1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Người thân cũng là kẻ thù

      Nhìn hình U Phượng giương cánh, Sở Lạc Lạc khỏi nhớ tới những ngày ở trong Huyết Sắc Chi Lâm, ma thú U Phượng có thể xem là bằng hữu duy nhất của nàng ở đời trước.

      Sở Hiên cởi Tường Phượng xuống, hình ảnh kia liền biến mất, bốn phía chỉ còn lại ánh lửa nhàn nhạt, tựa hồ vừa rồi hề xuất cái gì. Nhìn thấy màn thần kỳ kia, Sở Lạc Lạc lại cảm thấy vô cùng hứng thú đối với việc chế tạo chiếc nhẫn kia. Nàng gần như có thể khẳng định bên trong chiếc nhẫn nhất định có chứa thứ gì đó ở người U Phượng.

      “Ca ca, vị Vương gia trong lời Lãnh Tiêu Nhiên là ai?” Sở Lạc Lạc nhớ tới gương mặt nghiệt của Lãnh Tiêu Nhiên, trong lòng vẫn có chút chán ghét, thế nhưng nàng rất tò mò vị Vương gia trong lời của , trực giác cho nàng biết vị Vương gia kia và đám sát thủ nhất định có liên quan.

      Sở Hiên nắm chặt nắm đấm, hai hàm răng nghiến chặt, trán gân xanh xuất , ngay cả gương mặt tuấn cũng bị vặn vẹo, Sở Lạc Lạc thất kinh, nàng chưa từng thấy vẻ mặt đó của ca ca bao giờ.

      Im lặng chút, tựa hồ như rất lâu, Sở Hiên thở ra hơi, lúc này tỉnh táo lại, chỉ là trong giọng còn mang theo hận ý: “Vương gia này chính là Sở Vương gia – Sở Hàn! Bác ruột của chúng ta, cũng là kẻ thù của chúng ta!”

      Sở Lạc Lạc có chút ngạc nhiên, nàng nghĩ tới chuyện báo thù nhưng ngờ lại là đấu tranh trong gia tộc.

      xong, trong mắt Sở Hiên toát ra lửa giận, tạm dừng lát mới : “Ta lúc trước qua, người thừa kế của Sở gia là do Tường Phượng chọn lựa, nhà chúng ta là thừa kế vương tộc* của Thiên Kỳ Quốc. Sở Hàn tuy là con trưởng nhưng lại được lựa chọn, mà người con thứ, cũng chính là cha của chúng ta – Sở Hyền lại được chọn làm người thừa kế thứ sáu.” (Thừa kế vương tộc: gia tộc có tước vị vương gia được thừa kế từ đời này sang đời khác.)

      “Sở Hàn vẫn cam lòng, luôn thầm tính kế thế nhưng che dấu rất sâu, chờ đợi thời cơ, cho tới khi ta sinh ra…” Sở Hiên phẫn hận “Trong những người đồng trang lứa, người thừa kế trực hệ chỉ có Sở Hàn và cha của chúng ta, tuy Tường Phượng lựa chọn Sở Hàn nhưng cũng có thể chọn con làm người thừa kế thứ bảy, thế nhưng mà, vào năm ta hai tuổi, Tường Phượng lựa chọn ta.”

      Sở Hiên tạm dừng chút rồi tiếp tục : “Tường Phượng còn có đặc điểm đó là chỉ có thể có chủ nhân. Vì thế khi người thừa kế mới được sinh ra nó rời bỏ chủ nhân cũ. Sau khi Tường Phượng lựa chọn ta , cha cũng mất tư cách có được nó, cho dù có đeo nó lên cũng xuất hính ảnh như vừa rồi. Chỉ cần đợi sau khi ta trưởng thành ta có thể thừa kế tước vị. Thế nhưng, nếu như chủ nhân ngoài ý muốn mất mạng Tường Phượng tuyển chọn từ trong những người thừa kế trực hệ của gia tộc chủ nhân mới… Chính là vì điều này … Ha ha …”

      Ca ca cười khẽ làm cho sau lưng Sở Lạc Lạc phát lạnh, nhịn được rùng mình cái. Có rất nhiều chuyện cần , nàng biết hào môn* bên ngoài có biết bao vinh quang nhưng bên trong lại dơ bẩn như thế nào.(Hào môn: gia tộc giàu có , danh giá) Khó trách muốn đuổi cùng giết tuyệt, chỉ cần nàng và ca ca chết Tường Phượng chỉ có thể lựa chọn Sở Hàn hoặc hậu nhân của làm chủ nhân mới.

      “Phải rồi, ca ca, mẫu thân của chúng ta ở đâu?” Sở Lạc Lạc hỏi.

      Sở Hiên lại phen trầm mặc, ánh mắt nhìn Sở Lạc Lạc mang theo bi thương còn có vài phần lo lắng, sau lúc lâu mới mở miệng : “Mẫu thân chết vì khó sinh…”

      Sở Lạc Lạc dự đoán được có câu trả lời như vậy, nàng bỗng dưng cảm thấy trái tim có chút đau đớn nhưng mà đối với nàng mà người phụ nữ kia ràng có chút quan hệ nào, vì sao giờ phút này trái tim của nàng lại đau giống như bị xé rách ra vậy, chẳng lẽ trong khối thân thể này vẫn còn lưu lại cảm giác muốn xa rời đối với mẫu thân sao”

      “Sau khi mẫu thân ra tới nữa năm, phụ thân cũng vì đau thương quá độ mà…” Sở Hiên nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của muội muội, đành lòng tiếp.

      Khóe miệng Sở Lạc Lạc lộn ra nụ cười khổ, khó trách ngay cả tên nàng cũng là do ca ca đặt, xem ra là sau khi mẫu thân qua đời nàng liền bị phụ thân chán ghét. nghĩ tới lại tàn khốc đến vậy. Chẳng lẽ là do ở lâu trong khối thân thể này nàng bắt đầu thấy cảm động lây, trong lòng Sở Lạc Lạc dâng lên loại bi thương.

      Sở Hiên thấy vậy vội vàng giải thích : “Lạc Lạc, phụ thân là do quá đau thương cho nên mới… Cũng phải…”

      Sở Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Hiên : “Ca ca, ta hiểu mà.”

      Sở Hiên hiểu được khổ sở trong lòng muội muội, khỏi thốt ra “Ta vốn nghĩ phụ thân chết là do tự trách nhưng mà… Lãnh Tiêu Nhiên cái chết của cha mẹ chúng ta rất có khả năng là do mưu…”

      “Cái gì?!” Sở Lạc Lạc giật mình nhìn ca ca, biểu tình của Sở Hiên cũng mang theo kinh ngạc, vốn muốn đem chuyện này cho Sở Lạc Lạc, nhưng mà nhìn thấy biểu tình kia của muội muội, aizz…

      Mà Sở Lạc Lạc lại thầm nghĩ trong lòng, khó trách khi Lãnh Tiêu Nhiên thầm ở bên tai ca ca xong, sắc mặt ca ca bỗng nhiên đại biến, xem ra, Lãnh Tiêu Nhiên nhất định còn điều gì khác đây. Ca ca chính là như vậy, tình nguyện mình gánh vác tất cả cũng muốn nàng rơi vào vực sâu hận thù.

      Cuộc chuyện cuối cùng kết thúc tại lượt dài trầm mặc. Tối nay xảy ra biến cố như vậy, Sở Lạc Lạc có chút mê mang, nàng bắt đầu suy nghĩ ý nghĩa của việc trọng sinh đối với nàng, con đường sau này của nàng nên như thế nào đây, trong lúc nhất thời trong đầu có chút hỗn loạn. Nàng bỗng dưng cảm thấy mệt chết được, từ khi trọng sinh tới giờ, nàng bận rộn cải thiện thân thể, dường như chưa khi nào chính thức nghỉ ngơi, vì thế, giữa tâm trạng mệt mỏi, Sở Lạc Lạc nặng nề tiến vào giấc ngủ. Đến khi tỉnh lại mới phát trời sáng từ lúc nào.

      Sở Hiên lại ngủ sâu giống như Sở Lạc Lạc, bởi vì lời của Lãnh Tiêu Nhiên khiến cho có áp lực rất lớn, biết, nếu thông qua kiểm tra của Lãnh Tiêu Nhiên thể có được tán thành của Lãnh gia, lại càng đến trung thành của bọn họ. Mà chính mình và Lạc Lạc tại tứ cố vô thân, Thanh Diệp cũng chết, hai người bọn họ muốn tăng thực lực phải đến Thánh Vân học viện tiến hành tu luyện, nhưng mà học phí… Sở Hiên suy nghĩ hồi lâu quyết định đến thành trấn xung quanh xem có phương pháp kiếm tiền gì hay . Sau khi nghĩ thông suốt, Sở Hiên phát sắc trời cũng gần sáng, liền quyết định ngủ, bắt đầu đứng lên luyện kiếm, bất kỳ lúc nào cũng quên tăng thực lực của mình.

      Sở Lạc Lạc mở to mắt, ngồi dậy, liền thấy bóng dáng Sở Hiên luyện kiếm, ánh sáng mặt trời vàng nhạt chiếu vào khuôn mặt thiếu niên kiên nghị, giống như dát lớp vàng lên .

      Sở Hiên nhận thấy Sở Lạc Lạc tỉnh lại liền thu kiếm, khẽ cười với Sở Lạc Lạc, ra vẻ thoải mái : “Lạc Lạc, ngươi tỉnh! Thu thập chút, ca ca muốn đến thành trấn xung quanh xem chút, chùng gặp được may mắn.”

      Nhìn Sở Hiên ràng còn rất trẻ nhưng lại có bộ dạng tự tin của người trưởng thành. Sở Lạc Lạc hiểu được ca ca là muốn làm cho mình phải lo lắng, nàng nhớ tới đêm qua, khi Lãnh Tiêu Nhiên dùng ánh mắt như rắn độc nhìn về phía nàng, Sở Hiên hề do dự che ở trước mặt nàng.

      “Trừ phi ngươi bước qua xác ta, nếu đừng mơ chạm được vào sợi lông người muội muội ta!”

      Vì thế Sở Lạc Lạc phối hợp gật đầu, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra chút ý cười sáng lạn.

      Chương 9: Nhiệm vụ kì lạ.

      Đến lúc hoàng hôn, huynh muội hai người đến được thành trấn hạng trung ở phía tây của thôn trang, Lại Hiền trấn. Trấn này cũng phải trấn gần thôn mà bọn họ ở nhất nhưng Lại Hiền trấn lại đông người nhất so với những thành trấn gần đây, đương nhiên, cơ hội cũng nhiều hơn.

      Theo lời Lãnh Tiêu Nhiên, Sở Vương biết được hành tung của bọn họ là do thủ pháp rèn vũ khí của Thanh Diệp, mà Sở Lạc Lạc đối với việc này lại có chút cảm kích nào.

      Lãnh Tiêu Nhiên tự chủ động xin , điều này chứng minh sát thủ lần này chỉ là đến dò đường. Nếu như xác định chắc chắn Sở Hiên ở chỗ này phái loại sát thủ có trình độ như vậy. Cho nên, lời hạ lệnh truy tung bọn họ nhất định chỉ là quá. Trừ bỏ việc mang theo Tường Phượng bên người, có thứ gì khác có thể lộ ra thân phận của bọn họ.

      đường bôn ba vất vả, khi vào đến Lại Hiền trấn Sở Lạc Lạc cảm thấy thấm mệt mà Sở Hiên vẫn là tinh thần sáng láng. Tác phong của người dân ở Lại Hiền trấn tương đối cởi mở, đường thiếu những thiếu nữ tuổi thanh xuân, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt đưa tình. Cái này cũng khó trách, Sở Lạc Lạc nhìn khuôn mặt tuấn kia của ca ca, làn da màu lúa mạch, dáng người cường tráng hơn nữa lại rất coa khí chất, nếu phải quần áo rất mộc mạc cho dù có người là con nhà quý tộc cũng có gì lạ.

      Lại Hiền khách điếm là nhà trọ lớn nhất trấn này, nằm ở trung tâm thành trấn.

      đám người rộn ràng nhốn nháo vào khách sạn thu hút rất nhiều người, Sở Hiên và Sở Lạc Lạc cũng ngoại lệ. Đây là dong binh đoàn*, trong đó có mấy người còn bị thương. (Dong binh đoàn: đại khái là đoàn đội, kiểu như lính đánh thuê vậy đó, chút nữa Sở ca ca có giả thích cho nên mình chỉ sơ sơ vậy thôi)

      Nhóm người mới vào này coi ai ra gì tự mình ngồi xuống, trong đó cũng có vài đại hán đem hai cái bàn ở trung tâm khách điếm dặt sát lại với nhau, sau đó mọi người ngồi thành vòng xung quanh. Trong số đó có nam tử tóc nâu, dáng vẻ khôi ngô, có chút khỏe mạnh vác thanh kiếm lớn kêu to: “Đem vài hũ rượu ngon tới đây!”

      “Lý Cương huynh, uống ít chút, lát nữa đội trưởng tìm đũ người lập tức xuất phát.” Bên cạnh nam tử tóc nâu, đại hán da ngăm đen vỗ vai khuyên nhủ.

      “Muốn thừa dịp trước khi xuất phát uống sảng khoái trận!” Lý Cương mạnh mẽ vỗ vỗ sau lưng đại hán kia cười to lại quay đầu nhức giục : “Mau đem rượu đến!”

      Trong nhóm người có ma pháp sư mặc ma pháp bào mình ngồi cái bàn , Sở Lạc Lạc tùy ý liếc mắt cái, bất quá chỉ là cái Sơ Cấp Ma Pháp Sư lại kiêu căng như thế.

      Nhìn thấy muội muội đánh giá đám người kia, Sở Hiên mỉm cười, nghĩ rằng Lạc Lạc tò mò liền mở miệng giải thích : “Đó là dong binh đoàn, thường tiếp nhận nhiệm vụ lấy thù lao, ở Thánh Vân đại lục những dong binh đoàn như vậy rất nhiều, chẳng những nhân số đạt tới hơn ba ngàn người hơn nữa nghe thực lực cũng rất mạnh.”

      Sở Lạc Lạc xem xét đám người vừa ăn uống vừa chuyện phiếm kia, quay đầu hỏi: “Ca ca, chúng ta vì sao gia nhập cùng bọn họ? Vừa mới nghe lời của người cao to kia giống như là bọn họ tuyển người.”

      Sở Hiên nghe vậy nhãn tình sáng lên lại lập tức bình tĩnh lại. Lạc Lạc sai, gia nhập dong binh đoàn chẳng phải là cái cơ hội kiếp tiền sao? Nhưng là thân thể của Lạc Lạc… làm sao có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy.

      Tự hỏi hồi, gương mặt tuấn của Sở Hiên lên vẻ tươi cười, ra vẻ thoải mái : “Lạc Lạc ngươi cảm thấy hứng thú? Vẫn là quên , bọn họ tìm người chứng tỏ nhiệm vụ này đơn giản, khẳng định rất nguy hiểm, chúng ta tại cần nhất là an toàn, theo ca ca thấy chúng ta vẫn là nên tìm việc khác làm .”

      Sở Lạc Lạc nghe được lời của Sở Hiên liền biết là lo mình gặp nguy hiểm, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Nàng khẽ nhướng ánh mắt sáng ngời, suy nghĩ làm thế nào thuyết phục Sở Hiên gia nhập dong binh đoàn, lúc này bỗng nghe được cái người tên Lý Cương kia lớn giọng hô: “Nghiêm Thạc đội trưởng, ngươi trở lại! Có tìm được người nào ?”

      Chỉ thấy từ cửa khách sạn nam nhân trung niên, chiều cao bậc trung, gương mặt chữ điền, mày rậm. ca mày về phía bàn của Lý Cương, vừa vừa : “Người có thể tím được đều ở nơi này rồi, làm thể nào có thể tìm đủ năm mươi người a! Cố chủ này là kỳ quái, chỉ là nhiện vụ hộ tống lại còn quy định số người!”

      “Nếu cố chủ kỳ quái thù lao làm sao có thể cao như vậy!” người tóc ngắn mặt tròn dáng người thấp trêu ghẹo .

      “Đúng vậy. tại còn thiếu hai người, nhưng mà những lính đánh thuê trấn này ta đều hỏi qua, nếu phải bị dong binh đoàn khác lôi chính là có nhiệm vụ, nếu như chúng ta vấn đủ nhân số, nhiện vụ có khả năng bị dong binh đoàn khác đoạt mất.” Nghiêm Thạc cau mày thấp giọng đáp lại.

      Còn thiếu hai người? Câu này tránh được lỗ tai của hai huynh muội, ánh mắt hai người nhất thời sáng ngời, nhưng ngay lập tức Sở Hiên liền lắc đầu với muội muội.

      Nhưng mà còn đợi Sở Hiên chuyện, Sở Lạc Lạc nhìn sắc mặt Sở Hiên mà vọt tới trước mặt Nghiêm Thạc. Sở Hiên nhìn muội muội hưng phấn bừng bừng tiến lên, khỏi đau đầu xoa xoa thái dương, vốn dĩ muốn để Lạc Lạc bị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nữa, nhưng là nàng…

      Nghiêm Thạc cau mày, muốn uống rượu giải tỏa chút thiếu niên sắc mặt vàng như nến đột nhiên vọt đến trước mặt , mở to đôi mắt sáng ngời có thần nhìn ,

      Vị thiếu niên kia đúng là Sở Lạc Lạc, nay nàng phẫn nam trang và sử dụng nước thuốc ma pháp che dấu là da vốn có. Tuy rằng diện mạo thanh tú nhưng sắc mặt lại vàng như nến khiến cho người ta khó chịu, điều này làm cho dung mạo của nàng kém ít, thậm chí có ai hoài nghi nàng lại là xinh đẹp.

      Đôi mày rậm của gã đội trưởng dong binh đoàn nhăn tít lại, rất nhanh đánh giá người thiếu nhiên trước mặt trông như có bệnh này, định mở miệng hỏi thiếu niên này cười hì hì mở miệng: “Đại thúc, ta và ca ca muốn gia nhập dong binh đoàn của các ngươi!”

      Thiếu niên vừa xong, Nghiêm Thạc cảm thấy giống như bị sét đánh, vẫn nhúc nhíc, cả người ngây ngốc. Cái gì gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi? (Chỉ hành động giúp đỡ kịp thời, đúng như ý nguyện) Cái gì gọi là đột nhiên quay đầu, người nọ lại ở nơi đèn đuốc sáng trưng? (Gần giống câu xa tận chân trời gần ngay trước mặt) Cái gì gọi là mòn gót giầy tìm được, đến khi thấy lại mất chút công sức nào?

      Nghiêm Thạc vẻ mặt kích động, cần gì quản có bệnh hay , chỉ cần đủ số người là được, gương mặt trở nên rạng rỡ, tươi cười vỗ bả vai thiếu niên.

      Xương cốt Sở Lạc Lạc thiếu chút nữa là bị chụp gãy. Mẹ ơi! Vị đại thúc này cũng quá kích động !

      thành vẫn đề! Ta đại diện cho Lôi Điện dong binh đoàn hoan nghênh các ngươi gia nhập!” Nghiêm Thạc hổ là đội trưởng, rất nhanh bình tĩnh trở lại, quay đầu với đám huynh đệ còn hưng phấn của mình: “Các huynh đệ, đủ người, chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ!”

      Thánh Vân đại lục chia thành ba quốc gia lớn, trong đó Thiên Kì Quốc nằm ở phía đông của đại lục, phía tây là Nguyệt Chiếu Quốc, phía nam là Phong Vũ Quốc, mà ở tại vùng đất còn lại ở phía bắc là nơi mà mọi người vẫn gọi là thánh địa Vân Đô Thành. Vân Đô Thành thuộc về bất kì quốc gia nào, lại do ba quốc gia cùng quản lý đồng thời cũng có khả năng kiềm chế nhất định đối với ba quốc gia. Mối quan hệ trong đó vô cùng phức tạp, dân chúng bình thường thể hiểu hết, hết, trong mắt người đời, Vân Đô Thành có thể coi là cái tồn tại đặc thù.

      Thánh Vân học viện là nằm ở trong Vân Đô Thành cũng là nơi nổi tiếng nhất ở trong thành. Ở Vân Đô còn có những nơi rất quan trọng khác như Tổng bộ Thánh Giáo Hội, Tổng bộ Ma Pháp Công Hội, Tổng bộ Hội Đoàn Lính đánh thuê. Ngoại trừ Thánh Vân học viện có phân hội ra Thánh Giáo Hội, Ma Pháp Công Hội và Hội Đoàn Lính đánh thuê đều có phân hội, chi nhánh ở các quốc gia, thậm chí ở mỗi thành thị đều có chi nhánh, lực ảnh hưởng rất lớn.

      Bởi vì nhân số đủ cầu, Nghiêm Thạc lập tức đến chi nhánh Hội Đoàn Lính đánh thuê ở Lại Hiền trấn tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống, sợ bị các dong binh đoàn khác đoạt mất. Địa điểm làm việc ở Lại Hiền trấn là quảng trường lớn, nơi đó tụ tập rất nhiều thành viên của các dong binh đoàn. bảng thông báo dán ít nhiệm vụ, bộ phận là những nhiệm vụ tìm đồ vật, còn có số ít những nhiệm vụ kì quái, lại có nhiệm vụ phân cấp bậc, chỉ có dong binh đoàn đạt đến cấp bậc nhất định mới có thể tiếp nhận, cũng có nhiệm vụ phân biệt cấp bậc nghĩa là dong binh đoàn nào cũng chỉ cần đăng ký là có thể tiếp nhận.

      Tuy rằng bảng thông báo còn có chút đơn sơ nhưng lại rất có hệ thống, bên cạnh còn có ghi chú chút thuyết minh, ghi chú của các nhiệm vụ khác nhau. bao lâu sau, đội trưởng Nghiêm Thạc có thể tiếp nhận được nhiệm vụ hộ tống có thù lao lớn kia.

      Nhiệm vụ hộ tống này đúng là rất kỳ quái, cầu cấp bậc của dong binh đoàn mà lại chỉ cầu số lượng thành viên nhất định phải là năm mươi người, thừa thiếu. Sau khi nhận được nhiệm vụ, Lôi Điện dong binh đoàn được thông báo rằng sáng mai phải tới phủ đệ phía bắc Lại Hiền trấn để đón tiếp cố chủ.

      ----Đề lời với người xa lạ----

      Chương sau an bài mĩ nam xuất trướng!=.=

      Cái đề lời phía là của tác giả, hông phải ta nga!
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Bệnh công tử

      Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người của Lôi Điện dong binh đoàn chập rãi vào địa điểm chỉ định để tiếp đón cố chủ. Khi đến nơi, bọn họ mới biết nơi đây là phủ đệ xa hoa nhất Lại Hiền trấn vì đây là chỗ ở của vị phú hào, nghe đồn cùng với người quyền cao chức trọng của Thiên Kì Quốc có quan hệ thân thuộc.

      Đội trưởng Nghiêm Thạc giải thích lý do đến đây của bọn họ, quản gia của phủ đệ vội vàng thông báo với chủ nhân. Sau khoảng thời gian chén trà, vị phú hộ kia dẫn theo ba người ra ngoài của lớn. Bộ dạng của phú quý xa hoa của phú hào làm cho mọi người có chút mở rộng tầm mắt, cảm giác có chút bất khả tư nghị*. Mọi người mặc dù biết thân phận của ba người phía sau nhưng cũng biết ba người này phú quý, chính là, quý nhân như vậy tại sao lại tới Lại Hiền trấn đây? (Bất khả tư nghị: biết gì, lên lời)

      Trong số đó, người là nam tử tóc đen , tuổi còn trẻ, bên hông có đeo thanh kiếm, tướng mạo có thể coi là tuấn, chỉ là vẻ mặt rất lạnh lùng, cả người toát ra khí chất khiến cho người ta ớn lạnh. người khác là vị phụ nhân trung niên, ước chừng khoảng bốn mươi, dung mạo cũng tầm thường, có chút phóng khoáng làm cho người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân.

      Ở giữa hai người là quý công tử sắc mặt tái nhợt, tuổi tác khác mấy so với Sở Hiên. thân cẩm bào hoa lệ, tóc dài đen như mực được búi cao bằng ngọc oản, đai lưng bạch ngọc còn treo kiện dây kết màu đen. cầm khăn tay đặt ở miệng, che khuất nửa khuôn mặt, còn thỉnh thoảng ho vài cái.

      Ấn tượng đầu tiên của Sở Lạc Lạc đối với quý công tử kia, chính là trắng, loại trắng bệch của bệnh tật.

      Cho dù là Sở Lạc Lạc của hai năm trước sắc mặt cũng kém đến trình độ này, nàng thậm chí cảm thấy khí sắc như vậy căn bản thể xuất mặt người sống.

      Lúc này vị quý công tử kia dừng bước, liếc mắt đánh giá đoàn người, hơi hơi vuốt cằm nhưng mà ai trách cứ, tựa hồ loại thái độ này của vốn là đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa* (Thiên kinh địa nghĩa: điều đương nhiên, có gì phải nghi ngờ)

      Quý công tử này nhìn qua vô cùng gầy yếu nhưng ánh mắt đen lại như vì sao, thỉnh thoảng lóe sáng. Khi đánh giá mọi người, mọi người tất cả đều cảm thấy nhìn chính mính.

      Thời điểm ánh mắt của nhìn đến Sở Lạc Lạc lại dừng lại chút. Sau đó vị phụ nhân kia cẩn thân đỡ vào bên trong chiếc xe ngựa hoa mỹ.

      Loại thái độ của người bề của vị quý công tử này lại kích phát trí tò mò của Sở Lạc Lạc. Nàng tới bên cạnh đội trưởng Nghiêm Thạc giọng hỏi: “Đại thúc, những người này vì sao tại tới đây a?”

      được hỏi thăn tiw liệu của cố chủ.” Đội trưởng Nghiêm Thạc nhíu mày, muốn nghiêm túc giáo dục Sở Lạc Lạc thấy Sở Lạc Lạc vẻ mặt vàng như nến, mắt mở to, bộ dáng rất điềm đạm đáng lại có chút đành lòng giải thích : “Tiểu Lâm Lạc, tư liệu của cố chủ gì đó đều được giữ bí mật, ta cũng , ngươi phải nhớ kĩ, quan tâm nhiều quá cũng phải chuyện tốt.”

      Vì an toàn của mình, hai huynh muội dùng tên giả là Lâm Hiên và Lâm Lạc.

      Sở Lạc Lạc làm bộ thụ giáo gật đầu, cười hì hì tới bên người Sở Hiên.

      Lên đường bình an, thẳng tới khi mặt trời lặn, vị phụ nhân kia mới vén rém lên tiếng phân phó dong binh đoàn dừng ở nơi này cắm trại qua đêm.

      Rất nhanh, đoàn người ở trong rừng cây tìm nơi trống trải bằng phẳng hạ lều dựng trại, chuẩn bị bữa tối.

      “Lạc Lạc, ngươi có mệt hay ? Chân có đau ?” Sở Hiên muội như mạng cau mày hỏi.

      Sở Hiên vốn tán thành việc làm của Sở Lạc Lạc (chính là đến việc chị nghe lời mà gia nhập dong binh đoàn đó) nay nhìn đến bộ dạng buồn bã ỉu xìu của muội muội trong lòng lại càng thoải mái.

      “Ca ca, ta sao, chỉ là cảm thấy có chút đói bụng.” Sở Lạc Lạc trả lời.

      Sở Hiên nghe vậy vội vàng chạy tới hỏi thăm thức ăn.

      Sở Lạc Lạc tùy ý ngồi cỏ, tay chống cằm, trong lòng : Aizz, cả ngày rồi, đừng là cường đạo chính là ngay cả tên tiểu tặc cũng đều có gặp, là rất nhàm chán! Lúc nào mới có thể gặp được chuyện kích thích đây, nếu nàng sợ rằng mình , , tới nỗi ngủ gật luôn (ý chị là chị rất chán đó)

      Lúc này, thanh của Nghiêm Thạc truyền đến: “Tiểu Lâm Lạc…”

      Sở Lạc Lạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy đội trưởng Nghiêm Thạc bước nhanh về phía nàng, mà phía sau của còn có cái vị nam tử tóc đen cả người toát ra hàn khí kia.

      Tên nam tử đánh giá Sở Lạc Lạc chút, trong mắt ràng lên tia khinh thị. hừ lạnh tiếng, cũng tình nguyện : “Chủ tử nhà chúng ta mời ngươi tới gặp.”

      Dựa vào! Đây là thái độ mời người khác sao?

      Trong lòng Sở Lạc Lạc cực kỳ bất mãn, nghĩ tới người này khẳng định khinh thường cùng tiểu tử chuyện khách khí nhưng là vì e ngại mệnh lệnh của chủ nhân cho nên mới bất đắc dĩ làm .

      Nếu như sau này có cơ hội, nàng nhất định phải giáo huấn .

      Bất quá, Sở Lạc Lạc rất là tò mò. cái người cao cao tại thượng lại tìm nàng, người lính đánh thuê tạm thời, rốt cuộc có chuyện gì đây? Nghĩ vậy nàng cũng lười cùng tên này so đo.

      Khi Sở Lạc Lạc lên xe ngựa xong, mới phát bên trong so với tưởng tượng của nàng tinh mỹ hơn rất nhiều. (Tinh mỹ = Tinh xảo + Mỹ lệ)

      Nhưng là lực chú ý của nàng có đặt ở xe ngựa, bởi vì trong xe có thứ tồn tại so với xe ngựa có lực hấp dẫn hơn nhiều. Thứ đó đương nhiên là bệnh công tử.

      Lúc này mặc kiện trường bào màu đen rộng thùng thình, tóc dài như mực tùy ý buông thả. Khi nhìn đến vẻ mặt tò mò của Sở Lạc Lạc, gương mặt tái nhợt kia bỗng nhiên lộ ra chút tươi cười, giống như là giữa nền tuyết nở rộ bông sen trắng.

      Sở Lạc Lạc sửng sốt, hiển nhiên dự đoán được màn như vậy, bệnh công tử làm cho người khác có cảm giác cao cao tại thượng này, dường như đối nàng đặc biệt ưu ái nha!

      Khi nhìn đến tươi cười trong chớp mắt biến mất kia, nàng bỗng nhiên cảm thấy, thực tịch mịch.

      “Ngươi tên là gì? Năm nay mấy tuổi?” Bệnh công tử mềm , thanh am của trong trẻo tựa như nước suối vậy.

      Sở Lạc Lạc trả lời chi tiết từng câu , đương nhiên tên nàng dùng là tên giả, nàng còn ngu đến nỗi bị cái nụ cười là cho choáng váng đâu.

      “Ngươi bị bệnh sao? Tại sao còn muốn làm loại công việc nguy hiểm này?” Nghe được tuổi của nàng, mày đẹp của bệnh công tử khẽ chau lại, tiếp tục hỏi.

      ra là thế! Người này ràng là đem nàng thành cái tiểu tử mang bệnh nặng trong người, có tiền chạy chữa chỉ có thể bôn ba lao lực kiếm tiền mua thuốc

      Cho nên quý công tử này mới đối với nàng đặc biệt ưu ái, thậm chí còn mời nàng lên xe ngựa, xem ra là có loại ý tứ đồng bệnh tương liên.

      Bất quá, nàng tại đúng là rất nghèo, kết quả là, Sở Lạc Lạc bừa loạn thất bát tao hồi tạo ra câu chuyện xưa đẹp đẽ mà lại rung động lòng người. Còn nàng cùng huynh trưởng bôn ba mấy ngày chuyển thành mấy tháng, thấy được vị quý công tử kia cảm thán thôi.

      “Đến, Lạc Lạc, nếm thử .” Bệnh công tử nhìn về phía Sở Lạc Lạc bằng ánh mắt cực kỳ thương hại, còn muốn giữ nàng lại cùng dùng bữa tối.

      Sở Lạc Lạc cũng có ngốc, nàng cũng bỏ qua cơ hội được ăn mỹ thực như vậy, hơn nữa, đồ ăn của vị bệnh công tử này đều có chỗ tốt đối với thân thể, đặc biệt là người có thân thể hư nhược.

      Cho nên, cái vị thị vệ lãnh khốc bên người bệnh công tử khi đem thức ăn tới liền dùng ánh mắt vô cùng bất mãn nhìn nàng. Nàng lại làm bộ như nhìn thấy, ăn mấy đồ kia là ngon nha!

      Chính là, thời điểm bệnh công tử đưa cho nàng chén canh nóng, Sở Lạc Lạc lại rất giật mình, khỏi quan sát .

      Vốn dĩ cảm giác vị bệnh công tử này đem lại cho nàng chỉ có yếu ớt, giống như là thủy tinh xinh đẹp, tựa hồ chỉ cần chạm vào liền vỡ, cổ của của , tay của đều khiến cho người ta có cảm giác như vậy. Nhưng là khi Sở Lạc Lạc nhìn gần đôi bàn tay trắng nõn thon dài, nàng mới phát có chút thích hợp.

      Kia cũng phải là đôi tay yếu ớt, mà bên còn có vài vết chai mỏng manh.

      ---Đề lời với người xa lạ---

      Thân nhóm, vị bệnh công tử này có hợp với tâm ý mọi ngươi a? Hì hì…
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Thứ sát

      Tựa hồ nhận thấy được ánh mắt của Sở Lạc Lạc, bệnh công tử bất động thanh sắc thu hồi tay của mình, vẻ mặt tựa hồ có chút ảm đạm.

      Sở Lạc Lạc cũng hiểu được ánh mắt của mình quá mức trực tiếp, trong lúc nhất thời khí có chút xấu hổ. lâu sau, nàng ly khai xe ngựa.

      Màn đêm buông xuống, Huynh muội hai người đến căn lều được phân cho.

      “Đãi ngộ tồi a.” Sở Hiên mỉm cười trêu ghẹo nhìn muội muội của mình, thuận tay ôn nhu xoa xoa đầu Sở Lạc Lạc, cúi thấp đầu xuống hỏi thầm bên tai Sở Lạc Lạc: “Có xảy ra chuyện gì ?”

      Câu hỏi ôn nhu của Sở Hiên làm cho đáy lòng Sở Lạc Lạc chảy qua tia ấp áp, nàng ngẩng đầu cười : “Còn phải là ca ca người đem ta bỏ đói đến xanh xao vàng vọt, ngay cả cố chủ cũng đều nhìn thấy đây!”

      Nghe được câu trả lời của Sở Lạc Lạc như vậy Sở Hiên mới yên lòng.

      Đêm đó, đêm yên tĩnh.

      Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ.

      Nam tử lãnh khốc bên hông mang kiếm đến chiếc xe ngựa khác, xin ý kiến của phụ nhân trung niên kia xong mới bảo với đội trưởng Nghiêm Thạc chuẩn bị xuất phát.

      Vì thế, Lôi điên dong binh đoàn chậm rãi lên đường.

      Sở Lạc Lạc có chút kỳ quái, ràng vị bệnh công tử kia mới là chủ tử của tên nam nhâm lãnh khốc kia, thế nhưng bất kể là xuất phát hay là dừng lại đều là phụ nhân kia phát ra mệnh lệnh. Mà thái độ của nam tử lãnh khốc đối với phụ nhân kia ràng cũng kính trọng như đối với bệnh công tử.

      Tuy là tò mò nhưng là Sở Lạc Lạc cũng có lại lần nữa hỏi Nghiêm Thạc, cho tới giữa trưa, đội ngũ mới dừng lại ở bên cạnh đường lớn.

      “Chủ nhân nhà chúng ta mời ngươi qua chuyến!”

      Sở Lạc Lạc định gặm chút lương khô giải quyết cơm trưa vị nam tử lãnh khốc vẻ mặt băng sương xuất trước mặt nàng.

      Thái độ chuyện của so với ngày hôm qua còn khinh thị hơn, Sở Hiên nghe vậy cơ hồ muốn tranh chấp cùng .

      Sở Lạc Lạc đè lại cánh tay ngo ngoe* vọng động của ca ca, mỉm cười với : “Ca ca, ta rất nhanh trở về, nhân gia là cố chủ của chúng ta.” (Nguyên văn trong convert nó là vậy, ta bịa đâu, tác giả dùng từ là = =’)

      “Hừ!” Sở Hiên nhìn bóng dáng của nam nhân lãnh khốc, hừ lạnh tiếng, nếu phải tối qua nghe Lạc Lạc vị quý công tử kia đối xử với nàng có chút thân thiết chỉ bằng thái dộ của cái nam nhân lãnh khốc kia, tuyệt đối để Lạc Lạc chịu khi dễ như vậy.

      Sở Lạc Lạc bước chân rất nhanh nhẹn, trong lòng của nàng cũng rất sung sướng, có thể ăn thức ăn ngon, có thể khiến cho tên nam tử lạnh lùng kia tức giận, trước mắt mà còn có cái gì thú vị hơn hai chuyện này đây.

      “Các vị đại gia thương xót! Có thể cho chúng ta chút đồ ăn?”

      Lúc mọi người vội vàng giải quyết cơm trưa, hàng người quần áo tả tơi về phía bọn họ. Xem ra bọn họ là lưu dân, tuy rằng nhìn ra bọn họ có mang theo vũ khí hay nhưng dong binh đoàn vẫn cảnh giác như cũ.

      “Ô… Ô… Ta đói bụng, khi nào mới có thể được ăn nha…”

      Thanh trẻ con truyền đến, đứa khoảng năm, sáu tuổi từ trong đám người xuất . đói đến nỗi dường như chỉ còn da bọc xương.

      Độ dạng của đứa khiến cho đoàn người dỡ xuống tâm đề phòng bởi vì ai lại đem theo đứa bé cướp bóc.

      Hơn nữa trong các thành viên của dong binh đoàn hề thếu những người xuất thân thấp hèn, đều từng chịu đói qua, chỉ có những người từ trải mới có thể hiểu được tư vị trong đó.

      Dưới cho phép của Nghiêm Thạc, bọn họ lấy ra bao lương khô đưa cho những lưu dân này.

      Vài lưu dân tiến lên tiếp nhận đồ ăn, nước mắt khỏ trào ra ngoài hốc mắt, bọn họ đều quỳ gối xuống, liên tục cúi lạy những người tốt bụng này.

      Đưa bé chỉ còn da bọc xương kia trong miệng cắn lương khô, chạy đến trước mặt nam tử lãnh khốc, cũng “Bùm” tiếng quỳ xuống, bàn tay bé lại vững vàng giữ chặt cạp quần, cái đầu nho ngẩng lên, biểu tình chính là vô cùng ác độc. (Bởi vì đứa bé này dấu kiếm bên trong quần cho nên khi quỳ xuống phải giữ cạp quần đề phòng kiếm rơi ra và cũng dễ dàng rút kiếm ra khi hành động)

      Phong vân biến đổi.

      Lưu dân mới vừa rồi còn mang vẻ mặt biết ơn lúc này diện mạo khác. Những người vốn quỳ xuống biết từ khi nào rút ra vũ khí, đều chém đến người trước mặt. Ngay cả đứa bé tuổi kia cũng ngoại lệ, hơn nữa, thủ pháp của so với những người kia còn cao minh hơn, tốc độ cũng nhanh hơn, ánh mắt của tràn ngập sát khí, ánh mắt kia căn bản phải là ánh mắt của đứa .

      Những người còn lại đứng cách đó xa huy động pháp trương vẫn luôn giấu kín ra, trong miệng niệm lên chú ngữ, hỏa cầu phá đánh úp về phía dong binh đoàn. Gần như là trong nháy mắt, cảnh tượng ôn nhu biến thành chiến trường giết chóc.

      Khi năng lượng ma pháp đánh về phía chiếc xe ngựa hoa mỹ kia, bảo thạch được khảm xe ngựa bỗng phát ra ánh sáng trắng, nhất thời những ma pháp công kích đến đều biến thành bọt nước, ra xe ngựa kia còn có thuật sĩ cao minh thiết lập kết giới phòng hộ.

      Cùng lúc đó, bóng dáng từ trong đám người lao ra, thân pháp nhanh như chớp, lợi kiếm trong tay phát ra ánh sáng, ràng chính là đấu khí

      Nam tử lãnh khốc tuy rằng giải quyết xong sát thủ dây dưa với nhưng là bóng dáng kia vọt tới bên trong xe ngựa.

      Ngay tại khi sát thủ vọt vào trong xe, bệnh công tử bỗng nhiên lấy tay kéo Sở Lạc Lạc vẫn luôn ngồi bên cạnh vào lòng.

      Ngay khi đám người bên ngoài khởi động ma pháp Sở Lạc Lạc liền phát có điều ổn, nàng bình ổn hơi thở, định tùy thời mà xuất thủ lại ngàn vạn dự đoán được bệnh công tử kia lại kéo mình vào lòng.

      Hay là, muốn lợi dụng mình để chắn kiếm?

      Sở Lạc Lạc khỏi cười lạnh, từ trước cho đến nay, vận mệnh của nàng cũng bao giờ ở trong tay người khác.

      Nhưng là tình phát triển khác xa so với dự đoán của nàng.

      Trong nháy mắt, ngân quang chớp động, kiếm quang rơi xuống.

      Sát thủ thậm chí nhìn ra từ nơi nào lấy ra vũ khí, cũng căn bản thấy vũ khí kia là gì.

      Tuy rằng tên thích khách kia vẫn mở to mắt nhưng đầu của sớm rơi xuống.

      Cho tới khi đầu rơi xuống đất, cái sát thủ kia vẫn thấy vũ khí đem xuống hoàng tuyền đến tột cùng là cái gì, nhưng là Sở Lạc Lạc bị bệnh công tử ôm vào lòng lại thấy .

      Ngay tại trong nháy mắt khi thích khách đâm kiếm ra, Sở Lạc Lạc cũng chuẩn bị ra tay, mà lúc này, tay phải bệnh công tử khẽ động. Động tác của rất nhanh, nàng chỉ cảm thấy đầu tay áo bên phải của khẽ động chút, sau đó chính là ngân quang chớp động trước mắt nàng, nàng thấy , đó là thanh đoản đao* mỏng như cánh ve. (Đoản đao: Dao ngắn, trong truyện có lẽ nó giống phi dao của Tiểu Lý Phi Đao hơn)

      Lúc này Sở Lạc Lạc nhớ tới loại đao pháp thất truyền, nghe , người bị loại đao pháp này giết, khi đầu bị chặt bỏ rơi đất thậm chí có thể nhìn thấy chân của chính mình.

      Bởi vậy, có thể thấy được, tốc độ này là cực kỳ nhanh!

      Nhưng là từ sau khi Thánh Vân đại lục thịnh hành tu luyện đấu khí, người luyện vó đều gia nhập hàng ngũ tu hành đấu khí, theo đuổi đao pháp tốc độ dần dần biến mất bên trong hồng trần, mà loại đao pháp này sớm thất truyền. nghĩ tới, cho đến hôm nay, nàng cư nhiên còn có thể nhìn thấy loại đao pháp này, hơn nữa người sử dụng lại là cái thiếu niên ốm yếu. Xem ra, những vết chai hôm qua nàng thấy chính là do tu luyện đao pháp tạo thành.

      Lúc này, thanh của bệnh công tử truyền đến, thanh của mềm , mơ hồ giống như là tự thầm lại phảng phất giống như là từ nơi chân trời truyền đến.

      “Ha ha… Cho dù là cái phế vật thể tu luyện đấu khí cũng có năng lực giết người!”
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Ác Ma Chú

      Bên trong xe ngựa tương đối yên tĩnh, bên ngoài, thành viên của dong binh đoàn và nhóm sát thủ tập kích lao vào chiến đấu.

      Ma pháp sư đều lấy ra pháp trượng, thấp giọng ngâm xướng, các chiến sĩ đều vung vũ khí xông lên phía trước chém giết.

      Nhưng bởi vì đám sát thủ đột nhiên tập kích, hơn nữa ma pháp sư bên đối phương cũng phóng xuất ma pháp trước làm cho dong binh đoàn có chút bối rối. May mắn, dong binh đoàn có pháp sư cũng rất thông minh phóng ra cái phòng nhự ma pháp có thời gian ngâm xướng ngắn mới có thể khiến cho thương vong giảm bớt.

      Đứa bé gầy trong mắt thành viên dong binh đoàn lúc nãy biến hóa nhanh chóng, giống như trở thành sát thần, ở giữa đám người linh hoạt xuyên qua, thân kiếm sắc bén lên đấu khí màu lục nồng đậm, mỗi lần phóng ra đều lấy sinh mệnh.

      Đội trưởng Nghiêm Thạc mắt thấy đồng đội của mình ngã xuống trong vũng máu, bi phẫn gào thét nhưng có cách nào thoát khỏi vòng vây. Chỉ thấy hai mắt trừng lớn, giăng đầy tơ máu giống như muốn nổ tung, ra sức vung cự kiếm, ý đồ giết chết tên sát thủ dáng người trẻ con kia nhưng là mỗi lần mở ra được lỗ hổng lập tức lại bị vây quanh. Bởi vì lấy dịch bốn, thể lực của Nghiêm Thạc dần thể chống đỡ nổi, người cũng xuất vài đạo vết thương.

      Đám sát thủ đột kích nhìn qua biết là có mưu tính trước, so với dong binh đoàn tán loạn sát thủ hiển nhiên là phối hợp ăn ý hơn, hơn nữa còn lấy giết người làm mục đích cuối cùng.

      “Chủ nhân!” Nam nhân lãnh khốc thoát khỏi dây dưa của sát thủ, trước tiên chạy về phía xe ngựa.

      Lúc này, Sở Lạc Lạc từ trong lòng vị bệnh công tử nhảy ra ngoài, linh hoạt lên bên cạnh nam nhân lãnh khốc, gia nhập cuộc chiến bên ngoài.

      Thấy thế, bệnh công tử khẽ cau mày : “Ngươi ra bên ngoài hỗ trợ.”

      Nam nhân lãnh khốc : “Nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ chủ nhân an toàn.”

      Bệnh công tử muốn quát lớn, ngờ mặt bỗng toát ra những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, tay đè chặt vị trí trái tim, sắc mặt dị thường khó coi, thiếu chút nữa cứ như vậy mà ngất xỉu.

      “Lạc Lạc, trở về xe ngựa !”

      Sở Hiên vừa giải quyết xong tên sát thủ lại thấy muội muội gia nhập chiến trường khỏi hô lớn.

      Sở Lạc Lạc hai đầu gối khẽ động, linh hoạt tránh thoát kiếm, thuận thế vòng đến phía sau người nọ, ở sau lưng đâm kiếm. Xem ra, kiếm pháp mà Thanh Diệp truyền thụ phi thường thích hợp với nàng. Nàng nở nụ cười tươi với Sở Hiên: “! Ca ca, ta muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu!”

      Sở Hiên biết mình thể thuyết phục muội muội, khi đối mặt với sát thủ, sát khí trong mắt càng nồng đậm, ra tay cũng lưu loát hơn.

      Lúc này, ma pháp băng nhận và quang đạn lại lần nữa làm thành đường cong trong khí bay đến, Sở Hiên tùy ý vung kiếm chắn lại, thân kiếm lên hào quang màu vàng nồng đậm. Dưới chân phảng phất sinh ra gió, khởi động đấu khí, phá tan kết giới phòng hộ của pháp sư băng ra ngoài, thân thủ nhanh như thiểm điện*, nhanh chóng vẽ cổ ba tên pháp sư đạo vết máu, nhất thời, tình thế nhanh chóng nghịch chuyển. (Thiểm điện: sấm sét)

      Nghiêm Thạc thấy thế, lập tức hô lên với tên ma pháp sư ở xa sử dụng ma pháp công kích: “Tập trung thi triển ma pháp phòng hộ và phản ma pháp đối với Lâm Hiên!”

      ai có thể nghĩ tới, cái thiếu nhiên mười bảy, mười tám tuổi lại có thể là Sơ Cấp Kiếm Sư. Sở Hiên rất nhanh chóng tiến sát vòng vây của quân địch, ma pháp sư của dong binh đoàn ngừng thi triển ma pháp phòng hộ và phản ma pháp ở người . Trong nhất thời, đội hình quân địch đại loạn, đến khắc, Sở Hiên liên tiếp đâm chết vài tên sát thủ, đối phương liên tiếp thất bại.

      Đám sát thủ xông vào bên trong dong binh đoàn cảm thấy ổn, lập tức tập trung đánh về phía xe ngựa. Thủ hộ ở bên cạnh xe ngựa là nam tử lãnh khốc, đôi chân thon dài đạp xuống mặt đất, cả thân hình lập tức theo đà bay lên , đồng thời đưa tay rút ra trường kiếm. Đó là thanh trường kiếm màu đen, tỏa ra hàn khí, nhìn qua biết là trải qua cải tạo bằng ma lực. Vung tay cái, vô số đầu người bị chặt xuống.

      Ánh mắt của mọi người đều tập trung người Sở Hiên và tên nam nhân lãnh khốc, ai cũng để ý tới thiếu niên sắc mặt vàng như nến chiến trường.

      Đối mặt với sát thủ, mặt Sở Lạc Lạc thế nhưng lại nhìn ra tia biểu tình nào, trong đôi mắt màu hổ phách là tự ca tự đại hư vô, tựa như mạng người đối với nàng chỉ như con kiến khiến cho khi ánh mắt ác độc của sát thủ tiếp xúc với ánh mắt của Sở Lạc Lạc trong lòng cũng tự chủ được mà ngẩn ra.

      Ha ha…

      Nếu như có ai chú ý đến nàng như vậy, nàng liền quang minh chính đại sử dụng di động ma pháp.

      Chỉ chốc lát sau, đám sát thủ ở xung quanh Sở Lạc Lạc đều bị kích mà ngã xuống, bọn họ đều là chết nhắm mắt, trong mắt đều tràn ngập kinh ngạc, thể tin.

      Trừ bỏ hai người nhân lúc hỗn loạn chạy trốn ra, đám sát thủ còn lại đều bị tiêu diệt, nhưng là thành viên của dong binh đoàn cũng chết quá nửa, ngay cả đội trưởng Nghiêm Thạc cũng bị trọng thương. Nếu phải bên trong đội ngũ xuất cái Sơ Cấp Kiếm Sư trẻ tuổi hơn nữa cố chủ kia còn có hộ vệ võ công cao cường hỗ trợ chỉ sợ trận chiến này thương vong càng thảm thiết hơn.

      Trận chiến thảm khốc cuối cùng xong, lúc này, thiếu niên tóc vàng đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, người dính dầy vết máu, từ tên người của tản mát ra loại khí chất khác với thường ngày, ở trong mắt của mọi người, tựa như chiến thần (Sở ca ca hảo soái a >_<)

      dỡ bỏ sát khí người, ánh mắt hướng tới bên trong đám người tìm kiếm, sau đó gương mặt đằng đằng sát khí bỗng nhiên toát ra cái nụ cười tươi, ánh mắt của tràn ngập nhu tình. Mọi người tò mò nhìn theo ánh mắt của , chỉ thấy thiếu niên sắc mặt vàng như nến. dáng người trác tuyệt đứng đó.

      Bởi vì thương vong tương đối lớn, đội trưởng Nghiêm Thạc còn bị trọng thương cho nên đem quyền chỉ huy dong binh đoàn giao cho cái vị Sơ Cấp Kiếm Sư trẻ tuổi kia.

      Mà Sở Hiên giống như trời sinh có khả năng lãnh đạo, sau khi tiếp nhận quyền chỉ huy xong, an bài trị liệu và lần nữa phân công lại mọi người đâu vào đấy. Mà bên phía cố chủ lại đều là phụ nhân kia ra chỉ thị, vị quý công tử kia luôn luôn ở xe ngựa, vẫn chưa lộ diện. Dong binh đoàn tim địa phương mai táng thi thể của đồng đội, trước khi màn đêm buông xuống tìm được chỗ hạ trại nghỉ ngơi.

      xe ngựa hoa lệ.

      “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chúng ta theo giờ giấc, lộ tuyến ngươi chỉ thị vì sao vẫn gặp phải sát thủ?” Ánh mắt sắc bén của nam tử lãnh khốc nhìn về phía phụ nhân, thấp giọng quát.

      Nếu như phải chủ nhân miễn cưỡng chính mình sử dụng đao pháp kia chú cũng phát tác sớm.

      “Hừ! Ngươi là nghi ngờ năng lực bói toán của ta sao?” Phụ nhân chút khách khí trả lời.

      “Đêm hôm qua ta rất nhiều lần, chủ nhân nhà ngươi nhất định phải trải qua kiếp nạn này. Bằng bỏ lỡ vị quý nhân kia. Nếu phải sư phụ của ngươi ra mặt mời ta xuống núi ta cần gì phải tới nơi này chứ!”

      xong, phụ nhân để ý đến vị nam tử lãnh khốc kia, nàng lấy từ trong tay áo ra cái hộp hoa lệ, bên có khắc đồ án hình ngôi sao sáu cánh, bên trong hòm là viên đá thủy tinh màu đen. Nàng cẩn thận đem viên đá thủy tinh đen đặt lên ngực quý công tử, viên đá lập tức dán vào ngực bệnh công tử. Hô hấp dồn dập của từ từ bình ổn lại, những giọt mồ hôi lớn cũng chậm rãi biến mất.

      Lãnh khốc nam tử đành lòng, quay đầu chỗ khác, gắt gao nắm chặt hai đấm.

      Viên thủy tinh đen kia ràng là tà vật mang điềm xấu thế nhưng chủ nhân của lại chỉ có thể dùng nó để ức chế Ác Ma Chú người. Mấy tháng nay, bọn họ trải qua vài phen bị đuổi giết, đến tột cùng phải đợi tới khi nào mới có thể gặp được vị quý nhân có thể giải được Ác Ma Chú kia.
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Thiêu Hồn*

      (* Nguyên văn nó là Đốt tâm, nhưng ta nghĩ để như thế này hay hơn.)

      Trận chiến thảm thiết này làm cho khí trong dong binh đoàn áp lực tới cực điểm. Lôi Điện dong binh đoàn có tất cả năm mươi người, sau trận chiến này hy sinh mười lăm người, ba người bị trọng thương, bị thương có hai mươi người.

      Cả đêm, đội trưởng Nghiêm Thạc lệ nóng quanh tròng, cho dù cả người bị băng bó cũng rên tiếng. Trong số những người hy sinh lần này có ít người theo nhiều năm, mà nguyên nhân lần này thương vong thê thảm, ngoại trừ địch nhân quá mức hiểm cũng phải chịu phần trách nhiệm.

      Cho dù tâm trạng tốt nhưng các thành viên dong binh đoàn vẫn cố gắng lên tinh thần, những cảm xúc dư thừa chỉ có thể chôn sâu trong tim, bởi vì ngày mai, họ lại bắt đầu hành trình mới, đây là trách nhiệm của lính đánh thuê.

      Đêm tối như mực, ánh sao le lói.

      Bên trong lều trại, bóng dáng nho rón ra rón rén đứng đậy.

      Đúng lúc cái bóng dáng kia muốn xốc cửa lều lên bên tai truyền đến giọng nam trầm thấp.

      “Muộn như vậy rồi còn muốn đâu?”

      Thân ảnh kiều quay đầu, đúng là Sở Lạc Lạc nữ phẫn nam trang. Nhìn thấy Sở Hiên nằm ở bên, đôi mắt màu lam lóe sáng trong bóng đêm, Sở Lạc Lạc đành phải xấu hổ cười.

      “Hắc hắc… Ca ca, ta trong lòng cảm thấy có chút buồn bực, muốn ra ngoài dạo chút.”

      Sở Hiên trong lòng cười thầm, vẻ mặt lại rất nghiêm túc : “Làm bộ này nọ.”

      Sở Lạc Lạc gặp chiêu này liền thể chống đỡ chỉ đành phải : “Ban ngày chảy rất nhiều mồ hôi, vừa này thấy gần đây có dòng suối , ta nghĩ…”

      Trải qua chiến đấu ngày hôm nay ai cũng đổ rất nhiều mồ hôi, còn lây dính ít máu, thời điểm hạ trại, rất nhiều đoàn viên đến chỗ dòng suối rửa mặt chải đầu. thế nhưng lại xem muội muội vẫn phẫn nam trang. Nàng vốn sạch lại có thể chịu đựng đến nửa đêm, thực dễ dàng.

      Biểu tình của Sở Hiên nhất thời trở nên nhu hòa, với muội muội: “Ân, có cần ca ca theo canh chừng cho ngươi sao?”

      “Ca ca, cần đâu.” Sở Lạc Lạc nhìn biểu tình của Sở Hiên biết là lòng nhưng nếu có người ở bên cạnh nàng thực cảm thấy được tự nhiên.

      “Được rồi, vậy sớm về sớm, chú ý an toàn.”

      Sở Lạc Lạc dùng tay làm nột cái động tác “ hiểu” sau đó nhanh nhẹn ra khỏi lều trại, vài lời với thành viên dong binh đoàn làm công tác thủ vệ ban đêm rồi về phía dòng suối nằm sâu trong rừng rậm.

      Dưới ánh trăng, dòng suối trong suốt phiếm màu bàng bạc, chậm rãi trôi.

      Trong suối nước có mỹ mạo đương tuổi thanh xuân, ánh trăng màu bạc chiếu vào thân thể của nàng làm cho da thịt càng thêm trắng nõn, mái tóc đen dài ướt sũng thả xuôi trước ngực, đôi con ngươi màu hổ phách lúc này khép hờ, giống như rất là hưởng thụ,ở giữa rừng cây bị bóng đêm bao phủ, cho dù là bị nhìn lầm thành tinh linh bảo vệ rừng rậm cũng có gì ký quái.

      xe ngựa hoa lệ.

      đôi mắt đen bỗng nhiên mở, ánh hào quang đỏ sẫm cực nhanh xẹt qua con ngươi.

      hơi ngồi dậy, quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi sau đó, gương mặt trắng bệch kia lên chút tươi cười quỷ dị.

      “Chủ nhân?”

      Lãnh khốc nam nhân thủ hộ ở bên ngoài xe ngựa nghe thấy động tĩnh bên trong xe, vui sướng hô.

      Chỉ là, khi đối diện với gương mặt quen thuộc kia, tia vui sướng trong mắt liền biến thành kinh hoàng. Rồi sau đó, thần trí của dần dần trở nên mê mang, chỉ nghe tiếng rên khẽ, nam tử lãnh khốc liền ngã xuống đầu xe ngựa.

      Sở Lạc Lạc tắm rửa bỗng nhiên ngưng thần bởi vì ma lực trong cơ thể nàng cảm nhận được cỗ năng lượng giao động, đó là nột loại lực lượng thuộc về hắc ám tà ác, hơn nữa còn dùng tốc độ cực nhanh hướng tới nơi này.

      Sở Lạc Lạc từ trong suối nước nhảy ra, khoác lên kiên hắc bào, lúc này nàng nghe thấy thanh quen thuộc. Nàng từng cảm thấy cái thanh kia trong trẻo giống như suối nước, nhưng hôm nay, cái loại cảm giác này hoàn toàn giống.

      “Ha ha… nghĩ tới, thứ hấp dấn được ta tới lại là tiểu mỹ nhân.”

      Đúng rồi, đó là loại thanh cực kỳ dụ hoặc lại mang theo chút tà khí.

      Lúc này, Sở Lạc Lạc nhanh chậm mặc y phục, nàng lộ ta cánh tay trắng nõn cùng nửa đùi, dáng người kiều dưới ánh trăng càng thêm mê hoặc, cho dù chỉ là bóng lưng cũng có thể tưởng tượng ra, nàng tuyệt đối có gương mặt xinh đẹp.

      Sở Lạc Lạc hề để ý đến trêu chọc của đối phương, nàng chậm rãi sửa sang quần áo người, giơ tay nhấc chân lại mang theo chút tao nhã.

      Sau lúc lâu, nàng mới quay đầu, đối mặt với giương mặt tái nhợt quen thuộc, đôi môi đỏ mọng khẽ động : “Ngươi là cái gì vậy?”

      Gương mặt tái nhợt lộ ra vài phần kinh ngạc, trong mắt lên tia kinh diễm, : “Ngươi làm sao mà biết ta phải ?”

      Cái người ‘’ kia là chỉ chủ nhân của thân thể này, cũng là cố chủ của nhiệm vụ hộ tống lần này, quý công tử thần bí.

      “Hừ… Bởi vì hơi thở, người ngươi tản ra hơi thở hắc ám.” Sở Lạc Lạc hơi híp lại đôi mắt đẹp .

      “Ha ha … Ha ha… là rất có ý tứ.”

      nghĩ tới lại có thể bị nhìn thấu, lại là bởi vì hơi thở người, tồn tại đời nhiều năm như vậu, chuyện thú vị như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được.

      Thân hình nhoáng lên cái tới trước mặt Sở Lạc Lạc.

      Thân pháp nhanh, Sở Lạc Lạc thậm chí còn nhìn dùng phương pháp di động nào, trong mắt của nàng lên chút dị sắc.

      Nhìn đến bộ dáng kinh ngạc của Sở Lạc Lạc, người nọ cười đến vui vẻ, tươi cười của hề giống như tuyết liên núi tuyết mà lại giống như mạn châu sa hoa nở tại hoàng tuyền.

      Bỗng nhiên, tươi cười của bị đình chỉ, hai tay của che đầu, biểu tình vô cùng thống khổ, thanh của bởi vì phẫn nộ mà trở nên dữ tợn “ biết tốt xấu, đều đến bước này còn muốn kháng cự lại ta!”

      “Nếu nhờ ta, ngươi sớm hóa thành xương trắng, đáng giận, cái tên biết thế nào là báo đáp này!”

      Thấy mà này, Sở Lạc Lạc cảm thấy chút kinh hoàng nào, nàng ngược lại còn nở nụ cười “ buồn cười, ngươi chiếm cứ thân thể người khác còn muốn người ta cảm tạ ngươi.”

      “Ha ha… khi vậy, ta liền đem thân thể trả lại cho , mất lực lượng của ta, ta xem làm thế nào có thể chống đỡ qua tối nay.”

      Trong mắt của toát ra ý cười tà ác, : “Tiểu mỹ nhân, ta phải trước bước, mong chờ lần gặp sau của chúng ta, ha ha ha…”

      xong, thân hình liền ngã xuống đất.

      Nam tử ngã mặt đất nhắm chặt hai mắt, hô hấp mỏng manh, từ người toát ra những giọt mồ hôi lớn, gương mặt lên vẻ trắng bệch khiến người ta sợ hãi.

      Sở Lạc Lạc nhìn gương mặt quen thuộc, hơi hơi nhíu mày, thứ vừa mới chuyện hiển nhiên là tà vật đến từ thế giới hắc ám. Đến tột cùng, vị bệnh công tử này có cái bệnh tiện ra gì mà lại cần dùng loại lực lượng tà ác này để áp chế. Nàng nhớ tới lời vừa rồi: “Ha ha… khi vậy, ta liền đem thân thể trả lại cho , mất lực lượng của ta, ta xem làm thế nào có thể chống đỡ qua tối nay.”

      Nhìn bộ dạng của , bóng ma tử vong khuôn mặt.

      Trong lòng Sở Lạc Lạc bỗng nhiên có chút đành lòng, nàng đưa tay nhàng đặt trán của .

      Di? Ma lực của nàng cảm nhận được tia thích hợp.

      Nàng vội vàng mở y bào của bệnh công tử. Quả nhiên! ngực trắng nõn lại có ấn ký màu lục nhàn nhạt, kia quả là Thiêu Hồn Chú!

      Ha ha… ra là bị vong linh pháp sư hạ chú.

      Chỉ là, chú này cũng phải là trực tiếp hạ người , người chân chính trúng Thiêu Hồn Chú hẳn phải là mẫu thân của .

      Khó trách nàng lại phát ra ngay từ đầu.
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :