1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 63.3:

      Nàng đặt cây sáo bên môi, nhàng thổi, những giọt mưa ngày càng lớn hơn, quần áo của nàng ẩm ướt, dán vào người, làm lộ những đường cong lả lướt.

      Hắc Ảnh nhìn bóng dáng xa dần của giai nhân, bên môi lộ ra tươi cười, lập tức biến mất trong đêm đen dày đặc.

      Tiếng sáo kia, khi du dương, khi ngắt quãng, khi dâng trào, khi lại ám ách, ở dưới màn mưa đêm, thanh kia giống như tiếng kêu của ma quỷ. Thân ảnh thướt tha giống như chăn cừu mị , diễm lệ mà đám thi thể và xương trắng hành quân ở phía trước giống như đám cừu, tiếng sáo giống như cây roi dài, mang theo gai nhọn, quật vào người đàn cừu, thúc dục chúng nó phải nhanh chân về nhà…

      --

      Sở Lạc Lạc ngồi trước cửa sổ nghe tiếng mưa bên ngoài, trong lòng lo lắng.

      U Phượng và Lãnh Tiêu Nhiên ngồi ở ghế, cũng là vẻ mặt trầm tư. Hôm nay bọn họ ra ngoài tìm hiểu tin tức nhưng là vừa mở miệng hỏi đến lão nhân hơn trăm tuổi mọi người vốn dĩ vẫn nhiệt tình nụ cười bỗng cứng đờ rồi chịu mở miệng câu nào nữa. Cho dù là nữ nhân vốn muốn nhào vào bọn họ cũng vậy. Xem ra lão nhân này là người có danh vọng trong bộ lạc cho nên mọi người dễ dàng để lộ tin tức của ông.

      kiện đám người Sở Lạc Lạc tưởng là kết thúc lại hẳn vậy. Khi nàng với ông chủ muốn thuê phòng nghỉ lại qua đêm ông chủ tìm đủ mọi lí do chỉ cho bọn họ căn phòng.

      Nơi này quả nhiên cởi mở, ông chủ khách điếm còn ám chỉ mà với nàng: “Công tử, cái giường trong phòng kia là cái lớn nhất trong khách điếm, tuyệt đối có thể khiến ngài vừa lòng.”

      Sở Lạc Lạc sau khi nghe được khỏi líu lưỡi.

      Nàng đương nhiên quên việc đùa vui lúc sáng nhưng nàng vạn vạn đoán được tạo thành hậu quả như thế này. Lúc này, nàng cảm thấy khí trong phòng lộ ra quỷ dị, giữa hai người kia biết xảy ra chuyện gì, hình như có sóng ngầm mãnh liệt.

      Vì để đánh vỡ khí cứng ngắc, Sở Lạc Lạc mở miệng : “Hai người nghe chút, có phải có tiếng gì đó hay ?”

      Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng cùng nghiêng tai lắng nghe, lại chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng mưa. Ngay vào lúc bọn họ định mở miệng viên thuỷ tinh đen trong lòng Sở Lạc Lạc bỗng nhiên nhàng bay ra, phát ra ánh sáng chói mắt.

      “Có thứ gì đó tiến lại đây.” Trong giọng của có vài phần cảnh giác.

      Sở Lạc Lạc biết viên thuỷ tinh đen đùa, cũng có chút khẩn trương, hỏi: “Thứ gì vây? Chẳng lẽ là…”

      Hắc ma pháp?!

      “Ta cũng rốt cục là thứ gì nhưng chắc chắn là vật chết, hơi thở hắc ma pháp vô cùng mãnh liệt!”

      Hai người khác trong phòng nghe vậy cũng ngưng thần, dùng ma lực để dò xét bên ngoài, quả nhiên là có thứ gì đó tầm thường về phía bộ lạc, tốc độ còn rất nhanh. Nhưng là trời rất tối, mưa lại mơ hồ cản tầm nhìn nên thể nhìn bộ dạng thứ kia.

      Chỉ là khi bọn họ mở hai mắt ra cũng bắt đầu cảnh giác.

      Môi Lãnh Tiêu Nhiên khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên từ trong tay áo bên phải của nổi lên trận gió. bóng dáng màu bạc nho từ cổ tay áo nhảy ra, rơi xuống mặt đất, dần dần lớn lên cho đến khi lớn bằng hai người lớn bình thường.

      Ánh mắt Sở Lạc Lạc toả sáng, đây là ma thú cửu giai – Cửu Vĩ Linh Hồ!

      ràng là lần đầu tiên nhìn thấy ma thú này nhưng là sau khi Sở Lạc Lạc nhìn thấy nó trong lòng bỗng có loại vui sướng lên lời, giống như đây phải là lần đầu gặp mặt.

      “Tiêu Nhiên, đây là ma thú khế ước của ngươi?”

      Lãnh Tiêu Nhiên hơi ngây người, lúc này mới nhớ tới lần trước khi nàng thấy Hồ Bạch ở trong trạng thái hôn mê, tất nhiên là biết, gật gật đầu : “Ân, nàng gọi là Hồ Bạch.”

      Đúng lúc này, tại những địa phương khác nhau trong bộ lạc bỗng vang lên tiếng thét chói tai. Tiếng thét liên tiếp vang lên, trong thanh có khủng hoảng, có sợ hãi mà càng nhiều hơn là khiếp sợ.

      Sau đó là nhà ai đánh đổ cây nến, lửa cháy bùng lên nhưng trong phòng lại có ai chạy ra.

      Ngay khi trong khách điếm vang lên tiếng thét chói tai U Phượng dẫn đầu nhảy ra khỏi cửa sổ, Sở Lạc Lạc cầm kiếm nhảy ra mà theo sát sau đó là Lãnh Tiêu Nhiên và Hồ Bạch.

      Khi bọn họ dừng ở đường dày đặc mưa đêm mới phát bên ngoài đứng ít người, mỗi người đều là vẻ mặt kinh hoàng. có mấy ngôi nhà bị bốc cháy, thế lửa lan tràn. Mà trong khách điếm, các lữ khách khác cũng đều ra, tay cầm vũ khí.

      “Này, nơi này xảy ra chuyện gì?”

      Mưa đêm, vốn tầm mắt tốt, võ sĩ nhìn thấy bóng người đằng trước, cho rằng người dân chăn nuôi có vẻ bình tĩnh vội vàng đến vỗ vai người kia, cực kì hữu hảo hỏi.

      Mà người dân chăn nuôi kia há to miệng lộ ra hàng răng trắng, bỗng nhiên cắn về cần cổ vị võ sĩ kia.

      “A…” Võ sĩ thống khổ thét chói tai, từ động mạch, máu tươi ngừng phun ra.

      của tiếng kêu chưa dứt tuyệt khí mà ngã xuống đất.

      “Người dân chăn nuôi này điên rồi, thế nhưng lại giết đồng đội của chúng ta!”

      Lợi kiếm rút ra, ở trước mắt bao người, đem đầu của người dân chăn nuôi kia chém thành hai nửa,máu huyết, da thịt, thậm chí cả óc cũng văng ra nhưng người dân chăn nuôi này vẫn ngã xuống. Gương mặt chỉ còn nửa nhếch miệng cười, bàn tay ràng là bằng da bằng thịt nhưng lại có thể đâm vào lồng ngực của người kia, móc trái tim ra. Trái tim vẫn còn đập, những người dân chăn nuôi ở phía sau lại có vài người lao ra, cạnh tranh hai cái xác chết.

      Điên cuồng, sợ hãi, thậm chí có vài người nhát gan xụi lơ.

      Mắt thấy mà huyết tinh điên cuồng như vậy, Lãnh Tiêu Nhiên lớn tiếng hô: “Hồ Bạch, ngươi coi chừng Lạc Lạc.”

      Dụ hoặc của Cửu Vĩ Linh Hồ làm sao so được với sợ hãi khi đối mặt với tử vong cho nên căn bản có người nào chú ý đến bóng dáng của ma thú cửu giai này. Dưới ra lệnh của Lãnh Tiêu Nhiên, Hồ Bạch đến bên cạnh Sở Lạc Lạc.

      Hồ ly lông bạc mắt bạc nhìn trước mắt bỗng nhiên mở miệng : “Mau ngồi lên lưng ta.”

      Thanh kia mềm mại mị hoặc giống như phát ra từ xinh đẹp ôn nhu như nước.

      Sở Lạc Lạc cũng khách khí, nàng biết mình mất ma lực, ở trong hoàn cảnh này rất khó tự bảo vệ mình, huống chi vừa rồi nàng thử qua, Công Kích Tinh Thần căn bản có hiệu quả đối với thứ kia. Đó là thứ mất linh hồn, là xác sống chỉ biết di chuyển.

      “Này, tảng đá, ngươi có thể phân biệt ai là người ai là quái vật ?”

      Kẻ vừa rồi mới ăn thịt người bị Lãnh Tiêu Nhiên kết liễu nhưng là ngày càng nhiều người chạy ra đường cái, trong bộ lạc, tiếng thét chói tai ngừng, khó có thể phân biệt.

      “Có thể, ta dùng tinh thần lực đem cảm giác của rót vào suy nghĩ của ngươi, tốc độ phải nhanh!”

      Sở Lạc Lạc cưỡi lưng Hồ Bạch, tay cầm trường kiếm ở trong đêm đen loé ra hàn quang.

      Nàng hướng tới hai người phía sau hô: “Các ngươi theo ta, chỉ cần là người ta chém trúng chính là quái vật!”

      xong Cửu Vĩ Linh Hồ chạy về phương hướng mà thanh kiếm của chỉ tới. Sở Lạc Lạc nâng kiếm chém xuống, cái đầu chia lìa với thân thể.

      Nhưng là trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân hình mất đầu kia vẫn còn chạy như điên về phía trước, đánh về phía Sở Lạc Lạc. Nhưng là tốc độ nó có nhanh cũng nhanh bằng sinh vật nhanh nhất mặt đất. Ở lưng Hồ Bạch, Sở Lcj Lạc vung kiếm, lại chém rơi cái đầu khác. U Phương và Lãnh Tiêu Nhiên nhìn nhau, trong lòng có ăn ý, đều tự mình dùng ma pháp đem người mà Sở Lạc Lạc chém trúng hoặc là đóng băng cho vỡ vụn, hoặc là đốt cháy.

      Ở trong mắt mọi người, thực lực của tổ hợp ba người thú này khiến cho mọi người sợ hãi. Đoàn người này đánh sâu vào trong đám quái vật khoác da người.

      “Mau! Mau! Nhận thức mọi người cùng tụ lại chỗ, chúng ta phải đối phó đám quái vật này.

      “Đúng! Chúng ta mau tập trung lại!”

      Trong đám người, cũng biết là người nào bắt đầu la lên, sau đó những người quen biết nhau bắt đầu tụ tập lại thành đoàn, bọn họ dựa lưng vào nhau, tay cầm binh khí, cảnh giác, tuỳ thời có thể đánh tới quái vật. Nhưng là bọn họ có lưu ý đến ở nóc nhà, đám xương trắng nằm sát xuống mái hiên. Đôi mắt trống rỗng phát ra hồng quang mỏng manh, dường như quan sát nhất cử nhất động ở bên dưới.

      Lúc này, đám khô lâu dường như nhận được mệnh lệnh, hồng quang trong mắt càng toả ra hào quang mãnh liệt, chúng nó đều nhảy từ nóc nhà xuống, Đám người phía dưới phát ra từng tiếng kêu hoảng sợ. Đoàn người vất vả mới tụ tập lại được trở nên hỗn loạn, mà lúc này, đám quái vật khoác da người nhân cơ hội tập kích những người khó phòng bị. Trong lúc nhất thời, đường cái máu chảy thành sông, phần chân tay bị đứt lìa rơi khắp nơi.

      “A…a… Tay của ta!” nam tử tráng kiện phát ra tiếng thét chói tai. Tuy rằng vừa rồi phản ứng rất nhanh nhưng vẫn là bị cắn đứt nửa cánh tay. Đồng đội của thấy thế vội vàng kéo lùi về phía sau, nhanh chóng cầm máu cho rồi lại trở về chiến đấu.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 63.4:

      “A…a… Tay của ta!” nam tử tráng kiện phát ra tiếng thét chói tai. Tuy rằng vừa rồi phản ứng rất nhanh nhưng vẫn là bị cắn đứt nửa cánh tay. Đồng đội của thấy thế vội vàng kéo lùi về phía sau, nhanh chóng cầm máu cho rồi lại trở về chiến đấu.

      Nam tử kia bị mất máu quá nhiều, chỗ bị thương của lại có đoàn khói đen mờ nhạt bao phủ. Khói đen kia rất quỷ dị, thế nhưng lại theo máu chui vào mạch máu, trong chớp mắt liền thẩm thấu vào trái tim của .

      Nam tử bị thương vốn thở hổn hển bỗng nhiên mở to hai mắt, tay phải nắm chắc thanh đao nhọn, lén lút về phía sau lưng của đồng đội. Đao nhọn chút lưu tình đâm thẳng vào.

      Người bị đâm sau lưng quay đầu lại, mở to mắt hoảng sợ, trong mắt tràn ngập thể tin.

      “Ngươi…”

      Đáng tiếc, đáp lại chỉ có loạt răng nhọn cắn ngập vào cần cổ của .

      Trong lúc đó Sở Lạc Lạc chém giết hơn mười cái xác sống nhưng là tiếng thét chói tai vẫn ngừng vang lên, tiếng so với tiếng càng to , càng thê lương hơn. Nàng cảm thấy tay phải có chút tê rần nhưng đám quái vật này vẫn cuồn cuộn ngừng.

      Vẻ mặt của Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng cũng đều mang hàn ý, bọn họ muốn đem tất cả mọi loại sinh vật ở đây ngoài bọn họ ra đều diệt hết.

      Nhưng là, bọn họ cũng quên mục đích họ tới bộ lạc này.

      “Làm thế nào cũng giết hết! Chẳng lẽ có cách khác sao?” Sở Lạc Lạc vừa vung kiếm qua đầu, con mắt dính đầy máu tươi lập tức bắn ra.

      “Đúng là có chút kì quái, ta cảm giác hơi thở hắc ma pháp ngày càng nồng đậm.” Viên thuỷ tinh đen .

      “Ta cảm thấy đám quỷ quái này càng ngày càng nhiều, dường như lan ra.” Sở Lạc Lạc đồng ý .

      “Cẩn thận phía …” Sở Lạc Lạc ngẩng đầu vung kiếm lên chống đỡ nhưng vẫn chậm bước. bộ xương từ trung nhanh chóng rơi xuống, ở trước mặt. Sở Lạc Lạc vốn tưởng mình rơi khỏi lưng Hồ Bạch nhưng đôi tay đỡ thân hình lung lay của nàng, chút ngọn lửa trong suốt phóng tới, xương trắng liền hoá thành tro bụi.

      ra là U Phượng ra tay kịp thời. Sở Lạc Lạc ngồi lại vững ở người Hô Bạch, viên thuỷ tinh đen liền phát ra thanh : “ ra là thế!”

      “Nghe được thanh cổ quái kia sao? Thanh này thao túng chúng nó hành động, chỉ cần loại trừ người thao túng phía sau là có thể bình ổn trận giết chóc này.”

      “Ta ở đây cản phía sau, các ngươi tìm người!” Lãnh Tiêu Nhiên , đôi mắt bạc nhìn Sở Lạc Lạc : “Cẩn thận chút.”

      Trong lòng lại : “Hồ Bạch, ngươi nhất định phải bảo vệ nàng tốt.”

      Ma thú khế ước và chủ nhân vốn có tâm linh tương thông, đương nhiên có thể nghe được lời trong lòng của Lãnh Tiêu Nhiên. Trong mắt hồ ly phát ra ánh sáng kiên định, nhìn Lãnh Tiêu Nhiên cái rồi nhanh chóng cõng Sở Lạc Lạc chạy như bay về nơi phát ra thanh.

      Đêm đen, bóng dáng cao gầy choàng áo choàng đen đứng ở góc nào đó nóc nhà, ngón tay mảnh khảnh nắm cây sáo làm từ xương cốt, ở tại góc đó, nấp, quan sát cuộc chém giết ở phía dưới, khuôn mặt kiều mị lộ ra tia đắc ý.

      Bỗng nhiên thanh xuyên qua khí truyền đến, Dạ Mị cảnh giác nhìn lại, chỉ thấy lưng con hồ ly màu bạc có thiếu niên áo đen ngồi, mà tay thiếu niên cầm thanh trường kiếm dính đầy máu.

      Tiếng sáo biến ảo, dấu sát khí.

      Khô lâu vốn ở mặt đất cắn xé, chém giết sau khi nhận được chỉ thị đều nhảy lên nóc nhà, bao vây thiếu niên cưỡi hồ ly. Chỉ là vô thanh vô tức bỗng có luồng hoả diễm trắng muốt gần như trong suốt bỗng nhiên từ đâu xuất , bám chặt vào người những bộ xương.

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dạ Mị, hơn mười bộ xương trắng hoá thành tro tàn. Lúc trong lòng nàng còn chấn động nóc nhà biết từ bao giờ xuất nam nhân có mái tóc màu trần bì.

      Nàng khẽ cắn môi dưới, biết chính mình phải là đối thủ của người vừa mới tới. Thanh của tiếng sáo lại biến đổi, sát khí toả ra tứ phía. bộ lại bộ xương trắng nhanh chóng nhảy lên nóc nhà. Khẽ răng còn dính máu, trong tay còn nắm cánh tay hoặc cẳng chân bị cụt. Đối tượng công kích của bọn họ chính là nam nhân sử dụng lửa kia,

      Mà Dạ Mị, nhìn thiếu niên mặc áo đen kia, gương mặt vô cùng kiều diễm bỗng lộ ra nụ cười quyến rũ. Trong tay nàng lại yên lặng xuất quả cầu ma pháp xoay tròn tựa như lốc xoáy.

      Trong lòng nàng biết mình phải là đối thủ của nam nhân tóc trần bì kia nhưng là muốn đối phó với thiếu niên này, nàng vẫn là có lòng tin có thể làm được.

      Nhưng là khi nàng muốn phát chiêu lại phát ra tia thích hợp. Vẻ mặt đầy mị hoặc biến thành khiếp sợ, nàng thế nhưng lại thể nhúc nhích!

      Lúc này, thanh trường kiếm dính đầy máu đặt ở cần cổ mềm mại của nàng, mùi máu tươi xộc vào mũi.

      Thiếu niên áo đen này cư nhiên trúng mị thuật của nàng, ngược lại chính nàng lại biết trúng phải pháp thuật gì. Nhưng là vừa rồi nàng ràng cảm nhận được ma pháp dao động,đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?!

      Sở Lạc Lạc lạnh lùng : “Nhanh làm cho những thứ kia ngừng tay lại.”

      Lúc này U Phượng tiêu diệt hết đám ma vật kia. Dạ Mị nhìn về phía , lại nở nụ cười, nụ cười kia mang theo mị hoặc, quả nhiên là phong tình vạn chúng. Lập tức nàng lại thấp giọng khóc lên, như hoa lê dưới mưa, điềm đạm đáng , khiến cho người ta nhịn được muốn tới che chở.

      “Nữ nhân này chẳng lẽ điên rồi sao!” U Phượng nhìn cũng them nhìn tới nàng, mở miệng .

      Dạ Mị cứng đờ, khuôn mặt xanh mét, mị thuật mà nàng vốn rất tự hào cư nhiên lại mất hiệu lực. Lúc này, trong lòng của nàng mới bắt đầu phát hoảng.

      Sở Lạc Lạc cũng muốn kéo dài thời gian, với U Phượng: “Cho ta mượn chút lửa dùng chút.”

      U Phượng nhíu mày, dường như hiểu được ý tứ của Sở Lạc Lạc, tiếp: “Ngươi muốn làm gì?”

      “A… Ta bỗng nhiên rất muốn ngửi thấy mùi thịt nướng.”

      xong, đôi mắt màu hổ phách của Sở Lạc Lạc hờ hững nhìn chằm chằm gương mặt của Dạ Mị, chậc chậc : “Khuôn mặt quyến rũ như vậy, khi nướng lên, nhất định rất thơm .”

      Dạ Mị vẻ mặt kinh hoàng thất sắc, mồ hôi lạnh đầm đìa, nếu là mặt nàng bị chém mấy đao nàng còn tìm được người giúp nàng chữa trị nhưng là nếu bị Vô Sắc Chi Hoả kia đốt cháy, chỉ sợ cả kiếp này nàng đều phải mang theo vết thương đó.

      Nữ nhân xinh đẹp luôn luôn để ý dung mạo của mình, đặc biệt là nữ nhân tu luyện mị thuật mà , huỷ dung mạo của nàng chẳng khác nào huỷ tu vi cả đời của nàng.

      Dạ Mị vội vàng hô lớn : “Ta là dùng cây sáo này thao túng đám ma vật đó nhưng người cho ta cây sáo này chỉ dạy ta làm thế nào để thao túng chúng nó giết chóc nhưng dạy ta thổi khúc nhạc khiến chúng dừng lại. Đám ma vật này phải giết hết người trong bộ lạc mới có thể dừng lại.”

      Việc tàn nhẫn như thế rốt cục là do người nào gây nên, trong lòng Sở Lạc Lạc dẫy lên lửa giận.

      “Là ai phái ngươi tới?”

      Dạ Mị lại bỗng nhiên mím chặt môi, chịu phun ra nửa chữ.

      “U Phượng, xem ra vẫn là cần mượn chút lửa của ngươi…” Sở Lạc Lạc .

      đám lửa màu trắng từ ngón trỏ của xuất , khi Vô Sắc Chi Hoả dừng ở người Dạ Mị, nàng ta nhắm chặt hai mắt. Ngửi thấy được mùi tóc bị đốt cháy, nàng vội vàng kêu lên: “Là Nhị vương tử của Ma giới, là phái ta đến.”

      Lại là Ma giới?! Nhớ tới mình mất ma lực đúng là do Tiểu vương tử của Ma giới gây nên, chỉ có Sở Lạc Lạc, ngay cả U Phương cũng vô cùng tức giận.

      “Ta lại lần nữa, lập tức khiến bọn chúng ngừng tay.”

      Dạ Mị nhất thời khóc lên: “Ta biết, ta thực biết…”

      “Nàng .” Viên thuỷ tinh đen bỗng nhiên mở miệng .

      “Vậy phải làm sao bây giờ?”

      Sở Lạc Lạc cướp cây sáo trong tay Dạ Mị, để cho Hồ Bạch chế ngự nàng, răng nanh của Hồ Bạch đặt ở cần cổ của nàng.

      Ma sáo này thực rất kì quá, cũng biết là được chế từ xương gì. Ngoại trừ nơi để thổi có lỗ cũng tìm thấy lỗ biến nào khác.

      Sở Lạc Lạc đưa sáo lên môi, thổi ra hơi nhưng thanh nào phát ra, nàng còn chưa kịp hiểu ra vấn đề Dạ Mị toàn thân bị trói, bị Hồ Bạch dẫm dưới chân còn thêm: “Con người thể thổi được cây sáo này đâu. Cuộc chém giết này ai có thể ngăn cản.”

      “Các ngươi tạo ra trận giết chóc này rốt cục là vì cái gì?”

      “Vì thể uy lực của hắc ma pháp, cũng đem những người chết đó đều biến thành ma vật, tạo thành đại quân.”

      “Để ta thử xem.” U Phượng bỗng nhiên .

      Sở Lạc Lạc đem ma sáo đưa cho U Phượng nhưng ngay cả U Phương là người có ma lực cũng thổi ra thanh nào.

      “Nữ nhân, thử dùng tinh thần lực.”

      Nghe vậy, trước mắt Sở Lạc Lạc sáng ngời, lại lần nữa nhận lấy ma sáo.

      “Suy nghĩ chút, tìm khúc nhạc ngươi nghĩ có thể khiến người ta bình tĩnh, đem ý niệm của ngươi truyền vào bên trong, sau đó dùng tinh thần lực thổi cái ma sáo này.”

      Lời vừa ra, sắc mặt Dạ Mị xanh mét, tảng đá cổ quái này cư nhiên biết đến dùng tinh thần lực để thổi ma sáo này, nhưng mà cũng vô dụng thôi. Khúc nhạc kia có tên là Hoàng tuyền quỷ mị khúc, do Nhị vương tử tự mình truyền thụ cho nàng. Cho dù những người đó biết sử dụng tinh thần lực sao, tinh thần lực của thiếu niên miệng còn hơi sữa như thế này làm sao có thể cao siêu hơn Nhị vương tử tự mình truyền thụ cho nàng. Cho nên, trận chém giết này, nhất định thể ngừng lại!

      Sở Lạc Lạc thầm hít vào hơi, nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu của nàng nhớ tới khúc hát ru mà lúc từng nghe.

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dạ Mị, thanh căn bản thể xuất lại từ miệng của vị thiếu niên này thổi ra.

      Ma sáo quỷ dị lúc này lại thổi ra làn điệu êm tai. Giai điệu mềm ngọt ngào kia quanh quẩn trong gian giết chóc đầy máu tanh…

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 64.1: Đại chiến người và sói

      Tiếng sáo du dương xé ngang bầu trời đêm.

      Lúc này, những hạt mưa dần dần lại, cuối cùng biến thành mưa bụi.

      nóc nhà, mái tóc đen dài của ẩm ướt, gió đêm khẽ thổi, lạnh lẽo.

      khúc hát ra theo tiếng gió bay ra, theo những giọt mưa bụi rơi vào nội tâm mối người, khí đột nhiên yên tĩnh lại.

      Đấu tranh, chết chóc, tiếng thét chói tai cùng tất cả những hành động và thanh khác đều ngừng lại khi nghe thấy khúc nhạc này.

      Lãnh Tiêu Nhiên vốn còn chiến đấu, khi nghe thấy tiếng sáo liền dừng động tác trong tay. nhìn về nơi phát ra tiếng sáo, mặc dù ở trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của nàng nhưng gương mặt tuấn của lại toát ra ý cười vui sướng, vì biết, nàng thành công!

      Tộc nhân của bộ lạc Mạc Lạp bị trận biến động này dọa cho ngây người. Quái vật vốn còn uy hiếp tính mạng của bọn họ, vốn còn đánh nhau với bọn họ, giờ phút này cũng đều nhúc nhích, mặc họ chém giết.

      biết là từ nơi nào, cũng biết là từ ai phát ra tiếng hoan hô mừng như điên. Từ tiếng này, người trong bộ lạc bắt đầu nhanh chóng đáp lại, tiếng hoan hô liên tiếp nổ ra, đặt dấu chấm hết cho cuộc giết chóc này.

      Có người thậm chí vui đến mức phát khóc, đó là những giọt lệ vui sướng khi vừa trải qua sinh tử.

      Vui mừng qua , trong đám đông bắt đầu có người rên rỉ, vì mất đồng đội, cũng vì đêm máu me tàn khốc này!

      Lãnh Tiêu Nhiên nhảy lên nóc nhà, trường bào màu nguyệt nha tung bay theo gió. Lúc này, chỉ là lẳng lặng, lẳng lặng lắng nghe khúc nhạc của Sở Lạc. Bỗng nhiên, ánh mắt của tối sầm lại, nhanh chóng lấy đến cái áo choàng màu trắng rộng thùng thình đến, nhàng choàng lên người nàng. Nhất thời, Sở Lạc Lạc ngoại trừ khuôn mặt nhắn xinh đẹp lộ ra ngoài cả người đều bị bọc lại.

      U Phượng nhìn thấy hành động này của , cũng là ngẩn ra, nhìn bộ dạng mỉm cười cảm ơn của Sở Lạc Lạc, trong lòng của lại có loại rung động khác.

      Dạ Mị lúc này có chút hiểu ra. Vừa rồi nàng vẫn như cũ buông tay, khi Lãnh Tiêu Nhiên đến, nàng lại lần nữa thi triển mị thuật nhưng vẫn là có hiệu quả. Con Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn hành động của nàng thậm chí còn phát ra tiếng cười nhạo.

      Cho đến vừa rồi nhìn thấy hành động của Lãnh Tiêu Nhiên, Dạ Mị mới hiểu được, ra thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp kia đúng là , mà trong mắt hai nam nhân cực kì xuất sắc này, ngoại trừ nàng ta ra chứa nổi thứ gì khác.

      của khúc nhạc còn chưa dứt.

      Sở Lạc Lạc nhìn hai người : “Ta muốn mang chúng trở lại nơi chúng thuộc về.”

      Vì thế, trong đêm đen, thiếu niên khoác áo choàng trắng thổi cây sáo làm từ xương trắng, cưỡi con Cửu Vĩ Linh Hồ từ nóc nhà bay vọt lên. Liên tục nhảy vài cái nhàng đáp xuống bên ngoài bộ lạc. Cùng lúc đó, từ nóc nhà lại có hai bóng dáng bay lên, phi thân theo nàng.

      Quái vật vốn đứng yên bất động tuỳ người chém giết bỗng nhiên động đậy, tiếng kêu sợ hãi lại lần nữa vang lên, đánh vỡ yên tĩnh ngắn ngủi.

      Bỗng nhiên, những xác sống này giống như là đội quân có huấn luyện trật tự, chỉnh tề bước , đuổi theo tiếng sáo. Ngay cả đám tay chân bị chặt cụt cũng bò về hướng tây bên ngoài bộ lạc.

      Nhìn thấy màn quỷ dị như vậy, mọi người vẫn còn khiếp sợ, nhất thời dám nhúc nhích, tuỳ ý để những quái vật này qua người họ.

      Nghĩa địa của bộ tộc Mạc Lạp.

      Theo tiếng nhạc chấm dứt, quái vật đều nhảy vào nơi chúng nó thuộc về, hố to. Lãnh Tiêu Nhiên dùng thuật đóng băng để đóng băng chúng lại, sau đó U Phượng lại thi triển Vô Sắc Chi Hoả đem chúng nó đốt cháy.

      “Đêm nay rốt cục cũng xong.” Sở Lạc Lạc thản nhiên , nhìn lên bầu trời.

      Lúc này, mưa ngừng, sao Mai ra báo hiệu đêm hoang đường và tàn khốc này qua , mà ngày mới, hy vọng mới sắp bắt đầu.

      “Mà ngươi…”

      Đôi mắt màu hổ phách sáng ngời nhìn Dạ Mị bị Hồ Bạch quăng ngã mặt đất.

      Tuy rằng mặt này biểu tình dư thừa nào, thậm chí tia sát khí nhưng bị đôi mắt hờ hững như thế nhìn chằm chằm, Dạ Mị nhịn được run rẩy, đúng vậy, đó là sợ hãi.

      ràng chỉ là gầy yếu có ma lực, vì sao có thể khiến nàng cảm thấy sợ hãi đến vậy? Chính Dạ Mị cũng được nguyên nhân.

      Nhưng mà, Sở Lạc Lạc : “Yên tâm, ta giết ngươi.”

      Những lời này khiến cho tâm tình vẫn căng thẳng của Dạ Mị buông lỏng ra.

      Nhưng lại nghe Sở Lạc Lạc thản nhiên : “Kết cục của ngươi, nên để cho tộc nhân bộ tộc Mạc Lạp quyết định, ngươi thấy sao?”

      Ngày tiếp theo, có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ gặp được Đại thủ lĩnh của bộ tộc Mạc Lạp. chính xác hơn chính là vị Đại thủ lĩnh này rốt cục cũng chịu gặp bọn họ.

      Đám người Sở Lạc Lạc cũng khách sáo, trực tiếp giao ra đầu sỏ vụ tối hôm qua .

      Khi hình dáng của nữ kia lộ ra khỏi áo choàng màu đen trong mắt số người ở đây lại dần xuất si mê, dục vọng.

      Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Lạc Lạc truyền đến: “ nên nhìn vào mắt của nàng.”

      lời làm tỉnh u mê! Lúc này những người kia mới hiểu được ra là ma nữ này tu luyện mị thuật.

      Trong bộ lạc phải là có người tài ba nhưng là hôm qua bị tập kích đột ngột, bọn họ kịp phòng ngự, bị giết đến trở tay kịp.

      Lợi dụng người chết của bộ lạc bọn họ đến giết hại người sống, chuyện ác tày trời như vậy, thậm chí so với ngoại tộc xâm lược còn khiến bọn họ hận hơn vạn phần!

      Đại thủ lĩnh của bộ lạc nhìn thấy những tộc nhân tràn đầy hận ý này, với người bên cạnh: “ lấy Thánh thuỷ tới đây!”

      Khi nghe đến từ Thánh thuỷ, sắc mặt Dạ Mị trở nên rất khó coi bởi vì Thánh thuỷ là do Thánh Giáo hội nghiên cứu chế tạo ra, chuyên dùng để đối phó người Ma giới. nghĩ tới ở bộ lạc hẻo lánh nơi bình nguyên Hồng Hoang này cư nhiên lại có vật như vậy.

      cần… Các ngươi giết ta !” Dạ Mị thống khổ kêu lên.

      Nhưng là, khi nhìn thấy cái bình chứa Thánh Thuỷ kia, thân mình Dạ Mị liền mềm nhũn, ngã mặt đất.

      Sau đó, nàng thực nghĩ biết vậy làm. Nàng nên nghĩ còn có tia may mắn. Nàng tình nguyện chết vào tối hôm qua, như vậy tối thiểu nàng còn có thể chết cách thống khoái.

      Chỉ là, khi giọt Thánh thuỷ trôi vào trong yết hầu của nàng, nàng bắt đầu thống khổ lăn lộn mặt đất. Lục phủ ngũ tạng dường như bị đốt cháy, mà tu vi của nàng, mất trong nháy mắt này…

      số quý tộc của bộ tộc Mạc Lạp nghị luận làm thế nào để đối phó ma nữ này. Nhìn thấy bộ dạng vặn vẹo thống khổ của nàng mặt đấy, thậm chí có vài người còn đưa ra ý tưởng hạ lưu.

      “Nên xử trí nàng ta như thế nào là chuyện của bộ lạc các vị, hôm nay chúng ta đến là muốn biết tung tích vị lão nhân.” Lãnh Tiêu Nhiên sau khi nghe thấy những lời nghị luận hơi nhíu mày, đánh gãy lời của bọn họ.

      “Ha… Ha…” tiếng cười già nua mà hữu lực truyền đến từ bình phong phía sau ghế tựa của đại thủ lĩnh.

      Chỉ thấy lão nhân tóc bạc trắng được tỳ nữ nâng đỡ ra. Đại thủ lĩnh của bộ lạc cùng phần đông những quý tộc khi nhìn thấy lão nhân xuất đều cúi đầu chào.

      Đại thủ lĩnh thậm chí còn nhường lại vị trí của mình, thỉnh lão nhân kia ngồi lên, mà Dạ Mị, vào thời khắc lão nhân này tiến vào nàng ta bị đem ra ngoài. Về phần kết cục của nàng như thế nào, đám người Sở Lạc Lạc cũng quan tâm.

      "Ba người các ngươi chính là người hôm qua hỏi thăm tin tức của ta?" Lão nhân cũng tự giới thiệu với bọn họ, chút khách sáo trực tiếp hỏi.

      "Lão tiền bối, đúng là ba người chúng ta." Sở Lạc Lạc tiếp lời đáp, giọng điệu cũng là cung kính, dù sao mình là có việc cầu người ta.

      "Nha? Trong số ba người, là ngươi làm chủ?" Lão nhân khỏi đánh giá vị thiếu niên trước mắt.

      Lão nhân qua trăm tuổi, có được đôi mắt sắc bén nhìn qua vô số loại người, vừa liếc mắt liền nhận ra, thiếu niên này thực ra là .

      Sở Lạc Lạc nhún nhún vai, nhìn thoáng qua hai người bên cạnh, cười : "Giữa chúng ta có chủ nhân, chúng ta là đồng đội!"

      "Chúng ta tới đây là muốn hỏi thăm lão tiền bối về người." Lãnh Tiêu Nhiên ôm quyền .

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 64.2:

      "Chúng ta tới đây là muốn hỏi thăm lão tiền bối về người." Lãnh Tiêu Nhiên ôm quyền .

      "Ba vị là đại ân nhân của bộ tộc Mạc Lạp chúng ta, muốn nghe về người nào, cứ việc , lão nhân tất nhiên là hết những gì mình biết."

      "Người chúng ta muốn tìm là Phong Thanh Vân."

      Ba chữ Phong Thanh Vân này vừa ra đồng tử lão nhân này co rụt lại, khí thế đột nhiên biến đổi.

      Đám người Sở Lạc Lạc khỏi sửng sốt, cho dù là đối với Dạ Mị, người muốn diệt cả bộ lạc lão nhân này cũng có bộ dạng như thế.

      Nhưng bộ dạng này cũng chỉ trong chớp mắt, lão nhân khẽ cười : "Ba năm trước đây, ta quả từng gặp Phong Thanh Vân lần, người biết việc này tuyệt đối vượt qua mười người, cư nhiên các ngươi lại có được tin tức, ta chỉ là có chút kinh ngạc thôi."

      "Ta hỏi câu, các ngươi tìm Phong Thanh Vân là vì chuyện gì?"

      Sở Lạc Lạc cũng dấu diếm, ăn ngay : "Là vì vết thương người ta."

      Lão nhân cẩn thận nhìn Sở Lạc Lạc, than : " ra là thế."

      "Phong Thanh Vân từng có ân với ta, ta cần phải hỏi ràng các vị tìm có chuyện gì. Ba vị có đại ân đối với bộ lạc của chúng ta, ta nếu biết tung tích của Phong Thanh Vân tuyệt đối dấu diếm ba vị, nhưng là... Từ sau khi từ biệt vào ba năm trước, ta chưa từng gặp lại ." Ngữ khí của lão nhân rất bình tĩnh, chút hàm hồ : "Nhưng mà, ta biết người, có lẽ có tin tức của Phong Thanh Vân."

      Lúc này, Đại thủ lĩnh vẫn yên lặng nghe ở bên bỗng nhiên khẩn trương mở miệng : "Ngài là ..."

      Lão nhân vẫy tay đánh gãy lời của , với đám người Sở Lạc Lạc: "Con cháu vô lễ, xin đừng trách."

      Lúc này ba người Sở Lạc Lạc mới hiểu tại sao lão nhân này lại có danh vọng cao như thế trong bộ lạc.

      "Người biết được tung tích Phong Thanh Vân là Đại lĩnh chủ của bình nguyên Hồng Hoang chúng ta."

      "Đại lĩnh chủ?" Lãnh Tiêu Nhiên hơi nheo mắt lại, theo tin tức của , ở mấy trăm năm trước xác thực có Đại lĩnh chủ thống trị bình nguyên Hồng Hoang, cũng là vu sư chế tạo ra Vu Tàn Quái Nhân. Sau cùng bị dân chúng bình nguyên Hồng Hoang lật đổ vì thống trị tàn khốc của , lúc này, tại sao lại nhảy ra Đại lĩnh chủ đây?

      Lão nhân cười : "Có số chuyện tiện với người ngoài, Đại lĩnh chủ trong lời ta chính là hậu nhân của vị hùng năm đó chém chết bạo quân kia. Bọn họ mặc dù có thống trị bình nguyên Hồng Hoang, nhưng mà những dân chúng bình thường của bình nguyên như chúng ta vẫn tôn xưng người này là Đại lĩnh chủ."

      Lãnh Tiêu Nhiên tuy là lâu chủ của Giáng Vân Lâu nhưng mà hoạt động tình báo của Giáng Vân Lâu phần lớn là qua lại giữa ba quốc gia. Tin tức đối với bình nguyên Hồng Hoang cũng hoàn thiện, có thể biết được tin tức vị lão nhân này từng gặp qua Phong Thanh Vân biết có phải , cũng chỉ là bí quá hóa liều mà đến.

      "Sáng sớm ngày mai ta phái người mang các vị gặp người, người kia đưa các vị gặp Đại lĩnh chủ."

      "Người kia lại là người nào?"

      "Đến lúc đó, các ngươi tự nhiên biết."

      Lão nhân xong, cũng chờ ba người trả lời liền rời .

      Sở Lạc Lạc khỏi nhíu mày, lão nhân này đúng là biết thừa nước đục thả câu, lời hay vòng như vậy, cuối cùng người cũng chưa từng ra, bất kể là Phong Thanh Vân, Đại lĩnh chủ hay là người dẫn đường kia cũng vậy.

      Quả nhiên, sáng tinh mơ hôm sau, bộ lạc Mạc Lạp liền phái người đến dẫn đường, đó là nam tử thực trẻ tuổi, diện mạo bình thường, hề đặc sắc. Nếu như người này lẫn trong đám người vậy cách nào nhận ra.

      Hơn nữa tiểu tử này rất trầm mặc, dọc theo đường cũng nhiều.

      "Vì sao chúng ta phải bộ?" Sở Lạc Lạc tỏ vẻ khó hiểu, trời nắng gắt như vậy, ngay cả ngựa cũng thể cưỡi.

      "Đây là để bày tỏ lòng tôn kính đối với vị đại nhân kia."

      "Nơi kia rốt cuộc là ở đâu? Còn muốn bao lâu?"

      "Đến nơi rồi các ngươi biết." Tiểu tử như thế.

      Thực hiển nhiên là lão nhân kia dạy như vậy, tuy là như thế nhưng ba người cũng thể làm gì .

      đường , mỗi khi nghỉ ngơi Sở Lạc Lạc quên đề cao tu vi kiếm thuật của nàng.

      tại nàng chẳng qua chỉ là Kiếm sĩ cấp tám, sau khi tiến vào Thánh Vân học viện, nàng lòng tu luyện ma lực và tinh thần lực, sớm bỏ bê kiếm thuật. Cuộc chiến đêm hôm đó, nếu phải là có Hồ Bạch hỗ trợ, chỉ sợ nàng thể tự bảo vệ mình.

      Lãnh Tiêu Nhiên là người ma vũ song tu, tự nhiên trở thành đối tượng để Sở Lạc Lạc học hỏi. Đương nhiên, Lãnh Tiêu Nhiên cũng rất vui lòng dạy, phải , là vô cùng vui."

      "Khụ... Khụ..."

      Trong lúc truyền thụ vũ kĩ khó tránh khỏi những lúc tiếp xúc thân thể, mỗi khi đó, U Phương ở bên nhìn xem luôn nhịn được mà phát ra tiếng ho . Lãnh Tiêu Nhiên thấy vậy, gương mặt tuấn mỹ khỏi lộ ra vài phần đắc ý.

      "Đúng rồi, Tiêu Nhiên, kiếm thuật của ngươi là bắt đầu học từ lúc nào?" Sở Lạc Lạc hỏi.

      Lãnh Tiêu Nhiên hơi run sợ chút : "Thời điểm ta trở lại Lãnh gia, để lấy được vị trí gia chủ nên bắt đầu học, nhưng mà chỉ là tu vi Đại Kiếm Sĩ thôi."

      Đại Kiếm Sĩ, cao hơn cấp so với Kiếm Sư Cao Cấp, lại thấp hơn cấp so với Đại Kiếm Sư, nhưng là đối với người tu luyện ma pháp mà , là thành tựu tồi.

      " ra là thế, ngươi là vì đoạt vị trí gia chủ mới rời khỏi Thánh Vân học viện." Sở Lạc Lạc khỏi liên tưởng đến Sở Hiên. Ở trong tương lai lâu, Sở Hiên cũng bước con đường báo thù,nàng khỏi thở dài. Mặc kệ Sở Hiên tương lai quyết định như thế nào nhưng nàng vẫn vĩnh viễn đứng về phía .

      Lãnh Tiêu Nhiên nghe thấy thế cúi đầu, đôi mắt bạc có chút ảm đạm, loại xúc động muốn cho nàng nhưng là, bây giờ còn chưa đến lúc. phải nhẫn nại, nếu nàng vất vả mới tiếp nhận chỉ sợ lại cách rất xa, xa đến nỗi thể chạm tới nữa.

      Cho đến buổi tối ngày thứ năm, bốn người mới tới nơi có địa hình tương đối thấp, xung quanh đều có vài tảng đá lớn. Tiểu tử kia bỗng nhiên dừng chân.

      Tiểu tử đột nhiên quay đầu, cười quỷ dị : "Ba vị đại ân nhân, ta xin lỗi các ngươi, như vậy... Lấy chết tạ tội."

      xong, đem dao vẫn giấu ở người cắt qua cổ họng mình, nhất thời, máu văng khắp nơi!

      Biến động này khiến cho ba người trở tay kịp, tiểu tử mỉm cười rồi gục xuống, máu tươi ngừng từ cần cổ của tuôn ra.

      Sở Lạc Lạc đưa tay vuốt hai mắt khép lại, thở dài tiếng. Có lẽ tự có tín niệm và trung thành của nhưng nàng thực thể đồng ý cách làm như vậy. Dưới con mắt của nàng, sinh mệnh đều là trân quý.

      "Có thứ gì đó đến đây!" U Phượng , vẻ mặt cảnh giác.

      Cửu Vĩ Linh Hồ từ trong tay áo Lãnh Tiêu Nhiên nhảy ra, phát ra tiếng rống lớn.

      Đột nhiên, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, bầu trời có đầy tro bụi, che khuất mặt trời.

      Phía sau những tảng đá lớn nhảy ra đám bóng dáng nhanh nhẹn có trật tự, hơn mười con, trăm con, , có lẽ phía sau còn có hàng vạn con. Chúng chỉ đứng ở đá cao nhìn xuống bọn họ, đôi mắt của chúng , chớp động tia sáng khát máu trong đêm đen.

      Sói! Là bầy sói, giống với loại sói sinh sống trong rừng rậm ma thú, mà là loài vật nổi danh là kẻ săn của bình nguyên Hồng Hoang- Sói Hoang Hồng Hoang!

      ra người kia mới vừa rồi là dùng chính máu tươi của mình để dẫn đám động vật đáng sợ này tới đây. Hơn nữa trong máu của hẳn là còn có thứ gì đó, nếu cũng đưa tới bầy sói lớn như thế. Mà trước đó cầu bọn họ bộ kì thực cũng chỉ là để tiêu hao thể lực của bọn họ mà thôi!

      Sở dĩ bầy sói này đáng sợ chỉ bởi vì số lượng của chúng mà còn là vì năng lực tác chiến của chúng. Sói Hoang Hồng Hoang là động vật quần cư, thời điểm chúng nó săn luôn có phân công ràng. Con mồi bị chúng nó nhìn trúng nhất định chúng nó nghĩ biện pháp xé xác con mồi, thậm chí chết ngừng!

      Mà nơi này, đúng là nơi tụ tập của Sói Hoang Hồng Hoang.

      Ngửi được vị ngọt của máu, bầy sói bắt đầu rục rịch nhưng là chúng nó cũng có hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại là đứng ở đá cao bao vây xung quanh. Giống như là đội quân có huấn luyện, đứng im quan sát nhất cử nhất động của đối thủ.

      Dưới con mắt của Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng Sói Hoang Hồng Hoang cũng chẳng là gì, nhưng tại bọn họ đứng ở thế hạ phong. Bầy sói lại có số lượng lớn, quen thuộc địa hình, sớm bày ra thiên la địa võng. Bọn họ nay là tứ phía đều có địch, bị vây ở bên dưới, hành động bị hạn chế, mà quan trọng hơn là nơi này còn có bị mất ma lực Sở Lạc Lạc.

      Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng bỗng nhiên nhìn nhau, đều tự gật đầu, lập tức, hai người từ hai hướng khác nhau thi triển pháp thuật. Tuy chỉ là chiêu thức để thử năng lực của đám sói hoang này nhưng là uy lực và tốc độ cũng là thể khinh thường. Nhưng mà sức chiến đấu và độ nhanh nhẹn của đám sói hoang này cũng khiến cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn.

      Bầy sói tiên phong có động tác mau lẹ, thân thủ linh hoạt, cho dù đối mặt với mũi tên băng và quả cầu lửa nhưng lại có thể ở giữa trung thay đổi quỹ đạo di chuyển, lúc trái lúc phải. Công kích của đối phương càng mạnh tốc độ của chúng nó càng nhanh, mỗi khi phía trước có sói bị tập kích rơi từ trung xuống phía sau lập tức nhảy ra con khác, ngoài dự kiến của ba người!

      Phối hợp như vậy, sức chiến đấu như vậy thể coi chúng là sói hoang bình thường, mà có thể xưng là sói chiến.

      mặt đất có hơn mười xác sói nhưng là phía sau vẫn cuồn cuộn như cũ, ngừng nhảy ra. Phương thức chiến đấu như vậy những có thể tiêu hao ma lực của đối thủ mà còn có thể tiêu hao tính nhẫn nại của đối thủ.

      "Cứ như vậy cũng phải là cách, vị trí của chúng ta bị vây trong thế bất lợi, phải nghĩ cách dùng Phi Hành Chú!" Sở Lạc Lạc , đáng tiếc chính mình mất ma lực, bằng nàng có thể trực tiếp dùng gian ma pháp dịch chuyển đến nơi khác, sao có thể giống như nay, liên lụy đến đồng đội! Lấy thực lực của Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng, muốn đột phá bầy sói này cũng phải là chuyện khó.

      " được, Phi Hành Chú phải là cách hay, lấy sức chiến đấu và lực quan sát của chúng chỉ sợ chưa tới trung bị chúng cắn xé." Lãnh Tiêu Nhiên , vẫy tay ra chiêu Hàn Băng Kết, làm đông lạnh chết gần trăm con sói.

      " Nhưng cứ như vậy cũng phải biện pháp, phía trước đen kịt, cũng biết còn bao nhiêu con." U Phượng , lúc này đem ngọn lửa bình thường đổi thành Vô Sắc Chi Hỏa. Bầy sói đối với ngọn lửa kia cực kì sợ hãi nhưng lại thông minh chuyển sang công kích từ hai bên trái phải, chỉ vì tìm kiếm sơ hở của địch nhân.

      "Ta có cách!" Lãnh Tiêu Nhiên : "U Phượng, ngươi và Hồ Bạch nhìn khắp bốn phía, ta dùng Băng Thuẫn Thuật cao cấp đem toàn bộ chúng ta vây quanh.

      Muốn thi triển Băng Thuẫn Thuật trong phạm vi đủ để bao phủ ba người thú cực kì hao tốn ma lực nhưng lấy tu vi của Lãnh Tiêu Nhiên cũng tính là gì nhưng mấu chốt là thời gian. Cho dù chỉ dừng tay vài giây đếm được có bao nhiêu con sói phi tới, dày đặc, công kích chút nào gián đoạn.

      U Phượng đáp, ở khắc khi Lãnh Tiêu Nhiên ngừng tay bắt đầu sử dụng Vô Sắc Chi Hỏa ra bốn phía. Thế lửa hung mãnh, đáng tiếc nơi này ngoại trừ đất đá cũng chỉ có cát vàng, có vật dễ cháy nên chiêu thức của phát huy được hiệu quả tốt nhất.

      Băng cứng dưới thúc dục ma lực của Lãnh Tiêu Nhiên dần hình thành từ mặt đất dưới chân ba người, dần khép về phía trung.

      Lúc sắp khép hết bỗng nhiên phía sau có con sói đạp lên người đồng loại bị Vô Sắc Chi Hỏa đốt trúng sắp rơi xuống, nó lấy tốc độ như sét đánh vọt vào bên trong băng thuẫn.

      "Nữ nhân, vung kiếm!"

      Viên thủy tinh đen phát ra ánh hào quang, thanh lại dùng tinh thần lực trực tiếp truyền đến đầu óc Sở Lạc Lạc.

      Sở Lạc Lạc hề nghĩ nhiều, trực tiếp vung kiếm đâm thẳng lên. Trường kiếm đúng là đâm thẳng vào cái miệng mở ra của con sói.

      Sói phát ra tiếng thét thảm tiếng, dường như là tiếng kêu từ tất cả sức lực còn lại, đinh tai nhức óc. Từ trong miệng nó ngụm máu phun ra ở gương mặt trắng nõn của Sở Lạc Lạc.Kiếm đâm vào quá sâu, thể rút ra, Sở Lạc Lạc cũng thể chống đỡ sức nặng của con sói cho nên liền vứt bỏ cả kiếm. Nàng nâng tay áo lau vết máu mặt, lộ ra nụ cười an tâm với hai người kia.

      Biến cố này làm cho Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng đều chấn kinh.

      Lúc này, băng cầu ngưng kết, Lãnh Tiêu Nhiên khẽ niệm Phi Hành Chú, đem toàn bộ băng cầu bay lên trung, U Phương giơ tay phải đánh ra chưởng "Phá!"

      Từ băng cầu thủng ra lỗ , đưa tay ra ngoài, hướng về đám đá bên dưới, ngừng bắn ra Vô Sắc Chi Hỏa. Đám sói chết tiệt này, thế nhưng thiếu chút nữa hại nàng bị thương, tuyệt đối tha!

      Rất nhanh, đàn sói có tổ chức trật tự dưới công kích kịch liệt mà tan rã, xác sói đầy đất.

      "Ngao... Ngao..." Xa xa, tiếng sói tru truyền đến, to , hùng hậu.

      Khi nghe thấy tiếng tru này, đám sói còn lại nhanh chóng lùi về phía sau.

      Đúng lúc này, bóng dáng màu trắng đạp khí mà đến, lơ lửng cách ba người khoảng thước. Kia cũng là con sói, thân thể lớn gấp đôi so với những con sói bình thường, toàn thân đều là lông trắng, chỉ có ở giữa trán có ấn kí tinh tế màu vàng kim.

      Đây, là Lang Vương, đứng đầu vạn sói!

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 65.1: Đứng đầu vạn sói- Lang Tà

      Lang Vương đạp khí mà phi đến, lơ lửng ở chỗ cách ba người thước, nếu nhìn kĩ, có thể thấy bộ lông màu trắng kia còn mang theo màu vàng nhàn nhạt. Lúc này, nó chú ý đến thi thể dưới mặt đất, tuy mở miệng nhưng ba người có thể nghe thấy lời của nó.

      "Các ngươi từ đâu tới đây? Người phía dưới xem ra cũng phải người của các ngươi."

      "Chúng ta đều phải người ở bình nguyên Hồng Hoang nhưng lần này là từ bộ tộc Mạc Lạp đến, mà người kia là người mà lão nhân ở bộ tộc Mạc Lạp cử để làm người dẫn đường cho chúng ta." Lãnh Tiêu Nhiên suy nghĩ hồi rồi trả lời.

      " ra là cái lão già chết tiệt ở bộ tộc Mạc Lạp kia." Lang Vương rít gào tiếng về phía những con dân bên dưới, tất cả những con sói ở dưới đều im lặng, nhu thuận giống như chó cảnh nuôi trong nhà, khác xa với hình ảnh sói chiến vừa rồi.

      "Chúng ta đều bị lão già kia tính kế rồi, ta và trước kia có hận cũ. Người phái tới có ăn dược vật vào, mùi máu có thể dẫn bầy sói của ta tới. Nếu như là hiểu lầm vậy các ngươi ! Về phần lão già kia, ta sớm muộn cũng tính sổ với !" Lang Vương nhìn ba người thú lai lịch bất phàm này, nếu như những người như vậy trở thành địch nhân của nó cũng phải chuyện tốt, cho nên thương vong vừa rồi nó chỉ có thể ghi tạc đầu lão già kia thôi.

      Lãng phí thời gian năm ngày ngờ lại có kết quả như vậy, lão nhân ở bộ lạc Mạc Lạp cư nhiên muốn lợi dụng ba người bọn họ để loại bỏ kẻ địch của lão, hoặc là khiến cho bọn họ lưỡng bại câu thương, là đáng giận!

      Chẳng lẽ tin tức về Phong Thanh Vân cứ bị cắt đứt như vậy?!

      "Chậm !" Sở Lạc Lạc gọi Lang Vương sắp sửa rời lại, hỏi: "Lão nhân của bộ lạc Mạc Lạp kia ngươi có thể đưa chúng ta tìm Đại lĩnh chủ."

      Lang Vương quay đầu, hai mắt chợt lóe hàn quang : " ra các ngươi muốn tìm Đại lĩnh chủ."

      "Ngươi quả nhiên biết Đại lĩnh chủ." Trong lòng Sở Lạc Lạc vui vẻ, tuy rằng lão nhân kia muốn lợi dụng bọn họ nhưng là việc Lang Vương có biết Đại lĩnh chủ cũng lừa bọn họ nha.

      "Các ngươi tìm Đại lĩnh chủ làm gì?"

      Sở Lạc Lạc cùng hai người đồng đội liếc nhìn nhau cái, thấy bọn họ cũng đồng ý liền đáp: "Kì chúng ta cũng phải muốn tìm Đại lĩnh chủ mà là muốn hỏi thăm tin tức về người, người đó gọi là Phong Thanh Vân."

      "Ha... ha ... ha..." Lanh Vương nghe vậy bỗng nhiên cười ha hả : ra là thế, khó trách lão già kia muốn hòn đá ném hai con chim, để cho chúng ta tàn sát lẫn nhau.

      Lời này của Lang Vương khiến cho người nghe như lạc trong sương mù.

      "Hừ! Các ngươi vẫn là nhanh chóng rời , nếu , cho dù phải dốc toàn lực ta cũng phải giết chết các ngươi!" Lời của Lang Vương lập tức thay đổi. vốn dĩ còn mang giọng điệu thương lượng giờ đây sát khí.

      Lãnh Tiêu Nhiên tâm tư kín đáo, vừa rồi đem toàn bộ tình cân nhắc lần, thái độ của Lang Vương và lão nhân ở bộ lạc Mạc Lạp đều biến chuyển khi nghe đến tên của Phong Thanh Vân.

      Phong Thanh Vân, người này trong truyền thuyết là luyện dược sư thiên tài, người vừa chính vừa tà, cư nhiên lại có được tôn kính của bộ lạc và thú tộc. Điều này chỉ có thể nó Phong Thanh Vân này có ơn đối với bọn họ, hơn nữa ơn này so với việc bọn giúp bắt giữ nữ Ma giới đêm đó còn nặng hơn.

      Bọn họ phòng bị những người tìm đến Phong Thanh Vân như thế chỉ sợ là vì trước kia có người từng tìm Phong Thanh Vân, còn có ý đồ bất lợi với , thậm chí có khả năng còn gây ra thương tổn rất lớn cho cho nên bọn họ đều có lòng đối địch đối với những người đến tìm Phong Thanh Vân.

      Người của bộ tộc Mạc Lạp thậm chí vì Phong Thanh Vân còn có thể sử dụng thâm kế như vậy đối với ân nhân của bọn họ, cho nên tiểu tử kia khi chết mới câu "Lấy chết tạ tội!"

      Lúc này, Lãnh Tiêu Nhiên chỉ hy vọng Lang Vương này là người sáng suốt: "Chúng ta tìm Phong Thanh Vân chỉ là vì muốn chữa thương, cũng có ý đồ muốn gây hại gì cho , lúc này, ta có thể lập tức thề độc, nếu dối bị ngũ lôi oanh đỉnh."

      Lang Vương nghe vậy lại liếc mắt nhìn Lãnh Tiêu Nhiên nhiều thêm vài lần, loài người này quả nhiên đơn giản, chỉ từ những từ ngữ nhặt mà có thể đoán được điểm mấu chốt trong đó, nhưng dù là như vậy cũng thể tiết lộ tin tức của Phong Thanh Vân.

      "Chúng ta chỉ là muốn ngươi dẫn ta tìm Đại lĩnh chủ, cũng bảo ngươi tiết lộ tin tức của Phong Thanh Vân với chúng ta." Lãnh Tiêu Nhiên còn thêm: "Ta từ trước tới giờ đều phải dạng người lương thiện gì, nếu như ngươi chịu dẫn đường, chỉ vì câu như vậy, cho dù hôm nay ta có diệt cả bộ tộc ngươi cũng phải việc khó."

      "Ngươi..." Lang Vương nghe vậy khỏi chán nản, nhưng là thực lực của những người này thực thể khinh thường. Lão già ở bộ tộc Mạc Lạp này, lão ta ràng cũng biết chỗ của Đại lĩnh chủ thế nhưng lại đem củ khoai lang nóng bỏng tay này quẳng cho nó. Hơn nữa nghe khẩu khí và thần sắc của bọn họ lời vừa rồi cũng phải là đùa, họ quyết tâm lưỡng bại câu thương.

      Đáng giận! Lang Vương trong lòng lại càng ngừng mắng lão già chết tiệt kia.

      "Lang tộc chúng ta từng chịu đại ân của Phong Thanh Vân cho nên tuyệt đối thể bán đứng ." Trong mắt Lang Vương lên tia giả dối : "Nhưng là nếu chỉ là mang các ngươi tìm Đại lĩnh chủ cũng là có thể, thế nhưng..."

      "Lang tộc chúng ta luôn kính nể kẻ mạnh, nếu như các ngươi có thể được ta thừa nhận, ta tự nhiên mang các ngươi gặp Đại lĩnh chủ."

      "Chẳng lẽ trận chiến mới vừa rồi còn đủ chứng minh thực lực của chúng ta?" Lãnh Tiêu Nhiên hỏi.

      Lang Vương giảo hoạt cười, : "Thực lực của hai người các ngươi cần kiểm tra nhưng là, vị tiểu thiếu niên này, ha ha... Ngươi có dám nhận lời khiêu chiến của ta?"

      Lời của Lang Vương làm cho ba người đều sửng sốt, là kế hay! Nó ràng nhìn ra người Sở Lạc Lạc có dao động ma lực, tuyệt đối phải đối thủ của nó cho nên mới ra lời này, muốn bọn họ biết khó mà lui!

      Sở Lạc Lạc trầm ngâm hồi, bỗng nhiên cười cười, đôi mắt màu hổ phách lên tinh quang thua kém gì trong mắt Lang Vương.

      "Lang Vương quả nhiên là có dũng có mưu, chọn lựa đối thủ cũng khôn khéo như thế, chỉ là ngươi chỉ định thiếu niên chưa tới tuổi trưởng thành, tay trói gà chặt như ta làm đối thủ, so với lão già chết tiệt trong miệng ngươi, có gì khác nhau chứ?!"

      Lời Sở Lạc Lạc vừa ra, trong mắt Lang Vương lửa giận, thù hận giữa nó và lão già chết tiệt ở bộ tộc Mạc Lạp kia cũng phải ngày ngày hai, thiếu niên này thế nhưng lại đánh đồng bọn họ với nhau, nó làm sao có thể nén được lửa giận.

      "Ta nhìn ra ngươi hề có ma lực nhưng có kĩ xảo kiếm thuật nhất định, ta cũng sử dụng pháp thuật, hai bên chỉ thuần túy dùng kĩ xảo đánh nhau, ngươi có thể tùy ý lựa chọn vũ khí. Chỉ cần ngươi có thể duy trì được khắc ta liền thừa nhận ngươi, cũng đem các ngươi gặp Đại lĩnh chủ. Ngươi có chấp nhận khiêu chiến hay ?" Lang Vương như thế.

      Có cam đoan như vậy cũng đủ rồi, Sở Lạc Lạc đáp: "Ta chấp nhân!"

      "Lạc Lạc!" U Phượng và Lãnh Tiêu Nhiên lo lắng hô, cũng lắc đầu tỏ vẻ đồng ý.

      Nhưng là Sở Lạc Lạc nở nụ cười đối với họ, cũng sử dụng ngón ngay che miệng, môi khẽ nhúc nhích, tiếng động : "Tinh thần lực."

      Tuy là như vậy nhưng hai người vẫn đồng ý như cũ, Sở Lạc Lạc lại : "Ta muốn buông tay cơ hội này."

      Lãnh Tiêu Nhiên khẽ thở dài tiếng, trong miệng khẽ niệm, thanh chùy thủ xuất tay .

      Sở Lạc Lạc nhận lấy chùy thủ, khẽ kéo ra khỏi vỏ, nhất thời hàn quang bắn ra bốn phía. Nàng nắm trong tay, vung lên giữa trung, thế nhưng lại đồng thời ra ba vệt hàn quang dài nửa thước.

      "Chúc mừng ngươi có vũ khí tốt trợ lực."Lang Vương , giọng điệu dường như cũng để ý lắm.

      Sở Lạc Lạc nháy mắt ra dấu với Lãnh Tiêu Nhiên, quả cầu băng khổng lồ từ trung hạ xuống, vừa rơi xuống đất, lớp băng bên ngoài liền biến mất. Bầy sói lại bắt đầu rục rịch, Lang Vương rít gào tiếng, đàn sói lại ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ nhưng vẫn cảnh giác nhìn vài vị khách mời mà đến.

      vừa rồi Sở Lạc Lạc ra lời kia là do viên thủy tinh đen dùng tinh thần lực để chuyện với nàng.

      "Ngươi xác định có thể làm như vậy?" Sở Lạc Lạc hỏi.

      "Có thể, tinh thần lực của Lang Vương cũng tương đương ngươi cho nên muốn dùng Công Kích Tinh Thần để chiêu có thể chế trụ là điều thể nhưng mà chưa từng trải qua việc tu luyện tinh thần lực. Lấy tu vi tại của ngươi hoàn toàn có thể dùng tinh thần lực để biết trước hành động của nó nhưng nhất định phải chú ý cẩn thận, đặc biệt thể phân tâm."

      "Chẳng lẽ ngươi thể làm giống tối hôm đó, đem những gì ngươi biết truyền vào ý thức của ta sao?" Sở Lạc Lạc lại hỏi.

      " được, tốc độ của Lang Vương quá nhanh." Viên thủy tinh đen đáp.

      Được rồi! Chỉ cần kiên trì khắc là được. Sở Lạc Lạc nắm chặt chùy thủ, thầm hít vào hơi, nàng hơi bước vài bước về phía trước. người sói đứng đối diện nhau.

      Thế nhưng, nàng lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      Lang Vương ngẩn ra trước hành động của thiếu niên, nó rất là khó hiểu. Chậm rãi hai vòng quanh nàng, thấy thiếu niên có chút động tĩnh gì ngừng lại chút, sau đó, như tia chớp đánh về phía nàng.

      Ngay trong nháy mắt nó phát động công kích, Sở Lạc Lạc bỗng nhiên ngả ra, thân thể vừa lật, mặt hướng lên , chùy thủ trong tay vung lên.

      Lang Vương vốn dĩ là nhằm vào cổ của Sở Lạc Lạc, ngờ khi nó nhào vào Sở Lạc Lạc lại ngả ra, vừa vặn tránh thoát chiêu của nó. Thân hình của Lang Vương nhanh chóng nhảy về bên, ổn định rơi xuống mặt đất mà trong trung, vài sợi lông trắng rơi xuống.

      Chẳng những Lang Vương mà ngay cả người đứng xem là Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng cũng khỏi kinh ngạc.

      "Ngươi cư nhiên lại biết Biện thanh?" Lang Vương kinh ngạc hô, nó là quá coi thường thiếu niên này, nghĩ tới thiếu niên này cư nhiên lại có thể từ tiếng gió mà nghe được vị trí của đối phương, may mắn động tác của thiếu niên này còn chậm hơn , nếu vừa rồi chỉ sợ bụng nó bị trúng đao.

      Lúc này Sở Lạc Lạc đứng thẳng lên, nàng chỉ cười , chỉ là nâng chùy thủ lên nghênh chiến.

      Thời gian khắc, dài dài, ngắn ngắn, sau khi Lang Vương ra chiêu đầu tiên xong liền tăng tốc độ, trong thời gian ngắn ngủi, Lang Vương hơn mười lần phi về phía Sở Lạc Lạc, tốc độ lần sau so với lần trước ngày càng nhanh hơn.

      Sở Lạc Lạc dần chống đỡ được, mồ hôi ướt đẫm, tuy rằng có thể biết trước động tác của Lang Vương nhưng là tốc độ như vậy rất đáng sợ, nếu phải Lang Vương có chút dè dặt vì thanh chùy thủ trong tay nàng chỉ sợ nàng sớm chết dưới móng vuốt của nó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :