sở Lạc Lạc hỏi.

      "Dùng viên tinh thạch mà ta vưa đưa cho các ngươi là có thể nhìn thấy tình hình ngọn núi kia."

      Sở Lạc Lạc muốn cho , nàng căn bản cần dựa vào thứ đó, chỉ cần nhắm hai mắt lại có thể nhìn tất cả những gì ngọn núi kia, ngay cả ở đó có mấy cái cây cũng có thể được.

      Nhưng mà nàng vẫn tò mò viên tinh thạch kia có thực có tác dụng như vậy hay . Vì vậy, nàng đặt tinh thạch lên trước mắt, nhìn về phía ngọn núi phía xa.

      Chỉ thấy khi quả cầu màu lam va vào ngọn núi lập tức vỡ tan. Khi quả cầu vỡ tan từng làn khói giống như là sương trắng bình thường bay ra.

      Khi binh lính của Phong Vũ Quốc hít phải làn sương này liền nổi điên, có người tự nhảy xuống vách núi, có người vung vũ khí trong tay, thấy người liền chém, có người đẩy chiến xa xuống vách núi, tóm lại, người đỉnh núi trong khắc đều phát điên!

      " ra bên trong quả cầu đó là chất khí có thể khiến người ta sinh ra ảo giác."

      Mà quả cầu màu lam kia chỉ có tác dụng bao bọc chất khí bên trong, khi va chạm với vật rắn vỡ ra, làm cho chất khí bên trong thoát ra ngoài.

      Nhưng mà, dường như phải tất cả mọi người đều bị chất khí này ảnh hưởng. Chỉ thấy có người dẫn theo số người bị ảo giác khống chế, chế ngự hết những binh lính khác, nếu như thực thể chế ngự lập tức giết chết.

      "Xem ra binh lính của Phong Vũ Quốc có ít người tâm trí kiên định." Vân Khuynh , trong giọng của dường như có vài phần tiếc nuối.

      xong, vẫy tay cái, khẩu pháo còn lại bắn ra quả cầu màu đỏ.

      Quả cầu vẫn đánh trúng đỉnh núi, trong lúc nhất thời, toàn bộ đỉnh núi biến thành biển lửa...

      " lợi hại! Ngọn lửa kia hung mãnh, làm thế nào mới dập tắt được?" Sở Lạc Lạc . Nếu tòa tháp này lợi hại như vậy, cho dù có đối phó với đại quân của hai quốc gia cũng phải việc khó.

      Vân Khunh nghe vậy cười : "Ngọn lửa kia phải ngọn lửa bình thường, sau nửa canh giờ chúng tự động tắt. Đáng tiếc hai khẩu pháo ma pháo này sau khi sử dụng trong vòng ba ngày tiếp theo thể dùng được nữa."

      Đó là bởi vì phản lực mà ma pháp sinh ra khi bắn tác động trực tiếp lên tòa tháp. Tuy rằng bên trong có nhất nhiều viên đá kì lạ có thể hấp thu phản lực ma pháp nhưng mà nếu miễn cưỡng bắn tiếp chỉ sợ cả tòa tháp cũng bị sụp đổ.

      "Nếu tình hình thuận lợi, sau khi biết được tin tức chiến xa bị hủy quân đội của Phong Vũ Quốc nhanh chóng rút binh, trận chiến này thể diễn ra, đây là kết quả tốt nhất."

      khắc sau, có người vội vã chạy đến, bẩm báo với Vân Khuynh: "Phong Vũ Quốc lui binh, ngược lại còn tăng tốc để tới, khoảng hai canh giờ nữa quân đội của hai nước gặp nhau!"

      "Cái gì?!" Vân Khuynh giận dữ , xem ra trận chiến này định rồi! Đây là tình huống xấu nhất.

      "Xem ra chúng ta chỉ có thể tự mình chuyến."

      Lang Tà đứng đỉnh núi bỗng nhiên ngẩng mặt lên trời, hú tiếng dài. Sở Lạc Lạc kinh hỉ nhìn thấy rừng rậm gần chân núi có rất nhiều con sói nhảy ra, lâu sau chúng nó vây quanh
      [​IMG]

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 10:

      Đám người Sở Lạc Lạc dần tiếp cận đại quân của hai quốc gia.

      Nàng nghĩ, nếu như để cho những con sói này đến nơi đó nhất định xuất thương vong, nàng cũng nhẫn tâm nhìn chúng nó bị thương.

      Vì vậy, nàng yên lặng triệu hồi: "Tiểu Khung, ra ngoài ! Đến lúc thể khí thế oai hùng của ngươi rồi!"

      Bỗng nhiên nàng tùy tiện vung tay lên, thực ra là kéo Tiểu Khung từ gian khác ra ngoài.

      Vân Khuynh biết kia chính là cách mà hôm qua Sở Lạc Lạc . Dưới ánh mắt chờ mong của , thứ màu bạc xuất trong lòng bàn tay của nàng, trong nháy mắt, thức màu bạc kia hóa thành con quái vật to lớn!

      Là rồng, con Ngân Long lớn!

      Khi hình dáng của Tiểu Khung ra, tất cả những con sói đều dừng bước.

      " ! Tiểu Khung, đánh tan hai quân đội kia cho ta!"

      "Tuân mệnh, chủ nhân!"

      Tiểu Khung cực kì hưng phấn, từ khi chủ nhân giúp nó cải tạo thân thể xong, nó vẫn muốn ra ngaòi để thể khí thế oai hùng của nó. Tiểu Khung nhàng vỗ cánh, mặt đất lập tức xuất gió lớn, thổi bay đất cát tạo thành cơn bão cát khiến cho người ta thể mở mắt ra nổi. Lúc này, Tiểu Khung sớm bay lên trời, bay đến chỗ quân đội của hai quốc gia, trong lúc nhất thời, bầu trời giống như bị mây đen che khuất, thể nhìn thấy mặt trời!

      "Thần long giáng thế..."

      Cảnh tượng trước mắt làm cho vài tên lình hưng phấn hô thành tiếng.

      Chỉ có nữ thần mới có thể triệu hồi thần long, nhất định là nữ thần Mộng Cơ biết được tin tức, phái thần long tới cứu vớt bọn họ.

      "Là nữ thần Mộng Cơ tới cứu chúng ta!"

      Lúc này Tiểu Lhung bay lượn ở phía , nhìn đám người đông nghịt bên dưới, cảm thấy khó hiểu. Chủ nhân muốn ngăn có hai quân đánh nhau, nhưng mà hai đôi quân này căn bản có đánh nhau mà là tự nội chiến với nhau, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

      Nhưng mà... mặc kệ, chỉ cần có họ đánh nhau, cút khỏi bình nguyên Hồng Hoang là được rồi.

      Nghĩ vậy, Tiểu Khung lập tức phun ra ngụm long tức (*) Long tức mang đầy thần uy hiến cho đội quân của hai quốc gia người ngã ngựa đổ. Quân đối vốn mặc dù có hơi hỗn loạn nhưng vẫn giữ được trật tự giờ lập tức tan tác.

      (*) Long tức: Hơi thở của rồng.

      Các doanh binh lính của Minh Nguyệt Quốc đều bị long tức thổi ngã, thậm chí có ít người bị thổi bay cả mũ giáo, lúc này mọi người mới phát , che giấu dưới lớp mũ giáo phải đồng đội của bọn họ mà bị ma vật thay thế!

      Lúc này ma binh lộ ra hình dáng là bộ xương đen thui chúng nó cũng che giấu nữa, bắt đầu tập kích những người xung quanh.

      Mà đôi mắt đỏ như máu của Lãnh Nguyệt nhìn con Ngân Long bầu trời, hỏi: "Ngươi quả thực là do Mộng Cơ phái đến?"

      Tiểu Khung căn bản biết kẻ được gọi là nữ thần Mộng Cơ kia là người phương nào.

      Nhìn người bên dưới, người ta tản ra hơi thở hắc ám nồng đậm, thực ra lại khiến cho nó có cảm tình. (Bởi vì Tiểu Khung vốn là Cốt long cho nên rất có hứng thú với hắc ám)

      "Mộng Cơ? Chưa từng nghe qua, ta phụng mệnh của chủ nhân vĩ đại tới ngăn các ngươi
      [​IMG]

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 11

      Chỉ cần có thể có được nàng, có thể từ thủ đoạn, dù sao, chỉ cần nàng ở bên cạnh là được rồi!

      Lãnh Nguyệt nhếch môi, khi đối diện với Sở Lạc Lạc lần nữa vẻ mặt còn như trước nữa, cả người lập tức tràn ngập sát khí.

      Sau đó, vung Thí Thần kiếm ở trong tay, khí tức hắc ám trong cơ thể lập tức rót vào thân kiếm, thân kiếm đột nhiên ra hoa văn hình rồng màu đen. Rồng đen rít gào, vuốt rồng vung ra, từ miệng rồng phun ra ngọn lửa màu đen.

      Lửa địa ngục cấp 8 phát ra, con rồng lớn màu đen được tạo thành từ lửa địa ngục gào thét, đánh về phía Sở Lạc Lạc.

      biết vì sao, Sở Lạc Lạc thấy ngọn lửa kia đánh về phía nàng nhưng lại tránh né, cũng xuất chiêu để chống trả, tùy ý để cho ngọn lửa kia nuốt lấy thân hình nhắn của nàng.

      "Lạc Lạc..." Hai tiếng kinh hô truyền đến.

      Lúc này, trong lòng Lãnh Nguyệt cũng khỏi hoảng hốt.

      Khi Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng sắp xông vào trong lửa địa ngục lại thấy người mặc y phục bảy sắc từ trong ngọn lửa rực cháy ra. Hai chân của nàng vẫn còn bị ngọn lửa vây quanh, cả người giống như bước bên trong hỏa diễm, mỗi bước đều giống như nhảy điệu múa tuyệt mỹ giữa ngọn lửa địa ngục.

      Nhìn thấy Sở Lạc Lạc bình yên vô , Lãnh Nguyệt khỏi yên lòng, nhưng mà, tỷ tỷ lúc này còn mạnh hơn cả trước kia, chiêu vừa rồi kia dốc toàn lực để đánh ra.

      Trong mắt Lãnh Nguyệt tràn đầy vẻ lo lắng, nàng quá mạnh, cho nên chỉ có phá hủy đôi cánh của nàng, nàng mới có thể dựa vào , rời khỏi .

      Nhìn bóng dáng của Sở Lạc Lạc ngày càng tiến đến gần , vẻ mặt của Lãnh Nguyệt biến đổi, dáng vẻ kia thực ra lại khiến Sở Lạc Lạc giật mình, dường như, nàng từng nhìn thấy biểu tình như vậy của ở đâu đó.

      Nhìn thấy dáng vẻ hơi ngây ngốc của Sở Lạc Lạc, Lãnh Nguyệt mừng thầm, quả nhiên là sâu trong nội tâm tỷ tỷ vẫn còn nhớ . Biểu tình của lúc này đúng là trở thành tiểu Lãnh Nguyệt ngây thơ trước kia! Tỷ tỷ của chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt này bất luận có làm gì cũng đều tha thứ cho .

      "Tỷ tỷ, đệ sai rồi! Tỷ có thể tha thứ cho đệ sao?" Vẻ mặt Lãnh Nguyệt vô cùng áy náy, cả người giống như có sức lực, hai tay buông thõng .

      Sở Lạc Lạc bị vẻ mặt của mê hoặc, giống như từng có người nhìn nàng như vậy, từng có người dùng giọng điệu như vậy để chuyện với nàng.

      "Tha thứ cho đệ, tỷ tỷ, chỉ vì đệ sợ mất người..." Lãnh Nguyệt .

      Khi đó, nhân lúc Sở Lạc Lạc ngây ngốc, thanh kiếm trong tay nhanh như chớp đâm vào ngực nàng!

      Trong lòng Lãnh Nguyệt vui vẻ, muốn khởi động ma lực để hút lấy ma lực người nàng, hoàn toàn nhìn biểu tình mặt Sở Lạc Lạc lúc này. Trong mắt của nàng lên chút sầu não, cũng lên tia sát ý!

      "Ngươi cho là cùng chiêu thức, có thể lừa gạt ta hai lần sao?" Sở Lạc Lạc giọng , đôi tay của nàng cầm vào thân kiếm.

      Trong mắt Lãnh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, ràng kiếm của đâm trúng nàng, sao nàng lại sao hết?

      Lãnh Tiêu Nhiên và U Phương biết là Sở Lạc Lạc sử dụng gian ma pháp, vì trong nháy mắt khi Lãnh Nguyệt giơ kiếm bọn họ cảm nhận được gian xung quanh hơi vặn vẹo. Mặc dù vậy như bàn tay bọn họ vẫn toát mồ hôi lạnh.

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Nguyệt, Sở Lạc Lạc cướp lấy thanh Thí Thần kiếm trong tay .

      Nhìn thấy sát ý lên trong đôi mắt nàng, Lãnh Nguyệt bàng hoàng, lúc này mới phát bản thân mình thể nhúc nhích.

      giây tiếp theo, Thí Thần kiếm đâm vào trong ngực của , cảm thấy ma lực người ngừng bị hút .

      Sở Lạc Lạc chỉ thản nhiên : "Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông!"

      Kiếm rút ra, Lãnh Nguyệt mất ma lực lập tức rơi từ trung xuống, Sở Lạc Lạc xoay người, bàn tay lật cái, thanh kiếm trong tay bị tung ra, lần nữa đâm vào thân hình rơi xuống, sau đó ghim thân hình kia xuống mặt đất.

      "Chủ tử..."

      Thấy Lãnh Nguyệt bị kiếm đâm hai lần, Dạ Thương hét lớn tiếng, đánh về phía Sở Lạc Lạc.

      Còn chưa động được tới nàng bị hai loại ma pháp băng và hỏa đánh trúng, ngã xuống mặt đất, nhịn được phun ra ngụm máu.

      Lúc này hơi thở của Lãnh Nguyệt mỏng manh, đau đớn rên rỉ. Dạ Thương ngã xuống bên cạnh nghe được thanh , biết còn sống, trong lòng vui vẻ nhưng lại có sức ngồi dậy.

      "Niệm tình ngươi lòng vì chủ, ta tạm tha cho ngươi lần." Sở Lạc Lạc đứng bên cạnh bọn họ, .

      Sau đó nàng rút Thí Thần kiếm ra, Lãnh Nguyệt lại lần nữa phát ra tiếng kêu đau đớn, thân thể mềm nhũn mặt đất.

      " nay kinh mạnh của ngươi bị tổn hại, sau này thể tụ tập ma lực được nữa." Sở Lạc Lạc : "Giống như những gì
      [​IMG]

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 12:

      Thế gian loạn lạc, mạng người chẳng đáng xu.

      Trong thời kì loạn thế này, mọi người đều phải lưu lạc, chỉ cần tìm được nơi có thể dừng chân là thấy vạn hạnh rồi.

      Vân Đô Thành là nơi duy nhất có khói lửa chiến tranh, Vân Đô Thành ngày xưa được mọi người ngưỡng vọng giờ trở thành thánh địa bởi vì nơi này có tổng bộ của Thánh giáo hội, cũng có nữ thần Mộng Cơ.

      Nhưng mà nữ thần Mộng Cơ, người có được trăm vạn tín đồ, lúc này lại cực kì căm tức.

      Vốn nàng tính khi hai quân đội của Phong Vũ Quốc và Minh Nguyệt Quốc tranh tài ở bình nguyên Hồng Hoang được thời gian nàng lấy tư thái của nữ thần để bình ổn chiến tranh, mang theo tín đồ của nàng, phát dương thanh thế của Thánh giáo hội.

      Như vậy nàng chỉ là chúa cứu thế trong lòng dân chúng của Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc mà còn là đại ân nhân của bình nguyên Hồng Hoang.

      Ai ngờ, người của Ma giới bỗng nhiên lại tới can thiệp vào kế hoạch của nàng.

      Còn có vị Phượng Lạc quận chúa kia nữa, đầu tiên là tốn binh tốt mà có thể đánh bại ma binh ở Thiên Kì Quốc, sau đó ở trận chiến của Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc lại triệu hồi thần long.

      Lời đồn có liên quan đến nàng lúc này trải rộng khắp Thánh Vân đại lục, nhất là đối với dân chúng của Thiên Kì Quốc danh vọng của Phượng Lạc quận chúa còn vượt qua cả nữ thần Mộng Cơ.

      Mộng Cơ nhớ tới nữ tử mặc y phục đen gặp được ở thuyền lúc trước, cũng chỉ là tiểu nha đầu mà thôi, sao có thể so sánh với nàng!

      thế giới này, chỉ có nữ thần là nàng!

      "Nữ thần Mộng Cơ, canh giờ đến rồi." nữ tử áo trắng tiến vào, quỳ lạy trước mặt nàng.

      Mộng Cơ nghe vậy, khóe miệng mới lộ ra chút ý cười, hôm nay là ngày nàng biểu diễn thần tích trước mặt dân chúng toàn Vân Đô Thành. Nàng tin tưởng, qua ngày hôm nay, nàng có uy vọng lớn hơn nữa.

      Trung tâm quảng trường Vân Đô Thành, mấy ngày trước thánh đàn được dựng lên, xung quanh thánh đàn đứng đầy người mặc áo trắng đại biểu cho tín đồ của Thánh giáo hội, vòng bên ngoài những tín đồ này là dân chúng của các quốc gia nghe danh mà mới.

      Trong đám người có mấy người mặc áo choàng màu xám thấp giọng chuyện với nhau.

      "Tại sao ngươi hỏi vì sao ta lại muốn tới nơi này?" Mấy ngày nay Vân Khuynh vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.

      Sở Lạc Lạc cười : "Vì sao lại phải hỏi? Cho dù nàng là người cũ của ngươi, ta cũng phải là người mới của ngươi nha!"

      Vân Khuynh nghe vậy liền sửng sốt, câu hỏi của thực có sơ hở.

      "Ta hỏi là bởi vì ta nhìn thấy trong lòng của người giờ chỉ có bình nguyên Hồng Hoang." Sở Lạc Lạc nhàn nhạt .

      Quả nhiên, lần này nàng trở về lại giống trước kia, Vân Khuynh thầm nghĩ.

      Đột nhiên, toàn bộ quảng trường đều yên tĩnh lại, đội các áo trắng xuyên quang khe hở giữa đám người. Mọi người thấy y phục của các nàng, gương mặt của các nàng dường như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

      Khi các thiếu nữ này xuất các tín đồ quỳ gối xuống, thậm chí có vài người dân cũng làm theo động tác của bọn họ.

      thực tế, ánh sáng này chính là do loại thuốc nước ma pháp tạo thành nhưng mà trong lòng những người bất an này lại trở thành ánh sáng thần thánh khiến bọn họ an lòng.

      Ngay vào lúc những thiếu nữ áo trắng này tới giữa quảng trường, quỳ lạy xuống dáng người thân mặc lụa trắng chậm rãi đáp xuống từ trung.

      mặt có miếng khăn lụa trắng che mặt nhìn qua vô cùng tao nhã.

      "Mộng Cơ quả thực có vốn liếng để làm nữ thần..." Sở Lạc Lạc , giọng điệu của nàng bình thản gợn sóng, có kính ngưỡng, cũng có châm chọc.

      Lời của nàng là với Vân Khuynh.

      Vân Khuynh từng nghĩ rất nhiều lần, khi gặp lại nàng có tâm tình như thế nào.

      Nhưng mà, khắc khi Mộng Cơ xuất , phát nội tâm của mình bình tĩnh.

      So với trước kia, Mộng Cơ càng có thêm hương vị thần thánh,
      [​IMG]

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 13:

      Bỗng nhiên Mộng Cơ thét tiếng thê lương, hô to với người bên cạnh: "Mau ngăn cản ..."

      Phía sau nàng, vài cao thủ của Thánh giáo hội sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Mộng Cơ lập tức đánh về phía Lãnh Tiêu Nhiên. Mà sau khi Lãnh Tiêu Nhiên chứng tỏ chính là người của bộ tộc Vu xong những người xung quanh lập tức chạy đến nơi họ cho là an toàn giống như chạy nạn.

      "Đến lúc chúng ta ra tay rồi!" Sở Lạc Lạc , thân hình nhanh như gió, nháy mắt bay lên trước mặt Lệ Vô Ngân và A Sơn.

      Chú ngữ của Lệ Vô Ngân còn chưa niệm xong, vốn chỉ dựa vào mình A Sơn ngăn cản công kích của bọn chúng thực có hơi khó khăn. Bóng người đột nhiên che trước người bọn họ, thay bọn họ ngăn cản công kích của Thánh giáo hội khiến cho cảm thấy rất quen thuộc.

      Lúc này, lại có hai bóng người khác phi đến chắn trước mặt bọn họ, người sử dụng ma pháp hệ hỏa, người sử dụng ma pháp hệ băng, mà thân hình kia có thể mình chống trả ba Đại pháp sư, chiêu thức vô cùng thành thạo. Đôi mắt màu băng lam của Lệ Vô Ngân dần xuất ý cười, là nàng!

      Mộng Cơ ngã xuống mặt đất, đau đớn rên rỉ, mọi người chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đau đớn như vậy của nữ thần Mộng Cơ, trong lúc nhất thời ai dám tiến lên. Mộng Cơ liều mạng thúc dục ma lực để chống lại lời niệm chú của Lệ Vô Ngân nhưng mà nàng ta cảm thấy huyết mạch của bộ tộc Thiên Vũ trong người nàng ta sôi trào.

      Khi Lệ Vô Ngân niệm chú ngữ xong, Mộng Cơ thống khổ hét lên tiếng.

      "A..."

      Tiếng thét của nàng ta lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

      Chỉ thấy ống tay áo màu trắng hoa lệ của nàng rách toạc, đất có vô số mảnh vải vụn màu trắng, mà cánh tay tuyết trắng của nàng ta lúc này biến thành đôi cánh, đôi cánh màu xám vô cùng xấu xí!

      "Nàng ta quả nhiên là người của bộ tộc Vu !"

      " nữ! Thực nữ!"

      "Chạy mau, nếu bị nàng ta hút sinh mệnh."

      Thấy màn như vậy, dân chúng đều la lên, sau đó nhanh chóng chạy .

      Mà các tín đồ luôn lòng phục tùng Mộng Cơ, giờ phút này cũng vô cùng kinh hãi.

      Nàng hận, nàng hận! Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần giết chết Tuyết Cơ còn ai biết nàng là người của bộ tộc Vu , nàng ngờ trong tộc còn có loại chú ngữ như vậy, lại có thể buộc người trong tộc cánh ra, mà đôi cánh mày xám xấu xí kia chính là thứ mà nàng hận nhất!

      Sớm biết như vậy, nàng tuyệt đối liều mạng tiêu diệt toàn bộ bộ tộc Vu .

      " được , ai được ! Mộng Cơ ta thực là nữ thần!"

      Lúc này đôi cánh xám của Mộng Cơ biến mất, khôi phục lại là đôi cánh tay trắng nõn nhưng vừa rồi nàng vừa để lộ hình dạng , lúc này dáng vẻ của nàng lại cực kì chật vật, làm sao còn phong thái nữ thần như lúc trước.

      Tức giận và oán hận khiến cho đôi mắt nàng tràn đầy tơ máu, nàng ta điên cuồng hô: "Mộng Cơ ta là nữ thần, ta phải người của bộ tộc Vu ..."

      Nhưng mà, nàng ta càng điên cuồng mọi người lại càng sợ hãi, ngay cả những tín đồ trung thành khi thấy bộ dạng dữ tợn như vậy của nàng ngọn lửa hy vọng trong lòng cũng bị dập tắt.

      Bên phía Sở Lạc Lạc cũng dừng đánh nhau, ngay cả pháp sư của Thánh giáo hội cũng biết Mộng Cơ lại là người của bộ tộc Vu , người có được quanh minh ma pháp cao minh như vậy sao có thể là người của bộ tộc tà ác kia? Trong lúc nhất thời bọn họ đều kinh ngạc.

      Mắt thấy lợi thế của mình mất, Mộng Cơ dần dần bình tĩnh lại.

      Tấm lụa mỏng mặt nàng rớt xuống từ lúc nào để lộ ra dung nhan tuyệt thế nhưng lúc này còn ai thưởng thức vẻ đẹp của nàng nữa.

      quảng trường, mọi người sớm chạy , chỉ còn lại vài người gan lớn ở lại vì hiếu kì, lại có vài người vì quá sợ hãi mà dám di chuyển.

      Mộng Cơ đứng dậy lần nữa, pháp trượng xuất trước mặt nàng, bỗng nhiên, nàng vung pháp trượng, ánh sáng màu trắng phát ra từ tinh thạch gắn pháp trượng.

      Ánh sáng thần thánh khiến cho người ta cảm thấy ấm áp bao phủ khu vực với phạm vi trăm mét.

      " ổn..." Hứa Nham hô to ra tiếng, lúc trước đám người Hứa Nham trúng chiêu này của Mộng Cơ nên mới có kết cục như bây giờ cho nên nhớ rất ánh sáng khủng bố kia.

      Khi tỉnh lại đỉnh núi đen chỉ nhìn thấy bóng dáng thướt tha dần dần biến mất trước mắt. Khi Hứa Nham phát người bên cạnh đều chết hết, chỉ còn lại mình . Nhưng mà hai tay của trở nên già nua như lão già trăm tuổi, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, khiến cho Lệ Vô Ngân mới rời lâu nghe thấy liền trở lại xem. Nhờ chữa trị của bộ tộc Vu nên mới giữ được tính mạng nhưng những đồng đội của , sinh lực tuổi trẻ của thể nào trở lại được nữa.

      Sau khi nghe thấy tiếng hô của Hứa Nham Sở Lạc Lạc biết rằng chiêu này của Mộng Cơ đáng sợ như thế nào, vì vậy nàng vội vàng sử dụng gian ma pháp để chuyển những người bên cạnh ra ngoài phạm vi bao phủ của ánh sáng trắng.

      Vài pháp sư của Thánh giáo hội còn có số người rời kịp giờ tóc đen biến thành đầu bạc, da thịt trơn nhắn giờ đầy nếp nhăn. Khi ánh sáng trắng tan thân hình của bọn họ ngã xống, hô hấp ngừng lại, trái tim còn đập, máu cũng còn chảy nữa...

      Chiêu thức như vậy nay cả Sở Lạc Lạc cũng thấy đáng sợ.

      Nàng nhớ tới câu mà mình từng : Ma pháp chỉ là thể của sức mạnh, nên phân chia chính tà, pháp thuật chính nghĩa có thể giết người, phép thuật tà ác cũng có thể cứu người!

      ra quang minh ma pháp thực có thể cướp tính mạng con người, ma pháp như vậy, còn có thể gọi là quang minh sao?

      Vì hấp thu được sinh mệnh và tu vi của mọi người nên Sở Lạc Lạc có thể cảm nhận được năng lượng người Mộng Cơ tăng vọt.

      "Ngọc Lưu Ly..."

      Sở Lạc Lạc vội vàng triệu hồi Ngọc Lưu Ly ra, thần thú Ngọc Lưu Ly nghe thấy lời triệu hồi của chủ nhân lập tức xuất , hóa thành luồng sáng bảy màu bay vào mi tâm của nàng.

      Áo choàng màu xám người Sở Lạc Lạc lập tức bay xuống, những người đứng ở phía xa chỉ thấy xinh đẹp, người mặc sa y bảy sắc cầu vồng, phía sau lưng nàng còn có đôi cánh tỏa ra ánh sáng bảy màu.

      "Là Phượng Lạc quân chúa! Là nữ thần mà dân chúng Thiên Kì Quốc đồn đại!"

      "Nàng mới thức là nữ thần!"

      Sở Lạc Lạc cũng biết mình nổi danh như vậy từ lúc nào, nhưng mà, đây phải trọng điểm.

      khắc khi thần thú Ngọc Lưu Ly xuất , hiểu sao Mộng Cơ lại cảm thấy quen thuộc, cho nên trong lúc nhất thời nàng ta cũng có hành động gì. Sau khi nàng thấy Ngọc Lưu Ly và Sở Lạc Lạc hợp thể, biến ra thanh thần trượng kia khỏi ngây người.

      Tại sao thánh vật của bộ tộc Vu , Cửu Tiêu thần trượng lại có 2 thanh!

      Chẳng lẽ...

      Tay phải của Mộng Cơ nắm chặt thần trượng, dùng lực mạnh đến nỗi xương ngón tay cũng phát ra tiếng kêu.

      thể nào, thần trượng của nàng nhất định là ! Nàng mới thực là nữ thần!

      "Ta mới thực là nữ thần!" Mộng Cơ giận dữ hét lên, vung thần trượng trong tay lên.

      Sở Lạc Lạc thấy vậy, trong nháy mắt di chuyển đến bên cạnh Mộng Cơ, khi nàng ta bắt đầu sử dụng ma pháp đáng sợ kia Sở Lạc Lạc tụ tập ma lực chuyển lên Cửu Tiêu thần trượng, trong nháy tinh thạch màu lam đỉnh pháp trượng tỏa ra hào quang mãnh liệt.

      Mộng Cơ ngờ thân pháp của Sở Lạc Lạc lại nhanh như vậy, pháp thuật của nàng còn chưa kịp thi triển, thấy pháp trượng trong tay Sở Lạc Lạc đánh về phía mình, Mộng Cơ hề nghĩ ngợi, lập tức giơ pháp trượng trong tay lên để chống đỡ.

      Hai thanh pháp trượng giống hệt nhau, khi chạm vào nhau tinh thạch đỉnh pháp trượng đều phát ra ánh sáng bảy màu, hào quang kia cực kì chói mắt, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng phải nhắm mắt lại.

      Khi hào quang biến mất, trong tay Mộng Cơ còn gì, mà Sở Lạc Lạc nắm Cửu Tiêu thần trượng lại biết sức mạnh của hai thanh pháp trượng hợp làm .

      Trong nháy mắt khi pháp trượng biến mất, cả người Mộng Cơ đều ngây dại."

      "Điều này... thể nào..."

      Ngay vào lúc nàng ta thể tin được Cửu Tiêu thần trượng phát ra tia sét đánh về phía Mộng Cơ.

      Nhưng mà Mộng Cơ lại té ngã xuống đất, người có chút thương tổn nào.

      " xảy ra chuyện gì?" Sở Lạc Lạc thầm hỏi trong lòng.

      "Nàng vốn là những thứ dơ bẩn trong cơ thể Tuyết Cơ hóa thành, phải là thực thể."

      Tia sét biến mất, Mộng Cơ lại cười to ra tiếng: "Ha ha ha... Quả nhiên ta thực là nữ thần, ta chính là nữ thần trường sinh bất lão."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :