1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59: Biết chân tướng

      Phụ nhân lại kiểm tra mạch đập của Sở Lạc Lạc, sau khi chắc chắn có chỗ nào bất thường mới : “ Nếu như có thể tìm được luyện dược sư trị tận gốc vết thương cũ có thể khôi phục ma lực. Chỉ là những luyện dược sư ở Thánh Vân đại lục ít lại càng ít, hơn nữa đều là những người tính tình cổ quái, các ngươi định tìm như thế nào?”

      Lời này vừa ra những người trong phòng đều trầm mặc, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng hiểu được mình quả thực là quá lạc quan rồi.

      Lúc này Lãnh Tiêu Nhiên đứng ở bên bỗng mở miệng : “Ta có thể có tin tức về chuyện này, cho ta thời gian vài ngày.”

      Mặc dù mọi người Lãnh Tiêu Nhiên cứu mình từ tay Lãnh Nguyệt ra nhưng Sở Lạc Lạc vẫn hoàn toàn tin tưởng. Thực ra nàng càng tin tưởng là Lãnh Tiêu Nhiên làm vậy là có mục đích khác. Vì thế ánh mắt Sở Lạc Lạc nhìn về phía khỏi mang theo tia tìm tòi nghiên cứu.

      Mặc Vô biết Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân có khúc mắc, nhìn đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên vài phần đau thương, mở miệng : “Lãnh tiểu tử, tin tức của ngươi có chính xác hay ?”

      Lãnh Tiêu Nhiên gật đầu đáp: “Hẳn là sai, tin tức của ta là đến từ Giáng Vân Lâu.”

      Giáng Vân Lâu, sau khi nghe thấy cái tên này, Mặc Vô và phụ nhân khỏi có chút ngạc nhiên. Đây là tổ chức tình báo kiệt xuất nhất Thánh Vân đại lục. Từ khi xuất vào mười năm trước lấy tốc độ phát triển cực nhanh mà thành lập cơ sở ngầm chỉ ở khắp ba quốc gia mà còn ở cả Vân Đô.

      Từng có lời đồn rằng Lâu chủ của Giáng Vân Lâu thành lập tổ chức tình báo này là vì muốn tìm người, nữ nhân.

      Hơn nữa muốn được Giáng Vân Lâu tiếp nhận nhiệm vụ trước tiên phải tìm được địa điểm của phân bộ, lại phải trải qua tầng tầng lớp lớp mới tới được tổng bộ, bảy ngày sau mới có câu trả lời là có tiếp nhận nhiệm vụ hay . Nhưng mà theo như ý tứ của Lãnh Tiêu Nhiên Giáng Vân Lâu khẳng định tiếp nhận nhiệm vụ của , cũng biết vì sao lại có loại tự tin này. Nghĩ đến cái tin đồn kia, Mặc Vô bỗng có phán đoán, ông dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Lãnh Tiêu Nhiên, chỉ thấy hô hấp vững vàng, vẻ mặt bình tĩnh. Có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của , có lẽ chỉ có nàng .

      “Ý tốt của ngươi, chỉ sợ ta nhận nổi!” Sở Lạc Lạc bỗng nhiên mở miệng .

      Lấy cách làm người của Lãnh Tiêu Nhiên chỉ sợ cung cấp tin tức miễn phí cho nàng . Bị ngoài ý muốn mà cứu lần, nhân tình này nàng gần như trả nổi rồi.

      Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy run lên, hiển nhiên là dự đoán được Sở Lạc Lạc phản ứng như vậy. Đúng vậy, dựa theo tính cánh của nàng mà , nàng tuyệt đối nhận giúp đỡ của người mình chán ghét.

      “Ta…” Khoé môi quyến rũ lúc này lộ ra chút cười khổ. Lãnh Tiêu Nhiên muốn mở miệng lại biết từ đâu.

      “Khụ!” Lúc này Mặc Vô khẽ ho tiếng, : “Nếu các ngươi thấy tiện ba người chúng ta tránh chút, các ngươi sau khi tốt lại gọi chúng ta.”

      xong Mặc Vô nháy mắt ra hiệu cho hai người khác, nhìn thấy U Phượng đứng ở nơi đó trong mắt có chút tình nguyện, thấp giọng câu bên tai : “Chẳng lẽ ngươi mong nàng có thể sớm khôi phục ma lực?”

      U Phương mặc dù có chút vui nhưng vẫn theo lão nhân ra ngoài.

      Cửa phòng đóng chặt, chỉ để lại Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên.

      Trong phòng, im lặng kéo dài. Lãnh Tiêu Nhiên cúi đầu, biết nghĩ gì, mà Sở Lạc Lạc hơi nhíu mày, trong mắt có chút bất mãn và phòng bị.

      Nàng vẫn là dẫn đầu phá vỡ yên tĩnh này: “Ngươi có cái gì muốn ra , lần ngày ngươi cứu ta, có điều kiện gì cứ .”

      Nhưng mà, nếu là chuyện nàng muốn làm hoặc thể làm có cách, dù sao cũng phải nàng cầu xin cứu mình, trong lòng Sở Lạc Lạc thầm nghĩ.

      Trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên lại là phen chua xót, ngẩng đầu, cặp mắt màu bạc nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách kia, bỗng nhiên nở nụ cười. Ngay cả chính cũng nụ cười kia chất chứa bao nhiêu tình cảm phức tạp. Sở Lạc Lạc nhìn thấy nụ cườ kia cũng kinh ngạc, nàng khỏi nhớ đến cảnh ngày hôm ấy nghe được cái tên Cổ Vân Lạc từ miệng .

      “Ta… là… Tiếu Nhan.”

      Lời ra khiến cho Sở Lạc Lạc cảm thấy ngoài ý muốn. Câu này tựa như sét đánh giữa trời quang, làm cho nàng chấn kinh rồi.

      “Tiếu Nhan?”

      Cái người tóc xám mắt xám kia, cái thiếu niên vẫn luôn theo phía sau nàng kia cùng với nam nhân nghiệt tâm cơ khó lường, dã tâm bừng bừng này? Cho dù thế nào nàng cũng thể đem hai người nhập làm được.

      Vì thế, sau khi bình tĩnh lại Sở Lạc Lạc khôi phục vẻ lạnh lùng như thường ngày: “Tiếu Nhan? Ta chưa từng nghe qua…”

      Trong tim Lãnh Tiêu Nhiên hơi đau đớn, dường như có chút kích động, nâng cao lượng, ngữ khí có chút nghẹn ngào: “Cổ Vân Lạc, là ta, là người luôn ở phía sau ngươi… Tiếu Nhan.”

      Lần thứ hai nghe được tên kiếp trước của mình từ miệng Lãnh Tiêu Nhiên, thế nhưng lại lần nữa nhận ra nàng.

      Nhìn gương mặt kích động kia, đôi mắt bạc thâm thuý sáng ngời kia, Sở Lạc Lạc nhất thời tin vài phần.

      Nhìn thấy biến hoá mặt nàng, trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên khẽ vui mừng. Nàng tin, nàng rốt cuộc cũng nguyện ý tin tưởng .

      “Nhưng là… Ngươi làm sao có thể…”

      Tiếu Nhan như vậy, trong lúc nhất thời Sở Lạc Lạc vẫn khó có thể chấp nhận.

      Nàng thừa nhận, nàng rốt cuộc nguyện ý thừa nhận mình là Cổ Vân Lạc. Lãnh Tiêu Nhiên nhất thời kích động nên lời. Chỉ cần nàng tha thứ, thừa nhận nàng là Cổ Vân Lạc, nguyện ý tin tưởng vào đồng đội ngày xưa, chỉ cần nàng nguyện ý bắt đầu tin tưởng , như vậy đủ rồi.

      Vì thế Lãnh Tiêu Nhiên bắt đầu cùng Sở Lạc Lạc về chuyện năm đó sau khi nàng rời phát sinh những chuyện gì. Nhưng là Lãnh Tiêu Nhiên cũng rất mịt mờ, chỉ có thân phận là con vợ kế, bị bắt thay đổi dung mạo tiến vào Thánh Vân học viện như thế nào. Đối với chuyện nhiều năm qua vẫn tìm tin tức của nàng chữ cũng .

      lâu sau khi ta trở về Lãnh gia, đoạt được vị trí gia chủ Lãnh gia. Nhiều năm qua, để giao du cùng đám quyền quý đó làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm, ví như… bức tử Thanh Diệp.”

      tới đây Lãnh Tiêu Nhiên dừng chút, lưu ý phản ứng của Sở Lạc Lạc, thấy nàng chỉ hơi nhíu mi, cũng giận dữ như trong tưởng tượng của , khỏi thở dài nhõm hơi.

      “Ta như vậy, ngươi còn có thể chấp nhận ?” Ngữ khí của Lãnh Tiêu Nhiên vô cùng cẩn thận, trong đôi mắt bạc thậm chí còn mang theo vài phần cầu xin.

      Sở Lạc Lạc nhớ lại thiếu niên khóc dưới táng cây năm đó, trong lòng khẽ thở dài. Nàng từng mong chờ thời khắc gặp lại Tiếu Nhan nhưng lại ngờ thế biến ảo, lại lấy phương thức như vậy để gặp lại. Theo góc độ của , cũng có làm sai, chỉ là Tiếu Nhan như vậy, Sở Lạc Lạc chưa từng tưởng tượng qua. Nhất thời, Sở Lạc Lạc biết trả lời như thế nào.

      “Ta… thể được tha thứ sao?”

      Trong lời của Lãnh Tiêu Nhiên có loại thê lương nên lời, tựa như Tiếu Nhan khi bị bắt nạt lúc trước, Sở Lạc Lạc khỏi bật thốt lên : “ phải.”

      Nghe vậy, trong mắt của Lãnh Tiêu Nhiên phát ra tia sáng mừng như điên, cả người dường có được sức sống mới, kích động đến nỗi nên lời.

      như thế này, dường như cũng đáng ghét như vậy. Kì thời điểm xác định chính là Tiếu Nhan trong lòng Sở Lạc Lạc còn sinh ra hận ý với Lãnh Tiêu Nhiên nữa.

      Nàng khỏi nhe răng cười: “Muốn ta tha thứ cho ngươi mà , còn cần phải khảo sát thêm thời gian nữa đấy, thế nào? Được ?”

      Suy nghĩ của Lãnh Tiêu Nhiên trở về thời điểm rất lâu trước kia. Ngày ấy, quát thẳng vào mặt , đối với nàng mà , chỉ là do quấy rầy yên tĩnh của nàng hoặc là quen nhìn thấy yếu đuối nhu nhược.

      Nhưng đối với đứng ở cây, phong thái trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy lại chính là người cứu rỗi kiếp này của . Là người làm cho trái tim mà vốn nghĩ sớm chết lặng lại lần nữa sống dậy, đập lên.

      Vì thế, hơi nhếch khoé miệng, ra lời năm đó từng sảng khoái ra: “Đem sau lưng của ngươi, giao cho ta …”
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 60: Nam nhân mang mặt nạ.

      Khi ba người trở lại phòng đều cảm thấy khí có biến hóa rang.

      Đặc biệt là U Phượng, đại khái đoán được chút ít, ví như nam nhân này quen biết Lạc Lạc kiếp trước, hơn nữa quan hệ phải là ít. cũng quên màn trước mộ Cổ Vân Lạc kia.

      Tuy rằng ràng lắm Lạc Lạc sau khi trong sinh có khúc mắc gì với Lãnh Tiêu Nhiên nhưng là sau hồi chuyện với nhau, dường như tiêu tan khúc mắc lúc trước.

      Nhìn đến Lãnh Tiêu Nhiên lúc này khóe miệng khẽ nhếch lộ ra ý cười, khác xa với bộ dạng trầm lặng trước kia, trong lòng U Phượng bỗng nhiên có chút khó chịu. Nhưng là thể thừa nhân, nam nhân này quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, hổ danh có huyết thống Hồ tộc.

      (Cái này giải thích chút, ở chương có nhắc đến xuất thân của Lãnh ca có mẹ có huyết thống Hồ tộc, ta lại tưởng Hồ tộc này là tộc người Hồ nên dịch luôn là mẹ là người Hồ nhưng bây giờ đến đoạn này mới phát ta Hồ tộc này là tộc hồ ly cho nên phía trước dịch sai. Mình sửa lại chương đó.)

      Phụ nhân kia đến trước mặt Sở Lạc Lạc, môi khẽ mấp máy, mọi người vừa thấy hoa mắt, trong tay bà xuất quyển sách.

      Khi Sở Lạc Lạc lật giở quyển sách mộc mạc này ra trong lòng khỏi vui vẻ. Nội dung của quyển sách này đúng là có liên quan đến Công Kích Tinh Thần. Tuy rằng có chút khác biệt với lời của viên thủy tinh đen nhưng vẫn có chỗ tương đồng. Quan trọng là những thứ mà trong sách này viết tuyệt đối là tinh túy!

      Quyển sách như vậy đối với người mất ma lực như nàng mà bảo bối thể nghi ngờ. Nhưng là phụ nhân này làm sao có thể có được quyển sách này, hơn nữa nàng vì sao lại muốn đem sách giao cho mình?

      Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Sở Lạc Lạc, phụ nhân khẽ cười : “Ngươi có thể gọi ta là dì Mạc, thời gian trước, Tuyết Nhi nhà chúng la gây nhiều phiền toái cho các ngươi.”

      “Về phần quyển sách này, là bản phục chế ta chép lại từ quyển sách trong Tàng Thư Các, cần hoài nghi bởi vì ta chính là Các chủ của Tàng Thư Các. Thời điểm lần thứ hai ta giúp ngươi bắt mạch thầm xem xét tinh thần lực của ngươi, thực là vô cùng ngoài dự kiến của ta. Ta già rồi, hy vọng quyển sách này có thể ở trong tay người có thể phát huy được uy lực thực của nó.

      Khó trách Mạc Tuyết có thể học được Công Kích Tinh Thần, ra nguyên nhân là bởi vì dì Mạc.

      “Người liền yên tâm như vậy?” Sở Lạc Lạc nghi hoặc hỏi, nàng thế nhưng là đại ác nhân tát Mạc Tuyết ba cái nha!

      Dì Mạc mỉm cười gật đầu, cũng thêm gì.

      Bà sao lại tính tình tốt của Mạc Tuyết đây, vốn muốn đưa học tập lễ nghi, tu thân dưỡng tính, ai biết nàng thế nhưng lại trốn trở về, còn mạo danh dự thi, gặp được đối thủ mình đánh thắng được lại tùy tiện sử dụng Công Kích Tinh Thần để đối phó với Lệ Vô Ngân.

      Vốn dĩ bà nghĩ đến để cho Mạc Tuyết theo ba người kia cùng nhau ra ngoài lịch lãm, có thể từ người bọn họ học được chút gì, hông ngờ nàng thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà việc làm quá đáng của Mạc Tuyết, Sở Lạc Lạc chưa từng ra câu, bởi vậy có thể thấy được, đứa bé này, tâm địa tệ.

      Nếu là bảo bối từ trời rơi xuống, Sở Lạc Lạc sau khi lời cảm tạ xong, vô cùng khách khí mà nhận lấy, dù sao, nàng quả là cần quyển sách này.

      “Ai nha! muộn mất, chỉ sợ hai tiểu tử kia chờ đến sốt rột rồi, Lạc Lạc, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta phải đến phòng học.” Mặc Vô bỗng nhiên vỗ trán, xong câu sau đó dịch chuyển biến mất.

      Sau đó dì Mạc cũng rời , trong phòng chỉ còn lại ba người.

      Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nhìn Sở Lạc Lạc đông sờ sờ, tây đào đào, hiểu vì sao.

      Sau lúc lâu, nàng ngẩng đầu hỏi: “Viên thủy tinh kia đâu rồi, sao lại thấy?”
      Lãnh Tiêu Nhiên biết chuyện của viên thủy tinh đen, Sở Lạc Lạc phải giải thích chút.

      Sauk hi nghe qua trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên cũng suy nghĩ, xem ra viên thủy tinh kia cũng là vật hắc ám. Lạc Lạc cho rằng nó là vật vô hại nhưng là tối hôm qua nàng phải là bị người mình tín nhiệm làm bị thương sao? Như vậy trước đó vẫn là phòng bị chút tốt hơn.

      được, các ngươi làm tìm thấy ta ở đâu? Viên thủy tinh hẳn là rơi lại nơi đó, nó nhất định là gặp chuyện gì, bằng nhất định trở về tìm ta.”

      Sở Lạc Lạc nhảy xuống giường liền hướng ra bên ngoài muốn .

      “Thương thế của ngươi…” Lãnh Tiêu Nhiên và U Phương trăm miệng lời hô.

      “Ngoại trừ thể ngưng tụ ma lực ra ta cũng có cảm thấy chỗ nào khỏe, mau mau dẫn đường cho ta.”

      Hai người bất đắc dĩ, chỉ đành theo bên sườn của nàng.

      --

      Phía tây nam vùng ngoại thành.

      người toàn than đều là màu trắng, trầm tĩnh như đá đứng ở mảnh đất bị hắc ám ăn mòn.

      Mái tóc dài trắng như tuyết chảy dài như thác nước tới chấm đất, phiêu dật như gió. nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, chậm rãi quy đầu. Sở Lạc Lạc chỉ có thể nhìn thấy mặt nạ màu trắng mặt , cái mặt nạ kia che khuất toàn bộ khuôn mặt của , thậm chí cả đôi mắt cũng bị che khuất.

      Đây là nam nhân thuộc về màu trắng.

      Người kia nhìn thấy ba người vội vàng chạy tới nơi này giống như là chuyện rất bình thường, vẫn như cũ đứng thẳng tại chỗ, dường như vốn dĩ là cây tuyết mai sinh trưởng ở nơi này.

      Sau lúc lâu vung ống tay áo rộng thùng thình, nhiều đốm sáng từ ống tay áo bay ra, nháy mắt liền lan tràn khắp mặt đất. Khi đốm sáng chạm vào vật bị hắc ám ăn mòn mặt đất màu đen bỗng nảy ra những mần cây xanh mướt, cây cối héo rũ mọc ra chồi non.

      Cây khô gặp gió xuân!

      Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Sở Lạc Lạc cũng khỏi phát ra tiếng than từ đáy lòng.

      Nhưng là người kia sau khi vung tay áo xong liền biến mất ở trước mặt bọn họ,vùng đât mới vừa rồi còn tản ra khí tức hắc ám giờ mảnh thánh khiết. Nếu phải là Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng tối hôm qua đại chiến hồi với Lãnh Nguyệt ở chỗ này tại nghĩ chỗ này căn bản chưa từng bị ăn mòn.

      “Nữ nhân, ta ở trong này.”

      Sở Lạc Lạc nghe được tiếng viên thủy tinh đen gọi nàng, theo chỉ dẫn của tìm thấy ở trong hốc cây.

      “Ta còn nghĩ là ngươi muốn đánh mất ta, hừ! Đừng quên ước định của chúng ta.”

      “Ngươi làm sao lại rơi ở chỗ này?” Sở Lạc Lạc thế nhưng chút ấn tượng cũng có.

      “Còn phải vì ngươi! Cái tên tiểu tử Lãnh Nguyệt này thế nhưng hại ta đến thảm hại. Ma lực ta vất vả tụ tập được cũng bị hút , còn muốn phá hủy ta, may mắn ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ta vận dụng tinh thần lực để dịch chuyển.” Viên thủy tinh đen oán giận .

      “Cái tên Lãnh Nguyệt kia đến tột cùng là ai?” Sở Lạc Lạc khỏi hỏi, hấp thu ma lực của viên thủy tinh cũng chính là nguyên tố hắc ám, vậy là người của ma giới.

      Viên thủy tinh đen kinh ngạc : “Cái gì! Đừng với ta là ngươi quên hết rồi!”

      Lúc này Lãnh Tiêu Nhiên bỗng nhiên ngắt lời : “Lạc Lạc quên hết chuyện xảy ra tối hôm qua.”

      “Ha ha ha…” Sau hồi trầm mặc viên thủy tinh đen liền hiểu được ý của Lãnh Tiêu Nhiên, bỗng nhiên cười ha hả: “Quên rất tốt, quên rất tốt! Thực là quá tốt!”

      “Nữ nhân, ngươi nhớ cho kĩ! Lãnh Nguyệt kia là tiểu Vương tử của Ma giới, tối hô qua ngươi là vì thấy giết choc bốn phía, muốn ngăn cản cho nên mới bị gây thương tích. Viên thủy tinh đen ý vị thâm trường : “Tóm lại sau khi ngươi nhìn thấy chỉ cần để ý làm thế nào để đem bầm thây vạn đoạn, thiên đao vạn quả!”

      Sở Lạc Lạc cảm giác được có chút đúng, vẫn cảm thấy bọn họ giấu nàng chút gì đó nhưng là đối với người làm mình mất ma lực, nàng tuyệt đối nương tay.

      Sauk hi nghe thấy Sở Lạc Lạc mất ma lực, thanh của viên thủy tinh đen trở nên nghiến răng nghiến lợi, càng muốn nàng tăng mạnh việc tu luyện tinh thần lực.

      “Đúng rồi, cái người áo trắng vừa rồi ngươi có biết là loại người nào ?” Sở Lạc Lạc hỏi: “ Ta cứ cảm thấy ở chỗ này là vì muốn tìm thứ gì.”

      “Dù sao cũng phải là người tốt đẹp gì!” Thanh của viên thủy tinh đen trở nên trầm thấp, bên trong còn che giấu loại hận ý.

      Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy loại ngữ khí này của viên thủy tinh đen, thanh làm cho người ta lạnh sống lưng.

      “Vì sao ngươi cho là như vậy? Ta cảm thấy hơi thở người bình tĩnh, an lành a, vừa rồi dùng hẳn là quang minh ma pháp , ta chưa bao giờ gặp quan quang minh ma pháp nào cao minh như thế.”

      Chỉ là nhàng vung tay áo, cây khô cũng có thể hồi sinh, nếu như người kia muốn, chỉ sợ hoang mạc cũng có thể mọc lên hoa tươi.

      “Nữ nhân, ngươi quên câu kia của mình sao?”

      “Ân?”

      “Ngươi , ma pháp chỉ là loại biểu của sức mạnh, thể dùng chính tà để phân chia. Pháp thuật chính nghĩa cũng có thể giết người, phép thuật tà ác cũng có thể cứu người!”

      Sở Lạc Lạc sửng sốt, nàng quả từng như thế, cũng vẫn luôn cho là như vậy, nhưng là vừa rồi, khi chứng kiến người kia, lần đầu tiên nàng cảm thấy thần thánh và tinh khiết.

      “Cho nên được bị che mắt bởi vẻ ngoài.”

      Sau khi viên thủy tinh xong liền khôi phục yên lặng.

      May mắn nữ nhân này trở về tìm , nếu như rơi vào tay người kia, tất cả những gì làm trước đây đều trở nên vô nghĩ.

      nghĩ tới người kia lại ở Vân Đô thành, biết những kiện lien tiếp xảy ra gần đây, ở giữa đóng vai trò gì. Theo tính cách của , tuyệt đối là có nhúng tay vào. Đúng rồi, khẳng định là hôm qua bởi vì tránh né Lãnh Nguyệt mà dụng tinh thần lực cho nên mới bị cảm ứng được.

      Người kia, cho dù hóa thành tro bụi cũng nhận ra, bởi vì người kia vốn chính là người mà tinh tưởng nhất. Sau đó chẳng những phản bội còn phong ấn trong viên thủy tinh này.

      Bởi vì Lãnh Nguyệt đối xử với Sở Lạc Lạc như vậy làm cho nhớ tới những gì mình trải qua, cho nên tối hôm qua mới có thể xúc động muốn đối phó Lãnh Nguyệt, thậm chí quên sức mạnh tại của có được vô cùng bé.

      Nhưng mà, ngày, đem tất cả thống khổ mà phải chịu đựng trả lại gấp bội cho người kia!

      có dự cảm, ngày đó, hẳn là xa…
      Last edited by a moderator: 13/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      THIẾU 61

      Chương 62: Vu Tàn Quái Nhân.

      Ánh mắt tràn ngập thân thiết và lo lắng của Sở Lạc Lạc giống như mũi tên nhọn găm vào lòng Sở Hiên.

      “Ca ca, người cần tự trách mình, việc kia chỉ là ngoài ý muốn.” Sở Lạc Lạc : “Chỉ là ca ca, về sau người được qua lại với Mộ Dung Du nữa!”

      Sở Hiên trong lòng vô cùng xấu hổ, quan tâm của muội muội càng khiến cho hối hận.

      Thanh của có chút nghẹn ngào : “Lạc Lạc, ca ca sai rồi, thời điểm muội gặp nguy hiểm ca lại ở bên cạnh bảo vệ muội.”

      Sở Lạc Lạc lắc đầu: “Ca ca, ta mất ma lực chỉ là tạm thời, chỉ cần tìm được luyện dược sư là có thể khôi phục.”

      Sở Hiên nghe vậy, khẩn trương : “Lạc Lạc, ngươi yên tâm, ca ca nhất định tìm được người kia.”

      Sở Lạc Lạc sửng sốt, nàng ngờ Sở Hiên cầu cùng với bọn họ, nhất thời biết mở miệng thế nào.

      Lúc này Lãnh Tiêu Nhiên : “Thế tử, xin thứ cho ta thẳng, lấy tu vi nay của ngươi chỉ là Cao Cấp Kiếm Sư, đến bình nguyên Hồng Hoang, ngươi trở thành gánh nặng.”

      Gọn gàng dứt khoát, lời chút lưu tình làm cho Sở Hiên vô cùng phẫn nộ, trong mắt lửa giận hừng hực thiêu đốt, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm nổi lên gân xanh.

      Sở Hiên như vậy khiến cho Sở Lạc Lạc hoảng sợ, lúc này, lòng của nàng bỗng nhiên nhớ tới lời mà viên thuỷ tinh đen từng với nàng.

      “Nữ nhân, trong lòng ca ca ngươi có tà niệm.”

      “Lời này của ngươi là có ý gì?”

      “Lúc ấy ở ngọn núi bên ngoài Vân Quy thành, thời điểm ca ca ngươi tiếp xúc với ta cảm giác như bị bỏng, nhanh chóng rút tay về. Chỉ có người trong lòng có tà niệm mới có thể bị ta hấp dẫn, mới có thể e ngại khi chạm vào ta.”

      Sở Lạc Lạc trong lòng cả kinh, nhìn sắc mặt Sở Hiên ngày càng khó coi vội vàng lớn tiếng gọi: “Ca ca…”

      Sau đó nàng bước nhanh về phía trước ôm chặt lấy thân hình của Sở Hiên.

      Thân hình mềm mại tản ra mùi hương thơm ngát tự nhiên làm cho lửa giận của Sở Hiên bình ổn lại. dần buông bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, có chút run run, có chút do dự, cuối cùng vẫn là đưa tay ôm chặt muội muội.

      “Ca ca, ta nhất định bình an trở về, người cũng nhất định phải cố gắng lên, về sau ta còn cần người bảo hộ đó. Ca ca của ta, vẫn luôn là hùng trong lòng ta.” Sở Lạc Lạc nhàng ra.

      Hốc mắt Sở Hiên có chút phiếm hồng, hiểu được thực lực nay của mình thực là chênh lệch quá lớn với hai nam nhân này. Mà nay Lạc Lạc mất ma lực, nếu như cùng nhau gặp nguy hiểm chỉ sợ mình chỉ là gánh nặng. Vì thế, Sở Hiên gật gật đầu, nhìn như rất nhàng nhưng tâm tình của lại vô cùng nặng nề…

      --

      Ban đêm, ngoại ô thành Vân Đô, bốn bề im ắng, chỉ có tiếng ếch nhái, côn trùng kêu râm ran.

      U Phượng đứng nền cỏ trống trải, cả người bỗng nhiên toả ra hồng quang chói mắt. Ánh sáng loé ra chỉ trong chớp mắt, sau khi biến mất để lộ ra giữa bóng đêm thân hình khổng lồ màu trần bì, đôi mắt màu ô liu xanh biếc như phái sáng trong đêm nhìn hai người đứng ở bên.

      “Lên .” U Phượng ở hình thú, thanh hùng hậu hữu lực, cảm giác xuyên thấu rất mạnh.

      Nhìn đến thân hình vô cùng quen thuộc của U Phượng, Sở Lạc Lạc hét lên tiếng, nhào vào người , đem khuôn mặt vùi vào lông chim mềm mại.

      “U Phượng, ngươi rất soái!”

      Trong lòng U Phượng có chút bất mãn, chẳng lẽ hoá thành hình người soái sao? Vì sao Lạc Lạc khen !

      Đợi Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên ngồi lưng xong, U Phượng liền : “Ngồi vững.”

      Sau đó, nó vỗ hai cánh, bốn phía nổi lên trận cuồng phong, cây cối bị thổi nghiên ngả phát ra những tiếng xào xạc. Gió thổi mạnh như sóng dữ, trong chớp mắt, ma thú to lớn màu trần bì bay về phía bầu trời đêm.

      Sở Lạc Lạc ngẩng đầu, cảm thấy gần như sắp chạm tới những vì sao bầu trời.

      Thân thể của nàng dán vào lưng U Phượng, tóc đen dài theo gió tung bay, vẻ mặt nàng tràn đầy ý cười, nhìn được phát ra tiếng hô hưng phấn.

      Lãnh Tiêu Nhiên ngồi ở phía sau, nhìn khuôn mặt nhắn lộ ra nét trẻ con hiếm có, khoé miệng cũng lộ ra nụ cười thoải mái, nhịn được đưa tay vuốt ve mái tóc của nàng.

      Sở Lạc Lạc quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào.

      Nụ cười tuyệt mĩ này làm cho Lãnh Tiêu Nhiên sửng sốt, nhất thời đầu óc trống rỗng. Lúc này U Phượng bỗng nhiên lung lay chút.

      “Làm sao vậy?” Sở Lạc Lạc vội vàng hỏi.

      U Phượng hừ tiếng, : “ có gì, gặp phải dòng khí lưu.”

      --

      Bình nguyên Hồng Hoang, sao sáng đầy trời.

      Tuy là đêm đen nhưng cũng có thể cảm nhận được rộng lớn của bình nguyên Hồng Hoang. Địa phương U Phượng hạ cánh là nơi gần bộ lạc có tên là Mạc Lạp. Bộ lạc này đúng chỗ ở của vị lão nhân từng gặp Phong Thanh Vân.

      Người ở bình nguyên Hồng Hoang chủ yếu đều làm người chăn nuôi, tuy rằng tính tình nhiệt tình phóng khoáng nhưng cũng hoan nghênh khách tới vào ban đêm.

      Bởi vì bình nguyên Hồng Hoang có truyền thuyết, đến ban ngày là khách nhân, vào ban đêm là ma quỷ.

      Nhưng mà ban ngày cũng lợi cho việc xuất phát, bởi vì ma thú cửu giai U Phượng là bảo bối mà ít người thèm dãi huống chi U Phượng bây giờ còn là thánh thú, cho nên bọn họ mới lựa chọn xuất phát vào ban đê.

      “Ai, chỉ nháy mắt đến nơi a.” Sở Lạc Lạc , cảm giác sảng khoái khi bay lượn vừa rồi nàng còn chưa cảm thấy thoả mãn đâu.

      Lúc này U Phượng hoá thành hình người, nhìn thấy bộ dạng như vậy của nàng khỏi có chút buồn cười, hơi nheo đôi mắt màu ô liu, tiếng mê hoặc vang lên: “Nếu chúng ta lại lượt nữa?”

      Gió đêm thổi bay mái tóc của nàng, Sở Lạc Lạc lắc đầu, khẽ cười : “Vẫn là đốt lửa nghỉ ngơi , ngày mai còn phải tìm người đấy.”

      Ngồi ở bên đống lửa, Sở Lạc Lạc vuốt ve Tường Phượng ở trong tay.

      Trước khi xuất phát, Sở Hiên đem chiếc nhẫn này giao cho nàng giữ, là chờ sau khi nàng trở về trả lại cho .

      Chẳng lẽ ca ca lo nàng mang đánh mất nó sao? Nhưng mà Sở Lạc Lạc vẫn nhận, coi như là lời hứa hẹn với Sở Hiên .

      “Nghĩ đến Sở Hiên?” Lãnh Tiêu Nhiên ngồi ở bên trái của nàng lên tiếng hỏi.

      “Ân.”

      “Yên tâm , ta liên hệ với Lãnh Nghị rồi, chiếu cố Sở Hiên.”

      Khoé môi Sở Lạc Lạc khẽ nhếch, ở Vân Quy thành gặp qua Lãnh Nghị, chính là điểm sáng trung tâm, là nam tử có lòng chính nghĩa rất mạnh.

      Lúc này cách khu vực lửa trại ca truyền đến loại tiếng vang kì dị. Ba người lập tức trở nên cảnh giác.

      Đó là thanh trườn mặt đất rất quái dị, mùi tanh tưởi theo gió truyền đến. U Phượng có khứu giác mẫn cảm nhất khỏi nhăn mũi lại.

      bao lâu sau, bọn họ thấy được đôi mắt đỏ như máu. Đó là ánh mắt của loài duy nhất bình nguyên Hồng Hoang – Vu Tàn Quái Nhân.

      Theo truyền thuyết, Vu Tàn Quái Nhân vốn dĩ là người.

      Vào mấy trăm năm trước, bình nguyên Hồng Hoang có người thống trị, vu sư, vì để thống trị tốt khu vực rộng lớn này, hạ lệnh đem nô lệ nuôi dưỡng, những nô lệ này sau khi được cải tạo biến thành Vu Tàn Quái Nhân.

      Chúng nó ban ngày xuất , ngủ say ở đầm lầy, chỉ có buổi đêm và ngày mưa mới ra ngoài tập kích con người. Nghe là vì ngay cả chúng nó cũng sợ hãi ảnh ngược trong nước của mình.

      Chúng nó thân cao mười thước, chiều rộng năm thước, thường bò sát ở đầm lầy, che dấu hành tung, khi con mồi xuất chúng mới đứng dậy tập kích. Dùng răng nanh nhọn cắn chết con mồi. Khi gặp được con người, Vu Tàn Quái Nhân rất hưng phấn. biết có phải do loài người biến chúng thành quái vật hay mà chúng nó vô cùng hận con người. Nếu con người rơi vào tay chúng trước tiên chúng làm gãy chân của họ trước, làm người ta mất khả năng chạy trốn, sau đó giống như mèo vờn chuột, chậm rãi đem người ta đùa tới chết.

      Dân chúng du mục ở bình nguyên Hồng Hoàng từng muốn đuổi tận giết tuyệt loại quái vật này nhưng đáng tiếc chúng nó chỉ xuất vào ban đêm, khó có thể tấn công. Vì thế đầm lầy trở thành hang ổ của Vu Tàn Quái Nhân.

      Nhưng mà chỗ ba người Sở Lạc Lạc hạ trại cách đầm lầy khoảng rất xa cho nên Vu Tàn Quái Nhân này là con quái vật lạc đường, nó bị lửa trại hấp dẫn tới đây.

      Bởi vì có lửa trại liền chứng minh nơi này có con người.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 63.1: Bộ lạc kinh hồn.

      Đôi mắt của Vu Tàn Quái Nhân có thể nhìn trong bóng đêm, khi nó nhìn thấy ba người ở bên lửa trại phát ra tiếng gầm rú, mang theo hưng phấn và cừu hận nồng đậm.

      Cặp mắt đỏ như máu trợn to, phun trào lửa giận, giống như loại oán hận tên.

      Oán hận thân hình xấu xí tanh tưởi của mình, cũng oán hận loài người này có được thân hình mà nó thể sở hữu.

      Mấy trăm năm qua, oán hận chất chứa đối với vị thủ lĩnh cải tạo chúng nó biến thành oán hận đối với loài người.

      Nó mở to mồm, lộ ra răng nanh, phía chảy ra nước bọt màu lục. Nó vung hai tay, đầu ngón tay khổng lồ là những móng tay cứng rắn mà sắc bén vô cùng.

      Nhưng là, người mà nó phải đối mặt cũng phải người thường.

      Thời điểm Vu Tàn Quái Nhân mới tiến lên bước, mũi tên băng bay ra, cách yết hầu nó nửa thước.

      Bỗng nhiên Sở Lạc Lạc hô: “Đừng làm bị thương tính mạng của nó.”

      Nháy mắt, Lãnh Tiêu Nhiên thay đổi quỹ đạo của mũi tên băng. Mũi tên băng lạnh lẽo đến tận xương di động theo ngón tay của cuối cùng dừng ở vai của Vu Tàn Quái Nhân. Lực bắn của mũi tên băng làm nó văng ra xa hơn thước, để lại mặt đất vết trượt dài.

      Nhất thời, cùng với tiếng hét thảm, máu huyết cũng văng ra khắp nơi.

      Máu cũng giống như nước bọt, đều là màu lục, phát ra mùi ghê tởm trong khí.

      “Ngao… Ngao…” Vu Tàn Quái Nhân phát ra tiếng kêu thê lương, phẫn nộ, cũng mang theo e ngại.

      “Lạc Lạc?” Lãnh Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn Sở Lạc Lạc, trong đôi mắt bạc có chút nghi hoặc.

      Lúc này, viên thuỷ tinh đen trước ngực Sở Lạc Lạc bỗng nhiên phát sáng, : “Nữ nhân, ngươi muốn dùng nó làm thí nghiệm?”

      Sở Lạc Lạc gật đầu trả lời: “ sai, ta muốn thử xem phương pháp ngươi dạy và lí luận quyển sách kia khi kết hợp lại có hiệu quả như thế nào.”

      xong, Sở Lạc Lạc bước thẳng tới chỗ Vu Tàn Quái Nhân, lúc này Vu Tàn Quái Nhân đứng thẳng lên, đau đớn khiến cho nó càng điên cuồng.

      U Phượng và Lãnh Tiêu Nhiên nhìn nhau, đều là lo lắng phía sau nàng, thời thời khắc khắc chuẩn bị ra tay nếu có gì bất ngờ.

      Sở Lạc Lạc thân đồ đen, tiếu nhan như ngọc, tư thế oai hùng hiên ngang, tựa như chiến sĩ.

      Nàng từng bước về phía Vu Tàn Quái Nhân, cước bộ kiên định bình tĩnh. Vu Tàn Quái Nhân vung đôi tay sắc bén, trong tiếng gầm rú mang theo cừu hận hỗn loạn. Bỗng nhiên nó xoay người, tay phải chống xuống đất, năm ngón tay cắm sâu xuống mặt đất mấy phân, sau lưng khẽ dùng sức , mượn lực để nhanh chóng vọt về phía trước. Thân hình cao lớn tráng kiện nên sức bật cũng giống bình thường.

      Mà Sở Lạc Lạc chỉ là từ từ chạm ngón trỏ và ngón giữa vào mi tâm. Ở thời điểm Vu Tàn Quái Nhân dùng hết sức đánh tới hai ngón tay vung ra, chỉ vào phía trước, quát: “Dừng!”

      Vu Tàn Quái Nhân cao lớn thế nhưng ngay tại khi thanh kia vang lên lại dừng lại.

      chân của nó còn đạp ở giữa trung, chính là động tác cất bước. Biểu tình của nó ngoại trừ hận thù ra còn có sợ hãi sâu. Theo quán tính, ngay sau khi Vu Tàn Quái Nhân dừng lại liền ngã về phía trước, phát ra tiếng nổ lớn. Vật nặng to lớn như vậy ngã xuống khiến cho mặt đất cũng mơ hồ rung chuyển.

      Tuy rằng quá trình này chỉ trong chớp mắt nhưng U Phượng và Lãnh Tiêu Nhiên ở hai bên sườn của nàng cũng thay nàng đổ mồ hôi lạnh phen. Nhìn thấy Vu Tàn Quái Nhân ngã xuống, hai người mới thu hồi phép thuật trong lòng bàn tay.

      “Nữ nhân, ngươi là xằng bậy.” Viên thuỷ tinh đen cũng khỏi mở miệng : “Ngươi biết rằng Công Kích Tinh Thần chỉ có hiệu lực với những vật có linh hồn, nếu như là Vu Tàn Quái Nhân mất linh hồn, mới vừa rồi…”

      Sở Lạc Lạc cười khẽ gật đầu, : “Yên tâm , trong lòng ta biết , ta vẫn là tiếc mạng của mình mà. Lại , phải còn có các ngươi ở phía sau sao? Ta là sao có thể gặp nguy hiểm chứ.”

      Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nghe vậy đều quăng cho nàng ánh mắt đồng ý, nàng vừa rồi ràng là xằng bậy.

      Hiệu quả này khiến cho Sở Lạc Lạc vô cùng vừa lòng. Vu Tàn Quái Nhân kia ngã xuống đất, trán trụi lủi lên gân xanh. Nó vẫn còn giãy dụa, chịu nhận mệnh nhưng cuối cùng vẫn thể di chuyển mảy may.

      Đôi mắt đẹp của Sở Lạc Lạc nhìn thẳng vào đôi con ngươi đỏ như máu của nó. Hai tròng mắt màu hổ phách tia cảm xúc, có chăng cũng chỉ là hờ hững.

      Nhìn vào đôi mắt như vậy, cừu hận và sợ hãi trong mắt Vu Tàn Quái Nhân dần biến mất, chỉ còn lại mê mang. Rất nhanh, vẻ mặt nó dại ra mà ngón tay lại bắt đầu cử động. Nó hét lớn tiếng, hai tay đập mạnh xuống mặt đất, đem cơ thể nâng lên. Thân hình lớn đứng thẳng dậy.

      quả cầu sáng nhanh chóng ngưng kết trong tay Lãnh Tiêu Nhiên nhưng mà lại kinh ngạc phát ra Vu Tàn Quái Nhân kia thế nhưng lại xoay người, nhanh chóng rời .

      “Cái này cũng là Công Kích Tinh Thần?” khỏi lên tiếng hỏi.

      Sở Lạc Lạc gật đầu : “ sai, là loại công kích tinh thần có thể khiến người ta sinh ra ảo giác. Nếu sử dụng đúng cách so với Ám Chi Huyễn Hoặc còn có thể gây ảo giác tốt hơn.”

      Bước chân nặng nề Vu Tàn Quái Nhân rời , lúc này trong trời đêm bỗng nhiên xuất chút ánh huỳnh quang. Đó là Phệ Huyết Điệp ở bình nguyên Hồng Hoang. Ánh huỳnh quang này đúng là lân phấn ở người chúng nó bay xuống.

      Thân hình Phệ Huyết Điệp lớn bằng người trưởng thành bình thường, chúng nó là sát thủ nổi danh ở bình nguyên Hồng Hoang. Thực hiển nhiên chúng nó là bị miệng vết thương của Vu Tàn Quái Nhân hấp dẫn đến.

      Rất nhanh, xung quanh thân thể của Vu Tàn Quái Nhân bị mấy trăm con Phệ Huyết Điệp vây quanh, trong đêm đen, vô số điểm sáng huỳnh quang màu trắng phiêu động, rất động lòng người.

      Nhưng là ba người bọn họ đều biết, chỉ sợ Vu Tàn Quái Nhân này sống được bao lâu nữa.

      Nhìn bóng dáng tập tễnh của Vu Tàn Quái Nhân, thanh trong suốt của U Phương truyền đến, hỏi: “Lạc Lạc, muốn giết hết những con Phệ Huyết Điệp này ?”

      Sở Lạc Lạc lắc đầu : “ cần, vừa rồi sở dĩ ta để nó chạy là bởi vì nó thay ta chứng minh hiệu quả của hai chiêu Công Kích Tinh Thần kia, phải là bởi vì ta thương tiếc sinh mệnh của nó. Vu Tàn Quái Nhân ở bình nguyên Hồng Hoang chỉ sợ cướp vô số sinh mệnh, người nó lây dính quá nhiều huyết tinh. Để loại sinh vật khác ở bình nguyên Hồng Hoang tới kết thúc sinh mệnh của nó vốn chính là loại cân bằng. Thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu này tự có định luật của nó.”

      “Mà chúng ta, chỉ là vị khách qua đường mà thôi.”

      Đêm dài, Sở Lạc Lạc chìm vào giấc ngủ sâu.

      Lãnh Tiêu Nhiên hoàn toàn thấy buồn ngủ, lặng lẽ ngồi ở bên, nhìn bầu trời đầy sao, lại nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng. sâu trong đôi mắt bạc là ảnh ngược của nàng.

      Biển người mờ mịt, con người ta bất quá chỉ là muối bỏ biển. Nhưng là trong biển người mờ mịt này, chỉ có ngươi, chỉ có ta, mà ta, hy vọng chỉ là vị khách qua đường trong sinh mệnh của ngươi.

      --

      Sáng sớm, mặt trời lên cao bầu trời trong xanh.

      Bình nguyên Hồng Hoang có khí hậu biến đổi rất lớn, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch vô cùng. Tuy rằng mặt trời vừa mới mọc nhưng nắng chói chang, da thịt phơi dưới ánh mắt có cảm giác bị cháy xém.

      Những người dân du mục sớm thức dậy, vội vàng lùa đàn ngựa hoặc là đàn trâu, trong miệng ngâm nga tiếng hát, bắt đầu xuất phát ngày.

      Trong khách điếm bên trong bộ lạc Mạc Lạp, có hơn mười vị khách tới sớm dùng xong bữa sáng. Lúc này, từ cửa khách điếm vào hai người.

      Đón khách là nương sinh ra ở bình nguyên Hồng Hoang bình thường. Da thịt của nàng giống như đại bộ phận những người ở đây, có chút ngăm đen. Nhưng là nàng có đôi mắt to tròn, mặt là hai gò má phúng phính ửng hồng, thoạt nhìn rất hoạt bát, vui vẻ.

      Nàng vừa mở miệng : “Hoan nghênh…”

      Nhưng là sau khi nhìn thấy người vào, đầu lưỡi giống như bị mèo trộm mất, lời đột nhiên ngừng lại.

      Người bên trong khách điếm cũng ngoái đầu nhìn lại, cũng khỏi sửng sốt, trong mắt có kinh diễm, có kinh ngạc, cũng có ghen tị.

      Chỉ thấy, người là nam tử tuấn mỹ có mái tóc màu bạc. thân áo bào màu nguyệt nha, phong thần tuấn lãng. Chỉ là biểu tình có chút nghiêm túc, dường như là người lạnh lùng ít .

      người khác là vị nam tử có mái tóc và y phục đều là màu trần bì chói mắt, khuôn mặt tuấn tú được khảm đôi mắt màu ô liu xanh biếc. miệng luôn lộ ra ý cười thản nhiên.

      Hai người mỗi người vẻ, người như băng, người như lửa. Sau khi hai người bước vào, đầu tiên là liếc mắt kiểm tra vòng, sau đó lại tránh sang hai bên, chỉ thấy phía sau, lại thiếu niên tuấn mĩ như ngọc vào.

      Thiếu niên như ngọc kia đúng là Sở Lạc Lạc mặc nam trang. Nàng chọn lựa cái bàn hẻo lánh ở trong góc, Lãnh Tiêu Nhiên và U Phương chia ra ngồi hai bên.

      Nhưng là, từ khi bọn họ đặt chân vào khách điếm bị mọi người để ý, các bàn xung quanh truyền ra tiếng khe khẽ.

      Sở Lạc Lạc bị nhìn như vậy, cả người đều cảm thấy thoải mái, ngay cả tâm tình ăn điểm tâm cũng có. Aizz, tất cả đều là do hai tên kia ban tặng. Thời điểm bọn họ vừa mới bước vào bộ lạc hề thiếu những nương bản địa nhiệt tình nhìn trộm hai vị này. Cũng có những người lớn mật trực tiếp mời bọn họ về nhà làm khách.

      Nàng lúc đó với hai người này, bọn họ đừng rêu rao như vậy, đặc biệt là U Phượng. ràng có thể hoá thành chim để che mắt mọi người, nhưng mà thế nào cũng đồng ý. Mà cái cớ của chính là bộ dạng của Lãnh Tiêu Nhiên phải cũng rất rêu rao sao, nếu như bộ dáng Lãnh Tiêu Nhiên này cần che dấu cũng cần thiết phải giả thành chim chóc gì.

      Đây là cái lý luận kiểu gì?! Nhưng cố tình Sở Lạc Lạc lại thể nào phản bác.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 63.2:

      Đây là cái lý luận kiểu gì?! Nhưng cố tình Sở Lạc Lạc lại thể nào phản bác.

      Sở Lạc Lạc ăn được nửa, thể chịu nổi mà dừng đũa. Hai tròng mắt hổ phách xẹt qua vẻ mặt của mọi người, quý khí trong mắt khiến cho người ta dám nhìn thẳng.

      Đợi đến khi nhìn xong biểu tình của mọi người, nàng bỗng nổi lên ý chơi đùa, cố ý đè thấp giọng : “Nhìn cái gì mà nhìn! Người của ta mà các ngươi cũng dám nhìn sao! Cẩn thận ta móc đôi mắt chó của các ngươi ra.”

      Bốn phía nhất thời yên tĩnh tiếng động, thần sắc của mọi người khác nhau, nhưng đều có hứng thú là nhiều hơn nữa là kinh ngạc. ra là biết đệ tử quý tộc ở nơi nào mang theo hai nam sủng của du ngoạn. hoa mỹ chính là ‘Đọc vạn quyển sách bằng nghìn dặm đường’, nhưng trắng ra chính là vui chơi mà thôi.

      tình như thế này, những người luôn vào nam ra bắc khắp các nơi thực là gặp qua ít. Chỉ là nam sủng bên cạnh tiểu tử hoàn khố này thực là tuyệt sắc a! Trong lòng mọi người thở dài thôi, chỉ là bọn họ hiểu được lai lịch của vị công tử này tầm thường cũng dám to gan lớn mật nhìn tiếp nữa. Xem tuổi công tử kia còn nhưng có khí chất như thế, nếu như là hoàng tộc hay hoàng thân quốc thích chỉ sợ cũng có người tin.

      Vốn nghĩ rằng tình như vậy là chấm sứt, ngờ…

      “Chủ nhân…” Lãnh Tiêu Nhiên bỗng nhiên kêu tiếng, đôi mắt bạc, sóng mắt lưu chuyển, miệng khẽ nhếch, nụ cười tà mị nở rộ ra. cần đến mọi người xung quanh, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng sửng sốt, lại khỏi cảm thấy buồn cười, Lãnh Tiêu Nhiên này đúng là biết phối hợp nha!

      Nhưng là hành động tiếp theo của Lãnh Tiêu Nhiên lại làm cho Sở Lạc Lạc cười nổi. Dưới đôi mắt nhìn nửa che nửa hở của mọi người, Lãnh Tiêu Nhiên thế nhưng lại nhàng tựa đầu vào vai trái của nàng. Bộ dạng nhu thuận nào có nửa phần cảm giác lạnh như băng vừa rồi, mà nụ cười lộ ra nơi khoé môi lại vô cùng mê hoặc.

      Sở Lạc Lạc nhíu mi, lời : “Này, Lãnh Tiêu Nhiên, ngươi phải là diễn quá đà rồi sao?!”

      Nào biết, nàng vừa dứt lời, vai phải lại chìm xuống dưới.

      ra là U Phượng cũng khẽ tựa đầu vào bả vai của nàng. Sau đó, khẽ chu môi, thanh trong suốt mang theo mấy phần dụ hoặc, cũng gọi tiếng: “Chủ nhân…”

      Cái này…?! Sở Lạc Lạc khỏi giật giật khoé miệng, ra lời, thầm nghĩ: Lãnh Tiêu Nhiên thôi , cư nhiên của U Phượng cũng tới, đều sống mấy trăm năm rồi, cư nhiên còn ở đây giả vờ ngây thơ đáng !

      “Loảng xoảng…” tiếng, lại ngửi thấy hương rượu tràn ngập sảnh đường. ra là nương vừa rồi ra đón khách giật mình cái, cẩn thận đánh rơi bình rượu trong tay, vẻ mặt đỏ bừng, ngơ ngác nhìn về phương hướng ba người.

      Trong lòng Sở Lạc Lạc thầm than: nghiệt a!

      Ngay tại lúc nàng cảm thấy hai vai nặng nề lại biết hai nam tử dựa ở hai bên, người ánh mắt như đao, người ánh mắt như kiếm, chính là đánh nhau ai nhường ai, ở trong khí tiếng động mà toé lửa!

      Trong khách điếm vừa trình diễn cảnh nam sủng tranh thủ tình cảm, mà ở bên ngoài, nam tử tráng niên, thân quần áo lam lũ, ánh mắt dại ra vừa mới qua. Bên trái mặt của có vài vết bớt màu xám nhưng do mái tóc rối tung che khuất nên người bên ngoài khó có thể nhìn ra. qua cửa khách sạn, thân đều là bùn đất bẩn thỉu giống như vừa chui từ dưới đất lên. Bước chân tập tễnh lại chậm rãi về hướng trong bộ lạc.

      Lúc này, đường có nam tử chăn dê mang theo đàn dê của mình chuẩn bị ra ngoài, đến bãi cỏ chăn dê. Nhưng là khi nhìn thấy nam tử tráng niên xong bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, cao giọng hô: “Ôi trời ạ! Đây phải là Lão Chiêm sao, ngươi cư nhiên còn sống?!”

      Nhưng là nam tử tráng niên lại giống như nghe thấy gì cả, vẫn tiếp tục về phía trước.

      Người kia ở bên đàn dê vẫy vẫy tráng niên nam tử gọi: “Lão Chiêm! Lão Chiêm!”

      Lão Chiêm vẫn mắt điếc tai ngơ như cũ, lúc này, từ người rơi xuống vài thứ nho gì đó. con dê trong đàn nhìn thấy những thứ đó cựa quậy mặt đất liền cảm thấy tò mò. Con dê giơ chân dẫm lên nhưng vật kia nhưng là những vật đó lại bò lên theo chân nó. Dê kinh hoàng phát ra tiếng kêu nho , đôi chân dùng sức vung vẩy đem mấy vật kia quăng , lúc này mới trở lại trong đàn.

      Người chăn dê này bản tính thuần lương, nhìn về hướng lão Chiêm rời , gãi gãi ót.

      Lão Chiêm là thợ săn, mấy hôm trước cùng vài người bạn ra ngoài săn bắn, nghe là bị trọng thương. Nhóm bạn bè đưa thi thể của vào trong nghĩa trang của bộ lạc, để lại trong hầm.

      Bộ lạc Mạc Lạp có tập tục, tộc nhân nếu như chết ở bên ngoài thi thể phải đặt ở bên ngoài, mà những người chết ở trong nhà được đặt ở linh đường chung của bộ lạc. Chờ gom đủ chín mươi chín thi thể được chôn cất cùng nhau.

      Người chăn cừu suy nghĩ hồi, xem ra là mình nghe lầm, có lẽ Lão Chiêm là bị trọng thương, được an bài dưỡng thương ở bên ngoài, hôm nay mới trở về nhà.

      Nghĩ như thế, lại vui vui vẻ vẻ mang theo đàn dê của ra ngoài.

      Nhưng mà, nếu như nhìn kĩ những vật rơi từ người Lão Chiêm xuống có lẽ cảm thấy kinh ngạc.

      Bởi vì những thứ đó đúng là loại sinh vật màu trắng ăn thi thể mà sống – giòi bọ.

      --

      Thời tiết ở bình nguyên hồng hoang quả nhiên biến ảo khác thường, Ban ngày, mặt trời chói chang nhô cao, cơn gió. Nhưng là khi hoàng hôn buông xuống, gió lớn bỗng nhiên nổi lên, thổi bay cát vàng. Gió lạnh vô cùng hỗn loạn, bầu trời bỗng nhiên có mưa bụi rơi xuống.

      Lúc này, ở hướng tây bên ngoài bộ lạc Mạc Lạp, nơi có những mô đất lớn. Nơi này chính là nơi an nghỉ của những linh hồn của bộ lạc Mạc Lạp, hay còn gọi là nghĩa địa.

      Nơi này còn có hố đất chưa được lấp, bên trong đúng là hơn mười thi thể. Khi đủ chín mươi chín thi thể ngôi mộ này thể lấp, bởi vì suy cho cùng, theo tín ngưỡng của bộ tộc Mạc Lạp chỉ khi đạt đến số lượng này linh hồn mới có thể an nghỉ.

      Từng giọt mưa rơi xuống, làm ẩm ướt mặt đất. Lúc này, bỗng nhiên năm ngón tay thô to của xác chết lại khẽ cử động.

      Mà phía sau, vốn dĩ vẫn trống bỗng nhiên xuất cơn lốc xoáy. Sau khi lốc xoáy biến mất lại xuất nữ tử xinh đẹp, váy áo diễm lệ. Tay ngọc của nàng khẽ điểm, dường như là đếm số lượng của những thi thể bên trong hố nhưng mà trình độ số học của nàng thực quá kém. Lặp lại vài lần lại quên mất, kết quả cũng giống nhau. Nàng khẽ mân đôi môi đỏ mọng, khẽ nhướng mày, đều là phong tình vạn chủng.

      Nhưng là lúc này, xác chết đột nhiên đứng thẳng, nàng để lộ ra nụ cười kiều diễm.

      Phía sau của nàng bỗng nhiên xuất bóng dáng nam nhân. Nữ tử xinh đẹp nhìn thấy người vừa tới, đong đưa vòng eo về phía nam nhân kia. Thân thể mềm mại xương tựa như rắn nước quấn lấy người nam nhân.

      Ngay tại thời điểm hai người kích động hôn nhau từng khối, từng khối thi thể nhảy từ hố đất ra, về hướng bộ lạc Mạc Lạp.

      Khi kích tình qua , nam nhân , trong giọng còn lưu lại tia dục vọng: “Dạ Mị, kế hoạch của ngươi hẳn là sắp thành công? Khi nào có thể theo ta trở về đây?”

      Dạ Mị nghe vậy khanh khách cười duyên: “Ha ha, rất nhanh là có thể, nếu như thuận lợi mà , ta đêm nay có thể trở về rồi, cũng mang về cho Nhị vương tử đội quân mạnh mẽ.”

      xong, nàng khẽ niệm chú ngữ, hai tay chỉ về phương hướng trước mặt. Hắc quang loé ra, những mô đất lập tức bị san phẳng, giữa trung trôi nổi cái ma pháp trận. Sau đó, vô số cánh tay, đều là xương trắng từ những hố đất vươn lên.

      Dạ Mị lại nũng nịu cười : “Hắc Ảnh, nhìn xem quân đội khô lâu của ta có phải mạnh hơn so với đám ma thú nhìn được nhưng dùng được của Dạ Thương hay .”

      Người nam nhân gọi là Hắc Ảnh cũng cười : “ hổ danh là Dạ Mị, Nhị vương tử quả nhiên chọn lầm ngươi.”

      “Nghe Tiểu vương tử trở lại ma giới?” Dạ Mị nhíu mày hỏi.

      “Đúng vậy, Dạ Thương thế nhưng còn cự tuyệt lời mời của Nhị vương tử, muốn theo Tiểu vương tử đó.” Trong giọng của Hắc Ảnh tràn đầy khinh thường.

      Dạ Mị cười quyến rũ, nàng : “ thế nào Dạ Thương cũng là người đứng đầu trong tứ đại hộ pháp chúng ta. Ta cũng muốn nhìn xem, vị Tiểu vương tử kia rốt cục có chỗ nào hơn người.”

      xong, Dạ Mị lấy từ trong lòng ra cây sáo trắng muốt, biết là chế thành từ loại xương gì.

      Nàng đặt cây sáo bên môi, nhàng thổi, những giọt mưa ngày càng lớn hơn, quần áo của nàng ẩm ướt, dán vào người, làm lộ những đường cong lả lướt.

      Hắc Ảnh nhìn bóng dáng xa dần của giai nhân, bên môi lộ ra tươi cười, lập tức biến mất trong đêm đen dày đặc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :