CHƯƠNG 35: PHƯỜNG THỊ KHU BẮC Sau khi rời Kinh Các, Hạ Ngôn rất nhanh như con mèo về tới tiểu viện của mình, lúc này màn đêm buông xuống, Tiểu Thanh toàn thân mặc váy dài màu xanh nhạt sớm làm sẵn bàn đồ ăn mỹ vị chờ Hạ Ngôn. Ở trong Kinh Các, Hạ Ngôn lo ngại hộ các đại nhân cùng đám người Hạ Tử hân tiếp tục truy hỏi về chuyện tu luyện "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng", cho nên Hạ Ngôn vội vàng tìm cớ rời khỏi Kinh Các. Hạ Ngôn ở Kinh Các đánh ra bộ chưởng pháp "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng" cộng có mười tám thức. Chuyện này đối với thiếu niên mười lăm tuổi mà , làm cho người ta thể tin được. "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng" là bí tịch Nhân cấp, cho dù là người tu luyện đạt tới Hậu Thiên đỉnh muốn tu luyện, phỏng chừng cũng cần phải trải qua tám năm mười năm mới có thể lĩnh ngộ thấu triệt. Mà Hạ Ngôn. Ăn cơm xong, Hạ Ngôn vào phòng đóng cửa, ở trong phòng diễn luyện lại lần "Thiên Vũ Thần Thương" cùng"Thiên Cương Phích Lịch Chưởng". Hạ Ngôn đả thông trăm lẻ tám đường kinh mạch, tại thi triển hai bộ bí tịch Nhân cấp này, chỉ có hình bóng, mà còn như thực thể. Nội lực trải rộng toàn thân, Hạ Ngôn thi triển hai bộ võ kỹ này vô cùng nhuần nhuyễn. Tuy nhiên, Hạ Ngôn muốn tinh luyện dung hợp hai bộ võ kỹ này vào Linh La kiếm, tại còn thể làm được. Tuy rằng tinh thần lực của Hạ Ngôn ở ngày hôm qua sau khi ngâm dược phẩm tăng lên ít, nhưng nếu muốn tinh luyện dung hợp bí tịch Nhân cấp, tại Hạ Ngôn còn đủ sức. Ngay tại thời điểm Hạ Ngôn diễn luyện hai bộ võ kỹ bí tịch Nhân cấp, lão nhân Thánh Hoàng từ trong Linh La Giới dần dần ra, hai mắt có thần sáng ngời, da mặt hơi rung động nhìn Hạ Ngôn. Biểu của Hạ Ngôn trong Kinh Các, đương nhiên lão nhân Thánh hoàng thấy mồn , đối với năng lực lĩnh ngộ võ kỹ của Hạ Ngôn, ở trong lòng lão nhân Thánh Hoàng cũng là cực kỳ tán thưởng. Phải biết rằng, cho dù có Linh La tâm pháp, nếu năng lực lĩnh ngộ bản thân đủ thiên phú hoặc là khiếm khuyết, cũng làm được như Hạ Ngôn: chỉ nhìn xem bí tịch lần, ở trong đầu liền có thể diễn luyện ra hoàn toàn như vậy. Nhìn thấy lão nhân Thánh Hoàng xuất , Hạ Ngôn rất mừng rỡ. vội ngừng mọi động tác. Lão nhân Thánh Hoàng phối chế ra dược phẩm, hiệu quả phi thường cường đại, chỉ sử dụng ngày có thể cảm nhận được ràng thân hình phát sinh biến hóa lớn. - Hạ Ngôn! Tuy rằng tâm pháp Linh La có thể trợ giúp ngươi học tập rất nhanh bất cứ võ kỹ bí điển gì. Nhưng ngươi phải biết rằng. Mấy ngày trước đây ngươi học được các võ kỹ bất nhập lưu đó ngươi còn chưa có hoàn toàn dung hợp xong, tại lại học hai bộ điển tịch Nhân cấp, cứ như vậy có thể tạo thành áp lực rất lớn cho tinh thần của ngươi nha. Lão nhân Thánh hoàng vuốt vuốt chòm râu dài . Hạ Ngôn vội vàng : - Con cũng biết, ngài yên tâm. Thời gian tới con học thêm võ kỹ mới. Võ kỹ con học được ở quảng trường Tinh Võ, tại con dung hợp được bốn năm thành rồi, có lẽ ba bốn ngày nữa là có thể dung hợp hoàn toàn. Sau này con bắt đầu dung hợp "Thiên Vũ Thần Thương" cùng "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng"! Kỳ Hạ Ngôn thông minh tuyệt đỉnh, rất nhiều chuyện căn bản là cần chỉ điểm, chỉ căn cứ vào trạng thái của thân thể mình, liền có thể đưa ra phán đoán chính xác. Trải qua được lão nhân Thánh Hoàng chỉ dạy, Hạ Ngôn càng biết mình phải nên làm thế nào. Lão nhân Thánh hoàng gật gật đầu, khóe miệng đột nhiên ra vẻ tươi cười vô cùng quái dị, hai mắt híp lại. - Lão già ta phối chế dược phẩm tuyệt thế, quả tệ chứ? Lão Thánh Hoàng cố ý dùng loại giọng chế giễu . Ngày hôm qua ở thời điểm lần đầu tiên sử dụng dược phẩm, Hạ Ngôn đúng là quá thống khổ, tuy rằng qua thời gian đó còn chút đau đớn gì, nhưng cái loại thống khổ lúc ấy khó có thể chịu đựng nổi, quả thực khắc sâu trong lòng . Nghe lão nhân Thánh Hoàng như vậy, toàn thân Hạ Ngôn khỏi sợ run trận, hai mắt hung tợn trừng trừng nhìn lão nhân Thánh Hoàng. - Sử dụng dược phẩm kia, vì sao ngài cho ta biết rất đau? lúc đó thiếu chút nữa ta kiên trì được nhảy ra rồi. Nếu ta nhảy ra, chẳng phải là lãng phí mất lọ dược phẩm quý giá này sao! Hạ Ngôn nhe răng trợn mắt . Vì phối chế dược phẩm này, tại còn phải mang nợ, thiếu hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến tròn ngàn năm trăm kim tệ! - Ha ha! Hạ Ngôn! Tiểu tử ngươi thực khó lường. Kỳ , ta vốn tưởng rằng ngươi kiên trì được từ trong thùng nhảy ra. Cho dù ngươi nhảy ra cũng có gì, nhiều lắm là lãng phí lọ dược phẩm thôi. Ha ha! Ra ngoài dự đoán của ta chính là ngờ ngươi lại kiên trì đến phút chót. Rất hiếm thấy. Lão Thánh Hoàng nhếch miệng cười vui vẻ . - Lãng phí lọ dược phẩm? Hạ Ngôn trợn tròn mắt, : - Ta hao tốn ngàn hai trăm kim tệ phối chế mười hai bình dược phẩm, lọ dược phẩm này, chính là còn hơn trăm kim tệ. trăm kim tệ, đủ chi phí cho gia đình ba miệng ăn được mấy năm. - Tiểu tử thúi! có tiền đồ! Chút dược phẩm đó tính là cái gì? Lão nhân Thánh Hoàng trợn trừng mắt còn lớn hơn nữa, già trẻ này bắt đầu đối mắt: - So với dược phẩm sau này chúng ta phải luyện chế phối chế, chút xíu đó đáng kể gì, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi. Hừ hừ. - Còn phải phối chế dược phẩm à? Mí mắt Hạ Ngôn khẽ chớp, trong đầu rất nhanh xoay chuyển, bắt đầu nghĩ phải làm thế nào mới có thể đẩy nhanh tốc độ kiếm tiền. Lão nhân Thánh Hoàng : - Đương nhiên, chờ ngươi dùng xong mười hai bình dược phẩm này, sau đó chúng ta phối chế dược phẩm cao cấp hơn. Dược phẩm phối chế này tuy rằng thể so sánh với đan dược của Linh sư luyện chế ra, khà khà! Nhưng đây chính là phương pháp phối chế ta phát minh, chỉ là dược hiệu thôi. khà khà. *** - Tộc trưởng! Trong biệt viện của tộc trưởng Hạ Phi Long, đại trưởng lão Hạ Lai mang theo người vội vã đến, Hạ Phi Long, cũng vừa mới xử lý xong công chuyện mới về đến nhà, đại trưởng lão Hạ Lai tới rồi. - Ừ? Đại trưởng lão có chuyện gì sao? Hạ Phi Long kinh ngạc nhìn Hạ Lai hỏi. mặt Hạ Lai lúc này đầy vẻ giận dữ. Mà nam nhân trung niên bên hông có đeo bội kiếm đứng thẳng tắp bên cạnh lão hai mắt dám chớp, Hạ Phi Long liếc nhìn người này cái, nhận ra là Trưởng hộ vệ Phường thị khu Bắc, tên là Hạ Cách Tang. - Tộc trưởng! Có chuyện trọng yếu, chúng ta vào trong rồi sau? Hạ Lai nhìn Hạ Phi Long, bô bô. Hạ Phi Long nhướng mày, xem ra quả là chuyện trọng yếu, bằng Hạ Lai phẫn nộ như thế, liền : - Được, chúng ta vào nhà rồi sau. Kỳ lúc này, Hạ Phi Long mơ hồ đoán được chuyện hẳn là liên quan tới Phường thị khu Bắc. Bằng , Trưởng hộ vệ phường thị sao lại xuất tại đây như thế? Vào phòng, Hạ Phi Long ngồi xuống ghế màu tím, mời đại trưởng lão Hạ Lai cùng Trưởng hộ vệ Hạ Cách Tang cũng ngồi xuống. Hạ Cách Tang lại càng thêm đứng thẳng tắp, kiên quyết chịu ngồi xuống. - Xảy ra chuyện gì? Hạ Phi Long khoát tay, chợt hỏi. - Tộc trưởng! Tịch Thu Thủy con của tịch gia khinh người quá đáng. ngờ lại dám tới Phường thị khu Bắc Hạ gia chúng ta quấy rối. Hôm nay tìm số tên lưu mang ác ôn tới cửa hàng chúng ta ở phường thị, hàng hóa của chúng ta là hàng giả mà giá cả lại đắt, căn bản là bằng Phường thị khu Nam. Tên khốn này đáng giận. Hạ Lai tức giận . Hạ Phi Long sắc mặt ổn định lại, trong đôi mắt chợt lóe hào quang : - Còn có chuyện như vậy? Tịch Phá Thiên kia dạy con như thế nào vậy? Tịch Thu Thủy là con của Tịch Phá Thiên, Tịch Phá Thiên là tộc trưởng của Tịch gia. - Tộc trưởng đại nhân! Tịch Thu Thủy dẫn theo cao thủ bên người, võ kỹ phi thường lợi hại, ta. ta phải đối thủ của . Hơn nữa Tịch Thu Thủy kia cũng trực tiếp tiến vào cửa hàng chúng ta, chỉ tìm người vào quấy rồi cửa hàng chúng ta. Hạ Cách Tang khom mình, sắc mặt có hơi trắng bệch . thân là Trưởng hộ vệ Phường thị khu Bắc của Hạ gia, thể bảo hộ an toàn, trách nhiệm cũng . Hạ Phi Long khoát tay, trầm giọng : - Chuyện này thể trách ngươi! Tịch Thu Thủy kia tuy rằng tuổi lớn, nhưng tâm tư minh mẫn, thông minh hơn người, tất nhiên chuẩn bị đầy đủ mới dám đến phường thị chúng ta gây rối. Đại trưởng lão, ngày thấy nên làm thế nào để xử lý chuyện này?
CHƯƠNG 36: HỘ CÁC ĐẠI NHÂN - Tiểu tử Tịch Thu Thủy khốn nạn! Thuê đám lưu manh thất nghiệp hủy hoại thanh danh phường thị Hạ gia chúng ta. Tạo thành ảnh hưởng rất xấu cho chúng ta, trực tiếp mất rất nhiều khách hàng, tổn thất rất lớn. Tộc trưởng! nếu mai tên tiểu tử khốn nạn đó còn dám tới quấy rối ta liền tự mình ra tay đánh văng . Hạ Lai từ ghế đứng lên, nổi giận đùng đùng . Hạ Phi Long lắc đầu, cười cười : - Đại trưởng lão! Ngài ra tay dường như thích hợp. Tịch Thu Thủy kia chẳng qua chỉ là tiểu bối mà thôi, nếu chuyện ngài đánh tiểu bối truyền ra ngoài, như vậy khẳng định có người muốn "đường đường trưởng lão Hạ gia chúng ta để ý thân phận tôn sư khi dễ vãn bối" rồi. Hạ Lai nghe vậy vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt chớp lóe: - sai. Ta ra tay quả thích hợp, vậy. - Trưởng tuần tra tại ở phường thị khu Bắc Hạ gia ta là Hạ Ngôn, để cho Hạ Ngôn xử lý. Ngày mai ta kêu Tử Hân và Hạ Ngôn cùng Phường thị Bắc! Tử Hân. Hạ Phi Long xong, lại quay ra ngoài cửa gọi Hạ Tử Hân. Hạ Tử Hân ở trong phòng của mình nghĩ lại mọi chuyện xảy ra ở kinh các ngày hôm nay. Cảnh tượng Hạ Ngôn thi triển "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng" luôn quanh quẩn trong đầu nàng tan. Nghe thấy tiếng phụ thân gọi lớn, Hạ Tử Hân vội lên tiếng ra cửa nhanh chóng bước đến phòng khách. - Tộc trưởng! vậy. Hạ Cách Tang biến sắc, ấp úng . - Làm sao vậy? Hạ Phi Long cười hỏi. Hạ Cách Tang hơi trầm xuống, ôm quyền : - Hạ Ngôn là thanh niên đầy triển vọng, thực lực tầm thường. Nếu là đối phó với Tịch Thu Thủy kia tự nhiên thành vấn đề. Nhưng là bên người Tịch Thu Thủy có cao thủ Tịch gia, Hạ Ngôn dù sao cũng còn quá trẻ, ta sợ Hạ Ngôn. Đại trưởng lão Hạ Lai cũng nhướng mày, da mặt khẽ run, nhếch miệng: - Đúng vậy! Hạ Ngôn tuy rằng là con cháu ưu tú nhất trong thế hệ trẻ tuổi nhưng dù sao nó còn quá trẻ. Ta sợ có kinh nghiệm, xử lý chuyện như vậy tốt. - Phụ thân. Người gọi con? Hạ Tử Hân lúc này từ ngoài cửa tiến vào: - Ra mắt Đại trưởng lão! Hạ Phi Long cười : - Con cháu Tịch gia Tịch Thu Thủy gây rối ở Phường thị Bắc của Hạ gia, Hạ Ngôn thân là Trưởng tuần tra, phải có trách nhiệm. Ta định ngày mai để Hạ Ngôn xử lý chuyện này, tuy nhiên, Đại trưởng lão lo lắng Hạ Ngôn đủ năng lực. Hạ Tử Hân nhìn phụ thân, trong lòng biết ý của phụ thân. Phụ thân muốn để Hạ Ngôn sớm chút rèn luyện, cũng thuận tiện thử xem rốt cuộc năng lực Hạ Ngôn thế nào. Hạ Tử Hân khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng bóc: - Phụ thân! Có việc Đại trưởng lão có thể còn biết đó. Nếu Đại trưởng lão biết chuyện này chỉ sợ cũng quá lo lắng Hạ Ngôn đối phó được Tịch Thu Thủy. - Ồ? Chuyện gì? Da mặt Hạ Lai run lên, nhếch mép hỏi. Hạ Phi Long cũng có chút hứng thú nhìn con mình. - Hôm nay ta cùng Hạ Ngôn vào trong kinh xem các loại bí điển võ kỹ. ngờ Hạ Ngôn trong lúc đắm chìm vào xem bí điển, bởi vì quá mức nhập thần nên diễn luyện loại võ kỹ ngay tại chỗ, có thể là hoàn mỹ. Hạ Tử Hân mím môi đỏ mọng chậm rãi . Hạ Lai trong lòng cả kinh. Chỉ là xem bí điển mà có thể nhập thần tới mức kìm được diễn luyện võ kỹ? Vẻ mặt Hạ Phi Long cũng chấn động chút, lại vừa lòng gật gật đầu, thầm nghĩ: "Hạ Ngôn này quả phải là đứa trẻ bình thường". - Ha ha! diễn luyện nhất định là "Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm" phải ? Khí tức Hạ Lai biến đổi, mày dựng thẳng lên thèm quan tâm, cười ha ha . Ngày trước ở quảng trường Tinh Võ, Hạ Ngôn thi triển ra ba kiếm hoàn mỹ, đó là "Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm"! - "Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm" có thể tu luyện đến loại trình độ đó, Hạ gia chúng ta đúng là có người thứ hai. Hạ Phi Long cũng cười khen ngợi . Hạ Tử Hân giảo hoạt cười, cố ý đề cao giọng : - , cũng phải "Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm". Cũng có chút quan hệ nào với "Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm"! Ban ngày Hạ Ngôn ở trong kinh diễn luyện chính là "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng", tự nhiên là có liên quan gì đến kiếm. Hạ Cách Tang đứng thẳng biên, ánh mắt nhìn Hạ Tử Hân, trong lòng thể bình tĩnh được, tuy nhiên vẫn chuyện. chẳng qua chỉ là Trưởng hộ vệ ở phường thị, trước mặt Tộc trưởng và Đại trưởng lão, cần phải quá nhiều, nhận mệnh lệnh cuối cùng là được. - Hả? Chẳng lẽ Hạ Ngôn lại học loại võ kỹ khác sao? Trong lòng Hạ Phi Long cả kinh, kìm được hai mắt tỏa sáng hỏi. Hạ Lai cũng khinh thường cười cười, gì mà thầm nghĩ trong lòng: " - Đúng vậy. Hạ Ngôn diễn luyện chính là "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng"! Ánh mắt Hạ Tử Hân nhìn Hạ Lai, khẽ hé môi đào, từng từ . - Hừ, nguyên lai là. Cái gì? Hạ Tử Hân, ngươi diễn luyện cái gì? Khóe miệng Hạ Lai nhếch lên cười, sau đó thần sắc đại biến. Mới đầu lão còn thèm quan tâm cố ý làm hạ thấp võ kỹ Hạ Ngôn diễn luyện. Nhưng khi lão phản ứng lại nghe Hạ Tử Hân bí tịch là "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng", lại thể bình tĩnh được nữa! "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng" là bí tịch gì? Đó là bí tịch Nhân cấp, là bí tịch trong tất cả bí tịch của Hạ gia cần có cầu cao nhất mới có thể tu luyện. Hạ Phi Long cũng kinh hãi chấn động toàn thân. - Là "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng"! Hạ Tử Hân lặp lại lần, nhìn thẳng Đại trưởng lão Hạ Lai, trong lòng có chút buồn cười. Hạ Tử Hân biết Đại trưởng lão kỳ đến tại vẫn đối với Hạ Ngôn còn có chút định kiến. - Điều đó có khả năng! Hạ Lai phất mạnh tay, lời phản bác. Hạ Phi Long cũng lắc đầu, trừng mắt liếc Hạ Tử Hân cái: - Tử Hân. thể lung tung. " Thiên Cương Phích Lịch Chưởng" nào có dễ học như vậy? - Con. Hạ Tử Hân cũng lung tung, tự nhiên là gấp gáp muốn giải thích. Lúc này, gã hộ vệ gia tộc từ bên ngoài tiến vào thông báo: - Tộc trưởng! Hộ các đại nhân Hạ Nguyên muốn gặp ngài! - Hộ các trưởng lão? Hạ Phi Long sửng sốt, cười cười : - Mời hộ các đại nhân vào! - Dạ! Hộ vệ kia lên tiếng trả lời rồi ra ngoài. - Phụ thân! Hộ các đại nhân cũng tận mắt nhìn Hạ Ngôn diễn luyện "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng"! Lát nữa người hỏi hộ các đại nhân là biết con hay giả. Hạ Tử Hân ánh mắt xoay chuyển . Hạ Phi Long có chút do dự vuốt râu, thầm nghĩ: "Tử Hân hẳn là linh tinh, chẳng lẽ Hạ Ngôn kia xem hiểu "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng", hơn nữa còn đánh ra mấy chưởng sao?" - Hừ! Hạ Ngôn kia có thể diễn luyện "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng", điều này có khả năng! Hạ Lai hừ lạnh tiếng, chớp chớp cặp mắt cá chết, hết sức khẳng định, vô cùng chắc chắn . Lão tuyệt đối tin. Hạ Lai cho rằng cho dù Hạ Tử Hân cố ý dối cũng là nhìn sai rồi, nhìn chưởng pháp khác trở thành "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng". - Ra mắt tộc trưởng! Hạ Nguyên tiến vào trong phòng, thi lễ . Hạ Nguyên chính là vị hộ các vốn có chút ý kiến với Hạ Ngôn, tuy nhiên sau khi thấy Hạ Ngôn có thể diễn luyện"Thiên Cương Phích Lịch Chưởng", tại đối với Hạ Ngôn lại vừa lòng tới mười hai phần mười. - Ha ha! Hộ các trưởng lão sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta chơi như vậy? Hạ Phi Long cười hỏi. Hộ các là trưởng lão đời trước của gia tộc, tuy rằng tại giữ chức trưởng lão, nhưng là bối phận tôn kính, Hạ Phi Long cũng phải đứng dậy đón chào. Hạ Nguyên ôm quyền, nếp nhăn khuôn mặt già nua giãn ra, cười : - Tộc trưởng! Ta tới đây là muốn báo cho tộc trưởng biết hôm nay ở trong kinh các xảy ra chuyện. Chuyện này khiến lão già gần đất xa trời ta đây cũng kích động thôi. Ha ha.
CHƯƠNG 37: TUẦN TRA PHƯỜNG THỊ Lúc này Hạ Nguyên nhớ tới những gì ngày hôm nay nhìn thấy trong kinh các, kìm nổi cười ha hả. Tiếng cười to lớn khiến cho gạch ngói chấn động rung lên "cạch cạch". - Sao? Hộ các trưởng lão! Rốt cục vì chuyện gì khiến cho ngài vui vẻ như vậy? Hạ Phi Long kinh dị nhìn hộ các trưởng lão, trong lòng khỏi suy đoán, chẳng lẽ là. - Hôm nay đứa Hạ Ngôn đến kinh các xem bí điển, ta thấy lại đến xem bí tịch Nhân cấp "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng", liền có chút tức giận với . Nghĩ rằng là đứa vì cái lợi trước mắt, hiểu cơ sở phải vững chắc, nên muốn răn dạy phen. nghĩ rằng nó lại bởi vì đắm chìm trong đó, tại chỗ diễn luyện ra mười tám thức chưởng pháp "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng" khiến cho ta vừa mừng vừa sợ! Hạ Nguyên tán thưởng . - Cái gì? Vẻ mặt Hạ Lai lập tức cứng đờ, mắt trợn tròn. - ngờ có chuyện như vậy? Diễn luyện mười tám thức "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng"? Chẳng phải là hoàn toàn diễn luyện "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng" hay sao? Hạ Phi Long tim đập nhanh, kìm nổi từ chỗ ngồi xuống, hưng phấn . Biểu tình khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Hân rất nghiêm túc, trong lòng lại rất vui mừng. Nàng thầm liếc mắt nhìn Đại trưởng lão Hạ Lai, thầm nghĩ: "Xem ngươi tại còn tin hay ". Thấy sắc mặt Hạ Lai lúc này, thân thể mềm mại của Hạ Tử Hân khỏi chấn động, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy Hạ Lai thất thố như vậy. - Đúng là như thế. Nếu phải ta tận mắt nhìn thấy, bất kỳ người nào chưởng pháp đó là đứa mười lăm tuổi diễn luyện ra ta cũng tin tưởng. Nếu chỉ xem chưởng pháp, bất kỳ ai cũng phải đây là hỏa hầu phải tu luyện hơn mười năm mới có được! Khuôn mặt già nua của Hạ Nguyên giãn ra, cao hứng . Nếu là người khác , có lẽ lời này còn đáng nghi ngờ. Nhưng lời này là từ Hạ Nguyên ra, vậy cơ bản là sai. Hạ Nguyên tu luyện "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng" chừng ba mươi năm, có khả năng nhìn lầm. - Hạ Ngôn này làm thế nào tu luyện thành "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng"? Hay là sau lưng còn có cao nhân chỉ điểm? Hạ Phi Long chần chờ lẩm bẩm, cũng chỉ có khả năng này. Nếu là tự thân Hạ Ngôn lĩnh ngộ, vậy ai cũng tin tưởng. - Rất có khả năng. Ban ngày lúc ta hỏi , chỉ quanh co chịu trả lời. Chắc là vị cao nhân kia muốn chúng ta biết đến tồn tại của . Hạ Nguyên gật gật đầu, ánh mắt chợt lóe. - Ha ha! Mặc kệ thế nào, Hạ Ngôn may mắn có được vị cao nhân này chỉ điểm, vậy đối với Hạ gia chúng ta cũng cực kỳ có lợi. chừng, về sau Hạ Ngôn cũng có thể trở thành Linh sư. Như vậy, hắc hắc! Địa vị của Hạ gia chúng ta ở thành Ngọc Thủy ai có thể lay động! Hừ, Vương gia, Tịch gia. Hạ Phi Long cười hắc hắc, da mặt run lên vài cái. - Đúng vậy! Tộc trưởng! Đứa Hạ Ngôn này ta thấy phẩm tính cũng tồi, có thể coi như trọng điểm để Hạ gia bồi dưỡng. Vẻ mặt Hạ Nguyên đột nhiên nghiêm túc, trầm giọng . Nghe vậy, Hạ Phi Long như có ý, hai mắt híp lại, khóe miệng mỉm cười khẽ gật đầu. - Tử Hân! Ngày mai con cùng với Hạ Ngôn phường thị Bắc, mọi chuyện với ! Hạ Cách Tang, ngươi trở về ! Hạ Phi Long trước tiên với Hạ Tử Hân rồi sau đó chuyển sang Hạ Cách Tang. Hạ Cách Tang lên tiếng trả lời, xoay người rời . Vừa rồi đám người trưởng lão, tộc trưởng chuyện khiến cho Hạ Cách Tang toát đầy mồ hôi. Bí tịch "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng" tự nhiên cũng biết, ở trong kinh các cũng từng xem bản bí điển Nhân cấp trân quý này. Nhưng là công pháp ghi bên căn bản xem hiểu. Mà Hạ Ngôn kia tuổi còn như vậy ngờ có thể diễn luyện ra tất cả chưởng pháp của "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng", mười tám thức chưởng pháp! Nếu phải chính tai nghe lời của hộ các đại nhân, cũng tin đây là . Hạ Lai từ trong biệt viện của tộc trưởng ra, thần thái sớm khôi phục bình thường. khi Hạ Ngôn ưu tú như vậy, đó cũng là chuyện có lợi cho Hạ gia. Lão thân là Đại trưởng lão Hạ gia, tự nhiên bởi vậy mà tức giận, ngược lại sau khi lão hoàn toàn chấp nhận Hạ Ngôn, trong lòng cũng cảm thấy vui sướng vạn phần. *** Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, mặt trời lúc lúc . Ở phường thị Bắc, từ xa có thể nhìn thấy đám người chậm rãi tiến vào. Cầm đầu nhóm người này là gã thiếu niên mặc áo gấm thêu hoa, mặt mang theo tia nóng nảy khó phát . Hai mắt tuy có tinh quang nhưng ánh mắt lại có chút tà. - Hắc hắc! Thu Thủy ca. Phường thị Bắc của Hạ gia trải qua chúng ta quấy rối ngày hôm qua, khách nhân ít rất nhiều. Nếu là chúng ta quấy rầy liên tiếp hơn tháng, chỉ sợ tất cả khách nhân trước đây đều chạy đến phường thị Nam của chúng ta. Bên cạnh thiếu niên kia, thiếu niên Tịch gia khác hiểm cười liên tục, vẻ mặt nịnh bợ . - Đó là đương nhiên! Chúng ta chính là muốn phá cho phường thị Bắc của Hạ gia tan nát, khiến cho người của Hạ gia đều uống gió tây bắc! Hắc hắc, Hạ gia. Hạ gia sớm muộn bị Tịch gia chúng ta đuổi ra khỏi thành Ngọc Thủy. Tịch Thu Thủy cười lạnh , ánh mắt đột nhiên biến đổi quay người với đám người phía sau: - Các vị. Giống như ngày hôm qua, các ngươi đều tự tới các cửa hàng ! Nghe Tịch Thu Thủy phân phó, đám người này nhanh chóng tách ra, phân công nhau tìm kiếm cửa hàng. Bọn họ đều là số lưu manh du côn, cả ngày chơi bời lêu lổng, tại được Tịch Thu Thủy tập hợp lại. Vốn bọn họ cũng dám giương oai địa bàn Hạ gia, bất đắc dĩ Tịch Thu Thủy dùng các loại thủ đoạn cưỡng bức lợi dụ, bọn họ cũng đành phải kiên trì nghe theo. Ở bên cạnh Tịch Thu Thủy còn có người đàn ông, cằm để râu ngắn, bộ dạng nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi. Đôi mắt lóe sáng, bước chân vững vàng có lực, nhìn ra là cao thủ. Người này mặc áo gấm màu xanh hoa văn trắng, trong tay cầm thanh trường thương được làm bằng tinh cương màu bạc. Lúc này, Hạ Ngôn cùng Hạ Tử Hân ngồi trong cửa hàng ở bên cạnh, vẫn nhìn đoàn người Tịch Thu Thủy chậm rãi đến. Khóe miệng Hạ Ngôn nhếch lên nụ cười thoải mái. - Hạ Ngôn! Ngươi chuẩn bị đối phó với những người này như thế nào? Đôi mắt đẹp của Hạ Tử Hân nhìn Hạ Ngôn, ngón tay trắng nõn nhắn đặt lên bàn. - Trực tiếp đánh bay ra là được, đối với những người này chẳng có gì mà cả! Có thực lực liền có vấn đề. Hạ Ngôn thèm để ý, cười câu. - Đánh bay ra? Hạ Tử Hân chưa kịp phản ứng lại: - Nhưng. Tịch Thu Thủy dù sao cũng là thiếu gia Tịch gia. Nếu là. Hạ Ngôn khoát tay ngăn Hạ Tử Hân, ánh mắt lóe lên: - Tử Hân! Đối phó với những người này, biện pháp tốt nhất chính là dùng nắm đấm. Lát nữa ngươi đứng ở bên cạnh xem, để ta đến đuổi bọn họ ra. Cộp cộp cộp~ Hạ Tử Hân vừa định tiếp, từ bên ngoài vào người. Người này đúng là Trưởng hộ vệ phường thị - Hạ Cách Tang! Hạ Cách Tang thi lễ với Hạ Ngôn: - Trưởng tuần tra đại nhân. Những người đó vào cửa hàng các nơi, cũng như ngày hôm qua, khắp nơi mắng chửi phường thị Hạ gia chúng ta. - Ừ! Ngươi dẫn người dọn sạch đám người đó ra ngoài. Đối với những người hợp tác, cần khách khí! Hạ Ngôn khoát tay, mặt sầm xuống . Trong nháy mắt này, Hạ Cách Tang cảm giác dường như đứng trước mặt tộc trưởng vậy. Cái loại khí thế thượng vị giả tự nhiên toát ra trong thần thái, cử chỉ của Hạ Ngôn khiến cho hô hấp của có chút ngừng lại. Hạ Cách Tang "vâng" tiếng liền xoay người nhanh chóng rời . Chỉ cần đối phó với đám lưu manh vậy rất đơn giản. Chỉ cần Trưởng tuần tra Hạ Ngôn có biện pháp ngăn cản Tịch Thu Thủy cùng với cao thủ bên người , vậy mọi chuyện đều dễ làm.
CHƯƠNG 38: CHO NGƯƠI PHÚT - Tịch thiếu gia. Tịch thiếu gia. Ngay khi Tịch Thu Thủy đắc ý dạt dào híp mắt nhìn sắc trời, gã du côn thét chói tai hoảng hốt vọt lại. Chờ tên du côn này tới gần Tịch Thu Thủy mới chú ý tới mũi tên này bị người đánh , sưng húp lên. còn chưa kịp hỏi, chỉ thấy rất nhiều tên du côn mang tới đều từ bốn phương tám hướng lảo đảo kêu cha gọi mẹ xông tới. Trong đó ít người đều bị đánh sưng như đầu heo. Sắc mặt Tịch Thu Thủy khẽ biến, lớn tiếng hỏi: - Các ngươi bị làm sao vậy? - Đám ác ôn các ngươi, còn nhanh cút . Nếu còn dám đến phường thị quấy rối, lần sau thoải mái như vậy. tiếng hét lớn từ cách đó xa truyền đến, là Trưởng hộ vệ Hạ Cách Tang mang theo đám hộ vệ Hạ gia. Ánh mắt Tịch Thu Thủy nhìn chằm chằm, hắc hắc cười: - Hạ Cách Tang, ngươi hình như quên bài học hôm qua sao? Hạ Cách Tang là Trưởng hộ vệ phường thị khu Bắc của Hạ gia, Tịch Thu Thủy cũng biết Hạ Cách Tang. Ngày hôm qua Hạ Cách Tang ngăn cản đám du côn quấy rối bị cao thủ bên cạnh Tịch Thu Thủy thương đánh bò lăn bò càng, mặt xám như đất rất dọa người. Nếu phải đối phương hạ thủ lưu tình, có thể là bị thương. Hạ Cách Tang nghe vậy hồn nhiên thèm để ý, ha ha cười : - Tịch Thu Thủy. Lại là ngươi! Khi Hạ Cách Tang chuyện với Tịch Thu Thủy, bốn phía sớm có rất nhiều thương gia phường thị cùng khách nhân vây xem. Trong phường thị khu Bắc đại khái có nửa cửa hàng của Hạ gia buôn bán, còn có nửa là ít thương nhân thuê của thành Ngọc Thủy. Các cửa hàng trọng yếu trong phường thị đều bị Hạ gia chiếm cứ, như là tiệm vũ khí, tiệm thuốc. - Đúng vậy, chính là thiếu gia ta đây! Hạ Cách Tang, ngươi phải đối thủ của ta. Ta thấy ngươi sớm cút , nếu biết tốt xấu như vậy may mắn như hôm qua đâu! Tịch Thu Thủy trầm cười, trong ánh mắt lóe lên sát khí. - Trưởng hộ vệ đại nhân hôm qua bị tên cầm thương kia đả thương, hôm nay khẳng định cũng phải là đối thủ của . Chúng ta nên làm như thế nào đây? Nếu là bị quấy rối như vậy vài ngày, việc làm ăn của chúng ta cũng khó khăn. gã thương nhân thở dài, lo lắng . - Đúng vậy. Hạ gia vì sao phái trưởng lão đến đuổi Tịch Thu Thủy kia ? - Tịch Thu Thủy này rất đáng giận! - - - - - - - Ha ha! Tịch Thu Thủy. Hôm nay có Trưởng tuần tra đại nhân ở đây, nếu ngươi dám xằng bậy, Trưởng tuần tra đại nhân nhất định tha cho ngươi. Hạ Cách Tang ha ha cười, tự tin . Trưởng tuần tra Hạ Ngôn có thể thi triển bí tịch Nhân cấp, muốn đánh bại cao thủ cầm thương bên cạnh Tịch Thu Thủy chỉ sợ cũng phải việc khó khăn gì. - Ồ? Trưởng tuần tra? Là vị trưởng lão nào của Hạ gia các ngươi vậy? Tịch Thu Thủy hơi sửng sốt, chợt cười hỏi. sớm đoán trước Hạ gia nhất định bởi vì chuyện hôm qua mà có biện pháp xử lý, quả nhiên hôm nay Trưởng tuần tra tới. - Là ta! Lúc này, từ trong cửa hàng bé nam nữ ra, đúng là Hạ Ngôn cùng Hạ Tử Hân. Hạ Tử Hân tươi đẹp dính bụi trần, Hạ Ngôn tuấn tú ôn hòa. Hai ngươi là nhân tài kiệt xuất nhất trong con cháu trẻ tuổi của Hạ gia. Đương nhiên trước cuộc tuyển chọn con cháu ưu tú của Hạ gia, Hạ Ngôn chỉ là trò cười của Hạ gia. Chênh lệch trước sau rất lớn! - Người này là ai? - biết. Chưa từng gặp. là Trưởng tuần tra phường thị chúng ta sao? Trong đám người truyền ra tiếng bàn luận khe khẽ. Tịch Thu Thủy cũng nghĩ tới Trưởng tuần tra phường thị khu Bắc của Hạ gia lại là người trẻ tuổi. nhíu mày nhìn chằm chằm Hạ Ngôn từ trong cửa hàng ra, sau đó khóe miệng khẽ co giật, thầm nghĩ: "Tộc trưởng và đám trưởng lão Hạ gia đầu óc bị lừa đá hay sao, ngờ lại phái người trẻ tuổi như vậy đến ngăn cản ta! Bọn họ biết bên cạnh ta có người giúp đỡ sao?" Lắc đầu, ánh mắt Tịch Thu Thủy xoay chuyển nhìn lên người Hạ Tử Hân. Hạ Tử Hân xinh đẹp dính bụi trần như thiên tiên, Tịch Thu Thủy sớm từ lần đầu nhìn thấy nàng nhớ kỹ. Giờ phút này lại thấy Hạ Tử Hân, trong lòng lập tức ngứa ngáy. - Hạ Tử Hân. Nghe ngươi đả thông 96 đường kinh mạch, rất hiếm có nha! Ha ha! Ca ca đả thông 99 đường kinh mạch, ngươi tuy rằng kém ta mấy đường kinh mạch nhưng ngươi là nữ nhân, cũng xứng với ta. bằng bây giờ ngươi theo ta trở về Tịch gia, về sau làm lão bà của ta. Thế nào? Ánh mắt Tịch Thu Thủy đảo chuyển, cười dâm . - Ngươi. Hạ Tử Hân nghiến chặt hàm răng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt chuôi kiếm muốn rút trường kiếm chém chết tên khốn ở đối diện. Hạ Ngôn ngăn Hạ Tử Hân lại, mặt mang tươi cười nhìn về phía Tịch Thu Thủy, chậm rãi : - Tịch Thu Thủy! Ta cho ngươi phút đồng hồ để rời khỏi phường thị khu Bắc. Bằng ta coi ngươi là chó, đá văng ra! Giọng Hạ Ngôn nhanh chậm, có bất kỳ khí thế gì. giống như là bằng hữu giỡn với nhau. Tuy nhiên những lời này của liền khiến đám người xôn xao. - Đây là vị thiếu gia nào của Hạ gia, ngờ lại cường thế như vậy? Ngay cả Trưởng hộ vệ Hạ Cách Tang đều đánh được bọn họ, Trưởng tuần tra tuổi trẻ này làm sao là đối thủ? Tuy rằng gần như tất cả mọi người đều nghe qua danh tiếng của Hạ Ngôn, nhưng người biết cũng nhiều. - Àh. là Hạ Ngôn! người từng gặp Hạ Ngôn, thốt lên. - Hạ Ngôn nào? - Còn Hạ Ngôn nào nữa, chính là Hạ Ngôn rác rưởi nhất của Hạ gia đó! gã thương nhân mặt xám như tro . - phải chứ? Hạ gia làm sao lại phái đến làm Trưởng tuần tra phường thị khu Bắc? - Xong rồi, xong rồi. Phường thị khu Bắc xong rồi! Hiển nhiên rất nhiều người cũng biết đến biểu của Hạ Ngôn ở ngày tuyển chọn con cháu ưu tú gia tộc. Tuy nhiên cho dù bọn họ biết cũng cho rằng Hạ Ngôn có thể đuổi đám người Tịch Thu Thủy . - - - - - - - Xú tiểu tử. Ngươi là ai? Sắc mặt Tịch Thu Thủy đột nhiên u, trừng mắt hung tợn hỏi Hạ Ngôn. cũng biết Hạ Ngôn, Hạ Ngôn ở Hạ gia gần như ra khỏi cửa, đương nhiên khó có cơ hội nhìn thấy Hạ Ngôn. - Ta là Trưởng tuần tra mới của phường thị khu Bắc – Hạ Ngôn! Hạ Ngôn khẽ gật gật đầu, ý cười dứt: - Thời gian của ngươi tại còn thừa nhiều! - Hạ Ngôn? Tịch Thu Thủy nhướng mày: - Ha ha ha ha! Hạ Ngôn phải là rác rưởi của Hạ gia sao? Ha ha ha, Hạ Ngôn? Trưởng tuần tra phường thị khu Bắc? Hạ Tử Hân. Đầu của phụ thân ngươi bị nước vào à? ngờ lại cho tên rác rưởi này làm Trưởng tuần tra phường thị! Tịch Thu Thủy nhìn về phía Hạ Tử Hân, miệng chút kiêng kị, châm chọc . Hạ Tử Hân lập tức giận đến run cả người, răng cắn chặt, mặt đẹp tràn đầy lạnh lẽo hận thể lấy thanh kiếm trong tay đâm mười mấy lỗ thủng người tên khốn này. Nàng là con của tộc trưởng Hạ gia, bình thường làm sao có người dám như vậy? Cho nên tuy rằng nàng thông minh lanh lợi nhưng lập tức cũng biết phản bác Tịch Thu Thủy thế nào. - Thu Thủy ca. Hạ Ngôn là con cháu có biểu xuất sắc nhất mấy năm nay trong ngày tuyển chọn con cháu ưu tú của Hạ gia. người của Tịch gia bên cạnh Tịch Thu Thủy lông mày khẽ giật, thấp giọng nhắc nhở câu bên tai Tịch Thu Thủy. Sắc mặt Tịch Thu Thủy khẽ biến, cũng nghe phụ thân qua lần, tuy nhiên lúc ấy cũng để ý, tại là quên. Hạ Ngôn vẫn chưa tức giận, tươi cười mặt vẫn biến mất. chỉ khẽ thở dài tiếng, : - Được rồi! Tịch Thu Thủy. Ngươi muốn , ta đây liền đánh ngươi văng !
CHƯƠNG 39: ĐÁ Hạ Ngôn tiến về phía trước bước, trường kiếm trong tay tùy ý chỉ trung chút, trong khí liền truyền ra tiếng khí bùng nổ. - Bốp! Sắc mặt Tịch Thu Thủy biến thành màu đen, lông mày dựng ngược, thấp giọng : - ngờ tới phế vật cũng có ngày vùng lên. - Thiếu gia cần lo lắng, tiểu tử này để cho ta tới thu thập . Gã cao thủ cầm thương đứng bên cạnh Tịch Thu Thủy , trong mũi hừ tiếng, ngân thương trong tay nhoáng lên, nhìn Hạ Ngôn cười lạnh tiếng. Tịch Thu Thủy lắc đầu, thần sắc kiêu căng cười lạnh : - Ha ha! Để cho ta! Tuy rằng kiếm vừa rồi Hạ Ngôn biểu ra khí thế bất phàm, nhưng Tịch Thu Thủy cũng cho rằng Hạ Ngôn là đối thủ của . Theo Tịch Thu Thủy xem ra, là đệ nhất cao thủ trong những người trẻ tuổi ở thành Ngọc Thủy, làm sao có thể cúi đầu trước mặt Hạ Ngôn chứ? Ngày hôm nay gặp phải Hạ Ngôn, nghe là đệ tử tỏa sáng xuất sắc nhất trong tuyển chọn con cháu ưu tú Hạ gia, đương nhiên phải đấu trận. Nếu đánh bại Hạ Ngôn, vậy Tịch gia càng có thể đè đầu cưỡi cổ Hạ gia tại thành Ngọc Thủy này. Trong lòng tính toán như thế, tự nhiên Tịch Thu Thủy chịu buông tha cơ hội tự tay đánh bại Hạ Ngôn. "Keng" tiếng, Tịch Thu Thủy cũng rút trường kiếm ba thước trong tay ra. - Hạ Ngôn! Ngày hôm nay ta để cho ngươi biết cái gì mới gọi là võ kỹ! Người Hạ gia các ngươi, toàn bộ đều là vô dụng. Hừ, ở trong mắt ta, toàn bộ người Hạ gia các ngươi đều chịu nổi kích. Tịch Thu Thủy lớn tiếng hét lên. Xung quanh có rất nhiều hộ vệ Hạ gia, nghe Tịch Thu Thủy huênh hoang như vậy, tất cả đều phẫn nộ mắt trừng thẳng Tịch Thu Thủy, hận thể xông lên mỗi người bãi nước bọt dìm chết đuối. Tuy nhiên, giờ Trưởng tuần tra phường thị ở đây, bọn họ chỉ có thể giận mà , tất cả phải để Trưởng tuần tra xử lý. Hạ Ngôn cười khẽ, bộ pháp đảo liên tục, chợt thoáng cái cầm kiếm tới trước người Tịch Thu Thủy. Tịch Thu Thủy vội vã quán chú nội lực vào trường kiếm, trường kiếm trong tay "vù vù vù" đâm ra ba kiếm, đâm thẳng vào các điểm yếu hại người Hạ Ngôn. Võ kỹ Tịch Thu Thủy tu luyện cũng coi như đứng đầu ở trong số các bí tịch bất nhập lưu, lúc này toàn lực thi triển ra liền thấy kiếm ảnh phủ khắp bầu trời, thanh thế thoạt nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm ra mấy lỗ thủng người Hạ Ngôn. Ánh mắt mọi người đều tụ lại người Hạ Ngôn cùng Tịch Thu Thủy. Lúc này trong lòng Hạ Tử Hân vô cùng khẩn trương, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh Hạ Ngôn. Tịch Thu Thủy hắc hắc cười lạnh tiếng, tìm đúng cơ hội, trường kiếm trong tay liên tục đâm ra, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta hoa cả mắt. - Hắc hắc! Nhìn xem ngươi làm sao chống đỡ được kiếm kỹ của ta! Tịch Thu Thủy tự tin kiếm của mình Hạ Ngôn tuyệt đối thể đỡ được. kiếm này là tập hợp tinh hoa của "Lục Hợp Tấn Lôi Kiếm", kiếm ảnh như thủy triều, kiếm khí bức người, cực khó chống đỡ. Thế nhưng, đột nhiên thân thể Hạ Ngôn chợt lóe. Chỉ thấy đạo tàn ảnh dần dần tan biến ở chỗ cũ, tiếp đó thân thể Hạ Ngôn tới phía sau Tịch Thu Thủy. Trong nháy mắt này, Hạ Ngôn giống như bóng ma né tránh công kích của Tịch Thu Thủy, đồng thời khiến Tịch Thu Thủy hoàn toàn mất mục tiêu. Trong lòng Tịch Thu Thủy bỗng nhiên kinh hãi, ngờ tới tốc độ Hạ Ngôn nhanh như vậy, bộ pháp dưới chân hoàn toàn thể nắm bắt. Chẳng qua rốt cuộc Tịch Thu Thủy là người mạnh nhất trong hàng trẻ tuổi Tịch gia, trở tay liền đâm ra kiếm sắc bén, tiếp đó thuận thế lướt về phía trước, muốn giật lại khoảng cách với Hạ Ngôn. Hạ Ngôn làm sao có thể để chạy thoát chứ? cười lạnh tiếng, trường kiếm trong tay dễ dàng cản phá công kích của Tịch Thu Thủy, trường kiếm thuận thế chém xuống, trong nháy mắt liền chạm đến làn da Tịch Thu Thủy. Tịch Thu Thủy chỉ cảm thấy phần da cỗ chợt phát lạnh, kiếm quang chớp động, biết đây là cảm giác trường kiếm tiếp xúc với da mình. Trong lòng Tịch Thu Thủy lạnh lẽo, Hạ Ngôn này quá giảo hoạt, lại ỷ vào thân pháp quỷ dị thừa cơ trục lợi thuận thế chém giết mình. Xong rồi, đầu bị chém, cả người Tịch Thu Thủy run lên. - Thiếu gia. Nam tử cầm ngân thương vừa mới thối lui cách đó xa hô to tiếng, sắc mặt kịch biến. Bởi vì hai người Hạ Ngôn cùng Tịch Thu Thủy giao chiến quá nhanh, từ khi hai người dùng ra kiếm kỹ công kích lẫn nhau cho đến giờ cũng chỉ mới thoáng hơi thở. còn chưa phản ứng lại, thấy thiếu gia nhà mình sắp bị chém giết. phụ trách bảo hộ an toàn cho thiếu gia, nếu như thiếu gia bị giết ngay trước mắt của , làm sao còn mặt mũi gặp Tộc trưởng đại nhân nữa? Thế nhưng, lúc này muốn ngăn cản Hạ Ngôn kịp rồi, dù là tốc độ có nhanh chăng nữa cũng cách nào ngăn cản được trường kiếm Hạ Ngôn gác lên cổ Tịch Thu Thủy. Hộ vệ cùng thương nhân vây xem ở xa xa nhìn thấy Tịch Thu Thủy sắp bị Hạ Ngôn kiếm giết chết, sau giây thất thần ngắn ngủi chợt hưng phấn vung tay múa chân. Các khách hàng khu phường thị này càng kinh ngạc đối với thân pháp Hạ Ngôn vừa sử dụng, thân pháp Hạ Ngôn quá mức quỷ dị, dù bọn họ lấy thân phận người xem cũng thể nhìn ra được rốt cuộc Hạ Ngôn làm sao lẩn ra phía sau Tịch Thu Thủy. Ở trong những khách hàng này, phần lớn là người tu luyện, trong đó thiếu người thực lực tương đối cao, nhưng bọn họ cũng khẽ lắc đầu thể nhìn thấu. Chẳng qua bọn họ cũng nhìn ra được, vừa rồi kiếm của Tịch Thu Thủy dùng ít nhất cũng có uy lực sáu mươi độ. Sáu mươi độ, uy lực võ kỹ như vậy cũng . Bốp~ Trường kiếm Hạ Ngôn rơi cổ Tịch Thu Thủy, đột nhiên dừng lại, sau đó tung ra cước đá lên mông . Tịch Thu Thủy lập tức giống như con cóc bị đá bay lên, bay vòng giữa trung xa bảy tám thước mới rơi xuống. "Phịch" tiếng nặng nề. Tịch Thu Thủy ngã lăn mặt đất, trường kiếm trong tay cũng lăn lóc sang bên. Lần ngã này , làm đau đến mức nhe răng trợn mắt. - Ha ha ha. Đoàn người bốn phía nhìn màn như vậy, đều cười to. - Thiếu gia! Nam tử cầm ngân thương kia vội vàng bước lên nâng Tịch Thu Thủy dậy, trong lòng lại thầm thở phào hơi. Nếu như Tịch Thu Thủy bị Hạ Ngôn giết chết, vậy phiền phức rồi! giờ chẳng qua chỉ bị đá cước, nhưng ra lại sao! - Đáng hận! Hạ Ngôn, tên khốn nạn đê tiện nhà ngươi, dám ỷ vào ta sơ ý dùng quỷ kế thắng ta! Tịch Thu Thủy nghĩ Hạ Ngôn thắng phải dùng võ, mà là Hạ Ngôn dựa vào thân pháp quỷ dị mới thắng lợi. phục. Hạ Ngôn cười : - Nếu ngươi phục có thể tái chiến lần nữa. Lúc này ta tránh né! - Thiếu gia! Nên để cho ta lên ? Nam tử cầm ngân thương nghiêm mặt với Tịch Thu Thủy. Tịch Thu Thủy ánh mắt đỏ lên, bị Hạ Ngôn cước đá bay mà biết vì sao, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, còn gì là mặt mũi nữa. Nếu như truyền vào trong tai đám con cháu Tịch gia, còn biết ở sau lưng Tịch Thu Thủy bàn tán thế nào. Cho nên, nhất định phải chiến thắng trở lại. - Ngươi lui ra bên! Tịch Thu Thủy đẩy nam tử cầm ngân thương kia, nhặt lấy trường kiếm mặt đất, xoay người đối diện với Hạ Ngôn. - Hừ! Hạ Ngôn, xem kiếm! Tịch Thu Thủy hét lớn tiếng, xông mạnh về phía trước, tốc độ nhanh vô cùng. Hai chân phát lực đạp mạnh mặt đất, thân thể giống như con báo săn nhào về phía Hạ Ngôn. Kiếm quang ngừng biến hóa ở trung, tàn ảnh lòe lòe chớp động. - Cừ ! kiếm này, sợ rằng cũng phải có uy lực bảy mươi độ! gã tu luyện trừng lớn mắt than thở. Muốn phát huy võ kỹ ra uy lực bảy mươi độ, như vậy ít nhất cũng phải đả thông khoảng trăm đường kinh mạch, hơn nữa bí tịch kiếm kỹ sử dụng cũng phải đứng đầu trong bí tịch bất nhập lưu. Ánh mắt Hạ Ngôn chợt ngưng lại, nhìn Tịch Thu Thủy hung tàn vọt tới, khóe miệng cong lên nụ cười. Trường kiếm trong tay chậm rãi kéo lên, sau đó tùy ý đẩy về phía trước. Nhìn như thong thả, kỳ lại cực nhanh. - tốt! Hạ Tử Hân khẽ quát tiếng, ánh mắt trừng lớn, nhìn Hạ Ngôn: - Nhanh dùng "Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm" ! Theo nàng thấy, tốc độ kiếm của Hạ Ngôn quá chậm, căn bản là có khả năng đỡ được trường kiếm của Tịch Thu Thủy. Ngày ấy ở quảng trường Tinh Võ, nàng cũng thấy qua kiếm kỹ Hạ Ngôn sử dụng, so với tại tinh diệu và nhanh hơn nhiều. Kỳ nàng nào biết rằng, kiếm kỹ của Hạ Ngôn tại càng mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc đó. Hạ Ngôn hơi bước ra phía sau nửa bước, tốc độ vẫn nhanh chậm. Mà trường kiếm trong tay Tịch Thu Thủy, bao trùm hoàn toàn kiếm ảnh của Hạ Ngôn, lập tức đâm lên người Hạ Ngôn. mặt Tịch Thu Thủy nhe răng hung ác, trong lòng cười lạnh, kiếm này nhất định phải khiến ngươi nằm xuống!