Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn (1062 Chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 426: THÁNG
      Tuy rằng Hạ Ngôn có Thần khí nhưng giờ lại thể lấy ra sử dụng công khai. Bằng thực lực trước mắt của nếu mạo muội sử dụng Thần khí đối địch chừng chọc phải tồn tại đáng sợ hơn nữa. Ngay cả Thánh Hoàng, Hạ Ngôn cũng thể hoàn toàn tín nhiệm. Thánh Hoàng sở dĩ bồi dưỡng cũng là vì sớm ngày có thể chủ thế giới mà thôi.

      Nghe Thánh Hoàng muốn giúp mình rèn Thần Hi Kiếm thành Thần khí, Hạ Ngôn đương nhiên vui. Thần Hi Kiếm trở thành Thần khí, Hạ Ngôn cần cố ý che dấu, thời điểm đối địch trực tiếp xuất ra sử dụng, cũng cần lo lắng điều gì.

      - Đa tạ Thánh Hoàng đại nhân!

      Hạ Ngôn vội kích động lời cảm tạ. Kỳ Hạ Ngôn lúc này rất muốn hỏi Thánh Hoàng ít về chuyện tình chủ thế giới, còn trận chiến bốn ngàn năm trước nữa. Tuy nhiên xem ý tứ Thánh Hoàng dường như là chuẩn bị nhiều cùng Hạ Ngôn như vậy. Hạ Ngôn lo lắng nếu là mình hỏi quá nhiều, khiến cho Thánh Hoàng phản cảm, chỉ đành áp chế tò mò trong lòng.

      - Hạ Ngôn, ngươi quay về thu thập chút, hai ngày sau ta mang ngươi Khu vực Mê Loạn!

      Thánh Hoàng xoay người, đưa lưng về phía Hạ Ngôn .

      Hạ Ngôn hơi sửng sốt. nghĩ tới, nhanh như vậy Thánh Hoàng muốn dẫn Tội Ác Sâm Lâm, Khu vực Mê Loạn.

      "Trong kho báu Thánh Hoàng, bộ phận thứ hai của Linh La tâm pháp còn chưa lấy đến tay, nếu ta Khu vực Mê Loạn bao giờ mới có thể lấy bộ phận tâm pháp thứ hai? được, Linh La tâm pháp với ta quá quan trọng, ta cần phải lấy Linh La tâm pháp trước, nếu ta an tâm." Hạ Ngôn cau mày, trong lòng lập tức suy nghĩ.

      - Thánh Hoàng đại nhân, vãn bối muốn ở lại Thiên Cung thêm tháng!

      Chân mày Hạ Ngôn rất nhanh giãn ra, cúi đầu .

      - À? Vì sao?

      Thánh Hoàng quay người lại, nhìn Hạ Ngôn khom người, kinh ngạc hỏi.

      - tại vãn bối bước vào bình cảnh của Linh Tông trung kỳ, thậm chí vãn bối còn cảm giác được sắp đột phá, cho nên vãn bối muốn chờ đột phá đến cảnh giới Linh Tông hậu kỳ rồi mới Khu vực Mê Loạn. Đến lúc ấy năng lực tự bảo vệ của vãn bối cũng lớn hơn vài phần.

      Hạ Ngôn nhanh chóng suy nghĩ, liền nghĩ ra được lý do thoái thác.

      cũng sao là vì cửu cấp bảo vật trong kho báu Thánh Hoàng, càng thể ra là vì bản Linh La tâm pháp kia. Mà sắp sửa đột phá cũng hợp tình hợp lý, Thánh Hoàng hoài nghi nhiều.

      - Ừ, được rồi. Nếu như vậy, vậy ngươi liền ở lại Thiên Cung đoạn thời gian. Tốt lắm, Hạ Ngôn ngươi trở về tiếp tục tu luyện , sớm ngày đột phá đến Linh Tông hậu kỳ.

      Thánh Hoàng đưa lưng về phía Hạ Ngôn hơi hơi xua tay.

      - Vâng, Thánh Hoàng đại nhân!

      Hạ Ngôn vội lên tiếng trả lời cáo lui, rồi sau đó cẩn thận lui về phía sau rời khỏi mật thất, đến cửa điện mới xoay người rời .

      chuyện phiếm hai ba câu với Lữ tổng quản trong nội điện, Hạ Ngôn rời Điện Hoàng Giả, quay về căn phòng của mình trong khu vực của những người tu luyện Thiên Cung.

      "Khu vực Mê Loạn, biết nơi đó rốt cuộc là như thế nào. Ngay cả cường giả Đại Lục Ám Dạ cũng có ít kẻ tập trung ở Khu vực Mê Loạn."

      Hạ Ngôn trở lại trong phòng, lược lại lần tin tức vừa thu được. Khu vực Mê Loạn tùy thời xuất bảo vật cấp bậc thần khí cũng khó trách có nhiều cường giả như vậy đều tập trung ở nơi này.

      "Người tu luyện Thiên Cung thông qua Ma Quỷ Trận thất cấp đều tới Khu vực Mê Loạn. Nhiều năm như vậy dường như chưa bao giờ quay về Thiên Cung, nếu người tu luyện tu luyện vài chục năm trong Thiên Cung thể biết." Hạ Ngôn ánh mắt lóe lên.

      Đối với đám người Dạ lão và ba vị tuần tra, Hạ Ngôn ràng lắm họ có biết chuyện về Khu vực Mê Loạn hay , như Hạ Ngôn đoán, những người già nhất trong Thiên Cung chắc biết về Khu vực Mê Loạn, chỉ là họ có nhắc tới thôi. Nhưng đám người Dương Khai tuyệt đối biết Khu vực Mê Loạn.

      "Quên , nghĩ nhiều như vậy, dù sao tại tùy thời đều có thể Khu vực Mê Loạn. Đến lúc đó, hết thảy đều biết rồi. Khu vực Mê Loạn có cường giả Đại Lục Ám Dạ, vừa lúc ta có thể điều tra về tin tức kẻ thù của mẫu thân ở Đại Lục Ám Dạ."Hạ Ngôn chậm rãi nhắm lại, Linh La tâm pháp lập tức vận chuyển.

      Trong chỗ ở của Lưu tuần tra.

      Lúc này, Trương tuần tra còn có Giản tuần tra, đều ở trong phòng Lưu tuần tra.

      - Lưu tuần tra, ngươi muốn biết?

      Giản tuần tra trừng mắt, nhìn về phía Lưu tuần tra, tin hỏi.

      Lưu tuần tra mỉm cười, ánh mắt chuyển hướng tới Giản tuần tra, lắc đầu.

      - Ta phải muốn biết mà là chúng ta thể đến hỏi như vậy. Việc này Thánh Hoàng nếu muốn cho chúng ta biết khẳng định cho chúng ta biết, mà tại ngài cho chúng ta biết, đó chính là muốn chúng ta biết nhiều. Nếu chúng ta đến hỏi Hạ Ngôn mà Thánh Hoàng biết được, sau đó đối đãi như thế nào với chúng ta?"

      Lời của Lưu tuần tra khiến Giản tuần tra và Trương tuần tra nhìn nhau.

      Ba vị tuần tra biết Thánh Hoàng triệu kiến Hạ Ngôn, khẳng định là cho Hạ Ngôn ít bí cho nên Giản tuần tra và Trương tuần tra liền tìm Lưu tuần tra, thương lượng có nên hỏi Hạ Ngôn chút. Mọi người đều hiếu kỳ, nhất là những bí trong Thiên Cung. Ba vị tuần tra đương nhiên cũng muốn biết.

      - Lưu tuần tra đúng, chúng ta quả thể mạo muội đến hỏi Hạ Ngôn. Vạn nhất Thánh Hoàng biết việc này, khẳng định bất mãn với chúng ta!

      Trương tuần tra gật gật đầu, bất đắc dĩ thở dài tiếng .

      - Ta thấy, chúng ta vẫn nên tu luyện cho tốt, sớm ngày thông qua Ma Quỷ Trận thất cấp . Đến lúc đó Thánh Hoàng tự nhiên triệu kiến chúng ta!

      Lưu tuần tra cười cười .

      - là như thế nhưng muốn thông qua Ma Quỷ Trận thất cấp, dễ hơn làm? Ai!

      Giản tuần tra thở dài mạnh .

      - Cũng biết Hạ Ngôn tiểu tử kia rốt cuộc là tu luyện như thế nào, ngắn ngủn năm nhiều có thể thông qua Ma Quỷ Trận thất cấp.

      Trương tuần tra ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía Lưu tuần tra cùng Giản tuần tra.

      - Cho dù thiên phú cao tới đâu cũng có khả năng tu luyện nhanh như vậy ? Trước cảnh giới Linh Tông, người tu luyện thiên phú cao tốc độ tu luyện quả mau. Nhưng khi bước vào Linh Tông cảnh giới.

      - đúng. Người tu luyện Thiên Cung chúng ta có người nào thiên phú thấp? Nhưng Linh Tông cảnh giới từ lúc đầu đến trung kỳ, từ trung kỳ đến hậu kỳ, người nào tiêu phí mấy năm, mười mấy năm thậm chí hơn mười năm? Đây là lợi dụng đủ loại tài nguyên Thiên Cung rồi đó. Nhưng Hạ Ngôn quả thực chính là quái vật. Ta thấy người Hạ Ngôn này, nhất định cất dấu ít đại bí mật chúng ta biết đến.

      Giản tuần tra hít hơi sâu, trong mắt bắn ra đạo tinh quang, hai má đều có chút biến dạng.

      - Hai vị, thực lực Hạ Ngôn so với chúng ta đều cao hơn rất nhiều. Đông Cực Phó tông chủ còn có nguyên lão, thực lực người nào chỉ sợ cũng ở phía chúng ta. Nhưng Đông Cực chín người cũng chưa thể lưu lại Hạ Ngôn được.

      Lưu tuần tra lập tức lạnh giọng .

      - Ha ha, Lưu tuần tra đúng. Thế lực Đông Cực kia nên diệt, dám khi dễ người Thiên Cung chúng ta! Ngày ấy chúng ta bẩm báo chuyện này cho Thánh Hoàng đại nhân, ngờ đại nhân chẳng có phản ứng quá lớn, cũng biết Thánh Hoàng đại nhân nghĩ như thế nào.

      Giản tuần tra cười hai tiếng, sang chuyện khác.

      - Chỉ sợ.

      Lưu tuần tra ra hai chữ, từ cửa phòng nhìn về rừng cây xanh um phía bên ngoài, bỗng nhiên lại lắc đầu.

      - Tâm tư Thánh Hoàng đại nhân ai biết được? Ừ, chúng ta vẫn là nắm chặt thời gian tu luyện , có Hạ Ngôn ở phía trước, chúng ta có thể lấy làm mục tiêu theo đuổi rồi.

      Thành Tử Nguyệt!

      trong bốn tòa chủ thành quanh Thánh thành, thành phồn vinh của Tử Nguyệt thành phải cái chủ thành đại lục có thể sánh bằng. Bởi vì Thánh thành, phải người tu luyện nào cũng có thể vào, cho nên quanh Thánh thành có bốn chủ thành liền trở thành nơi mà đại đa số người tu luyện hướng tới, nơi này cách Thánh thành rất gần.

      Cách Thánh điện thành Tử Nguyệt xa, có khu vực phong cảnh, sân bên trong cảnh sắc đẹp sao tả xiết, đây là nơi ở của Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt, Mục Nguyệt. Mà giờ, nơi này lại có khí quạnh hiu. Trong sân to như vậy ngờ ngay cả vài người hầu cũng có, trong viện hoa rơi, lá rụng lâu người quét tước, tràn đầy đất, mà từng căn phòng lại đóng chặt cửa, dường như lâu có người mở ra.

      Trong sân của căn viện riêng biệt, có hai ngồi bàn đá.

      - Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ? Những người đó thực đáng giận, ngờ, ngờ.

      áo xanh vừa xong liền bật khóc, đôi mắt mặc dù trợn lên có vẻ hung tợn, nhưng ánh mắt lại thực nhu nhược.

      - Bội Nhi, muội theo bên người ta mấy năm rồi?

      khác giọng hỏi, này đúng là người từng cùng xuất ở thành Tử Nguyệt với Hạ Ngôn, Viên San. Hạ Ngôn có được Thần Thạch cũng là từ mẫu thân Viên San, Điện chủ Thánh Điện thành Tử Nguyệt, Mục Nguyệt tặng cho. Lúc trước Mục Nguyệt từng thỉnh cầu Hạ Ngôn đáp ứng chiếu cố Viên San.

      - Tiểu thư, Bội Nhi ở bên cạnh người suốt tám năm.

      gương mặt nhuộm phấn hồng của Bội Nhi lên nước mắt, quá ràng mục đích hỏi của Viên San.

      - Tám năm thực là thời gian dài. Bội Nhi, từ hôm nay muội hãy rời đây , ta cho muội ít tiền, cũng đủ chi phí cho muội sau này. Tuy nhiên lúc muội rời phải tuyệt đối cẩn thận, thế giới này thực ra có rất nhiều người xấu.

      Giọng của Viên San rất .

      Viên San vốn có tính cách rất hoạt bát, lúc này lại ngồi bàn đá nhúc nhích, ngay cả biểu tình cũng có, trong ánh mắt cũng có bao nhiêu tình cảm, dáng vẻ thất hồn lạc phách.

      - Tiểu thư!

      Bội Nhi nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

      - Tiểu thư, người phải đuổi Bội Nhi sao? Bội Nhi ở bên cạnh người hầu hạ tám năm, nhưng tiểu thư chưa bao giờ đối đãi với Bội Nhi như hạ nhân. Người vẫn coi Bội Nhi là tỷ muội tốt. Tiểu thư đối Bội Nhi là tốt, trong lòng Bội Nhi so với ai khác đều ràng. Tiểu thư tại phải đuổi Bội Nhi , Bội Nhi dám , tuy nhiên Bội Nhi chỉ cần rời khỏi đại môn này còn cơ hội sống.

      Lúc này, khuôn mặt nhu nhược của Bội Nhi ngờ lộ ra cỗ bi thương quyết liệt.

      - Muội.

      Viên San rốt cục cũng động dung, đôi mắt đẹp nhìn về phía Bội Nhi, lông mi dài khẽ động, tiếp theo lại u oán than tiếng.

      - Sao muội phải khổ vậy chứ, nơi này chúng ta cũng còn chịu nổi được nữa. Những người đó biết làm gì chúng ta đây.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 427: MỤC NGUYỆT MẤT TÍCH
      Trong viện, những cánh hoa nguyệt đường buông rơi, đáp xuống mặt bàn đá.

      - Tiểu thư, bằng chúng ta cùng nhau rời khỏi đây thôi? Cam Mạc kia là người xấu, cho người ba ngày để suy nghĩ, hôm nay là ngày thứ ba rồi, chỉ sợ rất nhanh thôi tới.

      Bội Nhi bộ đáng gấp gáp, ánh mắt nhìn nhìn cánh cửa ngoài viện, đôi môi đào mấp máy, đồn đập .

      - Lúc mẫu thân còn đây, bọn họ đều là bộ dạng cung kính. tại mẫu thân mấy tháng tín, bọn họ liền.

      Ngón tay trắng nõn, tinh tế của Viên San gắt gao nắm chặt, đột nhiên cắn răng :

      - Bội Nhi, ta , ta viết thư gửi cho Hạ Ngôn, Hạ Ngôn chắc chắn tới. Trước khi mẫu thân với ta, nếu người thể trở về, nếu có người khi dễ ta để cho ta viết thư cho Hạ Ngôn, để cho Hạ Ngôn đến thành Tử Nguyệt. Mẫu thân cho ta biết, Hạ Ngôn tu luyện Thánh Sơn. Bội Nhi, muội Hạ Ngôn có tới ?

      Viên San lúc tới Hạ Ngôn, trong mắt cuối cùng cũng xuất chút ánh sáng.

      - tới, Hạ Ngôn côngtử chắc chắn tới. Tiểu thư, muội cũng cùng chờ Hạ Ngôn công tử với tiểu thư!

      Bội Nhi lấy ra chiếc khăn tay trắng tinh lau lau nước mắt, miệng cười tươi.

      Nửa năm trước, Điện chủ Thánh Điện thành Tử Nguyệt Mục Nguyệt đột nhiên rời , chẳng biết đâu. Sáu tháng này người Thánh Điện luôn luôn tìm nơi ở của Mục Nguyệt nhưng thủy chung tìm được chút tin tức nào. Điện chủ Thánh Điện có chức trách quan trọng, thời gian dài có tin tức gì, chức vị Điện chủ có khả năng để .

      Cho nên, số người có thế lực lớn trong mười hai Chấp Thánh Điện liền bắt đầu hoạt động, muốn trở thành tân Điện chủ Thánh Điện thành Tử Nguyệt. Mấy người này thực lực tương đương, ai cũng phục ai. Trong Thánh thành họ đều có chút quan hệ nhân mạch, tại luôn luôn hoạt động trong Thánh thành, hy vọng được vài thế lực trong Thánh thành ủng hộ.

      Mà Viên San có mẫu thân Mục Nguyệt bảo hộ, tại vài cái thế lực thành Tử Nguyệt tự nhiên hề đặt thiếu nữ Viên San này vào trong mắt, thậm chí bắt đầu khi dễ Viên San. Mẫu thân Mục Nguyệt của Viên San tuy rằng lợi hại, nhưng Viên San lại là nữ tử bình thường hề biết võ kỹ.

      Ngôi nhà tại Viên San ở coi như là tài sản Thánh Điện. Mục Nguyệt mất tích, mấy Chấp bản địa thành Tử Nguyệt liền nổi lên chủ ý với ngôi nhà này.

      Trong các Chấp bản địa có gã chấp tên là Cam Lục, đứa con gọi là Cam Mạc. Từ mấy năm trước khi Cam Mạc gặp qua Viên San lần liền nhớ mãi quên, rất muốn được âu yếm nàng, chỉ bất đắc dĩ là mẫu thân của Viên San lại là Mục Nguyệt, Điện chủ Thánh Điện. Dù Cam Lục có lớn gan hơn cũng dám dính vào. Nhưng tại Mục Nguyệt mất tích, chính là hợp ý Cam Mạc. Trước đó lâu sau khi xác định Mục Nguyệt mất tích, Cam Mạc cuối cùng cũng kiềm chế được nữa, bắt đầu vươn bàn tay quỷ dữ về phía Viên San.

      Viên San đương nhiên đáp ứng, sau vài lần đóng cửa tiếp, Cam Mạc cuối cùng cũng lộ ra tướng mạo vốn có, dùng sức mạnh ép buộc Viên San.

      - Ha ha ha ha.

      Đúng lúc này, tiếng cười chấn động khí từ bên ngoài truyền vào.

      Viên San và Bội Nhi vội vàng chuyển mắt nhìn về phía sân ngoài, mấy đạo thân ảnh tiến vào tầm mắt, cầm đầu là người, đúng là Cam Mạc, đứa con của Chấp Cam Lục. Cam gia ở thành Tử Nguyệt cũng là trong những gia tộc lớn nhất, thế lực lớn.

      - Tiểu thư, tốt, tên bại hoại kia đến rồi!

      Bội Nhi đứng bật dậy, chắn Viên San sau lưng, ánh mắt trợn tròn, hung dữ nhìn về phía cánh cửa. Dường như nàng muốn bảo vệ Viên San. Nhưng thân mình nàng cũng chỉ là người bình thường. Những họ vệ sau lưng Cam Mạc chỉ dùng đầu ngón tay cũng có thể giết chết nàng, nàng bảo vệ Viên San hiển nhiên có hiệu quả gì.

      Viên San nhìn Cam Mạc dần tới, cũng chậm rãi đứng dậy, cắn răng.

      " Nếu tên khốn này dùng sức mạnh bức bách ta, ta lập tức chết ngay!" Trong lòng Viên San hạ quyết tâm, ngay cả chết còn sợ, Viên San tự nhiên sợ Cam Mạc này.

      Cam Mạc mang theo bốn gã hộ vệ, chậm rì rì vào trong sân của Viên San.

      - Hắc hắc, Viên San bảo bối, ta còn tưởng rằng nàng chọn chạy trốn chứ, nghĩ tới nàng vẫn còn ở đây.

      Cam Mạc vỗ vỗ bàn tay. Ánh mắt quay tròn chuyển động người Viên San, nhe răng cười.

      - Hừ!

      Viên San hừ lạnh tiếng, khinh thường liếc Cam Mạc cái.

      Thực ra những nhà cửa bên cạnh sớm bị Cam Mạc ngầm giám sát chặt chẽ, dù Viên San có muốn chạy trốn cũng trốn thoát. Chỉ cần ra khỏi sân này lập tức bị Cam Mạc bắt lấy.

      - Ngươi muốn làm gì?

      Bội Nhi mắt hạnh trợn lên, khẩu khí hung tợn .

      - Nha đầu thối, ngươi là ai. Cút ngay cho ta!

      Cam Mạc bị Bội Nhi hét, giọng hung ác sắc mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn Bội Nhi mắng câu.

      - Ngươi là đồ bại hoại, đám động đầu ngón tay vào tiểu thư, ta liền liều mạng với ngươi!

      Bội Nhi chút e ngại, hai tay xiết chặt, giống như con gà mái gắt gao bảo vệ Viên San sau lưng.

      - biết sống chết!

      - Bốp!

      Cam Mạc vung tay tát cái rất mạnh lên mặt Bội Nhi, lập tức đánh ngã thân mình mảnh mai của Bội Nhi lên mặt đất.

      - Bội Nhi!

      Viên San biến sắc, vội chạy đến bên người Bội Nhi, nâng Bội Nhi dậy. Khóe miệng Bội Nhi chảy ra tia máu, nhưng vẫn trợn mắt nhìn Cam Mạc, giống như lúc nào cũng có thể lao lên.

      - Tiểu thư, muội sao.

      Bội Nhi thấp giọng rên rỉ, muốn đứng lên.

      - Hừ, đừng lo lắng, nha đầu thối này còn chết được, ta lại chẳng dùng khí lực, chỉ cho ta chút giáo huấn thôi, phải biết tôn ti lớn . Viên San, ta cho nàng ba ngày thời gian suy nghĩ, nàng nghĩ như thế nào? Hừ, nàng phải là muốn ta bắt nàng về chứ?

      Cam Mạc cười xuy tiếng, ánh mắt chuyển tới người Viên San, trong ánh mắt tràn đầy vẻ dâm tà.

      - Cam Mạc, ngươi từ bỏ , ta chết cũng đáp ứng ngươi.

      Viên San cả giận .

      - Hạ Ngôn ca đến thành Tử Nguyệt nhanh thôi, chắc chắn huynh ấy giáo huấn ngươi.

      - Hạ Ngôn ca?

      Cam Mạc hơi sửng sốt, sau đó cười to.

      - Ha ha ha Hạ Ngôn ca, gọi là thân thiết quá a. Hạ Ngôn chó má gì chứ, ta chưa từng nghe qua. Nếu dám đến đây , xem ta tra tấn thế nào. Chắc chắn ta chặt tứ chi của trước, sau đó cắt mũi, lỗ tai, móc mắt xuống, khiến thành côn nhân, sau đó chôn xuống đất, nhìn còn có thể mọc rễ nảy mầm hay !

      Cam Mạc căn bản là để ý đến Hạ Ngôn trong lời của Viên San.

      - Ngươi hối hận!

      Viên San đỡ Bội Nhi đứng lên, lạnh lùng câu.

      - biết điều, xem ra bổn thiếu gia cho chút thủ đoạn, ngươi là biết bổn thiếu gia lợi hại. Người đâu, bắt nàng về phủ cho ta.

      - Hắc, bổn thiếu gia có thời gian dây dưa với ngươi.

      Cam Mạc vung tay lên, mấy tên hộ vệ sau lưng liền cất bước về phía Viên San.

      - Các ngươi dám.

      Bội Nhi gấp đến độ kêu to.

      Thịch thịch.

      Lúc này, có bóng người chạy nhanh từ bên ngoài vào, là gã hộ vệ áo đen.

      - Thiếu gia.

      Hộ vệ này sau khi xuất thi kêu lên tiếng.

      - Hả? Chuyện gì?

      Cam Mạc nhướng mày, xoay người nhìn hộ vệ kia, có chút hài lòng. Hộ vệ này là người bên cạnh phụ thân, cho nên cũng phải nể mặt chút.

      - Thiếu gia, lão gia gọi ngài lập tức trở về, có việc với ngài.

      Hộ vệ câu, sau đó lại tiến lên trước vài bước, đến bên người Cam Mạc thêm:

      - Lão gia còn phân phó, để thiếu gia dùng sức mạnh với Viên San.

      - Cái gì? Phụ thân tìm ta?

      Cam Mạc trừng mẳt.

      - Ngươi biết là chuyện gì ?

      - Thiếu gia hãy về , thuộc hạ biết.

      Hộ vệ lắc đầu.

      Cam Mạc chớp mắt, sờ sờ cằm, ánh mắt đạo vòng về phía Viên San, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là tin tức về Mục Nguyệt? Nếu sao phụ thân lại ngăn cản ta?"

      -Hừ, chúng ta !

      Cam Mạc vung mạnh ống tay áo ra lệnh, sau đó vội vã rời khỏi biệt viện, ra khỏi cửa lớn.

      Cam gia trạch viện.

      - Phụ thân, người gọi con về có chuyện gì?

      Ở trong căn phòng, Cam Mạc nhìn thấy phụ thân Cam Lục ngồi ở ghế , lập tức lại hỏi. tại nghĩ về Viên San, nghĩ đáng tiếc. Nếu phải Cam Lục vội vã gọi , tại cũng bắt Viên San áp tải về phòng mình. Nghĩ đến dáng người mê nhân của Viên San, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, Cam Mạc liền cảm thấy lòng khó nhịn được.

      - Ngươi tìm con Viên San của Mục Nguyệt kia hả?

      Cam Lục nhìn đứa con của mình cái, .

      - Dạ!

      Cam Mạc gật đầu.

      - Viên San kia dường như cũng muốn nương thân cho ngươi, ngươi muốn dùng sức với ta sao?

      Cam Lục lại hỏi.

      - Tiểu tiện nhân kia, rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, con đương nhiên phải cho ta biết thủ đoạn của con.

      Cam Mạc tức giận , nữ nhân mà muốn còn chưa có ai chưa lấy được tới tay. Viên San càng theo, càng là lửa giận bộc phát.

      - Chuyện này ổn.

      Cam Lục đứng dậy, lắc đầu.

      - Nếu là người bình thường ta cũng lười quản nhiều vậy, nữ nhân thôi. Nhưng Viên San này lại khác.

      - Có gì khác? Phụ thân, chẳng lẽ Mục Nguyệt kia còn chưa có chết?

      Cam Mạc hơi kinh hãi, nghi hoặc hỏi.

      - phải Mục Nguyệt vẫn chưa có tin tức gì, khả năng còn sống lớn. Nếu ta còn sống thể nào nửa năm còn chưa về thành Tử Nguyệt, lại càng thể bỏ mặc con .

      Cam Lục chậm rãi .

      - Tuy nhiên, năm trước Mục Nguyệt từng phó thác cho người giúp chiếu cố Viên San.

      - Người nào?

      Cam Mạc vừa nghe phải tin tức về Mục Nguyệt thả lỏng, chỉ cần phải Mục Nguyệt, người khác quan tâm. Bằng địa vị của Cam gia trong thành Tử Nguyệt còn có người nào dám đối địch?

      - Người này gọi là Hạ Ngôn, năm trước náo động Hội giao lưu Học viện, thực lực tầm thường! Hơn nữa là đệ tử của Viện trưởng Học Viện Tử Diệp Liễu Vân, bối cảnh . năm trước trong yến hội của Mục Nguyệt, ta từng gặp qua . chính miệng đáp ứng chiếu cố Viên San. Ý của ta ngươi có hiểu ?

      Cam Lục đảo mắt, trầm giọng .

      - Phụ thân, người cũng quá cẩn thận rồi, kẻ gọi là Hạ Ngôn kia giờ ở chỗ nào? Chỉ sợ sớm quên mất Viên San rồi? Hừ, Viên San này bất kể thế nào con cũng phải lấy được đến tay.

      Cam Mạc cười lạnh, thèm để ý.

      - Lại , dù biết, lại tới thành Tử Nguyệt thế nào? Cam gia ta còn sợ sao?

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 428: LỬA GIẬN THIÊU ĐỐT
      Thế lực bọn họ ở thành Tử Nguyệt đều rất lớn, hơn nữa đều có liên kết với các thế lực lớn trong thành. Thế lực bình thường, Cam gia tự nhiên để vào mắt.

      Cam Lục tuy rằng mồm có chút lo lắng, nhưng trong lòng lại để chuyện gặp Hạ Ngôn ở trong lòng. Liễu Vân sư phụ Hạ Ngôn tuy rằng là Viện trưởng Học Viện Tử Diệp, tuy nhiên, cái Học Viện Tử Diệp còn thể tạo thành uy hiếp quá lớn đối với Cam gia thành Tử Nguyệt. Cam Lục sở dĩ cho Cam Mạc dùng sức mạnh, bắt Viên San, kỳ nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là muốn trêu chọc phiền toái có khả năng xảy ra.

      nữ nhân, rước lấy phiền toái là có lợi. Tuy nhiên, tại nhìn bộ dạng Cam Mạc dường như là quyết tâm.

      - Phụ thân. Nếu có gì khác, con trước. Tiểu tiện nhân Viên San này, ta nhất định phải chiếm được. Ta cũng tin, bằng vào Cam Mạc ta, còn thu phục được nàng!

      Cam Mạc thấy phụ thân trầm mặc , hung quang chợt lóe .

      - Thôi, ngươi !

      Cam Lục khoát tay, trở lại ngồi lên chiếc ghế màu tím.

      Cam Mạc quay người lại, ra khỏi phòng.

      ***

      Tại nơi ở của người tu luyện Thiên Cung, Hạ Ngôn vừa mới từ Tháp tu luyện, trở lại phòng mình liền nghe được có người tới gần, lập tức ngưng mắt nhìn về phía cửa.

      bóng người nhoáng lên, thân thể Lưu tuần thị từ trong đám cây ra.

      - Hạ Ngôn.

      Lưu tuần thị từ xa xa liền hô lên tiếng, ông xác định Hạ Ngôn có ở trong phòng hay cho nên cũng trực tiếp đẩy cửa vào phòng. Nếu Hạ Ngôn ở trong phòng, tự nhiên lên tiếng trả lời.

      - Lưu tuần thị, có đệ tử.

      Hạ Ngôn bước ra khỏi phòng, lên tiếng đáp lời Lưu tuần thị, mặt mang mỉm cười.

      - Hạ Ngôn. Vừa rồi từ chân núi truyền đến phong thư, là thư của ngươi.

      Trong tay Lưu tuần thị cầm phong thư màu trắng, thuận tay đưa đến trước mặt Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn thuận tay tiếp lấy, ánh mắt nhìn lên phong thư. phong thư viết vài từ: "Hạ Ngôn" cùng "Viên San"!

      "Ồ? Lá thư của Viên San cho ta?"

      Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động lập tức nghĩ tới Viên San cùng Mục Nguyệt thành Tử Nguyệt. hơn năm trôi qua, ấn tượng của Viên San đối với Hạ Ngôn vẫn rất khắc sâu.

      " biết Viên San viết thư cho ta là có chuyện gì? Chẳng lẽ thành Tử Nguyệt xảy ra chuyện? Điện chủ Mục Nguyệt?"Ý niệm chuyển động trong đầu Hạ Ngôn, trong lòng làm ra suy đoán. Nếu phải có chuyện trọng yếu, chỉ sợ Viên San đột nhiên gửi thư cho mình.

      - Hạ Ngôn, vậy ta trước đây. Phòng khống chế Ma Quỷ Trận còn cần ta trông coi.

      Lưu tuần thị thấy ánh mắt Hạ Ngôn nhìn phong thư, liền tiếp.

      - Dạ, Lưu tuần thị xin cứ tự nhiên.

      Hạ Ngôn khẽ gật đầu, nhìn Lưu tuần thị xoay người, nhanh chóng biến mất trong rừng, rồi mới xoay người trở lại trong phòng. Lấy thư từ trong phong thư ra, mấy hàng chữ xinh đẹp ra trước mắt Hạ Ngôn.

      "Thư này chắc là đích thân Viên San viết". Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua, đọc qua nội dung lần.

      " xong, xảy ra chuyện!" Hạ Ngôn biến sắc, ánh mắt bỗng nhìn về phía ngoài, ý thức khẽ động, đưa cả giấy viết thư và phong thư vào trong Nhẫn Linh La.

      "Điện chủ Mục Nguyệt mất tích, đám Chấp Thánh điện khẳng định có các loại động tác. Vị trí Điện chủ chủ thành, biết có bao nhiêu người muốn cướp đoạt. Viên San là nữ tử bình thường, được bảo hộ của Điện chủ Mục Nguyệt." Hạ Ngôn bắt đầu tưởng tượng đến cảnh tượng nguy nan mà Viên San gặp phải, tinh thần dao động kịch liệt.

      "Lúc trước ta đáp ứng Điện chủ Mục Nguyệt chiếu cố Viên San. tại, ta phải thành Tử Nguyệt!" Khí tức Hạ Ngôn trầm xuống, trong lòng có quyết định.

      Thành Tử Nguyệt cách Thánh thành hơn mười dặm, nếu phi hành với tốc độ của Hạ Ngôn hơn thời gian chén trả là có thể tới nơi.

      ♦♦♦

      - Ngươi buông ta ra!

      Trong trạch viện Mục Nguyệt thành Tử Nguyệt, Viên San cùng Bội Nhi bị mấy tên hộ vệ bắt giữ, khống chế trong biệt viện của Viên San. Đối diện hai nàng đúng là Cam Mạc công tử Cam gia, vẻ mặt Cam Mạc cười dâm tà, bộ dạng biếng nhác, hai tay ngừng vê vê sợi tơ.

      - Viên San. Hôm nay ngươi trốn thoát khỏi lòng bàn tay của thiếu gia. Cùng với cố sức phản kháng, bằng thành thuận theo ta. Hắc hắc, lấy địa vị Cam gia ta ở thành Tử Nguyệt, về sau tự nhiên ai dám khi dễ ngươi.

      Cam Mạc tới bên cạnh Viên San, đưa tay sờ soạng hồi lên mặt nàng.

      - Ngươi nằm mơ!

      Viên San hung hăng nhổ ngụm nước bọt, trừng mắt nhìn Cam Mạc.

      Cam Mạc sửng sốt, mặt dần lộ ra vẻ tức giận.

      - Tên ác ôn nhà ngươi, mau buông tiểu thư nhà ta ra!

      Bội Nhi tuy rằng bị hai gã hộ vệ áo đen giữ chặt, tuy nhiên vẫn cố sức giãy dụa. Chỉ là lúc này khí lực của nàng căn bản có khả năng giãy ra khỏi bàn tay hai gã hộ vệ kia.

      - Tiện tỳ ngươi. Tiểu thư nhà ngươi ta bỏ được mà giết, trước hết giết ngươi!

      Bị Viên San nhổ ngụm nước bọt, trong lòng Cam Mạc lửa giận thành đàn. Bội Nhi đúng lúc mắng , tức khiến cho lửa giận Cam Mạc giội lên người Bội Nhi.

      - Phốc!

      Cam Mạc rút thanh trường kiếm trong tay hộ vệ, lật tay đâm ra kiếm, thân kiếm tức thi cắm sâu vào cơ thể Bội Nhi. Cái miệng nhắn của Bội Nhi khẽ hé ra, trong mắt vẫn tràn ngập ý giận, gắt gao nhìn chằm chằm Cam Mạc, chỉ là con ngươi dần dần giãn ra.

      Cái miệng của nàng mấp máy vài lần, muốn chuyện, nhưng toàn thân khí lực nhanh chóng bị rút ra thể được lời nào.

      -Bội Nhi.

      Viên San kêu lên tiếng như xé nát ruột gan, ra sức muốn giãy ra. Nhưng bất kể nàng giãy dụa thế nào cũng thể thoát khỏi bàn tay hai gã hộ vệ.

      Ánh mắt Bội Nhi nhìn về phía Viên San, khóe miệng hình thành bộ dáng như khi phát từ "Tiểu" nhưng lại thành thanh .

      Nước mắt của Viên San rốt cục kìm được theo hai gò má tái nhợt chảy xuống. Mấy ngày nay, Viên San chịu đủ loại ức hiếp, cũng từng khóc trước mặt người ngoài, nhưng lúc này đây nàng khóc.

      - Ác ôn, ta thành quỷ cũng buông tha cho ngươi!

      Viên San khản giọng gầm lên, tay nắm lại, móng tay cắm sâu vào trong thịt.

      Cũng biết khí lực tới từ nơi nào, Viên San ngờ giãy mạnh cái, tránh thoát khỏi bàn tay hai gã hộ vệ. Rồi sau đó nhanh chóng rút thanh trường kiếm trong tay gã hộ vệ, đưa lên cổ trắng ngần như tuyết của mình, thân thể mềm mại ngừng run rẩy.

      - Hạ Ngôn ca, Viên San thể gặp huynh. Kiếp sau.

      Viên San nhìn trời, yên lặng ra câu, hai hàng lệ nóng ngừng chảy xuống.

      - Nàng muốn tự sát! Các ngươi mau ngăn cản nàng!

      Cam Mạc thoáng thất thần, thấy Viên San ngờ muốn tự sát vội hét lớn tiếng. Sau đó bản thân cũng vồ tới, muốn ngăn cản Viên San.

      Nhưng Viên San quyết tâm chết, chút do dự liền kéo trường kiếm cái, máu đỏ tươi theo váy dài màu hồng nhạt bắn ra, mùi máu tươi dần khuếch tán trong khí.

      Lúc này, khóe miệng Viên San ngờ mang theo tia mỉm cười, là cái loại tươi cười thoải mái.

      - Đáng giận!

      Cam Mạc thể ngăn cản Viên San tự sát, hung hăng giậm chân.

      - Hừ, cho dù chết, ngươi cũng thể chạy thoát như vậy! ai có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay ta!

      Sau hồi lâu, Cam Mạc ngờ lại nỡ nụ cười trầm.

      Mà ngay cả mấy tên hộ vệ kia thân thể cũng tự chủ được run rẩy, lặng lẽ liếc nhau.

      Cam Mạc này ngờ ngay cả người chết cũng muốn buông tha, bằng cầm thú.

      - Các ngươi nghe đây. Đưa tiện nhân này về phủ. Hừ. Cho dù là chết, bổn thiếu gia vẫn muốn chơi!

      Cam Mạc cầm trường kiếm trong tay dính máu tiện tay ném xuống đất, dặn bảo mấy tên hộ vệ kia.

      - Dạ, thiếu gia!

      Mấy tên hộ vệ lên tiếng đáp lời.

      -Vèo!

      Đột nhiên, mọi người cảm thấy ánh sáng tối sầm lại, trong viện có thêm bóng người màu trắng. Người áo trắng này đúng là Hạ Ngôn mới vừa từ Thánh Sơn gấp tới. Hạ Ngôn sau khi nhận được thư của Viên San, liền lập tức tiếng với Dạ Lão, từ Thánh Sơn phi thẳng đến thành Tử Nguyệt.

      Hạ Ngôn từng tới trạch viện của Mục Nguyệt, tự nhiên là có thể tìm được. vừa mới tới khu nhà, liền nhìn thấy phía dưới có mấy bóng người, hơn nữa trong khí ngờ có mùi máu nhàn nhạt.

      Tâm thần Hạ Ngôn khẽ rung lên, thầm nghĩ: " xảy ra chuyện chứ?"

      Lập tức, Hạ Ngôn liền từ trung hạ xuống, xuất trong biệt viện của Viên San. Ánh mắt đảo qua, nhìn thấy thi thể Bội Nhi nằm mặt đất, còn có thân thể Viên San được hai tên hộ vệ khiêng . Nơi cổ Viên San máu vẫn ngừng chảy xuống.

      Thấy cảnh tượng như vậy, thân hình Hạ Ngôn rung mạnh, đôi mắt trợn to như muốn nứt ra, khí tức ngày càng trầm trọng. Sau đó, ánh mắt nhìn về phía Cam Mạc cùng mấy tên hộ vệ mặc áo đen.

      Cam Mạc bị Hạ Ngôn đột nhiên xuất làm hoảng sợ, căn bản thấy người mặc áo trắng này xuất như thế nào, hiển nhiên, là cao thủ. Tuy nhiên, Cam Mạc hoành hành ở thành Tử Nguyệt lâu như vậy, dựa vào địa vị Cam gia sớm thành tâm tính vô pháp vô thiên. Cho dù biết thực lực Hạ Ngôn rất mạnh, Cam Mạc cũng quá để ý.

      - Ngươi là ai?

      Cam Mạc từ kinh ngạc tỉnh táo lại, lập tức híp mắt khinh thường hỏi.

      Hai mắt Hạ Ngôn đỏ bừng, thân hình chớp động tới bên cạnh Viên San, đoạt lấy nàng từ trong tay hai tên hộ vệ, lập tức đưa cỗ linh lực vào cơ thể nàng. Tiếp theo, lấy ra viên Khí Huyết Đan bát phẩm đưa vào miệng nàng.

      Rất nhanh, máu ở miệng vết thương Viên San ngừng chảy, tuy nhiên hơi thở phi thường mỏng manh, nếu là thương thế bình thường, Khí Huyết Đan bát phẩm đủ trị liệu hết. Nhưng động mạch của Viên San đều bị cắt đứt, mất máu quá nhiều, lúc này hơi thở Viên San mong manh, sinh cơ gần như mất sạch.

      Nếu Hạ Ngôn tới thời gian vài hô hấp, Viên San liền hoàn toàn tử vong. Cho dù là có đan dược cửu phẩm, chỉ sợ cũng cứu lại được.

      - Ầm!

      - Ẩm!

      - A!

      Hai hộ vệ kia thấy người trong tay bị Hạ Ngôn cướp lấy, lập tức ra tay đoạt lại, nhưng bọn vừa làm ra động tác liền bị cỗ linh lực cường đại đánh bay, kêu thảm tiếng bay ra ngã mạnh mặt đất.

      Linh lực khẽ chuyển dưới chân Hạ Ngôn, tới bên cạnh Bội Nhi, linh lực nhanh chóng đưa vào cơ thể Bội Nhi. Nhưng sinh cơ Bội Nhi sớm cạn sạch, linh lực căn bản thể hút vào bất kể thế nào cũng cứu sống được. Vừa rồi kiếm của Cam Mạc đâm trúng vào tim nàng.

      Hạ Ngôn chậm rãi đặt thân thể Viên San ở bên cạnh Bội Nhi, chậm rãi xoay người. Thần Hi Kiếm trong tay khẽ rung, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cam Mạc sắc mặt trắng bệch.

      Vừa rồi Hạ Ngôn căn bản còn chưa ra tay, hai gã hộ vệ thực lực tầm thường kia đều bị đánh bay, thực lực này Cam Mạc còn chưa bao giờ từng gặp. Cho nên, lúc này trong lòng cũng có phần e ngại. Tuy nhiên, nơi này là thành Tử Nguyệt, trong lòng Cam Mạc có chút yên tâm, cho rằng Hạ Ngôn dám trực tiếp giết chết mình ở đây.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 429: CAM MẠC CHẾT
      Trong mắt Hạ Ngôn màu đỏ thẫm, đoàn lửa giận hừng hực thiêu đốt trong ngực . Trường bào màu trắng người cũng ngừng nhấp nhô lên cao.

      "Người này vừa mới cho Viên San dùng viên đan dược, dường như là loại đan được chữa thương cao cấp. Hiển nhiên, là bằng hữu của Viên San, chỉ là biết rốt cục có thân phận gì!"

      Lúc này trong lòng Cam Mạc còn thầm suy đoán, nhìn ánh mắt Hạ Ngôn nhìn chằm chằm vào mình, cũng hừ lạnh tiếng, cố gắng để khí thế của mình hạ thấp, đối mắt với Hạ Ngôn.

      - Ngươi rốt cục là ai? Vì sao xuất ở đây?

      Thân hình Cam Mạc run lên, tự chủ được lui ra sau hai bước, khí thế Hạ Ngôn rất mạnh, làm sao có thể chịu được.

      - Ta là. Hạ Ngôn!

      Giọng lạnh băng của Hạ Ngôn dường như đến từ chín tầng địa ngục:

      - Ngươi là ai? Vì sao muốn hại Viên San?

      Trong giọng Hạ Ngôn chút cảm tình, màu đỏ thẫm trong mắt cũng dần biến mất, tuy nhiên từng tia sát khí lại tràn ngập trong viện. Đám hộ vệ gần như thể đứng thẳng, muốn quỵ xuống.

      -Hạ Ngôn?

      Cam Mạc nao nao. Cái tên này, hai ngày nay từng nghe tới vài lần, đối với thân phận của Hạ Ngôn cũng hiểu biết chút, biết Hạ Ngôn là đệ tử của Liễu Vân viện trưởng Học Viện Tử Diệp.

      -Ngươi chính là Hạ Ngôn? Ha ha!

      Cam Mạc cười lớn vài tiếng:

      - Ta còn tưởng là ai chứ! Nghe cho , thiếu gia ta là Cam Mạc, thiếu gia của Cam gia thành Tử Nguyệt. Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên xen vào việc của người khác. Mục Nguyệt mẫu thân nàng chết, hứa hẹn của ngươi lúc trước với bà ta cũng có người quản. Nếu ngươi thức thời nhanh cút !

      Cam Mạc biết thực lực Hạ Ngôn tầm thường, cho nên tại muốn động thủ. Nếu có thể lợi dụng danh tiếng Cam gia dọa chạy Hạ Ngôn, tự nhiên là tốt nhất.

      -Ha ha!

      Hạ Ngôn nở nụ cười.

      - Cam gia. rất tốt!

      Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, khí tức toàn thân bỗng trở nên ngưng trọng. Sát khí vốn tự do ở bốn phía trong nháy mắt dường như trở thành thực chất, ập tới Cam Mạc, sắc mặt Cam Mạc hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau, tiếp theo định xoay người chạy trốn. Bị sát khí ập tới khoảng cách gần, Cam Mạc liền cảm thấy bản thân như rơi vào hố băng, toàn thân như bị đông cứng chết lặng.

      - Chết !

      Hạ Ngôn hét lớn tiếng, Thần Hi Kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ. luồng kiếm quang chớp động trung, dường như là từ đám mây sét đánh xuống. Thân hình Cam Mạc muốn chạy ra ngoài bỗng dừng lại, sau đó chạm rãi mềm oặt ngã xuống, nằm mặt đất nhúc nhích. Máu đỏ tươi, dần dần tạo thành vũng hình tròn.

      - Cam gia!

      Hạ Ngôn cuối cùng lập lại hai từ, theo sau khóe miệng nở nụ cười lạnh, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

      tiếng kiếm ngân vang lên, Thần Hi Kiếm lại vào vỏ. Theo sau, thân hình Hạ Ngôn chợt lóe tới gần thân thể Viên San nằm mặt đất, tay ôm Viên San lên.

      "Thương thế Viên San quá nặng, chỉ sợ Khí Huyết Đan bát phẩm còn chưa đủ. tại linh hồn nàng phi thường yếu ớt, ta vẫn nên mua viên Hồi Hồn Đan cho chắc!" Ý niệm khẽ nảy lên trong đầu, thân hình Hạ Ngôn liền biến mất khỏi biệt viện.

      Mấy tên hộ vệ kia qua hồi lâu mới có thể cử động thân thể, mặt từng hạt mồ hôi rơi xuống. Nhìn Cam Mạc nằm trong vũng máu, mấy tên hộ vệ này mặt xám như tro tản.

      - tại làm gì bây giờ?

      gã hộ vệ nhìn ba người khác, khàn khàn .

      - Người vừa rồi quá mạnh mẽ, chúng ta xa xa phải đối thủ, căn bản thể ngăn cản . tại, chúng ta vẫn nên đưa thi thể thiếu gia trở về, nhanh chóng thông báo cho tộc trưởng .

      hộ vệ khác hít vào hơi .

      - Nhưng thiếu gia chết, tộc trưởng khẳng định giận cá chém thớt. Chúng ta trở về như vậy, chỉ sợ.

      Lại hộ vệ trầm ngâm .

      - Chúng ta trở về làm gì? Chẳng lẽ chạy trốn? Như vậy được! Thế lực Cam gia rất lớn, nếu chúng ta chạy trốn, sớm muộn cũng bị bắt.

      Hộ vệ vừa lắc đầu.

      - Chúng ta vẫn nên báo cáo chi tiết, vừa rồi người kia tên Hạ Ngôn.

      - Ừ, cũng chỉ có thể như thế.

      - Gần tới rồi!

      Sau thời gian nừa chén trà , Hạ Ngôn ôm Viên San tới Kim Long Điện Thánh thành. Với thực lực Hạ Ngôn tại cho dù ôm người tốc độ vẫn rất nhanh. Hạ Ngôn khống chế linh lực bên ngoài cơ thể, toàn lực thôi thúc, chỉ nừa chén trà liền từ thành Tử Nguyệt tới Thánh thành.

      Sau khi tới Kim Long Điện, Hạ Ngôn từ chậm rãi hạ xuống.

      Hư hại trận chiến đấu mấy tháng trước tại được tu sửa toàn bộ. góc Kim Long Điện bị sụp cũng được tu bổ.

      Ôm Viên San, Hạ Ngôn trực tiếp vào trong Kim Long Điện.

      Rất nhiều người tu luyện trong Kim Long Điện nhìn thấy Hạ Ngôn ôm nữ nhân tiến vào đều đưa mắt nhìn. Hạ Ngôn cũng để ý bọn họ, thẳng về nơi Nhất Phẩm Đường.

      Hồi Hồn Đan có bán ở Nhất Phẩm Đường trị giá 300 vạn kim tệ.

      - Tiên sinh, hoan nghênh tới Nhất Phẩm Đường!

      nhân viên công tác trong Nhất Phẩm Đường nhìn thấy Hạ Ngôn tiến vào liền bước lên tiếp đón.

      Hạ Ngôn gật gật đầu, liền ôm Viên San tới gần quầy chuyên bán đan dược.

      - Tiên sinh. Xin hỏi ngài muốn mua sắm đan dược gì?

      Nhân viên trong quầy nhiệt tình hỏi han, tuy rằng trong tay Hạ Ngôn ôm người, nhưng bọn họ cũng hỏi nhiều.

      - Ta muốn mua Hồi Hồn Đan!

      Hạ Ngôn thẳng, ánh mắt đảo qua trong quầy.

      - Tiên sinh, hôm nay Hồi Hồn Đan bán ra, người có thể phải chờ ngày mai mới có thể mua được.

      Tên nhân viên công tác vẻ có lỗi .

      Ngay tại nửa canh giờ trước, có người mua sắm dược phẩm đặc thù Hồi Hồn Đan. Cho dù là Nhất Phẩm Đường cũng thể lần đưa ra hai viên Hồi Hồn Đan.

      - Nhất Phẩm Đường các ngươi có tồn kho sao?

      Hạ Ngôn nhìn về phía nhân viên công tác, giọng điệu thân thiện.

      cảm giác được hơi thở Viên San dường như càng ngày càng mỏng manh. Tuy rằng thương thế cơ thể dường như trị khỏi, nhưng linh hồn Viên San phi thường mỏng manh, cần gấp rút sử dụng Hồi Hồn Đan.

      Lúc này, Hạ Ngôn đương nhiên hết sức lo lắng, đối với nhân viên công tác nơi này, có khả năng chuyện hòa khí.

      - Rất xin lỗi. Hồi Hồn Đan mỗi ngày chỉ bán ra nhiều nhất là viên.

      Tên nhân viên nghe được giọng hung hăng của Hạ Ngôn, sửng sốt chút, sau đó mở miệng .

      - Hôm nay, ta nhất định phải mua viên Hồi Hồn Đan. Nếu ngươi có quyền bán ra, gọi người nào có thể làm chủ đến đây.

      Hạ Ngôn biến sắc, giọng trầm thấp.

      Nhất Phẩm Đường này thuộc về nơi bán ra các loại vật phẩm của Thánh Hoàng. Trừ bỏ số kỳ trân dị bảo người tu luyện gửi bán, còn lại đại đa số đều là của Thánh Hoàng. Đương nhiên, Thánh Hoàng cũng gần như đến Nhất Phẩm Đường này, đều là người phía dưới phụ trách các công việc kinh doanh.

      - Tiên sinh, rất xin lỗi. bằng ngươi chờ đến ngày mai.

      Tên nhân viên tiếp tục lặp lại.

      - Bốp!

      Hạ Ngôn vỗ chưởng lên quầy đặc thủ chế tạo, cả cái quầy đều rung lên kịch liệt. Cũng may Hạ Ngôn sử dụng linh lực, nếu cho dù là quầy đặc chế, cũng chịu nổi lực lượng của Hạ Ngôn.

      Hai tên nhân viên sau quầy hoảng sợ.

      Nhất Phẩm Đường tồn tại nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn chưa ai dám gây chuyện ở nơi này.

      - Ta tại ta muốn mua Hồi Hồn Đan. Gọi chủ quản các ngươi ra, ta là từ Thánh Sơn xuống.

      Hạ Ngôn nhìn hai tên nhân viên bên trong, sắc mặt đều bị dọa đến trắng bệch, cố nén giận, chậm rãi ra lời này.

      Hai tên nhân viên nghe Hạ Ngôn từ Thánh Sơn xuống, vội vàng liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn nhìn Hạ Ngôn, mày nhíu lại dường như cảm thấy Hạ Ngôn giống người Thánh Sơn.

      - Vậy xin chờ lát!

      người với Hạ Ngôn.

      Mặc kệ Hạ Ngôn hay giả, tại chuyện này phải bọn họ có thể xử lý, cho nên kêu chủ quản tới giải quyết là hơn. Tên nhân viên công tác kia vừa rời , liền có mấy người tu luyện bao vây quanh Hạ Ngôn. Đám người này thực lực đều rất mạnh, đạt tới cảnh giới Đại Linh Sư. Bọn họ đều là hộ vệ Nhất Phẩm Đường.

      Tuy rằng nhiều năm như vậy qua , vẫn có ai dám đến gây ở Nhất Phẩm Đường. Tuy nhiên Nhất Phẩm Đường vẫn có số hộ vệ thực lực cường đại bảo vệ.

      Đám hộ vệ này sau khi bao quanh Hạ Ngôn, cũng động thủ, thoạt nhìn chỉ phòng ngừa Hạ Ngôn tiếp tục có động tác gì.

      - Người Thánh Sơn?

      - Ta thấy giống. Thánh Sơn như thế nào lại có người trẻ tuổi như vậy?

      - Ai phải! Ngươi thấy còn ôm người, hình như là bị thương. Nếu là người Thánh sơn, như thế nào lại bị thương?

      Nhân viên công tác của Nhất Phẩm Đường đều thấp giọng bàn luận. Họ đều nghĩ đến Hạ Ngôn đứng xa như vậy khẳng định nghe thấy, nếu bọn họ cũng dám tùy tiện bàn luận. Cho dù tin Hạ Ngôn là người Thánh Sơn tới, cũng dám tùy tiện những lời này.

      lát sau, loạt tiếng chân từ sau Nhất Phẩm Đường truyền đến. Tên nhân viên công tác kia mang theo người trung niên mập mạp ra. Người này chính là chủ quản Nhất Phẩm Đường, thực lực chỉ là Hậu Thiên, ngay cả Linh Sư cũng chưa tới. Tuy nhiên, hiển nhiên có thiên phú đặc thù về kinh doanh, nếu cũng khó có khả năng trở thành chủ quản Nhất Phẩm Đường.

      - Xin hỏi, ngươi là.?

      Sau khi vị chủ quản này xuất , vẫy tay với mấy tên hộ vệ bao vây quanh Hạ Ngôn, mấy tên kia liền lui về sau mấy bước. Theo sau, vị chủ quản mới mang bộ mặt tươi cười hỏi Hạ Ngôn.

      Vừa rồi nhân viên công tác với người tự xưng người Thánh Sơn cho nên mới vội vàng ra coi. Vạn nhất là người Thánh Sơn, vậy cũng thể đắc tội. Tuy nhiên, ra liền nhìn thấy dĩ nhiên là người trẻ tuổi trong lòng liền nghi hoặc. là chủ quản Nhất Phẩm Đường, cách đoạn thời gian đều phải báo cáo tình hình kinh doanh của Nhất Phẩm Đường cho Thánh Hoàng, đối với Thánh Sơn cũng có hiểu biết nhất định.

      - Ta là Hạ Ngôn, vừa từ Thánh Sơn xuống!

      Hạ Ngôn liếc mắt nhìn chủ quản cái, gật đầu .

      -Hạ Ngôn?

      Chủ quản sửng sốt, trong đầu suy nghĩ chuyển động, lập tức nghĩ tới cái tên này.

      - Nguyên lai là Hạ Ngôn đại nhân!

      Chủ quản lập tức khom người, cúi sâu thi lễ với Hạ Ngôn, dị thường khách khí, mặt đầy vẻ tươi cười.

      Hộ vệ và nhân viên công tác bốn phía đều ngây như phỗng. Chủ quản Nhất Phẩm Đường, cho dù là người của năm thế lực lớn cũng đều phải nể mặt, khách khí. Nhưng hôm nay, thấy chủ quản cung kính với người trẻ tuổi như vậy, khiến người thể tin.

      - Đừng nhiều như vậy. Vị bằng hữu này của ta bị thương rất nặng, tại cần Hồi Hồn Đan để chữa trị. Nếu Nhất Phẩm Đường có Hồi Hồn Đan tồn kho, lập tức lấy ra, ta mua!

      Hạ Ngôn giọng gấp rút với chủ quản.

      - Được, hoàn toàn thành vấn đề. Ngươi, phòng kho lấy viên Hồi Hồn Đan ra đây. Nhanh!

      Chủ quản chỉ vào nhân viên, giọng nghiêm khắc dặn bảo, rồi sau đó lại mỉm cười nhìn Hạ Ngôn, cung kính đưa tay mời:

      - Đại nhân trước tiên xin ngồi lát, Hồi Hồn Đan lập tức mang tới.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 430: PHÂN CHIA TÀI VẬT KHO THÁNH ĐIỆN
      Hạ Ngôn chuyển mắt nhìn về phía mấy người nhân viên vừa bàn luận, gì, xoay người ngồi lên cái ghế. Chỉ cần dùng Hồi Hồn Đan, Viên San hẳn có thể lập tức tỉnh lại. tại chủ quản Nhất Phẩm Đường cho người lấy Hồi Hồn Đan, trong lòng Hạ Ngôn cũng thở ra hơi.

      Mấy tên nhân viên Nhất Phẩm Đường bị Hạ Ngôn dường như vô tình nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh vài cái. Ánh mắt Hạ Ngôn dường như có thể nhìn thấu tâm linh họ, họ vội vàng hạ ánh mắt. nhìn mũi chân mình, thân thể mềm mại khẽ run lên.

      Đối với thân phận của Hạ Ngôn, họ tự nhiên dám nghi ngờ nữa. Ngay cả chủ quản đại nhân của Nhất Phẩm Đường đều vạn phần khách khí với Hạ Ngôn, càng đừng đám nhân viên bình thường bọn họ.

      Chủ quản Nhất Phẩm Đường tuy rằng thực lực rất thấp, nhưng địa vị hề thấp. Ở Thánh thành, cũng là nhân vật có thể hô gió gọi mưa. Năm thế lực lớn đều phải nể mặt vài phần. Dù sao chủ quản cũng là người bên cạnh Thánh Hoàng.

      Hạ Ngôn ngồi đợi ghế lát, nhân viên phòng kho lấy Hồi Hồn Đan nhanh chạy trở về, trong tay cầm hộp ngọc màu đen.

      - Chủ quản! Đan dược mang tới rồi.

      Nhân viên công tác đưa Hồi Hồn Đan vào tay chủ quản, chủ quản đưa lên mũi ngửi cái, sau đó nghiêng người, tươi cười với Hạ Ngôn:

      - Hạ Ngôn đại nhân. Đây là đan dược đặc thù Hồi Hồn Đan. Xin ngài cầm lấy!

      xong, chủ quản hai tay đưa Hồi Hồn Đan tới trước mặt Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn duỗi tay ra, đón lấy hộp ngọc. Hộp ngọc mở ra, bên trong viên đan dược màu đen tản ra mùi đặc thù, chậm rãi trôi nổi

      Linh lực Hạ Ngôn dẫn đường. Hồi Hồn Đan bay vào trong miệng Viên San. Tiếp theo, Hạ Ngôn áp tay vào bụng Viên San, linh lực khẽ thúc giục. Hồi Hồn Đan rất nhanh liền hóa thành dược lực tiến vào thân thể Viên San.

      - Chủ quản, đa tạ! Đây là 300 vạn kim tệ!

      Hạ Ngôn đưa tay sờ trước ngực, lấy hơn năm trăm kim phiếu trong Nhẫn Linh La ra, đếm ra ba trăm tờ giao cho chủ quản.

      - Hạ Ngôn đại nhân, ngài quá khách khí. Kim phiếu này, ta nhận. Nhất Phẩm Đường là sản nghiệp của Thánh Hoàng, chi tiêu ta phải bẩm báo với Thánh Hoàng.

      Ngón tay chủ quản run rẩy, thu lấy ba trăm tờ kim phiếu mặt chút thay đổi giải thích vì sao phải thu. đương nhiên dám kiểm kê kim phiếu trước mặt Hạ Ngôn.

      - Được rồi ta còn có việc, trước!

      Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua, cảm giác hơi thở Viên San mạnh lên chút, thầm nghĩ Viên San có thể rất nhanh liền tỉnh lại, vội đứng lên chuẩn bị rời khỏi Nhất Phẩm Đường.

      - Hạ Ngôn đại nhân thong thả, về sau có bất kỳ phân phó nào, cứ việc tìm tới tiểu nhân. Tiểu nhân nhất định tận lực làm ổn thỏa.

      Chủ quản với theo Hạ Ngôn.

      - Ừ!

      Hạ Ngôn khoát tay, bóng người chợt lóe biến mất khỏi Nhất Phẩm Đường.

      - Hoa chủ quản, người thanh niên này là ai vậy? Hạ Ngôn rồi, nhân viên công tác tò mò hỏi.

      - Hừ, nên biết, đừng hỏi nhiều, cẩn thận mạng của ngươi! muốn sống sao?

      Hoa chủ quản hừ lạnh tiếng, tay áo vung lên, phất tay về phòng trong.

      ------------

      Nội điện Thánh điện thành Tử Nguyệt!

      - Cao Chấp . Vật phẩm trong kho Thánh điện, phân phối như vậy dường như có chút ổn hả?

      nam tử mũi ưng, giọng bén nhọn .

      Lúc này, mười hai Chấp Thánh điện đều có mặt trong nội điện.

      Mấy ngày trước, mấy tên Chấp bản địa ở thành Tử Nguyệt truyền tin cho Chấp ở quận thành, hôm nay tụ tập ở Thánh điện bàn chuyện phân phối tài vụ kho Thánh điện.

      Lúc này triệu tập bọn họ là tới chia tiền, đám Chấp Thánh điện đương nhiên ai muộn. Mười hai Chấp đều sớm đến đông đủ.

      Vừa rồi phương án mà Cao Chấp ra, nam tử mũi ưng liền đồng ý. Cao Chấp này là tộc trưởng Cao gia thành Tử Nguyệt, trong các Chấp Thánh điện là Chấp bản địa thành Tử Nguyệt. Phương án phân phối của , ràng là Chấp bản địa thành Tử Nguyệt có vẻ chiếm tiện nghi. Nhưng Chấp ở các quận thành, đối với phương pháp phân chia như vậy đương nhiên hài lòng.

      - Ha ha! Lương Chấp . Vậy ngươi nên phân phối như thế nào đây? Ngươi chớ quên, nơi này là thành Tử Nguyệt!

      Đôi mắt Cao Chấp híp lại, cười giả tạo với tên mũi ưng.

      - Nếu ý kiến mọi người thống nhất phương pháp phân chia, ta xem bằng như này. Chia vật phẩm trong kho thành mười hai phần, sau đó đánh số. Mười hai người chúng ta rút thăm quyết định. Như vậy, công bình nhất!

      gã Chấp mặc áo lam lên tiếng.

      Chấp này cũng là quận thành phía dưới, là Đường chủ Thánh đường quận thành.

      - Hắc hắc! Vu Chấp . Ngươi quả nhiên rất thông minh, tuy nhiên ngươi cảm thấy được ngươi có tư cách ngồi ngang hàng với ta sao?

      Cam Lục cười lạnh vài tiếng, nhìn về phía Chấp mặc áo lam, giọng trầm thấp .

      Vu Chấp mặc biến sắc, khí tức đột nhiên tăng mạnh, tuy nhiên phát tác. Luận thực lực, quả thể so với Cam Lục. Hảo hán chịu thiệt trước mắt nếu muốn đứng ra cũng phải là cử chỉ sáng suốt

      - Điện chủ Mục Nguyệt tuy rằng nửa năm có tin tức, nhưng chưa chắc chết. Chúng ta như thế nào có thể tại liền phân chia hết tài vật phòng kho?

      người áo trắng có chút trẻ tuổi nhíu mày .

      cũng là Chấp Thánh điện, đoạn thời gian này đều lo lắng tìm kiếm tung tích Mục Nguyệt. Tuy nhiên vẫn như cũ, nghe được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Mục Nguyệt! muốn phân chia tài vật phòng kho, trong lòng vẫn rất tôn trọng Điện chủ Mục Nguyệt. Nhưng, tay vỗ nên kêu, mười hai Chấp trong này, chỉ có mình muốn phân chia tài vật phòng kho Thánh điện.

      - Hạ Chấp . Nếu ngươi muốn chia phần, như vậy, ngươi có thể !

      Cam Lục đảo tròng mắt, nhìn về phía Hạ Chấp áo trắng vừa lên tiếng, giọng khô khốc .

      - Ha ha! Hạ Chấp , ngươi muốn, vậy mười người chúng ta cũng để ý chia hết phần của ngươi.

      Cao Chấp cười lạnh .

      Hạ Chấp roạt cái đứng lên, chỉ vào Cam Lục cùng Cao Chấp :

      - Các ngươi rất quá đáng!

      - Khốn nạn, khi nào đến lượt ngươi khoa chân múa tay với ta? Chấp Thánh điện? Hừ! Giết chết ngươi, cũng là chuyện rất đơn giản!

      Cam Lục cũng đứng bật dậy, linh lực toàn thân vận chuyển, trong cơ thể phát ra tiếng nổ lốp bốp. Thoạt nhìn dường như tùy thời muốn ra tay.

      - Cam Lục! Người khác sợ ngươi, ta cũng sợ ngươi! Muốn phân chia phòng kho Thánh điện, trước giết ta !

      Hạ Chấp ngạo nghễ chút sợ hãi.

      - Ha ha! Rất tốt!

      - Choeng!

      Trường kiếm Cam Lục chợt ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén trong nháy mắt lượn lờ trong nội điện. Cùng lúc đó, thân thể Cam Lục hóa thành tia chớp màu đen, trực tiếp vọt tới Hạ Chấp . kiếm chém ra, kiếm khí lạnh lẽo làm cho người ta phát lạnh.

      Con ngươi Hạ Chấp chợt phóng đại tuyệt đối nghĩ tới Cam Lục này ngờ lại dám hạ sát thủ với mình. Nên biết rằng, nơi này chính là Thánh điện.

      Hạ Chấp quên chuyện. Nếu là bình thường, thân phận của Cam Lục và giống nhau, đều là Chấp Thánh điện, khẳng định dám ra tay với ở trong Thánh điện. Nhưng tại Thánh điện có Điện chủ. Chấp khác của Thánh điện cũng đại đa số đứng cùng thuyền với Cam Lục. Cho dù Cam Lục giết , cũng có người ngăn cản!

      Hạ Chấp cảm thấy được kiếm khí xâm nhập thân thể, vội vàng rút ra trường kiếm tùy thân ra ngăn cản. Nhưng khoảng cách Cam Lục cũng quá mấy thước, bước nhảy tới rất gần thân thể Hạ Chấp . Đột nhiên hạ sát thủ, muốn cản kịp.

      - Xoẹt!

      Trường kiếm của Cam Lục để lại vết thương sâu người Hạ Chấp , máu tươi ồ ạt tràn ra.

      - Cam Lục! Ngươi dám giết ta!

      Hạ Chấp ồ ồ thở dốc, mắt đỏ bừng, lảo đảo chút, trường kiếm trong tay chống xuống đất, cố giữ cho mình ngã xuống.

      - Giết ngươi lại như thế nào? Ngươi tưởng ngươi là thứ gì!

      Cánh tay Cam Lục rung lên, trường kiếm lại chấn động, hừ lạnh tiếng, khinh thường .

      - Ông!

      Cam Lục lại chấn động trường kiếm trong tay, chân di về phía trước, lại kiếm đâm tới Hạ Chấp . Hạ Chấp cố gắng vận chuyển linh lực, nhưng lúc này bị thương nặng, linh lực vận chuyển nhanh, căn bản thể ngăn cản công kích của Cam Lục.

      - Bồng!

      Hai cỗ lực lượng va chạm phát ra tiếng vang . Máu tươi bắn khắp nơi!

      kiếm này, Cam Lục trực tiếp đâm thủng tim Hạ Chấp . Hạ Chấp kêu thảm tiếng, thân thể co giật, chậm rãi ngã nằm xuống đất, mắt vẫn trợn tròn nhìn Cam Lục.

      - Đáng chết!

      Cam Lục trở lại chỗ ngồi của mình, giống như chưa xảy ra chuyện gì.

      Đám Chấp quận thành khác nhìn Cam Lục đánh chết Hạ Chấp , đều thấy trong lòng phát lạnh, có chút hoảng sợ nhìn nhau. Cam Lục động thủ liền động thủ, trực tiếp giết chết Chấp Thánh điện, kiêu ngạo ai bì nỗi. Nếu mình vi phạm ý tứ của , chẳng phải là cũng bị hạ độc thủ. Nơi này là thành Tử Nguyệt, ai có thể ngăn cản Cam Lục? Những Chấp bản địa khác của thành Tử Nguyệt chỉ sợ cũng mừng rỡ nhìn Cam Lục động thủ ấy chứ?

      - Tốt rồi! tại ai phản đối chúng ta tiếp tục chuyện phân chia tài vật phòng kho!

      Ánh mắt Cam Lục đảo qua mọi người, giọng u .

      - Cộc cộc!

      Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

      - Chuyện gì?

      Cam Lục nhướng mày, nhìn về phía cửa phòng Nghị . Lúc này các Chấp bàn chuyện, theo đạo lý hộ vệ Thánh điện dám đến quấy rầy mới đúng. Trừ khi là xảy ra chuyện trọng đại.

      - Cam Lục đại nhân. Có hộ vệ Cam gia muốn gặp đại nhân, là xảy ra chuyện lớn! Hộ vệ Thánh điện kia ở ngoài lớn tiếng .

      - Hả?

      Ánh mắt Cam Lục hung ác, đứng lên với ra ngoài.

      - Dẫn vào đây!

      Cam Lục lúc này nghiễm nhiên trở thành Điện chủ Thánh điện. Trong nội điện Thánh điện này, trừ bỏ Chấp Thánh điện, hộ vệ cùng ít nhân viên, người bình thường như thế nào có thể vào? Nhưng Cam Lục lại cho hộ vệ Cam gia trực Tiếp vào. Quyền lợi như vậy, chỉ Điện chủ mới có.

      làm vậy dường như cũng có loại tư thế cố ý thị uy. muốn nhìn xem còn ai dám đối nghịch với mình hay .

      Cao Chấp nhíu mày nhìn Cam Lục, tuy trong lòng có chút bất mãn nhưng cũng lên tiếng phản đối. Đây là việc , trước khi phân chia xong tài vật trong phòng kho, cũng muốn gây ra mâu thuẫn gì với Cam Lục, vẫn là lấy lợi ích gia tộc đặt lên đầu. Chỉ cần mấy gia tộc lớn thành Tử Nguyệt đứng ở phía, liền có thể được chia đến ích lợi lớn nhất tài vật trong phòng kho!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :