1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4:

      Tháp tu luyện của học viện Thánh Vân

      bóng dáng màu trần bì ngồi bên ngoài, canh giữ ở tháp tu luyện này hơn hai năm năm tháng rồi.

      Vốn còn có người nữa cũng ngồi đây canh giữ với , nhưng mà mười ngày trước, tên kia nhận được tin chiến ở quốc gia của , liền chạy đến tiền tuyến.

      nay, bên cạnh thiếu người, khỏi cảm thấy độc, nhưng mà bên trong cánh cửa đóng chặt thể đến gần kia vẫn có động tĩnh gì.

      Bầu trời đêm của Thánh Vân đại lục bỗng nhiên xuất ngôi sao tỏa ra sáng sáng màu ngọc.

      Nếu như người tinh tường thiên văn phát , trước kia hề có ngôi sao đó, đáng tiếng ba quốc gia xảy ra chiến loạn, làm gì có ai lưu ý đến chuyện này.

      Chỉ có bà lão, bà ở nơi thâm sơn cùng cốc, khi ngôi sao vừa mới mọc lên, bà liền từ trong phòng ra, nhìn ngôi sao phía xa, tâm tình bà vô cùng kích động.

      " vị thần mới sinh ra! Thánh Vân đại lục lại có được vị thần mới!"

      Nếu như Mộ Dung Liên ở đây lúc này, nhất định cảm thấy khiếp sợ vì bà lão này chính là người trước kia chỉ dẫn tới Lại Hiền Trấn, để tìm được người có thể giải trừ Thiêu Hồn Chú người .

      cư nơi thâm sơn cùng cốc này chính là nhà tiên tri danh tiếng Thánh Vân đại lục!

      U Phượng chăm chú nhìn cánh cửa kia, ngay cả bên cạnh xuất thêm bóng dáng cũng biết.

      Mãi cho đến khi giọng già nua vang bên tai mới giật mình đứng dậy.

      "Rốt cuộc nàng cũng ra ngoài!" Mặc Vô .

      Sư phụ của Lạc Lạc, người vẫn luôn rất thần bí Cửu tiêu Mặc Vô, mãi cho đến khi Sở Lạc Lạc vào tầng cao nhất của tháp tu luyện Thánh Vân học viện mới tiết lộ ông đạt tới tu vi Pháp thánh, nhưng mà dù đạt tới tu vi đó như vẫn thể lại gần cánh cửa kia.

      Lúc này, có luồng sáng màu ngọc bắn về phía viên minh châu đỉnh tháp, trong lúc nhất thời, hào quang bắng ra bốn phía.

      Cùng lúc đó, nguồn năng lượng khiến người ta hít thở thông từ đỉnh tháp nhanh chóng lan tràn xuống phía dưới, cho đến khi tới mặt đất mới dần bình ổn lại. Dường như tất cả mọi người trong tháo đều cảm giác được nguồn năng lượng kia.

      "Ầm... Ầm..."

      Dưới ánh mắt chờ mong của hai người, cánh cửa tầng cùng từ từ mở ra.

      mặc y phục rực rỡ bảy sắc cầu vồng ra từ cánh cửa, bên cạnh nàng là thần thú Ngọc Lưu Ly, mặt nàng lộ ra ý cười thản nhiên, khi nhìn thấy hai người ở ngoài, nụ cười của nàng trở nên sáng ngời động lòng người."

      "Lão nhân, ta ra rồi." Nàng với Mặc Vô.

      Tuy rằng trước đó Mặc Vô cảm nhận được năng lượng tụ tập đỉnh tháp, đoán được Sở Lạc Lạc xuất quan, nhưng mà khắc khi ông nhìn thấy , hốc mắt vẫn nhịn được mà đỏ lên.

      "Ta biết là ngươi nhất định ra ngoài mà." Mặc Vô mỉm cười xoa cằm: "Đây mới là đệ tử ta đắc ý nhất!"

      "U Phượng..." Sở Lạc Lạc quay đầu, nhìn nam tử chưa từng thay đổi kia, giọng gọi."

      "Ngươi, ra ngoài rồi..." Trong lòng U Phượng vô cùng kích động, biết nên biểu đạt tâm tình kích động của như thế nào, cuối cùng chỉ ra câu như vậy.

      "Ừ, ta ra ngoài." Sở Lạc Lạc nhanh chóng phát nơi này chỉ có hai người là Mặc Vô và U Phượng, còn người kia, người mà nàng cho rằng vẫn luôn canh giữ ở đây đâu?

      "Tiêu Nhiên đâu?"

      Nghe thấy câu hỏi của nàng, trong mắt U Phượng khỏi ảm đạm, liền chi tiết nguyên nhân Lãnh Tiêu Nhiên rời .

      Đôi mắt xinh đẹp của Sở Lạc Lạc giống như có thể nhìn thấu lòng người.

      Nàng : "Đồ ngốc, nếu như thấy ngươi ở đây ta cũng hỏi tung tích của ngươi."

      U Phượng sửng sốt, Sở Lạc Lạc thêm: "Nếu Tiêu Nhiên ở đây, vậy chúng ta tìm thôi!"

      xong, nàng cười cái với Mặc Vô, giống như là tạm biệt ông.

      Sau đó, nàng nắm lấy tay U Phượng, Mặc Vô chỉ cảm thấy gian trước mặt vặn vẹo trong nháy mắt, sau đó, thể tìm thấy hơi thở của hai người bên trong Thánh Vân học viện, thậm chí toàn bộ Vân Đô Thành cũng thể tìm thấy hai người.

      Lúc này, có ít người tới vì bị hấp dẫn bởi luồng năng lượng kia nhưng chỉ có vài người có thể lên tới tầng cùng. Khi bọn họ nhìn thấy cánh cửa mở kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

      Nhưng mà, khi người trong số họ định vào bên trong cánh cửa bỗng nhiên "ầm ầm" đóng lại trong nháy mắt. Mọi người bên ngoài vẫn thể nhìn thấy bí mật đằng sau cánh cửa kia.

      Từ lúc cảm nhận được có người tiền vào đỉnh tháp Mặc Vô sử dụng gian ma pháp để về phòng. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy có ngôi sao sáng người chiếu về phía Thiên Kì Quốc!

      ---

      Bên trong Thiên Kì Quốc, chiến dịch quy mô lớn kéo dài từ sáng sớm cho tới tận đêm khuya.

      Ba ngày trước, ma quân hạ chiến thư với Thiên Kì Quốc, hẹn ngày hôm nay quyết phân thắng bại.

      Đám ma quân sau khi được cải tạo sợ mặt trời, sợ đao thương, cho dù chỉ còn lại cánh tay, cẳng chân cũng vẫn có sức chiến đấu. Ma quân làm quân tiên phong có sức mạnh kinh người, thân hình bọn chúng như cành cây khô nhưng lại giống như dã thú, dùng tứ chi bò sát mặt đất!

      Tốc độ của ma quân đương nhiên là nhanh hơn người thường, hơn nữa chúng nó còn có thể lớn mạnh thêm trong khi chiến đấu. Chỉ cần tiến đến gần con người, chúng có vung ngọn giáo tay, cho dù chỉ gây ra vết cước nhưng khí tức hắc ám lập tức qua miệng vết thương xâm nhập vào ý thức của người đó, đồng hóa người đó trở thành thành viên của chúng.

      Đối mặt với ác ma đáng sợ như vậy, con người sao có thể chiến thắng. Nhưng mà Thiên Kì Quốc bí mật nghiên cứu vũ khí để đối phó với các sinh vật từ ma giới, vào lúc này, cuối cùng vũ khí kia cũng phát huy tác dụng.

      Quân đội tiên phong của Thiên Kì Quốc mặc khôi giáp rất dày từ cổ đến chân, đầu đội cái mũ giáp vô cùng cứng rắn, ngoại trừ gươm đao thường dùng, bọn họ còn mang thêm thứ vũ khí khác, đó là Hỏa diễm trường thương.

      Thân thương được chế tạo từ loại thép vô cùng cứng rắn, mũi thương có chỗ phụ ra ngọn lửa hừng hực. Thời điểm ngọn lửa cháy lên, ngay nước ở hồ băng cũng phải sôi trào, cho nên ma quân chạm vào ngọn lửa này cũng hóa thành tro tàn. Hiệu quả của Hỏa diễm trường thương hoàn toàn có thể so sánh với ma pháp hệ hỏa cao cấp.

      Khuyết điểm duy nhất chính là thời gian để đợi ngọn lửa phát ra quá dài, cho nên các chiến sĩ tiên phong phần lớn đều phải dựa vào sức chiến đấu của bản thân, trường thương chỉ là vũ khí hỗ trợ, thiêu cháy những ma vật bị đánh bại.

      Chiến đấu suốt ngày, chiến trường, cát bị che trời, xung quanh đều là những ngọn lửa nóng rực.

      Khắp nơi đều là tiếng người quát tháo, tiếng ngựa hí, còn có cả tiếng quát tháo của ma vật.

      Bọn lính khi chiến đấu đều rất cẩn thận, bởi vì chỉ cần bất cẩn giây thôi cũng có thể trở thành thi thể có ý thức, bị ma vật điều khiến.

      Chiến hữu vốn cùng kề vai chiến đấu chớp mắt trở thành quái vật mất nhân tính, chuyện như vậy thực khiến cho người ta khó có thể chấp nhận.

      Để tiêu diệt đám ma quân đáng sợ này, các chiến sĩ chiến đấu vô cùng dũng giữa chiến trường đẫm máu với những tiếng kêu gào!

      con tuấn mã cao lớn, toàn thân phủ khôi giáp, ngồi lưng nó là nam tử có mái tóc ngắn màu vàng.

      Nam tử tóc vàng kia đội mũ giáp, những ma vật này cũng thể đến gần chút bởi vì luồng đấu khí màu lam đậm vây quanh thân thể của , mỗi khi gầm tiếng, bảo kiếm tay chém chết hơn mười ma vật.

      Bên cạnh , trung, có hai thân hình, người là cao thủ sử dụng ma pháp hệ hỏa, người kia là cao thủ sử dụng ma pháp hệ băng.
      Last edited: 10/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5:

      "Gào..."

      Đám ma vật rống lên tiếng rồi từ bốn phương tám hướng phi về phía nam tử tóc vàng.

      Sở Hiên bình tĩnh quát to tiếng, vung kiếm quét đường, khi đám ma vật rơi xuống đất trở thành cái xác tan tác. Sau đó, giơ bảo kiếm lên cao. chỉ về phía trước. Binh lính thấy thế đều đồng loạt hô lớn.

      cái vung kiếm kia chính là hiệu lệnh xung phong.

      Hai người sử dụng pháp thuật dùng Phi Hành Chú để trôi nổi trung chính là Lãnh Tiêu Nhiên và Đông Phương Ngạo. Sau khi nghe thấy tiếng hô lớn "Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng" của đám binh , bọn họ lập tức phối hợp, thi triển cao cấp ma pháp, mở đường máu cho các chiến sĩ bên dưới.

      Lúc này, nam nhân vẫn ở phía sau đám ma quân để chi huy tác chiến, chưa từng ra tay bỗng phi thân lên cao. Hai tay vung động hai cái búa lớn, ngừng va chạm với nhau, bắn ra tia lửa. Sau đó cầm búa lớn ném về phía hai người trung. Hai luồng sáng màu đen xì hình trăng khuyết đánh về phía Lãnh Tiêu Nhiên và Đông Phương Ngạo.

      Lãnh Tiêu Nhiên đạt tới tu vi Ma đạo sư, có thể thoải mái hóa giải chiêu này, Đông Phương Ngạo tuy là ma vũ song tu nhưng đối mặt với luồng năng lương như vũ bão này vẫn phải vung kiếm ra. Mặc dù đỡ được nhưng thể nào hóa giải, hét lớn tiếng, bàn tay cầm kiếm nổi lên gân xanh.

      Cổ tay lật cái, quỹ đạo của luồng sáng màu đen xì hình trăng khuyết liền bị thay đổi, nhưng mà lại rơi xuống khu vực quân ta, trong lúc nhất thời, hàng trăm binh lính đề kêu thảm thiết tiếng, tính mạng mất dưới luồng sáng màu đen xì hình trăng khuyết kia.

      "Đông Phương Ngạo, ngươi tạm thời lui về phía sau !" Lãnh Tiêu Nhiên hô to, lập tức triệu hồi ma thú Hồ Bạch ra.

      Hồ Bạch rống lên tiếng rồi hóa thành luồng sáng bạc bắn vào mi tâm của Lãnh Tiêu Nhiên.

      Chủ nhân và ma thú khế ước của mình, chỉ khi hai người tâm linh tương thông mới có thể hợp thể. Khi Cửu Vĩ Linh Hồ tiến vào bên trong cơ thể Lãnh Tiêu Nhiên người liền tỏa ra ánh sáng bạc lóng lánh, trong tay cũng có thêm thanh pháp trượng màu bạc.

      Nam tử mày rậm mắt to, tay cầm búa lớn đến từ ma giới quát to với Lãnh Tiêu Nhiên: "Ta là người đứng đầu tứ đại thủ vệ của Ma giới, Dạ Cuồng! Ta cũng giết người vô danh, ngươi là ai, mau xưng tên ra!"

      Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy, phát ra tiếng cười thanh thúy, thanh kia lớn nhưng lại khiến cho người ta nghe ra ý bất cần đời.

      "Dạ Cuồng cái gì? Theo ta thấy, chỉ là người khoác mà thôi!"

      "Ngươi..." Thân là người đứng đầu trong tứ đại thủ vệ của ma giới, Dạ Cuồng luôn được người Ma giới kính trọng, chưa từng phải nghe những lời khinh miệt như thế.

      Giây tiếp theo, ta lập tức vung búa lên, lửa giận hừng hực, phi búa về phía Lãnh Tiêu Nhiên.

      mặt Lãnh Tiêu Nhiên lộ ra ý cười thản nhiên, vừa rồi còn chưa nắm chắc có thể đánh bại Sở Cuồng, cho nên mới cố ý lời khinh miệt, ngờ tên Dạ Cuồng kia quả thực là loại người tâm cao khí ngạo, hữu dũng vô mưu!

      Lúc này, nắm chắc phần thắng trong tay!

      Mộ Dung Liên làm chủ soái chỉ huy ở hậu phương nhìn hai bóng dáng chiến đấu kịch liệt trung, trong lòng hơi lo lắng.

      ngờ ngoại trừ người mặc áo đen, mang mặt nạ, thống lĩnh ma quân còn có cao thủ từ Ma giới như vậy.

      Chỉ trong vòng 1 khắc (khoảng 15 phút) Lãnh Tiêu Nhiên và Dạ Cuồng đánh qua mấy trăm chiêu.

      Sức mạnh của Dạ Cuồng cương liệt, hung mãnh, cho dù thân là Ma đạo sư lại có ma pháp hệ phong của Hồ Bạch hỗ trợ nhưng Lãnh Tiêu Nhiên cũng dám đối đầu trực diện với .

      Bỗng nhiên, Lãnh Tiêu Nhiên dừng né tránh, hai tay mở ra, pháp trượng màu bạc bỗng tỏa ra ánh sáng xanh lam rực rỡ!

      Vô số băng nhận từ người phát ra, bao vây Dạ Cuồng. Nhìn đám băng nhận sắc bén bay đầy trời, Dạ Cuồng cười nhạo: "Chút tài mọn! Như vậy mà cũng dám lấy ra tự tìm mất mặt sao!"

      Búa lớn trong tay những vung lên, băng nhận còn chưa tới gần nửa thước hóa thành bụi băng.

      Lãnh Tiêu Nhiên thấy vậy, thế nhưng lại ra lời châm chọc, ngược lại còn mở miệng tán thưởng, : "Quả nhiên là lợi hại! Ngươi dám tiếp chiêu nữa của ta hay ?"

      Nghe thấy đối thủ ca ngợi mình, Dạ Cuồng càng thêm kiêu ngạo, : "Có tuyệt kĩ gì, cứ việc lấy ra!"

      "Được! Đúng là sáng khoái!" Lãnh Tiêu Nhiên , sử dụng chiêu Băng tiễn thuật cao cấp, phóng về phía Dạ Cuồng.

      Dạ Cuồng thấy băng tiễn (mũi tên băng) kia thế tới như vũ bão cũng dám khinh thường, chỉ thấy vung hai cái búa đập vào nhau.

      "Ya...." hô to tiếng, thời điểm hai cái búa đạp vào nhau vừa vặn kẹp băng tiễn vào giữa, nháy mắt hóa giải chiêu này.

      Nhìn thấy Lãnh Tiêu Nhiên biểu lộ vẻ kinh hoàng, Dạ Cuồng cười to, : "Đây là tuyệt kĩ của ngươi sao? Quả thực chỉ là bữa ăn sáng, tiếp chiêu của ta !"

      xong, ta thầm vận ma lực trong cơ thể, hai đầu búa lập tức tản ra luồng khí màu đen đậm đặc.

      Nhưng vào lúc này, Lãnh Tiêu Nhiên nhanh chóng huy động pháp trượng, Dạ Cuồng còn tưởng muốn sử dụng chiêu thức lợi hại gì, ai biết khi ánh sáng màu lam đến trước mặt lại hóa thành bức tường băng, còn bóng dáng của Lãnh Tiêu Nhiên nhanh chóng lao xuống dưới!

      ra là người này muốn lợi dụng tường băng ngăn cản tầm mắt của để nhân cơ hội chạy trốn!

      Dạ Cuồng hét lớn tiếng: "Chạy đâu cho thoát!"

      Hăn vung búa, dùng toàn lực đập vào tường băng kia.

      Cùng lúc đó, bóng dáng lao tạm dừng lại, cười lạnh tiếng. Ở đầu Dạ Cuồng, quang cầu màu lam phi xuống như bay.

      chiêu kia đúng là Băng chi phá!

      Khi búa lớn đập vào tường băng quả cầu bên cũng đánh vào búa lớn.

      "Ầm.... Ầm...." Tiếng nổ lớn từ trung vang lên, kèm theo là tiếng kêu thảm thiết của Dạ Cuồng.

      Khi Lãnh Tiêu Nhiên thấy Dạ Cuồng còn có thể đứng mặt đất, trong lòng cũng rất kinh ngạc.

      Bị hai loại năng lượng như vậy đánh trúng, hơn nữa ta còn ở trong tình trạng phòng bị mà lại rơi từ trung xuống như dự liệu của Lãnh Tiêu Nhiên, ngược lại còn có thể đứng mặt đất.

      Mặc dù Dạ Cuồng an toàn đáp xuống đất nhưng chính lại biết mình nay bị trọng thương, thể tiếp tục chiến đấu.

      tức giận đến đỏ mắt: "Ngươi, tên tiểu nhân ti bỉ này!"

      Lãnh Tiêu Nhiên đối mặt với câu mắng mỏ của , chỉ là nhún nhún vai, nhàng tùy ý : "Ti bỉ? Thắng làm vua thua làm giặc, cái này gọi là binh bất yếm trá!" (ý khi dùng binh, khi chiến đấu cần từ thủ đoạn. Đây là câu trong Tam Quốc Diễn Nghĩa)

      "Ngươi!" Dạ Cuồng nghe vậy, tức giận công tâm, phụn ra ngụm máu tươi.

      Lúc này, binh lính của Thiên Kì Quốc nhìn thấy Lãnh Tiêu Nhiên chiến thắng mãnh tướng của dối phương, nhịn được mà cao giọng hoan hô.

      Lúc này, thanh ôn nhuận truyền đến.

      "Dạ Cuồng, lui xuống."

      Dạ Cuồng bị Lãnh Tiêu Nhiên chọc tức đến đỏ mắt, muốn liều lĩnh xông về phía Lãnh Tiêu Nhiên, nhưng sau khi nghe thấy giọng kia lửa giận của giống như bị giập tắt trong nháy mắt.

      Sau đó, nam nhân ngông cuồng lỗ mãng này lại lời, ngoan ngoãn lui về phía sau.

      Người vừa chuyện hẳn là người đánh đàn trong miệng những người kia . Khi Lãnh Tiêu Nhiên nghe thấy giọng của người này, trong lòng cũng cảm thấy tò mò.

      Giọng của , bất luận nghe kiểu gì cũng giống như loại người thị huyết. Ngay vào lúc Lãnh Tiêu Nhiên tò mò bộ dạng của người kia tiếng đàn bỗng truyền đến.

      Nghe thấy tiếng đàn quỷ dị này, bọn binh linh đều hơi sợ hãi, còn Lãnh Tiêu Nhiên, thời điểm tiếng đàn vừa vang lên biết người đánh đàn là ai!

      Bởi vì khúc nhạc này chính là khúc nhạc mà ma nữ Dạ Mị dùng cây sáo Túng hồn để thổi khi ở bộ tộc Mạc Lạp. Lúc ấy, nàng ta là Nhị vương tử phái nàng ta đến nhân gian để tiến hành nghiệm ma pháp.

      Cho nên, lúc này Lãnh Tiêu Nhiên có thể khẳng định nam nhân đeo mặt nạ kia phải là Đại hoàng tử Mộ Dung Du mà là Nhị vương tử của Ma giới!

      Hiển nhiên là khúc nhạc "Hoàng tuyền quỷ mị" do Nhị vương tử diễn tấu biến ảo thất thường hơn so với Dạ Mị thổi sáo.

      Nhìn thấy đám ma quân dưới tác dụng của tiếng đàn lập tức có thêm sức chiến đấu, phối hợp hoàn hảo như vậy, quả thực giống như đổi thành đội quân qua huấn luyện khác. Nếu phải là tận mắt nhìn thấy, Lãnh Tiêu Nhiên còn tin tiếng đàn lại có tác dụng như vậy. đúng hơn, lực ảnh hưởng của tiếng đàn thực ngoài sức tưởng tượng của !

      Vì vậy, vội vàng lấy cây sáo Túng hồn ra, vận dụng tinh thần lực, thổi khúc hát ra tối hôm đó Sở Lạc Lạc thổi.
      Last edited: 10/5/16

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 6:

      Khi tiếng sáo du dương vang lên chiến trường, tiếng đàn lại bỗng nhiên dừng lại.

      "Sáo Túng hồn." Giọng của nam tử đội mặt nạ lại truyền đến: "Ngươi chính là người tối hôm đó thắng Dạ Mị?"

      Lãnh Tiêu Nhiên cười cười, trả lời, ngược lại còn đặt câu hỏi: "Ngươi chính là Nhị vương tử của Ma giới?"

      Lời này vừa ra lập tức khiến cho mọi người kinh hãi.

      "Ha ha ha... Quả nhiên là người thông minh."

      Lúc này, từ bên trong đại quân của Ma giới có người từ từ bay lên. Chỉ thấy lơ lửng giữa trung, trong tay ôm đàn, sau đó, gỡ mặt nạ mặt xuống, để lộ ra diện mạo.

      Diện mạo của giống như thanh của , ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn khí độ, hơn Mộ Dung Du biết bao nhiêu lần. Khó trách có người sắn lòng tin tưởng chính là Đại hoàng tử từ hoàng tuyền trở về báo thù. (Chỗ này giải thích mộit chút, mọi người tin Tử Uyên là Đại hoàng tử phải là vì dịu dàng giống Đại hoàng tử, mà là vì khí chất của khiến cho mọi người sắn lòng tin )

      "Tại hạ Lãnh Tiêu Nhiên."

      đợi người kia đặt câu hỏi, Lãnh Tiêu Nhiên ra tên của mình.

      "Lãnh Tiêu Nhiên, ngươi đoán sai, ta chính là Nhị vương tử của Ma giới, Tử Uyên."

      Tử Uyên : "Ta hỏi ngươi câu, ngươi chính là trong số những người đánh Dạ Mị bị thương nặng, cướp cây sáo Túng hồn, sau đó lại phế tu vi của Hắc Ảnh?"

      Sau khi Dạ Sát trở về từng cho đó là nhóm ba người, trong đó đúng là có người sử dụng ma pháp hệ băng.

      Lãnh Tiêu Nhiên trả lời: " sai."

      Tử Uyên hít vào hơi, : "Nếu vậy, hôm nay, ta báo thù cho ba thuộc hạ của ta."

      Dạ Mị chết, Hắc Ảnh mất hết tu vi, Dạ Cuồng lại bị trọng thương, tất cả đều có liên quan đến nam tử này, mà ba người kia đều là thuộc hạ đắc lực của Tử Uyên.

      "Vậy ta đây đành lĩnh giáo ngự cầm thuật của Nhị vương tử!" Lãnh Tiêu Nhiên trả lời.

      "Được!"

      Tử Uyên vừa dứt lời, thanh boong boong từ dây đàn vang lên.

      Lãnh Tiêu Nhiên biến sắc, trong lòng biết thể để tiếng đàn chiếm được tiên cơ, vì vậy phi thân lên, thi triển ma pháp hệ băng, lại dùng ma pháp hệ phong để hỗ trợ, chiêu Băng phong bạo thế như vũ bão phóng ra.

      Tử Uyên đặt câu đàn cầm trong tay nằm ngang, lơ lửng giữa trung, mười ngón tay như múa dây đàn.

      Ngẩng đầu lên, ngón tay khẽ gảy dây đàn, thanh hóa thành luồng năng lượng lớn đánh về phía Băng phong bạo.

      Băng phong bạo thế như vũ bão nhưng trong nháy mắt lại biến thành những bông tuyết có lực sát thương.

      Trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên vô cùng khiếp sợ, nghĩ tới Nhị vương tử của Ma gới lại có thực lực như vật. đời này, người có thể phân tài cao thấp kĩ thuật đàn với sợ là chỉ có mỗi Tranh!

      Trong nháy mắt khi Băng phong bạo bị đánh tan, Lãnh Tiêu Nhiên liền biết lúc này tiếng đàn của Tử Uyên khống chế được khu vực này, lại đến lúc cao trào của khúc nhạc, hai ngón tay của khẽ gảy, hai luồng sóng đồng thời phát ra, giao hòa giữa trung, đánh úp về phía Lãnh Tiêu Nhiên,

      Lãnh Tiêu Nhiên biết hậu quả khi bị sóng này đánh trúng, nhưng mà lại thể né tránh. Sóng kia đánh từ đầu xuống, mà bên dưới của đúng là chỗ của Mộ Dung Liên.

      Vì vậy đành lực chọn dốc toàn lực để đối mặt, nhưng mà ngờ, chiêu ma pháp hệ băng cao cấp nhất của của có thể phá vỡ luồng sóng , vội vàng hóa ra cái băng thuẫn để phòng ngự!

      biến như vậy bản thân bị thương nặng, nhưng mà, phải làm như vậy!

      Ngay vào lúc chuẩn bị tâm lí bị thương năng tốt gian trước mặt đột nhiên văn vẹo. Trong nháy mắt, luồng sóng kia bị chỗ gian văn vẹo kia hút vào, sau đó, khu vực ma quân phát ra tiếng kêu thảm thiết.

      Nhìn sang, chỉ thấy bên kia chỉ còn vùng đất trống, đám ma quân nơi đó biến thành mảnh .

      ra luồng sóng kia bị chuyển qua gian, từ trước mặt Lãnh Tiêu Nhiên đến chỗ ma quân.

      Thấy màn như vậy trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên vô cùng vui vẻ, vì biết, nàng đến đây!

      hô lớn: "Lạc Lạc...."

      Hai bóng dáng phi như bay từ xuống, người là Sở Lạc Lạc mặc y phục bảy sắc cầu vồng, người còn lại, chính là U Phượng.

      Sở Lạc Lạc cươi với Lãnh Tiêu Nhiên, : "Tiêu Nhiên, lâu gặp."

      Khi Tử Uyên nhìn thấy Sở Lạc Lạc sử dụng gian ma pháp biết, lần này, có phần thắng.

      "Các ngươi, chính là hai người còn lại." Tử Uyên : "Tuy là tài nghệ bằng người nhưng trận chiến hôm nay, chết ngừng."

      Sở Lạc Lạc và U Phượng biết tiền căn hậu quả, nghe thấy lời của Tử Uyên có hơi mơ hồ hiểu, nhưng bọn họ có thể nhìn ra người này chính là đến từ Ma giới.

      Lãnh Tiêu Nhiên đơn giản giải thích lại mọi chuyện, trong lòng Sở Lạc Lạc chuyển động, vì vậy : "Vừa mới xuất quan phải đánh trận lớn như vậy, rất mệt đó."

      Bên dưới, Sở Hiên và Đông Phương Ngạo nghe thấy, mặt đều xuất chút ý cười, ha ha... Quả nhiên chỉ có nàng mới có thể ra những lời này.

      Tử Uyên khỏi sửng sốt, theo lời của nữ tử xinh đẹp kia dường như nàng ta cũng có ý định nhúng tay vào trận chiến này.

      "Nhị vương tử, chúng ta đánh cược ván !" Sở Lạc Lạc .

      "Cược?" Tử Uyên nghe hiểu, nhưng mà đối diện với đôi mắt màu hổ phách trong suốt chứa đầy ý cười kia, nhịn được hỏi: "Cược như thế nào."

      "Cái này, hay là dùng tài nghệ sở trường của ngươi đến cược, chúng ta cử ra người đến so cầm nghệ với ngươi." Sở Lạc Lạc đảo đảo mắt, : "Nếu như ngươi thắng, ba người chúng ta nhúng tay vào trận chiến này. Nhưng nếu ngươi thua, phải mang theo đám ma quân của ngươi trở về ma giới, đời này thể tới nhân gian gây chuyện xấu nữa. Thế nào?"

      "Lạc Lạc..." Lúc này Sở Hiên ở bên dưới nhịn được hô.

      Sở Lạc Lạc nghe thấy lời của Sở Hiên, biết lo lắng cho Thiên Kì Quốc cho nụ cười an tâm."

      "Lời này, là sao?" Tử Uyên nghe vậy, trong lòng mừng thầm, nếu so về cầm kĩ, tin tưởng trong thên hạ này, ai có thể địch nổi .

      "Đương nhiên là !" Sở Lạc Lạc : "Thế nào, ngươi đồng ý sao?"

      Thừa dịp Tử Uyên do dự, Lãnh Tiêu Nhiên giọng hỏi: "Ngươi muốn cho Tranh tỉ thí với sao?"

      "Đúng vậy, lúc trước chúng ta đồng ý với Tranh là thay tìm cao thủ về cầm kĩ để so tài với nha!" Sở Lạc Lạc cũng giọng hỏi: "Ngươi vừa mới lĩnh giáo cầm kĩ của , so với Tranh cơ hội thắng của ai lớn hơn?"

      "Ta cũng tinh thông luật, sao có thể đoán được, theo ta đoán, hẳn là sàn sàn như nhau."

      Nghe vậy, trong lòng Sở Lạc Lạc mỉm cười, đúng vậy nha, đám ba người bọn họ cũng chỉ là mãng phu (người thô kệch) mà thôi.

      Lúc này, Tử Uyên : "Ta đồng ý đánh cược, các ngươi muốn phái ai lên, cho dù là vài người cùng lên cũng được."

      Bất luận có lo lắng thế nào, Tử Uyên cũng tự tin, thắng chắc rồi!

      Sở Lạc Lạc tung cái lọ thủy tinh từ trong tay áo ra, cao giọng hô: P"hái !"

      Lúc này chiến sĩ của hai bên đều lui về sau mấy chục thước, bọn họ ngẩng đầu nhìn tình cảnh phía , khi Sở Lạc Lạc ném lọ thủy tinh ra, trong lòn mỗi người đều nghi hoặc.

      Chỉ thấy Sở Lạc Lạc mở cái bình ra, : "Tranh, ngươi xuất !"

      làn khói trắng từ trong bình trào ra, khi làn khói tan ra bóng dáng vô cùng tuấn mỹ xuất trước mặt mọi người.

      Trong nháy mắt, những người ở đây đều dại ra.

      Dung mạo của Mộ Dung Liên, Tử Uyên và ba người Sở Lạc Lạc là thế gian khó gặp, bọn họ chưa từng nghĩ tới đời này còn có chủng tộc còn xinh đẹp hơn bọn họ tồn tại.

      " là u linh?"

      Trong nháy mắt khi nhìn thấu tinh linh ôm đàn xuất , Tử Uyên cũng phải ngây ngốc, khi nhớ lại người kia là xuất từ trong chai thủy tinh, nhìn lại thân hình nửa trong suốt của người kia, nhịn được mở miệng hỏi.

      Tranh, là cầm si, cho nên lúc này, trong mắt của cũng chỉ có nam tử ôm cầm kia.

      gật đầu, bỗng nhiên ngồi xếp bằng giữa trung, hai tay phủ lên Tiêu vĩ cầm, trong lúc nhất trời, giai điệu duyên dáng từ dây đàn của nhàng truyền ra.

      Tuy rằng mọi người ở đây đa số đều hiểu luật nhưng biết vì sao khi nghe tiếng đàn này lại cảm thấy êm tai nên lời, trong lúc nhất thời, mọi người đều nghe như say như mê, nỗi lòng cũng thay đổi theo tiếng đàn.

      Tử Uyên vừa nghe, lập tức nghiêm túc, cũng ngồi xếp bằng xuống, mười ngón tay chuyển động, vỗ về, chơi đùa dây đàn.

      Mỗi khi tiếng đàn của Tranh tạm dừng tiếng đàn của Tử Uyên liền nhân cơ hội xen vào, tuy vậy nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy giai điệu của bản nhạc này vốn là như vậy!

      Tranh diễn tấu là rót linh hồn lực của mình vào, còn Tử Uyên diễn tấu là vận dụng tinh thần lực.

      Sở Lạc Lạc có linh hồn lực và tinh thần lực hơn xa hai người này cũng bị luật ảnh hưởng, chỉ cảm thấy giai điệu này vô cùng tuyệt vời. Nàng dò thám vòng mới biết rằng ngoại trừ nàng ra tất cả mọi người đều say trong khúc nhạc, ngay cả Lãnh Tiêu Nhiên và U Phương cũng si mê chứ đừng tới Mộ Dung Liên. Xem ra, người càng thông hiểu luật càng bị ảnh hưởng.

      Đương nhiên, nguyên do Sở Lạc Lạc bị ảnh hưởng ngoại trừ nhờ linh hồn lực và tinh thần lực của nàng ra phải kể đến nguyên do khác. Đó chính là Sở Lạc Lạc chính là người mù nhạc hơn kém, cuộc đời này của nàng chỉ nhớ mỗi khúc hát ru mà thôi.

      Cho nên nàng nghĩ, nếu lúc này có túi hạt dưa thực tồi.
      Last edited by a moderator: 10/5/16

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 7:

      Tiếng đàn nhàng uyển chuyển, quanh quẩn vào lòng người.

      Dần dần, Sở Lạc Lạc cũng cảm thấy có chỗ ổn, khúc nhạc vốn là tranh đấu với nhau, lúc này sao lại trở thành hợp tấu vậy?

      "Từ trước tới gì, tri vốn khó tìm, đêm nay sau khi tạm biệt, biết đến bao giờ mới lại tìm được?" Mộ Dung Liên lẩm bẩm .

      Bỗng nhiên, tiếng đàn như kể ra tâm vì ngạc nhiên và ngừng lại, nhưng mà mọi người ở đây vẫn còn chìm trong tiếng đàn, lâu vẫn thể thoát ra, chỉ có mấy người có thể tỉnh lại ngay khi tiếng đàn vừa ngừng, vẫn còn dư .

      "Tri khó tìm, ngay cả khi tìm được, biết đến khi nào gặp lại..."

      Tử Uyên kinh ngạc nhìn Tranh ở phía đối diện, sau lúc lâu, cuối cùng mới ra câu.

      "Nhị vương tử, ý của ngươi là, ngươi nhận thua?" Sở Lạc Lạc hỏi.

      "Đúng vậy, ta nhận thua. Ta đem ma quân trở về Ma giới, từ nay về sau nhiễu loạn nhân gian nữa." Tử Uyên , bỗng nhiên, giọng của toát ra ý khẩn cầu: "Tại hạ có cầu quá đáng, ta muốn, mời Tranh trở về Ma giới cùng ta."

      Sở Lạc Lạc nhịn được mỉm cười, nghĩ là hay, nàng : "Ta chưa từng nghe kẻ thua còn có thể ra điều kiện với người thắng."

      Tử Uyên nghe vậy, khẽ cười, : "Nếu như vậy, ta đành phải theo thôi."

      "Ngươi muốn nuốt lời sao?" Sở Lạc Lạc nhíu mày .

      Tử Uyên vừa cười vừa : "Lúc trước chúng ta đánh cược, chính là nếu ta thua thể đến nhân gian làm điều ác, nhưng rằng ta thể tới nhân gian. Từ nay về sau ta ở nhân gian, cũng chỉ vì tìm kiếm tri kỉ mà thôi, vậy sao có thể xem là nuốt lời?"

      Sở Lạc Lạc kinh ngạc, lúc trước nàng quả thực vậy, nếu thế từ nay về sau Nhị vương tử của Ma giới theo Tranh, theo Tranh cũng chính là theo nàng, trời ạ! Đây quả thực là phiền toái vô cùng lớn nha!

      Lúc này, Lãnh Tiêu Nhiên lại lên tiếng hỏi: "Tranh, ngươi có đồng ý theo xuống Ma giới ?"

      Bởi vì Lãnh Tiêu Nhiên nhìn ra đôi mắt của Tranh hướng về phía nào.

      "Nếu có thể, ta đồng ý..." Tranh dùng giọng trong trẻo tuyệt trần của , chậm rãi .

      Tử Uyên nghe vậy, trong lòng mừng như điên.

      Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung người Sở Lạc Lạc.

      Sở Lạc Lạc ngờ mọi chuyện như thế này, ràng là nàng cược thắng, vì sao nàng lại cảm thấy mình mới là người bị thiệt? Nhưng mà, nàng phải là chủ nhân của Tranh, căn bản có quyền quyết định hay ở.

      Nhưng mà, vì sao người thắng lại phải tặng người cho người thua vậy? Vì thế, dưới ánh mắt của đông đảo mọi người, nàng cam tâm tình nguyên, gật đầu.

      Tử Uyên dẫn theo Ma quân, cùng Tranh dắt tay nhau , binh lính của Thiên Kì Quốc bộc phát ra trận hoan hô trước nay chưa từng có.

      Lúc này, Lãnh Tiêu Nhiên bỗng nhiên hỏi: "Nếu như người thua là Tranh sao? Ngươi thức nhúng tay vào trận chiến này sao?"

      "Đương nhiên là , thống lĩnh ba quân là Sở Hiên, sao ta có thể buông tay quản."

      "Vậy..."

      "Dù sao cũng thắng rồi, làm gì có nhiều cái 'nếu' như vậy, nếu thực thua, ta liền chơi xấu..."

      Nàng chỉ là ba người bọn họ ra tay mà thôi, nàng còn có hơn ngàn vong linh, còn có Cốt long Tiểu Khung, chỉ là hơn mười vạn ma quân mà thôi, chẳng là cái gì cả!

      "Ngươi, là...."

      Trận chiến đấu ác liệt này cuối cùng cũng hạ màn sau trận tỷ thí cầm kỹ!

      Sở Hiên nhảy xuống từ lưng chiến mã, ôm chặt lấy muội muội lâu gặp, toàn thân run lên, biết nên gì.

      Huynh muội lâu ngày gặp lại, hẳn là có rất nhiều điều muốn , những người còn lại đều tự giác lui sang bên, quấy rầy bọn họ.

      Chủ soái Mộ Dung Liên hạ lệnh thu binh.

      Trận chiến khốc liệt này cuối cùng cũng kết thúc, ngồi lưng bạch mã, Mộ Dung Liên quay đầu, nhìn thoáng qua
      [​IMG]

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 8:

      Trong biên cảnh của Minh Nguyệt Quốc, đại quân rất lớn hành quân về phía bình nguyên Hồng Hoang, quân đoàn này rất lớn, có rất nhiều doanh bộ binh, còn có vô số đội kị binh. người binh lính đều mặc bộ giáp sắt sáng bóng, tay cầm vũ khí và lá chắn.

      đầu là đội kỵ binh, giơ cao cờ xí, cờ thêu con chim ưng giương cánh!

      Có thể , lần này Minh Nguyệt Quốc dốc hết vốn liếng ra.

      Quân đoàn rất lớn này do các tướng quân khác nhau dẫn dắt, cũng có nhiệm vụ khác nhau. Đội quân cầm cờ thêu chim ưng là Phi Ưng doanh, nghe binh sĩ của doanh này đều là người linh hoạt, nhanh nhẹn, pháp sư đều thành thạo Phi Hành Chú, kiếm sĩ cũng sử dụng đấu khí phi hành.

      Doanh số của Phi Ưng doanh khá ít, chủ yếu làm nhiệm vụ đột kích.

      Trong số các doanh lợi hại nhất có thể là Thương Lang doanh, cũng là doanh có nhân số đông nhất, là đội quân dũng thiện chiến nhất, cờ xí của bọn họ thêu đầu sói giương nanh múa vuốt.

      "Mấy ngày nay dường như Lang tướng quân có chút kì lạ." viên phó tướng giọng .

      "Ta thấy có gì kì lạ cả, chỉ là khi chiến đấu có thêm vài phần sát khí thôi."

      "Ta cũng được là kì lạ ở đâu, trước kia cả người Lang tướng quân cũng tỏa ra sát khí nhưng mà ta cũng sợ ngài ấy, nhưng mấy ngày gần đây, hơi thở từ người Lang tướng quân làm cho ta thấy sợ hãi..."

      "Ha ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi."

      Quân đội vẫn còn ở trong biên cảnh của Minh Nguyệt Quốc như bước chân rất mạnh mẽ, tiếng kim loại va chạm vào nhau khiến cho mọi người ở rất xa cũng cảm thấy mặt đất rung chuyển. Trong khí oi bức tràn ngập mùi mồ hôi của chiến mã và binh lính.

      Sao mai vừa lên, trong quân doanh vô cùng yên tĩnh, đây là thời điểm mọi người ngủ say nhất, ngay cả binh lính tuần tra cũng liên tục ngáp ngắn ngáp dài dưới màn sương mỏng của buổi đêm.

      Lúc này, vài bóng đen lẻn vào bên trong vài lều trại, động tác của nhưng bóng đen này rất nhanh, có ai chú ý đến họ. vài binh lính say trong giấc mộng đẹp bỗng ngừng thở, hôm sau, khi trời vừa sáng, đám binh lính lại mặc bộ giáp dày lên người, hoàn toàn thể nhìn diện mạo đượcc che dưới lớp mũ giáp kia

      --

      "Lạc Lạc, sao lại muốn nhanh như vậy?" Sở Hiên nuối tiếc .

      Nay khúc mắc trong lòng hoàn toàn tiêu tan, mặc kệ nàng là ai, tương lai như thế nào nàng vẫn là muội muội quý của , mà , cũng là ca ca duy nhất của nàng.

      hai năm gặp, mới gặp lại được mấy ngày nàng lại tới chào tạm biệt với .

      "Ừ... Ca ca, muội muốn tới bình nguyên Hồng Hoang." Sở Lạc Lạc .

      "Bình nguyên Hồng Hoang? Chỉ sợ nơi đó sắp diễn ra trận đại chiến, muội là vì trận chiến kia?" Sở Hiên hơi nhíu mày.

      Theo hiểu biết của về Lạc Lạc nàng hoàn toàn là người sợ phiền phức.

      Sở Lạc Lạc nhún vai : "Có thể là như vậy mà cũng có thể phải, ai bảo lúc trước muội nợ nhận tình của người ta đây."

      ra là thế, người kia hẳn là Đại lĩnh chủ của bình nguyên Hồng Hoang.

      Sở Hiên xoa đầu Sở Lạc Lạc theo thói quen: "Lạc Lạc, bảo trọng.
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :