1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Linh sát - Quỷ Chi Khúc (Qcuối - Chương kết) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Ác mộng

      Vào lúc Lệ Vô Ngân cứu Đông Phương Ngạo ra, Sở Lạc Lạc cũng dựa vào ánh lửa mà nhìn cái xúc tua kia.

      Tuy là vẻ mặt nàng chút thay đổi nhưng đôi mày đẹp vẫn hơi nhăn lại. Nàng lạnh nhạt nhất tay, ở trước mặt bóng đen lập tức nổi lên bức tường lửa. gian kín mít vốn hề có gió nhưng ngọn lửa lại giống như bị gió lạnh thổi qua mà đong đưa. Dường như trong khí có cỗ sát khí nhìn thấy, sờ được.

      Sở Lạc Lạc nghiêng đầu với Lệ Vô Ngân: “Nhanh! Đỡ bọn họ đến bên .”

      Lệ Vô Ngân đè xuống cảm giác khác thường từ đáy lòng, cái loại cảm giác làm cho lắn nổi da gà, lập tức, rất nhanh chuyển Trương đại thúc và nữ pháp sư A Tử đến góc an toàn.

      Lúc trước, vì tình huống khẩn cấp chỉ có thê quăng Đông Phương Ngạo đến bên. Làm đầu đập vào vách tường chỉ là vô ý vì vậy tới bên người Đông Phương Ngạo, muốn đỡ cái tên suy yếu vô lực kia. Nhưng mà Đông Phương Ngạo vung tay hét lớn: “Tránh ra! Lão tử cần người đỡ!”

      Lệ Vô Ngân vốn cũng là thiếu niên chính trực, mặc dù bề ngoài lạnh lùng ổn trọng nhưng trong lòng cũng có chút kiêu ngạo. Nếu lúc trước khi thí nghiệm để nhận học cũng chút bụi bặm người mà đánh nhau với Đông Phương Ngạo. Nhìn thấy Đông Phương Ngạo biết cảm kích như thế, Lệ Vô Ngân hừ lạnh tiếng, xoay người đến bên cạnh Sở Lạc Lạc.

      “Đông Phương Ngạo! Đường có đùa giỡn tính tình.” Đôi mắt màu hổ phách của Sở Lạc Lạc xuyên qua ánh lửa, gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen từ từ tới gần, khẽ nhíu mày, lạnh giọng quát.

      Đông Phương Ngạo nghe vậy chỉ bũi môi, cuối cùng cũng tranh luận nữa, tự mình cố sức lết về phía Trương đại thúc và nữ pháp sư kia.

      Nhưng vào lúc này, trước mặt bọn họ phảng phất nổi lân trận phong, hàn đến thấu xương. Trận gió kia khiến cho bức tường lửa cuốn về phía bóng đen, dường như bị thứ gì đó ăn mòn, hấp thu, dần dần biến mất.

      Lửa này biến mất cách vô cùng quỷ dị làn cho Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân cũng khỏi sửng sốt.

      Lúc này, bọn họ nghe được tiếng cười ghê rợn.

      Sau đó, bọn họ nhìn thấy cái xúc tua từ trong bóng tối lộ ra, ngừng đong đưa tròng khí.

      Nếu như thế giới này có thứ gì có thể khiến cho người ta gặp ác mộng quái vật trước mắt chính là trong số đó.

      tra trước mặt Sở Lạc Lạc lúc này là con quái vật lớn ước chừng bằng mấy người cộng lại. nó là quái vật chính là bởi vì vật thể màu đen mặt đất kia. có xương cốt, có chân cũng nhìn thấy tay. Cả người che kín loại chất lỏng sền sệt màu đen, chất lỏng màu đen kia ngừng lưu động, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cánh tay, đôi chân của nam pháp sư kia trồi lên khỏi chất lỏng đặc sệt, sau đó lại bị kéo xuống, tiếp tục bị ăn mòn.

      Chất lỏng sóng sánh kia chồng chất lên người quái vật, người nó cũng tản ra hơi thở hắc ma pháp nồng đậm. Ở đầu lại hé ra gương mặt giống như loài người, cái miệng màu đỏ lớn mở ra, phát ra tiếng trầm thấp, dường như là tiếng cười.

      “Hương vị này, rất bình thường ha ha… nghĩ tới tế phẩm hôm nay lại thú vị như vậy, ta dường như cảm nhận được ba cỗ hương vị rất ngon.”

      Đây chính là Thủ hộ Thần trong miệng dân chúng Thủy Hàn Thành, con quái vật ghê tởm như vậy!

      tại, Sở Lạc Lạc cảm thấy nghi hoặc trong lòng ngày càng ràng, từ những lời nhặt nghe được lại lần nữa lặp lại trong lòng. Đặc biệt sau khi bọn họ đánh bại hỏa hạc xong nghe được lời của dân chúng, còn có lời của đám người vừa đưa bọn họ tới làm tế phẩm.

      “Những người này đều thông qua khảo nghiệm.”

      “Đợi hơn hai tháng rốt cục cũng đợi được, lần này thần nhất định rất vừa lòng.”

      “Đây là những người chúng ta chờ đợi lâu, là tế phẩm thông qua khảo nghiệm của ngài, bọn họ giết chết hỏa hạc. Lần này nhất định ngài vừa lòng.”

      như vậy bọn họ cũng phải là nhóm người đầu tiên bị đem thành tế phẩm.

      Hơn hai tháng này, nhất định ít người vì tiền thưởng mà đến. Những người đó phải thành thức ăn trong bụng nhện nước và hỏa hạc cũng trở thành đồ ăn để nuôi nấng thủ hộ thần này. Tuy rằng biết cái gọi là khảo nghiệm kia là thế nào nhưng mà bọn họ là nhóm người đầu tiên có thể giết chết hỏa hạc, cho nên cũng trở thánh tế phẩm “có thể làm cho thần vừa lòng.”

      Nếu như có thể lựa chọn, Đông Phương Ngạo tình nguyện đây chỉ là cơn ác mộng .

      Đông Phương Ngạo chưa được xa nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, đến khi thấy bộ dạng của quái vật khỏi sợ ngây người. Đặc biệt khi nhìn thấy nhứng xúc tua vừa quấn lên người mình, nhịn được nôn khan vài tiếng, vừa nôn vừa : “Đây là thứ quỷ gì a! ghê tởm!”

      Trong lòng Sở Lạc Lạc lúc này là phẫn nộ, mặc dù biết con quái vật ghê tởm này là người nào dùng hắc ma pháp gọi đến nhưng mà toàn bộ dân chúng thành này đều bị che mắt, thậm chí cho rằng nó là thần thủ hộ mà cúng bái. Còn nghĩ muốn đem số người có tu vi cung kính dâng cho nó làm đồ ăn. Điều này làm cho nàng sao có thể tức giận.

      Cho nên nàng phát động công kích, vừa ra tay là Hỏa Long Thuật – pháp thuật hỏa hệ cao cấp! con rồng lửa từ lòng àn tay nàng bay lên, gào thét bay về hướng quái vật.

      Cảm nhận được lửa cháy nóng rực, con quái vật đong đưa xúc tua vầ bên. Mắt thấy rồng lửa đánh trúng mục tiêu đống vật thể màu đen kia bỗng nhiên bắt đầu vặn vẹo.

      Lúc này, phong thổi qua nơi này.

      Ở giữa luống gió xuất khoảng trống lớn, giống như mắt bão, cũng chính là nơi bắt đầu của luồng gió. Khoảnh khắc rồng lửa bị hút vào trong đó, lập tức nó biến mất cùng với khoảng trông kia.

      Rồng lửa biến mất?

      Cứ như vật biến mất, giống như là chiêu kia của Sở Lạc Lạc chưa từng được xuất ra.

      Biến cố này chẳng những khiến cho những người xem cuộc chiến, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng ngẩn ra. nghĩ tới con quái vật này lại có khả năng hấp thu hỏa nguyên tố. khi vậy…

      Chưa đợi này ra tay, Lệ Vô Ngân bên cạnh xuất chiêu, chiêu này là chiêu thức ma pháp hệ băng lợi hại nhất mà có thể sử dụng vào lúc này, cũng là pháp thuật cao cấp – Băng Chi Phá!

      Sở Lạc Lạc cũng biết uy lực của chiêu này, chỉ là khi quả cầu màu lam đánh về phía quái vật cũng là lúc mắt bão lại lần nữa xuất , mà vận mệnh của quả cầu cũng giống hệt rồng lửa, biến mất thấy tăm hơi.

      Lúc này, tiếng động, hô hấp của mọi người đều tại khắc này đình chỉ.

      Tiếng thở dài thỏa mãn phá vỡ yên tính, con quái vật kia phát ra thanh “ lỗ, lỗ”, giống như cắn nuốt, hấp thu năng lượng.

      “Hương vị rất ngọn! Rất muốn ăn…”

      Thực hiển nhiên, thứ nó muốn ăn phải là nguyên tố ma pháp này mà là những ma pháp sư phát ra nhứng nguyên tố này.

      Sở Lạc Lạc khiếp sợ, là vì lúc này nàng phát ra năng lực của quái vật này phải là hấp thu hỏa nguyên tố mà chính là cái gọi là Cắn Nuốt!

      Tâm tư Sở Lạc Lạc xoay chuyển, muốn tìm ra phương pháp khả thi nhưng mà cái miệng to kia lại lần nữa xuất , nguy cơ xuất !

      Con ngươi hổ phách khẽ nheo lại, nàng hô lớn: “Lệ Vô Ngân! Mau tránh ra!”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Nguy cơ

      Sở Lạc Lạc vừa dứt lời chỉ thấy quái vật lại lần nữa mở ra cái miệng đỏ lòm của nó.

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đạo ánh lửa xuất trong miệng quái vật, sau đó con rồng lửa bay ra, vô luận là kích thước hay hình dạng, rồng lửa này đều giống hệt với rồng lửa mà Sở Lạc Lạc xuất ra. Nhưng con rồng lửa này lại càng thêm quỷ dị bởi nó chỉ mang màu đỏ rực mà phía lửa đó còn có màu đen quấn lấy, cả người tỏa ra hơi thở tử vong. Rồng lửa mang hai màu đen đỏ hỗn loạn gào thét đánh thẳng về phía Lệ Vô Ngân.

      Chết tiệt! Quả là Phản Phệ!

      nghĩ tới quái vật này ngoài Cắn Nuốt còn có thể đem ma pháp vừa hấp thu được phát ra ngoài, hơn nữa nó còn biết nước lửa tương khắc, dùng chiêu này công kích pháp sư hệ băng như Lệ Vô Ngân.

      Sau khi nghe được lời cảnh báo của Sở Lạc Lạc xong, Lệ Vô Ngân có chuẩn bị, rất nhanh có thể tránh được con rồng quái dị kia. Khi dừng lại ở trung tâm chính điện của thần miếu, trong lòng vẫn còn khiếp sợ.

      Rồng lửa nện mạnh xuống mặt đất, mặt đất lập tức bị nứt mảng lớn nhưng lại có đá vụn bắn ra mà chỉ nghe thấy tiếng “Xèo xèo” vang lên, tiếng vang này phải là do đất đá bị nhiệt độ nóng rực của hỏa long thiêu đốt. Lúc này mặt đất dường như bị ăn mòn, lập tức trở nên gồ ghề, thế như lại chỗ đất đá đó vẫn còn có vài ngọn lửa cháy lên, quỷ dị vô cùng.

      --

      Khi đám người Sở Lạc Lạc đánh nhau với con quái vật ở trong thần miếu, dao động ma pháp lớn như vậy cũng làm cho dân chúng toàn thành chấn động.

      Bọn họ đều ngó đầu ra khỏi cửa sổ, thậm chí còn có người y phục chỉnh tề chạy ra ngoài cửa. Nhưng mà tất cả bọn họ chỉ yên lặng nhìn về phía thần miếu. Nơi đó thường thường phát ra những ánh sáng khác nhau, tuy rằng trong lòng có nghi hoặc nhưng dưới chân lại dám bước lên bước.

      Bởi vì, thần thủ hộ phải là thứ mà loại phàm phu tục tử như bọn họ có thể nhìn thấy, chỉ có thành chủ đại nhân tôn quý, là người phát ngôn của thần mới có thể gặp mặt người.

      Mà ở phủ thành chủ, trận đánh cũng làm kinh động thành chủ và thủ vệ của .

      “Đây là có chuyện gì?!” Thành chủ Lý Duy tức giận quát.

      Vì sao ở phương hướng thần miếu lại phát ra chấn động lớn như thế, có thể chắc chắn rằng trong mấy người kia khẳng định có người uồng Túy Hồng Trần đặc chế.

      Nhưng trong số những người đó có cao thủ đánh giết chết hỏa hạc a! Lý Duy lo lắng cho an nguy của thần thủ hộ, vào lúc này thực hận thể lắp thêm đôi cánh ở lưng. Vì thế vội vã mạng theo nhưng thủ vệ có lien quan chạy nhanh đến thần miếu.

      Mặt khác, tại căn phòng trong khách điếm sớm bị người ta bỏ quên, từ trong bọc hành lí , luồng sương mù đỏ như máu từ bên trong thoát ra, sau đó luồng sương mùa này hóa thành thiếu niên tuấn mĩ.

      Tối nay, ánh trăng lạnh lẽo như nước hồ.

      bóng dáng đơn bạc lại dùng tư thế quỷ chạy dưới ánh trăng, nơi hướng đến cũng chính là thần miếu. Tóc dài màu đỏ sậm dài tới thắt lưng vì chạy nhanh mà tung bay trong gió.

      Nhưng mà ngat khi tới gần thần miếu bóng người thon dài mạnh mẽ chặn đường của .

      Lúc này, trong lòng Lãnh Nguyệt chỉ có lo lắng, biết tỷ tỷ bên kia xảy ra chuyện gì? Tuy rằng tỷ tỷ bảo yên tâm ở trong phòng chờ nàng trở về nhưng là khi cảm nhận được ma pháp, vẫn nhịn được hóa thành hình người.

      Nhưng mà, nam nhân xa lại lại dám chặn đường của .

      Người cản phải chết!

      Lãnh Nguyệt lòng nóng như lửa đốt, hai tròng mắt đỏ như máu tràn đầy sát ý, dưới chân khẽ điểm, vươn tay phải, móng tay cứng rắn sắc bén trong nháy mắt dài ra, đánh về phía nam từ kia.

      Nhưng mà, nam nhân kia đột nhiên cười cũng làm ra động tác khiến cho Lãnh Nguyệt thể nào ngờ tới.

      --

      Trong thần miếu.

      Hỏa diễm có tính chất ăn mòn?!

      Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân kinh nghi nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng biết phải đối phó như thế nào.

      “Ha ha ha… Chạy trốn cũng nhất nhanh, lại đỡ mội chiêu này !” Tiếng cười khàn khan trầm thấp lại lần nữa truyền đến, bên trong lời phảng phất có thể cảm nhận được niềm vui sướng khi đùa giỡn con mồi.

      Con quái vật kia lại mở miệng ra, từ miệng nó phun trào từng đạo băng tiễn, băng tiễn sắc lạnh đánh úp về phía đám người Sở Lạc Lạc.

      Nếu chỉ có mình Sở Lạc Lạc nàng cũng phải cố sức như vậy, đáng giận là quái vật kia lại có thể thông minh như thế, lần này lại sử dụng ma pháp diện tích lớn. Sở Lạc Lạc thể mặc kệ Đông Phương Ngạo vô lực bên kia. Nàng vội vàng phi thân qua, nâng thân hình nặng nề kia lên, cũng đồng thời sử dụng Phi Hành Chú và Lướt để né tránh.

      Trong lòng Đông Phương Ngạo vô cùng xấu hổ, như thế nào lại rơi vào hoàn cảnh uất ức như thế này, vinh quang khi xưa cùng với tự tôn của Cao Cấp Kiếm Sư khiến cho xấu hổ và tức giận chịu nổi! Đồng thời lại vô cùng oán giận chính mình, thể cảm thấy thoải mái bởi lúc này những là kẻ trói gà chặt mà thậm chí còn trở thành gánh nặng của người khác!

      hướng khác, trong mắt Lệ Vô Ngân lên tia do dự, khẽ nháy mắt chút cuối cùng vẫn bay tới nhấc Trương đại thúc và nữ pháp sư A Tử, cố hết sức bay lên.

      Băng tiễn vô cùng sắc bén mang theo hàn ý nhàn nhạt, từ cái từng cái khi ghim vào mặt đất. Tại chỗ kia lửa đỏ vẫn thiêu đốt, băng hàn và lửa nóng cháy giao hòa, ngay khi băng bị hòa tan, đồng thời hỏa diễm cũng tắt, mặt đất bỗng tỏa ra từng đợt, từng đợt sương khói màu lục, sương khói tản ra mùi hương gay mũi.

      Thoáng nhìn đám sương khói màu lục kia, Sở Lạc Lạc cảm thấy ồn, lập tức nhắc nhở : “Nín thở, có độc!”

      Trong nháy mắt khi chuyện, nàng cũng hít vào hai ngụm khói độc.

      Lại nhìn Lệ Vô Ngân, vốn phải ôm theo hai người mà phi hành phải cố hết sức, giờ lại phải nín thở, chắc chắn khó có thể kiên trì lâu. Cuối cùng vẫn nhịn được hít phải khói độc, thân thể cũng từ trung rơi xuống, cũng may vì phải mang theo hai người nên bay cao cho nên bị thương, chỉ là bị ngất .

      Ý thức của Sở Lạc Lạc cũng bắt đầu mơ hồ, ánh mắt cũng mờ ,thân hình nàng mang theo Đông Phương Ngạo ở trung cũng lung lay sắp đổ.

      đáng giận! nghĩ tới nàng sống qua đời lại có thể trúng loại kế của loại tiểu nhân này!

      được! Nàng tuyệt đối thể nhận thua như thế!

      Nghĩ đến đây, trong con ngươi màu hổ phách lên tia ngoan tuyệt.

      Chỉ thấy trong sương khói màu lục mông lung lóe lên luồng sáng, lập tức máu tươi nở rộ. tay Sở Lạc Lạc rút thanh kiếm to bên hông Đông Phương Ngạo, kiếm cắt lên tay mình, máu tươi từng giọt, từng giọt chảy ra.

      Lửa cháy mặt đất sớm tắt, Đông Phương Ngạo thân hồng y hôn mê nằm bên dưới Sở Lạc Lạc, từng giọt máu tươi từ cánh tay Sở Lạc Lạc chảy xuống rơi áo của Đông Phương Ngạo. Máu đỏ và vải đỏ lập tức hòa thành thể.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Chân tướng ràng.

      Sở Lạc Lạc thân y phục đen đứng giữa trung, ống tay áo vỡ tan để lộ ra cánh tay tuyết trắn chảy ra từng giọt,từng giọt máu tươi, khuôn mặt tái nhợt tràn ngập quật cường và cứng cỏi. Nàng ném thanh kiếm xuống, cánh tay bị thương chậm rãi giơ lên, trong lòng bàn tay nhưng tụ ra quả cầu màu xám bạc, chỉ là quả cầu này so với vài lần trước ảm đạm hơn nhiều, có hào quang, tự nhiên mà giản dị.

      “Ám Lưu Quang!”

      Lời trong trẻo nhưng lạnh lùng từ miệng Sở Lạc Lạc thoát ra, cánh tay vung lên, ném quả cầu màu xám bạc ra ngoài.

      Ám lưu quang, tựa như đóa hoa lặng lẽ trôi nổi trong bóng tối, đây chính là vong linh ma pháp độc đáo mà Sở Lạc Lạc sáng tạo ra, có hiệu quả giống với năng lực cắn nuốt của con quái vật kia.

      Quang cầu ảm đạm ở trong khí xẹt qua tạo thành hình vòng cung, rơi thẳng vào cái miệng mở to của quái vật.

      Khi quả cầu màu xám bạc bị nuốt xuống, quái vật đột nhiên kêu lên “Ngao” tiếng. Chất lỏng đặc sệt thân thể bắt đầu vặn vẹo, sôi lên ùng ục tạo nhành những bọt khí, bọt khí vỡ tan tỏa ra mùi hương khó ngửi.

      “Đây là… cái thứ quỷ quái gì!” Bộ mặt của quái vật vặn vẹo trở nên dữ tợn, nó thống khổ rống lên, chất lỏng màu đen vẫn ngừng sôi trào, cơ thể nó thoát ra từng đợt, từng đợt khí tỏa ra mùi khó chịu.

      Nhìn con quái vật thống khổ kêu gào, khóe miệng Sở Lạc Lạc lộ ra nụ cười khẽ, thân thể mềm nhún, ngã xuống đất.

      Lúc này, cửa lớn của thần miếu bị mở ra, thành chủ Lý Duy mang theo quan sai xông vào.

      Khi nhìn thấy con quái vật thống khổ kia lập tức xông đến, cảnh tượng khủng bố này làm cho nhóm quan sai chết đứng tại chỗ, chân tay luống cuống. Con quái vật ghê tởm này cư nhiên lại là Thủ hộ Thân thần thánh trong lòng bọn họ.

      Nhưng bọn họ còn kịp hét lớn tất cả quan sai đều bị xúc tua cuốn lấy, vận mệnh giống như nam pháp sư kia. Sau khi quái vật cắn nuốt mấy tên quan sai xong, thân thể của nó rốt cục cũng khôi phục bình thường.

      “Đứa , ta đến chậm, ngươi sao chứ!” Thành chủ Lý Duy đứng ở bên thân thiết , giọng điệu của giống như người cha hiền lành.

      Nhưng mà, đáp lại lại là cái miệng giống như bồn máu há rộng, nuốt lấy !

      Lúc này, Sở Lạc Lạc rơi xuống nhìn màn vừa buồn cười vừa đáng sợ này nhưng khi thấy hai cái xúc tua vươn về phía nàng, gương mặt tái nhợt nhưng vẫn tuyệt mỹ của nàng lộ ra tia tươi cười chua xót.

      Chẳng lẽ… Thực chết như vậy?

      Ngay khi xúc tua tới trước mặt Sở Lạc Lạc, bỗng nhiên mộ bóng đen xẹt qua, đứng chắn trước thân hình nhắn kia. Chỉ thấy khối thủy tinh màu đen lơ lửng giữa trung, nháy mắt huyễn ra đạo ảo ảnh.

      Tuy là ảo ảnh nhưng vẫn vô cùng ràng, đây là bóng dáng của nam nhân, tóc dài màu tím thẫm tùy ý buông xuống, ngừng lóe ra u quang nhàn nhạt. Dáng người kia nhàn nhã, tựa như đóa hoa nở rộ mây nhưng khí thế người phát ra lại khiến cho người ta nhịn được mà ngưỡng mộ, tựa như thánh phong thể chạm tới, lồng lộng đứng vững.

      Sở Lạc Lạc nhìn biến cố bất thình lình cũng có chút mê mang khó hiểu, phía bóng dáng thon dài mờ mịt kia là viên thủy tinh đen quen thuộc nổi lơ lửng. Khóe miệng lạnh nhạt của Sở Lạc Lạc đột nhiên nở rộ ra mộ chút tươi cười, sau đó yên tâm nhắm mắt lại để cho mình ngất .

      --

      Khi Sở Lạc Lạc thức dậy phát mình ở trong phòng khách sạn, vết thương tay nàng được băng bó cẩn thận.

      Nàng có chút khó hiểu, vừa rồi nàng phải là ở trong thần miếu đối mặt với cái Thủ hộ Thần đáng sợ kia sao?

      Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy giáo sư Mặc Vô, Ngô Thích, Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo đều đứng ở ngoài cửa.

      “Tiểu nha đầu! Ngươi tỉnh rồi sao, ngủ suốt ngày đêm rồi.” Mặc Vô từ ái , bé này vì duy trì tỉnh táo lại có thể nhẫn tâm chém nhát vào tay mình, thực là rất ngoài dự kiến của . Nếu phải là này kiên trì đến phút cuối cùng chỉ sợ cũng kịp đến cứu viện.

      Sở Lạc Lạc muốn đứng dậy lại phát ra toàn thân mình chút sức lực, chẳng lẽ khí độc của quái vật còn chưa tiêu tan hay sao?

      “Ngươi mất máu quá nhiều, cơ thể hư thoát là chuyệt bình thường, cần phải tĩnh dưỡng thời gian mới có thể khôi phục.” Giáo sư Mặc Vô ra hồ nghi trong lòng Sở Lạc
      Lạc.

      Nhìn qua chỉ là yếu đuối, ngờ khi chiến đấu còn quật cường hơn cả Đông Phương Ngạo, khi chiến đấu hoàn toàn quên mất nàng cũng chỉ là người bình thường có máu thịt mà thôi.

      Ở Thủy Hàn Thành tĩnh dưỡng hai ngày, dưới trị liệu của Mặc Vô, Sở Lạc Lạc rất nhanh khôi phục thể lực.

      Trong hai ngày này nàng nghe Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân kể lại những việc xảy ra.

      “Sau khi chúng ta hôn mê hai vị giáo sư cùng lúc đuổi tới, hóa giải nguy hiểm lần này, con quái vật kia cũng bị tiêu diệt.”

      “Dân chúng Thủy Hàn Thành sau khi nhìn thấy bộ mặt của con quái vật kia cũng dần dần tỉnh táo lại.”

      “Ngày hôm sau, người của Thánh giáo hội cũng tới đây, hừ!” Ngữ khí của Đông Phương Ngạo cực kì khinh thường, mấy tên ở Thánh giáo hội này, ràng chẳng góp phần sức lực nào nhưng nay lại đem chính mình giống như chúa cứu thế, nhận biết ơn của dân chúng toàn thành, coi mấy người bọn họ giống như là người mà Thánh giáo hội phái đến vậy.

      Chuyện này làm cho vị thiếu niên chính trực này tràn ngập oán hận.

      “Còn nữa, con quái vật kia là do thành chủ triệu hồi ra.” Lệ Vô Ngân tiếp lời .

      “Nửa năm trước, con trai của thành chủ tạ thế, biết ở chỗ nào tìm được cuộn da dê, bên chút ma pháp trận kì lạ. Đáng tiếc là cuốn da dê kia rơi vào tay người của Thánh giáo hội.”

      “Ý của ngươi là con quái vật kia thực là con trai thành chủ?” Sở Lạc Lạc hỏi, nàng còn nhớ màn trước khi nàng hôn mê.

      sai, dựa vào phân tích của giáo sư, cái tên thành chủ kia dùng hắc ma pháp triệu hồi con từ địa ngục ra. Thứ mà thông qua cấm thuật để triệu hồi ra chỉ có thể là quái vật thôi, chỉ là lòng cho rằng thứ kia là con của .”

      “Vì làm cho con sớm ngày khôi phục nguyên trạng tiếc dùng quỷ kế lừa gạt dân chúng toàn thành, đem con quái vật này trở thành thần thủ hộ mà sùng bái, sau đó lại công khai treo giải thưởng khiến cho số người có tu vi đến Thủy Hàn Thành, trở thành thức ăn cho con quái vật kia.”

      Tuy rằng chân tướng nàng cũng đoán được chút như trong lòng Sở Lạc Lạc cũng có ít băn khoăn, nàng : “Nhưng mà thành chủ kia cũng chỉ là người bình thường.”

      “Tiểu nha đầu, việc này ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.”

      Mặc Vô và Ngô Thích ra ngoài điều tra vừa trở lại khách điếm nghe được lời của ba người liền .

      Nhìn bộ dạng chỉnh tề khó có được của Mặc Vô, ba người khỏi cùng sửng sốt.

      Nhìn thấy phản ứng của ba đứa , Mặc Vô cười to, nháy mắt vài cái : “Nhiệm vu nay của ba người các ngươi chính là trở lại học viện, chuẩn bị đón nhận giảng dạy tốt, giảng dạy của ta rất nghiêm khắc đó!”

      “Ý của ngài là…” Ba người rất vui sướng, trăm miệng lời .

      Mặc Vô cũng tiếp tục thừa nước đục thả câu, gật đầu : “Khảo nghiệm lần này, xong!”

      --

      đường trở về, xe ngựa to lớn này đối với nhiều người như vậy có chút chật chội. Vì thế Ngô Thích bị Mặc Vô đá lên phía trước làm bạn với Trương đại thúc, còn ông ta lại lười biếng nằm ở trong xe, giơ bầu rượu lên, say khướt : “Hồng trần nhạt… Túy thương sinh…”

      Hiển nhiên, trong bầu rượu kia là Túy Hồng Trần của Thủy Hàn Thành.

      Nhìn thấy bộ dạng này của Mặc Vô, Sở Lạc Lạc nhịn được nở nụ cười. Khi tay phải của nàng phủ đến trước ngực, nàng chạm vào vật cứng.

      Nàng run sợ lúc, lúc này mới nhới tới ảo ảnh đêm đó, khóe miệng khỏi nhàng gợn lên, nở rộ nụ cười tuyệt mỹ, xem ra nàng đúng là thiếu nó cái ân tình đâu!

      --- Đề lời với người xa lạ ---

      Nhiệm vụ chấm dứt! Chương tiếp theo là cuộc sống khi trở lại học viện!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Lời mời của Đại hoàng tử.

      đường xóc nảy, mọi người tương đối yên tĩnh, Mặc Vô cả ngày cầm bầu rượu uống rượu, đôi mắt say lờ đơ, mông lung. Thái độ của Đông Phương Ngạo lại khác thường, luôn trầm mặc , dường như là bị kích thích gì đó. Lệ Vô Ngân vẫn như thường, ngoài ăn cơm và ngủ nghỉ ra chính là tu luyện. Sở Lạc Lạc lại ngược lại, nàng nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, ngẫu nhiên lại cúi đầu trầm tư.

      Mấy ngày đường, rốt cục cũng về tới Vân Đô, từ rất xa liền nhìn thấy dấu hiệu của Thánh Vân Học Viện là tấm bia đá đồ sộ đứng vững. Ba người trải qua phen vất vả, khi nhìn thấy nó bỗng trào ra cỗ cảm giác giống như được trở về nhà.

      Khi xe ngựa tới cửa chính của học viện, chỉ thấy có đám học viên đứng ngoài cửa bàn tán.

      Xe ngựa dừng, có người lập tức chạy tới đem Sở Lạc Lạc ôm chặt vào lồng ngực, người này, tự nhiên chính là Sở Hiên.

      “Ca ca!” Cảm nhận được độ mạnh yếu của cái ôm này, trong lòng Sở Lạc Lạc có chút kinh ngạc hô.

      Ôm hồi lâu Sở Hiên mới buông muội muội ra, vẻ mặt kích động : “Lạc Lạc! Ngươi rốt cục cũng trở lại, ca ca lo muốn chết!”

      Dưới ánh mắt thân thiết như vậy, Sở Lạc Lạc bỗng nhiên có chút chột dạ hỏi: “Làm sao vậy? Ca ca, ta phải qua với ngươi, đại khái phải mất nửa tháng ta mới có thể trở về sao?”

      Nhìn thấy muội muội bình an vô , Sở Hiên nóng lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống tảng đá lớn đè chặt trong lòng, giả bộ giận dữ : “Lạc Lạc, ngươi còn muốn lừa ca ca, cái nhiệm vụ ở Thủy Hàn Thành kia căn bản phải là nhiệm vụ Thường cấp!”

      “Ca ca, ta…” Trong lúc nhất thời, Sở Lạc Lạc cũng biết nên giải thích chuyện này như thế nào.

      Lúc này Mặc Vô bỗng nhiên tiếp lời: “Chuyện này là sai lầm của ta.”

      Sau đó Mặc Vô đơn giản giải thích chuyện nhiệm vụ ở Thủy Hàn Thành thăng lên thành nhiệm vụ Siêu cấp như thế nào, ông và Ngô Thích đuổi tới Thủy Hàn Thành như thế nào, lại cứu ba người Sở Lạc Lạc như thế này. Cuối cùng Mặc Vô – có cấp bậc Cửu Tiêu thậm chí còn ở trước mặt rất nhiều học viên nhận hết lỗi về mình.

      Nếu như Cửu Tiêu Mặc Vô đức cao vọng trong mở miệng tạ lỗi, Sở Hiên cho dù trong lòng có chút vui cũng tan thành mây khói, trong lòng chỉ còn lại ý thương tiếc nồng đậm.

      “Mặc lão, giáo sư Ngô, đệ tử có lễ.”* (Chắc mọi người cũng hiểu nhỉ, đây chỉ là lời chào thôi.)

      Lúc này, từ trong đám người có người từng bước từng bước bước về phía trước, hơi hơi cúi đầu, chắp tay .

      tiếng kia, ôn nhuận có thừa, thanh kiết như tiếng ngọc, hấp dẫn chú ý của mọi người.

      Ngô Thích nhìn thấy người nọ, vội vàng nghiêng người tránh cái cúi đầu kia, đáp lễ : “Ai nha, Đại hoàng tử. lễ này ta thể nhận nha!”

      “Giáo sư Ngô, ở trong Thánh Vân Học Viện, Mộ Dung chỉ là học viên, cũng phải hoàng tử gì, còn xin nhờ giáo sư chiếu cố.” Thanh kia kiêu ngạo, xiểm nịnh, ràng vô cùng.

      Vừa rồi, Sở Lạc Lạc vừa bước xuống khỏi xe ngựa bị ca ca ôm chặt vào ngực, để ý đến ngoài cửa còn có nhiều người như vậy. Lúc này, nàng nhìn thấy người vừa mới xong chính là cái người gặp ở quảng trường ngày hôm đó, là Đại hoàng tử của Thiên Kỳ Quốc trong lời dân chúng.

      Chỉ thấy người mặc cẩm bào màu trắng, tóc đen con ngươi đen. đầu tóc đen dài đến hông tùy ý buông thả lại làm cho người ta cảm thấy rất cao quý lại có thêm mộ chút tiêu sái. Vẻ mặt lúc này lại rất khiêm tốn, lộ ra ý cười, khỏi khiến cho người ta sinh ra hảo cảm.

      Chỉ là, khi nhìn đến người đứng ở phía sau Đại hoàng tử, tia hảo cảm vừa xuất trong lòng Sở Lạc Lạc lập tức mất hết. Người kia chính là người ở trong cửa hàng ma pháp mua cái gian giới chỉ, hai lần nhìn thấy theo bên cạnh Đại hoàng tử của Thiên Kỳ Quốc, xem ra tuyệt đối là thân tín của Đại hoàng tử.

      Đại hoàng tử kia sao khi chào hỏi hai vị giáo sư xong cư nhiên lại nhìn về phía bọn họ, ánh mắt trong suốt, lại thêm vài phần ý cười.

      Sở Lạc Lạc thấp giọng hỏi: “Ca ca, đây là xảy ra chuyện gì?”

      Xem ra, Sở Hiên ca ca của nàng ở mấy ngày nàng rời khỏi Thánh Vân Học Viện thế nhưng lại có thể kết giao cùng vị Đại hoàng tử của Thiên Kỳ Quốc này.

      “Lạc Lạc, ca ca chút nữa giải thích với người, lần này ít nhiều là nhờ có Mộ Dung huynh đệ, ca ca mới biết được hôm nay các ngươi trở về, còn thuê cái sương phòng ở Thiên Hương Các làm tiệc tẩy trần cho các ngươi đâu!” Đáy mắt Sở Hiên hàm chứa cảm kích, tươi cười với Sở Lạc Lạc.

      “Sở huynh, vị này chính là bảo bối muội muội của huynh !” Đại hoàng tử tới, đôi con ngươi đen mỉm cười nhìn Sở Lạc Lạc, lại trêu ghẹo với Sở Hiên.

      “Đúng vậy.” Sở Hiên kích động kéo Sở Lạc Lạc lại kiêu ngạo giới thiệu với Đại hoàng tử: “Mộ Dung huynh, đây là muội muội của ta Sở Lạc Lạc. Lạc Lạc, đây là…”

      đợi Sở Hiên xong, Sở Lạc Lạc thi lễ xong, tự nhiên hào phóng gật đầu với Đại hoàng tử: “Xin ra mắt Đại hoàng tử.”

      “Sở tiểu thư đa lễ!” Tay phải Đại hoàng tử khẽ phất,khách khí trả lời.

      Trong lòng Sở Lạc Lạc quá vui vẻ, vốn muốn cự tuyệt nhưng lại nhìn thấy bộ dạng vui mừng của ca ca Sở Hiên lại đành phải dự tiệc tẩy trần. Hơn nữa, trong lòng của nàng có chút nghi hoặc, nàng muốn biết Đại hoàng tử này như thế nào lại kết giao cùng ca ca của nàng. Từ hiểu biết của nàng đối với Sở Hiên, tuyệt đối phải là loại người có thể chủ động tìm đến vị Đại hoàng tử này.

      vào nhã gian, bàn đầy đồ ăn sơn hào hải vị được chuẩn bị sẵn, món ngon vẫn còn bốc khói, vừa đúng vẫn còn nóng, có thể thấy được chủ nhân của căn tử lâu này cũng phí phen tâm tư.

      Tiệc tẩy trần này chỉ có bốn người là Đại hoàng tử và thân tín cùng với huynh muội Sở Hiên, xem ra vị Đại hoàng tử này đối với huynh muội hai người cũng là rất con trọng. Điểm này làm cho Sở Lạc Lạc rất khó hiểu, hay là Sở Hiên đem thân phận của bọn họ với Đại hoàng tử. Nhưng Sở Lạc Lạc lại lập tức phủ định điều này, lấy cẩn thận của Sở Hiên tuyệt đối chủ động để lộ thân phận của bọn họ.

      Đại hoàng tử là người đầu tiên đứng lên, nâng ly trà lên, cử chỉ đoan trang hữu lễ, đôi con người đen bóng sáng ngời, lanh lảnh cười : “Sở tiểu thư mới từ Thủy Hàn Thành trở về cho nên yến tiệc lần này, Mộ Dung lấy trà thay rượu chúc mừng Sở tiểu thư bình an trở về!”

      “Mộ Dung huynh đệ, chúng ta sao có thể để ngươi…” Sở Hiên ca ca đứng dậy .

      “Sở huynh đệ, ta cùng ngươi kết giao mấy ngày, chẳng lẽ ngươi còn hiểu cách làm người của ta sao? Chẳng lẽ ngươi xem thường Mộ Dung Du ta sao?” Trong lời của Đại hoàng tử mang theo uy nghiêm.

      “Ca ca!” Khóe miệng Sở Lạc Lạc khẽ nhếch, ngắt lời : “Đại hoàng tử là muốn thay ta tẩy trần đâu! Lạc Lạc chỉ là nha đầu quê mùa, hiểu nhiều như vậy, ta trước kính ly!”

      Hương trà lưu luyến trong miệng, trong lòng Sở Lạc Lạc cũng khỏi thầm than tiếng: Trà ngon!

      “Sở huynh, ngươi xem , ngươi còn hảo sảng bằng muội muội ngươi đâu!” Mộ Dung Du cười : “Sở tiểu thư, về sau ngươi liền gọi ta là Mộ Dung đại ca ! Vị này là bạn tốt của ta, Triệu Tử Kính!”

      Trong lòng Sở Lạc Lạc hừ lạnh nhưng thần sắc mặt vẫn bình thường, xem ra người này sớm đem chuyện ngày ấy quên sạch rồi. Cũng khó trách, nhớ ngày đó huynh muội hai người đều là bộ dạng nghèo túng, phong trần mệt mỏi, vẻ mặt của Sở Lạc Lạc lại vàng như nến, bộ dáng bệnh tật, khác xa với dung mạo chói lọi nay.

      “Được rồi, Mộ Dung đại ca, Triệu đại ca…” Sở Lạc Lạc đáp, trong giọng có chút cười khẽ “Mộ Dung đại ca, khi vậy, huynh cũng thể tiếp tục gọi muội là Sở tiểu thư nữa chứ?”

      “Vậy về sau ta theo Sở huynh đệ gọi muội là Lạc Lạc !” Ánh mắt Mộ Dung Du sáng như đuốc, trong giọng lộ ra mấy phần sủng nịnh.

      --

      Thông cảm cho Sở Lạc Lạc bôn ba suốt mấy ngày cho nên yến tiệc rất nhanh liền kết thúc. Sauk hi lời tạm biệt với Mộ Dung Du, Sở Lạc Lạc đặt ra câu hỏi mà nàng vẫn luôn muốn hỏi Sở Hiên.

      “Lạc Lạc đều do ca ca sơ ý!” Trong ánh mắt của Sở Hiên lộ ra tia sủng ái : “Ca ca thiếu chút nữa quên ngày kia chính là sinh nhật mười ba tuổi của ngươi, cho nên mấy hôm trước ta đến bộ ma pháp hỏi thăm tin tức xem khi nào ngươi trở về, ngờ lại biết được tin tức Thủy Hàn Thành xuất hắc ma pháp.”

      “Ca ca lúc ấy hoảng sợ muốn chết, may mắt gặp được Mộ Dung huynh đệ, cho ta biết Mặc Vô sớm lên đường đến Thủy Hàn Thành. Các ngươi cùng đường trở về, ba học viên đều bình an vô , nếu , chỉ sợ ta bây giờ còn đường đến Thủy Hàn Thành, bỏ lỡ cơ hội gặp ngươi đâu!”

      Dĩ nhiên lại trùng hợp như thế?

      Trong lòng Sở Lạc Lạc vẫn còn nghi hoặc nhưng lại thấy Sở Hiên vui mừng : “Lạc Lạc, ngươi vừa rời được năm ngày, ca ca liền tiến giai, trở thành Trung Cấp Kiếm Sư!”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Ai là ma vật?

      Sở Hiên là Trung Cấp Kiếm Sư?!

      Chuyện này làm cho Sở Lạc Lạc vô cùng cao hứng.

      Tuy Sở Lạc Lạc trời sinh tính tình trong trẻo lạnh lùng nhưng đối phương lại là ca ca dùng tính mạng để bảo vệ nàng nha. Nàng nở nụ cười tuyệt mỹ: “Ca ca, tốt quá, ta biết ca ca tuyệt đối là thiên tài!”

      Vừa dứt lời, mặt Sở Hiên nhất thời lên tia ảm đạm nhưng ngay lập tức lại sang sảng cười : “Nếu ca ca là thiên tài lúc trước cần học phí, Lạc Lạc, ngươi mới là niềm kiêu ngạo của ca ca!”

      Đúng vậy, Sở Lạc Lạc mới là thiên tài được miễn học phí, mà Sở Hiên lại là thông qua thí nghiệm mà nhập học, chỉ giống như những đệ tử đóng tiền mà học tập khác thôi.

      Xem ra, vị ca ca này của nàng vẫn còn để ý chuyện phí nhập học lần trước, nghĩ tới ca ca thiếu chút nữa vì nàng mà bỏ qua cơ hội nhập học, trong lòng Sở Lạc Lạc như có dòng nước ấm chảy qua, nàng an ủi : “Ca ca, ngươi trước kia chỉ là có thầy tốt dạy, chỉ cần có giáo sư tốt, ngươi rất nhanh khiến cho mọi người chấn động.”

      Trong mắt Sở Hiên khó nén nổi mất mát, dù sao trước kia muội muội cũng chưa từng được ai chỉ dạy nhưng lại có thể vào lớp đặc biệt, cũng được Cửu Tiêu Mặc Vô thưởng thức. Muội muội vẫn luôn được bảo vệ ở sau lưng cũng ngày càng trưởng thành,
      từng bước từng bước cường đại lên. Trong lòng Sở Hiên bỗng có loại cảm giác mất mát, nếu như có ngày, muội muội còn cần đến bảo hộ của nữa…

      Khóe miệng Sở Hiên toát ra và phần chua xót, : “Lạc Lạc, ngươi trưởng thành…”

      Lạc Lạc, ngươi trưởng thành rồi có phải rời khỏi ca ca hay ?

      Nhưng là cũng đem những lời phía sau ra.

      Sở Lạc Lạc cũng biết những suy nghĩ trong lòng Sở Hiên, chỉ nghĩ rằng khác nhau giữa lớp thường và lớp đặc biệt mà ảm đạm thất thần, khỏi sang chuyện khác: “Đúng rồi, ca ca, ngươi làm sao lại quen Đại hoàng tử?”

      đến việc này, ca ca trước tiên cho ngươi chuyện khác, ngươi còn nhớ cái tên mập mở miệng là năng ra gì sao?”

      Trong lòng Sở Lạc Lạc nhảy dựng lên, nàng đương nhiên nhớ .

      “Cái tên mập kia nửa đêm ở đường nhưng lại bị người ta chặt đứt gân tay.” Sở Hiên im lặng nhìn muội muội mói.

      Sở Lạc Lạc tiếp lời: “Hừ! Cái tên mập kia đúng là đáng đời, cái miệng đê tiện kia của hẳn là đắc tội ít người !”

      Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của muội muội còn mang theo chút biểu tình khi được giải hận, Sở Hiên khỏi thở phào nhõm. là suy nghĩ nhiều rồi, muội muội tuy là thiên tài ma pháp nhưng sao có thể, nàng còn chưa bắt đầu học tập đâu, sao có thể vào ban đêm…

      “Ca ca, ngươi còn cho ta biết ngươi làm sao lại có thể kết bạn với đại hoàng tử?”

      đến cũng là trùng hợp, tên mập kia là quý tộc của Thiên Ký Quốc, Mộ Dung huynh thân là Đại hoàng tử, vốn nên suy nghĩ vì con dân của Thiên Kỳ Quốc, vì ngày đó có người ra ta và tên mập kia có tranh chấp cho nên Mộ Dung huynh liền tới tìm ta hỏi vài câu. làm người khiêm tốn, có ý khinh thường kẻ bình dân, chuyện với ta cũng rất hợp, giống như vừa gặp mà quen từ lâu.”

      Nghe được câu trả lời của Sở Hiên, trong mắt Sở Lạc Lạc khỏi có thêm tia u ám. Còn có Mộ Dung? Đây là quốc họ của Thiên Kỳ Quốc sao?! Như vậy quý công tử ngày đó gặp ở Lại Hiền trấn cũng là hoàng thân quốc thích của Thiên Kỳ Quốc? (Có ai còn nhớ vị quý công tử mang họ Mộ Dung mà Lạc Lạc tỷ gặp ? Chính là vị bệnh công tử đó, có nhắc đến tên lần- Mộ Dung Liên.)

      Nghĩ đến Mộ Dung Du cũng là tóc đen mắt đen, gương mặt hai người còn có vài phần tương tự, trong lòng Sở Lạc Lạc nghi ngờ càng sâu.

      Chuyện gặp nhau rồi quen biết này nghe qua cũng là vô cùng hợp lý nhưng mà nàng rời chỉ có mười ngày, cái tên Mộ Dung Du kia và ca ca liền thân thiết như vậy, còn thay nàng mở yến tiệc tẩy trần. Nghĩ đến chấp niệm báo thù trong lòng ca ca, Sở Lạc Lạc có chút lo lắng : “Ca ca, vô duyên vô cớ, Đại hoàng tử sao lại đối tốt với hai kẻ có bối cảnh tốt như hai chúng ta đâu?”

      Thấy muội muội nổi lên lòng nghi ngờ, Sở Hiên mím môi cười: “Lạc Lạc, ca ca sao có thể biết đời này làm gì có chuyện vô duyên vô cớ đối xử tốt chứ! Yên tâm , ca ca biết chừng mực!”

      Nghe được Sở Hiên vậy, Sở Lạc Lạc cũng thêm nữa, dù sao chỉ là trực giác mà thôi, có chứng cớ gì có thể chứng minh Đại hoàng tử muốn gây bất lợi cho hai huynh muội bọn họ.

      Sau khi cùng Sở Hiên từ biệt, Sở Lạc Lạc mình trở về phòng, dọc đường liên tục suy đoán tâm tư của Đại hoàng tử. Đoán rằng thấy được tiến bộ nhanh chóng của Sở Hiên, mình còn được vào lớp đặc biệt, còn được Cửu Tiêu Mặc Vô chỉ dạy cho nên muốn mượn sức . Nếu như sau này thiên tài đấu khí và thiên tài ma pháp có thể làm trợ thủ cho nhứng thứ này chỉ là trả giá nho mà thôi. Phương thức mượn sức khiêm tốn như vậy đúng là rất khó khiến cho người ta cảm thấy phiền chán, thể , thủ đoạn mượn sức đánh vào lòng người của vị hoàng tử này quả có chút cao minh.

      --

      Mỗi học viên đều được an bài phòng riêng, điều này khiến cho những thiên tài tính tình quái dị càng có thêm gian tự mình tu luyện.

      Sở Lạc Lạc rửa mặt xong, nằm giường, tay thưởng thức viên thủy tinh đen kia nhưng mà mặc kệ nàng gõ thế nào cũng có phản ứng, bao lâu sau, nàng mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

      Lúc này, tay nải đặt ở bàn trào ra trận sương khói đỏ như máu, sương mù kia hóa thành thiếu niên tuấn mỹ.

      Sở Lạc Lạc đương nhiên cảm giác được, nếu là lúc trước nàng có lẽ mở mắt ra, mỉm cười với thiếu niên này, nhưng mà đêm nay, nàng quá mệt mỏi. Đối phương lại là tiểu Lãnh Nguyệt mà nàng rất yên tâm, cho nên nàng an tâm nặng nề ngủ.

      Lãnh Nguyệt tới trước mặt Sở Lạc Lạc, nhìn dung nhan say lòng người kia khỏi nhớ tới nam tử ngày đó gặp đường đến thần miếu.

      Cái nam nhân kì quái kia cư nhiên lại quỳ xuống trước mặt , lại mở miệng gọi là “Tiểu chủ tử”, còn đống chuyện khó tin, cái gì sau khi khôi phục trí nhớ rời khỏi tỷ tỷ.

      Đều do người kia cản trở , bằng người cứu tỷ tỷ phải là mới đúng.

      Còn có, người nọ linh tinh cái gì đâu, hừ! mặc kệ, chỉ cần đứng bên người tỷ tỷ là tốt rồi.

      Nghĩ như thế Lãnh Nguyệt tiến đến trước mặt Sở Lạc Lạc, nhàng thổi hơi, thấy Sở Lạc Lạc say ngủ, dễ dàng tỉnh lại, miệng khẽ nhếch, yên lặng chui vào trong lòng ấm áp mềm mại kia.

      Lúc này, viên thủy tinh đen mà Sở Lạc Lạc đặt trong ngực bỗng nhiên sáng lên, nó phát ra ánh sáng u ám, sau đó, giọng nam tràn ngập từ tính xuất . Thanh kia bay bổng dị thường, phảng phất như từ trờ xanh biển rộng truyền tới, thế nhưng từng câu, từng chữ lại đánh vào lòng Lãnh Nguyệt.

      “Hắc hắc, nhiều ngày gặp, ngươi cư nhiên cũng học được lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”

      Nghe lời như vậy, bộ mặt non nớt của Lãnh Nguyệt khỏi ửng đỏ, chỉ chốc lát sau hừ : “Cái gì gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Ta chính là quang minh chính đại, tỷ tỷ cho dù tỉnh, ta cũng…”

      “Ha ha ha… Tiểu tử, nếu là như vậy ngươi cần gì phải thổi ngụm khí kia đâu!”

      “Hừ! Ma vật cổ quái nhà ngươi, là lúc nào lại có thể rồi?” Lãnh Nguyệt cũng phản bác .

      Lãnh Nguyệt cảm thấy tảng đá này có chút tương tự với . Tuy rằng biết bên trong thần miếu xảy ra chuyện gì, tảng đá này sao có thể xuất hiên, hơn nữa mấy ngày nay cái lão nhân cổ quái kia luôn ở bên người tỷ tỷ, căn bản dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng mà đên nay, thời điểm tỷ tỷ lấy tảng đá này ra cảm giác được tảng đá này dường như giống , hấp thu ít ma lực.

      “Ma vật? Ha ha ha… Ngày sau ngươi biết ai mới là ma vật.”

      “Ngươi đây là có ý gì?” Lãnh Nguyệt có chút giận dữ, lập tức tà khí cười khẽ, hai
      tròng mắt đỏ như máy toát ra trận sát khí “Nếu ta đem ngươi vứt , sáng mai tỷ tỷ thức dậy cũng trách ta, dù sao ngươi cũng bị vứt lần.”

      Ý tứ của là trong lòng tỷ tỷ, Lãnh Nguyệt có vẻ quan trọng hơn.

      Viên thủy tinh đen yên lặng lúc lâu sau, thanh lại lần nữa truyền đến: “Tuy rằng tại chuyện ta có thể làm nhiều nhưng mà làm cho nữ nhân này tỉnh lại, đem những chuyện ngươi vừa làm với nàng ra, chút năng lực làm những việc đó, ta đây vẫn có.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :