CHƯƠNG 494: BÁ ĐẠO, VẬY THẾ NÀO
Thiếu gia này sắc mặt cực kỳ trầm, trong hai mắt chớp động hung quang làm người ta sợ hãi. Còn hai gã tân khách Miêu gia kia, lúc này trong lòng cũng vô cùng nghi hoặc. Vị thiếu gia chỗ gia tộc bọn họ là cái hạng người gì, bọn họ đương nhiên ràng.
Nếu như bình thường đụng tới nữ nhân xinh đẹp như Bạch Nhị, nếu lên đùa giỡn vài câu, vậy tuyệt đối có thể là bình thường. Mà biểu của thiếu gia lúc này, làm hai người bọn họ nắm bắt được ý nghĩ.
- Bạch Nhị tiểu thư?
Người thanh niên họ Phong kia nhăn mày lại, nhìn Bạch Nhị ngực ngừng phập phồng, xác nghe qua cái tên Bạch Nhị này, trong lòng thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ là tiểu thư đại gia tộc? đúng, trong thiếu gia tiểu thư mấy đại gia tộc thành Tử Nguyệt, tuyệt đối có người gọi là Bạch Nhị. Dù cả gia tộc hạng hai, hạng ba, cũng có gia tộc họ Bạch."
- Ha ha, Bạch Nhị tiểu thư, sao chứ? Hai tên phế vật bọn chúng có làm sợ ?
Thiếu gia kia ánh mắt lóe lên, ánh mắt nhìn Bạch Nhị, giọng ôn hòa:
- Ta là Miêu Hoa, phụ thân ta là tộc trưởng Miêu gia. Phụ thân thường với ta, cuộc đời này thể may mắn gặp được điện chủ đại nhân, là hối hận cả đời.
Miêu Hoa xong câu cuối, tràn đầy tiếng thở dài, lắc lắc đầu . Phụ thân là tộc trưởng gia tộc hạng hai, ở tình huống bình thường xác có tư cách gặp điện chủ Thánh điện.
Khi đó Cam gia còn là trong ba đại gia tộc thành Tử Nguyệt, đắc tội Hạ gia, bị Hạ Ngôn sử dụng thủ đoạn trực tiếp đuổi ra khỏi thành Tử Nguyệt. Lúc người Cam gia gây sóng gió cùng bọn người Bạch Nhị, Bạch Hoa ở tửu lâu Vịnh Nguyệt, Miêu Hoa này vừa lúc ở đó, cho nên biết mấy người Bạch Nhị là bằng hữu của Hạ Ngôn, đồng thời ấn tượng khắc rất sâu.
Lúc này thấy hai tân khách gia tộc lại dám ra tay với Bạch Nhị, đương nhiên đứng ra quát ngừng lại. Nếu như đắc tội Bạch Nhị từ đó đắc tội Hạ Ngôn, vậy chỉ sợ gia tộc bọn họ cũng giống như Cam gia, bị ép rời khỏi thành Tử Nguyệt. Hơn nữa có người sau khi Cam gia rời thành Tử Nguyệt, tất cả trưởng lão gia tộc đều bị đánh chết. Cho đến giờ, vẫn tra ra chân tướng chuyện này.
Phụ thân từng phỏng đoán, rất có thể chuyện này là do điện chủ Hạ Ngôn tay bày ra. Nếu như , làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Cam gia vừa mới rời thành Tử Nguyệt, làm sao lại xuất linh thú lợi hại? Sớm xuất , trễ xuất , hết lần này tới lần khác lại xuất lúc này, lại còn cứ mực giết hại cường giả cảnh giới Linh Sư trở lên trong Cam gia.
Đương nhiên, bọn họ cũng dám tùy tiện bàn luận chuyện này.
Bạch Nhị nhìn hai thanh niên hạ lưu kia, đôi mắt mỹ lệ trợn tròn. Hai tên khốn này, thiếu chút nữa liền.
- Bạch Nhị tiểu thư thấy xử lý hai tên này thế nào mới thỏa mãn đây?
Miêu Hoa thấy Bạch Nhị còn có lửa giận, lập tức cười . Người thanh niên họ Phong cùng họ Hoa kia, sớm mặt vàng như đất.
"Cái gì, nàng ta là bằng hữu Điện chủ? Làm sao có thể chứ?"
" có khả năng, tuyệt đối thể nào! Điện chủ là tồn tại ở tít cao, làm sao lại có bằng hữu cảnh giới Hậu Thiên chứ?"
"Lẽ nào nàng này là nữ nhân của Điện chủ? Hay là tình nhân? , đâu, nếu như vậy chúng ta chết chắc rồi!"
Ánh mắt hai người ngừng giao lưu, nghĩ tới những lời mình với Bạch Nhị, còn có thủ đoạn dùng tới, hai người khỏi rùng mình, cỗ khí lạnh từ bàn chân xông thẳng lên đầu.
- Thiếu gia, Bạch Nhị tiểu thư là bằng hữu của Điện chủ đại nhân? Bằng hữu của đại nhân Điện chủ thành Tử Nguyệt?
Người thanh niên họ Hoa khỏi do dự hỏi.
- Các ngươi ngậm miệng cho ta, bất kính với Bạch Nhị tiểu thư, còn mau nhanh xin lỗi!
Miêu Hoa quát lớn, hung hăng trừng mắt hai người này.
- Bạch Nhị tiểu thư, vừa rồi hai chúng ta mạo phạm là cử chỉ vô tâm. Chúng ta biết là bằng hữu của Điện chủ đại nhân.
Người thanh niên họ Phong kia liền với Bạch Nhị. Thoạt nhìn là xin lỗi, tuy nhiên lời của căn bản chút thành khẩn, là thuần túy ứng phó. Tuy Miêu Hoa Bạch Nhị là bằng hữu Điện chủ, nhưng bọn họ vẫn có chút tin. Hơn nữa bảo bọn họ xin lỗi nữ nhân, bọn họ xác khó chịu. Nếu Bạch Nhị là nữ nhân Điện chủ, làm sao có thể ăn mình? Nữ nhân Điện chủ, khẳng định phải có rất nhiều người bảo hộ, thậm chí có Linh Sư bảo vệ!
- Hừ! Hai người các ngươi tự chặt tay, chuyện này ta tiếp tục truy cứu nữa.
Bạch Nhị tới ngồi ở chiếc ghế cách đó xa, nhìn hai người này cười lạnh .
- Hả?
Hai người nhướng mày, ánh mắt nheo lại nhìn Bạch Nhị.
- Bạch Nhị tiểu thư cái này sợ rằng có chút quá mức nghiêm trọng rồi? Ha ha, bằng thế này, để bọn họ bồi thường chút tiền tài, bù đắp sai lầm của bọn họ là được rồi.
Miêu Hoa cũng khẽ nhíu mày, cười .
- Hừ, các ngươi cho rằng ta thiếu tiền sao? Bọn họ vô sỉ như thế, biết làm hại bao nhiêu nữ nhân, bảo bọn họ tự chặt tay, khắc sâu trí nhớ, xem sau này bọn họ còn dám xằng bậy hay .
Bạch Nhị nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng lửa giận bốc cao.
- Ha ha. Bạch Nhị tiểu thư chỗ nên khoan dung khoan dung, chút việc liền chặt tay người ta, có phải quá bá đạo hay ?
Khóe miệng Miêu Hoa vẻ cười lạnh, mặc dù là gia tộc hạng hai, nhưng Miêu Hoa ở thành Tử Nguyệt cũng có thể ngang, cho nên quen kiêu căng, mắt cao hơn đỉnh. Tuy rằng biết Bạch Nhị là bằng hữu điện chủ, thế nhưng nhiều như vậy cũng tự thấy cho Bạch Nhị mặt mũi rất lớn, thậm chí có thể bồi thường ít kim tiền. Thế nhưng Bạch Nhị lại cho mình chút mặt mũi.
- Bá đạo. vậy thế nào?
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng đạm mạc. Tiếng tuy rằng đạm mạc, nhưng chứa lực lượng áp bức người khác. Ngay sau đó, ngoài cửa vào bóng người áo trắng.
Người vừa vào chính là Hạ Ngôn. Hạ Ngôn rời trạch viện Hạ gia liền tìm Bạch Nhị, lại được người hầu là Bạch Nhị tới tửu lâu này dùng bữa, liền tới đây. Đến ngoài cửa tửu lâu, chợt nghe Bạch Nhị cùng Miêu Hoa những lời cuối cùng, lúc này mới lên tiếng. Theo Hạ Ngôn thấy, có giết những người này cũng có gì.
So sánh với Hạ Ngôn, bọn họ như là người thường cùng con kiến. người nếu đạp chết con kiến, chẳng lẽ trong lòng còn tự trách?
Đương nhiên Hạ Ngôn cũng nhàm chán đạp kiến chơi, thế nhưng nếu con kiến cắn mình, hay là cắn người thân bằng hữu mình, vậy Hạ Ngôn cũng để ý đạp chết con kiến này. Bạch Nhị chỉ bảo hai người này tự chặt tay, Hạ Ngôn cảm thấy rất bình thường, nếu đối phương là người tốt còn bỏ qua, mấu chốt là hai người này đều là loại cấp bại hoại.
- Hạ Ngôn!
Bạch Nhị thấy bóng người áo trắng, ánh mắt liền sáng ngời, lập tức đứng lên đến cạnh Hạ Ngôn, mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ như trăm hoa đua nở.
- Ha ha!
Hạ Ngôn cười cười với Bạch Nhị:
- Thế nào, có người khi dễ muội sao? Ở thành Tử Nguyệt, còn có người dám khi dễ muội, ừm, xem ra mấy người này lai lịch .
Hạ Ngôn rồi, ánh mắt nhìn về phía ba người Miêu Hoa.
Miêu Hoa từng gặp qua Hạ Ngôn, thấy Hạ Ngôn xuất , trong lòng lộp bộp tiếng. Nhất là lúc Hạ Ngôn vào câu "Bá đạo. vậy thế nào?"
- Bái kiến điện chủ đại nhân!
Miêu Hoa phản ứng nhanh, lúc này liền hành lễ, vẻ mặt cung kính. có Hạ Ngôn cùng có mặt Hạ Ngôn, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Người thanh niên họ Hoa cùng họ Phong cũng mặt đầy khiếp sợ, bọn họ chưa từng gặp qua Hạ Ngôn. Thế nhưng thấy thiếu gia nhà mình hành lễ với Hạ Ngôn, hô to Điện chủ đại nhân, đương nhiên nháy mắt liền biết là ai.
- Bái kiến Điện chủ đại nhân!
Hai người này lập túc cúi người, hành lễ sâu.
- Bạch Nhị, bọn họ khi dễ muội thế nào?
Hạ Ngôn thèm để ý tới ba người này, mà quay sang hỏi Bạch Nhị.
- Hai tên kia, rất vô sỉ.
Sắc mặt Bạch Nhị hơi phiếm hồng, ánh mắt nhìn chỗ khác, dám đối mặt với Hạ Ngôn, thân thể cũng có chút ngượng nghịu, lắp bắp :
- Vừa nãy muội thiếu chút nữa bị. Bọn họ là ác ôn, muội muốn bọn họ tự chặt tay, để sau này bọn họ dám khi dễ nữ nhân nữa.
- Tự chặt tay?
Hạ Ngôn nhướng mày:
- Có phải là quá dễ dãi hay ?
- Điện chủ đại nhân, chúng ta đều vô tâm mà, chúng ta biết nàng là bằng hữu của ngài. Nếu chúng ta biết sớm, cho chúng ta mười vạn lá gan cũng dám xúc phạm tới Bạch Nhị tiểu thư!
Hai người kia lập tức thanh minh, đầu toát ra tầng mồ hôi hột.
Bạch Nhị đủ ác, nhưng chỉ muốn lấy tay bọn họ, mà Điện chủ đại nhân này dường như còn ác hơn, lại còn là quá dễ dãi. Bị chặt tay còn là dễ dãi? Vậy dễ dãi, chẳng phải là muốn mạng bọn họ?
- À.
Bạch Nhị vừa đảo mắt, nghiêng đầu suy nghĩ lát
- Cũng dễ dãi, để bọn họ chịu chút nghiêm phạt là được rồi
HạNgôn cười :
- Được, vậy để bọn họ tự chặt tay .
Hạ Ngôn chuyển mắt nhìn về phía ba người, với Miêu Hoa:
- Hai người bọn họ là người của gia tộc ngươi sao?
- Hồi bẩm điện chủ đại nhãn, bọn họ là tân khách gia tộc chúng ta. Ôi, chúng ta cũng ngờ tới bọn họ lại là người như vậy. Điện chủ đại nhân, ngài muốn xử lý bọn họ thế nào? cần ngài ra tay, ta xử lý bọn họ theo ý ngài!
Lúc này Miêu Hoa biểu thị ra phong phạm quân pháp nể tình thân, chỉ có ý muốn cầu xin cho hai người kia, còn rất quả quyết biểu thị làm thay cho .
- Được!
Cuối cùng Hạ Ngôn cũng gật đầu với Miêu Hoa
- Sau khi trở về, mỗi người chặt cánh tay. Ừm, nếu ngày mai ta còn phát bọn họ đều còn nguyên hai cánh tay. Ha ha, vậy hậu quả ngươi cũng biết?
- Điện chủ đại nhân yên tâm, chuyện này cứ đặt người ta.
Miêu Hoa ưỡn ngực , biểu thị có bất kỳ vấn đề gì.
- Bạch Nhị, vậy chúng ta thôi, huynh tìm muội có chút chuyện.
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Bạch Nhị, .
- Ồ, được rồi.
Bạch Nhị gật đầu cái, ánh mắt chuyển động, hai người ra ngoài tửu lâu.
Sau khi Hạ Ngôn cùng Bạch Nhị rời , Miêu Hoa mới lau mồ hôi đầu, thầm nghĩ:
"Điện chủ đại nhân càng thêm đáng sợ hơn ta gặp lần trước. đứng trước mặt ta, ta lại có cảm giác dám thở mạnh. Phụ thân sai mà. Tân điện chủ của chúng ta tuy rằng trẻ tuổi, nhưng phải lợi hại hơn những điện chủ trước đây nhiều lắm."