1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Sinh nhật và dạy học

      Lời của viên thủy tinh này quả thực thành công uy hiếp Lãnh Nguyệt.

      Lãnh Nguyệt do dự chút, phẫn hận hừ tiếng, hóa thành trận sương khói chui vào trong mặt nạ.

      Từ đó trở , viên hắc thủy tinh vẫn trầm mặc như cũ, ở bề ngoài có thêm tia sáng lưu chuyển nhưng rất nhanh lại lập tức khôi phục bộ dạng ảm đạm.

      Hai ngày sai chính là sinh nhật mười ba tuổi của Sở Lạc Lạc. Sinh nhật lần này chỉ có huynh muội hai người cùng nhau trải qua.

      Thời gian chạng vạng, đường, Sở Hiên suy nghĩ xem nên đến tiệm cơm nào. Lấy điều kiện nay của bọn họ mà , muốn mua lễ vật ra dáng tặng cho muội muội đều rất khó khăn. Chi phí tiêu pha ở Vân Đô Thành rất cao, hai người chỉ có thể tiết kiệm mà thôi.

      “Ca ca, ta muốn ăn mỳ.” Sở Lạc Lạc nhìn quán ven đường bỗng nhiên .

      “Lạc Lạc, cần phải nghĩ tiết kiệm tiền, ca ca tuy rằng tặng cho ngươi được thứ gì quý giá nhưng là bàn đồ ăn ngon vẫn có thể.” Sở Hiên nhăn lại tuấn mi .

      Sở Lạc Lạc lắc đầu, đôi mắt hổ phách tỏa sáng, cười : “, ca ca, ta muốn ăn mỳ sợi ngươi làm.”

      Sở dĩ Sở Lạc Lạc như vậy là bởi vì nàng nhớ tới khi còn ở trong thôn , mỗi khi tới sinh nhật, Sở Hiên đều tự mình làm mỳ sợi cho nàng. Có thể đó là hai lần sinh nhật mà nàng thể nào quên.

      Sở Hiên giật mình, trong lòng khẽ động, sủng ái xoa đầu muội muội, lúc lâu sai mới cười : “Ca ca mấy tháng rồi chưa nấu ăn, nếu như quen tay, ngươi cũng đừng oán trách ca ca đó.”

      xong, huynh muội hai người tới quán ăn nho kia, Sở Hiên vài câu với ông chủ, cười cười với Sở Lạc Lạc, sau đó bắt tay vào làm mỳ.

      Ánh chiều tà ráng đỏ chiếu ở đầu đường, người đường ít dần, chỉ thấy ở góc đường, hai người thiếu niên thiếu nữ ngồi ở băng ghế đơn sơ, ăn mì sợ đến vui vẻ.

      Khi Sở Lạc Lạc trở lại phòng ngủ, Lãnh Nguyệt liền lao về phía nàng.

      “Tỷ tỷ, người rốt cục trở về, người đâu vậy? Bỏ lại Lãnh Nguyệt ở đây, Lãnh Nguyệt rất đơn.”

      Sở Lạc Lạc ý cười trong suốt : “Hôm nay là sinh nhật tỷ tỷ, cùng ca ca ra ngoài chuyến.

      “Sinh nhật? Lãnh Nguyệt cũng có sinh nhật sao?” Mặc dù có chút mơ hồ nhưng Lãnh Nguyệt vẫn hiểu được ý nghĩa của từ sinh nhật này.

      Đúng vậy, nàng thế nhưng lại quên mất điều này!

      Sở Lạc Lạc suy nghĩ chút rồi : “Đương nhiên là có nha! Về sau, ngày đầu tiên tỷ tỷ gặp mặt Lãnh Nguyệt chính là ngày sinh nhật của Lãnh Nguyệt!”

      tốt quá!” Lãnh Nguyệt mừng rỡ, lại lần nữa nhào vào lòng Sở Lạc Lạc.

      --

      đêm ngủ ngon, khi Sở Lạc Lạc tỉnh dậy trờ sáng,

      Mặc Vô chỉ đáp ứng cho bọn họ nghỉ ngơi ba ngày, sau ba ngày bắt đầu dạy học. So với nhứng học viên khác ở lớp đặc biệt bọn họ bắt đầu chậm nửa tháng. Cái lão nhân cổ quái kia, biết chuẩn bị chương trình học cho bọn họ như thế nào, trong lòng Sở Lạc Lạc vô vùng tò mò.

      phen rửa mặt chải đầu xong, Sở Lạc Lạc thay bộ y phục màu thủy lam. dây lưng thuần trắng dạng dây kết vây quanh eo .

      Lững thững bước ra khỏi phòng, về phía sân dạy học chuyên dụng của Mặc Vô, nhìn thấy Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân sớm ở đó đợi.

      Đông Phương Ngạo vẫn thân hồng y như cũ, vải dệt mới tinh làm nổi bật khuôn mặt tuấn của , Thấy Sở Lạc Lạc vào, Đông Phương Ngạo mắt sáng ngời, đường Thủy Hàn Thành Sở Lạc Lạc đều mặc nam trang, lúc này đột nhiên thay vào thân nữ trang, ngũ quan vốn dĩ tinh xảo của nàng lại có thêm vài phần mềm mại của nữ tử. vội vàng đứng lên hô: “Lạc Lạc, ngươi đến rồi.”

      Lệ Vô Ngân nghe tiếng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt lên tia kinh diễm, sau đó rất nhanh liền đạm mạc xuống, gật đầu với Sở Lạc Lạc cái xem như chào hỏi.

      Sở Lạc Lạc thản nhiên gật đầu, nhìn quanh chút sau đó chọn lấy vị trí vô cùng quen thuộc ngồi xuống.

      Sở Lạc Lạc vừa ngồi vào vị trí của mình, Mặc Vô tay cầm bầu rượu liền loạng choạng xuất ở cửa. hơi hơi híp mắt, thực thoải mái nấc lên cái, nhìn ba đệ tử mà mình mới nhận, trong lòng Mặc Vô lâu thể bình tĩnh. Hơn mươi năm trước cũng từng dạy đệ tử cho là xuất sắc nhất, chỉ là sau khi phát sinh kiện kia… Nghĩ đến đây, trong lòng Mặc Vô run lên, khỏi nắm chặt bầu rượu đưa lên, lại mộ lần nữa nuốt ngụm rượu.

      “Này, phải chúng t thông qua khảo nghiệm sao? Nhanh dạy học cho chúng ta a!” Đông Phương Ngạo quả nhiên là người đầu tiên thiếu kiên nhẫn. Nhìn lão nhân râu bạc kia chỉ biết uống rượu, hoàn toàn chút ý tứ muốn dạy học, khỏi mở miệng hét lên.

      Lời của Đông Phương Ngạo đổi lấy trận khinh bỉ của Mặc Vô, ông cười nhạt : “Bằng vào ma lực tại của ba người các ngươi, ta dám dạy nhưng các ngươi dám học sao? Ngay cả cái cấm chú nho cúng phóng ra được !”

      Lời này vừa ra, nhất thời ba người đều trầm mặc.

      Đương nhiên Lệ Vô Ngân vốn là chuyện, còn Đông Phương Ngạo lại là bị đả kích. Quả luận về vũ kĩ Cao Cấp Kiếm Sư nhưng về ma pháp lại là người yếu nhất trong ba người. Trước mắt chỉ vừa mới tiến tới Cao Cấp Ma Pháp Sư nhất giai. Ma pháp giống như vũ kỹ, trong vũ kĩ, so với đấu khí và phẩm cấp càng chú trong kinh nghiệm thực chiến hơn. Mà ma pháp lại khác, mỗi cấp bậc đều chia thành chín giai, dấu hiệu là giá trị ma lực giống nhau, lực phát ra khi phóng ma pháp cũng khác nhau. Tỷ như Lệ Vô Ngân cũng là Cao Cấp Ma Pháp Sư thất giai, mà Sở Lạc Lạc đại khái cũng là trình độ thất giai, bát giai.

      Sở Lạc Lạc vẫn cúi đầu như cũ, khóe miệng cũng hơi cong lên. Lão nhân này, vẫn là thích ra oai đáng phủ đầu như trước.

      Nhìn thấy ba đệ tử đều ngoan ngoãn cúi đầu , Mặc Vô lúc này mới thanh thanh yết hầu, tiếp tục : “Có lẽ ba người các ngưởi ở trong đám bạn cùng trang lứa xem như là rất nổi bật nhưng là như vậy vẫn còn lâu mới đủ! Đông Phương Ngạo, ngươi hẳn là theo con đường ma vũ song tu ?”

      Đông Phương Ngạo nhìn Mặc Vô gật đầu.

      “Được, vậy trước mắt trình độ ma lực của ngươi còn kém quá xa, tại cái ngươi cần làm chính là bế quan! Đem trình độ ma lực của ngươi nâng cao lên!”

      Mặc Vô xong lại nhìn về phía người do lão bằng hữu đề cử mà đến – Lệ Vô Ngân:
      “Lệ Vô Ngân, ngươi muốn theo con đường nào?”

      “Ma pháp sư băng hệ.” Lệ Vô Ngân thấp giọng đáp, ánh mắt nhìn xa xa, biết suy nghĩ cái gì.

      “Tốt. Giá trị ma lực của ngươi nay trước mắt cũng đủ nhưng là muốn học ma pháp cao thâm hơn cần phải có ma lực thâm hậu và năng lực khống chế ma pháp cao siêu. Ngươi biết chính mình nên làm gì rồi chứ?” Mặc Vô nghiêm túc chỉ điểm.

      Lệ Vô Ngân hiểu , đứng dậy cúi mình chào Mặc Bô : “Cám ơn giáo sư chỉ điểm, đệ tử ngày ma bắt đầu bế quan.”

      Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân đều phải bế quan?

      Sở Lạc Lạc ngạc nhiên nhìn hai người, bất đắc dĩ nhìn về phía Mặc Vô, chờ đợi chỉ điểm của . giáo sư tốt cũng phải chỉ cần có thực lực cao thâm hoặc là có thể dạy cho đệ từ những ma pháp cường đại mà chỗ hay chính là chỉ điểm phương hướng tu luyện cho đồ đệ.

      Đến lượt Sở Lạc Lạc, Mặc Vô đảo mắt qua vị trí mà bé này ngồi, bỗng nhiên hơi dừng chút, đáy lòng nảy lên tiếng thở dài: “Sở Lạc Lạc, ngươi là ma pháp sư song hệ hỏa phong?”

      Sở Lạc Lạc nhàng gật đầu, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào Mặc Vô, nhìn chòm râu trắng muốt của , nhìn bầu rượu vĩnh viễn rời thân, khóe miệng khẽ mỉm cười.

      “Vậy ngươi muốn đồng thời tu luyện cả hai hệ ma pháp hay là tu luyện hệ trước?” Mặc Vô dò hỏi.

      mặt Sở Lạc Lạc lệ tia do dự, nàng là toàn hệ ma pháp sư, căn bản chỉ có hai hệ ma pháp đơn giản như vậy. đến con đường tu luyện về sau nàng đúng là có chút mê mang nhưng mà nếu như ra mình là toàn hệ ma pháp sư chỉ sợ rước phải phiền toái.

      Thấy Sở Lạc Lạc có chút bang hoàng, Mặc Vô hiểu gật đầu: “Tốt, vậy ngươi trước hết cũng tu luyện ma lực , về phương diện khác tự mình ngẫm nghĩ xem mình con đường nào tốt.”

      Chỉ điểm cho ba người xong Mặc Vô tổng kết câu: “Bắt đầu từ ngày mai, ba người các ngươi lập tức bế quan, đồng thời ta cũng hi vọng các ngươi suy nghĩ cẩn thận xen các ngươi vì sao lại tu luyện ma pháp! Vì sao lại muốn đề cao thực lưc! người khi tu luyện chung quy vẫn cần tín niệm, có tín niệm kiên định thể sáng tạo nên kì tích trong ma pháp!”

      tới đây, Mặc Vô lại nâng bầu rượu lên uống ngụm, lẩm bẩm : “Ma pháp có tốt xấu, có thể phân biệt tốt xấu chỉ có lòng người a!”

      mặt Mặc Vô đột nhiên xuất cỗ tang thương và bi thống, uống rượu loạng choạng rời .
      Tám nhảm chút: Thực thích câu cuối cùng của Mặc lão :Ma pháp có tốt xấu, có thể phân biệt tốt xấu chỉ có lòng người a! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ =D5 =D5 =D5

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Giao dịch

      Bên trong Thánh Vân học viện.

      Nhìn lên, có thể thất tòa tháp độc đứng sừng sững, xung quanh tháp trải rộng pháp trận mê muội. Nơi này thiết kế đặc biệt có thể tập trung lượng nguyên tố ma lực lớn, là địa phương chuyên dụng cho các học viên giỏi làm nơi bế quan tu luyện. Nếu như là ở lớp bình thường, muốn tu luyện ở đây chỉ sợ là phải thông qua khảo nghiệm lớn, cho dù có thông qua khảo nghiệm cũng chỉ được tu luyện ở đại sảnh bình thường.

      Nhưng mà đối với thiên tài ở lớp đặc biệt lại khác, rất dễ dàng là có thể được tiến vào trong tháp tu luyện, chỉ cần giáo sư tiếng là được.

      Ngay hôm đó đám người Sở Lạc Lạc được tiến vào danh sách người được vào trong tháp tu luyện. Sở Lạc Lạc lấy tra tấm thẻ có ma pháp đặc thù tới gian phòng thuộc về mình bên trong tháp. Phòng tu luyện của Sở Lạc Lạc ở tầng ba, Sở Lạc Lạc hiểu được tầng càng cao nguyên tố ma lực lại càng dày đặc, tốc độ tu luyện ma lực cũng càng nhanh. Xem ra, học viện cho rằng thực lực trước mắt của nàng chỉ là tinh trong Thánh Vân học viện mà thôi. Dù sao nàng vừa mới nhập học lâu, nay có thể ngay lập tức đến tầng thứ ba vẫn là bởi giáo sư của nàng là Cửu Tiêu Mặc Vô.

      Phòng đơn giản, so với trí nhớ kiếp trước giống nhau như đúc, có bày biện gia cụ gì. Trong phòng chỉ có cái chiếu, chính giữa là ma pháp trận có thể giúp người sử dụng nâng cao hiệu quả của minh tưởng. Mỗi cửa phòng đều được thiết lập cấm chế, ngoài bản thân ra những người khác thể vào.

      Sở Lạc Lạc ngồi xuống chiếu, tiến vào trạng thái minh tưởng, chỉ thấy ma pháp trận phát ra kim quang nhàn nhạt, chỉ trong chốc lát, trong trận pháp có quả cầu sáng nổi lên giữa trung, kim quang bắn ra tứ phía, đây đều là do nguyên tố ma lực tụ tập lại mà tạo thành.

      Sở Lạc Lạc lúc này cũng giống như người khác nhắm chặt hai mắt tiến vào trạng thái vô định mà lại ngược lại. Nàng ngồi xếp bằng, tay chống lên má, hai tròng mắt chuyển động, tự hỏi hướng phát triển trong tương lai của mình như thế nào.

      lúc Sở Lạc Lạc tập trung tinh thần tự hỏi giọng bất cần đời bỗng nhiên truyền vào trong tai Sở Lạc Lạc: “Thực buồn bực sao? Có hứng thú làm giao dịch với ta :”

      Thanh tự nhiên xuất này làm cho Sở Lạc Lạc lắp bắp kinh hãi, lúc này từ trong cổ tay áo của nàng bay ra viên đá thủy tinh, tản ra ánh sáng u ám.

      Tảng đá này cư nhiên cần bám vào cơ thể người mà cũng có thể chuyện?

      Hơn nữa Sở Lạc Lạc nhớ khi nàng rời khỏi phong ngủ nàng để viên thủy tinh này lại bàn, làm có nó có thể xuất trong tay áo của nàng đây? Hơn nữa vốn dĩ khi viên thủy tinh đen này phát ra hào quang phát ra ít khí tức hắc ám nhưng nay lại bắt đầu biết cách thu liễm lại.

      “Giao dịch?” Sở Lạc Lạc rất nhanh liền bình tĩnh lại, làm bộ như hề để ý .

      “Nữ nhân, thái độ của ngươi là có ý gì đây? Đừng quên lần trước nếu phải là ta ra tay chỉ sợ ngươi sớm bị cái vật ghê tởm kia nuốt vào bụng.” Thanh kia có chút bất mãn .

      “Nga… Còn có việc này sao?” Sở Lạc Lạc ràng là giả vờ hiểu, chậm rì rì :
      “Ta sao lại nhớ ?”

      “Ngươi!” Thanh kia nghiến răng nghiến lợi,

      Yên lặng biết bao nhiêu năm tháng, nó sớm nghĩ tới cảm xúc của mình hẳn là dễ dàng bị dao động nhưng cố tình lại gặp nữ nhân như vậy. ! Phải bé chưa phát dục.

      lần lại lần, chỉ đem nó thành công cụ dò đường còn tùy tiện quăng loạn trong tay nải, cuối cùng khi nghe xong câu của huynh trưởng liền vứt nó . Vốn dĩ nó rất tức giận, cho nên nó ở trong thần miếu thu thập nguyên tố hắc ám mà khi Sở Lạc Lạc xâm nhập vào thần miếu đánh nhau cùng thần thủ hộ kia nó ở ngay bên cạnh xem trò vui.

      Chỉ là vào thời điểm này bị nguy hiểm đến tính mạng, nó lại lựa chọn hy sinh nguyên tố hắc ám vất vae mới tụ tập được để thay nàng chắn chiêu, nếu nàng ta sớm, hừ!

      nghĩ tới giờ nàng cư nhiên giả bộ với , khi đó ràng nàng còn chưa mất ý thức, nàng tuyệt đối là cố ý!

      “Di? Sao lại tiếp?” Sở Lạc nhìn viên thủy tinh đen : “Chẳng lẽ là ma lực hao hết, ta còn đối với cái ngươi gọi giao dịnh rất hứng thú đâu?”

      Trầm mặc lúc lâu sau, Sở Lạc Lạc nghĩ tới viên thủy tinh đen mở miệng nữa, muốn chọc chọc nó, ai bảo giọng điệu chuyện của nó kiêu ngạo như vậy, làm cho người ta vừa nghe muốn đập tan nhuệ khí của nó.

      Thanh kia lại lần nữa truyền đến, lúc này đây, giọng điệu của nó cực kì nghiêm túc, bên trong lộ ra thần bí.

      “Ngươi là ma pháp sư toàn hệ, ngay khi ngươi đánh nhau với cái tên Lãnh Tiêu Nhiên kia, ta nhìn ra. Hơn nữa người phát ra ngươi là toàn hệ ma pháp sư chỉ có mình ta mà còn có cái lão nhân cổ quái kia nữa.”

      Sở Lạc Lạc hơi giật mình nhưng lại lập tức bình thường trở lại. Pháp lực của Mặc Vô cao thâm như thế, muốn do thám người khác những loại nguyên tố ma pháp nào vốn phải việc gì khó. Chỉ là hôm nay nếu có tảng đá này ra, nàng còn biết Mặc Vô biết được điều này từ lúc nào.

      “Vậy sao, có quan hệ gì với cái ngươi gọi là giao dịch kia?” Sở Lạc Lạc có chút hứng thú đối với cái giao dịch này.

      Viên thủy tinh đen hừ lạnh : “Đối với ngươi căn bản tồn tại vấn đề nên phát triển hệ ma pháp nào, dựa vào kĩ sảo vận dụng ma pháp nay của ngươi mà , thứ ngươi cần chính là những pháp thuật cao thâm.”

      “Đây là giao dịch mà ngươi ?” Sở Lạc Lạc cười khẽ, xem ra nó cũng biết cái gọi là pháp thuật cao thâm nàng cũng biết ít, chỉ là ma lực nay thể phát huy được hết khả năng mà thôi.

      “Đương nhiên phải, ý ta là tinh thần lực của ngươi.”

      Tinh thần lực? Sở Lạc Lạc trải qua hai kiếp người, tinh thần lực của nàng tất nhiên là cao hơn người thường ít, điểm này nàng tự hiểu được, chỉ là hiểu được ngụ ý của nó.

      “Ta có thể dạy ngươi, công kích tinh thần.”

      Công kích tinh thần? Từ nàng nghe qua rất mới mẻ nha.

      sai, ta có thể dạy ngươi làm thế nào để lợi dụng tinh thần lực, thần biết, quỷ hay, phá hủy ý thức của đối phương, thậm chí cả linh hồn!”

      Sở Lạc Lạc đem bàn tay chống lên má buông xuống, hai tay nàng đặt ở bên dưới viên thủy tinh kia, làm cho nó rơi vào lòng bàn tay nàng, hơi nhếch khóe miệng : “Điều kiện của ngươi?”

      “Sảng khoái! Ngươi chỉ cần mang ta tới nơi.”

      “Nơi nào? Đến lúc đó ngươi muốn ta xuống địa ngục vậy ta phải làm sao?”

      chuyện cùng nữ nhân này thực khiến cho người ta tức giận,.

      “Địa phương kia tạm thời ta thể nhưng ta có thể đảm bảo là nhân gian, ngay tại Thánh Vân đại lục.” Sau đó nó lại bồi thêm câu: “Hay là ngươi dám ?”

      Phép khích tướng? Sở Lạc Lạc hơi nhíu mày, Thánh Vân đại lục còn có nơi mà nàng dám .

      “Khi nào ?”

      Viên thủy tinh đen lại phát ra trận ánh sáng, nó : “Thời điểm đến ta tự nhiên cho ngươi.”

      “Được! Thành giao!” Sở Lạc Lạc : “Như vậy bắt đầu về cái công kích tinh thần kia !”

      Nàng vừa dứt lời, viên thủy tinh đen kia phát ra vài tiếng cười trầm thấp là cho người ta cảm thấy bên trong có chút ý tứ khi thực được ý đồ.

      Nhưng mà, Sở Lạc Lạc dù gì cũng là người cư mười năm trong Huyết Sắc Chi Lâm, nơi nguy hiểm nào mà nàng chưa từng qua, cho nên, nàng căn bản đặt chuyện này ở trong lòng. Nhưng thú , cái pháp thuật kia nghe qua cũng rất mê người.

      Lúc trước, sở dĩ nó cứu nữ nhân này cũng là do có tư tâm. Tinh thần lực của tuổi này là cường đại nhất trong số những người mà nó từng gặp, hơn nữa nàng năm nay chỉ mới mười ba tuổi.

      Chỉ là tại nàng vẫn chưa đủ mạnh, nó tin tưởng, chỉ cần nó có đủ kiên nhẫn,
      đợi được đến ngày đó! Đến khi đến được nơi kia, có thể làm gì, phải thứ nàng có thể quyết định được.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28:

      “Bước đầu tiên của công kích tinh thần chủ yếu là công kích ý chí của người khác, lấy được kết quả là nhiễu loạn ý thức của người khác. Đầu tiên, là thông qua quá trình minh
      tưởng đem toàn bộ ma lực tập trung ở mi tâm.”

      Khi năng lượng tập trung ở mi tâm, người thi triển công kích phải chú ý tập trung vào điểm, tốt nhất là ánh mắt của đối phương, Sau đó đem năng lượng tụ tập được mạnh mẽ phóng ra, như vậy tinh thần lực đánh trúng điểm mà mình tập trung vào kia, do đó công kích lên tinh thần của mục tiêu, tậm chí là linh hồn cũng có thể công kích.

      Nghe qua vẫn rất thần kì, dù sao tinh thần lực vô hình vô sắc, là thể bắt giữ, nếu như có thể công kích, phải là đả thương đối thủ trong vô hình sao?

      Sau khi viên thủy tinh giải thích cách học tập công kích tinh thần xong, Sở Lạc Lạc liền ngồi xếp bằng, chuyên tâm lĩnh ngộ. bao lâu sau, Sở Lạc Lạc cường hãn như vậy cùng bắt đầu cảm thấy tia mệt mỏi. Khi nàng mở to đôi mắt, trong ánh mắt màu hổ phách có thêm thần thái khác thường.

      Từ khuôn mặt nhắn dâng trào vui sướng có thể thấy được, bước đầu tiên này, nàng hoàn toàn nắm giữ được.

      Vì thế Sở Lạc Lạc tùy ý nằm giữa trung, nguyên tố ma pháp bên trong ma pháp trận cuồn cuộn ngừng được cơ thể Sở Lạc Lạc hấp thu. Sở Lạc Lạc lơ lửng giữa ma pháp trận, hai tay giao nhau đặt ở sau đầu, bộ dạng thảnh thơi, vui vẻ.

      “Nữ nhân, ngươi có thể nghiêm túc chút được ?”

      Nhìn thấy Sở Lạc Lạc nằm như vậy, dường như sắp ngủ đến nơi, viên thủy tinh đen nhịn được lên tiếng.

      “Ân? Ta rất nghiêm túc a.” Sở Lạc Lạc đầu nâng, mắt mở, thản nhiên trả lời.

      “Ngươi xác định ngươi phải sắp ngủ?” Viên thủy tinh đen chút khách khí vạch trần lời của Sở Lạc Lạc.

      Nghe vậy Sở Lạc Lạc rốt cục mở mắt ra. Đôi con ngươi màu hổ phách mang theo tia trêu tức: “Ta xác định nếu như ngươi nhanh cho ta biết phần tinh túy ta thực ngủ a.”

      “Bước vừa rồi ngươi nắm giữ được?” Trong thanh mang theo tia kinh ngạc, nhưng nhiều hơn nữa là hoài nghi.

      Trong mắt Sở Lạc Lạc mang theo vài phần giảo hoạt : “Nếu , chúng ta thử xem chút?”

      Nàng vừa xong liền nhắm chặt hai mắt, khi nàng bỗng nhiên mở mắt ra, năng lượng tập trung ở mi tâm nháy mắt phát ra ngoài. Trong vô hình, dường như lấy tốc độ ánh sáng bắn thẳng về phía viên thủy tinh. Khi viên thủy tinh đen kia tiếp xúc với nguồn năng lượng kia liền phát ra trận ánh sáng mỏng manh.

      Tuy rằng cỗ năng lượng này rất nhưng cũng vẫn khiến cho viên thủy tinh đen cảm thấy rung động. nghĩ tới, nàng cư nhiên có thể nắm giữ được, này, quả là thiên tài ngàn năm có .

      Chỗ tinh túy sao? Viên thủy tinh đen trầm mặc hồi, rốt cục cũng thản nhiên ra.

      Sở Lạc Lạc lẳng lặng lắng nghe, trong mắt thường lên vài tia sáng, thỉnh thoảng còn viên thủy tinh ngừng lại để luyện tập lúc sau đó lại tiếp tục.

      --

      Từ ngày gặp được người áo đen thần bí ở Vân Quy Thành xong, Lãnh Tiêu Nhiên liền đường về phía bắc, lúc qua Vân Đô, dừng chân lại thời gian ngắn sau đó lại tiếp tục . Hơn hai tháng sau, sau nhiều lần trải qua gian khổ rốt cục cũng đến được chỗ sâu trong Huyết Sắc Chi Lâm.

      Ánh mặt trời xuyên qua tầng lá rậm rạp hình thành nhiều điểm sáng mặt đất, chiếu rọi lên gương mặt tái nhợt của Lãnh Tiêu Nhiên. Lúc này, trong khí cơn gió, nặng nề, oi bức làm cho người ta vô cùng buồn bực. Thân ảnh của nhanh nhẹn xuyên qua từng tầng rừng rậm, cuối cùng căn nhà gỗ xuất trước mắt của , nhưng mà ngay bên cạnh nhà gỗ lại xuất mô đất, bên có dựng tấm mộc bài*, kia ràng là ngôi mộ. (Mộc bài: tấm bia gỗ)

      Khi Lãnh Tiêu Nhiên nhìn qua tấm mộc tài, con ngươi màu bạc bỗng dại ra, giống như trúng phải định thân chú, cả người dường như biến thành con rối gỗ. Gió thổi qua làm lay động mái tóc dài màu bạc của , thân hình vẫn nhúc nhích như cũ.

      Cũng biết qua bao lâu, thân thể Lãnh Tiêu Nhiên bỗng nhiên cử động, khẽ nâng môi, thanh của rất , rất , giống như nỉ non bên tai. Ngữ khí của rất mềm, rất mền, mềm như gió xuân khẽ thổi vì sợ làm lay động mặt hồ.

      : “Nhiều năm gặp, ngươi… có khỏe ?”

      xong, liền bước tới, bộ pháp thong thả, rất nhàng, giống như thanh đạp lên bùn đất rất kia cũng quấy nhiễu đến thiên hạ ngủ say trong mộ phần kia.

      Nhưng là khi bước tới trước mộ phần lại dường như bị rút hết sức lực, hai đầu gói quỳ xuống, vài bước chân dường như hao hết nửa đời sịnh lực của . Trong miệng của nỉ non những lời mà người ngoài nghe hiểu, đột nhiên, giống như bừng tỉnh từ cơn ác mộng, luôn luôn lặp lại câu : “ có thể nào… Tuyệt đối thể nào…”

      Sau đó giống như phát điên, bắt đầu lấy tay nhổ tấm mộc bài kia ra, điên cuồng đào đất. Thậm chí bùn đất làm bẩn y bào màu trắng cũng để ý, chỉ là chấp nhất, dùng đôi tay thon dài kia gạt từng nắn đất ra. Lúc này, quên cái gì ma pháp, cái gì vũ khí, cái gì công cụ. Nhưng là, cố tình, bóng dáng điên cuồng như vậy lại tản mát ra loại bi thương vô tận. Bên ngoài hề có tuyết rơi nhưng trong lòng, tuyết rơi đầy.

      Tay rách, tâm cũng chai sạn.

      Khi mười ngón tay đều chảy đầy máu, trong bùn đất lộ ra cỗ xương trắng.

      Khung xương nhắn này, sinh tiền* nhất định là thuộc về nữ tử. Nếu như nhìn kĩ, ở xương ngực còn có chỗ bị tổn hại do đao kiến gây nên, người chết nhất định là bị vết thương trí mạng. (Sinh tiền: lúc còn sống)

      Chỉ là trong mắt Lãnh Tiêu Nhiên sớm nhìn thấy những thứ đó, bởi vì ngay tại khi nhìn thấy bộ xương trắng kia, liền đem bộ xương này ôm chặt vào lòng, trong mắt, chỉ là nước mắt tiếng động rơi xuống.

      Mười mấy năm qua, liều mạng tu luyện, ngay cả lúc song trong nhung lụa quyền quý cũng quên hỏi thăm tin tức của nàng nhưng lại luôn thu được gì. tin tưởng nàng vẫn còn sống ở nơi nào đó trong Thánh Vân đại lục, mà đợi đến ngày, cố gắng của có thể khiến nàng được đứng dưới ánh mặt trời, được sống bên trong đám người.

      Nhưng mà, đối mặt với hài cốt của nàng, hết thảy những gì từng cố gắng làm trước kia đều biến thành hồi chê cười.

      Mười ngón tay chảy đầy máu tươi ôm chặt lấy bộ hài cốt nhắn kia, cả người dường như được vây lại trong mơ, muốn tỉnh lại.

      “Ngươi quen biết Cổ Vân Lạc?”

      thanh bình thản gợn sóng truyền đến, bừng tỉnh người trong mộng.

      Lãnh Tiêu Nhiên lúc này mới nhớ tới, lúc này ở trong Huyết Sắc chi lâm nguy hiểm bốn bề.

      Nhìn sang, chỉ thấy nam tử cao lớn thân trường bào màu quất, đứng dựa vào thân cây cách đó xa, nếu phải là mở miệng chuyện Lãnh Tiêu Nhiên căn bản phát ra tồn tại của nam nhân này.

      Hơi thở của người nọ hòa thành thể với Huyết Sắc chi lâm.

      Lãnh Tiêu Nhiên cũng mở miệng đáp lại cảnh giác nhìn người kia, trong nháy mắt tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Chỉ là tay vẫn gắt gao nắm chặt bộ hài cốt kia, dường như sợ bị người khác đoạt .

      Nam nhân kia thấy thế khỏi cười khẽ, thanh của thực êm tai, bên trong có loại hương vị đặc biệt. Đó là loại thanh khó có thể hình dung, giống như thanh tuyệt vời khi gõ vào li thủy tinh. Lãnh Tiêu Nhiên tin tưởng chỉ cần nghe qua thanh này lần mãi quên.

      “Ha ha… Ngươi cho rằng bộ hài cốt kia thực là Cổ Vân Lạc?”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Điều diễn

      “Ngươi cho rằng bộ hài cốt kia thực là Cổ Vân Lạc?”

      câu rất lại giống như sét đáng giữa trời quang nôt tung bên tai Lãnh Tiêu Nhiên. Thân mình của run lên, con ngươi màu bạc nháy mắt lộ ra thần thái đẹp mắt, bộ mặt giống như tro tàn lúc trước của dường như được lấy lại sức sống, nhìn chằm chằm nam nhân thần bí đột nhiên xuất kia : “Lời của ngươi là có ý gì?”

      Nam nhân kia cũng trả lời, chỉ là hơi nghiêng đầu, khóe miệng gợn lên chút ý cười yếu ớt, khẽ nhấc ngón tay nhàng gõ mấy cái vào thân cây. Mái tóc màu trần bì của theo động tác mà nhàng lay động, giống như hỏa diễm bùng cháy trong đêm, hết sức xinh đẹp.

      ! Ngươi là có ý gì?” Lãnh Tiêu Nhiên kích động ôm bộ hài cốt nhắn kia đứng đậy, lại vì quỳ gối lâu mà thân hình hơi lung lay, thể đem tay chống xuống để bảo trì cân bằng, Nhưng là cho dù Lãnh Tiêu Nhiên lúc này suy yếu chật vật đến thế nhưng cả người vẫn toát ra cỗ khí thế sắc bén.

      “Nếu như Cổ Vân Lạc dễ dàng bị hủy diệt như vậy, nàng còn là Cổ Vân Lạc.” Nam nhân vẫn vân đạm phong khinh ngẩng đầu nhìn về phương xa, hơi ngưng mắt, giống như thu hút ánh sao vô tận thế gian. Hai tròng mắt màu lục đậm u diễm* dần lên cỗ nóng rực, miệng của lại vẫn như cũ là nụ cười yếu ớt kia: “Niết bàn trọng sinh, nếu như ngươi buông tha việc tìm nàng, như vậy, chúng ta còn có thể gặp lại…” (U diễm: u ám mà diễm lệ)

      “Ngươi rốt cuộc cái gì?” Lãnh Tiêu Nhiên còn muốn truy hỏi nhưng lại phát nam nhân kia thế nhưng lại biến mất trong khí, yên lặng tiếng động như khi xuất .

      --

      Thánh Vân học viện, trong tháp tu luyện.

      Từ ngày ấy, sau khi nghe viên thủy tinh đen giảng giải xong chỗ tinh túy của công kích tinh thần, Sở Lạc Lạc vốn vô cùng cuồng nhiệt với ma pháp liền bắt đầu luyện tập phân biệt ngày đêm, mỗi khi có chút thành tựu liền phát động công kích với viên thủy tinh đen, ngừng mạnh lên.

      Thời gian cứ như vậy trôi qua tháng, Sở Lạc Lạc dần dần thành thạo công kích tinh thần, hơn nữa nàng còn lĩnh ngộ được ít tinh tuý trong đó.

      Lúc này đây, nàng lại phát động công kích với viên thuỷ tinh đen, nó rốt cục bị tra tấn tới mức chịu nổi nữa.

      “Này! Nữ nhân! Ta tích tụ năng lượng cũng dễ dàng, ngươi nếu còn muốn luyện tập vậy phiền đổi đối tượng .”

      “Nhưng nơi này có ai cho ta luyện tập.” Sở Lạc Lạc cười, khẽ nháy mắt mấy cái.

      “Bên ngoài có người!” viên thuỷ tinh đen rốt cục cũng bùng nổ, nó lúc trước sao lại có thể nghĩ nàng chỉ là có thiên phú đơn thuần chứ, nàng quả thực chính là nữ ma đầu mà.

      Sở Lạc Lạc vì việc học có chút thành tựu, tâm tình vô cùng tốt, tiếp tục khi dễ viên thuỷ tinh đen hay ho kia nữa, nàng đứng dậy, vặn thắt lưng, muốn cất bước ra ngoài lại bong nhiên quay đầu lại, vẻ mặt thần bí hỏi: “Ngươi xem, lấy trình độ công kích tinh thần tại của ta, có thể tạo thành bao nhiêu thương tổn với người khác.”

      Viên thủy tinh đen rầu rĩ đáp: "Cái này còn phải xem tinh thần lực của đối phương, hơn nữa trình độ tổn thương còn phụ thuộc vào lực công kích của ngươi cũng chính là xem năng lượng ngươi phóng ra là lớn hay ."

      Quả nhiên! Sở Lạc Lạc vui vẻ búng tay cái, cầm viên thủy tinh trôi nổi trong khí để vào trong ngực áo, bên miệng lộ ra nụ

      [​IMG]

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: Thử nghiệm

      Nhớ đến đây, khoé miệng Sở Lạc Lạc gợn lên chút ý cười thản nhiên.

      Nhớ đến ngày đó, thiếu niên kia sau khi nghe thấy nàng mắng xong, quả nhiên ưỡn ngực đứng dậy, gương mặt nhắn vẫn còn nét trẻ con kia mặc dù vẫn còn do dự nhưng còn tia yếu đuối nào. Sau đó hai người đem mấy tên hỗn đản kia đánh đến hoa rơi nước chảy, vô cùng thống khoái.

      “Các ngươi… Cư nhiên dám ở trong học viện đánh người!”

      “Ta muốn cáo trạng các ngươi đả thương người!”

      Bọn người mặt mũi bầm dập kia phẫn nộ kêu gào.

      Hai người tuy tuổi còn nhưng dù sao cũng là thiên tài học viên đặc biệt, vài tên học vấn, nghề nghiệp, ăn chơi trác táng sao có thể là đối thủ của bọn họ, bọn họ còn chưa có dốc toàn lực đâu!

      “Nếu như ta là các ngươi, ta kêu thôi.” Thanh bình thản gợn sóng truyền đến, thân hình hỏ nhắn lại phát ra khí thế khiếp người.

      đôi mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua mấy người kia, nàng : “Vân Đô này tuy thái bình, nhưng là quanh năm suốt tháng vẫn là phát sinh hai vụ án mạng.”

      Lúc này, vài thân hình ăn chơi trác táng đều nhanh chóng bỏ chạy mất dạng. Thu thập vài kẻ kiêu ngạo xong, trong lòng rất vui vẻ, nàng xoay người rời , nhưng cái thiếu niên kia vẫn gắt gao theo sau nàng.

      Phía sau bỗng nhiên nhiều thêm cái người hầu, nhíu mày, thiếu niên kia thấy nàng quay đầu, giọng giới thiệu mình.

      Thiếu niên này nàng cũng có biết đến, cũng là học viên của lớp đặc biệt như nàng, dường như là thiên tài băng hệ ma pháp, nhưng mà hai ngươi phải là cùng giáo sư chỉ dạy cho nên ngày thường chưa từng chuyện với nhau.

      : “Đem nước mắt của ngươi lau khô, theo phía sau ta được phép là kẻ yếu!”

      Tuy rằng hình dáng của thiếu niên kia trong trí nhớ của nàng có chút mơ hồ nhưng nàng còn nhớ rất , lúc đó trong mắt thiếu niên hé ra hào quang sùng bái.

      Nhiều năm sau đó, bọn họ trở thành đồng đội. Ngươi có khoẻ ? Nhất thời, suy nghĩ của Sở Lạc Lạc bay rất xa, rất xa…

      --

      “Muốn chết!”

      Hai chữ lạnh như băng đột nhiên khiến cho Sở Lạc Lạc bừng tỉnh khỏi kí ức. Nàng vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lệ Vô Ngân rốt cục thể nhịn được nữa, cả người tản ra sát khí lạnh như băng, đôi mắt màu lam tràn ngập sát ý.

      Sở Lạc Lạc thầm nghĩ ổn, vội vàng hô ra tiếng: “Lệ Vô Ngân.”

      Nghe được thanh của Sở Lạc Lạc, Lệ Vô Ngân sửng sốt, cả người cũng thu lại sát khí, quay đầu lại liền thấy mặc y bào màu thuỷ lam, ý cười trong suốt về phía mình. Ánh mắt luôn trong trẻo lạnh lùng của nàng thế nhưng lại mang theo vài tia lo lắng. Lệ Vô Ngân nhất thời cảm thấy ấm áp, ánh mắt cũng nhu hoà rất nhiều.

      tới bên cạnh Lệ Vô Ngân, thản nhiên nhìn quét qua đám người bao vây Lệ Vô Ngân, Sở Lạc Lạc bất động thanh sắt thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lệ Vô Ngân: “Ngươi sao còn châm trễ ở đây, Mặc loã chờ đến sốt ruột, bảo ta tới tìm ngươi.”

      Lệ Vô Ngân hiểu ý trao đổi ánh mắt với Sở Lạc Lạc, nhàng gật đầu.

      Hai người vừa muốn rời thấy thân mình của công tử áo trắng kia nhoáng lên cái, chặn lại đường , ánh mắt loé lên, mặt lại vẫn là nụ cười cợt nhả như cũ: “Nghĩ muốn như vậy?”

      nghĩ tới lại có xinh đẹp đưa đến cửa, công tử áo trắng vừa thấy Sở Lạc Lạc liền biết nàng là học

      Viên của lớp đặc biệt. Đệ tử của Cửu Tiêu Mặc Vô thế nào, còn phải là đứa thường dân tầm thường sao, theo thấy, dân đen chính là dân đen, cho nên thiên phú cao như thế nào, người hạ đẳng như vậy chỉ đáng năm dưới thân rên rỉ mà thôi.

      Sở Lạc Lạc hơi nhíu mày, dừng bước, nàng nghĩ tới mấy người này lại biết nhìn người như vậy, ngay cả Cửu Tiêu Mặc Vô cũng áp được , cư nhiên còn dám chặn đường nàng và Lệ Vô Ngân.

      nghĩ đầu tiên tới băng sơn mỹ nhân, giờ lại tới thêm tiểu mỹ nhân, hôm nay chúng ta là có diễm phúc nha!” nam tử khác dáng người gầy cũng cười đáng kinh .

      “Cút ngay.” Lệ Vô Ngân cũng nhịn nổi nữa, nghiêng người tiến lên đứng song song với Sở Lạc Lạc, gương mặt lạnh lùng mang theo sát ý nồng đậm. Đường đường là nam nhân năm thước cao lại ba lần bốn lượt bị gọi là mỹ nhân, cho dù là người lạnh lùng như Lệ Vô Ngân cũng chịu nổi nhục nhã này.

      người Lệ Vô Ngân phóng ra sát ý, nam tử gầy kia nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, hơi run sợ chút. Nhưng là rất nhanh khôi phục lại bình thường, có công tử áo trắng ở đây, hai cái tên dân đen kia lại dám động thủ, trừ phi bọn họ muốn ở lại Thánh Vân học viên nữa.

      Vì thế nam tử gầy : “Ha ha, lợi hại a, hôm nay nếu theo chúng ta đừng mơ tưởng rời .”

      mặt Lệ Vô Ngân phủ tầng sương lạnh, vừa muốn giơ tay giáo huấn nam tử gầy đáng khinh kia chút, lại đột nhiên bị cánh tay bé như nhược xương đè lại. Lê Vô Ngân khỏi nhíu mày nhìn lại.

      Sở Lạc Lạc thản nhiên vươn tay đè cánh tay Lệ Vô Ngân lại, mặt lại vẫn là vân đạm phong khinh: “Ta ra rất muốn biết, cái gì gọi là đừng mơ tưởng rời !”

      xong, Sở Lạc Lạc liền bước lên phía trước, nàng vừa mới bước lên hai bước, nam tử gầy lặp tức nhảy tới trước mặt nàng, vươn tay muốn bắt lấy nàng. Sở Lạc Lạc hơi hơi ngiêng người, nhàng né qua, cười với nam tử : “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi qua là đường rồi!”

      Khóe miệng Lệ Vô Ngân khẽ run rẩy chút, ánh mắt tự giác đảo qua cánh tay vừa bị Sở Lạc Lạc đè lại.

      Sở Lạc Lạc vừa dứt lời thấy thân hình nam tử gầy khựng lại, bỗng nhiên ôm đầu cúi gập người, lớn tiếng gào thét: “A, đau đầu quá….Đầu ta đau quá a….”

      Tình huống quỷ dị thình lình xảy ra làm cho những người xung quanh có chút mê mang, công tử áo trắng giơ tay bắt lấy cánh tay của nam tử gầy hỏi: “Này, ngươi làm sao vậy?”

      “Đầu ta đau quá! Sắp nứt ra rồi….” Nam tử gầy điên cuồng kêu la, nhắm chặt hai mắt gục mặt đất lăn lộn.

      Công tử áo trắng thu quạt lại, sắc mặt lên vài phần bối rối, lớn giọng quát hỏi: “Ngươi làm gì ?”

      Sở lạc Lạc nghiêng đầu, vẻ mặt cực kỳ vô tội, chỉ là giọng mang theo chút ý cười, nàng : “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta làm gì vậy? Ai biết có phải vị huynh đệ này của các ngươi mắc bệnh hiểm nghèo đột nhiên phát tác, cũng có thể là vì làm bậy quá nhiều cho nên….bị trời phạt.”

      Nghe vậy, công tử áo trắng kia run rẩy khóe miệng, vẻ mặt hung ác : “Các ngươi nên biết ta là ai, nếu như thủ hạ của ta có vấn đề gì hôm nay các ngươi cũng đừng nghĩ có thể toàn thân trở ra.”

      “Mặc lão còn sốt ruột chờ chúng ta, hay là ngươi còn muốn tìm cớ để chặn đường?” Sở Lạc Lạc lạnh lùng hỏi, thanh lờn lại lấy cây cổ thụ làm trung tâm truyền ra bên ngoài.

      Công tử áo trắng nhìn bên đường có rất nhiều học viên nhìn về phía này, trong lòng cũng hiểu được nếu làm lớn chuyện lên mình cũng có chỗ tốt gì, lại có chứng cớ chứng minh là do này ra tay.

      cực kỳ cam lòng trừng mắt liếc nhìn Sở Lạc Lạc cái, trong mắt lóe ra tia lo lắng, ngoan : “Tiểu mỹ nhân, chờ xem, ngày sau chớ để rơi vào tay ta, bằng ….”

      Vung tay lên, mấy người phía sau tiến lên nâng nam tử gầy còn lăn lộn dưới đấy, rời .

      Sở Lạc Lạc híp mắt nhìn bóng dáng của công tử áo trắng lại phát cách đó xa đám người thẳng tới trước mặt công tử áo trắng, đầu là người thân áo bào màu lam.

      Thấy vị công tử lam bào này, khóe miệng Sở lạc Lạc bỗng nhiên nở ra nụ cười khẽ, nàng lặp lại sai lầm của lần trước.
      Last edited by a moderator: 21/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :