1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Chuyện cũ.

      Trải qua sinh tử luân hồi lại có thể gặp được bằng hữu ở kiếp trước, cho dù là Sở Lạc Lạc luôn trong trẻo lạnh lùng hốc mắt cũng có chút ướt át.

      chút do dự, nàng nhào vào lòng U Phượng, trong lòng cảm khái vô cùng. Kiếp trước bởi vì nghiên cứu vong linh ma pháp mag bị người đời xa lánh, sau đó lại bị tiểu nhân ám toán, sau khi trùng sinh lại có vô số chuyện xảy ra, Sở Lạc Lạc luôn yên lặng mình gánh vác những chuyện đó. Giờ phút này nhìn thấy U Phượng, áp lực cảm xúc kia giống như vỡ oà ra, muốn thu lại cũng được.

      Sở Lạc Lạc chỉ là khép mắt lại, giọng rất : “U Phương…”

      Vỗ về bờ vai gầy yếu của nữ tử trong lòng, thanh của U Phượng cũng rất , rất , giống như sợ quẫy nhiễu đến nàng, thanh giống như làn gió mềm mại nhàng thổi qua: “Ừ, là ta.”

      Dường như có rất nhiều điều muốn nhưng lại thể nào lên lời, trong lúc nhất thời chỉ còn lại im lặng.

      lúc sau, khi Sở Lạc Lạc rời khỏi cái ôm của U Phượng lại khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt gợn sóng, chỉ có đôi mắt trong trẻo vẫn toả ra ánh sáng vui mừng khi
      gặp lại: “Tại sao ngươi lại tới đây?”

      “Ta luôn luôn đợi ngươi tìm ta.” Thanh U Phượng rất dễ nghe, mang theo từ tính, chậm rãi : “Ta biết ngươi còn sống ở nơi nào đó trong đại lục này, mặc dù biết ngươi ở chỗ nào, ta vẫn nghĩ ngươi trở về, nhưng là…”

      tới đây, thanh U Phượng còn mang theo chút ai oán.

      Khoé miệng Sở Lạc Lạc hơi run rẩy chút: “Ngươi cảm thấy thực lực bây giờ của ta có tiến vào chỗ sâu nhất trong Huyết Sắc Chi Lâm tìm ngươi sao?”

      U Phượng mỉm cười, mắt phượng hơi nheo lại, : “Cho nên, ta liền tới tìm ngươi.”

      Sở Lạc Lạc bất đắc dĩ nhìn thoáng qua U Phượng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, giọng điệu mang theo kinh ngạc : “U Phượng, ngươi, ngươi tiến giai thành Thánh thú rồi sao? Nếu sao có thể hoá thành hình người?”

      Chẳng những hoá thành hình người mà còn có bộ túi da tốt tới hoàn hảo, ngay cả thanh cũng êm tai hơn trước.

      Khuôn mặt vốn mị hoặc của U Phượng lên chút xấu hổ, ho hai tiếng, lấy tay tuỳ ý vuốt vạt áo : “Lúc trước khi ta niết bàn trọng sinh, mặc dù bản thân ta bị thương nặng nhưng sau khi tĩnh dưỡng thực lực lại tăng lên rất nhanh, cho nên liền tiến giai rồi.”

      nhàng chớp mắt mấy cáu, Sở Lạc Lạc hiểu gật đầu, tuỳ ý hỏi: “ sao?”

      Trong mắt U Phượng lên tia do dự, chỉ là chớp mắt cái liền biến mất, khẽ cười : “Lừa ngươi có gì tốt đâu.”

      Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng U Phượng khi hoá thành hình người, kia thế nhưng lại là cấp bậc Thánh thú a, trong mắt Sở Lạc Lạc tràn ngập tò mò.

      Nhưng mà, U Phượng bị ánh mắt hổ phách nhìn chằm chằm như thế lại bắt đầu có chút được tự nhiên.

      “Đúng rồi, lão bằng hữu, ngươi làm sao biết được ta còn sống?” Sở Lạc Lạc đưa ra nghi vấn trong lòng.

      U Phượng thở dài tiếng, : “Ngươi quên…”

      “Lúc trước ta bị thương nặng, ngươi hao hết pháp lực để chữa thương cho ta, sau đó còn lo lắng ta gặp nguy hiểm khác cho nên thiết lập pháp thuật cảm giác lẫn nhau người ta. Cho nên ngày đó ta có thể cảm ứng được tử vong của ngươi, cũng cảm ứng được trọng sinh của ngươi.”

      Chỉ tiếc rằng bị thương quá nặng, thời điểm có thể hoạt động được pháp thuật cảm ứng kia sớm mất
      [​IMG]
      Chương 49: Nghe đồn về thần kiếm.

      Thấy bàn tay bé của mình đặt ở chỗ đó, Sở Lạc Lạc từ khi ra lần đầu tiên biết được cái gì gọi là xấu hổ, cái gì gọi là e lệ.

      “Khụ! Sớm a!” Sở Lạc Lạc rút tay về, rộng rãi .

      U Phượng thấy được vẻ mặt được tự nhiên của nàng, trong tiếng tao nhã mang theo tia nghiền ngẫm: “Ngươi phải là thẹn thùng chứ?”

      Sở Lạc Lạc khẽ nhướn mày, nhìn nam nhân khoé miệng mỉm cười kia : “Ngươi nghĩ sao? Cũng phải là lần đầu tiên.”

      Nghe vậy, U Phượng cũng khẽ cười lên, thanh trong trẻo như thuỷ tinh, so với tiếng chim hót buổi sớm còn êm tai hơn.

      Quả năm đó ở Huyết Sắc Chi Lâm, Cổ Vân Lạc từng nhiều lần nằm lông chim của ngủ say. Nhất vào vào mùa đông lạnh giá lại càng coi là cái lò sưởi khổng lồ, chỉ là của lúc đó vẫn chưa hoá thành người, vẫn là thân thú khổng lồ.

      Bất đắc dĩ, Sở Lạc Lạc trừng mắt nhìn cái, trong đôi mắt trong suốt hơi hơi mang theo cảnh cáo.

      Nhưng là dưới con mắt của U Phượng cái liếc mắt kia lại có phen phong tình khác.

      Mấy năm gặp, nàng có chút giống trước kia, mà , cũng thay đổi.

      Nàng của trước kia, rất lạnh lùng, rất cao ngạo, mà nàng của tại, trong mắt lại có thêm vài phần lo lắng.

      “Này… Ta muốn tay quần áo, ngươi nhất định được nhìn lén a!”

      U Phượng tuy quay đầu chỗ khác nhưng khoé miệng vẫn khẽ nhếch : “Cái thân thể nay của ngươi có gì đáng để xem chứ?”

      --

      Khi Sở Lạc Lạc vào phòng học, trong phòng chỉ có người là Mặc Vô, ông nằm ở ghế quý phi, trong tay vẫn cầm bầu rượu như cũ.

      “Lão nhân, sớm a!” Sở Lạc Lạc thân thiết chào hỏi.

      Thấy được đồ đệ quý đến, Mặc Vô vểnh râu, xoay người đừng dậy, động tác liền mạch lưu loát. Khi ông nhìn thấy vai Sở Lạc Lạc có con chim màu trần bì, màu sắc diễm, so với lửa đỏ và máu tươi còn chói mắt hơn. Thân ảnh ông bỗng nhiên loé lên, tiến đến trước mặt của nàng, trừng lớn hai mắt, tinh tế đánh giá.

      Đối mặt với hành động dị thường của lão nhân, trong lòng Sở Lạc Lạc khỏi chột dạ, lão nhân, nhìn ra cái gì chứ.

      Đối mặt với ánh mắt sắc bén như thế, khí thế áp bách như vậy nhưng chim màu trần bì kia cũng vẫn thoải mái tự tại, tiêu dao như cũ, để mặc lão nhân tuỳ ý đánh giá. vẫn như cũ rỉa bộ lông người, thỉnh thoảng kêu tiếng rất êm tai.

      “Mặc lão.”

      “Buổi sáng tốt lành a, lão nhân.”

      Đúng lúc này, Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo cũng đến lớp học, lúc này Mặc Vô mới rời mắt, ánh mắt lên ý cười đánh giá bọn họ.

      Khoảng khắc sau, phòng học cũng xuất người thứ năm, Mặc Vô liền biết Tuyết nha đầu kia đến nữa, khỏi thở dài tiếng.

      Sở Lạc Lạc lấy ma hạch của Liệt Hùng ra, chứng minh nhiệm vụ kiểm tra hoàn thành, lại kể lại những chuyện bọn họ trải qua trong rừng Bạch Cốt nhưng mà trong đó lược bỏ rất nhiều chuyện. Sở Lạc Lạc chữ về chuyện Mạc Tuyết muốn lợi dụng Quỷ Diện Viêm Hồ đối phó ba người bọn họ nhưng thành công còn bị bắt lại.

      Mặc Vô
      [​IMG]

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Ai dám tiếp kiếm.

      Mặc Vô sau khi dạy cho ba đệ tử xong liền rung đùi đắc ý rời .

      Sở Lạc Lạc suy tư hồi, quyết định đến Tàng Thư Các. Tuy rằng lão nhân ra nhưng theo nàng đoán Công kích tinh thần của Mạc Tuyết là xuất phát từ các bộ sách ở Tàng Thư Các. Mà Mạc Tuyết thậm chí phải là đệ tử của Thánh Vân học viện, điều này chứng tỏ rằng thân thế của nàng nhất định có liên quan đến người quản lí ở Tàng Thư Các. Hơn nữa tinh thần công kích của nàng so với quyển sách lần trước nàng xem được còn cao minh hơn, điều này cũng lên ở đó còn có bộ sách cao minh hơn.

      Nếu như có thể đem lí luận trong sách và phương thức mà viên thuỷ tinh đen kết hợp lại … Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Lạc Lạc sáng ngời.

      Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng ho khan liên tiếp đánh gãy suy nghĩ của nàng.

      Sở Lạc Lạc nhìn qua, khỏi khẽ nhíu mày, chỉ thấy Đông Phương Ngạo đứng ở bên. Người này có chút khác thường a, từ khi thấy được ở chỗ lão nhân có thể làm cho tăng thực lực đều là nghe giảng xong lập tức rời . Hôm nay tại sao còn ở đây?

      “Khụ.” Đông Phương Ngạo nhìn thấy Sở Lạc Lạc quay lại nhìn , dường như có chút được tự nhiên, dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng.

      Đứa này làm sao lại mang bộ dạng nhăn nhó như thế này?

      Sở Lạc Lạc có chút lí do cho nên vòng qua , định xuất phát tới Tàng Thư Các.

      Ai biết Đông Phương Ngạo lại đứng trước mặt của nàng. Sở Lạc Lạc thấy vậy hơi nhíu mày, muốn lên tiếng hỏi thấy Đông Phương Ngạo lấy ra cái hộp , giọng : “Cho…”

      Hành động này khiến cho Sở Lạc Lạc khỏi ngạc nhiên, ý của Đông Phương Ngạo này chính là muốn tặng lễ vật cho nàng sao?

      “Ngươi… Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ là muốn cảm ơn ngươi giúp ta xả giận.” Đông Phương Ngạo xua tay, giải thích .

      “Xả giận?” Lời này lại khiến cho Sở Lạc Lạc hiểu gì.

      “Chính là chuyện nha đầu Mạc Tuyết kia, dù sao chính là cho ngươi!” Đông Phương Ngạo xong, đem hộp vội vàng nhét vào tay Sở Lạc Lạc, sau đó nhanh chóng
      chạy .

      Chính là thời điểm Sở Lạc Lạc mở hộp ra lại có vài phần kinh ngạc, ra bên trong là cái gian giới chỉ.

      Tuy rằng ban đầu nàng cũng hiểu lắm về gia tộc của Đông Phương Ngạo nhưng trải qua mấy tháng, nàng dù ít dù nhiều vẫn có nghe được chút về gia tộc phú thương chỉ trong mười năm trở thành gia tộc mà người người đều biết. Đúng như lời Đông Phương Ngạo lúc trước, sinh ý của Đông Phương gia bọn họ trải rộng khắp mỗi góc của Thánh Vân đại lục, lời này tuyệt đối phải đùa.

      nghĩ tới sau khi nàng trọng sinh, cái gian giới chỉ đầu tiên nàng có được lại là do Đông Phương Ngạo tặng cho. Xem ra địa vị của ở Đông Phương gia hẳn là thấp, khó trách tính cách lại có thể cuống ngạo như thế. Chẳng lẽ cảm thấy chuyện đó là thiếu ân tình của nàng, trong lòng được tự nhiên, cho nên mới…

      Sở Lạc Lạc có chút nghĩ thông, nhưng mà bảo bối này, nàng sao có thể cần, nhiều nhất sau này nàng chỉ bảo thêm cho hậu bối này là được.

      Nghĩ như vậy, trong lòng nàng liền thoải mái tự nhiên nhận chiếc nhẫn.

      --

      Tàng Thư Các.

      Sở Lạc Lạc đứng ở phòng triển lãm ở lầu 1, nhìn dung mạo từng rất quen thuộc nay dần phai nhạt kia.

      Nàng của kiếp trước, dung mạo chỉ thanh tú, có chạy cũng đuổi tới dung mạo nay, duy chỉ có đôi mắt đen nháy làm cho người ta khó quên. Cho dù chỉ là bức hoạ nhưng lại có thể làm cho người ta cảm giác được lạnh lùng quái gở, ngoại trừ ma pháp ra, trong đôi mắt kia còn gì nữa.

      Mà này, nàng ....... dường như có chút thay đổi.

      “ Ngươi là học viên mới phải ? Ngươi có hứng thú với Cổ Vân Lạc? ” Bên cạnh, giọng nữ nhàng vang lên.

      Sở Lạc Lạc nghiêng đầu, chỉ thấy vị phụ nhân tuổi chừng năm mươi, bộ dạng của phụ nhân này nàng từng gặp qua nhiều lần, hơn nữa chính là gặp ở Tàng Thư Các.

      “ Cũng phải, chỉ là muốn nhìn chút đệ tử có thiên phú cao nhất ở Thành Vân học viện đến tột cùng là người như thế nào. ” Sở Lạc Lạc hồi đáp.

      Phụ nhân nghe vậy hơi thở dài chút, : “ Nàng là đứa im lặng, tuy rằng chúng ta chưa từng chuyện với nhau, nhưng là, ta biết lòng của nàng rất thuần khiết. Nàng chỉ là người chân chính, nhiệt tình thương ma pháp mà thôi. ”

      --

      Tiêu Minh có được thần kiếm mười hai ngày rồi. khó có thể tưởng tượng, từ khi có được thần kiếm tượng trưng cho hùng này, lại chỉ có thể trôi qua những tháng ngày sống trong cảnh đào vong chật vật như vậy. Từ sau khi trở thành Đại kiếm sư, lúc nào sống trong cảnh được mọi người kính trọng, ngưỡng mộ. Nhưng là, từ khi tham lam quấy phá, giết chết người chủ trước của thần kiếm xong, ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn liền thay đổi, giống như thứ mình cầm trong tay là báu vật vô giá tỏa ra kim quang, tìm cách tính kế, ám toán mình.

      Mười hai ngày này, dài giống như mười hai năm vậy.

      Tiêu Minh cảm thấy chính mình sắp điên rồi, khi huynh đệ tốt ngày xưa chết ở dưới lưỡi kiếm của , ánh mắt oán độc kia giống như mũi tên sắc bén găm vào trong trái tim của . Thê tử trước khi chết, đau thương nhìn mình : “ Đây phải là thanh thần kiếm, mà là ma kiếm. Ngươi tin mọi người, nghi ngờ mọi người, bao gồm cả ta ngươi cũng hoài nghi ta có ý đồ ... Ngươi thực là bị ma nhập ..... ”

      Niềm tin kiên định ban đầu của Tiêu Minh bắt đầu dao động. Chẳng lẽ mình sai lầm rồi sao? Nhưng là .... Hai mắt Tiêu Minh che kín tơ máu, từ khi có được thanh kiếm này, vẫn chưa lần ngủ ngon. Cuộc sống bình tĩnh trước kia xa , xa thể trở lại được nữa.

      Khóe miệng Tiêu Minh nổi lên chút ý cười chua xót, truy binh ở ngay phía sau, biết, thể quay đầu được nữa,

      “ Tiêu Minh, ngươi giết người đoạt kiếm, tội ác tày trời, còn mau giao thần kiếm ra. ”

      “ Đem thần kiếm giao ra đây, ta tha chết cho ngươi. ”

      Người đến đuổi ít, nhìn qua lại có đến hai ba mươi người, chỉ là bọn chỉ kêu gào ở phía sau Tiêu Minh, ai dám tiến lên.

      Tuy rằng mọi người ai chân chính nhìn thấy uy lực của thần kiếm bởi vì ngoại trừ Tiêu minh ra, nhưng người từng được nhìn thấy đều chết dưới lưỡi kiếm này rồi. Mà Tiêu Minh lại là Đại kiếm sư, ở Thánh Vân đại lục cũng có danh tiếng, hơn nữa trong tay còn cầm thần kiếm, ai dám lên chịu chết.

      Tiêu Minh nhìn mọi người vây quanh mình, gương mặt kiên nghị lộ ra chút đau thương, đám người này, cư nhiên còn có cả đệ tử của mình, là đáng buồn lại nực cười.

      “ Ha ha ha .... ” Tiêu Minh bỗng nhiên cười ha hả, trong tiếng cười lại lộ ra từng trận thê lương: “ Ta có thể giao thần kiếm ra, nhưng ta dám giao, có người nào dám lấy? ”

      Ta dám giao, có người nào dám lấy?

      Lời này ra, đám người vừa ồn ào xung quanh nhất thời yên tĩnh.

      Người có thể đứng ở đây, tuy rằng đều có thực lực nhất định nhưng là ai cũng thể mạnh hơn ai bao nhiêu. Nếu như có được thần kiếm, như vậy cũng trở thành kẻ địch với những người còn lại. Hoặc là nếu có người có được thần kiếm, vì bảo vệ bí mật của thần kiếm mà đem tất cả những người chứng kiến đều ...

      Im lặng quỷ dị, chỉ có tiếng cười thê lương mà châm chọc của Tiêu Minh quanh quẩn ở cây cối xung quanh.

      bao lâu sau, lại có đội người đuổi tới, mọi người bắt đầu khe khẽ , châu đầu ghé tai bàn luận.

      Tiêu Minh dừng cười hai mắt bắn ra tinh quang nhìn bốn phía, lại lặp lại câu hỏi: “ Ta dám giao, có người nào dám lấy? ”

      Đại kiếm sư danh tiếng lẫy lừng, thân kinh bách chiến, trong nháy mắt kia phát ra khí thế bức người, lại làm cho mọi người chấn động, dám tiếp tục nghị luận.

      Lúc này, thiếu niên tóc ngắn màu vàng, đôi mắt màu xanh biếc, lưng mang trường kiếm, tuấn tiêu sái bước ra, vẻ mặt bình tĩnh, thanh trong sáng, ôm quyền : “ Tại hạ Sở Hiên, đại diện cho Đại hoàng tử của Thiên Kì Quốc tới đây, gặp qua Tiêu tiền bối. ”
      Last edited: 14/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: Trận chiến cướp đoạt.

      Lời thiếu niên tóc vàng này vừa ra nhất thời khiến cho bốn phía kinh ngạc và nghi ngờ, nổi lên nghị luận.

      Tiêu Minh quay đầu nhìn thẳng vào thiếu niên chuyện, cao thấp đánh giá phen, trong lòng thầm than. cái thiếu niên mi thanh mục tú tốt như vậy, tuổi mà cũng có phen tài nghệ, đáng tiếc cũng muốn cuốn vào trận chiến này.

      Tiêu Minh khẽ gật đầu, thanh hùng hậu giống như vang bên tai mỗi người: “Đại hoàng tử của Thiên Kì Quốc cũng muốn có được thần kiếm?”

      Lời của Tiêu Minh giống như viên đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, làm kích động gợn sóng trong lòng mọi người, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hiên bắt đầu trở nên phức tạp.

      Trận chiến tranh thần kiếm vốn là chuyện của chốn giang hồ, nếu như hoàng thất của các quốc gia nhúng tay vào, chuyện đó trở nên phực tạp.

      Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Minh, vẻ mặt Sở Hiên vẫn bình tĩnh như cũ, thanh trong trẻo, năng có khí phách: “Tiêu tiền bối, Đại hoàng tử phải là muốn thần kiếm làm của riêng.”

      Cho dù Sở Hiên như vậy nhưng mọi người vẫn nghi ngờ như cũ, số người bụng dạ khó lượng, có ý tốt nhìn Sở Hiên và Tiêu Minh, tuỳ cơ mà hành động.

      “Từ khi truyền thuyết về thần kiếm truyền ra ngoài khiến cho rất nhiều kiện tranh đoạt huyết tinh xảy ra, thần kiếm lúc này…” Sở Hiên nhìn bốn phía xung quanh, phát phần lớn mọi người đều nghe lời mà yên tĩnh lại: “Thần kiến lúc này trở thành vật mang điềm xấu. Giữ ngọc có tội, cho dù người có được là danh sĩ chính nghĩa, đức cao vọng trọng cũng khó tránh được tiểu nhân tính kế. Huống chi, tranh đoạt như vậy chẳng nhưng khiến người nắm giữ kiếm trở nên bất nghĩa mà còn khó thoát khỏi kiếp nạn…”

      “Ha ha ha… Ha ha ha…”

      Sở Hiên vừa dứt lời, từ trong đám người truyền đến trận cười to.

      Trong tiếng cười mơ hồ mang theo khinh thường và châm chọc, khi thấy tất cả mọi người ở đây đều chú ý tới mình, đại hán kia mới ngừng cười to, đôi mắt đảo qua mọi người, quát lớn: “Đại hoàng tử của Thiên Kỳ Quốc vốn có hiền danh, thần kiếm nếu như giao cho Đại hoàng tử, ta đây tất nhiên là yên tâm.”

      Đại hán xong, dừng chút, nhìn về phía mấy người xung quanh, chỉ thấy bọn họ sắc mặt khác nhau, tuy có chút phục nhưng cũng thể mở miệng phản bác.

      Thấy vậy, miệng bất giác treo lên nụ cười, lại tiếp tục : “Nhưng mà tiểu tử này, ta thấy rất lạ mắt, nay, người mạo danh để lừa gạt người khác có thể là chỗ nào cũng có.”

      “Ngươi…” Sở Hiên dù sao cũng chỉ là thiếu niên huyết khí phương cương, nghe được lời châm chọc của đại hán, khó tránh khỏi tức giận.

      “Vị hùng này, tại hạ là Triệu Tử Kính, nếu như vậy mọi người hẳn là đều gặp qua ta , ta có thể làm chứng cho Sở huynh đệ.”

      Lúc này từ phía sau Sở Hiên ra vị thanh niên, mọi người vừa nhìn, quả thực là người bên cạnh Đại hoàng tử, vì thế thanh công khai lên án Sở Hiên lại dần dần thấp xuống.

      Đại hán kia nhìn thấy Triệu Tử Kính xuất cũng khỏi ngẩn ra. Có làm thân tín của Đại hoàng tử Thiên Kỳ Quốc cũng coi như là nhân vật lớn, thế nhưng thiếu niên tóc vàng vừa rồi khí chất xuất trúng. Từ câu đầu tiên khi mở miệng, trong lòng mọi người đều bị khí thế của thuyết phục, ngay cả Triệu Tử Kính ở bên cạnh cũng bị xem .

      Nhưng là, khi mọi người nhìn lại thần kiếm lưng Tiêu Minh, trong lòng khó tránh khỏi cam lòng.

      “Ha ha ha… Chư vị chớ dễ tin lời người.” ma pháp sư cầm ma trượng trong tay từ trong đám người ra, vừa vừa : “Tuy Triệu huynh đệ thực là người bên cạnh Đại hoàng tử nhưng đây có thực là ý của Đại hoàng tử hay , cũng chỉ là lời miệng mà có bằng chứng nha!”

      “Đúng! Ta cũng nghĩ Đại hoàng tử tuyệt đối cho người đến tranh đoạt thần kiếm.”

      “Nếu như có người vì muốn đoạt được thần kiếm mà giả mạo uy danh của Đại hoàng tử, ta là người đầu tiên tha cho .”

      Triệu Tử Kính theo Đại hoàng tử nhiều năm, chưa từng nghe qua những lời như vậy, định rút kiếm tiến kên Sở Hiên giơ tay trái lên, ngăn lại động tác của . Đôi mắt màu xanh ngọc bích nhìn chằm chằm vị pháp sư kia : “Theo ý ngươi, phải làm thế nào?”

      Thiếu niên xa lạ này, người toát ra loại tính tình cương trực, pháp sư khỏi khẽ lui từng bước , đứt quãng : “Tất… Tất nhiên là… người nào có thực lực người ấy giữ.” (Đoạn này ta hiểu lắm, biết dịch thế nào đành chém bừa theo hoàn cảnh vậy.)

      “Lời này đúng.” Trong đám người có ba người cất bước về phía trước, mọi người nhìn sang, đúng là ba đồ đệ mà Tiêu Minh đắc ý nhất, danh xưng là Tiêu Tiêu Tam Hiệp.

      “Tiêu Minh, ba người chúng ta tôn ngươi làm sư phụ, ngờ ngươi lại vì thần kiếm mà sát hại nhiều người, hôm nay chúng ta muốn thay trời hành đạo, đem thanh thần kiếm dính đầy máu tanh kia đến tế điện người khuất, chuộc lại tội nghiệt của ngươi, coi như đền đáp ơn dạy dỗ của ngươi.”

      xong, Tiêu Tiêu Tam Hiệp rút bảo kiếm ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào Tiêu Minh.

      “Tốt tốt tốt!”

      Tiêu Minh lại lần nữa cười ha hả, trong tiếng cười còn bi thương như vừa rồi, nhưng ra lại có vài phần thấu hiểu hồng trần.

      Ba đồ đệ mà quý nhất gia nhập vào đội ngũ truy đuổi mấy ngày nay, hôm nay, bọn họ cuối cùng cũng đem lời từ đáy lòng ra.

      “Tiêu Minh ta…” Ánh mắt Tiêu Minh đảo qua, đem vẻ mặt của tất cả mọi người thu vào mắt, bỗng nhiên rút thanh thần kiếm vẫn đeo lưng ra. Thân kiếm có khắc hình con rồng, cả thanh kiếm chỉ là khối kim loại đen thui, tự nhiên giản dị, nhưng là lúc Tiêu Minh giơ nó lên cao, tiếng rồng ngâm quanh quẩn ở trong lòng mọi người.

      Thanh kia tựa như ma chú, đem dục vọng mọi người vẫn che giấu trong lòng, trực tiếp vạch trần ra.

      Mọi người đều nghĩ Tiêu Minh chịu đem thần kiếm giao ra, muốn đại chiến với quần hùng, nhưng lại thấy : “Thần kiếm, hay là ma kiếm cũng vậy, để lại cho các ngươi tranh đoạt , Tiêu Minh ta… đối với cuộc sống này, còn gì lưu luyến.”

      xong, trở tay cái, đem thân kiếm cắt qua cổ chính mình.

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vị kiếm sư khi trước danh chấn. Vân Đô ngã xuống, cần cổ phun ra máu tươi, chảy đầy mặt đất, nhiễm đỏ cát vàng, duy chỉ có thanh kiếm kia rơi xuống đất, ở giữa máu tanh, tỏa ra hàn quang mê hoặc lòng người.

      Tiêu Minh chết, như vậy thần kiếm là vật vô chủ, trong mắt mọi người sớm nhìn thấy Tiêu Minh nữa rồi.

      Thần kiếm!

      Vào lúc mọi người tiến lên tranh đoạt, có người nhanh hơn bọn , có thể ngay tại lúc Tiêu Minh tự vẫn, trong rừng rậm bỗng nhảy ra hai thân ảnh.

      gã bịt mặt trong đó hô to: “Phong vũ cuồng sa…”

      Bỗng nhiên trận cuồng phong quét tới, ít người tu vi kém bị cuồng phong quật ngã xuống đất. Chỉ là người có tu vi cao cũng chú ý đến cao thủ từ rừng rậm phóng ra bởi vì lão bão cát che hết tầm mắt mọi người. Lúc này, trong chớp mắt, thần kiếm rơi vào tay người nọ.

      Ngay tại khi cuồng phong xuất , Sở Hiên phong bế hai mắt, lẳng lặng đứng trong cuồng phong, đồ sộ đứng vững, đồng thời rút ra thanh kiếm ở bên hông. tia sáng đỏ đánh thẳng vào tay người cầm kiếm, người kia hề phòng bị, kêu thảm thiết tiếng, cánh tay bị đứt ra, bay ra ngoài.

      Người che mặt khác so với chậm bước cũng nhân cơ hội, bắt lấy thần kiếm sắp rơi xuống đất, hoàn toàn để ý thân kiếm sắc bén cắt qua bàn tay của .

      Sở Hiên giơ kiếm, chém nhát nhưng cuối cùng vẫn chậm bước, thân pháp của người kia nhanh như chớp, nháy mắt chạy xa cả trăm mét.

      “Đuổi theo!”

      Thấy thần kiếm bị người khác đoạt , trong lòng quần hùng tức giận chịu nổi, lại bắt đầu hành trình truy đuổi thần kiếm khác.

      Vẻ mặt của Triệu Tử Kính cũng trầm xuống, thấp giọng mắng, đám thủ vệ của quả thực là phế vật vô dụng, phản ứng thế nhưng lại thua kém thiếu niên, vung tay lên, có mấy người bắt đầu đuổi theo.

      “Sở huynh đệ, vừa rồi ít nhiều cũng nhờ ngươi ra tay, bằng tên ma pháp sư hệ phong kia sớm trốn mất dạng rồi.”

      Sở Hiên biết Triệu Tử Kính là chỉ việc gây thương tích cho người bịt mặt thứ nhất. Theo thân pháp của người bịt mặt thứ hai hẳn là kiếm sĩ, hơn nữa tu vi cũng dưới Đại Kiếm Sơ.

      “Chúng ta cũng đuổi theo!” Triệu Tử Kính dẫn dắt những người còn lại cũng vội vàng đuổi theo.

      Duy chỉ có Sở Hiên, lúc qua thi thể của Tiêu Minh, bỗng nhiên thở dài tiếng, nửa quỳ xuống, tay trái giơ ra vuốt đôi mắt còn mở to kia.
      Last edited by a moderator: 15/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: Ngươi tịch mịch sao?

      Ban đêm, trăng sáng sao tỏ, tuy là thời tiết tháng chín nhưng lại nặng nề dị thường, tia gió lạnh.

      bóng người xẹt qua nóc nhà, thân hình có chút lay động, khi trốn vào góc tối mà ánh trăng chiếu tới được, mới kéo miếng vải đen che mặt xuống, thầm mắng: “Đáng giận.”

      Nếu có người ở Bộ vũ kĩ của Thánh Vân học viện ở đây lúc này nhất định cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì người này đúng là giáo sư cấp bậc Hàn tinh. lấy được thần kiếm mấy ngày rồi nhưng vẫn như cũ thoát khỏi những người đuổi giết phía sau. (Mọi người còn nhớ các giáo sư ở Thánh Vân đều có cấp bậc ? Nếu nhớ mình nhắc lại nè, thấp nhất là Hoàng trần, sau đó theo thứ tự là Hàn tinh, Thanh phong, Sương nguyệt, Thiên khuyết, cao nhất là Cửu Tiêu.)

      Vốn dĩ nghĩ rằng sau khi lấy được thần kiếm có thể có được sức mạnh tối thượng áp đảo tất cả nhưng là ngày đó trong lúc vội vàng cướp kiếm bị thân kiếm làm bị thương. Vết thương cư nhiên cho tới bây giờ cũng chưa khép lại, máu ngừng chảy ra, bị mất máu quá nhiều. Trong hai ngày nay, chính tay đâm chết mười cao thủ nổi danh nhưng người truy đuổi cũng bởi vậy mà giảm bớt, ngược lại lại càng ngày càng nhiều.

      “Hộc hộc…”

      Ngay tại lúc tựa vào tường thở dốc đầu tường bống nhiên xuất hai bóng dáng, tuy rằng nhìn bộ mặt nhưng là đôi mắt người trong đó lại loé ra hồng quang, trong đêm tối, phá lệ dụ hoặc.

      “Tiểu chủ tử, người này trở thành vô dụng rồi, trốn đông trốn tây như vậy là phí thời gian.” Người có thân hình cao gầy mở miệng , giọng điệu rất kính cẩn.

      Người bên cạnh có hai tròng mắt đỏ như máu cũng mở miệng, thậm chí liếc mắt nhìn người kia cái.

      Nhưng là nam nhân áo đen tựa vào tường cũng đổ thân mồ hôi lạnh. Tại trong khí nặng nề này có cảm thấy nửa phần nguy hiểm, bởi vì chỉ cảm giác được loại trống rỗng, loại trống rỗng đến ngạt thở.

      Vì thế cánh tay cầm chuôi kiếm của có chút run rẩy, thân thể vô cùng mệt mỏi, dường như mọi sức lực đều biến mất trong khoảnh khắc.

      Người đứng ở đầu tường giang hai tay ra, nhàng nhảy xuống dưới.

      Người có được thần kiếm trong nháy mắt đó mới từ tuyệt vọng nảy ra tia sức sống, đó là phản ứng tự nhiên giữa con người với con người.

      kiếm đâm ra .

      Mặc dù thi triển ra tinh tuý suốt đời, sử dụng hết sức mạnh của cả thân thể nhưng vẫn là chậm bước.

      Sống – chết, thắng – bại, vốn chỉ là trong chiêu.

      Vốn dĩ kiếm kia là đâm vào chỗ hiểm nhưng biết tại sao kiếm kia lại đâm vào khí.

      Tên giáo sư cấp bậc Hàn tinh kia mở to mắt thể tin được, cũng biết là tin rằng người kia thế nhưng lại dùng chiêu mà có thể kết thúc hay là tin sinh mệnh rới khỏi .

      cánh tay nhìn như mảnh khảnh, xuyên thủng lồng ngực của .

      Khi người kia rút tay ra, thi thể tuỳ ý ngã xuống, nhìn thấy máu tươi dính bàn tay, vươn đầu lưỡi, nhàng liếm, thẳng cho đến khi tay còn nửa giọt máu.

      Sau đó nhặt thanh kiếm đất lên, lập tức khí đen bao quanh thân kiếm.

      Thanh kiếm này tuy rằng có thể phát huy lực lượng tiềm của con người nhưng đồng thời nó cũng hấp thu sức mạnh của người sử dụng và người bị giết. Người bị thanh kiếm này làm bị thương cũng dần dần mất sức mạnh.

      ngẩng đầu với người còn lại vẫn luôn đứng đầu trường: “Tiểu chủ tử, cũng sắp thành công rồi, tại nên tìm người sử dụng kiếm tiếp theo.”

      Ánh trăng lộ ra từ mấy tầng mây, người vẫn đứng ở đầu tường quay đầu lại, ánh trăng vừa vặn chiếu rọi khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của .

      Nếu Sở Lạc Lạc ở đây lúc này nhất định thấy kinh ngạc, bởi vì người có đôi mắt đỏ như máu kia phải ai khác mà chính là Lãnh Nguyệt mà nàng tìm kiếm.

      Lãnh Nguyệt hừ tiếng, giống như tỏ vẻ đồng ý, người kia cũng nhảy lên đầu tường, sau đó cùng với Lãnh Nguyệt lao về phương hướng nào đó trong thành. Thân pháp hai người rất quỷ dị, dưới trăng, thân hình lóe lên vô cùng quỷ dị. Lãnh Nguyệt theo động tác lao nhanh mà đầu tóc dài tung bay, lại ngờ tóc dài tới mắt cá chân.

      Lãnh Nguyệt mất tích hơn tháng, trong lòng Sở Lạc Lạc khỏi lo lắng. Tuy rằng ngày thường nàng vẫn tu luyện như cũ, nghiên cứu, tập luyện ma pháp nhưng là mỗi đêm nàng đều mang theo U Phượng và viên thủy tinh đen ra ngoài tìm Lãnh Nguyệt.

      Gần đây bởi vì thần kiếm nên khu vực phụ cận Vân Đô cũng an ổn.

      Nghe sáng sớm hôm nay có người trong thành phát ta khối thi thề nam nhân. Thông qua điều tra, phát ra người chết là giáo sư của Thánh Vân học viện. Dựa vào y phục của , đám người truy đuổi phát đúng là người ngày đó nhân cơ hội đoạt thần kiếm. Bọn họ chỉ hối hận vì sao mình đến sớm bước, nay thần kiếm biết rơi vào tay ai.

      Liên tục tìm vài đêm liền, nhưng mỗi đêm Sở Lạc Lạc đều phải thất vọng mà trở về nhưng là nàng vẫn bỏ cuộc.

      “Nữ nhân.” Viên thủy tinh đen trong lòng rốt cục nhịn được mà cất tiếng.

      Viên thủy tinh kia tuyệt đối dễ dàng chuyện, lúc này mở miệng, nhất định là có manh mối gì. Vì thế Sở Lạc Lạc dừng bước, lấy viên thủy tinh đen ra.

      U Phượng hóa thành chim nhìm chằm chằm viên thủy tinh. Tuy rằng Lạc Lạc tảng đá kia có lòng hại nàng nhưng mà cẩn thận chút vẫn tốt hơn.

      “Ngươi có chuyện muốn với ta?”

      Viên thủy tinh im lặng lúc mới : “Theo quan sát của ta, tiều tử kia hẳn là đến từ Ma giới, mà tác dụng của ma pháp trận cái vòng kia của ngươi cũng là đả thông Ma giới và nhân gian.”

      Sở Lạc Lạc sững sốt, nàng cũng từng đoán như vậy nhưng mà cũng chỉ là đoán mà thôi. ngờ viên thủy tinh đen này lại có thể nhận biết được cái ma pháp trận kia.

      “Như vậy ý của ngươi là?”

      “Buông tha cho việc tìm kiếm tiểu tử kia , dù sao là tự mình bỏ , còn bằng đem thời gian này để tu luyện tinh thần lực. Ngươi cũng đừng quên ngươi hứa với ta.” Viên thủy tinh .

      Sở Lạc Lạc chút do dự phủ định đề nghị của viên thủy tinh: “Ta quên lời hứa kia, nếu như ta hứa hẹn nhất định làm được. Nhưng là ta buông tay việc tìm kiếm Lãnh Nguyệt, nếu gọi ta tiếng tỷ tỷ ta thế nào cũng phải nhìn thấy vẫn bình an mới có thể yên tâm.”

      Viên thủy tinh yên lặng hồi, dường như phát ra tiếng than , nữ nhân này, thực có biện pháp với nàng mà.

      khi như vậy, để tránh lãng phí thời gian, ta cho ngươi hướng .”

      Nga? Chẳng lẽ lúc Lãnh Nguyệt rời còn để lại manh mối gì?

      Viên thủy tinh tiếp tục : “Ngươi thầm theo sau đám người tìm thần kiếm kia , ta tin là bao lâu ngươi nhìn thấy .”

      “Ý của ngươi là thần kiếm kia có liên hệ với Ma giới?” Sở Lạc Lạc dò hỏi, vì sao nàng lại cảm nhận được lực lượng hắc ám kia.

      sai đâu, thanh kiếm kia là đến từ Ma giới. Điều này ta tuyệt đối cảm giác sai.”

      Sở Lạc Lạc tin tưởng lời của viên thủy tinh đen, bởi vì quá khứ, nó có thể dễ dàng cảm giác được lực lượng hắc ám này.

      “Ngươi vốn dĩ là ai? Vì sao lại bị phong ấn trong tảng này?” Sở Lạc Lạc nhịn được, đặt câu hỏi. Nghi vấn này ở trong lòng nàng thời gian dài rồi.

      “Ta? Ha ha…” Viên thủy tinh đen cười khẽ, đây là lần đầu tiên Sở Lạc Lạc có cảm giác trong thanh kia cuồng vọng, giờ phút này ngược lại còn có chút bi thương.

      Viên thủy tinh : “Chuyện rất lâu, rất lâu rồi. Chuyện cũ này, có lẽ ta sớm quên rồi.”

      “Như vậy, ngươi tịch mịch sao?” Bi thương trong giọng của làm cho nàng khỏi lên tiếng hỏi.

      Bỗng nhiên viên thủy tinh bỗng sáng lên, như là lóe lên. Lúc Sở Lạc Lạc nghĩ rằng muốn chuyện hào quang lại dần dần ảm đạm xuống rồi tắt hẳn.
      Last edited: 17/5/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 53: Dưới trăng sáng

      Hoàng hôn đỏ thẫm như lửa dần ảm đạm xuống mới có vầng trăng khuyết yên lặng nhô lên.

      Trong phòng chưa thắp nến, có người đơn độc đứng trước cửa sổ, đôi tay tuyệt đẹp buông xuống, trấn định tự nhiên, xinh đẹp như lan.

      Trong tay nắm thanh tiểu đao mà bạc nhưng thần thái của lại có loại nhàn nhã thản nhiên lên lới.

      Thanh tiểu đao kia mỏng như cánh ve, tuy có hàn quang loé qua nhưng lại có nửa tia sát khí. gương mặt mang theo ý cười, ôn nhu như hoa sen, cư nhiên lại dùng thanh đao tay, cẩn thân cắt tỉa bồn hoa đặt trước cửa sổ.

      Nhưng mà, khi trong phòng truyền đến tiếng vang rất , thanh tiểu đao nhàn nhã kia bỗng nhiên có được sát khí.

      “Tam hoàng tử, nhàn hạ.”

      Người tới mở miệng , cho dù trong phòng có chút tối tăm nhưng vẫn có thể thấy được mái tóc dài màu bạc mềm mại và đôi con ngươi màu bạc hẹp dài.

      “Ta nên gọi ngươi là gia chủ Lãnh gia hay là lâu chủ Giáng Vân lâu đây?” Đầu ngón tay Mộ Dung Liên khẽ nhúc nhích, thanh tiểu đao màu bạc kia liền biến mất vô tung vô ảnh. Đao của dường như trở thành bộ phận cơ thể , có ai biết đao của là từ nơi nào lấy ra.

      “Lời của Tam hoàng tử buồn cười, có lẽ tại hạ nên gọi điện hạ là người đứng đầu Long .” Lãnh Tiêu Nhiên cũng trả lời câu của Mộ Dung Liên mà còn phản lại lời.

      Con ngươi đen của Mộ Dung Liên lặng lẽ nhìn Lãnh Tiêu Nhiên.

      Lãnh Tiêu Nhiên vốn dĩ là đứa con thứ hề thu hút ở Lãnh gia, nghe mẫu thân của ca kĩ người Hồ, từng danh chấn đế đô. Năm đó có biết bao nhiêu vương công quý tộc từng khuynh đảo vì nàng nhưng nàng lại ngoài dự đoán của mọi người, bị gia chủ Lãnh gia, cũng chính là phụ thân của Lãnh Tiêu Nhiên, nạp làm thiếp.

      Theo tình báo của Mộ Dung Liên, Lãnh Tiêu Nhiên là người mồ côi từ trong bụng mẹ, chưa bao giờ gặp qua mẹ đẻ. ở Lãnh gia bị đối xử lạnh nhạt, cho đến khi con trưởng của Lãnh gia vô năng mà thiên phú của Lãnh Tiêu Nhiên bị phát . Cho nên Lãnh gia quyết định đưa đến Thánh Vân học viện, sau khi học thành tài có thể trợ giúp huynh trưởng.

      Nhưng cố tình là dung mạo của Lãnh Tiêu Nhiên giống mẫu thân đến tám phần, cho dù chỉ là đứa cũng có dung nhan mê hoặc lòng người. Hơn nữa người của Lãnh gia cũng thừa nhận thân phận của cho nên cho uống viên thuốc ma pháp. Thuốc này làm biến đổi màu tóc và màu mắt của , cũng bắt được nhận là người của Lãnh gia, phải dùng tên giả là Tiếu Nhan.

      Ngày học thành tài trở về nhà, biết sử dụng thủ đoạn gì, thế nhưng lại có thể trong vòng ba tháng ngắn ngủi thay thế được con trai trưởng của Lãnh gia, trở thành gia chủ. Giáng Vân lâu cũng xuất trong năm ấy nhưng có ai đem tổ chức tình báo này liên hệ với Lãnh Tiêu Nhiên.

      Ngay cả tổ chức Long mà mẫu thân Mộ Dung Liên lưu lại cũng tìm ra thân phận thực của lâu chủ Giáng Vân lâu mà chỉ có thể tra ra mục đích thành lập Giáng Vân lâu là vì tìm người…

      Nhưng mà mấy ngày trước Mộ Dung Liên nhận được thư do chính tay lâu chủ Giáng Vân lâu, trong thư viết chút chuyện bí mật của hoàng gia, lại có liên quan đến cái chết của mẫu phi . Cho đến vừa rồi mới biết được, ra Lãnh Tiêu Nhiên chính là lâu chủ của Giáng Vân lâu.

      Đối mặt với người của hoàng tộc, dưới ánh mắt sáng như ngọc của Mộ Dung Liên nhìn chằm chằm, Lãnh Tiêu Nhiên cũng chút tự nhiên nào, bình tĩnh giống như chính mới là chủ nhân nơi này.

      Mộ Dung Liên mỉm cười, tựa như gió xuân khẽ lướt qua mặt, lập tức sát khí hoàn toàn biến mất.

      “Ta đối với việc mà Lãnh huynh đệ đề nghị, có chút hứng thú, mời ngồi xuống chuyện.”

      Mộ Dung Liên phất tay cái, người mặc áo đen tử trong khí xuất , mà xuất của chỉ vì châm cây nến.

      Đôi mắt bạc chớp động, Lãnh Tiêu Nhiên phong thái thong dong, khóe miệng mỉm cười mang theo vài phần mị hoặc.

      Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, hai bên trò chuyện với nhau vui vẻ, hơn nữa còn đạt thành hiệp nghị. Vì biểu thị thành ý, Lãnh Tiêu Nhiên còn muốn thu thập tất cả những tình báo có ích giao cho Mộ Dung Liên.

      Vào đêm trăng hôm ấy, kẻ thù chung đem hai người chút liên quan lại liên hệ với nhau.

      Khi Lãnh Tiêu Nhiên rời , nhìn trăng sáng treo cao, biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng lộ ra chút ý cười hiếm thấy, đó là loại ý cười ôn nhu tới cực điểm.

      Thân ảnh độc hành tẩu trong đêm này thấp giọng tự hỏi: “Còn có vài ngày nữa, hẳn là có thể đến kịp ?”

      Ngay vào lúc Lãnh Tiêu Nhiên rời , Mộ Dung Liên cũng ở trong phòng nhìn lên bầu trời, trung là vầng trăng khuyết.

      Còn vài ngày nữa là Trung thu.

      Mỗi năm đến ngày này chính là có thể để cho tưởng niệm thân nhân của , mẫu phi của , người àm chưa từng gặp mặt. chỉ có thể thông qua bức vẽ còn sống của bà mà nhận ra được mình và bà có mấy phần giống nhau.

      Còn có người, cũng ở trong đêm trăng sáng, ban cho sinh mệnh lần thứ hai. Cách ngày ước định đến năm nữa. biết vì sao lại cảm tháy hơn năm qua này lại dài như thế, so với những ngày chịu thống khổ của Thiêu Hồn chú còn dài hơn.

      Thân phận hoàng tử cũng phải thứ mà ao ước nhưng mà nay, thù lớn chưa trả, nếu như có ngày có thể tiêu dao dưới ánh trăng, đây là thứ mà cả cuộc đời này tìm kiếm.

      ---

      Dưới lời đề nghị của viên thủy tinh đen, Sợ Lạc Lạc quyết định điều tra theo phương hướng thần kiếm.

      Chỉ là những người trong Vân Đô thành ngày càng điên cuồng, đội ngũ tìm kiếm cũng ngày càng lớn mạnh. Vân Đô nay còn vẻ an tĩnh bình an của trước kia nữa.

      Cũng bởi vì vậy mà Sở Lạc Lạc phải đuổi theo đám người tìm kiếm để điều tra manh mối nhưng là nghe người có được thần kiếm là dân chúng bình thường chưa bao giờ cầm kiếm. Vậy mà cũng phải hi sinh mười kiếm sĩ nổi danh mới có thể đoạt được thần kiếm từ tay , mà thần kiếm nay biết rơi vào tay người nào. Nghe đến chuyện như thế này, số người tìm kiếm lại càng tăng theo cấp số nhân, đội ngũ ngày càng lớn mạnh.

      “Nếu cứ tìm như vậy phải biện pháp tốt.” Sở Lạc Lạc : “U Phương, chúng ta chia nhau ra tìm !”

      U Phượng trong hình hài con chim do dự hồi mới mở miệng : “Chia nhau ra cũng được, chỉ là ngươi nhất định được hành động lỗ mãng.”

      Sở Lạc Lạc gật đầu hứa hẹn, hai người cùng thi triển ma pháp cảm ứng lẫn nhau.

      Vì là chia nhau ra tìm nên U Phượng cũng hóa thành hình người, nam nhân tuấn tú lập tức xuất trong bóng đêm.

      Trước khi rời , đôi mắt trong suốt màu ô liu bỗng nhiên sâu sắc nhìn nàng : “U Phượng là tên gọi chung của loài, trong lúc tìm người người cũng đừng quên nghĩ cho ta cái tên nha!”

      Trong mắt Sở Lạc Lạc lên ý cười : “Ta nghĩ ra rất nhiều cái tên rồi nhưng phải là ngươi đều vừa lòng sao?”

      “Người còn dám , người chính là nhìn thấy cái gì liền đặt tên theo cái đó.” Thanh thanh thúy như thủy tinh lộ ra vài phần ai oán, U Phượng : “Ta thực hoài nghi lúc ngươi đặt tên cho cái tiểu tử bị mất tích kia chính là vừa vặn thấy được vầng trăng sáng.”

      Sở Lạc Lạc sửng sốt, hình như... quả là như vậy. Nhưng mà, U Phượng này làm sao biết được.

      “Yên tâm, ta... ta nhất định cẩn thận nghĩ tên cho ngươi!”

      Thấy nàng trịnh trọng đồng ý như vậy, U Phương khẽ cười, tao nhã nên lời.
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :