1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Bi thương dưới ánh trăng

      Cho đến hai ngày sau, viên thuỷ tinh đen thể cảm giác được chút khí tức hắc ám nào, xem ra, thần kiếm này so với trước kia càng thêm khéo. thể dễ dàng bỏ qua con đường thần kiếm cho nên Sở Lạc Lạc quyết định ngày mai lại tiếp tục tìm.

      Mới trở lại phòng, U Phượng liền nằm chiếc giường mềm mại, bộ dạng cực kì hưởng thụ.

      Sở Lạc Lạc nhíu mày nhìn , U Phượng đón nhận ánh mắt của con ngươi màu hổ phách kia, lộ ra biểu tình ai oán.

      Từ sau khi xuất màn xấu hổ ngày ấy, cũng nằm chiếc giường này, kia ràng phải lỗi của . Aizz… mấy ngày được ngủ giường rồi.

      “Hôm nay ta cũng phải ngủ giường, ta đứng đậy. vất vả tiến giai thành thánh thú hoá thành hình người, lại phải mỗi ngày bôn ba tìm người, còn chưa được hưởng thụ qua đãi ngộ lúc làm người, nay của ngủ giường cũng là loại hi vọng xa với.” xong còn đem đầu dán vào gối, nhàng cọ cọ.

      Sở Lạc Lạc khỏi cảm thấy buồn cười, phải chỉ là nằm giường thôi sao?

      “Được rồi, vậy tặng cho ngươi !”

      Nghe vậy, U Phượng bĩu môi, đây phải hiệu quả mà muốn nha! thực là càng tiến càng thụt lùi, xem ra hoá hình người còn được hoan nghênh như lúc ở hình thú nha!

      Nhưng là khi muốn mở miệng gì đó Sở Lạc Lạc cũng nằm ở kháng.

      Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng hít thở.

      “U Phương…” going nữ phá vỡ yên tĩnh.

      “Ân?” Ánh mắt U Phượng ở trong bóng tối loé ra ánh sáng mỏng manh.

      “Chờ ta đạt đến tu vi ma đạo sư, chúng ta liền khế ước ?”

      Tâm U Phương khẽ động, ở Thánh Vân đại lục, con người khi còn sống chỉ có thể khế ước với ma thú, nếu như là khế ước rồi, cả đời này chỉ có thể theo bên cạnh nàng, nhưng là phương thức ở chung như vậy, ổn ?

      “A, đến lúc đó rồi sau, tại ngươi, còn kém xa lắm…”

      “Thực đáng ghét, ngươi thể đáp ứng trước để cho ta chút động lực sao!”

      Trong bóng đêm, truyền đến tiếng cười khẽ của U Phượng.

      Sáng hôm sau, Sở Lạc Lạc từ trong giấc ngủ nặng nề tỉnh lại liền cảm giác được chỗ cổ truyền đến hơi thở ấm áp, còn có bàn tay to gác ở bên hong, khỏi buồn bược. Sao lại thế này a.

      Đợi nàng quay đầu muốn chất vấn mới phát khuôn mặt tuấn tú kia lại ở gần như vậy, chóp mũi nàng thiếu chút nữa là đụng tới chóp mũi của . Hơi thở nam tình đập vào mặt, nàng theo bản năng lùi thân thể về phía sau, mặt nhất thời nóng lên.

      “Chào buổi sáng, Lạc Lạc…”

      U Phượng làm như có việc gì chào hỏi, hai tròng mắt mê ly, giống như trong lúc nửa mơ nửa tỉnh.

      “Thoạt nhìn ngươi tối qua ngủ tồi.”

      “Đúng vậy, là đêm mộng đẹp.”

      “Thánh thú có thể nằm mơ hay ta cũng biết, nhưng mà, ngươi cần giải thích chút sao?”

      “Ân? Giải thích?”

      Cho đến khi con ngươi hổ phách trừng mắt liếc cái, dường như rất hưởng thụ, mới chậm rãi mở miệng: “Dường như là ngủ ở kháng lâu thành quen. Tối qua nằm giường thế nào cũng ngủ được, biết như thế nào lại quay lại ngủ ở kháng. Aizz, có lẽ hoá thành hình người lâu, còn ngủ giường chưa quen.”

      Sở Lạc Lạc thực biết gì, ngày hôm qua là ai đứng dậy khỏi cái giường kia, kết quả còn ngủ được, là có khuynh hướng tự ngược.

      “Vậy đem móng vuốt của ngươi lấy ra, ta phải tu luyện buổi sớm.”

      U Phượng cũng dám được tấc lại muốn tiến thước, lập tức buông tay ra.

      “Aizz, muốn sớm đạt tới cảnh giới ma đạo sư.”

      U Phượng dựa đầu chon ở gối, bên còn có mùi hương của nàng, lưu luyến rời

      Nhưng là nàng vẫn còn quá , bất cả là thân thể hay tình cảm, nàng dướng như vẫn dậm chân tại chỗ, ngay cả cũng phát ra tâm tình của mình, vậy mà nàng…Nhưng mà tại trong mắt của nàng trừ ma pháp ra còn có những thứ khác, coi như là có tiến bộ phải sao?

      phải là nhớ lão bằng hữu nên mới rời khỏi Huyết Sắc Chi Lâm mà tím kiến, nàng, đến lúc nào mới có thể nhận ra đây?

      Cho đến khi Sở Lạc Lạc sửa sang tốt quần áo, quay đầu liếc nhìn , cái liếc mắt kia giống như gọi .

      U Phượng dương môi cười khẽ, tựa như gió xuân thổi qua, hóa thành chim đậu vai của nàng.

      Bóng đêm nồng đậm, trăng sáng vẫn treo cao như cũ, bầu trời vẫn lóe ra những ánh sao như bình thường, nhưng mà, tối nay nhất định yên ổn.

      “Ngay tại phụ cận vùng tây nam ngoài thành, ta cảm thấy được lực lượng hắc ám.”

      Khi đến đó, khí tức hắc ám dồn dập mà đến, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng cảm giác được. Tìm mấy ngày nay, cuối cùng cũng có chút kết quả. Nàng ràng sử dụng Phi hành Chú và thân pháp Lược Quang để chạy về phía Tây nam.

      Vùng ngoại thành tây nam này biết xảy ra chuyện gì, ngay cả Sở Lạc Lạc trôi nổi giữa trung cũng cảm thấy mùi máu tươi từ phía dưới truyền đến, mùi máu nồng đậm khiến nàng buồn nôn.

      Đợi nàng nhìn xuống cũng khỏi hoảng sợ, phía dưới thi thể khắp nơi, máu chảy thành song, thi thể có cái nào đẩy đủ, đất đầy những phần tay chân thân thể đứt lìa.

      Dưới ánh trăng, phía trước, chỉ thấy nam nhân tóc đen nắm thanh kiếm trong tay, đâm vào trong ngực của thiếu niên tóc dài màu đỏ.

      “Lãnh Nguyệt…”

      Sở Lạc Lạc kinh hoàng hô to tiếng, nam nhân tóc đen ngẩng đầu lên, mặt lộ ra chút ý cười quỷ dị.

      Là Lãnh Nguyệt! Người này giết Lãnh Nguyệt!

      “Quang chi lợi nhân…” (mũi tên ánh sáng sắc bén)

      Sở Lạc Lạc trong cơn giận dữ, quang nguyện tố ở trong bàn tay hóa thành mũi tên ánh sáng. Quang mang chói mắt át cả ánh trắng, lại chiếu sáng quang cảnh bi thảm ở vùng ngoài thành tây nam.

      Theo chú ngữ niệm ta, mũi tên ánh sáng ở trong lòng bàn tay xé ngang trời chém xuống, thế nhưng lại có thể kéo dài hơn mười trượng, như tia chớp đánh thẳng vào nam nhân tóc đen.

      Công kích quang minh ma pháp! Người kia đồng tử co rụt lại, vội vàng hô to:”Ám chi viêm tường (bức tường lửa hắc ám)

      Ngọn lửa màu đen từ trong khí xuất che ở phía trước, ngọn lửa hóa thành bức tường cao. Mũi tên ánh sáng khảm vào bên trong ngọn lửa, lửa cháy mang theo khí tức hắc ám lập tức bao vây mũi tên

      có gì mạnh hơn sao?” Tóc mái của nam tử tóc đen rất dài, che khuất nửa gương mặt của , chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng của dương cao, lộ ra ý cười châm chọc mà đắc ý.

      Nụ cười của bỗng nhiên cứng đờ, mũi tên ánh sáng xuyên thấu qua ngọn lửa đen của , đánh thẳng vào vai trái của .

      Nam tử còn kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết bả vai vì bị mũi tên đánh trúng mà nổ tung, thân thể đập vào cây đại thụ phía sau. Miệng phun ra máu tươi, vẻ mặt thể tin được dừng ở trước mắt .

      Đôi mắt màu hổ phách bề nghễ đứng tất cả bốc cháy lửa giận hừng hực, quả cầu ánh sáng chiếu rọi dung mạo của , xinh đẹp mê người, nhưng ở trong mắt của nam tử tóc đen lại giống như tử thần.

      Lần đầu tiên có cảm giác gần với cái chết như vậy, nam tử tóc đen khỏi hô lớn:”Tiểu chủ tử, cứu ta!”

      Bàn tay cầm quả cầu ánh sáng muốn đánh vào đầu của nam tử tóc đen phía sau bỗng có động tĩnh.

      Cùng lúc đó, Sở Lạc Lạc kinh hoàng xoay người, ngay tại trong nháy mắtkia, tức giận trong mắt đều biến thành vui sướng.

      “Tỷ tỷ.” cánh tay tái nhợt lạnh lẹo cầm ở cánh tay của nàng, thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, dưới sợi tóc diễm lệ đỏ bừng là đôi mắt đỏ tươi lóe ra hồng quang quỷ dị.

      “Lãnh Nguyệt, ngươi sao chứ?”

      Nhìn Lãnh Nguyệt êm đẹp đứng ở trước mặt, Sở Lạc Lạc cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng nàng có chú ý tới cánh tay kia của Lãnh Nguyệt nắm thanh kiếm.

      “Cẩn thận.” Viên thủy tinh đen bỗng nhiên hô to tiếng.

      Vui sướng mặt của Sở Lạc Lạc nhất thời cứng lại, dưới chân lảo đảo cái rổi ngã xuống phía sau. Cánh tay tái nhợt lạnh lẽo lúc đó đỡ lấy lưng của nàng nhưng mà, thanh kiếm sắc bén cắm ở trước ngực của nàng, dưới ánh trăng lộ ra ánh sáng lạnh lẽo quỷ dị
      Last edited by a moderator: 22/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 55: Cửu Vĩ Linh Hồ.

      Bị người mình tín nhiệm phản bội, đau thấu tâm can.

      Sở Lạc Lạc mở to đôi mắt màu hổ phách, trong mắt chứa đầy khiếp sợ, nhìn gương mặt kia, đôi môi khẽ nhúc nhích nhưng lại thể thốt lên lời.

      Đáng giận! Nữ nhân này làm mất nửa cái mạng!

      Nam nhân tóc đen đứng lên, liếm vết máu khoé miệng, trong mắt lên sát ý, năm ngón tay vươn ra, đánh tới gương mặt Sở Lạc Lạc.

      chưởng đánh đến, nam tử tóc đen hề phòng bị, thân thể bị đánh bay , ngã mặt đất.

      “Tiểu… Tiểu chủ tử”

      Rất đáng sợ, tiểu chủ tử sau khi hoàn toàn thức tỉnh, khí tức hắc ám người khiến người ta vô cùng sợ hãi. Đôi mắt đỏ rực tựa như thanh kiếm sắc bén xuyên thấu . Nếu như ánh mắt có thể giết người chỉ sợ chết trăm ngàn lần rồi.

      lập tức kinh sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên.

      “Nàng, là người mà ngươi có thể chạm vào sao?” Trong lời của Lãnh Nguyệt có loại hàn ý khiến cho trái tim người kia băng giá. Tuy rằng vẫn là gương mặt kia nhưng Sở Lạc Lạc cuối cùng cũng thể nhìn thấy nét ngây thơ hồn nhiên của ngày xưa.

      Lúc này Sở Lạc Lạc cảm thấy cả người còn sức lực, nàng thần niệm chú nhưng cũng có phản ứng gì, dường như ma lực người nàng đều bị hấp thu.

      “Tỷ tỷ, vô dụng thôi…” : “Ngươi cần những sức mạnh này, về sau, liền để Lãnh Nguyệt đến bảo vệ ngươi !”

      Lời này là có ý gì, trong lòng Sở Lạc Lạc cảm thấy lạnh lẽo.

      “Thả… Buông ra!” Sở Lạc Lạc dãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại hoàn toàn tia khí lực, ngay cả lời cự tuyệt mãnh liệt, cũng là vô lực như thế.

      “Tỷ tỷ thân ái của ta, ngươi muốn rời khỏi ta?” Lãnh Nguyệt nhàng nở nụ cười, tiếng cười tà mị tới tận xương: “Ta sớm biết, nếu ngươi trở nên mạnh mẽ rời khỏi ta, ha ha… Về sau, ngươi bao giờ cần đến những sức mạnh đó nữa.

      dùng ánh mắt sâu thẳm tựa như bóng đêm nhìn nàng, lặng lặng nhìn, làm cho nàng cảm thấy lạnh lẽo thấu tâm.

      Nam tử tóc đen thấy tiểu chủ tử hề trách tội liền tự mình đứng lên. Khi nhìn thấy thanh kiếm đâm vào người nữ nhân kia, nhìn thấy hoa văn thân kiếm, mới hiểu . ra Vương tử điện hạ dùng thanh kiếm này để hấp thụ ma lực của nữ nhân kia.

      Thanh kiếm này cũng phải là thần kiếm gì cả mà là bảo vật đến từ ma giới, là thanh kiếm của Ma vương bệ hạ.

      Người phàm khi sử dụng, quản là người dùng hay là người bị thương cũng đều bị thanh kiếm này hút hết sức mạnh. giống như là sứ giả của Ma vương, mục đích đến nhân giới ngoại trừ reo rắc hắc ma pháp ở Thánh Vân đại lục ra còn mục đích khác, chính là tìm kiếm tiểu Vương tử mà Ma vương đưa tới nhân gian. cũng đem sức mạnh mà thần kiếm hút được chuyển hoá thành sức mạnh hắc ám để trợ giúp Vương tử thức tỉnh, kế thừa sức mạnh vốn có của .

      Cho nên, màn vừa rồi mà Sở Lạc Lạc mới chứng kiến, sở dĩ đem kiếm đâm vào ngực Lãnh Nguyệt chỉ là vì để cho hấp thu năng lượng ở kiếm mà thôi.

      Thời điểm tìm được Vương tử, nếu như Vương tử mắc nạn hoặc hề có tu vi gì Ma vương bệ hạ đưa đứa bé khác đến nhân giới để tiến hành kiểm tra. Nhưng là khi gặp được Lãnh Nguyệt, năng lực của Lãnh Nguyệt cũng vượt qua tưởng tượng của , cho nên chút do dự quyết định trở thành tuỳ tùng của Lãnh Nguyệt. tin tưởng rằng, thời gian nữa, vị Vương tử được Ma vương coi trọng này tiến bước lớn, đến ngai vàng.

      “Dạ Thương, khởi động truyền tống trận.”

      “Dạ, tiểu chủ tử.” Nam tử tóc đen quỳ gối xuống, cung kính .

      Lãnh Nguyệt hừ lạnh tiêng, trong giọng lộ ra hàn : “Ta nghĩ rằng ngươi chỉ có chủ nhân là ta.”

      Nghe vậy, sau lưng Dạ Thương lạnh toát, mồ hôi lạnh dường như thấm ướt lưng áo, nhanh chóng sửa miệng : “Dạ, chủ nhân!”

      Sau đó lấy ra thanh tiểu đao, nhanh chóng cắt đường ở đầu ngón tay. Máu chảy ra, niệm chú ngữ, thu hồi tiểu đâo, tay phải ấn cuống mặt đất. mu bàn tay phải ra hoa văn tỏa ra hào quang. Hoa văn này lấy thân thể làm trung tâm mở rộng ra xung quanh. Nếu như Sở Lạc Lạc có thể nhìn thấy, nàng nhất định phát ra hoa văn này so với pháp trận chiếc vòng cổ mà nàng mua được ở cửa hàng ma pháp giống nhau như đúc.

      “Đáng giận!”

      Bỗng nhiên, viên thủy tinh đen từ trong lòng Sở Lạc Lạc bay ra, nhanh chóng bay thẳng về cái trán của Lãnh Nguyệt. Lãnh Nguyệt hơi ngẩn ra, lập tức thần, nhàng hút hơi. Viên thủy tinh đen chỉ còn cách mi tâm của tấc bỗng nhiên dừng lại. Chỉ thấy khí đen mà viên thủy tinh phát ra bị Lãnh Nguyệt hút vào miệng.

      Hào quang của viên thủy tinh tắt hẳn, rơi thẳng xuống đất, Lãnh Nguyệt phát ra tiếng cười lạnh : “Chỉ bằng ngươi cũng dám đối đầu với ta!”

      xong, tay phát ra quả cầu sáng màu đen như lốc xoáy, đánh thẳng về phía viên thủy tinh ở đất.

      mắt đất lập tức xuất mười cái hố , viên thủy tinh đen cánh mà bay.

      “Ngươi…” Thấy Lãnh Nguyệt đánh rơi viên thủy tinh đen, trong lòng Lạc Lạc tức giận chịu nổi.

      Lãnh Nguyệt nhìn Sở Lạc Lạc mang vẻ mặt tức giận, tà tà cười : “Tỷ tỷ, ngươi trước hết vẫn là tự lo cho mình chút .”

      xong, tay trái nâng lên đập vào gáy Sở Lạc Lạc. Sở Lạc Lạc mất toàn bộ ma thuật lập tức ngất .

      Hai má lạnh như băng của Lãnh Nguyệt dán vào gương mặt của nàng lầm bầm : “Chúng ta về nhà !”

      “Chủ nhân, ma pháp trận hoàn thành”

      Ôm thiên hạ trong lòng, Lãnh Nguyệt về phía ma pháp trận.

      Nhưng vào lúc này, cơn gió quỷ dị thổi qua, Lãnh Nguyệt hề phòng bị chính là trong nháy mắt này, trong lòng của trống rỗng.

      Mà bên sườn trái cách đó xa, có con thú màu bạc trắng, dưới ánh trăng bộ lông của nó như được dát bạc. Người mà nó ngậm trong miệng chính là Sở Lạc Lạc.

      “Cửu Vĩ Linh Hồ!” Lãnh Nguyệt hung hăng ra, sát ý lên trong đôi mắt đỏ như máu kia.

      Ma thú cửu giai, Cửu Vĩ Linh Hồ, là sinh vật nhanh nhất mặt đất, khó trách có thể cướp Sở Lạc Lạc từ tay trong nháy mắt.

      Cửu Vĩ Linh Hồ ngậm trong miệng, đôi mắt bạc hẹp dài, câu hồn đoạt phách, cũng nhìn Lãnh Nguyệt như lâm phải đại địch.

      Lãnh Nguyệt vươn hai tay ra, đoàn khói đen từ tay trào ra, trong nháy mắt liền tràn ngập nơi huyết tinh này. Những thi thể nằm đầy đất khi tiếp xúc với khói đen bỗng nhiên mở to hai mắt. cánh tay mặt đất rất nhanh bò tới, mắt thấy bắt được phía sau của Cửu Vĩ Linh Hồ, bỗng nhiên cái đuôi quật ra, trận cuồng phong nổi lên. Thi thể từ phía sau đánh tới lập tức bị quét . Mà phía trước mười thi thể được tiếp xúc với khói đen giương nanh múa vuốt về phía Cửu Vĩ Linh Hồ, dung tốc độ quỷ dị đánh tới.

      Lúc này, Lãnh Nguyệt phi thân lên trời, co năm ngón tay hô: “Thu hồi!”

      Thanh kiếm đâm vào ngực Sở Lạc Lạc nghe đến lệnh này lập tức bay ra khỏi ngực nàng, nàng sau khi chết cũng rên tiếng.

      Thần kiếm kia rơi vào tay Lãnh Nguyệt, khẽ nhếch môi mỏng, nhàng phi xuống.

      Thi thể bị quét chạy về rất nhanh, Cửu Vĩ Linh Hồ bị bao vây tứ phía, phía đầu đúng là Lãnh Nguyệt cầm ma kiếm. Nó định nhả Sở Lạc Lạc ra để phát động công kích

      “Băng Phong Đại Địa…” (Đóng băng toàn mặt đất)

      giọng nam truyền đến, hai mắt Cửu Vĩ Linh Hồ lên tia vui mừng, khí thế như sấm rền, từ khe hở giữa các thi thể thoát ra ngoài.

      Thời gian như ngừng lại khắc này, bởi vì trong phạm vi mấy chục thước nơi Cửu Vĩ Linh Hồ vừa đứng, thậm chí ngay cả Lãnh Nguyệt ở trung cũng bị đóng băng.

      nam tóc dài màu bạc từ trung bay xuống kích động hô: “Hồ Bạch, nàng như thế nào rồi? Mau giao nàng cho ta”

      Cửu Vĩ Linh Hồ thuận theo đem ngậm trong miệng nhàng thả tay . Lãnh Tiêu Nhiên kích động tiếp nhận Sở Lạc Lạc, còn kịp xem xét vết thương của nàng.

      Lúc này, thanh băng nứt vang lên, nhìn lên, giữa trung, người Lãnh Nguyệt bị đóng băng tản ra từng trận khói đen. Hàn băng vô cùng chắc chắn lập tức bị vỡ vụn!
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Đoạt

      “Thanh kiếm này là giả!”

      Chỉ thấy thiếu niên giơ cao thần kiếm lên, hơn mười người vây xung quanh , giương giương mắt hổ, nếu phải là sợ hãi uy lực của thần kiếm chỉ sợ bọn họ sớm xông lên.

      “Cái gì?! Thần kiếm là giả?”

      Đám người nhất thời nổ tung, nếu thanh kiếm này là giả, vậy kiếm ở nơi nào?

      Thiếu niên giơ thanh kiếm lên chính là Sở Hiên, vừa rồi khi vào đến nơi này, chỉ thấy có người sắp chết đoạt được thanh kiếm này. Vì thế, sau khi đánh bại người phát điên kia xong lấy được kiếm này.

      Thần kiếm vừa đến tay có mười tên truy đuổi chạy đến.

      “Các vị trăm ngàn lần được dễ dàng tin tưởng lời tiểu tử này.”

      “Đúng vậy, có lẽ là lừa chúng ta.”

      đêm này, U Phượng và Sở Lạc Lạc lại tách ra hành động, phương hướng của là phía đông nam Vân Đô thành. Trong khí truyền tới mùi máu tươi nồng đậm khiến cho chú ý, khi vào, chính là nhìn thấy màn như vậy.

      “Nếu tin các ngươi tự đến kiểm tra.” Sở Hiên thấy mọi người như hổ rình mồi, khỏi cầm thanh kiếm trong tay cắm xuống đất, phong độ làm ra tư thế mời.

      Nhìn thấy thiếu niên này bình tĩnh như thế, trong lòng mọi người chột dạ lại càng dám tiến lên, chỉ sợ là có mưu gì.

      “Nhất định là có bẫy, mọi người được mắc lừa!” Trong đám người có người hô to.

      “Đúng, khẳng định là có bẫy.”

      “Mọi người trước tiên xử lí tiểu tử này rồi sau.”

      Tình thế vốn rất đáng ngờ, hơn nữa còn có người ở giữa châm ngòi, mọi người lập tức cầm vũ khí trong tay chỉ thẳng vào Sở Hiên.

      Sở Hiên khỏi sửng sốt, theo trực giác hy vọng ở đám người phía sau.

      Triệu Tử Kính cũng từng cầm thanh kiếm kia, đương nhiên cũng biết là giả. Nhiều năm ở bên canh Đại hoàng tử, ngửi được mùi vị mưu, chỉ sợ người có được thần kiếm cố ý tạo ra để khiến cho mọi người rồi loạn.

      Lúc này, đối mặt với quần hùng giết người đỏ mắt sắp nhập ma, trong lòng Triệu Tử Kính nhanh chóng phân tích. Thần kiếm thực là giả nhưng mà đám người này đều là những người có chút danh tiếng giang hồ, nếu như rat ay với bọn họ, cần biết là ai thắng ai thua đều nhất định ảnh hưởng tới danh tiếng của Đại hoàng tử. tại, kẻ địch của đám người kia chỉ có Sở Hiên, cho nên căn bản cần phải thò chân vào vũng nước đục này.

      Sau khi cân nhắc rất nhanh xong, Triệu Tử Kính quyết định hy sinh Sở Hiên, phất tay phải, ý bảo đám người phía sau chậm rãi lui về.

      Giỏi cho tên Triệu Tử Kính.

      nghĩ tới tình huống trở nên như vậy, Sở Hiên tuy tức giận nhưng cũng
      còn cách nào bởi vì mấy chục người kia bao vây Sở Hiên.

      Tham lam khiến cho bọn họ mất lý trí, mấy tháng qua truy đuổi thần kiếm, giết chốc khiến cho bọn họ sinh ra tâm ma.

      Đánh hay là đánh.

      Nếu đánh còn có con đường sống, nhưng mà từ nay về sau thanh danh của sụp đổ, nếu như đánh, chỉ còn con đường chết.

      Ngay tại thời điểm Sở Hiên nắm chặt thanh kiếm đưa ra lựa chọn sống hay chết bầu trời cư nhiên lại rơi xuống những bông tuyết.

      Là tuyết, hay là máu?

      Nếu là tuyết vì sau lại có màu sắc tiên diễm mộng ảo như thế, thậm chí so với hoả diễm sáng ngời trong đêm tối còn huyễn lệ hơn. (Huyễn lệ = Huyễn hoặc, mê hoặc + Mĩ lệ)

      Nếu như là máu, vì sao bầu trời lại rơi xuống mưa máu, cảm thấy chút huyết tinh nào, thậm chí so với đám mây nơi chân trời còn lung linh hơn.

      Tuyết, hay là máu, rơi xuống người, trong lòng mọi người liền bình tĩnh trở lại, dừng động tác trong tau.

      Ngay tại chớp mắt kia, có bóng dáng cũng có màu sắc tiên diễm như vậy từ trung bay xuống, cũng lén lút mang người. Nhưng mà mọi người còn si mê trong cảnh đẹp kia, khi bọn tỉnh lại, còn bóng dáng của Sở Hiên nữa.

      “Ngươi là ai?”

      Sở Hiên khi bị người ta nhấc lên tỉnh lại, nhận ra người cứu nam tử xa lạ mặc y phục màu quất, khí bức người, khí thế bất phàm.

      “Xem ra tư chất của ngươi quả tồi, cư nhiên nhanh như vậy có thể tỉnh táo lại từ mông cảnh mà ta chế tạo ra.” U Phượng , thanh mang theo chút khen
      ngơi.

      Đây là lần đầu tiên nghe được thanh như vậy, Sở Hiên khỏi sửng sốt, thiên trong truyền thuyết có lẽ chính là như thế này.

      “Ngươi…vì sao lại cứu ta?” Sở Hiên lại lần nữa hỏi, ngay lúc này đây, trong mắt của phòng bị. Vừa mới nhận được 1 lần phản bội khiến cho thể sinh ra lòng cảnh giác đối với nam tử xa lạ này, cho dù nam tử này là ân nhân cứu mạng của .

      Lúc U Phượng lo lắng nên trả lời thế nào khuôn mặt mỉm cười bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt màu ô liu tràn đầy khiếp sợ.

      Sở Hiên nghĩ rằng người như nam nhân trước mặt này cho dù núi thái sơn có sập cũng chớp mắt, mặt đổi sắc, rốt cục là chuyện gì xảy ra lại có thể làm cho ra vẻ mặt như vậy.

      Khi ý niệm này vừa mới toát ra trong đầu Sở Hiên nam nhân vốn dĩ vẫn đứng trước mặt biến mất thấy đâu nữa.

      --

      “Buông người trong tay ra, ta tha chết cho ngươi!”

      Băng vốn rất chắc chắn vỡ tan, Lãnh Nguyệt đứng giữa trung, tay cầm thần kiếm, đầu tóc dài màu đỏ rực tung bay theo gió. người mặc bộ đồ đen, quanh thân có khí đen quanh quẩn, cả người dường như muốn dung nhập vào trong bóng tối, hoặc là nên , chính là thân của bóng tối.

      Lãnh Tiếu Nhiên nhìn đôi mắt đỏ như máu kia, mắt bạc tràn đầy sát khí. chưa từng mở miệng nhưng hành động của biểu lộ quyết tâm của .

      tay ôm thiên hạ trong lòng, tay kia tụ tập năng lượng, trong nháy mắt, trước mặt Lãnh Tiếu Nhiên nổi lên 1 trận gió lốc cuồn cuộn. Đó là gió lốc từ băng tuyết tạo thành, được cải tạo từ chiêu thức Băng Phong Bạo! Gió lốc này đem mọi vật biến thành tuyết trắng, đóng băng tất cả, Bạo Phong Tuyết.

      Chỗ bị Bạo Phong Tuyết quét đến, tất cả đều là hàn băng, hàn băng qua , mọi vật bị đóng băng lập tức vụn nát, hóa thành băng vụn.

      Mắt thấy Bạo Phong Tuyết cuốn lấy Lãnh Nguyệt nhưng đứng giữa trung lại tia hoảng hốt, bên môi nổi lên ý cười, tà khí thịnh phóng.

      “Phượng Hoàng Niết Bàn…”

      Chiêu thức khiến cho Lãnh Tiêu Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn từ trong tay Lãnh Nguyệt thi triển ra.

      con phượng hoàng lửa màu đen từ phía sau bay ra, ngón trỏ của điểm, phượng hoàng lửa vỗ cánh giữa trung, gào thét lao về phía Bạo Phong Tuyết.

      Đồng thời là ma pháp cấp cao, thắng bại ở chỗ ma lực của ai mạnh hơn, năng lực điều khiển của ai cao hơn.

      Lãnh Nguyệt là người thông minh ra sao, chỉ cần là chiêu thức mà thấy Sở Lạc Lạc thi triển ra, lại nghe nàng niệm chú ngữ 1 lần, liền có thể học được.

      Mấy tháng này, thần kiếm lây dính ít huyết tinh hấp thụ biết bao nhiêu năng lượng, vô số ma lực đều bị nó hấp thu, hơn nữa vừa rồi thanh kiếm này còn hấp thu ma lực của đại ma pháp sư Sở Lạc Lạc.

      Lãnh Nguyệt tuy có ma lực mạnh nhưng nếu về thao túng ma pháp Lãnh Tiêu Nhiên tuyệt đối mạnh hơn.

      Băng hỏa đánh nhau trong nháy mắt khi băng tan rã Lãnh Nguyệt huy động thần kiếm, giống như 1 vầng trăng khuyết màu đen rạch giữa trung.

      Cửu Vĩ Linh Hồ rít gào 1 tiếng, trong miệng thổi ra gió mạnh, ngăn cản kiếm thế, ngoài dự đoán của mọi người, kiếm thế bị Cửu Vĩ Linh Hồ ngăn chặn lệch khỏi quỹ đạo. Tiếp theo nó nhảy lên, cao khoảng trượng, thân hình lớn giống như bay lên, trong miệng phun ra cầu lửa.

      quên ngươi còn có con súc sinh này!” Vung kiếm phá cầu lửa, trong giọng của Lãnh Nguyệt mang theo tức giận.

      Ma pháp trận truyền tống đến ma giới khởi động thời gian rồi, tuy rằng Lãnh Nguyệt hấp thu được năng lượng lớn nhưng những năng lượng này là cứng rắn bị ép vào cơ thể , nay vẫn chưa thể phát huy toàn lực.

      “Ha ha ha… Ma giới quỷ mị, nghe theo triệu hồi của ta, Quần Ma Loạn Vũ.”

      Truyền tống trận tỏa sáng, vô số quỷ mị bay ra, đám quỷ mị này mạnh nhưng số lượng rất nhiều, cực kỳ khó xử lý. Lãnh Tiêu Nhiên 1 tay che chở Sở Lạc Lạc, tay công kích, mà Cửu Vĩ Linh Hồ cũng chiến đấu với quỷ mị cuồn cuộn ngừng.

      Bỗng nhiên, đồng tử màu bạc co rụt lại, ra là Lãnh Nguyệt phía sau quỷ mị phi thân đến, mắt thấy ngón tay tái nhợt chạm vào thiên hạ mê man trong lòng, Lãnh Tiêu Nhiên vươn tay tạo ra 1 lá chắn.

      Móng tay bén nhọn mà sắc bén dài ra, xuyên thủng lá chắn băng, sắc mặt Lãnh Tiêu Nhiên trắng bệch, cánh tay ra 5 vết thương, sâu đến nỗi có thể nhìn thấy được xương cốt.

      “Nghiệp Hỏa Hồng Liên.” (Hoa sen đỏ cháy rực)

      thanh trong suốt truyền đến.

      Chương 57: Vô sắc chi hoả

      “Nghiệp Hoả Hồng Liên…”

      thanh trong suốt truyền đến, tuy chưa thấy người nhưng mà những nơi có khí tức hắc ám lập tức dấy hên những đoá sen đỏ rực cháy dã.

      Ngón tay tái nhợt sắp chạm vào Sở Lạc Lạc bị lửa đỏ quấn quanh, hơi dừng chút. Lãnh Tiêu Nhiên nhịn đau tung ra chiêu, thừa dịp này mượn lực phản lại nhảy
      ra sau mấy trượng.

      Mắt thấy thành công lại gặp phải kẻ phá đám ngoài ý muốn, Lãnh Nguyệt cam lòng, muốn thừa thắng xông lên nam tử thân trường bào màu quất đáp xuống trước mặt . Diễm lệ, ngọn lửa đỏ bừng cháy rực giống như vô số con rắn màu đỏ vờn quanh thân thể của .

      “Mang nàng .” U Phượng .

      Vẫy tay cái, hoa sen lửa cháy lên thiêu đốt hết quỷ mị ma giới ở nơi đây, ngay cả đám quỷ mị vừa ra khỏi truyền tống trận cũng trốn khỏi kiếp này. Khi quỷ mị tiếp xúc với lửa trong nháy mắt liền hoá thành khói đen cuồn cuộn, trong khí tràn nhập hương vị hư thối, tội ác.

      Lãnh Tiêu Nhiên liếc mắt cái liền nhận ra người này đúng là nam tử gặp trong Huyết Sắc Chi Lâm. Quả nhiên là người kia quen biết Cổ Vân Lạc. Mặc dù biết người này là ai nhưng tâm tư Lãnh Tiêu Nhiên tinh tế cỡ nào, khi nam tử kia xuất , ra chiêu chống đỡ cho có kết luận. Nam tử này ít nhất là trước mắt vẫn đứng cùng bên với .

      Đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên lộ ra vẻ cảm kích, khẽ gọi tiếng: “Hồ Bạch.”

      Nghe được tiếng gọi của chủ nhân, Cửu Vĩ Linh Hồ cũng ham chiến mà lập tức chạy tới. Lãnh Tiêu Nhiên ôm thiên hạ trong lòng, nhàng nhảy lên lưng Linh
      Hồ.

      Lãnh Nguyệt rốt cục thiếu kiên nhẫn, mặc dù biết thực lực của người trước
      mắt nhưng mà lấy tốc độ của Cửu Vĩ Linh Hồ, nếu như để cho nó rời khó mà
      đuổi theo được.

      “Đừng mong có thể rời ! Dạ Thương, chặn bọn họ lại!” Vừa hô, Lãnh Nguyệt vừa nhanh chóng giơ tay trái ra, từ đó tia sáng đen ngòn bắn vào cơ thể của Dạ Thương.

      Dạ Thương lúc trước bị trọng thương, sau lại trúng phải chiêu Băng Phong Đại Địa của Lãnh Tiêu Nhiên thương càng thêm thương nhưng sau khi được Lãnh Nguyệt ban cho sức mạnh hắc ám trong mắt lập tức lóe lên hồng quang. Lấy 1 tốc độ quỷ dị bay về phương hướng của Cửu Vĩ Linh Hồ.

      Cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt giơ thanh kiếm tay phải lên, đem năng lượng lớn ở trong cơ thể rót vào thân kiếm, lập tức, thân kiếm lên hoa văn hình rồng. Rồng đen rít gào, đầu rồng vươn ra, phun ra ngọn lửa màu đen.

      “Nghiệp Hỏa Hồng Liên, cũng chỉ thường thôi, để cho ngươi biết 1 chút lợi hại của Địa Ngục Minh Hỏa!”

      Chưa đợi xong, Địa Ngục Minh Hỏa phát ra, hoa sen lửa dã thế nhưng lại bị lửa địa ngục cắn nuốt. Trong mắt Lãnh Nguyệt vửa lộ ra tia đắc ý lại lập tức phát ra có chỗ ổn. Ngọn lửa màu đen quấn quanh ngọn lửa đỏ rực thế nhưng lại thể thương tổn đến nó.

      “Địa Ngục Minh Hỏa rất lợi hại sao?” U Phượng nở nụ cười khẽ, trong tiếng cười mang theo khinh thường.

      Ngọn lửa màu trắng, loại trắng gần như trong suốt từ bàn tay U Phượng phát ra. Ngọn lửa nhìn như mỏng manh nhưng khi nó chạm tới lửa địa ngục màu đen lại bị cắn nuốt, ngược lại là ngọn lửa màu đen từng bước bị đánh lui. Trong vòng phạm vị mét lập tức biến thành màu tuyết trắng trong suốt, phảng phất như có bông tuyết từ trung rơi xuống.

      “Vô Sắc Chi Hỏa…” (Ngọn lửa màu)

      Cảnh giới cao nhất của hỏa diễm chính là có màu sắc.

      Vô Sắc Chi Hỏa bình thường chính là tương đương với uy lực của Địa Ngục Minh Hỏa cấp 6. Tuy rằng Vô Sắc Chi Hỏa của người này tính là thuần khiết, vẫn còn mang theo màu trắng nhưng vậy cũng là tương đương Địa Ngục Minh Hỏa cấp 4. Mà thực lực nay của Lãnh Nguyệt chỉ có thể phát ra Địa Ngục Minh Hỏa cấp 3 là cực hạn.

      Lúc Lãnh Nguyệt còn khiếp sợ lại vô cùng tức giận bởi vì Dạ Thương bị Lãnh Tiêu Nhiên đánh bại, Cửu Vĩ Linh Hồ lướt gió mà , lúc này đu6ỏi theo còn kịp nữa. Vốn dĩ ý định của Lãnh Nguyệt là muốn Dạ Thương trì hoãn Lãnh Tiêu Nhiên, đợi khi giết tên mời mà đến này xong đoạt lại tỷ tỷnhưng nghĩ tới thực lực của người này lại cao hơn .

      Nam nhân này rốt cuộc là ai? Vì sao lại ngăn cản mình?

      Lãnh Nguyệt trong cơn giận dữ đem toàn bộ hận ý đổ người nam nhân trước mặt này. Hai mắt màu đỏ tươi, bỗng nhiên phun ra ngụm máu đỏ, máu tươi tới thân kiếm, khói đen quanh quẩn, hào quang mãnh liệt phát ra. Rồng đen phun ra hỏa diễm, so với vừa rồi còn nồng đậm hơn.

      Chiêu thức tự tổn hại bản thân để có sức mạnh này!

      U Phượng trong lòng thất kinh, Lãnh Nguyệt dùng chính là phương thức tự dùng tu vi của mình để tăng lên thực lực trong nháy mắt. Nhưng mà, mục đích của là đưa Sở Lạc Lạc sớm đạt được, còn ở lại đây tham chiến để làm gì?

      Sức mạnh tăng lên trong nháy mắt, Địa Ngục Minh Hỏa đạt đến cấp 5. Khi ngọn lửa màu đen xuyên qua ngọn lửa màu trắng trong suốt biết có phải là do quá mức khinh địch mà nam tử mặc y phục màu quất lại kịp tránh né. Thấy ngọn lửa màu đen kia vừa vặn đánh trúng mục tiêu, hai mắt màu đỏ của Lãnh Nguyệt lên chút vui mừng.

      Nhưng là, 1 giây sau, vui sướng liền biến thành tức giận, ra tự tổn hại tu vi của mình lại chỉ đánh trúng cái tàn ảnh. Nam tử mặc trường bào màu quất kia sớm yên lặng rời .

      Đêm chưa lạnh, khi cấp tốc chạy trốn lưng Hồ Bạch, Lãnh Tiêu Nhiên gắt gao ôm chặt Sở Lạc Lạc. giọt nước mắt mặn đắng yên lặng 1 tiếng động rơi xuống, rơi đúng vào khóe miệng của người trong lòng Sở Lạc Lạc mê man biết mơ thấy gì bỗng nhiên phát ra 1 tiếng mê :”Đừng khóc..”

      Mắt bạc hơi ẩm ướt, lại 1 giọt nước mắt nóng bỏng xẹt qua 2 má, biết nhớ tới cái gì vội vàng đem nước mắt lau nhưng mà độ mạnh yếu ở cánh tay lại vô ý tăng lên, dường như muốn đem thiên hạ trong lòng khảm sâu vào cơ thể mình.

      Đêm đen, ngoại ô thành, phía tây nam.

      Hai nam tử tựa như bóng đêm, thân hình dần dần chìm xuống, có nửa người tiến vào bên trong truyền tống trận. người trong số đó, mắt đỏ, tóc hồng, lẩm bẩm :”Tỷ tỷ, ta nhất định trở về đón ngươi…”
      Last edited by a moderator: 29/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 58.1: Mất ma lực.

      Cửu Vĩ Linh Hồ chở hai người Lãnh Tiêu Nhiên và Sở Lạc Lạc chạy vội trong bóng đêm, nó phóng qua tường cao của Thánh Vân học viện, dưới ánh trăng, bộ lông màu bạc mơ hồ loé sáng.

      Trong Thánh Vân học viện, người tài vô số, ma thú cửu giai xuất làm cho rất nhiều người chú ý, trong đó cũng có lão nhân bởi vì địa điểm mà Cửu Vĩ Linh Hồ đáp xuống đúng là ngoài cửa phòng của ông.

      Khi Mặc Vô vửa mở cửa ra, Lãnh Tiêu Nhiên lòng như lửa đốt lập tức ôm người xông vào, bùm tiếng quỳ xuống, vẻ mặt bi thương thầm: “Mặc lão, cứu nàng, cứu nàng…”

      Đợi sau khi nhìn tướng mạo của người mà Lãnh Tiêu Nhiên ôm trong lòng xong, Mặc Vô vô cùng hoảng sợ. Sở Lạc Lạc là đứa mà ông yên tâm nhất, làm sao lại rơi vào tình trạng này.

      “Trước đừng hoàng hốt, nàng vẫn còn sống.”

      Mặc Vô xem mạch hồi, trong ánh mắt liền lên vài phần kinh ngạc, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: “Nàng bị vật gì làm bị thương? Vết thương ở chỗ nào?”

      Nghe được nàng vẫn còn sống, Lãnh Tiêu Nhiên mới hơi yên lòng chút, lúc này thất kinh giống như vừa rồi liền đem mọi chuyện nhìn thấy ra.

      Trong khoảng thời gian này, tuy Lãnh Tiêu Nhiên ở Vân Đô nhưng thông qua mạng lưới tình báo của Giáng Vân Lâu cũng biết đến kiện thần kiếm vừa rồi. Hơn nữa nam nhân đánh nhau với hôm nay, đúng là người của Ma giới.

      Khi nam nhân mắt đỏ kia dùng móng tay phá hỏng lá chắn băng Lãnh Tiêu Nhiên liên tưởng tới đêm đó ở Vân Quy Thành, lúc sắp gỡ được mặt nạ của Sở Lạc Lạc cũng có cánh tay quỷ dị vươn ra từ mặt nạ. Lập tức, trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên tràn ngập lửa giận bởi vì chỉ có người nàng cực kì tín nhiệm mới có thể ở trước mặt nàng mà xúc phạm đến nàng.

      “Vậy nàng…” Lãnh Tiêu Nhiên sốt ruột muốn biết tình hình tại của nàng vội vàng hỏi.

      Mặc Vô nghe xong, nhanh chóng nhíu mày, khi cúi đầu suy nghĩ mới phát ra cánh tay phải của Lãnh Tiêu Nhiên có vết máu loang lổ. Cổ tay áo rách tươm, bên có năm miệng vết thương mơ hồ có thể thấy cả xương. ra mùi máu tươi mà lúc trước ông ngửi được là xuất phát từ người này.

      “Lãnh tiểu tử, trước xử lí miệng vết thương cánh tay ngươi . Ta muốn tìm người, y thuật của nàng so với ta còn cao minh hơn, ta rất nhanh trở về.”

      xong, Mặc Vô bỗng biến mất, nửa khắc sau liền trở lại, theo phía sau ông là phụ nhân có gương mặt hiền lành phúc hậu.

      Khi phụ nhân này xuất nhìn thấy nam tử tóc bạc và nam tử mặc y phục màu quất đứng ở đầu giường, cũng tò mò đánh giá hai nam nhân này.

      Ngay tại khi Mặc Vô vừa rời U Phượng vừa vặn chạy về. Ma thuật cảm ứng lẩn nhau của và Sở Lạc Lạc vẫn còn cho nên có thể dể dàng tìm đến nơi này. Khi đến nơi chính là thấy Lãnh Tiêu Nhiên si ngốc nhìn dung mạo mê man kia, chút phòng bị. Nếu như là lúc này có người muốn giết , quả là dễ như trở bàn tay.

      Từ miệng của Lãnh Tiêu Nhiên, U Phượng biết được Sở Lạc Lạc cũng nguy hiểm đến tính mạng liền nhàng thở ra hơi.

      Lúc này nhìn thấy Mặc Vô đem phụ nhân đến, hai người tự giác nhường đường.

      Phụ nhân đưa tay áp lên trán của Sở Lạc Lạc, nhắm mắt lại, niệm lên chú ngữ, chỉ chốc lát sau, bà mở to hai mắt, trong mắt kèm theo tia kinh ngạc và thể hiểu nổi.

      “Ba người các ngươi, tạm thời quay đầu lại , ta muốn kiểm tra vết thương ngực của nàng.” Phụ nhân , trong giọng có chút nghiêm túc.

      Khi phụ nhân nhìn thấy vết sẹo năm xưa của Sở Lạc Lạc lại hít vào ngụm khí lạnh.

      “A Mạc, tình hình như thế nào?” Mặc Vô có chút yên lòng mở miệng hỏi.

      “Đứa này có thể còn sống, đúng là kỳ tích.” Phụ nhân : “Nhìn vết thương cũ ngực nàng mà , nàng nhiều nhất chỉ có thể sống đến mười tuổi, hơn nữa kinh mạch bị phá huỷ, đừng là tu luyện ma pháp, thậm chí thân thể còn khoẻ, mạch bằng người bình thường.

      Nhưng mà biết nàng dùng phương pháp gì lại có thể tu bổ tốt kinh mạch, hơn nữa kinh mạch so với người bình thường còn kiên cường, dẻo dai hơn, chỉ là, vẫn để lại hậu hoạn.”

      Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy, sắc mặt cứng đờ. Trước kia sau khi Sở Vương gia lâm nạn, Sở Hàn đoạt vị, hạ sát tâm đối với hai huynh muội Sở Hiên, Sở Lạc Lạc. Hành vi của được hoàng hậu của Thiên Kỳ Quốc ủng hộ, tuy nhiên, đám dũng sĩ trung thành mang theo Sở Hiên và tiểu quận chúa lúc đó vẫn còn trong tã lót né tránh truy đuổi của sát thủ. Nghe khi đó tiểu quận chúa bị kiếm đâm trúng ngực, mọi người đều nghĩ tiểu quận chúa lúc đó chết . Ngay cả Lãnh Tiêu Nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy Sở Lạc Lạc cũng cảm thấy kinh ngạc. ra tiểu quận chúa chân chính tạ thế vào năm mười tuổi, như vậy linh hồn của Cổ Vân Lạc hẳn là khi đó mới tiến vào thân thể này. Thế nhưng thời điểm lần đầu tiên bọn họ gặp lại, lại nhận ra, thậm chí còn làm ra hành động khiến nàng chán ghét.

      Nàng đứng chút, nhìn sắc mặt khó coi của ba nam nhân, giải thích : “Các ngươi đêm nay nàng lại trúng kiếm vào ngực nhưng mà ta cũng phát thấy miệng vết thương, cũng có chỗ nào bị chảy máu. Sau khi cẩn thận xem xét ta mới phát đó là bởi vì người đâm nàng cũng muốn lấy tính mạng của nàng mà là muốn nàng mất ma lực, nếu như đem kiếm kia đâm lệch chút nàng có thể lại lần nữa tu luyện lại, nhưng cố tình kiếm kia lại đâm vào vết thương cũ của nàng. Chỉ sợ từ nay về sau nàng thể ngưng tụ nguyên tố ma pháp được nữa!”

      Những lời này như lưỡi đao sắc nhọn cắt vào lòng Lãnh Tiêu Nhiên, đau thấu tâm can,. Thân hình cao ngất lảo đảo muốn ngã, vì sao như vậy, lần lại lần bỏ qua nàng. Vì sao thể đuổi đến nhanh hơn chút, nếu như trở về, vẫn ở bên cạnh nàng xuất những chuyện như vậy. Hối hận giằng xé thân thể của , ngay cả linh hồn cũng giống như bị xé rách. nắm chặt tay, ngay cả móng tay đâm vào lồng bàn tay cũng nhận ra.

      Sau khi U Phượng nghe thấy câu kia cũng cứng ngắc đứng ở bên, trong mắt là kinh ngạc thể tin được. Bởi vì biết ma pháp đối với Cổ Vân Lạc có ý nghĩa như thế nào, nó so với sinh mạng của nàng còn quan trọng hơn. Nếu như nàng biết chuyện này, ..... hậu quả, thể tưởng tượng nổi

      “Chẳng lẽ có cách nào chữa khỏi sao?” Mặc Vô cũng vô cùng khiếp sợ và đau lòng nhưng dựa vào kinh nghiệm sống của mình nghe ra lời của phụ nhân còn che dấu tin tức.

      “Cách có cách, nhưng mà....” câu phụ nhân vừa ra, trong mắt hai người vốn dĩ hối hận thôi lập tức ra ánh sáng mừng như điên.

      “Nhưng mà cái gì?” U Phượng khẩn trương hỏi
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 58.2: Mất ma lực

      “Cách có cách, nhưng mà…” câu phụ nhân vừa ra, trong mắt hai người vốn dĩ hối hận thôi lập tức ra ánh sáng mừng như điên.

      “Nhưng mà cái gì?” U Phượng khẩn trương hỏi.

      “Luyện dược sư! Nếu như có thể tìm được luyện dược sư nàng còn có khả năng khôi phục ma lực.”

      Luyện dược sư, nghề nghiệp từ xa xưa, Thánh Vân đại lục nay còn mấy người, luyện dược sư có tài chân chính lại càng hiếm. Mặc Vô và Cổ Vân Lạc cũng từng nghiên cứu về dược liệu nhưng cũng chỉ là biết chút da lông mà thôi.

      Thời điểm Cổ Vân Lạc cư ở Huyết Sắc Chi Lâm từng chế tạo ra cái ao ma pháp, việc này cũng vận dụng kiến thức về luyện dược. Nhưng mà phần lớn trong đó là dược liệu quý hiếm mà nàng tốn nhiều năm tìm được lại kết hợp với vong linh ma pháp, tốn rất nhiều thời gian mới có thể tạo thành cái ao ma pháp kia.

      Nhưng mà luyện dược sư chân chính giống vậy. Bọn họ có thể từ trong những vật ngoài tự nhiên lấy ra nguyên tố ma pháp lại dùng những nguyên tố này để chế tạo ra thuốc ma pháp, thuốc này bất kì ai cũng có thể sử dụng, cho dù là người có ma lực.

      Nghề nghiệp này tất nhiên là vô cùng được hoan nghênh nhưng mà luyện dược sư lại cực kì thưa thớt bởi vì người bình thường chính là đem nguyên tố trong tự nhiên trực tiếp hút vào cơ thể để chuyển hóa thành ma lực nhưng luyện dược sư thiên phú còn có khả năng thực thể hóa những nguyên tố đó thành nguyên tố thể để sử dụng.

      --

      Sáng sớm hôm sau, Sở Lạc Lạc từ trong mê man tỉnh lại.

      Khi nàng mở mắt ra, nhìn thấy những người đứng ở xung quanh giường cũng cảm thấy kinh ngạc phen. Mặc lão, U Phượng, phụ nhân từng gặp ở Tàng Thư Các, thậm chí còn có cả Lãnh Tiêu Nhiên!

      Trong khoảnh khắc khi phát ra Lãnh Tiêu Nhiên, thân thể của nàng căng thẳng, lập tức trở nên cảnh giác. Nhìn thấy ý phòng bị trong đôi mắt màu hổ phách, nội tâm Lãnh Tiêu Nhiên co rút đau đớn, tất cả, đều là vì tên hạ nhân mà hại chết…

      “Đây là có chuyện gì? Vì sao lại lại nằm ở đây?” Có nhiều người ở đây như vậy, Lãnh Tiêu Nhiên kia cũng dám làm gì nàng. Sở Lạc Lạc yên tâm dò hhỏi, trong mắt khỏi có chút mê mang.

      Mọi người đều im lặng, biết nên mở miệng như thế nào. Bỗng nhiên, Sở Lạc Lạc dường như nghĩ đến cái gì, nhìn U Phượng, giật mình : “Ngươi tại sao…” U Phương luôn luôn hóa thành chim để che dấu thân phận nha, tại sao nàng vừa trở lại lại thấy hóa thành hình người trước mặt người khác. Mà người ở trong phòng này cũng gì, chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng. Nàng có cái gì khiến cho mọi người phải lo lắng sao?

      “Nha đầu, chuyện ta sắp ra, ngươi phải chuẩn bị tâm lý tốt, trăm ngàn lần được kích động.” Mặc Vô gương mặt nghiêm túc, sâu xa .

      Sở Lạc Lạc tuy thấy kì lạ nhưng vẫn gật đầu.

      “Tối hôm qua sau khi ngươi bị trúng kiếm, hôn mê bất tỉnh, là Lãnh Tiêu Nhiên đưa ngươi tới nơi này. . .”

      Mặc dù có chút bất kính nhưng Sở Lạc Lạc vẫn nhịn được mà cắt ngang lời của lão nhân. Cái gì mà trúng kiếm, cái gì mà được Lãnh Tiêu Nhiên cứu về, nàng phải là nằm mơ chứ?

      “Lão nhân, lời của người sao ta nghe lại hiểu gì hết vậy?”

      Sở Lac Lạc suy tư hồi . . “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Ta sao lại nhớ gì hết?”

      Nhìn thấy vẻ mặt mê man của Sở Lạc Lạc, U Phượng lo lắng thôi, khỏi bật thốt lên hỏi: “Ngươi nhớ người tên là Lãnh Nguyệt sao?”

      Lãnh Nguyêt? Nghe cái tên này Sở Lạc Lạc cảm thấy trước ngực hơi đau đớn nhưng mà trong đầu có chút ấn tượng nào với cái tên này, vì thế nàng nhàng lắc đầu.

      U Phượng sửng sốt lại hỏi vài vấn đề nữa mới phát ra, chỉ cần những chuyện có liên quan đến Lãnh Nguyệt, Sở Lạc Lạc đều quên hết, những chuyện khác nàng đều nhớ . Người kia, vốn là người nàng tín nhiệm, vì thế khi bị làm bị thương, trong óc nàng tự động loại bỏ tất cả những gì liên quan đến người đó. Điều này có thể thấy được người kia khiến nàng vô cùng tổn thương!

      Mặc Vô mặc dù biết chuyện của Lãnh Nguyệt nhưng cũng đoán được người kia chính là người đâm Sở Lạc Lạc bị thương, mà chính là người giữ thần kiếm, cũng chính là người của Ma giới. Ông đau lòng nhìn Sở Lạc Lạc, chuyện như vậy, có lẽ quên cũng tốt!

      Sau lần cắt ngang nho , Mặc Vô trở về chuyện chính, khó lên lời kia ra.

      Sở Lạc Lạc lúc đầu còn tin nhưng sau khi thầm vận động ma lực của mình mới phát những lời Mặc Vô đều là . Lòng nàng lạnh lẽo, kinh ngạc biết làm sao, chỉ là lát sau nàng lại trấn tĩnh lại, bộ dạng bình tĩnh khiến cho mọi người đều kinh ngạc.

      Mất ma lực, thể sử dụng ma pháp đối với nàng quả là đả kích nhưng cũng nghiêm trọng như bọn họ tưởng tượng. Bởi vì bọn họ biết khi Sở Lạc Lạc vừa mới nhập vào khối thân thể này thân thể gầy yếu đến mức độ nào. Mà nàng cũng phải trải qua thời gian dài cố gắng mới có thể cải tạo khối thân thể này kém hơn người bình thường là mấy.

      nay, mất ma lực chỉ là tạm thời, chỉ cần tìm được luyện dược sư là có thể giải quyết. tại việc nàng cần làm là lên tinh thần, tìm được cái người luyện dược sư lánh đời đó thôi.

      Vì thế Sở Lạc Lạc nâng khóe miệng lên cười với Mặc Vô: “Ta lúc nào cũng có thể xuất phát!”

      Mặc Vô vẫn còn lo lắng, khi nghe thấy lời của Sở Lạc Lạc khỏi vỗ vỗ bả vai nàng cười : “Nha đầu! Quả nhiên kiên cường! hổ là đồ đệ của ta!”

      Sở Lạc Lạc nhe răng cười, lại nghĩ đến cái gì bỗng nhiên hỏi: “Ta sao lại bỗng nhiên gặp chuyện xui xẻo như vậy , là kẻ nào làm ta bị thương? Ta hoàn toàn nhớ ra”

      Phụ nhân vẫn im lặng ở bên : “Có thể là do bị đả kích quá lớn nên mất phần trí nhớ.”

      “Lúc ta qua nơi đó ngươi cũng hôn mê, người làm ngươi bị thương. . . Ta chưa từng gặp qua, là nam nhân có đôi mắt đỏ như máu.” Lãnh Tiêu Nhiên đáp.

      Nụ cười của nàng đẹp lại chưa từng vì mà nở rộ, nếu có thể, chấp nhận đem tất cả của mình để đổi lấy ý cười lòng của nàng.

      “Lúc ấy chúng ta ở bên ngoài dạo, sau đó lại tách ra” Nhìn thấy ánh mắt của Sở Lạc Lạc nhìn tới mình, U Phượng lấy cái cớ vô cùng sứt sẹo: “Thời điểm ta chạy tới thấy ôm ngươi, chiến đấu với nam nhân mắt đỏ”

      Cuối cùng U Phượng còn bổ sung thêm câu: “Nam nhân mắt đỏ kia còn muốn ta nhớ kĩ, tên là Lãnh Nguyệt!”

      Người kia thế nhưng lại khiến Sở Lạc Lạc tổn thương nặng như thế, tại nếu như Lạc Lạc quên như vậy từ nay về sau chính là người lạ. ra tên , để cho nàng nhớ kĩ cũng tốt.

      Quả nhiên Sở Lạc Lạc lẩm nhẩm tên này vài lần, trong mắt ra tia lạnh như băng: “Lãnh Nguyệt sao? Ta nhớ kĩ!”
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :