Chương 56: Đoạt
“Thanh kiếm này là giả!”
Chỉ thấy thiếu niên giơ cao thần kiếm lên, hơn mười người vây xung quanh , giương giương mắt hổ, nếu phải là sợ hãi uy lực của thần kiếm chỉ sợ bọn họ sớm xông lên.
“Cái gì?! Thần kiếm là giả?”
Đám người nhất thời nổ tung, nếu thanh kiếm này là giả, vậy kiếm ở nơi nào?
Thiếu niên giơ thanh kiếm lên chính là Sở Hiên, vừa rồi khi vào đến nơi này, chỉ thấy có người sắp chết đoạt được thanh kiếm này. Vì thế, sau khi đánh bại người phát điên kia xong lấy được kiếm này.
Thần kiếm vừa đến tay có mười tên truy đuổi chạy đến.
“Các vị trăm ngàn lần được dễ dàng tin tưởng lời tiểu tử này.”
“Đúng vậy, có lẽ là lừa chúng ta.”
đêm này, U Phượng và Sở Lạc Lạc lại tách ra hành động, phương hướng của là phía đông nam Vân Đô thành. Trong khí truyền tới mùi máu tươi nồng đậm khiến cho chú ý, khi vào, chính là nhìn thấy màn như vậy.
“Nếu tin các ngươi tự đến kiểm tra.” Sở Hiên thấy mọi người như hổ rình mồi, khỏi cầm thanh kiếm trong tay cắm xuống đất, phong độ làm ra tư thế mời.
Nhìn thấy thiếu niên này bình tĩnh như thế, trong lòng mọi người chột dạ lại càng dám tiến lên, chỉ sợ là có mưu gì.
“Nhất định là có bẫy, mọi người được mắc lừa!” Trong đám người có người hô to.
“Đúng, khẳng định là có bẫy.”
“Mọi người trước tiên xử lí tiểu tử này rồi sau.”
Tình thế vốn rất đáng ngờ, hơn nữa còn có người ở giữa châm ngòi, mọi người lập tức cầm vũ khí trong tay chỉ thẳng vào Sở Hiên.
Sở Hiên khỏi sửng sốt, theo trực giác hy vọng ở đám người phía sau.
Triệu Tử Kính cũng từng cầm thanh kiếm kia, đương nhiên cũng biết là giả. Nhiều năm ở bên canh Đại hoàng tử, ngửi được mùi vị mưu, chỉ sợ người có được thần kiếm cố ý tạo ra để khiến cho mọi người rồi loạn.
Lúc này, đối mặt với quần hùng giết người đỏ mắt sắp nhập ma, trong lòng Triệu Tử Kính nhanh chóng phân tích. Thần kiếm thực là giả nhưng mà đám người này đều là những người có chút danh tiếng giang hồ, nếu như rat ay với bọn họ, cần biết là ai thắng ai thua đều nhất định ảnh hưởng tới danh tiếng của Đại hoàng tử. tại, kẻ địch của đám người kia chỉ có Sở Hiên, cho nên căn bản cần phải thò chân vào vũng nước đục này.
Sau khi cân nhắc rất nhanh xong, Triệu Tử Kính quyết định hy sinh Sở Hiên, phất tay phải, ý bảo đám người phía sau chậm rãi lui về.
Giỏi cho tên Triệu Tử Kính.
nghĩ tới tình huống trở nên như vậy, Sở Hiên tuy tức giận nhưng cũng
còn cách nào bởi vì mấy chục người kia bao vây Sở Hiên.
Tham lam khiến cho bọn họ mất lý trí, mấy tháng qua truy đuổi thần kiếm, giết chốc khiến cho bọn họ sinh ra tâm ma.
Đánh hay là đánh.
Nếu đánh còn có con đường sống, nhưng mà từ nay về sau thanh danh của sụp đổ, nếu như đánh, chỉ còn con đường chết.
Ngay tại thời điểm Sở Hiên nắm chặt thanh kiếm đưa ra lựa chọn sống hay chết bầu trời cư nhiên lại rơi xuống những bông tuyết.
Là tuyết, hay là máu?
Nếu là tuyết vì sau lại có màu sắc tiên diễm mộng ảo như thế, thậm chí so với hoả diễm sáng ngời trong đêm tối còn huyễn lệ hơn. (Huyễn lệ = Huyễn hoặc, mê hoặc + Mĩ lệ)
Nếu như là máu, vì sao bầu trời lại rơi xuống mưa máu, cảm thấy chút huyết tinh nào, thậm chí so với đám mây nơi chân trời còn lung linh hơn.
Tuyết, hay là máu, rơi xuống người, trong lòng mọi người liền bình tĩnh trở lại, dừng động tác trong tau.
Ngay tại chớp mắt kia, có bóng dáng cũng có màu sắc tiên diễm như vậy từ trung bay xuống, cũng lén lút mang người. Nhưng mà mọi người còn si mê trong cảnh đẹp kia, khi bọn tỉnh lại, còn bóng dáng của Sở Hiên nữa.
“Ngươi là ai?”
Sở Hiên khi bị người ta nhấc lên tỉnh lại, nhận ra người cứu là nam tử xa lạ mặc y phục màu quất, khí bức người, khí thế bất phàm.
“Xem ra tư chất của ngươi quả tồi, cư nhiên nhanh như vậy có thể tỉnh táo lại từ mông cảnh mà ta chế tạo ra.” U Phượng , thanh mang theo chút khen
ngơi.
Đây là lần đầu tiên nghe được thanh như vậy, Sở Hiên khỏi sửng sốt, thiên trong truyền thuyết có lẽ chính là như thế này.
“Ngươi…vì sao lại cứu ta?” Sở Hiên lại lần nữa hỏi, ngay lúc này đây, trong mắt của phòng bị. Vừa mới nhận được 1 lần phản bội khiến cho thể sinh ra lòng cảnh giác đối với nam tử xa lạ này, cho dù nam tử này là ân nhân cứu mạng của .
Lúc U Phượng lo lắng nên trả lời thế nào khuôn mặt mỉm cười bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt màu ô liu tràn đầy khiếp sợ.
Sở Hiên nghĩ rằng người như nam nhân trước mặt này cho dù núi thái sơn có sập cũng chớp mắt, mặt đổi sắc, rốt cục là chuyện gì xảy ra lại có thể làm cho ra vẻ mặt như vậy.
Khi ý niệm này vừa mới toát ra trong đầu Sở Hiên nam nhân vốn dĩ vẫn đứng trước mặt biến mất thấy đâu nữa.
--
“Buông người trong tay ra, ta tha chết cho ngươi!”
Băng vốn rất chắc chắn vỡ tan, Lãnh Nguyệt đứng giữa trung, tay cầm thần kiếm, đầu tóc dài màu đỏ rực tung bay theo gió. người mặc bộ đồ đen, quanh thân có khí đen quanh quẩn, cả người dường như muốn dung nhập vào trong bóng tối, hoặc là nên , chính là thân của bóng tối.
Lãnh Tiếu Nhiên nhìn đôi mắt đỏ như máu kia, mắt bạc tràn đầy sát khí. chưa từng mở miệng nhưng hành động của biểu lộ quyết tâm của .
tay ôm thiên hạ trong lòng, tay kia tụ tập năng lượng, trong nháy mắt, trước mặt Lãnh Tiếu Nhiên nổi lên 1 trận gió lốc cuồn cuộn. Đó là gió lốc từ băng tuyết tạo thành, được cải tạo từ chiêu thức Băng Phong Bạo! Gió lốc này đem mọi vật biến thành tuyết trắng, đóng băng tất cả, Bạo Phong Tuyết.
Chỗ bị Bạo Phong Tuyết quét đến, tất cả đều là hàn băng, hàn băng qua , mọi vật bị đóng băng lập tức vụn nát, hóa thành băng vụn.
Mắt thấy Bạo Phong Tuyết cuốn lấy Lãnh Nguyệt nhưng đứng giữa trung lại có tia hoảng hốt, bên môi nổi lên ý cười, tà khí thịnh phóng.
“Phượng Hoàng Niết Bàn…”
Chiêu thức khiến cho Lãnh Tiêu Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn từ trong tay Lãnh Nguyệt thi triển ra.
con phượng hoàng lửa màu đen từ phía sau bay ra, ngón trỏ của điểm, phượng hoàng lửa vỗ cánh giữa trung, gào thét lao về phía Bạo Phong Tuyết.
Đồng thời là ma pháp cấp cao, thắng bại ở chỗ ma lực của ai mạnh hơn, năng lực điều khiển của ai cao hơn.
Lãnh Nguyệt là người thông minh ra sao, chỉ cần là chiêu thức mà thấy Sở Lạc Lạc thi triển ra, lại nghe nàng niệm chú ngữ 1 lần, liền có thể học được.
Mấy tháng này, thần kiếm lây dính ít huyết tinh hấp thụ biết bao nhiêu năng lượng, vô số ma lực đều bị nó hấp thu, hơn nữa vừa rồi thanh kiếm này còn hấp thu ma lực của đại ma pháp sư Sở Lạc Lạc.
Lãnh Nguyệt tuy có ma lực mạnh nhưng nếu về thao túng ma pháp Lãnh Tiêu Nhiên tuyệt đối mạnh hơn.
Băng hỏa đánh nhau trong nháy mắt khi băng tan rã Lãnh Nguyệt huy động thần kiếm, giống như 1 vầng trăng khuyết màu đen rạch giữa trung.
Cửu Vĩ Linh Hồ rít gào 1 tiếng, trong miệng thổi ra gió mạnh, ngăn cản kiếm thế, ngoài dự đoán của mọi người, kiếm thế bị Cửu Vĩ Linh Hồ ngăn chặn lệch khỏi quỹ đạo. Tiếp theo nó nhảy lên, cao khoảng trượng, thân hình lớn giống như bay lên, trong miệng phun ra cầu lửa.
“ quên ngươi còn có con súc sinh này!” Vung kiếm phá cầu lửa, trong giọng của Lãnh Nguyệt mang theo tức giận.
Ma pháp trận truyền tống đến ma giới khởi động thời gian rồi, tuy rằng Lãnh Nguyệt hấp thu được năng lượng lớn nhưng những năng lượng này là cứng rắn bị ép vào cơ thể , nay vẫn chưa thể phát huy toàn lực.
“Ha ha ha… Ma giới quỷ mị, nghe theo triệu hồi của ta, Quần Ma Loạn Vũ.”
Truyền tống trận tỏa sáng, vô số quỷ mị bay ra, đám quỷ mị này mạnh nhưng số lượng rất nhiều, cực kỳ khó xử lý. Lãnh Tiêu Nhiên 1 tay che chở Sở Lạc Lạc, tay công kích, mà Cửu Vĩ Linh Hồ cũng chiến đấu với quỷ mị cuồn cuộn ngừng.
Bỗng nhiên, đồng tử màu bạc co rụt lại, ra là Lãnh Nguyệt phía sau quỷ mị phi thân đến, mắt thấy ngón tay tái nhợt chạm vào thiên hạ mê man trong lòng, Lãnh Tiêu Nhiên vươn tay tạo ra 1 lá chắn.
Móng tay bén nhọn mà sắc bén dài ra, xuyên thủng lá chắn băng, sắc mặt Lãnh Tiêu Nhiên trắng bệch, cánh tay ra 5 vết thương, sâu đến nỗi có thể nhìn thấy được xương cốt.
“Nghiệp Hỏa Hồng Liên.” (Hoa sen đỏ cháy rực)
thanh trong suốt truyền đến.
Chương 57: Vô sắc chi hoả
“Nghiệp Hoả Hồng Liên…”
thanh trong suốt truyền đến, tuy chưa thấy người nhưng mà những nơi có khí tức hắc ám lập tức dấy hên những đoá sen đỏ rực cháy dã.
Ngón tay tái nhợt sắp chạm vào Sở Lạc Lạc bị lửa đỏ quấn quanh, hơi dừng chút. Lãnh Tiêu Nhiên nhịn đau tung ra chiêu, thừa dịp này mượn lực phản lại nhảy
ra sau mấy trượng.
Mắt thấy thành công lại gặp phải kẻ phá đám ngoài ý muốn, Lãnh Nguyệt cam lòng, muốn thừa thắng xông lên nam tử thân trường bào màu quất đáp xuống trước mặt . Diễm lệ, ngọn lửa đỏ bừng cháy rực giống như vô số con rắn màu đỏ vờn quanh thân thể của .
“Mang nàng .” U Phượng .
Vẫy tay cái, hoa sen lửa cháy lên thiêu đốt hết quỷ mị ma giới ở nơi đây, ngay cả đám quỷ mị vừa ra khỏi truyền tống trận cũng trốn khỏi kiếp này. Khi quỷ mị tiếp xúc với lửa trong nháy mắt liền hoá thành khói đen cuồn cuộn, trong khí tràn nhập hương vị hư thối, tội ác.
Lãnh Tiêu Nhiên liếc mắt cái liền nhận ra người này đúng là nam tử gặp trong Huyết Sắc Chi Lâm. Quả nhiên là người kia quen biết Cổ Vân Lạc. Mặc dù biết người này là ai nhưng tâm tư Lãnh Tiêu Nhiên tinh tế cỡ nào, khi nam tử kia xuất , ra chiêu chống đỡ cho có kết luận. Nam tử này ít nhất là trước mắt vẫn đứng cùng bên với .
Đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên lộ ra vẻ cảm kích, khẽ gọi tiếng: “Hồ Bạch.”
Nghe được tiếng gọi của chủ nhân, Cửu Vĩ Linh Hồ cũng ham chiến mà lập tức chạy tới. Lãnh Tiêu Nhiên ôm thiên hạ trong lòng, nhàng nhảy lên lưng Linh
Hồ.
Lãnh Nguyệt rốt cục thiếu kiên nhẫn, mặc dù biết thực lực của người trước
mắt nhưng mà lấy tốc độ của Cửu Vĩ Linh Hồ, nếu như để cho nó rời khó mà
đuổi theo được.
“Đừng mong có thể rời ! Dạ Thương, chặn bọn họ lại!” Vừa hô, Lãnh Nguyệt vừa nhanh chóng giơ tay trái ra, từ đó tia sáng đen ngòn bắn vào cơ thể của Dạ Thương.
Dạ Thương lúc trước bị trọng thương, sau lại trúng phải chiêu Băng Phong Đại Địa của Lãnh Tiêu Nhiên thương càng thêm thương nhưng sau khi được Lãnh Nguyệt ban cho sức mạnh hắc ám trong mắt lập tức lóe lên hồng quang. Lấy 1 tốc độ quỷ dị bay về phương hướng của Cửu Vĩ Linh Hồ.
Cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt giơ thanh kiếm tay phải lên, đem năng lượng lớn ở trong cơ thể rót vào thân kiếm, lập tức, thân kiếm lên hoa văn hình rồng. Rồng đen rít gào, đầu rồng vươn ra, phun ra ngọn lửa màu đen.
“Nghiệp Hỏa Hồng Liên, cũng chỉ thường thôi, để cho ngươi biết 1 chút lợi hại của Địa Ngục Minh Hỏa!”
Chưa đợi xong, Địa Ngục Minh Hỏa phát ra, hoa sen lửa dã thế nhưng lại bị lửa địa ngục cắn nuốt. Trong mắt Lãnh Nguyệt vửa lộ ra tia đắc ý lại lập tức phát ra có chỗ ổn. Ngọn lửa màu đen quấn quanh ngọn lửa đỏ rực thế nhưng lại thể thương tổn đến nó.
“Địa Ngục Minh Hỏa rất lợi hại sao?” U Phượng nở nụ cười khẽ, trong tiếng cười mang theo khinh thường.
Ngọn lửa màu trắng, loại trắng gần như trong suốt từ bàn tay U Phượng phát ra. Ngọn lửa nhìn như mỏng manh nhưng khi nó chạm tới lửa địa ngục màu đen lại bị cắn nuốt, ngược lại là ngọn lửa màu đen từng bước bị đánh lui. Trong vòng phạm vị mét lập tức biến thành màu tuyết trắng trong suốt, phảng phất như có bông tuyết từ trung rơi xuống.
“Vô Sắc Chi Hỏa…” (Ngọn lửa màu)
Cảnh giới cao nhất của hỏa diễm chính là có màu sắc.
Vô Sắc Chi Hỏa bình thường chính là tương đương với uy lực của Địa Ngục Minh Hỏa cấp 6. Tuy rằng Vô Sắc Chi Hỏa của người này tính là thuần khiết, vẫn còn mang theo màu trắng nhưng vậy cũng là tương đương Địa Ngục Minh Hỏa cấp 4. Mà thực lực nay của Lãnh Nguyệt chỉ có thể phát ra Địa Ngục Minh Hỏa cấp 3 là cực hạn.
Lúc Lãnh Nguyệt còn khiếp sợ lại vô cùng tức giận bởi vì Dạ Thương bị Lãnh Tiêu Nhiên đánh bại, Cửu Vĩ Linh Hồ lướt gió mà , lúc này đu6ỏi theo còn kịp nữa. Vốn dĩ ý định của Lãnh Nguyệt là muốn Dạ Thương trì hoãn Lãnh Tiêu Nhiên, đợi khi giết tên mời mà đến này xong đoạt lại tỷ tỷnhưng nghĩ tới thực lực của người này lại cao hơn .
Nam nhân này rốt cuộc là ai? Vì sao lại ngăn cản mình?
Lãnh Nguyệt trong cơn giận dữ đem toàn bộ hận ý đổ người nam nhân trước mặt này. Hai mắt màu đỏ tươi, bỗng nhiên phun ra ngụm máu đỏ, máu tươi tới thân kiếm, khói đen quanh quẩn, hào quang mãnh liệt phát ra. Rồng đen phun ra hỏa diễm, so với vừa rồi còn nồng đậm hơn.
Chiêu thức tự tổn hại bản thân để có sức mạnh này!
U Phượng trong lòng thất kinh, Lãnh Nguyệt dùng chính là phương thức tự dùng tu vi của mình để tăng lên thực lực trong nháy mắt. Nhưng mà, mục đích của là đưa Sở Lạc Lạc sớm đạt được, còn ở lại đây tham chiến để làm gì?
Sức mạnh tăng lên trong nháy mắt, Địa Ngục Minh Hỏa đạt đến cấp 5. Khi ngọn lửa màu đen xuyên qua ngọn lửa màu trắng trong suốt biết có phải là do quá mức khinh địch mà nam tử mặc y phục màu quất lại kịp tránh né. Thấy ngọn lửa màu đen kia vừa vặn đánh trúng mục tiêu, hai mắt màu đỏ của Lãnh Nguyệt lên chút vui mừng.
Nhưng là, 1 giây sau, vui sướng liền biến thành tức giận, ra tự tổn hại tu vi của mình lại chỉ đánh trúng cái tàn ảnh. Nam tử mặc trường bào màu quất kia sớm yên lặng rời .
Đêm chưa lạnh, khi cấp tốc chạy trốn lưng Hồ Bạch, Lãnh Tiêu Nhiên gắt gao ôm chặt Sở Lạc Lạc. giọt nước mắt mặn đắng yên lặng 1 tiếng động rơi xuống, rơi đúng vào khóe miệng của người trong lòng Sở Lạc Lạc mê man biết mơ thấy gì bỗng nhiên phát ra 1 tiếng mê :”Đừng khóc..”
Mắt bạc hơi ẩm ướt, lại 1 giọt nước mắt nóng bỏng xẹt qua 2 má, biết nhớ tới cái gì vội vàng đem nước mắt lau nhưng mà độ mạnh yếu ở cánh tay lại vô ý tăng lên, dường như muốn đem thiên hạ trong lòng khảm sâu vào cơ thể mình.
Đêm đen, ngoại ô thành, phía tây nam.
Hai nam tử tựa như bóng đêm, thân hình dần dần chìm xuống, có nửa người tiến vào bên trong truyền tống trận. người trong số đó, mắt đỏ, tóc hồng, lẩm bẩm :”Tỷ tỷ, ta nhất định trở về đón ngươi…”
Last edited by a moderator: 29/5/15