1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 65.2:

      Sở Lạc Lạc dần chống đỡ được, mồ hôi ướt đẫm, tuy rằng có thể biết trước động tác của Lang Vương nhưng là tốc độ như vậy rất đáng sợ, nếu phải Lang Vương có chút dè dặt vì thanh chùy thủ trong tay nàng chỉ sợ nàng sớm chết dưới móng vuốt của nó.

      Lúc này y phục người Sở Lạc Lạc có mấy chỗ bị cào rách, vì tránh né công kích, thậm chí nàng còn phải lăn vài vòng dưới mặt đất, bộ dạng chật vật chịu nổi.

      "Cứ như vậy cũng phải biện pháp!" Thừa dị Lang Vương tạm dừng chút sau thời gian công kích mãnh liệt, Sở Lạc Lạc vội vàng thầm trao đổi cùng viên thủy tinh đen.

      "Nó dường như phát ra ngươi có thể biết trước hành động của nó." Viên thủy tinh đen nhắc nhở .

      Xem ra chỉ có thể mạo hiểm lần! Sở Lạc Lạc thầm hạ quyết tâm.

      Trong mắt Lang Vương dần ra ý cười, thời gian sai biệt lắm, trong khoảng thời gian khắc phải đánh bại thiếu niên này, chơi đùa như vậy là đủ rồi. Bởi vì bản tính của loài cho nên nó vừa rồi chỉ là trêu đùa con mồi, đồng thời cũng chứng thực phán đoán của nó.

      Quả nhiên thiếu niên này biết loại vũ kĩ cao thâm như Biện thanh mà chỉ là có thể biết trước hành động của nó. Tuy rằng biết thiếu niên này làm cách nào, có lẽ là dị năng bẩm sinh nhưng mà tu vi của thiếu niên này thực quá kém, thể lực cũng tốt. Sau khi thử qua mười chiêu, động tác của thiếu niên ngày càng chậm lại mà nó, gần như là chỉ mới xuất ra phần mười tốc độ thôi!

      Ngay khi Lang Vương muốn ra chiêu cuối cùng để quyết định thắng bại Sở Lạc Lạc làm ra hành động khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.

      Nàng cư nhiên lại cắn lấy chuôi chùy thủ, bò xuống đất, lấy tư thế của loài sói để nghênh chiến!

      Lang Vương khỏi tán thưởng trong lòng, biện pháp như vậy quả thực có thể tăng tốc độ, nhưng mà... vẫn còn chưa đủ!

      Lang Vương dùng tốc độ nhanh gấp mấy lần so với lúc trước, tựa như tia chớp đánh về phía Sở Lạc Lạc. Nhưng mà Sở Lạc Lạc lại né tránh như trong dự liệu của , ngay lúc trong mắt Lang Vương lên tia kinh ngạc Sở Lạc Lạc bỗng nhiên mở to hai mắt. Đôi mắt màu hổ phách bắn ra chút hào quang u diễm.

      Công Kích Tinh Thần!

      Thân hình Lang Vương nhất thời cứng ngắc, ngừng lại ở chỗ cánh Sở Lạc Lạc nửa tấc!

      ra Sở Lạc Lạc làm ra cái hành động kia phải vì để tăng tốc độ né tránh mà là vì để hai mắt có thể nhìn thẳng vào mắt Lang Vương. Nàng biết tinh thần lực của Lang Vương khá cao, nếu như chỉ là Công Kích Tinh Thần bình thường nhất định có hiệu quả.

      Nhưng mà nếu như có thể làm cho Lang Vương phân tâm, thời điểm nó kinh ngạc, nhìn thẳng vào hai mắt nó chiêu Định thân* có thể có hiệu quả. Ngay vào lúc Lang Vương cứng ngắc giữa trung Sở Lạc Lạc miệng cắn chuôi chùy thủ ngửa đầu nghênh đón! (Định thân là chiêu thức khiến cho thân thể đối thủ bị cố định, cứng ngắc, thể cử động)

      Nhưng là, Lang Vương bỗng phát ra tiếng rít gào, ấn kí trán phát ra hào quang mãnh liệt! Định thân bị phá giải!

      Đợi thời điểm Sở Lạc Lạc phản ứng lại nàng bị Lang Vương đè xuống, chùy thủ biết bay đến chỗ nào. Đối mặt với tia lạnh lẽo trong mắt Lang Vương, trong lòng Sở Lạc Lạc vẫn còn khiếp sợ.

      "Lạc Lạc!"

      Nhìn thấy Sở Lạc Lạc bị Lang Vương đè xuống, Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng cùng hô to, đồng thời cùng ra tay.

      Biểu tình của Lang Vương lại giống như cười, nó vươn đầu lưỡi liếm lên cổ Sở Lạc Lạc cái rồi mới bay ra, nhanh chóng tránh thoát công kích của Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng.

      Khi Sở Lạc Lạc ngồi dậy Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng đến bên cạnh nàng, Nàng nhớ tới Lang Vương vừa liếm lên cổ mình khỏi rùng mình cái. Nếu như Lang Vương muốn giết nàng chỉ sợ cổ nàng bị cắn đứt.

      Lang Vương đối diện với hai nam nhân nổi giận đùng đùng bỗng nhiên ra câu khiến cho người ta vô cùng ngoài ý muốn.

      " nghĩ tới cư nhiên lại là nữ nhân, vô cùng ngon miệng." xong, nó lại lần nữa vươn đầu lưỡi khẽ liếm khóe miệng.

      Lãnh Tiêu Nhiên và U Phương vô cùng giận dữ, con sói chết tiệt này, dám ở trước mặt bọn họ mà đùa giỡn Lạc Lạc.

      Nhưng mà người bị đùa giỡn lại tự ý thức được điều này. Sở Lạc Lạc : "Nữ nhân sao? Vừa rồi ngươi sử dụng phép thuật để phá Định thân, cho nên, ngươi thua!"

      cũng dám vui đùa quá trớn, hai nam nhân này cũng phải kẻ đầu đường xó chợ, Lang Vương cười : "Ta thực là quá sơ xuất, nhưng mà ta muốn biết vừa rồi ngươi dùng chiêu thức gì? Ta cũng cảm thấy dao động ma lực người ngươi."

      Ngược lại là nó bỗng nhiên cảm thấy ý thức bị xâm nhập, thời điểm nó phát ra thể động đậy, trong lúc hoảng hốt thân thể làm ra phản xạ tự nhiên, vì thế nên sử dụng pháp thuật.

      " cho ngươi biết cũng sao, là Công Kích Tinh Thần." Sở Lạc Lạc rộng rãi .

      Công Kích Tinh Thần? Cư nhiên có thể xâm nhập vào ý thức của người khác, khống chế hành động của người khác, chiêu thức như vậy thực đáng sợ.

      Lang Vương cười to : "Ta nhận thua. Cũng ban cho ngươi danh hiệu dũng sĩ của lang tộc, cho ta biết tên của ngươi."

      "Sở Lạc Lạc!" Thanh thanh thúy, Chém đinh chặt sắt* . (Chém đinh chặt sắt: ý muốn đến dứt khoát.)

      "Tốt!"

      Lang Vương hướng lên bầu trời, phát ra tiếng tru dài, vạn con sói khi nghe thấy tiếng tru này cũng đều ngửa đầu lên hưởng ứng, ở trong màn đêm yên tĩnh này ngừng vọng vọng lại, dường như diễn tấu khúc ca tán thưởng vị dũng sĩ dũng cảm.

      Trong mắt Sở Lạc Lạc mang ý cười, nhìn lại hai người đồng đội, từ từ đứng lên. Nhưng là trong nháy mắt khi nàng đứng dậy đột nhiên đầu óc choáng váng.

      Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nhanh chóng phát ra, mỗi người đỡ ở bên, lúc này mới phát ra Sở Lạc Lạc toàn thân đều là mồ hôi lạnh, rơi vào trạng thái hôn mê. Sờ lên trán nàng, nhiệt độ quả rất cao.

      Trong lòng hai người đều vô cùng tự trách, từ khi nàng mất ma lực dường như có lúc nào được nghỉ ngơi. Sau khi tới bình nguyên Hồng Hoang lại phải trải qua đường nguy cơ, đêm đó chiến đấu trong bộ lạc Mạc Lạp lại còn ở dưới mưa cả đêm.

      Mà nàng, bất quá cũng chỉ là máu thịt bình thường!

      Lang Vương nhìn thấy cảnh này, trong mắt lên tia thưởng thức, : " theo ta, ta cho các ngươi nơi để ở lại, đợi đến khi bệnh tình của nàng tốt lên mang các ngươi gặp Đại lĩnh chủ. Về phần Đại lĩnh chủ có bằng lòng cho các ngươi tin tức của Phong Thanh Vân hay phải xem bản lĩnh của các ngươi."

      Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng liếc nhìn nhau, ai cũng muốn buông tay, Lang Vương khỏi cảm thấy buồn cười. Bất quá chỉ là tiểu nha đầu thôi, lại có thể khiến cho hai nam nhân xuất sắc như thế tranh giành tình cảm.

      Cuối cùng vẫn là Hồ Bạch cõng Sở Lạc Lạc lưng, theo Lang Vương.

      Khi Sở Lạc Lạc tỉnh dậy là năm ngày sau.

      Mặc dù vào ba ngày trước, sau khi được uống thuốc nàng hết sốt nhưng có lẽ là do mấy ngày liền mệt nhọc nên nàng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Mấy ngày nay, Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng vẫn luôn canh giữ bên cạnh nàng, chưa từng chợp mắt, cho đến vừa rồi khi Sở Lạc Lạc tỉnh lại mặt hai người mới xuất tia vui mừng.

      Sở Lạc Lạc mở mắt liền thấy hai nam tử xuất sắc đứng ở bên giường, sau khi hỏi bọn họ nàng mới nhớ ra là nàng thắng lợi, cũng được đồng ý của Lang Vương. Trải qua bao nhiêu cửa ải khó khăn mới được tới bước này, ngờ thân thể vừa thả lỏng liền bị bệnh tật và mệt mỏi đánh gục.

      "Nơi này là?"

      Lãnh Tiêu Nhiên : "Là nơi ở mà Lang Vương cung cấp."

      Tinh tế đánh giá phòng ở chút, tuy rằng chỉ là căn nhà gỗ đơn giản trong rừng, đồ vật bên trong hầu hết cũng là làm từ gỗ nhưng rất tinh xảo. Trong phòng thậm chí còn có bộ sách và văn phòng tứ bảo, xem ra người ở tại nơi này cũng là người văn nhã. (Văn phòng tứ bảo gồm bút, nghiên, giấy, mực. Là những vật thể thiếu của văn nhân.)

      "Lang Vương kia đâu?"

      " biết, từ sau tối hôm đó chúng ta cũng gặp lại nó."

      "Đêm đó nó từng qua, mười ngày sau mang chúng ta gặp Đại lĩnh chủ."

      Ở trong phòng trong rừng trải qua mười này, bất tri bất giác nàng mất ma lực hơn hai mươi ngày. Tuy rằng ở ngoài mặt Sở Lạc Lạc dường như có chuyện gì nhưng là trong lòng vẫn có chút lo lắng.

      Trong nhà gỗ mỗi ngày đều có Sói Hoang Hồng Hoang trông coi, chúng nó vẫn rất cảnh giác với Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nhưng đối với Sở Lạc Lạc lại cực kì thân thiết, thực khiến cho người ta khó hiểu.

      Tối hôm nay, khi Sở Lạc Lạc chơi đùa cùng con sói con trong rừng truyền đến tiếng bước chân.

      Sói con nghe tiếng, lỗ tai dựng đứng lên, trong mắt toát ra vui mừng, về phía có tiếng bước.

      Trăng tròn nhô lên cao, nam nhân mặc áo đen đạp ánh trăng mà đến.

      Chỉ thấy, nam nhân này hé ra gương mặt cương nghị tuấn lãng, mày kiếm, mắt sáng, mũi ưng, con ngươi màu thâm lam u ám. Con sói con kia vòng vòng bên người của , bộ dạng rất khoái hoạt.

      Tại khoảnh khắc khi nam nhân xa lạ xuất hai nam nhân phía sau Sở Lạc Lạc liền đề phòng nhìn .

      "Bởi vì ngươi đạt được danh hiệu dũng sĩ của lang tộc cho nên chúng nó đều thực quí ngươi."

      Thanh hùng hậu truyền đến, thanh này tại sao lại có chút quen thuộc đây? Nhìn lại nam tử kia, đầu tóc dài nhìn qua dường như là màu trắng nhưng kì thực lại là màu vàng kim nhàn nhạt.

      "Lang Vương?" Sở Lạc Lạc dò hỏi.

      Lang Vương trả lời lại câu hỏi, : "Ta thích nữ nhân thông minh, cho nên, ngươi có thể gọi ta là Lang Tà."

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 66.1: Theo ta ba năm.

      "Ta thích nữ nhân thông minh, cho nên, ngươi có thể gọi ta là Lang Tà."

      Lang Vương dùng lời hơi trêu chọc , đáng tiếc Sở Lạc Lạc cũng có bất kì dao động nào, thế nhưng lại khiến cho hai nam nhân phía sau nảy sinh địch ý.

      " như vậy, ngươi là chủ nhân của căn nhà gỗ này?" Sở Lạc Lạc hỏi, thể tin được người đứng đầu lang tộc thị huyết lại là Lang Vương văn nhã.

      "Đó là đương nhiên, những thứ kia đều do ta tự làm ra." Lang Tà cười : "Ở có quen ?"

      giường hôn mê suốt năm ngày, đâu có cái gì gọi là quen hay quen, Sở Lạc Lạc cũng trả lời vấn đề nhàm chán này.

      "Nếu ta nhớ lầm, Lang Vương hẳn là đến dẫn chúng ta gặp Đại lĩnh chủ. khi như vậy nên chậm trễ." Đôi mắt bạc của Lãng Tiêu Nhiên lên tia kiên nhẫn, .

      U Phượng cũng tiếp lời : "Đúng vậy, Lạc Lạc, chậm trễ nhiều ngày như vậy, chúng ta cũng nên xuất phát rồi."

      Trong lòng Sở Lạc Lạc cũng có chút lo lắng, dù sao thời gian nàng mất ma lực cũng hơn hai mươi ngày, mà cái vị Đại lĩnh chủ này có thể ra tung tích của Phong Thanh Vân hay còn chưa biết, vì thế nàng gật đầu : "Lang Tà, xin mang chúng ta gặp Đại lĩnh chủ ."

      "Nếu là Lạc Lạc cầu, tại hạ tất nhiên vâng theo." Lang Tà cười cười .

      xong, còn vô tình đảo qua hai nam nhân phía sau nàng, quả nhiên thấy sắc mặt bọn họ xanh mét, trong mắt lộ ra lửa giận, thầm nghĩ, thú vị, thực là rất thú vị.

      đường, Sở Lạc Lạc cưỡi Hồ Bạch, bằng người có ma lực như nàng căn bản là thể theo kịp tốc độ của ba người kia. Khoảng thời gian thường xuyên tiếp xúc với Hồ Bạch, nàng phát con Cửu Vĩ Linh Hồ này vô cùng tuân lệnh Lãnh Tiêu Nhiên, cái này cũng có gì kì quái. Nhưng mà ma thú cửu giai vốn là loài tâm cao khí ngạo, tuy Lãnh Tiêu Nhiên để cho nó chăm sóc mình nhưng thân là ma thú khế ước, bình thường luôn lấy chủ nhân làm trọng. Nhưng Hồ Bạch lại khác, lúc gặp nguy hiểm nó chút do dự đứng chắn trước người nàng, điểm ấy khiến nàng cảm thấy kì quái. lí nào nhân duyên của nàng lại tốt đến loại trình độ này .

      Đối với cái người tên là Lang Tà này, trong lòng nàng cũng có chút hiếu kì. Sói Hoang Hồng Hoang phải là ma thú, cách khác Lang Tà cũng phải là ma thú tiến hóa lên thành Thánh thú như U Phượng. Vậy sao lại có thể hóa thành hình người đây?

      "Lang Tà, ngươi vì sao lại muốn chúng ta phải chờ mười ngày sau mới đem chúng ta đến gặp Đại lĩnh chủ?" Sở Lạc Lạc mở miệng hỏi.

      "Lạc Lạc muốn biết?" Lang Tà nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch : "Chỉ có ngươi hỏi ta mới đó, đây chính là bí mật của ta."

      xong, đưa tay vẫy vẫy Sở Lạc Lạc, ý bảo nàng tới gần chút.

      Sở Lạc Lạc vỗ vỗ Hồ Bạch, nó vốn dĩ vẫn bên cạnh Lãnh Tiêu Nhiên sau khi nhận được chỉ thị của Sở Lạc Lạc về phía Lang Tà, đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi cong cong dường như cười.

      rất thú vị! Mỗi khi nhìn thấy hai nam nhân thua kém chút nào lại vì tiểu nha đầu này mà lộ ra vẻ ảo não, lại mang bộ dạng giận mà dám , mà nha đầu này lại hoàn toàn biết gì cả, trong lòng Lang Tà liền cảm thấy thoải mái.

      "Chỉ có vào đêm trăng tròn ta mới có thể hóa thành người, chỉ có thời điểm ta hóa thành người mới có thể gặp Đại lĩnh chủ, đó là bày tỏ lòng kính trọng của ta." Lang Tà dựa sát vào tai Sở Lạc Lạc .

      Sở Lạc Lạc khó hiểu hỏi: " phải là giữa trưa ngày mai mới đến được lãnh địa của Đại lĩnh chủ sao? Vậy ngày mai ngươi..."

      "Cho nên mới đây là bí mật của ta nha." Lang Tà lại : "Nếu là đêm nay ta trở về dạng sói vẫn duy trì hình người như vậy, cho đến khi trăng tròn tháng sau mới có thể lần nữa chọn lựa là hình người hay dạng sói."

      đời này lại có chuyện thần kì như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Lạc Lạc nghe thấy, khỏi cảm thấy thú vị liền cứ như vậy chuyện cùng Lang Tà.

      " Vị Đại lĩnh chủ kí là người như thế nào?"

      "Đại lĩnh chủ a..."

      Lang Tà dừng chút, dường như suy nghĩ nên biểu đạt như thế nào.

      "Đại lĩnh chủ, là người thông minh nhất mà ta từng gặp. Những thứ mà có đều là thứ tốt nhất đời, chỉ uống loại rượu ngon nhất, chỉ mặc loại vải đẹp nhất." Cuối cùng cười đầy tà khí : "Chỉ ngủ với nữ nhân đẹp nhất..."

      Sở Lạc Lạc nghĩ tới trả lời như vậy, khỏi có chút kinh ngạc nhưng mà ngoại trừ vẻ kinh ngạc ra cũng có biểu tình e lệ như trong tưởng tượng của Lang Tà. khỏi có chút nhụt chí, nhưng mà có thể nhìn thấy gương mặt cố nén giận của hai nam nhân kia vẫn là cảm thấy thành tựu. Chỉ là hai nam nhân xuất sắc như thế, tại sao lại coi trong nha đầu hiểu tình là gì đây? là khó hiểu.

      "Sao ta lại cảm thấy người ngươi đến là vua của nước nhỉ?"

      "Ha ha ha..." Lang Tà phát ra tiếng cười vui sướng : "Chờ tới khi ngươi gặp Đại lĩnh chủ ngươi biết là người như thế nào."

      Cho dù Lang Tà nhiều nhưng ba người từ giọng của cũng nghe ra được tôn kính, sùng bái của cư dân bình nguyên Hồng Hoang đối với vị Đại lĩnh chủ này. Trong lòng bọn họ khỏi nảy sinh chút hiếu kì đối với vị Đại lĩnh chủ này.

      Hồ Bạch thấy Sở Lạc Lạc và Lang Tà chuyện với nhau nữa tự giác trở lại bên cạnh Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng.

      Buổi trưa ngày tiếp theo.

      Mặt trời chói chang đỉnh đầu, Sở Lạc Lạc thấy được tòa thành đứng vững đỉnh núi. Tường thành dày vì sương gió mà lộ ra vẻ thương cảm, vách tường mọc đầy hoa thường xuân, nở đầy những đóa hoa màu hồng tím.Bên sườn của thành lũy có tòa nhà hình tháp cao ngất ngưởng, giống như người khổng lồ trăm trận trăm thắng bảo vệ cho tòa thành.

      Lang Tà chỉ vào tòa thành, có chút đắc ý : "Đó là nơi ở của Đại lĩnh chủ, đối với cư dân Hồng Hoang mà đây cũng phải bí mật gì, nhưng là người có thể lên được đến đỉnh núi lại vô cùng hiếm gặp."

      Thực hiển nhiên cũng là trong số những người hiếm gặp đó, cho nên cảm thấy vô cùng tự hào.

      Tòa thành này đứng vững ở nơi này cũng mấy trăm năm rồi, là do bạo quân từng thống trị bình nguyên Hồng Hoang xây dựng. Tòa nhà hình tháp bên cạnh kia có rất nhiều cơ quan lợi hại, vũ khí đều được gia tăng thêm ma pháp."

      "Mà đầm lầy chúng ta vừa qua chính là nơi sinh sống của Vu Tàn Quái Nhân. Chúng nó là quái vật mà bạo quân kia chế tạo ra để duy trì thống trị tàn khốc của , để cho Vu Tàn Quái Nhân bảo vệ nơi này."

      "Vu Tàn Quái Nhân? Thời điểm chúng ta mới tới bình nguyên Hồng Hoang từng gặp qua con, nhưng là ở bên ngoài bộ tộc Mạc Lạp." Sở Lạc Lạc .

      "Nha, kia chỉ là con cá lọt lưới thôi. Ba năm trước đây, Đại lĩnh chủ trở lại bình nguyên Hồng Hoang liền thay dân chúng nơi này trừ bỏ đám quái vật hại người này. Ở đầm lầy bây giờ chỉ có vài loài hạc sinh sống thôi. Phần lớn Vu Tàn Quái Nhân chết hết, chỉ có số tránh được kiếp này, nay thường phân bố rải rác ở bình nguyên Hồng Hoang."

      "Chỉ mình mà có thể làm được?"

      "Ha ha ha, ngươi quên ta gì rồi sao? Đại lĩnh chủ là người thông minh nhất mà ta từng gặp, tự nhiên có cách của ."

      Rất nhanh bọn họ liền theo chân núi lên đến trước tòa thành.

      Thủ vệ của tòa thành nhìn thấy bọn họ từ lúc bọn họ còn ở dưới chân núi, khi tới trước cửa tòa thành liền cản bọn họ lại.

      "Lang Vương." Sau khi thủ vệ nhìn thấy Lang Tà liền cung kính .

      "Xin hỏi Đại lĩnh chủ có khỏe mạnh ?" Lang Tà đáp lễ : "Hôm nay ta dẫn theo vài bằng hữu tới cầu kiến Đại lĩnh chủ."

      "Đại lĩnh chủ rất khỏe mạnh, nhìn thấy ngài đến, người hẳn rất vui vẻ, chỉ là, những người này..."

      Thời điểm thủ vệ nhìn thấy ba người cũng kinh ngạc phen. Vốn tưởng rằng những nhân vật xuất sắc đời có nhiều thế nhưng lại có thể cho ngày nhìn thấy liền bốn vị. Tuy rằng trong số đó còn có thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành nhưng nhìn dung mạo và khí độ của ngày sau nhất định cũng là nhân vật tầm thường.

      Lúc Lang Tà muốn ra thân phận của ba người tòa thành bỗng phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ.

      Đó là tiếng thét của nữ nhân, trong thanh dường như mang chút khủng hoảng, mơ hồ có thể nghe được bọn họ la lên: "Đại lĩnh chủ."

      Thủ vệ hoảng hốt, hiển nhiên tòa thành chưa bao giờ xuất việc như vậy, cũng tiếp tục hỏi thân phận của ba người nữa, nếu là người Lang Vương mang đến, hẳn là đáng tin. Giờ phút này điều lo lắng chính là bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 66.2:

      Thủ vệ hoảng hốt, hiển nhiên tòa thành chưa bao giờ xuất việc như vậy, cũng tiếp tục hỏi thân phận của ba người nữa, nếu là người Lang Vương mang đến, hẳn là đáng tin. Giờ phút này điều lo lắng chính là bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Đám người Sở Lạc Lạc phía sau thủ vệ tiến vào bên trong tòa thành, thế nhưng lại thấy được chuyện mà bọn họ tưởng tượng nổi.

      Chỉ thấy nữ nhân, vừa khóc vô cùng thảm thiết lại vừa cười to điên cuồng. Tuy rằng nước mắt làm hỏng lớp trang điểm của nàng nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra nữ nhân này có dung mạo tuyệt thế. Lúc này nàng bị mọi người chế trụ mặt đất nhưng vẫn cười lớn như cũ. Ở trong mắt mọi người, nàng phát điên rồi, trong tiếng cười kia có tuyệt vọng, có hận ý, cũng có tình sâu đậm.

      "Ha ha.. Ha ha, vì sao ngươi ta, vì sao ngươi cũng chạm vào ta... Chết , ngươi chết rồi, thuộc về ta."

      Nữ tử tuyệt sắc điên cuồng cười to, ngừng lặp lại câu như vậy, trong đại sảnh có rất nhiều vũ cơ quỳ, dung mạo đều là vạn dặm mới tìm thấy .

      Mà ở giữa có cái nhuyễn tháp rộng rãi, ngồi ở đó là nam tử áo trắng, cúi đầu, mái tóc đen như mực rồi tung, nhìn ra dung mạo của . Khiến cho người ta khiếp sợ chính là thanh chùy thủ cắm ở ngực , là vị trí trái tim. Máu tươi nhiễm đỏ áo bào trắng của .

      "Đại lĩnh chủ!"

      Vài tên thủ vệ vừa chạy tới nhìn thấy cảnh như vậy bi thương hô to, ai nguyện ý tin tưởng chuyện này là , hai đầu gối đều quỳ rạp xuống đất nhưng lại có người nào dám đến bên cạnh .

      Cái gì?!

      Nam nhân bị đâm chết này chính là Đại lĩnh chủ mà bọn họ phải trải qua biết bao giân khổ mới tìm được?

      Sở Lạc Lạc quá kinh hãi, người mấu chốt như thế cư nhiên lại vào thời điểm mà bọn họ tìm đến bị nữ nhân điên ám sát bỏ mình.

      "Ha ha ha..." Nhìn thấy Đại lĩnh chủ mà mọi người sùng bái bị đâm, Lang Tà cười ha hả, tiếng cười còn vô cùng vui vẻ.

      Mọi người vốn bi thương dứt sau khi nghe thấy tiếng cười của Lang Tà trong mắt có ngạc nhiên thể lý giải, còn có cả bi phẫn...

      "Đại lĩnh chủ, nếu người còn tiếp tục giả vờ thủ hạ của người chỉ sợ là muốn liều mạng cùng ta đó." Lang Tà cười , để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người đến bên cạnh Đại lĩnh chủ.

      Lời này của Lang Tà khiến cho mọi người khiếp sợ thôi, tin tức này gây kinh ngạc kém gì tin tức Đại lĩnh chủ bị đâm chết.

      Đúng rồi! Bọn họ quên, người là Đại lĩnh chủ làm được a, làm sao có thể bị thị thiếp giết chết chứ!

      "Ai..." nhuyễn tháp hoa lệ, nam nhân bị đâm vào tim bỗng nhiên phát ra tiếng thở dài kinh người: "Lang Tà, ta thực là bị thương thấu tim a, ngươi thể để cho ta im lặng ngốc lúc sao?"

      xong, Đại lĩnh chủ chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng còn lộ ra tia mỉm cười đùa dai.

      "Trời ạ, Đại lĩnh chủ..."

      "Đại lĩnh chủ, người sao có thể lấy tính mạng ra đùa giỡn như thế."

      "Nếu phải là Lang Vương nhắc nhở chúng ta chỉ sợ có người tự vẫn để cùng người."

      Mọi người quỳ rạp dưới đất sau khi nhìn thấy Đại lĩnh chủ sống lại bắt đầu lên tiếng oán giận, giọng điệu giống như chuyện với người thân trong gia đình.

      "Lần sau làm vậy nữa, lần sau làm vậy nữa, ta đây phải chỉ muốn nhìn chút, nếu ta chết các ngươi có thương tâm hay thôi sao." Đại lĩnh chủ nghe được những lời oán giận nhưng lại mang theo thân thiết vô cùng khỏi có chút hối hận.

      Mà nữ nhân điên cuồng kia sau khi nhìn thấy Đại lĩnh chủ trúng kiếm của nàng mà vẫn còn sống hét lớn: " thể nào! Điều này thể nào! Sao ngươi có thể còn sống, ta ràng..."

      Nàng ràng tự tay đâm chùy thủ kia vào tim của , nàng thậm chí hoàn toàn nhớ cảm giác khi chùy thủ đâm qua da thịt.

      "Ai... Ngươi, thôi! Sau này ta bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa." Đại lĩnh chủ thở dài , đúng là dễ dàng bỏ qua cho nữ nhân có ý đồ muốn giết chết .

      Lúc mọi người cảm thấy bất mãn vì quyết định của Đại lĩnh chủ nữ nhân kia lại lần nữa kêu gào lên.

      "Ha ha ha... Người này có trái tim! có trái tim!"

      Nghe vậy, sắc mặt Đại lĩnh chủ đột ngột biến đổi, khí thế người khác hẳn so với lúc trước. Nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại nở nụ cười như cũ, dùng loại giọng điệu giống như chuyện thời tiết : "Lang Tà, ta nhớ ngươi còn thiếu Lang Hậu ?"

      "Ý của Đại lĩnh chủ là muốn đem nữ nhân này ban cho ta?" Lang Tà mỉm cười đáp lại.

      "Vậy sao? Ngươi hài lòng?"

      "Sao có thể hài lòng đây, nhưng mà mỹ nhân cũng phải là ai cũng được, đặc biệt là..." Lang Tà ngừng chút cười : "Mỹ nhân tâm như rắn rết."

      "Ha ha ha... Lang Tà, lời của ngươi thập đúng là... Ha ha ha..."

      Đại lĩnh chủ nghe vậy cười ha hả, nếu nghe kĩ có thể nhận ra trong tiếng cười có loại thê lương lên lời. lát sau mới ngừng cười, với Lang Tà: "Ngươi thích ta cũng miễn cưỡng ngươi, nữ nhân này, đưa nuôi sói !"

      "Như vậy, đa tạ Đại lĩnh chủ." Lang Tà đáp.

      Cuộc chuyện giống như bàn luận thời tiết này cuối cùng cũng kết thúc vào lúc nữ nhân kia bị lôi xuống.

      Lúc này Đại lĩnh chủ giống như lại làm ra động tác khiến người ta ngoài ý muốn. Tay phải khẽ dùng lực, rút thanh chùy thủ đâm ở trước ngực ra. Lập tức máu tươi văng khắp nơi, máu tươi từ vết thương chảy xuống, lầm bầm : "Có lẽ nàng đúng, ta thực là người có trái tim."

      Vẫy tay ngăn lại lời của người bên ngoài, từ trong tay áo lấy ta viên thuốc ăn vào, sau đó máu lập tức ngừng chảy, ngẩng đầu lên hỏi: "Các vị này là?"

      Ngữ khí của giống như là bây giờ mới chú ý tới ba người mà chưa bao giờ gặp mặt.

      Đám người Sở Lạc Lạc cũng cho rằng cảm giác tồn tại của bọn họ lại mỏng manh như vậy, nhưng mà nếu Đại lĩnh chủ thích diễn trò như vậy để cho diễn đủ .

      "Chúng ta đến đây là muốn hỏi Đại lĩnh chủ tin tức của người." Vẻ mặt Sở Lạc Lạc mang ý cười .

      "Nha?" Đại lĩnh chủ cười nhưng , ý bảo Sở Lạc Lạc cho hết lời.

      Lúc này trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên bỗng nhiên có dự đoán lớn mật, muốn ngăn cản lời của Sở Lạc Lạc nhưng muộn, nàng mở miệng ra : "Phong Thanh Vân."

      Khi nghe đến cái tên Phong Thanh Vân kia, trong chớp mắt, nụ cười miệng Đại lĩnh chủ lập tức biến mất, thân thể vốn là lười biếng nằm nghiêng ngồi thẳng dậy, : "Ngươi vừa mới , người ngươi muốn tìm là Phong Thanh Vân?"

      " sai."

      "Lang Tà, thay ta tiễn khách !" Đại lĩnh chủ phất ống tay áo, bao giờ liếc mắt nhìn ba người cái nào nữa.

      Lang Tà nhìn Sở Lạc Lạc, ánh mắt có chút vô tội, dường như muốn , làm hết khả năng, nếu Đại lĩnh chủ muốn giúp, cũng còn cách nào.

      Nhưng là khiến ngoài ý muốn là Sở Lạc Lạc lại nở nụ cười, thậm chí cười so với lúc trước còn sáng lạn hơn. Nụ cười tuyệt mỹ khiến cho tất cả những người ở đây đều tưởng rằng mình thấy ảo giác.

      "Ta có câu muốn với Đại lĩnh chủ."

      Trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười, nụ cười của nàng là chân , cũng phải là giả vờ.

      Đại lĩnh chủ nhìn thiếu niên này, khỏi có chút tò mò: "Có cái gì muốn ."

      "Chẳng lẽ kiếm kia khiến cho Đại lĩnh chủ sợ hãi? Cho nên dám cho ta lại gần ngươi." Sở Lạc Lạc nhíu mày .

      Đại lĩnh chủ nghe ra ý khiêu khích trong lời của Sở Lạc Lạc, nằm nghiêng ở nhuyễn tháp, vẫy nàng lại gần.

      Sở Lạc Lạc cũng để ý đến hành động ngạo mạn của , đến bên cạnh , dựa vào bên tai nhàng câu, lại khiến cho đôi mắt màu vàng của Đại lĩnh chủ tràn ngập vẻ kinh ngạc.

      "Hắc hắc... Vân Khuynh, ba năm gặp, ngươi ngay cả mẫu thân cũng quên sao?."

      Từ lúc Đại lĩnh chủ ngẩng đầu lên, Sở Lạc Lạc liền nhận ra chính là hung linh đầy đủ da thịt sau khi được ngâm trong hồ ma pháp, chính là tâm huyết đời trước của nàng, Vân Khuynh!

      Tuy rằng nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng của Vân Khuynh nhưng là, khi nhìn thấy gương mặt tuấn dật xuất trần kia được dán viên ruby trang trí, cái gọi là trang trí kia, ngoại trừ Đại lĩnh chủ ra đời này chỉ có người đó là nàng biết viên ruby kia kì chính là được khảm vào đầu . Cái kia đúng là thứ mà nàng dung hợp máu U Phượng để chế tạo ra - Huyết phách!

      Sau khi khiếp sợ phút chốc qua , Đại lĩnh chủ khẽ nhếch khóe môi, nhìn chằm chằm đôi mắt màu hổ phách của Sở Lạc Lạc, tay phải khẽ nâng, thế nhưng lại đem Sở Lạc Lạc kéo vào trong lòng của .

      Sở Lạc Lạc ngàn vạn nghĩ tới Vân Khuynh sau khi nghe thấy câu kia của nàng có hành động như vậy, vì thế nàng hề phòng bị, cứ như vậy bị kéo sấp xuống, nữa nằm người của .

      Đại lĩnh chủ khẽ đảo qua sắc mặt kinh ngạc của mọi người, nháy mắt mấy cái với người trong lòng, vì hai người bọn họ hòa nhau ván mà đắc ý dào dạt nở nụ cười.

      Cuối cùng, còn đưa môi tiến đến bên tai thiên hạ trong lòng, nhàng ra câu khiến cho toàn bộ mọi người khiếp sợ.

      "Ân? Ngươi , muốn ở lại theo ta ba năm? Ta, chuẩn!"

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 67.1: giấc mộng ba năm.

      Sở Lạc Lạc vẫn ở trong trạng thái sững sờ vì hành động bất ngờ của ngờ lại ra câu khiến cho nàng càng thêm sững sờ. Nàng vừa rồi ràng là ba năm gặp, tại sao đến miệng lại biến thành theo ba năm rồi?!

      Sở Lạc Lạc khẽ nhíu mày, muốn đứng dậy nhưng nàng vừa động đậy cánh tay của Vân Khuynh cũng gắt gao nắm chặt thắt lưng của nàng, nàng lại ngã vào lòng .

      Ngay vào lúc Sở Lạc Lạc nhíu mày muốn đứng dậy có hai nam nhân trăm miệng lời hô: "Buông nàng ra!"

      Đồng tử màu vàng mang theo ý cười, nghênh đón lửa giận của hai người.

      U Phượng nhìn thấy màn kia, trong lòng giận dữ, hận thể lập tức sử dụng Vô Sắc Chi Hỏa để thiêu cánh tay đặt eo nàng thành tro bụi. Lúc này sớm quên nam nhân trước mặt là nhân vật mấu chốt để tìm ra Phong Thanh Vân.

      Mà trong đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên cũng lộ ra sát ý, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ khiến cho người ta vô cùng ngoài ý muốn: "Phong Thanh Vân!"

      Ba chữ Phong Thanh Vân này làm kinh động tất cả mọi người, bao gồm cả vị Đại lĩnh chủ ôm Sở Lạc Lạc kia. Thủ hạ của thậm chí tất cả đều rút ra bảo kiếm, chỉ vào Lãnh Tiêu Nhiên.

      Thừa dịp Vân Khuynh thất thần, Sở Lạc Lạc liền dùng sức thoát khỏi cánh tay của , nhanh chóng đứng dậy. Trong khi Vân Khuynh nở nụ cười khiến cho người ta khó hiểu nàng trở về bên cạnh Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng.

      "Làm càn, ai cho các ngươi rút kiếm." Đại lĩnh chủ quát lớn với thủ hạ: "Đây là đạo đãi khách mà ta dạy các ngươi sao?"

      Vẻ mặt mang ý cười, trong đôi mắt màu vàng ra tia hứng thú, đảo mắt qua vẻ mặt để lộ giận dữ của U Phượng và đôi mắt đầy sát ý của Lãnh Tiêu Nhiên, còn có cái vị tiểu nương tự nhận là mẫu thân của , : "Giỏi cho trái tim thất khiếu linh lung, ngươi biết ta là Phong Thanh Vân từ khi nào?"

      Thấy Sở Lạc Lạc an toàn ở lại bên cạnh, Lãnh Tiêu Nhiên thầm thở phào nhõm hơi, cũng dấu diếm : "Ta cũng chỉ mới nhận ra lâu, kì trong lời của trưởng lão bộ tộc Mạc Lạp còn có cả Lang Vương đều vô tình để lộ ra tin tức Đại lĩnh chủ chính là Phong Thanh Vân, chỉ là chính bọn họ phát ra thôi."

      Lang Tà nghe vậy cũng khỏi tinh tế cân nhắc lại lời của mình, quả , trong lúc vô tình đánh đồng địa vị của Đại lĩnh chủ và Phong Thanh Vân. Chính là bởi vì biết Đại lĩnh chủ chính là Phong Thanh Vân.

      Chuyện bí mật này chỉ có các vị thủ lĩnh của các bộ lạc của bình nguyên Hồng Hoang mới biết, hôm nay cư nhiên lại bị người ngoài biết được.

      "Ha ha ha..." Đại lĩnh chủ Phong Thanh Vân bỗng nhiên phát ra tiếng cười to, với Lang Tà và thủ vệ xung quanh: "Tốt lắm, cần khẩn trương. Tin tức ta là Phong Thanh Vân, cũng vẫn còn sống chỉ sợ sớm truyền ra ngoài, nếu tại sao mấy tháng gần đây lại có nhiều thám tử của các quốc gia đến nơi này như vậy."

      Sở Lạc Lạc và U Phượng cũng là người thông minh, chỉ là tâm tư kín đáo bằng Lãnh Tiêu Nhiên cho nên khi bọn họ cẩn thân nhớ lại lời của trưởng lão bộ tộc Mạc Lạp và lời của Lang Tà cũng nghĩ ra. Hơn nữa vừa rồi Đại lĩnh chủ cũng tự mình thừa nhận chuyện chính là Phong Thanh Vân.

      Đại lĩnh chủ chính là Phong Thanh Vân, như vậy Phong Thanh Vân vốn gặp nạn nhưng lại biết bằng cách nào biến mình thành hung linh, cho nên mới bị mất tích suốt mười năm. ra sau khi biến thành hung linh vẫn luôn du đãng ở Thánh Vân đại lục.

      Cho đến khi hung linh Phong Thanh Vân xâm nhập vào Huyết Sắc Chi Lâm, gặp Cổ Vân Lạc, cũng bị nàng chộp tới làm thí nghiệm, đặt cho cái tên Vân Khuynh. Mà ba năm trước đây, khi Cổ Vân Lạc bị đâm chết thí nghiệm của nàng cũng thành công, cho nên ba năm trước Phong Thanh Vân trở về bình nguyên Hồng Hoang, trở về làm Đại lĩnh chủ của .

      Lúc này trong lòng Sở Lạc Lạc xuất tia hy vọng, nếu người trước mặt chính là Phong Thanh Vân, cũng là đứa con của nàng Vân Khuynh, tuy rằng nhìn thái độ của có vẻ cũng muốn nhận vị mẫu thân là nàng, nhưng mà nàng cần lo lắng chuyện chữa bệnh nữa.

      Bởi vì tay nàng chế tạo ra, cho nên nàng biết nhược điểm của .

      " Ngươi tìm ta vì chuyện gì?" Đôi mắt màu vàng nhìn Sở Lạc Lạc hỏi.

      đợi nàng mở miệng lên tiếng hỏi trước, Sở Lạc Lạc liền trả lời chi tiết: " ngực của ta vốn có vết thương cũ, sau đó lại bị ma kiếm gây thương tích, nay thể tụ tập ma lực."

      Lạc Lạc? Ánh mắt của Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nhìn về phía nàng đều mang theo vài phần kinh ngạc. Lạc Lạc sao lại có thể dễ dàng đem cho Đại lĩnh chủ, chẳng lẽ nàng chắc chắn chữa thương cho nàng sao?

      Mặt này Vân Khuynh đều là ý cười, : "Ngươi muốn lưu lại theo ta ba năm, như vậy ngươi chính là người của ta. Vết thương của ngươi chỉ là việc rất , ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn."

      Lời của Vân Khuynh khiến cho hai nam nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng khiến cho thủ vệ xung quanh kinh ngạc đến nỗi tròng mắt dường như rơi xuống đất. Lần này sau khi Đại lĩnh chủ trở về có thay đổi rất lớn, nhất là bắt đầu gần nữ sắc. ra là Đại lĩnh chủ lại là Đoạn tay áo chi phích*! ( Cụm từ Đoạn tay áo chi phích này vốn bắt nguồn từ mối tình đoạn tụ của Hán Ai Đế và Đổng Hiền, về sau thường được dùng để chỉ những người đoạn tụ. Bạn nào muốn biết thêm có thể google.)

      Sở Lạc Lạc thực hiểu hàm ý trong lời của Vân Khuynh, nhưng mà chỉ cần đáp ứng chữa trị cho nàng là đủ rồi. Về phần cái gì ba năm hay ba năm, nếu như chữa thương được việc hay ở là do nàng quyết định. Vì thế dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Sở Lạc Lạc nhàng gật đầu.

      "Lạc Lạc?!" U Phượng khó hiểu, chẳng lẽ Lạc Lạc thực vậy, lo lắng quát.

      Sở Lạc Lạc nhìn lại hai người, thấy trong mắt họ đều là tình cảm thân thiết, chớp chớp mắt, nở nụ cười khiến cho bọn họ yên tâm.

      Sở Lạc Lạc biết nụ cười vừa rồi của nàng mê người như thế nào. Những người ở đây đều sửng sốt, trong lòng cảm thán, thiếu niên này quả nhiên có chút tư sắc.

      --

      Nội thất trắng lệ, mỗi đồ vật ở bên trong đều là vô cùng tinh xảo.

      Lúc này chỉ có Sở Lạc Lạc và Vân Khuynh ở trong này.

      Nếu Vân Khuynh ở miệng đáp ứng chữa thương cho nàng Sở Lạc Lạc cũng muốn chậm trễ thời gian nữa.

      Lúc nàng muốn mở miệng lại nghe thấy lời khiến cho nàng muốn hộc máu từ trong miệng của Vân Khuynh bay ra: "Cởi quần áo ra, tiểu mẫu thân của ta."

      Lamsarale: Nàng đoán cũng đúng nửa rồi nhé! Vân Khuynh là Đại lĩnh chủ, Đại lĩnh chủ là Phong Thanh Vân. Chuyện này có đoán cũng đoán ra nổi! Hắc Hắc!!

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 67.2

      Lúc nàng muốn mở miệng lại nghe thấy lời khiến cho nàng muốn hộc máu từ trong miệng của Vân Khuynh bay ra: " Cởi quần áo ra, tiểu mẫu thân của ta."

      Cái gì?! Nàng có nghe nhầm chứ! Sở Lạc Lạc mở to đôi mắt màu hổ phách, Vân Khuynh đùa giỡn nàng sao?

      "Ai, đừng có nghĩ nhiều, ngươi cởi, ta là sao xem được vết thương ngực ngươi?" Vân Khuynh nhàng trả lời, trong giọng lại mang theo vài phần ý cười.

      Nhẫn! Sở Lạc Lạc cắn răng cái, dù sao người trước mắt chỉ là đứa do nàng tạo ra thôi. Nàng cởi áo, để lộ ra vết sẹo trước ngực.

      Nhưng là khi ngón tay hơi lạnh chạm vào vết sẹo kia, thân thể của nàng vẫn là nhịn được mà run run.

      "Đáng thương."

      Nhìn vẻ mặt Sở Lạc Lạc chỉ có nhẫn nại, hề có chút e lệ nào, Vân Khuynh bỗng nhiên . Lúc nàng đây, giọng điệu của dường như là cảm thán mà thở dài.

      "Ngươi đáng thương, là ta sao?" Sở Lạc Lạc nhíu mày hỏi, tuy rằng nay nàng mất ma lực nhưng mà nàng cũng cảm thấy là mình đáng thương.

      "Ta là hai nam nhân bên ngoài kia, là đáng thương."

      Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng? Có ý gì? Bọn họ cũng có bị thương nha. Sở Lạc Lạc vẻ mặt mê mang hiểu.

      Hai nam nhân xuất sắc như thế lại cố tình hiểu ái tình, thực là đáng thương, Vân Khuynh nghĩ như vậy. Thực nhìn ra vị tiểu mẫu thân này của lại có sức quyến rũ như vậy, thế nhưng nàng cái gì cũng biết.

      Thanh danh của thiên tài ma pháp Cổ Vân Lạc, lúc trước cũng coi như là người nổi tiếng khắp Thánh Vân đại lục. Tin đồn có liên quan đến nàng thân là luyện dược sư tất nhiên là có nghe đến, chỉ là Vân Khuynh cũng đoán được bọn họ lại lấy cách này để gặp lại.

      Nữ nhân trong cuộc đời ngoại trừ ma pháp ra có gì khác này, khi được sống lại dường như có gì đó giống trước kia.

      Vừa rồi lời của Vân Khuynh ở trong đại sảnh chỉ là để thử phản ứng của mọi người, mà hiệu quả, khiến vô cùng vừa lòng. Cho nên, vì hạnh phúc chung thân đại của tiểu mẫu thân của , quyết định cho nàng kinh hỉ.

      " Nha..." Vân Khuynh biết lấy từ nơi nào ra cái chai, : "Ba viên, thể nhiều hơn, cũng thể ít hơn."

      Sở Lạc Lạc mở chai ra, nhíu nhíu mày nhìn về phía Vân Khuynh.

      "Thuốc chữa thương." Vân Khuynh xong, giọng điệu lại biến chuyển, vừa cười vừa : "Chẳng lẽ tiểu mẫu thân của con muốn con chính miệng mớm cho người sao?"

      cần so đo với ! Sở Lạc Lạc đổ từ trong bình ra ba viên thuốc màu xanh biếc, hề do dự mà nuốt vào. Trong nháy mắt, trong mắt Vân Khuynh lên tia thưởng thức, săn sóc đưa cho nàng chén nước.

      Viên thuốc trôi xuống bụng, Sở Lạc Lạc cảm thấy luồng khí nóng bốc lên từ lòng bàn chân.

      Vân Khuynh vươn cánh tay phải : "Tiểu mẫu thân, theo ta."

      Đôi mắt màu vàng chớp động hứng thú. Sở Lạc Lạc hề nghi ngờ, hay cách khác, lúc này nàng chỉ có thể tin . Đưa tay nắm lấy tay , lúc sau, nàng nằm trong cái ao tản ra mùi hương thơm ngát. Đợi toàn bộ thân hình của nàng ngập trong ao ý thức của nàng dần trở nên mơ hồ.

      "Ha ha... Tiểu mẫu thân của ta, hưởng thụ cảm giác ngủ say tốt , đến thời điểm thích hợp, ta đến đánh thức ngươi." Khóe miệng Vân Khuynh bỗng nhiên nở rộ nụ cười giảo hoạt khi thực được ý đồ.

      Thời gian bị Cổ Vân Lạc sử dụng làm thí nghiệm khôi phục ý thức từ rất sớm, chỉ là ngâm mình trong nước ma pháp cho nên thể nhúc nhích, cũng thể chuyện. thể chịu nổi nàng mỗi ngày lải nhải bên tai .

      Khi đó rất muốn : Cổ Vân Lạc, tuy rằng ngươi là thiên tài ma pháp nhưng mà nước thuốc mà ngươi chế tạo thực quá kém. Dược liệu trân quý như thế, dùng để đắp nặn thân thể cư nhiên phải mất ba tháng mới có thể hoàn thành.

      Vốn dĩ sau khi tỉnh lại cũng muốn cho nàng nếm trải đau khổ như vậy. Nhưng là, nghĩ tới, thời khắc khi có thể động đậy cũng là thời khắc tử vong của nàng.

      vốn tưởng rằng đời này đều phải nợ phần nhân tình, ngờ, còn có ngày có thể báo ân.

      Tuy rằng ân tình muốn báo đáp nhưng mà những đau khổ mà từng trải qua cũng có quên, cho nên, Vân Khuynh ngồi bên cạnh ao, vô cùng đắc ý nở nụ cười.

      --

      Ba ngày nay, trong tòa thành của Đại lĩnh chủ dường như bề bộn nhiều việc.

      biết vì sao, đại lĩnh chủ có niềm thích mới, triệu tập nhóm thợ may xuất sắc nhất bình nguyên Hồng Hoang, cầu nội trong ngày may ra rất nhiều y phục của nữ nhân vô cùng tinh xảo, mỹ lệ. Nhưng mà ngày hôm sau, lại để cho những thị nữ xinh đẹp ở trong tòa thành ngừng thay những bộ đồ này, triển lãm trước mặt của .

      Mỗi khi cảm thấy thích, liền lười biếng nâng ngón tay lên điểm chút. Thời điểm thị nữ bị điểm trúng vô cùng cao hứng lại được biết chỉ và vừa ý quần áo người nàng thôi.

      Thị nữ xinh đẹp này vô cùng mất mát, các nàng từ nghe được câu lưu truyền trong bình nguyên Hồng Hoang kia: "Đại lĩnh chủ, chỉ uống loại rượu ngon nhất, mặc ý phục tốt nhất, ngủ vớ nữ tử xinh đẹp nhất."

      Đại lĩnh chủ trong câu này cũng phải là đến mỗi vị Đại lĩnh chủ của bình nguyên Hồng Hoang mà chỉ duy nhất đến Phong Thanh Vân mà thôi.

      Cho nên, có thể hầu hạ Đại lĩnh chủ là mơ ước khi còn bé của mỗi ở bình nguyên Hồng Hoang. Nhưng mà hơn mười năm trước, Đại lĩnh chủ bỗng nhiên biến mất, vào lúc cư dân bình nguyên Hồng Hoang nghĩ rằng tạ thế lại trở về, dung mạo hề thay đổi. Ba năm này chỉ triệu duy nhất nữ tử tuyệt sắc thị tẩm chính là nữ nhân phát điên kia. Vào hai ngày trước, mọi người trong tòa thành mới biết Đại lĩnh chủ chưa từng chạm vào nữ nhân kia. Các thiều nữ vốn vô cùng ghen ghét nữ nhân kia, trong lòng lại lần nữa dấy lên hy vọng.

      --

      Nghe được tiếng gọi ở bên tai, Sở Lạc Lạc từ trong mộng tỉnh lại. Khi nàng mở hai mắt ra phát ra mình ngâm trong nước, trong lòng hoảng hốt, uống phải vài ngụm nước. Bên cạnh có bàn tay to bắt được bả vai của nàng, kéo nàng lên .

      "Khụ Khụ..." Sở Lạc Lạc cẩn thận bị sặc, phát ra vài tiếng ho khan.

      Ngẩng đầu lên, đối mặt là đôi mắt màu vàng, trong mắt hàm chứa ý cười, đúng là Vân Khuynh.

      Nàng từ trong ao nước ra, tiếng nước vang lên, cảm thấy cả người ướt đẫm, quần áo chật chội dán sát vào thân thể mơ hồ khiến nàng thở nổi.

      Vân Khuynh đứng ở bên hồ, giả vờ lưu manh, hướng nàng huýt sáo tiếng vang dội.

      Sở Lạc Lạc là khó hiểu, đôi mắt hổ phách hung hăng trừng mắt với cái, Vân Khuynh bỗng nhiên ngây người.

      Nàng hoàn toàn để ý muốn làm gì, ma lực có khôi phục hay mới là chuyện Sở Lạc Lạc quan tâm nhất. Nàng liền thử vận hành ma lực, biểu tình vui sướng từ từ lộ ra gương mặt của nàng. Ma lực của nàng khôi phục. những khôi phục mà nàng còn cảm thấy kinh mạch vốn mở rộng đến cực hạn nay có thêm ít gian. Điều này có nghĩa là ma lực của nàng có thể đề cao thêm rất nhiều so với nay, phát này khiến cho nàng vui sướng thôi.

      "Ngươi vừa lòng sao?" Vân Khuynh nhìn biểu tình vui sướng của nàng, khóe miệng lên chút tươi cười, hồ ma pháp này là do tỉ mỉ chế tạo, sao có thể tốt chứ.

      "Như vậy, mời thay quần áo trước ."

      Vân Khuynh đưa tay chỉ, Sở Lạc Lạc nhìn theo phương hướng kia, chỉ thấy hàng trăm bộ quần áo tinh xảo màu sắc khác nhau treo ở mộ bên.

      Sở Lạc Lạc cũng khách khí với , về hướng kia. Tuy rằng quần áo rất tinh mĩ nhưng mà có phải là hơi lớn so với nàng sao?

      Bỗng nhiên nàng nhìn thấy vách tường, có chiếc gương lớn làm từ đá ma pháp trong suốt, nhìn qua, khỏi hít vào hơi lạnh.

      Trong gương, là xinh đẹp, tóc đen dài như tơ lụa, đôi mắt hổ phách, cánh mũi cao thẳng, đôi môi đỏ thắm. Người trong gương, đúng là nàng, Sở Lạc Lạc!

      Nhưng mà, bộ dạng kia, phải là mười ba tuổi!

      Xiêm y ướt đẫm, đối với nàng mà tại y phục này có chút , nhưng vẫn là nam trang màu đen kia. Chiều dài của chiếc quần chỉ thới mắt cá chân, cổ tay áo ngắn vài tấc. Mấu chốt nhất là, khi người trong gương hô hấp bộ ngực cao ngất cũng chuyển động theo. Khó trách nàng cảm thấy khó thở.

      "Chết tiệt! Cơ thể của ta tại sao lại bỗng dưng trưởng thành!" Sở Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi , đôi mắt hổ phách tràn đầy lửa giận.

      Vân Khuynh cười khẽ : "Ngươi mười sáu tuổi, thân thể tất nhiên là như thế này, có gì kì quái."

      Cái gì?! Nàng cư nhiên lại ở trong cái hồ kia ba năm mới tỉnh lại, Sở Lạc Lạc kinh ngạc trợn tròn mắt.

      Thời gian ba năm cứ trôi qua như vậy!

      "Vậy bọn họ đâu?" Nàng vội vàng hỏi.

      "Bọn họ?" Biểu tình của Vân Khuynh có chút mê mang, sau đó mới bừng tỉnh : "Ngươi là đến hai nam nhân kia sao? Bọn họ dường như đợi hơn năm..."

      "Vậy tại sao?" Sở Lạc Lạc khẩn trương hỏi.

      "Đương nhiên là rời , ngươi cho rằng bọn họ ở chỗ này chờ ngươi ba năm sao?" Vân Khuynh nhùn nhún vai .

      Chết tiệt, ra muón ở lại theo ba năm là ý này. Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lí, cùng lắm chỉ nghĩ đến chậm trễ mấy tháng, ba năm, thế giới bên ngoài biết là có bộ dạng gì nữa, còn có ca ca Sở Hiên của nàng. Trời ạ! Chỉ sợ tốt nghiệp học viện, trở lại Thiên Kỳ Quốc rồi!

      "Ta nghĩ ngươi trước tiên vẫn là nên đổi quần ào . Ta nhìn ngươi cũng sắp chết rét rồi." Vân Khuynh từ từ .

      Sở Lạc Lạc lại trừng mắt, từ trong đống quần áo kia lấy ra bộ màu đen có hoa văn chìm tinh xảo, chỉ là nam nhân kia vẫn còn đứng đó, nhúc nhích. Lúc này, trong lòng nàng tức giận, nghĩ muốn trực tiếp dùng ma pháp chiêu giết chết .

      "Ai..." Vân Khuynh phát ra tiếng thở dài đáng tiếc, về phía cửa, thở điểm đóng cửa còn nheo mắt : "Về sau ngươi vẫn là nên ít trừng người khác , bằng , khiến người ta hiểu lầm."

      Hiểu lầm cái gì?! Sở Lạc Lạc lúc này căm tức, quả muốn hủy chỗ này . Nàng nhanh chóng thay ý phục, muốn lập tức rời khỏi đây.

      Nhưng là, khi nàng vội vàng bước đến đại sảnh, hai nam tử vốn rời lại ràng đứng ở đó.

      "Các ngươi... rời ?" Sở Lạc Lạc hỏi, đôi mắt đẹp lộ ra vui sướng, còn có cảm động.

      ra Vân Khuynh lừa gạt nàng, bọn họ vẫn ở chỗ này, chờ nàng ba năm.

      Nhưng mà, khi Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nhìn thấy nàng, vào thời khắc đó, liền ngây dại ra, dường như tin vào hai mắt của mình. Bọn họ phải là nằm mơ chứ, nhưng mà bọn họ ràng thấy được bóng dáng thướt tha khi lớn lên của Sở Lạc Lạc, tựa như kinh hồng, nhanh nhẹn đến.

      đúng như thiếu nữ tuổi mười sáu độ xuân , con mắt sáng, đôi môi đỏ mọng, gấm vóc màu đen càng làm nổi bật da thịt tuyết trắng. Tay áo dài phất phơ, y phục người triển lãm hoàn toàn dáng người xinh đẹp của nàng. Dường như là vì sốt ruột, nàng quên mang giầy, lộ ra đôi chân mĩ lệ như bạch ngọc.

      Đôi mắt đẹp ngóng nhìn, giống như sao sớm, thanh lệ thoát tục, khó có thể hình dung, khiến cho người ta đui mù.

      "Ha ha ha..."

      Ngay vào lúc ba người nhìn nhau tiếng cười vui vẻ truyền tới, người tới đúng là Đại lĩnh chủ Phong Thanh Vân, cũng là Vân Khuynh trong miệng Sở Lạc Lạc.

      "Xem ra các ngươi đều rất vừa lòng." Vân Khuynh sung sướng , cảnh này chính là cảnh chờ mong lâu.

      Sở Lạc Lạc nhìn vẻ mặt đắc ý của Vân Khuynh, lại nhìn bộ dạng khiếp sợ của Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng, dường như hiểu được có gì đó đúng. ra là cũng phải là nàng ở đây ba năm như lời , tên kia thế như lại dám đùa giớn nàng. Sở Lạc Lạc khỏi giận run, nàng trừng mắt : "Ngươi cư nhiên dám gạt ta!"

      Nàng biết, cái trừng mắt của nàng dưới ánh mắt của bọn họ lại là phong tình vô hạn.

      Vân Khuynh phát ra tiếng thở dài: "Ta rồi, về sau vẫn là nên dùng cặp mắt kia để trừng người khác, bằng , khiến người ta hiểu lầm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :