1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Xem chiến

      Cuộc thi đấu năm nay có hơn hai trăm người dự thi, phân ra mười sân đấu. Các trận đấu có thể cùng tiến hành trong thời gian. Ở vòng loại bộ ma pháp và bộ vũ kỹ tách ra đấu riêng. Đầu tiên là người dự thi bốc thăm mã số của mình, sau đó mới quyết đấu với người bốc thăm cùng con số với mình.

      Nhìn con số trong tay, số 13, khoé miệng Sở Lạc Lạc hơi cong lên. Mình đúng là có duyên với số 13, kiếp trước nàng cũng từng bốc được số 13, sau đó đường oai phong đánh vào chung kết. Sau đó nữa… nàng bị người ta báo cáo nghiên cứu, tập luyện vong linh ma pháp. Bị trục xuất khỏi học viện…

      Lúc trước, nàng đứng đài cao, mắt lạnh nhìn đám học viên quý tộc. Xuất thân bình dân và thiên phú của nàng chính là nguyên nhân khiến cho bọn họ nhìn nàng vừa mắt, sau đó lại thêm chuyện của Tiếu Nhan khiến cho nàng triệt để đắc tội đám phế vật này. Nàng biết tất cả chỉ là đám cặn bã kia ăn lung tung, nàng chưa bao giờ thi triển vong linh ma pháp trước mặt người khác. Vốn dĩ nàng có thể phủ nhận nhưng là nàng thực muốn khuất phục như thế. Vong linh ma pháp sao, bất luận là ma pháp gì, cũng đều là thần thánh! Độc ác chính là người sử dụng ma pháp mà thôi!

      Kiếp này, lại lần nữa bốc được số 13, biết có thể xuất tình huống bất ngờ gì . Sở Lạc Lạc nắm chặt thẻ bài ghi mã số, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi xuống chờ đợi.

      Sau khi người dự thi bốc thăm mã số xong, trọng tài lại từ thùng khác bốc thăm ra mã số để xác định thứ tự tham gia trận đấu.

      “Số 13.” Trọng tài giơ cao thẻ bài ghi mã số trong tay, dùng thanh được ma pháp khuếch đại hô, thanh cao vút quanh quẩn bên tai mỗi người ở đây.

      nghĩ tới nàng là người đầu tiên ra sân, Sở Lạc Lạc nhìn quanh vòng cũng phát ra bóng dáng của Mặc Vô, nhất thời có chút nghi hoặc. Lão nhân kia ràng tham gia cuộc chiến, tại sao bây giờ còn chưa xuất ?

      Nhưng là trận đấu đợi người, Sở Lạc Lạc đứng dậy, đưa ra thẻ bài ghi mã số của mình để vào sân. Lúc này sân đấu đứng thẳng nam tử, tuổi khoảng hai mươi, thân hình cao gầy, dung mạo thanh tú. Sở Lạc Lạc vừa lên đài thăm dò thực lực đối phương. A… cao cấp ma pháp sư cửu giai, tại cái tuổi này mà , cũng xem như là nổi bật, chỉ là trình độ vận dụng ma pháp của như thế nào còn chưa biết.

      Khi nhìn thấy đối thủ của mình, nam tử cao gầy đầu tiên là ngẩn ra, ngàn vạn lần đoán được đối thủ của lại là tuổi xinh xắn. Xem ra trận này là tiện nghi cho rồi, cảm thấy thẳng lợi chắc chắn nằm trong tay mình.

      Nam tử lấy pháp trượng ra, chỉ vào đối diện nhưng là kia cũng hành động giống như tưởng tượng của , nàng chỉ là nhàng vươn cánh tay mảnh khảnh ra khỏi cổ tay áo.

      Hừ! Hay cho nàng lại dám khinh thường mình vô dụng!

      Trong lòng nam tử khỏi có chút tức giận, trong lòng im lặng niệm chú ngữ, tuỳ theo tiếng rống to: “Cuống Phong Liệt!”

      Từng mũi tên gió sắc bén , gió xoáy hỗn loạn đánh về phía Sở Lạc Lạc.

      Thanh xẹt qua khí truyền đến, mắt thấy mũi tên gió sắp cuốn lấy kia, nàng vẫn bất động như cũ, chẳng lẽ nàng sợ đến mức biết đối phó thế nào?

      trong nháy mắt khi gió xoáy đánh úp tới, cũng cử động, chỉ là động tác của nàng rất . Nàng rất nhanh di chuyển cổ tay chút, mũi tên gió rất nhanh bay ra, thoạt nhìn chỉ là Phong Nhận thuật bình thường. Mũi tên bay tới va chạm với gió xoáy hỗn loạn kia.

      mặt nam tử cao gầy khỏi lộ ra ý cười, đoán được ông trờ lại tốt với thế, trận đấu này thắng thoải mái như thế, vậy có thể tiết kiệm ma lực cho trận đấu sau.

      Nhưng mà nụ cười miệng nháy mắt đông cứng lại chỉ bởi vì Cuồng Phong Liệt của khi va cham với Phong Nhân Thuật ở trung xong lại nhanh chóng tiêu tán…

      Điều này sao có thể!

      Bản thân là cao cấp ma pháp sư cửu giai, mà Cuồng Phong Liệt vừa rồi xuất ra năm phần pháp lực, mà đối thủ lại chỉ cần dùng Phong Nhân Thuật có thể phá giải, hay là…

      Nam tử cảm thấy căng thẳng, dám tiếp tục coi thường đối phương. Mà đối diện vẻ mặt trấn tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng động chút càng làm cho người ta cảm thấy bí hiểm.

      Khi Mặc Vô kéo Lãnh Tiêu Nhiên vào trường đâu trận đấu đến phần gay cấn.

      Hai mắt sắc bén đảo quanh trường đấu lượt, trong nháy mắt liền phát ra sân đấu cùng với hai thiếu niên xem chiến ở dưới đài.

      Theo ánh mắt Mặc Vô, Lãnh Tiêu Nhiên liếc mắt cái liền thấy được bóng dáng sân đấu, thân hình đơn bạc kia, cái gáy trắng nõn duyên dáng, ngón tay trắng nõn thon dài. khỏi ngẩn ra, bóng dáng kia, sao lại quen thuộc đến thế.

      Đối mặt với đối thủ biết nông sâu, nam tử cao gầy dám hành động thiếu suy nghĩ nhưng là đối thủ vẫn duy trì tư thế khoanh tay đứng thẳng, từng giọt, từng giọt mồ hôi thấm ướt lưng .

      Thấy thế khoé miệng Sở Lạc Lạc khẽ nhếch, thầm nghĩ: là thiếu kiên nhẫn, xem ra đây là cực hạn của , nếu thế, nên chấm dứt rồi.

      “Nha đầu a! Đừng có đánh mất thể diện của lão nhân ta!”

      Thắng bại sớm ràng, Mặc Vô tự nhiên là có thể nhìn ra, sở dĩ ông hô câu kia là bởi vì nhắc nhở Sở Lạc Lạc, thắng bại phải điểm mấu chốt, mà quan trong là ở chỗ thi triển pháp thuật cao cấp mà nàng sửa chữa.

      Thanh quen thuộc kia làm cho mặt Sở Lạc Lạc toát ra ý cười nhàn nhạt, nàng nghiêng đầu : “Ngài cần phải xem cẩn thận nha.”

      Di? Bên người Mặc Vô như thế nào lại có người cả người dấu trong áo choáng thế kia? Thân hình cao lớn, xem ra là nam tử chỉ là mũ áo choàng che khuất khuôn măt của làm người ta nhìn diện mạo.

      Cơ hội tốt! Nam tử cao gầu mừng thầm trong lòng, kia thế nhưng lại trong trận đấu mà chuyện với người bên dưới a… Cái này đừng trách .

      Mấy trăm mũi tên gió xuất trong khí, hùng hổ bay về phía Sở Lạc Lạc. có khe hở, nhiều tới nỗi khiến cho người ta nín thở, còn chỗ trốn. Mọi người dưới đài phen mắng nam tử kia biết xấu hổ làm cái việc đánh lén này, đồng thời cũng vì mà đổ trận mồ hôi lạnh.

      Mắt thấy thể tránh được, nghĩ rằng lúc này kia ít nhất cũng phải gẫy mấy cái xương sườn nhưng mà nàng lại ở trước mắt bao nhiêu người, biến mất vô hình.

      Chỉ nghe từ truyền đến tiếng kêu khẽ: “Hoả long thuật!”

      con rồng lửa gào thét từ phi xuống, đánh về phía nam tử cao gầy. Nam tử kia vô cùng chấn động, cũng có vài phần thông minh, biến ra cái lá chắn gió, xuất ra mười phần ma lực để chặn cú đánh này.

      Nhưng mà lơ lửng giữa trung thoáng cử động năm ngón tay mảnh khảnh, quỹ đạo bay lượn của rồng lửa liền thay đổi trong phút chốc.

      Thấy thế trong mắt Mặc Vô cũng ra tia kinh ngạc, vừa rồi nha đầu kia đầu tiên là sử dụng chiêu dịch chuyển Túng Vân nhanh chóng tránh thoát công kích của đối phương, sau đó lại đồng thời sử dụng Phi Hành Chú, cũng niệm chú ngữ triệu hồi rồng lửa. Phối hợp vô cùng hoàn mỹ, khiến cho người ta sợ hãi.

      Mắt thấy sân đấu sắp phân định thắng thu, lúc này, nam nhân cao lớn đứng bên cạnh Mặc Vô bỗng nhiên lấy tay che môi, thân hình lảo đảo, hề báo trước ngã về phía trước.

      Từ khe hở của ngón tay chảy ra chính là máu tươi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Chữa trị

      Trận đấu sân mặc dù sắp kết thúc nhưng vẫn khí thế như cũ, căn bản ai chú ý tới màn ở dưới sân.

      Mặc Vô là người đầu tiên phát ra có điều ổn, ban đầu cũng đoán được, Lãnh Tiêu Nhiên vừa rồi vẫn còn khoẻ mạnh, sao có thể bỗng nhiên ngã xuống đất, hay là mệt chịu nổi?

      Đợi Mặc Vô nâng Lãnh Tiêu Nhiên dậy, nhìn đến gương mặt trắng đến doạ người kia khỏi hít vào ngụm khí lạnh. Ông vội vàng nắm lấy cổ tay Lãnh Tiêu Nhiên xem mạch.

      sân đấu, quỹ đạo bay lượn của rồng lửa biến hoá trong nháy mắt, nam tử cao gầy còn muốn vận dụng pháp thuật để ngăn cản nhưng kịp nữa. Năng lượng mạnh mẽ đánh sâu vào làm cho mềm nhũn, cả người tê liệt ngã ngồi dưới đất. Rồng lửa đánh về phía đầu của , cái miệng mở lớn phát ra tia lửa.

      “Ta nhận thua… Ta nhận thua!” Nam tử cao giọng hô.

      Theo tiếng kêu sợ hãi vang lên, hai tay Sở Lạc Lạc cũng nắm lại, rồng lửa to lớn nháy mắt biến mất trong khí. Tia lửa vừa rồi còn ở đầu nam tử kia cũng lập tức tan thành mây khói. Nếu phải nhìn y phục của còn có vài vết cháy xém, dường như cảm thấy tất cả những gì mình vừa thấy chỉ là ảo giác.

      Sở Lạc Lạc nhảy xuống khỏi sân đấu, về phía Mặc Vô thấy Mặc Vô đỡ người, đúng là nam nhân mặc áo choáng, lúc này cúi đầu, mũ áo choàng bị tuột ra để lộ mái tóc dài màu trắng bạc mềm mại.

      “Lão nhân…”

      Sở Lạc Lạc đến gần, vừa mới mở miệng bị Mặc Vô ngắt lời : “

      xong, ông nắm lấy cánh tay của Sở Lạc Lạc dịch chuyển tức thời tới phòng của mình.

      Là loại người nào mà khiến cho Mặc lão khẩn trương như vậy, Sở Lạc Lạc khỏi suy nghĩ trong lòng, nhưng mà phép dịch chuyển tức thời của lão nhân lại ngày càng cao siêu rồi. Đối với gian pháp sư chuyện dịch chuyển tức thời là chuyện thường như cơm bữa nhưng là mang theo hai người đồng thời dịch chuyển mà còn có thể dịch chuyển cách chính xác như thế năng lực khống chế ma pháp phải vô cùng cường đại. Nghĩ đến đây, đôi mắt màu hổ phách lên ý cười.

      “Nha đầu, giúp ta rót chén nước, để ở đầu giường.” Trong giọng của Mặc Vô có chút khẩn trương. Sở Lạc Lạc vội vàng rót nước mà Mặc Vô nhanh chóng lấy ra cái hòm.

      Khi Sở Lạc Lạc đem cốc nước vào bên giường nàng mới có thể thấy bộ mặt của nam nhân kia.

      Mái tóc dài màu trắng bạc, khuôn mặt tái nhợt vô cùng tà mị, bạc môi mỏng có tia huyết sắc, khoé miệng còn vương tia máu. Tuy rằng lúc này đôi mắt của nhắm chặt nhưng Sở Lạc Lạc biết đôi mắt màu bạc.

      Lãnh Tiêu Nhiên!

      Đồng tử Sở Lạc Lạc mạnh mẽ co rút, bàn tay hơi run rẩy nắm chặt lấy cốc nước, nhận ra có vài giọt nước bị sóng ra ngoài, rơi ở gương mặt tuấn mỹ kia.

      Lúc này Lãnh Tiêu Nhiên hôn mê bất tỉnh, lông mi dài khép chặt giồng như cánh bướm. Cánh mũi cao thẳng, bạc môi khẽ nhếch, phảng phất như thiếu niên xinh đẹp vô hại.

      Nhưng là Sở Lạc Lạc biết nam nhân nghiệt này với đôi bàn tay xinh đẹp thon dài của lấy biết bao nhiêu mạng người.

      “Lạc Lạc đưa nước cho ta.”

      Mặc Vô đến bên cạnh người của nàng, thấy nàng biết tại sao lại đứng im động đậy liền lên tiếng nhắc nhở.

      Sở Lạc Lạc lúc này mới tỉnh táo lại, đem cơ thể cứng ngắc bình ổn lại cũng đem cốc nước đưa cho Mặc Vô, lẳng lặng đứng đợi ở bên nhìn Mặc Vô đem linh dược trân quý đặt vào bên trong bạc môi kia.

      Rốc cục Lãnh Tiêu Nhiên và lão nhân có quan hệ gì? Nghi vấn trong lòng Sở Lạc Lạc càng sâu, cư nhiên có thể làm cho lão nhân chút chần chừ đem linh dược bảo mệnh cho dùng. Mà trong khoảng thời gian này Lãnh Tiêu Nhiên rốt cục trải qua nhưng chuyện gì, lấy tu vi của sao có thể bị thương đến mức này.

      Sau khi Lãnh Tiêu Nhiên uống viên thuốc xong Mặc Vô lại xem mạch cho lần nữa, lát sau mới thở phảo nhõm hơi.

      Ông bắt gặp Sở Lạc Lạc đứng ở bên, vẻ mặt phức tạp chỉ nghĩ là nàng tò mò.

      “Nha đầu, ngươi đến sân đấu nhìn hai cái tên tiểu tử Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân kia sau đó trở về đen quá trình trận đấu của bọn họ lại với ta, lão nhân ta nhất thời thể lập tức ra đó.”

      Sở Lạc Lạc lên tiếng đáp ứng, về phía cửa, khi nàng bước ra đến cửa còn quay đầu liệc nhìn Lãnh Tiêu Nhiên cái. Hành động này cũng phải xuất phát từ quan tâm mà là nàng nghĩ tới quan hệ cua Mặc Vô và hẳn là tầm thường. Sau này nếu như gặp lại Lãnh Tiêu Nhiên nên dùng loại thái độ nào với đây.
      giây khi cửa phòng đóng lại, Mặc Vô lắc đầu lẩm bẩm: “Si nhi a, si nhi…” (Từ “Si” ở đây vừa có thể hiểu là ngốc nghếch vừa có thể hiểu là si tình)

      Khi nhìn thấy Lãnh Tiêu Nhiên, Mặc Vô cảm thấy tuy là thân thể mệt mỏi nhưng hai mắt hữu thần, nghĩ rằng có gì đáng lo ngại. Cho đến khi hề báo trước phun ra ngụm máu tươi ngã xuống đất Mặc Vô mới thay xem mạch. Lúc này mới phát đứa này chẳng những thân thể mệt mỏi mà còn trải qua thời gian vô cùng đau buồn.

      Tình hình của Lãnh Tiêu Nhiên cũng lạc quan, chỉ là mạch tượng vẫn còn chút sức sống cho nên ông mới nghĩ ngợi nhiều mà đem linh dược bảo mệnh ra cho dùng. Chình là đứa này, đoạn thời gian trước đến tột cùng là trải qua chuyện gì mà vừa rồi nhìn thấy cái gì mới có thể làm cho tâm chí vẫn luôn buộc chặt để cố gắng chống đỡ lại nơi lỏng ra?

      Khi Sở Lạc Lạc trở lại sân đấu Đông Phương Ngạo bước lên sân. Đối thủ cảu pháp sư hệ thuỷ, trình độ cũng khác là bao, cũng là cao cấp ma pháp sư nhưng mà trình độ vận dụng ma pháp thành thạo hơn so với Đông Phương Ngạo.

      Trận đấu diễn ra bao lâu Đông Phương Ngạo bị vài vết thương, chỉ là thân khí thế của cũng hề yếu tí nào ngược lại là đối thủ vẫn chiếm thế thượng phong lại bị khí thế người Đông Phương Ngạo doạ sợ, động tác có chút chậm chạp.

      Bỗng nhiên ma pháp sư hệ thuỷ xuất ra cái ma pháp cao cấp Thuỷ Phược *Chú, xem ra đối với phong cách chiến đấu liều mạng của Đông Phương Ngạo có chút sợ hãi, muốn tiếp tục kéo dài thời gian cho nên muốn cũng Đông Phương Ngạo lấy cứng đối cứng.( Phược nghĩa là cái lưới.)

      Sở Lạc Lạc thầm nghĩ: Cơ hội tốt!

      Chỉ là biết Đông Phương Ngạo có thể bắt được cơ hội kia hay . Cái tên Đông Phương Ngạo kia ngày thường mặc dù có chút hỗn loạn nhưng là khi sân đấu, trạng thái của cũng phải là trạng thái thi đấu mà là loại trạng thái chiến đầu khi đối diện với tử vong sinh tồn.

      Cho nên, cũng khiến cho Sở Lạc Lạc thất vọng.

      Khi dòng nước bang bạc giống như thiên la địa võng kẽ hở chụp về phía Đông Phương Ngạo, gương mặt như đao khắc của lộ ra ý cười đắc thắng.

      Thân hình cao ngất của thiếu niên mặc áo đó tránh, ánh mắt kiên
      nghị nhìn chằm chằm dòng nước đánh tới bỗng nhiên hai tay xếp thành hình chữ thập. Khi hai tay của vung về phía trước, tia lửa bắn ra. chiêu Diễm Hổ đủ khéo léo, đủ lưu loát. Khi hoả diễm biến thành mãnh hổ, dưới khống chế của linh hoạt nhảy qua từng tia nước phi như bay về phía đối thủ, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng tán thưởng cách này của .

      Khi trong tài tuyên bố người thắng là Đông Phương Ngạo, tiểu tử kia nhìn về phía Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân vẫy vẫy tay, vẻ mặt đắc ý.

      Mà lúc này trong tài ở sân đấu khác hô lớn tiếng: “Số 47 lên sân đấu!”
      Last edited by a moderator: 10/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: biết thất bại.

      Số 47 đúng là mã số của Lệ Vô Ngân.

      Ánh mắt Lệ Vô Ngân đảo qua Đông Phương Ngạo và Sở Lạc Lạc, thản nhiên gật đầu sau đó đứng dậy về phía sân đấu.

      Lệ Vô Ngân qua kết giới đứng ở trung tâm sân đấu liền thấy đối diện là gương mặt ngọt ngào đứng thẳng ở đó. Khuôn mặt tròn tròn, khoé miệng hơi nhếch lên, má lộ ra hai cái núm đồng tiền đáng . thân áo bào của ma pháp sư rộng thùng thình ở người nàng làm cho dáng người nàng càng thêm nhắn.

      “Xin chào, xin chỉ giáo nhiều hơn.” đáng cười hì hì thi lễ.

      Mái tóc dài màu lam nhạt của Lệ Vô Ngân được cố định bằng cây tram bạc để lộ ra gương mặt tinh xảo lãnh diễm, thi lễ đáp lại, khẽ gật đầu ý bảo đối phương có thể bắt đầu.

      Ai ngờ lắc đầu, vươn tay thành thủ thế “Thỉnh” cười hì hì : “Ngươi trước.”

      Thấy vậy Lệ Vô Ngân cũng thêm nữa, pháp trượng vung lên lập tức tạo ra lá chắn băng ở trước mặt mình. Trong miệng nhanh chóng lẩm nhẩm chú ngữ, chỉ thấy vô số quả cầu sáng màu lam bay xung quanh Lệ Vô Ngân, ánh sáng mĩ lệ toả ra tựa như ánh sao càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng mà tinh xảo của , lạnh lẽo mà cao quý.

      đối diện dường như nhìn đến ngây người, tò mò nhìn những quả cầu sáng màu băng lam bay đầy trời, giống như quên mất mình ở trong trận đấu.

      “Băng chi phá.” Thanh lạnh lùng từ bạc môi của Lệ Vô Ngân bay ra, vươn tay phải chỉ về phía . Nhưng quả cầu dường như nhận được mệnh lệnh bỗng nhiên trở nên vô cùng sắc bén, tràn ngập sát khí bay vọt về phía .

      Dưới sân đấu, Sở Lạc Lạc và Đông Phương Ngạo cũng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm ma pháp của Lệ Vô Ngân, rất ngạc nhiên khi “Băng chi phá” lại được Lệ Vô Ngân thay đổi thành bộ dạng này.

      Khi người dưới sân đấu nhìn thấy ma pháp hệ băng sắc bén của Lệ Vô Ngân đều nghĩ rằng đáng kia phải thua thể nghi ngờ nhưng chuyện làm người ta kinh ngạc xảy ra.

      thấy được kia làm gì nhưng ngón tay Lệ Vô Ngân vươn ra lại cứng đờ, đồng tử lạnh như băng xuất tia chần chừ, nhưng quả cầu màu băng lam cũng dừng lại ở trước mặt .

      Khí thế cả người của Lệ Vô Ngân dường như biến mất, nhìn chằm chằm ở phía trước, đứng thẳng bất động.

      Sở Lạc Lạc khỏi khẽ nhíu mày, nàng nhìn thấy trong mắt Lệ Vô Ngân có
      tia nhu hoà, ý chí chiến đấu đều biến mất còn chút.

      Dưới sân đấu mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người hiểu rốt cục xảy ra chuyện gì, chỉ thấy mang gương mặt nhu thuận tươi cười ngọt ngào, cất bước về phía Lệ Vô Ngân. Mà nàng bước lên bước những quả cầu kia đều rơi xuống trước mặt nàng biến thành những đoá hoa sen tuyết tiên diễm. bước qua nhiều đoá sen như mộng ảo bước đến trước mặt Lệ Vô Ngân.

      “Ngu ngốc, ngươi làm gì vây?” Đông Phương Ngạo lo lắng quát to.

      Nhưng là trong mắt Lệ Vô Ngân dường như chỉ có người là kia, cũng nghe thấy bất kì thanh nào khác.

      “Lệ Vô Ngân sợ là phải thua rồi.” Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Lạc Lạc vang lên ở bên tai Đông Phương Ngạo.

      Thanh Sở Lạc Lạc chưa dứt chỉ thấy kia từng bước tới gần, Lệ Vô Ngân lại từng bước lui về phía sau cho đến khi ra khỏi kết giới của sàn đấu.

      “Ra ngoài! Vị thí sinh này tự động bỏ quyền thi đấu!” Trọng tài hô lớn.

      Toàn trường đấu ồ lên.

      Đông Phương Ngạo lại nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát Lệ Vô Ngân: “Ngu ngốc, ngươi làm cái quỷ gì vậy!”

      Dường như là nghe được thanh của Đông Phương Ngạo, Lệ Vô Ngân thoáng nghiêng đầu nhìn về phía dưới sân đấu. Bỗng nhiên ánh mắt trừng lớn, mặt là khiếp sợ, sau đó mạnh mẽ quay đầu nhìn về đứng ở trước mặt mình.

      vẫn lộ ra vẻ đáng , tươi cười ngọt ngào như cũ : “Ca ca, cám ơn ngươi nhường.”

      Đôi môi Lệ Vô Ngân khẽ nhúc nhích cuối cùng cái gì cũng , xoay người rời .

      --

      Ba ngày sau, đám người Sở Lạc Lạc lại vào lớp học của Mặc Vô.

      “Mặc bá bá… Người sao có thể thể thừa dịp ta ở đây lại thu đệ tử!” Bên trong truyền đến thanh làm nũng của .

      Chờ ba người Sở Lạc Lạc vào phòng học thấy ngày ấy thi đấu với Lệ Vô Ngân lôi kéo ống tay áo của Mặc Vô, chu miệng lên, vẻ mặt bất mãn.

      “Các ngươi tới rồi!”

      Mặc Vô vốn dĩ cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng nhìn thấy ba đệ tử của mình đến đây liền giãn ra, cười giống như nhìn thấy vị cứu tinh.

      Khi ba người tò mò đánh giá kia cũng đánh giá bọn họ.

      “A! Ngươi là tiểu ca ca ngày hôm đó!”

      kia đối với Lệ Vô Ngân ấn tượng sâu đậm, liếc mắt cái liền nhận ra , hoàn toàn xem hai người khác.

      Phản ứng của Lệ Vô Ngân cũng là ngoài ý muốn, sau khi nghe được câu kia chỉ là lướt qua, dường như căn bản chưa nhìn thấy người này bao giờ.

      “Tiểu ca ca, ra ngươi là đệ tử của Mặc bá bá nha, trách được lại lợi hại như vậy, ngươi nhớ ta sao?” kia cũng suy nghĩ nhiều, cười tủm tỉm với Lệ Vô Ngân: “Ngày đó chúng ta còn thi đấu với nhau mà.”

      Lời này vừa ra, khuôn mặt lạnh như băng của Lệ Vô Ngân cũng xuất vết rách.

      “Đây là có chuyện gì?”

      Nhìn thấy tình huống này, Mặc Vô đều nghi hoặc hỏi.

      Vì thế Sở Lạc Lạc liền thuật lại trận đấu ngày hôm đó lượt.

      Mặc Vô bên nghe, bên vuốt râu, khi nghe đến pháp thuật mà Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo cải tạo xong mặt lộ ra ý cười.

      Mà Lệ Vô Ngân mặc dù mặt khôi phục thần sắc như cũ nhưng khi nghe đến chính mình từng bước lùi về phía sau, ra khỏi kết giới khỏi nắm chặt hai nắm đấm, cả người tản mát ra hàn ý.

      “Tuyết nha đầu! Ngươi hẳn là dùng thân phận giả để báo danh ! Cư nhiên còn dám khi dễ đệ tử của ta!”

      Nghe xong Mặc Vô Nghiêm túc trách kia, thực ra vô cùng bao che khuyết điểm.

      “Ta… Ta bất quá là đùa giớn chút thôi mà, Mặc bá bá, người tuyệt đối đừng cho mẹ của ta.” chớp chớp đôi mắt to, đáng thương hề hề .

      “Tuyết nha đầu, ngươi lợi hại như vậy, cần ta dạy nữa ?” Mặc Vô đáng ngại , sau khi nghe Sở Lạc Lạc xong biết Lệ Vô Ngân thua vì chiêu thức gì.

      Công kích tinh thần!

      Loại công kích này mấy năm gần đây mới lại xuất , tinh tuý trong đó ông cũng vẫn nghiên cứu mà Tuyết nha đầu này chắc chắn là từ mẹ của nàng mới có thể tiếp xúc với loại ma pháp này. Nếu như là tỷ thí bình thường nàng tuyệt đối thắng được Lệ Vô Ngân.

      “Mặc bá bá, người đây là khi dễ người ta, trước kia người ràng thu đệ tử, nay chẳng những thu mà còn lúc thu ba người!” Biểu tình của cực kì uỷ khuất.

      Mặc Vô khỏi thở dài, đều ra do mình thất sách a, nhiệm vụ gì chọn lại chọn nhiệm vụ ở Thuỷ Hàn Thành. Thiếu chút nữa làm ba đứa này mất tính mạng, nếu thu bọn họ làm đồ đệ, lương tâm của ông cắn rứt nha. Lại Tuyết nha đầu này, nộ dạng toạt nhìn nhu thuận đáng nhưng ra rất tinh quái, đầy bụng những chủ ý linh tinh.

      Vốn dĩ sau khi Cổ Vân Lạc bị tố giác tu luyện Vong linh ma pháp ông định thu đệ tử nữa nhưng ai ngờ vào lúc ông tuổi già sức yếu lại thu nhưng ba đệ tử, nay xem ra đệ tử thứ tư này là thể thu a. Ai, xem ra đấy chính là cái gọi là tuổi già khó giữ được khí tiết sao?
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39” Quá sai

      Hơn tháng sau, nam nhân nằm ở giường rốt cục cũng mở mắt, đôi mắt màu bạc mang theo sắc thái mê muội. Sau khi chớp chớp vài lần đôi lông mi dài rậm mới dần dần thanh tỉnh lại, mang theo cảnh giác đánh giá hoàn cảnh trước mắt.

      “Ngươi tỉnh rồi.” thanh già nua truyền đến.

      Lãnh Tiêu Nhiên nghiêng đầu, phát Mặc Vô ngồi ngay ngắn ở chính giữa phòng, vội vàng dãy dụa đứng dậy.

      Vốn dĩ nghĩ vừa mới bị bệnh nặng hơn nữa còn nằm giường hơn tháng, hẳn là thể tự mình ngồi dậy, nào biết tên tiểu tử Lãnh Tiêu Nhiên dựa vào ý chí của bản thân kiên cường lại có thể ngồi dậy. Tuy rằng sau đó lại thở dốc dựa vào đầu giường.

      Mà câu đầu tiên của Lãnh Tiêu Nhiên cũng khiến Mặc Vô ngoài ý muốn. hỏi mình vì sao lại hôn mê bất tỉnh mà lại hỏi kết quả của trận đấu kia.

      Mặc Vô tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn cho Lãnh Tiêu Nhiên nghe những chuyện xảy ra sau khi hôn mê. Lúc này Lãnh Tiêu Nhiên mới biết ba ngày trước khi tỉnh dậy Sở Lạc Lạc rời khỏi Thánh Vân học viện, lúc này hẳn là đường tới sơn mạch ma thú.

      Đối với việc Lãnh Tiêu Nhiên gặp phải chuyện gì, tại sao khi đó lại đột nhiên ngất xỉu, nếu , Mặc Vô cũng hỏi.

      Trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên biết, nếu ngày đó phải nhờ Mặc lão ra tay, chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn, tuy vô cùng cảm kích nhưng trong đầu lại tràn ngập hình ảnh ngày ấy.

      Dung mạo kia tuy rằng chỉ thấy qua lần nhưng tuyệt đối quên, Sở Lạc Lạc! Đôi tay mảnh khảnh, dáng người lơ lửng giữa trung và thủ pháp thao túng con rồng lửa kia vô cùng chắc chắn, nàng tuyệt đối là người mặc áo đen ngày đó.

      Sở dĩ nàng đội mặt nạ chỉ sợ là vì muốn gạt Sở Hiên, cư nơi sơn dã là sao có thể học được pháp thuật cao minh như thế, lời giải thích duy nhất chỉ có thể là…

      Trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên lúc này vừa mừng vừa sợ.

      Sợ, là vì chính mình mấy lần thiếu chút nữa là làm người kia bị thương.

      Mừng, là vì phán đoán trong lòng rốt cục cũng được chứng thực.

      Khó trách, khi nàng nghe thấy chính mình hô cái tên kia, bước chân dừng lại nhưng sau đó lại với những lời châm chọc kia. ra thân phận nay của nàng…

      Cổ Vân Lạc…

      Nhớ đến hơn mười năm nay, cái tên vẫn luôn khắc sâu trong đầu, đôi mắt của Lãnh Tiêu Nhiên khỏi thấp thoáng ánh lệ.

      Lúc này, thanh của Mặc Vô lại lần nữa truyền đến: “Vì sao ngươi lại muốn nghe chuyện của nàng?”

      Nàng ở đây, tất nhiên là Sở Lạc Lạc.

      Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy, yên lặng cúi đầu, máu tóc dài che lại đôi mắt hẹp dài kia. Sau đó kể lại cho Mặc Vô nghe chuyện về thân phân của Sở Hiên và Sở Lạc Lạc cùng với quan hệ giữa Sở gia và Lãnh gia. Nhưng là cho Mặc Vô phán đoán trong lòng .

      Nếu Cổ Vân Lạc muốn dùng cái thân phận mới để sống ở thế gian này, như vậy , vĩnh viễn bảo vệ bí mật này.

      Tuy rằng phần cũng xuất phát từ tâm tư riêng của , chỉ vì muốn chia sẻ bí mật này với ai khác, cho dù người đó là sư phụ của nàng.

      Ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định, con ngươi lạnh lùng của Lãnh Tiêu Nhiên toả ra thần thái hoa mĩ. Bước tiếp theo phải làm là tìm thiếu niên kia.

      --

      “Là ngươi!”

      Sở Hiên vốn cảm thấy kì quái, tại sao lại có người xa lạ đến tìm mình, đợi đến khi thấy bộ mặt của người kia lại khỏi thốt ra, câu kia, trong mắt là tia cảnh giác.

      “Xem ra thế tử thời gian này trôi qua thực tồi a!” Nam nhân nghiệt , gương mặt tái nhợt lộ ra vài phần tà khí.

      Lãnh Tiêu Nhiên này biết lại sử dụng quỷ kế gì, nghĩ tới ngày ấy gặp ở Vân Quy Thành, Sở Hiên khỏi nghĩ thầm.

      “Hôm nay ta đến là muốn cho ngươi thấy quyết tâm của ta.” Lãnh Tiêu Nhiên như thế: “Chính xác hơn chính là cái giao dịch.”

      “Giao dịch?”

      Sở Hiên hơi nhíu mày, tuy là rất thông minh nhưng cũng đoán được ý tưởng của Lãnh Tiêu Nhiên, dường như mỗi lần Lãnh Tiêu Nhiên xuất hiên đều có biến hoá khiến cho người ta hiểu được rốt cục nghĩ gì.

      “Đám hỏi.” Miệng của Lãnh Tiêu Nhiên nhàng phun ra hai chữ.

      Sở Hiên sửng sốt, ý của lời này là muốn có được lực lượng của Lãnh Tiêu Nhiên vậy hai nhà Sở Lãnh kết làm thông gia. Mà cái gọi là Sở gia ở đây, cũng chỉ có và muội muội mà thôi.

      Sở Hiên do dự chút : “Tuyệt đối có khả năng này.”

      Tuy là rất muốn có được lực lượng của Lãnh Tiêu Nhiên nhưng sao có thể giao Lạc Lạc cho loại người như Lãnh Tiêu Nhiên được.

      Nghe vậy, Lãnh Tiêu Nhiên cũng nở nụ cười, tóc dài màu trằng bạc lay động theo thân thể của .

      “Dường như thế tử hiểu lầm, ngươi nghĩ rằng ta coi trong con nhóc con sao?” Ánh mắt Lãnh Tiêu Nhiên lưu chuyển, toả sáng bức người.

      ra đám hỏi trong lời Lãnh Tiêu Nhiên chính là sau này Sở Hiên phải cưới nương của Lãnh gia. Rất nhanh hai người liền đạt được hiệp nghị. Lãnh Tiêu Nhiên hứa hẹn dốc toàn lực điều tra chân tướng năm đó, nhưng là chuyện này dường như có liên quan đến người của hoàng thất, ra có chút khó giải quyết.

      Trước khi rời Lãnh Tiêu Nhiên có nhắc nhở Sở Hiên: “Thế tử, nghe ngươi thường hay lui tới với Đại hoàng tử của Thiên Kì Quốc. Ngươi trăm ngàn lần phải cẩn thân, mẹ đẻ của Đại hoàng tử chính là Hoàng hậu của Thiên Kì Quốc, bên người của bà ta có cao thủ, cái chết của Sở Vương phi chỉ sợ thoát khỏi liên can đến người này.”

      “Cái chết của mẫu thân?! Sở Hiên nghe xong, vẻ mặt phức tạp, nhưng là cũng hoàn toàn tin tưởng lời của Lãnh Tiêu Nhiên.

      Lãnh Tiêu Nhiên xoay người, thần sắc đột nhiên biến đổi, ý cười tự giễu treo ở khoé miệng, thực coi trong nha đầu kia sao?

      Chỉ là nghĩ có được nàng bằng cách này, có lẽ, chỉ cần nàng còn sống tốt đời này, với , cũng là quá đủ rồi ?

      --

      Sau hồi cân nhắc của Mặc Vô, cuối cùng ông cũng thu Mạc Tuyết làm đồ đệ, nàng phải là học viên của lớp đặc biệt hơn nữa thân phận của nàng có chút đặc thù. Ông cũng thích hợp làm sư phụ của nàng.

      Mặc Tuyết tuy có chút bất mãn nhưng Mặc Vô tuy thu nàng làm đồ đệ nhưng cũng đồng ý là dạy cho nàng chút.

      mười lăm tuổi này ra cũng thực muốn bái Mặc Vô làm thầy, chỉ cần bản lĩnh của mẫu thân cũng đủ cho nàng học cả đời. Nguyên nhân nàng nhất quyết dây dưa dứt chính là vì cái thiếu niên tóc xanh kia.

      đường tới sơn mạch ma thú, Mặc Tuyết luôn đến đến trước mặt của Lệ Vô Ngân, ân cần hỏi han.

      Nhưng chỉ cần nhớ tới này đánh bại chiêu thức của sắc mặt Lệ Vô Ngân càng thêm lạnh lẽo. Mặc kệ kia dây dưa thế nào vẫn như cũ lời.

      Nhưng ra cái tên tiểu tử Đông Phương Ngạo có lòng hiếu kì lớn, bắt chuyện cùng với Mạc Tuyết.

      “Này, ngươi ngày đó dùng chiêu thức gì để làm cho tên tiểu tử kia liên tục lùi về sau, hề có lực chống đỡ?” Đông Phương Ngạo hề e dè hỏi.

      Đôi mắt to tròn của Mặc Tuyết chuyển động lại chỉ nhìn được vẻ mặt lạnh nhạt của Lệ Vô Ngân, khẽ cắn môi, hừ, nàng cũng tin khi nàng ra phương pháp thắng , còn có thể thờ ơ như cũ.

      “Đông Phương đại ca, ngươi muốn biết?” Mạc Tuyết thần bí : “Nhìn vào mặt mũi Đông Phương đại ca đích thân hỏi ta, ta liền lộ chút thông tin cho huynh.”

      Sở Lạc Lạc ở bên khỏi cười thầm, người hiểu được ý đồ của ngươi chỉ sợ chỉ có tên ngốc Đông Phương Ngạo này thôi. Ngay cả xưng hô cũng ràng như vậy, đối với Lệ Vô Ngân gọi là Vô Ngân ca ca, đối với Đông Phương Ngạo lại chỉ là Đông Phương đại ca.

      “Chiêu kia gọi là công kích tinh thần.” Mạc Tuyết nhàng , tròng mắt giảo hoạt cũng ân thầm đánh giá Lệ Vô Ngân.

      Bốn chữ ‘Công kích tinh thần’ vừa ra hề ngoài ý muốn đều được ba người chú ý. Đông Phương Ngạo nghe hiểu ra sao, Lệ Vô Ngân tuy vẻ mặt chưa biến nhưng đôi mắt màu lam sâu như đầm băng cũng nổi lên gợn sóng. Chỉ có Sở Lạc Lạc khoé miệng lộ ra ý cười hiểu , quá nhiên nàng đoán sai.

      Lúc này Sở Lạc Lạc cũng biết, nam nhân tóc bạc mắt bạc ra khỏi cửa lớn của Thánh Vân học viện. Đôi mắt hướng về phía Thiên Kì Quốc nhưng trong lòng lại thầm gọi tên người: Cổ Vân Lạc….

      Lãnh Tiêu Nhiên biết bí mật của Lạc Lạc rồi, mọi chuyện ra sao đây. xuất người có thể trị vẻ lạnh lùng của Lệ Vô Ngân rồi. Mình thấy hai bạn này rất dễ thương, cứ như oan gia ý. Ai vote cho cúp bồ này giơ tay nào!!!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Kế trong kế

      Đối mặt với vẻ mặt tươi cười chào đón của Mạc Tuyết, Lệ Vô Ngân vẫn lạnh lùng như cũ, thờ ơ ôm củi đốt đặt ở bên. Nhưng Đông Phương Ngạo thành lại lễ phép cười với Mạc Tuyết.

      Mạc Tuyết nhìn thấy Lệ Vô Ngân im lặng, đôi mắt chuyển động, nụ cười càng thêm sáng lạn, nghênh đón Đông Phương Ngạo: “Đông Phương đại ca, vừa rồi chúng ta còn đáng ma pháp của huynh tiến bộ thần tốc đây, sau khi được lịch lãm trong rừng Bạch Cốt nhất định càng tăng mạnh.”

      Đông Phương Ngạo nghe vậy càng thêm đắc ý, khí sắc vô cùng tốt : “Tất nhiên, thiên phú ma pháp của bản thiếu là cùng hiếm gặp, cho dù ta vô cùng khiên tốn nhưng vẫn thể che dấu được ánh sáng của thiên tài!” (Vâng, rất khiêm tốn…!!)

      Sở Lạc Lạc ngồi chiếu cúi đầu suy nghĩ, mặc dù biết Mạc Tuyết vô duyên vô cơ khen Đông Phương Ngạo để làm gì nhưng là tuyệt đối có ý đồ của nàng, mà tên tiểu tử Đông Phương Ngạo này, ha ha… Cũng biết là khờ hay giả ngốc, thái đội của nàng ta biến chuyển ràng như vậy chẳng lẽ nhìn ra.

      “Đúng vậy, đúng vậy.” Mạc Tuyết cười càng thêm sâu đậm, càng thêm ngọt ngào khả ái: “Trong số mấy người chúng ta, năng lực lĩnh ngộ ma pháp của Đông Phương đại ca là cao nhất, trong rừng Bạch Cốt nguy cơ rất nhiều, còn xin Đông Phương đại ca chiếu cố nhiều hơn đây, đúng , Lạc Lạc muội muội?”

      Nghe vậy, Đông Phương Ngạo là bộ dạng đắc ý dào dạt. Sở Lạc Lạc thầm nghĩ, thực nên để cho ma thú trong rừng rậm này hạ bớt ngạo khí của tên tiểu tử này, khiến cho nhớ lâu chút . Lúc này nghe thấy Mặc Tuyết hỏi mình, ánh mắt Sở Lạc Lạc khỏi nhìn đến Đông Phương Ngạo, khoé miệng lên chút ý cười ảm đạm, : “Đúng vậy, quả thực tiến bộ rất nhanh.”

      Đông Phương Ngạo nghe được Sở Lạc Lạc khẳng định ma pháp của mình có tiến bộ, trong lòng nhảy múa. Lần trước ở Thuỷ Hàn Thành vô cùng kém cỏi làm cho Đông Phương Ngạo tự ti lâu, nay rốt cục cũng đạt được chút thành tựu, chỉ là hy vọng mình có năng lực bảo vệ đồng đội.

      Ánh mắt Đông Phương Ngạo nhìn về phía Sở Lạc Lạc tràn đầy vui sướng và chân thành, dũng cảm vỗ ngực : “Yên tâm, có ta ở đây, để cho đám ma thú này đụng đến sợi tóc của các ngươi.”

      Lệ Vô Ngân ở bên yên lặng buông thanh củi trong tay xuống, vẻ mặt vẫn chút thay đổi giống như những gì họ bàn luận hề liên quan gì đến .

      “Oa! Đông Phương đại ca, huynh có khí khái nam nhân!” Mạc Tuyết mang vẻ mặt sùng bái .

      Đông Phương Ngạo được khen, ngây ngô cười hai tiếng, buông cây củi xuống, tay phải vung lên, thanh củi liền hừng hực cháy lên.

      Mạc Tuyết đưa tay cho thêm củi vào đống lửa, khuôn mặt nhắn phấn nộn bị lửa chiều và đỏ ửng lên, tiếng ngọt ngào : “May mắn có Đông Phương đại ca ở đây nha, nếu chúng tan gay cả đốt lửa cũng thành vấn đề.”

      Này cũng quá khoa trương rồi! Ai cũng biết nàng là thiên tài song hệ phong hoả, Sở Lạc Lạc thầm nghĩ, Mạc Tuyết này trong nhà được nuông chiều, luôn là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Ai biết lại gặp phải cái tên Lệ Vô Ngân này, bị làm lơ cho nên cố ý khen tặng Đông Phương Ngạo mà vắng vẻ Lệ Vô Ngân, muốn làm cho khó chịu sao?

      Nhưng mà vẫn còn cảm thấy có chỗ nào thích hợp, nhưng mà cái này liên quan đến nàng. hề nghĩ đến những việc vặt vãnh đó, Sở Lạc Lạc chậm rãi ăn lương khô.

      Đông Phương Ngạo cầm nhánh cây chỉnh lại mấy cành củi, cảm thấy lời của Mạc Tuyết có chút khoa trương, muốn nhắc nhở Mạc Tuyết là hoả tử* cũng có thể đốt lửa bỗng nhiên thấy Lệ Vô Ngân đứng dậy, khỏi sửng sốt hỏi: “Làm sao vậy, Vô Ngân?” (Hoả tử: giống như cây diêm nhưng to hơn, chỉ cần ma sát tạo ra lửa)

      Lệ Vô Ngân im lặng chút, lại ngồi xuống, thản nhiên : “ có gì, chân tê.”

      Nhìn thấy phản ứng của Lệ Vô Ngân, Mạc Tuyết cười càng thêm ngọt ngào, mở to hai mắt, ngây thơ : “Đông Phương đại ca, chúng tar a ngoài lịch lãm nếu như đều dựa vào huynh bảo vệ vậy chúng ta làm sao có thể tiến bộ a, nếu chúng ta chia ra thành hai tổ vào trong rừng Bạch Cốt, sau đó khi ra lại hợp lại được ? Như vậy mọi người đều có thể tăng thực lực.”

      ra đây là mục đích của ngươi a. Sở Lạc Lạc cúi đầu, sóng mắt lưu chuyển, khoé miệng lên chút ý cười trong trẻo.

      Đông Phương Ngạo sửng sốt: “Chia tổ? Như vậy tốt lắm ?”

      ai tiếp lời, Mạc Tuyết nhìn nhìn Lệ Vô Ngân và Sở Lạc Lạc đều cúi đầu, thu lại nụ cười: “Ta cũng chỉ cảm thấy như vậy đối với mọi người đều có ưu việt mà thôi.”

      Đông Phương Ngạo khoát tay, cũng nữa, ban đêm mảnh yên tĩnh, chỉ
      có tiếng củi bị ngọn lửa thiêu đốt kêu lách tách.

      --

      đêm bình yên, sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tầng lá cây chiếu mặt đất tạo ra những đốm sáng rực rỡ.

      Mọi người chuận bị xuất phát vào rừng Bạch Cốt.

      Lúc này Đông Phương Ngạo thân hồng bào sau lúc trầm ngâm bỗng nhiên mở miệng :” Về đề nghị của Mạc Tuyết ngày hôm qua các ngươi cảm thấy thế nào?”

      Sở Lạc Lạc nghe vậy hơi sửng sốt, lẳng lặng nhìn Đông Phương Ngạo, lại lời.

      Lại nhìn Lệ Vô Ngân, trực tiếp xem như nghe thấy lời của Đông Phương Ngạo, vẫn kiểm tra bọc hành lí như cũ.

      Nghe dến cây kia của Đông Phương Ngạo, trong mắt Mạc Tuyết khỏi lộ ta tia vui mừng. Nhưng là Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân vẫn như cũ chịu tỏ thái độ, khỏi giúp: “Đông Phương đại ca sai! Ta ủng hộ huynh! Chúng ta tới nơi này lịch lãm vốn là để tăng thực lực, nếu như cứ dựa vào bảo vệ của huynh vậy đến ngày tháng năm nào mới có thể đề cao thực lực!”

      Tròng mắt đen chuyển động, ngay sau đó : “Chúng ta phân công làm việc ràng, sau khi mỗi người đều tự lấy được ma hạch rồi lại về nơi này tập hợp!”

      Cái này vốn dĩ là đề nghị của Mạc Tuyết, nay ngược lại biến thành nàng ủng hộ Đông Phương Ngạo, là được tiện nghi còn khoe mẽ. Sở Lạc Lạc chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách dưới sương sớm vô cùng trong suốt, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ môi nàng thoát ra: “Ta cũng đồng ý.”

      Dường như nghĩ đến sau đêm Đông Phương Ngạo và Sở Lạc Lạc lại đều đồng ý, tay của Lệ Vô Ngân hơi ngừng chút, chậm rãi đứng thẳng lên, lời, đôi mắt lạnh như băng đảo qua khuôn mặt của ba người kia, mặt che kín băng sương, thẳng lưng xoay người bước .

      “Vô Ngân ca ca, huynh đợi Tuyết nhi a, Tuyết nhi cùng tổ với huynh.” Nhìn thấy Lệ Vô Ngân dẫn đầu rời , Mạc Tuyết trong lòng mừng thầm, vội vàng cao giọng gọi, nhanh chóng xách tay nải lên, chạy chậm theo, còn quên quay đều cho Đông Phương Ngạo và Sở Lạc Lạc nụ cười ngọt ngào.

      Nhìn bóng dáng Mạc Tuyết và Lệ Vô Ngân biến mất trong rừng cây, khoé miệng Sở Lạc Lạc khẽ nhếch, đôi mắt hổ phách bình tĩnh nhìn Đông Phương Ngạo: “ tại có thể cho ta biết rốt cục sao lại thế này chưa?”

      có gì nha! Chính là chia tổ làm việc a.” Đông Phương Ngạo dám nhìn thẳng vào ánh mắt kia, mơ mơ hồ hồ .

      “Ít tính toán cho ta…”

      Đông Phương Ngạo có chút ngượng ngùng : “Thực có gì, chỉ là đêm qua nha đầu kia lại vụng trộm tới tìm ta, đầu tiên là khen tặng ta phen, sau đó… Hừ! Ta sớm nhìn ra tâm tư của nàng, vốn chỉ là cảm thấy nàng hơi đáng ghét chút nhưng nghĩ tới nàng lại chút những lời châm ngòi li gián tình cảm đồng đội của chúng ta để đạt đượi mục đích của nàng. Tuy rằng phần lời của nàng ta cũng là . thiên phú của ta chính là cao vô cùng mọi người đều biết, mà…”

      “Được rồi, bớt nhảm ! trọng điểm.” Sở Lạc Lạc khỏi đánh gãy lời của .

      Đông Phương Ngạo sờ sờ mái tóc ngắn màu đỏ rực của , ho tiếng : “Ta qua với Vô Ngân, lát nữa tìm cơ hội bỏ lại nha đầu kia mình, để cho nàng chịu đau khổ chút, ai bảo nàng châm ngòi ly gián huynh đệ tình thâm chúng ta. Đương nhiên chúng ta cũng để ý an nguy của nàng, thầm nhìn xem, đợi đến khi nàng biết sai dừng lại.” ( rất muốn chen mồm câu Đông Phương đại ca, và Vô Ngân khi nào là huynh đệ tình thâm rồi, phải là đánh nhau như nước với lửa sao?)

      nghĩ tới người này ra lại hề ngu ngốc, lúc diễn trò còn rất , Sở Lạc Lạc khỏi nhìn nhiều vài lần.

      Nhìn thấy vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Sở Lạc Lạc, Đông Phương Ngạo có chút khần trương : “Lạc Lạc… Ngươi cảm thấy ta đúng, đủ trượng nghĩa a?”

      “Làm sao có thể?” Sở Lạc Lạc cũng xách tay nải lên, dẫn đầu rời , quay đầu : “Ta a, thích nhất là xem diễn.”

      sao? Thoạt nhìn, Lạc Lạc còn ra vẻ rất thưởng thức cách làm của , Đông Phương Ngạo ngây ngô cười tiếng, vội vàng đuổi kịp bóng dáng nhắn kia.

      Aizz vốn dĩ khá thích nhân vật Mạc Tuyết này mà, mong rằng nàng ta phải người xấu a.
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :